Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Lúc này, Vân Dịch không khỏi hoài nghi Vân Tiên.
Từ lúc anh về nhà lần trước tới bây giờ, biểu hiện của Tiểu Tiên đã rất kỳ lạ. Cộng thêm cuộc gọi ở cửa tiệm trong trấn Tân Giang, và sau đó là hàng loạt những khả năng bất thường.
Nếu không phải em gái mình vẫn còn trong hình dáng này thì anh đã hoài nghi cô bị đổi thành một người khác rồi.
Chỉ có điều Vân Dịch vẫn nhẫn nại chưa hỏi.
Anh lựa chọn tin tưởng em gái mình, dù có gì thay đổi thì một ngày nào đó cô cũng sẽ đích thân nói với anh!
Vân Tiên cũng phát hiện ra sự thay đổi tâm lý của Vân Dịch. Cô không hề đả động và cũng lựa chọn bỏ qua việc giải thích.
Cô thật sự không có gì để nói, cũng không có cách nào nói rõ được với Vân Dịch.
Nhưng nếu vừa rồi cô không ra tay thì chẳng lẽ lại ngồi chờ chết?
Đây không phải là tính cách của cô.
Vân Tiên quay đầu nhìn Hứa Hách Triết: “Thi thể của tay súng bắn tỉa đó, băng Long Đầu của bọn anh sẽ giải quyết ổn cả chứ?”
“Hả… Ừ, bên anh sẽ xử lý.”
Hứa Hách Triết vẫn chưa hoàn hồn lại được sau cơn hoảng loạn. Sau khi anh ta kịp phản ứng thì vội vàng đáp lại Vân Tiên.
“Ừ.”
Vân Tiên gật đầu, khẽ cong môi: “Có điều, giờ xem ra chúng ta không có phúc thưởng thức bữa ăn ngon lành này rồi.”
Cả Hứa Hách Triết và Vân Dịch đều sững sờ.
“Ý gì cơ?”
Hứa Hách Triết ngây người, hỏi lại.
“Có người đã báo cảnh sát. Họ tới rồi, đang ở lầu dưới.”
Vân Tiên trả lời.
“Sao em biết?”
Hứa Hách Triết kêu lên kinh ngạc.
Bọn họ không hề nghe thấy âm thanh gì phía dưới. Vân Tiên cũng đang ở đây. Sao cô lại biết được tình hình ở lầu dưới chứ?
“Em nghe thấy.”
Vân Tiên khẽ nhoẻn miệng, để lộ ra một đường cong đẹp mắt. Cô nói tiếp: “Đi theo em, chúng ta sẽ rời khỏi đây từ cửa sau.”
Sau đó, cô đi trước dẫn đường.
Cho tới khi rời khỏi nhà hàng bốn sao từ cửa sau thì Hứa Hách Triết và Vân Dịch vẫn còn đang ở trong trạng thái ngây ngốc.
Bọn họ có vô số nghi ngờ trong lòng: Tại sao Vân Tiên lại biết rõ cửa sau của nơi này?
Hứa Hách Triết là khách quen ở đây mà anh còn không biết cửa sau của nhà hàng này ở đâu. Sao Vân Tiên lại rõ về đường đi đến như vậy?
Nếu Vân Tiên biết được suy nghĩ của hai người bọn họ thì chắc chắn cô sẽ cười.
Năng lực dò xét, truy tìm ngược lại, năng lực ẩn nấp của cô lợi hại là bởi vì năng lực quan sát của cô mạnh.
Ví dụ, nếu gặp phải tình huống bất ngờ thì cô sẽ ẩn nấp, thoát thân, phản kích như thế nào.
Đây đều là những chương trình học bắt buộc để trở thành đặc công.
Vậy nên khi vừa bước vào nhà hàng này, cô đã quan sát kỹ toàn bộ hoàn cảnh xung quanh.
Gặp phải chuyện vừa rồi là điều cả ba đều không ngờ. Nhưng đến cuối cùng Hứa Hách Triết vẫn quyết tâm mời khách.
Ăn trưa xong, buổi chiều Vân Tiên ngồi xe buýt trở về nhà.
Thực ra ở lại thành phố Long Môn cô cũng chẳng có gì để làm.
Đương nhiên có những việc không gấp, như việc mở cửa hàng mà cô nói trước đây.
Vân Tiên về tới nhà tầm ba giờ rưỡi chiều. Cô vừa tới cửa thì nhìn thấy Lý Hưởng Dịch đứng ngây người ở đó.
Vân Tiên kinh ngạc, cô bước tới.
“Woa! Cuối cùng cậu cũng về nhà rồi. Khó khăn lắm tôi mới tìm được nhà cậu. Kết quả, nghe hàng xóm nói mọi người đều không ở nhà! Tôi đứng đây đợi cậu cả nửa tiếng đồng hồ rồi ấy!”
Lý Hưởng Dịch nhìn thấy Vân Tiên, không khỏi cằn nhằn một câu.
Nhà không có ai? Tần Y Nhu không có nhà sao?
Vân Tiên sửng sốt.
Chẳng lẽ bà đang bị thương mà vẫn tới xưởng dệt làm việc?
“Cậu tìm tôi có việc gì?”
Vân Tiên nhìn Lý Hưởng Dịch, nghi ngờ hỏi.
“Là thế này! Tối nay đội bóng rổ của chúng ta định tổ chức một buổi tiệc chào mừng nho nhỏ cho cậu. Địa điểm được chốt ở quán bar mới mở trong trấn nên tôi tới báo với cậu một tiếng.”
*********************************
Lúc này, Vân Dịch không khỏi hoài nghi Vân Tiên.
Từ lúc anh về nhà lần trước tới bây giờ, biểu hiện của Tiểu Tiên đã rất kỳ lạ. Cộng thêm cuộc gọi ở cửa tiệm trong trấn Tân Giang, và sau đó là hàng loạt những khả năng bất thường.
Nếu không phải em gái mình vẫn còn trong hình dáng này thì anh đã hoài nghi cô bị đổi thành một người khác rồi.
Chỉ có điều Vân Dịch vẫn nhẫn nại chưa hỏi.
Anh lựa chọn tin tưởng em gái mình, dù có gì thay đổi thì một ngày nào đó cô cũng sẽ đích thân nói với anh!
Vân Tiên cũng phát hiện ra sự thay đổi tâm lý của Vân Dịch. Cô không hề đả động và cũng lựa chọn bỏ qua việc giải thích.
Cô thật sự không có gì để nói, cũng không có cách nào nói rõ được với Vân Dịch.
Nhưng nếu vừa rồi cô không ra tay thì chẳng lẽ lại ngồi chờ chết?
Đây không phải là tính cách của cô.
Vân Tiên quay đầu nhìn Hứa Hách Triết: “Thi thể của tay súng bắn tỉa đó, băng Long Đầu của bọn anh sẽ giải quyết ổn cả chứ?”
“Hả… Ừ, bên anh sẽ xử lý.”
Hứa Hách Triết vẫn chưa hoàn hồn lại được sau cơn hoảng loạn. Sau khi anh ta kịp phản ứng thì vội vàng đáp lại Vân Tiên.
“Ừ.”
Vân Tiên gật đầu, khẽ cong môi: “Có điều, giờ xem ra chúng ta không có phúc thưởng thức bữa ăn ngon lành này rồi.”
Cả Hứa Hách Triết và Vân Dịch đều sững sờ.
“Ý gì cơ?”
Hứa Hách Triết ngây người, hỏi lại.
“Có người đã báo cảnh sát. Họ tới rồi, đang ở lầu dưới.”
Vân Tiên trả lời.
“Sao em biết?”
Hứa Hách Triết kêu lên kinh ngạc.
Bọn họ không hề nghe thấy âm thanh gì phía dưới. Vân Tiên cũng đang ở đây. Sao cô lại biết được tình hình ở lầu dưới chứ?
“Em nghe thấy.”
Vân Tiên khẽ nhoẻn miệng, để lộ ra một đường cong đẹp mắt. Cô nói tiếp: “Đi theo em, chúng ta sẽ rời khỏi đây từ cửa sau.”
Sau đó, cô đi trước dẫn đường.
Cho tới khi rời khỏi nhà hàng bốn sao từ cửa sau thì Hứa Hách Triết và Vân Dịch vẫn còn đang ở trong trạng thái ngây ngốc.
Bọn họ có vô số nghi ngờ trong lòng: Tại sao Vân Tiên lại biết rõ cửa sau của nơi này?
Hứa Hách Triết là khách quen ở đây mà anh còn không biết cửa sau của nhà hàng này ở đâu. Sao Vân Tiên lại rõ về đường đi đến như vậy?
Nếu Vân Tiên biết được suy nghĩ của hai người bọn họ thì chắc chắn cô sẽ cười.
Năng lực dò xét, truy tìm ngược lại, năng lực ẩn nấp của cô lợi hại là bởi vì năng lực quan sát của cô mạnh.
Ví dụ, nếu gặp phải tình huống bất ngờ thì cô sẽ ẩn nấp, thoát thân, phản kích như thế nào.
Đây đều là những chương trình học bắt buộc để trở thành đặc công.
Vậy nên khi vừa bước vào nhà hàng này, cô đã quan sát kỹ toàn bộ hoàn cảnh xung quanh.
Gặp phải chuyện vừa rồi là điều cả ba đều không ngờ. Nhưng đến cuối cùng Hứa Hách Triết vẫn quyết tâm mời khách.
Ăn trưa xong, buổi chiều Vân Tiên ngồi xe buýt trở về nhà.
Thực ra ở lại thành phố Long Môn cô cũng chẳng có gì để làm.
Đương nhiên có những việc không gấp, như việc mở cửa hàng mà cô nói trước đây.
Vân Tiên về tới nhà tầm ba giờ rưỡi chiều. Cô vừa tới cửa thì nhìn thấy Lý Hưởng Dịch đứng ngây người ở đó.
Vân Tiên kinh ngạc, cô bước tới.
“Woa! Cuối cùng cậu cũng về nhà rồi. Khó khăn lắm tôi mới tìm được nhà cậu. Kết quả, nghe hàng xóm nói mọi người đều không ở nhà! Tôi đứng đây đợi cậu cả nửa tiếng đồng hồ rồi ấy!”
Lý Hưởng Dịch nhìn thấy Vân Tiên, không khỏi cằn nhằn một câu.
Nhà không có ai? Tần Y Nhu không có nhà sao?
Vân Tiên sửng sốt.
Chẳng lẽ bà đang bị thương mà vẫn tới xưởng dệt làm việc?
“Cậu tìm tôi có việc gì?”
Vân Tiên nhìn Lý Hưởng Dịch, nghi ngờ hỏi.
“Là thế này! Tối nay đội bóng rổ của chúng ta định tổ chức một buổi tiệc chào mừng nho nhỏ cho cậu. Địa điểm được chốt ở quán bar mới mở trong trấn nên tôi tới báo với cậu một tiếng.”
Bình luận facebook