Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 270
So với lần trước, Chính Đức Đế quá mức bình tĩnh, sắc mặt cơ hồ không có thay đổi.
Tấu chương Giang tướng quân viết thập phần dụng tâm, từ việc phát hiện thế nào tới hiện tại phái binh mã qua trấn thủ như sao đều viết vô cùng tường tận, lúc này chỉ chờ Hoàng Thượng phái người qua khai thác.
Giang Ngọc Nguyên không biết Chính Đức Đế có ý tứ gì.
Ngày đó rõ ràng thập phần vui vẻ, mà hôm nay lại bình tĩnh như vậy, hắn không khỏi đưa mắt nhìn bóng dáng Chu Hành phía trước, sau đó là Kiều Vũ Đình.
Xem ra đúng như Chu Hành nói, Hoàng Thượng đã nổi lòng nghi ngờ.
Cũng may, phụ thân đã an bài thỏa đáng!
Vì vậy, Giang Ngọc Nguyên không hề tỏ vẻ thất vọng, chỉ cúi đầu cung kính nhìn xuống đất.
Đọc tấu chương xong, Chính Đức Đế liền nhìn Hộ Bộ Thượng Thư, hỏi: "Đã nhiều ngày, ái khanh chuẩn bị thế nào rồi?"
Hộ Bộ Thượng Thư vội khom người bẩm báo, sau đó trình tấu chương lên, chờ Chính Đức Đế định đoạt.
Chính Đức Đế gật đầu, sự tình cứ vậy mà quyết định.
Những đại thần còn lại cũng cảm thấy kỳ quái, chỉ là nghĩ nghĩ, không ít người liền rõ ràng.
Lần này, Chu Hành không lên tiếng.
Y biết La Bân rời kinh.
La Bân nhận hoàng lệnh tất nhiên không cần nói cũng biết, cho nên trước đó hai ngày y đã phân phó Lâm Hạ truyền tin cho người ở Tây Nam, kêu bọn họ không cần tra xét, có điều người vẫn không triệu hồi, cho bọn họ ở Tây Nam đợi lệnh.
Kết quả hôm nay chính là nhờ câu nói ngày đó của y, nếu hiện tại còn mở miệng, với tính tình của Chính Đức Đế, không chừng sẽ biến khéo thành vụng.
Lúc này chỉ cần chờ tin bên Tây Nam.
Cũng không biết La Bân kia có thể tra được gì?
Tan triều, Chính Đức Đế kêu Hộ Bộ Thượng Thư tới Ngự Thư Phòng thương nghị chuyện mỏ vàng.
"Lần trước đa tạ hầu gia nhắc nhở." Lúc này, ngữ khí của Giang Ngọc Nguyên so với đêm đó có thêm vài phần cảm kích và chân thành.
Nói đến cùng, Kiều Vũ Đình cũng vì tốt cho Giang gia.
"Việc ta nên làm." Kiều Vũ Đình cười nói.
Mỏ vàng này...
Mấy năm nay, Giang gia khẳng định chiếm không ít chỗ tốt.
Giang gia và Tây Ninh Hầu phủ hiện tại là quan hệ thông gia, hắn đương nhiên không thể trơ mắt nhìn Giang gia xảy ra chuyện! Giang gia gặp chuyện, hắn cũng không được lợi gì.
Hắn không phải vì có tiếp xúc da thịt với Giang Uy mà muốn phụ trách cưới nàng, cưới Giang Uy chẳng qua vì hắn coi trọng thực lực Giang gia, muốn Giang gia hỗ trợ Kiều Vũ Đình hắn!
"Hôm nay có thời gian không? Nếu rảnh, buổi tối chúng ta cùng uống mấy chén?" Giang Ngọc Nguyên cười hỏi.
Dù sao Giang gia bọn họ ở Tây Nam mấy năm, hiện tại có Kiều Vũ Đình ở kinh thành giúp gỡ rắc rối đương nhiên tốt hơn nhiều, vả lại Kiều Vũ Đình cũng thật sự có tâm suy nghĩ cho Giang gia, vì vậy Giang Ngọc Nguyên cũng muốn thân cận thêm với hắn.
"Đại cữu huynh mời, không có thời gian cũng phải tới."
"Vậy được, ta đây liền phân phó bọn họ chuẩn bị trước." Giang Ngọc Nguyên n ói.
Kiều Vũ Đình gật đầu: "Tối nay ta sẽ qua."
.............................
Người phái đi Tây Nam do Hộ Bộ Thượng Thư lựa chọn, sau đó chờ Chính Đức Đế xem qua, quyết định liền chuẩn bị xuất phát.
Năm nay không có ý định đi tránh nóng, nghĩ tới đề nghị của Lâm Thái Hậu nhân yến hội ngắm sen sắp tới chọn vị hôn phu cho Lâm Nhược, Chính Đức Đế nghĩ nghĩ, liền định vào ngày mười sáu tháng bảy.
Hôm đó là sinh thần của Chu Hành, vừa lúc Chính Đức Đế cũng muốn tổ chức yến hội cho y.
Dung Hoa có thai hơn hai tháng, chuyện xấu trong cung ùn ùn kéo tới, Chu Hành lo trong cung sẽ có người ngáng chân nên trực tiếp thỉnh cầu Chính Đức Đế cho nàng ở nhà nghỉ ngơi.
Chính Đức Đế đương nhiên đồng ý.
Cung yến đã là tổ chức sinh thần cho Chiêu Vương, huân quý và đại quan kinh thành đều y phục lộng lẫy tham gia, Chiêu Vương Phi không tới, các phu nhân trong phủ có thứ nữ vừa độ tuổi không khỏi bắt đầu đánh chủ ý, chỉ là nghĩ tới lời y từng nói, tâm tư vừa dâng lên liền bị gạt bỏ.
Tới lúc đó khẳng định mất hết mặt mũi!
Cung yến vô cùng náo nhiệt, tới hoàng hôn mới tan.
Thời điểm Chu Hành hồi phủ đã là lúc lên đèn.
Tuy y không uống rượu nhưng trên người vẫn dính chút mùi, vì thế ở ngoại viện rửa mặt chải đầu một phen, thay thường phục thoải mái mới tới hậu viện.
Ánh trăng nhu hòa và bầu trời đầy sao chiếu rọi sân vườn.
Dung Hoa ở cửa nghênh đón.
Ánh đèn nhu hòa, Dung Hoa có thai thân thể đẫy đà gương mặt hồng nhuận, làn da như ngọc dưới ánh trăng đặc biệt lộng lẫy.
Chu Hành khẽ cười, nhanh chóng đi qua: "Sao lại ra đây? Hôm nay bảo bối có ngoan không?"
Chu Hành nắm tay nàng vào trong ngồi xuống giường.
"Không phải là muốn sớm nhìn thấy chàng sao?" Dung Hoa ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt lộng lẫy.
"Ta cũng vậy, thật hận không thể lập tức trở về với nàng." Chu Hành hôn lên má nữ tử, xoa xoa bàn tay mềm mại của nàng, nói.
Dung Hoa khẽ cười cọ vào lòng y, sau đó ngồi thẳng dậy, duỗi tay cầm một hộp gấm tới: "Lễ vật tự tay thiếp chuẩn bị, chàng xem có thích hay không?"
"Chỉ cần là Anh Anh chuẩn bị, ta đều thích." Chu Hành vừa nói vừa duỗi tay nhận lấy, mở hộp gấm ra.
Bên trong là bức họa về y.
Thần sắc sơ đạm, lãnh ngạo cô tịch.
Nhưng trong đáy mắt lại là một mảnh ôn nhu, ánh mắt này đương nhiên nhìn về phía nàng.
"Rất giống ta, ta rất thích." Chu Hành duỗi tay ôm Dung Hoa, cúi đầu hôn nàng, nói, "Thì ra nhiều ngày thần thần bí bí không cho ta biết là vì vẽ tranh."
"Đúng vậy, thiếp vốn định thêu túi tiền hay áo choàng cho chàng, nhưng Thạch ma ma nói thiếp không thể động vào kéo hay kim chỉ, cho nên đành phải vẽ một bức họa." Dung Hoa cười trả lời.
"Không cần chuẩn bị, nàng đã cho ta lễ vật tốt nhất." Chu Hành mỉm cười, duỗi tay xoa xoa bụng nàng.
Nàng cùng hài tử chính là lễ vật trân quý nhất đời này của y.
Dung Hoa khẽ cười, quay đầu phân phó Túy Đồng và Lưu Tô dọn cơm.
Thức ăn đều do Dung Hoa phân phó đầu bếp làm, tất cả đều là món Chu Hành thích.
Hai người ăn cơm, đi dạo trong vườn một lát, sau đó rửa mặt lên giường.
Trong phòng chỉ còn một ngọn đèn, xuyên qua màn trướng ánh sáng dần tối đi, như thế bất giác tăng thêm vài phần mông lung cùng dụ hoặc.
Kiều thê trong lòng, Chu Hành cơ hồ lập tức có phản ứng.
Phản ứng của y Dung Hoa đương nhiên có thể cảm nhận được, không khỏi cong môi cười, nghĩ nghĩ liền cúi đầu nhẹ giọng bên tai y: "Đêm nay thiếp tặng chàng thêm một lễ vật."
Dứt lời, nàng vươn tay vòng lấy eo Chu Hành, lập tức bị y bắt lấy.
Chu Hành điểm nhẹ cái mũi của nàng: "Anh Anh, đừng bướng bỉnh."
"Đây là lễ vật thứ hai, chàng không thích sao?" Đôi mắt Dung Hoa óng ánh như nước nhìn y.
Da thịt trắng nõn, nữ tử vì mang thai mang hồng đào màu hồng từ sau cái yếm tựa như muốn nhảy ra, hết sức vũ mị.
Máu toàn thân như muốn dồn xuống dưới, Chu Hành nuốt nước bọt, bất đắc dĩ nhéo má Dung Hoa: "Nghịch ngợm, mau ngủ đi."
Dung Hoa cười cười ôm lấy cổ nam tử, tiến đến bên tai y: "Chúng ta có thể dùng cách khác." Thanh âm tới đây bất giác bị đè thấp.
"Anh Anh!" Chu Hành đỏ mặt, đôi mắt sáng quắc tỏ vẻ cao hứng muốn thử.
Dung Hoa mỉm cười xinh đẹp, khẽ cắn vành tai y một ngụm.
Thân thể Chu Hành lập tức run rẩy.
.....................
Chu Hành một thân mồ hôi, y tự mình tới tịnh phòng lấy nước rửa tay cho Dung Hoa, chính mình cũng tẩy rửa một phen, sau đó lên giường sủng nịnh ôm Dung Hoa vào lòng: "Anh Anh, vất vả nàng rồi."
"Chàng thích thì tốt." Dung Hoa cười nói.
"Thích, chỉ là, nàng quá vất vả." Chu Hành vỗ về tay Dung Hoa, nói, "Nàng hoài thai thân mình rất vất vả, về sau đừng nghịch ngợm như thế."
"Được." Lời nói tuy là đồng ý nhưng Dung Hoa rút tay về, ngón tay nhẹ nhàng vẽ vời lên ngực Chu Hành, "Lần sau chúng ta thử lại."
Chu Hành cười khổ, ôm chặt nàng: "Ngủ đi."
Dung Hoa "Ừ" một tiếng, nhắm mắt lại.
Hôm sau, Chu Hành không thượng triều, cùng Dung Hoa ngủ tới mặt trời lên cao.
Ăn xong bữa sáng, hai người liền tới thư phòng của chính viện, Dung Hoa tò mò mở đọc vài cuốn sách, ngẩng đầu nhìn Chu Hành, hỏi: "Đúng rồi, lần này Hoàng Thượng phái ai đi Tây Nam?"
Các vị hoàng tử khẳng định đều muốn xếp người của mình vào.
Mỏ vàng vốn không ít dụ hoặc, chỉ cần gài được người vào trong, cho dù chỉ rút một ngón tay cũng thu được vô số.
Tranh trữ vị, nhân lực và tiền tài đều không thể thiếu.
"Hẳn đều là người của hoàng huynh." Chu Hành nói.
Dung Hoa gật đầu.
Dù sao Chính Đức Đế cũng đã nghi ngờ Giang gia, người lần này được phái đi Tây Nam tất nhiên không thể qua loa.
Chu Hành buông cuốn sách trong tay, duỗi tay kéo Dung Hoa tới để nàng ngồi lên đùi, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng hỏi: "Nàng cảm thấy Tiểu Lục thế nào?"
Lục hoàng tử? Dung Hoa quay đầu nhìn y, thấy ánh mắt y vô cùng nghiêm túc, nàng liền trầm ngâm một hồi, gật đầu: "Khó có người xuất thân từ hoàng gia giữ được trái tim chí tình chí nghĩa như vậy."
Tuy tính tình có hơi hoạt bát nóng nảy nhưng đối với người thân cận luôn dùng hết lòng thành.
Nếu Lục hoàng tử ngồi lên trữ vị, đối với hai người bọn họ mà nói không gì tốt hơn.
Chu Hành gật đầu, không nói nữa.
Dung Hoa nhìn y, gọi: "Thiên Trạch à..."
"Hả?"
Dung Hoa lắc đầu: "Không có gì, chỉ là gọi muốn gọi chàng một tiếng."
Nàng chính là muốn hỏi, y không nghĩ tới sao?
Vị trí quân lâm thiên hạ đó!
Chỉ là, nếu y đã không nghĩ tới, bản thân cũng cần đề cập. Quân lâm thiên hạ đương nhiên tốt, nhưng ngồi lên vị trí đó sẽ có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ!
.......................
Từ cung yến hôm đó, Lâm Thái Hậu luôn buồn bã không vui.
Bà ta thân là Thái Hậu, đương nhiên không thể dễ dàng xuất cung.
Đón Lâm Nhược vào là muốn giúp nàng ta định đoạt hôn sự.
Hiện tại dường như có chút lực bất tòng tâm.
Cung yến hôm qua thế gia công tử như mây nhưng không có mệnh phụ nào muốn nhận chất nữ làm tức phụ.
Cho dù bà ta đã mở miệng, bọn họ cũng khéo léo từ chối.
Một đám đều như cá chạch, không thể giữ lấy.
Suy nghĩ cả buổi tối, bà ta quyết định đánh chủ ý lên Diệp gia.
Kỷ thị của Diệp gia dưỡng bệnh sớm đã mặc kệ mọi chuyện, hiện tại đương gia chủ mẫu là tức phụ của Diệp Đại thiếu gia, nàng là một tức phụ tuổi nhỏ, khẳng định phải đắn đo nhiều thứ.
Diệp lão phu nhân cũng mặc kệ mọi việc, cho dù bà ta và Diệp Thế Lâm không đồng ý thì như thế nào?
Trong cung còn có Diệp Di Nguyệt thân cận với mình!
Tuy mấy năm nay không còn phong quang như trước nhưng Diệp gia rốt cuộc vẫn là danh môn vọng tộc!
Lâm gia và Diệp gia tuy có khúc mắc, chỉ là oan gia không phải vẫn giải được sao?
Nghĩ nghĩ, Lâm Thái Hậu liền phân phó người đi gọi Diệp Di Nguyệt.
Chờ Diệp Di Nguyệt tới, Lâm Thái Hậu cũng không định che giấu, trực tiếp nói ra ý tứ của mình.
Diệp Di Nguyệt kinh ngạc một phen, hỏi xác nhận: "Ý của Thái Hậu nương nương là muốn tứ hôn Nhược Nhi cùng huynh trưởng nhà mẹ đẻ thần thiếp?"
Lâm Thái Hậu gật đầu.
Diệp Di Nguyệt nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Không biết Thái Hậu nương nương nhìn trúng ai? Là Nhị ca, hay là Tam ca?"
Hai người Diệp Cẩm Cần và Diệp Cẩm Bạc đều chưa đính hôn.
"Đương nhiên là Tam công tử."
Diệp Cẩm Cần tuy đã qua Nhị phòng nhưng hắn vẫn là từ bụng của một di nương bò ra, Lâm Thái Hậu đương nhiên không coi trọng hắn.
Tấu chương Giang tướng quân viết thập phần dụng tâm, từ việc phát hiện thế nào tới hiện tại phái binh mã qua trấn thủ như sao đều viết vô cùng tường tận, lúc này chỉ chờ Hoàng Thượng phái người qua khai thác.
Giang Ngọc Nguyên không biết Chính Đức Đế có ý tứ gì.
Ngày đó rõ ràng thập phần vui vẻ, mà hôm nay lại bình tĩnh như vậy, hắn không khỏi đưa mắt nhìn bóng dáng Chu Hành phía trước, sau đó là Kiều Vũ Đình.
Xem ra đúng như Chu Hành nói, Hoàng Thượng đã nổi lòng nghi ngờ.
Cũng may, phụ thân đã an bài thỏa đáng!
Vì vậy, Giang Ngọc Nguyên không hề tỏ vẻ thất vọng, chỉ cúi đầu cung kính nhìn xuống đất.
Đọc tấu chương xong, Chính Đức Đế liền nhìn Hộ Bộ Thượng Thư, hỏi: "Đã nhiều ngày, ái khanh chuẩn bị thế nào rồi?"
Hộ Bộ Thượng Thư vội khom người bẩm báo, sau đó trình tấu chương lên, chờ Chính Đức Đế định đoạt.
Chính Đức Đế gật đầu, sự tình cứ vậy mà quyết định.
Những đại thần còn lại cũng cảm thấy kỳ quái, chỉ là nghĩ nghĩ, không ít người liền rõ ràng.
Lần này, Chu Hành không lên tiếng.
Y biết La Bân rời kinh.
La Bân nhận hoàng lệnh tất nhiên không cần nói cũng biết, cho nên trước đó hai ngày y đã phân phó Lâm Hạ truyền tin cho người ở Tây Nam, kêu bọn họ không cần tra xét, có điều người vẫn không triệu hồi, cho bọn họ ở Tây Nam đợi lệnh.
Kết quả hôm nay chính là nhờ câu nói ngày đó của y, nếu hiện tại còn mở miệng, với tính tình của Chính Đức Đế, không chừng sẽ biến khéo thành vụng.
Lúc này chỉ cần chờ tin bên Tây Nam.
Cũng không biết La Bân kia có thể tra được gì?
Tan triều, Chính Đức Đế kêu Hộ Bộ Thượng Thư tới Ngự Thư Phòng thương nghị chuyện mỏ vàng.
"Lần trước đa tạ hầu gia nhắc nhở." Lúc này, ngữ khí của Giang Ngọc Nguyên so với đêm đó có thêm vài phần cảm kích và chân thành.
Nói đến cùng, Kiều Vũ Đình cũng vì tốt cho Giang gia.
"Việc ta nên làm." Kiều Vũ Đình cười nói.
Mỏ vàng này...
Mấy năm nay, Giang gia khẳng định chiếm không ít chỗ tốt.
Giang gia và Tây Ninh Hầu phủ hiện tại là quan hệ thông gia, hắn đương nhiên không thể trơ mắt nhìn Giang gia xảy ra chuyện! Giang gia gặp chuyện, hắn cũng không được lợi gì.
Hắn không phải vì có tiếp xúc da thịt với Giang Uy mà muốn phụ trách cưới nàng, cưới Giang Uy chẳng qua vì hắn coi trọng thực lực Giang gia, muốn Giang gia hỗ trợ Kiều Vũ Đình hắn!
"Hôm nay có thời gian không? Nếu rảnh, buổi tối chúng ta cùng uống mấy chén?" Giang Ngọc Nguyên cười hỏi.
Dù sao Giang gia bọn họ ở Tây Nam mấy năm, hiện tại có Kiều Vũ Đình ở kinh thành giúp gỡ rắc rối đương nhiên tốt hơn nhiều, vả lại Kiều Vũ Đình cũng thật sự có tâm suy nghĩ cho Giang gia, vì vậy Giang Ngọc Nguyên cũng muốn thân cận thêm với hắn.
"Đại cữu huynh mời, không có thời gian cũng phải tới."
"Vậy được, ta đây liền phân phó bọn họ chuẩn bị trước." Giang Ngọc Nguyên n ói.
Kiều Vũ Đình gật đầu: "Tối nay ta sẽ qua."
.............................
Người phái đi Tây Nam do Hộ Bộ Thượng Thư lựa chọn, sau đó chờ Chính Đức Đế xem qua, quyết định liền chuẩn bị xuất phát.
Năm nay không có ý định đi tránh nóng, nghĩ tới đề nghị của Lâm Thái Hậu nhân yến hội ngắm sen sắp tới chọn vị hôn phu cho Lâm Nhược, Chính Đức Đế nghĩ nghĩ, liền định vào ngày mười sáu tháng bảy.
Hôm đó là sinh thần của Chu Hành, vừa lúc Chính Đức Đế cũng muốn tổ chức yến hội cho y.
Dung Hoa có thai hơn hai tháng, chuyện xấu trong cung ùn ùn kéo tới, Chu Hành lo trong cung sẽ có người ngáng chân nên trực tiếp thỉnh cầu Chính Đức Đế cho nàng ở nhà nghỉ ngơi.
Chính Đức Đế đương nhiên đồng ý.
Cung yến đã là tổ chức sinh thần cho Chiêu Vương, huân quý và đại quan kinh thành đều y phục lộng lẫy tham gia, Chiêu Vương Phi không tới, các phu nhân trong phủ có thứ nữ vừa độ tuổi không khỏi bắt đầu đánh chủ ý, chỉ là nghĩ tới lời y từng nói, tâm tư vừa dâng lên liền bị gạt bỏ.
Tới lúc đó khẳng định mất hết mặt mũi!
Cung yến vô cùng náo nhiệt, tới hoàng hôn mới tan.
Thời điểm Chu Hành hồi phủ đã là lúc lên đèn.
Tuy y không uống rượu nhưng trên người vẫn dính chút mùi, vì thế ở ngoại viện rửa mặt chải đầu một phen, thay thường phục thoải mái mới tới hậu viện.
Ánh trăng nhu hòa và bầu trời đầy sao chiếu rọi sân vườn.
Dung Hoa ở cửa nghênh đón.
Ánh đèn nhu hòa, Dung Hoa có thai thân thể đẫy đà gương mặt hồng nhuận, làn da như ngọc dưới ánh trăng đặc biệt lộng lẫy.
Chu Hành khẽ cười, nhanh chóng đi qua: "Sao lại ra đây? Hôm nay bảo bối có ngoan không?"
Chu Hành nắm tay nàng vào trong ngồi xuống giường.
"Không phải là muốn sớm nhìn thấy chàng sao?" Dung Hoa ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt lộng lẫy.
"Ta cũng vậy, thật hận không thể lập tức trở về với nàng." Chu Hành hôn lên má nữ tử, xoa xoa bàn tay mềm mại của nàng, nói.
Dung Hoa khẽ cười cọ vào lòng y, sau đó ngồi thẳng dậy, duỗi tay cầm một hộp gấm tới: "Lễ vật tự tay thiếp chuẩn bị, chàng xem có thích hay không?"
"Chỉ cần là Anh Anh chuẩn bị, ta đều thích." Chu Hành vừa nói vừa duỗi tay nhận lấy, mở hộp gấm ra.
Bên trong là bức họa về y.
Thần sắc sơ đạm, lãnh ngạo cô tịch.
Nhưng trong đáy mắt lại là một mảnh ôn nhu, ánh mắt này đương nhiên nhìn về phía nàng.
"Rất giống ta, ta rất thích." Chu Hành duỗi tay ôm Dung Hoa, cúi đầu hôn nàng, nói, "Thì ra nhiều ngày thần thần bí bí không cho ta biết là vì vẽ tranh."
"Đúng vậy, thiếp vốn định thêu túi tiền hay áo choàng cho chàng, nhưng Thạch ma ma nói thiếp không thể động vào kéo hay kim chỉ, cho nên đành phải vẽ một bức họa." Dung Hoa cười trả lời.
"Không cần chuẩn bị, nàng đã cho ta lễ vật tốt nhất." Chu Hành mỉm cười, duỗi tay xoa xoa bụng nàng.
Nàng cùng hài tử chính là lễ vật trân quý nhất đời này của y.
Dung Hoa khẽ cười, quay đầu phân phó Túy Đồng và Lưu Tô dọn cơm.
Thức ăn đều do Dung Hoa phân phó đầu bếp làm, tất cả đều là món Chu Hành thích.
Hai người ăn cơm, đi dạo trong vườn một lát, sau đó rửa mặt lên giường.
Trong phòng chỉ còn một ngọn đèn, xuyên qua màn trướng ánh sáng dần tối đi, như thế bất giác tăng thêm vài phần mông lung cùng dụ hoặc.
Kiều thê trong lòng, Chu Hành cơ hồ lập tức có phản ứng.
Phản ứng của y Dung Hoa đương nhiên có thể cảm nhận được, không khỏi cong môi cười, nghĩ nghĩ liền cúi đầu nhẹ giọng bên tai y: "Đêm nay thiếp tặng chàng thêm một lễ vật."
Dứt lời, nàng vươn tay vòng lấy eo Chu Hành, lập tức bị y bắt lấy.
Chu Hành điểm nhẹ cái mũi của nàng: "Anh Anh, đừng bướng bỉnh."
"Đây là lễ vật thứ hai, chàng không thích sao?" Đôi mắt Dung Hoa óng ánh như nước nhìn y.
Da thịt trắng nõn, nữ tử vì mang thai mang hồng đào màu hồng từ sau cái yếm tựa như muốn nhảy ra, hết sức vũ mị.
Máu toàn thân như muốn dồn xuống dưới, Chu Hành nuốt nước bọt, bất đắc dĩ nhéo má Dung Hoa: "Nghịch ngợm, mau ngủ đi."
Dung Hoa cười cười ôm lấy cổ nam tử, tiến đến bên tai y: "Chúng ta có thể dùng cách khác." Thanh âm tới đây bất giác bị đè thấp.
"Anh Anh!" Chu Hành đỏ mặt, đôi mắt sáng quắc tỏ vẻ cao hứng muốn thử.
Dung Hoa mỉm cười xinh đẹp, khẽ cắn vành tai y một ngụm.
Thân thể Chu Hành lập tức run rẩy.
.....................
Chu Hành một thân mồ hôi, y tự mình tới tịnh phòng lấy nước rửa tay cho Dung Hoa, chính mình cũng tẩy rửa một phen, sau đó lên giường sủng nịnh ôm Dung Hoa vào lòng: "Anh Anh, vất vả nàng rồi."
"Chàng thích thì tốt." Dung Hoa cười nói.
"Thích, chỉ là, nàng quá vất vả." Chu Hành vỗ về tay Dung Hoa, nói, "Nàng hoài thai thân mình rất vất vả, về sau đừng nghịch ngợm như thế."
"Được." Lời nói tuy là đồng ý nhưng Dung Hoa rút tay về, ngón tay nhẹ nhàng vẽ vời lên ngực Chu Hành, "Lần sau chúng ta thử lại."
Chu Hành cười khổ, ôm chặt nàng: "Ngủ đi."
Dung Hoa "Ừ" một tiếng, nhắm mắt lại.
Hôm sau, Chu Hành không thượng triều, cùng Dung Hoa ngủ tới mặt trời lên cao.
Ăn xong bữa sáng, hai người liền tới thư phòng của chính viện, Dung Hoa tò mò mở đọc vài cuốn sách, ngẩng đầu nhìn Chu Hành, hỏi: "Đúng rồi, lần này Hoàng Thượng phái ai đi Tây Nam?"
Các vị hoàng tử khẳng định đều muốn xếp người của mình vào.
Mỏ vàng vốn không ít dụ hoặc, chỉ cần gài được người vào trong, cho dù chỉ rút một ngón tay cũng thu được vô số.
Tranh trữ vị, nhân lực và tiền tài đều không thể thiếu.
"Hẳn đều là người của hoàng huynh." Chu Hành nói.
Dung Hoa gật đầu.
Dù sao Chính Đức Đế cũng đã nghi ngờ Giang gia, người lần này được phái đi Tây Nam tất nhiên không thể qua loa.
Chu Hành buông cuốn sách trong tay, duỗi tay kéo Dung Hoa tới để nàng ngồi lên đùi, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng hỏi: "Nàng cảm thấy Tiểu Lục thế nào?"
Lục hoàng tử? Dung Hoa quay đầu nhìn y, thấy ánh mắt y vô cùng nghiêm túc, nàng liền trầm ngâm một hồi, gật đầu: "Khó có người xuất thân từ hoàng gia giữ được trái tim chí tình chí nghĩa như vậy."
Tuy tính tình có hơi hoạt bát nóng nảy nhưng đối với người thân cận luôn dùng hết lòng thành.
Nếu Lục hoàng tử ngồi lên trữ vị, đối với hai người bọn họ mà nói không gì tốt hơn.
Chu Hành gật đầu, không nói nữa.
Dung Hoa nhìn y, gọi: "Thiên Trạch à..."
"Hả?"
Dung Hoa lắc đầu: "Không có gì, chỉ là gọi muốn gọi chàng một tiếng."
Nàng chính là muốn hỏi, y không nghĩ tới sao?
Vị trí quân lâm thiên hạ đó!
Chỉ là, nếu y đã không nghĩ tới, bản thân cũng cần đề cập. Quân lâm thiên hạ đương nhiên tốt, nhưng ngồi lên vị trí đó sẽ có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ!
.......................
Từ cung yến hôm đó, Lâm Thái Hậu luôn buồn bã không vui.
Bà ta thân là Thái Hậu, đương nhiên không thể dễ dàng xuất cung.
Đón Lâm Nhược vào là muốn giúp nàng ta định đoạt hôn sự.
Hiện tại dường như có chút lực bất tòng tâm.
Cung yến hôm qua thế gia công tử như mây nhưng không có mệnh phụ nào muốn nhận chất nữ làm tức phụ.
Cho dù bà ta đã mở miệng, bọn họ cũng khéo léo từ chối.
Một đám đều như cá chạch, không thể giữ lấy.
Suy nghĩ cả buổi tối, bà ta quyết định đánh chủ ý lên Diệp gia.
Kỷ thị của Diệp gia dưỡng bệnh sớm đã mặc kệ mọi chuyện, hiện tại đương gia chủ mẫu là tức phụ của Diệp Đại thiếu gia, nàng là một tức phụ tuổi nhỏ, khẳng định phải đắn đo nhiều thứ.
Diệp lão phu nhân cũng mặc kệ mọi việc, cho dù bà ta và Diệp Thế Lâm không đồng ý thì như thế nào?
Trong cung còn có Diệp Di Nguyệt thân cận với mình!
Tuy mấy năm nay không còn phong quang như trước nhưng Diệp gia rốt cuộc vẫn là danh môn vọng tộc!
Lâm gia và Diệp gia tuy có khúc mắc, chỉ là oan gia không phải vẫn giải được sao?
Nghĩ nghĩ, Lâm Thái Hậu liền phân phó người đi gọi Diệp Di Nguyệt.
Chờ Diệp Di Nguyệt tới, Lâm Thái Hậu cũng không định che giấu, trực tiếp nói ra ý tứ của mình.
Diệp Di Nguyệt kinh ngạc một phen, hỏi xác nhận: "Ý của Thái Hậu nương nương là muốn tứ hôn Nhược Nhi cùng huynh trưởng nhà mẹ đẻ thần thiếp?"
Lâm Thái Hậu gật đầu.
Diệp Di Nguyệt nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Không biết Thái Hậu nương nương nhìn trúng ai? Là Nhị ca, hay là Tam ca?"
Hai người Diệp Cẩm Cần và Diệp Cẩm Bạc đều chưa đính hôn.
"Đương nhiên là Tam công tử."
Diệp Cẩm Cần tuy đã qua Nhị phòng nhưng hắn vẫn là từ bụng của một di nương bò ra, Lâm Thái Hậu đương nhiên không coi trọng hắn.
Bình luận facebook