• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Đan Đại Chí Tôn (3 Viewers)

  • Chương 296-300

Chương 296 Quá mức cường thế

- Ta là quốc chủ tương lai của hoàng triều, ngươi là quốc quân Đan quốc tương lai. Ngươi tốt nhất nên nghĩ cho rõ ràng, bây giờ xung đột sẽ ảnh hưởng tới tương lai. Bây giờ ta chỉ điều tra, tra không ra, ta xin lỗi ngươi. Tra được, ta muốn mạng của ngươi!

Đại hoàng tử khí thế ép người, đến gần Thường Lăng.

Các hộ giả Đan quốc lập tức đứng trước mặt Thường Lăng, giằng co với Đại hoàng tử.

- Ta lặp lại lần nữa, ta chỗ này không có Tịch Dao. Ngươi, tìm nhầm nơi rồi.

Thường Lăng tuyệt đối không lui bước, càng không sợ Đại hoàng tử hắn.

- Lên!!

Đại hoàng tử la to một tiếng như lôi đình để cho các binh tướng vây trang viên quanh đột nhiên phá tan tường cao, nắm lấy chiến đao tiến về phía trước, những nơi đi qua đều khiến mặt đất băng liệt, phòng ốc đổ sụp.

Liệt diễm và lôi triều đem tất cả đều hóa thành bụi.

Toàn bộ cung tiễn hạng nặng phía sau đều bị kéo căng, chuẩn bị xạ kích.

Ầm ầm bạo động truyền đến sâu trong trang viên, các thiếu niên Luyện Đan sư đang điều dưỡng toàn bộ đều kinh hãi vọt ra.

- Đại hoàng tử, ngươi đây là đang mạo phạm Đan quốc, càng là đang mạo phạm di chiếu tổ tiên của ngươi để lại.

Thường Lăng giận dữ mắng to.

Cái tên Đại hoàng tử này cũng quá dã man rồi, làm lên chuyện gì cũng đều không quan tâm. Người như vậy nếu quả như thật trở thành quốc chủ hoàng triều, đối với hoàng triều cũng không phải chuyện tốt.

- Nếu như tra ra có quan hệ với ngươi, ta sẽ bắt ngươi về hoàng thành! Mạo phạm? Ta sẽ cho ngươi biết, cái gì gọi là thật sự mạo phạm.

Đại hoàng tử lạnh lùng một câu, đột nhiên quát lớn với Thường Lăng:

- Lui ra!

Thường Lăng tức giận, lại bị bọn thủ vệ Đan quốc cưỡng ép ngăn chặn.

- Tìm kiếm cho ta!! Bất kỳ nơi nào cũng đều không cần buông tha! Đào sâu ba thước, đều phải móc được Tịch Dao ra cho ta!

Đại hoàng tử lườm Thường Lăng một chút, thét lên ra lệnh các đệ tử và trưởng lão hoàng thất võ viện chạy đang đến.

Trang viên an tĩnh nhanh chóng náo nhiệt lên.

Người của hoàng thất võ viện đối với trang viên này cũng không có chút thương tiếc nào, thô lỗ phá huỷ hết tất cả sân nhỏ, ngay cả núi giả hay hồ nước đều không hề buông tha.

Khương Phàm vừa tới hiệu thuốc tìm dược liệu cũng bị đánh đi ra, đuổi tới tiền viện tập hợp.

- Xảy ra chuyện gì?

Khương Phàm nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn lại làm bộ tò mò hỏi.

- Tịch Dao chạy.

- Thường Lăng cũng làm bộ không biết rõ tình hình.

- Vì sao lại đều tới đây tìm?

- Đại hoàng tử hoài nghi Tịch Dao chạy đến nơi đây cầu cứu.

- Tới rồi sao?

- Đương nhiên không có!

Khương Phàm nhìn tình cảnh náo nhiệt xung quanh, âm thầm rung động vị Đại hoàng tử cường thế này.

Thậm chí là… quá dã man.

Hoàng thất mặc dù đã bắt đầu kiềm chế Đan quốc, nhưng tối thiểu ở ngoài mặt vẫn duy trì tôn trọng. Vị Đại hoàng tử này lại hoàn toàn không để ý đến mặt mũi, làm việc đều không quan tâm gì cả. Nếu quả thật để hắn tiếp quản hoàng triều thì sẽ còn đến mức nào nữa đây?

Lại có thêm các thánh văn như Hình Luyện, Sở Uyên, hắn khẳng định sẽ còn sinh sôi dã tâm càng lớn.

Đại hoàng tử âm trầm sắc mặt đứng ở nơi đó, không nhìn lấy ánh mắt đám người Đan quốc đang tức giận.

Tịch Dao trúng độc, người có thể cứu nàng chỉ có Thường Lăng. Tịch Dao, khẳng định sẽ tới đây!

Cũng nhất định sẽ ở chỗ này!

Chỉ là...

Tra xét lại tra xét, lật khắp các nơi trong trang viên nhưng vẫn không có tìm được tin tức Tịch Dao.

- Đinh Linh Lung, cảm nhận trữ vật không gian của bọn hắn!

Đại hoàng tử phân phó Đinh Linh Lung.

- Các vị, đắc tội!

Đinh Linh Lung đầu tiên đi tới trước mặt Thường Lăng, đầu ngón tay câu lên từng chút ánh sáng màu xanh quấn lấy yêu quyển của Thường Lăng. Yêu quyển nở rộ lên ánh sáng nhỏ yếu, truyền ra âm thanh tượng minh.

Đinh Linh Lung nhắm mắt lại, yên lặng cảm nhận một lát, sau đó tản ra ánh sáng, lắc đầu nhìn Đại hoàng tử.

Bên trong mặc dù có mênh mông khí tức sinh mạng, nhưng hẳn là Bạch Ngọc Tượng, không có khí tức sinh mạng thứ hai.

Nếu như Tịch Dao thật ở bên trong, mình cũng có thể dò xét được thánh văn dao động.

Nhưng, không có.

- Tiếp tục tra!

Đại hoàng tử thét lên ra lệnh.

Hai tay Đinh Linh Lung giống như nhảy lên rất nhẹ nhàng, giơ lên ánh sáng màu xanh tinh khiết đầy trời.

Một bóng cây mỹ diệu xuất hiện ở phía trên nàng, nhẹ nhàng nhoáng một cái, chấn động rớt xuống vô số lá xanh, bao phủ tất cả mọi người.

Không có người nào chống cự lại lá xanh, mặc cho nó rơi vào trên người, trên vũ khí, trong nhẫn không gian.

Thường Lăng lặng lẽ nhìn Khương Phàm, trong lòng khẩn trương.

Khương Phàm ngược lại là không quan tâm, thanh đồng tiểu tháp của hắn không phải trữa vật không gian bình thường, chút uy lực sinh mạng ấy còn không thẩm thấu được đến bên trong.

Đinh Linh Lung cẩn thận tra lại tra nhưng đều không tra được bất cứ manh mối nào.

- Không có?

Đại hoàng tử cau mày, ánh mắt cực kỳ phẫn nộ.

- Không có!

Đinh Linh Lung ăn vào viên thuốc, bổ sung linh lực bị tiêu hao.

Đại hoàng tử lạnh lùng nhìn chằm chằm Thường Lăng.

Tịch Dao rất rõ ràng uy lực của thuốc độc, nàng tuyệt đối sẽ không cho phép mình lại lang thang dưới tình huống hoang dã đó.

Toàn bộ thành Hoàng Phủ, lựa chọn duy nhất chính là nữ nhi quốc quân Đan quốc này.

- Các ngươi có thể rời khỏi rồi.

Thường Lăng nhẹ nhàng thở ra trong lòng, càng không e ngại Đại hoàng tử.

Đại hoàng tử thờ ơ, suy nghĩ tỉ mỉ các khả năng.

Nếu như mình là Thường Lăng, sẽ giấu Tịch Dao đến chỗ nào?

Hình Luyện một mực tại quan sát đến biểu hiện của Thường Lăng, phát hiện nàng vậy mà liên tục nhìn về phía Nạp Lan Thanh Diệu.

Trên người hắn có cái gì?

- Cho người soát hắn!

Hình Luyện đột nhiên chỉ vào Khương Phàm.

Sắc mặt Khương Phàm đột nhiên lạnh lại, tên hỗn đản này có ý gì?

- Sao?

Ánh mắt Đại hoàng tử mà mọi người đều chuyển tới trên người Khương Phàm.
Chương 297 Bắt lộn

Đầu ngón tay Đinh Linh Lung giơ lên mảng lớn ánh sáng xanh bao phủ Khương Phàm.

Khương Phàm thản nhiên để nàng dò xét, cũng lặng lẽ khống chế thanh đồng tiểu tháp.

Nhưng, chết không chết, cô cô ở bên trong tầng thứ hai lại nghe được trong tầng một tiếng vang kỳ quái 'Kinh tâm động phách', nàng như bão nổi đâm vào tầng một và tầng hai trên cửa thanh đồng.

Một tiếng ầm vang vang lên, thân thể tiểu xảo lại giống như Man thú, đâm đến mức thanh đồng tiểu tháp đều đang ù ù lắc lư.

Một tia sáng lưu chuyển, rõ rõ ràng ràng từ trong cổ áo Khương Phàm chiếu ra.

- Cô cô!! Ngươi muốn hại chết ta sao?!!

Ý thức Khương Phàm đang gầm thét tại tầng thứ hai.

- Tiểu hỗn đản, thế nào? Bị dọa liệt rồi sao? Ngươi đang làm gì? Coi cô cô ngươi là đồ bài trí sao? Ngươi đang gieo họa cô nương nhà ai? Phụ mẫu nó, ngươi mới mười ba tuổi, ngươi là tên tiểu lưu manh, tiểu vô lại, tiểu hỗn đản!! Bây giờ đã như vậy, tương lai ngươi còn chịu nổi sao?

Khương Tuyền tại tầng thứ hai tức giận mắng mỏ.

- Thành thật một chút, ta đang làm việc!!

Khương Phàm im lặng, cảnh cáo nàng.

- Ta còn không biết ngươi đang làm việc? Nói nhỏ chút, cô cô ngươi còn sống đây! Còn đang kêu?? Ngươi kiềm chế một chút!! A a a, ngươi muốn chọc giận chết ta rồi sao!! Còn đang kêu, không xong rồi!

Khương Tuyền phát điên, nhấc lên liệt hỏa kinh khủng, đụng phải cửa đồng lớn.

Một tiếng ầm vang quanh quẩn thanh đồng tiểu tháp, cũng kích thích bên ngoài nổi lên từng tia sáng xanh.

- Đó là cái gì?

Đinh Linh Lung đi đến chỗ Khương Phàm.

- Bảo bối của ta.

Khương Phàm cố gắng trấn định.

- Ánh mắt ngươi đang trốn tránh, vội cái gì?

Hình Luyện nhìn chằm chằm ánh mắt Khương Phàm.

- Ngươi cố ý tìm chuyện với ta?

- Yên tâm, ta sẽ không tranh sủng với ngươi. Ta, không có tiện như vậy.

Khương Phàm tức giận, hỗn đản này thật tìm Đại hoàng tử làm nơi nương tựa rồi?

Thường Lăng âm thầm khẩn trương, nhưng lại cố gắng trấn định bản thân, không dám lộ ra chút vấn đề nào.

Đinh Linh Lung đưa tay chụp vào cổ áo Khương Phàm.

Khương Phàm lui lại tránh khỏi, mình từ trong cổ áo móc ra thanh đồng tiểu tháp:

- Nghĩa phụ tặng cho ta bảo bối, bên trong để rất nhiều dược liệu, còn có...

- Còn có cái gì?

- Nô lệ ta vừa bắt, Vi Thừa Hồng.

- Còn gì nữa không?

Hình Luyện ép hỏi.

- Còn có Tịch Dao!

Khương Phàm vừa nói ra lời này, sắc mặt của tất cả mọi người đột biến, ngay cả Đại hoàng tử cũng đều lập tức nhìn chằm chằm hắn.

Thường Lăng suýt chút nữa quát tháo hắn chớ nói nhảm.

- Nàng khóc lóc hô hào cầu xin ta cứu nàng. Ta thấy nàng xinh đẹp, nhìn nàng đáng thương, đánh cược tương lai của ta, đánh cược vận mạng toàn bộ Nạp Lan gia tộc ta, không muốn chút nhưng vẫn phải đem nữ hài này giấu đi rồi.

Khương Phàm nhìn Hình Luyện.

- Hài lòng chưa?

Hình Luyện có chút há mồm, lại á khẩu không trả lời được.

Ánh mắt sắc bén của Đại hoàng tử cũng thoáng hòa hoãn.

- Vẫn là nên điều tra thêm chút.

Đinh Linh Lung rất kỳ quái, nó có thể tránh thoát dò xét của mình.

Cái thanh đồng tiểu tháp này cũng không đơn giản.

- Ngươi là tra người, hay là tra bảo bối của ta?

- Đều tra!

- Nằm mơ đi! Đừng xem ta coi là chó không có tôn nghiêm, để hắn gọi hắn liền gọi, để hắn cắn hắn liền cắn. Dính đến đồ bí mật của ta, ta tuyệt sẽ không để người khác loạn đụng.

Khương Phàm nói xong còn quét mắt Hình Luyện.

Sắc mặt Hình Luyện bỗng nhiên phát lạnh, nắm chặt nắm đấm.

- Điện hạ?

Đinh Linh Lung quay đầu nhìn về phía Đại hoàng tử.

- Tra đơn giản một chút, sẽ không đụng phải bí mật của ngươi. Chờ ngươi đến hoàng thành, ta sẽ cho ngươi khen thưởng tốt hơn.

Đại hoàng tử rất cẩn thận, bất kỳ vật gì cũng không thể buông tha.

Đúng vào lúc này, một người thị vệ vội vã chạy đến nơi đây:

- Điện hạ, có phát hiện!

- Ở đâu?

Đại hoàng tử và mọi người bỗng nhiên quay đầu, mắt lộ ra tinh quang.

- Bên ngoài thành Đông, trăm dặm ngoài rừng cây. Vừa rồi Sở Uyên dùng Lôi Cưu đưa tin tức về, bọn hắn đang trên đường trở về, rất nhanh sẽ đến đây.

Thị vệ hoàng thất cũng nhẹ nhàng thở ra, nếu quả thật tìm không thấy Tịch Dao, bọn hắn đều sẽ chết rất thảm.

- Đi!!

Đại hoàng tử lập tức bảo mọi người rút đi, ngay cả câu xin lỗi cũng đều không có.

Bọn người Thường Lăng rất tức giận.

Không có chút cấp bậc lễ nghĩa hoàng thất nào cả. Càng không có bất luận tôn trọng gì. Người như vậy nếu như tiếp quản hoàng triều, sẽ đem hoàng triều giày vò thành cái dạng gì?

- Tìm được?

Khương Phàm lại kỳ quái, Tịch Dao rõ ràng đang trong thanh đồng tiểu tháp của hắn.

Chẳng lẽ trước khi Tịch Dao đến trang viên đã đặc biệt sắp xếp người ngụy trang thành nàng, ra ngoài hấp dẫn sự chú ý?

Hay là... Khương Phàm nhìn về phía Thường Lăng, ngươi an bài?

Thường Lăng lắc đầu, tình huống khẩn cấp, đều không có nghĩ đến vấn đề này.

- Nạp Lan Thanh Diệu, ngươi đi đâu?

Thường Lăng vừa muốn sắp xếp người chỉnh lý lại trang viên, lại nhìn thấy Khương Phàm đang muốn đi ra ngoài.

- Nơi này quá loạn, về dinh thự Nạp Lan gia ta.

Khương Phàm phải nắm chặt thời gian luyện chế đan dược.

Thường Lăng bước nhanh theo thấp giọng nói:

- Đem Tịch Dao ra đây. Nàng ở chỗ ta an toàn hơn.

Khương Phàm không giải thích với nàng, bước nhanh rời khỏi trang viên.

- Ngươi trở lại cho ta! Ngươi nếu dám đụng nàng, Đan quốc ta tuyệt đối không tiếp nhận tên hỗn đản ngươi.

Thường Lăng tức giận, tiểu gia hỏa này đang muốn làm gì?

Tịch Dao đang trong giai đoạn độc phát, hắn cũng không phải là muốn thừa lúc vắng mà vào đấy chứ?

- Tiểu thư, người không thể đuổi theo.

Bọn thị vệ ngăn Thường Lăng lại, mặc dù không biết Đại hoàng tử bắt được người nào, chỉ khi nào phát hiện không hợp lý, khẳng định sẽ còn trở lại.

Hoàng thất võ viện!

Đại hoàng tử đợi đến trời tối, rốt cuộc cũng đã đợi được bọn người Sử Uyên.

- Điện hạ, không phụ kỳ vọng, người đã mang về rồi.

Lục Tử Ngâm là người đầu tiên đi tới, tươi cười hành lễ.

Sở Uyên tự mình mang theo một thiếu nữ gầy gò, đi đến gian phòng.
Chương 298 Bọn hắn không dám

Chỉ là, liếc mắt nhìn đến Đinh Linh Lung bên cạnh Đại hoàng tử, sắc mặt của hắn trở nên cực kỳ khó coi, cũng không hành lễ với Đại hoàng tử.

- Ta đã nói với ngươi cái gì, quên rồi? Đêm nay, ngươi không có thuốc giải!

Đại hoàng tử ngồi trên ghế mây, mặt lạnh nhìn chằm chằm thiếu nữ. Không cho chút đau khổ, Thánh Nữ La Phù này xem bộ dáng là sẽ không khuất phục.

Vậy tối nay liền hầu hạ nàng thật tốt vậy!!

Triệt để phá vỡ cái phần tự tôn và cao ngạo kia của nàng.

Thiếu nữ buông thõng tầm mắt, hờ hững đứng đấy.

- Ngươi không chỉ không có thuốc giải.

Đại hoàng tử đi đến trước mặt thiếu nữ, một tay bóp lấy cái cằm như bạch ngọc của nàng, giơ lên.

- Từ hôm nay trở đi, tất cả tông môn, tán tu Tây Cương đều nhận được một chỉ thị. Giết một nữ tử Thánh Nữ tông, thưởng! Bắt sống một nữ tử Thánh Nữ tông, trọng thưởng. Tiền thưởng theo cảnh giới, thân phận mà định ra. Tiền thưởng thấp nhất, mười khỏa tinh thạch thượng phẩm! Chết đưa tới, ta để cho ngươi uống máu của nàng! Sống đưa tới, ta để cho ngươi tự tay giết nàng! Chỉ lệnh này, sẽ tiếp tục kéo dài. Tiếp tục đến... Ngươi quỳ gối trước mặt ta, gọi ta một tiếng... Chủ tử!

Đại hoàng tử hung ác cảnh cáo liền đẩy thiếu nữ ra.

Thiếu nữ lảo đảo hai bước, nhưng vẫn buông thõng tầm mắt, im lặng lại im lặng.

Trong lòng Hình Luyện run lên, thật ác độc!

Đây là muốn ép Thánh Nữ tông đến con đường chết.

Lên giá mười khỏa tinh thạch thượng phẩm!

Không chỉ có người Tây Cương sẽ đánh lén Thánh Nữ tông, rất nhiều ác đồ bên trong La Phù sơn mạch đều sẽ bắt sống đệ tử Thánh Nữ tông đến lĩnh thưởng.

Nếu như Liệp Sát lệnh tiếp tục một năm, thậm chí càng lâu, khả năng đều sẽ không có người nào lại nguyện ý thêm vào Thánh Nữ tông.

Đại hoàng tử phất tay thét lên ra lệnh.

- Mang về, giam lại.

- Đi thôi.

Sở Uyên kéo lấy cổ áo thiếu nữ, dùng sức vung ra phía trước.

Đúng vào lúc này, Hình Luyện chợt chú ý tới một thứ bất thường.

- Chờ một chút!!

- Ngươi có việc gì?

Sở Uyên lạnh lùng liếc nhìn hắn.

Hình Luyện bước nhanh đến trước mặt thiếu nữ, đưa tay chống lên mí mắt của nàng.

Sắc mặt hắn hơi biến, lại kéo thắt lưng gấm trên trán nàng xuống.

- Ngươi đang làm gì? Chúng ta đã kiểm tra qua, nàng chính là Tịch Dao!

Sở Uyên rất bất mãn hành động của Hình Luyện.

- Điện hạ, bắt lộn người rồi!

Hình Luyện quay người, bẩm báo với Đại hoàng tử.

- Nàng không phải Tịch Dao, nàng là muội muội sinh đôi của Tịch Dao, Tịch Nhan!

Sở Uyên lập tức nói:

- Ngươi cho rằng chúng ta đồ đần sao? Muội muội Tịch Dao sớm đã chết!

- Tịch Dao là Phệ Hồn Hoa, linh văn màu đỏ như máu, con mắt cũng là màu đỏ như máu. Tịch Nhan là Táng Hồn Hoa, linh văn màu tím, con mắt màu tím. Nàng là Tịch Nhan.

Hình Luyện cũng rất không thể tưởng tượng nổi, nhưng hắn là thiếu tông chủ Thượng Thanh tông, Thánh Nữ tông lại phụ thuộc Thượng Thanh tông, hắn hiểu rất rõ đối với đôi tỷ muội này

- Nhấc mặt nàng lên.

Đại hoàng tử đi tới.

Sở Uyên chau mày, dùng sức nâng đầu thiếu nữ lên. Thiếu nữ chậm rãi giơ tầm mắt lên, lộ ra một đôi mắt màu tím sẫm.

- Ngươi là Tịch Nhan?

Đại hoàng tử nhìn nhìn kỹ lại, ngoại trừ màu sắc của đôi mắt và linh văn ra thì nàng và Tịch Dao giống nhau như đúc.

Tịch Nhan không quan tâm, nàng lại rủ tầm mắt xuống.

Đùng!!

Đại hoàng tử đưa tay quất mạnh vào trên khuôn mặt nàng, dấu một bàn tay hiện lên rõ rõ ràng ràng.

Khóe miệng Tịch Nhan chảy máu nhưng nàng vẫ cứ thờ ơ.

- Ta đang hỏi ngươi, tỷ tỷ ngươi ở đâu?

Đại hoàng tử bóp lấy cằm Tịch Nhan thô lỗ kéo tới trước mặt mình.

Hắn muốn là Tịch Dao, là Thánh linh văn, không phải một tên phế phẩm!

- Không đúng, lúc ta tìm được nàng linh văn của ta rõ ràng có phản ứng.

Lúc ấy sở dĩ Sở Uyên xác định đó là Tịch Dao không chỉ là vì ngoại hình giống mà quan trọng hơn là Thánh linh văn có phản ứng. Hình Luyện cũng cảm nhận được lay động yếu ớt.

Thánh văn?

Hình Luyện nhìn kỹ linh văn Tịch Nhan.

- Hình như không giống với lúc trước! Đúng rồi! Lúc trước sau khi La Phù xuất hiện đan dược truyền kỳ, chúng ta đã nghi ngờ Thánh Nữ tông có được một viên. Chẳng lẽ... Bọn họ giao đan dược cho Tịch Nhan?

Sắc mặt Hình Luyện thay đổi:

- Táng Hồn Hoa nếu như biến thành Thánh linh văn, chẳng phải là... Luân Hồi Hoa?

- Ngươi đang nói cái gì? Nàng ăn loại đan dược La Phù kia của các ngươi sao?

Bọn người Lục Tử Ngâm đều kinh ngạc, đan dược La Phù huyên náo xôn xao khắp nơi, nếu như không phải Đại hoàng tử đưa Tây Cương đến xâm lấn để La Phù đề phòng toàn diện, bây giờ người tràn vào La Phù điều tra đan dược khẳng định đã càng nhiều.

- Thật là có đan dược có thể thăng hoa linh văn?

Bọn thị vệ cũng không tin được mà nhìn đến Tịch Nhan.

Hình Luyện càng nhìn thì càng sợ hãi.

Đây cũng không phải là Táng Hồn Hoa.

Không chỉ là đã trở nên phức tạp hơn, hơn nữa còn để Tử Dương Thánh Hỏa của hắn có phản ứng.

- Phệ Hồn Hoa, có thể phá hủy linh hồn, thôi hủy linh văn. Chờ sau khi đến Linh Hồn cảnh, còn có thể thôn phệ linh hồn, tăng cường thực lực. Luân Hồi Hoa càng đáng sợ hơn, nó có thể khống chế linh hồn, thậm chí có thể dung hợp linh hồn. Tương đương với... Tương đương với... Mượn thể hoàn hồn.

- Năm đó, thời điểm tỷ muội Tịch Dao, Tịch Nhan thức tỉnh linh văn thật ra là Tịch Nhan càng có hi vọng tiến vào Thánh linh văn hơn. Kết quả... Có thể là Luân Hồi Hoa quá quỷ dị, hoặc cũng có thể là do nguyên nhân khác, Tịch Nhan thất bại, Tịch Dao lại tiến vào Thánh linh văn.

Hình Luyện nhịn không được mà giới thiệu hai loại yêu hoa đáng sợ:

- Điện hạ, ngài nhặt được bảo bối rồi!

A??

Lửa giận trong lòng Đại hoàng tử lập tức không còn nữa.

Luân Hồi Hoa?

Lại là một thánh văn?

Lục Tử Ngâm vừa khiếp sợ, vừa nhếch miệng.

Thiên hạ này là thế nào?

Thời đại này là thế nào!

Làm sao sinh ra thêm một Thánh văn nữa?!

Những lục phẩm linh văn như bọn hắn làm sao còn có thể dám xưng thiên tài!

Đinh Linh Lung đi đến phía trước:

- Nàng cứu Tịch Dao, lại để bản thân ở lại? Nàng muốn làm gì! Ta cảm giác việc này không đơn giản!

Sở Uyên cũng nói:

- Có phải là người của Thánh Nữ tông đến hay không?

Đại hoàng tử nhìn chằm chằm Tịch Nhan:

- Có dũng khí nhưng quá ngu, đến trên tay của ta, chẳng lẽ ngươi còn lại muốn trốn nữa?

Đinh Linh Lung tiếp tục nhắc nhở:

- Điện hạ chớ khinh thường, nếu nàng không có sự giúp đỡ khác chắc chắn sẽ không trở về chịu chết.
Chương 299 Khương Vương đến

Hình Luyện lắc đầu.

- Thánh Nữ tông sẽ không tới! Bọn họ đều đã bị thương nặng, tất cả cũng chỉ là nữ tử, không dám tới đây cứu Tịch Dao. Huống chi, các nàng đã có thánh văn mới là Tịch Nhan này, càng không nhất định phải lại mạo hiểm, càng không có khả năng đem Tịch Dao trở về để chịu chết. Ta đoán, rất có thể là Tịch Nhan đã tự mình chạy đến. Tỷ muội tình thâm, nàng hấp dẫn lực chú ý, cho tỷ tỷ một con đường sống.

Đại hoàng tử để ý tới thái độ của Hình Luyện.

- Tỷ tỷ nàng, còn ở đây!

Hình Luyện nói:

- Không sai! Các nàng có thời gian hơn một giờ, hoàn toàn có thể chạy thoát. Để lại một người chịu chết, cho một người khác tranh thủ thời gian và cơ hội. Nói cách khác, Tịch Dao còn ở chỗ Thường Lăng!

Đáy mắt Đại hoàng tử sáng lên, một tay bóp lấy Tịch Nhan:

- Thông minh quá sẽ bị thông minh hại, tỷ muội các ngươi, ta phải có hết!

Tịch Nhan vẫn yên lặng không nói gì, giống như cũng không quan tâm sống chết của mình.

- Mang nàng đến, theo ta đi chiếu cố Thường Lăng!

Đại hoàng tử vả mặt phấn chấn, một đôi tỷ muội thánh văn hoa?

Trên đời này còn có thể tìm tới kẻ thứ hai không?

Ha ha, gần như không tồn tại, trân bảo hiếm thấy.

Thuộc về ta!!

Hình Luyện, Đinh Linh Lung, Tịch Dao, Tịch Nhan. Tứ đại thánh văn!

Tứ đại thánh văn!

Nếu như có thể khống chế toàn bộ, bọn hắn cho mượn lực lượng triệt để khống chế Lang Gia hoàng triều

Nếu như tra ra được là Thường Lăng chứa chấp Tịch Dao, hắn còn có thể dùng chuyện này khiến cho Đan quốc cúi đầu. Nếu như có thể ép Đan quốc chủ động thông gia với hắn, gả Thường Lăng tới. Hắn thậm chí có thể liên hợp tộc lão hoàng thất, bức phụ hoàng hoàn toàn thoái vị!

Đại hoàng tử phấn chấn lại kích động, chuyến đi tới thành Hoàng Phủ này quá đáng giá.

Đúng rồi, còn có một tên Sát Lục Chi Hỏa.

- Ha ha...

Đại hoàng tử nhịn không được phấn chấn mà cười to.

Loại cảm giác phấn chấn lại như có thể sáng tạo ra La Phù thật quá thoải mái.

- Để phòng có chuyện gì ngoài ý muốn, điện hạ, ngài vẫn phải cẩn thận.

Hình Luyện rất tỉnh táo, mặc dù tin tưởng Thánh Nữ tông sẽ không tới, nhưng dù sao hắn vẫn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó.

- Thẩm Đông Sơn, Quan Hoa Vinh đến đây hầu hạ, không được rời khỏi ta nửa bước.

Đại hoàng tử thét lên ra lệnh hai đại tướng kim giáp, lại phân phó, nói:

- Mời viện trưởng hoàng thất võ viện, còn có mấy lão gia hỏa kia xuất quan.

Khương Phàm vọt tới dinh thự Nạp Lan gia, chạy thẳng đến phòng Nạp Lan Thanh Lạc.

- Ta muốn luyện đan, bảo vệ cẩn thận trạch viện cho ta...

- Phụ thân?

Sắc mặt Khương Phàm hơi kinh ngạc, trong căn phòng lớn này có rất nhiều nam tử hùng tráng vĩ ngạn đứng đấy, người cầm đầu chính là Khương Hồng Võ.

- Tiểu công tử, chơi có vui không?

Yến Tranh nhìn Khương Phàm lắc đầu.

Quá điên, lại có thể nháo đến nơi này, còn trực tiếp đối mặt với đám người Đại hoàng tử.

- Chơi mới kích thích, mọi người đã tới thì khẳng định càng kích thích hơn.

Khương Phàm đã hoàn toàn yên tâm, Vương gia cuối cùng cũng chạy đến.

- Cô cô ngươi đâu?

Sắc mặt Khương Hồng Võ trầm xuống, mặc dù tiểu tử này đã thành công xúi giục Nạp Lan gia tộc, nhưng vẫn quá mạo hiểm.

Chuyện này hoàn toàn là đang cược mạng!

Càng là hoàn toàn không để ý cảnh cáo của hắn!

Khi còn bé đã như vậy, lúc trưởng thành còn chịu sao nổi?

- Người bị giam giữ ở trong này.

Khương Phàm lấy thanh đồng tiểu tháp ra.

- Đừng trách nàng, là ta lừa gạt nàng vào trong.

Khương Hồng Võ khẽ nhíu mày:

- Ngươi đem ngươi cô cô... Được rồi, thả ra đi.

- Qua mấy ngày nữa đi, cô cô bây giờ có chút táo bạo.

Khương Phàm lúng túng gãi gãi đầu, lúc này nàng vẫn còn ở bên trong mắng hắn đây.

Khương Hồng Võ gật đầu, đúng thế, tính tình lão nha đầu này quá kém, nếu thật thả ra, không những ngược Khương Phàm, ngay cả hắn cũng còn có thể bị vạ lây.

- Phụ thân, mọi người đã tới bao nhiêu người?

Khương Phàm kích động, tới thật là kịp thời.

- Chúng ta tới tra tình huống, không mang quá nhiều. Ngoại trừ bốn người của các gia tộc chúng ta, còn lại chính là Huyết Ngục.

Khương Hồng Võ chỉ mang theo bộ phận tộc nhân của Khương gia, Yến gia, Hùng gia, Côn gia, còn có Huyết Ngục.

Mặc dù người không nhiều, nhưng tất cả đều là cường giả Linh Hồn cảnh.

- Nếu đã tới, đêm nay liền chuẩn bị động thủ bắt Đại hoàng tử, còn có mấy tên thánh văn kia.

Đáy mắt Khương Phàm sáng lên.

Nếu như có thể đem đám người này một mẻ hốt gọn, tuyệt đối có thể làm cho hoàng thất sụp đổ toàn bộ.

- Khương Vương, các vị, bắt Đại hoàng tử không thể xúc động, nhất định có kế hoạch tốt.

Nạp Lan Thanh Lạc tranh thủ thời gian ngăn lại, nàng giải thích, nói.

- Kỳ Thiên điện tới năm vị trưởng lão, đều là cao giai Linh Hồn cảnh. Hoàng thất võ viện có hơn năm mươi vị trưởng lão, còn có mấy lão quái vật. Kim Vệ bên cạnh Đại hoàng tử một người là Thẩm Đông Sơn, một người là Quan Hoa Vinh. Thẩm Đông Sơn, hẳn là các ngươi đều biết. Hắn là võ tướng trấn thủ cứ điểm Kiếm Môn của Bắc Cương, tốc độ cực nhanh, am hiểu ám sát. Quan Hoa Vinh là lục phẩm Thú linh văn, am hiểu phòng ngự. Hai người bọn họ đều là Linh Hồn cảnh đỉnh phong, còn có được Thánh khí của hoàng thất.

Nạp Lan Thanh Lạc phân tích rõ ràng qua tình huống tại thành Hoàng Phủ.

Nếu như Đại hoàng tử và võ viện người tách ra thì bọn người Khương Vương có thể đánh lén, hẳn là có hi vọng bắt lấy Đại hoàng tử.

Nhưng nếu như không thể lập tức bắt được thì sẽ kinh động đến toàn thành, cường giả đến từ võ viện cùng chi đội trấn thủ thành Hoàng Phủ sẽ đem vây bắt đám người Khương Vương lại.

- Thẩm Đông Sơn! Gia hỏa này có chút khó giải quyết đây.

Yến Tranh, Côn Bác xuất thân từ quân doanh Bắc Cương, đối với Thẩm Đông Sơn cùng thuộc Bắc Cương đều hiểu rất rõ.

Là lôi văn, nhưng không phải lôi văn bình thường.

Lôi văn của Thẩm Đông Sơn là đầu lôi tuyến, nhìn thì rất đơn giản nhưng lại bị hắn khai phát đến cực hạn. Giống như là lôi điện, gần như có thể xé rách không gian, tốc độ nhanh đến cực điểm. Hắn sẽ một mực bảo vệ xung quanh xe vua của Đại hoàng tử, ai đánh lén thì tất nhiên sẽ mất mạng!

Nạp Lan Thanh Lạc lại nói:

- Xe vua của Đại hoàng tử cũng không hề đơn giản, đó mới là vũ khí phòng ngự quan trọng nhất. Xe vua không quan trọng, quan trọng là dẫn dắt Thẩm Đông Sơn rời khỏi đó.

Khương Hồng Võ trầm tư.

- Xe vua rất quan trọng!

Nạp Lan Thanh Lạc nghiêm túc lặp lại.

Đó là Nhân Hoàng tự mình ban thưởng cho Đại hoàng tử, tuyệt đối không đơn giản.

- Mọi người lập mưu trước, nhưng phải nhanh chóng động thủ. Ta luyện đan trước.

Khương Phàm cảm giác Tịch Dao trong thanh đồng tiểu tháp sắp không kiên trì được nữa, bộ dáng tê tâm liệt phế kia để hắn đều âm thầm kinh hãi, hình ảnh bên trong cũng để cho hắn không dám nhìn loạn.
Chương 300 Đại Thừa thánh văn

Khương Phàm ngồi trong phòng triệu Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh ra, sau khi cố gắng ngăn chặn khí thế hùng hậu của nó thì bắt đầu dựa theo lời linh hồn Đan Hoàng mà luyện chế đan dược giải độc.

Nếu Khương Vương đã đến sẽ liền muốn săn giết Đại hoàng tử, hắn cũng không cần thiết lại che giấu linh văn làm gì.

Hỏa điểu gáy to, linh lực lao nhanh trùng kích đến kinh mạch, xuyên suốt qua linh văn khí hải. Mênh mông liệt diễm mãnh liệt xuất hiện không ngừng liên tục rót vào Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh.

- Ngươi phải bao nhiêu học một chút cơ sở đan thuật. Dựa theo ấn ký của Đan Hoàng Cổ Kinh trong ngươi, mỗi lần xuất hiện mấy loại mới đều phải luyện đến thuần thục. Đem các loại dược thảo nhớ đến thật nhuần nhuyễn trong đầu. sau đó lại thử nghiệm nghiên cứu đan dược mới, đối chứng làm thuốc.

Linh hồn Đan Hoàng lại nhịn không được nên quở trách Khương Phàm.

Lấy thân phận và địa vị của mình, rơi xuống trong ý thức ai cũng đều kinh sợ, hận không thể mỗi ngày đẩy ra ngoài để thỉnh giáo. Tiểu tử này thì hoàn toàn xem hắn như dự bị. Nghĩ đến liền dùng, còn không có chút khách khí nào.

- Sau này từ từ học, ta còn nhỏ.

Khương Phàm lúng túng đáp lại hai câu, tiếp tục định thần luyện chế đan dược.

- Không nhỏ nữa, đã mười ba rồi. Đồng ý với ta, sau khi về La Phù lấy ra chút thời gian, nghiên cứu đan thuật một chút, được không?

Linh hồn Đan Hoàng suýt chút nữa đã muốn chửi thề nhưng vẫn cố nhãn nhịn nói lời nhỏ nhẹ.

- Nhất định nhất định. Trở về ta sẽ bế quan nửa năm, nghiên cứu đan thuật. Nếu ngài cảm giác tư chất ta không được, ngài liền từ bỏ ta.

Khương Phàm cũng cảm giác đối xử với một vị lão tổ tông như thế đúng là không quá phù hợp.

- Nếu như ngươi nghiên cứu đan thuật, nửa năm không đủ, một năm đi.

- Ngài… cái này...

Khương Phàm lắc đầu, ta không nói nửa năm, ngươi cũng không đẩy tới một năm.

- Cứ một năm đi, ta sẽ để cho ngươi hiểu rõ đan thuật thế giới chân chính là như thế nào, ngươi thể hiện cho ta thấy thiên phú của ngươi.

Linh hồn Đan Hoàng không cho Khương Phàm cò kè mặc cả thời gian, nhắc nhở hắn tập trung tinh lực.

Đại hoàng tử mang người đến, khí thế hung hăng xông vào trang viên đại hội Đan tông.

- Đại điện hạ ngươi rốt cuộc muốn...

Thường Lăng mang người nghênh tới, vừa muốn trách cứ, ánh mắt đầu tiên là nhìn thấy được thiếu nữ trong tay Đại hoàng tử.

Tịch Dao?

Thật sự là Tịch Dao?

Thường Lăng và bọn thị vệ đều run lên trong lòng.

Xong!

Đại hoàng tử muốn làm khó dễ!

Thế nhưng, Tịch Dao không phải đã giao cho Nạp Lan Thanh Diệu sao?

Chẳng lẽ bị giao ra rồi?

Tên hỗn đản kia dám đắc tội Đan quốc?

- Tịch Dao, cút ra đây. Nếu không bây giờ ta sẽ lập tức phế bỏ muội muội ngươi. Nàng vì cứu ngươi đã hiện để bị bắt. Ngươi nhẫn tâm nhìn nàng bị phế bỏ sao?

Đại hoàng tử bóp lấy cổ Tịch Nhan giơ lên giữa không trung lên tiếng hô to.

Tịch Nhan mặc dù đau đớn nhưng vẫn chỉ nhếch môi thờ ơ.

Muội muội?

Thường Lăng âm thầm thở phào, Tịch Dao xác thực có một người muội muội.

Không đúng.

Không phải đã chết rồi sao?

- Tịch Dao, cút ra đây cho ta. Nếu không ta sẽ phế đi linh văn của nàng.

Đại hoàng tử lên tiếng hô to, âm thanh rung động trang viên.

Các thị vệ kim giáp cẩn thận cảm nhận được năng lượng lay động trong trang viên.

Hình Luyện, Đinh Linh Lung đều nhắm mắt lại, kích hoạt Thánh linh văn tìm kiếm dao động của thánh văn khác.

- Đại điện hạ, ta lại nói một lần cuối cùng. Nơi này, không có Tịch Dao!

Thường Lăng đã có lực lượng, thái độ lại lần nữa cường ngạnh.

- Tìm kiếm cho ta.

Đại hoàng tử thét lên ra lệnh, hoàn toàn không để ý đến thái độ Thường Lăng.

Trưởng lão Kỳ Thiên điện, trưởng lão võ viện toàn bộ phân tán đến trang viên tự mình dò xét dưới đất, trong hồ nước và các nơi bí ẩn khác.

Bọn thị vệ thì đem các thiếu niên Luyện Đan sư và tất cả mọi người trong trang viên gom lại phía trước.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Bọn người Đinh Linh Lung lắc đầu, không có cảm nhận được dao động của thánh văn khác.

- Không có phát hiện Tịch Dao. Không có tra được khí tức khác.

Các trưởng lão cũng liên tiếp trở về.

- Thiếu một mình Nạp Lan Thanh Diệu.

Ánh mắt Hình Luyện lại tìm trong đám người nhưng không thấy được Nạp Lan Thanh Diệu đâu cả.

- Hắn đi rồi. Hắn nói nơi này bị phá đến không ở được nữa nên hắn đã về dinh thự Nạp Lan gia.

Thường Lăng nói ra.

Thời gian dài như vậy, chỉ mong Nạp Lan Thanh Diệu đã giấu Tịch Dao đi .

Hình Luyện nhắc nhở Đại hoàng tử.

- Ta vẫn nghi ngờ tiểu tử đó có vấn đề.

- Toàn thể võ viện ở lại tiếp tục tìm kiếm cho ta.

Đại hoàng tử càng hoài nghi nơi này, tuy nhiên cũng phải điều tra Nạp Lan Thanh Diệu thêm nữa.

- Đắc tội.

Viện trưởng võ viện đứng ở trước mặt Thường Lăng, hắn phất tay lên, toàn bộ các trưởng lão vừa tụ trở về liền lập tức giải tán, tiếp tục tìm kiếm.

Đại hoàng tử mang theo người của Kỳ Thiên điện chạy tới dinh thự Nạp Lan gia.

- Cố chịu đựng! Nuốt hết toàn bộ Cửu Linh Dưỡng Nguyên Đan cho ta!

Linh hồn Đan Hoàng đang khẩn trương kích thích ý thức Khương Phàm.

- Aaa…!!

Khương Phàm đau đớn co ro, toàn thân đều bị liệt diễm mãnh liệt nuốt hết, cháy hừng hực.

Trong liệt diễm có màu vàng tôn quý, càng có huyết sắc bạo ngược.

Trước đó quá trình luyện đan đang rất tốt, nhưng bởi vì sốt ruột lại liên tiếp bị thúc giục nên linh nguyên đã biến đổi càng nghiêm trọng hơn. Kim quang một lần nữa lấp đầy khí hải, khôi phục hoàn toàn linh nguyên và linh văn, một khắc này, Sát Lục Chi Hỏa lại tạo ra phản phệ sau cùng.

Toàn thân Khương Phàm nóng hổi, hắn đau đớn nuốt vào mấy viên linh đan cuối cùng.

Khí hải đại bạo động, thủy triều cuồn cuộn đụng chạm vào linh nguyên.

Linh văn nở rộ lên tia sáng chói lóa khống chế kinh mạch toàn thân, khí hải càng cùng linh nguyên chiếu rọi lẫn nhau.

Sát Lục Chi Hỏa liên tiếp phản kích nhưng sớm đã bị ngăn chặn, sau cùng đã điên cuồng nhưng chú định đã thất bại.

Khi liệt diễm toàn thân Khương Phàm hoàn toàn biến thành màu vàng, khí hải bỗng nhiên khôi phục bình tĩnh. Hỏa điểu vỗ cánh gáy to, lệ khí phấp phới trong khí hải, hung uy chấn nhiếp tàn đao.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

ÁNH DƯƠNG CỦA TÂM ĐAN
  • Fb: Táo thích tiểu thuyết
Chương 7 END
Hỗn Thế Đan Vương
  • Mèo Yêu Thành Tinh
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
THỐN ĐAN THANH
  • Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom