Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 331
Chương 331:
“Kế ly gián?” Lý Thường Hiển thất vọng nhìn Ninh Lệnh, “Ngươi hạ lệnh không cần đuổi bắt những kẻ đào ngũ kia, hôm nay khinh kỵ đã chạy hơn nửa… Bùi Khởi Đường bao vây mà không đánh, chính là chờ ngươi cầm đầu Trẫm đi lĩnh thưởng.”
Trong lòng Ninh Lệnh lạnh như băng.
Từ lúc bắt đầu hắn quyết định đi theo Lý Thường Hiển, vẫn luôn một lòng trung thành, Lý Thường Hiển cũng rất tin tưởng hắn, không nghi ngờ gì, giao quyền hành dẫn binh cho hắn, mặc dù lần này bại bởi người Tề, hắn cũng biết rất có thể sẽ khó thoát tai kiếp, nhưng chưa từng nghĩ sẽ rời khỏi Lý Thường Hiển. Chỉ cần bọn họ còn không từ bỏ, rất có thể sẽ dẫn thân tín bên cạnh mở một đường máu đến Hồi Cốt.
Kim quốc vừa đánh bại Liêu quốc, lại bắt được Thái tử Đại Tề, nhất định sẽ không hy vọng Đại Tề và Đại Hạ liên thủ, nếu như bọn họ nhờ Kim quốc giúp đỡ, tương lai cũng chưa chắc không có cơ hội đoạt lại đế vị.
Tất cả những thứ này còn chưa kịp thực hiện mà Lý Thường Hiển đã định tội danh cho hắn chỉ vì một phong thư.
Đây chính là kế sách Bùi Khởi Đường dùng, không phí nhiều sức, đã khiến cho bọn họ hoàn toàn bại ở chỗ này.
Hiển nhiên Lý Thường Hiển đã không muốn nghe Ninh Lệnh giải thích nữa, phân phó hộ vệ bên người, “Đem Ninh Lệnh và phó tướng bêu đầu thị chúng, kẻ nào dám phản bội Trẫm đều sẽ có kết quả như vậy.”
Hộ vệ đưa Ninh Lệnh ra khỏi đại trướng.
Ninh Lệnh nhắm hai mắt lại, là lỗi của hắn, hắn không tính đến bước này, để cho Bùi Khởi Đường chiếm mất thời cơ, Hoàng thượng nhất định cho là sở dĩ Đại Hạ bị đánh bại, cũng là bởi vì hắn mật báo tin tức.
Cho nên, nhất định phải giết hắn.
Ninh Lệnh bị đè trên đất, hộ vệ bên cạnh giương đại đao trong tay lên, không ngờ kết cục của hắn lại như vậy.
Đao sắp rơi vào cổ hắn, hôm nay chính là ngày giỗ của hắn.
“Tướng quân.” Tiếng kêu thống khổ truyền tới, ngay sau đó là là tiếng đao kiếm đánh nhau.
Ninh Lệnh quay đầu nhìn sang, hai tên hộ vệ bên cạnh đã bị ngã xuống đất, phó tướng tiến lên cắt sợi dây trói hắn, “Tướng quân, chúng ta làm phản đi!”
“Hoàng thượng đối với ngài như vậy, ngài cần gì phải bán mạng cho hắn, thay vì chết ở chỗ này, chi bằng làm phản đi, huynh đệ chúng ta thề chết theo ngài.”
Toàn bộ trung quân đại doanh đã loạn, Ninh Lệnh nhìn thấy một đám người đang chiến đấu với thân binh của Lý Thường Hiển. Vốn là hắn bị người ta hãm hại, trong nháy mắt tất cả những thứ này lại trở thành sự thật.
“Tướng quân, đi thôi, chỉ cần chúng ta đầu hàng Bình Chiêu Hoàng hậu, thì sẽ giống như Tổ Nho vậy, Bình Chiêu Hoàng hậu nhất định sẽ trọng dụng Tướng quân.”
Ninh Lệnh hoang mang nhìn tất cả trước mắt.
Đây cũng không phải kết quả hắn chờ đợi.
Nghe thấy tiếng đánh nhau, cho nên binh sĩ đều cầm vũ khí lên, tự động chia làm hai đội, tiến đánh lẫn nhau, đã không còn đường cứu vãn nữa.
“Người Tề tấn công rồi.” Thám báo mới vừa phát ra một tiếng kêu, lập tức bị mưa tên bắn tới xuyên thấu ngực.
Một đội kỵ binh như thủy triều vọt tới.
Nhìn thấy quân đội người Tề, binh lính Đại Hạ thoáng ngẩn ra, lại theo bản năng chạy trốn bốn phía.
Mưa tên dày đặc bắn tới, phòng tuyến quân đội Tây Hạ yếu ớt lập tức bị công phá. Chiến mã tiến quân thần tốc thẳng vào, trong khoảnh khắc, trong đại doanh Tây Hạ đã tràn đầy tử thi.
Ninh Lệnh rút binh khí ra chỉ huy quân lá chắn tiến về phía trước nghênh chiến, nhưng đội ngũ người Tề lại tách ra hai bên, một người một ngựa từ từ bước tới.
Bùi Khởi Đường.
Ninh Lệnh nhìn đến đỏ cả mắt lên, chính là Bùi Khởi Đường, từ Diêm Châu đến Hồng Châu, trở lại nơi này, khắp nơi đều bị hắn chiếm hết thời cơ, hôm nay bọn họ giống như con mồi rơi vào tấm lưới lớn của hắn, mặc cho hắn giết, hắn ta chưa từng nghĩ sẽ gặp đối thủ như vậy, Bùi Khởi Đường trẻ tuổi như vậy, mấy chục vạn đại quân bọn họ lại thua ở trong tay hắn.
Trái tim Ninh Lệnh dường như lập tức rơi vào đáy vực.
“Ninh Lệnh,” Ánh mắt Bùi Khởi Đường rất sâu sắc, “Bây giờ đã không cần thiết phải đánh nữa, ngươi có thể khiến cho trận chiến này kết thúc, để cho những người này về nhà, không cần liều mạng nữa.”
“Kế ly gián?” Lý Thường Hiển thất vọng nhìn Ninh Lệnh, “Ngươi hạ lệnh không cần đuổi bắt những kẻ đào ngũ kia, hôm nay khinh kỵ đã chạy hơn nửa… Bùi Khởi Đường bao vây mà không đánh, chính là chờ ngươi cầm đầu Trẫm đi lĩnh thưởng.”
Trong lòng Ninh Lệnh lạnh như băng.
Từ lúc bắt đầu hắn quyết định đi theo Lý Thường Hiển, vẫn luôn một lòng trung thành, Lý Thường Hiển cũng rất tin tưởng hắn, không nghi ngờ gì, giao quyền hành dẫn binh cho hắn, mặc dù lần này bại bởi người Tề, hắn cũng biết rất có thể sẽ khó thoát tai kiếp, nhưng chưa từng nghĩ sẽ rời khỏi Lý Thường Hiển. Chỉ cần bọn họ còn không từ bỏ, rất có thể sẽ dẫn thân tín bên cạnh mở một đường máu đến Hồi Cốt.
Kim quốc vừa đánh bại Liêu quốc, lại bắt được Thái tử Đại Tề, nhất định sẽ không hy vọng Đại Tề và Đại Hạ liên thủ, nếu như bọn họ nhờ Kim quốc giúp đỡ, tương lai cũng chưa chắc không có cơ hội đoạt lại đế vị.
Tất cả những thứ này còn chưa kịp thực hiện mà Lý Thường Hiển đã định tội danh cho hắn chỉ vì một phong thư.
Đây chính là kế sách Bùi Khởi Đường dùng, không phí nhiều sức, đã khiến cho bọn họ hoàn toàn bại ở chỗ này.
Hiển nhiên Lý Thường Hiển đã không muốn nghe Ninh Lệnh giải thích nữa, phân phó hộ vệ bên người, “Đem Ninh Lệnh và phó tướng bêu đầu thị chúng, kẻ nào dám phản bội Trẫm đều sẽ có kết quả như vậy.”
Hộ vệ đưa Ninh Lệnh ra khỏi đại trướng.
Ninh Lệnh nhắm hai mắt lại, là lỗi của hắn, hắn không tính đến bước này, để cho Bùi Khởi Đường chiếm mất thời cơ, Hoàng thượng nhất định cho là sở dĩ Đại Hạ bị đánh bại, cũng là bởi vì hắn mật báo tin tức.
Cho nên, nhất định phải giết hắn.
Ninh Lệnh bị đè trên đất, hộ vệ bên cạnh giương đại đao trong tay lên, không ngờ kết cục của hắn lại như vậy.
Đao sắp rơi vào cổ hắn, hôm nay chính là ngày giỗ của hắn.
“Tướng quân.” Tiếng kêu thống khổ truyền tới, ngay sau đó là là tiếng đao kiếm đánh nhau.
Ninh Lệnh quay đầu nhìn sang, hai tên hộ vệ bên cạnh đã bị ngã xuống đất, phó tướng tiến lên cắt sợi dây trói hắn, “Tướng quân, chúng ta làm phản đi!”
“Hoàng thượng đối với ngài như vậy, ngài cần gì phải bán mạng cho hắn, thay vì chết ở chỗ này, chi bằng làm phản đi, huynh đệ chúng ta thề chết theo ngài.”
Toàn bộ trung quân đại doanh đã loạn, Ninh Lệnh nhìn thấy một đám người đang chiến đấu với thân binh của Lý Thường Hiển. Vốn là hắn bị người ta hãm hại, trong nháy mắt tất cả những thứ này lại trở thành sự thật.
“Tướng quân, đi thôi, chỉ cần chúng ta đầu hàng Bình Chiêu Hoàng hậu, thì sẽ giống như Tổ Nho vậy, Bình Chiêu Hoàng hậu nhất định sẽ trọng dụng Tướng quân.”
Ninh Lệnh hoang mang nhìn tất cả trước mắt.
Đây cũng không phải kết quả hắn chờ đợi.
Nghe thấy tiếng đánh nhau, cho nên binh sĩ đều cầm vũ khí lên, tự động chia làm hai đội, tiến đánh lẫn nhau, đã không còn đường cứu vãn nữa.
“Người Tề tấn công rồi.” Thám báo mới vừa phát ra một tiếng kêu, lập tức bị mưa tên bắn tới xuyên thấu ngực.
Một đội kỵ binh như thủy triều vọt tới.
Nhìn thấy quân đội người Tề, binh lính Đại Hạ thoáng ngẩn ra, lại theo bản năng chạy trốn bốn phía.
Mưa tên dày đặc bắn tới, phòng tuyến quân đội Tây Hạ yếu ớt lập tức bị công phá. Chiến mã tiến quân thần tốc thẳng vào, trong khoảnh khắc, trong đại doanh Tây Hạ đã tràn đầy tử thi.
Ninh Lệnh rút binh khí ra chỉ huy quân lá chắn tiến về phía trước nghênh chiến, nhưng đội ngũ người Tề lại tách ra hai bên, một người một ngựa từ từ bước tới.
Bùi Khởi Đường.
Ninh Lệnh nhìn đến đỏ cả mắt lên, chính là Bùi Khởi Đường, từ Diêm Châu đến Hồng Châu, trở lại nơi này, khắp nơi đều bị hắn chiếm hết thời cơ, hôm nay bọn họ giống như con mồi rơi vào tấm lưới lớn của hắn, mặc cho hắn giết, hắn ta chưa từng nghĩ sẽ gặp đối thủ như vậy, Bùi Khởi Đường trẻ tuổi như vậy, mấy chục vạn đại quân bọn họ lại thua ở trong tay hắn.
Trái tim Ninh Lệnh dường như lập tức rơi vào đáy vực.
“Ninh Lệnh,” Ánh mắt Bùi Khởi Đường rất sâu sắc, “Bây giờ đã không cần thiết phải đánh nữa, ngươi có thể khiến cho trận chiến này kết thúc, để cho những người này về nhà, không cần liều mạng nữa.”