-
Chương 21-25
Chương 21: Chương 21: Tôi nghĩ anh không nỡ rời đi
Chương 21: Tôi nghĩ anh không nỡ rời đi
Kỳ Cao Minh chết lặng.
Những người ngồi trên bàn đều kinh ngạc nhìn Trần Vạn Nam!
Điên rồi phải không!
Ngay cả Thư Y Nhan cũng sửng sốt, chuyện này đã đi quá xa rồi!
Ai ngờ rằng người thanh niên trẻ này lại to gan như vậy!
Ban nãy Thư Y Nhan nói ra những lời Trần Vạn Nam đã nói, không phải vì cô ta tin Trần Vạn Nam!
Chỉ là cô ta và Cục trưởng Thẩm có quan hệ tốt, cho nên cố ý nhắc nhở một câu. Nếu đây thực sự là hàng giả, vậy chẳng phải đã giúp ông ta tiết kiệm được ba triệu tệ rồi sao. Như vậy là Thư Y Nhan sẽ trở thành người có ơn với ông ta!
Nếu nói sai thì đó chỉ là lời nói phù phiếm của một kẻ ngông cuồng và cô ta cũng chẳng mất mát gì cả.
Ai mà ngờ được tên này lại liều lĩnh như vậy, trực tiếp xông lên phá hủy bức tranh!
Chuyện đã trở nên rất nghiêm trọng!
"Thằng nhóc này muốn chết à?"
"Cô chủ Thư, người bạn này của cô quá đáng thật đấy. Đừng nói là Cục trưởng Thẩm, ngay cả tôi cũng không chịu nổi nữa!"
Thẩm Hồng tức giận đen mặt: "Thư Y Nhan, cậu ta rốt cuộc là ai! Đúng là vô pháp vô thiên!"
Kỳ Cao Minh cũng nổi giận: “Danh tác như vậy bị cậu hủy hoại, cậu có còn là người không?”
Người phụ trách cầm bức vẽ cũng sửng sốt một lúc, không biết phải làm sao.
Trần Vạn Nam bình tĩnh liếc nhìn mọi người, cầm tách trà lên rồi lại phun lên bức tranh!
"Đúng là bắt nạt người quá đáng! Bắt nạt người khác quá đáng!" Kỳ Cao Minh lặp đi lặp lại.
Thẩm Hồng lúc này lửa giận cũng đã cháy lên đến đỉnh đầu: "Tên kia, kết cục ngồi tù rũ xương chính là cậu tự chuốc lấy đấy nhé!"
Thư Y Nhan áy náy cười nói: “Đây đều là lỗi của Y Nhan. Bức tranh này là thật hay giả thì tôi đều mua nó!”
"Đây là vấn đề tiền bạc sao? Đây là cậu ta đang giẫm lên mặt mọi người".
“Vậy hãy coi như tôi nợ hai người một ân huệ có được không?” Thư Y Nhan nói đầy trách nhiệm.
Người phụ nữ này có chút ranh ma, nhưng thái độ của cô ta lúc này lại khiến Trần Vạn Nam cảm thấy thoải mái hơn một chút.
"Cô không cần mua, cũng không cần nợ ân tình gì cả. Bởi thứ vớ vẩn này chẳng đáng tiền!" Trần Vạn Nam bình tĩnh chỉ vào bức tranh đã bị phun đầy nước.
Mọi người nhìn kỹ hơn và thấy rằng bức tranh đã bị nước làm ướt đẫm.
Nhưng màu mực không hề phai chút nào, cũng không có hiện tượng lem như mong đợi.
Trần Vạn Nam nhếch môi: “Không cần tôi nói thêm nữa phải không?”
Vẻ mặt Thẩm Hồng cứng đờ.
Kỳ Cao Minh lùi lại một bước, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lẩm bẩm: "Không thể nào..."
"Như vậy là sao?" Thư Y Nhan không nén nổi tò mò hỏi.
“Vừa rồi ông nói đây là tranh từ thời nhà Nguyên, được vẽ trên giấy Tuyên. Nhưng những người hiểu về giấy Tuyên sẽ biết, phải mãi đến đời nhà Minh mới tạo ra được loại giấy Tuyên chống lem màu mực!"
"Vậy cái gọi là kiệt tác trên giấy Tuyên từ đời nhà Nguyên này sao có thể không hề bị lem khi ngấm nước chứ? Đó đương nhiên là bởi đây là một bức tranh giả được làm từ những công nghệ hiện đại rồi!"
Trần Vạn Nam nhún vai.
Thư Y Nhan không hiểu về thẩm định đồ cổ, nhưng nhìn Thẩm Hồng cùng Kỳ Cao Minh phản ứng như vậy, cô ta biết những điều Trần Vạn Nam nói là sự thật!
Bức tranh này là đồ giả, Kỳ Cao Minh rất kinh ngạc!
Ánh mắt của mọi người thay đổi khi nhìn Trần Vạn Nam, họ không ngờ rằng chàng trai trẻ này lại có mắt nhìn như vậy, còn vượt qua cả lão làng trong nghề như Kỳ Cao Minh.
Phải biết rằng Kỳ Cao Minh là một trong những chuyên gia giám định cổ vật giỏi nhất Nam Tân, thậm chí là toàn bộ Giang Nam.
"Làm sao cậu nhìn ra được?" Kỳ Cao Minh giọng run rẩy, cảm giác như bị tát vào mặt, vô cùng xấu hổ!
Nếu không cho nước vào để xem vết lem mực thì ông ta sẽ không nghi ngờ gì mà khẳng định đây là hàng thật.
Nhưng ai dám phun nước lên một bức thư pháp cổ quý giá để giám định nó cơ chứ?
"Ông đoán xem!" Trần Vạn Nam bình tĩnh nói.
Kỳ Cao Minh khựng lại một lúc, chắp tay với Trần Vạn Nam: “Tôi đã phạm sai lầm, suýt chút nữa đã khiến Cục trưởng Thẩm phải chịu thiệt, sau đó tôi còn nói năng bừa bãi".
"Là tôi nên xin lỗi cậu! Xin lỗi anh bạn trẻ! Xin cậu hãy chỉ dạy!"
Thẩm Hồng là người hào sảng, cũng cúi đầu trước Trần Vạn Nam:
"Tôi cũng nên xin lỗi! Tiên sinh giúp tôi giám định bức thư pháp này là muốn giúp tôi tránh tổn thất, vậy mà tôi lại hiểu lầm rồi nói ra những lời không hay, thực sự là không nên làm như vậy!"
Trần Vạn Nam chấp nhận lời xin lỗi, sau đó nói: "Bức tranh này chẳng có chút linh vận nào cả. Nó không thể là đồ thật được. Cứ phun nước vào là thử được thôi!"
“Đơn giản như vậy sao?” Thẩm Hồng không thể tin được.
Trần Vạn Nam biết "linh vận" theo ý hiểu của Thẩm Hồng chính là linh khí và thẩm mỹ của họa sĩ, không giống với "linh vận" mà anh nói, nhưng anh lại lười giải thích.
Kỳ Cao Minh cho rằng Trần Vạn Nam đang muốn giấu nghề, không muốn đem bí quyết của mình nói cho người khác biết, cho nên ông ta cười ngượng ngùng nói:
"Là lão già này hồ đồ. Kỹ thuật giám định cổ vật của cậu còn vượt qua tôi, vậy chắc chắn phải có tuyệt kỹ bí mật gì đó.
Hoả Nhãn Kim Tinh của cậu hơn xa tôi, nếu cậu có thể tới Thiên Duyên Các của tôi làm chuyên gia giám định, tôi sẵn sàng nhường vị trí cao nhất cho cậu!"
Kỳ Cao Minh đã tỏ rõ ý định chiêu mộ, đưa ra danh thiếp của mình: chuyên gia giám định đồ cổ hàng đầu Thiên Duyên Các.
Thiên Duyên Các là công ty đấu giá lớn nhất địa phương và đã đứng vững suốt hai mươi năm, Trần Vạn Nam đã nghe điều này từ mẹ mình khi còn nhỏ.
Mọi người ở đó đều như bị sét đánh, Thiên Duyên Các là nơi nào cơ chứ? Kỳ Cao Minh đức cao vọng trọng đến đâu? Vậy mà ông ta sẵn sàng nhường lại vị trí của mình cho một chàng trai trẻ?
Thư Y Nhan cũng đứng lên, khẽ mỉm cười nói: "Cậu thấy thế nào? Nếu như có hứng thú, tôi thay mặt Thiên Duyên Các mời cậu tới làm chuyên gia giám định hàng đầu Thiên Duyên Các!"
"Cô thay mặt cho Thiên Duyên Các?" Trần Vạn Nam ngạc nhiên nhướng mày.
"Người anh em còn chưa biết sao? Cô chủ Thư đây là chủ nhân mới của Thiên Duyên Các! Chuyện này còn chưa được công bố ra ngoài!" Kỳ Cao Minh cười nói.
Trần Vạn Nam không ngờ Thư Y Nhan lại có cơ to như vậy, nhưng cuối cùng anh lại lắc đầu: "Bỏ đi! Tôi không có dự định làm công việc này!"
Mục tiêu của Trần Vạn Nam rất rõ ràng, nếu anh đã kế thừa Tiên Y Thiên Kinh, anh sẽ theo đuổi điều mà Đại Tiên Y ghi chép trong đó chính là dùng y nhập đạo, y tướng quẻ mệnh.
Lần này ngay cả Thư Y Nhan cũng ngạc nhiên. Người thanh niên này lẽ nào có xuất thân không phải dạng vừa? Đến Thiên Duyên Các mà cũng không coi ra gì.
“Cô chủ Thư, đem nửa cân trà Phổ Nhĩ thượng hạng tôi gửi ở đây tặng cho anh bạn trẻ này”.
Thẩm Hồng nói với Thư Y Nhan, sau đó lại nói với Trần Vạn Nam: "Anh bạn trẻ, cậu tuyệt đối đừng từ chối món quà này! Đây vừa là lời xin lỗi vừa là lòng biết ơn của tôi!"
Trần Vạn Nam gật đầu.
Kỳ Cao Minh rõ ràng muốn kết giao với anh, không biết xấu hổ hỏi thông tin liên lạc của anh. Những người có mặt cũng là những người yêu thích sưu tầm đồ cổ, ai mà lại không muốn có một người bạn là bậc thầy giám định còn giỏi hơn cả Kỳ Cao Minh?
Hầu như tất cả mọi người đều vội vàng ghi lại số điện thoại của Trần Vạn Nam.
Sau đó câu chuyện xã giao khiến Trần Vạn Nam cảm thấy có chút buồn chán.
Đúng lúc đó Đường Yên Linh gọi điện, Trần Vạn Nam lập tức nhân cơ hội cáo từ.
Thư Y Nhan đích thân tiễn Trần Vạn Nam xuống lầu, gói hộp trà quà tặng cho anh: “Nửa cân trà này trị giá 340,000 tệ. Món quà này của Cục trưởng Thẩm không hề nhỏ!”
Trần Vạn Nam cầm lấy hộp quà, liếc mắt nhìn cô ta: “Vậy tôi phải cảm ơn cô à?”
"Đương nhiên là phải cảm ơn tôi rồi! Để bày tỏ lòng biết ơn, anh nên mời tôi đi ăn tối!" Thư Y Nhan cười nói.
"Hừ!" Trần Vạn Nam vẻ mặt không vui, cầm trà rời đi!
Thư Y Nhan cũng không tức giận, cô ta mỉm cười dựa vào cửa nhìn Trần Vạn Nam rời đi.
Mấy người phục vụ đứng ở cửa đều sửng sốt!
Đây là lần đầu tiên họ thấy một người đàn ông đối xử lạnh nhạt như vậy với Thư Y Nhan, cũng là lần đầu tiên thấy có người đàn ông từ chối đi ăn cùng cô ta!
…
Trước cửa quán trà, Đường Yên Linh cũng cảm thấy khó hiểu khi Thư Y Nhan đích thân tiễn Trần Vạn Nam ra ngoài, lại còn cười tươi như vậy. Điều đó khiến Đường Yên Linh đột nhiên cảm thấy không vui.
"Mọi người giải tán sớm vậy sao?" Trần Vạn Nam mỉm cười hỏi khi nhìn thấy Đường Yên Linh đang đứng một mình.
Trần Vạn Nam đang cầm trong tay một hộp trà được tặng, vẻ mặt Đường Yên Linh càng trở nên không vui hơn.
Ngay cả loại trà rẻ nhất ở quán trà này cũng có giá lên tới hàng chục nghìn tệ.
Trần Vạn Nam không mang theo tiền, vậy có thể khẳng định là Thư Y Nhan tặng cho.
"Sớm sao? Chắc anh đang quyến luyến không muốn rời khỏi đây phải không?" Đường Yên Linh đột nhiên cảm thấy ấm ức và bực dọc không rõ nguyên nhân.
"..."
Khi họ trở về nhà, Đường Đại Bằng và Trương Nguyệt Hồng đang xem TV trong phòng khách.
Đường Yên Linh tức giận trở về phòng.
Trần Vạn Nam lúng túng liếc nhìn hai vị trưởng bối. Anh đưa trà cho Đường Đại Bằng và nói: "Bố, đây là trà con được tặng. Con nghe nói cũng ngon lắm, bố có thể giữ lại uống!"
Trương Nguyệt Hồng liếc nhìn gói trà: “Cậu lại lấy đồ Yên Linh mua rồi mượn hoa dâng Phật sao?”
"Có người tặng cho con!" Trần Vạn Nam không nói nên lời.
"Cậu sao? Cậu quen biết bao nhiêu người mà ngày nào cũng có người tặng trà cho cậu?", Trương Nguyệt Hồng lườm một cái, nghĩ lại túi trà bị cậu em họ nẫng mất mà vẫn thấy tức cái lồng ngực.
Đường Đại Bằng nhận trà và lại đẩy Trần Vạn Nam về phía phòng của Đường Yên Linh.
"Bố, con ngủ trong phòng mình vẫn tốt hơn!" Trần Vạn Nam lúng túng nói.
“Làm sao bố được ôm cháu trai nếu con cứ ngủ trong phòng mình cơ chứ?” Đường Đại Bằng vừa nói vừa đẩy Trần Vạn Nam vào phòng ngủ.
Trần Vạn Nam vừa rời đi, Trương Nguyệt Hồng liền giật lấy hộp trà nhìn kỹ: "Cái này xem ra không phải đồ tốt!"
Nói xong bà ta nóng lòng lấy hộp trà ra đặt lên ngăn tủ trên cùng!
Ngăn đó là ngăn đặt những loại trà hảo hạng của Đường Đại Bằng, chuyên dùng để chiêu đãi những vị khách quý...
....
....
....
Chương 22: Chương 22: Đừng để người ngoài xúi giục
Chương 22: Đừng để người ngoài xúi giục
Sáng sớm hôm sau, đến lượt Đường Yên Linh được nghỉ làm, cô vẫn tức giận phớt lờ Trần Vạn Nam.
Trần Vạn Nam đi vào phòng khách, chào Đường Đại Bằng trước khi ra ngoài: "Bố, chiều nay con định đến chỗ chú con, có một ít di vật của bố mẹ con muốn lấy lại!"
"Được rồi, giờ con khoẻ rồi thì cũng nên đến đó một lần! Yên Linh là vợ con, con đưa nó theo cũng là phải phép!" Đường Đại Bằng gật đầu.
Trần Vạn Nam do dự, nhưng Đường Yên Linh không lên tiếng phản đối nên anh cũng đồng ý.
Đường Đại Bằng cẩn thận chọn một vài món quà từ chỗ quà mà Hoàng Thụ Nhạc mang tới rồi bảo hai người họ mang theo.
Hai người im lặng đi xuống lầu, vẻ mặt ủ rũ giống như một đôi vợ chồng trẻ đang giận dỗi nhau.
Mãi đến khi xuống tầng dưới lấy xe, Trần Vạn Nam mới nói: "Anh quên mang xe đi sửa, vẫn để trong gara bệnh viện. Nhưng hôm nay có người tặng anh một chiếc xe, chúng ta tạm thời lái chiếc xe này đi!"
"Có người tặng anh một chiếc xe ô tô? Là người phụ nữ họ Thư đó sao?" Đường Yên Linh vô tình nghĩ tới Thư Y Nhan.
"???" Trần Vạn Nam cảm thấy có chút kỳ quái nhìn Đường Yên Linh, sau đó ấn nút trên chìa khóa xe.
Đường Yên Linh choáng váng khi nhìn thấy đó là một chiếc Rolls-Royce hoàn toàn mới.
"Là nhà họ Tống đưa cho anh sao?"
Giàu đến mức này đương nhiên chỉ có nhà họ Tống.
"Ừm!"
“Không phải tôi đã bảo anh đừng dây dưa với nhà họ Tống nữa sao?” Đường Yên Linh cau mày.
"Bệnh của Tống Kiều Kiều không khó chữa, trầm cảm không phải là bệnh khó chữa trong y học cổ truyền!" Trần Vạn Nam bình tĩnh nói.
Đường Yên Linh vừa buồn bực và lo lắng, tức giận nói: "Anh chỉ là một sinh viên đại học kỹ thuật còn chưa ra trường, chưa từng học y chứ đừng nói là có kinh nghiệm hành nghề y!"
“Điều gì khiến anh nghĩ rằng chỉ cần đọc vài cuốn sách y học là có thể chữa khỏi bệnh và cứu người?”
"Anh có biết nhà họ Tống là ai không? Họ là nhà tài phiệt giàu có, đến các lãnh đạo thành phố gặp họ cũng phải nể mặt. Nếu đắc tội ông năm Hoàng, ít nhất bố mẹ có thể tìm người giúp đỡ anh".
"Nhưng nếu đắc tội nhà họ Tống thì sẽ gặp tai họa, không ai có thể cứu được anh!"
Trần Vạn Nam cau mày: “Trong lòng em, anh là người đàn ông không đáng tin cậy như vậy sao?”
Đường Yên Linh khóe miệng nhếch lên tự giễu: "Anh nghĩ tôi nên nghĩ như thế nào về anh? Khi tôi gặp anh, anh đã là bệnh nhân tâm thần rồi.
Sau khi khỏi bệnh, đầu tiên anh đánh Lý Thiên Dương, sau đó khiêu khích ông năm Hoàng. Tôi thừa nhận rằng anh đang cố gắng bảo vệ tôi và gia đình tôi, nhưng anh đã chọn phương pháp không đáng tin cậy nhất, dùng bạo lực để chống lại bạo lực. Nhưng chắc chắn rồi sẽ có những người mà anh đánh không lại.
Anh cũng đã nhìn thấy kết quả thực tế, bao nhiêu rắc rối thi nhau tìm đến cửa, bố mẹ thì phải muối mặt xin người ta giúp đỡ!
Bây giờ anh lại còn qua lại với nhà họ Tống, như vậy có khác gì biểu diễn tiết mục người đi trên dây đâu? Anh nghĩ tôi nên thấy thế nào đây? "
Hai người ngồi trên xe, bầu không khí trong xe rất nặng nề.
Đường Yên Linh nhìn sắc mặt âm trầm của Trần Vạn Nam, nghĩ tới việc anh vừa mới khỏi bệnh. Cô do dự hồi lâu, sắc mặt tái nhợt nói:
"Nếu anh cảm thấy những lời tôi nói rất quá đáng thì tôi có thể xin lỗi anh!"
"Tôi đang nghĩ cho anh và gia đình chúng ta nên nhất thời xúc động mất kiểm soát!"
Trần Vạn Nam thở dài: "Chúng ta chưa bao giờ có cơ hội thực sự hiểu nhau. Anh có thể tha thứ cho việc em hiểu lầm anh, thậm chí không tin anh!"
"Nhưng anh hy vọng chúng ta có thể cố gắng tìm hiểu nhau..."
Nói xong, Trần Vạn Nam dừng một chút, sau đó nói: "Đương nhiên, lựa chọn là ở em!"
Đường Yên Linh hiểu ý Trần Vạn Nam, nếu cuộc hôn nhân của họ muốn tiếp tục, họ phải hiểu và chấp nhận nhau.
Nếu không, tương lai họ sẽ phải đi trên con đường riêng của mình.
Đây có phải là điều mà Trần Vạn Nam thực sự nghĩ? Nếu vậy thì người đàn ông này có khí phách hơn cô nghĩ.
Đường Yên Linh mím môi, theo bản năng muốn tránh né chủ đề này: "Anh có hiểu về chú Hai của mình không?"
"Anh cũng có chút ấn tượng!" Trần Vạn Nam suy nghĩ một chút rồi nói.
Anh có không ít ký ức về người em trai ruột của bố mình. Trước kia nhà anh và nhà chú rất thân thiết. Bố anh cưới mẹ anh là Ngô Viên, còn chú thì cưới em gái ruột của mẹ là dì Ngô Mẫn.
Hai gia đình vốn có mối quan hệ tốt đẹp cho đến khi anh học tiểu học, bố anh không hiểu vì lý do gì mà xô xát với chú Hai.
Sau vụ đó, quan hệ giữa hai nhà tệ đi rất nhiều.
Đã hơn một lần bố anh chỉ trích nhà chú Hai là không nhận người thân, tham lam!
Trần Vạn Nam biết Đường Yên Linh nói đến điều này để nhắc nhở anh rằng rất khó để lấy lại tài sản thừa kế đã rơi vào tay chú Hai của anh.
"Anh chỉ muốn lấy lại một số đồ cũ của bố mẹ làm kỷ niệm thôi! Còn những thứ khác thì để xem đã!"
Đường Yên Linh lần này đồng ý với anh: "Anh nghĩ như vậy thì tốt rồi!"
…
Sau khi Trần Vạn Nam và Đường Yên Linh tới gõ cửa nhà chú Hai Trần Diêu Dương thì dì Ngô Mẫn là người mở cửa.
"Sao cháu lại tới đây?" Ngô Mẫn tuy hơi mập nhưng lại có khí chất, trong đôi mắt to không giấu được sự kinh ngạc, quay người vội vàng gọi Trần Diêu Dương.
"Cháu đã khỏi bệnh, cho nên đưa Yên Linh tới thăm chú dì!" Trần Vạn Nam nói.
Họ đang nói chuyện thì Trần Diêu Dương cũng đi tới cửa, trong mắt thoáng hiện vẻ hoảng sợ nhưng rất nhanh biểu cảm đó đã được che giấu:
"Là Vạn Nam sao, mau vào đi!"
"Thật tốt là cháu đã khỏi bệnh! Anh cả và chị dâu ở dưới đó có thể yên tâm rồi!"
"Đây là vợ của cháu à? Vợ cháu xinh thật đấy, thằng nhóc này đúng là có phúc".
Trần Vạn Nam chỉ im lặng nghe những lời khách sáo này mà không nói một lời.
Trần Diêu Dương liếc mắt nhìn Đường Yên Linh rồi nói: "Lúc đó hỗn loạn lắm. Bố vợ cháu nói cháu sớm đã có hôn ước với nhà họ Đường nên đã đón cháu đi. Chú cũng không tiện nói gì cả!"
Trần Vạn Nam nhìn Trần Diêu Dương, vẻ mặt như cười như không: "Lúc cháu kết hôn chú Hai cũng đâu có tới!"
Trần Diêu Dương bỗng nhiên có chút xấu hổ, bình thường nếu bố Trần Vạn Nam đã mất thì chú cũng như cha. Việc ông ta phải tham gia lễ cưới là điều đương nhiên.
Ngô Mẫn đỡ lời: "Đó là bố mẹ cháu nhưng cũng là anh chị ruột của chú dì. Lúc đó mọi việc xảy ra qúa đột ngột, hai chú dì đều ốm nặng, cho nên mới không chăm sóc được cho cháu..."
Hai vợ chồng chú dì kẻ tung người hứng, nói chuyện vòng vo hết chuyện này sang chuyện khác. Từ chuyện nhà họ Đường đến chuyện khi nào vợ chồng Trần Vạn Nam có em bé.
Nhưng không có ai chủ động nhắc đến tài sản thừa kế của cha mẹ Trần Vạn Nam.
Nếu không biết nội tình, người ngoài sẽ lầm tưởng đây là một người chú quan tâm cháu trai mình hết mực.
Trần Vạn Nam thất vọng lắc đầu, bố anh có mắt nhìn người rất chính xác. Đúng là không nên kỳ vọng gì đối với hai người này.
"Lúc đó bố mẹ cháu đột ngột qua đời, cháu lại đổ bệnh. Hậu sự của bố mẹ đều do chú dì lo liệu, cháu nên nói lời cảm ơn chú dì".
Trần Vạn Nam chủ động phá vỡ câu chuyện lan man này.
"Hôm nay cháu đến đây còn có mục đích khác, chính là lấy lại một ít di vật của bố mẹ cháu để đem về làm kỷ niệm!"
Trần Diêu Dương và vợ mình nhìn nhau, hơi nghiêng người về phía trước: "Lấy đồ sao? Làm gì còn đồ gì mà lấy?"
“Hả?” Trần Vạn Nam nheo mắt lại.
“Lúc đó cháu còn nhỏ, chưa biết nhiều chuyện, công ty của mẹ cháu nợ nần rất nhiều”.
"Cho nên về cơ bản đồ đạc của nhà cháu khi xưa đều đã bán hết, thậm chí số tiền này cũng không đủ để trả nợ. Chú còn phải bù thêm 300,000 tệ!"
Trần Diêu Dương hùng hồn nói.
"Ồ! Vậy ý của chú Hai là căn nhà 130 mét vuông của nhà cháu đã bán rồi, toàn bộ bộ sưu tập của mẹ cháu cũng đã bán rồi?"
"Đúng vậy, nếu cháu không tin có thể liên hệ chủ nợ, tự mình hỏi!" Trần Diêu Dương nói.
Trần Vạn Nam sờ sờ mũi, giọng nói trở nên trầm hơn rất nhiều: “Thứ cháu muốn lấy lại chính là bộ ấm trà mà bố cháu thường dùng, cùng chiếc vòng cổ bằng sáp ong mà mẹ cháu đã đeo hơn mười năm!”
“Cả hai thứ này đều không có giá trị bao nhiêu, cháu chỉ giữ làm kỷ niệm mà thôi! Vậy là hai thứ này cũng đã bán rồi sao?”
Giọng nói của Ngô Mẫn đột nhiên trở nên chói tai: “Vạn Nam, cháu nói thế là có ý gì? Giống như chúng tôi đã lấy đi tất cả những gì có giá trị của nhà cháu vậy?”
Trần Diêu Dương gật đầu: "Đừng để lời người ngoài làm cháu hiểu sai. Chúng ta mới là người một nhà, làm sao chú có thể lừa cháu hay hại cháu được? Càng không thể lấy tiền của nhà cháu được".
“Lúc đó đồ đạc trong nhà đều gom lại đem bán để trả nợ!”
Đường Yên Linh cũng cảm thấy thông cảm với Trần Vạn Nam. Mặc dù Đường Đại Bằng không có ý định giúp đỡ anh tranh đoạt tài sản, nhưng ông ấy cũng đã tiến hành điều tra một chút.
Ngôi nhà của gia đình họ Trần rộng hơn 130 mét vuông, tuy là nhà cũ nhưng ở vị trí đắc địa nên cũng rất đáng tiền.
Về phần công ty của mẹ Trần Vạn Nam, tuy không lớn nhưng hoạt động rất tốt, không hề nợ người ngoài hay nợ ngân hàng. Một số món đồ cổ trong các bộ sưu tập còn vô cùng có giá trị.
Kể ra thì khối tài sản của gia đình anh không lớn nhưng ít nhất cũng phải bốn đến năm triệu tệ.
Nó hoàn toàn không giống như những gì vợ chồng Trần Diêu Dương đã nói.
"Vậy là cả hai thứ không hề đáng tiền và chỉ có ý nghĩa kỷ niệm này chú Hai cũng không muốn giao ra?"
Trần Vạn Nam đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sáng như con dao cắt qua Trần Diêu Dương.
Trần Diêu Dương bị ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện này nhìn chằm chằm: "Cháu đang nói cái gì vậy?"
Vừa nói, ông ta vừa nhìn Đường Yên Linh, nghi hoặc nói: “Gia đình cô xúi giục cháu trai tôi đến đây à?”
"???" Đường Yên Linh không nói nên lời.
"Tôi biết ngay nhà họ Đường cô đưa nó đi không có mục đích tốt đẹp gì, hoá ra là vì tiền!" Ngô Mẫn ác ý nói.
Sự thất vọng trong lòng Trần Vạn Nam giờ đã tích tụ thành tức giận: “Nhà họ Đường có ơn lớn với cháu! Khi hai người không nghĩ tới đứa cháu này thì nhà họ Đường gả con gái cho cháu. Giờ hai người nói nhà họ Đường như vậy cháu rất không vui!"
"Vạn Nam, đừng để bị lừa! Cháu nghĩ nhà họ Đường có thể vô duyên vô cớ gả con gái của họ cho một người mắc bệnh tâm thần ư? Làm sao họ có thể không có âm mưu gì? Họ chỉ muốn chiếm đoạt tài sản của nhà cháu và biến chú cháu chúng ta thành kẻ thù!"
"Trong mắt chú, tôi là kẻ ngốc sao? Bỏ đi, cho chú xem cái này!", Trần Vạn Nam mở dữ liệu trong điện thoại ra, ném cho Trần Diêu Dương xem.
Trần Diêu Dương nhìn thoáng qua, sắc mặt có sự thay đổi lớn: "Cháu, sao cháu có được thứ này?"
....
....
Chương 23: Chương 23: Ân đoạn nghĩa tuyệt
Chương 23: Ân đoạn nghĩa tuyệt
Ngô Mẫn cũng rướn cổ sang nhìn xem, sắc mặt nhất thời cũng trở nên khó coi.
Trần Vạn Nam lấy lại điện thoại di động, trầm giọng nói: “Chú Hai có lẽ không hiểu về gia đình tôi. Kể từ khi tôi bắt đầu học cấp ba, tình hình tài chính, các khoản tiết kiệm, bảo hiểm của gia đình và công ty, bố mẹ đều nói cho tôi biết. Thậm chí họ còn gửi cho tôi bản mềm của sổ sách kế toán!"
“Vậy chú có muốn rút lại những điều vừa rồi không?”
Nói đến đây, giọng nói của Trần Vạn Nam không còn ôn hòa như lúc mới vào cửa mà lạnh lùng như băng.
Vợ chồng Trần Diêu Dương còn chưa nói gì thì cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra.
"Bố mẹ, sao bố mẹ phải nhiều lời với anh ta như vậy?"
Con trai của Trần Diêu Dương là Trần Hoan Thuỵ hung hãn lao vào phòng khách, vẻ mặt đầy thách thức và khinh thường Trần Vạn Nam.
"Tôi nói cho anh biết, một xu nhà tôi cũng không đưa cho anh! Lý do rất đơn giản, bố anh là kẻ ăn bám, tiền của nhà anh lúc trước đều do bác gái kiếm được".
Trần Vạn Nam đang ngồi trên ghế sô pha đột nhiên bật dậy như lò xo, tiến về phía trước mấy bước, túm lấy cổ áo Trần Hoan Thuỵ.
“Cậu có biết mình đang nói cái gì không?” Trần Vạn Nam trong mắt hiện lên sự phẫn nộ. Anh tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bất cứ kẻ nào dám xúc phạm bố mình.
Trần Hoan Thuỵ là em họ của Trần Vạn Nam. Bọn họ bằng tuổi nhau, khi còn nhỏ bọn họ còn từng học chung trường tiểu học và cấp hai.
Bất kể sự bất hoà giữa hai gia đình, mối quan hệ giữa anh em họ vẫn khá tốt.
Nhưng vào lúc này, trên mặt Trần Hoan Thụy lại đầy sự lạnh lùng và khinh bỉ.
Trần Diêu Dương và Ngô Mẫn nhìn nhau, sau đó cũng không ngăn cản con trai mình.
Trần Hoan Thuỵ nhận được sự đồng ý ngầm của bố mẹ nên càng mạnh miệng hơn:
"Sao vậy? Không chịu được à? Bố anh chỉ là một công chức nhỏ, mấy chục năm không được thăng chức lần nào. Nói thẳng ra ông ta chỉ là kẻ thua cuộc, anh nghĩ tại sao ông ta mua được nhà cơ chứ?"
"Tại sao ông ta được uống trà ngon? Tại sao lại để lại số tiền bảo hiểm lớn? Vì ông ta là kẻ ăn bám chứ còn sao nữa!"
Trần Hoan Thụy trên mặt đầy vẻ giễu cợt.
Trần Vạn Nam tức đến nỗi tát vào mặt Trần Hoan Thuỵ.
Khóe miệng Trần Hoan Thuỵ chảy máu, trên mặt hiện lên một tia hung ác: “Hơn nữa anh còn là đứa con hoang của bố anh và một ả đàn bà đê hèn khác sinh ra! Bác tôi mù mắt mới lấy bố anh, nuôi bố con anh suốt hai mươi năm trời! "
"Một đứa con hoang như vậy mà muốn thừa kế di sản của bác gái tôi à?"
Trần Vạn Nam sững lại mấy giây, anh không phải con ruột của bố mẹ mình sao?
Không, đây chắc chắn chỉ là vì tiền nên cố ý vu khống bịa đặt.
Trần Vạn Nam tức giận lại giơ tay tát vào mặt Trần Hoan Thụy mấy cái.
Trần Diêu Dương và Ngô Mẫn lo lắng và lao tới để bảo vệ con trai họ.
Trong cơn thịnh nộ , tất cả những gì Trần Vạn Nam có thể nghĩ đến là trở tay tát Trần Diêu Dương hai cái.
Trần Diệu Dương đương nhiên là nổi cơn thịnh nộ, hai mắt đỏ ngầu, chỉ vào Trần Vạn Nam như quân thù: “Súc vật, mày dám đánh tao?”
Ngô Mẫn thì xót xa ôm lấy cậu con trai vàng ngọc, thét lên chói tai: "Con trai tôi đã nói gì sai? Cậu chính là con hoang của bố cậu với người phụ nữ khác ở bên ngoài. Chị tôi lấy bố cậu, đã chăm sóc cho hai bố con cậu nửa đời người rồi!"
“Bố cậu thì trong mắt chỉ có đứa con trai hư hỗn nhà cậu. Sau khi lấy chị gái tôi thì không chịu sinh con nữa, để chị gái tôi chết mà không có người thừa kế. Lúc đó chỉ là trong bữa tiệc, chú Hai của cậu nói một câu cậu không phải con ruột của chị tôi, khuyên họ sinh thêm một đứa, vậy mà bố cậu lập tức động tay chân với chồng tôi!"
"Sau đó còn uy hiếp chúng tôi rằng anh ta sẽ liều mạng với cả nhà tôi nếu có ai dám nhắc chuyện này trước mặt câu! Liều mạng? Ha ha, thế rồi anh ta cũng tự nhiên lăn ra chết bất đắc kỳ tử, vậy là khỏi phải liều mạng nữa nhé. Hai bố con cậu hút máu chị tôi, giờ dựa vào đâu mà đi đòi gia sản?"
"Gia đình chúng tôi lấy tiền rồi thì đã sao? Nói cho cậu biết, cậu không có cửa đâu! Một xu cùng đừng hòng lấy được!"
"Dám đánh người trong nhà tôi, tôi sẽ gọi cảnh sát ngay bây giờ cho cậu đi tù mọt gông!"
Ngô Mẫn cuồng loạn gầm lên, Trần Vạn Nam tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, đầu óc trống rỗng, đứng đó hồi lâu không động đậy.
Đường Yên Linh nhanh chóng tiến lên nắm lấy tay Trần Vạn Nam, lòng bàn tay vốn khô ráo và ấm áp giờ đã trở nên ẩm ướt.
"Trần Vạn Nam!" Đường Yên Linh hét lớn, bóp chặt huyệt Hợp Cốc của anh.
Một lúc sau, Trần Vạn Nam mới định thần lại, vẻ mặt càng lạnh lùng hơn, giống như băng lạnh:
“Trần Diêu Dương, năm tôi năm tuổi, ông làm ăn thua lỗ nên chạy đến nhờ bố tôi giúp đỡ. Mẹ tôi thì nhất quyết không chịu đưa tiền cho ông. Lúc đó là bố tôi lấy phiếu lương đi vay tiền cho ông mượn".
"Còn bà, Ngô Mẫn! Bà muốn chuyển việc, lại không nỡ bỏ tiền đi xin xỏ tạo quan hệ! Bà cũng chạy đến tìm bố tôi, lúc đó cũng chính bố tôi - người mà các người gọi là vô dụng đó đã bỏ tiền túi ra giúp bà!"
"Còn cậu, bố tôi sau này dù có quan hệ không tốt với gia đình cậu, nhưng ông ấy vô cùng thương yêu đứa cháu trai là cậu!"
"Sau khi bố tôi mất và tôi lâm bệnh, chính gia đình cậu cướp hết tài sản của gia đình tôi! Bây giờ chính cậu lại thô lỗ và làm nhục người đã khuất chỉ vì một ít tiền".
“Cho dù tôi không phải là con ruột của mẹ tôi, nhưng bố tôi có phải là máu mủ ruột thịt của các người không? Ông ấy lúc sống có làm gì sai với các người không? Các người dựa vào đâu mà làm được việc cạn tàu ráo máng như vậy, đem bán hết sạch mọi thứ trong nhà, đến một vật kỷ niệm cũng không để lại cho đứa con trai này được tưởng nhớ bố mẹ mình? "
"Tôi vốn dĩ không quan tâm đến tiền bạc, tôi chỉ là tới lấy hai di vật làm kỷ niệm. Nhưng nhà các người đã tuyệt tình như vậy thì tôi, Trần Vạn Nam này cũng không nhẫn nhịn thêm nữa".
Khi Trần Vạn Nam nói điều này, đôi mắt của anh đỏ hằn tia máu, anh gằn từng chữ: "Hôm nay, tôi, Trần Vạn Nam ân đoạn nghĩa tuyệt với các người!"
"Ngày giỗ của bố mẹ tôi, hãy trả lại hết những thứ các người đã lấy của gia đình tôi! Sau đó quỳ lạy trước mộ bố tôi và nhận lỗi!"
"Nếu không, tôi sẽ khiến cả nhà các người sống còn không bằng chết!"
Trần Hoan Thuỵ cười lạnh: "Đúng là đồ thần kinh! Còn đòi khiến cho nhà tôi sống không bằng chết!"
"Bố tôi hiện là chủ của chuỗi khách sạn lớn nhất thành phố Nam Tân! Chẳng bao lâu nữa, bố tôi sẽ là vua trong ngành khách sạn ở Giang Nam, biết chưa hả?"
"Mẹ tôi là phó cục trưởng Cục Nhân sự và An sinh xã hội!"
"Tôi hiện đang khởi nghiệp. Công ty sưu tập đồ cổ do tôi thành lập đã nhận được sự đầu tư từ ông chủ Chu, một nhà sưu tập nổi tiếng! Trong tương lai, công ty sưu tập của tôi sẽ giống như Thiên Duyên Các".
"Còn anh thì chỉ là một kẻ tâm thần. Anh còn chưa tốt nghiệp đại học".
"Anh cũng là kẻ ăn bám như bố anh thôi! Sao dám lớn tiếng như vậy?"
“Tin hay không thì tùy, bây giờ chỉ cần một cuộc điện thoại của tôi, anh thậm chí còn không ăn bám được nữa mà phải ăn cơm tù đấy nhé?”
Khuôn mặt của Trần Hoan Thuỵ sưng tấy vì những cái tát, và sự oán hận trong mắt hắn ta dường như là mong muốn Trần Vạn Nam lập tức chết đi.
Trần Vạn Nam không còn tức giận nữa mà đã lấy lại sự bình tĩnh, lãnh đạm. Anh tiến lên nắm lấy cổ Trần Hoan Thuỵ.
“Năm chúng ta học cấp hai, cậu bị bọn côn đồ trấn lột tiền trong ngõ. Lúc đó cậu khóc gọi tôi là anh, bảo tôi giúp cậu. Tôi vì cậu mà bị bọn chúng đâm một nhát, lúc đó cậu chạy nhanh còn hơn chó nữa. Đến khi về nhà cậu còn nói đó là do tôi ở ngoài gây gổ đánh nhau nên bị đâm. Lúc đó sao tôi không thấy cậu có bản lĩnh như vậy nhỉ!"
Trần Hoan Thuỵ không thở được, mặt và mắt đều đỏ ngàu, nhưng trên mặt Trần Vạn Nam không hề biểu lộ chút cảm xúc nào.
Đường Yên Linh bị dáng vẻ của Trần Vạn Nam dọa sợ. Cô vội vã hét lên: "Vạn Nam, buông ra! Mau buông ra!"
Trần Vạn Nam không nhúc nhích mà lạnh lùng nhìn Trần Diêu Dương: "Bộ ấm trà của bố tôi và vòng cổ bằng sáp ong của mẹ tôi đâu?"
Ngô Mẫn vô thức lao vào Trần Vạn Nam để cứu con trai mình.
Nhưng bà ta đã bị anh đá cho bay ra ngoài.
Lần đầu tiên, Trần Diêu Dương nhìn thấy trong mắt cháu trai mình lóe lên tia sáng dữ tợn, giống hệt như lúc người anh trai đã chết của ông ta phát điên.
"Thật sự là bán rồi!" Trần Diêu Dương hoảng sợ đến nỗi phải nói ra sự thật.
“Vật đó không có giá trị!” Trần Vạn Nam hơi nheo mắt lại.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng như sắp chịu không nổi của con trai mình, đồng tử của ông ta bắt đầu co rút lại.
Trần Diêu Dương hét lên: "Công ty sưu tập Thiên Dương đã mua lại rồi! Bọn họ còn nói rõ là muốn mua bộ ấm trà và vòng cổ sáp ong của mẹ cậu!"
"Họ ra giá hai triệu! Đương nhiên là tôi bán!"
"..." Trần Vạn Nam buông Trần Hoan Thuỵ ra, trong đầu đột nhiên như có một tiếng nổ.
Bộ ấm trà của bố anh là do một nghệ nhân gốm làm ra, giá trị không cao, nhiều nhất là ba mươi đến năm mươi nghìn tệ.
Còn chiếc vòng cổ bằng sáp ong của mẹ thì chỉ là một món đồ bình thường được mua khi gia đình họ còn có hoàn cảnh bình thường, giá nhiều nhất là một trăm nghìn tệ.
Tại sao công ty kia lại đồng ý với giá hai triệu? Nhìn biểu cảm của Trần Diêu Dương ban nãy thì có vẻ là ông ta không nói dối.
Lúc này, nhiều chuyện trong quá khứ, nhiều chi tiết mà anh chưa bao giờ quan tâm lại hiện lên trong đầu.
"Một tháng, các người chỉ có một tháng! Bằng không tôi cam đoan với các người chuỗi khách sạn sẽ đổi chủ, từ phó cục trưởng thành tù nhân, còn công ty sưu tập gì đó sẽ thành đống giẻ rách!"
Nói rồi Trần Vạn Nam rời đi cùng với Đường Yên Linh
Trần Hoan Thuỵ vẫn còn thở hổn hển, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi: "Tại sao không báo cảnh sát? Tại sao chúng ta không..."
"Giết hắn, nhất định phải giết hắn! Nhìn xem hắn tàn nhẫn đến thế nào! Gia đình chúng ta chừng nào hắn chết mới yên ổn!"
Nghe con trai chửi bới, Trần Diêu Dương bực dọc tát hắn ta một cái: "Câm miệng!"
Ngô Mẫn đau khổ ôm lấy con trai, tức giận nói: "Ông làm gì vậy? Ông có gan thì đi mà đánh thằng cháu điên của ông đi!"
Trần Diêu Dương vẻ mặt u ám nói: "Tôi sẽ cho nó đi xuống với bố nó. Chắc anh trai tôi cũng nhớ nó lắm đúng không?"
…
Trên đường trở về, Đường Yên Linh nhìn vẻ mặt âm trầm của Trần Vạn Nam, sự suy sụp trong im lặng đó của anh khiến cô cảm thấy có chút đau lòng.
Sau khi Trần Vạn Nam khỏi bệnh, anh luôn tỏ ra bình tĩnh. Ngay cả khi mẹ cô nói lời gay gắt, ngay cả khi đánh Lý Thiên Dương hay khi đứng trước Tống Tư Minh anh đều ung dung và bình thản.
Đây là lần đầu tiên cô thấy anh phát điên như vậy!
"Kỳ thực những lời họ nói cũng không hoàn toàn là sự thật!"
Trần Vạn Nam đột nhiên quay đầu lại nhìn Đường Yên Linh, hỏi: "Em nói vậy là có ý gì?"
....
....
....
Chương 24: Chương 24: Con đang lên lớp bố vợ à?
Chương 24: Con đang lên lớp bố vợ à?
Đôi mắt lạnh lùng của Trần Vạn Nam giống như một con thú bị thương.
Đường Yên Linh sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu mình và nói:
"Bố tôi biết rất rõ về gia đình anh! Ông ấy nói bố anh là một nhà thông thái, ông ấy là sinh viên hàng đầu chuyên ngành khảo cổ học ở trường đại học Thanh Bắc".
"Có vẻ như lúc đầu ông ấy đã ra ngoài lập nghiệp, sau đó không biết vì lý do gì mà quay lại Nam Tân và tham gia kỳ thi công chức!"
“Công ty sưu tập của mẹ anh khởi đầu chỉ là một cửa hàng nhỏ. Sau khi cưới bố anh, mới dần dần hình thành công ty sưu tập đồ cổ".
Mặc dù mẹ anh đứng ra điều hành công ty nhưng chính bố anh mới là người đứng đằng sau hỗ trợ, bởi vì ông ấy rất có chuyên môn và nhiều lần sưu tập được những món đồ cổ đắt giá nên công ty mới có thể ổn định được".
Đường Yên Linh nói, sau đó dừng lại một chút: "Có thể là bởi vì bố anh là công chức, cho dù chỉ là một công chức bình thường nhưng cũng sẽ cân nhắc khi đứng ra làm ăn kinh doanh như vậy, cho nên mới không nói cho ai biết!"
"Ừm!"
Những điều Đường Yên Linh nói thực ra Trần Vạn Nam đều biết cả.
Có điều những lời này do Đường Yên Linh nói ra cũng khiến anh cảm thấy được an ủi hơn nhiều sau cơn kích động vừa rồi.
"Còn một chuyện khác, không biết có nên nói hay không!" Đường Yên Linh do dự nói.
"Hả?" Trần Vạn Nam ngẩng đầu.
“Bố tôi rất đánh giá rất cao bố anh, nói rằng ông ấy là một quân tử, nhân cách đạo đức không chê vào đâu được, lại còn là sinh viên hàng đầu đại học Thanh Bắc. Nhưng làm sao một người như vậy có thể chỉ là một công chức cấp thấp trong nhiều năm như vậy..."
Đường Yên Linh ban đầu cũng phản đối việc bố cô trả ơn bằng cách gả con gái mình cho Trần Vạn Nam. Để thuyết phục con gái, Đường Đại Bằng thường nói về cha con nhà họ Trần với cô.
Đường Yên Linh thậm chí còn đích thân đến trường đại học của Trần Vạn Nam để tìm hiểu tính cách của người đàn ông này trước khi đổ bệnh.
Trần Vạn Nam trầm mặc hồi lâu, trong lòng cũng nảy sinh một mối nghi hoặc.
Giống như vừa rồi lúc anh lấy cuốn sổ kế toán của công ty gia đình mình ra, Trần Diêu Dương cũng bị sốc.
Lúc đầu anh chỉ nghĩ bố coi anh như một người thanh niên đã trưởng thành nên mới chia sẻ vấn đề này với anh.
Nhưng lúc này, anh chợt nhận ra rằng bố anh dường như đang chuẩn bị cho hậu sự của chính mình, như thể ông ấy biết trước sẽ có tai hoạ giáng xuống bất cứ lúc nào.
Vụ đột nhập và cướp của giết người đó có thực sự chỉ là một tai nạn? Tại sao công ty sưu tập đó lại mua di vật của bố mẹ anh với giá cao như vậy?
Ngoài ra, việc người nhà Trần Diêu Dương nói rằng anh là con riêng của bố và một người phụ nữ khác là điều anh khó mà chấp nhận được.
Trong ký ức của anh, bố mẹ anh tình cảm sâu đậm. Mẹ anh là Ngô Viên rất yêu thương anh, họ không khác gì hai mẹ con bình thường. Vậy mà giờ bọn họ lại nói anh không phải là con trai của Ngô Viên sao?
Trần Vạn Nam nghĩ đến một người, Đường Đại Bằng!
Người dám gả con gái cho anh khi anh bị bệnh tâm thần và không biết có chữa khỏi được hay không thì không thể là người không biết gì về gia đình anh.
Nghĩ tới đây, Trần Vạn Nam nhấn ga tăng tốc.
Khi hai người trở về nhà, Đường Đại Bằng đang xem thông tin cây trồng của vườn thuốc.
Thấy hai đứa con mình sắc mặt đều sa sầm lại sau khi đến nhà Trần Diêu Dương thì ông ấy cũng lờ mờ đoán ra sự tình. Đường Đại Bằng còn chưa kịp an ủi thì Trần Vạn Nam đã nói:
"Bố, con muốn nói chuyện riêng với bố!"
"Ồ, được thôi! Yên Linh, con về phòng đi. Còn con rể ngồi xuống đây nói!" Đường Đại Bằng gật đầu.
Đường Yên Linh lo lắng nhìn bố cô rồi quay trở lại phòng.
"Con mắc bệnh tâm thần, lúc đó bố cũng không biết sau này con có khỏe lại hay không. Thậm chí lúc đó con còn bị Trần Diêu Dương chiếm hết tài sản, không có xu dính túi. Tại sao bố lại gả Yên Linh cho con!"
Trần Vạn Nam thẳng thắn hỏi.
Đường Đại Bằng cau mày: “Mẹ con có ơn với bố và nhà họ Đường. Bố đã đồng ý với bà ấy, sau này nếu con gặp khó khăn, bố sẽ bảo vệ con!”
"Mẹ con chỉ là chủ một công ty sưu tập đồ cổ nhỏ, bà ấy có thể giúp gì cho bố và nhà họ Đường?" đôi mắt Trần Vạn Nam nhìn Đường Đại Bằng như có lửa.
Đường Đại Bằng thở dài: “Trần Diêu Dương đã nói gì với con?”
Trần Vạn Nam không nói gì.
“Không phải Ngô Viên!” Đường Đại Bằng cũng không tránh né.
“Vâng!” Trần Vạn Nam quay người định rời đi.
"Con không muốn hỏi mẹ ruột con là ai sao?" Đường Đại Bằng đã vô số lần nghĩ tới, có một ngày Trần Vạn Nam sẽ đứng ở trước mặt hỏi ông ấy câu này. Ông ấy cũng đã nghĩ ra vô số cách để né tránh việc phải trả lời câu hỏi này.
Điều ông ấy không thể ngờ là Trần Vạn Nam lại không hỏi.
"Con không muốn biết người có thể bỏ rơi chồng con đó là ai. Con chỉ có một người mẹ, tên bà ấy là Ngô Viên!"
Trần Vạn Nam dứt khoát nói, ánh mắt không còn hoang mang như trước.
Đường Đại Bằng thở dài: “Có một số việc có thể không như con nghĩ".
Trần Vạn Nam mỉm cười: "Con biết bố sẽ nói người đó có khó khăn hay gì đó, nhưng trong cuộc sống mỗi người đều có khó khăn riêng. Chỉ là có người lựa chọn chịu trách nhiệm, có người lựa chọn trốn tránh!"
"Bố chọn gả con gái mình cho một người mắc bệnh tâm thần chỉ vì lời hứa ban đầu. Lúc đó bố không thấy khó khăn sao?"
“Yên Linh quyết định cưới con chỉ vì nhà họ Đường từng được người đó giúp đỡ. Lúc đó cô ấy không khó khăn sao?”
"Tất cả đều gặp khó khăn nhưng đều chọn sẽ chịu trách nhiệm phải không?"
Đường Đại Bằng nghẹn ngào nói: "Con khỏi bệnh rồi, nói năng rành mạch rồi nên đang lên lớp cho bố vợ con hả?"
"..."
"Trần Diêu Dương là kẻ tham tiền, ba năm đã trôi qua, muốn ông ta trả lại tiền là việc không có khả năng!"
"Ông ta đương nhiên sẽ không trả lại! Nhưng con sẽ cho ông ta biết hậu quả của việc lấy đi thứ không thuộc về mình!" Trần Vạn Nam nghiêm túc nói.
"Gia đình ông ta ba năm nay gặp vận may lớn, công ty đột nhiên phát triển rất nhanh chóng, lại còn trở nên thân thiết với một số kẻ không ra gì!"
“Đối đầu với ông ta, con sẽ chịu thiệt!” Đường Đại Bằng nghiêm túc nói.
"Gia đình chúng ta điều kiện bình thường, nhưng có hai căn hộ, hai cửa hàng, thu nhập từ vườn thuốc cũng ổn định, từ nay những thứ này sẽ thuộc về con và Yên Linh!"
Đường Đại Bằng thay đổi chủ đề và cố gắng thuyết phục anh.
Trần Vạn Nam gật đầu: “Vâng, nhà chúng ta không phải lo ăn lo mặc, con cũng không sợ bản thân mai sau không kiếm được tiền!”
"Nhưng điều đó không có nghĩa là ông ta có thể phá hỏng công sức lao động của bố mẹ con!"
“…” Đường Đại Bằng càng nghe càng lo lắng, không biết nên thuyết phục anh thế nào.
Lúc này, cửa phòng ngủ của đôi vợ chồng già bị kéo ra, Trương Nguyệt Hồng hung hãn bước ra ngoài:
"Não cậu có vấn đề gì sao? Cậu không hiểu bố vợ cậu đang nói gì phải không? Chú Hai của cậu là ai? Cậu là ai? Cậu vẫn muốn trả thù bọn họ à? Tôi thấy cậu đang không biết lượng sức mình!"
"Cậu cho rằng đó vẫn là mấy người họ hàng nghèo khó của cậu sao? Giờ ông ta là ông trùm khách sạn ở thành phố Nam Tân. Tiền trong tay ông ta nếu đổi thành tiền xu thì đủ để chôn sống cả nhà chúng ta!"
"Cậu muốn tìm đường chết thì đừng có lôi cả nhà theo!"
Trương Nguyệt Hồng tuôn ra một tràng, không hề xấu hổ vì ban nãy đã nghe lén.
Trần Vạn Nam cau mày: “Con đương nhiên có biện pháp của mình! Sẽ không liên lụy đến cả nhà!”
"Nói còn hay hơn hát! Không phải trước đó cậu cũng nói chuyện của ông năm Hoàng gì đó sẽ không liên luỵ đến Yên Linh sao? Sau đó thì sao? Nếu không phải nhà chúng ta bỏ ra hai triệu thì chuyện đó có giải quyết được không?"
Đường Đại Bằng cũng bất lực vì người vợ nóng tính của mình, đành quát lên: "Cãi nhau đủ chưa? Đều là người một nhà mà bà không chịu thôi đi hả?"
Trương Nguyệt Hồng nghe vậy càng tức giận hơn, bà ta chộp lấy món quà đã chuẩn bị sẵn trong góc ném vào chân Trần Vạn Nam:
"Trương Hải Dân bảo tôi đến dự sinh nhật con gái cậu ta. Vốn bố cậu định đi, nhưng giờ cậu đi đi. Đi cho biết cảm giác cầu xin người ta giúp đỡ nó khó chịu và khổ sở thế nào, để cậu tự biết mình ở đâu. Nếu không cậu lại nghĩ mình là thần tiên lên trời xuống biển được".
Trần Vạn Nam trong lòng không khỏi buồn bực. Đưa tiền cho Trương Hải Dân chẳng khác nào bỏ tiền mua một bài học để sau này thông minh hơn!
Có điều họ đồng ý đưa tiền cũng là vì nghĩ cho anh!
“Được!” Trần Vạn Nam lập tức đồng ý.
“Yên Linh, con đi cùng Vạn Nam đi!” Đường Đại Bằng nói không lại vợ, đành nói lớn cho Đường Yên Linh trong phòng nghe thấy.
Đường Yên Linh đi ra ngoài nói: "Con không đi, Trần Vạn Nam cũng không được phép đi!"
Trần Vạn Nam đã bị kích động khi đến nhà chú Hai. Đến chỗ cậu họ chắc cũng chẳng có việc gì vui vẻ, chỉ sợ Trần Vạn Nam sẽ lại phát bệnh.
"Không sao, vừa hay anh có chút chuyện cần nói với cậu!", Trần Vạn Nam bình tĩnh nói. Dám nẫng tay không hai triệu tệ, anh phải cho ông ta biết hai triệu này không dễ nuốt.
“Anh có chuyện gì cần nói với cậu họ thế?”
"Em đoán xem?"
....
....
....
Chương 25: Bệnh ngốc dễ lây
Sinh nhật của Trương Hồng được tổ chức ở khách sạn Lạc Thiên - một trong những khách sạn cao cấp trong thành phố.
Không có nhiều bậc trưởng bối đến tham dự, nhưng bạn bè và người thân cùng tuổi đã kéo đến không ít.
Nhìn thấy Đường Yên Linh cùng Trần Vạn Nam đi vào, xung quanh liền rộ lên tiếng xì xào bàn tán.
Không cần nghe kỹ, Đường Yên Linh cũng biết bọn họ đang nói về cô và việc cô kết hôn với một người mắc bệnh tâm thần.
Trần Vạn Nam vẻ mặt bình tĩnh.
"Chị họ, chúc chị sinh nhật vui vẻ!" Đường Yên Linh đưa món quà mà Trương Nguyệt Hồng đã chọn ra từ chỗ quà mà ông năm Hoàng mang đến biếu.
Trương Hồng nhận lấy món quà, chỉ liếc mắt một cái, sau đó lẩm bẩm nói: "Vậy mới nói con gái không nên gả cho người thấp kém!"
"Nhìn xem, quà tặng bây giờ đều là thuốc. Đây không phải là thuốc nhà cô trồng sao?"
Nói xong, cô ta không vui mà đặt món quà vào góc.
Đường Yên Linh cau mày không hài lòng, tây dương sâm và lan hoàng thảo mà cô tặng đều là đồ bổ.
Hơn nữa, những thứ này đều là ông năm Hoàng gửi tới, ngay cả Đường Đại Bằng cũng nói đây là đồ thượng hạng.
Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng Đường Yên Linh cũng không nói nhiều.
Trương Hồng chỉ vào góc và yêu cầu hai người ngồi vào đó.
Đường Yên Linh vốn chỉ định chào rồi rời đi, nhưng Trần Vạn Nam đã kéo cô ngồi xuống.
"Đừng vội! Cậu họ của em vẫn chưa đến mà!" Trần Vạn Nam nói.
Đúng lúc này, một người quen khác bước vào cửa.
Là Trần Hoan Thuỵ với chiếc mũi bầm tím và khuôn mặt sưng tấy.
Trần Hoan Thuỵ là bạn cùng lớp đại học của Trương Hồng, và cả hai đang trong một mối quan hệ không rõ ràng.
"Hoan Thuỵ, cảm ơn anh đã tới đây! Mặt anh bị làm sao vậy?" Trương Hồng hỏi với giọng điệu có chút xót xa.
Trần Hoan Thuỵ nói: "Sáng nay anh đi ra ngoài, tình cờ gặp phải một tên điên đang bắt nạt một cô gái nên đã chạy tới giúp đỡ. Không may là phải đánh nhau với tên khốn đó một trận!"
"Anh thật dũng cảm, lần sau đừng kích động như vậy, có thể báo cảnh sát!"
"Phụt..." Trần Vạn Nam bật cười.
Đường Yên Linh cũng có chút bối rối không biết nên cười hay nên khóc, khóe miệng cũng bất giác cong lên.
Trần Hoan Thuỵ nghe tiếng ai đó vừa phì cười, không ngờ lại nhìn thấy Trần Vạn Nam đang ngồi trong góc. Hắn ta mặt đỏ bừng nhưng không nói gì cả.
Trương Hồng nhất thời không vui, kéo Trần Hoan Thuỵ tới trước mặt Trần Vạn Nam, tức giận hỏi: "Cậu cười cái gì?"
"Chị cấm tôi cười được à?" Trần Vạn Nam càng cười lớn hơn.
Trương Hồng rất tức giận: "Tôi quên mất, cậu bị bệnh tâm thần! Tôi không thèm so đo với cậu!"
Vừa nói cô ta vừa nhìn Đường Yên Linh: “Còn cô thấy có chuyện gì buồn cười thế?”
"Công ty mới của Hoan Thụy nhận được vốn đầu tư từ Chu tiên sinh, số tiền đầu tư ban đầu là ba mươi triệu. Bố của Hoan Thụy là ông trùm khách sạn, còn mẹ là quan chức nhà nước. Còn bản thân anh ấy là người dũng cảm, ra ngoài thấy chuyện bất bình chẳng tha. Có gì buồn cười vậy?"
"Bây giờ anh ấy là bạn trai của tôi!"
"Còn Trần Vạn Nam thì có cái gì? Trần Vạn Nam chỉ là một kẻ tâm thần mà thôi. Ban đầu đã bảo cô đừng có lấy hắn, cô không nghe! Giờ cô sao vậy, bệnh thần kinh lây cho cô luôn rồi hả?"
Trương Hồng mồm năm miệng mười công kích.
Hiển nhiên, cô ta không biết Trần Hoan Thụy chính là em họ của Trần Vạn Nam.
Trần Vạn Nam cũng không thèm nhận người quen: "Bệnh tâm thần có lẽ không lây, nhưng hội chứng ngu ngốc chắc chắn là có khả năng lây đấy!"
Trương Hồng tức giận mặt đỏ bừng.
Trần Hoan Thụy cũng rất tức giận, hắn ta biết Trương Vạn Nam đang mắng vốn mình và Trương Hồng đều là kẻ ngu ngốc.
"Nghe nói lúc trước anh gây rắc rối, bố của Trương Hồng đã giúp anh giải quyết. Vậy mà trong bữa tiệc sinh nhật của cô ấy anh lại nói những lời này không phải là không thích hợp sao?"
Trần Hoan Thuỵ nhìn Trần Vạn Nam một cách trịch thượng.
Trần Vạn Nam mỉm cười: “Vậy à?”
"Cho nên anh nên xin lỗi Hồng Hồng!" Trần Hoan Thụy nói.
Trần Vạn Nam ngoắc ngoắc ngón tay nói: "Cậu nói gì tôi không nghe rõ, lại gần nói đi!"
Trần Hoan Thuỵ nghĩ đến cảnh mình suýt bị Trần Vạn Nam bóp cổ đến chết, trong lòng cảm thấy lấn cấn không dám bước tới.
"Không dám à?"
"Không dám mà còn nổ to vậy làm gì?"
Trần Vạn Nam khinh thường cười nói.
Trần Hoan Thuỵ là kẻ vô cùng tự kiêu. Bị Trần Vạn Nam khích bác, hắn ta liền tiến sát lại gần anh, nói gằn từng chữ: "Tôi đang nói anh có khả năng gây chuyện mà không có khả năng tự xử lý hậu quả. Đừng có ở đây ra oai nữa!"
Vừa dứt lời, Trần Vạn Nam đã tát vào mặt Trần Hoan Thuỵ.
"Cậu dám đánh người?"
Trương Hồng tức giận hét lớn.
Đường Yên Linh hơi mở miệng, nhưng cuối cùng không nói gì.
Cô biết hôm nay lời nói của Trần Hoan Thụy khiến anh rất tổn thương, Trần Vạn Nam lúc này sẽ không nghe ai khuyên ngăn.
Trần Vạn Nam rất bình tĩnh nhìn Trương Hồng: "Tôi dạy dỗ em họ tôi để nó biết cách nói chuyện với anh mình thế nào cho phải phép, có vấn đề gì không?"
"..." Trương Hồng kinh ngạc nhìn Trần Hoan Thuỵ.
Trần Hoan Thuỵ siết chặt nắm đấm, sắc mặt nửa xanh nửa tím.
"Ồ, nhân tiện, chị vừa hỏi bệnh thần kinh có lây được không à, để tôi trả lời lại nhé. Bệnh thần kinh không lây, nhưng bệnh thần kinh của tôi có thể là do di truyền. Có lẽ em họ tôi cũng có gen này chăng?"
"Này, nhìn hai người có vẻ như muốn tiến đến hôn nhân!"
Mấy lời nói như gió thoảng của Trần Vạn Nam như thể vừa ấn đầu Trương Hồng và Trương Hoan Thuỵ mài xuống đất.
"Chúc mừng chị cũng sắp cưới một người thần kinh nhé! Sau này chị không cần đem điểm này ra trì triết Yên Linh nữa rồi, dù sao chị và cô ấy cũng kẻ tám lạng người nửa cân mà nhỉ?"
"..."
Trương Hồng và Trần Hoan Thuỵ phải thừa nhận rằng hai cái miệng của họ cũng không thắng nổi một cái miệng của Trần Vạn Nam!
"Được rồi, giỏi lắm, các người dám đối xử với tôi như vậy! Tôi sẽ bảo bố tôi mặc kệ cho các người gặp rắc rối!"
"Không có bố tôi bảo vệ, không biết nhà các người sẽ ra sao!"
Trương Hồng đang nói thì cửa phòng tiệc bị đẩy ra.
Dương Hạ - giám đốc khách sạn bước vào cùng với vài cô gái xinh đẹp đang tươi cười rạng rỡ.
Phía sau là nhân viên phục vụ đang đẩy một chiếc xe chở đầy những bình rượu Mao Đài Phi Thiên ngon đã được ủ suốt năm năm.
Trần Hoan Thuỵ và Trương Hồng tạm dừng cuộc cãi vã, Trương Hồng nhận ra Dương Hạ và vội vàng chào hỏi:
"Giám đốc Dương, sao ông lại tới đây?"
Dương Hạ cười nói: "Tôi thay mặt ông Năm đến đưa rượu".
Nói xong, Dương Hạ nhìn quanh hội trường rồi đi thẳng đến bàn của Trần Vạn Nam.
Trương Hồng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ có thể đi theo.
Dương Hạ tiện tay đẩy Trần Hoan Thuỵ sang một bên: "Cậu tránh ra đi".
Sau đó ông ta vẫy tay và cô gái xinh đẹp ở bên cạnh rót cho ông ta một ly rượu.
Dương Hạ lịch sự nâng ly: "Thật là vinh dự khi các vị khách quý đến khách sạn chúng tôi dùng bữa, tôi xin kính mọi người một ly!"
Nhưng không ai đáp lại ông ta.
Hầu hết những người ngồi cùng bàn với Trần Vạn Nam đều là những người bình thường.
Không ai dám ảo tưởng đến mức nghĩ rằng họ có đủ tư cách để được Dương Hạ nâng cốc chúc mừng.
Trần Vạn Nam phản ứng cũng rất bình tĩnh. Anh đại khái đoán được Hoàng Thụ Nhạc nhìn thấy anh tới nên sai người đưa rượu tới tặng anh. Nhưng lúc này Trần Vạn Nam tâm trạng không vui, cũng lười đáp lễ.
Dương Hạ có chút xấu hổ.
Nhưng ông ta lại nghĩ tới vẻ mặt hoảng sợ của ông Năm khi nhìn thấy Trần Vạn Nam ở cửa khách sạn lúc nãy.
Sau khi một tên đàn em lên chỗ ông Năm báo cáo một lát, ông Năm lập tức ra lệnh mang rượu đến tặng chàng trai trẻ này.
Nhân vật như vậy Dương Hạ làm sao có thể đắc tội?
Dương Hạ cũng là một lão hồ ly sành sỏi, ông ta hiểu rõ chuyện này. Ông ta bình tĩnh hoá giải bầu không khí gượng gạo này: "Nào, nào, nào, tôi kính mọi người".
Nói xong, ông ta cũng không phí lời mà tu hết ly rượu.
Lúc này mọi người trong bàn mới nhận ra rằng ông ta đang kính rượu tất cả mọi người chứ không mời riêng ai cả, họ đều mỉm cười và đứng dậy nâng ly của mình.
Trần Vạn Nam tùy ý nhấp một ngụm rượu.
Trương Hồng cũng nhận ra tình huống gượng gạo vừa rồi, nhanh chóng lựa lời giải quyết ổn thỏa: "Giám đốc Dương khách sáo quá rồi, còn phiền ông đích thân đưa rượu tới đây. Tôi nhất định sẽ nói với bố tôi, để ông ấy đích thân cảm ơn ông".
Cô ta trong vô thức cảm thấy Dương Hạ đến tặng rượu là vì nể bố mình.
Những vị khách ở bàn này đều là những người thân nghèo khó mà cô ta thậm chí không muốn tiếp xúc.
Trong suy nghĩ của cô ta, sở dĩ Dương Hạ đến bàn này nâng ly chúc mừng chỉ là vì bố cô ta không có ở đây, hơn nữa bàn này lại gần cửa nhất.
Dương Hạ cười nhạt: "Việc nên làm thôi!"
Sau đó ông ta nhìn rượu trên bàn nói: "Hôm nay chúng ta có khách quý tới đây, rượu bình thường không đủ đẳng cấp để tiếp đãi".
"Cho nên, ông Năm đã đặc biệt yêu cầu tôi chuẩn bị một mẻ rượu Mao Đài Phi Thiên ủ năm năm. Hy vọng mọi người sẽ thích".
Nói xong, Dương Hạ bình tĩnh nở một nụ cười nịnh nọt với Trần Vạn Nam.
Trần Vạn Nam khẽ gật đầu đáp lại.
Dương Hạ đã hài lòng, ông ta biết triết lý của việc giao tiếp trong xã hội. Nhiều khi vồ vập xáp lại nịnh nọt đối phương chưa chắc đã khiến đối phương thích mình.
Hôm nay ông ta chỉ cần trở thành một người "trông quen quen" và để lại ấn tượng tốt với Trần Vạn Nam là đủ.
Vì vậy, sau khi nâng ly chúc mừng, Dương Hạ liền rời đi.
Người vừa rời đi, trên bàn ăn liền ồn ào, đám người xung quanh thi nhau bàn tán:
"Chú của tôi thật sự là nhân vật lớn, lợi hại chưa? Sinh nhật Hồng Hồng mà giám đốc khách sạn đích thân đưa rượu ngon tới tặng!"
"Còn phải nói, chú ấy là phó cục trưởng cơ mà!"
Không lâu sau khi Dương Hạ rời đi, Trương Hải Dân và vợ cũng đến.
Họ vừa bước vào phòng, đã thấy mấy người họ hàng thân thiết tiến tới chào hỏi rồi hàn huyên rất nhiệt tình.
"Cậu ơi, cậu lợi hại qúa! Rượu người ta tặng đều là rượu Mao Đài năm năm tuổi!"
"Đúng đó, chú Sáu! Cháu ở Kinh Châu làm công trình nhiều năm nay, có quan hệ không ít với giới kinh doanh đất. Cháu chưa từng thấy ông Năm khách sáo với ai như vậy, chú đúng là đã ở một đằng cấp khác rồi!"
Trương Hải Dân có chút bối rối trước sự nồng hậu và nhiệt tình bất ngờ của người thân và họ hàng. Ông ta làm sao có tư cách để ông năm Hoàng tặng rượu? Ông ta đích thân tặng rượu cho ông năm Hoàng, người ta còn chưa chắc đã thèm uống một ngụm ấy chứ!
....
....
....
Chương 21: Tôi nghĩ anh không nỡ rời đi
Kỳ Cao Minh chết lặng.
Những người ngồi trên bàn đều kinh ngạc nhìn Trần Vạn Nam!
Điên rồi phải không!
Ngay cả Thư Y Nhan cũng sửng sốt, chuyện này đã đi quá xa rồi!
Ai ngờ rằng người thanh niên trẻ này lại to gan như vậy!
Ban nãy Thư Y Nhan nói ra những lời Trần Vạn Nam đã nói, không phải vì cô ta tin Trần Vạn Nam!
Chỉ là cô ta và Cục trưởng Thẩm có quan hệ tốt, cho nên cố ý nhắc nhở một câu. Nếu đây thực sự là hàng giả, vậy chẳng phải đã giúp ông ta tiết kiệm được ba triệu tệ rồi sao. Như vậy là Thư Y Nhan sẽ trở thành người có ơn với ông ta!
Nếu nói sai thì đó chỉ là lời nói phù phiếm của một kẻ ngông cuồng và cô ta cũng chẳng mất mát gì cả.
Ai mà ngờ được tên này lại liều lĩnh như vậy, trực tiếp xông lên phá hủy bức tranh!
Chuyện đã trở nên rất nghiêm trọng!
"Thằng nhóc này muốn chết à?"
"Cô chủ Thư, người bạn này của cô quá đáng thật đấy. Đừng nói là Cục trưởng Thẩm, ngay cả tôi cũng không chịu nổi nữa!"
Thẩm Hồng tức giận đen mặt: "Thư Y Nhan, cậu ta rốt cuộc là ai! Đúng là vô pháp vô thiên!"
Kỳ Cao Minh cũng nổi giận: “Danh tác như vậy bị cậu hủy hoại, cậu có còn là người không?”
Người phụ trách cầm bức vẽ cũng sửng sốt một lúc, không biết phải làm sao.
Trần Vạn Nam bình tĩnh liếc nhìn mọi người, cầm tách trà lên rồi lại phun lên bức tranh!
"Đúng là bắt nạt người quá đáng! Bắt nạt người khác quá đáng!" Kỳ Cao Minh lặp đi lặp lại.
Thẩm Hồng lúc này lửa giận cũng đã cháy lên đến đỉnh đầu: "Tên kia, kết cục ngồi tù rũ xương chính là cậu tự chuốc lấy đấy nhé!"
Thư Y Nhan áy náy cười nói: “Đây đều là lỗi của Y Nhan. Bức tranh này là thật hay giả thì tôi đều mua nó!”
"Đây là vấn đề tiền bạc sao? Đây là cậu ta đang giẫm lên mặt mọi người".
“Vậy hãy coi như tôi nợ hai người một ân huệ có được không?” Thư Y Nhan nói đầy trách nhiệm.
Người phụ nữ này có chút ranh ma, nhưng thái độ của cô ta lúc này lại khiến Trần Vạn Nam cảm thấy thoải mái hơn một chút.
"Cô không cần mua, cũng không cần nợ ân tình gì cả. Bởi thứ vớ vẩn này chẳng đáng tiền!" Trần Vạn Nam bình tĩnh chỉ vào bức tranh đã bị phun đầy nước.
Mọi người nhìn kỹ hơn và thấy rằng bức tranh đã bị nước làm ướt đẫm.
Nhưng màu mực không hề phai chút nào, cũng không có hiện tượng lem như mong đợi.
Trần Vạn Nam nhếch môi: “Không cần tôi nói thêm nữa phải không?”
Vẻ mặt Thẩm Hồng cứng đờ.
Kỳ Cao Minh lùi lại một bước, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lẩm bẩm: "Không thể nào..."
"Như vậy là sao?" Thư Y Nhan không nén nổi tò mò hỏi.
“Vừa rồi ông nói đây là tranh từ thời nhà Nguyên, được vẽ trên giấy Tuyên. Nhưng những người hiểu về giấy Tuyên sẽ biết, phải mãi đến đời nhà Minh mới tạo ra được loại giấy Tuyên chống lem màu mực!"
"Vậy cái gọi là kiệt tác trên giấy Tuyên từ đời nhà Nguyên này sao có thể không hề bị lem khi ngấm nước chứ? Đó đương nhiên là bởi đây là một bức tranh giả được làm từ những công nghệ hiện đại rồi!"
Trần Vạn Nam nhún vai.
Thư Y Nhan không hiểu về thẩm định đồ cổ, nhưng nhìn Thẩm Hồng cùng Kỳ Cao Minh phản ứng như vậy, cô ta biết những điều Trần Vạn Nam nói là sự thật!
Bức tranh này là đồ giả, Kỳ Cao Minh rất kinh ngạc!
Ánh mắt của mọi người thay đổi khi nhìn Trần Vạn Nam, họ không ngờ rằng chàng trai trẻ này lại có mắt nhìn như vậy, còn vượt qua cả lão làng trong nghề như Kỳ Cao Minh.
Phải biết rằng Kỳ Cao Minh là một trong những chuyên gia giám định cổ vật giỏi nhất Nam Tân, thậm chí là toàn bộ Giang Nam.
"Làm sao cậu nhìn ra được?" Kỳ Cao Minh giọng run rẩy, cảm giác như bị tát vào mặt, vô cùng xấu hổ!
Nếu không cho nước vào để xem vết lem mực thì ông ta sẽ không nghi ngờ gì mà khẳng định đây là hàng thật.
Nhưng ai dám phun nước lên một bức thư pháp cổ quý giá để giám định nó cơ chứ?
"Ông đoán xem!" Trần Vạn Nam bình tĩnh nói.
Kỳ Cao Minh khựng lại một lúc, chắp tay với Trần Vạn Nam: “Tôi đã phạm sai lầm, suýt chút nữa đã khiến Cục trưởng Thẩm phải chịu thiệt, sau đó tôi còn nói năng bừa bãi".
"Là tôi nên xin lỗi cậu! Xin lỗi anh bạn trẻ! Xin cậu hãy chỉ dạy!"
Thẩm Hồng là người hào sảng, cũng cúi đầu trước Trần Vạn Nam:
"Tôi cũng nên xin lỗi! Tiên sinh giúp tôi giám định bức thư pháp này là muốn giúp tôi tránh tổn thất, vậy mà tôi lại hiểu lầm rồi nói ra những lời không hay, thực sự là không nên làm như vậy!"
Trần Vạn Nam chấp nhận lời xin lỗi, sau đó nói: "Bức tranh này chẳng có chút linh vận nào cả. Nó không thể là đồ thật được. Cứ phun nước vào là thử được thôi!"
“Đơn giản như vậy sao?” Thẩm Hồng không thể tin được.
Trần Vạn Nam biết "linh vận" theo ý hiểu của Thẩm Hồng chính là linh khí và thẩm mỹ của họa sĩ, không giống với "linh vận" mà anh nói, nhưng anh lại lười giải thích.
Kỳ Cao Minh cho rằng Trần Vạn Nam đang muốn giấu nghề, không muốn đem bí quyết của mình nói cho người khác biết, cho nên ông ta cười ngượng ngùng nói:
"Là lão già này hồ đồ. Kỹ thuật giám định cổ vật của cậu còn vượt qua tôi, vậy chắc chắn phải có tuyệt kỹ bí mật gì đó.
Hoả Nhãn Kim Tinh của cậu hơn xa tôi, nếu cậu có thể tới Thiên Duyên Các của tôi làm chuyên gia giám định, tôi sẵn sàng nhường vị trí cao nhất cho cậu!"
Kỳ Cao Minh đã tỏ rõ ý định chiêu mộ, đưa ra danh thiếp của mình: chuyên gia giám định đồ cổ hàng đầu Thiên Duyên Các.
Thiên Duyên Các là công ty đấu giá lớn nhất địa phương và đã đứng vững suốt hai mươi năm, Trần Vạn Nam đã nghe điều này từ mẹ mình khi còn nhỏ.
Mọi người ở đó đều như bị sét đánh, Thiên Duyên Các là nơi nào cơ chứ? Kỳ Cao Minh đức cao vọng trọng đến đâu? Vậy mà ông ta sẵn sàng nhường lại vị trí của mình cho một chàng trai trẻ?
Thư Y Nhan cũng đứng lên, khẽ mỉm cười nói: "Cậu thấy thế nào? Nếu như có hứng thú, tôi thay mặt Thiên Duyên Các mời cậu tới làm chuyên gia giám định hàng đầu Thiên Duyên Các!"
"Cô thay mặt cho Thiên Duyên Các?" Trần Vạn Nam ngạc nhiên nhướng mày.
"Người anh em còn chưa biết sao? Cô chủ Thư đây là chủ nhân mới của Thiên Duyên Các! Chuyện này còn chưa được công bố ra ngoài!" Kỳ Cao Minh cười nói.
Trần Vạn Nam không ngờ Thư Y Nhan lại có cơ to như vậy, nhưng cuối cùng anh lại lắc đầu: "Bỏ đi! Tôi không có dự định làm công việc này!"
Mục tiêu của Trần Vạn Nam rất rõ ràng, nếu anh đã kế thừa Tiên Y Thiên Kinh, anh sẽ theo đuổi điều mà Đại Tiên Y ghi chép trong đó chính là dùng y nhập đạo, y tướng quẻ mệnh.
Lần này ngay cả Thư Y Nhan cũng ngạc nhiên. Người thanh niên này lẽ nào có xuất thân không phải dạng vừa? Đến Thiên Duyên Các mà cũng không coi ra gì.
“Cô chủ Thư, đem nửa cân trà Phổ Nhĩ thượng hạng tôi gửi ở đây tặng cho anh bạn trẻ này”.
Thẩm Hồng nói với Thư Y Nhan, sau đó lại nói với Trần Vạn Nam: "Anh bạn trẻ, cậu tuyệt đối đừng từ chối món quà này! Đây vừa là lời xin lỗi vừa là lòng biết ơn của tôi!"
Trần Vạn Nam gật đầu.
Kỳ Cao Minh rõ ràng muốn kết giao với anh, không biết xấu hổ hỏi thông tin liên lạc của anh. Những người có mặt cũng là những người yêu thích sưu tầm đồ cổ, ai mà lại không muốn có một người bạn là bậc thầy giám định còn giỏi hơn cả Kỳ Cao Minh?
Hầu như tất cả mọi người đều vội vàng ghi lại số điện thoại của Trần Vạn Nam.
Sau đó câu chuyện xã giao khiến Trần Vạn Nam cảm thấy có chút buồn chán.
Đúng lúc đó Đường Yên Linh gọi điện, Trần Vạn Nam lập tức nhân cơ hội cáo từ.
Thư Y Nhan đích thân tiễn Trần Vạn Nam xuống lầu, gói hộp trà quà tặng cho anh: “Nửa cân trà này trị giá 340,000 tệ. Món quà này của Cục trưởng Thẩm không hề nhỏ!”
Trần Vạn Nam cầm lấy hộp quà, liếc mắt nhìn cô ta: “Vậy tôi phải cảm ơn cô à?”
"Đương nhiên là phải cảm ơn tôi rồi! Để bày tỏ lòng biết ơn, anh nên mời tôi đi ăn tối!" Thư Y Nhan cười nói.
"Hừ!" Trần Vạn Nam vẻ mặt không vui, cầm trà rời đi!
Thư Y Nhan cũng không tức giận, cô ta mỉm cười dựa vào cửa nhìn Trần Vạn Nam rời đi.
Mấy người phục vụ đứng ở cửa đều sửng sốt!
Đây là lần đầu tiên họ thấy một người đàn ông đối xử lạnh nhạt như vậy với Thư Y Nhan, cũng là lần đầu tiên thấy có người đàn ông từ chối đi ăn cùng cô ta!
…
Trước cửa quán trà, Đường Yên Linh cũng cảm thấy khó hiểu khi Thư Y Nhan đích thân tiễn Trần Vạn Nam ra ngoài, lại còn cười tươi như vậy. Điều đó khiến Đường Yên Linh đột nhiên cảm thấy không vui.
"Mọi người giải tán sớm vậy sao?" Trần Vạn Nam mỉm cười hỏi khi nhìn thấy Đường Yên Linh đang đứng một mình.
Trần Vạn Nam đang cầm trong tay một hộp trà được tặng, vẻ mặt Đường Yên Linh càng trở nên không vui hơn.
Ngay cả loại trà rẻ nhất ở quán trà này cũng có giá lên tới hàng chục nghìn tệ.
Trần Vạn Nam không mang theo tiền, vậy có thể khẳng định là Thư Y Nhan tặng cho.
"Sớm sao? Chắc anh đang quyến luyến không muốn rời khỏi đây phải không?" Đường Yên Linh đột nhiên cảm thấy ấm ức và bực dọc không rõ nguyên nhân.
"..."
Khi họ trở về nhà, Đường Đại Bằng và Trương Nguyệt Hồng đang xem TV trong phòng khách.
Đường Yên Linh tức giận trở về phòng.
Trần Vạn Nam lúng túng liếc nhìn hai vị trưởng bối. Anh đưa trà cho Đường Đại Bằng và nói: "Bố, đây là trà con được tặng. Con nghe nói cũng ngon lắm, bố có thể giữ lại uống!"
Trương Nguyệt Hồng liếc nhìn gói trà: “Cậu lại lấy đồ Yên Linh mua rồi mượn hoa dâng Phật sao?”
"Có người tặng cho con!" Trần Vạn Nam không nói nên lời.
"Cậu sao? Cậu quen biết bao nhiêu người mà ngày nào cũng có người tặng trà cho cậu?", Trương Nguyệt Hồng lườm một cái, nghĩ lại túi trà bị cậu em họ nẫng mất mà vẫn thấy tức cái lồng ngực.
Đường Đại Bằng nhận trà và lại đẩy Trần Vạn Nam về phía phòng của Đường Yên Linh.
"Bố, con ngủ trong phòng mình vẫn tốt hơn!" Trần Vạn Nam lúng túng nói.
“Làm sao bố được ôm cháu trai nếu con cứ ngủ trong phòng mình cơ chứ?” Đường Đại Bằng vừa nói vừa đẩy Trần Vạn Nam vào phòng ngủ.
Trần Vạn Nam vừa rời đi, Trương Nguyệt Hồng liền giật lấy hộp trà nhìn kỹ: "Cái này xem ra không phải đồ tốt!"
Nói xong bà ta nóng lòng lấy hộp trà ra đặt lên ngăn tủ trên cùng!
Ngăn đó là ngăn đặt những loại trà hảo hạng của Đường Đại Bằng, chuyên dùng để chiêu đãi những vị khách quý...
....
....
....
Chương 22: Chương 22: Đừng để người ngoài xúi giục
Chương 22: Đừng để người ngoài xúi giục
Sáng sớm hôm sau, đến lượt Đường Yên Linh được nghỉ làm, cô vẫn tức giận phớt lờ Trần Vạn Nam.
Trần Vạn Nam đi vào phòng khách, chào Đường Đại Bằng trước khi ra ngoài: "Bố, chiều nay con định đến chỗ chú con, có một ít di vật của bố mẹ con muốn lấy lại!"
"Được rồi, giờ con khoẻ rồi thì cũng nên đến đó một lần! Yên Linh là vợ con, con đưa nó theo cũng là phải phép!" Đường Đại Bằng gật đầu.
Trần Vạn Nam do dự, nhưng Đường Yên Linh không lên tiếng phản đối nên anh cũng đồng ý.
Đường Đại Bằng cẩn thận chọn một vài món quà từ chỗ quà mà Hoàng Thụ Nhạc mang tới rồi bảo hai người họ mang theo.
Hai người im lặng đi xuống lầu, vẻ mặt ủ rũ giống như một đôi vợ chồng trẻ đang giận dỗi nhau.
Mãi đến khi xuống tầng dưới lấy xe, Trần Vạn Nam mới nói: "Anh quên mang xe đi sửa, vẫn để trong gara bệnh viện. Nhưng hôm nay có người tặng anh một chiếc xe, chúng ta tạm thời lái chiếc xe này đi!"
"Có người tặng anh một chiếc xe ô tô? Là người phụ nữ họ Thư đó sao?" Đường Yên Linh vô tình nghĩ tới Thư Y Nhan.
"???" Trần Vạn Nam cảm thấy có chút kỳ quái nhìn Đường Yên Linh, sau đó ấn nút trên chìa khóa xe.
Đường Yên Linh choáng váng khi nhìn thấy đó là một chiếc Rolls-Royce hoàn toàn mới.
"Là nhà họ Tống đưa cho anh sao?"
Giàu đến mức này đương nhiên chỉ có nhà họ Tống.
"Ừm!"
“Không phải tôi đã bảo anh đừng dây dưa với nhà họ Tống nữa sao?” Đường Yên Linh cau mày.
"Bệnh của Tống Kiều Kiều không khó chữa, trầm cảm không phải là bệnh khó chữa trong y học cổ truyền!" Trần Vạn Nam bình tĩnh nói.
Đường Yên Linh vừa buồn bực và lo lắng, tức giận nói: "Anh chỉ là một sinh viên đại học kỹ thuật còn chưa ra trường, chưa từng học y chứ đừng nói là có kinh nghiệm hành nghề y!"
“Điều gì khiến anh nghĩ rằng chỉ cần đọc vài cuốn sách y học là có thể chữa khỏi bệnh và cứu người?”
"Anh có biết nhà họ Tống là ai không? Họ là nhà tài phiệt giàu có, đến các lãnh đạo thành phố gặp họ cũng phải nể mặt. Nếu đắc tội ông năm Hoàng, ít nhất bố mẹ có thể tìm người giúp đỡ anh".
"Nhưng nếu đắc tội nhà họ Tống thì sẽ gặp tai họa, không ai có thể cứu được anh!"
Trần Vạn Nam cau mày: “Trong lòng em, anh là người đàn ông không đáng tin cậy như vậy sao?”
Đường Yên Linh khóe miệng nhếch lên tự giễu: "Anh nghĩ tôi nên nghĩ như thế nào về anh? Khi tôi gặp anh, anh đã là bệnh nhân tâm thần rồi.
Sau khi khỏi bệnh, đầu tiên anh đánh Lý Thiên Dương, sau đó khiêu khích ông năm Hoàng. Tôi thừa nhận rằng anh đang cố gắng bảo vệ tôi và gia đình tôi, nhưng anh đã chọn phương pháp không đáng tin cậy nhất, dùng bạo lực để chống lại bạo lực. Nhưng chắc chắn rồi sẽ có những người mà anh đánh không lại.
Anh cũng đã nhìn thấy kết quả thực tế, bao nhiêu rắc rối thi nhau tìm đến cửa, bố mẹ thì phải muối mặt xin người ta giúp đỡ!
Bây giờ anh lại còn qua lại với nhà họ Tống, như vậy có khác gì biểu diễn tiết mục người đi trên dây đâu? Anh nghĩ tôi nên thấy thế nào đây? "
Hai người ngồi trên xe, bầu không khí trong xe rất nặng nề.
Đường Yên Linh nhìn sắc mặt âm trầm của Trần Vạn Nam, nghĩ tới việc anh vừa mới khỏi bệnh. Cô do dự hồi lâu, sắc mặt tái nhợt nói:
"Nếu anh cảm thấy những lời tôi nói rất quá đáng thì tôi có thể xin lỗi anh!"
"Tôi đang nghĩ cho anh và gia đình chúng ta nên nhất thời xúc động mất kiểm soát!"
Trần Vạn Nam thở dài: "Chúng ta chưa bao giờ có cơ hội thực sự hiểu nhau. Anh có thể tha thứ cho việc em hiểu lầm anh, thậm chí không tin anh!"
"Nhưng anh hy vọng chúng ta có thể cố gắng tìm hiểu nhau..."
Nói xong, Trần Vạn Nam dừng một chút, sau đó nói: "Đương nhiên, lựa chọn là ở em!"
Đường Yên Linh hiểu ý Trần Vạn Nam, nếu cuộc hôn nhân của họ muốn tiếp tục, họ phải hiểu và chấp nhận nhau.
Nếu không, tương lai họ sẽ phải đi trên con đường riêng của mình.
Đây có phải là điều mà Trần Vạn Nam thực sự nghĩ? Nếu vậy thì người đàn ông này có khí phách hơn cô nghĩ.
Đường Yên Linh mím môi, theo bản năng muốn tránh né chủ đề này: "Anh có hiểu về chú Hai của mình không?"
"Anh cũng có chút ấn tượng!" Trần Vạn Nam suy nghĩ một chút rồi nói.
Anh có không ít ký ức về người em trai ruột của bố mình. Trước kia nhà anh và nhà chú rất thân thiết. Bố anh cưới mẹ anh là Ngô Viên, còn chú thì cưới em gái ruột của mẹ là dì Ngô Mẫn.
Hai gia đình vốn có mối quan hệ tốt đẹp cho đến khi anh học tiểu học, bố anh không hiểu vì lý do gì mà xô xát với chú Hai.
Sau vụ đó, quan hệ giữa hai nhà tệ đi rất nhiều.
Đã hơn một lần bố anh chỉ trích nhà chú Hai là không nhận người thân, tham lam!
Trần Vạn Nam biết Đường Yên Linh nói đến điều này để nhắc nhở anh rằng rất khó để lấy lại tài sản thừa kế đã rơi vào tay chú Hai của anh.
"Anh chỉ muốn lấy lại một số đồ cũ của bố mẹ làm kỷ niệm thôi! Còn những thứ khác thì để xem đã!"
Đường Yên Linh lần này đồng ý với anh: "Anh nghĩ như vậy thì tốt rồi!"
…
Sau khi Trần Vạn Nam và Đường Yên Linh tới gõ cửa nhà chú Hai Trần Diêu Dương thì dì Ngô Mẫn là người mở cửa.
"Sao cháu lại tới đây?" Ngô Mẫn tuy hơi mập nhưng lại có khí chất, trong đôi mắt to không giấu được sự kinh ngạc, quay người vội vàng gọi Trần Diêu Dương.
"Cháu đã khỏi bệnh, cho nên đưa Yên Linh tới thăm chú dì!" Trần Vạn Nam nói.
Họ đang nói chuyện thì Trần Diêu Dương cũng đi tới cửa, trong mắt thoáng hiện vẻ hoảng sợ nhưng rất nhanh biểu cảm đó đã được che giấu:
"Là Vạn Nam sao, mau vào đi!"
"Thật tốt là cháu đã khỏi bệnh! Anh cả và chị dâu ở dưới đó có thể yên tâm rồi!"
"Đây là vợ của cháu à? Vợ cháu xinh thật đấy, thằng nhóc này đúng là có phúc".
Trần Vạn Nam chỉ im lặng nghe những lời khách sáo này mà không nói một lời.
Trần Diêu Dương liếc mắt nhìn Đường Yên Linh rồi nói: "Lúc đó hỗn loạn lắm. Bố vợ cháu nói cháu sớm đã có hôn ước với nhà họ Đường nên đã đón cháu đi. Chú cũng không tiện nói gì cả!"
Trần Vạn Nam nhìn Trần Diêu Dương, vẻ mặt như cười như không: "Lúc cháu kết hôn chú Hai cũng đâu có tới!"
Trần Diêu Dương bỗng nhiên có chút xấu hổ, bình thường nếu bố Trần Vạn Nam đã mất thì chú cũng như cha. Việc ông ta phải tham gia lễ cưới là điều đương nhiên.
Ngô Mẫn đỡ lời: "Đó là bố mẹ cháu nhưng cũng là anh chị ruột của chú dì. Lúc đó mọi việc xảy ra qúa đột ngột, hai chú dì đều ốm nặng, cho nên mới không chăm sóc được cho cháu..."
Hai vợ chồng chú dì kẻ tung người hứng, nói chuyện vòng vo hết chuyện này sang chuyện khác. Từ chuyện nhà họ Đường đến chuyện khi nào vợ chồng Trần Vạn Nam có em bé.
Nhưng không có ai chủ động nhắc đến tài sản thừa kế của cha mẹ Trần Vạn Nam.
Nếu không biết nội tình, người ngoài sẽ lầm tưởng đây là một người chú quan tâm cháu trai mình hết mực.
Trần Vạn Nam thất vọng lắc đầu, bố anh có mắt nhìn người rất chính xác. Đúng là không nên kỳ vọng gì đối với hai người này.
"Lúc đó bố mẹ cháu đột ngột qua đời, cháu lại đổ bệnh. Hậu sự của bố mẹ đều do chú dì lo liệu, cháu nên nói lời cảm ơn chú dì".
Trần Vạn Nam chủ động phá vỡ câu chuyện lan man này.
"Hôm nay cháu đến đây còn có mục đích khác, chính là lấy lại một ít di vật của bố mẹ cháu để đem về làm kỷ niệm!"
Trần Diêu Dương và vợ mình nhìn nhau, hơi nghiêng người về phía trước: "Lấy đồ sao? Làm gì còn đồ gì mà lấy?"
“Hả?” Trần Vạn Nam nheo mắt lại.
“Lúc đó cháu còn nhỏ, chưa biết nhiều chuyện, công ty của mẹ cháu nợ nần rất nhiều”.
"Cho nên về cơ bản đồ đạc của nhà cháu khi xưa đều đã bán hết, thậm chí số tiền này cũng không đủ để trả nợ. Chú còn phải bù thêm 300,000 tệ!"
Trần Diêu Dương hùng hồn nói.
"Ồ! Vậy ý của chú Hai là căn nhà 130 mét vuông của nhà cháu đã bán rồi, toàn bộ bộ sưu tập của mẹ cháu cũng đã bán rồi?"
"Đúng vậy, nếu cháu không tin có thể liên hệ chủ nợ, tự mình hỏi!" Trần Diêu Dương nói.
Trần Vạn Nam sờ sờ mũi, giọng nói trở nên trầm hơn rất nhiều: “Thứ cháu muốn lấy lại chính là bộ ấm trà mà bố cháu thường dùng, cùng chiếc vòng cổ bằng sáp ong mà mẹ cháu đã đeo hơn mười năm!”
“Cả hai thứ này đều không có giá trị bao nhiêu, cháu chỉ giữ làm kỷ niệm mà thôi! Vậy là hai thứ này cũng đã bán rồi sao?”
Giọng nói của Ngô Mẫn đột nhiên trở nên chói tai: “Vạn Nam, cháu nói thế là có ý gì? Giống như chúng tôi đã lấy đi tất cả những gì có giá trị của nhà cháu vậy?”
Trần Diêu Dương gật đầu: "Đừng để lời người ngoài làm cháu hiểu sai. Chúng ta mới là người một nhà, làm sao chú có thể lừa cháu hay hại cháu được? Càng không thể lấy tiền của nhà cháu được".
“Lúc đó đồ đạc trong nhà đều gom lại đem bán để trả nợ!”
Đường Yên Linh cũng cảm thấy thông cảm với Trần Vạn Nam. Mặc dù Đường Đại Bằng không có ý định giúp đỡ anh tranh đoạt tài sản, nhưng ông ấy cũng đã tiến hành điều tra một chút.
Ngôi nhà của gia đình họ Trần rộng hơn 130 mét vuông, tuy là nhà cũ nhưng ở vị trí đắc địa nên cũng rất đáng tiền.
Về phần công ty của mẹ Trần Vạn Nam, tuy không lớn nhưng hoạt động rất tốt, không hề nợ người ngoài hay nợ ngân hàng. Một số món đồ cổ trong các bộ sưu tập còn vô cùng có giá trị.
Kể ra thì khối tài sản của gia đình anh không lớn nhưng ít nhất cũng phải bốn đến năm triệu tệ.
Nó hoàn toàn không giống như những gì vợ chồng Trần Diêu Dương đã nói.
"Vậy là cả hai thứ không hề đáng tiền và chỉ có ý nghĩa kỷ niệm này chú Hai cũng không muốn giao ra?"
Trần Vạn Nam đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sáng như con dao cắt qua Trần Diêu Dương.
Trần Diêu Dương bị ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện này nhìn chằm chằm: "Cháu đang nói cái gì vậy?"
Vừa nói, ông ta vừa nhìn Đường Yên Linh, nghi hoặc nói: “Gia đình cô xúi giục cháu trai tôi đến đây à?”
"???" Đường Yên Linh không nói nên lời.
"Tôi biết ngay nhà họ Đường cô đưa nó đi không có mục đích tốt đẹp gì, hoá ra là vì tiền!" Ngô Mẫn ác ý nói.
Sự thất vọng trong lòng Trần Vạn Nam giờ đã tích tụ thành tức giận: “Nhà họ Đường có ơn lớn với cháu! Khi hai người không nghĩ tới đứa cháu này thì nhà họ Đường gả con gái cho cháu. Giờ hai người nói nhà họ Đường như vậy cháu rất không vui!"
"Vạn Nam, đừng để bị lừa! Cháu nghĩ nhà họ Đường có thể vô duyên vô cớ gả con gái của họ cho một người mắc bệnh tâm thần ư? Làm sao họ có thể không có âm mưu gì? Họ chỉ muốn chiếm đoạt tài sản của nhà cháu và biến chú cháu chúng ta thành kẻ thù!"
"Trong mắt chú, tôi là kẻ ngốc sao? Bỏ đi, cho chú xem cái này!", Trần Vạn Nam mở dữ liệu trong điện thoại ra, ném cho Trần Diêu Dương xem.
Trần Diêu Dương nhìn thoáng qua, sắc mặt có sự thay đổi lớn: "Cháu, sao cháu có được thứ này?"
....
....
Chương 23: Chương 23: Ân đoạn nghĩa tuyệt
Chương 23: Ân đoạn nghĩa tuyệt
Ngô Mẫn cũng rướn cổ sang nhìn xem, sắc mặt nhất thời cũng trở nên khó coi.
Trần Vạn Nam lấy lại điện thoại di động, trầm giọng nói: “Chú Hai có lẽ không hiểu về gia đình tôi. Kể từ khi tôi bắt đầu học cấp ba, tình hình tài chính, các khoản tiết kiệm, bảo hiểm của gia đình và công ty, bố mẹ đều nói cho tôi biết. Thậm chí họ còn gửi cho tôi bản mềm của sổ sách kế toán!"
“Vậy chú có muốn rút lại những điều vừa rồi không?”
Nói đến đây, giọng nói của Trần Vạn Nam không còn ôn hòa như lúc mới vào cửa mà lạnh lùng như băng.
Vợ chồng Trần Diêu Dương còn chưa nói gì thì cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra.
"Bố mẹ, sao bố mẹ phải nhiều lời với anh ta như vậy?"
Con trai của Trần Diêu Dương là Trần Hoan Thuỵ hung hãn lao vào phòng khách, vẻ mặt đầy thách thức và khinh thường Trần Vạn Nam.
"Tôi nói cho anh biết, một xu nhà tôi cũng không đưa cho anh! Lý do rất đơn giản, bố anh là kẻ ăn bám, tiền của nhà anh lúc trước đều do bác gái kiếm được".
Trần Vạn Nam đang ngồi trên ghế sô pha đột nhiên bật dậy như lò xo, tiến về phía trước mấy bước, túm lấy cổ áo Trần Hoan Thuỵ.
“Cậu có biết mình đang nói cái gì không?” Trần Vạn Nam trong mắt hiện lên sự phẫn nộ. Anh tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bất cứ kẻ nào dám xúc phạm bố mình.
Trần Hoan Thuỵ là em họ của Trần Vạn Nam. Bọn họ bằng tuổi nhau, khi còn nhỏ bọn họ còn từng học chung trường tiểu học và cấp hai.
Bất kể sự bất hoà giữa hai gia đình, mối quan hệ giữa anh em họ vẫn khá tốt.
Nhưng vào lúc này, trên mặt Trần Hoan Thụy lại đầy sự lạnh lùng và khinh bỉ.
Trần Diêu Dương và Ngô Mẫn nhìn nhau, sau đó cũng không ngăn cản con trai mình.
Trần Hoan Thuỵ nhận được sự đồng ý ngầm của bố mẹ nên càng mạnh miệng hơn:
"Sao vậy? Không chịu được à? Bố anh chỉ là một công chức nhỏ, mấy chục năm không được thăng chức lần nào. Nói thẳng ra ông ta chỉ là kẻ thua cuộc, anh nghĩ tại sao ông ta mua được nhà cơ chứ?"
"Tại sao ông ta được uống trà ngon? Tại sao lại để lại số tiền bảo hiểm lớn? Vì ông ta là kẻ ăn bám chứ còn sao nữa!"
Trần Hoan Thụy trên mặt đầy vẻ giễu cợt.
Trần Vạn Nam tức đến nỗi tát vào mặt Trần Hoan Thuỵ.
Khóe miệng Trần Hoan Thuỵ chảy máu, trên mặt hiện lên một tia hung ác: “Hơn nữa anh còn là đứa con hoang của bố anh và một ả đàn bà đê hèn khác sinh ra! Bác tôi mù mắt mới lấy bố anh, nuôi bố con anh suốt hai mươi năm trời! "
"Một đứa con hoang như vậy mà muốn thừa kế di sản của bác gái tôi à?"
Trần Vạn Nam sững lại mấy giây, anh không phải con ruột của bố mẹ mình sao?
Không, đây chắc chắn chỉ là vì tiền nên cố ý vu khống bịa đặt.
Trần Vạn Nam tức giận lại giơ tay tát vào mặt Trần Hoan Thụy mấy cái.
Trần Diêu Dương và Ngô Mẫn lo lắng và lao tới để bảo vệ con trai họ.
Trong cơn thịnh nộ , tất cả những gì Trần Vạn Nam có thể nghĩ đến là trở tay tát Trần Diêu Dương hai cái.
Trần Diệu Dương đương nhiên là nổi cơn thịnh nộ, hai mắt đỏ ngầu, chỉ vào Trần Vạn Nam như quân thù: “Súc vật, mày dám đánh tao?”
Ngô Mẫn thì xót xa ôm lấy cậu con trai vàng ngọc, thét lên chói tai: "Con trai tôi đã nói gì sai? Cậu chính là con hoang của bố cậu với người phụ nữ khác ở bên ngoài. Chị tôi lấy bố cậu, đã chăm sóc cho hai bố con cậu nửa đời người rồi!"
“Bố cậu thì trong mắt chỉ có đứa con trai hư hỗn nhà cậu. Sau khi lấy chị gái tôi thì không chịu sinh con nữa, để chị gái tôi chết mà không có người thừa kế. Lúc đó chỉ là trong bữa tiệc, chú Hai của cậu nói một câu cậu không phải con ruột của chị tôi, khuyên họ sinh thêm một đứa, vậy mà bố cậu lập tức động tay chân với chồng tôi!"
"Sau đó còn uy hiếp chúng tôi rằng anh ta sẽ liều mạng với cả nhà tôi nếu có ai dám nhắc chuyện này trước mặt câu! Liều mạng? Ha ha, thế rồi anh ta cũng tự nhiên lăn ra chết bất đắc kỳ tử, vậy là khỏi phải liều mạng nữa nhé. Hai bố con cậu hút máu chị tôi, giờ dựa vào đâu mà đi đòi gia sản?"
"Gia đình chúng tôi lấy tiền rồi thì đã sao? Nói cho cậu biết, cậu không có cửa đâu! Một xu cùng đừng hòng lấy được!"
"Dám đánh người trong nhà tôi, tôi sẽ gọi cảnh sát ngay bây giờ cho cậu đi tù mọt gông!"
Ngô Mẫn cuồng loạn gầm lên, Trần Vạn Nam tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, đầu óc trống rỗng, đứng đó hồi lâu không động đậy.
Đường Yên Linh nhanh chóng tiến lên nắm lấy tay Trần Vạn Nam, lòng bàn tay vốn khô ráo và ấm áp giờ đã trở nên ẩm ướt.
"Trần Vạn Nam!" Đường Yên Linh hét lớn, bóp chặt huyệt Hợp Cốc của anh.
Một lúc sau, Trần Vạn Nam mới định thần lại, vẻ mặt càng lạnh lùng hơn, giống như băng lạnh:
“Trần Diêu Dương, năm tôi năm tuổi, ông làm ăn thua lỗ nên chạy đến nhờ bố tôi giúp đỡ. Mẹ tôi thì nhất quyết không chịu đưa tiền cho ông. Lúc đó là bố tôi lấy phiếu lương đi vay tiền cho ông mượn".
"Còn bà, Ngô Mẫn! Bà muốn chuyển việc, lại không nỡ bỏ tiền đi xin xỏ tạo quan hệ! Bà cũng chạy đến tìm bố tôi, lúc đó cũng chính bố tôi - người mà các người gọi là vô dụng đó đã bỏ tiền túi ra giúp bà!"
"Còn cậu, bố tôi sau này dù có quan hệ không tốt với gia đình cậu, nhưng ông ấy vô cùng thương yêu đứa cháu trai là cậu!"
"Sau khi bố tôi mất và tôi lâm bệnh, chính gia đình cậu cướp hết tài sản của gia đình tôi! Bây giờ chính cậu lại thô lỗ và làm nhục người đã khuất chỉ vì một ít tiền".
“Cho dù tôi không phải là con ruột của mẹ tôi, nhưng bố tôi có phải là máu mủ ruột thịt của các người không? Ông ấy lúc sống có làm gì sai với các người không? Các người dựa vào đâu mà làm được việc cạn tàu ráo máng như vậy, đem bán hết sạch mọi thứ trong nhà, đến một vật kỷ niệm cũng không để lại cho đứa con trai này được tưởng nhớ bố mẹ mình? "
"Tôi vốn dĩ không quan tâm đến tiền bạc, tôi chỉ là tới lấy hai di vật làm kỷ niệm. Nhưng nhà các người đã tuyệt tình như vậy thì tôi, Trần Vạn Nam này cũng không nhẫn nhịn thêm nữa".
Khi Trần Vạn Nam nói điều này, đôi mắt của anh đỏ hằn tia máu, anh gằn từng chữ: "Hôm nay, tôi, Trần Vạn Nam ân đoạn nghĩa tuyệt với các người!"
"Ngày giỗ của bố mẹ tôi, hãy trả lại hết những thứ các người đã lấy của gia đình tôi! Sau đó quỳ lạy trước mộ bố tôi và nhận lỗi!"
"Nếu không, tôi sẽ khiến cả nhà các người sống còn không bằng chết!"
Trần Hoan Thuỵ cười lạnh: "Đúng là đồ thần kinh! Còn đòi khiến cho nhà tôi sống không bằng chết!"
"Bố tôi hiện là chủ của chuỗi khách sạn lớn nhất thành phố Nam Tân! Chẳng bao lâu nữa, bố tôi sẽ là vua trong ngành khách sạn ở Giang Nam, biết chưa hả?"
"Mẹ tôi là phó cục trưởng Cục Nhân sự và An sinh xã hội!"
"Tôi hiện đang khởi nghiệp. Công ty sưu tập đồ cổ do tôi thành lập đã nhận được sự đầu tư từ ông chủ Chu, một nhà sưu tập nổi tiếng! Trong tương lai, công ty sưu tập của tôi sẽ giống như Thiên Duyên Các".
"Còn anh thì chỉ là một kẻ tâm thần. Anh còn chưa tốt nghiệp đại học".
"Anh cũng là kẻ ăn bám như bố anh thôi! Sao dám lớn tiếng như vậy?"
“Tin hay không thì tùy, bây giờ chỉ cần một cuộc điện thoại của tôi, anh thậm chí còn không ăn bám được nữa mà phải ăn cơm tù đấy nhé?”
Khuôn mặt của Trần Hoan Thuỵ sưng tấy vì những cái tát, và sự oán hận trong mắt hắn ta dường như là mong muốn Trần Vạn Nam lập tức chết đi.
Trần Vạn Nam không còn tức giận nữa mà đã lấy lại sự bình tĩnh, lãnh đạm. Anh tiến lên nắm lấy cổ Trần Hoan Thuỵ.
“Năm chúng ta học cấp hai, cậu bị bọn côn đồ trấn lột tiền trong ngõ. Lúc đó cậu khóc gọi tôi là anh, bảo tôi giúp cậu. Tôi vì cậu mà bị bọn chúng đâm một nhát, lúc đó cậu chạy nhanh còn hơn chó nữa. Đến khi về nhà cậu còn nói đó là do tôi ở ngoài gây gổ đánh nhau nên bị đâm. Lúc đó sao tôi không thấy cậu có bản lĩnh như vậy nhỉ!"
Trần Hoan Thuỵ không thở được, mặt và mắt đều đỏ ngàu, nhưng trên mặt Trần Vạn Nam không hề biểu lộ chút cảm xúc nào.
Đường Yên Linh bị dáng vẻ của Trần Vạn Nam dọa sợ. Cô vội vã hét lên: "Vạn Nam, buông ra! Mau buông ra!"
Trần Vạn Nam không nhúc nhích mà lạnh lùng nhìn Trần Diêu Dương: "Bộ ấm trà của bố tôi và vòng cổ bằng sáp ong của mẹ tôi đâu?"
Ngô Mẫn vô thức lao vào Trần Vạn Nam để cứu con trai mình.
Nhưng bà ta đã bị anh đá cho bay ra ngoài.
Lần đầu tiên, Trần Diêu Dương nhìn thấy trong mắt cháu trai mình lóe lên tia sáng dữ tợn, giống hệt như lúc người anh trai đã chết của ông ta phát điên.
"Thật sự là bán rồi!" Trần Diêu Dương hoảng sợ đến nỗi phải nói ra sự thật.
“Vật đó không có giá trị!” Trần Vạn Nam hơi nheo mắt lại.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng như sắp chịu không nổi của con trai mình, đồng tử của ông ta bắt đầu co rút lại.
Trần Diêu Dương hét lên: "Công ty sưu tập Thiên Dương đã mua lại rồi! Bọn họ còn nói rõ là muốn mua bộ ấm trà và vòng cổ sáp ong của mẹ cậu!"
"Họ ra giá hai triệu! Đương nhiên là tôi bán!"
"..." Trần Vạn Nam buông Trần Hoan Thuỵ ra, trong đầu đột nhiên như có một tiếng nổ.
Bộ ấm trà của bố anh là do một nghệ nhân gốm làm ra, giá trị không cao, nhiều nhất là ba mươi đến năm mươi nghìn tệ.
Còn chiếc vòng cổ bằng sáp ong của mẹ thì chỉ là một món đồ bình thường được mua khi gia đình họ còn có hoàn cảnh bình thường, giá nhiều nhất là một trăm nghìn tệ.
Tại sao công ty kia lại đồng ý với giá hai triệu? Nhìn biểu cảm của Trần Diêu Dương ban nãy thì có vẻ là ông ta không nói dối.
Lúc này, nhiều chuyện trong quá khứ, nhiều chi tiết mà anh chưa bao giờ quan tâm lại hiện lên trong đầu.
"Một tháng, các người chỉ có một tháng! Bằng không tôi cam đoan với các người chuỗi khách sạn sẽ đổi chủ, từ phó cục trưởng thành tù nhân, còn công ty sưu tập gì đó sẽ thành đống giẻ rách!"
Nói rồi Trần Vạn Nam rời đi cùng với Đường Yên Linh
Trần Hoan Thuỵ vẫn còn thở hổn hển, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi: "Tại sao không báo cảnh sát? Tại sao chúng ta không..."
"Giết hắn, nhất định phải giết hắn! Nhìn xem hắn tàn nhẫn đến thế nào! Gia đình chúng ta chừng nào hắn chết mới yên ổn!"
Nghe con trai chửi bới, Trần Diêu Dương bực dọc tát hắn ta một cái: "Câm miệng!"
Ngô Mẫn đau khổ ôm lấy con trai, tức giận nói: "Ông làm gì vậy? Ông có gan thì đi mà đánh thằng cháu điên của ông đi!"
Trần Diêu Dương vẻ mặt u ám nói: "Tôi sẽ cho nó đi xuống với bố nó. Chắc anh trai tôi cũng nhớ nó lắm đúng không?"
…
Trên đường trở về, Đường Yên Linh nhìn vẻ mặt âm trầm của Trần Vạn Nam, sự suy sụp trong im lặng đó của anh khiến cô cảm thấy có chút đau lòng.
Sau khi Trần Vạn Nam khỏi bệnh, anh luôn tỏ ra bình tĩnh. Ngay cả khi mẹ cô nói lời gay gắt, ngay cả khi đánh Lý Thiên Dương hay khi đứng trước Tống Tư Minh anh đều ung dung và bình thản.
Đây là lần đầu tiên cô thấy anh phát điên như vậy!
"Kỳ thực những lời họ nói cũng không hoàn toàn là sự thật!"
Trần Vạn Nam đột nhiên quay đầu lại nhìn Đường Yên Linh, hỏi: "Em nói vậy là có ý gì?"
....
....
....
Chương 24: Chương 24: Con đang lên lớp bố vợ à?
Chương 24: Con đang lên lớp bố vợ à?
Đôi mắt lạnh lùng của Trần Vạn Nam giống như một con thú bị thương.
Đường Yên Linh sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu mình và nói:
"Bố tôi biết rất rõ về gia đình anh! Ông ấy nói bố anh là một nhà thông thái, ông ấy là sinh viên hàng đầu chuyên ngành khảo cổ học ở trường đại học Thanh Bắc".
"Có vẻ như lúc đầu ông ấy đã ra ngoài lập nghiệp, sau đó không biết vì lý do gì mà quay lại Nam Tân và tham gia kỳ thi công chức!"
“Công ty sưu tập của mẹ anh khởi đầu chỉ là một cửa hàng nhỏ. Sau khi cưới bố anh, mới dần dần hình thành công ty sưu tập đồ cổ".
Mặc dù mẹ anh đứng ra điều hành công ty nhưng chính bố anh mới là người đứng đằng sau hỗ trợ, bởi vì ông ấy rất có chuyên môn và nhiều lần sưu tập được những món đồ cổ đắt giá nên công ty mới có thể ổn định được".
Đường Yên Linh nói, sau đó dừng lại một chút: "Có thể là bởi vì bố anh là công chức, cho dù chỉ là một công chức bình thường nhưng cũng sẽ cân nhắc khi đứng ra làm ăn kinh doanh như vậy, cho nên mới không nói cho ai biết!"
"Ừm!"
Những điều Đường Yên Linh nói thực ra Trần Vạn Nam đều biết cả.
Có điều những lời này do Đường Yên Linh nói ra cũng khiến anh cảm thấy được an ủi hơn nhiều sau cơn kích động vừa rồi.
"Còn một chuyện khác, không biết có nên nói hay không!" Đường Yên Linh do dự nói.
"Hả?" Trần Vạn Nam ngẩng đầu.
“Bố tôi rất đánh giá rất cao bố anh, nói rằng ông ấy là một quân tử, nhân cách đạo đức không chê vào đâu được, lại còn là sinh viên hàng đầu đại học Thanh Bắc. Nhưng làm sao một người như vậy có thể chỉ là một công chức cấp thấp trong nhiều năm như vậy..."
Đường Yên Linh ban đầu cũng phản đối việc bố cô trả ơn bằng cách gả con gái mình cho Trần Vạn Nam. Để thuyết phục con gái, Đường Đại Bằng thường nói về cha con nhà họ Trần với cô.
Đường Yên Linh thậm chí còn đích thân đến trường đại học của Trần Vạn Nam để tìm hiểu tính cách của người đàn ông này trước khi đổ bệnh.
Trần Vạn Nam trầm mặc hồi lâu, trong lòng cũng nảy sinh một mối nghi hoặc.
Giống như vừa rồi lúc anh lấy cuốn sổ kế toán của công ty gia đình mình ra, Trần Diêu Dương cũng bị sốc.
Lúc đầu anh chỉ nghĩ bố coi anh như một người thanh niên đã trưởng thành nên mới chia sẻ vấn đề này với anh.
Nhưng lúc này, anh chợt nhận ra rằng bố anh dường như đang chuẩn bị cho hậu sự của chính mình, như thể ông ấy biết trước sẽ có tai hoạ giáng xuống bất cứ lúc nào.
Vụ đột nhập và cướp của giết người đó có thực sự chỉ là một tai nạn? Tại sao công ty sưu tập đó lại mua di vật của bố mẹ anh với giá cao như vậy?
Ngoài ra, việc người nhà Trần Diêu Dương nói rằng anh là con riêng của bố và một người phụ nữ khác là điều anh khó mà chấp nhận được.
Trong ký ức của anh, bố mẹ anh tình cảm sâu đậm. Mẹ anh là Ngô Viên rất yêu thương anh, họ không khác gì hai mẹ con bình thường. Vậy mà giờ bọn họ lại nói anh không phải là con trai của Ngô Viên sao?
Trần Vạn Nam nghĩ đến một người, Đường Đại Bằng!
Người dám gả con gái cho anh khi anh bị bệnh tâm thần và không biết có chữa khỏi được hay không thì không thể là người không biết gì về gia đình anh.
Nghĩ tới đây, Trần Vạn Nam nhấn ga tăng tốc.
Khi hai người trở về nhà, Đường Đại Bằng đang xem thông tin cây trồng của vườn thuốc.
Thấy hai đứa con mình sắc mặt đều sa sầm lại sau khi đến nhà Trần Diêu Dương thì ông ấy cũng lờ mờ đoán ra sự tình. Đường Đại Bằng còn chưa kịp an ủi thì Trần Vạn Nam đã nói:
"Bố, con muốn nói chuyện riêng với bố!"
"Ồ, được thôi! Yên Linh, con về phòng đi. Còn con rể ngồi xuống đây nói!" Đường Đại Bằng gật đầu.
Đường Yên Linh lo lắng nhìn bố cô rồi quay trở lại phòng.
"Con mắc bệnh tâm thần, lúc đó bố cũng không biết sau này con có khỏe lại hay không. Thậm chí lúc đó con còn bị Trần Diêu Dương chiếm hết tài sản, không có xu dính túi. Tại sao bố lại gả Yên Linh cho con!"
Trần Vạn Nam thẳng thắn hỏi.
Đường Đại Bằng cau mày: “Mẹ con có ơn với bố và nhà họ Đường. Bố đã đồng ý với bà ấy, sau này nếu con gặp khó khăn, bố sẽ bảo vệ con!”
"Mẹ con chỉ là chủ một công ty sưu tập đồ cổ nhỏ, bà ấy có thể giúp gì cho bố và nhà họ Đường?" đôi mắt Trần Vạn Nam nhìn Đường Đại Bằng như có lửa.
Đường Đại Bằng thở dài: “Trần Diêu Dương đã nói gì với con?”
Trần Vạn Nam không nói gì.
“Không phải Ngô Viên!” Đường Đại Bằng cũng không tránh né.
“Vâng!” Trần Vạn Nam quay người định rời đi.
"Con không muốn hỏi mẹ ruột con là ai sao?" Đường Đại Bằng đã vô số lần nghĩ tới, có một ngày Trần Vạn Nam sẽ đứng ở trước mặt hỏi ông ấy câu này. Ông ấy cũng đã nghĩ ra vô số cách để né tránh việc phải trả lời câu hỏi này.
Điều ông ấy không thể ngờ là Trần Vạn Nam lại không hỏi.
"Con không muốn biết người có thể bỏ rơi chồng con đó là ai. Con chỉ có một người mẹ, tên bà ấy là Ngô Viên!"
Trần Vạn Nam dứt khoát nói, ánh mắt không còn hoang mang như trước.
Đường Đại Bằng thở dài: “Có một số việc có thể không như con nghĩ".
Trần Vạn Nam mỉm cười: "Con biết bố sẽ nói người đó có khó khăn hay gì đó, nhưng trong cuộc sống mỗi người đều có khó khăn riêng. Chỉ là có người lựa chọn chịu trách nhiệm, có người lựa chọn trốn tránh!"
"Bố chọn gả con gái mình cho một người mắc bệnh tâm thần chỉ vì lời hứa ban đầu. Lúc đó bố không thấy khó khăn sao?"
“Yên Linh quyết định cưới con chỉ vì nhà họ Đường từng được người đó giúp đỡ. Lúc đó cô ấy không khó khăn sao?”
"Tất cả đều gặp khó khăn nhưng đều chọn sẽ chịu trách nhiệm phải không?"
Đường Đại Bằng nghẹn ngào nói: "Con khỏi bệnh rồi, nói năng rành mạch rồi nên đang lên lớp cho bố vợ con hả?"
"..."
"Trần Diêu Dương là kẻ tham tiền, ba năm đã trôi qua, muốn ông ta trả lại tiền là việc không có khả năng!"
"Ông ta đương nhiên sẽ không trả lại! Nhưng con sẽ cho ông ta biết hậu quả của việc lấy đi thứ không thuộc về mình!" Trần Vạn Nam nghiêm túc nói.
"Gia đình ông ta ba năm nay gặp vận may lớn, công ty đột nhiên phát triển rất nhanh chóng, lại còn trở nên thân thiết với một số kẻ không ra gì!"
“Đối đầu với ông ta, con sẽ chịu thiệt!” Đường Đại Bằng nghiêm túc nói.
"Gia đình chúng ta điều kiện bình thường, nhưng có hai căn hộ, hai cửa hàng, thu nhập từ vườn thuốc cũng ổn định, từ nay những thứ này sẽ thuộc về con và Yên Linh!"
Đường Đại Bằng thay đổi chủ đề và cố gắng thuyết phục anh.
Trần Vạn Nam gật đầu: “Vâng, nhà chúng ta không phải lo ăn lo mặc, con cũng không sợ bản thân mai sau không kiếm được tiền!”
"Nhưng điều đó không có nghĩa là ông ta có thể phá hỏng công sức lao động của bố mẹ con!"
“…” Đường Đại Bằng càng nghe càng lo lắng, không biết nên thuyết phục anh thế nào.
Lúc này, cửa phòng ngủ của đôi vợ chồng già bị kéo ra, Trương Nguyệt Hồng hung hãn bước ra ngoài:
"Não cậu có vấn đề gì sao? Cậu không hiểu bố vợ cậu đang nói gì phải không? Chú Hai của cậu là ai? Cậu là ai? Cậu vẫn muốn trả thù bọn họ à? Tôi thấy cậu đang không biết lượng sức mình!"
"Cậu cho rằng đó vẫn là mấy người họ hàng nghèo khó của cậu sao? Giờ ông ta là ông trùm khách sạn ở thành phố Nam Tân. Tiền trong tay ông ta nếu đổi thành tiền xu thì đủ để chôn sống cả nhà chúng ta!"
"Cậu muốn tìm đường chết thì đừng có lôi cả nhà theo!"
Trương Nguyệt Hồng tuôn ra một tràng, không hề xấu hổ vì ban nãy đã nghe lén.
Trần Vạn Nam cau mày: “Con đương nhiên có biện pháp của mình! Sẽ không liên lụy đến cả nhà!”
"Nói còn hay hơn hát! Không phải trước đó cậu cũng nói chuyện của ông năm Hoàng gì đó sẽ không liên luỵ đến Yên Linh sao? Sau đó thì sao? Nếu không phải nhà chúng ta bỏ ra hai triệu thì chuyện đó có giải quyết được không?"
Đường Đại Bằng cũng bất lực vì người vợ nóng tính của mình, đành quát lên: "Cãi nhau đủ chưa? Đều là người một nhà mà bà không chịu thôi đi hả?"
Trương Nguyệt Hồng nghe vậy càng tức giận hơn, bà ta chộp lấy món quà đã chuẩn bị sẵn trong góc ném vào chân Trần Vạn Nam:
"Trương Hải Dân bảo tôi đến dự sinh nhật con gái cậu ta. Vốn bố cậu định đi, nhưng giờ cậu đi đi. Đi cho biết cảm giác cầu xin người ta giúp đỡ nó khó chịu và khổ sở thế nào, để cậu tự biết mình ở đâu. Nếu không cậu lại nghĩ mình là thần tiên lên trời xuống biển được".
Trần Vạn Nam trong lòng không khỏi buồn bực. Đưa tiền cho Trương Hải Dân chẳng khác nào bỏ tiền mua một bài học để sau này thông minh hơn!
Có điều họ đồng ý đưa tiền cũng là vì nghĩ cho anh!
“Được!” Trần Vạn Nam lập tức đồng ý.
“Yên Linh, con đi cùng Vạn Nam đi!” Đường Đại Bằng nói không lại vợ, đành nói lớn cho Đường Yên Linh trong phòng nghe thấy.
Đường Yên Linh đi ra ngoài nói: "Con không đi, Trần Vạn Nam cũng không được phép đi!"
Trần Vạn Nam đã bị kích động khi đến nhà chú Hai. Đến chỗ cậu họ chắc cũng chẳng có việc gì vui vẻ, chỉ sợ Trần Vạn Nam sẽ lại phát bệnh.
"Không sao, vừa hay anh có chút chuyện cần nói với cậu!", Trần Vạn Nam bình tĩnh nói. Dám nẫng tay không hai triệu tệ, anh phải cho ông ta biết hai triệu này không dễ nuốt.
“Anh có chuyện gì cần nói với cậu họ thế?”
"Em đoán xem?"
....
....
....
Chương 25: Bệnh ngốc dễ lây
Sinh nhật của Trương Hồng được tổ chức ở khách sạn Lạc Thiên - một trong những khách sạn cao cấp trong thành phố.
Không có nhiều bậc trưởng bối đến tham dự, nhưng bạn bè và người thân cùng tuổi đã kéo đến không ít.
Nhìn thấy Đường Yên Linh cùng Trần Vạn Nam đi vào, xung quanh liền rộ lên tiếng xì xào bàn tán.
Không cần nghe kỹ, Đường Yên Linh cũng biết bọn họ đang nói về cô và việc cô kết hôn với một người mắc bệnh tâm thần.
Trần Vạn Nam vẻ mặt bình tĩnh.
"Chị họ, chúc chị sinh nhật vui vẻ!" Đường Yên Linh đưa món quà mà Trương Nguyệt Hồng đã chọn ra từ chỗ quà mà ông năm Hoàng mang đến biếu.
Trương Hồng nhận lấy món quà, chỉ liếc mắt một cái, sau đó lẩm bẩm nói: "Vậy mới nói con gái không nên gả cho người thấp kém!"
"Nhìn xem, quà tặng bây giờ đều là thuốc. Đây không phải là thuốc nhà cô trồng sao?"
Nói xong, cô ta không vui mà đặt món quà vào góc.
Đường Yên Linh cau mày không hài lòng, tây dương sâm và lan hoàng thảo mà cô tặng đều là đồ bổ.
Hơn nữa, những thứ này đều là ông năm Hoàng gửi tới, ngay cả Đường Đại Bằng cũng nói đây là đồ thượng hạng.
Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng Đường Yên Linh cũng không nói nhiều.
Trương Hồng chỉ vào góc và yêu cầu hai người ngồi vào đó.
Đường Yên Linh vốn chỉ định chào rồi rời đi, nhưng Trần Vạn Nam đã kéo cô ngồi xuống.
"Đừng vội! Cậu họ của em vẫn chưa đến mà!" Trần Vạn Nam nói.
Đúng lúc này, một người quen khác bước vào cửa.
Là Trần Hoan Thuỵ với chiếc mũi bầm tím và khuôn mặt sưng tấy.
Trần Hoan Thuỵ là bạn cùng lớp đại học của Trương Hồng, và cả hai đang trong một mối quan hệ không rõ ràng.
"Hoan Thuỵ, cảm ơn anh đã tới đây! Mặt anh bị làm sao vậy?" Trương Hồng hỏi với giọng điệu có chút xót xa.
Trần Hoan Thuỵ nói: "Sáng nay anh đi ra ngoài, tình cờ gặp phải một tên điên đang bắt nạt một cô gái nên đã chạy tới giúp đỡ. Không may là phải đánh nhau với tên khốn đó một trận!"
"Anh thật dũng cảm, lần sau đừng kích động như vậy, có thể báo cảnh sát!"
"Phụt..." Trần Vạn Nam bật cười.
Đường Yên Linh cũng có chút bối rối không biết nên cười hay nên khóc, khóe miệng cũng bất giác cong lên.
Trần Hoan Thuỵ nghe tiếng ai đó vừa phì cười, không ngờ lại nhìn thấy Trần Vạn Nam đang ngồi trong góc. Hắn ta mặt đỏ bừng nhưng không nói gì cả.
Trương Hồng nhất thời không vui, kéo Trần Hoan Thuỵ tới trước mặt Trần Vạn Nam, tức giận hỏi: "Cậu cười cái gì?"
"Chị cấm tôi cười được à?" Trần Vạn Nam càng cười lớn hơn.
Trương Hồng rất tức giận: "Tôi quên mất, cậu bị bệnh tâm thần! Tôi không thèm so đo với cậu!"
Vừa nói cô ta vừa nhìn Đường Yên Linh: “Còn cô thấy có chuyện gì buồn cười thế?”
"Công ty mới của Hoan Thụy nhận được vốn đầu tư từ Chu tiên sinh, số tiền đầu tư ban đầu là ba mươi triệu. Bố của Hoan Thụy là ông trùm khách sạn, còn mẹ là quan chức nhà nước. Còn bản thân anh ấy là người dũng cảm, ra ngoài thấy chuyện bất bình chẳng tha. Có gì buồn cười vậy?"
"Bây giờ anh ấy là bạn trai của tôi!"
"Còn Trần Vạn Nam thì có cái gì? Trần Vạn Nam chỉ là một kẻ tâm thần mà thôi. Ban đầu đã bảo cô đừng có lấy hắn, cô không nghe! Giờ cô sao vậy, bệnh thần kinh lây cho cô luôn rồi hả?"
Trương Hồng mồm năm miệng mười công kích.
Hiển nhiên, cô ta không biết Trần Hoan Thụy chính là em họ của Trần Vạn Nam.
Trần Vạn Nam cũng không thèm nhận người quen: "Bệnh tâm thần có lẽ không lây, nhưng hội chứng ngu ngốc chắc chắn là có khả năng lây đấy!"
Trương Hồng tức giận mặt đỏ bừng.
Trần Hoan Thụy cũng rất tức giận, hắn ta biết Trương Vạn Nam đang mắng vốn mình và Trương Hồng đều là kẻ ngu ngốc.
"Nghe nói lúc trước anh gây rắc rối, bố của Trương Hồng đã giúp anh giải quyết. Vậy mà trong bữa tiệc sinh nhật của cô ấy anh lại nói những lời này không phải là không thích hợp sao?"
Trần Hoan Thuỵ nhìn Trần Vạn Nam một cách trịch thượng.
Trần Vạn Nam mỉm cười: “Vậy à?”
"Cho nên anh nên xin lỗi Hồng Hồng!" Trần Hoan Thụy nói.
Trần Vạn Nam ngoắc ngoắc ngón tay nói: "Cậu nói gì tôi không nghe rõ, lại gần nói đi!"
Trần Hoan Thuỵ nghĩ đến cảnh mình suýt bị Trần Vạn Nam bóp cổ đến chết, trong lòng cảm thấy lấn cấn không dám bước tới.
"Không dám à?"
"Không dám mà còn nổ to vậy làm gì?"
Trần Vạn Nam khinh thường cười nói.
Trần Hoan Thuỵ là kẻ vô cùng tự kiêu. Bị Trần Vạn Nam khích bác, hắn ta liền tiến sát lại gần anh, nói gằn từng chữ: "Tôi đang nói anh có khả năng gây chuyện mà không có khả năng tự xử lý hậu quả. Đừng có ở đây ra oai nữa!"
Vừa dứt lời, Trần Vạn Nam đã tát vào mặt Trần Hoan Thuỵ.
"Cậu dám đánh người?"
Trương Hồng tức giận hét lớn.
Đường Yên Linh hơi mở miệng, nhưng cuối cùng không nói gì.
Cô biết hôm nay lời nói của Trần Hoan Thụy khiến anh rất tổn thương, Trần Vạn Nam lúc này sẽ không nghe ai khuyên ngăn.
Trần Vạn Nam rất bình tĩnh nhìn Trương Hồng: "Tôi dạy dỗ em họ tôi để nó biết cách nói chuyện với anh mình thế nào cho phải phép, có vấn đề gì không?"
"..." Trương Hồng kinh ngạc nhìn Trần Hoan Thuỵ.
Trần Hoan Thuỵ siết chặt nắm đấm, sắc mặt nửa xanh nửa tím.
"Ồ, nhân tiện, chị vừa hỏi bệnh thần kinh có lây được không à, để tôi trả lời lại nhé. Bệnh thần kinh không lây, nhưng bệnh thần kinh của tôi có thể là do di truyền. Có lẽ em họ tôi cũng có gen này chăng?"
"Này, nhìn hai người có vẻ như muốn tiến đến hôn nhân!"
Mấy lời nói như gió thoảng của Trần Vạn Nam như thể vừa ấn đầu Trương Hồng và Trương Hoan Thuỵ mài xuống đất.
"Chúc mừng chị cũng sắp cưới một người thần kinh nhé! Sau này chị không cần đem điểm này ra trì triết Yên Linh nữa rồi, dù sao chị và cô ấy cũng kẻ tám lạng người nửa cân mà nhỉ?"
"..."
Trương Hồng và Trần Hoan Thuỵ phải thừa nhận rằng hai cái miệng của họ cũng không thắng nổi một cái miệng của Trần Vạn Nam!
"Được rồi, giỏi lắm, các người dám đối xử với tôi như vậy! Tôi sẽ bảo bố tôi mặc kệ cho các người gặp rắc rối!"
"Không có bố tôi bảo vệ, không biết nhà các người sẽ ra sao!"
Trương Hồng đang nói thì cửa phòng tiệc bị đẩy ra.
Dương Hạ - giám đốc khách sạn bước vào cùng với vài cô gái xinh đẹp đang tươi cười rạng rỡ.
Phía sau là nhân viên phục vụ đang đẩy một chiếc xe chở đầy những bình rượu Mao Đài Phi Thiên ngon đã được ủ suốt năm năm.
Trần Hoan Thuỵ và Trương Hồng tạm dừng cuộc cãi vã, Trương Hồng nhận ra Dương Hạ và vội vàng chào hỏi:
"Giám đốc Dương, sao ông lại tới đây?"
Dương Hạ cười nói: "Tôi thay mặt ông Năm đến đưa rượu".
Nói xong, Dương Hạ nhìn quanh hội trường rồi đi thẳng đến bàn của Trần Vạn Nam.
Trương Hồng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ có thể đi theo.
Dương Hạ tiện tay đẩy Trần Hoan Thuỵ sang một bên: "Cậu tránh ra đi".
Sau đó ông ta vẫy tay và cô gái xinh đẹp ở bên cạnh rót cho ông ta một ly rượu.
Dương Hạ lịch sự nâng ly: "Thật là vinh dự khi các vị khách quý đến khách sạn chúng tôi dùng bữa, tôi xin kính mọi người một ly!"
Nhưng không ai đáp lại ông ta.
Hầu hết những người ngồi cùng bàn với Trần Vạn Nam đều là những người bình thường.
Không ai dám ảo tưởng đến mức nghĩ rằng họ có đủ tư cách để được Dương Hạ nâng cốc chúc mừng.
Trần Vạn Nam phản ứng cũng rất bình tĩnh. Anh đại khái đoán được Hoàng Thụ Nhạc nhìn thấy anh tới nên sai người đưa rượu tới tặng anh. Nhưng lúc này Trần Vạn Nam tâm trạng không vui, cũng lười đáp lễ.
Dương Hạ có chút xấu hổ.
Nhưng ông ta lại nghĩ tới vẻ mặt hoảng sợ của ông Năm khi nhìn thấy Trần Vạn Nam ở cửa khách sạn lúc nãy.
Sau khi một tên đàn em lên chỗ ông Năm báo cáo một lát, ông Năm lập tức ra lệnh mang rượu đến tặng chàng trai trẻ này.
Nhân vật như vậy Dương Hạ làm sao có thể đắc tội?
Dương Hạ cũng là một lão hồ ly sành sỏi, ông ta hiểu rõ chuyện này. Ông ta bình tĩnh hoá giải bầu không khí gượng gạo này: "Nào, nào, nào, tôi kính mọi người".
Nói xong, ông ta cũng không phí lời mà tu hết ly rượu.
Lúc này mọi người trong bàn mới nhận ra rằng ông ta đang kính rượu tất cả mọi người chứ không mời riêng ai cả, họ đều mỉm cười và đứng dậy nâng ly của mình.
Trần Vạn Nam tùy ý nhấp một ngụm rượu.
Trương Hồng cũng nhận ra tình huống gượng gạo vừa rồi, nhanh chóng lựa lời giải quyết ổn thỏa: "Giám đốc Dương khách sáo quá rồi, còn phiền ông đích thân đưa rượu tới đây. Tôi nhất định sẽ nói với bố tôi, để ông ấy đích thân cảm ơn ông".
Cô ta trong vô thức cảm thấy Dương Hạ đến tặng rượu là vì nể bố mình.
Những vị khách ở bàn này đều là những người thân nghèo khó mà cô ta thậm chí không muốn tiếp xúc.
Trong suy nghĩ của cô ta, sở dĩ Dương Hạ đến bàn này nâng ly chúc mừng chỉ là vì bố cô ta không có ở đây, hơn nữa bàn này lại gần cửa nhất.
Dương Hạ cười nhạt: "Việc nên làm thôi!"
Sau đó ông ta nhìn rượu trên bàn nói: "Hôm nay chúng ta có khách quý tới đây, rượu bình thường không đủ đẳng cấp để tiếp đãi".
"Cho nên, ông Năm đã đặc biệt yêu cầu tôi chuẩn bị một mẻ rượu Mao Đài Phi Thiên ủ năm năm. Hy vọng mọi người sẽ thích".
Nói xong, Dương Hạ bình tĩnh nở một nụ cười nịnh nọt với Trần Vạn Nam.
Trần Vạn Nam khẽ gật đầu đáp lại.
Dương Hạ đã hài lòng, ông ta biết triết lý của việc giao tiếp trong xã hội. Nhiều khi vồ vập xáp lại nịnh nọt đối phương chưa chắc đã khiến đối phương thích mình.
Hôm nay ông ta chỉ cần trở thành một người "trông quen quen" và để lại ấn tượng tốt với Trần Vạn Nam là đủ.
Vì vậy, sau khi nâng ly chúc mừng, Dương Hạ liền rời đi.
Người vừa rời đi, trên bàn ăn liền ồn ào, đám người xung quanh thi nhau bàn tán:
"Chú của tôi thật sự là nhân vật lớn, lợi hại chưa? Sinh nhật Hồng Hồng mà giám đốc khách sạn đích thân đưa rượu ngon tới tặng!"
"Còn phải nói, chú ấy là phó cục trưởng cơ mà!"
Không lâu sau khi Dương Hạ rời đi, Trương Hải Dân và vợ cũng đến.
Họ vừa bước vào phòng, đã thấy mấy người họ hàng thân thiết tiến tới chào hỏi rồi hàn huyên rất nhiệt tình.
"Cậu ơi, cậu lợi hại qúa! Rượu người ta tặng đều là rượu Mao Đài năm năm tuổi!"
"Đúng đó, chú Sáu! Cháu ở Kinh Châu làm công trình nhiều năm nay, có quan hệ không ít với giới kinh doanh đất. Cháu chưa từng thấy ông Năm khách sáo với ai như vậy, chú đúng là đã ở một đằng cấp khác rồi!"
Trương Hải Dân có chút bối rối trước sự nồng hậu và nhiệt tình bất ngờ của người thân và họ hàng. Ông ta làm sao có tư cách để ông năm Hoàng tặng rượu? Ông ta đích thân tặng rượu cho ông năm Hoàng, người ta còn chưa chắc đã thèm uống một ngụm ấy chứ!
....
....
....
Bình luận facebook