Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11 Mới vào Thành Phong Lâm.
Dường như Trác Uyên hiểu ý của nàng ta nên chặn lời: “Hiện giờ đã không còn sự uy hiếp của bọn Tôn quản gia, không biết tiểu thư có tính toán gì không?”
“A, vốn là chúng ta muốn hộ tống tiểu thư đi đến cậy nhờ Thái phủ!” Lạc Minh Ngọc còn chưa nói thì Bàng Thống lĩnh đã mở miệng nói.
Vào giây phút này, tên thống lĩnh hộ vệ này đã không hề coi Trác Uyên trở thành một gia nô bình thường, mà là một người có địa vị và đối đãi như người Lạc gia.
“Hẳn là ngươi hiểu rõ, công tử Thái gia đã có hôn ước với tiểu thư nhà chúng ta.”
“A, là Thái gia của Thành Phong Lâm sao?”
Trác Uyên sờ sờ cằm rồi âm thầm gật đầu.
Dựa vào ký ức của tiểu tử này, Thái gia này chính là gia tộc lớn số một của Thành Phong Lâm, không phân cao thấp với Lạc gia. Nếu là có thể giao tỷ đệ Lạc gia cho bọn họ, vậy hẳn tiểu tử này cũng có thể nhắm mắt được rồi, tâm ma trong lòng hắn cũng nên giảm bớt chút. Nói không chừng, còn có thể hoàn toàn tiêu trừ, vậy thì hắn sẽ thật sự được giải thoát rồi.
Nghĩ đến đây, Trác Uyên liên tục gật đầu nói: “Được, vậy đi đến cậy nhờ Thái gia.”
Sau đó, hắn quay đầu nhìn nhìn ngọn núi Hắc Phong kia rồi lẩm bẩm nói: “Ta còn sẽ trở về.”
Cùng lúc đó, trong sơn động tối om trên đỉnh núi Hắc Phong, một người trẻ tuổi vẻ mặt tà dị đang ngồi trên chiếc ghế dựa, nhìn xuống tên nô bộc phía dưới, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên một tia tàn khốc: “Vẫn chưa có tin của đám người Tôn quản gia sao?”
“Bẩm… Bẩm báo thiếu trại chủ, Tôn quản gia gửi thư đến nói, sắp có được công pháp rồi.” Tên nô bộc kia run rẩy thân mình, đầu cúi thật thấp xuống, không dám đối mặt với thiếu niên kia chút nào.
“Ha hả… Đi xuống đi.”
“Vâng!” Tên kia xoa xoa mồ hôi trên đầu, chạy trốn như bị đuổi giết vậy, dường như chỉ cần ở lại thêm một chút thì sẽ bị người ngồi trên kia ăn thịt không bằng.
Sao khi người nọ rời đi, thiếu niên kia chậm rãi đứng dậy, đi đến trước một tấm vải, duỗi tay kéo xuống. Chỉ thấy phía sau rèm là một vị lão giả tóc trắng xoá đang nằm, lúc này đang phẫn nộ mà nhìn người nọ, nhưng môi lại run run không nói ra lời.
Người trẻ tuổi thấy vậy, cười khẽ vỗ vỗ lên bàn tay khô khốc của hắn ta rồi, nhẹ giọng nói: “Sư phụ, ngài yên tâm, người bạn cũ của ngài đã đi đến bên kia chờ ngươi. Chờ Hồi Long Chưởng tới tay, ta sẽ đích thân đưa hai người đoàn tụ.”
Lão nhân nghe thấy lời này thì đột nhiên mở mắt, hai con mắt đỏ ngầu, dường như muốn ăn thịt người vậy, nhưng toàn thân hắn ta lại không thể động đậy, chỉ là đang run rẩy không ngừng.
Thấy tình cảnh như vậy, trong sơn động vang lên tiếng cười càn rỡ của người trẻ tuổi, kiêu ngạo mà tà dị…
Thành Phong Lâm là thành trì lớn nhất trong phạm vi trăm dặm, vốn từ Lạc gia phải mất đến mười ngày đi đường. Nhưng bởi vì lo lắng sơn tặc của núi Hắc Phong sẽ đuổi theo nên đoàn người Trác Uyên lên đường suốt đêm, chỉ dùng năm ngày đã tới nơi.
Mới vào Thành Phong Lâm, sự ầm ĩ phồn hoa bên trong thành làm gánh nặng trong lòng mọi người được loại trừ, dường như sự lo lắng và sợ hãi trong mấy ngày nay đều trong tan thành mây khói trong giây lát.
Cảm nhận được bầu không khí của những người đi đường, gương mặt vẫn luôn căng chặt của Lạc Minh Ngọc mấy ngày nay mới lộ ra một nụ cười vào giờ phút này.
“Minh Viễn, đệ nhìn nơi đó!” Lạc Minh Ngọc kéo tay của đệ đệ, tươi cười như hoa mà chỉ về hướng người đang làm xiếc ảo thuật.
Bàng Thống lĩnh thấy bọn họ cũng không mất mát bởi vì gia tộc bị giết nên nhếch miệng vui mừng nở nụ cười, ngược lại quay đầu nhìn về phía Trác Uyên nói: “Trác Uyên huynh đệ, ta nhớ ngươi còn chưa từng tới Thành Phong Lâm đi.”
Hơi gật đầu, trên mặt Trác Uyên vẫn đạm mạc như cũ.
Bàng Thống lĩnh thấy vậy thì không khỏi sửng sốt.
Sự phồn hoa của Thành Phong Lâm cũng nổi tiếng gần xa, nhớ rõ lần đầu tiên hắn ta đến Phong Lâm Thành đã kích động đến ba ngày ba đêm ngủ không yên. Nhưng sao lần đầu tiên tên tiểu tử chưa từng rời khỏi sơn trang bao giờ này đến đô thành phồn hoa lại không hề có chút cảm xúc nào vậy chứ?
Chính hắn ta sao biết đâu rằng, lúc này trong mắt Trác Uyên, cái thành này cũng chả khác gì sơn thôn nho nhỏ là bao.
“Lão Bàng, còn chưa tới Thái gia sao?” Trải qua mấy ngày đồng cam khổ cùng nhau, quan hệ của Trác Uyên và Bàng Thống lĩnh cũng thân cận hơn không ít, hai người thậm chí đã bắt đầu xưng huynh gọi đệ.
Bàng Thống lĩnh còn chưa mở miệng, Lạc Minh Ngọc bên cạnh đã giành nói: “Chúng ta không thể trực tiếp đi Thái gia được, phải để ta và Minh Viễn đi bái kiến phủ trước, sau đó mới đến các ngươi, các ngươi có thể đặt chân ở khách điếm trước.”
“Phiền toái như vậy sao!” Trác Uyên mày nhăn nói.
Cười khổ một tiếng, Bàng Thống lĩnh bất đắc dĩ nhún vai: “Không có cách nào, ai bảo chúng ta đến cậy nhờ Thái gia. Nếu như trực tiếp tới cửa, sẽ khiến cho người ta cười chúng ta không có lễ nghĩa.”
“Được, các ngươi đi trước đi.” Trác Uyên thở sâu rồi gật đầu đồng ý.
Dù sao chỉ cần sắp xếp xong cho hai tỷ đệ này thì chắc hắn có thể tự do, chờ thêm một chút nữa cũng không sao.
Nhưng mà đúng lúc này, tiếng ồn năm ngày không xuất hiện qua, lại lần nữa vang vọng ở bên tai hắn.
“Hừ, cẩu nô tài, này Thành Phong Lâm chính là chỗ của tỷ phu ta. Ngươi chờ đó, xem ta xử lý ngươi thế nào.” Lạc Minh Viễn chống nạnh, lỗ mũi dựng lên trời, lại lần nữa khôi phục dáng vẻ đại thiếu gia không ai bì nổi.
Bốp!
Nhưng vào lúc tiểu tử kia vừa dứt lời Trác Uyên không chút do dự đá một cú lên mông Lạc Minh Viễn, nhất thời đá hắn bay ra xa một mét, làm cho đầu hắn ta toàn bùn.
“Không cần chờ tỷ phu ngươi tới, bây giờ ta sẽ xử lý ngươi trước.”
Lạc Minh Ngọc thấy thế, vội vàng nâng đệ đệ dậy, quay đầu lại hung tợn trừng mắt nhìn Trác Uyên một cái: “Sao ngươi luôn chấp nhặt với trẻ nhỏ vậy?”
“Là đệ đệ ngươi thiếu đập.”
Trác Uyên liếc nàng ta một cái, vẫy vẫy tay nói: “Mau đi đi, chờ đến khi các ngươi sắp xếp xong, nếu như còn không ưa ta thì đuổi ta đi là được.”
Lạc Minh Ngọc tức giận hừ một tiếng, bế đệ đệ lên rồi rời đi.
Lạc Minh Viễn nằm ở trên đầu vai tỷ tỷ, khuôn mặt nhỏ nghẹn đến mức đỏ bừng, không dám hé miệng một tiếng.
Hiện tại hắn ta mới hiểu được, vì sao dọc đường đi thiếu gia vừa thấy Trác Uyên thì lại giống như chuột thấy mèo, thì ra là bị dọa.
Bàng Thống lĩnh lau mồ hôi lạnh trên đầu, nhìn về phía Trác Uyên nói: “Trác Uyên huynh đệ, vẫn là thiếu gia là chủ tử. Không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, không nể mặt của tiểu thư thì cũng phải nể mặt của cô gia, sao ngươi có thể đá thiếu gia chứ.”
Trác Uyên không khỏi cười nhạo một tiếng, nhún vai tỏ vẻ không sao cả. Hắn chưa bao giờ coi bất luận kẻ nào trở thành chủ tử, tất cả những gì hắn làm đều chỉ vì tiêu trừ tâm ma.
“A, vốn là chúng ta muốn hộ tống tiểu thư đi đến cậy nhờ Thái phủ!” Lạc Minh Ngọc còn chưa nói thì Bàng Thống lĩnh đã mở miệng nói.
Vào giây phút này, tên thống lĩnh hộ vệ này đã không hề coi Trác Uyên trở thành một gia nô bình thường, mà là một người có địa vị và đối đãi như người Lạc gia.
“Hẳn là ngươi hiểu rõ, công tử Thái gia đã có hôn ước với tiểu thư nhà chúng ta.”
“A, là Thái gia của Thành Phong Lâm sao?”
Trác Uyên sờ sờ cằm rồi âm thầm gật đầu.
Dựa vào ký ức của tiểu tử này, Thái gia này chính là gia tộc lớn số một của Thành Phong Lâm, không phân cao thấp với Lạc gia. Nếu là có thể giao tỷ đệ Lạc gia cho bọn họ, vậy hẳn tiểu tử này cũng có thể nhắm mắt được rồi, tâm ma trong lòng hắn cũng nên giảm bớt chút. Nói không chừng, còn có thể hoàn toàn tiêu trừ, vậy thì hắn sẽ thật sự được giải thoát rồi.
Nghĩ đến đây, Trác Uyên liên tục gật đầu nói: “Được, vậy đi đến cậy nhờ Thái gia.”
Sau đó, hắn quay đầu nhìn nhìn ngọn núi Hắc Phong kia rồi lẩm bẩm nói: “Ta còn sẽ trở về.”
Cùng lúc đó, trong sơn động tối om trên đỉnh núi Hắc Phong, một người trẻ tuổi vẻ mặt tà dị đang ngồi trên chiếc ghế dựa, nhìn xuống tên nô bộc phía dưới, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên một tia tàn khốc: “Vẫn chưa có tin của đám người Tôn quản gia sao?”
“Bẩm… Bẩm báo thiếu trại chủ, Tôn quản gia gửi thư đến nói, sắp có được công pháp rồi.” Tên nô bộc kia run rẩy thân mình, đầu cúi thật thấp xuống, không dám đối mặt với thiếu niên kia chút nào.
“Ha hả… Đi xuống đi.”
“Vâng!” Tên kia xoa xoa mồ hôi trên đầu, chạy trốn như bị đuổi giết vậy, dường như chỉ cần ở lại thêm một chút thì sẽ bị người ngồi trên kia ăn thịt không bằng.
Sao khi người nọ rời đi, thiếu niên kia chậm rãi đứng dậy, đi đến trước một tấm vải, duỗi tay kéo xuống. Chỉ thấy phía sau rèm là một vị lão giả tóc trắng xoá đang nằm, lúc này đang phẫn nộ mà nhìn người nọ, nhưng môi lại run run không nói ra lời.
Người trẻ tuổi thấy vậy, cười khẽ vỗ vỗ lên bàn tay khô khốc của hắn ta rồi, nhẹ giọng nói: “Sư phụ, ngài yên tâm, người bạn cũ của ngài đã đi đến bên kia chờ ngươi. Chờ Hồi Long Chưởng tới tay, ta sẽ đích thân đưa hai người đoàn tụ.”
Lão nhân nghe thấy lời này thì đột nhiên mở mắt, hai con mắt đỏ ngầu, dường như muốn ăn thịt người vậy, nhưng toàn thân hắn ta lại không thể động đậy, chỉ là đang run rẩy không ngừng.
Thấy tình cảnh như vậy, trong sơn động vang lên tiếng cười càn rỡ của người trẻ tuổi, kiêu ngạo mà tà dị…
Thành Phong Lâm là thành trì lớn nhất trong phạm vi trăm dặm, vốn từ Lạc gia phải mất đến mười ngày đi đường. Nhưng bởi vì lo lắng sơn tặc của núi Hắc Phong sẽ đuổi theo nên đoàn người Trác Uyên lên đường suốt đêm, chỉ dùng năm ngày đã tới nơi.
Mới vào Thành Phong Lâm, sự ầm ĩ phồn hoa bên trong thành làm gánh nặng trong lòng mọi người được loại trừ, dường như sự lo lắng và sợ hãi trong mấy ngày nay đều trong tan thành mây khói trong giây lát.
Cảm nhận được bầu không khí của những người đi đường, gương mặt vẫn luôn căng chặt của Lạc Minh Ngọc mấy ngày nay mới lộ ra một nụ cười vào giờ phút này.
“Minh Viễn, đệ nhìn nơi đó!” Lạc Minh Ngọc kéo tay của đệ đệ, tươi cười như hoa mà chỉ về hướng người đang làm xiếc ảo thuật.
Bàng Thống lĩnh thấy bọn họ cũng không mất mát bởi vì gia tộc bị giết nên nhếch miệng vui mừng nở nụ cười, ngược lại quay đầu nhìn về phía Trác Uyên nói: “Trác Uyên huynh đệ, ta nhớ ngươi còn chưa từng tới Thành Phong Lâm đi.”
Hơi gật đầu, trên mặt Trác Uyên vẫn đạm mạc như cũ.
Bàng Thống lĩnh thấy vậy thì không khỏi sửng sốt.
Sự phồn hoa của Thành Phong Lâm cũng nổi tiếng gần xa, nhớ rõ lần đầu tiên hắn ta đến Phong Lâm Thành đã kích động đến ba ngày ba đêm ngủ không yên. Nhưng sao lần đầu tiên tên tiểu tử chưa từng rời khỏi sơn trang bao giờ này đến đô thành phồn hoa lại không hề có chút cảm xúc nào vậy chứ?
Chính hắn ta sao biết đâu rằng, lúc này trong mắt Trác Uyên, cái thành này cũng chả khác gì sơn thôn nho nhỏ là bao.
“Lão Bàng, còn chưa tới Thái gia sao?” Trải qua mấy ngày đồng cam khổ cùng nhau, quan hệ của Trác Uyên và Bàng Thống lĩnh cũng thân cận hơn không ít, hai người thậm chí đã bắt đầu xưng huynh gọi đệ.
Bàng Thống lĩnh còn chưa mở miệng, Lạc Minh Ngọc bên cạnh đã giành nói: “Chúng ta không thể trực tiếp đi Thái gia được, phải để ta và Minh Viễn đi bái kiến phủ trước, sau đó mới đến các ngươi, các ngươi có thể đặt chân ở khách điếm trước.”
“Phiền toái như vậy sao!” Trác Uyên mày nhăn nói.
Cười khổ một tiếng, Bàng Thống lĩnh bất đắc dĩ nhún vai: “Không có cách nào, ai bảo chúng ta đến cậy nhờ Thái gia. Nếu như trực tiếp tới cửa, sẽ khiến cho người ta cười chúng ta không có lễ nghĩa.”
“Được, các ngươi đi trước đi.” Trác Uyên thở sâu rồi gật đầu đồng ý.
Dù sao chỉ cần sắp xếp xong cho hai tỷ đệ này thì chắc hắn có thể tự do, chờ thêm một chút nữa cũng không sao.
Nhưng mà đúng lúc này, tiếng ồn năm ngày không xuất hiện qua, lại lần nữa vang vọng ở bên tai hắn.
“Hừ, cẩu nô tài, này Thành Phong Lâm chính là chỗ của tỷ phu ta. Ngươi chờ đó, xem ta xử lý ngươi thế nào.” Lạc Minh Viễn chống nạnh, lỗ mũi dựng lên trời, lại lần nữa khôi phục dáng vẻ đại thiếu gia không ai bì nổi.
Bốp!
Nhưng vào lúc tiểu tử kia vừa dứt lời Trác Uyên không chút do dự đá một cú lên mông Lạc Minh Viễn, nhất thời đá hắn bay ra xa một mét, làm cho đầu hắn ta toàn bùn.
“Không cần chờ tỷ phu ngươi tới, bây giờ ta sẽ xử lý ngươi trước.”
Lạc Minh Ngọc thấy thế, vội vàng nâng đệ đệ dậy, quay đầu lại hung tợn trừng mắt nhìn Trác Uyên một cái: “Sao ngươi luôn chấp nhặt với trẻ nhỏ vậy?”
“Là đệ đệ ngươi thiếu đập.”
Trác Uyên liếc nàng ta một cái, vẫy vẫy tay nói: “Mau đi đi, chờ đến khi các ngươi sắp xếp xong, nếu như còn không ưa ta thì đuổi ta đi là được.”
Lạc Minh Ngọc tức giận hừ một tiếng, bế đệ đệ lên rồi rời đi.
Lạc Minh Viễn nằm ở trên đầu vai tỷ tỷ, khuôn mặt nhỏ nghẹn đến mức đỏ bừng, không dám hé miệng một tiếng.
Hiện tại hắn ta mới hiểu được, vì sao dọc đường đi thiếu gia vừa thấy Trác Uyên thì lại giống như chuột thấy mèo, thì ra là bị dọa.
Bàng Thống lĩnh lau mồ hôi lạnh trên đầu, nhìn về phía Trác Uyên nói: “Trác Uyên huynh đệ, vẫn là thiếu gia là chủ tử. Không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, không nể mặt của tiểu thư thì cũng phải nể mặt của cô gia, sao ngươi có thể đá thiếu gia chứ.”
Trác Uyên không khỏi cười nhạo một tiếng, nhún vai tỏ vẻ không sao cả. Hắn chưa bao giờ coi bất luận kẻ nào trở thành chủ tử, tất cả những gì hắn làm đều chỉ vì tiêu trừ tâm ma.
Bình luận facebook