Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 113
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Trường Nhất Trung là trường đứng đầu thành phố, đồng thời cũng là một trường quý tộc biết kết hợp giữa nghỉ ngơi và làm việc.
Trước hết, đa số học sinh trong trường đều xuất thân từ những gia đình giàu có, phần lớn vừa có tiền vừa có quyền.
Nếu cuộc sống của những học sinh nhà giàu này ở trường Nhất Trung chỉ quanh quẩn học tập buồn tẻ, vậy không đủ.
Cho nên, trường học còn tổ chức rất nhiều hoạt động.
Du xuân là một hoạt động mà hầu hết các trường học đều sẽ tổ chức hàng năm, còn kỳ nghỉ thu là hoạt động chỉ có tại trường Nhất Trung, những trường khác ở thành phố Long Môn không hề có.
Thời điểm này đã bước sang những ngày cuối tháng Mười, khi cô Vu thông báo sắp tổ chức hoạt động du lịch mùa thu, cả lớp học đều hò hét hoan hô.
“Chao ôi! Cuối cùng cũng được nghỉ thu!” Trần Hinh Di vui vẻ quay qua lắc lắc cánh tay Vân Tiên, hưng phấn tới mức chỉ thiếu kéo người ra thành một đường thẳng.
Vân Tiên chỉ hơi nhếch môi khiến người ta không nhìn ra cô đang vui hay buồn.
Nhưng Trần Hinh Di đang trong trạng thái hưng phấn nào có chú ý tới tâm trạng của Vân Tiên, cô ấy vô cùng phấn khích nhảy nhót tưng bừng.
Học sinh cả lớp đều đang chìm trong cảm giác hưng phấn.
Cho tới khi cô Vu vỗ tay ý bảo cả lớp im lặng, tất cả mới dần yên tĩnh lại.
Kỳ nghỉ thu tới là một tin tốt nhưng điều khiến mọi người mong chờ chính là: Năm nay họ sẽ đi du lịch ở đâu?
Vì thế, khi cô Vu vỗ tay bảo mọi người yên lặng, tất cả đều nín thở tập trung nhìn giáo viên.
“Khụ khụ, cô cũng hiểu tâm trạng hiện tại của các em nhưng đừng kích động quá mức.” Cô Vu nói đùa một câu rồi mới nghiêm túc dặn dò.
“Thời gian du lịch sẽ vào sáng thứ Hai nên cuối tuần này các bạn có thể trở về để chuẩn bị đồ ăn vặt mà mình thích. Địa điểm đi chơi chính là công viên Sâm Lâm nằm ở vùng ngoại ô, tiền xe và giá vé vào cửa tổng cộng là ba mươi tệ. Cuối tuần các em về đừng quên mang tiền nhé. Ngoài ra, trong công viên có một khu đất trống để tổ chức các hoạt động nướng thức ăn cho học sinh nên bạn nào có điều kiện có thể mang theo dụng cụ nướng và nguyên liệu nấu ăn tới. Hoạt động du lịch lần này chủ trương toàn bộ thầy trò đều tham gia nhưng nếu bạn nào nhà không có điều kiện thì có thể xin nghỉ không đi.”
Cô Vu đã phổ biến xong các nội dung cho kỳ nghỉ thu sắp tới.
Đương nhiên, sau khi học sinh nghe xong những lời này, trái tim cũng chộn rộn hơn.
Vốn dĩ các học sinh ở đây đều thuộc dạng nhà có điều kiện, nên học sinh không có tiền tham gia hoạt động du xuân, nghỉ thu rất hiếm thấy.
“Được rồi! Các em trật tự! Buổi tự học tối nay vẫn diễn ra như ngày thường. Cô cảnh cáo trước, nếu ai còn ồn ào trong tiết tự học tiếp theo thì tuần sau không được tham gia kỳ nghỉ thu nữa!” Cô Vu nói xong bèn yêu cầu các học sinh bình tĩnh lại.
Nhưng giờ phút này, đâu còn ai có thể bình tĩnh được, trừ những bạn lầm lì khó chịu vì nhà không có điều kiện ra, tất cả các học sinh khác đều có vẻ mặt phấn khích.
Nhưng cô Vu đã cảnh cáo trước nên không học sinh nào dám lớn tiếng gây ầm ĩ.
“Vèo…”
Trần Hinh Di ngồi trước Vân Tiên bỗng quăng một cục giấy cho cô.
Nếu phía sau có người, nhất định sẽ thấy mắt Vân Tiên vẫn đang chăm chú vào sách giáo khoa mà tay đã chụp được cục giấy dù không cần nhìn.
Vân Tiên mở cục giấy ra, cô nhìn thấy một hàng chữ viết ngoáy sống động bên trong: “Tiên Tiên, chắc chắn cậu sẽ tham gia kỳ nghỉ thu đúng không? Đi đi, đi đi mà, cậu nhất định phải đi đó! Nếu không, mình nộp tiền cho cậu nhé? Nhé nhé?”
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Trước hết, đa số học sinh trong trường đều xuất thân từ những gia đình giàu có, phần lớn vừa có tiền vừa có quyền.
Nếu cuộc sống của những học sinh nhà giàu này ở trường Nhất Trung chỉ quanh quẩn học tập buồn tẻ, vậy không đủ.
Cho nên, trường học còn tổ chức rất nhiều hoạt động.
Du xuân là một hoạt động mà hầu hết các trường học đều sẽ tổ chức hàng năm, còn kỳ nghỉ thu là hoạt động chỉ có tại trường Nhất Trung, những trường khác ở thành phố Long Môn không hề có.
Thời điểm này đã bước sang những ngày cuối tháng Mười, khi cô Vu thông báo sắp tổ chức hoạt động du lịch mùa thu, cả lớp học đều hò hét hoan hô.
“Chao ôi! Cuối cùng cũng được nghỉ thu!” Trần Hinh Di vui vẻ quay qua lắc lắc cánh tay Vân Tiên, hưng phấn tới mức chỉ thiếu kéo người ra thành một đường thẳng.
Vân Tiên chỉ hơi nhếch môi khiến người ta không nhìn ra cô đang vui hay buồn.
Nhưng Trần Hinh Di đang trong trạng thái hưng phấn nào có chú ý tới tâm trạng của Vân Tiên, cô ấy vô cùng phấn khích nhảy nhót tưng bừng.
Học sinh cả lớp đều đang chìm trong cảm giác hưng phấn.
Cho tới khi cô Vu vỗ tay ý bảo cả lớp im lặng, tất cả mới dần yên tĩnh lại.
Kỳ nghỉ thu tới là một tin tốt nhưng điều khiến mọi người mong chờ chính là: Năm nay họ sẽ đi du lịch ở đâu?
Vì thế, khi cô Vu vỗ tay bảo mọi người yên lặng, tất cả đều nín thở tập trung nhìn giáo viên.
“Khụ khụ, cô cũng hiểu tâm trạng hiện tại của các em nhưng đừng kích động quá mức.” Cô Vu nói đùa một câu rồi mới nghiêm túc dặn dò.
“Thời gian du lịch sẽ vào sáng thứ Hai nên cuối tuần này các bạn có thể trở về để chuẩn bị đồ ăn vặt mà mình thích. Địa điểm đi chơi chính là công viên Sâm Lâm nằm ở vùng ngoại ô, tiền xe và giá vé vào cửa tổng cộng là ba mươi tệ. Cuối tuần các em về đừng quên mang tiền nhé. Ngoài ra, trong công viên có một khu đất trống để tổ chức các hoạt động nướng thức ăn cho học sinh nên bạn nào có điều kiện có thể mang theo dụng cụ nướng và nguyên liệu nấu ăn tới. Hoạt động du lịch lần này chủ trương toàn bộ thầy trò đều tham gia nhưng nếu bạn nào nhà không có điều kiện thì có thể xin nghỉ không đi.”
Cô Vu đã phổ biến xong các nội dung cho kỳ nghỉ thu sắp tới.
Đương nhiên, sau khi học sinh nghe xong những lời này, trái tim cũng chộn rộn hơn.
Vốn dĩ các học sinh ở đây đều thuộc dạng nhà có điều kiện, nên học sinh không có tiền tham gia hoạt động du xuân, nghỉ thu rất hiếm thấy.
“Được rồi! Các em trật tự! Buổi tự học tối nay vẫn diễn ra như ngày thường. Cô cảnh cáo trước, nếu ai còn ồn ào trong tiết tự học tiếp theo thì tuần sau không được tham gia kỳ nghỉ thu nữa!” Cô Vu nói xong bèn yêu cầu các học sinh bình tĩnh lại.
Nhưng giờ phút này, đâu còn ai có thể bình tĩnh được, trừ những bạn lầm lì khó chịu vì nhà không có điều kiện ra, tất cả các học sinh khác đều có vẻ mặt phấn khích.
Nhưng cô Vu đã cảnh cáo trước nên không học sinh nào dám lớn tiếng gây ầm ĩ.
“Vèo…”
Trần Hinh Di ngồi trước Vân Tiên bỗng quăng một cục giấy cho cô.
Nếu phía sau có người, nhất định sẽ thấy mắt Vân Tiên vẫn đang chăm chú vào sách giáo khoa mà tay đã chụp được cục giấy dù không cần nhìn.
Vân Tiên mở cục giấy ra, cô nhìn thấy một hàng chữ viết ngoáy sống động bên trong: “Tiên Tiên, chắc chắn cậu sẽ tham gia kỳ nghỉ thu đúng không? Đi đi, đi đi mà, cậu nhất định phải đi đó! Nếu không, mình nộp tiền cho cậu nhé? Nhé nhé?”