• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Đan Đại Chí Tôn (1 Viewer)

  • Chương 466-470

Chương 466 Công khai lên án, nguy hiểm vờn quanh

Tịch Nhan cũng nhìn về phía bầu trời, trầm ngâm một lát, đôi môi thật mỏng lộ ra nụ cười thản nhiên yếu ớt. Vấn đề trong lòng giống như đã được xóa bỏ.

Sinh mệnh không có trải nghiệm thì làm sao có được đặc sắc?

Ông trời công bằng với tất cả, cực khổ riêng phần mình thì tự mình biết.

- Ma hồn trong thân thể ngươi cô có nguy hiểm không? Ta có thể giúp gì cho cô không?

Khương Phàm quay đầu vừa hay nhìn thấy nụ cười thản nhiên trên mặt Tịch Nhan, giống như là hoa lan trong cốc vắng, xinh đẹp lại thơm ngát.

Tịch Nhan không nguyện ý chia sẻ bí mật của mình cùng người ngoài, nhưng thấy Khương Phàm hỏi thăm thì lại là nói một câu.

- Chúng ta và cộng sinh, nhưng ta làm chủ.

- Không có nguy hiểm thì tốt.

Khương Phàm không tiếp tục hỏi nhiều, nhìn lên bầu trời, yên lặng ngẩn người, hưởng thụ sự bình tĩnh khó tìm được này.

Tịch Nhan lại nhìn Khương Phàm, sau đó cũng cùng nhìn lên bầu trời, cùng hướng tới tương lai, cùng hưởng thụ phần bình tĩnh này.

- Nghị nhi, có thể xuống giường được rồi sao?

Không bao lâu sau, Khương Tuyền từ đằng xa tới, ngạc nhiên nhìn Khương Phàm ngồi bên vách núi.

- Cô cô, sao người lại tới đây.

Khương Phàm vừa muốn đứng dậy, Tịch Nhan đã trước một bước hắn lấy đỡ.

- Không chào đón ta à, quấy rầy đến các ngươi rồi sao?

Khương Tuyền chú ý tới hành động của Tịch Nhan, trên mặt lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.

Khương Phàm dở khóc dở cười:

- Phụ thân thế nào rồi?

- Bị Thánh Chủ nhốt trong bí cảnh, đoán chừng muốn chờ huynh ấy đột phá mới có thể đi ra ngoài.

Tâm tình Khương Tuyền rất tốt, ca ca xem như trong cái rủi có cái may.

Trước đó điều trị ở Thiên Sư tông nhiều ngày như vậy, kỳ thật đã đến thời khắc mấu chốt để đột phá, bây giờ có thể đi đến Vô Hồi bí cảnh, được Thánh Chủ tự mình chỉ điểm, cơ hội đột phá sẽ càng lớn hơn.

- Ta còn chưa có đến cảm tạ Thánh Chủ, có thể cứu Tịch Nhan và phụ thân ra là nhờ có Thánh Chủ phối hợp.

Khương Phàm cũng thay phụ thân vui mừng, đầu tiên là Đan quốc và Ngọc Đỉnh tông trợ giúp, sau lại có Thánh Chủ tự mình chỉ đạo, mấu chốt hẳn là bên trong viên đan dược truyền kỳ kia còn có rất nhiều lực lượng phi phàm chưa có kích phát ra tới.

Tin tưởng phụ thân thật có thể đột phá, tiến vào Niết Bàn cảnh.

- Ngươi nên tạ ơn Thánh Chủ. Đại Hoang Ấn của Vô Hồi thánh địa đều đã cho ngươi, đây chính là vinh hạnh đặc biệt khó có được.

Khương Tuyền càng vui mừng chính là Khương Phàm rốt cuộc cũng đã quyết định tiến vào thánh địa, xem ra còn sẽ được Thánh Chủ tự mình bồi dưỡng. Cái này khiến cô cô nàng đây dạo này ở trong Vô Hồi thánh địa đều ưỡn thẳng sống lưng, kiêu ngạo, tự hào!

- Cô cô, Đại Hoang Ấn có gì ý nghĩa đặc biệt sao?

- Chờ ngươi đến Đại Hoang thì sẽ hiểu. Ta thấy thân thể ngươi đã bắt đầu khôi phục, muốn nghe xem cả sự kiện trải qua không?

- Không phải Ly Hỏa thánh địa tham muốn đan dược truyền kỳ sao, trong này còn có người khác tham dự ư?

- Tịch Nhan từ hoàng triều trở về liền biến mất, phụ thân ngươi trở về liền bắt đầu bế quan, Ly Hỏa thánh địa lại ngoài vạn dặm xa xôi, làm sao lại đột nhiên biết được tình huống của hai người bọn họ được?

- Có người đưa cho bọn hắn tin tức?

- Là hoàng thất tự mình đi mời.

- Hoàng thất?

Hô hấp Khương Phàm lập tức dồn dập hơn mấy phần.

Hoàng thất Lang Gia thật không hề có phong thái hoàng triều, làm việc đều không từ thủ đoạn.

Quá ghê tởm.

- Năm tháng trước, Cửu công chúa hoàng triều bí mật chui vào La Phù, liên hệ tông chủ mới của Thiên Cương tông, Cừu Nguyên Lương, mưu đồ bí mật tính toán, muốn dẫn dụ phụ thân ngươi ra, giao cho Ly Hỏa thánh địa bắt. Sau khi Cừu Nguyên Lương bị nhìn thấu, điện chủ Diêm La điện của Ly Hỏa thánh địa, Đường Thiết Bình không chịu từ bỏ, liền dùng đao bổ Thiên Sư tông, cưỡng ép bắt người. Bây giờ Thiên Cương tông đã bị xoá tên. Bởi vì thời điểm Đường Thiết Bình bổ Thiên Sư tông, đúng lúc quốc quân Đan quốc ở đó, mặc dù hắn may mắn sống sót, nhưng mấy vị Luyện Đan sư Đan quốc đều đã chết. Sau khi quốc quân Đan quốc bí mật về nước liền bắt đầu tuyên cáo thiên hạ, Lang Gia hoàng triều vô tín vô nghĩa, làm nhục thánh danh tiên tổ.

Khương Tuyền nói đến đây không thể nín cười được, lấy lực ảnh hưởng của Đan quốc, một tiếng tuyên ngôn này đối với Lang Gia hoàng triều mà nói là đã không phải là một bàn tay, mà là hung hăng dùng một đao cắm vào trên gương mặt kia.

- Quốc quân Đan quốc thật rất tức giận nhỉ.

- Có thể không tức giận sao. Mấy vị Luyện Đan sư kia đều là thân cận với hắn, là mệnh của Đan quốc.

- Hoàng thất có phản ứng gì?

- Đan quốc có được một nửa Luyện Đan sư hoàng triều, càng cùng vô số thế lực trong ngoài hoàng triều kết giao, hoàng triều sẽ không dễ dàng động đến Đan quốc. Nhưng...

- Nhưng cái gì?

- Hoàng thất từ Đông Cương, Tây Cương, triệu tập cường giả tụ tập tại khu vực kinh kỳ, theo lý thuyết hẳn là muốn phân phối Tây Cương, nhưng từ khi quốc quân Đan quốc phát ra lời tuyên cáo kia, bọn hắn đã đóng trại toàn bộ.

Khương Phàm lập tức cảnh giác:

- Chẳng lẽ Hoàng thất muốn động thủ với Đan quốc?

Khương Tuyền lắc đầu nói:

- Đan quốc vừa tuyên cáo xong, hoàng thất liền cưỡng ép chế tài được sao? Đây chính là bất nhân bất nghĩa thật sự, bọn hắn cũng không dám.

- Là chuyện khi nào vậy?

Khương Phàm rất cảnh giác, hoàng thất hẳn là sẽ không để ý mặt mũi hoàng triều, nhưng trải qua mấy lần tiếp xúc này, hắn đã cảm nhận được thật sâu, hoàng thất không hề biết xấu hổ. Coi như trên mặt nổi sẽ không làm gì, nhưng tuyệt đối sẽ không tha cho Đan quốc.

- Đại khái hơn hai mươi ngày trước, chính là sau khi quốc quân về Đan quốc điều dưỡng tốt thương thế, dù sao vết thương cũng quá nhiều, không tiện giải thích.

- Đan quốc không có đến La Phù xin giúp đỡ sao?

- Chúng ta ở Hoang Mãng nguyên làm chuyện, đoán chừng còn chưa có truyền vào Lang Gia hoàng triều, quốc quân Đan quốc không biết Thiên Sư tông đã vượt qua nguy hiểm.
Chương 467 Kim vũ truyền thừa, Thái Dương thánh văn

- Những người phối hợp bồi tiếp đến Hoang Mãng nguyên kia trước khi rời khỏi đều được bịt miệng, để bọn hắn tuyên bố với La Phù là tạm thời giải quyết ân oán cùng Ly Hỏa thánh địa, nhưng tình huống còn chưa có giải quyết triệt để, đợi thêm lần tập kết thứ hai.

- Cho nên chuyện dìm nước Hoang Mãng nguyên phải hai ba tháng mới có thể truyền đến bên kia. Cho dù có người lỡ miệng nói ra, hoặc có tình huống gì khác, muốn truyền đến hoàng thất bên kia cũng phải sau một tháng.

- Cho nên lần này Đan quốc tuyên cáo cũng chính là một mình đơn đấu hoàng thất, chỗ dựa duy nhất của bọn hắn chính là tin tưởng chắc chắn rằng hoàng thất không dám hủy Đan quốc.

- Đan quốc... Đan quốc... Nếu như có thể lại có được phen thắng lợi xong đào vong thì tốt.

Khương Phàm suy nghĩ tới, tuy nhiên rất nhanh đã lắc đầu.

Nếu như hoàng triều không dám đụng vào Đan quốc, Đan quốc sẽ không dễ dàng từ bỏ Lang Gia hoàng triều. Mà nơi đó lại là khu vực kinh kỳ, xem như Đan quốc còn muốn chạy cũng đều không được.

- Ngươi đó, đừng giày vò bản thân nữa, cố gắng ở lại thánh địa điều dưỡng thân thể. Ly Hỏa thánh địa tạm thời còn chưa hiểu tình huống, nhưng chờ đến khi Thiên Khải bí cảnh mở ra, ngươi chính là kẻ thù mà bọn hắn không tiếc bất kỳ giá nào cũng đều muốn giết.

- Ừm, tốt.

Khương Phàm nhẹ gật đầu.

Tốt?

Khương Tuyền hơi híp mắt lại, nhìn chằm chằm Khương Phàm.

Khương Phàm nhíu mày.

- Thế nào?

- Ngươi thoải mái đồng ý như vậy sao?

- Ta... Hẳn là... có biểu hiện nào không thoải mái sao?

- Tiểu tử ngươi có phải lại có chủ ý gì hay không?

- Ta...

- Nói thật!

- Người tự mình chạy tới nói với ta tình huống của Đan quốc, ta không có làm gì cả.

- Ta chỉ nhắc nhở ngươi, lực chú ý của hoàng thất tạm thời đặt ở Đan quốc, ngươi không cần lại nhớ mong Thiên Sư tông, ngươi chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt.

Khương Tuyền trợn trắng mắt, tiểu gia hỏa này đơn giản chính là một con sói đầu đàn nhỏ, nghe được chút chuyện liền ngửi thấy mùi máu tươi.

Khương Phàm xấu hổ cười cười.

- Ta sẽ nghỉ ngơi thật tốt.

- Còn nữa. Thánh Chủ tự mình nhắc nhở qua các tông La Phù, nhất định phải liên hợp ứng phó Lang Gia hoàng triều, nếu như thất bại, tông chủ các tông sẽ bị bãi miễn tập thể. Lần này các tông La Phù không chỉ có cùng đồng tâm hiệp lực, mà sẽ còn đem toàn bộ vũ khí bọn hắn cất giữ lấy ra hết.

Khương Tuyền dùng sức búng vào trên trán Khương Phàm một chút:

- Cứ ở tại nơi này nuôi dưỡng tốt thân thể cho ta.

- Thánh Chủ tự mình lên tiếng?

Khương Phàm tươi cười, lần này nên động viên toàn diện La Phù, không còn là chuyện của riêng Khương gia nữa.

Khương Tuyền nhìn Tịch Nhan nói:

- Thánh Chủ để cho ta tới hỏi một chút, ngươi có nguyện ý gia nhập Vô Hồi thánh địa không?

- Ta nguyện ý ở lại nơi này.

Tịch Nhan có thể còn sống sót mà rời khỏi Ly Hỏa thánh địa cũng nhờ có Vô Hồi Thánh Chủ, nàng không thể cứ đi thẳng như vậy.

Mà sau khi trải qua chuyện này, nàng kỳ vọng có thể càng nhanh trưởng thành, mạnh mẽ hơn, ở lại Vô Hồi thánh địa hẳn là một lựa chọn tốt.

Về phần lúc nào rời khỏi, nhìn xem tình huống lại tính tiếp.

- Ngươi là Thánh linh văn, có tư cách lựa chọn túc lão làm sư tôn, ngươi nghĩ kỹ chưa?

- Khương Phàm chọn ai?

- Còn chưa có cân nhắc.

- Ta không hiểu rõ Vô Hồi thánh địa, tiền bối có thể cho một đề nghị không?

Khương Tuyền nói:

- Mặc dù ta rất hi vọng ngươi có thể tới chỗ chúng ta, tuy nhiên ngươi Luân Hồi thánh văn thuộc về loại linh hồn, ta đề nghị ngươi lựa chọn một trong thất túc lão, Bạch Nguyệt.

- Ta có thể tiếp xúc trước mấy ngày không?

Tịch Nhan biết tính cách mình rất lạnh, mà trong lòng lại giấu một bí mật to lớn, nàng không hy vọng cũng không thích ở chung với quá nhiều người.

- Ngươi đương nhiên được tiếp xúc thật tốt trước. Tính cách Bạch Nguyệt rất cổ quái, không tốt để ở chung, quanh năm đều săn giết ác linh ở Đại Hoang, ngươi cứ tiếp xúc trước mấy ngày, nếu như cảm giác có thể quyết định thì làm, thực sự không được thì cứ cự tuyệt.

Sau khi Khương Tuyền đi, Tịch Nhan nhìn Khương Phàm bên cạnh như đang có suy nghĩ gì đó:

- Ngươi muốn đến Đan quốc?

- Trừ phi hoàng thất thật muốn chế tài Đan quốc, nếu không ta đi qua cũng không có ý nghĩa gì.

Kỳ thật Khương Phàm có chút do dự, vùng đất kinh kỳ không phải Bắc Cương hay Tây Cương, mà là lãnh địa kinh doanh của hoàng thất, tông môn san sát, cường giả như mây, huống chi nơi đó lại còn tụ tập các cường giả đến từ Nam Cương, Đông Cương.

- Hoàng thất mất đi Khương gia, Nạp Lan gia, cũng không nguyện ý lại mất đi Đan quốc, địa vị Đan quốc cũng không cho phép bọn hắn tùy ý làm bậy. Nhưng...

- Nhưng cái gì?

- Đan quốc là Đan quốc, quốc quân là quốc quân.

- Có ý gì?

- Nếu như ta là hoàng thất, ta sẽ nhân cơ hội này, diệt trừ quốc quân đã có lời oán giận, lập tân quân khác.

Lông mày Khương Phàm giương lên, kinh ngạc nhìn Tịch Nhan.

Không nói lời nào thì thôi, lúc nói ra lại luôn có thể để cho người ta tỏa sáng hai mắt.

Không đúng, là để hắn sáng mắt lên.

Khương Phàm bỗng nhiên có cảm giác thật hận vì đã gặp nàng muộn như vậy, nữ hài nhi này thực sự quá hợp với hắn.

- Ngươi muốn đi, thì đi sớm. Nếu chậm, Đan quốc sẽ không còn là Đan quốc bây giờ nữa.

Tịch Nhan đỡ Khương Phàm lên:

- Ngươi nên nghỉ ngơi.

Ba ngày sau.

Rốt cuộc thân thể Khương Phàm cũng có thể tiếp nhận đan dược, tốc độ khôi phục đã bắt đầu tăng tốc.

Giật mình có cảm giác bệnh nặng mới khỏi.

- Kim vũ. Trong Ly Hỏa thánh địa tại sao lại có thể có kim vũ?

Khương Phàm lấy thạch quan từ trong thanh đồng tiểu tháp ra, xuyên qua khe hở nhìn vào sợi lông vũ màu vàng lơ lửng ở bên trong.

Được kim vũ kích thích, Chu Tước linh nguyên lần nữa xao động, lập tức xô ra khí hải, dung nhập toàn thân.

- Đây là... Số ba trăm chín mươi sáu? Không biết thời gian đã dài bao lâu rồi.

Năm đó Khương Phàm chiến tử với Đăng Thiên Kiều không có cơ hội để lại di ngôn, cũng không biết phía sau đã xảy ra chuyện gì.
Chương 468 Bí mật của Kim vũ

Nhưng nếu kim vũ có thể giúp hắn thức tỉnh linh nguyên, còn có một số ký ức, hẳn là năm đó hắn vẩy kim vũ xuống chiến trường bị người khác thu thập lại tỉ mỉ luyện chế ra.

Bởi vì ký ức truyền thừa chỉ là liên quan tới hắn là ai, hắn đã trải qua cái gì, hắn có cái sứ mệnh gì, hắn phải về đâu, làm cái gì….

Tất cả đều không được hoàn chỉnh.

- Tại sao phải có cây thứ hai?

Khương Phàm đẩy thạch quan nặng nề ra, kim quang óng ánh phóng lên tận trời như thác nước, như sông lớn lao nhanh cuồn cuộn, thanh âm ù ù, bao phủ khắp dãy núi. Xa xa nhìn lại, giống như là Thông Thiên Đại Đạo, kim quang sáng chói.

Kim vũ phóng lên trời hóa thành Phượng Hoàng thon dài mỹ lệ, bay lên không gáy to giữa trời, thần thánh không thể xâm phạm, như là vạn cầm chi tổ dục hỏa chân chính trùng sinh.

Trong dãy núi, linh điểu sợ hãi, mãnh cầm hồi hộp, số lượng lớn đệ tử và trưởng lão ngạc nhiên nhìn ra xa.

Phượng Hoàng ngao rít gào giữa trời cao, ngay sau đó đầu đuôi giao nhau, quay quanh ra hình dáng một vầng mặt trời.

Ù ù!

Ánh sáng đâm xuyên trời cao.

Liệt diễm sôi trào, nhiệt độ vặn vẹo không gian, hoa cỏ nhanh chóng uể oải, số lượng lớn thác nước đều bị bốc hơi, như bầu trời lại có nhiều hơn một mặt trời nữa.

Thánh Chủ, Ngụy Thiên Thu và mọi người bị kinh động, nhao nhao ngắm nhìn bầu trời.

Ánh mặt trời chiếu sáng vạn trượng, dâng lên sóng nhiệt vô tận, sau đó lại một lần nữa hóa thành Phượng Hoàng, Phượng Hoàng lại trở về hình dáng quang vũ. Sau đó giống như là một lợi kiếm, bổ về phía Khương Phàm.

- Coi chừng!

Tịch Nhan còn tưởng rằng quang vũ muốn thương tổn Khương Phàm, nàng kêu lên đầy sợ hãi.

Khương Phàm lại cuồng nhiệt, mở ra hai tay, nghênh đón quang vũ giáng lâm.

Bởi vì hắn cảm nhận được Chu Tước linh nguyên đang kêu gọi, cảm nhận được kinh mạch toàn thân, thậm chí sóng nhiệt linh văn.

Ầm ầm!

Quang vũ từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt đâm vào linh văn trên trán của Khương Phàm.

Linh văn cứ như là sống lại, mở rộng dâng lên, quấn chặt lấy quang vũ.

Sau đó... Trong ánh mắt khiếp sợ Tịch Nhan, quang vũ hòa tan, linh văn trở lại trên trán, kim quang đâm xuyên vào toàn thân Khương Phàm.

Giờ khắc này Khương Phàm như đã hoàn toàn trong suốt, bị kim quang hừng hực chiếu thấu.

Khương Phàm cảm giác toàn thân cũng đều muốn hòa tan ra, nhưng cũng không phải là đau đớn, mà là thư sướng không có gì sánh kịp.

Kim vũ phân tán thành từng sợi tơ, đang cùng Chu Tước linh nguyên giao hòa, cùng nhau nhanh chóng dung hợp thành một thể.

Tình huống này cũng lọt vào trong đầu Khương Phàm.

Thái Dương Thánh Hỏa!

Đây là Thái Dương thánh văn biến thành, hỏa diễm là Thái Dương Tinh Hỏa!

Có được uy lực hủy diệt cực kỳ bá đạo, phần hỏa dung kim, càng có thể tịnh hóa tội ác thế gian.

Mà những chuyện liên quan tới chủ nhân kim vũ (lông vàng) cũng dung nhập vào ký ức của Khương Phàm.

Hắn từng là một kỳ tài ngút trời, bởi vì kim vũ thức tỉnh Thái Dương thánh văn, huyết chiến Thập Vạn Đại Sơn, kinh thái tuyệt diễm, đánh đâu thắng đó, sau khi cự tuyệt lời mời chào của Hồn Thiên thánh địa mà đã bị vây bắt.

Trốn đi Hoang Mãng nguyên, liên chiến Tân Hải, những nơi đi qua đã để lại nổi danh vô tận, trốn đi mười lăm năm trời, tám lần quay về Thập Vạn Đại Sơn, báo thù Hồn Thiên thánh địa.

Ly Hỏa thánh địa tham muốn Thái Dương Tinh Hỏa, lên kế hoạch cưỡng ép thúc giục hắn tiến vào Sinh Tử cảnh, muốn khiến cho cơ thể mất đi, vĩnh viễn hóa thành Thái Dương Tinh Hỏa.

Hắn giận dữ ác chiến Ly Hỏa thánh địa, bất hạnh mà chết thảm, nhưng trước khi chết đã cưỡng ép dẫn bạo Thánh Hỏa.

Khương Phàm nhận lấy trí nhớ mơ hồ, cảm nhận được chủ nhân kim vũ đã trải qua những gì.

Nhưng những ký ức này hiển nhiên không phải là của chủ nhân để lại, mà là kim vũ cưỡng ép ghi chép, lại bởi vì nhận phải ảnh hưởng sau cùng nên chỉ còn lại chút mơ hồ đoạn ngắn.

- Hắn cũng là được kim vũ kích thích mà thức tỉnh linh văn? Thiên hạ này còn có nhiều kim vũ hơn nữa sao? Sau khi ta chết... Các ngươi đã làm những gì?

Biểu hiện Khương Phàm có chút quái lạ, tung lưới bốn chỗ, bố cục khắp nơi?

Những người này rốt cuộc đã làm gì?

Khương Phàm lắc đầu, Diêm bá hẳn là Thiên Mục. Sau khi giữ lại mình đã liền biến mất, chẳng lẽ là đến nơi khác bố trí?

Không lâu sau, Thái Dương Tinh Hỏa theo kim vũ hoàn toàn hòa tan vào thân thể, Chu Tước linh nguyên trở lại khí hải.

Khí thế so với trước khi càng cường thịnh, hoàn toàn bị ánh sáng bao phủ, giống như là ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi trong khí hải.

Khương Phàm cảm nhận được năng lượng đang không ngừng liên tục bốc hơi trong khí hải, đánh thẳng vào khí huyết, thăng hoa hài cốt, càng nuôi dưỡng linh văn. Thân thể mệt mỏi đã nhanh chóng trở về đỉnh phong!

- Hắn làm sao thế?

Vô Hồi Thánh Chủ tự mình chạy tới nơi này, kinh ngạc nhìn tình cảnh trước mặt.

Ánh sáng thái dương màu vàng tràn ngập không thể xâm phạm uy lực thần thánh.

Một bóng người ngồi xếp bằng ở trong đó, toàn thân sáng chói giống như là Thần Tử (con trai của thần), dáng vẻ trang nghiêm, phát ra khí thế kinh người.

Nhất là linh văn trên trán, đã thay đổi, giống như là Thần Điểu quay quanh, hóa thân thành mặt trời.

- Đây là tình huống gì thế này?

Vô Hồi Thánh Chủ cùng bọn người Ngụy Thiên Thu trao đổi ánh mắt kinh ngạc.

Linh văn còn có thể lặp đi lặp lại thay đổi?

Bọn hắn chưa bao giờ nhìn thấy qua tình huống như vậy.

Phương Thành Vân bỗng nhiên nhíu mày nhắc nhở:

- Thánh Chủ, Linh văn của hắn...

- A? Đại Thừa thánh văn!

Sắc mặt Vô Hồi Thánh Chủ đột nhiên hơi biến đổi, khí tức linh văn này cũng không phải Càn Nguyên thánh văn, cực kỳ giống Đại Thừa thánh văn.

- Đại Thừa thánh văn?

Phương Thành Vân, Ngụy Thiên Thu, Giang Thành Tử hít một hơi thật sâu.

Tiểu gia hỏa này giấu thật kỹ!

Chuyện kiêu ngạo như vậy, vậy mà không khoe khoang cùng người khác?

Khương Phàm dung hợp Thái Dương thánh văn, càng nhận lấy truyền thừa trong trí nhớ.

Chủ nhân Kim vũ trước khi chết ở Sinh Tử cảnh, ở tình huống bình thường không mở ra được bảo tàng của thân thể, nhưng hắn lại không thể tưởng tượng nổi mình đã thức tỉnh.

Thái Dương Diệu Thế!

Thái Dương Chiến Y!

Thái Dương Thánh Quyền!

Mặc dù chỉ cảm thấy tỉnh được ba cái, lại là tuyệt đối xứng đôi với chiến kỹ truyền thừa của Thái Dương Tinh Hỏa!

Khương Phàm kích động, thức tỉnh chiến kỹ không giống với võ pháp, sẽ theo cảnh giới trưởng thành mà mạnh lên, mà hoàn toàn thích hợp linh văn vốn có, uy lực cực kỳ cường đại.

Như những gì ở trước mắt mà nói, tuyệt đối có thể so với thánh pháp!

- Sao mọi người lại ở đây?

Khương Phàm tản ra ánh sáng, kinh ngạc nhìn Thánh Chủ và mọi người.

- Linh văn của ngươi đã xảy ra chuyện gì?
Chương 469 Là Sói Là Hổ đều do ngươi

Vô Hồi Thánh Chủ nhìn chằm chằm Khương Phàm, hỏa diễm loại Đại Thừa thánh văn, lần này Đại Hoang Ấn thật đã tìm đúng người rồi. Nói không chừng thật có thể kích phát ra truyền thừa ở bên trong, thức tỉnh Đại Hoang Phần Thiên Ấn, cùng lục ấn khác triệt để phong ấn Đại Hoang thâm uyên.

- Không có việc gì, lúc ở trong Ly Hỏa thánh địa nhặt được chút cơ duyên.

Khương Phàm cảm nhận được tinh thần đang nhanh chóng khôi phục, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.

Vô Hồi Thánh Chủ nói:

- Tiểu gia hỏa, sau này ta sẽ là sư tôn của ngươi, ngươi có bí mật có thể cùng ta chia sẻ.

- Sau này, vẫn còn sớm.

- Không còn sớm, chỉ là chuyện mấy tháng nữa thôi.

Khương Phàm nhếch miệng cười nói.

- Chờ hoàng thất Lang Gia không còn quấy rối Khương gia chúng ta, đợi thêm ta đi ra bên ngoài kêu khóc sáu mươi sáu ngày, nói không chừng phải đến một năm đây.

Bọn người Giang Thành Tử bất đắc dĩ, đã nhìn ra, tiểu gia hỏa này đối với thánh địa thật không có hứng thú gì cả.

Khương Phàm nói:

- Thánh Chủ, các vị tiền bối, ta muốn thỉnh giáo mọi người một vấn đề.

- Chờ ngươi tiến vào thánh địa rồi nói sau.

Thánh Chủ phất tay liền đi, phía sau lại truyền đến giọng của Khương Phàm:

- Có thể phục chế linh văn người khác hay không?

Thánh Chủ bỗng nhiên quay đầu, đáy mắt lãnh mang lóe lên:

- Ngươi nói cái gì?

- Có thể chất, bí thuật gì có thể khiến người ta đang cùng người khác một thời gian thì hoàn chỉnh khôi phục linh văn giống người đó không?

- Sao ngươi lại hỏi cái này?

- Ta gặp tình huống tương tự.

- Chính ngươi?

- Không phải, người khác.

- Ai?

- Lão nhân gia ngài không phải...

- Lão nhân gia?!

Vô Hồi Thánh Chủ đưa tay quất vào cái đầu của Khương Phàm.

Khương Phàm lúng túng sờ đầu:

- Ngài! Là ngài! Không phải ngài hỏi kỹ càng cái này sao?

- Tiểu gia hỏa, ngươi là đang thỉnh giáo vấn đề với tỷ tỷ!

Vô Hồi Thánh Chủ dùng sức cắn nặng hai chữ 'Tỷ tỷ', ánh mắt giết người nhìn chằm chằm Khương Phàm.

Bọn người Ngụy Thiên Thu cười khổ lắc đầu, không phải ngài đang cùng hài tử phân cao thấp đấy chứ.

Khương Phàm hơi do dự, nói:

- Ta ở Thiên Khải bí cảnh gặp được một người, vừa mới đầu thì ngơ ngơ ngác ngác, không có linh văn, không có linh lực. Nhưng ở chung với ta mấy ngày, vậy mà hắn lại xuất hiện Kim Viêm linh văn, còn có thể phóng thích ngọn lửa màu vàng. Liền ngay cả Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền của ta hắn cũng đều học được mấy chiêu.

- Thánh văn?

Vẻ mặt Thánh Chủ và mọi người trở nên nghiêm trọng, phục chế linh văn, tình huống không thể tưởng tượng như thế còn là lần đầu tiên nghe nói.

- Còn chưa xác định được, nhưng hắn đúng là có thể phóng xuất ra Mãnh Hổ Quyền, Cự Tượng Quyền.

- Ngươi xác định, hắn là, người?

- Có ý gì?

- Hắn không phải vũ khí, Linh Yêu?

- Hẳn là một con người.

- Cuối cùng ngươi để hắn ở đâu?

- Giam giữ ở chỗ ta đây.

- Vậy còn thất thần làm gì, phóng xuất ra mà nhìn đi.

Vô Hồi Thánh Chủ rất bất đắc dĩ, tiểu gia hỏa này phòng bị tâm lý quá nặng đi.

- Mặt mũi các ngươi viết rõ ta là người xấu, ta sợ hù dọa hắn.

Khương Phàm ra hiệu bọn hắn khống chế biểu hiện chút.

Bọn người Ngụy Thiên Thu lắc đầu liên tục, rất nhiều năm không có ai nói chuyện với bọn họ như thế.

Lý Dần đang ở bên trong cố chấp nghiên cứu hỏa diễm, đột nhiên được thả ra, không khỏi sửng sốt một chút:

- Các ngươi....

Vô Hồi Thánh Chủ, Ngụy Thiên Thu, Giang Thành Tử, Phương Thành Vân, một người một tay bắt lấy Lý Dần, ngưng mi dò xét tình huống trong thân thể của hắn.

Khương Phàm trấn an Lý Dần:

- Đừng khẩn trương, bọn họ không có ác ý.

Tịch Nhan nhìn kỹ linh văn trên trán Lý Dần, rất rõ ràng, nhưng lại nhìn không ra hình dáng cụ thể, giống như là Kim Liên nở rộ, nhưng lại giống như muốn quay quanh thành cái gì đó.

Dưới sự kích thích của Vô Hồi Thánh Chủ, Lý Dần đưa hai tay nhấc lên ngọn lửa màu vàng, tản ra nhiệt độ nóng bỏng.

Khương Phàm hỏi.

- Thế nào?

Bọn người Vô Hồi Thánh Chủ liên tiếp thu tay về, biểu hiện quái dị lại còn mang theo mấy phần kinh ngạc.

Bọn hắn trao đổi ánh mắt, không hẹn mà cùng hỏi một tiếng:

- Thánh văn?

Nếu như không phải bẩm sinh đến, thì chính là mô phỏng lại thánh văn?

Đây là cái năng lực biến thái gì đây chứ?

- Ta là Thánh linh văn?

Lý Dần ngạc nhiên nhìn bọn hắn.

Khương Phàm Tịch Nhan lại hít một ngụm khí lạnh, thật sự là thánh văn?

- Ngươi là ai, từ đâu tới?

Vô Hồi Thánh Chủ cảm giác giống như là thánh văn, nhưng cũng không phải rất xác định, bởi vì linh nguyên trong khí hải là đoàn hỏa diễm, trong ngọn lửa lại giống như đang dựng dục cái gì đó. Thật giống như linh văn và linh nguyên đều không có thành hình hoàn chỉnh.

Lý Dần lắc đầu:

- Trong đầu ta đều trống rỗng, cái gì cũng đều không nhớ rõ.

Hai mắt Vô Hồi Thánh Chủ tạo nên tầng tầng gợn sóng, chăm chú tiếp cận Lý Dần.

Lý Dần có chút hoảng hốt, nhưng không kháng cự, kinh ngạc đón lấy ánh mắt của nàng.

Thật lâu...

Vô Hồi Thánh Chủ cùng bọn người Ngụy Thiên Thu ở hai bên trao đổi ánh mắt, ra hiệu Khương Phàm đến bên cạnh.

- Ngươi sợ không?

- Sợ cái gì?

- Dưỡng hổ di hoạn(*).

(*) [Nghĩa đen] Nuôi hổ lớn lên sẽ để lại tai họa về sau.

[Nghĩa bóng] Giúp đỡ nuôi dưỡng kẻ có tiềm lực, thực lực, nhưng bản tính hung tàn, độc ác thì sẽ là mối họa tương lai.

- Ý của ngài là... Nuôi dưỡng hắn?

- Tiểu gia hỏa này rất sạch sẽ, không có phát hiện lực lượng nào khác, nếu quả thật có thể phục chế linh văn phục chế võ pháp, ngươi cứ thu hắn làm đồ đệ, bồi dưỡng thật tốt. Ngươi mạnh bao nhiêu, hắn liền có mãnh liệt bấy nhiêu, tương lai sẽ kề vai chiến đấu, ai có thể đấu lại?

- Thế nhưng...

Khương Phàm có chút do dự, dù sao quá quỷ dị, dựa theo tính cách của hắn, cũng có thể là cảnh cáo kiếp trước để lại, bất kỳ tai hoạ ngầm gì cũng đều muốn sớm xử lý, nếu không hậu hoạn vô tận.

Vô Hồi Thánh Chủ quay đầu quan sát Lý Dần.

- Nếu quả thật có uy hiếp, ta thay ngươi xử lý. Nếu như không có uy hiếp, ngươi cứ xem như đã nhặt được món lợi lớn.

Ngụy Thiên Thu thấp giọng nói:

- Hắn giống như là tờ giấy trắng, làm sao bồi dưỡng, đều phải xem ngươi. Ngươi quyết định tính cách của hắn, ngươi quyết định thực lực của hắn, ngươi quyết định giá trị của hắn, đã hiểu ý của ta chưa?

Khương Phàm suy nghĩ, chậm rãi gật đầu:

- Là sói hay là hổ do ta định! Nuôi!
Chương 470 Sư đồ

- Ta dạy cho ngươi Liệt Hỏa Phần Thiên.

Khương Phàm đi đến trước mặt Lý Dần, ra quyết định.

- Thật sao?

Lý Dần ngạc nhiên nhìn Khương Phàm, vẫn luôn là tự hắn tìm tòi võ pháp, có rất nhiều nghi vấn, cũng có chút đau đớn, nhưng lại không có cách nào khác. Nếu như có thể được chỉ dẫn, vậy thì quá tốt rồi.

Khương Phàm nghĩ nghĩ:

- Ngươi nhận ta làm sư phụ đi.

Lý Dần dùng sức gật đầu:

- Tốt! Tốt!

Khương Phàm nhìn Lý Dần kích động ở trước mặt, còn có đôi mắt tinh khiết kia, không khỏi lộ ra nụ cười.

Vô Hồi Thánh Chủ ở bên cạnh nói:

- Nếu là thu đồ đệ liền phải chính thức, quỳ lạy đi.

Lý Dần tranh thủ thời gian muốn quỳ xuống, lại bị Khương Phàm ngăn lại.

- Không cần, tình cảm sư đồ ở trong lòng, không phải bởi việc làm.

Ngụy Thiên Thu nhìn hắn, đây nói là cho Thánh Chủ nghe sao? Đây là cho tương lai bái sư sẽ không quỳ xuống chào hỏi sao?

Vô Hồi Thánh Chủ thản nhiên nói:

- Vậy thì nghe sư phụ ngươi, hình thức không quan trọng, tâm ý quan trọng hơn. Nhưng có một số người làm sư phụ coi trọng tâm ý, cũng coi trọng hình thức.

Khương Phàm âm thầm nhếch miệng, đã hiểu rồi sao.

- Đệ tử Lý Dần, bái kiến sư phụ.

Lý Dần lui hai bước, cúi người hành lễ với Khương Phàm thật sâu.

Khương Phàm ở Vô Hồi thánh địa năm ngày, một là chỉ đạo võ pháp cho Lý Dần, hai là luyện hóa Thái Dương Tinh Hỏa.

Đầu tiên là m Linh Ác Hỏa, sau lại là Thái Dương Tinh Hỏa, cảnh giới Khương Phàm nhanh chóng tăng lên, thuận lợi bước lên Linh Nguyên cảnh ngũ trọng thiên.

Chu Tước linh nguyên càng ngày càng chân thực, càng ngày càng cường thịnh, linh vũ còn có nhiều thêm hai sắc thái hoàn toàn mới.

Nhờ vào việc được kim vũ tẩm bổ, Đại Diệu Thiên Kinh của Khương Phàm giống như lại có chút trưởng thành.

Sau năm ngày, Khương Phàm từ biệt Thánh Chủ, mang theo Lý Dần rời khỏi thánh địa, Tịch Nhan thì bị Ngụy Thiên Thu tự mình mang theo tiến về Đại Hoang.

- Không cần cưỡng ép thôi động linh lực, phải dùng linh văn chỉ dẫn. Ngươi nếu là thánh văn liền có lực khống chế linh văn mạnh hơn người khác, phải thử nghiệm dùng linh văn thôi động linh lực, dùng linh văn khống chế võ pháp.... Võ pháp quan trọng, cũng đừng quên thể chất.

- Luận võ trên lôi đài, cường điệu võ pháp, nhưng lại là liều mạng tranh đấu, thân thể võ pháp cũng quan trọng giống vậy. Nếu như an ổn tại một vực, trưởng thành học cách mạnh lên là được rồi. Nếu như mộng tưởng muốn đi tới những nơi xa xa hơn thì nhất định sẽ trải qua vô số chiến đấu, gặp phải các loại nguy hiểm, chúng ta phải học được... cách giết chóc!

...

- Liệt Hỏa Phần Thiên thuộc về đỉnh tiêm võ pháp trong Huyền cấp võ pháp, tinh diệu ở chỗ có thể hai lần diễn biến. Ngươi đừng lại chấp nhất sử dụng mỗi Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền, trước tiên phải luyện Liệt Hỏa Phần Thiên đến cực hạn, sau đó ta sẽ thay ngươi nói với phụ thân tranh thủ....

Khương Phàm mang theo Lý Dần phóng tới trong rừng rậm, tận tâm chỉ đạo, cũng không ngừng diễn dịch võ pháp.

Đột nhiên thành sư phụ, giống như mình cũng đã trưởng thành. Không tự chủ được nghiêm túc bồi dưỡng, càng nhìn Lý Dần cũng càng cảm thấy thân thiết.

- Sư phụ, linh nguyên ta giống như đang định hình.

Lý Dần ngày đêm ở chung cùng Khương Phàm, linh văn linh nguyên đều đang kéo dài thay đổi, rốt cuộc cũng vào ba ngày sau, vào đêm khuya, đoàn liệt diễm trong khí hải đã trở nên rõ ràng.

- Là cái gì?

Khương Phàm nhìn trên trán Lý Dần, có thể nhìn ra hình dáng linh văn, là con hỏa điểu, rất giống của hắn, nhưng lại có chỗ khác biệt, ví dụ như hình thể, ví dụ như trình độ phức tạp.

- Là hỏa điểu, cụ thể... Ta cũng không biết.

- Miêu tả đơn giản một chút.

- Ừm... Là như thế này...

Lý Dần cảm nhận được linh nguyên trong khí hải, dùng nhánh cây trên mặt đất miêu tả bộ dáng.

Sau khi lặp đi lặp lại vài chục lần, rốt cuộc cũng vẽ ra được dáng vẻ mình hài lòng.

- Tiền bối, đây là cái gì?

Khương Phàm hỏi đến Đan Hoàng, có thể xác định đây không phải Chu Tước linh nguyên, bởi vì Lý Dần đã miêu tả vài chục lần, đều là đang thay đổi dáng vẻ lông đuôi.

Đan Hoàng trầm mặc thật lâu, nhắc nhở Khương Phàm:

- Để hắn xác định lại ba lần. Đầu tiên, trên đầu hỏa điểu là linh vũ hay là liệt diễm. Thứ hai, có phải có chín sợi lông đuôi hay không. Thứ ba, phía sau mỗi sợi lông đuôi có phải có dạng cường quang giống lôi điện hay không.

Khương Phàm đem ba vấn đề nói cho Lý Dần.

Lý Dần kinh ngạc nhìn Khương Phàm.

- Sư phụ làm sao ngươi biết?

- Trả lời ta, là có hay không?

- Toàn thân hỏa điểu màu vàng, đỉnh đầu là liệt diễm đỏ như máu, cũng có chín sợi lông đuôi, tất cả phần đuôi lông đuôi đều là cường quang màu đỏ.

Khương Phàm lập tức chuyển lời với Đan Hoàng.

- Tiền bối, đấy là linh văn gì?

- Ta không rõ ràng Linh văn hắn làm thế nào lại xuất hiện. Loại linh văn này... Cũng không có năng lực phỏng chế. Chỉ có một khả năng lớn nhất, thể chất hắn xác thực có vấn đề, có thể cưỡng ép phục chế linh văn của ngươi, nhưng Chu Tước linh văn quá cường đại, hắn không thể phục chế thành công, ngược lại đã ngưng tụ thành linh văn tương tự.

Đan Hoàng đã từng trãi qua rất nhiều chuyện phong phú, nhưng chưa bao giờ nghe nói có thể chất cưỡng ép phỏng chế, còn có thể phỏng chế ra vật thay thế cường đại như thế.

- Rốt cuộc là cái gì?

- Đứng đầu loài săn mồi của bộ tộc chim muông là Hỏa Liệt Điểu... Bất Tử...

Khương Phàm âm thầm hít hơi:

- Bất Tử?

- Không thể chết, hẳn là uy lực phỏng chế của Chu Tước Niết Bàn. Không phải là thật sự không chết, mà chín sợi lông đuôi tượng trưng cho chín mệnh, có thể ngạnh kháng sát thương trí mạng.

- Cửu Mệnh Bất Tử Điểu?

Khương Phàm chấn động trong lòng.

- Khương Phàm, muốn nghe đề nghị của ta không?

- Ngài nói đi.

Khương Phàm từ trong giọng nói của Đan Hoàng nghe được phần nghiêm trọng hiếm thấy.

- Nếu như ngươi có thể gánh chịu tương lai có khả năng phát sinh các vấn đề to lớn, liền dứt bỏ tất cả đề phòng, không tiếc mọi thứ bồi dưỡng hắn. Nếu như thành công, hắn sẽ thành người cường đại nhất mà ngươi tin cậy nhất. Nếu như ngươi đảm đương không nổi, bây giờ liền diệt trừ hắn, chấm dứt hậu hoạn.

Đan Hoàng trân trọng nhắc nhở Khương Phàm.

Năng lực phục chế cường đại như thế, hoặc do bản thân đặc thù của Thiên Khải bí cảnh tạo nên, hoặc chính là có bí mật kinh khủng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

ÁNH DƯƠNG CỦA TÂM ĐAN
  • Fb: Táo thích tiểu thuyết
Chương 7 END
Hỗn Thế Đan Vương
  • Mèo Yêu Thành Tinh
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
THỐN ĐAN THANH
  • Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom