-
Chương 80
Thấy hai chữ này, Ngu Hạ lập tức không còn sức để cãi lại. Cô cụp mi mắt, hơi mím môi, không cam lòng nói: “Được rồi.”
Khoảng mười phút sau, Ngu Hạ nhận được tin nhắn mà Lý Duật gửi tới: “Anh đến dưới lầu rồi, em xuống đi.”
Ngu Hạ vội hồi âm: “Vâng.”
…
Nhắn tin xong, cô nói với ba cô bạn cùng phòng một tiếng rồi xách vali xuống lầu.
Vali thật sự không nặng, cũng hoàn toàn không cần Lý Duật xách hộ. Nhưng trong chuyện này, Ngu Hạ không thể thuyết phục được Lý Duật, theo lời Lý Duật thì Ngu Hạ là nàng công chúa nhỏ, bất kể hành lý có nặng hay không thì đều nên để kỵ sĩ là anh xách hộ.
Lần đầu tiên nghe anh nói câu này, Ngu Hạ cười thật lâu: “Anh là kỵ sĩ chỗ nào?”
Nói Lý Duật là hoàng tử cũng không quá đáng chút nào.
Lý Duật nói có sách mách có chứng: “Đối với em, anh muốn làm kỵ sĩ.” Hơn nữa anh chỉ muốn làm kỵ sĩ của Ngu Hạ mà thôi.
Xuống tầng một, thấy “kỵ sĩ” mặc áo khoác đen, Ngu Hạ kéo suy nghĩ của mình về thực tại, tiến lại gần anh. Lý Duật cũng cảm nhận được, quay sang nhìn về phía cô.
Không chờ Ngu Hạ lên tiếng, Lý Duật đã nhìn chằm chằm vào mặt cô: “Sao mặt em đỏ bừng vậy?”
Ngu Hạ còn chưa kịp trả lời thì di động chợt rung lên, đó là mấy tin nhắn liên tiếp mà Thẩm Nhạc Tranh gửi tới, tràn ngập khiếp sợ.
Một Quả Chanh Nhỏ: “Hạ Hạ!!!”
Một Quả Chanh Nhỏ: “Cậu còn nhớ cậu bạn mà lần trước tớ kể với cậu không? Tớ được tỏ tình!!!”
Một Quả Chanh Nhỏ: “Vãi chưởng, không ngờ cậu bạn đó thật sự thích tớ. Tớ nên từ chối kiểu gì đây?”
Một Quả Chanh Nhỏ: “Tớ hoàn toàn không biết cách từ chối người khác.”
…
Ngu Hạ cầm di động đối diện với Lý Duật một chút, ra hiệu mình phải nhắn tin trả lời trước đã. Lý Duật gật đầu, sau đó nhận lấy vali hành lý của cô rồi cùng cô đi ra cổng trường.
Ra cổng trường, hai người ngồi vào taxi, Ngu Hạ vẫn còn nhắn tin với Thẩm Nhạc Tranh.
Thủ tục thuê xe rất đơn giản, Lý Duật đã thỏa thuận từ trước nên chưa đầy mười phút sau, hai người đã được nhận xe.
Lên xe, Ngu Hạ ngồi vào ghế lái phụ. Cô quay sang nhìn chàng trai lên xe từ bên kia, đôi mắt sáng ngời: “Lý Duật.”
Cô hào hứng quan sát chiếc xe vừa thuê: “Bây giờ tụi mình đến đó chắc sẽ không bị kẹt xe đâu nhỉ?”
“?”
Lý Duật ngồi trên ghế lái, vừa cài dây an toàn xong thì nghe được giọng nói của cô. Anh nhíu mày, quay sang nhìn Ngu Hạ chằm chằm: “Sao giọng em khàn vậy?”
Ngu Hạ: “…”
Cô lập tức ngậm miệng, nhìn anh bằng đôi mắt to tròn mờ mịt: “Hả?”
Cô chỉ phát ra một âm tiết.
Mặt Lý Duật lạnh như tiền, tháo dây an toàn: “Hở cái gì?”
Anh rất ít khi dữ dằn với Ngu Hạ, thỉnh thoảng lạnh nhạt cũng chỉ là giả vờ giả vịt nhưng lần này, thái độ của anh lại không giống bình thường: “Ngu Hạ, có phải em đang bị cảm không?”
Bị anh hỏi như vậy, Ngu Hạ tự biết mình không thể che giấu được nữa, đành im lặng gật đầu, sau đó giơ tay lên thề: “Em chỉ bị cảm chút xíu thôi, chắc hôm qua bị cảm lạnh nhưng mà em uống thuốc rồi.”
Nghe vậy, Lý Duật mím môi thành một đường thẳng tắp: “Bị cảm tối qua?”
Ngu Hạ chột dạ vâng một tiếng. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Ngu Hạ, cô vươn tay kéo ống tay áo của anh, ra vẻ tội nghiệp: “Lý Duật, em thật sự chỉ bị cảm nhẹ thôi, chờ mấy ngày nữa sẽ khỏe, anh đừng lo lắng.”
Cô biết sơ sơ nguyên nhân mà Lý Duật tức giận, bối rối nói: “Không phải em không muốn nói cho anh, em chỉ nghĩ hôm nay chúng ta sẽ gặp nhau, chờ gặp nhau rồi nói cũng được.”
Lý Duật buông mắt nhìn cô đáng thương làm nũng với mình, nhắm mắt lại, giọng trầm xuống: “Em có chắc chỉ là bị cảm nhẹ thôi không?”
Ngu Hạ mở to mắt: “Tất nhiên rồi!”
Lý Duật: “Uống thuốc chưa?”
Ngu Hạ lại gần đầu: “Uống rồi, em còn mang theo cả thuốc lấy từ phòng y tế nữa.”
Ngu Hạ mong đợi nhìn Lý Duật với vẻ mặt “em rất ngoan”: “Anh đừng giận em được không? Em thật sự không phải cố tình không nói với anh đâu.”
Lý Duật cũng không phải thật sự giận cô, thấy cô như vậy, chút cơn giận cũng đã sớm bị cô đánh tan. Anh ừ một tiếng, giơ tay nhéo mũi cô: “Sau này em khó chịu chỗ nào thì phải báo cho anh ngay.”
Ngu Hạ: “Em hứa.” Dứt lời, cô lại quan sát Lý Duật, dè dặt hỏi: “Vậy bây giờ chắc tụi mình vẫn đi ngắm sao chứ nhỉ?”
Lý Duật suy nghĩ mấy giây rồi hỏi cô: “Em có thật sự xác định mình sẽ không có vấn đề gì không?”
Ngu Hạ: “… Thật sự không sao mà.”
Thấy Lý Duật không chịu mềm mỏng, cô liếc anh một cái: “Nếu anh không đi thì em sẽ giận anh đấy.”
“…” Lý Duật vẫn cảm thấy có gì đó sai sai: “Bị cảm nhẹ thì sao giọng lại khàn đến mức này?”
Anh nhìn Ngu Hạ: “Bác sĩ phòng y tế thật sự nói em bị chỉ cảm nhẹ thôi à?”
Ngu Hạ: “Thật mà thật mà thật mà.”
Cô cũng bắt đầu nổi máu ngang bướng, đe dọa: “Anh có đi không? Không đi thì em xuống xe đây.”
Không còn cách nào khác, Lý Duật đành phải nổ máy, lái xe rời đi.
…
Xe hơi hòa vào đường cái, giờ này Bắc Kinh không bị kẹt xe. Lý Duật thuận lợi chạy vào đường cao tốc mà không bị cản trở.
Địa điểm mà anh lựa chọn chỉ cần băng qua đường cao tốc, lại thêm một con đường bình thường thì sẽ đến nơi, chẳng qua sẽ mất thời gian hơn vẫn chạy trên đường cao tốc. Nhưng không còn cách nào khác, anh vừa thi đậu bằng lái chưa đầy một năm nên không thể chạy trên đường cao tốc lâu.
Ngu Hạ cứ tưởng rằng sau khi thuyết phục Lý Duật tin tưởng mình chỉ bị cảm nhẹ, hai tiếng sau họ sẽ thuận lợi đến nơi ngắm sao trời. Nhưng cô không ngờ, chiếc xe của Lý Duật vừa chạy lên đường cao tốc không lâu thì cổ họng của cô bắt đầu ngứa ngáy, không kìm nén được mà muốn ho khan. Ngu Hạ uống ít nước để nhịn xuống nhưng chưa đầy hai phút sau, cô lại cảm thấy ngứa cổ họng. Cuối cùng, cô không thể nhịn được nữa, bắt đầu ho sặc sụa trong xe.
Lúc vừa ho khan, sắc mặt Lý Duật coi như bình thường. Sau khi nghe Ngu Hạ ho liên tục, sắc mặt Lý Duật càng ngày càng tệ. Anh gọi tên Ngu Hạ, khẽ hỏi: “Bác sĩ lấy thuốc gì cho em?”
Khuôn mặt Ngu Hạ đỏ bừng, lấy gói thuốc từ trong balo đưa cho anh. Trùng hợp là đằng trước hơi kẹt xe, Lý Duật đạp phanh dừng lại, nhìn lướt qua gói thuốc rồi cất đi.
Anh không nói một câu, Ngu Hạ lại cảm thấy thấp thỏm bất an. Cô nhìn lén người bên cạnh, muốn nói câu gì đó mà cứ ngập ngừng mãi, vừa định lên tiếng thì Lý Duật đã lườm cô một phát, giọng nói lạnh lùng bình tĩnh: “Tiết kiệm sức lực, đừng nói chuyện.”
Ngu Hạ: “…”
Mười phút sau, đúng lúc chạy đến lối ra đường cao tốc. Lý Duật không hề do dự lái xe rẽ vào lối ra đường cao tốc. Sau khi tìm một vị trí đỗ xe trên đường cái bình thường, anh liếc Ngu Hạ một cái rồi tìm kiếm bệnh viện gần đây.
Nghe tiếng thông báo của phần mềm chỉ đường, Ngu Hạ há miệng: “Lý Duật, em không…”
Lý Duật hờ hững: “Em không cái gì?”
Hai người đối diện với nhau, dưới áp lực của ánh mắt Lý Duật, Ngu Hạ im lặng nuốt lời nói đã đến bên miệng vào bụng.
Hình như, cô đã tạm thời đánh mất quyền phát biểu ý kiến.
Bệnh viện cách nơi này không xa, chẳng qua lấy số khám bệnh vào giờ này thì rất khó.
Lý Duật giơ tay sờ trán Ngu Hạ rồi đưa cô đi khám gấp.
Gần đây dòng không khí lạnh tràn vào, có không ít người mắc bệnh cúm nhập viện. Bác sĩ khám cho Ngu Hạ một chút, sau đó rút ra kết luận không hề ngoài ý muốn: “Bị cảm cúm, còn sốt nhẹ, truyền nước hai ngày đi.”
Môi Ngu Hạ mấp máy, hỏi nhỏ: “Phải truyền hai ngày cơ ạ?”
Thấy vẻ mặt sợ hãi của cô, bác sĩ khẽ cười: “Nếu sức đề kháng của cháu đủ mạnh thì chỉ cần hai ngày là khỏi bệnh.”
Có nghĩa là, sức đề kháng hơi yếu thì có lẽ không chỉ truyền nước hai ngày thôi đâu.
“Vâng.” Lý Duật không cho Ngu Hạ cơ hội nói chuyện, nhanh chóng nhận lấy đơn thuốc của bác sĩ, sau đó hỏi cặn kẽ những điều cần chú ý rồi mới dẫn Ngu Hạ đi chích thuốc.
Ngu Hạ sợ đau từ bé, cực kỳ ghét phải chích thuốc. Cho dù có Lý Duật bên cạnh, cô vẫn muốn kháng nghị.
Ngồi trên băng ghế lạnh lẽo của bệnh viện, nhìn người phụ nữ cách đó không xa đang đẩy xe thuốc lại gần mình, cô giơ tay kéo áo Lý Duật: “Lý Duật.”
Lý Duật vẫn lạnh mặt, không muốn nhiều lời với cô. Anh cúi đầu nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của cô, cố gắng khống chế cảm xúc của mình, từ tốn nói: “Chẳng mấy chốc sẽ xong.”
Ngu Hạ: “… Nhưng em sợ.”
Lý Duật còn chưa lên tiếng thì chị điều dưỡng đã nghe thấy lời nói của Ngu Hạ, bình tĩnh nói: “Lớn chừng này tuổi rồi mà vẫn sợ chích thuốc à?”
Ngu Hạ vâng một tiếng: “Em càng lớn càng sợ.”
Chị điều dưỡng mỉm cười, an ủi cô: “Kỹ thuật chích thuốc của chị không tệ đâu, chỉ cần em đừng run rẩy thì chúng ta chỉ cần tiêm một lần là xong.”
Nghe vậy, Ngu Hạ khó tin trợn tròn mắt: “Ý chị là, có khả năng phải chích hai lần ư?”
Chị điều dưỡng: “Có bệnh nhân khó tìm ven nên cũng có khả năng này.”
Ngu Hạ: “…”
Cô nghiêng đầu lại gần Lý Duật một chút, vành mắt đỏ hoe: “Lý Duật!”
Lý Duật vốn định làm cho Ngu Hạ hồi phục sức khỏe nhanh hơn, có một số bệnh uống thuốc thì sẽ khỏi nhưng nếu kéo dài quá lâu, anh không muốn thấy Ngu Hạ vẫn mệt mỏi. Trước kia anh từng nghe Ngu Thanh Quân và Nhậm Nham nói hồi bé Ngu Hạ cực kỳ sợ chích thuốc nhưng mùa đông lớp 12 năm ấy, Ngu Hạ cũng từng đi chích thuốc vì bị cảm, khi đó… Anh nhớ rồi, khi đó Ngu Thanh Quân và Nhậm Nham kêu anh nói chuyện với cô để thu hút sự chú ý của cô.
Nghĩ đến đây, Lý Duật khe khẽ thở dài, nâng tay xoa đầu cô: “Chẳng lẽ em muốn thấy anh giận nữa?”
Ngu Hạ: “… Em nào có.” Cô không được tự tin cho lắm: “Em không nói với anh chỉ vì không muốn anh lo lắng thôi.”
Việc học của họ rất bận, Lý Duật vất vả lắm mới được giảng viên lựa chọn cho phép gia nhập vào phòng thí nghiệm ngay từ năm nhất, cô không muốn vì chuyện cỏn con của mình mà níu kéo bước chân tiến bộ của anh.
Nghe cô nói vậy, Lý Duật phản bác không cần suy nghĩ: “Ngu Hạ, đây không phải là chuyện nhỏ.”
Anh dùng ánh mắt ra dấu cho chị điều dưỡng, sau đó nghiêm túc nói: “Đau ốm chưa bao giờ là chuyện cỏn con, cho dù chỉ là bị cảm nhẹ thì cũng không nốt.” Dừng lại một lát, đối diện với đôi mắt hạnh xinh đẹp sống động của cô, anh cố gắng làm cho giọng điệu của mình trở nên dịu dàng hơn đôi chút: “Huống chi người khó chịu là em.”
Ngu Hạ bị đánh bại vì lời nói của anh, hoàn toàn im lặng. Cô biết vì sao Lý Duật sẽ như vậy, cô từng nghe Ngu Thanh Quân kể chuyện, mẹ Lý Duật qua đời chính là vì bị ốm. Mới đầu bà ấy không cảm thấy đây là chuyện to tát, thậm chí giấu diếm Lý Duật và Lý Cảnh Sơn, cuối cùng bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng đến mức không thể cứu vãn được nữa.
Bao nhiêu năm trôi qua, anh vẫn luôn hối hận, vì sao mình không phát hiện sự khác thường của mẹ sớm một chút. Rõ ràng mẹ sẽ thường xuyên ôm mình rơi nước mắt nhưng khi mình gặng hỏi, mẹ lại tìm đại một lý do nào đó lừa gạt mình, thế mà mình vẫn ngơ ngác tin tưởng.
Nhớ lại chuyện xưa, Ngu Hạ cũng hơi hối hận. Nếu sớm biết như vậy thì ngay từ ngày đầu tiên bị cảm, cô phải nói với Lý Duật, tuyệt đối không để anh nảy sinh cảm xúc áy náy.
Ngu Hạ mím môi, đang định nói lời xin lỗi Lý Duật thì chợt cơn đau nhói truyền tới từ tay trái. Ngu Hạ kêu “a” một tiếng, quay sang nhìn về phía chị điều dưỡng đang khom lưng tiêm thuốc cho mình: “Chị…”
Còn chưa dứt lời, chị điều dưỡng đã mỉm cười với cô, nói: “Em gái, tiêm xong rồi, không đau đúng không?”
Ngu Hạ: “…”
Chị điều dưỡng dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị rời đi, nhân tiện nhắc nhở Lý Duật: “Khi nào nước thuốc đến chỗ này thì gọi chị.”
Lý Duật: “Cảm ơn chị.”
Khoảng mười phút sau, Ngu Hạ nhận được tin nhắn mà Lý Duật gửi tới: “Anh đến dưới lầu rồi, em xuống đi.”
Ngu Hạ vội hồi âm: “Vâng.”
…
Nhắn tin xong, cô nói với ba cô bạn cùng phòng một tiếng rồi xách vali xuống lầu.
Vali thật sự không nặng, cũng hoàn toàn không cần Lý Duật xách hộ. Nhưng trong chuyện này, Ngu Hạ không thể thuyết phục được Lý Duật, theo lời Lý Duật thì Ngu Hạ là nàng công chúa nhỏ, bất kể hành lý có nặng hay không thì đều nên để kỵ sĩ là anh xách hộ.
Lần đầu tiên nghe anh nói câu này, Ngu Hạ cười thật lâu: “Anh là kỵ sĩ chỗ nào?”
Nói Lý Duật là hoàng tử cũng không quá đáng chút nào.
Lý Duật nói có sách mách có chứng: “Đối với em, anh muốn làm kỵ sĩ.” Hơn nữa anh chỉ muốn làm kỵ sĩ của Ngu Hạ mà thôi.
Xuống tầng một, thấy “kỵ sĩ” mặc áo khoác đen, Ngu Hạ kéo suy nghĩ của mình về thực tại, tiến lại gần anh. Lý Duật cũng cảm nhận được, quay sang nhìn về phía cô.
Không chờ Ngu Hạ lên tiếng, Lý Duật đã nhìn chằm chằm vào mặt cô: “Sao mặt em đỏ bừng vậy?”
Ngu Hạ còn chưa kịp trả lời thì di động chợt rung lên, đó là mấy tin nhắn liên tiếp mà Thẩm Nhạc Tranh gửi tới, tràn ngập khiếp sợ.
Một Quả Chanh Nhỏ: “Hạ Hạ!!!”
Một Quả Chanh Nhỏ: “Cậu còn nhớ cậu bạn mà lần trước tớ kể với cậu không? Tớ được tỏ tình!!!”
Một Quả Chanh Nhỏ: “Vãi chưởng, không ngờ cậu bạn đó thật sự thích tớ. Tớ nên từ chối kiểu gì đây?”
Một Quả Chanh Nhỏ: “Tớ hoàn toàn không biết cách từ chối người khác.”
…
Ngu Hạ cầm di động đối diện với Lý Duật một chút, ra hiệu mình phải nhắn tin trả lời trước đã. Lý Duật gật đầu, sau đó nhận lấy vali hành lý của cô rồi cùng cô đi ra cổng trường.
Ra cổng trường, hai người ngồi vào taxi, Ngu Hạ vẫn còn nhắn tin với Thẩm Nhạc Tranh.
Thủ tục thuê xe rất đơn giản, Lý Duật đã thỏa thuận từ trước nên chưa đầy mười phút sau, hai người đã được nhận xe.
Lên xe, Ngu Hạ ngồi vào ghế lái phụ. Cô quay sang nhìn chàng trai lên xe từ bên kia, đôi mắt sáng ngời: “Lý Duật.”
Cô hào hứng quan sát chiếc xe vừa thuê: “Bây giờ tụi mình đến đó chắc sẽ không bị kẹt xe đâu nhỉ?”
“?”
Lý Duật ngồi trên ghế lái, vừa cài dây an toàn xong thì nghe được giọng nói của cô. Anh nhíu mày, quay sang nhìn Ngu Hạ chằm chằm: “Sao giọng em khàn vậy?”
Ngu Hạ: “…”
Cô lập tức ngậm miệng, nhìn anh bằng đôi mắt to tròn mờ mịt: “Hả?”
Cô chỉ phát ra một âm tiết.
Mặt Lý Duật lạnh như tiền, tháo dây an toàn: “Hở cái gì?”
Anh rất ít khi dữ dằn với Ngu Hạ, thỉnh thoảng lạnh nhạt cũng chỉ là giả vờ giả vịt nhưng lần này, thái độ của anh lại không giống bình thường: “Ngu Hạ, có phải em đang bị cảm không?”
Bị anh hỏi như vậy, Ngu Hạ tự biết mình không thể che giấu được nữa, đành im lặng gật đầu, sau đó giơ tay lên thề: “Em chỉ bị cảm chút xíu thôi, chắc hôm qua bị cảm lạnh nhưng mà em uống thuốc rồi.”
Nghe vậy, Lý Duật mím môi thành một đường thẳng tắp: “Bị cảm tối qua?”
Ngu Hạ chột dạ vâng một tiếng. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Ngu Hạ, cô vươn tay kéo ống tay áo của anh, ra vẻ tội nghiệp: “Lý Duật, em thật sự chỉ bị cảm nhẹ thôi, chờ mấy ngày nữa sẽ khỏe, anh đừng lo lắng.”
Cô biết sơ sơ nguyên nhân mà Lý Duật tức giận, bối rối nói: “Không phải em không muốn nói cho anh, em chỉ nghĩ hôm nay chúng ta sẽ gặp nhau, chờ gặp nhau rồi nói cũng được.”
Lý Duật buông mắt nhìn cô đáng thương làm nũng với mình, nhắm mắt lại, giọng trầm xuống: “Em có chắc chỉ là bị cảm nhẹ thôi không?”
Ngu Hạ mở to mắt: “Tất nhiên rồi!”
Lý Duật: “Uống thuốc chưa?”
Ngu Hạ lại gần đầu: “Uống rồi, em còn mang theo cả thuốc lấy từ phòng y tế nữa.”
Ngu Hạ mong đợi nhìn Lý Duật với vẻ mặt “em rất ngoan”: “Anh đừng giận em được không? Em thật sự không phải cố tình không nói với anh đâu.”
Lý Duật cũng không phải thật sự giận cô, thấy cô như vậy, chút cơn giận cũng đã sớm bị cô đánh tan. Anh ừ một tiếng, giơ tay nhéo mũi cô: “Sau này em khó chịu chỗ nào thì phải báo cho anh ngay.”
Ngu Hạ: “Em hứa.” Dứt lời, cô lại quan sát Lý Duật, dè dặt hỏi: “Vậy bây giờ chắc tụi mình vẫn đi ngắm sao chứ nhỉ?”
Lý Duật suy nghĩ mấy giây rồi hỏi cô: “Em có thật sự xác định mình sẽ không có vấn đề gì không?”
Ngu Hạ: “… Thật sự không sao mà.”
Thấy Lý Duật không chịu mềm mỏng, cô liếc anh một cái: “Nếu anh không đi thì em sẽ giận anh đấy.”
“…” Lý Duật vẫn cảm thấy có gì đó sai sai: “Bị cảm nhẹ thì sao giọng lại khàn đến mức này?”
Anh nhìn Ngu Hạ: “Bác sĩ phòng y tế thật sự nói em bị chỉ cảm nhẹ thôi à?”
Ngu Hạ: “Thật mà thật mà thật mà.”
Cô cũng bắt đầu nổi máu ngang bướng, đe dọa: “Anh có đi không? Không đi thì em xuống xe đây.”
Không còn cách nào khác, Lý Duật đành phải nổ máy, lái xe rời đi.
…
Xe hơi hòa vào đường cái, giờ này Bắc Kinh không bị kẹt xe. Lý Duật thuận lợi chạy vào đường cao tốc mà không bị cản trở.
Địa điểm mà anh lựa chọn chỉ cần băng qua đường cao tốc, lại thêm một con đường bình thường thì sẽ đến nơi, chẳng qua sẽ mất thời gian hơn vẫn chạy trên đường cao tốc. Nhưng không còn cách nào khác, anh vừa thi đậu bằng lái chưa đầy một năm nên không thể chạy trên đường cao tốc lâu.
Ngu Hạ cứ tưởng rằng sau khi thuyết phục Lý Duật tin tưởng mình chỉ bị cảm nhẹ, hai tiếng sau họ sẽ thuận lợi đến nơi ngắm sao trời. Nhưng cô không ngờ, chiếc xe của Lý Duật vừa chạy lên đường cao tốc không lâu thì cổ họng của cô bắt đầu ngứa ngáy, không kìm nén được mà muốn ho khan. Ngu Hạ uống ít nước để nhịn xuống nhưng chưa đầy hai phút sau, cô lại cảm thấy ngứa cổ họng. Cuối cùng, cô không thể nhịn được nữa, bắt đầu ho sặc sụa trong xe.
Lúc vừa ho khan, sắc mặt Lý Duật coi như bình thường. Sau khi nghe Ngu Hạ ho liên tục, sắc mặt Lý Duật càng ngày càng tệ. Anh gọi tên Ngu Hạ, khẽ hỏi: “Bác sĩ lấy thuốc gì cho em?”
Khuôn mặt Ngu Hạ đỏ bừng, lấy gói thuốc từ trong balo đưa cho anh. Trùng hợp là đằng trước hơi kẹt xe, Lý Duật đạp phanh dừng lại, nhìn lướt qua gói thuốc rồi cất đi.
Anh không nói một câu, Ngu Hạ lại cảm thấy thấp thỏm bất an. Cô nhìn lén người bên cạnh, muốn nói câu gì đó mà cứ ngập ngừng mãi, vừa định lên tiếng thì Lý Duật đã lườm cô một phát, giọng nói lạnh lùng bình tĩnh: “Tiết kiệm sức lực, đừng nói chuyện.”
Ngu Hạ: “…”
Mười phút sau, đúng lúc chạy đến lối ra đường cao tốc. Lý Duật không hề do dự lái xe rẽ vào lối ra đường cao tốc. Sau khi tìm một vị trí đỗ xe trên đường cái bình thường, anh liếc Ngu Hạ một cái rồi tìm kiếm bệnh viện gần đây.
Nghe tiếng thông báo của phần mềm chỉ đường, Ngu Hạ há miệng: “Lý Duật, em không…”
Lý Duật hờ hững: “Em không cái gì?”
Hai người đối diện với nhau, dưới áp lực của ánh mắt Lý Duật, Ngu Hạ im lặng nuốt lời nói đã đến bên miệng vào bụng.
Hình như, cô đã tạm thời đánh mất quyền phát biểu ý kiến.
Bệnh viện cách nơi này không xa, chẳng qua lấy số khám bệnh vào giờ này thì rất khó.
Lý Duật giơ tay sờ trán Ngu Hạ rồi đưa cô đi khám gấp.
Gần đây dòng không khí lạnh tràn vào, có không ít người mắc bệnh cúm nhập viện. Bác sĩ khám cho Ngu Hạ một chút, sau đó rút ra kết luận không hề ngoài ý muốn: “Bị cảm cúm, còn sốt nhẹ, truyền nước hai ngày đi.”
Môi Ngu Hạ mấp máy, hỏi nhỏ: “Phải truyền hai ngày cơ ạ?”
Thấy vẻ mặt sợ hãi của cô, bác sĩ khẽ cười: “Nếu sức đề kháng của cháu đủ mạnh thì chỉ cần hai ngày là khỏi bệnh.”
Có nghĩa là, sức đề kháng hơi yếu thì có lẽ không chỉ truyền nước hai ngày thôi đâu.
“Vâng.” Lý Duật không cho Ngu Hạ cơ hội nói chuyện, nhanh chóng nhận lấy đơn thuốc của bác sĩ, sau đó hỏi cặn kẽ những điều cần chú ý rồi mới dẫn Ngu Hạ đi chích thuốc.
Ngu Hạ sợ đau từ bé, cực kỳ ghét phải chích thuốc. Cho dù có Lý Duật bên cạnh, cô vẫn muốn kháng nghị.
Ngồi trên băng ghế lạnh lẽo của bệnh viện, nhìn người phụ nữ cách đó không xa đang đẩy xe thuốc lại gần mình, cô giơ tay kéo áo Lý Duật: “Lý Duật.”
Lý Duật vẫn lạnh mặt, không muốn nhiều lời với cô. Anh cúi đầu nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của cô, cố gắng khống chế cảm xúc của mình, từ tốn nói: “Chẳng mấy chốc sẽ xong.”
Ngu Hạ: “… Nhưng em sợ.”
Lý Duật còn chưa lên tiếng thì chị điều dưỡng đã nghe thấy lời nói của Ngu Hạ, bình tĩnh nói: “Lớn chừng này tuổi rồi mà vẫn sợ chích thuốc à?”
Ngu Hạ vâng một tiếng: “Em càng lớn càng sợ.”
Chị điều dưỡng mỉm cười, an ủi cô: “Kỹ thuật chích thuốc của chị không tệ đâu, chỉ cần em đừng run rẩy thì chúng ta chỉ cần tiêm một lần là xong.”
Nghe vậy, Ngu Hạ khó tin trợn tròn mắt: “Ý chị là, có khả năng phải chích hai lần ư?”
Chị điều dưỡng: “Có bệnh nhân khó tìm ven nên cũng có khả năng này.”
Ngu Hạ: “…”
Cô nghiêng đầu lại gần Lý Duật một chút, vành mắt đỏ hoe: “Lý Duật!”
Lý Duật vốn định làm cho Ngu Hạ hồi phục sức khỏe nhanh hơn, có một số bệnh uống thuốc thì sẽ khỏi nhưng nếu kéo dài quá lâu, anh không muốn thấy Ngu Hạ vẫn mệt mỏi. Trước kia anh từng nghe Ngu Thanh Quân và Nhậm Nham nói hồi bé Ngu Hạ cực kỳ sợ chích thuốc nhưng mùa đông lớp 12 năm ấy, Ngu Hạ cũng từng đi chích thuốc vì bị cảm, khi đó… Anh nhớ rồi, khi đó Ngu Thanh Quân và Nhậm Nham kêu anh nói chuyện với cô để thu hút sự chú ý của cô.
Nghĩ đến đây, Lý Duật khe khẽ thở dài, nâng tay xoa đầu cô: “Chẳng lẽ em muốn thấy anh giận nữa?”
Ngu Hạ: “… Em nào có.” Cô không được tự tin cho lắm: “Em không nói với anh chỉ vì không muốn anh lo lắng thôi.”
Việc học của họ rất bận, Lý Duật vất vả lắm mới được giảng viên lựa chọn cho phép gia nhập vào phòng thí nghiệm ngay từ năm nhất, cô không muốn vì chuyện cỏn con của mình mà níu kéo bước chân tiến bộ của anh.
Nghe cô nói vậy, Lý Duật phản bác không cần suy nghĩ: “Ngu Hạ, đây không phải là chuyện nhỏ.”
Anh dùng ánh mắt ra dấu cho chị điều dưỡng, sau đó nghiêm túc nói: “Đau ốm chưa bao giờ là chuyện cỏn con, cho dù chỉ là bị cảm nhẹ thì cũng không nốt.” Dừng lại một lát, đối diện với đôi mắt hạnh xinh đẹp sống động của cô, anh cố gắng làm cho giọng điệu của mình trở nên dịu dàng hơn đôi chút: “Huống chi người khó chịu là em.”
Ngu Hạ bị đánh bại vì lời nói của anh, hoàn toàn im lặng. Cô biết vì sao Lý Duật sẽ như vậy, cô từng nghe Ngu Thanh Quân kể chuyện, mẹ Lý Duật qua đời chính là vì bị ốm. Mới đầu bà ấy không cảm thấy đây là chuyện to tát, thậm chí giấu diếm Lý Duật và Lý Cảnh Sơn, cuối cùng bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng đến mức không thể cứu vãn được nữa.
Bao nhiêu năm trôi qua, anh vẫn luôn hối hận, vì sao mình không phát hiện sự khác thường của mẹ sớm một chút. Rõ ràng mẹ sẽ thường xuyên ôm mình rơi nước mắt nhưng khi mình gặng hỏi, mẹ lại tìm đại một lý do nào đó lừa gạt mình, thế mà mình vẫn ngơ ngác tin tưởng.
Nhớ lại chuyện xưa, Ngu Hạ cũng hơi hối hận. Nếu sớm biết như vậy thì ngay từ ngày đầu tiên bị cảm, cô phải nói với Lý Duật, tuyệt đối không để anh nảy sinh cảm xúc áy náy.
Ngu Hạ mím môi, đang định nói lời xin lỗi Lý Duật thì chợt cơn đau nhói truyền tới từ tay trái. Ngu Hạ kêu “a” một tiếng, quay sang nhìn về phía chị điều dưỡng đang khom lưng tiêm thuốc cho mình: “Chị…”
Còn chưa dứt lời, chị điều dưỡng đã mỉm cười với cô, nói: “Em gái, tiêm xong rồi, không đau đúng không?”
Ngu Hạ: “…”
Chị điều dưỡng dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị rời đi, nhân tiện nhắc nhở Lý Duật: “Khi nào nước thuốc đến chỗ này thì gọi chị.”
Lý Duật: “Cảm ơn chị.”
Bình luận facebook