Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 108
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Hôm nay, họ lại nhìn thấy gì?
Thị trưởng Cố tự mình chào hỏi, lấy lòng một cô bé?
Cô bé này có địa vị gì mà có thể khiến Thị trưởng Cố xem trọng đến vậy?
Trương Thiết Quân lại có vẻ mặt như chó ăn phân, trơ mắt nhìn cảnh tượng đang xảy ra trước mặt.
Vân Tiên quen Thị trưởng Cố? Quan trọng hơn, hình như Thị trưởng Cố rất thân thiện với Vân Tiên?
Trong lòng ông ta vừa ngạc nhiên vừa hối hận, nhớ lại lời nói vừa rồi của mình, chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ.
Vân Tiên đối diện với Thị trưởng Cố, cô hoàn toàn không dè dặt như người ngoài. Vân Tiên cười thoải mái, vẻ mặt tự nhiên, môi hơi mấp máy: “Đúng vậy, thật trùng hợp!”
“Là rất trùng hợp. Cô bé, cháu cũng tới tham gia hội đấu giá à? Cháu muốn đi vào đại sảnh với ông ngay bây giờ không?” Thị trưởng Cố híp mắt, mời cô.
Đừng nhìn dáng vẻ Thị trưởng Cố như không tranh quyền đoạt thế, dù sao ông ấy cũng là người làm quan nhiều năm, còn suôn sẻ ngồi trên vị trí Thị trưởng bao năm qua.
Không nói những thứ khác, chỉ riêng bản lĩnh nhìn người thôi thì ông ấy vẫn có.
Tuy tuổi Vân Tiên còn rất trẻ nhưng chỉ dựa vào một điều thôi cũng đủ khiến Thị trưởng Cố không thể không xem trọng.
Đó là ngay cả trùm xã hội đen cũng phải cúi đầu, xem Vân Tiên như trung tâm.
Nói vắn tắt, đến Xà Tích cũng phải nghe lời Vân Tiên thì chẳng lẽ Vân Tiên chỉ là một cô bé bình thường sao?
Thị trưởng Cố lý trí chọn đứng cùng một phe với Vân Tiên.
Trực giác mách bảo ông ấy, cô bé này không tầm thường!
Mọi người xung quanh nghe Thị trưởng Cố mời Vân Tiên xong, lại xôn xao một trận.
Có Thị trưởng Cố dẫn đầu, Vân Tiên tất nhiên sẽ không từ chối, điều này có thể giảm bớt không ít phiền phức, cô gật đầu nói: “Được!”
Sau đó, Vân Tiên ra hiệu với Trương Chí Phàm, bảo gã ta theo sau mình tiến vào hội trường.
Trương Chí Phàm đã trợn tròn mắt từ lâu, gã ta chưa từng nghĩ có ngày một nhân vật nhỏ bé như mình lại được Thị trưởng Cố mời đi chung?
Đây là nhờ phúc của Vân Tiên!
Khi Vân Tiên và Thị trưởng Cố chuẩn bị bước vào sảnh hội đấu giá, giọng nói không biết xấu hổ của Trương Thiết Quân vang lên: “Đợi đã!”
Trương Thiết Quân đã chạy tới, cản trước mặt Thị trưởng Cố. Tuy ông ta vẫn chưa biết vì sao Thị trưởng Cố lại quen biết Vân Tiên, hơn nữa còn xem trọng cô như vậy nhưng hôm nay không phải là thời điểm để nói chuyện này.
“Thị, Thị trưởng Cố, chào ngài, tôi là bác của Tiểu Tiên, ngài cứ gọi tôi là Tiểu Trương là được.” Trương Thiết Quân giới thiệu qua quan hệ của mình với Vân Tiên, sau đó ông ta nói tiếp: “Là vậy, tôi và đối tác của tôi muốn xin phê duyệt…”
Trương Thiết Quân đang định lợi dụng mối quan hệ của Vân Tiên và Thị trưởng Cố để làm quen, từ đó thuận tay xử lý mấy chuyện khó giải quyết.
Nhưng ông ta còn chưa nói xong, Vân Tiên đã ngắt lời.
Vân Tiên nhìn Thị trưởng Cố và Trương Thiết Quân đang nhờ giúp đỡ, cô hơi cong môi: “Chính xác thì ông ta là chồng của bác gái tôi.”
Trong lời nói có ẩn chứa sự xa cách không rõ ràng.
Một câu đã phán định cái chết cho Trương Thiết Quân.
Sao Thị trưởng Cố có thể không nghe ra ý của Vân Tiên.
Nếu đã là người thân, ngay cả một tiếng “bác” cũng không gọi thì sao thân thiết được chứ?
Thị trưởng Cố lập tức vung tay lên, nếu Trương Thiết Quân không phải là người Vân Tiên quan tâm thì ông ấy cần gì phải nể mặt?
“À, có chuyện lần sau hẵng nói, tôi và cô bé này còn có chuyện quan trọng hơn cần bàn bạc.” Thị trưởng Cố xua tay đuổi khéo Trương Thiết Quân.
Sau đó, ông ấy và Vân Tiên cùng đi vào đại sảnh chỉ để lại Trương Thiết Quân đang tiếc hận cùng cực với vẻ mặt nhăn như mướp đắng.
Trong đầu ông ta chỉ còn đọng lại hai chữ: Tiêu rồi…
Ông ta hận mình sao lúc trước không nhìn ra cô cháu gái này có bản lĩnh quen biết với nhân vật lớn như Thị trưởng Cố chứ!
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Thị trưởng Cố tự mình chào hỏi, lấy lòng một cô bé?
Cô bé này có địa vị gì mà có thể khiến Thị trưởng Cố xem trọng đến vậy?
Trương Thiết Quân lại có vẻ mặt như chó ăn phân, trơ mắt nhìn cảnh tượng đang xảy ra trước mặt.
Vân Tiên quen Thị trưởng Cố? Quan trọng hơn, hình như Thị trưởng Cố rất thân thiện với Vân Tiên?
Trong lòng ông ta vừa ngạc nhiên vừa hối hận, nhớ lại lời nói vừa rồi của mình, chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ.
Vân Tiên đối diện với Thị trưởng Cố, cô hoàn toàn không dè dặt như người ngoài. Vân Tiên cười thoải mái, vẻ mặt tự nhiên, môi hơi mấp máy: “Đúng vậy, thật trùng hợp!”
“Là rất trùng hợp. Cô bé, cháu cũng tới tham gia hội đấu giá à? Cháu muốn đi vào đại sảnh với ông ngay bây giờ không?” Thị trưởng Cố híp mắt, mời cô.
Đừng nhìn dáng vẻ Thị trưởng Cố như không tranh quyền đoạt thế, dù sao ông ấy cũng là người làm quan nhiều năm, còn suôn sẻ ngồi trên vị trí Thị trưởng bao năm qua.
Không nói những thứ khác, chỉ riêng bản lĩnh nhìn người thôi thì ông ấy vẫn có.
Tuy tuổi Vân Tiên còn rất trẻ nhưng chỉ dựa vào một điều thôi cũng đủ khiến Thị trưởng Cố không thể không xem trọng.
Đó là ngay cả trùm xã hội đen cũng phải cúi đầu, xem Vân Tiên như trung tâm.
Nói vắn tắt, đến Xà Tích cũng phải nghe lời Vân Tiên thì chẳng lẽ Vân Tiên chỉ là một cô bé bình thường sao?
Thị trưởng Cố lý trí chọn đứng cùng một phe với Vân Tiên.
Trực giác mách bảo ông ấy, cô bé này không tầm thường!
Mọi người xung quanh nghe Thị trưởng Cố mời Vân Tiên xong, lại xôn xao một trận.
Có Thị trưởng Cố dẫn đầu, Vân Tiên tất nhiên sẽ không từ chối, điều này có thể giảm bớt không ít phiền phức, cô gật đầu nói: “Được!”
Sau đó, Vân Tiên ra hiệu với Trương Chí Phàm, bảo gã ta theo sau mình tiến vào hội trường.
Trương Chí Phàm đã trợn tròn mắt từ lâu, gã ta chưa từng nghĩ có ngày một nhân vật nhỏ bé như mình lại được Thị trưởng Cố mời đi chung?
Đây là nhờ phúc của Vân Tiên!
Khi Vân Tiên và Thị trưởng Cố chuẩn bị bước vào sảnh hội đấu giá, giọng nói không biết xấu hổ của Trương Thiết Quân vang lên: “Đợi đã!”
Trương Thiết Quân đã chạy tới, cản trước mặt Thị trưởng Cố. Tuy ông ta vẫn chưa biết vì sao Thị trưởng Cố lại quen biết Vân Tiên, hơn nữa còn xem trọng cô như vậy nhưng hôm nay không phải là thời điểm để nói chuyện này.
“Thị, Thị trưởng Cố, chào ngài, tôi là bác của Tiểu Tiên, ngài cứ gọi tôi là Tiểu Trương là được.” Trương Thiết Quân giới thiệu qua quan hệ của mình với Vân Tiên, sau đó ông ta nói tiếp: “Là vậy, tôi và đối tác của tôi muốn xin phê duyệt…”
Trương Thiết Quân đang định lợi dụng mối quan hệ của Vân Tiên và Thị trưởng Cố để làm quen, từ đó thuận tay xử lý mấy chuyện khó giải quyết.
Nhưng ông ta còn chưa nói xong, Vân Tiên đã ngắt lời.
Vân Tiên nhìn Thị trưởng Cố và Trương Thiết Quân đang nhờ giúp đỡ, cô hơi cong môi: “Chính xác thì ông ta là chồng của bác gái tôi.”
Trong lời nói có ẩn chứa sự xa cách không rõ ràng.
Một câu đã phán định cái chết cho Trương Thiết Quân.
Sao Thị trưởng Cố có thể không nghe ra ý của Vân Tiên.
Nếu đã là người thân, ngay cả một tiếng “bác” cũng không gọi thì sao thân thiết được chứ?
Thị trưởng Cố lập tức vung tay lên, nếu Trương Thiết Quân không phải là người Vân Tiên quan tâm thì ông ấy cần gì phải nể mặt?
“À, có chuyện lần sau hẵng nói, tôi và cô bé này còn có chuyện quan trọng hơn cần bàn bạc.” Thị trưởng Cố xua tay đuổi khéo Trương Thiết Quân.
Sau đó, ông ấy và Vân Tiên cùng đi vào đại sảnh chỉ để lại Trương Thiết Quân đang tiếc hận cùng cực với vẻ mặt nhăn như mướp đắng.
Trong đầu ông ta chỉ còn đọng lại hai chữ: Tiêu rồi…
Ông ta hận mình sao lúc trước không nhìn ra cô cháu gái này có bản lĩnh quen biết với nhân vật lớn như Thị trưởng Cố chứ!
Bình luận facebook