Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Trong lòng Ôn Như Họa ngày càng hoảng loạn, nhất là khi Lục Chiến Thâm hỏi cô ta chuyện ra nước ngoài. 6 giờ chiều, cô ta mượn cớ rời khỏi nhà họ Lục, gọi điện cho Lục Hành Niên, nhưng Lục Hành Niên cũng không nghe máy.
Phía sau lưng, tiếng bước chân theo sát.
Ôn Như Họa chưa kịp quay người lại thì đã bị hai người da đen đánh ngất xỉu, một trong số họ ngay lập tức vác Ôn Như Họa lên vai.
Tối đó, một chiếc thuyền di chuyển thật chậm, đến một hòn đảo nhỏ. Ôn Như Họa đã tỉnh lại và đang giãy giụa: “Các anh thả tôi ra, thả tôi ra!”
“Các anh là ai? Các anh định làm gì?”
Hai vệ sĩ khiêng Ôn Như Họa lên rồi bước xuống thuyền, đưa cô ta lên đảo, trói chặt hai tay. Ôn Như Họa cố sức giãy giụa: “Các anh thả tôi ra, tôi cho các anh biết, chồng chưa cưới của tôi là Lục Chiến Thâm, anh ấy sẽ không tha cho các anh đâu, biết điều thì mau cởi trói cho tôi. Cứu tôi với, cứu tôi với...”
Bốn vệ sĩ tránh ra, một bóng người từ trên thuyền chậm rãi bước xuống.
Ôn Như Họa ngừng giãy giụa, nhìn vào trợ lý An: “Trợ lý An? Sao lại là anh? Anh làm vậy là ý gì?”
Trợ lý An giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ, nhếch mắt ra hiệu với một vệ sĩ. Người vệ sĩ đó bước đến, lấy ra một cái laptop và mở lên, bên trong đang phát đoạn phim quay cảnh Ôn Như Họa và Lục Hành Niên đang mây mưa trong phòng vệ sinh. Ôn Như Họa gào khóc thảm thiết.
“Ôn Như Họa, cô có gì muốn giải thích không?”
Ôn Như Họa nhìn vào đoạn phim, hét lên một tiếng. Thì ra, Lục Chiến Thâm đã biết rồi. Cô ta tiến đến: “Trợ lý An, không phải như vậy đâu, là Lục Hành Niên đã hãm hiếp tôi, tôi thà chết cũng không chịu. Chiến Thâm, tôi phải nói với Chiến Thâm.”
Trợ lý An khoát tay kêu người vệ sĩ cất cái laptop đi. “Ôn Như Họa, cô đã dám làm thì phải dám thừa nhận, đưa cô đến hòn đảo này, là việc nhân từ nhất mà giám đốc Lục làm cho cô, cô cũng đừng mong Lục Hành Niên sẽ đến cứu cô, bản thân anh ta còn khó tự giữ mình.”
“Không, tôi không muốn ở đây.” Ôn Như Họa quỳ dưới đất, hai tay đang bị trói. “Trợ lý An, tôi cầu xin anh, đừng bỏ tôi ở đây. Tôi sai rồi, là Lục Hành Niên đã đe dọa tôi đó!”
Trợ lý An vẫy tay, ngay lập tức, một vệ sĩ tiến đến vác Ôn Như Họa đi sâu vào bên trong hòn đảo. Sau hơn mười phút, người vệ sĩ quay ra, nhóm người lên thuyền rời khỏi.
Trợ lý An nhìn vào biển cả mênh mông, ở đây không có thức ăn, không có nước uống, cách thành phố khá xa nên thường ít có tàu thuyền đến đây. Nếu Ôn Như Họa may mắn sống sót, cô ta cũng bị mắc kẹt ở đây suốt đời cho đến chết, cũng phải sống cuộc sống người không ra người, ma không ra ma.
Vậy còn khó chịu hơn cái chết nữa.
------
Ngày hôm sau.
Lục Hành Niên đang họp, anh ta còn chưa kịp tận hưởng cảm giác ngồi ở trên cao, thì cảnh sát đột nhiên đổ vào Lục thị. “Lục Hành Niên, anh bị nghi ngờ buôn lậu ma túy, hiện đã có bằng chứng xác thực, bây giờ mời anh theo chúng tôi về cục hỗ trợ điều tra.”
“Chắc các anh nhầm lẫn rồi.” Lục Hành Niên cố giữ bình tĩnh, nhưng đôi tay run rẩy đã bán đứng anh ta.
Cảnh sát không định nghe lời bào chữa của Lục Hành Niên, tiến đến lấy còng khóa tay, đưa Lục Hành Niên đi ngay lập tức.
Nhân viên của Lục thị thì thầm to nhỏ.
Chẳng mấy chốc bàn tán xôn xao.
------
Ở nhà họ Lục.
Bà Lục vui vẻ nói: “Chiến Thâm, có phải con đã biết chuyện này từ lâu rồi không? Nên con không sốt ruột chút nào cả.”
Lục Chiến Thâm đang ngồi trên xô-pha, cười khẩy và nói: “Mẹ, con đã nói rồi, mẹ không cần lo, chuyện này cứ cho qua đi.”
Bà Lục gật đầu, từ sáng nay, sau khi biết chuyện Ôn Như Họa thông đồng với Lục Hành Niên, trong lòng thấy khó chịu và kinh tởm như nuốt phải ruồi.
Vậy mà trước đây bà đã không phát hiện ra.
Lục Chiến Thâm định đứng dậy, anh ta muốn đi tìm Uất Lam. Bà Lục vội vã bước tới đỡ anh ta, lên tiếng trách móc. “Vết thương trên chân con vẫn chưa lành, con nóng vội làm gì?”
Lục Chiến Thâm cũng không che giấu. “Mẹ, con muốn đi gặp Uất Lam.”
Mặc dù bà Lục nói không chấp nhận Uất Lam, nhưng bây giờ cũng không bài xích Uất Lam. Suy cho cùng, sau chuyện của Ôn Như Họa, bà Lục nhận ra, chỉ có Uất Lam mới thực sự tốt với con trai của bà. Còn Uất Lam, bà nhìn thấy cô trưởng thành, nên bà cũng biết rõ nhân phẩm của cô.
Chuyện lúc trước là bà đã hiểu lầm Uất Lam.
“Sao gấp gáp quá vậy con? Không thể chờ đến khi vết thương khỏi hẳn à?”
Lục Chiến Thâm thật sự không thể chờ được nữa.
Mấy ngày qua, tối đến, hễ anh ta nhắm mắt lại, đều thấy cảnh Uất Lam nhảy lầu tự tử. Anh ta không gặp được Uất Lam, trong lòng vẫn sẽ còn lo sợ.
Anh ta sợ rằng bây giờ anh ta đang mơ.
Mặc dù cơn đau trên cơ thể là thật.
------
Ở khu chung cư.
Trợ lý An dìu Lục Chiến Thâm xuống xe, anh ta bước đi hơi khập khiễng, đi lên cầu thang, đến trước cửa nhà Uất Lam.
Uất Lam vừa nấu cơm xong, đang chuẩn bị ăn thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô nhìn qua mắt thần, thấy trợ lý An ở bên ngoài, cô không mở cửa, chỉ hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Cô Uất Lam, cô làm ơn mở cửa ra đi, tôi có chuyện muốn nói.”
“Có chuyện gì cứ đứng ngoài cửa nói cũng được.”
“Cô Uất Lam, tôi có chuyện quan trọng.”
Uất Lam cũng không tiện làm khó dễ trợ lý An, nhưng vừa mở cửa ra là nhìn thấy Lục Chiến Thâm đang đứng ở cửa, cô sững người ra một chút rồi ngay lập tức muốn đóng cửa lại.
Người đàn ông nhanh tay hơn cô, đưa tay ra chặn cửa. “Uất Lam.”
Trợ lý An lên tiếng: “Cô Uất, vết thương của giám đốc Lục vẫn chưa khỏe hẳn đâu.”
Uất Lam biết rằng lúc này mình không thể mềm lòng, cô dựa lưng vào cửa để giữ chặt, không dùng sức nhưng đủ để không cho Lục Chiến Thâm bước vào. “Có chuyện gì cứ đứng ở ngoài nói đi”
“Uất Lam, anh muốn gặp em.”
Uất Lam hừ một tiếng: “Tôi có gì đâu mà gặp?”
“Uất Lam, anh biết trước đây anh đã làm rất nhiều chuyện hoang đường, anh sai rồi, anh đã hiểu lầm em. Anh không yêu cầu em tha thứ cho anh, anh chỉ mong em cho anh một cơ hội, anh sẽ cho con của chúng ta một tuổi thơ vui vẻ, một gia đình tuyệt vời.”
Uất Lam cắn môi, giơ tay lên xoa bụng. Cô không thể quên, không thể quên bé Nam đã bị Ôn Như Họa ngược đãi thế nào, không thể quên sự tuyệt tình của anh ta.
“Đây chỉ là con của một mình tôi, không liên quan gì đến anh cả.”
Uất Lam cười ra nước mắt: “Lục Chiến Thâm, tôi là Uất Lam đó, chắc anh sẽ không nói là anh yêu tôi rồi đó chứ? Tôi chính là Uất Lam.”
“Phải, anh yêu em, Uất Lam.” Giọng của người đàn ông kiên định.
Trước đây, mỗi ngày Uất Lam đều mong chờ.
Mong chờ có một ngày như vậy.
Nhưng bây giờ, ngày này đã đến, nhưng muộn rồi.
“Lục Chiến Thâm, tôi mệt rồi.”
Uất Lam quay người lại: “Lục Chiến Thâm, anh sẽ không bao giờ hiểu được, tôi đã từng tuyệt vọng thế nào.”
Anh ta hiểu.
Người đàn ông nhắm mắt lại, từ từ rút tay về. Anh ta hiểu, khi cô đứng trên sân thượng của tòa nhà và nhảy xuống, anh ta đã biết rằng, cô hận bản thân mình đến cực độ.
Uất Lam, dù em đi đâu, anh đều ở bên em.
Giống như kiếp này, em ở đây, anh cũng đang ở đây.
Chân trời hay góc biển, địa ngục hay thiên đàng.
Cánh cửa phòng vẫn đóng thật chặt.
Một dòng lệ rơi xuống từ hốc mắt của Uất Lam, cô dựa lưng vào cửa rồi từ từ ngồi xuống.
Lục Chiến Thâm đứng ở trước cửa, không rời đi, thì thầm: “Uất Lam, em tin con người có kiếp sau không? Ở kiếp này, anh sẽ không buông tay đâu.”