• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New ĐẶC CÔNG VƯỜN TRƯỜNG (5 Viewers)

  • Chương 114

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Xem ảnh 1
115587.png
Vân Tiên mím môi, viết ba chữ lên cục giấy kia “Mình sẽ đi!”


Viết xong, cô vò tờ giấy thành cục. Khi Vân Tiên định ném cho Trần Hinh Di, cô nghe thấy Lữ Dung Dung cách đó không xa quang minh chính đại mách lẻo với giáo viên:


“Thưa cô, em vừa thấy Trần Hinh Di lén ném một tờ giấy cho Vân Tiên. Bây giờ đang trong giờ học, cho dù mọi người đều đang hưng phấn vì sắp đi du lịch nhưng chúng ta không thể quên nội quy, đang trong giờ học không thể ném giấy.”


Hiển nhiên, hành động Trần Hinh Di ném cục giấy cho Vân Tiên vừa rồi đã bị Lữ Dung Dung bắt gặp.


Lữ Dung Dung rất kinh ngạc khi nhìn thấy Vân Tiên đang đọc sách giáo khoa mà tay vẫn chụp được cục giấy kia.


Nhưng cô ta lại không nghĩ ngợi quá nhiều.


Trong lòng càng thêm xem thường.


Cái này có gì đáng kinh ngạc? Chỉ là trùng hợp thôi.


Tuy Trương Thiệu Phong vẫn luôn đi theo Vân Tiên gọi cô là “Sư phụ”, hơn nữa còn muốn cô dạy công phu gì đó…


Nhưng trong mắt đám người Lữ Dung Dung, đây cũng chỉ là trò vụn vặt để Vân Tiên giả ngầu.


Xí, giả vờ cho ai xem chứ?


Mặc dù cô Vu là giáo viên mới nhậm chức sau khi vừa tốt nghiệp đại học nhưng cô ấy ghét nhất việc học sinh làm chuyện riêng trong giờ.


Bởi vậy, khi Lữ Dung Dung vừa nói xong, cô Vu đã lập tức đi về phía Vân Tiên.


“Đang trong giờ học sao hai em lại truyền giấy cho nhau? Hai em có còn muốn tham gia kỳ nghỉ thu nữa không?” Cô Vu vừa đứng ở cạnh chỗ ngồi của Vân Tiên và Trần Hinh Di vừa hung dữ nói.


Cô Vu là một người làm việc rất có quy tắc, cô ấy không hề xem thường hay sẽ đặc biệt quan tâm một học sinh nào chỉ vì người đó có hoàn cảnh gia đình tốt.


Nhưng cũng vì nguyên tắc như vậy, nên chỉ cần bạn học nào phạm lỗi mà để cô ấy biết được, chắc chắn sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.


Nên phạt phải phạt, đối với những chuyện thế này, cô Vu không bao giờ nương tay.


“Cô ơi, chính mắt em nhìn thấy Trần Hinh Di ném giấy vào tay Vân Tiên. Bây giờ chắc chắn tờ giấy đó còn ở trên mặt bàn.” Lữ Dung Dung ngạo mạn nói thêm.


Lâu nay, cô ta vẫn luôn ngứa mắt với Vân Tiên, nhưng ngày thường có hai đứa dở hơi Trần Hinh Di và Trương Thiệu Phong hết mực che chở Vân Tiên, nên cô ta không tìm được cơ hội để ra tay.


Thấy không, hôm nay cơ hội tới rồi!


Trần Hinh Di và Vân Tiên dám truyền giấy dưới mắt cô chủ nhiệm? Đấy không phải là muốn chết sao?


Ha ha!


Vì vậy, Lữ Dung Dung lập tức mách cô giáo.


Trần Hinh Di bị cô Vu tóm được, lúc này đang hận Lữ Dung Dung tới nghiến răng nghiến lợi, đồng thời lại có chút sợ hãi bị cô giáo phê bình.


Dù sao thường ngày Trần Hinh Di cũng là một học sinh ngoan chưa từng bị giáo viên phê bình, vì vậy cô ấy cúi đầu, không dám đối diện với cô Vu.


Trông thấy cảnh này, Lữ Dung Dung càng thêm đắc ý, cô ta nhìn Vân Tiên với ánh mắt khiêu khích.


Vân Tiên đưa tay gãi đầu, sau đó vừa nhìn cô Vu, vừa nhún vai một cái, hoàn toàn không có chút chột dạ nào: “Tụi em có truyền giấy gì đâu ạ.”


Thế rồi cô lại nhìn sang Lữ Dung Dung, khẽ chớp mắt: “Bạn gì ơi, không phải mắt cậu bị mờ nên nhìn nhầm đó chứ?”


Vân Tiên lại dám nói mình mắt mờ! Lữ Dung Dung suýt nữa đã tức điên, cô ta chạy thẳng tới chỗ bàn của Vân Tiên, bắt đầu lục lọi sách giáo khoa trên mặt bàn trước mặt cô Vu.


“Cô ơi, ngay ở chỗ này! Vừa nãy chính mắt em nhìn thấy, Vân Tiên giấu tờ giấy trong sách giáo khoa trên bàn!” Lữ Dung Dung vừa nói, vừa lật tung đống sách giáo khoa trên bàn Vân Tiên.


Lúc sau, ngay cả quyển sách cuối cùng cũng bị lật tung lên nhưng không tìm thấy tờ giấy cô ta đã nói.


Lữ Dung Dung lập tức ngẩn ra.


Lúc cả lớp quay ra nhìn Lữ Dung Dung thì sắc mặt cô ta bỗng hoàn toàn thay đổi.


Sắc mặt của cô Vu cũng dần trầm xuống.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom