Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 288
Chương 288:
Cuối cùng sắc mặt Giang Đồ tiên sinh cũng thay đổi, “Lão gia, đây là… thật sự sắp đánh nhau rồi…”
Trong ánh mắt Chu Thăng phảng phất có hai ngọn lửa đang cháy, “Chiến sự tới rồi.”
Chiến sự tới rồi, Chu Thăng không kinh hoảng thất thố, trên mặt ngược lại lộ ra nụ cười vui mừng.
Bởi vì trước lúc này bọn họ đã dốc hết toàn lực để đấu tranh rồi.
Bọn họ không đến nỗi mù mờ luống cuống, chạy trốn tứ phía, cầu xin Phật tổ bảo vệ thân nhân không bị thương.
Ngược lại, bọn họ mới là hy vọng.
Tranh thủ từng chút hy vọng một của thắng lợi sau cùng.
“Đi đi Từ đại nhân,” Chu Thăng nói, “Còn có người chờ ngài đằng trước, ngài dù sao cũng là sứ thần của Đại Tề, gánh vác trách nhiệm nặng nề, không thể rơi vào trong tay người Tây Hạ.”
Chu Thăng giục ngựa về phía trước, Từ Tùng Nguyên vội vàng theo ở phía sau.
Chạy mãi đến lúc trời tối, Chu Thăng mới dừng lại.
Cách đó không xa là một căn nhà, bên trong nhà có ánh đèn lộ ra, Chu Thăng xuống ngựa tiến lên gõ cửa.
Từ Tùng Nguyên hoài nghi đi tới.
Tới mở cửa là một nam nhân trung niên, mặc trang phục Tây Hạ, mặt mũi thân thiện, tuy có mấy phần gầy yếu, nhưng ánh mắt vẫn thanh tịnh sáng ngời như cũ.
Từ Tùng Nguyên thất kinh, há miệng hồi lâu không nói ra lời.
Hắn vạn vạn không nghĩ tới sẽ gặp người này.
Hắn cũng hoài nghi, tất cả trước mắt chỉ là mộng cảnh.
Cho đến khi người kia mở miệng trước, “Từ đại nhân, đã lâu không gặp.”
Từ Tùng Nguyên hít một hơi khí lạnh.
Cố Thế Hoành.
Lại là Cố Thế Hoành.
Trong phòng còn có một người khác, ánh mắt người nọ đảo trên mặt Từ Tùng Nguyên, lập tức lộ ra mấy phần vui mừng, vội vàng tiến lên hành lễ với Từ Tùng Nguyên.
Từ Tùng Nguyên vẫn không nói gì.
Người nọ đã nhìn về phía Cố Thế Hoành, “Ngươi… quả nhiên không lừa ta… sứ thần Đại Tề ở chỗ này, bây giờ… ta có thể vẽ bức tranh kia giao ra cho các ngươi rồi.”
Từ Tùng Nguyên không rõ nội tình.
Trên mặt Cố Thế Hoành lộ ra nụ cười nhàn nhạt, “Từ đại nhân, đây là Hạ Vũ Tướng quân, tổ tiên là Tiết Độ Sứ của Định Châu, Thần Tí Cung bây giờ người Tây Hạ dùng chính là tổ tiên của ngài ấy hiến tặng cho Lý Thường Hiển.”
“Thần Tí Cung?” Từ Tùng Nguyên nhìn qua.
Hạ Vũ lấy ra một cây nỏ từ trong góc.
Cố Thế Hoành nói: “Hạ Vũ Tướng quân nguyện ý lấy Thần Tí Cung của ngài ấy sẵn sàng góp sức cho Đại Tề chúng ta, Từ đại nhân là sứ thần Đại Tề, sau khi trở lại Đại Tề, nhất định sẽ bẩm báo cử chỉ đại nghĩa hôm nay của Hạ Vũ Tướng quân cho Hoàng thượng.”
Hạ Vũ cầm Thần Tí Cung lên, “Vậy phải để cho Từ đại nhân xem uy lực của Thần Tí Cung một chút.”Một mũi tên từ trong Thần Tí Cung bắn ra, chọc thủng lọ sành trên bàn cắm sâu vào trong tường.
Nhìn thấy lực đạo của mũi tên kia, tuy là Từ Tùng Nguyên đã chuẩn bị tâm lý, cũng không khỏi ngẩn người tại chỗ.
“Từ đại nhân,” Cố Thế Hoành đưa Thần Tí Cung của Hạ Vũ qua, “Chỉ cần đưa Hạ Vũ Tướng quân ra khỏi Tây Hạ, Đại Tề chúng ta tương lai cũng sẽ có vũ khí sắc bén như vậy.”
Cấu tạo của Thần Tí Cung hết sức phức tạp, cho dù lấy được một Thần Tí Cung hoàn chỉnh, muốn bắt chước cũng muôn vàn khó khăn, cho nên muốn có được loại vũ khí sắc bén này, chỉ có thuyết phục Hạ Vũ quy về Đại Tề.
Lý Thường Hiển là kẻ nào cơ chứ, chỉ cần thua Đại Tề, nhất định sẽ hạ lệnh hủy diệt tất cả Thần Tí Cung, kể cả người làm cung tên cũng sẽ bị giết. Hắn chỉ có thể nắm chắc cơ hội, thừa dịp hai nước chưa chính thức khai chiến, mang Hạ Vũ rời khỏi nơi này.
Cuối cùng sắc mặt Giang Đồ tiên sinh cũng thay đổi, “Lão gia, đây là… thật sự sắp đánh nhau rồi…”
Trong ánh mắt Chu Thăng phảng phất có hai ngọn lửa đang cháy, “Chiến sự tới rồi.”
Chiến sự tới rồi, Chu Thăng không kinh hoảng thất thố, trên mặt ngược lại lộ ra nụ cười vui mừng.
Bởi vì trước lúc này bọn họ đã dốc hết toàn lực để đấu tranh rồi.
Bọn họ không đến nỗi mù mờ luống cuống, chạy trốn tứ phía, cầu xin Phật tổ bảo vệ thân nhân không bị thương.
Ngược lại, bọn họ mới là hy vọng.
Tranh thủ từng chút hy vọng một của thắng lợi sau cùng.
“Đi đi Từ đại nhân,” Chu Thăng nói, “Còn có người chờ ngài đằng trước, ngài dù sao cũng là sứ thần của Đại Tề, gánh vác trách nhiệm nặng nề, không thể rơi vào trong tay người Tây Hạ.”
Chu Thăng giục ngựa về phía trước, Từ Tùng Nguyên vội vàng theo ở phía sau.
Chạy mãi đến lúc trời tối, Chu Thăng mới dừng lại.
Cách đó không xa là một căn nhà, bên trong nhà có ánh đèn lộ ra, Chu Thăng xuống ngựa tiến lên gõ cửa.
Từ Tùng Nguyên hoài nghi đi tới.
Tới mở cửa là một nam nhân trung niên, mặc trang phục Tây Hạ, mặt mũi thân thiện, tuy có mấy phần gầy yếu, nhưng ánh mắt vẫn thanh tịnh sáng ngời như cũ.
Từ Tùng Nguyên thất kinh, há miệng hồi lâu không nói ra lời.
Hắn vạn vạn không nghĩ tới sẽ gặp người này.
Hắn cũng hoài nghi, tất cả trước mắt chỉ là mộng cảnh.
Cho đến khi người kia mở miệng trước, “Từ đại nhân, đã lâu không gặp.”
Từ Tùng Nguyên hít một hơi khí lạnh.
Cố Thế Hoành.
Lại là Cố Thế Hoành.
Trong phòng còn có một người khác, ánh mắt người nọ đảo trên mặt Từ Tùng Nguyên, lập tức lộ ra mấy phần vui mừng, vội vàng tiến lên hành lễ với Từ Tùng Nguyên.
Từ Tùng Nguyên vẫn không nói gì.
Người nọ đã nhìn về phía Cố Thế Hoành, “Ngươi… quả nhiên không lừa ta… sứ thần Đại Tề ở chỗ này, bây giờ… ta có thể vẽ bức tranh kia giao ra cho các ngươi rồi.”
Từ Tùng Nguyên không rõ nội tình.
Trên mặt Cố Thế Hoành lộ ra nụ cười nhàn nhạt, “Từ đại nhân, đây là Hạ Vũ Tướng quân, tổ tiên là Tiết Độ Sứ của Định Châu, Thần Tí Cung bây giờ người Tây Hạ dùng chính là tổ tiên của ngài ấy hiến tặng cho Lý Thường Hiển.”
“Thần Tí Cung?” Từ Tùng Nguyên nhìn qua.
Hạ Vũ lấy ra một cây nỏ từ trong góc.
Cố Thế Hoành nói: “Hạ Vũ Tướng quân nguyện ý lấy Thần Tí Cung của ngài ấy sẵn sàng góp sức cho Đại Tề chúng ta, Từ đại nhân là sứ thần Đại Tề, sau khi trở lại Đại Tề, nhất định sẽ bẩm báo cử chỉ đại nghĩa hôm nay của Hạ Vũ Tướng quân cho Hoàng thượng.”
Hạ Vũ cầm Thần Tí Cung lên, “Vậy phải để cho Từ đại nhân xem uy lực của Thần Tí Cung một chút.”Một mũi tên từ trong Thần Tí Cung bắn ra, chọc thủng lọ sành trên bàn cắm sâu vào trong tường.
Nhìn thấy lực đạo của mũi tên kia, tuy là Từ Tùng Nguyên đã chuẩn bị tâm lý, cũng không khỏi ngẩn người tại chỗ.
“Từ đại nhân,” Cố Thế Hoành đưa Thần Tí Cung của Hạ Vũ qua, “Chỉ cần đưa Hạ Vũ Tướng quân ra khỏi Tây Hạ, Đại Tề chúng ta tương lai cũng sẽ có vũ khí sắc bén như vậy.”
Cấu tạo của Thần Tí Cung hết sức phức tạp, cho dù lấy được một Thần Tí Cung hoàn chỉnh, muốn bắt chước cũng muôn vàn khó khăn, cho nên muốn có được loại vũ khí sắc bén này, chỉ có thuyết phục Hạ Vũ quy về Đại Tề.
Lý Thường Hiển là kẻ nào cơ chứ, chỉ cần thua Đại Tề, nhất định sẽ hạ lệnh hủy diệt tất cả Thần Tí Cung, kể cả người làm cung tên cũng sẽ bị giết. Hắn chỉ có thể nắm chắc cơ hội, thừa dịp hai nước chưa chính thức khai chiến, mang Hạ Vũ rời khỏi nơi này.
Bình luận facebook