-
Chương 11
"Sao chỉ dẫn theo một mình nha đồng này vậy?" Diệp lão phu nhân nhìn Túy Đồng, đáy mắt lộ vẻ lo lắng, "Hiện tại con không thể để xảy ra nửa điểm sai lầm, lát nữa ta sẽ gọi nha đầu trong viện tới, con thích ai thì mang về đi."
"Tổ mẫu, không cần đâu, bá mẫu nói bọn Lê Hoa sẽ nhanh chóng trở về." Dung Hoa cười đáp.
"Đứa nhỏ này, sao lại khách khí với tổ mẫu như vậy?" Diệp lão phu nhân tuy không cao hứng nhưng cũng không kiên trì, "Tạm thời cứ để vậy đi, nếu nhân thủ không đủ cứ tới nói với tổ mẫu một tiếng."
Dung Hoa gật đầu.
Nói chuyện thêm một lát, Kỷ thị và huynh đệ Diệp Cẩm Hoằng tới.
Dung Hoa nhìn miếng băng trên trán Kỷ thị, lại quay đầu nhìn Diệp lão phu nhân, trong lòng không khỏi lạnh lẽo.
Kỷ thị là chủ mẫu của Diệp gia, đại bá Diệp Thế Lâm hiện tại lại không ở đây, phủ lớn như vậy, người dám động thủ với bà ta chỉ có một mình Diệp lão phu nhân.
...
Diệp Thế Lâm lúc này ra ngoài xử lý công vụ, hiện giờ người trong nhà đều đã có mặt, Diệp lão phu nhân liền sai người dọn cơm lên.
Trong bữa ăn, Kỷ thị vô cùng quan tâm Dung Hoa, thỉnh thoảng còn gắp thức ăn, bộ dáng vô cùng chu đáo.
Bữa cơm này thập phần vui vẻ.
Ăn xong, Diệp lão phu nhân uống một ngụm trà, đưa mắt nhìn Dung Hoa và Kỷ thị, nói: "Lần này quả thật là nhờ Bồ Tát phù hộ, Dung nha đầu hóa dữ thành an. Ngày mai con mang tỷ muội chúng nó tới chùa thắp hương, cảm tạ Bồ Tát đi."
"Vâng, con dâu cũng đang có ý này." Kỷ thị cung kính đáp.
"Mang theo nhiều người, cẩn thận một chút." Diệp lão phu nhân dặn dò.
Kỷ thị cười cười: "Vâng, con dâu sẽ sắp xếp thỏa đáng. Mẫu thân, Dung Nhi vừa trở về nên cần nghỉ ngơi, chi bằng qua hai ngày nữa mới đi được không?"
"Vậy thì qua hai ngày nữa đi." Diệp lão phu nhân hài lòng với thái độ của Kỷ thị lúc này, hàn huyên một lát liền cho bọn họ trở về.
Gió đêm thổi tới, đám người lần lượt rời khỏi Tùng Hạc đường.
"Trời tối như vậy, con nhớ cẩn thận. Túy Đồng cố gắng hầu hạ Ngũ tiểu thư, đừng để con bé xảy ra sai lầm gì." Kỷ thị quan tâm dặn dò Dung Hoa và Túy Đồng.
"Vâng, đại bá mẫu cứ yên tâm, con sẽ cẩn thận." Dung Hoa khách sáo.
"Ngũ muội muội..." Diệp Cẩm Bạc nhìn Diệp Dung Hoa, ánh mắt quét qua mẫu thân và huynh đệ tỷ muội bên cạnh, nụ cười đặc biệt ôn hòa, "Muội cẩn thận một chút."
Vị Tam ca này, trong trí nhớ, hắn là một trong số ít người đối tốt với nàng, nhưng ánh mắt hắn lúc này tại sao lại rực lửa như vậy? Dung Hoa nhìn hắn, ôn hòa đáp: "Đa tạ Tam ca ca."
"Đại bá mẫu, Đại ca, Nhị ca, Tam ca, Tứ tỷ, Lục muội muội, ta về đây." Dung Hoa khẽ cười, sau đó trực tiếp mang Túy Đồng trở về Hải Đường uyển.
"Ngũ tỷ tỷ, tỷ đợi muội với." Vừa đi vài bước, phía sau liền truyền tới giọng của Diệp Di Nguyệt.
Dung Hoa dừng bước, quay đầu nhìn Diệp Di Nguyệt mang theo nha đầu đuổi theo.
"Ngũ tỷ tỷ, chúng ta cùng đi nhé."
Dung Hoa nhìn nàng: "Lục muội muội, chúng ta hình như không cùng đường mà?" Lưu Vận các của nàng ta khá gần với Trà Tương cư của Diệp Di Châu.
"Ngũ tỷ tỷ, là muội muốn đưa tỷ về." Diệp Di Nguyệt nhìn Dung Hoa, hai mắt ươn ướt, "Ngũ tỷ tỷ chết đi sống lại, muội muội... Muội thật sự vô cùng cao hứng."
Dung Hoa bình tĩnh nhìn nàng ta, sau đó tiếp tục đi về phía trước: "Muội về đi, ta không cần muội đưa về."
"Ngũ tỷ tỷ, sao vậy? Chiều nay muội vốn muốn đi thăm tỷ, nhưng lại sợ tỷ đang nghỉ ngơi, cho nên không dám quấy rầy." Diệp Di Nguyệt mặc kệ thái độ lạnh nhạt của nàng, kiên quyết đuổi theo, "Đúng rồi, tỷ tỷ, mấy ngày nay tỷ đi đâu? Muội không biết gì cả, bọn muội còn vô cùng thương tâm. Bá mẫu rốt cuộc đưa tỷ đi đâu thế? Bên cạnh không mang theo nha đầu, nơi đó có chơi được không?"
Từ trước tới nay Diệp Di Nguyệt luôn đi theo Diệp Di Châu, đối với đích tỷ này chưa từng để vào mắt, đưa nàng về là giả, hóa ra là tới để nói mấy lời khách sáo này! Diệp Dung Hoa khẽ cười: "Ừ, đi du ngoạn."
Có xe ngựa, còn có thuyền, có dao, có nhảy sông, còn được Liễu Hành kia bảo vệ.
Hành trình này của nàng vô cùng đặc biệt.
"Ngũ tỷ tỷ, vậy tỷ có phải có quen ai đó khác không? Đúng rồi, Túy Đồng này là ai vậy? Ngũ tỷ tỷ quen nàng ấy ở đâu?"
"Túy Đồng là nha hoàn của một vị bằng hữu, vô cùng đáng thương, cho nên ta mới đưa về." Dung Hoa nói nửa thật nửa giả.
Diệp Di Nguyệt này tới đây nói lời khách sáo, không biết là ý của nàng ta hay ý của Diệp Di Châu? Có lẽ đây là ý của Kỷ thị, hoặc có lẽ là ý của Thu di nương - mẫu thân của nàng ta.
Thân phận của Túy Đồng không nên để người khác biết.
"Bằng hữu, bằng hữu nào chứ?" Thanh âm của Diệp Di Nguyệt lộ rõ vẻ cao hứng.
Tới nói lời khách sáo, hiện tại lại vui sướng khi người gặp họa, xem ra tin tức của Túy Đồng đã truyền ra ngoài! Dung Hoa dừng bước, lặng lẽ nhìn nàng ta: "Sao Lục muội lại tò mò như vậy?"
"Đâu có." Diệp Di Nguyệt vội lắc đầu, "Muội chỉ là quan tâm Ngũ tỷ tỷ, nhân tâm hiểm ác, muội sợ tỷ bị người khác khi dễ."
"Nhân tâm quả thật hiểm ác." Dung Hoa khẽ cười.
"Vậy tỷ có thể nói muội biết vị bằng hữu đó là ai được không? Hắn vì sao lại đưa Túy Đồng cho tỷ? Diệp gia chúng ta đâu có thiếu nha đầu." Diệp Di Nguyệt cau mày, bày ra bộ dáng lo lắng cho nàng.
Dung Hoa nhìn nàng ta, hỏi sang chuyện khác: "Ta lại nghĩ rằng mấy ngày nay, trong lòng Lục muội muội hẳn cao hứng lắm."
"Không..." Diệp Di Nguyệt nức nở ủy khuất nhìn Diệp Dung Hoa, "Ngũ tỷ tỷ, chúng ta là tỷ muội ruột, sao tỷ có thể nói ra lời này?"
"Không lẽ ta nói sao?" Ánh mắt Diệp Dung Hoa trở nên lạnh lùng, "Lục muội muội, ta chết đi sống lại trở về, muội chắc vô cùng thất vọng."
Sắc mặt Diệp Di Nguyệt lập tức cứng đờ, vội vàng giải thích: "Ngũ tỷ tỷ, tỷ là tỷ tỷ ruột của muội, trên đời này, chúng ta mới là người thân nhất."
"Vậy sao?" Dung Hoa khẽ cười, "Ngươi thân với muội nhất không phải Thu di nương sao?"
Diệp Di Nguyệt khóc lóc: "Ngũ tỷ tỷ, chúng ta là tỷ muội..."
"Diệp Di Nguyệt, cho dù ta có chết, ngươi cũng không thể thay thế được vị trí của ta."Nói xong, Diệp Dung Hoa xoay người mang Túy Đồng rời đi.
Diệp Di Nguyệt hận tới cắn môi khiến máu chảy ra, ánh mắt nhìn Dung Hoa như muốn phát hỏa.
Diệp Dung Hoa, tương lai để ta xem tỷ gặp người ngoài thế nào?
......
Yến tiệc sinh thần cứ thế mà tan, bên ngoài lại truyền ra tin đồn, hôm sau Kỷ phu nhân liền tự mình tới Diệp phủ vấn an Kỷ thị.
"Tổ mẫu, không cần đâu, bá mẫu nói bọn Lê Hoa sẽ nhanh chóng trở về." Dung Hoa cười đáp.
"Đứa nhỏ này, sao lại khách khí với tổ mẫu như vậy?" Diệp lão phu nhân tuy không cao hứng nhưng cũng không kiên trì, "Tạm thời cứ để vậy đi, nếu nhân thủ không đủ cứ tới nói với tổ mẫu một tiếng."
Dung Hoa gật đầu.
Nói chuyện thêm một lát, Kỷ thị và huynh đệ Diệp Cẩm Hoằng tới.
Dung Hoa nhìn miếng băng trên trán Kỷ thị, lại quay đầu nhìn Diệp lão phu nhân, trong lòng không khỏi lạnh lẽo.
Kỷ thị là chủ mẫu của Diệp gia, đại bá Diệp Thế Lâm hiện tại lại không ở đây, phủ lớn như vậy, người dám động thủ với bà ta chỉ có một mình Diệp lão phu nhân.
...
Diệp Thế Lâm lúc này ra ngoài xử lý công vụ, hiện giờ người trong nhà đều đã có mặt, Diệp lão phu nhân liền sai người dọn cơm lên.
Trong bữa ăn, Kỷ thị vô cùng quan tâm Dung Hoa, thỉnh thoảng còn gắp thức ăn, bộ dáng vô cùng chu đáo.
Bữa cơm này thập phần vui vẻ.
Ăn xong, Diệp lão phu nhân uống một ngụm trà, đưa mắt nhìn Dung Hoa và Kỷ thị, nói: "Lần này quả thật là nhờ Bồ Tát phù hộ, Dung nha đầu hóa dữ thành an. Ngày mai con mang tỷ muội chúng nó tới chùa thắp hương, cảm tạ Bồ Tát đi."
"Vâng, con dâu cũng đang có ý này." Kỷ thị cung kính đáp.
"Mang theo nhiều người, cẩn thận một chút." Diệp lão phu nhân dặn dò.
Kỷ thị cười cười: "Vâng, con dâu sẽ sắp xếp thỏa đáng. Mẫu thân, Dung Nhi vừa trở về nên cần nghỉ ngơi, chi bằng qua hai ngày nữa mới đi được không?"
"Vậy thì qua hai ngày nữa đi." Diệp lão phu nhân hài lòng với thái độ của Kỷ thị lúc này, hàn huyên một lát liền cho bọn họ trở về.
Gió đêm thổi tới, đám người lần lượt rời khỏi Tùng Hạc đường.
"Trời tối như vậy, con nhớ cẩn thận. Túy Đồng cố gắng hầu hạ Ngũ tiểu thư, đừng để con bé xảy ra sai lầm gì." Kỷ thị quan tâm dặn dò Dung Hoa và Túy Đồng.
"Vâng, đại bá mẫu cứ yên tâm, con sẽ cẩn thận." Dung Hoa khách sáo.
"Ngũ muội muội..." Diệp Cẩm Bạc nhìn Diệp Dung Hoa, ánh mắt quét qua mẫu thân và huynh đệ tỷ muội bên cạnh, nụ cười đặc biệt ôn hòa, "Muội cẩn thận một chút."
Vị Tam ca này, trong trí nhớ, hắn là một trong số ít người đối tốt với nàng, nhưng ánh mắt hắn lúc này tại sao lại rực lửa như vậy? Dung Hoa nhìn hắn, ôn hòa đáp: "Đa tạ Tam ca ca."
"Đại bá mẫu, Đại ca, Nhị ca, Tam ca, Tứ tỷ, Lục muội muội, ta về đây." Dung Hoa khẽ cười, sau đó trực tiếp mang Túy Đồng trở về Hải Đường uyển.
"Ngũ tỷ tỷ, tỷ đợi muội với." Vừa đi vài bước, phía sau liền truyền tới giọng của Diệp Di Nguyệt.
Dung Hoa dừng bước, quay đầu nhìn Diệp Di Nguyệt mang theo nha đầu đuổi theo.
"Ngũ tỷ tỷ, chúng ta cùng đi nhé."
Dung Hoa nhìn nàng: "Lục muội muội, chúng ta hình như không cùng đường mà?" Lưu Vận các của nàng ta khá gần với Trà Tương cư của Diệp Di Châu.
"Ngũ tỷ tỷ, là muội muốn đưa tỷ về." Diệp Di Nguyệt nhìn Dung Hoa, hai mắt ươn ướt, "Ngũ tỷ tỷ chết đi sống lại, muội muội... Muội thật sự vô cùng cao hứng."
Dung Hoa bình tĩnh nhìn nàng ta, sau đó tiếp tục đi về phía trước: "Muội về đi, ta không cần muội đưa về."
"Ngũ tỷ tỷ, sao vậy? Chiều nay muội vốn muốn đi thăm tỷ, nhưng lại sợ tỷ đang nghỉ ngơi, cho nên không dám quấy rầy." Diệp Di Nguyệt mặc kệ thái độ lạnh nhạt của nàng, kiên quyết đuổi theo, "Đúng rồi, tỷ tỷ, mấy ngày nay tỷ đi đâu? Muội không biết gì cả, bọn muội còn vô cùng thương tâm. Bá mẫu rốt cuộc đưa tỷ đi đâu thế? Bên cạnh không mang theo nha đầu, nơi đó có chơi được không?"
Từ trước tới nay Diệp Di Nguyệt luôn đi theo Diệp Di Châu, đối với đích tỷ này chưa từng để vào mắt, đưa nàng về là giả, hóa ra là tới để nói mấy lời khách sáo này! Diệp Dung Hoa khẽ cười: "Ừ, đi du ngoạn."
Có xe ngựa, còn có thuyền, có dao, có nhảy sông, còn được Liễu Hành kia bảo vệ.
Hành trình này của nàng vô cùng đặc biệt.
"Ngũ tỷ tỷ, vậy tỷ có phải có quen ai đó khác không? Đúng rồi, Túy Đồng này là ai vậy? Ngũ tỷ tỷ quen nàng ấy ở đâu?"
"Túy Đồng là nha hoàn của một vị bằng hữu, vô cùng đáng thương, cho nên ta mới đưa về." Dung Hoa nói nửa thật nửa giả.
Diệp Di Nguyệt này tới đây nói lời khách sáo, không biết là ý của nàng ta hay ý của Diệp Di Châu? Có lẽ đây là ý của Kỷ thị, hoặc có lẽ là ý của Thu di nương - mẫu thân của nàng ta.
Thân phận của Túy Đồng không nên để người khác biết.
"Bằng hữu, bằng hữu nào chứ?" Thanh âm của Diệp Di Nguyệt lộ rõ vẻ cao hứng.
Tới nói lời khách sáo, hiện tại lại vui sướng khi người gặp họa, xem ra tin tức của Túy Đồng đã truyền ra ngoài! Dung Hoa dừng bước, lặng lẽ nhìn nàng ta: "Sao Lục muội lại tò mò như vậy?"
"Đâu có." Diệp Di Nguyệt vội lắc đầu, "Muội chỉ là quan tâm Ngũ tỷ tỷ, nhân tâm hiểm ác, muội sợ tỷ bị người khác khi dễ."
"Nhân tâm quả thật hiểm ác." Dung Hoa khẽ cười.
"Vậy tỷ có thể nói muội biết vị bằng hữu đó là ai được không? Hắn vì sao lại đưa Túy Đồng cho tỷ? Diệp gia chúng ta đâu có thiếu nha đầu." Diệp Di Nguyệt cau mày, bày ra bộ dáng lo lắng cho nàng.
Dung Hoa nhìn nàng ta, hỏi sang chuyện khác: "Ta lại nghĩ rằng mấy ngày nay, trong lòng Lục muội muội hẳn cao hứng lắm."
"Không..." Diệp Di Nguyệt nức nở ủy khuất nhìn Diệp Dung Hoa, "Ngũ tỷ tỷ, chúng ta là tỷ muội ruột, sao tỷ có thể nói ra lời này?"
"Không lẽ ta nói sao?" Ánh mắt Diệp Dung Hoa trở nên lạnh lùng, "Lục muội muội, ta chết đi sống lại trở về, muội chắc vô cùng thất vọng."
Sắc mặt Diệp Di Nguyệt lập tức cứng đờ, vội vàng giải thích: "Ngũ tỷ tỷ, tỷ là tỷ tỷ ruột của muội, trên đời này, chúng ta mới là người thân nhất."
"Vậy sao?" Dung Hoa khẽ cười, "Ngươi thân với muội nhất không phải Thu di nương sao?"
Diệp Di Nguyệt khóc lóc: "Ngũ tỷ tỷ, chúng ta là tỷ muội..."
"Diệp Di Nguyệt, cho dù ta có chết, ngươi cũng không thể thay thế được vị trí của ta."Nói xong, Diệp Dung Hoa xoay người mang Túy Đồng rời đi.
Diệp Di Nguyệt hận tới cắn môi khiến máu chảy ra, ánh mắt nhìn Dung Hoa như muốn phát hỏa.
Diệp Dung Hoa, tương lai để ta xem tỷ gặp người ngoài thế nào?
......
Yến tiệc sinh thần cứ thế mà tan, bên ngoài lại truyền ra tin đồn, hôm sau Kỷ phu nhân liền tự mình tới Diệp phủ vấn an Kỷ thị.
Bình luận facebook