Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 290
Chương 290:
Tưởng lão Tướng quân nói: “Thái tử gia lên tường thành nhìn một cái liền biết.”
“Vậy Bổn cung đi xem xem.” Thái tử phất tay một cái, nội thị lập tức cầm áo khoác tới hầu hạ Thái tử mặc vào.
Thái tử lảo đảo trèo lên cổng thành, thấy được khói báo động cuồn cuộn cách đó không xa, điều này nói rõ biên cương có chiến tình, Thái tử lập tức tỉnh táo hơn nhiều, nhìn về phía Tưởng lão Tướng quân, “Lão Tướng quân… theo ý của ngươi, chúng ta nên làm thế nào cho phải?”
“Thái tử nên lập tức hạ lệnh xuất binh trợ giúp, nếu như bị quân Kim phá cửa, hậu quả không thể tưởng tượng nổi đâu.”
“Vậy thì xuất binh,” Thái tử nói, “Có điều Kim quốc bé nhỏ, làm sao địch nổi mấy chục vạn đại quân của chúng ta,” Nói rồi cười, “Bổn cung ngược lại muốn xem xem… bọn chúng… có mấy cái lá gan, lại cũng học Tây Hạ mở rộng biên cương.”
“Người đâu, hầu hạ Bổn cung mặc khôi giáp,” Thái tử rút đoản đao bên hông ra, “Bổn cung phải thân chinh.” Hôm nay chính là ngày hắn đại sát tứ phương.
Để cho tất cả mọi người đều nhìn một chút oai phong Thái tử Đại Tề của hắn.
Nhìn quân đội dầy đặc, Thái tử hài lòng cười.
Chiến xa ầm ầm tiến về phía trước, bên tai hắn truyền tới thanh âm chém giết, Thái tử nhắm mắt lại, cảm giác được ánh sáng mặt trời chiếu ở trên bả vai hắn ấm áp, nếu như không phải là khôi giáp này quá mức nặng nề, hắn sẽ càng cảm thấy thoải mái hơn.
Lần này người hắn đem tới, đều là nhân tài mới xuất hiện của Đại Tề, bề tôi cốt cán của hắn.
Không đến hai giờ, sẽ truyền tới tin tức Kim quốc bị đánh lui.
“Không hay rồi,” Thám báo bổ nhào tới, “Thái tử gia, phía tây… quân đội Tây Hạ tới rồi.”
Tây Hạ tới thì đã sao?
Có lẽ là tới giúp hắn một tay.
“Người Tây Hạ là tới công thành, trong tay bọn họ… không biết là dùng cung tên gì… đã bắn chết Tướng quân thủ thành…”
Không thể nào, Thái tử ngẩn người tại chỗ.
Nhất định là nhầm rồi, Tây Hạ và Đại Tề đã hoà đàm rồi, Lý Thường Hiển và hắn tình như chân tay, làm sao có thể tới tấn công hắn, nhất định là nhầm rồi.
Nói không chừng là Kim quốc cố ý giả trang thành người Tây Hạ, gây chia rẽ quan hệ hai nước Tề, Hạ.
“U u u…” Tiếng kèn hiệu truyền tới, ngay sau đó là tiếng kêu rung trời lở đất.
Thái tử không khỏi rùng mình một cái.
“Bọn chúng đang kêu cái gì thế?” Môi Thái tử run rẩy, “Nói mau… bọn chúng…”
Đó là tiếng Đại Tề, chỉ có điều bị người Tây Hạ nói không lưu loát.
Tất cả mọi người dường như đều bị người Tây Hạ làm cho khiếp sợ, toàn bộ đều ngẩn ra nghiêng tai lắng nghe.
Ánh mắt mọi người rơi vào trên người Thái tử.
Người Tây Hạ kêu là: Tề Úc cháu ta, thúc thủ chịu trói, nếu như chống cự, nhất định sẽ tàn sát thành.
Thật sự là người Tây Hạ.
Lông tơ trên người Thái tử lập tức dựng đứng.
Không chống cự, chẳng lẽ phải để cho người Tây Hạ vào thành?
Lỡ bị phá cổng thì hắn biết ăn nói với Phụ hoàng thế nào, nhưng nếu như… chống cự mà vẫn bị công phá thì nên làm thế nào? Người Tây Hạ sẽ tàn sát thành như đã nói sao?
Lý Thường Hiển làm sao có thể thất tín bội nghĩa như thế.
Bọn họ vốn là đã thương lượng kỹ, chỉ cần hắn đến Tây Kinh dựng trại đóng quân, Tây Hạ cũng sẽ dẫn ngựa ra hùa theo hắn. Liêu quốc bị hợp vây, tự nhiên sẽ không thể chống cự, liền trực tiếp đầu hàng.
Không phải Kim quốc còn chưa đánh thắng Liêu quốc sao? Vì sao khi hắn đến chiến trường, Liêu quốc đã bị đánh bại, đứng ở trước mặt hắn đều là binh mã Kim quốc.
“Thái tử gia,” Tưởng lão Tướng quân tiến lên, “Bây giờ nên xử trí như thế nào, xin Thái tử gia chỉ thị.”
Thái tử chớp mắt một cái giơ tay ra, “Giết… Bổn cung không tin… nhiều binh mã như vậy không địch lại được Tây Hạ và Kim quốc… Chúng ta chỉ cần phòng thủ thành, là có thể… cầu viện từ triều đình.”
Tưởng lão Tướng quân nói: “Thái tử gia lên tường thành nhìn một cái liền biết.”
“Vậy Bổn cung đi xem xem.” Thái tử phất tay một cái, nội thị lập tức cầm áo khoác tới hầu hạ Thái tử mặc vào.
Thái tử lảo đảo trèo lên cổng thành, thấy được khói báo động cuồn cuộn cách đó không xa, điều này nói rõ biên cương có chiến tình, Thái tử lập tức tỉnh táo hơn nhiều, nhìn về phía Tưởng lão Tướng quân, “Lão Tướng quân… theo ý của ngươi, chúng ta nên làm thế nào cho phải?”
“Thái tử nên lập tức hạ lệnh xuất binh trợ giúp, nếu như bị quân Kim phá cửa, hậu quả không thể tưởng tượng nổi đâu.”
“Vậy thì xuất binh,” Thái tử nói, “Có điều Kim quốc bé nhỏ, làm sao địch nổi mấy chục vạn đại quân của chúng ta,” Nói rồi cười, “Bổn cung ngược lại muốn xem xem… bọn chúng… có mấy cái lá gan, lại cũng học Tây Hạ mở rộng biên cương.”
“Người đâu, hầu hạ Bổn cung mặc khôi giáp,” Thái tử rút đoản đao bên hông ra, “Bổn cung phải thân chinh.” Hôm nay chính là ngày hắn đại sát tứ phương.
Để cho tất cả mọi người đều nhìn một chút oai phong Thái tử Đại Tề của hắn.
Nhìn quân đội dầy đặc, Thái tử hài lòng cười.
Chiến xa ầm ầm tiến về phía trước, bên tai hắn truyền tới thanh âm chém giết, Thái tử nhắm mắt lại, cảm giác được ánh sáng mặt trời chiếu ở trên bả vai hắn ấm áp, nếu như không phải là khôi giáp này quá mức nặng nề, hắn sẽ càng cảm thấy thoải mái hơn.
Lần này người hắn đem tới, đều là nhân tài mới xuất hiện của Đại Tề, bề tôi cốt cán của hắn.
Không đến hai giờ, sẽ truyền tới tin tức Kim quốc bị đánh lui.
“Không hay rồi,” Thám báo bổ nhào tới, “Thái tử gia, phía tây… quân đội Tây Hạ tới rồi.”
Tây Hạ tới thì đã sao?
Có lẽ là tới giúp hắn một tay.
“Người Tây Hạ là tới công thành, trong tay bọn họ… không biết là dùng cung tên gì… đã bắn chết Tướng quân thủ thành…”
Không thể nào, Thái tử ngẩn người tại chỗ.
Nhất định là nhầm rồi, Tây Hạ và Đại Tề đã hoà đàm rồi, Lý Thường Hiển và hắn tình như chân tay, làm sao có thể tới tấn công hắn, nhất định là nhầm rồi.
Nói không chừng là Kim quốc cố ý giả trang thành người Tây Hạ, gây chia rẽ quan hệ hai nước Tề, Hạ.
“U u u…” Tiếng kèn hiệu truyền tới, ngay sau đó là tiếng kêu rung trời lở đất.
Thái tử không khỏi rùng mình một cái.
“Bọn chúng đang kêu cái gì thế?” Môi Thái tử run rẩy, “Nói mau… bọn chúng…”
Đó là tiếng Đại Tề, chỉ có điều bị người Tây Hạ nói không lưu loát.
Tất cả mọi người dường như đều bị người Tây Hạ làm cho khiếp sợ, toàn bộ đều ngẩn ra nghiêng tai lắng nghe.
Ánh mắt mọi người rơi vào trên người Thái tử.
Người Tây Hạ kêu là: Tề Úc cháu ta, thúc thủ chịu trói, nếu như chống cự, nhất định sẽ tàn sát thành.
Thật sự là người Tây Hạ.
Lông tơ trên người Thái tử lập tức dựng đứng.
Không chống cự, chẳng lẽ phải để cho người Tây Hạ vào thành?
Lỡ bị phá cổng thì hắn biết ăn nói với Phụ hoàng thế nào, nhưng nếu như… chống cự mà vẫn bị công phá thì nên làm thế nào? Người Tây Hạ sẽ tàn sát thành như đã nói sao?
Lý Thường Hiển làm sao có thể thất tín bội nghĩa như thế.
Bọn họ vốn là đã thương lượng kỹ, chỉ cần hắn đến Tây Kinh dựng trại đóng quân, Tây Hạ cũng sẽ dẫn ngựa ra hùa theo hắn. Liêu quốc bị hợp vây, tự nhiên sẽ không thể chống cự, liền trực tiếp đầu hàng.
Không phải Kim quốc còn chưa đánh thắng Liêu quốc sao? Vì sao khi hắn đến chiến trường, Liêu quốc đã bị đánh bại, đứng ở trước mặt hắn đều là binh mã Kim quốc.
“Thái tử gia,” Tưởng lão Tướng quân tiến lên, “Bây giờ nên xử trí như thế nào, xin Thái tử gia chỉ thị.”
Thái tử chớp mắt một cái giơ tay ra, “Giết… Bổn cung không tin… nhiều binh mã như vậy không địch lại được Tây Hạ và Kim quốc… Chúng ta chỉ cần phòng thủ thành, là có thể… cầu viện từ triều đình.”
Bình luận facebook