Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
“Trời ơi!”
Thấy Vân Tiên đặt một cọc nhân dân tệ dày cộp lên bàn mạt chược, toàn bộ đám người ở đó bao gồm cả Trương Chí Phàm đều kinh ngạc mất vài giây, sau đó bắt đầu bùng nổ.
Một vạn nhân dân tệ!
Tuy đám người họ cho vay nặng lãi, bình thường số tiền lớn hơn thế này bọn họ cũng thấy rồi, nhưng tròn một vạn nhân dân tệ thì cũng không phải là số tiền nhỏ!
Số tiền đó lại còn được lấy ra từ tay một cô bé mười lăm tuổi, ít nhiều gì cũng có chút kinh ngạc.
Phải biết rằng nhà Vân Tiên nghèo rớt mùng tơi, nào có nhiều tiền như vậy?
Nói cách khác, người ở đây đều tự hỏi không biết số tiền này Vân Tiên lấy được từ đâu.
“Đương nhiên đủ! Đương nhiên là đủ rồi!” Trương Chí Phàm không hổ là đại ca của đám người kia, gã là người đầu tiên phản ứng lại, lập tức thu tiền, cười ha hả gật đầu.
Không chỉ đủ mà còn thừa năm nghìn tệ nữa!
Vân Tiên tiếp tục mỉm cười, chuyện này vẫn chưa xong đâu!
Cô duỗi tay lấy từ trong ba lô ra một cọc tiền, đập lên mặt bàn mạt chược lần nữa.
Trương Chí Phàm vừa cẩn thận cầm xong một vạn tệ lại thấy Vân Tiên quăng ra một cọc tiền mặt, gã lập tức ngẩn người.
Lại muốn làm gì vậy?
“Một vạn tệ vừa nãy là trả nợ. Một vạn tệ này là quà gặp mặt.” Vân Tiên khẽ nhếch môi cười, liếc mắt nhìn đám người Trương Chí Phàm một vòng, rồi nói: “Đồng ý hợp tác với tôi không? Tôi muốn mở một cửa hàng ở thành phố Long Môn. Cụ thể thì chưa xác định nhưng tất cả tiền đầu tư tôi sẽ bỏ ra, các anh chỉ cần phụ trách thay tôi quản lý là được. Đương nhiên, điều kiện là sau này không được cho vay nặng lãi nữa.”
Cô định mở một cửa hàng ở thành phố Long Môn. Thành phố Long Môn là vùng duyên hải, cũng là một trong những thành phố phát triển tương đối mạnh trên toàn quốc, buôn bán thuận tiện, có không gian phát triển rất lớn.
Đương nhiên cô sẽ không bỏ qua một cơ hội kiếm tiền như vậy.
Về phần tại sao cô lại tìm đám người Trương Chí Phàm quản lý thì cũng không phải là không có tính toán.
Tuy đám người Trương Chí Phàm này từng gây chuyện với cô, nhưng cũng không làm hại tới người nhà cô.
Mà cô muốn xây dựng cửa hàng thì không thể nào tìm mấy người bề ngoài hào hoa phong nhã nhưng dễ bị người ta dắt mũi được.
Không thể không nói, Trương Chí Phàm rất biết tiến lùi.
Hôm đó, gã dẫn theo một đám anh em hùng hổ đi đến nhà cô đòi nợ, nhưng sau khi thấy người bên cạnh chịu thiệt thòi trong tay cô thì lại biết lùi về, mau chóng rời đi. Không một mực làm căng, tranh đấu đến mức hai bên đều thiệt hại, cá chết lưới rách.
Chỉ riêng điểm này đã vô cùng thích hợp làm một thương nhân rồi.
Nên tiến thì tiến, tuyệt không được tỏ ra yếu thế. Nếu đối phương quá mạnh, cần mềm mỏng thì mềm mỏng.
“Mở cửa hàng? Cô tìm chúng tôi làm việc này sao? Không phải chứ, chúng tôi chỉ là một đám côn đồ cho vay nặng lãi, đâu có biết kinh doanh gì?” Trương Chí Phàm kinh ngạc há hốc mồm nhìn Vân Tiên.
Không chỉ mình gã mà cả đám người của Trương Chí Phàm cũng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Vân Tiên.
“Anh không biết nhưng tôi biết. Tôi có thể dạy các anh. Làm gì có ai sinh ra đã biết buôn bán? Làm gì có ai sinh ra đã biết đi, biết chạy? Thay vì sống những ngày chém giết như hiện tại, chẳng bằng theo tôi lập nghiệp một phen. Các anh đi đòi nợ mà có thể đuổi đánh tới nhà người ta, giờ theo tôi xây dựng sự nghiệp thì có gì mà ngại?”
Vân Tiên vẫn mỉm cười như cũ, vui vẻ nhìn đám người Trương Chí Phàm.
Nhưng lời này của cô lại khiến đám người Trương Chí Phàm kinh ngạc lần nữa.
Trên thực tế, không ai ở đây muốn cho vay nặng lãi cả. Ai mà chẳng vì thiếu tiền, cuối cùng không còn cách nào khác mới đành phải làm cái công việc bị người ta khinh thường này.
Đúng như những gì Vân Tiên nói, thử một chút thì có gì mà ngại? Ngay cả cho vay nặng lãi bọn họ còn dám làm, cũng dám đuổi tới tận nhà người ta đòi nợ, mạo hiểm cả việc bị cảnh sát bắt ngồi tù cơ mà.
“Được! Cô đã cho mấy anh đây lễ gặp mặt lớn như vậy thì theo cô thử một lần có gì mà ngại!” Trương Chí Phàm siết chặt nắm đấm, im lặng vài giây, sau đó bỗng nhiên cười sảng khoái, là người đầu tiên đồng ý.
Tiền đầu tư không cần bọn họ chi, chỉ cần đem cái thân qua đó là được. Cuộc làm ăn này không lỗ chút nào!
Huống chi, thiếu nữ trước mặt có thể lấy ra hai vạn nhân dân tệ trong mấy ngày ngắn ngủi thì hẳn là không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Có Trương Chí Phàm dẫn đầu, đám người làm việc dưới trướng gã đều nhao nhao đồng ý.
Vân Tiên lộ ra nụ cười mỉm.
Quả pháo đầu tiên sau khi cô sống lại sắp được châm ngòi từ thành phố Long Môn!
*********************************
“Trời ơi!”
Thấy Vân Tiên đặt một cọc nhân dân tệ dày cộp lên bàn mạt chược, toàn bộ đám người ở đó bao gồm cả Trương Chí Phàm đều kinh ngạc mất vài giây, sau đó bắt đầu bùng nổ.
Một vạn nhân dân tệ!
Tuy đám người họ cho vay nặng lãi, bình thường số tiền lớn hơn thế này bọn họ cũng thấy rồi, nhưng tròn một vạn nhân dân tệ thì cũng không phải là số tiền nhỏ!
Số tiền đó lại còn được lấy ra từ tay một cô bé mười lăm tuổi, ít nhiều gì cũng có chút kinh ngạc.
Phải biết rằng nhà Vân Tiên nghèo rớt mùng tơi, nào có nhiều tiền như vậy?
Nói cách khác, người ở đây đều tự hỏi không biết số tiền này Vân Tiên lấy được từ đâu.
“Đương nhiên đủ! Đương nhiên là đủ rồi!” Trương Chí Phàm không hổ là đại ca của đám người kia, gã là người đầu tiên phản ứng lại, lập tức thu tiền, cười ha hả gật đầu.
Không chỉ đủ mà còn thừa năm nghìn tệ nữa!
Vân Tiên tiếp tục mỉm cười, chuyện này vẫn chưa xong đâu!
Cô duỗi tay lấy từ trong ba lô ra một cọc tiền, đập lên mặt bàn mạt chược lần nữa.
Trương Chí Phàm vừa cẩn thận cầm xong một vạn tệ lại thấy Vân Tiên quăng ra một cọc tiền mặt, gã lập tức ngẩn người.
Lại muốn làm gì vậy?
“Một vạn tệ vừa nãy là trả nợ. Một vạn tệ này là quà gặp mặt.” Vân Tiên khẽ nhếch môi cười, liếc mắt nhìn đám người Trương Chí Phàm một vòng, rồi nói: “Đồng ý hợp tác với tôi không? Tôi muốn mở một cửa hàng ở thành phố Long Môn. Cụ thể thì chưa xác định nhưng tất cả tiền đầu tư tôi sẽ bỏ ra, các anh chỉ cần phụ trách thay tôi quản lý là được. Đương nhiên, điều kiện là sau này không được cho vay nặng lãi nữa.”
Cô định mở một cửa hàng ở thành phố Long Môn. Thành phố Long Môn là vùng duyên hải, cũng là một trong những thành phố phát triển tương đối mạnh trên toàn quốc, buôn bán thuận tiện, có không gian phát triển rất lớn.
Đương nhiên cô sẽ không bỏ qua một cơ hội kiếm tiền như vậy.
Về phần tại sao cô lại tìm đám người Trương Chí Phàm quản lý thì cũng không phải là không có tính toán.
Tuy đám người Trương Chí Phàm này từng gây chuyện với cô, nhưng cũng không làm hại tới người nhà cô.
Mà cô muốn xây dựng cửa hàng thì không thể nào tìm mấy người bề ngoài hào hoa phong nhã nhưng dễ bị người ta dắt mũi được.
Không thể không nói, Trương Chí Phàm rất biết tiến lùi.
Hôm đó, gã dẫn theo một đám anh em hùng hổ đi đến nhà cô đòi nợ, nhưng sau khi thấy người bên cạnh chịu thiệt thòi trong tay cô thì lại biết lùi về, mau chóng rời đi. Không một mực làm căng, tranh đấu đến mức hai bên đều thiệt hại, cá chết lưới rách.
Chỉ riêng điểm này đã vô cùng thích hợp làm một thương nhân rồi.
Nên tiến thì tiến, tuyệt không được tỏ ra yếu thế. Nếu đối phương quá mạnh, cần mềm mỏng thì mềm mỏng.
“Mở cửa hàng? Cô tìm chúng tôi làm việc này sao? Không phải chứ, chúng tôi chỉ là một đám côn đồ cho vay nặng lãi, đâu có biết kinh doanh gì?” Trương Chí Phàm kinh ngạc há hốc mồm nhìn Vân Tiên.
Không chỉ mình gã mà cả đám người của Trương Chí Phàm cũng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Vân Tiên.
“Anh không biết nhưng tôi biết. Tôi có thể dạy các anh. Làm gì có ai sinh ra đã biết buôn bán? Làm gì có ai sinh ra đã biết đi, biết chạy? Thay vì sống những ngày chém giết như hiện tại, chẳng bằng theo tôi lập nghiệp một phen. Các anh đi đòi nợ mà có thể đuổi đánh tới nhà người ta, giờ theo tôi xây dựng sự nghiệp thì có gì mà ngại?”
Vân Tiên vẫn mỉm cười như cũ, vui vẻ nhìn đám người Trương Chí Phàm.
Nhưng lời này của cô lại khiến đám người Trương Chí Phàm kinh ngạc lần nữa.
Trên thực tế, không ai ở đây muốn cho vay nặng lãi cả. Ai mà chẳng vì thiếu tiền, cuối cùng không còn cách nào khác mới đành phải làm cái công việc bị người ta khinh thường này.
Đúng như những gì Vân Tiên nói, thử một chút thì có gì mà ngại? Ngay cả cho vay nặng lãi bọn họ còn dám làm, cũng dám đuổi tới tận nhà người ta đòi nợ, mạo hiểm cả việc bị cảnh sát bắt ngồi tù cơ mà.
“Được! Cô đã cho mấy anh đây lễ gặp mặt lớn như vậy thì theo cô thử một lần có gì mà ngại!” Trương Chí Phàm siết chặt nắm đấm, im lặng vài giây, sau đó bỗng nhiên cười sảng khoái, là người đầu tiên đồng ý.
Tiền đầu tư không cần bọn họ chi, chỉ cần đem cái thân qua đó là được. Cuộc làm ăn này không lỗ chút nào!
Huống chi, thiếu nữ trước mặt có thể lấy ra hai vạn nhân dân tệ trong mấy ngày ngắn ngủi thì hẳn là không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Có Trương Chí Phàm dẫn đầu, đám người làm việc dưới trướng gã đều nhao nhao đồng ý.
Vân Tiên lộ ra nụ cười mỉm.
Quả pháo đầu tiên sau khi cô sống lại sắp được châm ngòi từ thành phố Long Môn!
Bình luận facebook