Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13 Huyết tinh linh
“Không nghĩ tới lão tử cũng có lúc nhìn nhầm.”
Trên đường nhỏ âm u, tiểu thương đeo một cái tay nải, ủ rũ cụp đuôi đi về phía trước, chung quanh im ắng, không có một chút động tĩnh, chỉ có tiếng than thở của hắn ta.
Đột nhiên, phía sau lưng hắn ta vang lên một tiếng gọi: “Lão bản, xin dừng bước.”
Tiểu thương đột nhiên ngạc nhiên dừng lại, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trác Uyên chanh chóng chạy tới trước mặt hắn ta.
“Ngươi là… Vừa rồi…” Tiểu thương nhớ Trác Uyên, chính là bởi vì hắn, nên mọi người trên phố mới biết mặc ngọc của hắn ta là giả.
“Ngài tìm ta có chuyện gì?”
“Ha ha… Lão bản, ta muốn khối mặc ngọc kia của ngươi, ta ra giá mười khối linh thạch.” Trác Uyên cười với tiểu thương, đôi mắt thỉnh thoảng liếc về phía tay nải đằng sau hắn ta.
Trầm ngâm một lát, tiểu thương kỳ quái nhìn Trác Uyên: “Tiên sinh, ngài biết rõ khối mặc ngọc này của ta là giả, vì sao còn đuổi theo ra giá mười khối linh thạch? Vị tiểu thư kia cũng đã đã nói, cục đá này của ta chỉ trị giá ba khối.”
Trác Uyên cười lắc đầu rồi nhẹ nhàng nói: “Dù khối mặc ngọc kia là giả, nhưng cũng là ngọc. Ở trong tay ta, có lẽ có thể bán được giá mặc ngọc tốt nhất.”
“A, ta hiểu, ngươi muốn bán nó cho người không biết nhìn hàng.” Tiểu thương bừng tỉnh gật đầu, tròng mắt đảo lên xuống: “Một khi đã như vậy, ngài sẽ làm vụ mua bán lớn, vậy mười khối linh thạch cũng quá ít đi.”
“Vậy ngươi muốn bao nhiêu?” Đôi mắt Trác Uyên nhíu lại, sát khí chợt lóe rồi biến mất.
“Ít nhất 50 khối!” Tiểu thương vẫy tay, lộ ra vẻ gian trá:, “Nếu không, ta sẽ tìm người không hiểu rồi ra tay, ít nhất cũng phải trăm khối nha.”
Nhờ có sự nhắc nhở của Trác Uyên nên tiểu thương mới nghĩ đến, dù sao trên thế giới này cũng có rất ít người hiểu mặc ngọc, toàn bộ phường thị vừa rồi cũng chỉ có hai người bọn họ nhìn ra thứ này là thật hay giả. Hắn ta hoàn toàn có thể lấy giả làm thật để kiếm càng nhiều.
“Ngươi mua hay không đây, nếu không thì ta tự mình đi tìm người mua vậy.”
Tiểu thương thấy Trác Uyên vẫn luôn im lặng không lên tiếng, biết là hắn không có nhiều linh thạch như vậy. Bất quá như vậy cũng tốt, đúng lúc hắn ta có thể tự mình ra tay, tránh tiện ghi cho người khác, vì thế nhấc chân muốn đi.
“Từ từ!”
Bỗng nhiên, trước khi tên tiểu thương bước được một bước thì có một bàn tay sắt hung hăng bắt được bờ vai của hắn ta, thẳng đến khi hắn ta kêu lên một tiếng “Ai da”.
“Lão bản, làm buôn bán cũng không thể quá tham.” Trác Uyên lạnh lùng nói.
“Hừ, thì sao, mặc ngọc là của lão tử, lão tử thích bán bao nhiêu thì bán bấy nhiêu…”
Tiểu thương còn muốn phản bác, nhưng còn chưa nói được vài câu thì một cổ nguyên lực màu đen lại đột nhiên tiến vào trong cơ thể hắn ta, làm cho hắn ta không thể phát ra một âm thanh nào nữa. . Xin ủng hộ chúng tôi tại ТRUMt ruyen.о г G
Tiếp theo, thân thể hắn ta chậm rãi biến đen, cuối cùng dưới một trận gió nhẹ đã hóa thành một mảnh bột mịn tiêu tán ở trong không khí.
Phun ra một ngụm khí dài, Trác Uyên cảm nhận nguyên lực trong cơ thể chỉ tăng một chút. Hiện tại hắn là cao thủ Tụ Khí Cảnh, với bảy tầng công lực Trúc Cơ của tên tiểu thương này rất khó làm cho công lực hắn tăng lên.
Hơn nữa vốn là Trác Uyên không muốn giết chết tên này, nhưng đáng tiếc hắn ta không chịu buôn bán với mình, vậy Trác Uyên đành phải đoạt thôi.
Sau khi tìm được khối mặc ngọc kia từ trong tay nải của tiểu thương, Trác Uyên xoay người đi về khách điếm.
Hắn không phải người thích giết chóc, chỉ là có người dù thế nào cũng muốn tìm chết.
Trở lại khách điếm, vừa lúc vào đã gặp Bàng Thống lĩnh đang chờ hắn trở về, Trác Uyên thuận tay ném cho hắn ta một cái túi: “Lão Bàng, trả ngươi.”
Bàng Thống lĩnh tiếp nhận, mở ra vừa thấy thì tò mò nói: “A, mười khối linh thạch đều ở đây, ngươi không mua sao?”
Lúc trước Trác Uyên bảo Bàng Thống lĩnh về khách điếm chờ hắn trước, cũng mượn hắn ta mười khối linh thạch, nói là nhìn trúng một đồ vật. Nhưng hiện tại, mười khối linh thạch vẫn nằm trong túi không nhúc nhích như cũ.
“A, lão bản kia là người tốt, tặng cho ta rồi.” Trác Uyên nói qua loa lấy lệ.
“Còn có, lão Bàng, ngươi canh ở cửa phòng ta, bất luận kẻ nào cũng không thể tiến vào.”
Trác Uyên nói xong thì tiến vào phòng của mình rồi đóng cửa lại. Tuy Bàng Thống lĩnh rằng tò mò, nhưng là huynh đệ gửi gắm nên đương nhiên hắn ta sẽ giúp đỡ. Vì thế hắn ta cũng không trở về phòng của mình, sau đó ngồi trước cửa phòng của Trác Uyên.
Trác Uyên có thể quan sát hết tất cả những gì xảy ra bên ngoài, trong lòng cũng âm thầm gật đầu. Có thể gặp được một người nghĩa khí như vậy, cũng coi như là hắn may mắn.
Sau đó Trác Uyên bỏ mặc ngọc kia lên bàn, nguyên lực màu đen trong tay đột nhiên tiến về phía trước.
Chạm vào!
Một tiếng vang lớn, trên mặc ngọc phỉ thúy xuất hiện vài vết nứt, sau đó rơi xuống từng lớp, bên trong lộ ra ánh sáng đỏ như máu.
Lúc này, nó đã không còn là mặc ngọc, ngược lại biến thành ngọc đỏ bừng. Hơn nữa, huyết ngọc này giống như một trái tim, những ánh sáng lóe lên cũng có quy luật.
“Quả nhiên ta không nhìn lầm, là huyết tinh linh!”
Trác Uyên mạnh mẽ mà nuốt một ngụm nước miếng, trên mặt là vẻ hưng phấn hiếm thấy.
Chưa từng nghĩ tới, sau khi Ma Hoàng hắn trọng sinh lại có vận khí tốt như thế, có được cơ hội tu luyện bản mạng Huyết Anh.
Nếu như kiếp trước hắn có bản mạng Huyết Anh thì dù là Thánh giả, hắn cũng sẽ không để ở trong mắt.
Nghĩ đến đây, Trác Uyên đã gấp không chờ nổi mà cắt cổ tay mình, rồi nhỏ một giọt máu của mình lên trên khối ngọc đó.
Trên đường nhỏ âm u, tiểu thương đeo một cái tay nải, ủ rũ cụp đuôi đi về phía trước, chung quanh im ắng, không có một chút động tĩnh, chỉ có tiếng than thở của hắn ta.
Đột nhiên, phía sau lưng hắn ta vang lên một tiếng gọi: “Lão bản, xin dừng bước.”
Tiểu thương đột nhiên ngạc nhiên dừng lại, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trác Uyên chanh chóng chạy tới trước mặt hắn ta.
“Ngươi là… Vừa rồi…” Tiểu thương nhớ Trác Uyên, chính là bởi vì hắn, nên mọi người trên phố mới biết mặc ngọc của hắn ta là giả.
“Ngài tìm ta có chuyện gì?”
“Ha ha… Lão bản, ta muốn khối mặc ngọc kia của ngươi, ta ra giá mười khối linh thạch.” Trác Uyên cười với tiểu thương, đôi mắt thỉnh thoảng liếc về phía tay nải đằng sau hắn ta.
Trầm ngâm một lát, tiểu thương kỳ quái nhìn Trác Uyên: “Tiên sinh, ngài biết rõ khối mặc ngọc này của ta là giả, vì sao còn đuổi theo ra giá mười khối linh thạch? Vị tiểu thư kia cũng đã đã nói, cục đá này của ta chỉ trị giá ba khối.”
Trác Uyên cười lắc đầu rồi nhẹ nhàng nói: “Dù khối mặc ngọc kia là giả, nhưng cũng là ngọc. Ở trong tay ta, có lẽ có thể bán được giá mặc ngọc tốt nhất.”
“A, ta hiểu, ngươi muốn bán nó cho người không biết nhìn hàng.” Tiểu thương bừng tỉnh gật đầu, tròng mắt đảo lên xuống: “Một khi đã như vậy, ngài sẽ làm vụ mua bán lớn, vậy mười khối linh thạch cũng quá ít đi.”
“Vậy ngươi muốn bao nhiêu?” Đôi mắt Trác Uyên nhíu lại, sát khí chợt lóe rồi biến mất.
“Ít nhất 50 khối!” Tiểu thương vẫy tay, lộ ra vẻ gian trá:, “Nếu không, ta sẽ tìm người không hiểu rồi ra tay, ít nhất cũng phải trăm khối nha.”
Nhờ có sự nhắc nhở của Trác Uyên nên tiểu thương mới nghĩ đến, dù sao trên thế giới này cũng có rất ít người hiểu mặc ngọc, toàn bộ phường thị vừa rồi cũng chỉ có hai người bọn họ nhìn ra thứ này là thật hay giả. Hắn ta hoàn toàn có thể lấy giả làm thật để kiếm càng nhiều.
“Ngươi mua hay không đây, nếu không thì ta tự mình đi tìm người mua vậy.”
Tiểu thương thấy Trác Uyên vẫn luôn im lặng không lên tiếng, biết là hắn không có nhiều linh thạch như vậy. Bất quá như vậy cũng tốt, đúng lúc hắn ta có thể tự mình ra tay, tránh tiện ghi cho người khác, vì thế nhấc chân muốn đi.
“Từ từ!”
Bỗng nhiên, trước khi tên tiểu thương bước được một bước thì có một bàn tay sắt hung hăng bắt được bờ vai của hắn ta, thẳng đến khi hắn ta kêu lên một tiếng “Ai da”.
“Lão bản, làm buôn bán cũng không thể quá tham.” Trác Uyên lạnh lùng nói.
“Hừ, thì sao, mặc ngọc là của lão tử, lão tử thích bán bao nhiêu thì bán bấy nhiêu…”
Tiểu thương còn muốn phản bác, nhưng còn chưa nói được vài câu thì một cổ nguyên lực màu đen lại đột nhiên tiến vào trong cơ thể hắn ta, làm cho hắn ta không thể phát ra một âm thanh nào nữa. . Xin ủng hộ chúng tôi tại ТRUMt ruyen.о г G
Tiếp theo, thân thể hắn ta chậm rãi biến đen, cuối cùng dưới một trận gió nhẹ đã hóa thành một mảnh bột mịn tiêu tán ở trong không khí.
Phun ra một ngụm khí dài, Trác Uyên cảm nhận nguyên lực trong cơ thể chỉ tăng một chút. Hiện tại hắn là cao thủ Tụ Khí Cảnh, với bảy tầng công lực Trúc Cơ của tên tiểu thương này rất khó làm cho công lực hắn tăng lên.
Hơn nữa vốn là Trác Uyên không muốn giết chết tên này, nhưng đáng tiếc hắn ta không chịu buôn bán với mình, vậy Trác Uyên đành phải đoạt thôi.
Sau khi tìm được khối mặc ngọc kia từ trong tay nải của tiểu thương, Trác Uyên xoay người đi về khách điếm.
Hắn không phải người thích giết chóc, chỉ là có người dù thế nào cũng muốn tìm chết.
Trở lại khách điếm, vừa lúc vào đã gặp Bàng Thống lĩnh đang chờ hắn trở về, Trác Uyên thuận tay ném cho hắn ta một cái túi: “Lão Bàng, trả ngươi.”
Bàng Thống lĩnh tiếp nhận, mở ra vừa thấy thì tò mò nói: “A, mười khối linh thạch đều ở đây, ngươi không mua sao?”
Lúc trước Trác Uyên bảo Bàng Thống lĩnh về khách điếm chờ hắn trước, cũng mượn hắn ta mười khối linh thạch, nói là nhìn trúng một đồ vật. Nhưng hiện tại, mười khối linh thạch vẫn nằm trong túi không nhúc nhích như cũ.
“A, lão bản kia là người tốt, tặng cho ta rồi.” Trác Uyên nói qua loa lấy lệ.
“Còn có, lão Bàng, ngươi canh ở cửa phòng ta, bất luận kẻ nào cũng không thể tiến vào.”
Trác Uyên nói xong thì tiến vào phòng của mình rồi đóng cửa lại. Tuy Bàng Thống lĩnh rằng tò mò, nhưng là huynh đệ gửi gắm nên đương nhiên hắn ta sẽ giúp đỡ. Vì thế hắn ta cũng không trở về phòng của mình, sau đó ngồi trước cửa phòng của Trác Uyên.
Trác Uyên có thể quan sát hết tất cả những gì xảy ra bên ngoài, trong lòng cũng âm thầm gật đầu. Có thể gặp được một người nghĩa khí như vậy, cũng coi như là hắn may mắn.
Sau đó Trác Uyên bỏ mặc ngọc kia lên bàn, nguyên lực màu đen trong tay đột nhiên tiến về phía trước.
Chạm vào!
Một tiếng vang lớn, trên mặc ngọc phỉ thúy xuất hiện vài vết nứt, sau đó rơi xuống từng lớp, bên trong lộ ra ánh sáng đỏ như máu.
Lúc này, nó đã không còn là mặc ngọc, ngược lại biến thành ngọc đỏ bừng. Hơn nữa, huyết ngọc này giống như một trái tim, những ánh sáng lóe lên cũng có quy luật.
“Quả nhiên ta không nhìn lầm, là huyết tinh linh!”
Trác Uyên mạnh mẽ mà nuốt một ngụm nước miếng, trên mặt là vẻ hưng phấn hiếm thấy.
Chưa từng nghĩ tới, sau khi Ma Hoàng hắn trọng sinh lại có vận khí tốt như thế, có được cơ hội tu luyện bản mạng Huyết Anh.
Nếu như kiếp trước hắn có bản mạng Huyết Anh thì dù là Thánh giả, hắn cũng sẽ không để ở trong mắt.
Nghĩ đến đây, Trác Uyên đã gấp không chờ nổi mà cắt cổ tay mình, rồi nhỏ một giọt máu của mình lên trên khối ngọc đó.
Bình luận facebook