-
Chương 461-465
Chương 461 Nhanh nhẹn dũng mãnh (2)
Vô Hồi Thánh Chủ đạp trên thủy triều đang lao nhanh xông về phía trước, linh văn nở rộ, chiến ý mạnh mẽ. Tầng mây trên không sụp đổ, xuất hiện ra ba vòng xoáy khổng lồ.
Không gian phía sau vặn vẹo, xuất hiện bốn cái lỗ đen.
Rống!!
Một tiếng gào thét làm cho người người hồi hộp quanh quẩn trong cái động đen kia, trong chớp mắt, lỗ đen vặn vẹo, năng lượng dâng lên như những con sông lớn, từng cái móng vuốt phá tan lỗ đen, khởi xướng bạo kích tới phía bảy đại điện chủ của Ly Hỏa thánh địa.
Đây đích thị là hình ảnh làm cho người ta sợ hãi đến tuyệt vọng.
Móng vuốt trùng kích giữa không trung nhấc lên khí lãng cuồn cuộn, như sóng to động trời, rung động lòng người.
Đám người Đường Thiết Bình rùng mình, chạy trốn tứ tán.
- Aaa… !!
Vô Hồi Thánh Chủ rít lên một tiếng, bảy lỗ đen khổng lồ đột nhiên di chuyển phương hướng, toàn bộ lao tới Ly Hỏa Thánh Chủ.
Ầm ầm!
Toàn bộ móng vuốt cuồng kích xông về Ly Hỏa Thánh Chủ.
Khủng bố! Bạo ngược!
Khí tức hủy diệt cuồn cuộn khắp trời.
- Vô Hồi Thánh Chú, thánh địa ngươi và ta, thế bất lưỡng lập(*).
(*) Hai bên đối lập, không thể cùng tồn tại.
Ly Hỏa Thánh Chủ gầm thét, liệt diễm ngũ sắc dâng ngập trời tạo thành một ngọn núi liệt diễm to lớn, như rồng từ biển lao lên trời, bao la hùng vĩ lại nguy nga, khiến mọi tâm hồn đều kinh hãi.
Liệt diễm có thể hủy diệt vạn vật, có thể thai nghén sinh mạng.
Ngọn núi liệt diễm to lớn nhanh chóng rõ ràng, ngũ sắc xen lẫn như có thác nước rơi xuống, có cổ mộc che trời, có chim thú kêu vang, rung động lòng người,
Ầm ầm!!
Bảy cái móng vuốt xé rách không gian, toàn bộ bạo tạc.
Một trận va chạm mạnh như biển băng sụp đổ, khí tức cuồng bá cuốn lên thiên địa, phóng tới bốn phương tám hướng.
Thủy triều đang tán loạn bị xung kích, nhấc lên sóng cả, các cường giả Hoang Mãng nguyên thật vất vả mới khống chế bản thân bây giờ lại lần nữa bị thủy triều cùng năng lượng hất bay.
Bọn hắn tức giận nhưng cũng sợ hãi, ở trước mặt thánh uy thì lại càng yếu ớt như thế.
Sâu trong năng lượng sôi trào, Ly Hỏa Thánh Chủ bị hất bay vài trăm mét, chật vật dừng lại, trước đó thì bị đập nát ngực, bây giờ lại trọng thương lần nữa.
- Ngươi muốn chiến, ta tiếp ngươi.
- Nếu muốn hủy Vô Hồi thánh địa thì cũng là Đại Hoang, Vô Hồi chỉ xuất ba trăm người đã đủ để khiêu chiến ba ngàn người thánh địa thiên hạ. Các ngươi mỗi ngày diễn võ luận đạo, chúng ta ngày đêm liều chết huyết chiến! Thánh địa thiên hạ, Vô Hồi ta là mạnh nhất!
Vô Hồi Thánh Chủ không tổn hao một sợi tóc nào, y phục rực rỡ bay phần phật, dáng vẻ như Nữ Hoàng, phong hoa tuyệt đại, uy thế như Bá Vương, không hề sợ hãi bất cứ thứ gì.
Tiếng hò hét càng như lôi đình vượt trên giữa âm thanh sóng triều lao nhanh giữa thiên địa, khiến cho hàng trăm vạn cường giả hồi hộp.
Bọn người Ngụy Thiên Thu sôi trào nhiệt huyết, kích động đến đỏ đầy mặt.
Mặc dù Thánh Chủ bọn hắn có đôi khi rất không đáng tin cậy, nhưng nếu thật là bạo động thì thật sự là quá mạnh, nhất là lão nương tự tin đệ nhất thiên hạ kia, càng là bọn hắn muốn học cũng đều không học được.
Toàn thân Khương Hồng Võ rách rưới, ý thức đều suy yếu sắp hôn mê nhưng vẫn cố ôm Khương Phàm bay lên không, thừa dịp ánh sáng đều đang bạo động, xông về phía Vô Hồi Thánh Chủ.
- Còn sống không?
Vô Hồi Thánh Chủ giúp đỡ đè lại cổ Khương Phàm, sau khi tự tin cảm nhận tình huống thì liền đưa tay cuốn một cái, đều thu Khương Hồng Võ và Khương Phàm vào Tụ Lý Càn Khôn.
- Oa...
Ly Hỏa Thánh Chủ vừa mới ổn định, một ngụm máu tươi lại phun ra tới, ngực đau đớn để toàn thân hắn không cầm được mà run rẩy.
- Thánh Chủ, ngài không sao chứ?!
- Thật mạnh! Lão nữ tử này chỉ sợ là đã chạm đến loại tầng thứ kia. Chết tiệt, là ai nói Vô Hồi thánh địa xuống dốc rồi?
Đám người Đường Thiết Bình nhanh chóng tụ tập đến bên cạnh Thánh Chủ, tức giận nhưng cũng đều chấn kinh.
Vị Thánh Chủ Vô Hồi này cường đại vượt qua tưởng tượng của bọn hắn, không chỉ là cảnh giới cao thâm, càng có phần khí tức sát phạt hơn người, để bọn hắn đều cảm nhận được sợ hãi.
- Làm gì? Đá trúng thiết bản sao? Đau không?
Trong đôi mắt Vô Hồi Thánh Chủ lại bắn ra hai tia nhìn sắc bén, hai lỗ đen trái phải giưa trời va chạm vào nhau tạo thành một cái lỗ đen rộng ra hơn trăm mét ở phía sau khiến cho người người hồi hộp, sợ hãi, càng làm cho người ta ngạt thở.
- Sau ta, chính là Đại Hoang thâm uyên. Không muốn để cho bóng tối bao trùm Hoang Mãng nguyên, thì nói xin lỗi ta, ngay lập tức!
Vô Hồi Thánh Chủ phát ra từng chữ, vô cùng tức giận.
- Đầu tiên là bổ Thiên Sư tông ta, sau là cự tuyệt giải thích, ta tự mình đến thăm, các ngươi lại mưu toan vây giết ta, Ly Hỏa thánh địa... Lấn Vô Hồi Thánh Chủ ta quá đáng.
- Nói bậy nói bạ!
Ly Hỏa Thánh Chủ tức giận, muốn đánh trả, thế nhưng...
Cho đến bây giờ hắn cũng đều không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Một thánh địa đang yên đang lành, làm sao lại đột nhiên bị dìm ngập.
Ở đâu ra ức vạn tấn triều dâng này?
Vô Hồi Thánh Chủ rõ ràng đang bên cạnh!
Không phải nàng, còn có thể là ai?
Đường Thiết Bình oán giận lại hồ đồ, Ly Hỏa thánh địa rõ ràng đã đề phòng rất nghiêm ngặt, không thể nào lại có người ngoài chui vào được.
Muốn phóng thích thủy triều quy mô như vậy thì cần bao nhiêu linh lực?
Còn cần linh văn gì để đi khống chế?
Không có Thánh phẩm thủy linh văn vượt qua Niết Bàn cảnh thì tuyệt đối sẽ không hoàn thành.
Mà bọn hắn vô cùng khẳng định, không thể nào có cường giả như vậy chui vào Ly Hỏa thánh địa được.
Vạn Hỏa Pháp Tràng bị hủy, mặt đất sụp đổ, mang ý nghĩa rất có thể là còn có những cường giả khác chui vào.
Nếu như không phải Vô Hồi Thánh Chủ, còn có thể là ai?
Bọn người Thôn Thiên Vân Tước đều ở chỗ cũ, không có tùy tiện nhúng tay vào.
Bởi vì, bọn hắn cũng hoàn toàn bị làm cho ngây người.
Chương 462 Ai là kẻ cầm đầu
- Thánh Chủ, chúng ta rời khỏi nơi này trước. Ly Hỏa thánh địa điên rồi. Thù hôm nay, hôm nào chúng ta lại báo sau!
Ngụy Thiên Thu ở phía xa kịp thời hô to, đúng vậy, đã tới lúc nên rút lui.
Nếu tiếp tục náo loạn thì không có lời gì để nói nữa.
- Chúng ta đi trước, việc này còn không xong đâu!
Vô Hồi Thánh Chủ giận dữ quát tháo, tản lỗ đen ra, về tới cung điện của mình.
- Đứng...
Các điện chủ muốn ngăn cản, nhưng biết rõ ngăn không được.
Lão nữ tử này quá nhanh nhẹn dũng mãnh.
Ly Hỏa Thánh Chủ bình phục lồng ngực, huyết khí lại nhấc lên cao, giận dữ quát tháo:
- Cứu người trước! Tra rõ ràng rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì cho ta!
Thủy triều cuồn cuộn lao nhanh, tuôn sâu vào trong Hoang Mãng nguyên, thủy triều ở giữa Thánh Địa sơn càng ngày càng thấp. Nhưng, Vạn Hỏa Pháp Tràng đã sụp đổ, liệt diễm lại tiếp tục sôi trào, để đám người mới may mắn sống sót từ trong thủy triều lại đứng trước liệt hỏa đốt cháy.
Bọn người Đường Thiết Bình nhanh chóng dập tắt lửa, cố gắng ổn thõa hỗn loạn.
- Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
- Ai có thể nói cho ta biết biển động từ đâu tới không?
- Ly Hỏa thánh địa đang tính toán Vô Hồi Thánh Chủ sao? Cần bỏ ra cái giá lớn như vậy sao!
- Lần đầu tiên ta biết Ly Hỏa thánh địa lại còn có một mặt nóng nảy như thế, quả thực là muốn cùng chết chung sao.
- Đổ nước vào não rồi à? Cái này rõ ràng là Vô Hồi thánh địa tính kế Ly Hỏa thánh địa.
Hơn trăm vạn người đến xem náo nhiệt trên Hoang Mãng nguyên chật vật từ trong nước bùn đứng lên, sợ hãi khắp nơi, nghị luận ầm ĩ, chỉ là, tất cả đều chưa tỉnh hồn.
- Hắn làm sao làm được?
Toàn thân Phượng Bảo Nam ướt nhẹp, đứng trên thảo nguyên ngóng nhìn liệt hỏa ngập trời tại Ly Hỏa thánh địa.
Hắn đã nghĩ qua tất cả các tình huống, duy chỉ không nghĩ tới vậy mà xuất hiện một mảnh biển động, nuốt hết Ly Hỏa thánh địa, càng che mất cả Hoang Mãng nguyên.
Một mình đột nhập, trong thời gian rất ngắn đã làm loạn toàn trường.
Cái này xác định là do Khương Phàm làm sao?
Hắn chỉ là Linh Nguyên cảnh mà thôi, có thể tạo ra trường hợp như vậy ư?
Tuy nhiên... Quá kích thích!
Sự kiện này tuyệt đối có thể oanh động đến thánh địa thiên hạ!
Chờ Khương Phàm bại lộ thân phận, tuyệt đối sẽ nhất chiến thành danh, thịnh truyền đến thánh địa khắp thiên hạ.
- Hoang Mãng nguyên sắp náo nhiệt rồi! Toàn bộ lực chú ý của Ly Hỏa thánh địa trong mấy năm này cũng sẽ chuyển hướng tới La Phù sơn mạch, Phượng gia chúng ta rốt cuộc cũng đợi được cơ hội.
Phượng Bảo Nam cười cười, quay đầu nhìn tỷ tỷ đang từ nơi xa đi tới.
- Ta và tỷ tỷ để có thể nhất chiến thành danh đã chuẩn bị tám năm, mà hắn... Chỉ dùng tám ngày...
- Ta từ trước tới giờ không muốn nổi danh, ta chỉ là người của Phượng gia.
Tỷ tỷ Phượng Bảo Nam, Phượng Linh Hi mặc dù có chút chật vật, lại như mỹ nhân đi tắm, làm cho người ta tim đập thình thịch.
- Phượng gia muốn mở ra thời đại tân thánh, danh và uy, cực kỳ quan trọng.
Phượng Bảo Nam mang trên mặt nụ cười mê người, chỉ là giờ khắc này, trong nụ cười của hắn rõ ràng cất giấu mấy phần cuồng nhiệt.
- Đệ xác định có thể mang thạch quan số hai trăm bảy mươi tám về?
Phượng Linh Hi nhìn qua hỗn loạn tại Ly Hỏa thánh địa, trong đôi mắt mỹ lệ sáng rực lắc lư.
Một hài tử mười mấy tuổi vậy mà suýt chút nữa hủy diệt Ly Hỏa thánh địa?
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, nàng thực sự khó có thể tưởng tượng nổi.
Cái này cũng có thể là đã gõ một hồi chuông báo động cho thánh địa thiên hạ, đây chính là kết quả của tự tin quá độ.
Phượng Bảo Nam nói:
- Tỷ đệ chúng ta dích thân đến La Phù thôi, tỷ hẳn là nên gặp hắn một chút.
- Thánh Chủ! Bẩm Thánh Chủ! Là Diêm Lâu hủy Thiên Hỏa cung! Diêm Lâu! Là Diêm Lâu!
Sau hơn hai giờ, Mục Sùng Vân từ trong hôn mê thức tỉnh, không lo được thân thể đang bị trọng thương, nhanh chóng leo đến chỗ cao của phế tích, cuồng loạn la lên.
- Diêm Lâu?
Đám người đang dập lửa trong dãy núi quay người nhìn phía Thiên Hỏa cung.
Cung điện Thiên Hỏa cung đã bị hủy diệt triệt để, đỉnh lô cũng đổ vào trong phế tích, liệt diễm không ngừng tuôn ra, hòa tan vào mặt đất.
Lãnh Thiền và những người may mắn còn sống sót cũng giãy dụa đi ra, cùng hô to lên:
- Là Diêm Lâu hủy Thiên Hỏa cung, tội nhân Diêm Lâu đã hủy thánh địa.
Đường Thiết Bình là người đầu tiên chạy tới nơi này:
- Ai?
Mục Sùng Vân mặc kệ uy thế kinh khủng của Đường Thiết Bình, nói:
- Diêm Lâu! Đường điện chủ, đúng là đệ tử thân truyền ngài, Diêm Lâu!
- Nói rõ ràng!
Sắc mặt Đường Thiết Bình âm trầm, suýt chút nữa chụp chết tên gia hỏa nói hươu nói vượn này.
Diêm Lâu rõ ràng đang ở Thiên Khải bí cảnh, làm sao lại hủy thánh địa được? Hắn có lý do gì, lại có năng lực gì có thể hủy thánh địa!
- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Hỗn loạn là từ nơi này xuất hiện sao?
Những điện chủ khác, còn có Ly Hỏa Thánh Chủ cũng lần lượt giáng lâm.
- Khởi bẩm Thánh Chủ, các vị điện chủ, hết thảy đều là do Diêm Lâu làm!
- Hôm nay hắn đã trở về thánh địa, thần thái trước đó rất vội vàng, cử chỉ quái lạ, sau đó lại xông vào Thiên Hỏa cung, lấy các loại lý do hoang đường cứu Tịch Nhan và Khương Hồng Võ. Hắn lặp đi lặp lại nói mình đã đạt được đại cơ duyên, ngang ngược càn rỡ, răn dạy chúng ta, quấy nhiễu chúng ta. Sau đó... Trong thân thể của hắn đột nhiên xông ra một nguồn lực lượng cường đại, chúng ta còn chưa hiểu gì đã bị thủy triều nuốt sống.
Mục Sùng Vân kịch liệt thở dốc, lo lắng nói rõ hết tình huống ra.
- Diêm Lâu không phải đang ở Thiên Khải bí cảnh sao?
Các điện chủ trao đổi ánh mắt, đều cảm giác được quá hoang đường.
Sư tôn Mục Sùng Vân cũng nhìn chằm chằm Mục Sùng Vân, lúc này nếu như vu oan hãm hại thì thật không có độ lượng.
- Đúng là Diêm Lâu!
- Chính là tên hỗn đản Diêm Lâu kia.
- Diêm Lâu điên rồi, không, là bị khống chế.
Số lượng lớn Luyện Đan sư may mắn sống sót từ trong phế tích leo ra, tức giận lên án.
Chương 463 Ai cũng đều không hiểu
Thánh Chủ Ly Hỏa nhìn các Luyện Đan sư chật vật, vẻ mặt nghiêm trọng:
- Các ngươi đều xác định là Diêm Lâu?
- Là Diêm Lâu, nhưng...
- Nhưng cái gì? Nói rõ ràng!
- Diêm Lâu hình như là Diêm Lâu, nhưng lại không giống.
- Không giống? Chỗ nào không giống!
- Chỗ nào cũng giống, nhưng chỗ nào cũng đều không giống.
Mục Sùng Vân nói xong, đột nhiên giống như là đã hiểu ra tất cả.
Hắn không phải là bị khống chế, hắn là giả?
Thánh văn, thanh viêm!
Thân hình, bộ dáng!
Chợt nhìn chính là Diêm Lâu, nhưng nếu như là bị người khác ngụy trang thì sao?
Giống như có chút không thể tưởng tượng được, nhưng...
Mục Sùng Vân càng nghĩ càng cảm thấy khả nghi, lúc ấy chỉ là cảm giác lạ lẫm cùng cổ quái, thật không nghĩ tới là có gì khác.
Cũng là bị Diêm Lâu cường điệu lặp đi lặp lại đã đạt được cơ duyên, bị kích thích cho ghen ghét, không có nghĩ ngợi gì quá nhiều.
Lại nói, ai sẽ giả mạo thiên tài thánh địa trà trộn vào thánh địa được chứ?
Nhưng... Cẩn thận hồi tưởng tình huống 'Diêm Lâu' tiếp xúc với Khương Hồng Võ và Tịch Nhan, giống như hai người kia rất tin tưởng hắn.
Các vị điện chủ đều nhìn về phía Thánh Chủ.
Kẻ cầm đầu là Diêm Lâu?
Một hài tử Linh Nguyên cảnh mười mấy tuổi?
Sao bọn hắn lại cảm thấy quá hoang đường như vậy chứ?!
Nhưng, nếu thật là như thế, không phải chui lỗ thủng phòng ngự của bọn hắn, mà là lợi dụng kiêu ngạo của thánh địa bọn hắn sao?
Nếu thật là như thế, đây đúng là một chiêu quá kỳ diệu, bởi vì cho tới bây giờ, bọn hắn cũng còn chưa tin được.
- Tại sao lúc đó ngươi coi hắn là Diêm Lâu?
Đường Thiết Bình không tin là Diêm Lâu xảy ra vấn đề, hoặc là không thể tin được.
Chỉ có thể là có người mượn nhờ Diêm Lâu tại Thiên Khải bí cảnh tạo nên cơ hội vi diệu này, ngụy trang thành Diêm Lâu.
- Từ tuổi tác đến cảnh giới, từ bộ dáng đến thân hình, còn có ngọn lửa màu xanh, cảm ứng của Thánh linh văn.
Mục Sùng Vân nói xong, vội vàng nói.
- Những thứ này ta tuyệt đối chắc chắn.
- Linh văn làm sao ngụy trang được?
Các điện chủ lại hoài nghi.
Thánh linh văn? Cùng tuổi, cùng cảnh giới? Lại còn là thanh viêm?
Cái này sao có thể!
Đừng nói Mục Sùng Vân sẽ không hoài nghi, ngay cả hắn cũng không dám tin được.
- Bao lâu nữa Thiên Khải bí cảnh sẽ mở ra lại?
Thánh Chủ Ly Hỏa cảm giác như mình bị gài bẫy, dám cả gan tính toán bọn hắn, rất có thể chính là Vô Hồi thánh địa.
Mục Sùng Vân nói.
- Hơn hai tháng, nhưng nếu như nơi đó có tình huống gì ngoài ý muốn, Lục Dũng hẳn sẽ nghĩ cách đi ra báo cáo.
Thánh Chủ suy nghĩ thật lâu, trầm giọng nói:
- Đường Thiết Bình, ngươi tự mình đến thành Thiên Khải đề phòng, chờ đợi Diêm Lâu xuất hiện. Khác các điện nắm chặt thời gian, trùng kiến thánh địa.
Đường Thiết Bình đề nghị.
- Thánh Chủ, chúng ta có cần mời cường giả các phương tới hỗ trợ hay không. Nếu như tra rõ ràng thật sự là do Vô Hồi thánh địa làm, chúng ta nhất định phải để cho bọn hắn trả giá đắt.
- Không cần mời, bọn hắn biết được thánh địa bị phá hỏng thì sẽ tự mình tới ngay.
Ly Hỏa Thánh Chủ cao ngạo ngẩng đầu.
Thánh địa bọn hắn mạnh nhất, không phải ở chỗ số lượng cường giả, mà là lực ảnh hưởng, là bằng hữu bọn hắn kết giao từ mấy trăm đến hơn ngàn năm qua.
Kinh doanh nhiều năm như vậy, đây chính là thời điểm lợi dụng
- Hoang Mãng nguyên bị dìm trong nước ba ngàn dặm. Vô Hồi Thánh Chủ giận dữ mắng Thánh Chủ Ly Hỏa hãm hại mình.
- Tổ địa ngàn năm của Ly Hỏa thánh địa bị triều dâng liệt hỏa nuốt hết.
- Một trận đàm phán, không chỉ hủy đi cơ nghiệp của Ly Hỏa thánh địa, còn để hai đại thánh địa kết thù kết oán.
- Khó mà phân biệt được, rốt cuộc là ai hủy Ly Hỏa thánh địa?
Thời gian hai ngày ngắn ngủi, Hoang Mãng nguyên lâm vào náo động lớn trước nay chưa từng có, tất cả mọi người bị tin tức này chấn động đến trợn mắt hốc mồm.
Lại có người dám hủy Ly Hỏa thánh địa?
Đây không phải nhổ răng cọp, đây chính là đào da hổ rút gân hổ.
Bọn hắn vừa khiếp sợ đồng thời cũng vô cùng tức giận, dù sao Ly Hỏa thánh địa cũng là chủ tử của bọn hắn, khiêu khích Ly Hỏa thánh địa chính là khiêu khích toàn bộ Hoang Mãng nguyên.
Tại thời điểm Hoang Mãng nguyên tranh cãi ngất trời, cung điện Vô Hồi Thánh Chủ mang theo các cường giả La Phù cùng về, đi đến Đại Lương sơn.
- Gặp qua Thánh Chủ. Khương Phàm thế nào rồi?
Dạ An Nhiên, Dạ Thiên Lan và bọn người Yến Tranh may mắn đi đến khoảng không trên cung điện, cung kính hành lễ với Vô Hồi Thánh Chủ trên đài cao.
Thánh Chủ ngồi ngay ngắn, linh văn ánh sáng rọi khắp nơi trong cung điện, tràn ngập uy thế làm cho người ta hít thở không thông.
- Tính mạng không đang ngại, nhưng bị thương nguyên khí, cần tĩnh dưỡng một thời gian. Nếu như các ngươi không có ý kiến, ta sẽ để hắn ở lại Vô Hồi thánh địa.
Dạ Thiên Lan cẩn thận hỏi:
- Ý của ngài là... Vĩnh viễn giữ lại?
- Hai tháng sau Khương Phàm có thể trở lại Thiên Sư tông, lấy thân phận đệ tử Thiên Sư tông cùng các ngươi đối phó với Lang Gia hoàng triều. Nhưng hắn đã đồng ý gia nhập Vô Hồi thánh địa, chờ sau khi sự kiện kết thúc sẽ công bố ra ngoài.
- Cảm tạ Thánh Chủ không để bụng hiềm khích lúc trước, có thể thu lưu Khương Phàm.
Mặc dù Dạ Thiên Lan và mọi người rất không muốn, nhưng vẫn mừng thay cho Khương Phàm, nhất là sau khi Khương Phàm trêu chọc Ly Hỏa thánh địa, đã không thích hợp ở lại Thiên Sư tông nữa.
Dạ An Nhiên khẽ cắn môi, vẻ mặt ảm đạm.
Nếu như Khương Phàm tiến vào thánh địa, quan hệ giữa bọn họ khả năng sẽ dừng ở đây rồi.
Vô Hồi Thánh Chủ lại nói:
- Dạ An Nhiên, có hứng thú vào Vô Hồi thánh địa ta hay không?
Trong lòng Dạ An Nhiên chợt nóng lên, sau khi hơi do dự thì mỉm cười nói:
- Tạ ơn Thánh Chủ có ý tốt, ta... Tạ ơn Thánh Chủ có ý tốt, Dạ An Nhiên nguyện ý.
Dạ Thiên Lan đột nhiên chen ngang, cao giọng đồng ý.
- Phụ thân, con không thể vào thánh địa.
Dạ An Nhiên lập tức dùng ánh mắt nhắc nhở phụ thân.
Thiên Sư tông đang vào thời kỳ nguy hiểm, vận mạng tương lai còn khó có thể đoán trước được, nàng làm sao yên tâm rời khỏi.
Chương 464 Ma ảnh
- Chuyện Thiên Sư tông không cần con quan tâm. Bây giờ là gặp nguy hiểm, nhưng thêm ngươi một người không nhiều, thiếu con một người không ít, nếu như chúng ta cùng gánh vác, sau này Thiên Sư tông sẽ phát triển không ngừng, có ta là đủ rồi, không cần con phải lo. Đừng nói lung tung, phải nắm chặt cơ hội. Con có thể đi đến thánh địa, phụ thân như ta rất kiêu ngạo.
Dạ Thiên Lan thấp giọng nhắc nhở, đây chính là một chuyện cực kỳ tốt, nhất định phải tóm chặt lấy.
- Thế nhưng...
- Không có nhưng gì cả, nếu con cảm thấy một mình ta cô đơn thì nhanh chóng cho ta một ngoại tôn đi.
- Phụ thân, con còn nhỏ.
Dạ An Nhiên đỏ bừng mặt.
Vô Hồi Thánh Chủ hài lòng gật đầu:
- Đồng ý? Vậy thì liền ở lại Vô Hồi thánh địa đi.
Dạ An Nhiên khẩn thỉnh nói.
- Thánh Chủ, tha thứ ta... Mạo muội. Ta có thể giống như Khương Phàm hay không, chờ Thiên Sư tông vượt qua nguy cơ này, lại đến Vô Hồi thánh địa.
- Tính cách như tiểu tử kia, vậy thì đợi thêm ba tháng.
- Tạ ơn Thánh Chủ.
- Các ngươi đều trở về đi, Khương Hồng Võ tạm thời sẽ ở lại Vô Hồi thánh địa.
Vô Hồi Thánh Chủ vừa nói ra lời này, tinh thần bọn người Yến Tranh liền chấn động mạnh.
Nếu Thánh Chủ tự mình giữ lại, chắc chắn sẽ không chỉ là điều trị thân thể đơn giản như vậy, nói không chừng còn có thể sử dụng tài nguyên của Vô Hồi thánh địa, trợ giúp Khương Hồng Võ.
Dạ Thiên Lan lại nói.
- Thánh Chủ, tông chủ Thánh Nữ tông nhờ ta hỏi chuyện Tịch Nhan một chút.
- Tịch Nhan sẽ ở lại Vô Hồi thánh địa ta.
Vô Hồi Thánh Chủ không hề khách khí, một hơi chụp ba vị thánh văn.
Ngụy Thiên Thu, Giang Thành Tử, Phương Thành Vân ba vị túc lão trao đổi ánh mắt, bọn họ cũng đều biết Thánh Chủ muốn thu nhận Khương Phàm, nhưng Dạ An Nhiên và Tịch Nhan là có chuyện gì?
Dựa theo quy củ, Vô Hồi thánh địa không nên cưỡng ép mời chào đệ tử trong tông môn của thánh địa.
Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, bọn hắn cũng có thể đã hiểu ý tứ của Thánh Chủ, dù sao La Phù cũng thuộc về quyền sở hữu của thánh địa, thánh văn không nên quá nhiều.
Một đời trước có Quý Khải Minh, Dạ Thiên Lan, Khương Hồng Võ và hai vị khác, hai ba mươi tuổi đời trung niên còn có bốn vị, đại tân sinh thì có thể giữ lại một người, dù sao sau mấy năm nữa cũng còn có thể sẽ xuất hiện thêm.
Mà, Vô Hồi thánh địa bọn hắn tại Đại Hoang gặp phải áp lực càng lúc càng lớn, xác thực cần bổ sung thánh văn.
Ngoài cung điện, Dạ Thiên Lan và mọi người mới ra đến, tông chủ các tông liền xông tới.
- Thánh Chủ có thái độ gì?
- Trong Ly Hỏa thánh địa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Thánh Chủ làm sao có thể để nội bộ Ly Hỏa thánh địa loạn như thế được?
Tông chủ các tông đến bây giờ vẫn đều không hiểu rõ cụ thể tình huống, lúc đầu xông vào Hoang Mãng nguyên bọn họ còn cho rằng sẽ không tránh được đại chiến, kết quả lại là nhìn một màn trò hay.
Bọn họ tuyệt đối không tin đó là ngoài ý muốn, rất có thể là Vô Hồi Thánh Chủ đã ra tay.
Nhưng bọn hắn lại tưởng tượng không ra, Vô Hồi Thánh Chủ làm sao làm được như vậy chứ?
Nơi đó dù sao cũng là thánh địa, nếu như cường giả Sinh Tử cảnh đi lên có thể nhẹ nhõm chui vào, vậy liền quá dễ rồi.
- Thánh Chủ muốn về thánh địa, chúng ta cũng nên về lại các tông, trên đường từ từ nói chuyện.
Dạ Thiên Lan cười tươi như hoa, rất vui mừng, không chỉ là thống khoái dạy dỗ Ly Hỏa thánh địa, mà nữ nhi lại còn tiến vào thánh địa!
- Dạ tông chủ, ta nhờ ngươi hỏi thăm tình hình Tịch Nhan thế nào rồi?
Tông chủ Thánh Nữ tông và Tịch Dao đều đi lên trước.
- Nàng bị Vô Hồi Thánh Chủ giữ lại, tương lai chính là đệ tử của thánh địa.
Dạ Thiên Lan cố ý nhìn tông chủ Thánh Nữ tông, hắn biết rõ tông chủ Thánh Nữ tông đối với Tịch Nhan có chút oán niệm, nhưng bắt đầu từ hôm nay, phải đem oán niệm giấu đi, hài tử kia đã có bối cảnh đặc biệt rồi.
Tịch Dao nhẹ nhàng thở phào, chí ít cũng không cần lại lo lắng an toàn của muội muội.
Khương Phàm hôn mê ròng rã mười hai ngày mới mơ màng tỉnh lại. Toàn thân gầy đến nỗi da bọc xương, thân thể từ trong tới ngoài đều suy yếu.
- Thân thể ngươi rất suy yếu, đừng lộn xộn.
Một giọng nói ngọt ngào ghé vào lỗ tai hắn vang lên, sau đó là một đôi tay nhỏ hơi lạnh nhẹ nhàng đè xuống cổ tay của hắn.
Khương Phàm nhấc tầm mắt nặng nề lên, nhìn thiếu nữ xinh đẹp an tĩnh ngồi bên cạnh.
Khuôn mặt trắng noãn, sống mũi cao cao, đôi môi đỏ nhạt, con mắt màu tím sậm vừa sáng tỏ vừa thần bí để cho người ta không khỏi nghĩ đến hai từ mỹ hảo, hoa nhường nguyệt thẹn, đoan trang tự nhiên.
Nhưng khuôn mặt mỹ lệ này lại rất thản nhiên và lạnh lùng.
- Tịch Nhan?
Khương Phàm hoảng hốt một lát, sau đó mới thoáng tỉnh táo lại.
- Ừm.
Tịch Nhan chỉ thản nhiên đáp một tiếng, tiếp tục yên lặng ngồi ở chỗ đó.
- Nơi này là Vô Hồi thánh địa sao?
Khương Phàm chỉ nhớ rõ mình đã dốc hết toàn lực thả Đại Hoang Ấn ra, sau đó từ trong đau đớn lâm vào hôn mê, chuyện kế tiếp thì cái gì cũng đều không nhớ rõ.
- Chúng ta đều đã trở về rồi.
Tịch Nhan khẽ nói, giống như không nguyện ý nói thêm chuyện gặp phải ở Ly Hỏa thánh địa, nhưng, bên trong con mắt màu tím sâu thẳm kia lại rõ ràng hiện lên một tia sắt lạnh.
Bị tóm, bị cầm tù.
Bị khoét thịt, bị rút xương.
Áo rách quần manh, máu thịt be bét.
Nàng tựa như một con súc vật đợi làm thịt, đau khổ hơn ba mươi ngày.
- Trở về, trở về thì tốt.
Khương Phàm nhẹ nhàng thở phào, nằm ở trên giường điều tra thân thể mình.
Không chỉ gầy đi rất nhiều, nội tạng bên trong cũng đều hứng chịu tổn thương, sinh cơ yếu ớt, khí hải ảm đạm không ánh sáng, chỉ có linh vụ mỏng manh đang phiêu đãng.
Ngay cả Chu Tước linh nguyên cũng đều uể oải suy sụp.
- Không nên tùy tiện động đến Đại Hoang Ấn, nó mang cho ngươi tới tổn thương quá nghiêm trọng. Nếu như không phải có Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh và tàn đao đè lấy, chỉ sợ Đại Hoang Ấn đã đập vỡ vụn khí hải của ngươi rồi.
Chương 465 Đan quốc tuyên ngôn
Đan Hoàng nhắc nhở Khương Phàm, vũ khí này bá đạo lại hung tàn, bây giờ Khương Phàm cũng không thể chịu nổi.
Vô Hồi Thánh Chủ kia rốt cuộc là biết thân thể Khương Phàm không giống như người thường, hay là coi Khương Phàm thành vật hi sinh?
Đan Hoàng vô cùng hoài nghi.
- Thời điểm ta đánh thức Đại Hoang Ấn, giống như thấy được chút thứ không tầm thường.
Khương Phàm không nhớ rõ ràng lắm, nhưng có một cảm giác rất mãnh liệt, chính là thời khác Đại Hoang Ấn xuất hiện, hắn như đang đặt mình vào trong bóng tối vô tận. Giá lạnh, tĩnh mịch, hoang vu, rộng lớn vô biên.
- Đại Hoang Ấn có gì đó rất quái lạ, lão nữ tử kia không có ý tốt.
Đan Hoàng không thích nữ tử kia.
- Là chính ta yêu cầu.
Khương Phàm cười khổ, có thể từ trong miệng lão tổ tông nho nhã Đan Hoàng này nghe được lời như vậy rất là hiếm rồi.
- Trước tiên điều trị thân thể đi, không nên để lại cho mình ám thương. Đúng, nữ hài nhi bên cạnh ngươi...
- Ừm?
- Cố mà quý giá, nắm chắc thật chắc.
- Có ý gì?
- Đối đãi nàng thật tốt là được.
Linh hồn Đan Hoàng nói xong cũng im lặng, mặc cho Khương Phàm hỏi thế nào cũng đều không lên tiếng nữa.
Tịch Nhan an tĩnh ngồi ở bên cạnh, ánh nắng sáng tỏ chiếu vào trên người nàng, có cảm giác tinh khiết động lòng người, khí chất hoàn toàn khác biệt tỷ tỷ Tịch Dao của nàng. Nhưng, tại thời điểm Đan Hoàng nói chuyện cùng Khương Phàm, trong thân thể Tịch Nhan lại có đôi mắt tinh hồng dõi theo hắn.
- Đừng chọc hắn.
Hồn ngữ sâu kín từ thân thể Khương Phàm trôi về phía Tịch Nhan.
- Linh hồn của hắn, rất mê người.
Ma ngữ trầm thấp từ thân thể Tịch Nhan lại trôi về phía Khương Phàm.
- Bí mật của hắn, ngươi không chịu đựng nổi.
- Ha ha, bí mật của ta, thế giới này đều không chịu đựng nổi.
- Bí mật của chúng ta, đã mai táng theo Thanh Thiên. Chúng ta đã không thuộc về thời đại này, thậm chí chúng ta đã không tồn tại nữa, đã có thể thức tỉnh, nhưng chỉ có thể chứng kiến, đừng lại loạn động tâm tư.
Khương Phàm lại nằm trên giường năm ngày mới có thể miễn cưỡng bước xuống.
Tính cách Tịch Nhan mặc dù rất nặng nề ngột ngạt, nửa ngày cũng nói không nên được một câu, nhưng vẫn kiên trì ở bên cạnh Khương Phàm, vịn hắn đi lại ở bên ngoài.
- Đại Hoang Ấn quá độc ác.
Khương Phàm rốt cuộc đã hiểu tổn thương mà Đan Hoàng nói là cái gì.
Loại suy yếu từ trong ra ngoài này không thể dùng đan dược chữa trị đươc, nếu không tùy tiện một viên đan dược cũng có thể để thân thể yếu ớt này trực tiếp sụp đổ.
Hắn cần dựa vào thân thể mình, sau đó mới lại có thể tiếp nhận đan dược khôi phục.
- Tịch Nhan, tự ta có thể đi, không cần vịn ta.
Khương Phàm muốn đẩy Tịch Nhan ra, Tịch Nhan lại cứ lãnh đạm, không có ý buông tay chút nào.
Khương Phàm bất đắc dĩ:
- Ta thật có thể tự mình đi, không tin cô buông ra thử một chút.
Tịch Nhan nhìn hắn một cái.
- Thật, ta có thể...
Khương Phàm còn chưa nói xong, Tịch Nhan đột nhiên buông tay.
Khương Phàm vội vàng muốn tự mình đứng vững, kết quả lại là đánh giá cao thân thể mình quá, hai chân mềm nhũn, cứ thế mà ngã qua phía Tịch Nhan. Vừa đúng lúc lại lệch vào trong ngực nàng.
Khương Phàm lập tức muốn ngồi thẳng lên, nhưng thân thể thực sự quá yếu, lại dùng sức quá mạnh, cho nên vừa rời khỏi thì hai chân đảo mắt liền mất đi tri giác, hắn lại ngã vào Tịch Nhan một lần nữa, hai tay còn cuống quít đẩy, thế nào lại đè ngay phía trước Tịch Nhan.
Mặt Khương Phàm bỗng dưng cứng đờ, lúng túng đỏ bừng cả lên, muốn rời khỏi lại quá yếu, sợ lại phạm phải sai lầm:
- Nếu không... Lại vịn đi...
Tịch Nhan đỡ Khương Phàm dậy, yên lặng đi lên phía trước.
Khương Phàm vụng trộm nhìn gương mặt trắng nõn xinh đẹp của Tịch Nhan, sau khi xác định không có tức giận liền nhẹ nhàng thở ra.
Tuy nhiên... Tiểu cô nương này thật giống với tỷ tỷ nàng, nếu như không chú ý màu mắt tím cùng mái tóc dài màu tím thì khi đứng chung cứ như là mình thấy ảo giác.
- Đi mấy bước là được rồi, đỡ ta đến ghế đá đi.
Khương Phàm biết thân thể Tịch Nhan cũng không hoàn toàn khôi phục, dù sao cũng là bị rút sống xương sườn, cắt mất nội tạng.
- Ta có thể làm, đi thêm mấy bước nữa.
Tịch Nhan vịn Khương Phàm, một chút xíu đã đi đến ngoài trăm thước bên vách núi, hai người chậm chạp ngồi xuống.
- Phong cảnh nơi này cũng không tệ lắm.
Khương Phàm nhìn cảnh đẹp như tranh vẽ trong dãy núi, không khỏi lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm.
Tịch Nhan khẽ nói.
- Nhìn lâu, cũng sẽ quen thuộc, phong cảnh càng đẹp, vĩnh viễn là phương xa khác.
Khương Phàm kinh ngạc nhìn nữ hài nhi bên cạnh, không nghĩ tới dưới vẻ ngoài bình tĩnh vậy mà là hướng tới phương xa.
- Ngươi muốn ở lại Vô Hồi thánh địa sao?
Tịch Nhan nhìn về phía ngoài dãy núi, đôi mắt màu tím sáng tỏ lại bình tĩnh, giống như đại dương mênh mông, vừa mỹ lệ vừa thần bí.
- Thế giới này rất lớn, ở lại một chỗ, chẳng phải đã phụ ban ân của ông trời sao.
- Ban ân? Ông trời ban ân cho chúng ta cái gì.
- Sinh mệnh.
- Đây là ban ân sao? Sinh mà bất công, thì sao lại là ban ân.
- Ngàn vạn người, ngàn vạn mạng, ngàn vạn đặc sắc. Mạng mình, mình liều, chuyện xưa của mình, tự mình viết.
Khương Phàm đưa hai tay chống lấy thân thể, nhìn lên bầu trời xanh thẳm, mặt mỉm cười:
- Chúng ta cảm tạ ông trời đã ban cho tính mạng, cũng đừng có lại yêu cầu xa vời ông trời sẽ chiếu cố khắp nơi, đây dù sao cũng là mạng sống của chính chúng ta.
Tịch Nhan nhìn Khương Phàm một chút, ánh mặt trời sáng rỡ chiếu vào trên khuôn mặt gầy gò kia, đôi mắt sáng rực, bên trong có tự tin, có hướng tới, còn giống như có mấy phần thần bí. Nhếch miệng cười lên càng đáng chú ý, càng đặc biệt.
- Không có người nào đi con đường nào nhẹ nhõm đơn giản cả. Cái gọi là nhẹ nhõm, cũng chỉ là người ngoài nhìn thấy. Ta có thể tiếp nhận cực khổ, ta cũng chờ mong mưa gió, như thế sẽ khiến cho ta trưởng thành, cũng sẽ khiến cho sinh mệnh ta có ý nghĩa hơn.
Khương Phàm nhìn lên bầu trời mỉm nụ cười, mang theo thâm ý sâu xa.
Không nghĩ tới, người bị các ngươi phản bội, bị các ngươi hủy diệt kia, lại trở về.
Vô Hồi Thánh Chủ đạp trên thủy triều đang lao nhanh xông về phía trước, linh văn nở rộ, chiến ý mạnh mẽ. Tầng mây trên không sụp đổ, xuất hiện ra ba vòng xoáy khổng lồ.
Không gian phía sau vặn vẹo, xuất hiện bốn cái lỗ đen.
Rống!!
Một tiếng gào thét làm cho người người hồi hộp quanh quẩn trong cái động đen kia, trong chớp mắt, lỗ đen vặn vẹo, năng lượng dâng lên như những con sông lớn, từng cái móng vuốt phá tan lỗ đen, khởi xướng bạo kích tới phía bảy đại điện chủ của Ly Hỏa thánh địa.
Đây đích thị là hình ảnh làm cho người ta sợ hãi đến tuyệt vọng.
Móng vuốt trùng kích giữa không trung nhấc lên khí lãng cuồn cuộn, như sóng to động trời, rung động lòng người.
Đám người Đường Thiết Bình rùng mình, chạy trốn tứ tán.
- Aaa… !!
Vô Hồi Thánh Chủ rít lên một tiếng, bảy lỗ đen khổng lồ đột nhiên di chuyển phương hướng, toàn bộ lao tới Ly Hỏa Thánh Chủ.
Ầm ầm!
Toàn bộ móng vuốt cuồng kích xông về Ly Hỏa Thánh Chủ.
Khủng bố! Bạo ngược!
Khí tức hủy diệt cuồn cuộn khắp trời.
- Vô Hồi Thánh Chú, thánh địa ngươi và ta, thế bất lưỡng lập(*).
(*) Hai bên đối lập, không thể cùng tồn tại.
Ly Hỏa Thánh Chủ gầm thét, liệt diễm ngũ sắc dâng ngập trời tạo thành một ngọn núi liệt diễm to lớn, như rồng từ biển lao lên trời, bao la hùng vĩ lại nguy nga, khiến mọi tâm hồn đều kinh hãi.
Liệt diễm có thể hủy diệt vạn vật, có thể thai nghén sinh mạng.
Ngọn núi liệt diễm to lớn nhanh chóng rõ ràng, ngũ sắc xen lẫn như có thác nước rơi xuống, có cổ mộc che trời, có chim thú kêu vang, rung động lòng người,
Ầm ầm!!
Bảy cái móng vuốt xé rách không gian, toàn bộ bạo tạc.
Một trận va chạm mạnh như biển băng sụp đổ, khí tức cuồng bá cuốn lên thiên địa, phóng tới bốn phương tám hướng.
Thủy triều đang tán loạn bị xung kích, nhấc lên sóng cả, các cường giả Hoang Mãng nguyên thật vất vả mới khống chế bản thân bây giờ lại lần nữa bị thủy triều cùng năng lượng hất bay.
Bọn hắn tức giận nhưng cũng sợ hãi, ở trước mặt thánh uy thì lại càng yếu ớt như thế.
Sâu trong năng lượng sôi trào, Ly Hỏa Thánh Chủ bị hất bay vài trăm mét, chật vật dừng lại, trước đó thì bị đập nát ngực, bây giờ lại trọng thương lần nữa.
- Ngươi muốn chiến, ta tiếp ngươi.
- Nếu muốn hủy Vô Hồi thánh địa thì cũng là Đại Hoang, Vô Hồi chỉ xuất ba trăm người đã đủ để khiêu chiến ba ngàn người thánh địa thiên hạ. Các ngươi mỗi ngày diễn võ luận đạo, chúng ta ngày đêm liều chết huyết chiến! Thánh địa thiên hạ, Vô Hồi ta là mạnh nhất!
Vô Hồi Thánh Chủ không tổn hao một sợi tóc nào, y phục rực rỡ bay phần phật, dáng vẻ như Nữ Hoàng, phong hoa tuyệt đại, uy thế như Bá Vương, không hề sợ hãi bất cứ thứ gì.
Tiếng hò hét càng như lôi đình vượt trên giữa âm thanh sóng triều lao nhanh giữa thiên địa, khiến cho hàng trăm vạn cường giả hồi hộp.
Bọn người Ngụy Thiên Thu sôi trào nhiệt huyết, kích động đến đỏ đầy mặt.
Mặc dù Thánh Chủ bọn hắn có đôi khi rất không đáng tin cậy, nhưng nếu thật là bạo động thì thật sự là quá mạnh, nhất là lão nương tự tin đệ nhất thiên hạ kia, càng là bọn hắn muốn học cũng đều không học được.
Toàn thân Khương Hồng Võ rách rưới, ý thức đều suy yếu sắp hôn mê nhưng vẫn cố ôm Khương Phàm bay lên không, thừa dịp ánh sáng đều đang bạo động, xông về phía Vô Hồi Thánh Chủ.
- Còn sống không?
Vô Hồi Thánh Chủ giúp đỡ đè lại cổ Khương Phàm, sau khi tự tin cảm nhận tình huống thì liền đưa tay cuốn một cái, đều thu Khương Hồng Võ và Khương Phàm vào Tụ Lý Càn Khôn.
- Oa...
Ly Hỏa Thánh Chủ vừa mới ổn định, một ngụm máu tươi lại phun ra tới, ngực đau đớn để toàn thân hắn không cầm được mà run rẩy.
- Thánh Chủ, ngài không sao chứ?!
- Thật mạnh! Lão nữ tử này chỉ sợ là đã chạm đến loại tầng thứ kia. Chết tiệt, là ai nói Vô Hồi thánh địa xuống dốc rồi?
Đám người Đường Thiết Bình nhanh chóng tụ tập đến bên cạnh Thánh Chủ, tức giận nhưng cũng đều chấn kinh.
Vị Thánh Chủ Vô Hồi này cường đại vượt qua tưởng tượng của bọn hắn, không chỉ là cảnh giới cao thâm, càng có phần khí tức sát phạt hơn người, để bọn hắn đều cảm nhận được sợ hãi.
- Làm gì? Đá trúng thiết bản sao? Đau không?
Trong đôi mắt Vô Hồi Thánh Chủ lại bắn ra hai tia nhìn sắc bén, hai lỗ đen trái phải giưa trời va chạm vào nhau tạo thành một cái lỗ đen rộng ra hơn trăm mét ở phía sau khiến cho người người hồi hộp, sợ hãi, càng làm cho người ta ngạt thở.
- Sau ta, chính là Đại Hoang thâm uyên. Không muốn để cho bóng tối bao trùm Hoang Mãng nguyên, thì nói xin lỗi ta, ngay lập tức!
Vô Hồi Thánh Chủ phát ra từng chữ, vô cùng tức giận.
- Đầu tiên là bổ Thiên Sư tông ta, sau là cự tuyệt giải thích, ta tự mình đến thăm, các ngươi lại mưu toan vây giết ta, Ly Hỏa thánh địa... Lấn Vô Hồi Thánh Chủ ta quá đáng.
- Nói bậy nói bạ!
Ly Hỏa Thánh Chủ tức giận, muốn đánh trả, thế nhưng...
Cho đến bây giờ hắn cũng đều không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Một thánh địa đang yên đang lành, làm sao lại đột nhiên bị dìm ngập.
Ở đâu ra ức vạn tấn triều dâng này?
Vô Hồi Thánh Chủ rõ ràng đang bên cạnh!
Không phải nàng, còn có thể là ai?
Đường Thiết Bình oán giận lại hồ đồ, Ly Hỏa thánh địa rõ ràng đã đề phòng rất nghiêm ngặt, không thể nào lại có người ngoài chui vào được.
Muốn phóng thích thủy triều quy mô như vậy thì cần bao nhiêu linh lực?
Còn cần linh văn gì để đi khống chế?
Không có Thánh phẩm thủy linh văn vượt qua Niết Bàn cảnh thì tuyệt đối sẽ không hoàn thành.
Mà bọn hắn vô cùng khẳng định, không thể nào có cường giả như vậy chui vào Ly Hỏa thánh địa được.
Vạn Hỏa Pháp Tràng bị hủy, mặt đất sụp đổ, mang ý nghĩa rất có thể là còn có những cường giả khác chui vào.
Nếu như không phải Vô Hồi Thánh Chủ, còn có thể là ai?
Bọn người Thôn Thiên Vân Tước đều ở chỗ cũ, không có tùy tiện nhúng tay vào.
Bởi vì, bọn hắn cũng hoàn toàn bị làm cho ngây người.
Chương 462 Ai là kẻ cầm đầu
- Thánh Chủ, chúng ta rời khỏi nơi này trước. Ly Hỏa thánh địa điên rồi. Thù hôm nay, hôm nào chúng ta lại báo sau!
Ngụy Thiên Thu ở phía xa kịp thời hô to, đúng vậy, đã tới lúc nên rút lui.
Nếu tiếp tục náo loạn thì không có lời gì để nói nữa.
- Chúng ta đi trước, việc này còn không xong đâu!
Vô Hồi Thánh Chủ giận dữ quát tháo, tản lỗ đen ra, về tới cung điện của mình.
- Đứng...
Các điện chủ muốn ngăn cản, nhưng biết rõ ngăn không được.
Lão nữ tử này quá nhanh nhẹn dũng mãnh.
Ly Hỏa Thánh Chủ bình phục lồng ngực, huyết khí lại nhấc lên cao, giận dữ quát tháo:
- Cứu người trước! Tra rõ ràng rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì cho ta!
Thủy triều cuồn cuộn lao nhanh, tuôn sâu vào trong Hoang Mãng nguyên, thủy triều ở giữa Thánh Địa sơn càng ngày càng thấp. Nhưng, Vạn Hỏa Pháp Tràng đã sụp đổ, liệt diễm lại tiếp tục sôi trào, để đám người mới may mắn sống sót từ trong thủy triều lại đứng trước liệt hỏa đốt cháy.
Bọn người Đường Thiết Bình nhanh chóng dập tắt lửa, cố gắng ổn thõa hỗn loạn.
- Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
- Ai có thể nói cho ta biết biển động từ đâu tới không?
- Ly Hỏa thánh địa đang tính toán Vô Hồi Thánh Chủ sao? Cần bỏ ra cái giá lớn như vậy sao!
- Lần đầu tiên ta biết Ly Hỏa thánh địa lại còn có một mặt nóng nảy như thế, quả thực là muốn cùng chết chung sao.
- Đổ nước vào não rồi à? Cái này rõ ràng là Vô Hồi thánh địa tính kế Ly Hỏa thánh địa.
Hơn trăm vạn người đến xem náo nhiệt trên Hoang Mãng nguyên chật vật từ trong nước bùn đứng lên, sợ hãi khắp nơi, nghị luận ầm ĩ, chỉ là, tất cả đều chưa tỉnh hồn.
- Hắn làm sao làm được?
Toàn thân Phượng Bảo Nam ướt nhẹp, đứng trên thảo nguyên ngóng nhìn liệt hỏa ngập trời tại Ly Hỏa thánh địa.
Hắn đã nghĩ qua tất cả các tình huống, duy chỉ không nghĩ tới vậy mà xuất hiện một mảnh biển động, nuốt hết Ly Hỏa thánh địa, càng che mất cả Hoang Mãng nguyên.
Một mình đột nhập, trong thời gian rất ngắn đã làm loạn toàn trường.
Cái này xác định là do Khương Phàm làm sao?
Hắn chỉ là Linh Nguyên cảnh mà thôi, có thể tạo ra trường hợp như vậy ư?
Tuy nhiên... Quá kích thích!
Sự kiện này tuyệt đối có thể oanh động đến thánh địa thiên hạ!
Chờ Khương Phàm bại lộ thân phận, tuyệt đối sẽ nhất chiến thành danh, thịnh truyền đến thánh địa khắp thiên hạ.
- Hoang Mãng nguyên sắp náo nhiệt rồi! Toàn bộ lực chú ý của Ly Hỏa thánh địa trong mấy năm này cũng sẽ chuyển hướng tới La Phù sơn mạch, Phượng gia chúng ta rốt cuộc cũng đợi được cơ hội.
Phượng Bảo Nam cười cười, quay đầu nhìn tỷ tỷ đang từ nơi xa đi tới.
- Ta và tỷ tỷ để có thể nhất chiến thành danh đã chuẩn bị tám năm, mà hắn... Chỉ dùng tám ngày...
- Ta từ trước tới giờ không muốn nổi danh, ta chỉ là người của Phượng gia.
Tỷ tỷ Phượng Bảo Nam, Phượng Linh Hi mặc dù có chút chật vật, lại như mỹ nhân đi tắm, làm cho người ta tim đập thình thịch.
- Phượng gia muốn mở ra thời đại tân thánh, danh và uy, cực kỳ quan trọng.
Phượng Bảo Nam mang trên mặt nụ cười mê người, chỉ là giờ khắc này, trong nụ cười của hắn rõ ràng cất giấu mấy phần cuồng nhiệt.
- Đệ xác định có thể mang thạch quan số hai trăm bảy mươi tám về?
Phượng Linh Hi nhìn qua hỗn loạn tại Ly Hỏa thánh địa, trong đôi mắt mỹ lệ sáng rực lắc lư.
Một hài tử mười mấy tuổi vậy mà suýt chút nữa hủy diệt Ly Hỏa thánh địa?
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, nàng thực sự khó có thể tưởng tượng nổi.
Cái này cũng có thể là đã gõ một hồi chuông báo động cho thánh địa thiên hạ, đây chính là kết quả của tự tin quá độ.
Phượng Bảo Nam nói:
- Tỷ đệ chúng ta dích thân đến La Phù thôi, tỷ hẳn là nên gặp hắn một chút.
- Thánh Chủ! Bẩm Thánh Chủ! Là Diêm Lâu hủy Thiên Hỏa cung! Diêm Lâu! Là Diêm Lâu!
Sau hơn hai giờ, Mục Sùng Vân từ trong hôn mê thức tỉnh, không lo được thân thể đang bị trọng thương, nhanh chóng leo đến chỗ cao của phế tích, cuồng loạn la lên.
- Diêm Lâu?
Đám người đang dập lửa trong dãy núi quay người nhìn phía Thiên Hỏa cung.
Cung điện Thiên Hỏa cung đã bị hủy diệt triệt để, đỉnh lô cũng đổ vào trong phế tích, liệt diễm không ngừng tuôn ra, hòa tan vào mặt đất.
Lãnh Thiền và những người may mắn còn sống sót cũng giãy dụa đi ra, cùng hô to lên:
- Là Diêm Lâu hủy Thiên Hỏa cung, tội nhân Diêm Lâu đã hủy thánh địa.
Đường Thiết Bình là người đầu tiên chạy tới nơi này:
- Ai?
Mục Sùng Vân mặc kệ uy thế kinh khủng của Đường Thiết Bình, nói:
- Diêm Lâu! Đường điện chủ, đúng là đệ tử thân truyền ngài, Diêm Lâu!
- Nói rõ ràng!
Sắc mặt Đường Thiết Bình âm trầm, suýt chút nữa chụp chết tên gia hỏa nói hươu nói vượn này.
Diêm Lâu rõ ràng đang ở Thiên Khải bí cảnh, làm sao lại hủy thánh địa được? Hắn có lý do gì, lại có năng lực gì có thể hủy thánh địa!
- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Hỗn loạn là từ nơi này xuất hiện sao?
Những điện chủ khác, còn có Ly Hỏa Thánh Chủ cũng lần lượt giáng lâm.
- Khởi bẩm Thánh Chủ, các vị điện chủ, hết thảy đều là do Diêm Lâu làm!
- Hôm nay hắn đã trở về thánh địa, thần thái trước đó rất vội vàng, cử chỉ quái lạ, sau đó lại xông vào Thiên Hỏa cung, lấy các loại lý do hoang đường cứu Tịch Nhan và Khương Hồng Võ. Hắn lặp đi lặp lại nói mình đã đạt được đại cơ duyên, ngang ngược càn rỡ, răn dạy chúng ta, quấy nhiễu chúng ta. Sau đó... Trong thân thể của hắn đột nhiên xông ra một nguồn lực lượng cường đại, chúng ta còn chưa hiểu gì đã bị thủy triều nuốt sống.
Mục Sùng Vân kịch liệt thở dốc, lo lắng nói rõ hết tình huống ra.
- Diêm Lâu không phải đang ở Thiên Khải bí cảnh sao?
Các điện chủ trao đổi ánh mắt, đều cảm giác được quá hoang đường.
Sư tôn Mục Sùng Vân cũng nhìn chằm chằm Mục Sùng Vân, lúc này nếu như vu oan hãm hại thì thật không có độ lượng.
- Đúng là Diêm Lâu!
- Chính là tên hỗn đản Diêm Lâu kia.
- Diêm Lâu điên rồi, không, là bị khống chế.
Số lượng lớn Luyện Đan sư may mắn sống sót từ trong phế tích leo ra, tức giận lên án.
Chương 463 Ai cũng đều không hiểu
Thánh Chủ Ly Hỏa nhìn các Luyện Đan sư chật vật, vẻ mặt nghiêm trọng:
- Các ngươi đều xác định là Diêm Lâu?
- Là Diêm Lâu, nhưng...
- Nhưng cái gì? Nói rõ ràng!
- Diêm Lâu hình như là Diêm Lâu, nhưng lại không giống.
- Không giống? Chỗ nào không giống!
- Chỗ nào cũng giống, nhưng chỗ nào cũng đều không giống.
Mục Sùng Vân nói xong, đột nhiên giống như là đã hiểu ra tất cả.
Hắn không phải là bị khống chế, hắn là giả?
Thánh văn, thanh viêm!
Thân hình, bộ dáng!
Chợt nhìn chính là Diêm Lâu, nhưng nếu như là bị người khác ngụy trang thì sao?
Giống như có chút không thể tưởng tượng được, nhưng...
Mục Sùng Vân càng nghĩ càng cảm thấy khả nghi, lúc ấy chỉ là cảm giác lạ lẫm cùng cổ quái, thật không nghĩ tới là có gì khác.
Cũng là bị Diêm Lâu cường điệu lặp đi lặp lại đã đạt được cơ duyên, bị kích thích cho ghen ghét, không có nghĩ ngợi gì quá nhiều.
Lại nói, ai sẽ giả mạo thiên tài thánh địa trà trộn vào thánh địa được chứ?
Nhưng... Cẩn thận hồi tưởng tình huống 'Diêm Lâu' tiếp xúc với Khương Hồng Võ và Tịch Nhan, giống như hai người kia rất tin tưởng hắn.
Các vị điện chủ đều nhìn về phía Thánh Chủ.
Kẻ cầm đầu là Diêm Lâu?
Một hài tử Linh Nguyên cảnh mười mấy tuổi?
Sao bọn hắn lại cảm thấy quá hoang đường như vậy chứ?!
Nhưng, nếu thật là như thế, không phải chui lỗ thủng phòng ngự của bọn hắn, mà là lợi dụng kiêu ngạo của thánh địa bọn hắn sao?
Nếu thật là như thế, đây đúng là một chiêu quá kỳ diệu, bởi vì cho tới bây giờ, bọn hắn cũng còn chưa tin được.
- Tại sao lúc đó ngươi coi hắn là Diêm Lâu?
Đường Thiết Bình không tin là Diêm Lâu xảy ra vấn đề, hoặc là không thể tin được.
Chỉ có thể là có người mượn nhờ Diêm Lâu tại Thiên Khải bí cảnh tạo nên cơ hội vi diệu này, ngụy trang thành Diêm Lâu.
- Từ tuổi tác đến cảnh giới, từ bộ dáng đến thân hình, còn có ngọn lửa màu xanh, cảm ứng của Thánh linh văn.
Mục Sùng Vân nói xong, vội vàng nói.
- Những thứ này ta tuyệt đối chắc chắn.
- Linh văn làm sao ngụy trang được?
Các điện chủ lại hoài nghi.
Thánh linh văn? Cùng tuổi, cùng cảnh giới? Lại còn là thanh viêm?
Cái này sao có thể!
Đừng nói Mục Sùng Vân sẽ không hoài nghi, ngay cả hắn cũng không dám tin được.
- Bao lâu nữa Thiên Khải bí cảnh sẽ mở ra lại?
Thánh Chủ Ly Hỏa cảm giác như mình bị gài bẫy, dám cả gan tính toán bọn hắn, rất có thể chính là Vô Hồi thánh địa.
Mục Sùng Vân nói.
- Hơn hai tháng, nhưng nếu như nơi đó có tình huống gì ngoài ý muốn, Lục Dũng hẳn sẽ nghĩ cách đi ra báo cáo.
Thánh Chủ suy nghĩ thật lâu, trầm giọng nói:
- Đường Thiết Bình, ngươi tự mình đến thành Thiên Khải đề phòng, chờ đợi Diêm Lâu xuất hiện. Khác các điện nắm chặt thời gian, trùng kiến thánh địa.
Đường Thiết Bình đề nghị.
- Thánh Chủ, chúng ta có cần mời cường giả các phương tới hỗ trợ hay không. Nếu như tra rõ ràng thật sự là do Vô Hồi thánh địa làm, chúng ta nhất định phải để cho bọn hắn trả giá đắt.
- Không cần mời, bọn hắn biết được thánh địa bị phá hỏng thì sẽ tự mình tới ngay.
Ly Hỏa Thánh Chủ cao ngạo ngẩng đầu.
Thánh địa bọn hắn mạnh nhất, không phải ở chỗ số lượng cường giả, mà là lực ảnh hưởng, là bằng hữu bọn hắn kết giao từ mấy trăm đến hơn ngàn năm qua.
Kinh doanh nhiều năm như vậy, đây chính là thời điểm lợi dụng
- Hoang Mãng nguyên bị dìm trong nước ba ngàn dặm. Vô Hồi Thánh Chủ giận dữ mắng Thánh Chủ Ly Hỏa hãm hại mình.
- Tổ địa ngàn năm của Ly Hỏa thánh địa bị triều dâng liệt hỏa nuốt hết.
- Một trận đàm phán, không chỉ hủy đi cơ nghiệp của Ly Hỏa thánh địa, còn để hai đại thánh địa kết thù kết oán.
- Khó mà phân biệt được, rốt cuộc là ai hủy Ly Hỏa thánh địa?
Thời gian hai ngày ngắn ngủi, Hoang Mãng nguyên lâm vào náo động lớn trước nay chưa từng có, tất cả mọi người bị tin tức này chấn động đến trợn mắt hốc mồm.
Lại có người dám hủy Ly Hỏa thánh địa?
Đây không phải nhổ răng cọp, đây chính là đào da hổ rút gân hổ.
Bọn hắn vừa khiếp sợ đồng thời cũng vô cùng tức giận, dù sao Ly Hỏa thánh địa cũng là chủ tử của bọn hắn, khiêu khích Ly Hỏa thánh địa chính là khiêu khích toàn bộ Hoang Mãng nguyên.
Tại thời điểm Hoang Mãng nguyên tranh cãi ngất trời, cung điện Vô Hồi Thánh Chủ mang theo các cường giả La Phù cùng về, đi đến Đại Lương sơn.
- Gặp qua Thánh Chủ. Khương Phàm thế nào rồi?
Dạ An Nhiên, Dạ Thiên Lan và bọn người Yến Tranh may mắn đi đến khoảng không trên cung điện, cung kính hành lễ với Vô Hồi Thánh Chủ trên đài cao.
Thánh Chủ ngồi ngay ngắn, linh văn ánh sáng rọi khắp nơi trong cung điện, tràn ngập uy thế làm cho người ta hít thở không thông.
- Tính mạng không đang ngại, nhưng bị thương nguyên khí, cần tĩnh dưỡng một thời gian. Nếu như các ngươi không có ý kiến, ta sẽ để hắn ở lại Vô Hồi thánh địa.
Dạ Thiên Lan cẩn thận hỏi:
- Ý của ngài là... Vĩnh viễn giữ lại?
- Hai tháng sau Khương Phàm có thể trở lại Thiên Sư tông, lấy thân phận đệ tử Thiên Sư tông cùng các ngươi đối phó với Lang Gia hoàng triều. Nhưng hắn đã đồng ý gia nhập Vô Hồi thánh địa, chờ sau khi sự kiện kết thúc sẽ công bố ra ngoài.
- Cảm tạ Thánh Chủ không để bụng hiềm khích lúc trước, có thể thu lưu Khương Phàm.
Mặc dù Dạ Thiên Lan và mọi người rất không muốn, nhưng vẫn mừng thay cho Khương Phàm, nhất là sau khi Khương Phàm trêu chọc Ly Hỏa thánh địa, đã không thích hợp ở lại Thiên Sư tông nữa.
Dạ An Nhiên khẽ cắn môi, vẻ mặt ảm đạm.
Nếu như Khương Phàm tiến vào thánh địa, quan hệ giữa bọn họ khả năng sẽ dừng ở đây rồi.
Vô Hồi Thánh Chủ lại nói:
- Dạ An Nhiên, có hứng thú vào Vô Hồi thánh địa ta hay không?
Trong lòng Dạ An Nhiên chợt nóng lên, sau khi hơi do dự thì mỉm cười nói:
- Tạ ơn Thánh Chủ có ý tốt, ta... Tạ ơn Thánh Chủ có ý tốt, Dạ An Nhiên nguyện ý.
Dạ Thiên Lan đột nhiên chen ngang, cao giọng đồng ý.
- Phụ thân, con không thể vào thánh địa.
Dạ An Nhiên lập tức dùng ánh mắt nhắc nhở phụ thân.
Thiên Sư tông đang vào thời kỳ nguy hiểm, vận mạng tương lai còn khó có thể đoán trước được, nàng làm sao yên tâm rời khỏi.
Chương 464 Ma ảnh
- Chuyện Thiên Sư tông không cần con quan tâm. Bây giờ là gặp nguy hiểm, nhưng thêm ngươi một người không nhiều, thiếu con một người không ít, nếu như chúng ta cùng gánh vác, sau này Thiên Sư tông sẽ phát triển không ngừng, có ta là đủ rồi, không cần con phải lo. Đừng nói lung tung, phải nắm chặt cơ hội. Con có thể đi đến thánh địa, phụ thân như ta rất kiêu ngạo.
Dạ Thiên Lan thấp giọng nhắc nhở, đây chính là một chuyện cực kỳ tốt, nhất định phải tóm chặt lấy.
- Thế nhưng...
- Không có nhưng gì cả, nếu con cảm thấy một mình ta cô đơn thì nhanh chóng cho ta một ngoại tôn đi.
- Phụ thân, con còn nhỏ.
Dạ An Nhiên đỏ bừng mặt.
Vô Hồi Thánh Chủ hài lòng gật đầu:
- Đồng ý? Vậy thì liền ở lại Vô Hồi thánh địa đi.
Dạ An Nhiên khẩn thỉnh nói.
- Thánh Chủ, tha thứ ta... Mạo muội. Ta có thể giống như Khương Phàm hay không, chờ Thiên Sư tông vượt qua nguy cơ này, lại đến Vô Hồi thánh địa.
- Tính cách như tiểu tử kia, vậy thì đợi thêm ba tháng.
- Tạ ơn Thánh Chủ.
- Các ngươi đều trở về đi, Khương Hồng Võ tạm thời sẽ ở lại Vô Hồi thánh địa.
Vô Hồi Thánh Chủ vừa nói ra lời này, tinh thần bọn người Yến Tranh liền chấn động mạnh.
Nếu Thánh Chủ tự mình giữ lại, chắc chắn sẽ không chỉ là điều trị thân thể đơn giản như vậy, nói không chừng còn có thể sử dụng tài nguyên của Vô Hồi thánh địa, trợ giúp Khương Hồng Võ.
Dạ Thiên Lan lại nói.
- Thánh Chủ, tông chủ Thánh Nữ tông nhờ ta hỏi chuyện Tịch Nhan một chút.
- Tịch Nhan sẽ ở lại Vô Hồi thánh địa ta.
Vô Hồi Thánh Chủ không hề khách khí, một hơi chụp ba vị thánh văn.
Ngụy Thiên Thu, Giang Thành Tử, Phương Thành Vân ba vị túc lão trao đổi ánh mắt, bọn họ cũng đều biết Thánh Chủ muốn thu nhận Khương Phàm, nhưng Dạ An Nhiên và Tịch Nhan là có chuyện gì?
Dựa theo quy củ, Vô Hồi thánh địa không nên cưỡng ép mời chào đệ tử trong tông môn của thánh địa.
Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, bọn hắn cũng có thể đã hiểu ý tứ của Thánh Chủ, dù sao La Phù cũng thuộc về quyền sở hữu của thánh địa, thánh văn không nên quá nhiều.
Một đời trước có Quý Khải Minh, Dạ Thiên Lan, Khương Hồng Võ và hai vị khác, hai ba mươi tuổi đời trung niên còn có bốn vị, đại tân sinh thì có thể giữ lại một người, dù sao sau mấy năm nữa cũng còn có thể sẽ xuất hiện thêm.
Mà, Vô Hồi thánh địa bọn hắn tại Đại Hoang gặp phải áp lực càng lúc càng lớn, xác thực cần bổ sung thánh văn.
Ngoài cung điện, Dạ Thiên Lan và mọi người mới ra đến, tông chủ các tông liền xông tới.
- Thánh Chủ có thái độ gì?
- Trong Ly Hỏa thánh địa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Thánh Chủ làm sao có thể để nội bộ Ly Hỏa thánh địa loạn như thế được?
Tông chủ các tông đến bây giờ vẫn đều không hiểu rõ cụ thể tình huống, lúc đầu xông vào Hoang Mãng nguyên bọn họ còn cho rằng sẽ không tránh được đại chiến, kết quả lại là nhìn một màn trò hay.
Bọn họ tuyệt đối không tin đó là ngoài ý muốn, rất có thể là Vô Hồi Thánh Chủ đã ra tay.
Nhưng bọn hắn lại tưởng tượng không ra, Vô Hồi Thánh Chủ làm sao làm được như vậy chứ?
Nơi đó dù sao cũng là thánh địa, nếu như cường giả Sinh Tử cảnh đi lên có thể nhẹ nhõm chui vào, vậy liền quá dễ rồi.
- Thánh Chủ muốn về thánh địa, chúng ta cũng nên về lại các tông, trên đường từ từ nói chuyện.
Dạ Thiên Lan cười tươi như hoa, rất vui mừng, không chỉ là thống khoái dạy dỗ Ly Hỏa thánh địa, mà nữ nhi lại còn tiến vào thánh địa!
- Dạ tông chủ, ta nhờ ngươi hỏi thăm tình hình Tịch Nhan thế nào rồi?
Tông chủ Thánh Nữ tông và Tịch Dao đều đi lên trước.
- Nàng bị Vô Hồi Thánh Chủ giữ lại, tương lai chính là đệ tử của thánh địa.
Dạ Thiên Lan cố ý nhìn tông chủ Thánh Nữ tông, hắn biết rõ tông chủ Thánh Nữ tông đối với Tịch Nhan có chút oán niệm, nhưng bắt đầu từ hôm nay, phải đem oán niệm giấu đi, hài tử kia đã có bối cảnh đặc biệt rồi.
Tịch Dao nhẹ nhàng thở phào, chí ít cũng không cần lại lo lắng an toàn của muội muội.
Khương Phàm hôn mê ròng rã mười hai ngày mới mơ màng tỉnh lại. Toàn thân gầy đến nỗi da bọc xương, thân thể từ trong tới ngoài đều suy yếu.
- Thân thể ngươi rất suy yếu, đừng lộn xộn.
Một giọng nói ngọt ngào ghé vào lỗ tai hắn vang lên, sau đó là một đôi tay nhỏ hơi lạnh nhẹ nhàng đè xuống cổ tay của hắn.
Khương Phàm nhấc tầm mắt nặng nề lên, nhìn thiếu nữ xinh đẹp an tĩnh ngồi bên cạnh.
Khuôn mặt trắng noãn, sống mũi cao cao, đôi môi đỏ nhạt, con mắt màu tím sậm vừa sáng tỏ vừa thần bí để cho người ta không khỏi nghĩ đến hai từ mỹ hảo, hoa nhường nguyệt thẹn, đoan trang tự nhiên.
Nhưng khuôn mặt mỹ lệ này lại rất thản nhiên và lạnh lùng.
- Tịch Nhan?
Khương Phàm hoảng hốt một lát, sau đó mới thoáng tỉnh táo lại.
- Ừm.
Tịch Nhan chỉ thản nhiên đáp một tiếng, tiếp tục yên lặng ngồi ở chỗ đó.
- Nơi này là Vô Hồi thánh địa sao?
Khương Phàm chỉ nhớ rõ mình đã dốc hết toàn lực thả Đại Hoang Ấn ra, sau đó từ trong đau đớn lâm vào hôn mê, chuyện kế tiếp thì cái gì cũng đều không nhớ rõ.
- Chúng ta đều đã trở về rồi.
Tịch Nhan khẽ nói, giống như không nguyện ý nói thêm chuyện gặp phải ở Ly Hỏa thánh địa, nhưng, bên trong con mắt màu tím sâu thẳm kia lại rõ ràng hiện lên một tia sắt lạnh.
Bị tóm, bị cầm tù.
Bị khoét thịt, bị rút xương.
Áo rách quần manh, máu thịt be bét.
Nàng tựa như một con súc vật đợi làm thịt, đau khổ hơn ba mươi ngày.
- Trở về, trở về thì tốt.
Khương Phàm nhẹ nhàng thở phào, nằm ở trên giường điều tra thân thể mình.
Không chỉ gầy đi rất nhiều, nội tạng bên trong cũng đều hứng chịu tổn thương, sinh cơ yếu ớt, khí hải ảm đạm không ánh sáng, chỉ có linh vụ mỏng manh đang phiêu đãng.
Ngay cả Chu Tước linh nguyên cũng đều uể oải suy sụp.
- Không nên tùy tiện động đến Đại Hoang Ấn, nó mang cho ngươi tới tổn thương quá nghiêm trọng. Nếu như không phải có Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh và tàn đao đè lấy, chỉ sợ Đại Hoang Ấn đã đập vỡ vụn khí hải của ngươi rồi.
Chương 465 Đan quốc tuyên ngôn
Đan Hoàng nhắc nhở Khương Phàm, vũ khí này bá đạo lại hung tàn, bây giờ Khương Phàm cũng không thể chịu nổi.
Vô Hồi Thánh Chủ kia rốt cuộc là biết thân thể Khương Phàm không giống như người thường, hay là coi Khương Phàm thành vật hi sinh?
Đan Hoàng vô cùng hoài nghi.
- Thời điểm ta đánh thức Đại Hoang Ấn, giống như thấy được chút thứ không tầm thường.
Khương Phàm không nhớ rõ ràng lắm, nhưng có một cảm giác rất mãnh liệt, chính là thời khác Đại Hoang Ấn xuất hiện, hắn như đang đặt mình vào trong bóng tối vô tận. Giá lạnh, tĩnh mịch, hoang vu, rộng lớn vô biên.
- Đại Hoang Ấn có gì đó rất quái lạ, lão nữ tử kia không có ý tốt.
Đan Hoàng không thích nữ tử kia.
- Là chính ta yêu cầu.
Khương Phàm cười khổ, có thể từ trong miệng lão tổ tông nho nhã Đan Hoàng này nghe được lời như vậy rất là hiếm rồi.
- Trước tiên điều trị thân thể đi, không nên để lại cho mình ám thương. Đúng, nữ hài nhi bên cạnh ngươi...
- Ừm?
- Cố mà quý giá, nắm chắc thật chắc.
- Có ý gì?
- Đối đãi nàng thật tốt là được.
Linh hồn Đan Hoàng nói xong cũng im lặng, mặc cho Khương Phàm hỏi thế nào cũng đều không lên tiếng nữa.
Tịch Nhan an tĩnh ngồi ở bên cạnh, ánh nắng sáng tỏ chiếu vào trên người nàng, có cảm giác tinh khiết động lòng người, khí chất hoàn toàn khác biệt tỷ tỷ Tịch Dao của nàng. Nhưng, tại thời điểm Đan Hoàng nói chuyện cùng Khương Phàm, trong thân thể Tịch Nhan lại có đôi mắt tinh hồng dõi theo hắn.
- Đừng chọc hắn.
Hồn ngữ sâu kín từ thân thể Khương Phàm trôi về phía Tịch Nhan.
- Linh hồn của hắn, rất mê người.
Ma ngữ trầm thấp từ thân thể Tịch Nhan lại trôi về phía Khương Phàm.
- Bí mật của hắn, ngươi không chịu đựng nổi.
- Ha ha, bí mật của ta, thế giới này đều không chịu đựng nổi.
- Bí mật của chúng ta, đã mai táng theo Thanh Thiên. Chúng ta đã không thuộc về thời đại này, thậm chí chúng ta đã không tồn tại nữa, đã có thể thức tỉnh, nhưng chỉ có thể chứng kiến, đừng lại loạn động tâm tư.
Khương Phàm lại nằm trên giường năm ngày mới có thể miễn cưỡng bước xuống.
Tính cách Tịch Nhan mặc dù rất nặng nề ngột ngạt, nửa ngày cũng nói không nên được một câu, nhưng vẫn kiên trì ở bên cạnh Khương Phàm, vịn hắn đi lại ở bên ngoài.
- Đại Hoang Ấn quá độc ác.
Khương Phàm rốt cuộc đã hiểu tổn thương mà Đan Hoàng nói là cái gì.
Loại suy yếu từ trong ra ngoài này không thể dùng đan dược chữa trị đươc, nếu không tùy tiện một viên đan dược cũng có thể để thân thể yếu ớt này trực tiếp sụp đổ.
Hắn cần dựa vào thân thể mình, sau đó mới lại có thể tiếp nhận đan dược khôi phục.
- Tịch Nhan, tự ta có thể đi, không cần vịn ta.
Khương Phàm muốn đẩy Tịch Nhan ra, Tịch Nhan lại cứ lãnh đạm, không có ý buông tay chút nào.
Khương Phàm bất đắc dĩ:
- Ta thật có thể tự mình đi, không tin cô buông ra thử một chút.
Tịch Nhan nhìn hắn một cái.
- Thật, ta có thể...
Khương Phàm còn chưa nói xong, Tịch Nhan đột nhiên buông tay.
Khương Phàm vội vàng muốn tự mình đứng vững, kết quả lại là đánh giá cao thân thể mình quá, hai chân mềm nhũn, cứ thế mà ngã qua phía Tịch Nhan. Vừa đúng lúc lại lệch vào trong ngực nàng.
Khương Phàm lập tức muốn ngồi thẳng lên, nhưng thân thể thực sự quá yếu, lại dùng sức quá mạnh, cho nên vừa rời khỏi thì hai chân đảo mắt liền mất đi tri giác, hắn lại ngã vào Tịch Nhan một lần nữa, hai tay còn cuống quít đẩy, thế nào lại đè ngay phía trước Tịch Nhan.
Mặt Khương Phàm bỗng dưng cứng đờ, lúng túng đỏ bừng cả lên, muốn rời khỏi lại quá yếu, sợ lại phạm phải sai lầm:
- Nếu không... Lại vịn đi...
Tịch Nhan đỡ Khương Phàm dậy, yên lặng đi lên phía trước.
Khương Phàm vụng trộm nhìn gương mặt trắng nõn xinh đẹp của Tịch Nhan, sau khi xác định không có tức giận liền nhẹ nhàng thở ra.
Tuy nhiên... Tiểu cô nương này thật giống với tỷ tỷ nàng, nếu như không chú ý màu mắt tím cùng mái tóc dài màu tím thì khi đứng chung cứ như là mình thấy ảo giác.
- Đi mấy bước là được rồi, đỡ ta đến ghế đá đi.
Khương Phàm biết thân thể Tịch Nhan cũng không hoàn toàn khôi phục, dù sao cũng là bị rút sống xương sườn, cắt mất nội tạng.
- Ta có thể làm, đi thêm mấy bước nữa.
Tịch Nhan vịn Khương Phàm, một chút xíu đã đi đến ngoài trăm thước bên vách núi, hai người chậm chạp ngồi xuống.
- Phong cảnh nơi này cũng không tệ lắm.
Khương Phàm nhìn cảnh đẹp như tranh vẽ trong dãy núi, không khỏi lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm.
Tịch Nhan khẽ nói.
- Nhìn lâu, cũng sẽ quen thuộc, phong cảnh càng đẹp, vĩnh viễn là phương xa khác.
Khương Phàm kinh ngạc nhìn nữ hài nhi bên cạnh, không nghĩ tới dưới vẻ ngoài bình tĩnh vậy mà là hướng tới phương xa.
- Ngươi muốn ở lại Vô Hồi thánh địa sao?
Tịch Nhan nhìn về phía ngoài dãy núi, đôi mắt màu tím sáng tỏ lại bình tĩnh, giống như đại dương mênh mông, vừa mỹ lệ vừa thần bí.
- Thế giới này rất lớn, ở lại một chỗ, chẳng phải đã phụ ban ân của ông trời sao.
- Ban ân? Ông trời ban ân cho chúng ta cái gì.
- Sinh mệnh.
- Đây là ban ân sao? Sinh mà bất công, thì sao lại là ban ân.
- Ngàn vạn người, ngàn vạn mạng, ngàn vạn đặc sắc. Mạng mình, mình liều, chuyện xưa của mình, tự mình viết.
Khương Phàm đưa hai tay chống lấy thân thể, nhìn lên bầu trời xanh thẳm, mặt mỉm cười:
- Chúng ta cảm tạ ông trời đã ban cho tính mạng, cũng đừng có lại yêu cầu xa vời ông trời sẽ chiếu cố khắp nơi, đây dù sao cũng là mạng sống của chính chúng ta.
Tịch Nhan nhìn Khương Phàm một chút, ánh mặt trời sáng rỡ chiếu vào trên khuôn mặt gầy gò kia, đôi mắt sáng rực, bên trong có tự tin, có hướng tới, còn giống như có mấy phần thần bí. Nhếch miệng cười lên càng đáng chú ý, càng đặc biệt.
- Không có người nào đi con đường nào nhẹ nhõm đơn giản cả. Cái gọi là nhẹ nhõm, cũng chỉ là người ngoài nhìn thấy. Ta có thể tiếp nhận cực khổ, ta cũng chờ mong mưa gió, như thế sẽ khiến cho ta trưởng thành, cũng sẽ khiến cho sinh mệnh ta có ý nghĩa hơn.
Khương Phàm nhìn lên bầu trời mỉm nụ cười, mang theo thâm ý sâu xa.
Không nghĩ tới, người bị các ngươi phản bội, bị các ngươi hủy diệt kia, lại trở về.
Bình luận facebook