-
Chương 81
Sau khi chị điều dưỡng rời đi, Ngu Hạ quay sang trừng người bên cạnh: “Lúc nãy anh cố ý phải không?”
Không chờ Lý Duật lên tiếng, Ngu Hạ lại vội vàng nói: “Em rút lại câu nói vừa rồi.”
“…”
Mặc dù Lý Duật cố ý đánh lạc hướng sự chú ý của cô để chị điều dưỡng tiện chích thuốc cho cô, song Ngu Hạ cũng biết rõ, anh thật sự lo lắng cho mình, quan tâm đ ến mình.
“Em xin lỗi.” Từ trước đến giờ, Ngu Hạ nhận lỗi rất nhanh, cô dùng tay phải không chích thuốc kéo tay áo Lý Duật, đối diện với ánh mắt của anh: “Anh đừng giận em được không?”
Lý Duật bình tĩnh nhìn cô, không đáp lời. Ngu Hạ bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thực ra lúc nãy bác sĩ đánh giá sai rồi, không phải em bị cảm từ hồi thứ hai đâu.”
Lúc bác sĩ khám bệnh cho Ngu Hạ có nói một tiếng, rằng tình trạng như cô thì hẳn là đã bị cảm một tuần. Ngu Hạ đang định cãi lại thì Lý Duật đã nhanh chóng hỏi câu hỏi khác.
Lý Duật vẫn không nói một lời.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Lý Duật, Ngu Hạ nói lí nhí như tiếng muỗi kêu: “Em bị cảm từ hồi chiều thứ ba.”
Lý Duật hít sâu một hơi, nhắm mắt lại hỏi: “Khác nhau chỗ nào?”
Ngu Hạ: “… Ít hơn một ngày?”
Lý Duật: “Ngu Hạ.”
Nghe anh kêu to tên mình, Ngu Hạ lập tức cụp đuôi: “Lý Duật…” Cô gọi tên anh nũng nịu: “Bạn trai ơi, em mệt rồi.” Vừa nói, cô vừa tựa vào lòng Lý Duật.
Lý Duật hoàn toàn bó tay với cô, muốn tránh né mà lại không nỡ. Anh mặc cho cô dụi đầu vào lòng mình làm nũng, sau đó nâng tay đỡ đầu cô ngồi thẳng lưng, ra vẻ nghiêm túc nói: “Đừng nhúc nhích.”
Ngu Hạ: “…”
Cô ngượng ngùng, hàng mi dài buông xuống, nhìn lén anh: “Anh vẫn còn giận à?”
Lý Duật liếc cô một cái, giọng điệu bình tĩnh: “Ngu Hạ, chuyện này không trôi qua nhanh như vậy đâu.”
“…”
Ngu Hạ đoán được Lý Duật sẽ tính sổ với mình nhưng cô không ngờ anh lại giận đến mức này, cho dù dỗ dành kiểu gì cũng không được. Cô liếc anh rồi im lặng dời tầm mắt, đồng thời cũng rời khỏi lồ ng ngực của anh, ngồi ngay ngắn trên ghế, không nghiêng trái nghiêng phải.
Lúc mới chích thuốc xong, Ngu Hạ vẫn rất tỉnh táo. Dần dà, mí mắt của cô bắt đầu đánh nhau. Khi cái đầu của cô “rơi xuống” không biết lần thứ mấy, Lý Duật vươn tay, nhẹ nhàng đỡ đầu cô tựa vào vai mình, giọng nói hơi trầm xuống: “Ngủ một lát đi.”
Ngu Hạ vốn định từ chối nhưng mùi thơm trên người Lý Duật quá dễ chịu, cũng rất hợp ý cô. Chỉ cần anh lại gần, cô sẽ không có sức chống cự đối với anh. Mí mắt của cô co giật, cuối cùng không hề giãy dụa mà chìm vào giấc ngủ sâu.
Nghe tiếng hít thở không được đều đặn của cô, cảm xúc đau lòng lướt qua trong đôi mắt Lý Duật. Anh cụp mi mắt, bình tĩnh nhìn người nằm trong lòng mình.
Thật lâu sau, anh mới dời mắt nhìn sang nơi khác.
Truyền ba chai nước, hai người ở bệnh viện gần ba giờ. Truyền nước xong, điều dưỡng rút kim cho Ngu Hạ, Lý Duật đi lấy thuốc rồi cùng cô rời khỏi bệnh viện.
Trở lại bãi đỗ xe, Ngu Hạ thấy Lý Duật mở cửa hàng ghế sau rồi kêu mình ngồi đằng sau. Ngu Hạ: “… Em không được ngồi ghế lái phụ hả?”
Lý Duật: “Em ngồi đằng sau chợp mắt một lát.”
“Em không cần.” Ngu Hạ từ chối: “Lúc nãy em đã ngủ rất nhiều rồi.”
Cô bình tĩnh kéo cửa ghế lái phụ ra rồi ngồi vào xe, chờ Lý Duật lên xe từ bên kia, Ngu Hạ mới nhìn lén anh một cái, khe khẽ gọi tên anh: “Lý Duật.”
Lý Duật ừm một tiếng, đưa mắt nhìn chung quanh: “Sao vậy? Em vẫn khó chịu chỗ nào hả?”
Ngu Hạ: “… Tạm thời không có.”
Lý Duật nói ừ.
Chờ đến khi Lý Duật lái xe chạy ra bãi đỗ xe, cuối cùng Ngu Hạ không thể nhịn được nữa, hỏi: “Tụi mình không đi ngắm sao trời nữa à?”
Lý Duật khựng lại, quay sang nhìn cô: “Trạng thái hiện của em như thế này thì sao có thể ngắm sao được nữa?”
Môi Ngu Hạ mấp máy, định nói rõ ràng trạng thái của mình rất tốt, chỉ bị cảm chứ có phải mắc bệnh nan y gì đâu. Nhưng cô không dám nói lời này, nếu cô thật sự nói như vậy thì Lý Duật rất có khả năng sẽ đuổi cô xuống xe.
Cô buồn bực thật lâu, cảm xúc suy sụp: “Lần này tụi mình không đi nữa à?”
Lý Duật ừ một tiếng: “Để lần sau rồi đi.”
“Lần sau là khi nào?” Ngu Hạ quay sang nhìn anh: “Hay là chúng ta cứ đi đi, chỉ đi một ngày thôi, em đã mang theo quần áo rồi, sẽ không sao đâu.”
Lý Duật không nhìn cô mà chỉ tập trung nhìn thẳng đằng trước, giọng nói bình thản kiên định: “Để lần sau.”
Ngu Hạ tự biết không thể thuyết phục được anh, đành phải kháng nghị bằng sự im lặng.
Lúc chờ đèn đỏ, Lý Duật đạp phanh xe, sau đó nhìn sang người bên cạnh, mặc dù biết cô đang giận dỗi nhưng anh vẫn rất lý trí, biết rõ mình không thể đùa giỡn với tình trạng sức khỏe của cô. Ngu Hạ bị cảm vì dòng không khí lạnh, bác sĩ nói bệnh cảm của cô đã kéo dài mấy ngày, không có khả năng khỏi bệnh triệt để trong thời gian ngắn.
Hai người dẹp đường về nhà. Lý Duật không yên tâm để Ngu Hạ về ký túc xá nên dẫn cô đến nhà trọ của hai người.
Lúc xuống xe, Ngu Hạ vốn định giả vờ giả vịt đòi về trường nhưng vừa hé miệng, còn chưa phát ra một âm tiết nào thì đã bị Lý Duật nhìn thoáng qua bằng ánh mắt bâng quơ. Thoáng chốc, cô kìm hãm lời nói đã đến bên miệng.
Thôi vậy, thời điểm này đừng dại mà vuốt râu hùm thì tốt hơn.
…
Về tới “mái ấm” tạm thời, Lý Duật đặt vali hành lý xuống rồi vào bếp nấu nước. Ngu Hạ ngồi xuống sofa, tranh thủ lúc Lý Duật không chú ý, cô gửi tin nhắn cho Thẩm Nhạc Tranh: “Lý Duật giận tớ rồi, phải làm sao đây?”
Một Quả Chanh Nhỏ: “Hở?”
Một Quả Chanh Nhỏ: “Ai giận cậu cơ?”
Ngu Hạ cạn lời: “Lý Duật!”
Chẳng lẽ mình gõ sai tên?
Bên kia yên tĩnh thật lâu, sau đó mới hỏi cô: “Có phải cậu đã làm gì đó khiến cậu ấy nổi giận không?”
Ngu Liễu Hạ Thiên: “Ê này, sao cậu đứng về phía Lý Duật thế hả? Chẳng nhẽ không thể là tớ không làm sai chuyện gì, còn Lý Duật vì giận tớ vô duyên vô cớ hả?”
Với tư cách là người thường xuyên bị thồn cơm chó của hai người này, Thẩm Nhạc Tranh lập đưa ra quyết định, không hề đứng về phía bạn thân mà phân tích rõ ràng: “Không có chuyện đó đâu. Lý Duật cưng chiều cậu cỡ này thì chỉ có thể là cậu đã làm sai chuyện gì đó thôi. Cậu khai thật đi, cậu đã phạm lỗi gì?”
Ngu Hạ hoàn toàn cạn lời, đầu tiên là gửi một chuỗi dấu chấm lửng im lặng tuyệt đối cho Thẩm Nhạc Tranh, sau đó mới trả lời dưới sự truy hỏi dồn dập của cô ấy: “Thì tớ bị cảm mà không nói cho anh ấy biết ngay.”
Một Quả Chanh Nhỏ: “…”
Ngu Hạ nhướn mày, cứ nghĩ rằng dấu chấm lửng của cô ấy là vì cảm thấy Lý Duật nổi giận chẳng khác nào chuyện bé xé ra to, thế là cô vội nói: “Đúng không? Cậu cũng cảm thấy anh ấy làm thái quá nhỉ? Tớ chỉ bị cảm nhẹ thôi, với lại tớ không muốn anh ấy lo lắng nên mới giấu mà.”
Một Quả Chanh Nhỏ: “Không phải.”
Ngu Liễu Hạ Thiên: “Không phải cái gì?”
Một Quả Chanh Nhỏ: “Cậu bị cảm thì giấu Lý Duật làm gì? Cậu ấy mà biết thì chắc chắn sẽ giận. Lúc cậu đau ốm mà cậu ấy không phát hiện kịp thời thì chắc chắn sẽ tự trách móc bản thân. Hơn nữa tớ cảm thấy cậu ấy giận dỗi chưa hẳn đã là giận cậu.”
Thẩm Nhạc Tranh thấy rất rõ ràng. Cô ấy nhạy bén cảm thấy Lý Duật giận dỗi rất có khả năng là vì đang tự giận chính mình. Có lẽ anh sẽ nghĩ, nếu mình quan tâm bạn gái nhiều hơn một chút, cẩn thận hơn một chút thì sẽ không thể nào không kịp nhận ra bạn gái đang bị ốm.
Ngu Hạ thừa nhận, Thẩm Nhạc Tranh nói rất có lý.
Nhưng…
Hình như không có nhưng gì hết.
Cô từ bỏ giãy dụa, buồn bực hỏi: “Vậy thì tớ nên làm gì mới không khiến anh ấy giận nữa?”
Thẩm Nhạc Tranh ngẫm nghĩ: “Cậu kể lại tình huống cụ thể cho tớ nghe thì tớ mới biết Lý Duật giận cỡ nào.”
Ngu Hạ ngước mắt nhìn người đang đứng trong nhà bếp. Lý Duật không hề liếc nhìn bên anh, anh đang chăm chú xem bình đun nước, giống hệt một pho tượng điêu khắc. Ngu Hạ mím môi, kể lại chân tướng vụ việc cho Thẩm Nhạc Tranh. Sau khi biết được toàn bộ quá trình vụ việc, Thẩm Nhạc Tranh tặng Ngu Hạ một câu: “Tình huống của cậu còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của tớ, tớ không giúp được cậu, cũng không thể góp ý gì cho cậu được đâu. Cậu tự cầu nguyện cho bản thân đi.”
Ngu Hạ há hốc mồm: “???”
Một Quả Chanh Nhỏ: “Cậu dỗ dành Lý Duật nhiều một chút, ra vẻ nhu nhược gì đó, chắc chắn cậu ấy sẽ không nỡ giận cậu lâu đâu.”
Ngu Hạ phủ nhận suy đoán của cô ấy: “Không, đã giận mấy tiếng rồi.”
Một Quả Chanh Nhỏ: “Thế lỡ thật sự không còn cách nào khác thì cậu dùng mỹ nhân kế đi.”
Ngu Liễu Hạ Thiên: “… Tớ đang ốm.”
Một Quả Chanh Nhỏ: “Ý tớ là sau khi khỏi ốm.”
Ngu Hạ chớp mắt mấy cái, loáng thoáng hiểu được ý của Thẩm Nhạc Tranh: “Ý cậu là anh ấy sẽ chiến tranh lạnh với tớ đến khi khỏi ốm hả?”
Một Quả Chanh Nhỏ: “Có khả năng. Cậu không khỏi bệnh thì Lý Duật rất khó mà hiền lành với cậu.”
Hai người đang trò chuyện thì Lý Duật bước ra từ trong nhà bếp, tay bưng một ly nước ấm đã được thí nghiệm trước, vừa lúc có thể vào miệng: “Em uống thuốc trước đã.”
Anh lấy gói thuốc lấy từ bệnh viện, nhìn Ngu Hạ: “Có thấy lạnh không?”
Ngu Hạ nhận lấy gói thuốc mà anh đưa, đặt điện thoại xuống, im lặng lắc đầu: “Không lạnh.”
Thấy cô uống thuốc, Lý Duật mới yên tâm gật đầu, sau đó lại cầm ly không quay về phòng bếp.
Ý đồ của anh đã rất rõ ràng, không nhiều lời với Ngu Hạ.
Căn nhà yên ắng, chờ Lý Duật rửa ly sạch sẽ rồi quay ra phòng khách ngồi xuống, Ngu Hạ âm thầm nhích lại gần chỗ anh: “Lý Duật.”
Lý Duật cụp mi nhìn ngón tay trắng nõn của cô kéo vạt áo của mình, cảm xúc hơi dao động, mặt ngoài vẫn bình chân như vại, bình tĩnh lạnh nhạt: “Em muốn gì?”
Ngu Hạ vốn định nói không cần gì nhưng bất chợt, cô nhớ tới điều gì đó, chợt buột miệng nói một câu: “Em muốn anh đừng giận em nữa.”
Lý Duật: “…”
Anh không thể ngờ được rằng câu trả lời của Ngu Hạ sẽ là như vậy.
Cạn lời trong chốc lát, Lý Duật nói: “Anh không giận em.”
“Rõ ràng anh đang giận em.” Ngu Hạ nói thẳng: “Anh không hôn em gì hết.”
Lý Duật sững sờ, thấy đôi mắt ướt át của cô, yết hầu của anh khẽ nhúc nhích, cúi xuống chạm nhẹ lên môi cô. Ngu Hạ còn chưa kịp dư vị thì Lý Duật đã rời đi. Cô chớp mắt mấy cái, không hài lòng kêu lên: “Không phải hôn kiểu đó.”
Lý Duật: “Thế em muốn anh hôn kiểu gì?”
Ngu Hạ há miệng, đang nói hôn như hồi trước. Bất chợt, cô nhớ lại chuyện mình vẫn đang bị cảm, thế là xua tay nói: “Thôi, em vẫn nên cách xa anh một chút thì tốt hơn, đừng lây…”
Còn chưa nói xong bốn chữ “bệnh cảm cho anh” thì Lý Duật bỗng bất chấp tất cả, vươn tay đặt lên sau gáy của cô, bắt cô ngửa đầu, anh tìm đôi môi của cô, cạy mở hàm răng của cô rồi chui vào.
Đúng như nguyện vọng ban đầu của Ngu Hạ, anh dùng lưỡi quấn quanh chiếc lưỡi của cô, hơi thở hai người hòa quyện vào nhau. Mùi hương quen thuộc xộc vào khoang mũi, mí mắt Ngu Hạ run rẩy, chẳng mấy chốc đã đắm chìm trong nụ hôn với Lý Duật.
Trời tối, trong nhà vẫn chưa bật đèn, chỉ có ánh trăng và những ánh sáng leo lét bên ngoài vương vãi trong nhà, vẽ nên hình bóng của hai người.
Nụ hôn ấy kéo dài thật lâu, khi Ngu Hạ sắp ngộp thở, Lý Duật mới buông cô ra. Anh hít thở dồn dập, đặt trán mình lên trán cô, giọng nói khàn khàn: “Muốn anh hôn kiểu này hả?”
Lúc này Ngu Hạ không còn tâm trạng để thẹn thùng nữa, chỉ đỏ mặt vâng một tiếng. Dứt lời, cô chợt nghĩ đến bệnh cảm của mình: “Em sẽ không lây virus cảm cúm cho anh chứ?”
Thấy vẻ mặt hối hận của cô, Lý Duật kéo cô từ trên sofa: “Sẽ không.”
Anh nói: “Sức đề kháng của anh rất mạnh.”
Ngu Hạ: “… Anh đừng mạnh miệng quá sớm.”
Vấn đề này tạm thời không có nhiều dữ kiện để tranh cãi.
Im lặng một lát, Ngu Hạ nằm trong lòng Lý Duật, vươn tay chọc lên ngực anh, nhận lỗi: “Lý Duật, anh đừng giận em được không? Em hứa lần sau nhất định sẽ không tái phạm nữa. Anh quyết định không đi ngắm sao nữa mà em cũng đâu có giận dỗi với anh.”
Lý Duật bị nghẹn, rất muốn hỏi cô, chẳng lẽ cô không rõ lý do khiến họ không thể đi ngắm sao trời là gì hay sao? Nhưng nếu nói thẳng câu này thì rất có khả năng anh sẽ mất bạn gái, thế nên anh chỉ có thể im lặng thừa nhận lời trách cứ của Ngu Hạ.
Chờ cô trách móc xong, Lý Duật mới đáp lại một câu không mặn không nhạt: “Chẳng lẽ em còn muốn có lần sau?”
Ngu Hạ ngượng ngùng: “Tất nhiên là không muốn.”
Cô quan sát vẻ mặt của Lý Duật, biết anh đã bớt giận đôi chút, bèn nắm lấy cơ hội làm nũng với anh: “Em khó chịu lắm, anh còn giận em nữa, em sẽ khó chịu hơn. Lần sau em không khỏe chỗ nào nhất định sẽ nói với anh, để anh chăm sóc em, có được không?”
“…”
Lần này bị cảm, Ngu Hạ mất hai ngày dỗ dành Lý Duật mới khiến anh hết giận.
Vừa dỗ dành xong, hai người còn chưa kịp dính lấy nhau thì đã đến thứ hai đầu tuần.
Khi biết Ngu Hạ và Lý Duật đều không thể đi ngắm sao trời vì biết cô bị cảm, ba cô bạn cùng phòng của Ngu Hạ đều nhất trí tán thành quyết định của Lý Duật.
Trong chuyện này, không một thành viên ký túc xá nào đứng về phía Ngu Hạ. Tuy nhiên cô biết rõ, mọi người cũng chỉ muốn tốt cho cô nên mới nghĩ như vậy.
Tự an ủi bản thân một chút, Ngu Hạ bắt đầu chú ý thời điểm thấy được sao trời sáng nhất sắp tới. Lần kế tiếp, cô và Lý Duật nhất định sẽ không bỏ lỡ nữa.
…
Không lâu sau, Bắc Kinh đã vào mùa đông.
Thói quen dậy sớm được bồi dưỡng từ năm lớp 12 của Lý Duật lại lần nữa gục ngã trước cái lạnh của mùa đông, quay về trạng thái không thể rời giường.
Lý Duật biết rõ thói quen sinh hoạt của bạn gái nên trừ phi cần thiết, anh sẽ không gọi điện cho cô vào buổi trưa, quấy rầy giấc ngủ của cô.
Cuối tuần, hai người sẽ đến nhà trọ sống chung, vừa học hành vừa yêu đương, cuộc sống trôi qua vừa dồi dào vừa ngọt ngào.
Tất nhiên cũng không thể tránh khỏi những trận cãi vã ngẫu nhiên.
Hôm nay, Ngu Hạ và Lý Duật hẹn nhau ra cổng trường ăn cơm. Mùa đông, Ngu Hạ muốn ăn lẩu.
Quán lẩu trước cổng trường đại học có chương trình khuyến mãi giảm giá cho sinh viên trường quanh năm, giá cả rất hợp lý. Mặc dù Ngu Hạ và Lý Duật đều không để bụng mấy đồng tiền giảm giá nhưng quán lẩu này cách khu dân cư nơi họ thuê nhà rất gần, sau khi ăn no bụng thì còn có thể đi bộ về nhà tiêu hóa thức ăn.
Lúc đến cửa quán lẩu nhận số thứ tự xếp hàng chờ đến lượt mình vào bàn, Ngu Hạ lại muốn uống trà sữa. Nghe vậy, Lý Duật gật đầu, đưa ba lô cho cô: “Em muốn uống gì?”
Ngu Hạ không có yêu cầu đặc biệt, chỉ cần trà sữa nóng là được.
Lý Duật nói được, sau đó kêu cô đứng chờ anh trước cửa quán lẩu để anh đi mua. Bên cửa hàng trà sữa cũng phải xếp hàng chờ, gió thổi sẽ rất lạnh.
Hai người tách ra.
Không chờ Lý Duật lên tiếng, Ngu Hạ lại vội vàng nói: “Em rút lại câu nói vừa rồi.”
“…”
Mặc dù Lý Duật cố ý đánh lạc hướng sự chú ý của cô để chị điều dưỡng tiện chích thuốc cho cô, song Ngu Hạ cũng biết rõ, anh thật sự lo lắng cho mình, quan tâm đ ến mình.
“Em xin lỗi.” Từ trước đến giờ, Ngu Hạ nhận lỗi rất nhanh, cô dùng tay phải không chích thuốc kéo tay áo Lý Duật, đối diện với ánh mắt của anh: “Anh đừng giận em được không?”
Lý Duật bình tĩnh nhìn cô, không đáp lời. Ngu Hạ bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thực ra lúc nãy bác sĩ đánh giá sai rồi, không phải em bị cảm từ hồi thứ hai đâu.”
Lúc bác sĩ khám bệnh cho Ngu Hạ có nói một tiếng, rằng tình trạng như cô thì hẳn là đã bị cảm một tuần. Ngu Hạ đang định cãi lại thì Lý Duật đã nhanh chóng hỏi câu hỏi khác.
Lý Duật vẫn không nói một lời.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Lý Duật, Ngu Hạ nói lí nhí như tiếng muỗi kêu: “Em bị cảm từ hồi chiều thứ ba.”
Lý Duật hít sâu một hơi, nhắm mắt lại hỏi: “Khác nhau chỗ nào?”
Ngu Hạ: “… Ít hơn một ngày?”
Lý Duật: “Ngu Hạ.”
Nghe anh kêu to tên mình, Ngu Hạ lập tức cụp đuôi: “Lý Duật…” Cô gọi tên anh nũng nịu: “Bạn trai ơi, em mệt rồi.” Vừa nói, cô vừa tựa vào lòng Lý Duật.
Lý Duật hoàn toàn bó tay với cô, muốn tránh né mà lại không nỡ. Anh mặc cho cô dụi đầu vào lòng mình làm nũng, sau đó nâng tay đỡ đầu cô ngồi thẳng lưng, ra vẻ nghiêm túc nói: “Đừng nhúc nhích.”
Ngu Hạ: “…”
Cô ngượng ngùng, hàng mi dài buông xuống, nhìn lén anh: “Anh vẫn còn giận à?”
Lý Duật liếc cô một cái, giọng điệu bình tĩnh: “Ngu Hạ, chuyện này không trôi qua nhanh như vậy đâu.”
“…”
Ngu Hạ đoán được Lý Duật sẽ tính sổ với mình nhưng cô không ngờ anh lại giận đến mức này, cho dù dỗ dành kiểu gì cũng không được. Cô liếc anh rồi im lặng dời tầm mắt, đồng thời cũng rời khỏi lồ ng ngực của anh, ngồi ngay ngắn trên ghế, không nghiêng trái nghiêng phải.
Lúc mới chích thuốc xong, Ngu Hạ vẫn rất tỉnh táo. Dần dà, mí mắt của cô bắt đầu đánh nhau. Khi cái đầu của cô “rơi xuống” không biết lần thứ mấy, Lý Duật vươn tay, nhẹ nhàng đỡ đầu cô tựa vào vai mình, giọng nói hơi trầm xuống: “Ngủ một lát đi.”
Ngu Hạ vốn định từ chối nhưng mùi thơm trên người Lý Duật quá dễ chịu, cũng rất hợp ý cô. Chỉ cần anh lại gần, cô sẽ không có sức chống cự đối với anh. Mí mắt của cô co giật, cuối cùng không hề giãy dụa mà chìm vào giấc ngủ sâu.
Nghe tiếng hít thở không được đều đặn của cô, cảm xúc đau lòng lướt qua trong đôi mắt Lý Duật. Anh cụp mi mắt, bình tĩnh nhìn người nằm trong lòng mình.
Thật lâu sau, anh mới dời mắt nhìn sang nơi khác.
Truyền ba chai nước, hai người ở bệnh viện gần ba giờ. Truyền nước xong, điều dưỡng rút kim cho Ngu Hạ, Lý Duật đi lấy thuốc rồi cùng cô rời khỏi bệnh viện.
Trở lại bãi đỗ xe, Ngu Hạ thấy Lý Duật mở cửa hàng ghế sau rồi kêu mình ngồi đằng sau. Ngu Hạ: “… Em không được ngồi ghế lái phụ hả?”
Lý Duật: “Em ngồi đằng sau chợp mắt một lát.”
“Em không cần.” Ngu Hạ từ chối: “Lúc nãy em đã ngủ rất nhiều rồi.”
Cô bình tĩnh kéo cửa ghế lái phụ ra rồi ngồi vào xe, chờ Lý Duật lên xe từ bên kia, Ngu Hạ mới nhìn lén anh một cái, khe khẽ gọi tên anh: “Lý Duật.”
Lý Duật ừm một tiếng, đưa mắt nhìn chung quanh: “Sao vậy? Em vẫn khó chịu chỗ nào hả?”
Ngu Hạ: “… Tạm thời không có.”
Lý Duật nói ừ.
Chờ đến khi Lý Duật lái xe chạy ra bãi đỗ xe, cuối cùng Ngu Hạ không thể nhịn được nữa, hỏi: “Tụi mình không đi ngắm sao trời nữa à?”
Lý Duật khựng lại, quay sang nhìn cô: “Trạng thái hiện của em như thế này thì sao có thể ngắm sao được nữa?”
Môi Ngu Hạ mấp máy, định nói rõ ràng trạng thái của mình rất tốt, chỉ bị cảm chứ có phải mắc bệnh nan y gì đâu. Nhưng cô không dám nói lời này, nếu cô thật sự nói như vậy thì Lý Duật rất có khả năng sẽ đuổi cô xuống xe.
Cô buồn bực thật lâu, cảm xúc suy sụp: “Lần này tụi mình không đi nữa à?”
Lý Duật ừ một tiếng: “Để lần sau rồi đi.”
“Lần sau là khi nào?” Ngu Hạ quay sang nhìn anh: “Hay là chúng ta cứ đi đi, chỉ đi một ngày thôi, em đã mang theo quần áo rồi, sẽ không sao đâu.”
Lý Duật không nhìn cô mà chỉ tập trung nhìn thẳng đằng trước, giọng nói bình thản kiên định: “Để lần sau.”
Ngu Hạ tự biết không thể thuyết phục được anh, đành phải kháng nghị bằng sự im lặng.
Lúc chờ đèn đỏ, Lý Duật đạp phanh xe, sau đó nhìn sang người bên cạnh, mặc dù biết cô đang giận dỗi nhưng anh vẫn rất lý trí, biết rõ mình không thể đùa giỡn với tình trạng sức khỏe của cô. Ngu Hạ bị cảm vì dòng không khí lạnh, bác sĩ nói bệnh cảm của cô đã kéo dài mấy ngày, không có khả năng khỏi bệnh triệt để trong thời gian ngắn.
Hai người dẹp đường về nhà. Lý Duật không yên tâm để Ngu Hạ về ký túc xá nên dẫn cô đến nhà trọ của hai người.
Lúc xuống xe, Ngu Hạ vốn định giả vờ giả vịt đòi về trường nhưng vừa hé miệng, còn chưa phát ra một âm tiết nào thì đã bị Lý Duật nhìn thoáng qua bằng ánh mắt bâng quơ. Thoáng chốc, cô kìm hãm lời nói đã đến bên miệng.
Thôi vậy, thời điểm này đừng dại mà vuốt râu hùm thì tốt hơn.
…
Về tới “mái ấm” tạm thời, Lý Duật đặt vali hành lý xuống rồi vào bếp nấu nước. Ngu Hạ ngồi xuống sofa, tranh thủ lúc Lý Duật không chú ý, cô gửi tin nhắn cho Thẩm Nhạc Tranh: “Lý Duật giận tớ rồi, phải làm sao đây?”
Một Quả Chanh Nhỏ: “Hở?”
Một Quả Chanh Nhỏ: “Ai giận cậu cơ?”
Ngu Hạ cạn lời: “Lý Duật!”
Chẳng lẽ mình gõ sai tên?
Bên kia yên tĩnh thật lâu, sau đó mới hỏi cô: “Có phải cậu đã làm gì đó khiến cậu ấy nổi giận không?”
Ngu Liễu Hạ Thiên: “Ê này, sao cậu đứng về phía Lý Duật thế hả? Chẳng nhẽ không thể là tớ không làm sai chuyện gì, còn Lý Duật vì giận tớ vô duyên vô cớ hả?”
Với tư cách là người thường xuyên bị thồn cơm chó của hai người này, Thẩm Nhạc Tranh lập đưa ra quyết định, không hề đứng về phía bạn thân mà phân tích rõ ràng: “Không có chuyện đó đâu. Lý Duật cưng chiều cậu cỡ này thì chỉ có thể là cậu đã làm sai chuyện gì đó thôi. Cậu khai thật đi, cậu đã phạm lỗi gì?”
Ngu Hạ hoàn toàn cạn lời, đầu tiên là gửi một chuỗi dấu chấm lửng im lặng tuyệt đối cho Thẩm Nhạc Tranh, sau đó mới trả lời dưới sự truy hỏi dồn dập của cô ấy: “Thì tớ bị cảm mà không nói cho anh ấy biết ngay.”
Một Quả Chanh Nhỏ: “…”
Ngu Hạ nhướn mày, cứ nghĩ rằng dấu chấm lửng của cô ấy là vì cảm thấy Lý Duật nổi giận chẳng khác nào chuyện bé xé ra to, thế là cô vội nói: “Đúng không? Cậu cũng cảm thấy anh ấy làm thái quá nhỉ? Tớ chỉ bị cảm nhẹ thôi, với lại tớ không muốn anh ấy lo lắng nên mới giấu mà.”
Một Quả Chanh Nhỏ: “Không phải.”
Ngu Liễu Hạ Thiên: “Không phải cái gì?”
Một Quả Chanh Nhỏ: “Cậu bị cảm thì giấu Lý Duật làm gì? Cậu ấy mà biết thì chắc chắn sẽ giận. Lúc cậu đau ốm mà cậu ấy không phát hiện kịp thời thì chắc chắn sẽ tự trách móc bản thân. Hơn nữa tớ cảm thấy cậu ấy giận dỗi chưa hẳn đã là giận cậu.”
Thẩm Nhạc Tranh thấy rất rõ ràng. Cô ấy nhạy bén cảm thấy Lý Duật giận dỗi rất có khả năng là vì đang tự giận chính mình. Có lẽ anh sẽ nghĩ, nếu mình quan tâm bạn gái nhiều hơn một chút, cẩn thận hơn một chút thì sẽ không thể nào không kịp nhận ra bạn gái đang bị ốm.
Ngu Hạ thừa nhận, Thẩm Nhạc Tranh nói rất có lý.
Nhưng…
Hình như không có nhưng gì hết.
Cô từ bỏ giãy dụa, buồn bực hỏi: “Vậy thì tớ nên làm gì mới không khiến anh ấy giận nữa?”
Thẩm Nhạc Tranh ngẫm nghĩ: “Cậu kể lại tình huống cụ thể cho tớ nghe thì tớ mới biết Lý Duật giận cỡ nào.”
Ngu Hạ ngước mắt nhìn người đang đứng trong nhà bếp. Lý Duật không hề liếc nhìn bên anh, anh đang chăm chú xem bình đun nước, giống hệt một pho tượng điêu khắc. Ngu Hạ mím môi, kể lại chân tướng vụ việc cho Thẩm Nhạc Tranh. Sau khi biết được toàn bộ quá trình vụ việc, Thẩm Nhạc Tranh tặng Ngu Hạ một câu: “Tình huống của cậu còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của tớ, tớ không giúp được cậu, cũng không thể góp ý gì cho cậu được đâu. Cậu tự cầu nguyện cho bản thân đi.”
Ngu Hạ há hốc mồm: “???”
Một Quả Chanh Nhỏ: “Cậu dỗ dành Lý Duật nhiều một chút, ra vẻ nhu nhược gì đó, chắc chắn cậu ấy sẽ không nỡ giận cậu lâu đâu.”
Ngu Hạ phủ nhận suy đoán của cô ấy: “Không, đã giận mấy tiếng rồi.”
Một Quả Chanh Nhỏ: “Thế lỡ thật sự không còn cách nào khác thì cậu dùng mỹ nhân kế đi.”
Ngu Liễu Hạ Thiên: “… Tớ đang ốm.”
Một Quả Chanh Nhỏ: “Ý tớ là sau khi khỏi ốm.”
Ngu Hạ chớp mắt mấy cái, loáng thoáng hiểu được ý của Thẩm Nhạc Tranh: “Ý cậu là anh ấy sẽ chiến tranh lạnh với tớ đến khi khỏi ốm hả?”
Một Quả Chanh Nhỏ: “Có khả năng. Cậu không khỏi bệnh thì Lý Duật rất khó mà hiền lành với cậu.”
Hai người đang trò chuyện thì Lý Duật bước ra từ trong nhà bếp, tay bưng một ly nước ấm đã được thí nghiệm trước, vừa lúc có thể vào miệng: “Em uống thuốc trước đã.”
Anh lấy gói thuốc lấy từ bệnh viện, nhìn Ngu Hạ: “Có thấy lạnh không?”
Ngu Hạ nhận lấy gói thuốc mà anh đưa, đặt điện thoại xuống, im lặng lắc đầu: “Không lạnh.”
Thấy cô uống thuốc, Lý Duật mới yên tâm gật đầu, sau đó lại cầm ly không quay về phòng bếp.
Ý đồ của anh đã rất rõ ràng, không nhiều lời với Ngu Hạ.
Căn nhà yên ắng, chờ Lý Duật rửa ly sạch sẽ rồi quay ra phòng khách ngồi xuống, Ngu Hạ âm thầm nhích lại gần chỗ anh: “Lý Duật.”
Lý Duật cụp mi nhìn ngón tay trắng nõn của cô kéo vạt áo của mình, cảm xúc hơi dao động, mặt ngoài vẫn bình chân như vại, bình tĩnh lạnh nhạt: “Em muốn gì?”
Ngu Hạ vốn định nói không cần gì nhưng bất chợt, cô nhớ tới điều gì đó, chợt buột miệng nói một câu: “Em muốn anh đừng giận em nữa.”
Lý Duật: “…”
Anh không thể ngờ được rằng câu trả lời của Ngu Hạ sẽ là như vậy.
Cạn lời trong chốc lát, Lý Duật nói: “Anh không giận em.”
“Rõ ràng anh đang giận em.” Ngu Hạ nói thẳng: “Anh không hôn em gì hết.”
Lý Duật sững sờ, thấy đôi mắt ướt át của cô, yết hầu của anh khẽ nhúc nhích, cúi xuống chạm nhẹ lên môi cô. Ngu Hạ còn chưa kịp dư vị thì Lý Duật đã rời đi. Cô chớp mắt mấy cái, không hài lòng kêu lên: “Không phải hôn kiểu đó.”
Lý Duật: “Thế em muốn anh hôn kiểu gì?”
Ngu Hạ há miệng, đang nói hôn như hồi trước. Bất chợt, cô nhớ lại chuyện mình vẫn đang bị cảm, thế là xua tay nói: “Thôi, em vẫn nên cách xa anh một chút thì tốt hơn, đừng lây…”
Còn chưa nói xong bốn chữ “bệnh cảm cho anh” thì Lý Duật bỗng bất chấp tất cả, vươn tay đặt lên sau gáy của cô, bắt cô ngửa đầu, anh tìm đôi môi của cô, cạy mở hàm răng của cô rồi chui vào.
Đúng như nguyện vọng ban đầu của Ngu Hạ, anh dùng lưỡi quấn quanh chiếc lưỡi của cô, hơi thở hai người hòa quyện vào nhau. Mùi hương quen thuộc xộc vào khoang mũi, mí mắt Ngu Hạ run rẩy, chẳng mấy chốc đã đắm chìm trong nụ hôn với Lý Duật.
Trời tối, trong nhà vẫn chưa bật đèn, chỉ có ánh trăng và những ánh sáng leo lét bên ngoài vương vãi trong nhà, vẽ nên hình bóng của hai người.
Nụ hôn ấy kéo dài thật lâu, khi Ngu Hạ sắp ngộp thở, Lý Duật mới buông cô ra. Anh hít thở dồn dập, đặt trán mình lên trán cô, giọng nói khàn khàn: “Muốn anh hôn kiểu này hả?”
Lúc này Ngu Hạ không còn tâm trạng để thẹn thùng nữa, chỉ đỏ mặt vâng một tiếng. Dứt lời, cô chợt nghĩ đến bệnh cảm của mình: “Em sẽ không lây virus cảm cúm cho anh chứ?”
Thấy vẻ mặt hối hận của cô, Lý Duật kéo cô từ trên sofa: “Sẽ không.”
Anh nói: “Sức đề kháng của anh rất mạnh.”
Ngu Hạ: “… Anh đừng mạnh miệng quá sớm.”
Vấn đề này tạm thời không có nhiều dữ kiện để tranh cãi.
Im lặng một lát, Ngu Hạ nằm trong lòng Lý Duật, vươn tay chọc lên ngực anh, nhận lỗi: “Lý Duật, anh đừng giận em được không? Em hứa lần sau nhất định sẽ không tái phạm nữa. Anh quyết định không đi ngắm sao nữa mà em cũng đâu có giận dỗi với anh.”
Lý Duật bị nghẹn, rất muốn hỏi cô, chẳng lẽ cô không rõ lý do khiến họ không thể đi ngắm sao trời là gì hay sao? Nhưng nếu nói thẳng câu này thì rất có khả năng anh sẽ mất bạn gái, thế nên anh chỉ có thể im lặng thừa nhận lời trách cứ của Ngu Hạ.
Chờ cô trách móc xong, Lý Duật mới đáp lại một câu không mặn không nhạt: “Chẳng lẽ em còn muốn có lần sau?”
Ngu Hạ ngượng ngùng: “Tất nhiên là không muốn.”
Cô quan sát vẻ mặt của Lý Duật, biết anh đã bớt giận đôi chút, bèn nắm lấy cơ hội làm nũng với anh: “Em khó chịu lắm, anh còn giận em nữa, em sẽ khó chịu hơn. Lần sau em không khỏe chỗ nào nhất định sẽ nói với anh, để anh chăm sóc em, có được không?”
“…”
Lần này bị cảm, Ngu Hạ mất hai ngày dỗ dành Lý Duật mới khiến anh hết giận.
Vừa dỗ dành xong, hai người còn chưa kịp dính lấy nhau thì đã đến thứ hai đầu tuần.
Khi biết Ngu Hạ và Lý Duật đều không thể đi ngắm sao trời vì biết cô bị cảm, ba cô bạn cùng phòng của Ngu Hạ đều nhất trí tán thành quyết định của Lý Duật.
Trong chuyện này, không một thành viên ký túc xá nào đứng về phía Ngu Hạ. Tuy nhiên cô biết rõ, mọi người cũng chỉ muốn tốt cho cô nên mới nghĩ như vậy.
Tự an ủi bản thân một chút, Ngu Hạ bắt đầu chú ý thời điểm thấy được sao trời sáng nhất sắp tới. Lần kế tiếp, cô và Lý Duật nhất định sẽ không bỏ lỡ nữa.
…
Không lâu sau, Bắc Kinh đã vào mùa đông.
Thói quen dậy sớm được bồi dưỡng từ năm lớp 12 của Lý Duật lại lần nữa gục ngã trước cái lạnh của mùa đông, quay về trạng thái không thể rời giường.
Lý Duật biết rõ thói quen sinh hoạt của bạn gái nên trừ phi cần thiết, anh sẽ không gọi điện cho cô vào buổi trưa, quấy rầy giấc ngủ của cô.
Cuối tuần, hai người sẽ đến nhà trọ sống chung, vừa học hành vừa yêu đương, cuộc sống trôi qua vừa dồi dào vừa ngọt ngào.
Tất nhiên cũng không thể tránh khỏi những trận cãi vã ngẫu nhiên.
Hôm nay, Ngu Hạ và Lý Duật hẹn nhau ra cổng trường ăn cơm. Mùa đông, Ngu Hạ muốn ăn lẩu.
Quán lẩu trước cổng trường đại học có chương trình khuyến mãi giảm giá cho sinh viên trường quanh năm, giá cả rất hợp lý. Mặc dù Ngu Hạ và Lý Duật đều không để bụng mấy đồng tiền giảm giá nhưng quán lẩu này cách khu dân cư nơi họ thuê nhà rất gần, sau khi ăn no bụng thì còn có thể đi bộ về nhà tiêu hóa thức ăn.
Lúc đến cửa quán lẩu nhận số thứ tự xếp hàng chờ đến lượt mình vào bàn, Ngu Hạ lại muốn uống trà sữa. Nghe vậy, Lý Duật gật đầu, đưa ba lô cho cô: “Em muốn uống gì?”
Ngu Hạ không có yêu cầu đặc biệt, chỉ cần trà sữa nóng là được.
Lý Duật nói được, sau đó kêu cô đứng chờ anh trước cửa quán lẩu để anh đi mua. Bên cửa hàng trà sữa cũng phải xếp hàng chờ, gió thổi sẽ rất lạnh.
Hai người tách ra.
Bình luận facebook