Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 121
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Đúng lúc này, một người đàn ông thân hình vạm vỡ từ phía sau võ đài bước ra. Người này phanh ngực lộ lưng, bắp tay rắn chắc to khỏe nhìn rất thô bạo có lực, chiều cao cũng phải một mét chín mấy.
Người bình thường nếu đứng cạnh gã sẽ trông như người khổng lồ với chú lùn vậy.
Người đàn ông này là một trong những nhân vật chính của cuộc so tài, người nước ngoài đánh cược võ đài với Hứa Trạch Thiên có tên Snigi.
Snigi là người nước Y, đồng thời cũng là một tay vật của đội tuyển quốc gia Y, thực lực rất mạnh, thiếu chút nữa đã vào được đấu trường quốc tế.
Tất nhiên, chỉ là suýt mà thôi.
Nhưng cho dù không vào được cuộc thi quốc tế thì nhân vật như Snigi cũng có thể làm nên sóng gió ở thành phố Long Môn.
Thế nên sau khi Snigi ra võ đài, cả hội trường rào rào ầm ĩ một lượt.
Tất cả mọi người đều biết, hôm nay đại diện của nước Z đấu với Snigi là một cô gái, hơn nữa còn rất trẻ.
Nhìn lại thân hình của Snigi, nước Z bọn họ còn có cơ hội thắng sao?
Trừ khi cô gái kia còn lực lưỡng hơn cả Snigi.
Không chỉ tất cả những người ở đó nghĩ vậy, mà mấy người Trương Thiệu Phong và Cố Hạo cũng cho là như thế.
“Sư phụ, sao cậu ấy đi vệ sinh lâu vậy? Trận đấu đặc sắc sắp bắt đầu rồi! Hinh Di, hay em vào nhà vệ sinh tìm cậu ấy xem?” Trương Thiệu Phong quay lại nhìn Trần Hinh Di, có vẻ sốt ruột.
Nhưng Trương Thiệu Phong lại thấy Trần Hinh Di dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn về võ đài.
Đúng vào thời khắc đó, bốn bề đột nhiên tĩnh lặng.
Âm thanh như bị đứt đoạn, toàn hội trường bỗng chốc im ắng đến mức dường như có thể nghe thấy cả tiếng cây kim rơi trên mặt đất.
Trương Thiệu Phong chau mày hoài nghi dõi theo ánh mắt của Trần Hinh Di nhìn về phía võ đài. Thoáng chốc, cậu ta đã nhìn thấy gì đó, đồng tử bỗng nhiên co lại, hai mắt mở to, mồm há hốc hình chữ “O”.
Cả đám người Cố Hạo ở bên cạnh, chỉ có thể dùng một từ để hình dung biểu cảm của tất cả mọi người có mặt ở đó: Kinh ngạc!
Nhìn theo ánh mắt của mọi người, có thể trông thấy mái tóc dài đen nhánh thướt tha của Vân Tiên, bước chân nhẹ nhàng linh hoạt từ phía sau võ đài đi ra.
Cô nhếch miệng, từ đầu đến cuối đều giữ vẻ thản nhiên.
Sau sự tĩnh lặng như chết, không khí của hội trường bỗng đạt đến cao trào.
“Trời ơi! Là một cô bé! Lẽ nào người đấu với tên nước ngoài kia là một cô bé hay sao!”
“Ôi mẹ ơi, có phải tôi nhìn nhầm rồi không! Ông trùm xã hội đen lại để một cô gái nhỏ bé đấu với tên ngoại quốc! Lẽ nào ông ta không sợ thua ván cược này sao?”
“Nhìn sự chênh lệch chiều cao giữa cô gái đó và tên nước ngoài kia mà xem, trận đấu này thực sự còn hy vọng thắng không?”
…
Sau sự yên ắng, những lời bàn tán xôn xao nổi lên khắp hội trường như cuồng phong bão táp.
Trương Thiệu Phong kinh ngạc đứng “vụt” dậy, chỉ về phía thiếu nữ đang mỉm cười hờ hững trên võ đài, nuốt xuống một hơi, nửa mừng nửa lo: “Là sư phụ… Là sư phụ! Lẽ nào cậu ấy chính là cô gái tối nay sẽ đấu với tên nước ngoài mà Cố Hạo nhắc tới.”
Lúc này trong lòng Trương Thiệu Phong trăm nghìn cảm xúc đan xen.
Cậu ta vừa lo cho Vân Tiên, lại vừa thấy vô cùng tự hào vì mình là đồ đệ của cô.
Trái lại đám người Cố Hạo chẳng khác gì bị táo bón mấy ngày, mặt mũi đen sì.
Cố Hạo nhìn thiếu nữ đang cười nhạt trên võ đài, không khỏi nuốt khan.
Hóa ra những gì mình mới khoác lác với mọi người, chỉ giống như đang múa rìu trước mặt chị đại sao?
Trên võ đài, Snigi thấy Vân Tiên ra sân, cũng không kìm được sự kinh ngạc trong lòng. Gã khinh bỉ liếc cô, đồng thời chế giễu Vân Tiên trước mặt mọi người bằng tiếng Trung không mấy lưu loát: “Nước Z bọn mày hết người rồi sao? Sao lại để cho một con bé con lên đấu với tao! Loại con gái tay gầy đùi nhỏ này thì đấu võ đài cái gì? Tên Hứa Trạch Thiên đó đang đùa tao à?”
Giọng điệu ngang ngược và ngạo mạn của Snigi vang vọng khắp hội trường.
Thấy vậy, tất cả những người ngồi đó đều phẫn nộ nhìn gã.
Bất kỳ ai đối mặt với sự giễu cợt của người nước ngoài với quốc gia mình đều không thể bình tĩnh được.
Đối mặt với khí thế hung hăng của Snigi, Vân Tiên vẫn điềm tĩnh tự nhiên. Dưới ánh mắt phẫn nộ của mọi người, cô phản bác lại Snigi bằng lời lẽ có chút ngả ngớn: “Có đấu võ đài được hay không, chẳng phải mày chỉ cần thử là biết sao? Người nước Y chúng mày, hung hăng càn quấy cũng chỉ đến thế thôi!”
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Người bình thường nếu đứng cạnh gã sẽ trông như người khổng lồ với chú lùn vậy.
Người đàn ông này là một trong những nhân vật chính của cuộc so tài, người nước ngoài đánh cược võ đài với Hứa Trạch Thiên có tên Snigi.
Snigi là người nước Y, đồng thời cũng là một tay vật của đội tuyển quốc gia Y, thực lực rất mạnh, thiếu chút nữa đã vào được đấu trường quốc tế.
Tất nhiên, chỉ là suýt mà thôi.
Nhưng cho dù không vào được cuộc thi quốc tế thì nhân vật như Snigi cũng có thể làm nên sóng gió ở thành phố Long Môn.
Thế nên sau khi Snigi ra võ đài, cả hội trường rào rào ầm ĩ một lượt.
Tất cả mọi người đều biết, hôm nay đại diện của nước Z đấu với Snigi là một cô gái, hơn nữa còn rất trẻ.
Nhìn lại thân hình của Snigi, nước Z bọn họ còn có cơ hội thắng sao?
Trừ khi cô gái kia còn lực lưỡng hơn cả Snigi.
Không chỉ tất cả những người ở đó nghĩ vậy, mà mấy người Trương Thiệu Phong và Cố Hạo cũng cho là như thế.
“Sư phụ, sao cậu ấy đi vệ sinh lâu vậy? Trận đấu đặc sắc sắp bắt đầu rồi! Hinh Di, hay em vào nhà vệ sinh tìm cậu ấy xem?” Trương Thiệu Phong quay lại nhìn Trần Hinh Di, có vẻ sốt ruột.
Nhưng Trương Thiệu Phong lại thấy Trần Hinh Di dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn về võ đài.
Đúng vào thời khắc đó, bốn bề đột nhiên tĩnh lặng.
Âm thanh như bị đứt đoạn, toàn hội trường bỗng chốc im ắng đến mức dường như có thể nghe thấy cả tiếng cây kim rơi trên mặt đất.
Trương Thiệu Phong chau mày hoài nghi dõi theo ánh mắt của Trần Hinh Di nhìn về phía võ đài. Thoáng chốc, cậu ta đã nhìn thấy gì đó, đồng tử bỗng nhiên co lại, hai mắt mở to, mồm há hốc hình chữ “O”.
Cả đám người Cố Hạo ở bên cạnh, chỉ có thể dùng một từ để hình dung biểu cảm của tất cả mọi người có mặt ở đó: Kinh ngạc!
Nhìn theo ánh mắt của mọi người, có thể trông thấy mái tóc dài đen nhánh thướt tha của Vân Tiên, bước chân nhẹ nhàng linh hoạt từ phía sau võ đài đi ra.
Cô nhếch miệng, từ đầu đến cuối đều giữ vẻ thản nhiên.
Sau sự tĩnh lặng như chết, không khí của hội trường bỗng đạt đến cao trào.
“Trời ơi! Là một cô bé! Lẽ nào người đấu với tên nước ngoài kia là một cô bé hay sao!”
“Ôi mẹ ơi, có phải tôi nhìn nhầm rồi không! Ông trùm xã hội đen lại để một cô gái nhỏ bé đấu với tên ngoại quốc! Lẽ nào ông ta không sợ thua ván cược này sao?”
“Nhìn sự chênh lệch chiều cao giữa cô gái đó và tên nước ngoài kia mà xem, trận đấu này thực sự còn hy vọng thắng không?”
…
Sau sự yên ắng, những lời bàn tán xôn xao nổi lên khắp hội trường như cuồng phong bão táp.
Trương Thiệu Phong kinh ngạc đứng “vụt” dậy, chỉ về phía thiếu nữ đang mỉm cười hờ hững trên võ đài, nuốt xuống một hơi, nửa mừng nửa lo: “Là sư phụ… Là sư phụ! Lẽ nào cậu ấy chính là cô gái tối nay sẽ đấu với tên nước ngoài mà Cố Hạo nhắc tới.”
Lúc này trong lòng Trương Thiệu Phong trăm nghìn cảm xúc đan xen.
Cậu ta vừa lo cho Vân Tiên, lại vừa thấy vô cùng tự hào vì mình là đồ đệ của cô.
Trái lại đám người Cố Hạo chẳng khác gì bị táo bón mấy ngày, mặt mũi đen sì.
Cố Hạo nhìn thiếu nữ đang cười nhạt trên võ đài, không khỏi nuốt khan.
Hóa ra những gì mình mới khoác lác với mọi người, chỉ giống như đang múa rìu trước mặt chị đại sao?
Trên võ đài, Snigi thấy Vân Tiên ra sân, cũng không kìm được sự kinh ngạc trong lòng. Gã khinh bỉ liếc cô, đồng thời chế giễu Vân Tiên trước mặt mọi người bằng tiếng Trung không mấy lưu loát: “Nước Z bọn mày hết người rồi sao? Sao lại để cho một con bé con lên đấu với tao! Loại con gái tay gầy đùi nhỏ này thì đấu võ đài cái gì? Tên Hứa Trạch Thiên đó đang đùa tao à?”
Giọng điệu ngang ngược và ngạo mạn của Snigi vang vọng khắp hội trường.
Thấy vậy, tất cả những người ngồi đó đều phẫn nộ nhìn gã.
Bất kỳ ai đối mặt với sự giễu cợt của người nước ngoài với quốc gia mình đều không thể bình tĩnh được.
Đối mặt với khí thế hung hăng của Snigi, Vân Tiên vẫn điềm tĩnh tự nhiên. Dưới ánh mắt phẫn nộ của mọi người, cô phản bác lại Snigi bằng lời lẽ có chút ngả ngớn: “Có đấu võ đài được hay không, chẳng phải mày chỉ cần thử là biết sao? Người nước Y chúng mày, hung hăng càn quấy cũng chỉ đến thế thôi!”
Bình luận facebook