Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 311
Chương 311:
Ninh Lệnh nói: “Lỡ có chuyện gì xảy ra lập tức cho người báo tin cho ta.” Nếu như Đông Bình Trưởng Công chúa thực sự có hành động gì, hắn cũng sớm có lựa chọn.
Phó tướng đáp lại một tiếng rồi từ từ lui xuống.
…
Trong thành Diêm Châu hoàn toàn yên tĩnh.
Vân Thường nhìn Bùi Khởi Đường ở trong quân trướng lắc đầu một cái, người này đã ngủ một mạch từ trưa qua tới giờ.
Đại địch ngay trước mặt, vậy mà hắn lại có thể ngủ được, nếu đổi lại là Liễu Tướng quân, nhất định sẽ thức trắng đêm nghiên cứu chiến thuật với phó tướng.
Vân Thường lắc đầu một cái rồi rời đi, Bùi Khởi Đường lại sáng khoái tỉnh táo sải bước đi ra.
Trời dần dần sáng, Bùi Khởi Đường nở một nụ cười, “Dặn dò xuống dưới, tất cả phải chuẩn bị cẩn thận, một lúc nữa người Tây Hạ sẽ công thành.”
Vân Lâm rất ngạc nhiên, “Không phải là chờ tới buổi trưa sao?” Nếu đã định giờ rồi, vì sao người Tây Hạ lại có thể tới sớm như vậy.
Bùi Khởi Đường vươn vai, khoan thai thoải mái trèo lên cổng thành, “Bởi vì tối qua ta đã tặng cho Lý Thường Hiển một món quà lớn.”
Bùi Khởi Đường đứng yên, ánh mặt trời chậm rãi phủ lên trên áo giáp màu bạc, phát ra hào quang chói mắt.
Đại quân của Lý Thường Hiển cuối cùng cũng đã chạy tới chân thành, Lý Thường Hiển thúc ngựa tiến lên, nhìn lên tường thành, một tiểu Tướng quân trẻ tuổi đứng ở đó, mặc dù không nhìn rõ mặt mũi hắn ta, nhưng quanh thân phát ra một luồng sát khí, khiến người khác không lạnh mà run.
Bùi Khởi Đường phất phất tay, mười mấy chiếc máy bắn đá lập tức được đẩy ra trên cổng thành..
Trên mặt Bùi Khởi Đường lộ ra nụ cười nhìn Lý Thường Hiển.
Tướng quân mười lăm tuổi, nhìn quân vương Tây Hạ không mất nửa phần khí thế, ngược lại khẽ ngẩng đầu lên, dường như muốn cho Lý Thường Hiển một cơ hội chạy trốn.
Ngông cuồng đến vậy.
Lý Thường Hiển giống như dã thú bị chọc giận, hung ác nhìn về phía Tướng quân bên cạnh, Tướng quân liền giương Thần Tí Cung lên nhắm vào Bùi Khởi Đường mà bắn.
Chương 267: Một trận thành danh
Bùi Khởi Đường mỉm cười không hề né tránh, cho tới khi mũi tên rơi xuống cách chân hắn không xa.
Trên tường thành rộ lên một tràng cười.
Hai quân giao chiến, bất luận là bên nào động thủ trước, đều là giữ thế thượng phong, người Tây Hạ bắn tên vào chủ tướng Đại Tề tất nhiên đáng sợ, nhưng thần tiễn của Tây Hạ cũng chịu một áp lực to lớn.
Bùi Khởi Đường nhìn cờ đung đưa trong gió, gió lớn như vậy, muốn bắn trúng hắn quả thực không dễ, người Tây Hạ chẳng qua chỉ là muốn làm giảm bớt oai phong của hắn thôi, loại chuyện này hắn đã sớm thấy thường xuyên, thực sự muốn để cho hắn phải né tránh, vậy phải dùng tới trăm thần tiễn, có lẽ hắn mới dùng tới lá chắn bên cạnh.
Bây giờ với trình độ này, hắn cũng lười động thân.
Chỉ là đứng đó, cũng có thể nhìn thấy người Tây Hạ phát điên.
Trong tiếng cười, Bùi Khởi Đường từ trên cao nhìn xuống, coi thường nhìn Lý Thường Hiển, cầm cung lên, nhằm đúng hướng Lý Thường Hiển.
Chung quanh lập tức trở nên vô cùng yên tĩnh.
Phó tướng của Lý Thường Hiển đã nắm lấy chuôi đao bên người, Lý Thường Hiển lại không thèm để ý, chiến cung của Đại Tề căn bản không thể so sánh với uy lực của Thần Tí Cung, Bùi Khởi Đường cho dù là kéo ba chiến cung đá, cũng không nắm chắc có thể bắn thương hắn.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi mũi tên này của Bùi Khởi Đường, lúc đang kéo căng chiến cung, tay Bùi Khởi Đường khẽ buông lỏng một chút, thần bí thu cung về, giống như là không cầm chắc mũi tên này nên hắn do dự vậy.
Người Tây Hạ chỉ vào tường thành cười lớn, nhưng mà bọn họ lại không phát hiện ra mũi tên kia đang phá không lao tới, bắn trúng cờ Tây Hạ đang giương cao, cột cờ nứt gãy, chữ “Hạ” lớn như vậy từ giữa không trung rơi xuống.
Giống như đánh gẫy sống lưng người Tây Hạ.
Ninh Lệnh nói: “Lỡ có chuyện gì xảy ra lập tức cho người báo tin cho ta.” Nếu như Đông Bình Trưởng Công chúa thực sự có hành động gì, hắn cũng sớm có lựa chọn.
Phó tướng đáp lại một tiếng rồi từ từ lui xuống.
…
Trong thành Diêm Châu hoàn toàn yên tĩnh.
Vân Thường nhìn Bùi Khởi Đường ở trong quân trướng lắc đầu một cái, người này đã ngủ một mạch từ trưa qua tới giờ.
Đại địch ngay trước mặt, vậy mà hắn lại có thể ngủ được, nếu đổi lại là Liễu Tướng quân, nhất định sẽ thức trắng đêm nghiên cứu chiến thuật với phó tướng.
Vân Thường lắc đầu một cái rồi rời đi, Bùi Khởi Đường lại sáng khoái tỉnh táo sải bước đi ra.
Trời dần dần sáng, Bùi Khởi Đường nở một nụ cười, “Dặn dò xuống dưới, tất cả phải chuẩn bị cẩn thận, một lúc nữa người Tây Hạ sẽ công thành.”
Vân Lâm rất ngạc nhiên, “Không phải là chờ tới buổi trưa sao?” Nếu đã định giờ rồi, vì sao người Tây Hạ lại có thể tới sớm như vậy.
Bùi Khởi Đường vươn vai, khoan thai thoải mái trèo lên cổng thành, “Bởi vì tối qua ta đã tặng cho Lý Thường Hiển một món quà lớn.”
Bùi Khởi Đường đứng yên, ánh mặt trời chậm rãi phủ lên trên áo giáp màu bạc, phát ra hào quang chói mắt.
Đại quân của Lý Thường Hiển cuối cùng cũng đã chạy tới chân thành, Lý Thường Hiển thúc ngựa tiến lên, nhìn lên tường thành, một tiểu Tướng quân trẻ tuổi đứng ở đó, mặc dù không nhìn rõ mặt mũi hắn ta, nhưng quanh thân phát ra một luồng sát khí, khiến người khác không lạnh mà run.
Bùi Khởi Đường phất phất tay, mười mấy chiếc máy bắn đá lập tức được đẩy ra trên cổng thành..
Trên mặt Bùi Khởi Đường lộ ra nụ cười nhìn Lý Thường Hiển.
Tướng quân mười lăm tuổi, nhìn quân vương Tây Hạ không mất nửa phần khí thế, ngược lại khẽ ngẩng đầu lên, dường như muốn cho Lý Thường Hiển một cơ hội chạy trốn.
Ngông cuồng đến vậy.
Lý Thường Hiển giống như dã thú bị chọc giận, hung ác nhìn về phía Tướng quân bên cạnh, Tướng quân liền giương Thần Tí Cung lên nhắm vào Bùi Khởi Đường mà bắn.
Chương 267: Một trận thành danh
Bùi Khởi Đường mỉm cười không hề né tránh, cho tới khi mũi tên rơi xuống cách chân hắn không xa.
Trên tường thành rộ lên một tràng cười.
Hai quân giao chiến, bất luận là bên nào động thủ trước, đều là giữ thế thượng phong, người Tây Hạ bắn tên vào chủ tướng Đại Tề tất nhiên đáng sợ, nhưng thần tiễn của Tây Hạ cũng chịu một áp lực to lớn.
Bùi Khởi Đường nhìn cờ đung đưa trong gió, gió lớn như vậy, muốn bắn trúng hắn quả thực không dễ, người Tây Hạ chẳng qua chỉ là muốn làm giảm bớt oai phong của hắn thôi, loại chuyện này hắn đã sớm thấy thường xuyên, thực sự muốn để cho hắn phải né tránh, vậy phải dùng tới trăm thần tiễn, có lẽ hắn mới dùng tới lá chắn bên cạnh.
Bây giờ với trình độ này, hắn cũng lười động thân.
Chỉ là đứng đó, cũng có thể nhìn thấy người Tây Hạ phát điên.
Trong tiếng cười, Bùi Khởi Đường từ trên cao nhìn xuống, coi thường nhìn Lý Thường Hiển, cầm cung lên, nhằm đúng hướng Lý Thường Hiển.
Chung quanh lập tức trở nên vô cùng yên tĩnh.
Phó tướng của Lý Thường Hiển đã nắm lấy chuôi đao bên người, Lý Thường Hiển lại không thèm để ý, chiến cung của Đại Tề căn bản không thể so sánh với uy lực của Thần Tí Cung, Bùi Khởi Đường cho dù là kéo ba chiến cung đá, cũng không nắm chắc có thể bắn thương hắn.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi mũi tên này của Bùi Khởi Đường, lúc đang kéo căng chiến cung, tay Bùi Khởi Đường khẽ buông lỏng một chút, thần bí thu cung về, giống như là không cầm chắc mũi tên này nên hắn do dự vậy.
Người Tây Hạ chỉ vào tường thành cười lớn, nhưng mà bọn họ lại không phát hiện ra mũi tên kia đang phá không lao tới, bắn trúng cờ Tây Hạ đang giương cao, cột cờ nứt gãy, chữ “Hạ” lớn như vậy từ giữa không trung rơi xuống.
Giống như đánh gẫy sống lưng người Tây Hạ.
Bình luận facebook