Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 333
Chương 333:
Lang Hoa nhỏ bé của ông ta.
Mỗi khi ông ta khổ sở, trước mắt lại xuất hiện khuôn mặt nhỏ bé tươi cười đó.
Ánh mắt Cố Thế Hoành lập tức nhòe đi, đứng ở nơi đó không nói ra lời.
Lang Hoa dường như nghe được âm thanh, nàng từ từ quay đầu lại, thấy được bóng người ở cửa.
Nhiều năm không gặp, không… có lẽ lâu hơn, lâu đến xa cách cả đời. Người còn chưa từng xuất hiện trong cuộc đời nàng, đã rời đi rồi.
Người đã chết ở trong miệng người khác đó.
“Lang Hoa,” Cố Thế Hoành ngồi xổm xuống, “Ta là phụ thân.”
Ta là phụ thân của con.
Nước mắt Lang Hoa thi nhau rơi ra.
Lang Hoa nhớ tới lúc thành thân kiếp trước.
Lục gia mời phu nhân nhà thư ký Thiếu Giám tới giúp nàng chải đầu, tóc vấn được một nửa, thời tiết đang êm đẹp bỗng nhiên đổ mưa, người của Lục gia mặc dù không nói gì, nàng nhưng lại nghe được ma ma quản sự bên cạnh Lục Nhị thái thái đứng dưới hành lang khiển trách nha hoàn, mưa to rào rào cũng không che được giọng nói the thé đó.
Hứa thị ngồi bên cạnh cũng không nói lời nào.
Nàng là một người mù, tất cả mọi người đều lười che đậy, nhưng mà trong lòng nàng cũng đã rõ, Lục gia chính là không thích một nàng dâu như nàng.
Nếu không phải là Lục Anh kiên quyết muốn lấy nàng, nói không chừng cuộc hôn nhân này đã sớm bị huỷ bỏ rồi.
Nàng vừa căng thẳng vừa khổ sở, từng suy nghĩ muốn đứng dậy chạy ra ngoài, cho dù đi đâu, chỉ cần một có chỗ dung thân cho nàng.
Lúc Lục Anh đón dâu, lại khiến cho nàng cảm thấy đây có lẽ là một khởi đầu rất tốt. Chỉ cần chịu đựng qua cửa ải này, thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
Lục Anh nói, ta biết nàng không thích Lục gia, người ghét nơi này cũng không chỉ có một mình muội, sau khi gả cho ta, muội chính là Lục Tam nãi nãi, trong nhà trên dưới đều phải tôn trọng muội.
Mẫu thân muốn tìm một thẩm tử của Hứa gia đến giúp đỡ, Lục Anh lại không chịu đáp ứng, mời phu nhân Sái Tửu Quốc Tự tới giúp nàng cài trâm, coi như người nhà mẹ đẻ nàng chủ trì đại cuộc.
Tất cả cũng coi như viên mãn, cho tới lúc lên kiệu cáo biệt phụ mẫu, nàng đứng ở đó mờ mịt luống cuống.
Mặc dù Hứa thị chỉ chọn hai câu trong “Nội Huấn” mang ra nói, nhưng mà trong lòng nàng cũng cảm thấy chua xót, nước mắt thiếu chút nữa thì rơi xuống.
Lang Hoa suy nghĩ từng bước một tiến về phía Cố Thế Hoành.
Nàng đã từng lặng lẽ nghĩ, nếu như lúc ấy có phụ thân ở đó, nàng sẽ càng khó chịu hơn, hay sẽ cảm thấy vững lòng hơn?
Lang Hoa đi tới ôm phụ thân.
Trong quân trướng nhất thời tĩnh lặng không một tiếng động.
Tay Cố Thế Hoành nhẹ nhàng vỗ lên vai con gái, ông ta không phát hiện bản thân mình cũng đang run lên không khống chế được, vụng về dỗ dành con gái, “Đều là phụ thân không tốt, đừng khóc nữa, xem con gầy như vậy, lại đau lòng thế này, sinh bệnh thì làm sao bây giờ.”
Lang Hoa lại cười “Hì hì” thành tiếng, trong tiếng cười hàm chứa nước mắt.
Cố Thế Hoành không khỏi nói: “Có phải là ta đã nói sai cái gì rồi không?”
Lang Hoa kéo Cố Thế Hoành ngồi xuống, “Không có, con chỉ là cười… gặp được phụ thân vui mừng còn không kịp sao có thể đau lòng ạ,” Nói rồi dừng lại một chút, “Tổ mẫu cũng mong phụ thân có thể trở về nhà.”
“Đợi chuyện này hoàn thành rồi, chúng ta sẽ cùng nhau về nhà.”
“Vâng, về nhà.” Ở trước mặt con gái, Cố Thế Hoành có chút hiền lành, phấn chấn hơn, xúc động quá cũng không biết phải nói gì, mấy năm ở Tây Hạ, ông ta cẩn thận ẩn náu, cho tới giờ cũng không dám nói tình hình của nhà mình, giống như đã để những tâm sự của mình ở bên ngoài trái tim, bây giờ tìm được con gái, tìm được nhà, cũng là tìm lại được một Cố Thế Hoành chân chính.
Binh lính trong quân trướng nhìn đến choáng váng, hồi lâu mới có người nói: “Cố lão gia và Cố Đại tiểu thư đã lâu rồi không gặp mặt sao?”
Lang Hoa nhỏ bé của ông ta.
Mỗi khi ông ta khổ sở, trước mắt lại xuất hiện khuôn mặt nhỏ bé tươi cười đó.
Ánh mắt Cố Thế Hoành lập tức nhòe đi, đứng ở nơi đó không nói ra lời.
Lang Hoa dường như nghe được âm thanh, nàng từ từ quay đầu lại, thấy được bóng người ở cửa.
Nhiều năm không gặp, không… có lẽ lâu hơn, lâu đến xa cách cả đời. Người còn chưa từng xuất hiện trong cuộc đời nàng, đã rời đi rồi.
Người đã chết ở trong miệng người khác đó.
“Lang Hoa,” Cố Thế Hoành ngồi xổm xuống, “Ta là phụ thân.”
Ta là phụ thân của con.
Nước mắt Lang Hoa thi nhau rơi ra.
Lang Hoa nhớ tới lúc thành thân kiếp trước.
Lục gia mời phu nhân nhà thư ký Thiếu Giám tới giúp nàng chải đầu, tóc vấn được một nửa, thời tiết đang êm đẹp bỗng nhiên đổ mưa, người của Lục gia mặc dù không nói gì, nàng nhưng lại nghe được ma ma quản sự bên cạnh Lục Nhị thái thái đứng dưới hành lang khiển trách nha hoàn, mưa to rào rào cũng không che được giọng nói the thé đó.
Hứa thị ngồi bên cạnh cũng không nói lời nào.
Nàng là một người mù, tất cả mọi người đều lười che đậy, nhưng mà trong lòng nàng cũng đã rõ, Lục gia chính là không thích một nàng dâu như nàng.
Nếu không phải là Lục Anh kiên quyết muốn lấy nàng, nói không chừng cuộc hôn nhân này đã sớm bị huỷ bỏ rồi.
Nàng vừa căng thẳng vừa khổ sở, từng suy nghĩ muốn đứng dậy chạy ra ngoài, cho dù đi đâu, chỉ cần một có chỗ dung thân cho nàng.
Lúc Lục Anh đón dâu, lại khiến cho nàng cảm thấy đây có lẽ là một khởi đầu rất tốt. Chỉ cần chịu đựng qua cửa ải này, thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
Lục Anh nói, ta biết nàng không thích Lục gia, người ghét nơi này cũng không chỉ có một mình muội, sau khi gả cho ta, muội chính là Lục Tam nãi nãi, trong nhà trên dưới đều phải tôn trọng muội.
Mẫu thân muốn tìm một thẩm tử của Hứa gia đến giúp đỡ, Lục Anh lại không chịu đáp ứng, mời phu nhân Sái Tửu Quốc Tự tới giúp nàng cài trâm, coi như người nhà mẹ đẻ nàng chủ trì đại cuộc.
Tất cả cũng coi như viên mãn, cho tới lúc lên kiệu cáo biệt phụ mẫu, nàng đứng ở đó mờ mịt luống cuống.
Mặc dù Hứa thị chỉ chọn hai câu trong “Nội Huấn” mang ra nói, nhưng mà trong lòng nàng cũng cảm thấy chua xót, nước mắt thiếu chút nữa thì rơi xuống.
Lang Hoa suy nghĩ từng bước một tiến về phía Cố Thế Hoành.
Nàng đã từng lặng lẽ nghĩ, nếu như lúc ấy có phụ thân ở đó, nàng sẽ càng khó chịu hơn, hay sẽ cảm thấy vững lòng hơn?
Lang Hoa đi tới ôm phụ thân.
Trong quân trướng nhất thời tĩnh lặng không một tiếng động.
Tay Cố Thế Hoành nhẹ nhàng vỗ lên vai con gái, ông ta không phát hiện bản thân mình cũng đang run lên không khống chế được, vụng về dỗ dành con gái, “Đều là phụ thân không tốt, đừng khóc nữa, xem con gầy như vậy, lại đau lòng thế này, sinh bệnh thì làm sao bây giờ.”
Lang Hoa lại cười “Hì hì” thành tiếng, trong tiếng cười hàm chứa nước mắt.
Cố Thế Hoành không khỏi nói: “Có phải là ta đã nói sai cái gì rồi không?”
Lang Hoa kéo Cố Thế Hoành ngồi xuống, “Không có, con chỉ là cười… gặp được phụ thân vui mừng còn không kịp sao có thể đau lòng ạ,” Nói rồi dừng lại một chút, “Tổ mẫu cũng mong phụ thân có thể trở về nhà.”
“Đợi chuyện này hoàn thành rồi, chúng ta sẽ cùng nhau về nhà.”
“Vâng, về nhà.” Ở trước mặt con gái, Cố Thế Hoành có chút hiền lành, phấn chấn hơn, xúc động quá cũng không biết phải nói gì, mấy năm ở Tây Hạ, ông ta cẩn thận ẩn náu, cho tới giờ cũng không dám nói tình hình của nhà mình, giống như đã để những tâm sự của mình ở bên ngoài trái tim, bây giờ tìm được con gái, tìm được nhà, cũng là tìm lại được một Cố Thế Hoành chân chính.
Binh lính trong quân trướng nhìn đến choáng váng, hồi lâu mới có người nói: “Cố lão gia và Cố Đại tiểu thư đã lâu rồi không gặp mặt sao?”