Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 120
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Dù sao cấp trên của đoàn lính đánh thuê Cổ Sát đã quyết định như vậy, ông ta cũng không còn quyền phản đối.
Cấp trên có thể phái người tới giúp ông ta đã là tốt lắm rồi!
Nhìn từ khía cạnh khác, biết đâu cô gái nhỏ gầy, yếu ớt này thật sự có thực lực thay ông ta giành chiến thắng thì sao?
Dù sao người do đoàn lính đánh thuê Cổ Sát phái xuống đều sở hữu thực lực phi phàm.
Mà Vân Tiên và đàn em của Hứa Trạch Thiên cũng từng chạm mặt nên đối phương tất nhiên cũng nhận ra cô.
Tên đàn em này của Hứa Trạch Thiên tên Đoàn Lỗi. Đoàn Lỗi có vóc dáng cao lớn, cường tráng khỏe mạnh, là người đứng thứ hai sau Hứa Trạch Thiên ở bang Long Đầu.
“Cô Vân!” Đoàn Lỗi nhìn thấy Vân Tiên bèn cung kính gọi một tiếng.
Tuy Vân Tiên còn rất trẻ nhưng Đoàn Lỗi vẫn rất kính cẩn lễ phép với cô.
Dù sao Vân Tiên dám đến tham gia trận đấu hôm nay, đã tỏ rõ một điều cô thật sự có tài.
Vân Tiên lạnh nhạt gật đầu, sau đó, cô thấp giọng nói với Đoàn Lỗi một câu: “Tôi tới với bạn, đợi lát nữa trận đấu bắt đầu tôi sẽ qua đó.”
Nói xong, Vân Tiên xoay người đi mất.
Cô tới chỉ để đánh tiếng và báo cho ông ta biết mình đã đến mà thôi.
Mà ở phía bên kia, đám người Cố Hạo đang dùng ánh mắt kinh ngạc, mong chờ nhìn Vân Tiên quay lại.
Vừa rồi, họ không nghe thấy cuộc đối thoại giữa Vân Tiên và Đoàn Lỗi nhưng dù cách rất xa, họ vẫn có thể nhận ra thái độ cung kính của Đoàn Lỗi đối với Vân Tiên.
“Cậu quen biết người đó à? Nhưng chú đó là đàn em của ông trùm xã hội đen đấy!” Cố Hạo thay mọi người nói ra nghi hoặc trong lòng.
Vân Tiên mấp máy đôi môi hồng nhuận, chỉ lẳng lặng mỉm cười.
Cô lướt qua đám người đang không hiểu chuyện gì mà đi về phía Trần Hinh Di.
“Hừ! Cô bạn kia giả vờ thần bí gì chứ! Cậu ta thật sự nghĩ mình lợi hại lắm sao? Cậu ta nghĩ mình là cái gì mà so được với ông trùm xã hội đen chứ? Người gì không biết!” Một thiếu nữ thấy Vân Tiên làm lơ Cố Hạo, vì nịnh nọt cậu ta mà cáu kỉnh lớn tiếng xỉa xói, trong lòng thầm cho rằng Vân Tiên không biết điều.
Khi cô gái mắng Vân Tiên bất lịch sự, giọng nói càng lúc càng lớn giống như sợ Vân Tiên không nghe thấy.
Đoàn Lỗi cũng nghe thấy được giọng nói ồn ào của cô gái kia, dù ông ta ở cách đó khá xa, tức thì Đoàn Lỗi nhíu mày nhưng không nói gì.
Thiếu nữ kia nói xấu Vân Tiên vài câu, nhưng thấy cô không thèm để ý tới mình thì tự cảm thấy mất mặt, sau đó không hề nói gì nữa.
Còn Vân Tiên trở lại ngồi chính giữa Trương Thiệu Phong và Trần Hinh Di, cười với hai người.
Đám người Cố Hạo cũng tìm chỗ ngồi xuống, rất dễ nhìn thấy nhiệt huyết tuổi trẻ trên mặt họ.
Hiển nhiên, đối với bọn họ, trận thi đấu quyền anh hôm nay rất đáng mong đợi, vừa là ước mơ vừa là khát vọng.
Ngồi ở chỗ đợi rất lâu, Vân Tiên mới nhìn thấy Đoàn Lỗi vẫy tay gọi mình từ phía xa. Cô biết hành động này có nghĩa trận đấu sắp bắt đầu, vì thế, Vân Tiên quay qua nhìn Trần Hinh Di: “Tớ đi WC một lát!”
Cô không nói thẳng ra là mình lên võ đài thi đấu.
Tuy sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ biết chuyện này, nhưng nếu bây giờ cô nói ra ắt hẳn họ sẽ không tin.
Vì thế, Vân Tiên dứt khoát làm như vậy để cho chính mắt bọn họ nhìn thấy mới tin là thật.
“Hả? Trận đấu sắp bắt đầu rồi, Tiên Tiên, cậu mau lên nha! A, đúng rồi, cậu biết WC ở đâu không vậy? Có cần mình dẫn đi không?” Trần Hinh Di tốt bụng hỏi.
“Không cần đâu!” Vân Tiên lắc đầu, cô nở nụ cười, để lộ hàm răng đều đặn trắng tinh.
Sau đó cô nhảy xuống khỏi khán đài, đi chưa được mấy bước đã vòng qua đấu trường, tới hậu trường phía sau.
Không ai nhìn thấy Đoàn Lỗi cũng lách mình theo vào sau khi Vân Tiên tiến vào hậu trường.
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Cấp trên có thể phái người tới giúp ông ta đã là tốt lắm rồi!
Nhìn từ khía cạnh khác, biết đâu cô gái nhỏ gầy, yếu ớt này thật sự có thực lực thay ông ta giành chiến thắng thì sao?
Dù sao người do đoàn lính đánh thuê Cổ Sát phái xuống đều sở hữu thực lực phi phàm.
Mà Vân Tiên và đàn em của Hứa Trạch Thiên cũng từng chạm mặt nên đối phương tất nhiên cũng nhận ra cô.
Tên đàn em này của Hứa Trạch Thiên tên Đoàn Lỗi. Đoàn Lỗi có vóc dáng cao lớn, cường tráng khỏe mạnh, là người đứng thứ hai sau Hứa Trạch Thiên ở bang Long Đầu.
“Cô Vân!” Đoàn Lỗi nhìn thấy Vân Tiên bèn cung kính gọi một tiếng.
Tuy Vân Tiên còn rất trẻ nhưng Đoàn Lỗi vẫn rất kính cẩn lễ phép với cô.
Dù sao Vân Tiên dám đến tham gia trận đấu hôm nay, đã tỏ rõ một điều cô thật sự có tài.
Vân Tiên lạnh nhạt gật đầu, sau đó, cô thấp giọng nói với Đoàn Lỗi một câu: “Tôi tới với bạn, đợi lát nữa trận đấu bắt đầu tôi sẽ qua đó.”
Nói xong, Vân Tiên xoay người đi mất.
Cô tới chỉ để đánh tiếng và báo cho ông ta biết mình đã đến mà thôi.
Mà ở phía bên kia, đám người Cố Hạo đang dùng ánh mắt kinh ngạc, mong chờ nhìn Vân Tiên quay lại.
Vừa rồi, họ không nghe thấy cuộc đối thoại giữa Vân Tiên và Đoàn Lỗi nhưng dù cách rất xa, họ vẫn có thể nhận ra thái độ cung kính của Đoàn Lỗi đối với Vân Tiên.
“Cậu quen biết người đó à? Nhưng chú đó là đàn em của ông trùm xã hội đen đấy!” Cố Hạo thay mọi người nói ra nghi hoặc trong lòng.
Vân Tiên mấp máy đôi môi hồng nhuận, chỉ lẳng lặng mỉm cười.
Cô lướt qua đám người đang không hiểu chuyện gì mà đi về phía Trần Hinh Di.
“Hừ! Cô bạn kia giả vờ thần bí gì chứ! Cậu ta thật sự nghĩ mình lợi hại lắm sao? Cậu ta nghĩ mình là cái gì mà so được với ông trùm xã hội đen chứ? Người gì không biết!” Một thiếu nữ thấy Vân Tiên làm lơ Cố Hạo, vì nịnh nọt cậu ta mà cáu kỉnh lớn tiếng xỉa xói, trong lòng thầm cho rằng Vân Tiên không biết điều.
Khi cô gái mắng Vân Tiên bất lịch sự, giọng nói càng lúc càng lớn giống như sợ Vân Tiên không nghe thấy.
Đoàn Lỗi cũng nghe thấy được giọng nói ồn ào của cô gái kia, dù ông ta ở cách đó khá xa, tức thì Đoàn Lỗi nhíu mày nhưng không nói gì.
Thiếu nữ kia nói xấu Vân Tiên vài câu, nhưng thấy cô không thèm để ý tới mình thì tự cảm thấy mất mặt, sau đó không hề nói gì nữa.
Còn Vân Tiên trở lại ngồi chính giữa Trương Thiệu Phong và Trần Hinh Di, cười với hai người.
Đám người Cố Hạo cũng tìm chỗ ngồi xuống, rất dễ nhìn thấy nhiệt huyết tuổi trẻ trên mặt họ.
Hiển nhiên, đối với bọn họ, trận thi đấu quyền anh hôm nay rất đáng mong đợi, vừa là ước mơ vừa là khát vọng.
Ngồi ở chỗ đợi rất lâu, Vân Tiên mới nhìn thấy Đoàn Lỗi vẫy tay gọi mình từ phía xa. Cô biết hành động này có nghĩa trận đấu sắp bắt đầu, vì thế, Vân Tiên quay qua nhìn Trần Hinh Di: “Tớ đi WC một lát!”
Cô không nói thẳng ra là mình lên võ đài thi đấu.
Tuy sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ biết chuyện này, nhưng nếu bây giờ cô nói ra ắt hẳn họ sẽ không tin.
Vì thế, Vân Tiên dứt khoát làm như vậy để cho chính mắt bọn họ nhìn thấy mới tin là thật.
“Hả? Trận đấu sắp bắt đầu rồi, Tiên Tiên, cậu mau lên nha! A, đúng rồi, cậu biết WC ở đâu không vậy? Có cần mình dẫn đi không?” Trần Hinh Di tốt bụng hỏi.
“Không cần đâu!” Vân Tiên lắc đầu, cô nở nụ cười, để lộ hàm răng đều đặn trắng tinh.
Sau đó cô nhảy xuống khỏi khán đài, đi chưa được mấy bước đã vòng qua đấu trường, tới hậu trường phía sau.
Không ai nhìn thấy Đoàn Lỗi cũng lách mình theo vào sau khi Vân Tiên tiến vào hậu trường.