-
Chương 54
Tâm trạng Kỷ thị mấy ngày nay đặc biệt thoải mái, bề ngoài tuy nói là điều tra chuyện của Ngọc di nương nhưng bà ta chỉ làm qua loa, dù biết bên lão phu nhân cũng có hành động nhưng bà ta cũng không để trong lòng.
Thời điểm Diệp lão phu nhân qua gọi, Dung Hoa cũng vừa lúc tới Tễ Huy viện. Đổng Ngọc Lan gửi thiệp mời nàng tới Đổng phủ chơi.
"Được rồi, ta lập tức qua đó." Kỷ thị sai người đuổi khéo nha đầu lão phu nhân phái tới, sau đó mới nhìn Dung Hoa, ân cần hỏi, "Sao lại tới đây lúc này? Trời lạnh, mau uống một ly trà nóng đi."
Dung Hoa uống một ngụm, mới nói chuyện xuất phủ tới Đổng gia với Kỷ thị.
Đổng gia? Cái nhà vũ phu thô tục kia sao? Trong mắt Kỷ thị lộ tia khinh miệt, ánh mắt thầm quan sát Lưu Tô đứng sau, liền ôn hòa nói: "Nếu Đổng tiểu thư đã mời, vậy con đi đi, trời lạnh nhớ về sớm một chút."
"Vâng." Dung Hoa đứa dậy cáo từ, "Tổ mẫu còn đang chờ bá mẫu, vậy con không ở lại quấy rầy nữa."
Kỷ thị cười cười sai nha đầu tiễn nàng ra ngoài, còn mình đứng dậy vào trong thay y phục.
"Bọn họ lần này khi nào mới trả nợ?" Ra khỏi Tề Huy viện, Dung Hoa lên tiếng hỏi một câu không đầu không đuôi.
Túy Đồng trả lời: "Ngày mai."
"Vậy thu dọn đi!"
"Vâng, tiểu thư, nô tỳ sẽ sắp xếp cho bọn họ rời khỏi kinh thành." Túy Đồng đáp.
...................
Kỷ thị nhanh chóng tới viện của Diệp lão phu nhân.
Diệp lão phu nhân chỉ giữ hai tâm phúc Lý ma ma và Diệu Châu ở lại. Kỷ thị tươi cười cung kính hành lễ: "Mẫu thân."
"Ừ." Diệp lão phu nhân chỉ đáp một tiếng, vân vê chuỗi Phật châu trong tay, nhíu mi hỏi, "Tra xét mấy ngày rồi, có kết quả chưa?"
Kỷ thị đứng dậy, ngồi đối diện bà ta: "Con dâu đã tỉ mỉ điều tra suốt mấy ngày nay nhưng không tìm ra nguyên căn, mẫu thân, theo con thấy việc này là ngoài ý muốn, còn chuyện nha đầu bên Hải Đường uyển kia nói có lẽ là do hoa mắt, không phải sự thật. Lan di nương chăm sóc Ngọc di nương thế nào rõ như ban ngày, chúng ta cũng không thể vì một nha đầu vừa vào phủ mà nghi ngờ Lan di nương... Có phải không ạ? Con dâu sẽ tiếp tục điều tra, nếu có tin tức sẽ lập tức tới đây bẩm báo với người."
Lan di nương và Dung Hoa Kỷ thị đều không thích, nhưng nếu so sánh, bà ta ghét Dung Hoa hơn.
Diệp lão phu nhân đập mạnh Phật châu xuống bàn, lạnh lùng nhìn Kỷ thị: "Tra không được gì sao?"
Không khí trong phòng đột nhiên trở nên căng thẳng.
Kỷ thị sợ tới mức nụ cười trên mặt cũng cứng lại, qua nửa ngày mới hoàn hồn, cuống quít đứng lên: "Mẫu thâ, là con dâu vô năng, điều tra lâu như vậy cũng không tra ra gì cả."
"Là tra không ra, hay do ngươi không dám nhận?" Tuy đó là con vợ lẽ nhưng cũng là huyết mạch của Diệp gia, điểm ghê tởm hơn là kẻ đó còn dám tính kế trên đầu của bà!
Cả người Kỷ thị run lên, nức nở: "Mẫu thân, là ai khua môi múa mép trước mặt người thế? Con dâu bị oan."
"Bị oan? Kéo người lên đây?" Diệp lão phu nhân tức giận, quát.
Lý ma ma lập tức ra ngoài kêu mấy bà tử kéo hai nha đầu Hoàng Oanh và Hoàng Mai vào.
Vừa thấy Hoàng Mai, Kỷ thị liền biết bản thân đã bại lộ, nhưng vẫn khóc lóc: "Mẫu thân, con dâu bị oan."
Sắc mặt Trần ma ma đứng sau cũng trắng như tờ giấy.
Trên người Hoàng Oanh thương tích chồng chất, Hoàng Mai cũng vậy.
"Ngươi còn dám nói mình bị oan?" Diệp lão phu nhân ra hiệu kêu Lý ma ma đem Tống Tử Quan Âm và tổ yến ra, giận dữ hỏi, "Hiện tại nhân chứng vật chứng đều có, ngươi còn còn mặt mũi nói mình bị oan hả?"
Trần ma ma cũng sợ tới ứa mồ hôi lạnh, quỳ xuống: "Lão phu nhân tha mạng, là lão nô nghe người ta nói dùng thuốc lau Tống Tử Quan Âm sẽ càng linh, phu nhân có lòng, vừa nghe lão nô nói xong liền mời đại phu tới kiểm tra, nói vô hại với người đang mang thai..."
Kỷ thị cúi đầu nghẹn ngào: "Mẫu thân, con dâu một lòng mong Ngọc di nương có thể sinh cho lão gia một hài tử khỏe mạnh... Chỉ là con dâu không ngờ tới..."
Vịt chết mỏ vẫn cứng, không chịu thừa nhận.
Diệp lão phu nhân giận tới thở dốc: "Cho nên, ta vu oan cho ngươi?"
Kỷ thị che miệng khóc tới ủy khuất.
Diệp lão phu nhân đập mạnh xuống bàn, quát: "Lý ma ma, tra cho ta, từ trong viện tra hết cho ta."
Tổ yến của Diệp lão phu nhân trước nay đều do nha đầu nhị đẳng Hạ Hà chưởng quản, mấy tháng nay người chuyên phụ trách đưa đồ là Nhạn Châu và Hỉ Châu.
Hành động của Lý ma ma vô cùng nhanh, lập tức kêu bà tử đi mua, Hạ Hà, Nhạn Châu và Hỉ Châu tới.
Qua một hồi thẩm vấn, Hạ Hạ thừa nhận tổ yến là do nàng ta ra tay, thuốc do Trần ma ma tự tay đưa!
Quả nhiên là động tay trong viện của mình! Diệp lão phu nhân âm trầm nhìn Kỷ thị.
Không đợi bà lên tiếng hỏi chuyện, Kỷ thị đã quỳ xuống: "Con dâu đáng chết! Con dâu cũng vì tính toán cho huynh muội Hoằng Nhi Bạc Nhi Châu Nhi... Mẫu thân, xin người tạm tha cho con lần này..."
Còn dám lôi ba huynh muội Diệp Cẩm Hoằng ra, Diệp lão phu nhân giận tới mức không thể giết chết Kỷ thị.
"Lão phu nhân." Lý phu nhân duỗi tay đưa ly trà cho bà, sau đó nhẹ nhàng khuyên giải.
Diệp lão phu nhân trực tiếp hất ly trà lên người Kỷ thị: "Dám tính kế trên đầu của ta hả!"
"Mẫu thân...." Kỷ thị không dám trốn tránh, đầu bị đập tới chảy máu.
Có Kỷ gia làm chỗ dựa, Hoằng Nhi và Bạc Nhi lại sắp thi kỳ thi mùa xuân! Diệp lão phu nhân trừng mắt nhìn Kỷ thị, duỗi tay chỉ đám người Trần ma ma, Hoàng Oanh, Hoàng Mai và Hạ Hà: "Kéo ra ngoài đánh chết cho ta!"
Ba nha đầu khóc lóc cầu xin: "Lão phu nhân tha mạng, lão phu nhân tha mạng."
Kỷ thị ngẩng đầu, khóc lóc: "Mẫu thân, Trần ma ma là người theo con dâu từ Kỷ gia tới, xin người giơ cao đánh khẽ, tha cho bà ấy đi." Không chỉ là vú nuôi, Trần ma ma còn là cánh tay đắc lực của bà.
Diệp lão phu nhân trừng mắt một cái, Kỷ thị không dám tiếp tục cầu tình.
"Lão nô không thể hầu hạ phu nhân nữa, phu nhân hãy tự bảo trọng." Trần ma ma rưng rưng nhìn Kỷ thị, dập đầu mấy cái.
"Ma ma..."
"Còn không kéo xuống!"
Lý ma ma lập tức kêu bà tử kéo bốn người ra ngoài chịu đòn, không bao lâu bà tử vào bẩm báo, nói tất cả đều đã tắt thở.
"Vứt tới bãi tha ma!" Diệp lão phu nhân phất tay, sau đó nhìn sắc mặt tái nhợt của Kỷ thị, "Đem toàn bộ sổ sách tới đây, ngươi ở trong phòng dưỡng thương cho tốt đi."
Đây rõ ràng là đoạt quyền quản gia của Kỷ thị, giam cầm bà ta.
"Vâng." Kỷ thị cúi đầu đáp, đứng dậy cáo lui, vừa đi hai bước liền ngất xỉu tại chỗ.
Thời điểm Diệp lão phu nhân qua gọi, Dung Hoa cũng vừa lúc tới Tễ Huy viện. Đổng Ngọc Lan gửi thiệp mời nàng tới Đổng phủ chơi.
"Được rồi, ta lập tức qua đó." Kỷ thị sai người đuổi khéo nha đầu lão phu nhân phái tới, sau đó mới nhìn Dung Hoa, ân cần hỏi, "Sao lại tới đây lúc này? Trời lạnh, mau uống một ly trà nóng đi."
Dung Hoa uống một ngụm, mới nói chuyện xuất phủ tới Đổng gia với Kỷ thị.
Đổng gia? Cái nhà vũ phu thô tục kia sao? Trong mắt Kỷ thị lộ tia khinh miệt, ánh mắt thầm quan sát Lưu Tô đứng sau, liền ôn hòa nói: "Nếu Đổng tiểu thư đã mời, vậy con đi đi, trời lạnh nhớ về sớm một chút."
"Vâng." Dung Hoa đứa dậy cáo từ, "Tổ mẫu còn đang chờ bá mẫu, vậy con không ở lại quấy rầy nữa."
Kỷ thị cười cười sai nha đầu tiễn nàng ra ngoài, còn mình đứng dậy vào trong thay y phục.
"Bọn họ lần này khi nào mới trả nợ?" Ra khỏi Tề Huy viện, Dung Hoa lên tiếng hỏi một câu không đầu không đuôi.
Túy Đồng trả lời: "Ngày mai."
"Vậy thu dọn đi!"
"Vâng, tiểu thư, nô tỳ sẽ sắp xếp cho bọn họ rời khỏi kinh thành." Túy Đồng đáp.
...................
Kỷ thị nhanh chóng tới viện của Diệp lão phu nhân.
Diệp lão phu nhân chỉ giữ hai tâm phúc Lý ma ma và Diệu Châu ở lại. Kỷ thị tươi cười cung kính hành lễ: "Mẫu thân."
"Ừ." Diệp lão phu nhân chỉ đáp một tiếng, vân vê chuỗi Phật châu trong tay, nhíu mi hỏi, "Tra xét mấy ngày rồi, có kết quả chưa?"
Kỷ thị đứng dậy, ngồi đối diện bà ta: "Con dâu đã tỉ mỉ điều tra suốt mấy ngày nay nhưng không tìm ra nguyên căn, mẫu thân, theo con thấy việc này là ngoài ý muốn, còn chuyện nha đầu bên Hải Đường uyển kia nói có lẽ là do hoa mắt, không phải sự thật. Lan di nương chăm sóc Ngọc di nương thế nào rõ như ban ngày, chúng ta cũng không thể vì một nha đầu vừa vào phủ mà nghi ngờ Lan di nương... Có phải không ạ? Con dâu sẽ tiếp tục điều tra, nếu có tin tức sẽ lập tức tới đây bẩm báo với người."
Lan di nương và Dung Hoa Kỷ thị đều không thích, nhưng nếu so sánh, bà ta ghét Dung Hoa hơn.
Diệp lão phu nhân đập mạnh Phật châu xuống bàn, lạnh lùng nhìn Kỷ thị: "Tra không được gì sao?"
Không khí trong phòng đột nhiên trở nên căng thẳng.
Kỷ thị sợ tới mức nụ cười trên mặt cũng cứng lại, qua nửa ngày mới hoàn hồn, cuống quít đứng lên: "Mẫu thâ, là con dâu vô năng, điều tra lâu như vậy cũng không tra ra gì cả."
"Là tra không ra, hay do ngươi không dám nhận?" Tuy đó là con vợ lẽ nhưng cũng là huyết mạch của Diệp gia, điểm ghê tởm hơn là kẻ đó còn dám tính kế trên đầu của bà!
Cả người Kỷ thị run lên, nức nở: "Mẫu thân, là ai khua môi múa mép trước mặt người thế? Con dâu bị oan."
"Bị oan? Kéo người lên đây?" Diệp lão phu nhân tức giận, quát.
Lý ma ma lập tức ra ngoài kêu mấy bà tử kéo hai nha đầu Hoàng Oanh và Hoàng Mai vào.
Vừa thấy Hoàng Mai, Kỷ thị liền biết bản thân đã bại lộ, nhưng vẫn khóc lóc: "Mẫu thân, con dâu bị oan."
Sắc mặt Trần ma ma đứng sau cũng trắng như tờ giấy.
Trên người Hoàng Oanh thương tích chồng chất, Hoàng Mai cũng vậy.
"Ngươi còn dám nói mình bị oan?" Diệp lão phu nhân ra hiệu kêu Lý ma ma đem Tống Tử Quan Âm và tổ yến ra, giận dữ hỏi, "Hiện tại nhân chứng vật chứng đều có, ngươi còn còn mặt mũi nói mình bị oan hả?"
Trần ma ma cũng sợ tới ứa mồ hôi lạnh, quỳ xuống: "Lão phu nhân tha mạng, là lão nô nghe người ta nói dùng thuốc lau Tống Tử Quan Âm sẽ càng linh, phu nhân có lòng, vừa nghe lão nô nói xong liền mời đại phu tới kiểm tra, nói vô hại với người đang mang thai..."
Kỷ thị cúi đầu nghẹn ngào: "Mẫu thân, con dâu một lòng mong Ngọc di nương có thể sinh cho lão gia một hài tử khỏe mạnh... Chỉ là con dâu không ngờ tới..."
Vịt chết mỏ vẫn cứng, không chịu thừa nhận.
Diệp lão phu nhân giận tới thở dốc: "Cho nên, ta vu oan cho ngươi?"
Kỷ thị che miệng khóc tới ủy khuất.
Diệp lão phu nhân đập mạnh xuống bàn, quát: "Lý ma ma, tra cho ta, từ trong viện tra hết cho ta."
Tổ yến của Diệp lão phu nhân trước nay đều do nha đầu nhị đẳng Hạ Hà chưởng quản, mấy tháng nay người chuyên phụ trách đưa đồ là Nhạn Châu và Hỉ Châu.
Hành động của Lý ma ma vô cùng nhanh, lập tức kêu bà tử đi mua, Hạ Hà, Nhạn Châu và Hỉ Châu tới.
Qua một hồi thẩm vấn, Hạ Hạ thừa nhận tổ yến là do nàng ta ra tay, thuốc do Trần ma ma tự tay đưa!
Quả nhiên là động tay trong viện của mình! Diệp lão phu nhân âm trầm nhìn Kỷ thị.
Không đợi bà lên tiếng hỏi chuyện, Kỷ thị đã quỳ xuống: "Con dâu đáng chết! Con dâu cũng vì tính toán cho huynh muội Hoằng Nhi Bạc Nhi Châu Nhi... Mẫu thân, xin người tạm tha cho con lần này..."
Còn dám lôi ba huynh muội Diệp Cẩm Hoằng ra, Diệp lão phu nhân giận tới mức không thể giết chết Kỷ thị.
"Lão phu nhân." Lý phu nhân duỗi tay đưa ly trà cho bà, sau đó nhẹ nhàng khuyên giải.
Diệp lão phu nhân trực tiếp hất ly trà lên người Kỷ thị: "Dám tính kế trên đầu của ta hả!"
"Mẫu thân...." Kỷ thị không dám trốn tránh, đầu bị đập tới chảy máu.
Có Kỷ gia làm chỗ dựa, Hoằng Nhi và Bạc Nhi lại sắp thi kỳ thi mùa xuân! Diệp lão phu nhân trừng mắt nhìn Kỷ thị, duỗi tay chỉ đám người Trần ma ma, Hoàng Oanh, Hoàng Mai và Hạ Hà: "Kéo ra ngoài đánh chết cho ta!"
Ba nha đầu khóc lóc cầu xin: "Lão phu nhân tha mạng, lão phu nhân tha mạng."
Kỷ thị ngẩng đầu, khóc lóc: "Mẫu thân, Trần ma ma là người theo con dâu từ Kỷ gia tới, xin người giơ cao đánh khẽ, tha cho bà ấy đi." Không chỉ là vú nuôi, Trần ma ma còn là cánh tay đắc lực của bà.
Diệp lão phu nhân trừng mắt một cái, Kỷ thị không dám tiếp tục cầu tình.
"Lão nô không thể hầu hạ phu nhân nữa, phu nhân hãy tự bảo trọng." Trần ma ma rưng rưng nhìn Kỷ thị, dập đầu mấy cái.
"Ma ma..."
"Còn không kéo xuống!"
Lý ma ma lập tức kêu bà tử kéo bốn người ra ngoài chịu đòn, không bao lâu bà tử vào bẩm báo, nói tất cả đều đã tắt thở.
"Vứt tới bãi tha ma!" Diệp lão phu nhân phất tay, sau đó nhìn sắc mặt tái nhợt của Kỷ thị, "Đem toàn bộ sổ sách tới đây, ngươi ở trong phòng dưỡng thương cho tốt đi."
Đây rõ ràng là đoạt quyền quản gia của Kỷ thị, giam cầm bà ta.
"Vâng." Kỷ thị cúi đầu đáp, đứng dậy cáo lui, vừa đi hai bước liền ngất xỉu tại chỗ.
Bình luận facebook