Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Tìm cô nhanh như vậy sao? Vân Tiên híp mắt.
Lữ Phi Yến cũng hoảng sợ, sau đó, cô ấy nắm chặt góc áo Vân Tiên, kéo một cái.
Cô ấy không sao nhưng cô ấy sợ Vân Tiên xảy ra chuyện.
Vân Tiên vỗ mu bàn tay Lữ Phi Yến an ủi, sau đó, Vân Tiên đặt sách xuống bàn, đứng lên.
“Văn phòng ở đâu?” Vân Tiên nhìn Vương Nhu Nhu, hỏi.
Từ khi cô sống lại tới giờ, cô chưa từng tới văn phòng của giáo viên.
“Phụt, Vân Tiên, cậu bị ngu hay đang sợ thế? Sợ tới mức quên luôn văn phòng của giáo viên ở đâu à? Ở bên kia kìa! Mau đi đi!” Vương Nhu Nhu nở nụ cười đầy khinh miệt, khinh khỉnh nhìn Vân Tiên, tay chỉ về một hướng.
Vân Tiên thấy thế, đi theo hướng Vương Nhu Nhu chỉ.
“Tiểu Tiên…” Lữ Phi Yến đứng tại chỗ, hai tay nắm chặt lại, nhìn Vân Tiên biến mất khỏi tầm mắt của mình.
Văn phòng giáo viên nằm bên trong tòa nhà dạy học, cách phòng học không xa.
Sau khi Vân Tiên rời khỏi phòng học, cô nhanh chóng tìm được văn phòng, mạnh dạn bước vào trong.
Văn phòng được bố trí cũng không phức tạp, có không ít giáo viên đang ngồi làm việc ở bàn của mình.
Chủ nhiệm của Vân Tiên là cô Kim, cô vừa vào cửa là lập tức đi tới chỗ bàn làm việc của cô Kim.
Giờ phút này, người ngồi ở vị trí bàn cô Kim không phải là cô Kim mà là người đã lâu không gặp – Lâm Mộng Vũ vừa mới ra viện.
Đứng cạnh Lâm Mộng Vũ là một người đàn ông trung niên hói đầu khoảng năm mươi tuổi.
Vân Tiên từng nhìn thấy ông chú trung niên này mỗi ngày thứ Hai chào cờ, không ngoài dự đoán thì người này chắc chắn là ba của Lâm Mộng Vũ – Hiệu trưởng trường trung học trấn Tân Giang.
“Đến rồi! Nó đến rồi!” Thấy Vân Tiên bình tĩnh bước tới từng bước, Lâm Mộng Vũ giơ tay, hung dữ chỉ về phía cô. Dáng vẻ như hận không thể băm Vân Tiên thành vạn mảnh.
Lâm Mộng Vũ thích Nguyên Anh Tuấn nhiều bao nhiêu thì cô ta hận Vân Tiên bấy nhiêu.
Mấy ngày nay, cô ta nằm trong bệnh viện dưỡng thương. Vì xương sườn bị gãy nên chỉ riêng việc nối lại xương thôi cũng khiến cô ta chịu không ít đau đớn.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian cô ta nằm viện, Anh Tuấn lại đòi chia tay với cô ta.
Tất cả đều là tại Vân Tiên, nếu không phải vì Vân Tiên thì sao cô ta lại rơi vào kết cục như ngày hôm nay.
“Đây chính là Vân Tiên lớp cô?” Hiệu trưởng Lâm ễnh cái bụng bia to tướng, nhìn “hung thủ” Vân Tiên – kẻ khiến con gái của ông ta chịu khổ trong khoảng thời gian vừa rồi. Vì thế, ông ta vừa mở miệng, giọng điệu đã rất hung dữ.
“Hiệu trưởng Lâm, tôi nghĩ trong chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đấy. Đứa bé Vân Tiên này do tôi dạy từ lớp bảy tới lớp chín, cô bé là học sinh ngoan, sẽ không làm chuyện như vậy với con gái của ông đâu. Tôi thấy chúng ta có thể cho cô bé một cơ hội hay không…”
Cô Kim biết phẩm hạnh của Vân Tiên nên cô không vì nóng lòng nịnh nọt Hiệu trưởng mà nói Vân Tiên sai.
Nhưng hôm nay, Hiệu trưởng Lâm tới vì ông ta đã quyết tâm trả thù cho con gái Lâm Mộng Vũ của mình. Ông ta bất chấp tất, lập tức chỉ vào Vân Tiên, hùng hổ hăm dọa nói với cô Kim: “Học sinh ngoan? Chẳng lẽ học sinh ngoan lại biết đánh nhau? Chỉ một điều này thôi, con bé này cũng đã vi phạm nghiêm trọng nội quy trường học chúng ta rồi, huống chi nó còn đánh Mộng Vũ bị thương!”
Sau đó, Hiệu trưởng Lâm ngừng một lát rồi dùng giọng ra lệnh nói với cô Kim: “Trường chúng ta không dạy nổi học sinh như thế! Hôm nay, cô lập tức cho con bé này cuốn gói khỏi trường, nhanh chóng làm thủ tục đuổi học cho tôi. Nếu không, cô giáo Kim cũng biết hậu quả rồi đấy, hừ!”
Tất nhiên cô Kim biết hậu quả. Cô Kim biết nếu hôm nay mình không đuổi Vân Tiên theo lời Hiệu trưởng Lâm thì người cuốn gói khỏi trường sẽ là mình.
Nhưng trong mắt cô, Vân Tiên thật sự là học sinh ngoan, tuy lực học hơi yếu nhưng bình thường cô bé cũng rất cố gắng.
Cô Kim thật sự không muốn cưỡng chế đuổi học một đứa trẻ như vậy.
*********************************
Tìm cô nhanh như vậy sao? Vân Tiên híp mắt.
Lữ Phi Yến cũng hoảng sợ, sau đó, cô ấy nắm chặt góc áo Vân Tiên, kéo một cái.
Cô ấy không sao nhưng cô ấy sợ Vân Tiên xảy ra chuyện.
Vân Tiên vỗ mu bàn tay Lữ Phi Yến an ủi, sau đó, Vân Tiên đặt sách xuống bàn, đứng lên.
“Văn phòng ở đâu?” Vân Tiên nhìn Vương Nhu Nhu, hỏi.
Từ khi cô sống lại tới giờ, cô chưa từng tới văn phòng của giáo viên.
“Phụt, Vân Tiên, cậu bị ngu hay đang sợ thế? Sợ tới mức quên luôn văn phòng của giáo viên ở đâu à? Ở bên kia kìa! Mau đi đi!” Vương Nhu Nhu nở nụ cười đầy khinh miệt, khinh khỉnh nhìn Vân Tiên, tay chỉ về một hướng.
Vân Tiên thấy thế, đi theo hướng Vương Nhu Nhu chỉ.
“Tiểu Tiên…” Lữ Phi Yến đứng tại chỗ, hai tay nắm chặt lại, nhìn Vân Tiên biến mất khỏi tầm mắt của mình.
Văn phòng giáo viên nằm bên trong tòa nhà dạy học, cách phòng học không xa.
Sau khi Vân Tiên rời khỏi phòng học, cô nhanh chóng tìm được văn phòng, mạnh dạn bước vào trong.
Văn phòng được bố trí cũng không phức tạp, có không ít giáo viên đang ngồi làm việc ở bàn của mình.
Chủ nhiệm của Vân Tiên là cô Kim, cô vừa vào cửa là lập tức đi tới chỗ bàn làm việc của cô Kim.
Giờ phút này, người ngồi ở vị trí bàn cô Kim không phải là cô Kim mà là người đã lâu không gặp – Lâm Mộng Vũ vừa mới ra viện.
Đứng cạnh Lâm Mộng Vũ là một người đàn ông trung niên hói đầu khoảng năm mươi tuổi.
Vân Tiên từng nhìn thấy ông chú trung niên này mỗi ngày thứ Hai chào cờ, không ngoài dự đoán thì người này chắc chắn là ba của Lâm Mộng Vũ – Hiệu trưởng trường trung học trấn Tân Giang.
“Đến rồi! Nó đến rồi!” Thấy Vân Tiên bình tĩnh bước tới từng bước, Lâm Mộng Vũ giơ tay, hung dữ chỉ về phía cô. Dáng vẻ như hận không thể băm Vân Tiên thành vạn mảnh.
Lâm Mộng Vũ thích Nguyên Anh Tuấn nhiều bao nhiêu thì cô ta hận Vân Tiên bấy nhiêu.
Mấy ngày nay, cô ta nằm trong bệnh viện dưỡng thương. Vì xương sườn bị gãy nên chỉ riêng việc nối lại xương thôi cũng khiến cô ta chịu không ít đau đớn.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian cô ta nằm viện, Anh Tuấn lại đòi chia tay với cô ta.
Tất cả đều là tại Vân Tiên, nếu không phải vì Vân Tiên thì sao cô ta lại rơi vào kết cục như ngày hôm nay.
“Đây chính là Vân Tiên lớp cô?” Hiệu trưởng Lâm ễnh cái bụng bia to tướng, nhìn “hung thủ” Vân Tiên – kẻ khiến con gái của ông ta chịu khổ trong khoảng thời gian vừa rồi. Vì thế, ông ta vừa mở miệng, giọng điệu đã rất hung dữ.
“Hiệu trưởng Lâm, tôi nghĩ trong chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đấy. Đứa bé Vân Tiên này do tôi dạy từ lớp bảy tới lớp chín, cô bé là học sinh ngoan, sẽ không làm chuyện như vậy với con gái của ông đâu. Tôi thấy chúng ta có thể cho cô bé một cơ hội hay không…”
Cô Kim biết phẩm hạnh của Vân Tiên nên cô không vì nóng lòng nịnh nọt Hiệu trưởng mà nói Vân Tiên sai.
Nhưng hôm nay, Hiệu trưởng Lâm tới vì ông ta đã quyết tâm trả thù cho con gái Lâm Mộng Vũ của mình. Ông ta bất chấp tất, lập tức chỉ vào Vân Tiên, hùng hổ hăm dọa nói với cô Kim: “Học sinh ngoan? Chẳng lẽ học sinh ngoan lại biết đánh nhau? Chỉ một điều này thôi, con bé này cũng đã vi phạm nghiêm trọng nội quy trường học chúng ta rồi, huống chi nó còn đánh Mộng Vũ bị thương!”
Sau đó, Hiệu trưởng Lâm ngừng một lát rồi dùng giọng ra lệnh nói với cô Kim: “Trường chúng ta không dạy nổi học sinh như thế! Hôm nay, cô lập tức cho con bé này cuốn gói khỏi trường, nhanh chóng làm thủ tục đuổi học cho tôi. Nếu không, cô giáo Kim cũng biết hậu quả rồi đấy, hừ!”
Tất nhiên cô Kim biết hậu quả. Cô Kim biết nếu hôm nay mình không đuổi Vân Tiên theo lời Hiệu trưởng Lâm thì người cuốn gói khỏi trường sẽ là mình.
Nhưng trong mắt cô, Vân Tiên thật sự là học sinh ngoan, tuy lực học hơi yếu nhưng bình thường cô bé cũng rất cố gắng.
Cô Kim thật sự không muốn cưỡng chế đuổi học một đứa trẻ như vậy.
Bình luận facebook