-
Chương 6-10
Chương 6: Chương 6: Nỗi cay đắng của mẹ vợ
Chương 6: Nỗi cay đắng của mẹ vợ
“Đi, giờ lập tức về nhà với tôi!” Đường Yên Linh vừa ra khỏi cửa liền kéo Trần Vạn Nam đi về.
Đầu óc Tống Tư Minh lập tức nảy số, ông ta nói với vệ sĩ: "Đi, lấy xe của tôi trong bãi đậu xe đưa cho Trần tiên sinh!"
Vệ sĩ sửng sốt một chút, đó chính là chiếc Rolls-Royce mới được chuyển đến vào hôm nay. Hôm nay đi đón Tống Tư Minh ở sân bay cũng là lần đầu tiên chiếc xe này được lăn bánh.
Các vệ sĩ vội vàng chạy ra ngoài, nhưng không thấy Trần Vạn Nam đâu cả, chỉ đành ủ dột quay lại.
Tống Tư Minh đang định nổi giận thì Lý Giang lại cười nói: "Hai người lần sau sẽ còn gặp lại!"
…
Xe của Đường Yên Linh tuy bị va chạm nhưng chỉ xây xước bên ngoài, không ảnh hưởng gì đến việc sử dụng.
“Lên xe!” Đường Yên Linh dẫn Trần Vạn Nam đi lấy xe, sau đó liền đẩy anh vào xe mà không nói gì.
Khi xe phóng đi, Đường Yên Linh không ngừng liếc nhìn Trần Vạn Nam bên cạnh.
Trần Vạn Nam hiện giờ đối với cô thật xa lạ.
Mà đúng ra thì Trần Vạn Nam luôn là một người xa lạ đối với cô.
Khi được đưa đến nhà họ Đường, anh là một người đàn ông mắc bệnh tâm thần và chứng mất trí nhớ.
Những thông tin mà Đường Yên Nhiên biết được về Trần Vạn Nam lúc đó chỉ vỏn vẹn có vài gạch đầu dòng, bình thường và không có gì đáng chú ý.
Khi còn là sinh viên năm cuối sắp tốt nghiệp, gia đình anh bất ngờ gặp biến cố. Bố mẹ anh bị kẻ trộm đột nhập vào nhà giết chết.
Bố mẹ đều qua đời trong một đêm, Trần Vạn Nam không thể chịu đựng nổi và bị bệnh tâm thần.
Trong ba năm sau khi kết hôn, Đường Yên Linh chăm sóc cho anh như một kẻ ngốc.
Nhưng chàng ngốc đột nhiên biến thành một chàng trai tự tin và điềm tĩnh.
Nhìn cách anh bảo vệ cô, nhìn dáng vẻ anh không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo trước mặt người giàu nhất thành phố, nhìn anh ung dung nói chuyện với vị bác sĩ đứng đầu cả nước.
Những cảm xúc phức tạp về sự tương phản này không thể giải thích rõ ràng bằng một hoặc hai câu.
Một lúc sau, xe dừng lại ở tầng dưới của một nhà hàng nổi tiếng trong thành phố.
Đường Yên Linh vội vàng trang điểm trên xe, cô ấy sau khi trang điểm càng trở nên quyến rũ hơn.
Trần Vạn Nam nhìn cô mà có chút thất thần, thật là đẹp!
“Tiệc sinh nhật của cậu có nhiều người không?” Trần Vạn Nam đột nhiên hỏi.
Đường Yên Linh mím môi: "Không hẳn là tiệc sinh nhật, chúng ta cũng không mời quá nhiều người, nếu anh không muốn đi thì không cần đi!"
Trần Vạn Nam tự cười chế nhạo: "Sợ anh làm em mất mặt sao?"
"Không!" Sắc mặt Đường Yên Linh hơi thay đổi, nhưng cô cũng không giải thích.
"Anh biết em bị ép kết hôn, nếu em muốn ly hôn, anh đồng ý!"
Trần Vạn Nam suy nghĩ một chút rồi nói.
Tuy rằng anh không có gì bất mãn với Đường Yên Linh, nhưng cô ấy xinh đẹp như vậy mà lại vì lời hứa của bố mình mà đồng ý lấy anh, sau đó chăm sóc anh suốt ba năm. Người con gái như vậy có thắp đèn lồng lên cũng không tìm được.
Nhưng anh sẽ không ép buộc ai làm bất cứ điều gì.
Đường Yên Linh mở cửa, vẻ mặt lạnh lùng bước xuống xe.
Trần Vạn Nam không hiểu điều này có ý nghĩa gì.
Nhưng Đường Yên Linh cũng không rời đi, cô đứng ở cửa nhà hàng như đang đợi Trần Vạn Nam.
Thật khó để hiểu được trái tim của một người phụ nữ!
Trần Vạn Nam cười khổ xuống xe, đi theo cô vào trong.
Cả hai được đưa đến một phòng lớn trên tầng hai, nơi có hai chiếc bàn tròn đã có rất nhiều người thân và bạn bè đang ngồi.
Bố vợ Đường Đại Bằng và mẹ vợ Trương Nguyệt Hồng cũng đang ngồi ở một trong những chiếc bàn tròn. Khi nhìn thấy Trần Vạn Nam, sắc mặt Trương Nguyệt Hồng chợt trở nên khó coi.
Đường Yên Linh dẫn Trần Vạn Nam đi lần lượt chào hỏi mọi người. Trần Vạn Nam cũng không biết những người họ hàng này, chỉ có thể bắt chước vợ, dáng vẻ có chút ngốc nghếch.
Một nhóm họ hàng lộ ra ánh mắt giễu cợt, không thèm trả lời anh.
Đường Đại Bằng thì mỉm cười vẫy tay và ra hiệu cho Trần Vạn Nam ngồi bên cạnh mình.
Đường Yên Linh cũng ngồi xuống bên cạnh mẹ mình.
Vị trí chủ tiệc trên chiếc bàn này là gia đình cậu mợ, vốn dĩ hôm nay là sinh nhật của cậu, nhưng người đang chiếm trọn hào quang hôm nay là con rể nhà cậu - Hàn Phi Hổ.
Hàn Phi Hổ ước chừng ba mươi tuổi, trông có vẻ rất giàu có, cách nói chuyện và phong thái rất giống một doanh nhân.
"Cảm ơn tất cả người thân, bạn bè đã đến dự tiệc sinh nhật của bố vợ tôi. Tôi sẽ cạn ly trước coi như kính mọi người!"
Hàn Phi Hổ vừa nói vừa cầm ly rượu lên uống một ngụm, trông rất hào sảng.
"Anh Hàn, công việc kinh doanh của anh ngày càng phát triển, nếu có cơ hội, anh hãy giúp đỡ người nhà nhiều hơn!"
“Đúng vậy, em nghe nói dự án anh làm trước đây là dự án của nhà họ Tống giàu nhất thành phố chúng ta”.
"Giờ anh đã làm ăn với người giàu nhất thành phố rồi, chỉ cần hưởng sái được một chút của nhà họ Tống cũng đủ để chúng ta sống mấy đời!"
“Sau này phát đạt rồi, đừng quên người thân họ hàng đấy nhé!”
"Hầy, anh chỉ là một tên nhà quê làm thầu công trình kiếm được một ít tiền, mọi người quá khen rồi!"
Hàn Phi Hổ miệng nói ra lời này, nhưng trong lòng cũng không giấu được sự kiêu ngạo.
Những người có mặt phần lớn đều là người dân lao động, ngoại trừ Hàn Phi Hổ ra, chỉ có Đường Đại Bằng mới có thể coi là thương nhân.
Tuy nhiên, nhà họ Đường kinh doanh nghề trồng dược liệu, Đường Đại Bằng lại là người rộng rãi. Việc kinh doanh của nhà họ là làm chung với họ hàng người quen nên lợi nhuận cuối cùng về tay cũng không nhiều bằng các doanh nhân thông thường.
Đám đông tiếp tục tâng bốc Hàn Phi Hổ lên chín tầng mây.
Cậu mợ cũng rất vui mừng, con rể có tiền đồ như vậy khiến họ cũng nở mày nở mặt.
Đặc biệt là mợ, người luôn có mối quan hệ không tốt với mẹ của Đường Yên Linh.
Trước đây, Trương Nguyệt Hồng luôn khoe rằng con gái mình xinh đẹp và sẽ gả vào một gia đình giàu có. Nhưng bây giờ cô lại kết hôn với một người mắc bệnh tâm thần.
Giờ con rể của mợ có nhiều tiền như vậy nên đương nhiên vô cùng kiêu ngạo, luôn dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Trương Nguyệt Hồng.
Trương Nguyệt Hồng tức giận đến xanh mặt, hạ giọng phàn nàn với Đường Yên Linh: “Đúng là giỏi bốc phét, cậu ta chỉ nhận được một công trình phủ xanh toà nhà của Tống Thị mà thôi.
Đừng nói là người giàu nhất nhà họ Tống, e rằng người quản lý dự án cậu ta cũng mới chỉ gặp mấy lần. Vậy mà cũng dám khoe khoang, đúng là không sợ gió lùa vào cổ họng".
Đường Yên Linh cảm thấy đau đầu sờ trán, không trả lời mẹ.
Đường Đại Bằng gắp cho Trần Vạn Nam vài miếng thịt kho.
Trần Vạn Nam ăn hết miếng này đến miếng khác.
Nhìn thấy hành vi của ba người trong nhà, Trương Nguyệt Hồng càng tức giận hơn, đặc biệt là Trần Vạn Nam khiến bà ta càng nhìn càng thấy ngứa mắt.
Hàn Phi Hổ thì có tiền đồ, còn Trần Vạn Nam này chỉ cần khỏi bệnh thần kinh cũng đủ để cả nhà họ thắp hương cảm tạ trời Phật.
Khoảng cách này khiến bà ta cảm thấy chua chát như uống nước chanh mà không cho đường!
Mợ của Đường Yên Linh là Lưu Tuyết Phượng nhìn thấy dáng vẻ không tự nhiên của Trương Nguyệt Hồng thì càng mỉm cười tự hào:
"Chị, bệnh của Vạn Nam phiền phức thật đấy! Ngay cả công việc bình thường cũng không tìm được, cũng không có ai dám thuê!"
"Nhưng Phi Hổ làm công trình, nên sẽ không bận tâm điều này. Hay là để Vạn Nam làm việc cho Phi Hổ thì sao? Biết đâu đến lúc lại nuôi được anh chị ấy chứ!"
"Mẹ, không phải con muốn làm mẹ ngại với hai bác, nhưng chuyện này không được đâu. Hiện giờ công trường quản nghiêm lắm, người có bệnh sẽ không được nhận", Hàn Phi Hổ mỉm cười có vẻ áy náy.
“Ồ, thậm chí còn không thể làm công nhân được sao!” Lưu Tuyết Phượng cố tình ngân dài giọng, ngữ khí nghe vô cùng quái gở.
Đường Yên Linh thấy Trần Vạn Nam bị sỉ nhục, liền không vui nói: “Bệnh của Vạn Nam đã khỏi rồi".
"Khỏi rồi?"
Mọi người có mặt đều nghi ngờ, họ đều cho rằng Đường Yên Linh chỉ đang cố chữa thẹn.
Trần Vạn Nam không nói nhiều, chỉ mỉm cười.
Đường Đại Bằng không để ý, chỉ cười nói: "Hôm nay thật là một ngày tốt lành, là sinh nhật của cậu, con rể của tôi cũng đã khỏi bệnh!"
"Nào, nào, uống một ly đi, chúc mừng!"
Trương Nguyệt Hồng tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, Đường Đại Bằng này lúc nào cũng để người khác qua mặt.
Hàn Phi Hổ nhếch môi cười nói: "Vậy sau khi khỏi bệnh cậu càng phải làm việc nhiều hơn! Là đàn ông, bổn phận là chu cấp cho gia đình, đúng không Vạn Nam?"
Trần Vạn Nam gật đầu chiếu lệ.
"Chúng ta là anh em cột chèo, có thể giúp đỡ nhau trong khả năng! Cậu đã khỏi bệnh nên chắc chắn không thích hợp làm người lao động chân tay hay những công việc tương tự".
"Tôi có một công trường ở Miến Bắc đang cần một người phụ trách. Cậu có muốn xem xét không? Có thể kiếm được nửa triệu nhân dân tệ một năm!"
Hàn Phi Hổ kiêu ngạo nói, vẻ mặt như muốn nói nể mặt là họ hàng tôi mới cất nhắc cậu đấy nhé.
Đường Đại Bằng cau mày, còn chưa kịp nói gì thì Trần Vạn Nam đã nheo mắt cười nói:
"Nghe nói bên đó hiện đang rất hỗn loạn. Có rất nhiều người dùng mức lương cao để dụ người qua đó lấy nội tạng. Không phải anh đang định đưa tôi qua đó bán đấy chứ?"
....
....
....
Chương 7: Chương 7: Cậu nên xin lỗi tôi phải không?
Chương 7: Cậu nên xin lỗi tôi phải không?
Những lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người xung quanh đều tin rằng Trần Vạn Nam thực sự đã khoẻ lại, lời nói của anh quả thực khá sắc bén!
Đường Đại Bằng gương mặt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nắm lấy tay Trần Vạn Nam, nhất thời không buông ra.
Trương Nguyệt Hồng cũng vui mừng khôn xiết, nhưng sau đó lại cảm thấy việc này chẳng có nghĩa lý gì. Cho dù có khỏi bệnh Trần Vạn Nam cũng không thể so sánh với con rể cao quý của nhà mợ!
Trần Vạn Nam phát hiện ra rằng bố vợ rất chân thành yêu thương mình.
Hàn Phi Hổ sắc mặt tối sầm, Lưu Tuyết Phượng tức giận nói: “Cậu đang nói cái gì vậy? Anh rể của cậu vung tay một cái có thể mua một chiếc ô tô trị giá hơn tám trăm nghìn tệ, bán cậu thì được mấy đồng cơ chứ? "
Trần Vạn Nam nhún vai: "Tôi cũng khá có giá trị mà, hai quả thận và một trái tim đáng giá hàng chục triệu ấy chứ! Biết đâu anh ấy lại hoa mắt vì tiền!"
"Phi Hổ làm công trình thôi cũng có thể kiếm được hàng triệu tệ!"
“Mẹ ơi, tại sao mẹ lại cãi nhau với một người bị bệnh tâm thần?”
"Vạn Nam nói chuyện như vậy là do không hiểu chuyện!"
"Ngoài người thân ra thì làm gì còn ai cho cậu cơ hội tốt như vậy!"
"Không muốn làm việc, lại hèn nhát! Chỉ sợ sau này khỏi bệnh rồi cũng sẽ không làm nên trò trống gì!"
Đám họ hàng bên cạnh cũng bắt đầu bàn tán.
Đường Yên Linh vẻ mặt lạnh lùng, mỗi lời những người này nói đều là một cái tát vào mặt cô.
Nhưng dù sao cũng là tiệc sinh nhật của cậu nên cô đã cố gắng hết sức để kiềm chế cơn tức giận.
Còn Trương Nguyệt Hồng lúc này đã tức giận đến mức sắc mặt tái mét, nếu Đường Đại Bằng không kéo lại, có khi bà ta đã đứng dậy chửi thề rồi.
Đường Đại Bằng cũng hơi tức giận, nhưng sau đó bình tĩnh lại nói: "Nhà họ Đường chúng ta vẫn có thể nuôi được một người, không cần lo lắng!"
Hàn Phi Hổ cười: "Được được được, coi như tôi nhiều chuyện! Có điều, người anh em, tôi chỉ vì lòng tốt mà giúp cậu, nhưng cậu nhát gan như vậy thì thôi! Có điều nói chuyện như vậy, không phải cậu nên xin lỗi tôi sao?"
Trần Vạn Nam ban nãy đã tức giận, nhưng vì nể mặt bố mẹ vợ nên cũng không tính toán nhiều, vậy mà Hàn Phi Hổ này lại quá không biết điều.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đá tung từ bên ngoài, bảy tám gã đàn ông lực lưỡng lao vào.
Hàn Phi Hổ tức giận, mở miệng mắng: "Kẻ nào..."
Lời còn chưa dứt, anh ta đã bị một cái tát cháy mặt!
"Mày có nhiều tiền như vậy để khoe khoang, vậy mà lại không có tiền trả nợ?"
Hàn Phi Hổ nhìn rõ người tới, hai chân lập tức mềm nhũn, đâu còn dáng vẻ kiêu ngạo như cũ. Anh ta loạng choạng đứng dậy, nói: "Anh, anh Ba..."
"Tên khốn kiếp kia, trong thành phố Nam Tân này không có kẻ nào dám quỵt tiền của ông ba Hà này!"
Một người đàn ông cường tráng với bím tóc và khuôn mặt gân guốc tiến tới, dùng tay tát vào mặt Hàn Phi Hổ.
Lưu Tuyết Phượng sợ hãi, cố gắng bình tĩnh lại và nói bằng giọng nghiêm trang: "Các người đừng có làm bậy! Con rể tôi không phải người mà các người có thể đắc tội được đâu!"
Ông ba Hà tiến lên một bước, đi đến chỗ bà ta, bình tĩnh cầm lấy một miếng chân giò heo, cắn hai miếng rồi ném lại vào mâm khiến bát đũa kêu leng keng.
"Cái chân giò này... mùi vị kiểu gì vậy!?" hắn ta nhổ miếng thịt mỡ lên mặt Lưu Tuyết Phượng và chế nhạo: "Ông Năm cất nhắc hắn ta, cho hắn vay ba triệu tệ theo lãi suất ngân hàng. Thế mà tên khốn này xù nợ. Bà không bảo hắn ta trả nợ mà lại bảo tôi không được đắc tội với hắn ta?"
"Muốn doạ tôi phải không?" khuôn mặt của ông ba Hà run lên và hắn ta tát vào mặt Lưu Tuyết Phượng.
"Không dễ đắc tội sao? Bà nội, thế thì tôi đánh cả bà. Bà thử hỏi xem con rể bà có dám ho he gì không?"
Hàn Phi Hổ căn bản không dám cử động chứ đừng nói là lên tiếng ngăn cản.
Lưu Tuyết Phượng bật khóc.
Những người ở đây đều là người bình thường, làm sao từng thấy một đám người hung dữ như vậy?
Mọi người đều sợ hãi đến nỗi ngồi yên tại chỗ, không dám ho he.
Trần Vạn Nam vốn không định nói gì, nếu đã vay tiền người ta theo lãi suất ngân hàng mà còn xù nợ thì đáng bị đánh!
Trương Nguyệt Hồng cũng tái mặt vì sợ hãi.
Đường Đại Bằng cau mày, nhịn không được nói: “Muốn đòi nợ thì đòi nợ, đừng động tay chân làm gì cả!”
Ông ba Hà chộp lấy chai rượu ném về phía Đường Đại Bằng: "Lão già, sao ông dám nói nhiều..."
Nhìn thấy chai rượu bay về phía bố mình, vẻ mặt của Đường Yên Linh tái nhợt, mọi người có mặt cũng im thin thít.
Tuy nhiên, ngay lúc chai rượu bay tới, nó đã bị một bàn tay to lớn chộp lấy.
Trần Vạn Nam nắm chặt chai rượu, ánh mắt lạnh lùng. Bọn chúng bắt nạt người khác thì anh không quan tâm, nhưng không được phép động đến Đường Đại Bằng.
"Tự đập cái chai này vào đầu và cút đi! Như vậy tôi sẽ tha cho anh!" Trần Vạn Nam bình tĩnh đặt chai rượu trước mặt ông ba Hà.
Mọi người đều choáng váng!
Đây có phải là đứa con trai ngốc của địa chủ không biết thế gian hiểm ác thế nào không?
Nếu lúc này dám nói như vậy, không phải dân anh chị sừng sỏ thì chính là kẻ ngốc!
Quả nhiên, vẫn là căn bệnh tâm thần quái ác!
Ông ba Hà tức đến nỗi bật cười: "Có biết tao là ai không mà dám hỗn láo như vậy?"
"Không biết!" Trần Vạn Nam lắc đầu.
“Tao là người của ông năm Hoàng!” ông ba Hà vẻ mặt vừa thù địch vừa kiêu ngạo, giống như đang nói về một nhân vật vĩ đại nào đó.
"Ông năm Hoàng là ai?" Trần Vạn Nam thật sự không biết.
Ông ba Hà lại cười, đến danh tiếng cuả ông Năm còn không biết, một nhân vật tép riu như vậy lại dám khiêu khích hắn ta.
Hàn Phi Hổ sợ đến toàn thân run rẩy: "Vạn Nam, đừng ngu ngốc như vậy! Công việc khai thác đất ở thành phố Nam Tân chúng ta. mười phần thì có tới tám chín phần là của ông Năm!"
Mọi người trước đó có thể không biết, nhưng khi Hoàng Phi Hổ nói rằng ông Năm này là bá chủ ngành đất ở Nam Tân thì những người xung quanh đều hiểu ra.
Nghề làm đất nổi tiếng kiếm được nhiều tiền và tính cạnh tranh cao, người có thể thống trị ngành này đều là những ông trùm trắng đen lẫn lộn.
Đường Đại Bằng nghe xong liền lắc đầu với Trần Vạn Nam.
Thấy mọi người đều sợ hãi, ông ba Hà cười tự hào, chỉ tay vào Đường Đại Bằng rồi chỉ vào Đường Yên Linh:
"Biết sợ rồi sao? Bây giờ quỳ xuống lạy tao đi, nếu không hôm nay tao sẽ đập cho lão già này một trận, sau đó chơi con gái của lão, còn mày sẽ không dám sủa lên một tiếng!"
Trong mắt Trần Vạn Nam hiện lên sự tức giận. Khi cha mẹ anh đột ngột qua đời, đứa con trai đang du học nước ngoài là anh nghe tin cũng không kịp nhìn mặt bố mẹ lần cuối, cứ day dứt mãi không thôi.
Sau ba năm khổ luyện, giờ đây anh muốn bảo vệ những người anh quan tâm và sống theo ý mình.
Đừng nói đến ông Năm nào đó đang làm công việc đào đất, ngay cả Thiên Vương cũng không thể khiến anh chùn bước.
Trần Vạn Nam không nói thêm nữa, đứng dậy, cầm lấy một chai rượu ném về phía hắn ta.
Giây tiếp theo, chai rượu đập vào đầu ông ba Hà.
Máu chảy xuống mặt hắn ta.
Trần Vạn Nam không dừng động tác, trong tay anh cũng đang cầm mảnh vỡ của một chai rượu.
Anh trở tay định đâm vào ngực ông ba Hà.
Ông ba Hà lúc này vẫn đang bị sốc!
Ra tay quá tàn độc!
Hắn ta chưa bao giờ thấy ai liều lĩnh như vậy và nhanh chóng lùi lại.
Đám đàn em của hắn ta ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì nhanh chóng lao tới.
Nhưng Trần Vạn Nam lại điên cuồng, cầm nửa chai rượu tả xung hữu đột.
Trong nháy mắt, bảy tám gã đàn ông lực lưỡng nằm trên mặt đất, trên người mỗi người đều có vết máu.
Đám người thở hổn hển.
Trần Vạn Nam vẫn không hề dừng lại, anh nhanh chóng đuổi kịp ông ba Hà, dùng tay trái túm lấy cổ áo của hắn ta và dùng nửa chai rượu dính máu rạch vào mặt hắn ta.
"Nào, nói lại những điều mày vừa nói xem!"
Ông ba Hà nhìn thấy vẻ hung dữ trên mặt Trần Vạn Nam, trong lòng cảm thấy hoảng sợ, hắn cảm thấy tên ngu ngốc trước mặt này thật sự dám đâm chết hắn!
"Ranh con, ông năm Hoàng..." hắn ta vừa định uy hiếp, liền cảm giác được chai rượu đang xuyên qua da thịt, mặt hắn nóng bừng lên đau đớn.
"Tao biết ông Năm gì đó có thể là nhân vật lớn, nhưng vậy thì sao? Hôm nay dù ông Năm đó có ở đây, thì mày cũng phải xin lỗi bố vợ và vợ tao!"
Trần Vạn Nam sát khí đằng đằng như muốn giết người.
Ông ba Hà hoảng hốt, người thanh niên trước mặt làm hắn ta nghĩ đến những kẻ giết người máu lạnh!
Hắn sợ rồi!
"Xin lỗi, xin lỗi! Xin hãy tha thứ cho tôi! Tôi chỉ hay độc mồm vậy thôi, cậu cứ coi như tôi sủa bậy đi!"
Đường Đại Bằng và Trương Nguyệt Hồng nhìn nhau, cả hai đều không ngờ rằng Trần Vạn Nam sau khi khỏi bệnh lại dũng cảm như vậy!
Con rể bảo vệ bọn họ như vậy, nói không cảm động là nói dối!
Ban nãy mợ bị đánh, con rể của bà ta thậm chí còn không dám ho he!
Đường Đại Bằng nhanh chóng bước tới, kéo Trần Vạn Nam ra: "Vạn Nam, bỏ đi. Chúng ta không cùng nhận thức với họ!"
Ngay khi Trần Vạn Nam buông tay, ông ba Hà đứng dậy và chạy về phía cửa.
"Đưa đàn chó này theo!" Trần Vạn Nam giận dữ nói.
Đám lâu la đằng sau cũng vội vã đỡ nhau đứng dậy bỏ chạy.
Chỉ trong chốc lát, trong phòng chỉ còn lại họ hàng.
Mọi người kinh ngạc nhìn Trần Vạn Nam, nhất thời không ai dám lên tiếng.
....
....
....
Chương 8: Chương 8: Sức mạnh đồng tiền
Chương 8: Sức mạnh đồng tiền
"Hôm nay chúng ta không ăn tiếp được rồi, mọi người nên về thôi!" Đường Đại Bằng trầm giọng nói, nhìn cảnh tượng trong phòng như một bãi chiến trường.
Nói xong, ông ấy kéo vợ chồng Trần Vạn Nam ra khỏi cửa.
Những người khác cũng vội vàng chào tạm biệt rồi vội vã rời đi.
Chỉ còn lại người nhà mợ vẫn đang khóc lóc!
…
Trên đường về nhà.
Trương Nguyệt Hồng trừng mắt nhìn Trần Vạn Nam: "Cậu có biết những người đó là ai không? Sao cậu dám đánh họ như vậy?"
"Vạn Nam là vì muốn bảo vệ tôi!” Đường Đại Bằng ho khan hai tiếng rồi giúp con rể giải vây.
"Hàn Phi Hổ còn bị doạ sợ cho tè ra quần thì cậu ta ra mặt làm gì cơ chứ! Yên Linh làm việc trong bệnh viện, đắc tội với loại giang hồ đó rất dễ bị nhắm tới!"
Trương Nguyệt Hồng càng nói thì càng tức giận, trong lòng vô cùng sợ hãi, đổ tất cả lỗi lầm lên đầu Trần Vạn Nam.
Trần Vạn Nam rất bình tĩnh: “Bọn họ sẽ không dám làm gì, Yên Linh là vợ con, con sẽ bảo vệ cô ấy!”
Trương Nguyệt Hồng tức giận đến mức vỗ vào lưng ghế: "Khỏi bệnh rồi không học được cái gì nên hồn, nhưng học được cách ba hoa bốc phét!"
"Được rồi được rồi, đừng nói nữa! Để cậu em họ của bà ở Cục cảnh sát giúp đỡ hoà giải với ông năm Hoàng kia không phải được rồi sao!" Đường Đại Bằng cố gắng giải quyết ổn thỏa mọi chuyện.
Trương Nguyệt Hồng tức giận đến xanh mặt: “Nói thì dễ, gọi là họ hàng nhưng cậu ta cũng chỉ biết đến tiền, nhờ cậu ta đứng ra nói đỡ thì không biết phải tốn bao nhiêu tiền.
Đều là lỗi của ông, Yên Linh nhà chúng ta tốt như vậy, gả cho nhà nào mà chẳng được. Thế mà ông cứ nhất quyết đòi gả con gái chúng ta cho cậu ta.
Khó khăn lắm mới khỏi bệnh, không biết gì nhưng lại biết ba hoa bốc phét! "
"Chuyện ngày hôm nay cũng không thể hoàn toàn trách anh ấy!" Đường Yên Linh đột nhiên nói.
Nhìn thấy con gái mình nói đỡ cho Trần Vạn Nam, hai vợ chồng đều sửng sốt.
Trần Vạn Nam không nói gì, giờ anh đã có Tiên Y Thiên Kinh, tương lai dù là tiền bạc, quyền lực hay danh vọng anh đều dễ dàng có được.
Một tên xã hội đen chuyên đi đào đất mà khiến anh phải bận tâm sao?
Chỉ là anh không thể nói ra điều này.
Trong chốc lát, một bầu không khí kỳ lạ và khó xử tràn ngập trong xe.
Không ai nói gì, xe phóng nhanh về phía nhà họ Đường.
Nhà họ Đường sống trong một khu dân cư phân khúc trung cấp đến cao cấp ở phía Nam thành phố Nam Tân. Tuy không phải là một căn biệt thự sang trọng nhưng ngôi nhà có bốn phòng ngủ và hai phòng khách cũng đủ rộng rãi.
Vừa về đến nhà, Trương Nguyệt Hồng và Đường Yên Linh liền trở về phòng.
Đường Đại Bằng và Trần Vạn Nam bị bỏ lại trong phòng khách.
Đường Đại Bằng nắm lấy tay Trần Vạn Nam, nói: "Con đã khỏi bệnh rồi, cuối cùng bố cũng có thể ăn nói với mẹ ruột con rồi".
Ông ấy nói với vẻ mặt xấu hổ: “Bố mẹ con đi vội quá, bố chỉ có thể đón con qua đây, dù sao lúc đó bố cũng chỉ là người ngoài".
Vậy là chú Hai của con đã tiếp quản căn nhà và công ty do bố mẹ con để lại! "
Trần Vạn Nam gật đầu: "Bố, con hiểu rồi! Tài sản của gia đình con cũng không nhiều, chỉ có một số di vật làm kỷ niệm. Có thời gian con đi tìm chú Hai lấy lại là được!"
Đường Đại Bằng ngập ngừng định nói gì đó rồi lại thôi, dê vào miệng hổ dễ gì lấy ra được. Chỉ là Trần Vạn Nam vừa khỏi bệnh, ông ấy cũng không muốn nói nhiều đến vấn đề này.
"Được rồi, con nghĩ như vậy thì tốt, từ nay về sau cùng Yên Linh sống tốt là được. Con bé tính tình lạnh lùng, con hãy khoan dung với nó, sớm sinh cho bố một đứa cháu trai!"
"..." Trần Vạn Nam đỏ mặt, trong lòng càng cảm động hơn một chút.
Trương Nguyệt Hồng không ưa gì anh, nhưng bố vợ lại rất yêu thương và quan tâm đến anh.
"Được rồi được rồi, cũng muộn rồi, đi nghỉ ngơi đi!" Đường Đại Bằng nói xong liền đẩy Trần Vạn Nam vào phòng của Đường Yên Linh.
"A, cái này. . . " Trần Vạn Nam vẫn nhớ anh và Đường Yên Linh vẫn luôn ngủ riêng phòng, nhưng bố vợ đang có ý gì?
"Còn cái này với cái kia gì nữa? Con đã khỏi bệnh, sao không sinh một đứa cháu trai cho bố bế?" Đường Đại Bằng nói rồi đẩy Trần Vạn Nam vào phòng ngủ.
"..."
Đường Yên Linh đang định thay quần áo đi tắm thì nghe thấy tiếng động ở cửa, chưa kịp mặc quần áo lại thì Trần Vạn Nam đã bị đẩy vào.
Thứ đập vào mắt anh là làn da trắng nõn của người phụ nữ trước mặt.
Lúc này trên người cô chỉ còn lại chiếc quần lót nhỏ giống như bikini, và những đường cong quyến rũ của cô hiện rõ.
"Quay lưng lại!" Đường Yên Linh xấu hổ đỏ mặt.
“Ừm!” Trần Vạn Nam quay người lại, nghe thấy phía sau có tiếng thay quần áo xột xoạt, đột nhiên anh cảm thấy cổ họng mình khô khốc.
Đường Yên Linh mặc quần áo, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một tia xấu hổ.
Cô không nói gì, đi thẳng vào phòng tắm để tắm.
Phòng ngủ này có phòng tắm riêng, Trần Vạn Nam đang ngồi ở mép giường, trong phòng tắm tiếng nước chảy ào ào khiến người ta không khỏi liên tưởng.
Đường Yên Linh có khuôn mặt xinh đẹp thanh tú và dáng người phải gọi là hạng nhất!
Trần Vạn Nam cảm thấy rằng không người đàn ông nào có thể bình tĩnh được vào lúc này.
Nhưng giờ ngủ chung giường có phải là quá sớm không?
Mãi cho đến khi Đường Yên Linh từ phòng tắm đi ra, từ trong tủ lấy ra một chiếc chăn bông, trực tiếp đặt xuống sàn nhà.
Trần Vạn Nam lập tức dẹp bỏ những suy nghĩ hỗn loạn của mình.
Trải thảm ra sàn, tắt đèn anh làm liền một mạch.
Hai người không nói thêm lời nào nữa.
Trần Vạn Nam biết rằng dường như cả anh và Đường Yên Linh đều không thực sự chấp nhận nhau.
Trần Vạn Nam không phủ nhận, anh có hảo cảm với Đường Yên Linh, anh cảm nhận được sự quan tâm của cô dành cho anh trong ba năm qua.
Chính vì điều này mà anh không muốn miễn cưỡng cô làm bất cứ việc gì.
Duyên phận này có đi đến đâu, anh cũng muốn để nó phát triển tự nhiên!
Đêm rất yên tĩnh, khiến những âm thanh trằn trọc của hai người càng được khuếch đại.
"Ngày mai anh chở em đến bệnh viện rồi đưa xe đi sửa!"
"Được!"
Sau một câu nói, mọi thứ lại chìm vào im lặng trong màn đêm.
Sáng sớm hôm sau, Trần Vạn Nam đưa Đường Yên Linh đi làm như đã hứa.
Đường Đại Bằng nhìn hai người cùng ra khỏi nhà thì sướng phổng cả mũi.
Trương Nguyệt Hồng ở một bên dội gáo nước lạnh nói: "Đừng mơ hão nữa, không phải định nhờ anh họ tôi giúp giải quyết chuyện kia sao? Đi mua đồ đi! Chuẩn bị tinh thần đi, anh họ tôi là một kẻ tham tiền!"
"Việc này chúng ta cũng không còn cách nào khác, tôi hỏi thăm một vòng thì biết được, ông Năm này là kẻ có thù tất báo, hẳn là ông ta đang chờ thời cơ báo thù Vạn Nam!" Đường Đại Bằng cau mày nói.
"Ha ha, không biết cậu ta là con rể chúng ta hay là con rơi của ông nữa!"
“Bà đang nói vớ vẩn gì thế?”
"..."
Đường Yên Linh đến bệnh viện, vừa bước vào văn phòng của khoa thì Hoàng Mẫn, y tá trưởng có quan hệ tốt với cô đã kéo cô ra một góc, thì thầm:
"Viện trưởng Trương Đức Tiêu của chúng ta bị điều tra rồi, cô đã biết chưa?"
"Ừm!" Đường Yên Linh cũng có chút ngạc nhiên.
Mặc dù Trương Đức Tiêu cũng chẳng trong sạch gì cho cam nhưng Tống Tư Minh hôm qua đã đích thân tố giác nên hôm nay ông ta đã lập tức bị điều tra.
Đây là sức ảnh hưởng của người giàu nhất thành phố sao?
Đường Yên Linh nhớ đến việc Trần Vạn Nam đồng ý chữa bệnh trầm cảm cho con gái Tống Tư Minh mà đột nhiên cảm thấy lo lắng.
"Nghe nói chồng cô đã khỏi bệnh?" Hoàng Mẫn lại hỏi.
"Ừm!" Đường Yên Linh đã sớm quen với những câu chuyện phiếm trong bệnh viện, cô nhìn đồng hồ rồi đi thẳng vào phòng khám.
Hôm nay cô trực ở khoa ngoại trú và khám cho vài bệnh nhân.
Một tên tóc vàng trông như lưu manh bước vào, hắn mặc một chiếc áo ba lỗ rộng thùng thình và người đầy hình xăm.
Đường Yên Linh như thường lệ hỏi: “Anh thấy không khoẻ ở đâu?”
“Ở dưới ngứa quá, cô xem cho tôi đi!” tên tóc vàng cười gian, đứng dậy toan cởi quần.
"Dừng lại ngay! Trong trường hợp này, hãy trực tiếp đến khoa Da liễu!" Đường Yên Linh hét lên với tên tóc vàng.
Tên tóc vàng không hài lòng khịt mũi, các cơ trên mặt run lên: "Cô từ chối chẩn đoán cho bệnh nhân sao? Có tin tôi sẽ tố cáo cô không?"
“Anh có quyền khiếu nại về tôi!” Đường Yên Linh nói rồi đứng dậy mở cửa phòng khám ra.
"Đây là phòng khám cho bệnh nhân cấp cứu, chúng tôi chỉ tập trung vào những bệnh nhân nguy kịch".
"Trường hợp của anh không nguy hiểm đến tính mạng, cũng không phải cấp cứu, anh có thể trực tiếp đến khoa Da liễu để khám!"
"Hôm nay ông đây muốn cô xem cho đấy, cô thử nói không đi xem nào?" tên tóc vàng vẻ mặt tức giận, đá cái ghế đi!
Sau đó, tên tóc vàng giả vờ như nạn nhân, đứng ở cửa tru lên: "Bác sĩ khốn kiếp từ chối khám bệnh cho bệnh nhân, bác sĩ bất lương! Không có ai phạt cô ta sao!"
Sau khi hò hét vài tiếng, bảy tám thanh niên trông cũng lưu manh không kém kéo tới.
Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Yên Linh tái nhợt vì sợ hãi, cô vô thức lấy điện thoại di động gọi cho Trần Vạn Nam.
Khi bấm số, cô đột nhiên khựng lại, lúc này cô đang nghĩ đến Trần Vạn Nam! Người đàn ông này từ lúc nào đã mang tới cho cô cảm giác an toàn đến vậy?
....
....
....
Chương 9: Chương 9: Đến tìm cái chết?
Chương 9: Đến tìm cái chết?
Tên tóc vàng thấy Đường Yên Linh đang định gọi điện liền hất văng điện thoại của cô, hung hăng đẩy Đường Yên Linh ngã xuống đất.
"Anh, xảy ra chuyện gì vậy? Bác sĩ nào khốn kiếp như vậy? Để mấy anh em ta dạy cô ta cách cư xử!"
Tên tóc vàng vừa hô lên một tiếng, đám thanh niên kia cũng lập tức tru tréo lên theo, nói rằng bác sĩ từ chối khám cho bệnh nhân.
Nhất thời, toàn bộ hành lang bệnh viện trở nên hỗn loạn.
Bác sĩ phòng khám bên cạnh nghe thấy tiếng huyên náo, đang định đi xem chuyện gì xảy ra thì bị hai tên tóc vàng khác đẩy lùi lại.
"Bớt tọc mạch đi! Có người cần phải được dạy cho một bài học, đừng có sang đó rồi lại ăn đòn lây!"
Đường Yên Linh không bị ngã quá đau, sau khi đứng dậy từ dưới đất, cô tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, cô không để ý rằng chiếc điện thoại bị đập vào góc đã bấm nút gọi cho Trần Vạn Nam.
May mắn thay, ở lối vào phòng khám có nhân viên bảo vệ nên họ nhanh chóng chạy đến.
Chủ nhiệm khoa Mạnh Hiến Nghiêm cũng đến ngay sau khi biết tin.
Nhóm thanh niên bị bảo vệ bao vây, nhưng chúng không hề nao núng, vẫn kêu gào ăn vạ.
Mạnh Hiến Nghiêm hỏi đầu đuôi câu chuyện, sau đó liền hạ giọng hỏi Đường Yên Linh: "Gần đây cô có đắc tội với ai không?"
Đường Yên Linh lập tức nghĩ tới Lý Thiên Dương, sau đó lại nghĩ tới ông ba Hà, cuối cùng mím môi không nói gì.
"Gọi cảnh sát, chúng ta nhất định phải gọi cảnh sát!" Hoàng Mẫn đi vào, nhìn thấy cảnh này thì cả kinh.
Mạnh Hiến Nghiêm cau mày, nhìn đám thanh niên tóc vàng rồi nói: "Người anh em, bệnh viện có chế tài của bệnh viện, nếu các cậu lại gây sự, tôi sẽ gọi cảnh sát!"
Tên tóc vàng cười toét miệng: "Chuyện này mấy anh em tôi không sợ! Muốn báo cảnh sát thì cứ báo. Tệ nhất là bị giam giữ ba ngày, sau khi được thả ra, chúng tôi sẽ lại đến khám bệnh!"
"Bên dưới của tôi không thoải mái, phải mời bác sĩ Đường đến khám cho tôi!"
Nghe được những lời vô liêm sỉ này, ai cũng muốn xông lên tát tên khốn nạn này vài cái.
Các nhân viên y tế có mặt càng tức giận hơn, tất cả đều nhìn Mạnh Hiến Nghiêm và ra hiệu rằng phải gọi cảnh sát và trừng phạt nghiêm khắc đám người này.
Mạnh Hiến Nghiêm do dự một lát, viện trưởng Trương Đức Tiêu vừa mới bị bắt. Bệnh viện hiện đang trong thời kỳ nhạy cảm, trong thời gian này lại phát sinh mâu thuẫn giữa bác sĩ và bệnh nhân là việc tối kỵ, tốt nhất chuyện to nên biến thành nhỏ, chuyện nhỏ nên biến thành không có gì.
Đúng lúc này, ở ngoài đám đông vọng tới giọng nói của một người đàn ông.
"Không cần gọi cảnh sát! Không có ai bị thương cả, nên chuyện này dừng ở đây đi!"
Đường Yên Linh ngẩng đầu nhìn thấy Trần Vạn Nam đang đi tới. Vốn anh chỉ đưa Đường Yên Linh đến cổng bệnh viện là định đi về, nhưng lại nhận được điện thoại của Tống Tư Minh.
Tống Tư Minh nhờ Trần Vạn Nam tới kiểm tra tình trạng của Tống Kiều Kiều, không ngờ trước khi đến phòng bệnh, Trần Vạn Nam lại nhận được một cuộc gọi khác từ Đường Yên Linh.
Các bác sĩ và y tá có mặt đều biết Trần Vạn Nam, họ đều ngạc nhiên và nhìn Đường Yên Linh bằng ánh mắt đồng cảm.
Loại đàn ông gì vậy, hèn nhát quá! Vợ bị bắt nạt thế này mà không dám ra mặt?
Đường Yên Linh cũng rất thất vọng, chính Trần Vạn Nam là người trực tiếp gây ra cơ sự này vì trước đó anh đã đánh Lý Thiên Dương và ông ba Hà.
Bây giờ bọn chúng tới trả thù, vậy mà Trần Vạn Nam lại hèn nhát lùi bước.
"Có gọi cảnh sát không? Nếu không, bọn tôi sẽ rời đi! Ha ha ha!" tên tóc vàng cười lớn.
"Đi, đi thôi!" bảo vệ cũng nhận ra tình huống, nhường đường cho bọn chúng. Tên tóc vàng và đám đồng bọn cười như điên rồi rời đi, còn không quên hét lên rằng chúng sẽ quay lại vào ngày mai.
Hoàng Mẫn liếc nhìn Trần Vạn Nam, sau đó chỉ vào Mạnh Hiến Nghiêm: "Chủ nhiệm Mạnh, anh hèn nhát như vậy, làm sao có thể mong chờ anh bảo vệ chúng tôi?"
Mạnh Hiến Nghiêm bất lực đáp: "Những kẻ này rõ ràng là cố ý tới đây gây phiền phức. Tại sao bọn họ lại cố ý tới đây để gây sự chắc chắn mọi người đều biết! Đừng mang phiền toái đến bệnh viện!"
Vừa nói, anh ta vừa chỉ đạo nhân viên bảo vệ sơ tán những bệnh nhân đang đứng xem náo nhiệt rồi bỏ đi.
Đường Yên Linh cảm thấy tủi thân, ngẩng đầu lên đã không thấy Trần Vạn Nam đâu cả, trong lòng cô càng có nhiều cảm xúc lẫn lộn.
…
Trong nhà để xe dưới tầng hầm của bệnh viện, tên tóc vàng và đám lâu la đi cùng hắn đang vô cùng đắc ý.
"Họ Đường đó xinh đẹp đến mức tao gần như muốn cởi quần!"
"Ha ha ha, vậy ngày mai hãy quay lại! Cho cô ta thấy bản lĩnh của đại ca đi!"
Đang nói chuyện, bọn chúng chợt nhìn thấy người đàn ông vừa lên tiếng ngăn cản mọi người gọi cảnh sát đi về phía họ.
Trong mắt người này dường như có một tia lạnh lùng thấu xương, như thể một giây tiếp theo sẽ giết người...
Trần Vạn Nam nheo mắt lại, cơn giận bộc phát.
Khi đám thanh niên tóc vàng bắt gặp ánh mắt của anh, bọn chúng sửng sốt trong giây lát, cảm thấy tim đột nhiên đập nhanh hơn.
Nhưng nghĩ lại bọn chúng có bảy người, làm sao có thể sợ một người? Nghĩ vậy, mấy tên lưu manh lập tức cảm thấy tự tin trở lại, nhìn nhau rồi phá lên cười.
"Sao vậy, tên khốn này muốn nói gì sao?" tên tóc vàng cười khinh thường, vừa rồi có nhiều người theo dõi như vậy nhưng người này sợ đến mức không dám gọi cảnh sát thì giờ có thể làm được trò trống gì cơ chứ!
Trần Vạn Nam không nói gì, anh tiến lên một cước đá vào ngực tên tóc vàng, một lực rất mạnh tác động khiến tên tóc vàng bay ra xa.
Hắn vẽ một hình parabol lên không trung trước khi rơi mạnh xuống đất.
Tên tóc vàng phun ra một ngụm máu, ngoẹo đầu bất tỉnh.
Những tên còn lại sợ đến mức chạy tán loạn!
Kể ra thì những tên này thường xuyên đánh nhau, nhưng bọn chúng chưa bao giờ bị đánh một đòn mà bất tỉnh nhân sự như vậy.
Đánh lại người này?
Không, bọn chúng hoàn toàn không có ý tưởng này, suy nghĩ duy nhất của bọn chúng là bỏ chạy.
Tuy nhiên, Trần Vạn Nam lại giống như thần chết di chuyển nhanh như cắt.
Bảy tám tên thanh niên không chịu nổi ba quyền hai cước của Trần Vạn Nam, nằm la liệt trên mặt đất.
Trần Vạn Nam lôi cổ bọn chúng như lôi mấy chú chó, sau đó lạnh lùng hỏi: “Nói, kẻ nào phái chúng mày tới?”
"Ba, anh Ba..."
"Hắn đang ở đâu?"
"Hoàng Công Quán!"
Sau đó, bọn chúng mới nhận ra rằng người đàn ông trước mặt vừa rồi không trừng trị bọn chúng ở hành lang bệnh viện chỉ là do không muốn gây rắc rối trong bệnh viện.
Về việc gọi cảnh sát, nó hoàn toàn không nằm trong suy nghĩ của anh.
Đúng như lời tên tóc vàng nói, báo cảnh sát tệ nhất là sẽ bị nhốt từ ba đến năm ngày, sau khi ra ngoài có thể tiếp tục gây rắc rối!
Trần Vạn Nam muốn giải quyết vấn đề một lần và mãi mãi.
…
Hoàng Thụ Nhạc xây một biệt thự lớn ở khu đô thị tấc đất tấc vàng, một tòa nhà năm tầng có vườn ở phía trước và phía sau.
Trên cửa lớn treo một tấm bảng lớn có dòng chữ mạ vàng: Hoàng Công Quán!
Nói ra thì ông ta là một người làm ăn lớn trong ngành khai thác đất.
Nhưng người hiểu biết thì sẽ biết rõ thành phố Nam Tân có năm khu, trong đó hai câu lạc bộ ở hai khu khác nhau đều có cổ phần của ông năm Hoàng.
Làm gì có kẻ nào lăn lộn trong giới giang hồ thành phố Nam Tân mà dám không gọi một tiếng ông Năm?
Trần Vạn Nam lái chiếc xe nát của tên tóc vàng, dừng lại ở trước cửa Hoàng Công Quán rồi xuống xe.
Một vài tên côn đồ đang hút thuốc trước cửa lập tức vây lại xung quanh anh.
"Đây không phải xe của tên tóc vàng sao? Mày là ai?"
Trần Vạn Nam khẽ mỉm cười: “Tôi tên Trần Vạn Nam, đang tìm Chồn Vàng!”
"B* mày ngu vậy, biệt danh đó là để cho mày gọi à?", tên côn đồ tức giận hét lên.
Một số tên khác cũng giận dữ lại gần.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, Trần Vạn Nam đã mở cửa xe.
Trong xe, nhóm người của tên tóc vàng nằm chồng chất lên nhau, nếu không gãy chân gãy tay thì đang nôn ra máu, tiếng rên rỉ vô cùng thảm thiết.
Bọn côn đồ nhìn nhau, quay người chạy về phía cửa trước cổng Hoàng Công Quán.
Trần Vạn Nam cũng không ngăn cản, chỉ mỉm cười đứng ở cửa.
Một lúc sau, hàng chục tên côn đồ mang theo gậy bóng chày và ống thép ào ra khỏi cổng.
Sau đó, một gã đàn ông đầu trọc chậm rãi bước ra với một chuỗi hạt trầm hương trên tay.
Ông ta trông khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt thô kệch và ánh mắt nham hiểm.
Đó không ai khác chính là ông năm Hoàng nổi tiếng của thành phố Nam Tân, Hoàng Thụ Nhạc!
Ông ba Hà lúc trước vô cùng kiêu ngạo, giờ đang ngoan ngoãn đi theo phía sau.
"Cậu là Trần Vạn Nam?" Hoàng Thụ Nhạc nhìn Trần Vạn Nam vài lần và hỏi với một nụ cười nham hiểm.
Trần Vạn Nam cười lạnh: "Không ngờ Chồn Vàng nổi tiếng như ông lại biết tới một người nhỏ bé như tôi!"
Hai từ "chồn vàng" khiến trong mắt Hoàng Thụ Nhạc đột nhiên bắn ra hai tia hung tợn. Ông không nổi điên nhưng cũng toả ra quyền uy khiến bầu không khí đông cứng lại.
Tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc nhìn Trần Vạn Nam, đúng là tới đây để tìm cái chết!
....
....
Chương 10: Chương 10: Chỉ là may mắn
Chương 10: Chỉ là may mắn
"Xem ra Hàn Phi Hổ nói đúng, cậu đúng là bệnh nặng!"
Hoàng Thụ Nhạc cười nói: "Cậu nghĩ tôi cho người tới bệnh viện làm gì? Tôi đang đợi cậu tới đấy!"
"Chú Ba đang thay mặt tôi thu tiền. Nếu cậu động vào người của tôi thì chính là đang tát vào mặt tôi!"
"Vốn dĩ tôi muốn trực tiếp cho người đi tìm cậu, nhưng thuộc hạ của tôi nói cậu có chút thân thủ! Nếu tôi chủ động chặn đường cậu thì cậu sẽ dễ dàng bỏ trốn".
"Hàn Phi Hổ hiến kế cho tôi, bảo tôi đến bệnh viện gây chuyện mấy lần thì có khi cậu sẽ tự tìm đến!"
"Quả nhiên là mới lần đầu tiên tới gây chuyện là cậu đã xuất hiện ở đây!"
"Cậu nói xem có phải anh rể cậu rất thông minh không?"
Hoàng Thụ Nhạc vừa nói vừa cười lớn, ông ta thích cảm giác kiểm soát được mọi thứ như thế này.
Trần Vạn Nam gật đầu: "Anh ta tương đối thông minh, nếu không có anh ta giúp đỡ, tôi cũng không tìm được đến đây!"
"???" Hoàng Thụ Nhạc sắc mặt trở nên dữ tợn: "Ranh con mà điên cuồng quá nhỉ? Có lai lịch hay vốn liếng gì mà dám nói chuyện với tôi như vậy?"
"Có vay có trả không phải là điều đương nhiên sao?"
“Đó là điều đương nhiên, nhưng nếu nó làm liên luỵ đến người vô tội thì đáng bị ăn đòn!
Về phần tôi, tôi không có lai lịch gì đặc biệt, nhưng tôi là người mà ông không thể gây sự! "Trần Vạn Nam nhún vai.
"Vậy để tôi xem cậu có bản lĩnh để được điên cuồng như vậy hay không!"
Hoàng Thụ Nhạc lùi lại một bước, xua tay, đám côn đồ cầm gậy trên tay lập tức lao tới.
Một tia sáng lóe lên trong mắt Trần Vạn Nam, anh chuẩn bị sẵn sàng tiếp chiêu những tên côn đồ dữ tợn đang lao tới. Anh giơ tay túm lấy một cây gậy bóng chày rồi trở tay giật lấy.
Cây gậy bóng chày lập tức rơi vào tay Trần Vạn Nam.
Có gậy trong tay, Trần Vạn Nam bắt đầu tả xung hữu đột, nhìn qua thì chẳng có chiêu thức gì nhưng mọi cú đánh đều hết sức chuẩn xác.
Dù bị hàng chục tên côn đồ vây quanh nhưng Trần Vạn Nam không những có thể tránh được các đòn tấn công mà cây gậy bóng chày trong tay anh dường như cũng có mắt, mỗi lần ra tay đều đánh trúng mục tiêu.
Hoặc đầu hoặc ngực, hoặc tay hoặc chân.
Anh ra đòn rất tàn nhẫn, một khi bị đánh thì sẽ nằm ngay tại chỗ hoặc bị gãy tay gãy chân.
Trong chớp mắt, mười bảy mười tám tên côn đồ cầm vũ khí trên tay đã nằm sõng soài trên mặt đất.
Vẻ mặt của Hoàng Thụ Nhạc ngày càng đanh lại.
Ông ba Hà đứng phía sau không giấu được sự bàng hoàng trên khuôn mặt.
Mặc dù những tên côn đồ này không phải là mạnh nhất, nhưng chúng đều có kinh nghiệm và kỹ năng chiến đấu.
"Xem ra tôi đã đánh giá thấp cậu!" Hoàng Thụ Nhạc quay người hướng vào trong sân hô: "A Mãnh, làm việc đi!"
Trần Vạn Nam nhìn về phía cổng và nhìn thấy một người đàn ông lực lưỡng từ ban công tầng hai của biệt thự nhìn xuống.
Khi nhìn thấy đám côn đồ nằm trên mặt đất trước cổng, trên mặt hắn không hề biểu lộ cảm xúc nào, chỉ bình tĩnh liếc nhìn Trần Vạn Nam.
Sau đó, hắn ta đột nhiên nhảy xuống từ ban công tầng hai, đáp xuống sân một cách nhẹ nhàng và bước nhanh về phía cổng.
Hắn ta cực kỳ nhanh và chỉ trong vài bước đã tới chỗ Trần Vạn Nam.
Hắn chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, cánh tay to như đùi người khác, trên mặt có một vết sẹo trông rất đáng sợ.
Có lẽ hắn phải cao tới ba mét, từ ban công nhảy xuống một cách dễ dàng, quả thực là đã trải qua quá trình rèn luyện.
Trần Vạn Nam đưa ra phán đoán, không những không hoảng sợ, ngược lại còn có chút nóng lòng muốn thử một lần.
"Ranh con, quỳ xuống xin lỗi ông Năm ngay thì tao sẽ tha mạng cho mày, chỉ chặt đứt tứ chi của mày!"
A Mãnh cười nhẹ. Hắn ta từng hành hung một giáo quan trong quân đội và bị kết án, sau khi Hoàng Thụ Nhạc cứu hắn ta ra, A Mãnh trở thành vệ sĩ đắc lực nhất của Hoàng Thụ Nhạc.
Hắn đã từng cứu Hoàng Thụ Nhạc sống sót khi bị bốn năm mươi tên xã hội đen truy đuổi.
Khi đám người kia nhìn thấy A Mãnh tới, chúng đều hét lên: "Anh Mãnh, giết hắn trả thù cho bọn em!"
Hoàng Thụ Nhạc cũng lấy lại sự tự tin: "Tôi lăn lộn trong giới này mấy chục năm, cậu cho rằng tôi dựa vào cái gì?"
A Mãnh siết chặt nắm đấm của mình, phát ra âm thanh răng rắc. Hắn ta thô bạo vung nắm đấm mạnh tới nỗi nghe thấy cả tiếng gió vụt qua.
Trần Vạn Nam tiến lên một bước, dùng một tay chặn cú đấm đang lao tới và mỉm cười với Hoàng Thụ Nhạc như không có chuyện gì xảy ra:
"Chỉ là ông may mắn thôi!"
Sắc mặt của A Mãnh đột nhiên thay đổi, cú đấm của hắn ta mạnh đến mức một cánh cửa thép hoặc gỗ thông thường sẽ bị đấm xuyên qua.
Vậy mà cú đấm đó lại bị tên nhóc con trước mặt chặn lại một cách thờ ơ.
A Mãnh cảm thấy nắm đấm của mình tê dại, liền thu nắm đấm lại, sau đó cử động cổ tay, có chút cảnh giác nhìn Trần Vạn Nam:
"Thì ra là người luyện võ, khó trách lại ngông cuồng như vậy!"
"Giờ chúng ta chơi thật nhé!"
A Mãnh cười hung ác, từ trong túi móc ra nhẫn đấm bốc đeo vào tay, sau đó lại tung ra một cú đấm còn mạnh hơn ban nãy vài phần.
Nắm đấm bay thẳng tới thái dương của Trần Vạn Nam.
"Hoá ra là tôi đã đánh giá anh quá cao rồi!" Trần Vạn Nam lắc đầu. Anh khổ luyện ba năm, nhưng chưa từng cùng một cao thủ võ thuật thực sự so tài cao thấp.
Khi lần đầu tiên nhìn thấy A Mãnh, anh đã nghĩ mình cuối cùng cũng có cơ hội luyện tập.
Chỉ là anh còn chưa sử dụng được một nửa sức lực thì tên này có vẻ đã dùng hết sức bình sinh rồi.
Trần Vạn Nam không né tránh mà đợi cho đến khi A Mãnh đến gần rồi mới đá hắn một cước.
Cú đá này bay tới trúng ngay ngực A Mãnh.
Cứ như vậy, vệ sĩ số một của Hoàng Thụ Nhạc lại bay ra và hạ cánh cách đó hai mét.
"A Mãnh, không sao chứ?" Hoàng Thụ Nhạc hét lên.
A Mãnh chỉ rên rỉ vài tiếng, nhưng lại không đứng dậy được.
Trần Vạn Nam tiến lên một bước và đến gần Hoàng Thụ Nhạc: "Nói cho tôi biết, tôi có phải là người mà ông không thể gây sự không?"
Hoàng Thụ Nhạc sắc mặt lúc xanh lúc tím, ông ta không ngờ mình đã phái mấy chục tên côn đồ đánh hội đồng, sau đó còn cử vệ sĩ số một của mình ra tay mà vẫn thua thảm hại như vậy!
"Ranh con, quả thực cậu đánh đấm cũng được lắm! Nhưng ngày nay đánh nhau tay chân cũng vô dụng!"
"Cậu có thắng được súng không? Có thắng được lưụ đạn không?"
"Không phải chưa từng có ai đánh đấm giỏi hơn cậu, nhưng bây giờ đều mất tích. Cậu biết tại sao không?"
Hoàng Thụ Nhạc càng nói càng cảm thấy tự tin.
Hồi trước từng có một cao thủ cũng bị ông ta bắn rồi tống vào ngục.
“Hiện tại chỉ cần một lời của tôi, tôi có thể tống cậu vào tù, sa thải vợ cậu, phá hoại nơi trồng dược liệu của bố vợ cậu!”
Hoàng Thụ Nhạc cho rằng Trần Vạn Nam đã bị mình uy hiếp nên châm một điếu thuốc rít vài hơi. Ông ta có thể làm mưa làm gió ở thành phố Nam Tân không chỉ vì thuộc hạ của ông ta có khả năng đánh đấm, mà quan trọng hơn là ông ta có người chống lưng.
Trần Vạn Nam lạnh lùng nhìn Hoàng Thụ Nhạc, nhàn nhã nói: "Ông nói không sai, cảm ơn ông đã nhắc nhở tôi".
"Ông có thể làm được những gì ông nói, nhưng tôi cũng có thể giết ông ngay bây giờ!"
Vừa dứt lời, Trần Vạn Nam bước tới và tóm lấy cổ Hoàng Thụ Nhạc, chỉ cần anh hơi dùng lực, ông ta đã mặt đỏ tía tai.
"Ông nói xem, bây giờ tôi bẻ cổ ông, ông còn có thể làm những việc đó sao?"
Những kẻ xung quanh đều sửng sốt, chẳng lẽ tên này thật sự muốn giết người sao? !
"..." Hoàng Thụ Nhạc vùng vẫy điên cuồng, nhưng trong bàn tay cứng như sắt của Trần Vạn Nam sự giãy giụa của ông ta yếu ớt như một đứa trẻ.
Đúng lúc này, điện thoại của Trần Vạn Nam reo lên liên tục, anh bắt máy...
....
....
....
Chương 6: Nỗi cay đắng của mẹ vợ
“Đi, giờ lập tức về nhà với tôi!” Đường Yên Linh vừa ra khỏi cửa liền kéo Trần Vạn Nam đi về.
Đầu óc Tống Tư Minh lập tức nảy số, ông ta nói với vệ sĩ: "Đi, lấy xe của tôi trong bãi đậu xe đưa cho Trần tiên sinh!"
Vệ sĩ sửng sốt một chút, đó chính là chiếc Rolls-Royce mới được chuyển đến vào hôm nay. Hôm nay đi đón Tống Tư Minh ở sân bay cũng là lần đầu tiên chiếc xe này được lăn bánh.
Các vệ sĩ vội vàng chạy ra ngoài, nhưng không thấy Trần Vạn Nam đâu cả, chỉ đành ủ dột quay lại.
Tống Tư Minh đang định nổi giận thì Lý Giang lại cười nói: "Hai người lần sau sẽ còn gặp lại!"
…
Xe của Đường Yên Linh tuy bị va chạm nhưng chỉ xây xước bên ngoài, không ảnh hưởng gì đến việc sử dụng.
“Lên xe!” Đường Yên Linh dẫn Trần Vạn Nam đi lấy xe, sau đó liền đẩy anh vào xe mà không nói gì.
Khi xe phóng đi, Đường Yên Linh không ngừng liếc nhìn Trần Vạn Nam bên cạnh.
Trần Vạn Nam hiện giờ đối với cô thật xa lạ.
Mà đúng ra thì Trần Vạn Nam luôn là một người xa lạ đối với cô.
Khi được đưa đến nhà họ Đường, anh là một người đàn ông mắc bệnh tâm thần và chứng mất trí nhớ.
Những thông tin mà Đường Yên Nhiên biết được về Trần Vạn Nam lúc đó chỉ vỏn vẹn có vài gạch đầu dòng, bình thường và không có gì đáng chú ý.
Khi còn là sinh viên năm cuối sắp tốt nghiệp, gia đình anh bất ngờ gặp biến cố. Bố mẹ anh bị kẻ trộm đột nhập vào nhà giết chết.
Bố mẹ đều qua đời trong một đêm, Trần Vạn Nam không thể chịu đựng nổi và bị bệnh tâm thần.
Trong ba năm sau khi kết hôn, Đường Yên Linh chăm sóc cho anh như một kẻ ngốc.
Nhưng chàng ngốc đột nhiên biến thành một chàng trai tự tin và điềm tĩnh.
Nhìn cách anh bảo vệ cô, nhìn dáng vẻ anh không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo trước mặt người giàu nhất thành phố, nhìn anh ung dung nói chuyện với vị bác sĩ đứng đầu cả nước.
Những cảm xúc phức tạp về sự tương phản này không thể giải thích rõ ràng bằng một hoặc hai câu.
Một lúc sau, xe dừng lại ở tầng dưới của một nhà hàng nổi tiếng trong thành phố.
Đường Yên Linh vội vàng trang điểm trên xe, cô ấy sau khi trang điểm càng trở nên quyến rũ hơn.
Trần Vạn Nam nhìn cô mà có chút thất thần, thật là đẹp!
“Tiệc sinh nhật của cậu có nhiều người không?” Trần Vạn Nam đột nhiên hỏi.
Đường Yên Linh mím môi: "Không hẳn là tiệc sinh nhật, chúng ta cũng không mời quá nhiều người, nếu anh không muốn đi thì không cần đi!"
Trần Vạn Nam tự cười chế nhạo: "Sợ anh làm em mất mặt sao?"
"Không!" Sắc mặt Đường Yên Linh hơi thay đổi, nhưng cô cũng không giải thích.
"Anh biết em bị ép kết hôn, nếu em muốn ly hôn, anh đồng ý!"
Trần Vạn Nam suy nghĩ một chút rồi nói.
Tuy rằng anh không có gì bất mãn với Đường Yên Linh, nhưng cô ấy xinh đẹp như vậy mà lại vì lời hứa của bố mình mà đồng ý lấy anh, sau đó chăm sóc anh suốt ba năm. Người con gái như vậy có thắp đèn lồng lên cũng không tìm được.
Nhưng anh sẽ không ép buộc ai làm bất cứ điều gì.
Đường Yên Linh mở cửa, vẻ mặt lạnh lùng bước xuống xe.
Trần Vạn Nam không hiểu điều này có ý nghĩa gì.
Nhưng Đường Yên Linh cũng không rời đi, cô đứng ở cửa nhà hàng như đang đợi Trần Vạn Nam.
Thật khó để hiểu được trái tim của một người phụ nữ!
Trần Vạn Nam cười khổ xuống xe, đi theo cô vào trong.
Cả hai được đưa đến một phòng lớn trên tầng hai, nơi có hai chiếc bàn tròn đã có rất nhiều người thân và bạn bè đang ngồi.
Bố vợ Đường Đại Bằng và mẹ vợ Trương Nguyệt Hồng cũng đang ngồi ở một trong những chiếc bàn tròn. Khi nhìn thấy Trần Vạn Nam, sắc mặt Trương Nguyệt Hồng chợt trở nên khó coi.
Đường Yên Linh dẫn Trần Vạn Nam đi lần lượt chào hỏi mọi người. Trần Vạn Nam cũng không biết những người họ hàng này, chỉ có thể bắt chước vợ, dáng vẻ có chút ngốc nghếch.
Một nhóm họ hàng lộ ra ánh mắt giễu cợt, không thèm trả lời anh.
Đường Đại Bằng thì mỉm cười vẫy tay và ra hiệu cho Trần Vạn Nam ngồi bên cạnh mình.
Đường Yên Linh cũng ngồi xuống bên cạnh mẹ mình.
Vị trí chủ tiệc trên chiếc bàn này là gia đình cậu mợ, vốn dĩ hôm nay là sinh nhật của cậu, nhưng người đang chiếm trọn hào quang hôm nay là con rể nhà cậu - Hàn Phi Hổ.
Hàn Phi Hổ ước chừng ba mươi tuổi, trông có vẻ rất giàu có, cách nói chuyện và phong thái rất giống một doanh nhân.
"Cảm ơn tất cả người thân, bạn bè đã đến dự tiệc sinh nhật của bố vợ tôi. Tôi sẽ cạn ly trước coi như kính mọi người!"
Hàn Phi Hổ vừa nói vừa cầm ly rượu lên uống một ngụm, trông rất hào sảng.
"Anh Hàn, công việc kinh doanh của anh ngày càng phát triển, nếu có cơ hội, anh hãy giúp đỡ người nhà nhiều hơn!"
“Đúng vậy, em nghe nói dự án anh làm trước đây là dự án của nhà họ Tống giàu nhất thành phố chúng ta”.
"Giờ anh đã làm ăn với người giàu nhất thành phố rồi, chỉ cần hưởng sái được một chút của nhà họ Tống cũng đủ để chúng ta sống mấy đời!"
“Sau này phát đạt rồi, đừng quên người thân họ hàng đấy nhé!”
"Hầy, anh chỉ là một tên nhà quê làm thầu công trình kiếm được một ít tiền, mọi người quá khen rồi!"
Hàn Phi Hổ miệng nói ra lời này, nhưng trong lòng cũng không giấu được sự kiêu ngạo.
Những người có mặt phần lớn đều là người dân lao động, ngoại trừ Hàn Phi Hổ ra, chỉ có Đường Đại Bằng mới có thể coi là thương nhân.
Tuy nhiên, nhà họ Đường kinh doanh nghề trồng dược liệu, Đường Đại Bằng lại là người rộng rãi. Việc kinh doanh của nhà họ là làm chung với họ hàng người quen nên lợi nhuận cuối cùng về tay cũng không nhiều bằng các doanh nhân thông thường.
Đám đông tiếp tục tâng bốc Hàn Phi Hổ lên chín tầng mây.
Cậu mợ cũng rất vui mừng, con rể có tiền đồ như vậy khiến họ cũng nở mày nở mặt.
Đặc biệt là mợ, người luôn có mối quan hệ không tốt với mẹ của Đường Yên Linh.
Trước đây, Trương Nguyệt Hồng luôn khoe rằng con gái mình xinh đẹp và sẽ gả vào một gia đình giàu có. Nhưng bây giờ cô lại kết hôn với một người mắc bệnh tâm thần.
Giờ con rể của mợ có nhiều tiền như vậy nên đương nhiên vô cùng kiêu ngạo, luôn dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Trương Nguyệt Hồng.
Trương Nguyệt Hồng tức giận đến xanh mặt, hạ giọng phàn nàn với Đường Yên Linh: “Đúng là giỏi bốc phét, cậu ta chỉ nhận được một công trình phủ xanh toà nhà của Tống Thị mà thôi.
Đừng nói là người giàu nhất nhà họ Tống, e rằng người quản lý dự án cậu ta cũng mới chỉ gặp mấy lần. Vậy mà cũng dám khoe khoang, đúng là không sợ gió lùa vào cổ họng".
Đường Yên Linh cảm thấy đau đầu sờ trán, không trả lời mẹ.
Đường Đại Bằng gắp cho Trần Vạn Nam vài miếng thịt kho.
Trần Vạn Nam ăn hết miếng này đến miếng khác.
Nhìn thấy hành vi của ba người trong nhà, Trương Nguyệt Hồng càng tức giận hơn, đặc biệt là Trần Vạn Nam khiến bà ta càng nhìn càng thấy ngứa mắt.
Hàn Phi Hổ thì có tiền đồ, còn Trần Vạn Nam này chỉ cần khỏi bệnh thần kinh cũng đủ để cả nhà họ thắp hương cảm tạ trời Phật.
Khoảng cách này khiến bà ta cảm thấy chua chát như uống nước chanh mà không cho đường!
Mợ của Đường Yên Linh là Lưu Tuyết Phượng nhìn thấy dáng vẻ không tự nhiên của Trương Nguyệt Hồng thì càng mỉm cười tự hào:
"Chị, bệnh của Vạn Nam phiền phức thật đấy! Ngay cả công việc bình thường cũng không tìm được, cũng không có ai dám thuê!"
"Nhưng Phi Hổ làm công trình, nên sẽ không bận tâm điều này. Hay là để Vạn Nam làm việc cho Phi Hổ thì sao? Biết đâu đến lúc lại nuôi được anh chị ấy chứ!"
"Mẹ, không phải con muốn làm mẹ ngại với hai bác, nhưng chuyện này không được đâu. Hiện giờ công trường quản nghiêm lắm, người có bệnh sẽ không được nhận", Hàn Phi Hổ mỉm cười có vẻ áy náy.
“Ồ, thậm chí còn không thể làm công nhân được sao!” Lưu Tuyết Phượng cố tình ngân dài giọng, ngữ khí nghe vô cùng quái gở.
Đường Yên Linh thấy Trần Vạn Nam bị sỉ nhục, liền không vui nói: “Bệnh của Vạn Nam đã khỏi rồi".
"Khỏi rồi?"
Mọi người có mặt đều nghi ngờ, họ đều cho rằng Đường Yên Linh chỉ đang cố chữa thẹn.
Trần Vạn Nam không nói nhiều, chỉ mỉm cười.
Đường Đại Bằng không để ý, chỉ cười nói: "Hôm nay thật là một ngày tốt lành, là sinh nhật của cậu, con rể của tôi cũng đã khỏi bệnh!"
"Nào, nào, uống một ly đi, chúc mừng!"
Trương Nguyệt Hồng tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, Đường Đại Bằng này lúc nào cũng để người khác qua mặt.
Hàn Phi Hổ nhếch môi cười nói: "Vậy sau khi khỏi bệnh cậu càng phải làm việc nhiều hơn! Là đàn ông, bổn phận là chu cấp cho gia đình, đúng không Vạn Nam?"
Trần Vạn Nam gật đầu chiếu lệ.
"Chúng ta là anh em cột chèo, có thể giúp đỡ nhau trong khả năng! Cậu đã khỏi bệnh nên chắc chắn không thích hợp làm người lao động chân tay hay những công việc tương tự".
"Tôi có một công trường ở Miến Bắc đang cần một người phụ trách. Cậu có muốn xem xét không? Có thể kiếm được nửa triệu nhân dân tệ một năm!"
Hàn Phi Hổ kiêu ngạo nói, vẻ mặt như muốn nói nể mặt là họ hàng tôi mới cất nhắc cậu đấy nhé.
Đường Đại Bằng cau mày, còn chưa kịp nói gì thì Trần Vạn Nam đã nheo mắt cười nói:
"Nghe nói bên đó hiện đang rất hỗn loạn. Có rất nhiều người dùng mức lương cao để dụ người qua đó lấy nội tạng. Không phải anh đang định đưa tôi qua đó bán đấy chứ?"
....
....
....
Chương 7: Chương 7: Cậu nên xin lỗi tôi phải không?
Chương 7: Cậu nên xin lỗi tôi phải không?
Những lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người xung quanh đều tin rằng Trần Vạn Nam thực sự đã khoẻ lại, lời nói của anh quả thực khá sắc bén!
Đường Đại Bằng gương mặt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nắm lấy tay Trần Vạn Nam, nhất thời không buông ra.
Trương Nguyệt Hồng cũng vui mừng khôn xiết, nhưng sau đó lại cảm thấy việc này chẳng có nghĩa lý gì. Cho dù có khỏi bệnh Trần Vạn Nam cũng không thể so sánh với con rể cao quý của nhà mợ!
Trần Vạn Nam phát hiện ra rằng bố vợ rất chân thành yêu thương mình.
Hàn Phi Hổ sắc mặt tối sầm, Lưu Tuyết Phượng tức giận nói: “Cậu đang nói cái gì vậy? Anh rể của cậu vung tay một cái có thể mua một chiếc ô tô trị giá hơn tám trăm nghìn tệ, bán cậu thì được mấy đồng cơ chứ? "
Trần Vạn Nam nhún vai: "Tôi cũng khá có giá trị mà, hai quả thận và một trái tim đáng giá hàng chục triệu ấy chứ! Biết đâu anh ấy lại hoa mắt vì tiền!"
"Phi Hổ làm công trình thôi cũng có thể kiếm được hàng triệu tệ!"
“Mẹ ơi, tại sao mẹ lại cãi nhau với một người bị bệnh tâm thần?”
"Vạn Nam nói chuyện như vậy là do không hiểu chuyện!"
"Ngoài người thân ra thì làm gì còn ai cho cậu cơ hội tốt như vậy!"
"Không muốn làm việc, lại hèn nhát! Chỉ sợ sau này khỏi bệnh rồi cũng sẽ không làm nên trò trống gì!"
Đám họ hàng bên cạnh cũng bắt đầu bàn tán.
Đường Yên Linh vẻ mặt lạnh lùng, mỗi lời những người này nói đều là một cái tát vào mặt cô.
Nhưng dù sao cũng là tiệc sinh nhật của cậu nên cô đã cố gắng hết sức để kiềm chế cơn tức giận.
Còn Trương Nguyệt Hồng lúc này đã tức giận đến mức sắc mặt tái mét, nếu Đường Đại Bằng không kéo lại, có khi bà ta đã đứng dậy chửi thề rồi.
Đường Đại Bằng cũng hơi tức giận, nhưng sau đó bình tĩnh lại nói: "Nhà họ Đường chúng ta vẫn có thể nuôi được một người, không cần lo lắng!"
Hàn Phi Hổ cười: "Được được được, coi như tôi nhiều chuyện! Có điều, người anh em, tôi chỉ vì lòng tốt mà giúp cậu, nhưng cậu nhát gan như vậy thì thôi! Có điều nói chuyện như vậy, không phải cậu nên xin lỗi tôi sao?"
Trần Vạn Nam ban nãy đã tức giận, nhưng vì nể mặt bố mẹ vợ nên cũng không tính toán nhiều, vậy mà Hàn Phi Hổ này lại quá không biết điều.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đá tung từ bên ngoài, bảy tám gã đàn ông lực lưỡng lao vào.
Hàn Phi Hổ tức giận, mở miệng mắng: "Kẻ nào..."
Lời còn chưa dứt, anh ta đã bị một cái tát cháy mặt!
"Mày có nhiều tiền như vậy để khoe khoang, vậy mà lại không có tiền trả nợ?"
Hàn Phi Hổ nhìn rõ người tới, hai chân lập tức mềm nhũn, đâu còn dáng vẻ kiêu ngạo như cũ. Anh ta loạng choạng đứng dậy, nói: "Anh, anh Ba..."
"Tên khốn kiếp kia, trong thành phố Nam Tân này không có kẻ nào dám quỵt tiền của ông ba Hà này!"
Một người đàn ông cường tráng với bím tóc và khuôn mặt gân guốc tiến tới, dùng tay tát vào mặt Hàn Phi Hổ.
Lưu Tuyết Phượng sợ hãi, cố gắng bình tĩnh lại và nói bằng giọng nghiêm trang: "Các người đừng có làm bậy! Con rể tôi không phải người mà các người có thể đắc tội được đâu!"
Ông ba Hà tiến lên một bước, đi đến chỗ bà ta, bình tĩnh cầm lấy một miếng chân giò heo, cắn hai miếng rồi ném lại vào mâm khiến bát đũa kêu leng keng.
"Cái chân giò này... mùi vị kiểu gì vậy!?" hắn ta nhổ miếng thịt mỡ lên mặt Lưu Tuyết Phượng và chế nhạo: "Ông Năm cất nhắc hắn ta, cho hắn vay ba triệu tệ theo lãi suất ngân hàng. Thế mà tên khốn này xù nợ. Bà không bảo hắn ta trả nợ mà lại bảo tôi không được đắc tội với hắn ta?"
"Muốn doạ tôi phải không?" khuôn mặt của ông ba Hà run lên và hắn ta tát vào mặt Lưu Tuyết Phượng.
"Không dễ đắc tội sao? Bà nội, thế thì tôi đánh cả bà. Bà thử hỏi xem con rể bà có dám ho he gì không?"
Hàn Phi Hổ căn bản không dám cử động chứ đừng nói là lên tiếng ngăn cản.
Lưu Tuyết Phượng bật khóc.
Những người ở đây đều là người bình thường, làm sao từng thấy một đám người hung dữ như vậy?
Mọi người đều sợ hãi đến nỗi ngồi yên tại chỗ, không dám ho he.
Trần Vạn Nam vốn không định nói gì, nếu đã vay tiền người ta theo lãi suất ngân hàng mà còn xù nợ thì đáng bị đánh!
Trương Nguyệt Hồng cũng tái mặt vì sợ hãi.
Đường Đại Bằng cau mày, nhịn không được nói: “Muốn đòi nợ thì đòi nợ, đừng động tay chân làm gì cả!”
Ông ba Hà chộp lấy chai rượu ném về phía Đường Đại Bằng: "Lão già, sao ông dám nói nhiều..."
Nhìn thấy chai rượu bay về phía bố mình, vẻ mặt của Đường Yên Linh tái nhợt, mọi người có mặt cũng im thin thít.
Tuy nhiên, ngay lúc chai rượu bay tới, nó đã bị một bàn tay to lớn chộp lấy.
Trần Vạn Nam nắm chặt chai rượu, ánh mắt lạnh lùng. Bọn chúng bắt nạt người khác thì anh không quan tâm, nhưng không được phép động đến Đường Đại Bằng.
"Tự đập cái chai này vào đầu và cút đi! Như vậy tôi sẽ tha cho anh!" Trần Vạn Nam bình tĩnh đặt chai rượu trước mặt ông ba Hà.
Mọi người đều choáng váng!
Đây có phải là đứa con trai ngốc của địa chủ không biết thế gian hiểm ác thế nào không?
Nếu lúc này dám nói như vậy, không phải dân anh chị sừng sỏ thì chính là kẻ ngốc!
Quả nhiên, vẫn là căn bệnh tâm thần quái ác!
Ông ba Hà tức đến nỗi bật cười: "Có biết tao là ai không mà dám hỗn láo như vậy?"
"Không biết!" Trần Vạn Nam lắc đầu.
“Tao là người của ông năm Hoàng!” ông ba Hà vẻ mặt vừa thù địch vừa kiêu ngạo, giống như đang nói về một nhân vật vĩ đại nào đó.
"Ông năm Hoàng là ai?" Trần Vạn Nam thật sự không biết.
Ông ba Hà lại cười, đến danh tiếng cuả ông Năm còn không biết, một nhân vật tép riu như vậy lại dám khiêu khích hắn ta.
Hàn Phi Hổ sợ đến toàn thân run rẩy: "Vạn Nam, đừng ngu ngốc như vậy! Công việc khai thác đất ở thành phố Nam Tân chúng ta. mười phần thì có tới tám chín phần là của ông Năm!"
Mọi người trước đó có thể không biết, nhưng khi Hoàng Phi Hổ nói rằng ông Năm này là bá chủ ngành đất ở Nam Tân thì những người xung quanh đều hiểu ra.
Nghề làm đất nổi tiếng kiếm được nhiều tiền và tính cạnh tranh cao, người có thể thống trị ngành này đều là những ông trùm trắng đen lẫn lộn.
Đường Đại Bằng nghe xong liền lắc đầu với Trần Vạn Nam.
Thấy mọi người đều sợ hãi, ông ba Hà cười tự hào, chỉ tay vào Đường Đại Bằng rồi chỉ vào Đường Yên Linh:
"Biết sợ rồi sao? Bây giờ quỳ xuống lạy tao đi, nếu không hôm nay tao sẽ đập cho lão già này một trận, sau đó chơi con gái của lão, còn mày sẽ không dám sủa lên một tiếng!"
Trong mắt Trần Vạn Nam hiện lên sự tức giận. Khi cha mẹ anh đột ngột qua đời, đứa con trai đang du học nước ngoài là anh nghe tin cũng không kịp nhìn mặt bố mẹ lần cuối, cứ day dứt mãi không thôi.
Sau ba năm khổ luyện, giờ đây anh muốn bảo vệ những người anh quan tâm và sống theo ý mình.
Đừng nói đến ông Năm nào đó đang làm công việc đào đất, ngay cả Thiên Vương cũng không thể khiến anh chùn bước.
Trần Vạn Nam không nói thêm nữa, đứng dậy, cầm lấy một chai rượu ném về phía hắn ta.
Giây tiếp theo, chai rượu đập vào đầu ông ba Hà.
Máu chảy xuống mặt hắn ta.
Trần Vạn Nam không dừng động tác, trong tay anh cũng đang cầm mảnh vỡ của một chai rượu.
Anh trở tay định đâm vào ngực ông ba Hà.
Ông ba Hà lúc này vẫn đang bị sốc!
Ra tay quá tàn độc!
Hắn ta chưa bao giờ thấy ai liều lĩnh như vậy và nhanh chóng lùi lại.
Đám đàn em của hắn ta ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì nhanh chóng lao tới.
Nhưng Trần Vạn Nam lại điên cuồng, cầm nửa chai rượu tả xung hữu đột.
Trong nháy mắt, bảy tám gã đàn ông lực lưỡng nằm trên mặt đất, trên người mỗi người đều có vết máu.
Đám người thở hổn hển.
Trần Vạn Nam vẫn không hề dừng lại, anh nhanh chóng đuổi kịp ông ba Hà, dùng tay trái túm lấy cổ áo của hắn ta và dùng nửa chai rượu dính máu rạch vào mặt hắn ta.
"Nào, nói lại những điều mày vừa nói xem!"
Ông ba Hà nhìn thấy vẻ hung dữ trên mặt Trần Vạn Nam, trong lòng cảm thấy hoảng sợ, hắn cảm thấy tên ngu ngốc trước mặt này thật sự dám đâm chết hắn!
"Ranh con, ông năm Hoàng..." hắn ta vừa định uy hiếp, liền cảm giác được chai rượu đang xuyên qua da thịt, mặt hắn nóng bừng lên đau đớn.
"Tao biết ông Năm gì đó có thể là nhân vật lớn, nhưng vậy thì sao? Hôm nay dù ông Năm đó có ở đây, thì mày cũng phải xin lỗi bố vợ và vợ tao!"
Trần Vạn Nam sát khí đằng đằng như muốn giết người.
Ông ba Hà hoảng hốt, người thanh niên trước mặt làm hắn ta nghĩ đến những kẻ giết người máu lạnh!
Hắn sợ rồi!
"Xin lỗi, xin lỗi! Xin hãy tha thứ cho tôi! Tôi chỉ hay độc mồm vậy thôi, cậu cứ coi như tôi sủa bậy đi!"
Đường Đại Bằng và Trương Nguyệt Hồng nhìn nhau, cả hai đều không ngờ rằng Trần Vạn Nam sau khi khỏi bệnh lại dũng cảm như vậy!
Con rể bảo vệ bọn họ như vậy, nói không cảm động là nói dối!
Ban nãy mợ bị đánh, con rể của bà ta thậm chí còn không dám ho he!
Đường Đại Bằng nhanh chóng bước tới, kéo Trần Vạn Nam ra: "Vạn Nam, bỏ đi. Chúng ta không cùng nhận thức với họ!"
Ngay khi Trần Vạn Nam buông tay, ông ba Hà đứng dậy và chạy về phía cửa.
"Đưa đàn chó này theo!" Trần Vạn Nam giận dữ nói.
Đám lâu la đằng sau cũng vội vã đỡ nhau đứng dậy bỏ chạy.
Chỉ trong chốc lát, trong phòng chỉ còn lại họ hàng.
Mọi người kinh ngạc nhìn Trần Vạn Nam, nhất thời không ai dám lên tiếng.
....
....
....
Chương 8: Chương 8: Sức mạnh đồng tiền
Chương 8: Sức mạnh đồng tiền
"Hôm nay chúng ta không ăn tiếp được rồi, mọi người nên về thôi!" Đường Đại Bằng trầm giọng nói, nhìn cảnh tượng trong phòng như một bãi chiến trường.
Nói xong, ông ấy kéo vợ chồng Trần Vạn Nam ra khỏi cửa.
Những người khác cũng vội vàng chào tạm biệt rồi vội vã rời đi.
Chỉ còn lại người nhà mợ vẫn đang khóc lóc!
…
Trên đường về nhà.
Trương Nguyệt Hồng trừng mắt nhìn Trần Vạn Nam: "Cậu có biết những người đó là ai không? Sao cậu dám đánh họ như vậy?"
"Vạn Nam là vì muốn bảo vệ tôi!” Đường Đại Bằng ho khan hai tiếng rồi giúp con rể giải vây.
"Hàn Phi Hổ còn bị doạ sợ cho tè ra quần thì cậu ta ra mặt làm gì cơ chứ! Yên Linh làm việc trong bệnh viện, đắc tội với loại giang hồ đó rất dễ bị nhắm tới!"
Trương Nguyệt Hồng càng nói thì càng tức giận, trong lòng vô cùng sợ hãi, đổ tất cả lỗi lầm lên đầu Trần Vạn Nam.
Trần Vạn Nam rất bình tĩnh: “Bọn họ sẽ không dám làm gì, Yên Linh là vợ con, con sẽ bảo vệ cô ấy!”
Trương Nguyệt Hồng tức giận đến mức vỗ vào lưng ghế: "Khỏi bệnh rồi không học được cái gì nên hồn, nhưng học được cách ba hoa bốc phét!"
"Được rồi được rồi, đừng nói nữa! Để cậu em họ của bà ở Cục cảnh sát giúp đỡ hoà giải với ông năm Hoàng kia không phải được rồi sao!" Đường Đại Bằng cố gắng giải quyết ổn thỏa mọi chuyện.
Trương Nguyệt Hồng tức giận đến xanh mặt: “Nói thì dễ, gọi là họ hàng nhưng cậu ta cũng chỉ biết đến tiền, nhờ cậu ta đứng ra nói đỡ thì không biết phải tốn bao nhiêu tiền.
Đều là lỗi của ông, Yên Linh nhà chúng ta tốt như vậy, gả cho nhà nào mà chẳng được. Thế mà ông cứ nhất quyết đòi gả con gái chúng ta cho cậu ta.
Khó khăn lắm mới khỏi bệnh, không biết gì nhưng lại biết ba hoa bốc phét! "
"Chuyện ngày hôm nay cũng không thể hoàn toàn trách anh ấy!" Đường Yên Linh đột nhiên nói.
Nhìn thấy con gái mình nói đỡ cho Trần Vạn Nam, hai vợ chồng đều sửng sốt.
Trần Vạn Nam không nói gì, giờ anh đã có Tiên Y Thiên Kinh, tương lai dù là tiền bạc, quyền lực hay danh vọng anh đều dễ dàng có được.
Một tên xã hội đen chuyên đi đào đất mà khiến anh phải bận tâm sao?
Chỉ là anh không thể nói ra điều này.
Trong chốc lát, một bầu không khí kỳ lạ và khó xử tràn ngập trong xe.
Không ai nói gì, xe phóng nhanh về phía nhà họ Đường.
Nhà họ Đường sống trong một khu dân cư phân khúc trung cấp đến cao cấp ở phía Nam thành phố Nam Tân. Tuy không phải là một căn biệt thự sang trọng nhưng ngôi nhà có bốn phòng ngủ và hai phòng khách cũng đủ rộng rãi.
Vừa về đến nhà, Trương Nguyệt Hồng và Đường Yên Linh liền trở về phòng.
Đường Đại Bằng và Trần Vạn Nam bị bỏ lại trong phòng khách.
Đường Đại Bằng nắm lấy tay Trần Vạn Nam, nói: "Con đã khỏi bệnh rồi, cuối cùng bố cũng có thể ăn nói với mẹ ruột con rồi".
Ông ấy nói với vẻ mặt xấu hổ: “Bố mẹ con đi vội quá, bố chỉ có thể đón con qua đây, dù sao lúc đó bố cũng chỉ là người ngoài".
Vậy là chú Hai của con đã tiếp quản căn nhà và công ty do bố mẹ con để lại! "
Trần Vạn Nam gật đầu: "Bố, con hiểu rồi! Tài sản của gia đình con cũng không nhiều, chỉ có một số di vật làm kỷ niệm. Có thời gian con đi tìm chú Hai lấy lại là được!"
Đường Đại Bằng ngập ngừng định nói gì đó rồi lại thôi, dê vào miệng hổ dễ gì lấy ra được. Chỉ là Trần Vạn Nam vừa khỏi bệnh, ông ấy cũng không muốn nói nhiều đến vấn đề này.
"Được rồi, con nghĩ như vậy thì tốt, từ nay về sau cùng Yên Linh sống tốt là được. Con bé tính tình lạnh lùng, con hãy khoan dung với nó, sớm sinh cho bố một đứa cháu trai!"
"..." Trần Vạn Nam đỏ mặt, trong lòng càng cảm động hơn một chút.
Trương Nguyệt Hồng không ưa gì anh, nhưng bố vợ lại rất yêu thương và quan tâm đến anh.
"Được rồi được rồi, cũng muộn rồi, đi nghỉ ngơi đi!" Đường Đại Bằng nói xong liền đẩy Trần Vạn Nam vào phòng của Đường Yên Linh.
"A, cái này. . . " Trần Vạn Nam vẫn nhớ anh và Đường Yên Linh vẫn luôn ngủ riêng phòng, nhưng bố vợ đang có ý gì?
"Còn cái này với cái kia gì nữa? Con đã khỏi bệnh, sao không sinh một đứa cháu trai cho bố bế?" Đường Đại Bằng nói rồi đẩy Trần Vạn Nam vào phòng ngủ.
"..."
Đường Yên Linh đang định thay quần áo đi tắm thì nghe thấy tiếng động ở cửa, chưa kịp mặc quần áo lại thì Trần Vạn Nam đã bị đẩy vào.
Thứ đập vào mắt anh là làn da trắng nõn của người phụ nữ trước mặt.
Lúc này trên người cô chỉ còn lại chiếc quần lót nhỏ giống như bikini, và những đường cong quyến rũ của cô hiện rõ.
"Quay lưng lại!" Đường Yên Linh xấu hổ đỏ mặt.
“Ừm!” Trần Vạn Nam quay người lại, nghe thấy phía sau có tiếng thay quần áo xột xoạt, đột nhiên anh cảm thấy cổ họng mình khô khốc.
Đường Yên Linh mặc quần áo, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một tia xấu hổ.
Cô không nói gì, đi thẳng vào phòng tắm để tắm.
Phòng ngủ này có phòng tắm riêng, Trần Vạn Nam đang ngồi ở mép giường, trong phòng tắm tiếng nước chảy ào ào khiến người ta không khỏi liên tưởng.
Đường Yên Linh có khuôn mặt xinh đẹp thanh tú và dáng người phải gọi là hạng nhất!
Trần Vạn Nam cảm thấy rằng không người đàn ông nào có thể bình tĩnh được vào lúc này.
Nhưng giờ ngủ chung giường có phải là quá sớm không?
Mãi cho đến khi Đường Yên Linh từ phòng tắm đi ra, từ trong tủ lấy ra một chiếc chăn bông, trực tiếp đặt xuống sàn nhà.
Trần Vạn Nam lập tức dẹp bỏ những suy nghĩ hỗn loạn của mình.
Trải thảm ra sàn, tắt đèn anh làm liền một mạch.
Hai người không nói thêm lời nào nữa.
Trần Vạn Nam biết rằng dường như cả anh và Đường Yên Linh đều không thực sự chấp nhận nhau.
Trần Vạn Nam không phủ nhận, anh có hảo cảm với Đường Yên Linh, anh cảm nhận được sự quan tâm của cô dành cho anh trong ba năm qua.
Chính vì điều này mà anh không muốn miễn cưỡng cô làm bất cứ việc gì.
Duyên phận này có đi đến đâu, anh cũng muốn để nó phát triển tự nhiên!
Đêm rất yên tĩnh, khiến những âm thanh trằn trọc của hai người càng được khuếch đại.
"Ngày mai anh chở em đến bệnh viện rồi đưa xe đi sửa!"
"Được!"
Sau một câu nói, mọi thứ lại chìm vào im lặng trong màn đêm.
Sáng sớm hôm sau, Trần Vạn Nam đưa Đường Yên Linh đi làm như đã hứa.
Đường Đại Bằng nhìn hai người cùng ra khỏi nhà thì sướng phổng cả mũi.
Trương Nguyệt Hồng ở một bên dội gáo nước lạnh nói: "Đừng mơ hão nữa, không phải định nhờ anh họ tôi giúp giải quyết chuyện kia sao? Đi mua đồ đi! Chuẩn bị tinh thần đi, anh họ tôi là một kẻ tham tiền!"
"Việc này chúng ta cũng không còn cách nào khác, tôi hỏi thăm một vòng thì biết được, ông Năm này là kẻ có thù tất báo, hẳn là ông ta đang chờ thời cơ báo thù Vạn Nam!" Đường Đại Bằng cau mày nói.
"Ha ha, không biết cậu ta là con rể chúng ta hay là con rơi của ông nữa!"
“Bà đang nói vớ vẩn gì thế?”
"..."
Đường Yên Linh đến bệnh viện, vừa bước vào văn phòng của khoa thì Hoàng Mẫn, y tá trưởng có quan hệ tốt với cô đã kéo cô ra một góc, thì thầm:
"Viện trưởng Trương Đức Tiêu của chúng ta bị điều tra rồi, cô đã biết chưa?"
"Ừm!" Đường Yên Linh cũng có chút ngạc nhiên.
Mặc dù Trương Đức Tiêu cũng chẳng trong sạch gì cho cam nhưng Tống Tư Minh hôm qua đã đích thân tố giác nên hôm nay ông ta đã lập tức bị điều tra.
Đây là sức ảnh hưởng của người giàu nhất thành phố sao?
Đường Yên Linh nhớ đến việc Trần Vạn Nam đồng ý chữa bệnh trầm cảm cho con gái Tống Tư Minh mà đột nhiên cảm thấy lo lắng.
"Nghe nói chồng cô đã khỏi bệnh?" Hoàng Mẫn lại hỏi.
"Ừm!" Đường Yên Linh đã sớm quen với những câu chuyện phiếm trong bệnh viện, cô nhìn đồng hồ rồi đi thẳng vào phòng khám.
Hôm nay cô trực ở khoa ngoại trú và khám cho vài bệnh nhân.
Một tên tóc vàng trông như lưu manh bước vào, hắn mặc một chiếc áo ba lỗ rộng thùng thình và người đầy hình xăm.
Đường Yên Linh như thường lệ hỏi: “Anh thấy không khoẻ ở đâu?”
“Ở dưới ngứa quá, cô xem cho tôi đi!” tên tóc vàng cười gian, đứng dậy toan cởi quần.
"Dừng lại ngay! Trong trường hợp này, hãy trực tiếp đến khoa Da liễu!" Đường Yên Linh hét lên với tên tóc vàng.
Tên tóc vàng không hài lòng khịt mũi, các cơ trên mặt run lên: "Cô từ chối chẩn đoán cho bệnh nhân sao? Có tin tôi sẽ tố cáo cô không?"
“Anh có quyền khiếu nại về tôi!” Đường Yên Linh nói rồi đứng dậy mở cửa phòng khám ra.
"Đây là phòng khám cho bệnh nhân cấp cứu, chúng tôi chỉ tập trung vào những bệnh nhân nguy kịch".
"Trường hợp của anh không nguy hiểm đến tính mạng, cũng không phải cấp cứu, anh có thể trực tiếp đến khoa Da liễu để khám!"
"Hôm nay ông đây muốn cô xem cho đấy, cô thử nói không đi xem nào?" tên tóc vàng vẻ mặt tức giận, đá cái ghế đi!
Sau đó, tên tóc vàng giả vờ như nạn nhân, đứng ở cửa tru lên: "Bác sĩ khốn kiếp từ chối khám bệnh cho bệnh nhân, bác sĩ bất lương! Không có ai phạt cô ta sao!"
Sau khi hò hét vài tiếng, bảy tám thanh niên trông cũng lưu manh không kém kéo tới.
Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Yên Linh tái nhợt vì sợ hãi, cô vô thức lấy điện thoại di động gọi cho Trần Vạn Nam.
Khi bấm số, cô đột nhiên khựng lại, lúc này cô đang nghĩ đến Trần Vạn Nam! Người đàn ông này từ lúc nào đã mang tới cho cô cảm giác an toàn đến vậy?
....
....
....
Chương 9: Chương 9: Đến tìm cái chết?
Chương 9: Đến tìm cái chết?
Tên tóc vàng thấy Đường Yên Linh đang định gọi điện liền hất văng điện thoại của cô, hung hăng đẩy Đường Yên Linh ngã xuống đất.
"Anh, xảy ra chuyện gì vậy? Bác sĩ nào khốn kiếp như vậy? Để mấy anh em ta dạy cô ta cách cư xử!"
Tên tóc vàng vừa hô lên một tiếng, đám thanh niên kia cũng lập tức tru tréo lên theo, nói rằng bác sĩ từ chối khám cho bệnh nhân.
Nhất thời, toàn bộ hành lang bệnh viện trở nên hỗn loạn.
Bác sĩ phòng khám bên cạnh nghe thấy tiếng huyên náo, đang định đi xem chuyện gì xảy ra thì bị hai tên tóc vàng khác đẩy lùi lại.
"Bớt tọc mạch đi! Có người cần phải được dạy cho một bài học, đừng có sang đó rồi lại ăn đòn lây!"
Đường Yên Linh không bị ngã quá đau, sau khi đứng dậy từ dưới đất, cô tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, cô không để ý rằng chiếc điện thoại bị đập vào góc đã bấm nút gọi cho Trần Vạn Nam.
May mắn thay, ở lối vào phòng khám có nhân viên bảo vệ nên họ nhanh chóng chạy đến.
Chủ nhiệm khoa Mạnh Hiến Nghiêm cũng đến ngay sau khi biết tin.
Nhóm thanh niên bị bảo vệ bao vây, nhưng chúng không hề nao núng, vẫn kêu gào ăn vạ.
Mạnh Hiến Nghiêm hỏi đầu đuôi câu chuyện, sau đó liền hạ giọng hỏi Đường Yên Linh: "Gần đây cô có đắc tội với ai không?"
Đường Yên Linh lập tức nghĩ tới Lý Thiên Dương, sau đó lại nghĩ tới ông ba Hà, cuối cùng mím môi không nói gì.
"Gọi cảnh sát, chúng ta nhất định phải gọi cảnh sát!" Hoàng Mẫn đi vào, nhìn thấy cảnh này thì cả kinh.
Mạnh Hiến Nghiêm cau mày, nhìn đám thanh niên tóc vàng rồi nói: "Người anh em, bệnh viện có chế tài của bệnh viện, nếu các cậu lại gây sự, tôi sẽ gọi cảnh sát!"
Tên tóc vàng cười toét miệng: "Chuyện này mấy anh em tôi không sợ! Muốn báo cảnh sát thì cứ báo. Tệ nhất là bị giam giữ ba ngày, sau khi được thả ra, chúng tôi sẽ lại đến khám bệnh!"
"Bên dưới của tôi không thoải mái, phải mời bác sĩ Đường đến khám cho tôi!"
Nghe được những lời vô liêm sỉ này, ai cũng muốn xông lên tát tên khốn nạn này vài cái.
Các nhân viên y tế có mặt càng tức giận hơn, tất cả đều nhìn Mạnh Hiến Nghiêm và ra hiệu rằng phải gọi cảnh sát và trừng phạt nghiêm khắc đám người này.
Mạnh Hiến Nghiêm do dự một lát, viện trưởng Trương Đức Tiêu vừa mới bị bắt. Bệnh viện hiện đang trong thời kỳ nhạy cảm, trong thời gian này lại phát sinh mâu thuẫn giữa bác sĩ và bệnh nhân là việc tối kỵ, tốt nhất chuyện to nên biến thành nhỏ, chuyện nhỏ nên biến thành không có gì.
Đúng lúc này, ở ngoài đám đông vọng tới giọng nói của một người đàn ông.
"Không cần gọi cảnh sát! Không có ai bị thương cả, nên chuyện này dừng ở đây đi!"
Đường Yên Linh ngẩng đầu nhìn thấy Trần Vạn Nam đang đi tới. Vốn anh chỉ đưa Đường Yên Linh đến cổng bệnh viện là định đi về, nhưng lại nhận được điện thoại của Tống Tư Minh.
Tống Tư Minh nhờ Trần Vạn Nam tới kiểm tra tình trạng của Tống Kiều Kiều, không ngờ trước khi đến phòng bệnh, Trần Vạn Nam lại nhận được một cuộc gọi khác từ Đường Yên Linh.
Các bác sĩ và y tá có mặt đều biết Trần Vạn Nam, họ đều ngạc nhiên và nhìn Đường Yên Linh bằng ánh mắt đồng cảm.
Loại đàn ông gì vậy, hèn nhát quá! Vợ bị bắt nạt thế này mà không dám ra mặt?
Đường Yên Linh cũng rất thất vọng, chính Trần Vạn Nam là người trực tiếp gây ra cơ sự này vì trước đó anh đã đánh Lý Thiên Dương và ông ba Hà.
Bây giờ bọn chúng tới trả thù, vậy mà Trần Vạn Nam lại hèn nhát lùi bước.
"Có gọi cảnh sát không? Nếu không, bọn tôi sẽ rời đi! Ha ha ha!" tên tóc vàng cười lớn.
"Đi, đi thôi!" bảo vệ cũng nhận ra tình huống, nhường đường cho bọn chúng. Tên tóc vàng và đám đồng bọn cười như điên rồi rời đi, còn không quên hét lên rằng chúng sẽ quay lại vào ngày mai.
Hoàng Mẫn liếc nhìn Trần Vạn Nam, sau đó chỉ vào Mạnh Hiến Nghiêm: "Chủ nhiệm Mạnh, anh hèn nhát như vậy, làm sao có thể mong chờ anh bảo vệ chúng tôi?"
Mạnh Hiến Nghiêm bất lực đáp: "Những kẻ này rõ ràng là cố ý tới đây gây phiền phức. Tại sao bọn họ lại cố ý tới đây để gây sự chắc chắn mọi người đều biết! Đừng mang phiền toái đến bệnh viện!"
Vừa nói, anh ta vừa chỉ đạo nhân viên bảo vệ sơ tán những bệnh nhân đang đứng xem náo nhiệt rồi bỏ đi.
Đường Yên Linh cảm thấy tủi thân, ngẩng đầu lên đã không thấy Trần Vạn Nam đâu cả, trong lòng cô càng có nhiều cảm xúc lẫn lộn.
…
Trong nhà để xe dưới tầng hầm của bệnh viện, tên tóc vàng và đám lâu la đi cùng hắn đang vô cùng đắc ý.
"Họ Đường đó xinh đẹp đến mức tao gần như muốn cởi quần!"
"Ha ha ha, vậy ngày mai hãy quay lại! Cho cô ta thấy bản lĩnh của đại ca đi!"
Đang nói chuyện, bọn chúng chợt nhìn thấy người đàn ông vừa lên tiếng ngăn cản mọi người gọi cảnh sát đi về phía họ.
Trong mắt người này dường như có một tia lạnh lùng thấu xương, như thể một giây tiếp theo sẽ giết người...
Trần Vạn Nam nheo mắt lại, cơn giận bộc phát.
Khi đám thanh niên tóc vàng bắt gặp ánh mắt của anh, bọn chúng sửng sốt trong giây lát, cảm thấy tim đột nhiên đập nhanh hơn.
Nhưng nghĩ lại bọn chúng có bảy người, làm sao có thể sợ một người? Nghĩ vậy, mấy tên lưu manh lập tức cảm thấy tự tin trở lại, nhìn nhau rồi phá lên cười.
"Sao vậy, tên khốn này muốn nói gì sao?" tên tóc vàng cười khinh thường, vừa rồi có nhiều người theo dõi như vậy nhưng người này sợ đến mức không dám gọi cảnh sát thì giờ có thể làm được trò trống gì cơ chứ!
Trần Vạn Nam không nói gì, anh tiến lên một cước đá vào ngực tên tóc vàng, một lực rất mạnh tác động khiến tên tóc vàng bay ra xa.
Hắn vẽ một hình parabol lên không trung trước khi rơi mạnh xuống đất.
Tên tóc vàng phun ra một ngụm máu, ngoẹo đầu bất tỉnh.
Những tên còn lại sợ đến mức chạy tán loạn!
Kể ra thì những tên này thường xuyên đánh nhau, nhưng bọn chúng chưa bao giờ bị đánh một đòn mà bất tỉnh nhân sự như vậy.
Đánh lại người này?
Không, bọn chúng hoàn toàn không có ý tưởng này, suy nghĩ duy nhất của bọn chúng là bỏ chạy.
Tuy nhiên, Trần Vạn Nam lại giống như thần chết di chuyển nhanh như cắt.
Bảy tám tên thanh niên không chịu nổi ba quyền hai cước của Trần Vạn Nam, nằm la liệt trên mặt đất.
Trần Vạn Nam lôi cổ bọn chúng như lôi mấy chú chó, sau đó lạnh lùng hỏi: “Nói, kẻ nào phái chúng mày tới?”
"Ba, anh Ba..."
"Hắn đang ở đâu?"
"Hoàng Công Quán!"
Sau đó, bọn chúng mới nhận ra rằng người đàn ông trước mặt vừa rồi không trừng trị bọn chúng ở hành lang bệnh viện chỉ là do không muốn gây rắc rối trong bệnh viện.
Về việc gọi cảnh sát, nó hoàn toàn không nằm trong suy nghĩ của anh.
Đúng như lời tên tóc vàng nói, báo cảnh sát tệ nhất là sẽ bị nhốt từ ba đến năm ngày, sau khi ra ngoài có thể tiếp tục gây rắc rối!
Trần Vạn Nam muốn giải quyết vấn đề một lần và mãi mãi.
…
Hoàng Thụ Nhạc xây một biệt thự lớn ở khu đô thị tấc đất tấc vàng, một tòa nhà năm tầng có vườn ở phía trước và phía sau.
Trên cửa lớn treo một tấm bảng lớn có dòng chữ mạ vàng: Hoàng Công Quán!
Nói ra thì ông ta là một người làm ăn lớn trong ngành khai thác đất.
Nhưng người hiểu biết thì sẽ biết rõ thành phố Nam Tân có năm khu, trong đó hai câu lạc bộ ở hai khu khác nhau đều có cổ phần của ông năm Hoàng.
Làm gì có kẻ nào lăn lộn trong giới giang hồ thành phố Nam Tân mà dám không gọi một tiếng ông Năm?
Trần Vạn Nam lái chiếc xe nát của tên tóc vàng, dừng lại ở trước cửa Hoàng Công Quán rồi xuống xe.
Một vài tên côn đồ đang hút thuốc trước cửa lập tức vây lại xung quanh anh.
"Đây không phải xe của tên tóc vàng sao? Mày là ai?"
Trần Vạn Nam khẽ mỉm cười: “Tôi tên Trần Vạn Nam, đang tìm Chồn Vàng!”
"B* mày ngu vậy, biệt danh đó là để cho mày gọi à?", tên côn đồ tức giận hét lên.
Một số tên khác cũng giận dữ lại gần.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, Trần Vạn Nam đã mở cửa xe.
Trong xe, nhóm người của tên tóc vàng nằm chồng chất lên nhau, nếu không gãy chân gãy tay thì đang nôn ra máu, tiếng rên rỉ vô cùng thảm thiết.
Bọn côn đồ nhìn nhau, quay người chạy về phía cửa trước cổng Hoàng Công Quán.
Trần Vạn Nam cũng không ngăn cản, chỉ mỉm cười đứng ở cửa.
Một lúc sau, hàng chục tên côn đồ mang theo gậy bóng chày và ống thép ào ra khỏi cổng.
Sau đó, một gã đàn ông đầu trọc chậm rãi bước ra với một chuỗi hạt trầm hương trên tay.
Ông ta trông khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt thô kệch và ánh mắt nham hiểm.
Đó không ai khác chính là ông năm Hoàng nổi tiếng của thành phố Nam Tân, Hoàng Thụ Nhạc!
Ông ba Hà lúc trước vô cùng kiêu ngạo, giờ đang ngoan ngoãn đi theo phía sau.
"Cậu là Trần Vạn Nam?" Hoàng Thụ Nhạc nhìn Trần Vạn Nam vài lần và hỏi với một nụ cười nham hiểm.
Trần Vạn Nam cười lạnh: "Không ngờ Chồn Vàng nổi tiếng như ông lại biết tới một người nhỏ bé như tôi!"
Hai từ "chồn vàng" khiến trong mắt Hoàng Thụ Nhạc đột nhiên bắn ra hai tia hung tợn. Ông không nổi điên nhưng cũng toả ra quyền uy khiến bầu không khí đông cứng lại.
Tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc nhìn Trần Vạn Nam, đúng là tới đây để tìm cái chết!
....
....
Chương 10: Chương 10: Chỉ là may mắn
Chương 10: Chỉ là may mắn
"Xem ra Hàn Phi Hổ nói đúng, cậu đúng là bệnh nặng!"
Hoàng Thụ Nhạc cười nói: "Cậu nghĩ tôi cho người tới bệnh viện làm gì? Tôi đang đợi cậu tới đấy!"
"Chú Ba đang thay mặt tôi thu tiền. Nếu cậu động vào người của tôi thì chính là đang tát vào mặt tôi!"
"Vốn dĩ tôi muốn trực tiếp cho người đi tìm cậu, nhưng thuộc hạ của tôi nói cậu có chút thân thủ! Nếu tôi chủ động chặn đường cậu thì cậu sẽ dễ dàng bỏ trốn".
"Hàn Phi Hổ hiến kế cho tôi, bảo tôi đến bệnh viện gây chuyện mấy lần thì có khi cậu sẽ tự tìm đến!"
"Quả nhiên là mới lần đầu tiên tới gây chuyện là cậu đã xuất hiện ở đây!"
"Cậu nói xem có phải anh rể cậu rất thông minh không?"
Hoàng Thụ Nhạc vừa nói vừa cười lớn, ông ta thích cảm giác kiểm soát được mọi thứ như thế này.
Trần Vạn Nam gật đầu: "Anh ta tương đối thông minh, nếu không có anh ta giúp đỡ, tôi cũng không tìm được đến đây!"
"???" Hoàng Thụ Nhạc sắc mặt trở nên dữ tợn: "Ranh con mà điên cuồng quá nhỉ? Có lai lịch hay vốn liếng gì mà dám nói chuyện với tôi như vậy?"
"Có vay có trả không phải là điều đương nhiên sao?"
“Đó là điều đương nhiên, nhưng nếu nó làm liên luỵ đến người vô tội thì đáng bị ăn đòn!
Về phần tôi, tôi không có lai lịch gì đặc biệt, nhưng tôi là người mà ông không thể gây sự! "Trần Vạn Nam nhún vai.
"Vậy để tôi xem cậu có bản lĩnh để được điên cuồng như vậy hay không!"
Hoàng Thụ Nhạc lùi lại một bước, xua tay, đám côn đồ cầm gậy trên tay lập tức lao tới.
Một tia sáng lóe lên trong mắt Trần Vạn Nam, anh chuẩn bị sẵn sàng tiếp chiêu những tên côn đồ dữ tợn đang lao tới. Anh giơ tay túm lấy một cây gậy bóng chày rồi trở tay giật lấy.
Cây gậy bóng chày lập tức rơi vào tay Trần Vạn Nam.
Có gậy trong tay, Trần Vạn Nam bắt đầu tả xung hữu đột, nhìn qua thì chẳng có chiêu thức gì nhưng mọi cú đánh đều hết sức chuẩn xác.
Dù bị hàng chục tên côn đồ vây quanh nhưng Trần Vạn Nam không những có thể tránh được các đòn tấn công mà cây gậy bóng chày trong tay anh dường như cũng có mắt, mỗi lần ra tay đều đánh trúng mục tiêu.
Hoặc đầu hoặc ngực, hoặc tay hoặc chân.
Anh ra đòn rất tàn nhẫn, một khi bị đánh thì sẽ nằm ngay tại chỗ hoặc bị gãy tay gãy chân.
Trong chớp mắt, mười bảy mười tám tên côn đồ cầm vũ khí trên tay đã nằm sõng soài trên mặt đất.
Vẻ mặt của Hoàng Thụ Nhạc ngày càng đanh lại.
Ông ba Hà đứng phía sau không giấu được sự bàng hoàng trên khuôn mặt.
Mặc dù những tên côn đồ này không phải là mạnh nhất, nhưng chúng đều có kinh nghiệm và kỹ năng chiến đấu.
"Xem ra tôi đã đánh giá thấp cậu!" Hoàng Thụ Nhạc quay người hướng vào trong sân hô: "A Mãnh, làm việc đi!"
Trần Vạn Nam nhìn về phía cổng và nhìn thấy một người đàn ông lực lưỡng từ ban công tầng hai của biệt thự nhìn xuống.
Khi nhìn thấy đám côn đồ nằm trên mặt đất trước cổng, trên mặt hắn không hề biểu lộ cảm xúc nào, chỉ bình tĩnh liếc nhìn Trần Vạn Nam.
Sau đó, hắn ta đột nhiên nhảy xuống từ ban công tầng hai, đáp xuống sân một cách nhẹ nhàng và bước nhanh về phía cổng.
Hắn ta cực kỳ nhanh và chỉ trong vài bước đã tới chỗ Trần Vạn Nam.
Hắn chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, cánh tay to như đùi người khác, trên mặt có một vết sẹo trông rất đáng sợ.
Có lẽ hắn phải cao tới ba mét, từ ban công nhảy xuống một cách dễ dàng, quả thực là đã trải qua quá trình rèn luyện.
Trần Vạn Nam đưa ra phán đoán, không những không hoảng sợ, ngược lại còn có chút nóng lòng muốn thử một lần.
"Ranh con, quỳ xuống xin lỗi ông Năm ngay thì tao sẽ tha mạng cho mày, chỉ chặt đứt tứ chi của mày!"
A Mãnh cười nhẹ. Hắn ta từng hành hung một giáo quan trong quân đội và bị kết án, sau khi Hoàng Thụ Nhạc cứu hắn ta ra, A Mãnh trở thành vệ sĩ đắc lực nhất của Hoàng Thụ Nhạc.
Hắn đã từng cứu Hoàng Thụ Nhạc sống sót khi bị bốn năm mươi tên xã hội đen truy đuổi.
Khi đám người kia nhìn thấy A Mãnh tới, chúng đều hét lên: "Anh Mãnh, giết hắn trả thù cho bọn em!"
Hoàng Thụ Nhạc cũng lấy lại sự tự tin: "Tôi lăn lộn trong giới này mấy chục năm, cậu cho rằng tôi dựa vào cái gì?"
A Mãnh siết chặt nắm đấm của mình, phát ra âm thanh răng rắc. Hắn ta thô bạo vung nắm đấm mạnh tới nỗi nghe thấy cả tiếng gió vụt qua.
Trần Vạn Nam tiến lên một bước, dùng một tay chặn cú đấm đang lao tới và mỉm cười với Hoàng Thụ Nhạc như không có chuyện gì xảy ra:
"Chỉ là ông may mắn thôi!"
Sắc mặt của A Mãnh đột nhiên thay đổi, cú đấm của hắn ta mạnh đến mức một cánh cửa thép hoặc gỗ thông thường sẽ bị đấm xuyên qua.
Vậy mà cú đấm đó lại bị tên nhóc con trước mặt chặn lại một cách thờ ơ.
A Mãnh cảm thấy nắm đấm của mình tê dại, liền thu nắm đấm lại, sau đó cử động cổ tay, có chút cảnh giác nhìn Trần Vạn Nam:
"Thì ra là người luyện võ, khó trách lại ngông cuồng như vậy!"
"Giờ chúng ta chơi thật nhé!"
A Mãnh cười hung ác, từ trong túi móc ra nhẫn đấm bốc đeo vào tay, sau đó lại tung ra một cú đấm còn mạnh hơn ban nãy vài phần.
Nắm đấm bay thẳng tới thái dương của Trần Vạn Nam.
"Hoá ra là tôi đã đánh giá anh quá cao rồi!" Trần Vạn Nam lắc đầu. Anh khổ luyện ba năm, nhưng chưa từng cùng một cao thủ võ thuật thực sự so tài cao thấp.
Khi lần đầu tiên nhìn thấy A Mãnh, anh đã nghĩ mình cuối cùng cũng có cơ hội luyện tập.
Chỉ là anh còn chưa sử dụng được một nửa sức lực thì tên này có vẻ đã dùng hết sức bình sinh rồi.
Trần Vạn Nam không né tránh mà đợi cho đến khi A Mãnh đến gần rồi mới đá hắn một cước.
Cú đá này bay tới trúng ngay ngực A Mãnh.
Cứ như vậy, vệ sĩ số một của Hoàng Thụ Nhạc lại bay ra và hạ cánh cách đó hai mét.
"A Mãnh, không sao chứ?" Hoàng Thụ Nhạc hét lên.
A Mãnh chỉ rên rỉ vài tiếng, nhưng lại không đứng dậy được.
Trần Vạn Nam tiến lên một bước và đến gần Hoàng Thụ Nhạc: "Nói cho tôi biết, tôi có phải là người mà ông không thể gây sự không?"
Hoàng Thụ Nhạc sắc mặt lúc xanh lúc tím, ông ta không ngờ mình đã phái mấy chục tên côn đồ đánh hội đồng, sau đó còn cử vệ sĩ số một của mình ra tay mà vẫn thua thảm hại như vậy!
"Ranh con, quả thực cậu đánh đấm cũng được lắm! Nhưng ngày nay đánh nhau tay chân cũng vô dụng!"
"Cậu có thắng được súng không? Có thắng được lưụ đạn không?"
"Không phải chưa từng có ai đánh đấm giỏi hơn cậu, nhưng bây giờ đều mất tích. Cậu biết tại sao không?"
Hoàng Thụ Nhạc càng nói càng cảm thấy tự tin.
Hồi trước từng có một cao thủ cũng bị ông ta bắn rồi tống vào ngục.
“Hiện tại chỉ cần một lời của tôi, tôi có thể tống cậu vào tù, sa thải vợ cậu, phá hoại nơi trồng dược liệu của bố vợ cậu!”
Hoàng Thụ Nhạc cho rằng Trần Vạn Nam đã bị mình uy hiếp nên châm một điếu thuốc rít vài hơi. Ông ta có thể làm mưa làm gió ở thành phố Nam Tân không chỉ vì thuộc hạ của ông ta có khả năng đánh đấm, mà quan trọng hơn là ông ta có người chống lưng.
Trần Vạn Nam lạnh lùng nhìn Hoàng Thụ Nhạc, nhàn nhã nói: "Ông nói không sai, cảm ơn ông đã nhắc nhở tôi".
"Ông có thể làm được những gì ông nói, nhưng tôi cũng có thể giết ông ngay bây giờ!"
Vừa dứt lời, Trần Vạn Nam bước tới và tóm lấy cổ Hoàng Thụ Nhạc, chỉ cần anh hơi dùng lực, ông ta đã mặt đỏ tía tai.
"Ông nói xem, bây giờ tôi bẻ cổ ông, ông còn có thể làm những việc đó sao?"
Những kẻ xung quanh đều sửng sốt, chẳng lẽ tên này thật sự muốn giết người sao? !
"..." Hoàng Thụ Nhạc vùng vẫy điên cuồng, nhưng trong bàn tay cứng như sắt của Trần Vạn Nam sự giãy giụa của ông ta yếu ớt như một đứa trẻ.
Đúng lúc này, điện thoại của Trần Vạn Nam reo lên liên tục, anh bắt máy...
....
....
....
Bình luận facebook