Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 110
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Cho nên, khi giá khởi điểm vừa được thông báo đã khiến rất nhiều người có hứng thú với cửa hàng mặt tiền này phải chùn bước.
Nhưng trong đám người tới đây hôm nay có không ít kẻ giàu sang phú quý, nên đã có người nhanh chóng ra giá.
“Hai triệu không trăm mười nghìn!” Một ông chú trung niên báo giá.
Trương Thiết Quân ngồi trong góc hội đấu giá nghe mấy chữ này xong, cũng giật mình khiếp đảm.
Trương Thiết Quân là người làm ăn nhỏ. Có thể ở trong trấn Tân Giang, ông ta được xem là người có của ăn của để, nhưng khi tới nơi ngọa hổ tàng long như thành phố Long Môn, chút năng lực ấy của ông ta hoàn toàn không đáng chú ý.
Bởi vậy, đối với những người có tiền thế này, ông ta vẫn có chút kính sợ.
Chỉ có một điều duy nhất khiến ông ta đau đáu nãy giờ chính là Vân Tiên dựa vào đâu để được Thị trưởng Cố xem trọng?
Thị trưởng Cố còn thân thiện với con bé như thế?
“Hai triệu không trăm hai mươi nghìn!” Ông chú trung niên báo giá xong lập tức có người báo giá ngay sau đó.
Cuối cùng, có nhiều người thay nhau báo giá nhưng giá cả chênh lệch không quá lớn.
Bình thường chỉ tăng mười, hai mươi nghìn mà thôi.
Đôi mắt nhìn xa trông rộng của Thị trưởng Cố dán chặt lên người Vân Tiên không rời.
Thị trưởng Cố lại là người không thể che giấu tâm sự trong lòng nên ông ấy hỏi thẳng Vân Tiên: “Cô bé, nếu cháu muốn mua cửa hàng mặt tiền này, tại sao không ra giá?”
Trương Chí Phàm ngồi cạnh Vân Tiên cũng đang băn khoăn vấn đề này nhưng gã ta lại không dám hỏi.
Vân Tiên chỉ trả lời ông ấy một chữ đơn giản: “Đợi!”
Thị trưởng Cố đầy nghi ngờ nhưng cuối cùng ông ấy vẫn nuốt nghi vấn của mình vào trong.
Có không ít ông chủ đang tranh nhau cửa hàng số 1 cảng Đông Xuân, vì thế giá cả càng ngày càng tăng cao.
Thậm chí giá đã lên tới gần ba triệu tệ.
Cuối cùng, có vài ông chủ lớn cảm thấy không đáng nên từ bỏ việc tăng giá. Chốt hạ, chỉ còn lại hai ông chủ khổ sở tranh giành.
“Ba triệu một trăm nghìn! Lão già Mặc Thế Long kia, đừng giành với tôi!” Một người trong đó rõ ràng đã chống đỡ tới cực hạn. Ông ta không nhịn được mà quát một câu với người vẫn luôn tăng giá với mình.
“Ba triệu hai trăm nghìn!” Người tên Mặc Thế Long vẫn đang kiên trì không thỏa hiệp.
Hai người tiếp tục hét giá tranh đoạt với nhau, hơn nữa, ai cũng không chịu nhường bước.
Trương Thiết Quân ngồi trong góc hít một hơi.
Trong lòng ông ta không ngừng dậy sóng. Cuối cùng hôm nay ông ta cũng được mở mang về việc so bì giữa các ông chủ lớn.
Không thể dùng mấy nghìn, mấy chục nghìn để hình dung đâu.
Mấy triệu tệ để giành lấy một cửa hàng mặt tiền đấy!
Đúng là ông ta chưa từng nhìn thấy cảnh này bao giờ.
Sau khi hội đấu giá này kết thúc, mình chẳng khác gì người được mở mang kiến thức, không chừng mình còn có thể đi khoác lác với họ hàng, bạn bè một chút cho sướng mồm.
“Bốn triệu tệ!” Ông chủ có tính tình nóng nảy kia đã bắt đầu dựng râu trừng mắt, cắn chặt răng, ra giá.
Đây chính là mức cao nhất của ông ấy!
“Bốn triệu không trăm mười nghìn!” Ông chủ tên Mặc Thế Long vẫn còn cạnh tranh, nhưng sắc mặt ông ta cũng không khá hơn là bao.
Vốn dĩ, tốn bốn triệu tệ để mua một cửa hàng mặt tiền thật sự không đáng. Cho nên vừa rồi, ông chủ tính cách nóng nảy mới từ bỏ.
“Tặng cho ông, tặng cho ông đấy! Hừ, Mặc Thế Long, lần sau đừng để tôi tóm được cơ hội xử ông!” Ông chủ cực kỳ nóng tính kia quát tháo mắng Mặc Thế Long.
“Hừ, ông đây chờ!” Mặc Thế Long cười lạnh một tiếng, cuối cùng trên mặt cũng để lộ vẻ an tâm.
Tuy giá cả bị đẩy lên cao hơn khá nhiều nhưng cuối cùng ông ta cũng thành công.
Dù sao, ngoại trừ ông chủ nóng tính vừa rồi, không ai trong số những người ngồi ở đây có thể giành với ông ta.
Ngay lúc chị Lệ nở nụ cười, chuẩn bị đếm ngược ba giây cuối, một giọng thiếu nữ non trẻ, dễ nghe vang lên, hơn nữa còn khiến toàn hội trường ồn ào: “Tôi thêm mười triệu, ra giá mười bốn triệu không trăm mười nghìn tệ, tôi muốn cửa hàng mặt tiền này!”
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Nhưng trong đám người tới đây hôm nay có không ít kẻ giàu sang phú quý, nên đã có người nhanh chóng ra giá.
“Hai triệu không trăm mười nghìn!” Một ông chú trung niên báo giá.
Trương Thiết Quân ngồi trong góc hội đấu giá nghe mấy chữ này xong, cũng giật mình khiếp đảm.
Trương Thiết Quân là người làm ăn nhỏ. Có thể ở trong trấn Tân Giang, ông ta được xem là người có của ăn của để, nhưng khi tới nơi ngọa hổ tàng long như thành phố Long Môn, chút năng lực ấy của ông ta hoàn toàn không đáng chú ý.
Bởi vậy, đối với những người có tiền thế này, ông ta vẫn có chút kính sợ.
Chỉ có một điều duy nhất khiến ông ta đau đáu nãy giờ chính là Vân Tiên dựa vào đâu để được Thị trưởng Cố xem trọng?
Thị trưởng Cố còn thân thiện với con bé như thế?
“Hai triệu không trăm hai mươi nghìn!” Ông chú trung niên báo giá xong lập tức có người báo giá ngay sau đó.
Cuối cùng, có nhiều người thay nhau báo giá nhưng giá cả chênh lệch không quá lớn.
Bình thường chỉ tăng mười, hai mươi nghìn mà thôi.
Đôi mắt nhìn xa trông rộng của Thị trưởng Cố dán chặt lên người Vân Tiên không rời.
Thị trưởng Cố lại là người không thể che giấu tâm sự trong lòng nên ông ấy hỏi thẳng Vân Tiên: “Cô bé, nếu cháu muốn mua cửa hàng mặt tiền này, tại sao không ra giá?”
Trương Chí Phàm ngồi cạnh Vân Tiên cũng đang băn khoăn vấn đề này nhưng gã ta lại không dám hỏi.
Vân Tiên chỉ trả lời ông ấy một chữ đơn giản: “Đợi!”
Thị trưởng Cố đầy nghi ngờ nhưng cuối cùng ông ấy vẫn nuốt nghi vấn của mình vào trong.
Có không ít ông chủ đang tranh nhau cửa hàng số 1 cảng Đông Xuân, vì thế giá cả càng ngày càng tăng cao.
Thậm chí giá đã lên tới gần ba triệu tệ.
Cuối cùng, có vài ông chủ lớn cảm thấy không đáng nên từ bỏ việc tăng giá. Chốt hạ, chỉ còn lại hai ông chủ khổ sở tranh giành.
“Ba triệu một trăm nghìn! Lão già Mặc Thế Long kia, đừng giành với tôi!” Một người trong đó rõ ràng đã chống đỡ tới cực hạn. Ông ta không nhịn được mà quát một câu với người vẫn luôn tăng giá với mình.
“Ba triệu hai trăm nghìn!” Người tên Mặc Thế Long vẫn đang kiên trì không thỏa hiệp.
Hai người tiếp tục hét giá tranh đoạt với nhau, hơn nữa, ai cũng không chịu nhường bước.
Trương Thiết Quân ngồi trong góc hít một hơi.
Trong lòng ông ta không ngừng dậy sóng. Cuối cùng hôm nay ông ta cũng được mở mang về việc so bì giữa các ông chủ lớn.
Không thể dùng mấy nghìn, mấy chục nghìn để hình dung đâu.
Mấy triệu tệ để giành lấy một cửa hàng mặt tiền đấy!
Đúng là ông ta chưa từng nhìn thấy cảnh này bao giờ.
Sau khi hội đấu giá này kết thúc, mình chẳng khác gì người được mở mang kiến thức, không chừng mình còn có thể đi khoác lác với họ hàng, bạn bè một chút cho sướng mồm.
“Bốn triệu tệ!” Ông chủ có tính tình nóng nảy kia đã bắt đầu dựng râu trừng mắt, cắn chặt răng, ra giá.
Đây chính là mức cao nhất của ông ấy!
“Bốn triệu không trăm mười nghìn!” Ông chủ tên Mặc Thế Long vẫn còn cạnh tranh, nhưng sắc mặt ông ta cũng không khá hơn là bao.
Vốn dĩ, tốn bốn triệu tệ để mua một cửa hàng mặt tiền thật sự không đáng. Cho nên vừa rồi, ông chủ tính cách nóng nảy mới từ bỏ.
“Tặng cho ông, tặng cho ông đấy! Hừ, Mặc Thế Long, lần sau đừng để tôi tóm được cơ hội xử ông!” Ông chủ cực kỳ nóng tính kia quát tháo mắng Mặc Thế Long.
“Hừ, ông đây chờ!” Mặc Thế Long cười lạnh một tiếng, cuối cùng trên mặt cũng để lộ vẻ an tâm.
Tuy giá cả bị đẩy lên cao hơn khá nhiều nhưng cuối cùng ông ta cũng thành công.
Dù sao, ngoại trừ ông chủ nóng tính vừa rồi, không ai trong số những người ngồi ở đây có thể giành với ông ta.
Ngay lúc chị Lệ nở nụ cười, chuẩn bị đếm ngược ba giây cuối, một giọng thiếu nữ non trẻ, dễ nghe vang lên, hơn nữa còn khiến toàn hội trường ồn ào: “Tôi thêm mười triệu, ra giá mười bốn triệu không trăm mười nghìn tệ, tôi muốn cửa hàng mặt tiền này!”