• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Đan Đại Chí Tôn (5 Viewers)

  • Chương 291-295

Chương 291 Xin ngài trách phạt

Mỗi sáng sớm Đại hoàng tử sẽ nhét độc dược cho nàng, đêm khuya mỗi ngày lại cho nàng thuốc giải.

Hôm nay đã ăn độc dược, đến đêm khuya nhất định phải có thuốc giải.

Tịch Nhan lạnh lùng nhìn nàng, bàn tay duỗi ra cuối cùng vẫn rơi xuống.

- Ta cứu mạng ngươi, ngươi không nợ ta mà là nợ Khương Phàm, ngươi đến trả cho hắn.

- Khương Phàm? Cái tên Thiên Sư tông kia? Tại sao ta lại nợ hắn?

Tịch Dao không hiểu thấu.

- Ngươi thiếu hắn một cái mạng! Ngươi không trả, ta tới lấy!

Tịch Nhan yên lặng lui về trong bóng tối.

Tịch Dao rất muốn gọi muội muội lại, thế nhưng nghĩ đến thân thể mình, nàng vẫn chạy tới đại hội Đan Tông.

Thường Lăng đang lo lắng làm sao liên hệ với Tịch Dao, lại nên dùng biện pháp gì để cứu Tịch Dao ra.

Lúc này thị vệ lại tới thông báo, Tịch Dao đến rồi!

- Ta vụng trộm trốn ra được!

- Cô có thể giấu ta đi, nghĩ cách đưa ta về La Phù, lại giải độc trên người ta. Ta sẽ đưa đan dược cho cô.

Sau khi Tịch Dao đến liền đi thẳng vào vấn đề.

- Cô thật có loại đan dược kia? Chứng minh cho ta xem đi.

Thường Lăng ra hiệu thị vệ ở bên ngoài giám sát chặt chẽ.

Tịch Dao nói:

- Ta không thể nào đưa cho cô ngay bây giờ, nhưng ta dùng tính mạng Tịch Dao ta cam đoan.

- Cam đoan? Cô biết là ta phải thay cô đối mặt với ai? Cô cam đoan nổi sao?

Thường Lăng mặc dù cảm thấy đáng thương thay cho Tịch Dao, nhưng thân phận của nàng không cho phép nàng mạo hiểm ở vấn đề này.

- Chỉ cần cô giấu ở ta thì sẽ không có người nào biết ta đang ở trong tay các cô, cô cũng không cần thiết trực tiếp đối kháng cùng Đại hoàng tử. Trước khi ta trở lại La Phù, nhất định đem đan dược đưa cho ngươi. Đến lúc đó nếu như không có, cô hoàn toàn có thể ném ta về lại hoàng thành.

Trước đó Tịch Dao đã định giao đan dược ra, để Thường Lăng trực tiếp đối kháng cùng Đại hoàng tử.

Bây giờ nếu mình vụng trộm đi ra, Thường Lăng sẽ không cần thiết bất chấp nguy hiểm, mình cũng không cần thiết lấy ra ngay bây giờ.

Tịch Dao thấy Thường Lăng còn đang do dự, lại nói:

- Ta là Thánh linh văn, nếu như ở lại bên cạnh Đại hoàng tử thì thực sự sẽ trở thành người của hắn, lại phối hợp vớ Hình Luyện, Đại hoàng tử sẽ chân chính khống chế hoàng triều, sẽ còn sinh sôi dã tâm cường đại hơn. Đối với Đan quốc mà nói đó chính là uy hiếp cực lớn. Cô cứu ta, tức là có thể có được đan dược, càng có thể giảm xuống uy hiếp của Đại hoàng tử đối với Đan quốc, nhất cử lưỡng tiện.

- Cô trúng phải độc gì?

Thường Lăng đã ra quyết định, mạo hiểm một lần, đánh cược một lần.

- Ta cũng không biết, nhưng...

Tịch Dao do dự một lát, cắn răng nói ra tình huống kia của mình.

- Tình dược?

Thường Lăng mâu thuẫn một trận trong lòng, vị Đại hoàng tử này quá ác độc, hắn lại có thể dùng dạng độc dược này để khống chế một thiếu nữ, lại còn là thánh văn tôn quý.

- Nhanh cứu ta. Vào ban đêm sau ba đến năm tiếng, độc tính sẽ phát tác.

Tịch Dao mong đợi nhìn Thường Lăng.

- Loại hình tình dược có rất nhiều, nhưng Đại hoàng tử có thể dùng để khống chế cô, tuyệt sẽ không quá đơn giản. Chí ít sẽ không để cho cô tùy tiện mua được trong cửa hàng. Còn có một khả năng, nếu như cô tùy tiện uống thuốc, độc tính có thể sẽ tăng thêm.

Thường Lăng chần chờ nói ra.

- Không sai!!

Tịch Dao gật đầu, đây cũng là những gì Đại hoàng tử nói lúc cho nàng uống thuốc, nếu không nàng cũng sẽ không đi cầu xin Thường Lăng.

- Độc dược ở đâu? Ta sẽ thử nghiên cứu.

Thường Lăng rất ít đụng phải loại độc độc ác như thế này, tuy nhiên có thể thử một chút.

- Mỗi lần hắn đều tự mình đưa thuốc độc và thuốc giải đến, nhìn ta ăn xong mới rời khỏi.

- Cô không có? Vậy thì không dễ làm.

- Nhưng cô là nữ nhi của quốc quân Đan quốc mà! Ngươi là Luyện Đan sư có thiên phú nhất Đan quốc bây giờ mà!

Tịch Dao sốt ruột.

Hy vọng của nàng đều đặt hết trên người Thường Lăng. Một khi độc phát, tình cảnh kia, cảm nhận kia, nàng tuyệt đối không hi vọng lại trải qua lần thứ hai.

Đó chính là sống không bằng chết!

Nếu như bị đưa về lại chỗ Đại hoàng tử, kết quả đó, nàng không dám tưởng tượng.

- Cô miêu tả triệu chứng thời điểm phát độc cho ta. Nơi này không có người khác, cô và ta đều là thân nữ nhi, đừng có lo lắng. Cảm giác, thân thể, các vấn đề, miêu tả rõ ràng rành mạch cho ta biết. Ta có một bộ đan thư, ta sẽ tận lực giúp cô kiểm tra.

Thường Lăng lấy ra một quyển thư nặng nề từ trong nhẫn không gian, bỏ lên trên bàn.

- Xin nhờ cô!

Tịch Dao buông xuống lo lắng, bắt đầu kiên trì miêu tả.



Trong hoàng thất võ viện, Đại hoàng tử đang nhẹ nhàng vui vẻ hưởng thụ, cửa phòng đột nhiên bị phá tan.

- Biến ra ngoài!

Đại hoàng tử giận đến tím mặt, hắn nắm lấy cái gối đầu ném tới.

Đinh Linh Lung đều kinh hãi co người lại một chỗ, xấu hổ giận dữ không chịu nổi.

- Điện hạ, Tịch Dao chạy rồi!

Thị vệ vội vàng quỳ xuống, trầm giọng bẩm báo.

Sắc mặt Đại hoàng tử lập tức âm trầm xuống, không lo được khoác lên y phục, trực tiếp đứng lên:

- Ngươi lặp lại lần nữa?

- Tịch Dao chạy rồi! Nàng nói muốn tắm rửa, bảo chúng thuộc hạ đưa thùng gỗ vào, còn bảo chúng thuộc lui đến bên ngoài viện, không cho nghe lén.

- Thuộc ta... Bên trong quả thực có tiếng nước ào ào, thuộc hạ không nghĩ nhiều, tiếng nước còn vang tới hai canh giờ. Chúng thuộc hạ cảm thấy không đúng mới liền vọt vào. Kết quả, trong thùng gỗ lại là một con cự mãng, dưới mặt đất có một cái động sâu, kéo dài đến bên ngoài võ viện.

Thị vệ kiên trì, gian nan giải thích.

Đại hoàng tử hít một hơi, đưa tay nói:

- Đưa kiếm của ngươi cho ta.

Thị vệ run lên trong lòng, vật lộn một phen, từ từ giơ thanh kiếm lên.

- Ngươi đã bồi ta mười năm. Thanh kiếm này... hình như là ba năm trước đây ta đã tặng cho ngươi.

Đại hoàng tử nhẹ nhàng xẹt đầu ngón tay qua thanh kiếm sắc bén:

- Thuộc hạ làm việc, thưởng phạt phân minh. Xin điện hạ, trừng phạt...
Chương 292 Tử Dương Quy Thuận

Thị vệ vừa muốn hô to, Đại hoàng tử đã vung lợi kiếm lên, phù một tiếng, chém đứt đầu. Máu tươi phun ra ngoài, nhuộm đỏ cả thân thể của hắn.

Thị vệ ngoài cửa cuống quít quỳ xuống đất, run lẩy bẩy.

- Phong tỏa thành Hoàng Phủ cho ta. Điều động tất cả người có thể điều động, toàn diện điều tra. Ngoài ra, điều chi đội phòng giữ thành Hoàng Phủ đến ngoài thành lùng bắt.

Đại hoàng tử ném trường kiếm đi, chỉ vào người bên ngoài:

- Tìm không thấy Tịch Dao, tự các ngươi mang đầu trở về! Chớ nói đến cái đầu với ta, nếu không dời nổi bước chân. Kẻ nào đi không được, ta mời cả nhà ngươi đến đẩy đi!

Toàn thân thị vệ ngoài cửa run lên, khom người rút đi, sau khi rời khỏi sân nhỏ, toàn bộ liền giống như điên mà xông ra ngoài.

- Chạy? Ta xem ngươi chạy chỗ nào!!

Đại hoàng tử máu me khắp người đứng ở ngoài cửa, sắc mặt âm trầm dọa người.

Đinh Linh Lung mặc y phục tử tế vào, trong lòng ngược lại vô cùng cao hứng.

Chạy thì tốt, tốt nhất là không về được!

Tuy nhiên, coi như trở về, Đại điện hạ cũng sẽ triệt để đem cái kẻ gọi là Thánh Nữ La Phù kia xem như nữ nô, vĩnh viễn không còn tín nhiệm nữa.

- Điện hạ, vẫn yên tâm dùng người một nhà. Người ngoài, chung quy vẫn là người ngoài.

Đinh Linh Lung uyển chuyển gót sen, lắc lắc eo thon từ phía sau ôm lấy thân thể khoẻ mạnh của Đại hoàng tử. Toàn thân Đại hoàng tử nổi lên sóng nhiệt, quay người liền muốn tái chiến mấy hiệp, nhưng nhớ tới Tịch Dao, trong lòng lại bực bội một hồi.

Đây chính là Thánh Nữ La Phù!

Lại là Thánh linh văn!

Hai thân phận quan trọng chồng lên nhau, quá mê người, cũng càng có thể lộ rõ năng lực cùng địa vị của hắn. Hắn tuyệt đối không cho phép Tịch Dao chạy đi.

Rất nhanh, toàn bộ thành Hoàng Phủ đều oanh động.

Trong võ viện, bất luận là trưởng lão hay là đệ tử đều bị phát động tìm kiếm khắp nơi trong thành.

Ba vạn nhân thủ trong thành Hoàng Phủ đã chuẩn bị, cũng bị điều động phong tỏa cửa thành, đi ra ngoài lùng bắt.

- Thánh Nữ Tịch Dao La Phù chạy rồi!

- Tịch Dao và Hình Luyện là hai đại thánh văn, đều do Đại hoàng tử thu hoạch được từ trong La Phù. Nếu đều mang ra ngoài, hẳn là đã nắm chắc khống chế, làm sao lại có thể chạy thế rồi?

- Nàng muốn chạy hẳn là điên rồi đi, coi như chạy được ra khỏi thành Hoàng Phủ, nhưng làm sao có thể chạy ra khỏi Tây Cương?

- Người ngoài chính là người ngoài, huống chi lại là thánh văn, muốn thuần phục bọn hắn, quá khó khăn!

- Tây Cương đại tuyển năm nay quá đặc sắc.

Dân chúng toàn thành đều đang nghị luận, chờ đợi xem tình thế phát triển như thế nào.

Sau đó không lâu có một tin tức truyền đến.

- Một người hình dáng vô cùng giống nữ hài, hơn một giờ trước đã rời khỏi từ cửa Đông. Võ tướng thủ cửa thành vô cùng xác định. Bởi vì lúc nữ hài đó rời khỏi đã xung đột với binh vệ nơi đó, suýt chút nữa đã đánh nhau.

Đại hoàng tử nhận được tin tức đã lập tức điều động số lượng lớn cường giả từ cửa Đông ra khỏi thành truy kích.

Vì để tránh cho Tịch Dao cố ý để cho người ra hết ở cửa Đông, Đại hoàng tử cũng không buông lỏng tìm kiếm đối với trong thành.

Nhưng, từ giữa trưa đến chạng vạng tối, trong thành cũng không hề có phát hiện được gì, chi đội truy kích hướng đông cũng không có đưa tin tức về.

- Bắt lại toàn bộ nữ hài mười mấy tuổi lại cho ta, lần lượt...

Đại hoàng tử giận dữ hạ lệnh.

Hình Luyện lại đột nhiên gọi lại:

- Chờ một chút! Ta nghĩ đến một khả năng!

- Nói!!

Đại hoàng tử đưa ánh mắt bén nhọn nhìn đến Hình Luyện.

Bởi vì lo lắng Hình Luyện lại thừa dịp loạn chạy trốn nên hắn đã đặc biệt tăng thêm phong ấn ở trên người Hình Luyện.

Hình Luyện nói ra một cái tên.

- Thường Lăng!

- Thường Lăng? Tịch Dao chạy đến chỗ nàng?

Đại hoàng tử lấp lóe ánh mắt, thật có khả năng này.

- Tịch Dao trước đó vẫn rất mâu thuẫn với ngài, hôm nay trong trang viên lại đột nhiên ra tay với Thường Lăng. Lúc ấy ta cũng cảm giác rất khác thường. Nàng rất cao ngạo, cũng rất tự ái, muốn rời khỏi, đầu tiên sẽ cân nhắc nên giải trừ độc dược trên người như thế nào. Vậy ai có thể giải?

- Đương nhiên là Thường Lăng!

Hình Luyện kỳ thật trước đó đã liền nghĩ đến, chỉ là do dự mãi rốt cuộc có nên nói hay không.

Sau khi dằn vặt một phen hắn vẫn đã ra quyết định.

Cùng là tù binh, dựa vào cái gì ngươi có thể chạy, ta lại phải ở lại chịu nhục?

- Không thể nào!

Đinh Linh Lung đưa ra ý kiến phản đối.

- Thường Lăng làm việc rất thận trọng, tuyệt đối không thể nào đối nghịch cùng Đại điện hạ.

- Đây là gây tai hoạ cho nàng, càng là gây tai hoạ cho Đan quốc.

Hình Luyện lại nói:

- Điện hạ bây giờ có được hai đại thánh văn, lên vị trí Thái tử dễ như trở bàn tay. Nếu như có thể diệt trừ một người, lại có thể nhục nhã điện hạ, cớ sao không làm?

Đại hoàng tử nhìn Hình Luyện thật sâu:

- Vì cái gì? Tại sao ngươi muốn nói những lời này?

Hình Luyện đã hiểu ý tứ của Đại hoàng tử, hắn hít sâu một hơi:

- Thượng Thanh tông không còn nữa, ta không trở về được. Ta nguyện ý ở lại. Nhưng xin đừng nên lại xem ta như tù phạm, ta có thể gia nhập Kỳ Thiên điện, cũng có thể làm hộ giả hoàng thất, xin mời, cho ta tôn trọng!

- Tốt!! Rất tốt! Ngươi muốn tôn trọng, ta có thể cho! Nhưng ta muốn cái gì?

- Trung thành! Ta cũng có thể cho!

Hình Luyện nói xong, dùng sức nắm chặt nắm đấm lại, chậm rãi quỳ xuống trước mặt Đại hoàng tử.

- Điện hạ cho ta bao nhiêu tôn trọng, ta có thể cho bấy nhiêu trung thành!

- Mở phong ấn ra!

Tâm tình Đại hoàng tử rốt cuộc cũng chuyển biến tốt đẹp.

Người giống như Hình Luyện, chỉ cần công khai tỏ thái độ, cơ bản cũng là ý tưởng chân thật, mà cái quỳ này, càng là cam đoan.

Đương nhiên, còn phải nhìn thật kỹ!

Sau khi Hình Luyện được giải trừ phong ấn, lại nói:

- Điện hạ, ngài tốt nhất nhanh hành động.
Chương 293 Độc phát (1)

Đại hoàng tử nói:

- Thường Lăng không có độc dược, không phối ra được thuốc giải. Nếu như Thường Lăng có thể cứu Tịch Dao, đương nhiên tận hết sức lực, cũng nhanh chóng đưa tiễn. Nhưng nếu như cứu không được, rất có thể nàng sẽ diệt trừ Tịch Dao, sau đó vứt xác. Đối với Đan quốc mà nói, hai lựa chọn này cũng không tệ.

Hình Luyện đưa ra quyết định, suy nghĩ cũng sinh động.

Đinh Linh Lung cũng nhịn không được mà nhìn Hình Luyện, gia hỏa này quả nhiên không đơn giản, không hổ là đệ nhất thiên tài La Phù.

Trong trang viên đại hội Đan Tông.

Thường Lăng kỹ càng tìm kiếm đan thuật, nhưng mãi vẫn không tìm thấy đan dược thích hợp. Có mấy loại rất thích hợp, nhưng lại có chút triệu chứng khác biệt.

- Ta hoài nghi... Đây không phải độc dược thông thường mà là Đại hoàng tử để Hoàng Phong cốc điều phối riêng.

Thường Lăng sợ nhất là kết quả này.

- Có thể khống chế lại độc tính cho ta trước hay không?

Thân thể Tịch Dao dần dần có phản ứng. Có thể là do nàng đang tương đối khẩn trương, máu chảy quá nhanh, tạo thành độc tính sớm phát tác.

- Chỗ này ta có mấy viên đan dược định thần ngưng khí, cô ăn vào trước. Ta sẽ thử căn cứ tình huống của cô, luyện riêng một viên đan dược cho cô.

Thường Lăng từ nhỏ xem chỉ đạo của đan thuật. Mặc dù luyện chế đan dược hoàn toàn mới sẽ có tính khiêu chiến, nhưng phải buông tay thử một lần.

- Tạ ơn! Nhưng… cô phải nhanh...

Tịch Dao vừa muốn thúc giục, thị vệ bên ngoài đột nhiên xông tới bẩm báo.

- Đại hoàng tử đến trang viên, hơn một vạn binh tướng ở vây quanh bên ngoài, cường giả võ viện cũng đuổi tới nơi này. Người của chúng ta đang ngăn cản nhưng sẽ không ngăn được bao lâu.

Thị vệ nhìn Tịch Dao, nếu như bị Đại hoàng tử nhìn thấy Thánh Nữ này, hậu quả quá nghiêm trọng.

Thường Lăng gỡ yêu quyển trên cổ xuống.

- Không gian trong này rất lớn, vào Bạch Ngọc Tượng của ta. Ngươi có thể đến bên trong ở tạm, ta đi ứng phó.

Tịch Nhan vội vàng nói.

- Không được! Đinh Linh Lung đã hiến thân cho Đại hoàng tử. Linh văn của nàng là Sinh mạng Thụ, có thể dò xét sinh mạng. Nếu như Đại hoàng tử lật khắp sân nhỏ cũng không tìm được khẳng định sẽ tra vũ khí không gian.

Thị vệ cũng do dự, lấy tính cách táo bạo của Đại hoàng tử, tuyệt đối sẽ không quan tâm mà lật khắp mỗi cái gian phòng, lại đem trang viên này đào sâu ba thước.

Tại trước mặt loại bá quyền này, cái gọi là tôn nghiêm Đan quốc của bọn hắn vốn là không có lực uy hiếp bao nhiêu.

- Nạp Lan Thanh Diệu?

Thường Lăng bỗng nhiên nghĩ đến một người.

Người kia xuất thân từ Nạp Lan gia, rất có thể mang theo vật liệu không gian vô cùng đặc thù trong người. Mà Đại hoàng tử muốn điều tra mà nói, điều lo lắng duy nhất khả năng chính là Thánh Hỏa giết chóc mà hắn gấp rút đón đỡ thu phục này.

Nếu có cơ hội, Nạp Lan Thanh Diệu còn có thể chuyển Tịch Dao đến chỗ Nạp Lan Thanh Lạc.

Chỉ là, hắn có nguyện ý phối hợp hay không?s

Thường Lăng vừa nhét Tịch Dao vào phòng Khương Phàm, Đại hoàng tử đã cưỡng ép xông phá ngăn cản phía ngoài, tiến vào trang viên.

- Bảo vệ tốt cho nàng! Nghĩ biện pháp chuyển nàng ra ngoài! Thường Lăng ta nợ ngươi một ân tình.

Thường Lăng không kịp suy nghĩ liền nhanh chóng rời khỏi, mang theo thị vệ đi ra bên ngoài ngăn cản.

- Ngươi làm thế nào trốn được tới đây?

Khương Phàm quái dị nhìn vị Thánh Nữ La Phù này.

- Ngươi có thể bảo vệ ta đêm nay không, tương lai ta nhất định sẽ trả ân ngươi.

Tịch Dao cảnh giác nhìn Khương Phàm, vị này chính là người được Đại hoàng tử mời chào. Một khi động tâm tư đến gì khác rất có thể trực tiếp ném nàng cho Đại hoàng tử.

Mà, Sát Lục Chi Hỏa?

Có được người có hỏa diễm này khẳng định vô cùng tàn nhẫn tà ác.

Khương Phàm quái dị nhìn nàng.

Thánh Nữ quả nhiên là Thánh Nữ, vậy mà lại có thể trốn thoát từ trong tay Đại hoàng tử. Nàng đây là muốn tìm Thường Lăng làm nơi nương tựa sao?

- Ngươi có trữ vật không gian đặc thù hay không? Mau đưa ta vào.

Tịch Dao khẩn trương nhìn Khương Phàm, ánh mắt này để nàng cảm giác rất nguy hiểm.

- Không vội, Đại hoàng tử một lát cũng không náo đến nơi này. Cô đã dùng điều kiện gì để Thường Lăng ra mặt cho cô?

Đối với vị Thánh Nữ này Khương Phàm chưa nói tới hảo cảm, nhưng cũng không có ác ý gì. Mà, có thể mang vị thánh văn bên cạnh Đại hoàng tử này đi, hắn vô cùng vui lòng.

- Mau đưa ta vào, nhanh đi.

Tịch Dao không chỉ khẩn trương bên ngoài, cũng cảm giác độc dược đã bắt đầu phát tác, thân thể bắt đầu từ từ phát nhiệt, ý thức cũng bắt đầu hoảng hốt. Loại cảm giác này để nàng vừa xấu hổ giận dữ, cũng vừa làm cho nàng sợ hãi.

Nàng không nguyện ý bị tên xa lạ này nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình.

- Phải là trữ vật không gian rất đặc thù. Đinh Linh Lung bên cạnh Đại hoàng tử có thể dò xét sinh mạng bên trong trữ vật không gian.

Tịch Dao lo lắng thúc giục.

Khương Phàm không cần phải nhiều lời nữa, hắn lấy ra thanh đồng tiểu tháp:

- Không nên phản kháng, ta sẽ thu cô vào.

Tịch Dao bỗng nhiên cảm giác thứ này có chút quen thuộc, lại nhất thời không nhớ ra được.

Thanh đồng tiểu tháp lóe lên tia sáng, thu Tịch Dao vào, đặt ở trong tầng đầu tiên.

Tịch Dao ngạc nhiên nhìn xung quanh, một mảnh trắng xóa, tầm nhìn không đủ mười mét, nhưng vẫn có thể cảm giác được phạm vi nơi này lớn vô cùng. Nhưng nàng không lo được đi dạo bốn chỗ, nàng lấy ra đan dược Thường Lăng cho, bắt đầu điều trị.

Sau khi uống hai viên đan dược, khí tức mát mẻ nhanh chóng lưu chuyển khắp toàn thân, để nàng thoáng thở phào.

Nhưng, vừa mới nhẹ thở ra, một cỗ sóng nhiệt kinh người lại mãnh liệt quét sạch toàn thân nàng.

Hai viên đan dược kia như dầu tưới trên lửa, trợ tăng độc tính.

- Aaa…!

Tịch Dao phát ra một tiếng than nhẹ ngay cả mình đều xấu hổ, cố gắng chống chọi, toàn thân trở nên vô cùng khô nóng.

Một loại cảm giác vừa ngứa lại tê dại, bắt đầu lan tràn từ xương cốt, kích thích đến huyết nhục để nàng đau đớn khó nhịn.
Chương 294 Độc phát (2)

Khương Phàm phát giác được vấn đề bên trong liền mang Tịch Dao ra.

- Đem ta vào, nhanh nhanh nhanh.

Tịch Dao tuyệt đối không hi vọng sẽ để cho người khác nhìn thấy bộ dáng hỏng bét này của mình.

- Cô không cần coi ta là kẻ địch. Ta không phải người tốt, nhưng cũng không phải tên hỗn đản gì.

Khương Phàm đưa tay, lui ra sau hai bước, ra hiệu mình vô hại.

- Bỏ ta vào trong, nhanh đi.

Tịch Dao cảm giác thân thể càng ngày càng ngứa, một cỗ sóng nhiệt ngẫu nhiên trùng kích, để nàng toàn thân rã rời, ý thức đều có chút hoảng hốt.

- Cô trúng độc?

Khương Phàm tranh thủ thời gian muốn đến dìu nàng.

- Đừng tới đây!

Tịch Dao nghẹn ngào gào lên, nhưng lại tranh thủ thời gian che miệng lại, khẩn trương nhìn bên ngoài.

- Ta thật không có ác ý.

Khương Phàm thử tới gần lần nữa.

- Đừng tới đây! Cầu xin ngươi, đừng tới đây...

Toàn thân Tịch Dao khô nóng lại khó chịu, con mắt cũng dần dần ẩm ướt.

Đau đớn, tủi nhục để nàng một mực kiên cường như vậy lại gần như sụp đổ.

Ta đến cùng đã gây nên nghiệt gì, tại sao phải để cho ta tiếp nhận những chuyện này?

- Ta tuyệt đối sẽ không giao cô cho Đại hoàng tử. Ta có thể tin cô, cô cũng có thể tin ta.

Khương Phàm khống chế mặt nạ trên mặt, sau một trận đau nhức kịch liệt đã trở về dáng vẻ ban đầu.

Tịch Dao khó có thể tin được mà nhìn một màn này.

- Còn quen biết hay không?

Khương Phàm sợ người khác đến, lại chịu đựng đau nhức kịch liệt thay đổi bộ dáng trở về.

- Khương... Khương Phàm?

Tịch Dao khẽ nhếch môi.

Khương Phàm đưa lưng về phía nàng, cởi áo xuống, lộ ra dực văn rõ ràng phía sau lưng.

Đã từng là màu vàng, bây giờ là màu đỏ như máu.

- Hỏa dực!!

Tịch Dao không biết là vì cái gì, giờ khắc này vậy mà cảm giác được cảm giác thân thiết trước nay chưa có.

- Tại sao ngươi lại ở đây?

Tịch Dao thật bất ngờ cũng có chút hoài nghi, là muội muội, lại là Khương Phàm, ta thật không phải ta đang nằm mơ đấy chứ?

- Tin tưởng ta, ta có thể mang cô về La Phù. Ta và cô không có giao tình gì, nhưng ta tuyệt đối không hi vọng hoàng thất Lang Gia lại thêm một Thánh linh văn.

Khương Phàm ngay thẳng nói.

- Ta... Ta trúng độc! Cái tên súc sinh đáng chết kia, hạ độc ta... Tình dược.

Tịch Dao không lo được mặt mũi nữa.

So với Thường Lăng, nàng thậm chí càng tin tưởng Khương Phàm hơn. Mà, muội muội đã nói, nàng thiếu Khương Phàm một cái mạng?

Chẳng lẽ, quan hệ giữa muội muội và Khương Phàm ….

n Oán tràng?

Chẳng lẽ là Khương Phàm cứu muội muội nàng từ trong n Oán tràng ra?

Đúng, hẳn là vậy!

Đan dược Khương Phàm muốn có từ Ngọc Đỉnh tông hình như chính là một viên Tạo Hóa Đan chữa trị kinh mạch.

- Tình dược dạng gì?

Dù sao tuổi Khương Phàm vẫn còn trẻ, đối với vấn đề này hắn hoàn toàn không hiểu.

- Ta không thể nói tên, hẳn là Đại hoàng tử tìm người của Hoàng Phong cốc luyện riêng.

Giờ phút này Tịch Dao lại bị độc dược trùng kích, lại đột nhiên sinh ra hảo cảm với Khương Phàm, kết quả... Một tiếng khẽ ngâm từ trong cổ họng xông ra suýt chút nữa để nàng chui vào trong kẽ đất.

Thân thể đều kém chút tê liệt trên mặt đất.

- Có triệu chứng gì?

Khương Phàm quái dị nhìn nàng.

- Ngươi cứu không được ta, mau đưa ta về.

Tịch Dao cố nén cảm giác khổ sở, bây giờ tối thiểu không cần lo lắng bị ném cho Đại hoàng tử. Mà nếu Khương Phàm đã dám mạo hiểm đến nơi đây, khẳng định còn có trợ thủ khác.

Nàng, hình như đã có thể trở lại La Phù.

Hi vọng lại tới đột nhiên như vậy!

Đột nhiên nàng đều cảm giác đã xuất hiện ảo giác, có phải là do mình bị độc dược kích thích hay không?

- Ta có thể luyện đan. Chỉ cần cô miêu tả kỹ càng triệu chứng, ta có thể luyện ra thuốc giải.

Khương Phàm không thể điều phối thuốc giải, nhưng trong đầu có một lão tổ tông luyện đan đây.

- Ta...

Tịch Dao do dự.

- Cô có thể tin tưởng ta.

- Ta nói không nên lời.

Tịch Dao có thể kỹ càng nói với Thường Lăng, nhưng sao có thể nói với hài tử được.

- Đừng làm khó tiểu cô nương.

m thanh của linh hồn Đan Hoàng vang lên trong đầu Khương Phàm.

- Vậy làm sao cứu được nàng?

Khương Phàm hỏi.

- Ngươi nếm thử chút dịch thể. Ta có thể cảm giác thành phần dược liệu. Tuy nhiên, ngươi phải tạm thời buông lỏng linh hồn, cho phép hồn niệm ta tiếp xúc cùng hồn thể ngươi. Ngươi có thể tin tưởng ta, ta sẽ không thừa cơ ăn mòn linh hồn của ngươi.

Linh hồn Đan Hoàng nói với Khương Phàm.

- Được!!

Khương Phàm ngồi xổm ở trước mặt Tịch Dao:

- Ta có thể giải độc!

- Đừng nói đùa nữa, mau đưa ta trở về.

Tịch Dao dùng sức lắc đầu, thân thể xao động cảm giác càng ngày càng mãnh liệt, bây giờ nàng thậm chí cảm giác không thể nhìn Khương Phàm nhiều, nếu không trong lòng liền sẽ xông ra một cảm giác muốn bổ nhào vào trong ngực hắn.

- Cô hẳn nghe nói chuyện ở đại hội Đan Tông rồi, ta có bí mật, ta có thể cứu cpp. Khương Phàm không tiện nhiều lời, trên dưới quan sát Tịch Dao một lát.

Dịch thể??

Từ chỗ nào lấy dịch thể!

Đúng, nước bọt!

Khương Phàm không đợi Tịch Dao kịp phản ứng, một đầu ngón tay chụp tiến trong miệng nàng.

- Ngươi...

Tịch Dao xấu hổ.

- Đắc tội, ta không có ác ý.

Khương Phàm giải thích xong, muốn đem đầu ngón tay nhét tới trong miệng nàng, nhưng có hơi nhướng mày.

Có phải quá ác hay không?

Được rồi, nhịn!!

Tịch Dao trừng lớn đôi mắt xinh đẹp, nhìn Khương Phàm đem đầu ngón tay bỏ vào trong miệng mình, còn lộ ra một bộ dáng khó mà chịu được.

Ý thức của nàng vốn đã suy yếu, suýt chút nữa đã hôn mê.

- Được không?

Khương Phàm hỏi linh hồn Đan Hoàng.

- Đương nhiên không được.

Linh hồn Đan Hoàng im lặng.

- Thiếu ư?

Khương Phàm nhịn xuống buồn nôn, lại tiến đến trước mặt Tịch Dao:

- Há mồm, lại đến nếm.

- Ngươi đang nhục nhã ta sao?

Tịch Dao xấu hổ, suýt chút nữa thì thét lên.

Nàng đã rất chật vật, cũng không nhịn được muốn hỏng mất, hỗn đản này lại còn có tâm tư đùa bỡn nàng.

- Ta thực sự là...

Khương Phàm đưa tay liền muốn đánh choáng nàng, cưỡng ép tới.

Không phải vậy thì hai bên sẽ đều xấu rất hổ.
Chương 295 Phóng độc trước giải độc

- Đủ rồi!

Linh hồn Đan Hoàng tranh thủ thời gian gọi lại.

- Tiểu gia hỏa ngươi đây, có phải quá trình trưởng thành cái gì cũng thiếu hụt hay không, ngươi cũng chỉ có thể nghĩ đến nước bọt? Huyết dịch không được sao?

Khương Phàm cứng đờ, lập tức lúng túng thẳng nhếch miệng.

- Ngươi không nói sớm!

Còn trách ta sao?

Linh hồn Đan Hoàng lại im lặng.

- Thật có lỗi, tính sai rồi, ta không nghĩ tới máu.

Khương Phàm xấu hổ cười một tiếng, tay phải kích thích quyền sáo, duỗi ra gai nhọn, đâm trên ngón tay Tịch Dao.

- Nhanh lên, hình như nàng sắp không kiên trì được nữa.

Linh hồn Đan Hoàng thúc giục Khương Phàm.

Khương Phàm bắt được ngón tay Tịch Dao, đưa tới trong miệng khẽ nhấp.

Hắn ngược lại không quan tâm Tịch Dao là đang trúng độc.

Cái phương thức đặc biệt này, để toàn thân nàng đều bủn rủn một trận, đôi mắt cũng đều mê ly. Nhưng ý chí vẫn kiên cường, giữ vững phần thanh minh kia. Nếu không, chính nàng cũng không biết mình sẽ làm ra cử động gì để nàng sụp đổ nữa.

- Ta điều tra thêm trong này đều có cái gì. Thiên Thanh Hoa... Xích Tinh Chi... Mộng Lộ Quả. Còn có Xà Tiên Dịch... Băng Hỏa Dung Hồn Quả... Hỏa Tinh Quỳ? Ha ha, điên rồi! Còn có... Tình Độc Hỏa Liên.

Linh hồn Đan Hoàng rất dễ dàng từ bên trong tra được thành phần thuốc độc.

- Loại phối hợp này, xác thực quá ác độc. Nếu như tùy tiện dùng đan dược thường tịnh thần, chẳng những không có hiệu quả mà còn có thể kích thích độc tính. A, chờ đã! Còn có Kim Thân Dịch? Thứ này hẳn là dẫn dắt thuốc độc thẩm thấu linh hồn, huyết nhục. Dùng thuốc độc thời gian dài có thể dần dần thay đổi tính tình. Đây là nuôi dưỡng nàng như nữ nô mà.

Sau khi Linh hồn Đan Hoàng dò xét rõ ràng đã tản khống chế linh hồn Khương Phàm ra.

- Còn có thể thay đổi tính tình?

- Xác thực là như vậy!

- Có thể giải độc không?

Khương Phàm nhìn Tịch Dao có chút cầm giữ không được.

Linh hồn Đan Hoàng Đạo lại nói:

- Hỏi nàng đã dùng bao lâu rồi.

Khương Phàm lập tức hỏi:

- Cô dùng bao lâu rồi?

- Mỗi ngày một viên thuốc độc, một viên thuốc giải, đã liên tiếp hai mươi ba ngày.

Tịch Dao cố gắng khống chế không để cho mình mất ý thức, dùng sức kéo căng thân thể.

- Thứ nàng dùng không phải là thuốc giải. Là thứ giúp hòa tan thuốc độc, dẫn dắt đến trong máu thịt, lắng đọng lại. Hai mươi ba viên thuốc độc, hai mươi ba ngày lắng đọng. Nàng trúng độc quá sâu.

Linh hồn Đan Hoàng trầm mặc rất một trận, mới nói:

- Muốn trực tiếp giải độc là không thể nào.

- Rốt cuộc là phải làm sao bây giờ?

Khương Phàm nghe xong thì nhíu chặt mày lên, những người hoàng thất này làm việc đều tà ác như vậy sao?

Quả thực là vì để đạt được mục đích thì không từ thủ đoạn nào.

- Muốn giải độc, đầu tiên phải thả độc. Nhưng đối với cô nương này khả năng rất tàn khốc.

Linh hồn Đan Hoàng có chút lo lắng.

- Làm sao thả? Ngài nói thẳng xem.

- Giam nàng lại, cho dù độc tính phóng thích. Mỗi ngày dùng một viên đan dược chữa thương, tiếp tục một tháng.

- Đan dược gì?

- Cái này ngươi phải luyện. Lúc đầu có khả năng sẽ không có hiệu quả rõ rệt, cần liên phục mười ngày nửa tháng mới dần dần áp chế được. Chỉ là như vậy đối với cô nương có chút... Tàn nhẫn...

Khương Phàm mặc dù còn nhỏ, nhưng cũng đã hiểu rõ ý tứ của linh hồn Đan Hoàng.

- Ta dùng Sát Lục Chi Hỏa luyện thuốc... Có thể kích thích đến nàng hay không.

- Khí tức sát lục kích thích đi ra điên cuồng, trước mặt loại thuốc độc này không đáng giá nhắc tới.

Linh hồn Đan Hoàng để Khương Phàm đau đầu.

- Tịch Dao, ta tuyệt đối không có ý mạo phạm. Những lời ta nói sau đó cũng là có thể cứu cô.

Khương Phàm vội vàng nói.

- Lời gì, ngươi nói đi.

Tịch Dao cố nén đau đớn.

- Thuốc giải Đại hoàng tử đưa cho cô, không phải để giải độc mà là dung độc, đem thuốc độc từng chút từng chút thẩm thấu đến thân thể và linh hồn của cô, để cho cô dần dần thay đổi tính cách. Hai mươi ba ngày, ngươi trúng độc quá sâu. Muốn giải độc, trước phải thả độc. Biện pháp của ta là, mặc cho thuốc độc phát tác, mỗi ngày ta cho cô một viên thuốc giải, điều trị một tháng.

Khương Phàm nói xong cũng lộ ra chút lúng túng.

- Phát tác??

Sắc mặt Tịch Dao lập tức trắng bệch, loại cảm giác này, loại khuất nhục kia, nàng tuyệt đối không muốn trải qua lần nữa, vậy mà Khương Phàm lại nói để nàng phát tác một tháng?

- Ngươi xác định hữu hiệu?

Tịch Dao cắn chặt răng, chịu đựng tiếng rên nhẹ nhấp nhô trong cổ họng.

- Thánh văn ta thề, tuyệt đối có tác dụng. Chỉ có cách này mới có thể triệt để phóng thích độc tính của cô. Không gian chỗ ta rất bí mật, ta cũng cam đoan sẽ không dò xét bên trong. Chuyện này, cũng chỉ có cô ta biết, tuyệt đối sẽ không có thêm bất cứ kẻ nào biết. Ta cam đoan, ta thề.

Khương Phàm nói rất xấu hổ.

- Ta tin ngươi lần này.

Tịch Dao gian nan nhẹ gật đầu.

- Vào thanh đồng tiểu tháp, sau đó, mỗi ngày ta đưa cho cô một viên đan dược, tiếp tục sau nửa tháng sẽ bắt đầu có tác dụng, sau một tháng sẽ triệt để thanh trừ.

Khương Phàm thu Tịch Dao vào thanh đồng tiểu tháp.

Cho đến giờ phút này, Tịch Dao đau khổ kiên trì ý thức cũng đã triệt để sụp đổ, quỳ gối trong không gian mê vụ bao phủ, phát ra từng thét khuất nhục.

Khương Phàm lập tức rời khỏi, chạy tới hiệu thuốc trong trang viên.

Nơi đó vì đại hội Đan Tông nên đã chuẩn bị rất nhiều dược liệu, vừa vặn có thể dùng để luyện đan.

- Đại điện hạ, xin hỏi vì sao lại xông vào trang viên của ta.

Thường Lăng mang theo các hộ giả Đan quốc ngăn cản Đại hoàng tử khí thế hung hăng lại.

- Trong trong ngoài ngoài vây lại hết cho ta! Tìm kiếm!!

Đại hoàng tử bỗng nhiên phất tay, đe dọa nhìn Thường Lăng:

- Đừng nói nhảm, cũng đừng cản ta. Hôm nay bất luận như thế nào, ta đều phải tìm được Tịch Dao.

- Nơi này không có Tịch Dao của ngươi! Ta cũng tuyệt đối không cho phép ngươi mạo phạm trang viên Đan Tông. Ngăn lại cho ta.

Thường Lăng thét lên ra lệnh, mặc dù Thánh Linh như tiên tử, nhưng khí thế cũng không bị Đại hoàng tử ngăn chặn nửa phần.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

ÁNH DƯƠNG CỦA TÂM ĐAN
  • Fb: Táo thích tiểu thuyết
Chương 7 END
Hỗn Thế Đan Vương
  • Mèo Yêu Thành Tinh
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
THỐN ĐAN THANH
  • Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom