-
Chương 171-175
Chương 171: Tình địch
“Mời Lý Cửu Gia?”
Nghe Khổng Hổ nói vậy, Phùng Kim Long đột nhiên lộ ra một nụ cười hung ác!
Nhà họ Phùng có thể tìm Triệu Tam Đao giúp đỡ thì đương nhiên nhà họ Khổng cũng phải mời một cao thủ có thực lực tương tự đến hỗ trợ!
Lý Cửu Gia chính là át chủ bài của Khổng Hổ!
Đây cũng là mục đích chính mà Phùng Kim Long cố ý tới tìm Khổng Hồ ngày hôm nay, ông ta muốn liên hợp sức mạnh của Lý Cửu Gia, cùng nhau tiêu diệt Diệp Huyền!
Hai người bí mật mưu đồ, thảo luận gần nửa tiếng, cuối cùng cũng nghĩ ra một âm mưu có thể đồng thời giết chết Diệp Huyền và nuốt chửng Tập đoàn Lâm Thị!
“Một tuần sau, Phiền Chiến Vương sẽ rời khỏi Dương Thành, một khi thời gian kiểm soát chặt chẽ kết thúc, Diệp Huyền nhất định sẽ phải chết!”
Sau khi tiễn Phùng Kim Long đi, ánh mắt Khổng Hổ lóe lên vẻ tàn nhẫn!
Hai người cho rằng chỉ cần họ kết hợp thực lực của Lý Cửu Gia và Triệu Tam Đao thì nhất định có thể giết được Diệp Huyền!
......
Lúc này, Tập đoàn Lâm Thị.
Diệp Huyền dùng một chiếc máy tính tối mật đặc biệt để giải quyết các sự vụ trên toàn cầu, Trình Giang Nam, chủ tịch Thương Hội Giang Nam, đột nhiên gửi một tin nhắn.
“Thiếu gia, Phùng Kim Long, gia chủ nhà họ Phùng, đã bí mật tìm Khổng Hổ, nhị gia chủ nhà họ Khổng, để lên kế hoạch hợp lực giết cậu ngay khi thời gian quản lý chặt chẽ kết thúc.”
“Nếu thiếu gia không muốn quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt này thì tôi có thể sai người trực tiếp xử lý họ, tuyệt đối sẽ không lưu lại dấu vết.”
Diệp Huyền đọc tin nhắn, khóe miệng không khỏi nhếch lên!
Đương nhiên Diệp Huyền biết thủ đoạn của Thương Hội Giang Nam, tuyệt đối có thể xưng là mánh khoé thông thiên!
Cho nên, tình báo do Trình Giang Nam cung cấp nhất định không sai!
Tuy nhiên, Diệp Huyền đã dự liệu được nhà họ Phùng và nhà họ Khổng sẽ liên hợp lại từ lâu. Vì vậy sau khi đọc tin nhắn, hắn không quá ngạc nhiên. Vì vậy, hắn đã gửi một tin nhắn đáp lại: “Tôi sẽ tự đối phó với nhà họ Phùng và nhà họ Khổng, nếu không thì cuộc sống cũng quá nhàm chán.”
Mà lúc này, mọi tầng lớp xã hội ở Dương Thành đều đang bàn tán về sự trở về của Phiền Chiến Vương. Người ta nói rằng trong giới kinh doanh, chỉ có nhà họ Thạch, gia tộc có thực lực mạnh nhất ở Dương Thành và Hồng Bính Văn, một ông trùm trong giới đầu tư, nằm trong danh sách khách mời. Cho nên, cho dù là nhà họ Lưu, ông trùm bất động sản Giang Kim Bưu hay nhà họ Phùng và nhà họ Khổng, tất cả đều mong chờ được mời đến dự tiệc!
Hai cha con Lâm Thanh Nham và Lâm Vân Bạch đương nhiên cũng vô cùng mong đợi có thể tham gia yến tiệc nghênh đón Phiền Chiến Vương, để có cơ hội nhờ Phiền Chiến Vương giúp đỡ, giải quyết ân oán giữa họ và nhà họ Khổng. Nhưng họ cũng biết rằng điều này rất khó xảy ra. Đúng lúc này, cô thư ký xinh đẹp vội vàng đi tới: “Lâm tổng, cha cô đang đợi cô trong phòng làm việc, nói có một người bạn cũ tới!”
“Bạn cũ?”
Lâm Thanh Nham không khỏi cau mày: “Cô có biết là ai không?”
“Tôi không biết.”
Thư ký xinh đẹp lắc đầu, nhưng ánh mắt lại lóe lên, cô nói: “Vị khách này là một người đàn ông trẻ tuổi và đẹp trai, đi cùng với một thư ký và vệ sĩ, chắc hẳn anh ta là một người có địa vị.”
Nghe thấy vậy, trong lòng Lâm Thanh Nham thầm sửng sốt: “Chẳng lẽ là Tống Khải?”
Ông nội của Tống Khải trước kia là một nhân vật cấp cao ở Dương Thành, ông ta có quan hệ tốt với Lâm lão gia. Trong một bữa tiệc nào đó, Tống Khải đã gặp Lâm Thanh Nham, yêu cô từ cái nhìn đầu tiên, cũng theo đuổi cô vô cùng mãnh liệt. Tuy nhiên, Lâm Thanh Nham hoàn toàn không có ý gì với Tống Khải nên đã tìm lý do để từ chối. Không bao lâu sau, Tống Khải đã đi du học theo sự sắp xếp của gia đình. Trong thời gian du học, Tống Khải cũng thỉnh thoảng gửi tin nhắn WeChat liên lạc với Lâm Thanh Nham, hiển nhiên trong lòng vẫn không thể buông được cô.
“Sao anh ta lại đột nhiên tới đây?”
Trong lòng Lâm Thanh Nham cảm thấy kỳ lạ, có chút thấp thỏm: “Không phải anh ta cố ý tới tìm mình chứ? Nếu Diệp Huyền nhìn thấy, sau đó lại hiểu lầm mình và Tống Khải có gì đó thì chẳng phải sẽ phiền phức sao?”
Mặc dù trong lòng Lâm Thanh Nham không muốn gặp Tống Khải, nhưng cô nghĩ đến thể diện Lâm Văn Bạch, sau đó lại cân nhắc đến chuyện ông nội Tống Khải có quan hệ tốt với ông nội mình. Vì lấy đại cục làm trọng, Lâm Thanh Nham vẫn đi đến phòng làm việc của Lâm Văn Bạch, nhưng cô không ngờ lại gặp Diệp Huyền ở hành lang.
“Cô đi đâu mà vội vàng như vậy?”
Diệp Huyền chào hỏi, khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ.
Lộp bộp!
Lâm Thanh Nham thầm sững sờ, mất tự nhiên tránh ánh mắt của Diệp Huyền, sau đó tăng tốc độ đi về phía trước. Rõ ràng trong lòng đang chột dạ.
“Chuyện gì đây?”
Diệp Huyền không khỏi nhíu mày, cảm thấy có chút gì đó không ổn, vì thế hắn tìm Dương Duy hỏi: “Sao Lâm Vân Bạch lại tìm Lâm Thanh Nham?”
Dương Duy trả lời với vẻ mặt bí ẩn: “Đại ca, em vừa định nói cho anh biết! Có một anh chàng đẹp trai muốn gặp Lâm Thanh Nham, anh ta còn đặc biệt cầm theo hoa và quà!”
“Có chuyện như vậy sao?”
Diệp Huyền không khỏi nheo mắt, vội vàng đi tới phòng làm việc của Lâm Văn Bạch, muốn xem ai là người dám cướp Lâm Thanh Nham của hắn!
......
Trong văn phòng của chủ tịch Tập đoàn Lâm Thị.
“Cha, cha tìm con có việc gì thế?”
Lâm Thanh Nham gõ cửa đi vào, lập tức nhìn thấy Lâm Vân Bạch và Tống Khải đang ngồi đối diện nhau, hai người trò chuyện rất vui vẻ.
“Thanh Nham!”
Tống Khải thấy Lâm Thanh Nham bước vào, vẻ mặt lập tức hưng phấn!
Hôm nay Lâm Thanh Nham mặc một bộ váy thời thượng ngắn màu trắng, điều này làm cho dáng người gợi cảm và quyến rũ của cô càng thêm hấp dẫn, đỉnh núi đôi cao chót vót đặc biệt mê người. Đôi chân dài được bao bọc trong tất lụa màu da, dưới chân mang một đôi giày cao gót nhọn, toát lên vẻ gợi cảm. Cảnh tượng này làm cho hai mắt Tống Khải càng sáng lên, tình yêu trong lòng anh ta càng thêm mãnh liệt!
“Bất kể như thế nào đi nữa mình nhất định phải theo đuổi Thanh Nham!”
Tống Khải thầm nghĩ trong lòng, nhưng anh ta không biết Diệp Huyền sắp đuổi giết tới!
“Ha ha.”
Lâm Vân Bạch thấy Tống Khải lập tức bị Lâm Thanh Nham mê hoặc, trong lòng thầm vui mừng!
Lâm Vân Bạch đã thưởng thức Tống Khải từ lâu, cảm thấy Tống Khải là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí con rể mình, hận không thể khiến Lâm Thanh Nham và Tống Khải kết hôn ngay lập tức!
Hơn nữa, Lâm Vân Bạch nghe nói lần này nhà họ Tống đã nhận được lời mời tham dự yến tiệc của Phiền Chiến Vương, bởi vì ông nội Tống Khải từng giữ một vị trí quan trọng trong Dương Thành!
Đây chắc chắn là người có mặt mũi nhất!
Nếu nhà họ Lâm có thể trèo lên nhà họ Tống, lợi dụng quan hệ của nhà họ Tống để Phiền Chiến Vương can thiệp thì ân oán giữa nhà họ Lâm và nhà họ Khổng rất có thể sẽ được giải quyết, thậm chí có thể một bước lên mây!
Dù sao muốn tập đoàn từng bước mạnh mẽ hơn, ngoài việc có đủ vốn liếng thì phải có những mối quan hệ đủ mạnh!
Mà tài nguyên mạng lưới cấp cao mà nhà họ Tống có chính là thứ mà Tập đoàn Lâm Thị muốn!
Có quan hệ với người trong giới chính trị đương nhiên hữu ích hơn so với người trong giới kinh doanh!
Cho nên Lâm Vân Bạch cố ý khách sáo trách cứ: “Thanh Nham, sao con lâu tới thế? Hôm nay Tống Khải đặc biệt tới tìm con! Cậu ấy đã đợi con một lúc rồi!”
Tống Khải vội vàng đứng dậy, xua tay nói: “Không có, tôi cũng vừa tới thôi! Thanh Nham, tôi mang cho em một món quà nhỏ, hy vọng em thích!”
Nói rồi, Tống Khải ân cần đưa hoa và quà cho Lâm Thanh Nham!
Ngay lúc này, Diệp Huyền đẩy cửa đi vào, đúng lúc nhìn thấy cảnh này!
Chương 172: Diệp Huyền cường thế
“Diệp Huyền...”
Lâm Thanh Nham không ngờ Diệp Huyền đột nhiên đi vào, lập tức giật nảy mình!
Bởi vì Tống Khải đang đưa quà và hoa cho cô!
Trong lòng Lâm Thanh Nham lo lắng, sợ Diệp Huyền suy nghĩ lung tung!
Diệp Huyền thấy cảnh này, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, trong mắt lóe lên sát khí!
Trái lại, Lâm Văn Bạch bực bội, quát lớn: “Diệp Huyền! Ai cho phép anh vào đây mà không gõ cửa, không có phép tắc!”
Diệp Huyền hoàn toàn không để ý tới Lâm Văn Bạch mà đi thẳng đến chỗ Lâm Thanh Nham: “Cô và anh ta có quan hệ gì?”
Lâm Thanh Nham cảm thấy tim mình đập dữ dội, vội vàng muốn giải thích rõ ràng: “Diệp Huyền, anh nghe tôi nói......”
Tuy nhiên, Tống Khải lại cười lạnh một tiếng rồi trả lời trước: “Vị này, tôi tặng hoa và quà Thanh Nham đâu đến lượt anh xen vào?”
Diệp Huyền khẽ nghiêng người sang một bên, nhìn thẳng vào Tống Khải, bốn mắt đối diện nhau: “Tôi và Thanh Nham đã kết hôn rồi, chẳng lẽ còn không đủ tư cách can thiệp?”
Bị Diệp Huyền trừng mắt dữ tợn, trong lòng Tống Khải vô thức run rẩy, thầm nghĩ ánh mắt của người này quá đáng sợ!
Anh ta hít sâu một hơi, giả vờ bình tĩnh mỉm cười nói: “Nhưng tôi nghe nói anh và Thanh Nham chỉ đăng ký giả, không thật sự kết hôn.”
“Tôi nghe chú Lâm nói hai người đã tách ra, đương nhiên tôi có quyền tự do theo đuổi Thanh Nham! Cháu nói có đúng không, chú Lâm?”
Lâm Vân Bạch cũng đứng dậy, nhìn Diệp Huyền với vẻ mặt không vui rồi nói: “Đúng vậy, chính là vậy! Diệp Huyền, anh không có tư cách xen vào chuyện tình cảm của Thanh Nham, đúng chứ?”
Diệp Huyền nhìn thấy dáng vẻ hiên ngang của Lâm Văn Bạch cùng thái độ không sợ hãi của Tống Khải, trong lòng lập tức hiểu được. Sở dĩ Tống Khải dám ngang nhiên đến Tập đoàn Lâm Thị tặng quà cho Thanh Nham thật ra là do Lâm Văn Bạch giật dây sau lưng, ủng hộ mạnh mẽ!
Lâm Thanh Nham sợ hai người không thuận nhau lại rùm beng lên, cô cũng không muốn Diệp Huyền suy nghĩ lung tung. Vì vậy, Lâm Thanh Nham vội vàng đẩy hoa và quà trước mặt ra: “Xin lỗi, tôi không thể nhận những thứ này.”
Tống Khải không khỏi xấu hổ, nhưng anh ta vẫn tiếp tục đưa đồ cho Lâm Thanh Nham: “Mấy năm qua, trong lòng tôi vẫn luôn có em! Đây là một chút tấm lòng từ tôi, hy vọng em không từ chối!”
Diệp Huyền ở bên cạnh nhưng Tống Khải không hề nao núng bày tỏ tình cảm của mình với Lâm Thanh Nham, cô càng lo lắng hơn, sợ Diệp Huyền hiểu lầm nên vội vàng nói: “Nhưng tôi không có tình cảm với anh!”
Lâm Vân Bạch kéo Lâm Thanh Nham sang một bên, bất mãn nói: “Thanh Nham! Tống Khải vừa từ nước ngoài trở về, vừa mới xuống máy bay đã đến gặp con, đối xử với con như vậy còn chưa đủ tốt sao?”
“Luận về thực lực, Tống Khải có điểm nào không thể so được với Diệp Huyền? Con và Diệp Huyền chỉ là một cặp vợ chồng giả, căn bản không cần nghĩ đến cậu ta!”
Thấy Lâm Vân Bạch nói giúp mình, Tống Khải không khỏi cười đắc ý, sau đó khinh thường liếc mắt nhìn Diệp Huyền, nói: “Anh là Diệp Huyền, đúng không, tôi khuyên anh tốt nhất nên biết vị trí mình ở đâu!”
“Anh ăn nhờ ở đậu ở nhà họ Lâm, còn vọng tưởng cưới được Thanh Nham! Đây không phải si tâm vọng tưởng sao? Đàn ông bình thường cũng không dám mặt dày như vậy đâu nhỉ?”
Lâm Vân Bạch ở bên cạnh chế nhạo, ánh mắt như vô tình liếc nhìn Diệp Huyền: “Nhưng có người không cảm thấy xấu hổ chút nào, trái lại còn cảm thấy vô cùng vinh dự!”
“Đừng nói nữa!”
Cuối cùng Lâm Thanh Nham cũng không chịu nổi nữa, nói: “Cha! Tống Khải! Hai người không thể hạ thấp Diệp Huyền! Con yêu anh ấy, con vô cùng yêu anh ấy rất nhiều! Hai người có hiểu không?”
Lâm Vân Bạch và Tống Khải không ngờ rằng Lâm Thanh Nham đột nhiên mất bình tĩnh, trực tiếp thú nhận mình yêu Diệp Huyền!
Cho nên trong lúc nhất thời, hai người không biết làm thế nào, vẻ mặt ảm đạm!
Thế nhưng, Diệp Huyền lại cười nói. Tiếng cười đặc biệt nồng nhiệt và thư thái. Bởi vì hắn nghe thấy Lâm Thanh Nham thú nhận tình cảm thật của mình, thấy được cô buông bỏ được vẻ kiêu ngạo thường ngày, dũng cảm nói ra tình yêu trong lòng!
Và đây cũng là cách trực tiếp và hiệu quả nhất để tránh Diệp Huyền hiểu lầm cô!
Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, Lâm Thanh Nham lúc này mới ý thức được lời nói của mình quá kích động, khuôn mặt lập tức đỏ lên!
“Hai người đều nghe rõ hết rồi đúng không?”
Diệp Huyền mỉm cười, nắm lấy bàn tay ngọc ngà của Lâm Thanh Nham rồi nói: “Thanh Nham đã thừa nhận người cô ấy yêu chính là tôi! Còn vô cùng yêu tôi!”
“Lâm Văn Bạch, nếu chú đã coi trọng Tống Khải thì hai người ở bên nhau đi! Chúc hai người sớm sinh quý tử!”
Nói rồi, Diệp Huyền giật lấy bó hoa từ tay Tống Khải rồi nhét thẳng vào tay Lâm Văn Bạch, sau đó đẩy Tống Khải vào trong vòng tay của Lâm Văn Bạch!
“Phụt!”
Lâm Thanh Nham nhìn thấy đòn phản kích dí dỏm của Diệp Huyền thì không khỏi cười lên!
Hắn thế mà chúc hai người đàn ông sớm sinh quý tử?!
Diệp Huyền nói như vậy, đủ tiện!
Vẻ mặt Lâm Vân Bạch và Tống Khải bối rối, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào!
Diệp Huyền không để ý tới họ, dùng bàn tay to của mình nắm lấy bàn tay nhỏ bé tinh tế của Lâm Thanh Nham, mỉm cười nói: “Đi thôi!”
“Đi? Đi đâu?”
Trái tim Lâm Thanh Nham run lên, nhưng lại cảm nhận được một sức mạnh vững chắc đến từ bàn tay to lớn của Diệp Huyền, trong lòng đột nhiên cảm thấy ngọt ngào!
Như vậy, trong lòng Diệp Huyền nhất định cũng yêu cô!
Nếu không, làm sao hắn lại xông tới, ngăn cản Tống Khải tặng quà cho cô?!
Đàn ông luôn chú trọng đến thể diện, cô hiểu điều này!
Tên Diệp Huyền này chỉ không thừa nhận mà thôi!
Trong lòng Lâm Thanh Nham thầm suy đoán và mơ mộng, để Diệp Huyền dắt tay mình ra khỏi cửa, hơn nữa cô còn âm thầm nắm chặt lấy bàn tay to ấm áp của Diệp Huyền, sợ hắn buông tay ra!
“Diệp Huyền, đứng lại!”
Lâm Vân Bạch tức giận hét lên, nhưng Diệp Huyền hoàn toàn không để ý tới ông mà còn đẩy nhanh tốc độ, trở tay đóng cửa lại!
Cửa văn phòng đóng lại. Lâm Vân Bạch đang cầm hoa trong tay, trong lúc Tống Khải đang dính chặt vào cánh tay ông, thời gian đột nhiên đóng băng, bầu không khí trở nên rất khó xử!
“Khốn kiếp! Cái tên Diệp Huyền này thật sự ghê tởm!”
Lâm Vân Bạch vứt bó hoa trong tay, cố gắng phá vỡ cục diện bối rối!
Ánh mắt Tống Khải lạnh lùng, anh ta nói: “Tên Diệp Huyền đó ăn nói ngọt xớt, dỗ Thanh Nham vui vẻ, tôi nhất định sẽ không để hắn thành công!”
Lâm Vân Bạch cũng gật đầu, ánh mắt trở nên vô cùng xảo quyệt: “Nếu cậu muốn Thanh Nham từ bỏ Diệp Huyền thì cậu nhất định phải cho Thanh Nham nhìn rõ sự thật, thấy được sự khác biệt giữa cậu và Diệp Huyền!”
Tống Khải không khỏi hứng thú: “Chú Lâm, chú có cách nào sao?”
Chương 173: Tống lão gia
“Ha ha. Tất nhiên là tôi có cách nha!”
Lâm Vân Bạch thầm vui mừng, thấp giọng nói: “Nhà họ Lâm chúng tôi cần gấp thiệp mời cho bữa tiệc chào mừng Phiền Chiến Vương, nếu cậu có thể giúp giải quyết chuyện này thì Thanh Nham nhất định sẽ có ấn tượng khác với cậu!”
“Đến lúc đó, Thanh Nham sẽ biết Diệp Huyền hoàn toàn không thể so sánh với nhà họ Tống! Đồng thời, con bé sẽ hiểu rõ sự thật cũng như biết được tâm ý của cậu!”
Nghe ‘đề nghị’ của Lâm Văn Bạch, ánh mắt Tống Khải đột nhiên sáng lên: “Cách của chú Lâm rất tốt! Tôi sẽ lập tức nhờ ông nội sắp xếp gửi cho nhà họ Lâm một tấm thiệp mời dự tiệc của Phiền Chiến Vương!”
“Tối nay, tôi sẽ dùng danh nghĩa của ông nội để mời chú và ông nội Lâm đến ăn tối, sau đó công khai đưa thiệp mời cho Thanh Nham, để Diệp Huyền xấu hổ, để Thanh Nham biết Diệp Huyền không thể so sánh với tôi!”
“Quá tốt! Lần này tôi nhất định có thể vả mặt Diệp Huyền!”
Lâm Vân Bạch không nhịn được bật cười khi thấy Tống Khải dễ dàng chấp nhận lời đề nghị của mình và hứa sẽ để ông nội Tống giúp anh ta lấy thiệp mời cho bữa tiệc của Phiền Chiến Vương!
Vốn dĩ ông cho rằng cấp độ yến tiệc của Phiền Chiến Vương quá cao, Tập đoàn Lâm Thị không thể có cơ hội tham gia, nhưng không ngờ hôm nay lại có Tống Khải giúp đỡ!
“Lần này, mình có thể nhân cơ hội đuổi Diệp Huyền ra khỏi nhà họ Lâm, đồng thời có thể có được mối quan hệ tốt với nhà họ Tống, quả thật nhất cử lưỡng tiện!”
“Hơn nữa, nhà họ Lâm cũng có tư cách tham dự yến tiệc của Phiền Chiến Vương, cho nên danh tiếng của nhà họ Lâm sẽ được tăng lên...”
Lâm Vân Bạch không thể hạnh phúc hơn!
Đồng thời, nhớ lại vừa rồi Diệp Huyền phá chuyện tốt của ông, trong lòng Lâm Vân Bạch cũng cảm thấy may mắn. Nếu không có chuyện này, Tống Khải cũng sẽ không tức giận đến mức muốn dùng thiệp mời để đấu với Diệp Huyền, giành lại thể diện. Diệp Huyền, chính hắn đang tự lấy đá đập vào chân mình!
Tống Khải cũng không nói suông, lập tức vội vàng về nhà kể cho ông nội nghe chuyện xảy ra hôm nay.
...
Nhà họ Tống.
Một ông lão đang ngồi trên ghế sofa nhấm nháp trà và tận hưởng cuộc sống sau khi nghỉ hưu. Ông ta là ông nội của Tống Khải, tên là Tống Quốc Đống, từng giữ một vị trí quan trọng trong Cục Cảnh sát Dương Thành trước khi nghỉ hưu. Bây giờ con trai ông ta Tống Lâm Thịnh cũng đã thừa kế sự nghiệp của ông, đang giữ một chức vụ trong Cục Cảnh sát, vị trí này chỉ dưới cục trưởng Hình, là lãnh đạo đứng thứ hai trong Cục Cảnh sát. Cho nên mặc dù Tống Quốc Đống đã giải nghệ nhưng ông ta vẫn khá có uy tín, lời nói rất có uy lực!
Hai thế hệ của nhà họ Tống đều gia nhập Cục Cảnh sát, con cháu bên dưới cũng chọn học tại Trường Cảnh sát và phục vụ trong các đơn vị chính trị lớn ở Dương Thành. Chính vì tài nguyên mạng lưới phong phú trong giới chính trị mà địa vị của nhà họ Tống ở Dương Thành cũng tương đối đặc thù!
Mặc dù nhà họ Tống không được xem là một gia đình giàu có, nhưng lại không khác gì một gia đình giàu có cả!
Thậm chí có một số việc, tiếng nói của nhà họ Tống còn có sức nặng hơn năm gia tộc lớn.
“Ông nội, cháu về rồi.”
Sau khi về đến nhà, Tống Khải lập tức kể cho Tống Quốc Đống tất cả những gì xảy ra ở Tập đoàn Lâm Thị ngày hôm nay.
“Diệp Huyền kia thật sự dám bắt nạt cháu?”
Tống Quốc Đống đột nhiên cau mày, trong mắt hiện lên một chút tức giận!
Nếu dám bắt nạt Tống Khải thì không khác nào bắt nạt ông ta, Tống Quốc Đống và bắt nạt cả nhà họ Tống!
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Tống Quốc Đống, Tống Khải nắm lấy cơ hội nói: “Cháu hy vọng ông nội có thể ra mặt, cho nhà họ Lâm thiệp mời tham dự yến tiệc của Phiền Chiến Vương!”
“Bằng cách này, Diệp Huyền sẽ nhận ra thực lực của nhà họ Tống chúng ta, đồng thời cũng có thể khiến nhà họ Lâm mang ơn chúng ta, Thanh Nham cũng sẽ nhận ra được tâm ý của cháu với cô ấy!”
“Tối nay cháu cũng mời họ cùng ăn tối, để ông và Lâm lão gia có thể ngồi xuống ôn lại chuyện cũ!”
Nghe vậy, Tống Quốc Đống không nhịn được cười nói: “Thủ đoạn này là do Lâm Văn Bạch dạy cho cháu đúng không?”
Tống Khải không khỏi bất ngờ, nghi ngờ hỏi: “Ông nội, sao ông đoán được?”
Tống Quốc Đống mỉm cười không nói gì nhưng trong lòng lại sáng như gương. Ông ta biết rất rõ tính cách của Tống Khải, đứa cháu trai này của ông ta luôn sống không lo không nghĩ, nhà họ Tống đã sắp xếp hết thảy mọi thứ cho anh ta mọi thứ. Cho nên Tống Khải sẽ không thể nghĩ được chuyện phức tạp như vậy.
Lợi dụng thiệp mời để nhà họ Lâm và Lâm Thanh Nham biết ơn anh ta, đồng thời có thể đuổi Diệp Huyền đi, cách này đôi bên cùng có lợi, Tống Khải không thể nào nghĩ ra được.
Tuy nhiên, Tống Quốc Đống đã dành phần lớn cuộc đời của mình ở vị trí lãnh đạo của Cục Cảnh sát, đương nhiên trí thông minh và mưu kế cũng hơn người. Lâm Vân Bạch có thể lừa Tống Khải nhưng không thể lừa Tống Quốc Đống.
Tống Quốc Đống cười nói: “Tống Khải, muốn có được thiệp mời tham dự yến tiệc của Phiền Chiến Vương khó như thế nào, cháu có biết không?”
Tống Khải mỉm cười nói: “Ông nội, cháu thật sự không biết nhiều về chuyện này. Hơn nữa cháu vừa đi du học về, cũng không rõ tình hình ở Dương Thành.”
Tống Quốc Đống bình tĩnh nhấp một ngụm trà, sau đó duỗi ngón tay ra chỉ mặt đất trước mặt, nơi đang chất đống quà tặng của các gia tộc lớn ở Dương Thành. Từ ngọc bích cổ đến dược liệu Trung y đắt tiền, đến thư pháp và tranh vẽ nổi tiếng, mỗi món quà đều là vô giá.
Đây là những bảo vật sưu tầm đẳng cấp, nói là lùng sục đồ quý ở phố đồ cổ để mua cũng không sai. Do đó, đây cũng đã trở thành một cách để hối lộ.
“Tống Khải, cháu xem đi. Trong số những người đến tặng, đúng thật là có một số người thực sự muốn đến thăm ông nội, nhưng hầu hết đều là muốn nhờ nhà họ Tống giúp lấy thiệp mời cho bữa tiệc của Phiền Chiến Vương.”
“Những người đến tận cửa tặng nhà này cũng biết rõ trong lòng rằng khó có thể thành công, cho nên việc gửi quà tiền triệu vẫn có thể sẽ thất bại!”
“Nhưng họ vẫn ôm tâm lý may mắn, hy vọng nhà họ Tống chúng ta sẽ giúp đỡ họ.”
“Thử nghĩ xem, bữa tiệc Phiền Chiến Vương hấp dẫn đến mức nào. Sức mạnh ẩn sau nó khủng bố đến mức nào!”
“Một nhà họ Lâm nhỏ bé hoàn toàn không thể chen vào bữa tiệc này.”
Nghe xong lời của Tống Quốc Đống, sắc mặt Tống Khải đột nhiên thay đổi. Thành thật mà nói, anh ta biết rằng sẽ rất khó để có được lời mời tham dự bữa tiệc của Phiền Chiến Vương, nhưng anh ta không ngờ rằng trong đó lại có rất nhiều điều ẩn giấu!
Cứ như vậy, Tống Khải đột nhiên có cảm giác bị Lâm Văn Bạch lừa. Ông ta ăn nói dễ nghe đến mức lừa anh ta đồng ý.
“Ông nội, cháu đã hứa với Lâm Văn Bạch, nếu cháu không giúp, cháu sợ ông ta sẽ cười nhạo cháu…”
Tống Khải nói với vẻ mặt khó xử, trông có chút bất đắc dĩ.
“Cháu nghe ông nói xong đã.”
Tống Quốc Đống từ từ đặt tách trà xuống, thấp giọng nói: “Đừng lo, có ông nội ở đây, nhất định sẽ không làm cháu mất mặt.”
“Ông sẽ tìm cách để có được thiệp mời, nhưng trong tương lai, cháu phải cẩn trọng với những chuyện này, để không trở thành một con tốt trong tay người khác.”
Nghe vậy, Tống Khải không khỏi trở nên kích động, vội vàng nắm chặt tay Tống Quốc Đống rồi nói:
“Ông nội, ông đối xử với cháu thật tốt! Sau này cháu sẽ cẩn thận!”
Tống Quốc Đống khẽ mỉm cười, sau đó quay trở lại phòng liên lạc với nhân viên liên quan. Đồng thời, ông ta cũng muốn xem Diệp Huyền này là người như thế nào mà dám lớn lối xúc phạm nhà họ Tống như vậy. Tống Khải cũng vội vàng gửi tin nhắn trả lời Lâm Văn Bạch.
Mặc dù Tống Khải biết suy nghĩ thật sự của Lâm Vân Bạch nên có chút không vui, nhưng vì theo đuổi Lâm Thanh Nham, anh ta cũng không tỏ vẻ tức giận gì.
“Cảm ơn, cảm ơn rất nhiều! Tống Khải, cậu đã giúp tôi một ân tình lớn!”
Lâm Vân Bạch nghe xong câu trả lời của Tống Khải, ông lập tức cười lớn, bắt đầu đi thông báo với người trong nhà!
Chương 174: Bí mật của Lâm Thanh Nham
“Cha, bà xã, Thanh Nham! Con có tin cực kỳ tốt cho mọi người!”
“Tống Khải đã nhờ ông nội giúp cậu ấy lấy thiệp mời tham dự buổi tiệc của Phiền Chiến Vương cho nhà họ Lâm chúng ta!”
“Cha, ông nội Tống cũng nói tối nay muốn mời chúng ta ăn tốii, ngoài việc ôn lại chuyện cũ thì cũng muốn đích thân đưa thiệp mời cho chúng ta!”
Nghe được chuyện tốt này, Lâm lão gia và Lý Gia Tuệ vô cùng hưng phấn!
Gần đây, cả Dương Thành đều bàn tán về vấn đề này, nhưng không ngờ cơ hội hiếm có khó tìm này lại rơi vào tay nhà họ Lâm!
Nếu nắm bắt được cơ hội này, họ không chỉ có thể giải quyết những ân oán với nhà họ Khổng mà còn có thể đổi đời, một bước lên mây!
Tuy nhiên, Lâm lão gia vẫn mơ hồ có chút lo lắng, ông biết Tống Khải thích Lâm Thanh Nham đã nhiều năm. Mặc dù Lâm lão gia và Tống Quốc Đống có giao tình nhưng cũng không đủ thân đến mức để một người có địa vị cao như Tống Quốc Đống đích thân mời ông ăn tối. Tống Khải nhờ Tống Quốc Đống giúp lấy thiệp mời nhất định là vì mục đích trao đổi nào đó.
“Về vấn đề này, không biết trong lòng Diệp Huyền nghĩ gì.” Lâm lão gia cau mày.
Phía bên kia.
Sau khi Diệp Huyền và Lâm Thanh Nham rời khỏi Tập đoàn Lâm Thị, hai người đi vào một quán cà phê gần đó để không bị Tống Khải tiếp tục làm phiền. Không ngờ, Lâm Văn Bạch ở nhà lại nói với mọi người rằng Tống Khải sẽ giúp đỡ lấy thiệp mời dự tiệc. Hơn nữa, Lâm Vân Bạch còn cố ý gửi tin nhắn cho Diệp Huyền: “Diệp Huyền, tối nay anh cũng đi cùng đi.”
Ánh mắt Diệp Huyền lập tức trở nên lạnh lẽo. Đương nhiên hắn có thể thấy được Lâm Vân Bạch muốn dùng quyền lực trong tay hai ông cháu nhà họ Tống để làm xấu mặt hắn trong bữa tối hôm nay.
“Thanh Nham, cha cô thật sự muốn nhân cơ hội này đuổi tôi ra khỏi nhà, sau đó tác hợp cho cô và Tống Khải nha.” Diệp Huyền cong môi cười mỉm cười, có chút khinh thường.
“Làm sao tôi có thể ở bên cạnh Tống Khải được. Trong lòng tôi chỉ có...”
Khuôn mặt Lâm Thanh Nham đỏ bừng, nói được nửa câu thì dừng lại, sau đó hỏi: “Vậy tối nay anh có đi cùng không?”
Trong lòng Lâm Thanh Nham biết Tống Khải và Lâm Vân Bạch vốn có thù địch với Diệp Huyền, họ nhất định sẽ nhân cơ hội này để đối phó với Diệp Huyền. Cô không muốn Diệp Huyền phải đối mặt với tình huống không thể chịu đựng được như vậy.
Tuy nhiên, Lâm Thanh Nham cũng muốn thấy Diệp Huyền có thể lấy hết can đảm để đối mặt trực diện với sự khiêu khích trần trụi của đối phương. Lúc này, trong lòng Lâm Thanh Nham đang rất mâu thuẫn. Cô không muốn nhìn thấy Diệp Huyền bị mọi người bài xích và nhắm vào, nhưng cô hy vọng rằng Diệp Huyền có thể dũng cảm đối mặt với mọi thứ.
Diệp Huyền thông minh như vậy, đương nhiên biết những vướng mắc và lo lắng trong lòng Lâm Thanh Nham.
“Tôi sẽ có mặt trong bữa tối hôm nay, chắc chắn sẽ đi.”
Giọng điệu của Diệp Huyền rất thản nhiên, nhưng lại có chút chắc chắn: “Tôi sẽ đánh vào mặt những kẻ khinh thường tôi, sẽ không để cho bất luận kẻ nào cướp cô đi.”
Lâm Thanh Nham hơi sửng sốt, trong mắt lóe lên một chút cảm xúc rung động, nhìn chằm chằm Diệp Huyền. Cô vốn là một người mạnh mẽ, vì vậy đã được định sẵn để chọn một người đàn ông có khí thế và thực lực mạnh hơn mình, để cô có thể cảm nhận được cảm giác an toàn thực sự.
Lúc này, câu trả lời của Diệp Huyền không thể nghi ngờ đã khiến Lâm Thanh Nham cảm thấy càng thêm ngọt ngào và hạnh phúc. Vừa có bản lĩnh lại vừa có trách nhiệm, đây mới là người đàn ông xứng đáng với tình yêu và sự trân trọng sâu sắc của cô.
“Diệp Huyền, cảm ơn anh...”
Lâm Thanh Nham khẽ nói, khuôn mặt ngại ngùng, sự dịu dàng chứa trong đôi mắt sáng.
“Không cần cảm ơn.”
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng nói: “Mặc dù cô còn chưa bày tỏ thái độ của mình, nhưng trong lòng tôi, cô đã là người của Diệp Huyền của tôi rồi. Hơn nữa, chúng ta đã từng tiếp xúc thân mật, không phải sao?”
Trong quán cà phê, vài nam nữ thanh niên đang uống cà phê gần đó không khỏi vụng trộm nhìn hai người, ánh mắt trở nên có chút kỳ quái.
“Người đẹp kia không phải là Lâm Thanh Nham của Tập đoàn Lâm Thị, Lâm tổng sao?”
“Hình như tôi nghe anh chàng đẹp trai kia nói rằng anh ta và Lâm Thanh Nham từng có tiếp xúc thân mật!”
“Họ là một đôi à?”
“Lâm Thanh Nham xinh đẹp như tiên nữ, là bạn trai của cô ấy cũng quá hạnh phúc rồi...”
Nghe thấy những người bên cạnh thầm bàn tán, Lâm Thanh Nham không khỏi xấu hổ. Cô bí mật đá Diệp Huyền dưới gầm bàn, nhẹ giọng nhắc nhở:
“Anh nói chuyện có thể nhỏ tiếng chút được không…”
Không ngờ, Diệp Huyền lợi dụng tình huống này, bắt lấy đôi chân xinh đẹp của Lâm Thanh Nham!
“Anh đang làm gì thế?”
Lâm Thanh Nham giật mình, khuôn mặt càng đỏ hơn!
“Ha ha, đôi chân cực phẩm như vậy đương nhiên phải sờ mó một chút rồi.”
Nói rồi, bàn tay Diệp Huyền trượt trên đôi chân xinh đẹp của Lâm Thanh Nham, âm thầm sờ từ dưới lên!
“A!”
Cảm giác tê dại như điện giật khiến Lâm Thanh Nham nhẹ giọng hừ ra, khiến những người xung quanh càng nhìn lại, cứ như vậy, khuôn mặt của cô đỏ bừng.
Diệp Huyền cười xấu một tiếng, sau đó đứng lên:
“Người đẹp, tâm trạng tôi hôm nay không tốt nên không về công ty nữa, buổi tối gặp lại.”
Lâm Thanh Nham không ngờ Diệp Huyền lại to gan đến vậy, trong lòng vừa xấu hổ vừa giận dữ, nhưng cơ thể lại cảm thấy thoải mái chưa từng có. Điều này khiến trong lòng Lâm Thanh Nham thầm cảm thấy vui vẻ, thậm chí còn khao khát Diệp Huyền lại trêu chọc mình một lần nữa!
“Mình… Rốt cuộc mình đang nghĩ cái quái gì vậy?”
Lâm Thanh Nham sờ trái tim đang đập mãnh liệt của mình, nhưng lại vô cùng mong chờ tiếp xúc mập mờ tiếp theo, đồng thời trong lòng tự hỏi:
“Chẳng lẽ Diệp Huyền nói không sai, mình là người ngoài lạnh trong nóng sao?”
Sau khi đi ra khỏi quán cà phê, Diệp Huyền không lập tức rời đi mà thầm chú ý tới biểu hiện của Lâm Thanh Nham.
“Mình đoán không sai mà, bề ngoài Thanh Nham là một tổng giám đốc độc đoán, nhưng trên thực tế cô ấy là một người đẹp trong ngoài bất nhất...”
Diệp Huyền nhẹ nhàng cong môi, nghĩ rằng cuộc sống sau này của mình nhất định sẽ rất thú vị.
Lâm Vân Bạch từ trong tòa nhà nhìn xuống, đúng lúc thấy nụ cười xấu xa của Diệp Huyền, trong mắt không khỏi càng thêm ý lạnh:
“Chờ xem, tối nay tôi sẽ khiến anh hoàn toàn rời khỏi nhà họ Lâm!”
Thời gian thoáng cái đã qua, đã đến giờ ăn tối.
Chương 175: Tâm tư của Lâm Thanh Nham
Chẳng mấy chốc đã đến buổi tối, đã đến lúc ăn tối với nhà họ Tống.
“Thanh Nham, đến lúc phải đi rồi.”
Lâm Vân Bạch cố ý chọn một bộ đồ thiết kế riêng để mặc. Vẻ mặt kích động và phấn khích, bởi vì bữa tối tối nay có ý nghĩa rất lớn đối với ông!
Đầu tiên, nhà họ Lâm có thể có cơ hội tham dự bữa tiệc của Phiền Chiến Vương, họ thậm chí sẽ đạt được một đỉnh cao khác!
Thứ hai, thông qua Tống Khải và nhà họ Tống, Diệp Huyền sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm, sau đó, Lâm Thanh Nham và Tống Khải sẽ ở bên nhau, rồi đây nhà họ Lâm cũng có thể một bước lên trời!
Nhất cử lưỡng tiện!
Vì lễ nghi, Lâm Thanh Nham cũng đổi trang phục công sở hàng ngày bằng một chiếc váy trễ vai màu đỏ!
Một chiếc áo choàng nhỏ màu đen được khoác trên đôi vai trắng ngần, khiến cô càng thêm gợi cảm và quyến rũ. Trên ngực có một chiếc dây chuyền kim cương, làm cho đỉnh đôi cao chót vót càng thêm mê người!
Dưới váy, một đôi chân dài được quấn trong vớ cao màu đen, phác thảo đôi chân đẹp mượt mà và thon thả. Chiếc váy này mang theo vẻ cao quý trong sự gợi cảm, khiến Lâm Thanh Nham dụ hoặc mê người. Thấy cô gái ăn mặc tỉ mỉ, Lâm Vân Bạch không khỏi gật đầu:
“Con gái cha thật sự xinh đẹp như tiên nữ, Tống Khải nhất định sẽ bị con câu hồn, haha!”
Lâm Thanh Nham không khỏi cau mày: “Cha, con không cố ý mặc quần áo cho Tống Khải xem, cha đừng nghĩ sai lệch. Hơn nữa, con sẽ không chọn Tống Khải.”
Lâm Vân Bạch lập tức tức giận: “Cha không thể hiểu nổi, Diệp Huyền ngoại trừ có chút võ công, cộng thêm biết chút y thuật thì rốt cuộc có gì tốt?”
Lâm Thanh Nham quay mặt lại, nói rất bất mãn: “Cha, nếu cha lại hạ thấp Diệp Huyền như vậy nữa thì con sẽ không đi ăn với cha nữa đâu.”
“Con!”
Lâm Vân Bạch bực mình nhưng vẫn kìm nén cơn giận, hắn biết tính tình của Lâm Thanh Nham:
“Được rồi, được rồi, cha không phát biểu ý kiến nữa! Kêu Diệp Huyền cùng đi đi!”
Nếu là bình thường, Lâm Vân Bạch sẽ không bao giờ đưa Diệp Huyền đi cùng. Nhưng đêm nay thì khác, theo Lâm Văn Bạch nghĩ, tối nay Diệp Huyền nhất định sẽ xấu mặt, cho nên nhất định phải có mặt!
Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện từ trong góc: “Tôi ở đây!”
“Hừ.”
Lâm Văn Bạch hừ mũi lạnh lùng, hiển nhiên vẫn còn khó chịu chuyện Diệp Huyền đẩy Tống Khải vào trong vòng tay mình hôm nay. Không ngờ, Diệp Huyền hoàn toàn không nhìn Lâm Vân Bạch mà đi tới trước mặt Lâm Thanh Nham, nhìn từ đầu đến chân, sau đó cảm khái nói:
“Thanh Nham, cô thật xinh đẹp! Vừa cao quý lại gợi cảm!”
“Thật sao?”
Lâm Thanh Nham không ngờ Diệp Huyền lại đột nhiên ngọt ngào như vậy, trong lòng cô rất vui vẻ nhưng ngoài miệng vẫn nói khác:
“Anh đừng có mà suy nghĩ nhiều, tôi không cố ý mặc đẹp cho anh xem đâu.”
Trên thực tế, đúng thật là Lâm Thanh Nham cố ý ăn diện cho Diệp Huyền xem!
Diệp Huyền đương nhiên tự hiểu!
Hơn nữa, vừa rồi Diệp Huyền cũng nghe được Lâm Thanh Nham tức giận mắng Lâm Vân Bạch để bảo vệ mình. Người phụ nữ lạnh lùng này luôn không chịu mở miệng nhận thua!
Lâm Vân Bạch nhìn Diệp Huyền, thấy hắn mặc quần áo bình thường như hàng ngày, toàn thân ước chừng chưa đến ba trăm tệ!
Ngay cả đôi giày thể thao cũng giặt đến hơi bạc màu!
“Anh sẽ ăn tối với chúng tôi trong bộ dạng này sao?”
Lâm Vân Bạch nhìn chằm chằm Diệp Huyền với vẻ mặt không vui!
“Cháu ăn mặc sạch sẽ, có gì không ổn sao?” Diệp Huyền hỏi lại.
“Đương nhiên không ổn!”
Lâm Vân Bạch nghiến răng nói: “Tối nay là tham dự bữa tối của nhà họ Tống, nhà họ Lâm chúng ta không thể mất lễ tiết! Anh ăn mặc tồi tàn như vậy chính là không nể mặt nhà họ Tống!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Không phải cũng chỉ là một nhà họ Tống nhỏ nhoi mà thôi sao, một ông già nhà họ Tống có đáng để cháu phải ăn diện trang trọng đi gặp không? Cháu có thể đi ăn với ông ta là đã cho ông ta mặt mũi lắm rồi!”
“Anh!”
Lâm Vân Bạch lập tức bị lời nói của Diệp Huyền khiến giận không thở nổi. Diệp Huyền nhún vai: “Thế nào, nếu chú không muốn cháu đi thì cháu không đi nữa.”
Lâm Vân Bạch thầm mắng trong lòng, nhất định Diệp Huyền phải ở đó, bởi vì tối nay hắn chính là trò cười!
“Cùng đi đi!”
Lâm Vân Bạch hít sâu một hơi, nghĩ đến đó sẽ khiến Diệp Huyền mất hết mặt mũi, sau đó lập tức đi trước với một bụng tức giận!
“Diệp Huyền...” Vẻ mặt Lâm Thanh Nham xấu hổ.
“Không sao.”
Diệp Huyền không có biểu cảm gì, hắn biết Lâm Thanh Nham đang trong tình thế khó xử, tình cảnh không dễ chịu. Lâm Thanh Nham là người xấu hổ và khó xử nhất. Chỉ do Lâm Vân Bạch quá ngu ngốc. Nhìn thấy nụ cười của Diệp Huyền, Lâm Thanh Nham cũng nhẹ nhàng cong môi, cùng nhau lên đường.
“Diệp Huyền, anh ngồi ghế phó lái đi.”
Lâm Vân Bạch hiển nhiên không muốn nhìn thấy Diệp Huyền và Lâm Thanh Nham ngồi cạnh nhau, Diệp Huyền cũng không có ý kiến, nhưng trong lòng Lâm Thanh Nham lại cảm thấy mất mát. Cô vốn muốn ngồi ở hàng ghế sau với Diệp Huyền để nhân cơ hội thân thiết hơn.
Một bên khác, Lâm lão gia và Lý Gia Tuệ cũng lên xe của gia đình và lên đường.
“Thanh Nham, em tới rồi!”
Ngay khi hai chiếc xe lần lượt dừng lại, Tống Khải mỉm cười chào hỏi họ!
Khi nhìn thấy Lâm Thanh Nham xinh đẹp và rung động lòng người, ánh mắt anh ta đột nhiên sáng lên!
Nhưng khi ánh mắt anh ta nhìn về phía Diệp Huyền thì lập tức giễu cợt: “Ha ha, anh thật sự có gan tới!”
Tống Khải nói chuyện với Diệp Huyền bằng âm lượng không to nhưng thể hiện rõ sự khinh bỉ và mỉa mai.
Sắc mặt Lâm Thanh Nham thay đổi, còn Lâm Vân Bạch thầm cười thầm trong lòng. Ông không đối phó được Diệp Huyền, chẳng lẽ Tống Khải và nhà họ Tống còn không đối phó được với hắn sao? Lâm Vân Bạch nóng lòng muốn nhìn thấy Diệp Huyền bị dạy dỗ một bài học.
Tuy nhiên, Diệp Huyền khẽ mỉm cười, thờ ơ trả lời Tống Khải: “Tôi có gì mà không dám tới, sợ anh cắn tôi à?”
“Anh!”
Ánh mắt Tống Khải đột nhiên đông cứng lại, đương nhiên anh ta biết Diệp Huyền đang chế giễu anh ta là chó cắn người!
Lâm Thanh Nham cười thầm trong lòng, khả năng mắng người của Diệp Huyền thật sự rất tốt. Lâm lão gia lo lắng hai người sẽ trở mặt nên vội vàng mỉm cười nói:
“Tống Khải, ông nội và cha cậu đã tới chưa?”
Lúc này Tống Khải mới dời lực chú ý khỏi Diệp Huyền, miễn cưỡng cười nói: “Họ đã đến rồi, ở đằng kia!”
Một ông lão mặc bộ đồ nhà Đường với bộ râu trắng và một người đàn ông trung niên với khuôn mặt vuông vức đang đứng trước một chiếc Bentley. Hiển nhiên, hai người là ông nội và cha Tống Khải là Tống Quốc Đống và Tống Lâm Thịnh. Họ đứng trước xe nhưng lại không đến chào hỏi, thậm chí trong mắt còn có vẻ lạnh lùng. Có thể thấy được họ đang chờ người của nhà họ Lâm tới chào hỏi trước.
“Ông Tống, phó cục Tống, mọi người vẫn khoẻ chứ?”
Lâm Vân Bạch lập tức vội vàng đi tới lấy lòng!
Lâm lão gia và Lâm Thanh Nham cũng vội vàng bước lên phía trước nói: “Thật sự xin lỗi vì đã để hai người chờ lâu!”
“Không sao.”
Tống Quốc Đống và Lâm lão gia đã quen biết nhau từ trước nên ông ta lịch sự trả lời. Nhưng con trai ông ta, Tống Lâm Thịnh lại cười thờ ơ trả lời:
“Không có gì, chúng tôi cũng chỉ vừa xuống xe.”
Ông ta thầm nói trong lòng, nhà họ Lâm các ngươi dựa vào cái gì mà lại để chúng tôi đợi ở đây? Không giống như Tống Quốc Đống, một người khéo ăn khéo nói đã nghỉ hưu, con trai ông Tống Lâm Thịnh đang ở thời kỳ đỉnh cao, ông ta giữ một vị trí quan trọng trong Cảnh Bộ và là người đứng đầu nhà họ Tống.
Đây cũng là thời kỳ vinh quang và rực rỡ nhất của ông ta, địa vị của ông ta ở Dương Thành cực kỳ cao, mọi người ở mọi tầng lớp xã hội đều muốn nịnh bợ, lấy lòng ông ta.
Tuy nhiên, Diệp Huyền không quen nhìn thể loại tự cao tự đại này. Cho nên khi Diệp Huyền phát hiện Tống Lâm Thịnh có dáng vẻ cao ngạo, xem thường nhà họ Lâm, hắn cũng hờ hững, không chủ động chào hỏi.
“Vị này là ai?”
Tống Lâm Thịnh cũng phát hiện thái độ của Diệp Huyền rất kiêu ngạo, ông ta thấy Diệp Huyền ăn mặc bình thường vì thế lạnh lùng hỏi:
“Lâm lão gia, hắn là tài xế của ông sao?”
“Mời Lý Cửu Gia?”
Nghe Khổng Hổ nói vậy, Phùng Kim Long đột nhiên lộ ra một nụ cười hung ác!
Nhà họ Phùng có thể tìm Triệu Tam Đao giúp đỡ thì đương nhiên nhà họ Khổng cũng phải mời một cao thủ có thực lực tương tự đến hỗ trợ!
Lý Cửu Gia chính là át chủ bài của Khổng Hổ!
Đây cũng là mục đích chính mà Phùng Kim Long cố ý tới tìm Khổng Hồ ngày hôm nay, ông ta muốn liên hợp sức mạnh của Lý Cửu Gia, cùng nhau tiêu diệt Diệp Huyền!
Hai người bí mật mưu đồ, thảo luận gần nửa tiếng, cuối cùng cũng nghĩ ra một âm mưu có thể đồng thời giết chết Diệp Huyền và nuốt chửng Tập đoàn Lâm Thị!
“Một tuần sau, Phiền Chiến Vương sẽ rời khỏi Dương Thành, một khi thời gian kiểm soát chặt chẽ kết thúc, Diệp Huyền nhất định sẽ phải chết!”
Sau khi tiễn Phùng Kim Long đi, ánh mắt Khổng Hổ lóe lên vẻ tàn nhẫn!
Hai người cho rằng chỉ cần họ kết hợp thực lực của Lý Cửu Gia và Triệu Tam Đao thì nhất định có thể giết được Diệp Huyền!
......
Lúc này, Tập đoàn Lâm Thị.
Diệp Huyền dùng một chiếc máy tính tối mật đặc biệt để giải quyết các sự vụ trên toàn cầu, Trình Giang Nam, chủ tịch Thương Hội Giang Nam, đột nhiên gửi một tin nhắn.
“Thiếu gia, Phùng Kim Long, gia chủ nhà họ Phùng, đã bí mật tìm Khổng Hổ, nhị gia chủ nhà họ Khổng, để lên kế hoạch hợp lực giết cậu ngay khi thời gian quản lý chặt chẽ kết thúc.”
“Nếu thiếu gia không muốn quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt này thì tôi có thể sai người trực tiếp xử lý họ, tuyệt đối sẽ không lưu lại dấu vết.”
Diệp Huyền đọc tin nhắn, khóe miệng không khỏi nhếch lên!
Đương nhiên Diệp Huyền biết thủ đoạn của Thương Hội Giang Nam, tuyệt đối có thể xưng là mánh khoé thông thiên!
Cho nên, tình báo do Trình Giang Nam cung cấp nhất định không sai!
Tuy nhiên, Diệp Huyền đã dự liệu được nhà họ Phùng và nhà họ Khổng sẽ liên hợp lại từ lâu. Vì vậy sau khi đọc tin nhắn, hắn không quá ngạc nhiên. Vì vậy, hắn đã gửi một tin nhắn đáp lại: “Tôi sẽ tự đối phó với nhà họ Phùng và nhà họ Khổng, nếu không thì cuộc sống cũng quá nhàm chán.”
Mà lúc này, mọi tầng lớp xã hội ở Dương Thành đều đang bàn tán về sự trở về của Phiền Chiến Vương. Người ta nói rằng trong giới kinh doanh, chỉ có nhà họ Thạch, gia tộc có thực lực mạnh nhất ở Dương Thành và Hồng Bính Văn, một ông trùm trong giới đầu tư, nằm trong danh sách khách mời. Cho nên, cho dù là nhà họ Lưu, ông trùm bất động sản Giang Kim Bưu hay nhà họ Phùng và nhà họ Khổng, tất cả đều mong chờ được mời đến dự tiệc!
Hai cha con Lâm Thanh Nham và Lâm Vân Bạch đương nhiên cũng vô cùng mong đợi có thể tham gia yến tiệc nghênh đón Phiền Chiến Vương, để có cơ hội nhờ Phiền Chiến Vương giúp đỡ, giải quyết ân oán giữa họ và nhà họ Khổng. Nhưng họ cũng biết rằng điều này rất khó xảy ra. Đúng lúc này, cô thư ký xinh đẹp vội vàng đi tới: “Lâm tổng, cha cô đang đợi cô trong phòng làm việc, nói có một người bạn cũ tới!”
“Bạn cũ?”
Lâm Thanh Nham không khỏi cau mày: “Cô có biết là ai không?”
“Tôi không biết.”
Thư ký xinh đẹp lắc đầu, nhưng ánh mắt lại lóe lên, cô nói: “Vị khách này là một người đàn ông trẻ tuổi và đẹp trai, đi cùng với một thư ký và vệ sĩ, chắc hẳn anh ta là một người có địa vị.”
Nghe thấy vậy, trong lòng Lâm Thanh Nham thầm sửng sốt: “Chẳng lẽ là Tống Khải?”
Ông nội của Tống Khải trước kia là một nhân vật cấp cao ở Dương Thành, ông ta có quan hệ tốt với Lâm lão gia. Trong một bữa tiệc nào đó, Tống Khải đã gặp Lâm Thanh Nham, yêu cô từ cái nhìn đầu tiên, cũng theo đuổi cô vô cùng mãnh liệt. Tuy nhiên, Lâm Thanh Nham hoàn toàn không có ý gì với Tống Khải nên đã tìm lý do để từ chối. Không bao lâu sau, Tống Khải đã đi du học theo sự sắp xếp của gia đình. Trong thời gian du học, Tống Khải cũng thỉnh thoảng gửi tin nhắn WeChat liên lạc với Lâm Thanh Nham, hiển nhiên trong lòng vẫn không thể buông được cô.
“Sao anh ta lại đột nhiên tới đây?”
Trong lòng Lâm Thanh Nham cảm thấy kỳ lạ, có chút thấp thỏm: “Không phải anh ta cố ý tới tìm mình chứ? Nếu Diệp Huyền nhìn thấy, sau đó lại hiểu lầm mình và Tống Khải có gì đó thì chẳng phải sẽ phiền phức sao?”
Mặc dù trong lòng Lâm Thanh Nham không muốn gặp Tống Khải, nhưng cô nghĩ đến thể diện Lâm Văn Bạch, sau đó lại cân nhắc đến chuyện ông nội Tống Khải có quan hệ tốt với ông nội mình. Vì lấy đại cục làm trọng, Lâm Thanh Nham vẫn đi đến phòng làm việc của Lâm Văn Bạch, nhưng cô không ngờ lại gặp Diệp Huyền ở hành lang.
“Cô đi đâu mà vội vàng như vậy?”
Diệp Huyền chào hỏi, khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ.
Lộp bộp!
Lâm Thanh Nham thầm sững sờ, mất tự nhiên tránh ánh mắt của Diệp Huyền, sau đó tăng tốc độ đi về phía trước. Rõ ràng trong lòng đang chột dạ.
“Chuyện gì đây?”
Diệp Huyền không khỏi nhíu mày, cảm thấy có chút gì đó không ổn, vì thế hắn tìm Dương Duy hỏi: “Sao Lâm Vân Bạch lại tìm Lâm Thanh Nham?”
Dương Duy trả lời với vẻ mặt bí ẩn: “Đại ca, em vừa định nói cho anh biết! Có một anh chàng đẹp trai muốn gặp Lâm Thanh Nham, anh ta còn đặc biệt cầm theo hoa và quà!”
“Có chuyện như vậy sao?”
Diệp Huyền không khỏi nheo mắt, vội vàng đi tới phòng làm việc của Lâm Văn Bạch, muốn xem ai là người dám cướp Lâm Thanh Nham của hắn!
......
Trong văn phòng của chủ tịch Tập đoàn Lâm Thị.
“Cha, cha tìm con có việc gì thế?”
Lâm Thanh Nham gõ cửa đi vào, lập tức nhìn thấy Lâm Vân Bạch và Tống Khải đang ngồi đối diện nhau, hai người trò chuyện rất vui vẻ.
“Thanh Nham!”
Tống Khải thấy Lâm Thanh Nham bước vào, vẻ mặt lập tức hưng phấn!
Hôm nay Lâm Thanh Nham mặc một bộ váy thời thượng ngắn màu trắng, điều này làm cho dáng người gợi cảm và quyến rũ của cô càng thêm hấp dẫn, đỉnh núi đôi cao chót vót đặc biệt mê người. Đôi chân dài được bao bọc trong tất lụa màu da, dưới chân mang một đôi giày cao gót nhọn, toát lên vẻ gợi cảm. Cảnh tượng này làm cho hai mắt Tống Khải càng sáng lên, tình yêu trong lòng anh ta càng thêm mãnh liệt!
“Bất kể như thế nào đi nữa mình nhất định phải theo đuổi Thanh Nham!”
Tống Khải thầm nghĩ trong lòng, nhưng anh ta không biết Diệp Huyền sắp đuổi giết tới!
“Ha ha.”
Lâm Vân Bạch thấy Tống Khải lập tức bị Lâm Thanh Nham mê hoặc, trong lòng thầm vui mừng!
Lâm Vân Bạch đã thưởng thức Tống Khải từ lâu, cảm thấy Tống Khải là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí con rể mình, hận không thể khiến Lâm Thanh Nham và Tống Khải kết hôn ngay lập tức!
Hơn nữa, Lâm Vân Bạch nghe nói lần này nhà họ Tống đã nhận được lời mời tham dự yến tiệc của Phiền Chiến Vương, bởi vì ông nội Tống Khải từng giữ một vị trí quan trọng trong Dương Thành!
Đây chắc chắn là người có mặt mũi nhất!
Nếu nhà họ Lâm có thể trèo lên nhà họ Tống, lợi dụng quan hệ của nhà họ Tống để Phiền Chiến Vương can thiệp thì ân oán giữa nhà họ Lâm và nhà họ Khổng rất có thể sẽ được giải quyết, thậm chí có thể một bước lên mây!
Dù sao muốn tập đoàn từng bước mạnh mẽ hơn, ngoài việc có đủ vốn liếng thì phải có những mối quan hệ đủ mạnh!
Mà tài nguyên mạng lưới cấp cao mà nhà họ Tống có chính là thứ mà Tập đoàn Lâm Thị muốn!
Có quan hệ với người trong giới chính trị đương nhiên hữu ích hơn so với người trong giới kinh doanh!
Cho nên Lâm Vân Bạch cố ý khách sáo trách cứ: “Thanh Nham, sao con lâu tới thế? Hôm nay Tống Khải đặc biệt tới tìm con! Cậu ấy đã đợi con một lúc rồi!”
Tống Khải vội vàng đứng dậy, xua tay nói: “Không có, tôi cũng vừa tới thôi! Thanh Nham, tôi mang cho em một món quà nhỏ, hy vọng em thích!”
Nói rồi, Tống Khải ân cần đưa hoa và quà cho Lâm Thanh Nham!
Ngay lúc này, Diệp Huyền đẩy cửa đi vào, đúng lúc nhìn thấy cảnh này!
Chương 172: Diệp Huyền cường thế
“Diệp Huyền...”
Lâm Thanh Nham không ngờ Diệp Huyền đột nhiên đi vào, lập tức giật nảy mình!
Bởi vì Tống Khải đang đưa quà và hoa cho cô!
Trong lòng Lâm Thanh Nham lo lắng, sợ Diệp Huyền suy nghĩ lung tung!
Diệp Huyền thấy cảnh này, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, trong mắt lóe lên sát khí!
Trái lại, Lâm Văn Bạch bực bội, quát lớn: “Diệp Huyền! Ai cho phép anh vào đây mà không gõ cửa, không có phép tắc!”
Diệp Huyền hoàn toàn không để ý tới Lâm Văn Bạch mà đi thẳng đến chỗ Lâm Thanh Nham: “Cô và anh ta có quan hệ gì?”
Lâm Thanh Nham cảm thấy tim mình đập dữ dội, vội vàng muốn giải thích rõ ràng: “Diệp Huyền, anh nghe tôi nói......”
Tuy nhiên, Tống Khải lại cười lạnh một tiếng rồi trả lời trước: “Vị này, tôi tặng hoa và quà Thanh Nham đâu đến lượt anh xen vào?”
Diệp Huyền khẽ nghiêng người sang một bên, nhìn thẳng vào Tống Khải, bốn mắt đối diện nhau: “Tôi và Thanh Nham đã kết hôn rồi, chẳng lẽ còn không đủ tư cách can thiệp?”
Bị Diệp Huyền trừng mắt dữ tợn, trong lòng Tống Khải vô thức run rẩy, thầm nghĩ ánh mắt của người này quá đáng sợ!
Anh ta hít sâu một hơi, giả vờ bình tĩnh mỉm cười nói: “Nhưng tôi nghe nói anh và Thanh Nham chỉ đăng ký giả, không thật sự kết hôn.”
“Tôi nghe chú Lâm nói hai người đã tách ra, đương nhiên tôi có quyền tự do theo đuổi Thanh Nham! Cháu nói có đúng không, chú Lâm?”
Lâm Vân Bạch cũng đứng dậy, nhìn Diệp Huyền với vẻ mặt không vui rồi nói: “Đúng vậy, chính là vậy! Diệp Huyền, anh không có tư cách xen vào chuyện tình cảm của Thanh Nham, đúng chứ?”
Diệp Huyền nhìn thấy dáng vẻ hiên ngang của Lâm Văn Bạch cùng thái độ không sợ hãi của Tống Khải, trong lòng lập tức hiểu được. Sở dĩ Tống Khải dám ngang nhiên đến Tập đoàn Lâm Thị tặng quà cho Thanh Nham thật ra là do Lâm Văn Bạch giật dây sau lưng, ủng hộ mạnh mẽ!
Lâm Thanh Nham sợ hai người không thuận nhau lại rùm beng lên, cô cũng không muốn Diệp Huyền suy nghĩ lung tung. Vì vậy, Lâm Thanh Nham vội vàng đẩy hoa và quà trước mặt ra: “Xin lỗi, tôi không thể nhận những thứ này.”
Tống Khải không khỏi xấu hổ, nhưng anh ta vẫn tiếp tục đưa đồ cho Lâm Thanh Nham: “Mấy năm qua, trong lòng tôi vẫn luôn có em! Đây là một chút tấm lòng từ tôi, hy vọng em không từ chối!”
Diệp Huyền ở bên cạnh nhưng Tống Khải không hề nao núng bày tỏ tình cảm của mình với Lâm Thanh Nham, cô càng lo lắng hơn, sợ Diệp Huyền hiểu lầm nên vội vàng nói: “Nhưng tôi không có tình cảm với anh!”
Lâm Vân Bạch kéo Lâm Thanh Nham sang một bên, bất mãn nói: “Thanh Nham! Tống Khải vừa từ nước ngoài trở về, vừa mới xuống máy bay đã đến gặp con, đối xử với con như vậy còn chưa đủ tốt sao?”
“Luận về thực lực, Tống Khải có điểm nào không thể so được với Diệp Huyền? Con và Diệp Huyền chỉ là một cặp vợ chồng giả, căn bản không cần nghĩ đến cậu ta!”
Thấy Lâm Vân Bạch nói giúp mình, Tống Khải không khỏi cười đắc ý, sau đó khinh thường liếc mắt nhìn Diệp Huyền, nói: “Anh là Diệp Huyền, đúng không, tôi khuyên anh tốt nhất nên biết vị trí mình ở đâu!”
“Anh ăn nhờ ở đậu ở nhà họ Lâm, còn vọng tưởng cưới được Thanh Nham! Đây không phải si tâm vọng tưởng sao? Đàn ông bình thường cũng không dám mặt dày như vậy đâu nhỉ?”
Lâm Vân Bạch ở bên cạnh chế nhạo, ánh mắt như vô tình liếc nhìn Diệp Huyền: “Nhưng có người không cảm thấy xấu hổ chút nào, trái lại còn cảm thấy vô cùng vinh dự!”
“Đừng nói nữa!”
Cuối cùng Lâm Thanh Nham cũng không chịu nổi nữa, nói: “Cha! Tống Khải! Hai người không thể hạ thấp Diệp Huyền! Con yêu anh ấy, con vô cùng yêu anh ấy rất nhiều! Hai người có hiểu không?”
Lâm Vân Bạch và Tống Khải không ngờ rằng Lâm Thanh Nham đột nhiên mất bình tĩnh, trực tiếp thú nhận mình yêu Diệp Huyền!
Cho nên trong lúc nhất thời, hai người không biết làm thế nào, vẻ mặt ảm đạm!
Thế nhưng, Diệp Huyền lại cười nói. Tiếng cười đặc biệt nồng nhiệt và thư thái. Bởi vì hắn nghe thấy Lâm Thanh Nham thú nhận tình cảm thật của mình, thấy được cô buông bỏ được vẻ kiêu ngạo thường ngày, dũng cảm nói ra tình yêu trong lòng!
Và đây cũng là cách trực tiếp và hiệu quả nhất để tránh Diệp Huyền hiểu lầm cô!
Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, Lâm Thanh Nham lúc này mới ý thức được lời nói của mình quá kích động, khuôn mặt lập tức đỏ lên!
“Hai người đều nghe rõ hết rồi đúng không?”
Diệp Huyền mỉm cười, nắm lấy bàn tay ngọc ngà của Lâm Thanh Nham rồi nói: “Thanh Nham đã thừa nhận người cô ấy yêu chính là tôi! Còn vô cùng yêu tôi!”
“Lâm Văn Bạch, nếu chú đã coi trọng Tống Khải thì hai người ở bên nhau đi! Chúc hai người sớm sinh quý tử!”
Nói rồi, Diệp Huyền giật lấy bó hoa từ tay Tống Khải rồi nhét thẳng vào tay Lâm Văn Bạch, sau đó đẩy Tống Khải vào trong vòng tay của Lâm Văn Bạch!
“Phụt!”
Lâm Thanh Nham nhìn thấy đòn phản kích dí dỏm của Diệp Huyền thì không khỏi cười lên!
Hắn thế mà chúc hai người đàn ông sớm sinh quý tử?!
Diệp Huyền nói như vậy, đủ tiện!
Vẻ mặt Lâm Vân Bạch và Tống Khải bối rối, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào!
Diệp Huyền không để ý tới họ, dùng bàn tay to của mình nắm lấy bàn tay nhỏ bé tinh tế của Lâm Thanh Nham, mỉm cười nói: “Đi thôi!”
“Đi? Đi đâu?”
Trái tim Lâm Thanh Nham run lên, nhưng lại cảm nhận được một sức mạnh vững chắc đến từ bàn tay to lớn của Diệp Huyền, trong lòng đột nhiên cảm thấy ngọt ngào!
Như vậy, trong lòng Diệp Huyền nhất định cũng yêu cô!
Nếu không, làm sao hắn lại xông tới, ngăn cản Tống Khải tặng quà cho cô?!
Đàn ông luôn chú trọng đến thể diện, cô hiểu điều này!
Tên Diệp Huyền này chỉ không thừa nhận mà thôi!
Trong lòng Lâm Thanh Nham thầm suy đoán và mơ mộng, để Diệp Huyền dắt tay mình ra khỏi cửa, hơn nữa cô còn âm thầm nắm chặt lấy bàn tay to ấm áp của Diệp Huyền, sợ hắn buông tay ra!
“Diệp Huyền, đứng lại!”
Lâm Vân Bạch tức giận hét lên, nhưng Diệp Huyền hoàn toàn không để ý tới ông mà còn đẩy nhanh tốc độ, trở tay đóng cửa lại!
Cửa văn phòng đóng lại. Lâm Vân Bạch đang cầm hoa trong tay, trong lúc Tống Khải đang dính chặt vào cánh tay ông, thời gian đột nhiên đóng băng, bầu không khí trở nên rất khó xử!
“Khốn kiếp! Cái tên Diệp Huyền này thật sự ghê tởm!”
Lâm Vân Bạch vứt bó hoa trong tay, cố gắng phá vỡ cục diện bối rối!
Ánh mắt Tống Khải lạnh lùng, anh ta nói: “Tên Diệp Huyền đó ăn nói ngọt xớt, dỗ Thanh Nham vui vẻ, tôi nhất định sẽ không để hắn thành công!”
Lâm Vân Bạch cũng gật đầu, ánh mắt trở nên vô cùng xảo quyệt: “Nếu cậu muốn Thanh Nham từ bỏ Diệp Huyền thì cậu nhất định phải cho Thanh Nham nhìn rõ sự thật, thấy được sự khác biệt giữa cậu và Diệp Huyền!”
Tống Khải không khỏi hứng thú: “Chú Lâm, chú có cách nào sao?”
Chương 173: Tống lão gia
“Ha ha. Tất nhiên là tôi có cách nha!”
Lâm Vân Bạch thầm vui mừng, thấp giọng nói: “Nhà họ Lâm chúng tôi cần gấp thiệp mời cho bữa tiệc chào mừng Phiền Chiến Vương, nếu cậu có thể giúp giải quyết chuyện này thì Thanh Nham nhất định sẽ có ấn tượng khác với cậu!”
“Đến lúc đó, Thanh Nham sẽ biết Diệp Huyền hoàn toàn không thể so sánh với nhà họ Tống! Đồng thời, con bé sẽ hiểu rõ sự thật cũng như biết được tâm ý của cậu!”
Nghe ‘đề nghị’ của Lâm Văn Bạch, ánh mắt Tống Khải đột nhiên sáng lên: “Cách của chú Lâm rất tốt! Tôi sẽ lập tức nhờ ông nội sắp xếp gửi cho nhà họ Lâm một tấm thiệp mời dự tiệc của Phiền Chiến Vương!”
“Tối nay, tôi sẽ dùng danh nghĩa của ông nội để mời chú và ông nội Lâm đến ăn tối, sau đó công khai đưa thiệp mời cho Thanh Nham, để Diệp Huyền xấu hổ, để Thanh Nham biết Diệp Huyền không thể so sánh với tôi!”
“Quá tốt! Lần này tôi nhất định có thể vả mặt Diệp Huyền!”
Lâm Vân Bạch không nhịn được bật cười khi thấy Tống Khải dễ dàng chấp nhận lời đề nghị của mình và hứa sẽ để ông nội Tống giúp anh ta lấy thiệp mời cho bữa tiệc của Phiền Chiến Vương!
Vốn dĩ ông cho rằng cấp độ yến tiệc của Phiền Chiến Vương quá cao, Tập đoàn Lâm Thị không thể có cơ hội tham gia, nhưng không ngờ hôm nay lại có Tống Khải giúp đỡ!
“Lần này, mình có thể nhân cơ hội đuổi Diệp Huyền ra khỏi nhà họ Lâm, đồng thời có thể có được mối quan hệ tốt với nhà họ Tống, quả thật nhất cử lưỡng tiện!”
“Hơn nữa, nhà họ Lâm cũng có tư cách tham dự yến tiệc của Phiền Chiến Vương, cho nên danh tiếng của nhà họ Lâm sẽ được tăng lên...”
Lâm Vân Bạch không thể hạnh phúc hơn!
Đồng thời, nhớ lại vừa rồi Diệp Huyền phá chuyện tốt của ông, trong lòng Lâm Vân Bạch cũng cảm thấy may mắn. Nếu không có chuyện này, Tống Khải cũng sẽ không tức giận đến mức muốn dùng thiệp mời để đấu với Diệp Huyền, giành lại thể diện. Diệp Huyền, chính hắn đang tự lấy đá đập vào chân mình!
Tống Khải cũng không nói suông, lập tức vội vàng về nhà kể cho ông nội nghe chuyện xảy ra hôm nay.
...
Nhà họ Tống.
Một ông lão đang ngồi trên ghế sofa nhấm nháp trà và tận hưởng cuộc sống sau khi nghỉ hưu. Ông ta là ông nội của Tống Khải, tên là Tống Quốc Đống, từng giữ một vị trí quan trọng trong Cục Cảnh sát Dương Thành trước khi nghỉ hưu. Bây giờ con trai ông ta Tống Lâm Thịnh cũng đã thừa kế sự nghiệp của ông, đang giữ một chức vụ trong Cục Cảnh sát, vị trí này chỉ dưới cục trưởng Hình, là lãnh đạo đứng thứ hai trong Cục Cảnh sát. Cho nên mặc dù Tống Quốc Đống đã giải nghệ nhưng ông ta vẫn khá có uy tín, lời nói rất có uy lực!
Hai thế hệ của nhà họ Tống đều gia nhập Cục Cảnh sát, con cháu bên dưới cũng chọn học tại Trường Cảnh sát và phục vụ trong các đơn vị chính trị lớn ở Dương Thành. Chính vì tài nguyên mạng lưới phong phú trong giới chính trị mà địa vị của nhà họ Tống ở Dương Thành cũng tương đối đặc thù!
Mặc dù nhà họ Tống không được xem là một gia đình giàu có, nhưng lại không khác gì một gia đình giàu có cả!
Thậm chí có một số việc, tiếng nói của nhà họ Tống còn có sức nặng hơn năm gia tộc lớn.
“Ông nội, cháu về rồi.”
Sau khi về đến nhà, Tống Khải lập tức kể cho Tống Quốc Đống tất cả những gì xảy ra ở Tập đoàn Lâm Thị ngày hôm nay.
“Diệp Huyền kia thật sự dám bắt nạt cháu?”
Tống Quốc Đống đột nhiên cau mày, trong mắt hiện lên một chút tức giận!
Nếu dám bắt nạt Tống Khải thì không khác nào bắt nạt ông ta, Tống Quốc Đống và bắt nạt cả nhà họ Tống!
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Tống Quốc Đống, Tống Khải nắm lấy cơ hội nói: “Cháu hy vọng ông nội có thể ra mặt, cho nhà họ Lâm thiệp mời tham dự yến tiệc của Phiền Chiến Vương!”
“Bằng cách này, Diệp Huyền sẽ nhận ra thực lực của nhà họ Tống chúng ta, đồng thời cũng có thể khiến nhà họ Lâm mang ơn chúng ta, Thanh Nham cũng sẽ nhận ra được tâm ý của cháu với cô ấy!”
“Tối nay cháu cũng mời họ cùng ăn tối, để ông và Lâm lão gia có thể ngồi xuống ôn lại chuyện cũ!”
Nghe vậy, Tống Quốc Đống không nhịn được cười nói: “Thủ đoạn này là do Lâm Văn Bạch dạy cho cháu đúng không?”
Tống Khải không khỏi bất ngờ, nghi ngờ hỏi: “Ông nội, sao ông đoán được?”
Tống Quốc Đống mỉm cười không nói gì nhưng trong lòng lại sáng như gương. Ông ta biết rất rõ tính cách của Tống Khải, đứa cháu trai này của ông ta luôn sống không lo không nghĩ, nhà họ Tống đã sắp xếp hết thảy mọi thứ cho anh ta mọi thứ. Cho nên Tống Khải sẽ không thể nghĩ được chuyện phức tạp như vậy.
Lợi dụng thiệp mời để nhà họ Lâm và Lâm Thanh Nham biết ơn anh ta, đồng thời có thể đuổi Diệp Huyền đi, cách này đôi bên cùng có lợi, Tống Khải không thể nào nghĩ ra được.
Tuy nhiên, Tống Quốc Đống đã dành phần lớn cuộc đời của mình ở vị trí lãnh đạo của Cục Cảnh sát, đương nhiên trí thông minh và mưu kế cũng hơn người. Lâm Vân Bạch có thể lừa Tống Khải nhưng không thể lừa Tống Quốc Đống.
Tống Quốc Đống cười nói: “Tống Khải, muốn có được thiệp mời tham dự yến tiệc của Phiền Chiến Vương khó như thế nào, cháu có biết không?”
Tống Khải mỉm cười nói: “Ông nội, cháu thật sự không biết nhiều về chuyện này. Hơn nữa cháu vừa đi du học về, cũng không rõ tình hình ở Dương Thành.”
Tống Quốc Đống bình tĩnh nhấp một ngụm trà, sau đó duỗi ngón tay ra chỉ mặt đất trước mặt, nơi đang chất đống quà tặng của các gia tộc lớn ở Dương Thành. Từ ngọc bích cổ đến dược liệu Trung y đắt tiền, đến thư pháp và tranh vẽ nổi tiếng, mỗi món quà đều là vô giá.
Đây là những bảo vật sưu tầm đẳng cấp, nói là lùng sục đồ quý ở phố đồ cổ để mua cũng không sai. Do đó, đây cũng đã trở thành một cách để hối lộ.
“Tống Khải, cháu xem đi. Trong số những người đến tặng, đúng thật là có một số người thực sự muốn đến thăm ông nội, nhưng hầu hết đều là muốn nhờ nhà họ Tống giúp lấy thiệp mời cho bữa tiệc của Phiền Chiến Vương.”
“Những người đến tận cửa tặng nhà này cũng biết rõ trong lòng rằng khó có thể thành công, cho nên việc gửi quà tiền triệu vẫn có thể sẽ thất bại!”
“Nhưng họ vẫn ôm tâm lý may mắn, hy vọng nhà họ Tống chúng ta sẽ giúp đỡ họ.”
“Thử nghĩ xem, bữa tiệc Phiền Chiến Vương hấp dẫn đến mức nào. Sức mạnh ẩn sau nó khủng bố đến mức nào!”
“Một nhà họ Lâm nhỏ bé hoàn toàn không thể chen vào bữa tiệc này.”
Nghe xong lời của Tống Quốc Đống, sắc mặt Tống Khải đột nhiên thay đổi. Thành thật mà nói, anh ta biết rằng sẽ rất khó để có được lời mời tham dự bữa tiệc của Phiền Chiến Vương, nhưng anh ta không ngờ rằng trong đó lại có rất nhiều điều ẩn giấu!
Cứ như vậy, Tống Khải đột nhiên có cảm giác bị Lâm Văn Bạch lừa. Ông ta ăn nói dễ nghe đến mức lừa anh ta đồng ý.
“Ông nội, cháu đã hứa với Lâm Văn Bạch, nếu cháu không giúp, cháu sợ ông ta sẽ cười nhạo cháu…”
Tống Khải nói với vẻ mặt khó xử, trông có chút bất đắc dĩ.
“Cháu nghe ông nói xong đã.”
Tống Quốc Đống từ từ đặt tách trà xuống, thấp giọng nói: “Đừng lo, có ông nội ở đây, nhất định sẽ không làm cháu mất mặt.”
“Ông sẽ tìm cách để có được thiệp mời, nhưng trong tương lai, cháu phải cẩn trọng với những chuyện này, để không trở thành một con tốt trong tay người khác.”
Nghe vậy, Tống Khải không khỏi trở nên kích động, vội vàng nắm chặt tay Tống Quốc Đống rồi nói:
“Ông nội, ông đối xử với cháu thật tốt! Sau này cháu sẽ cẩn thận!”
Tống Quốc Đống khẽ mỉm cười, sau đó quay trở lại phòng liên lạc với nhân viên liên quan. Đồng thời, ông ta cũng muốn xem Diệp Huyền này là người như thế nào mà dám lớn lối xúc phạm nhà họ Tống như vậy. Tống Khải cũng vội vàng gửi tin nhắn trả lời Lâm Văn Bạch.
Mặc dù Tống Khải biết suy nghĩ thật sự của Lâm Vân Bạch nên có chút không vui, nhưng vì theo đuổi Lâm Thanh Nham, anh ta cũng không tỏ vẻ tức giận gì.
“Cảm ơn, cảm ơn rất nhiều! Tống Khải, cậu đã giúp tôi một ân tình lớn!”
Lâm Vân Bạch nghe xong câu trả lời của Tống Khải, ông lập tức cười lớn, bắt đầu đi thông báo với người trong nhà!
Chương 174: Bí mật của Lâm Thanh Nham
“Cha, bà xã, Thanh Nham! Con có tin cực kỳ tốt cho mọi người!”
“Tống Khải đã nhờ ông nội giúp cậu ấy lấy thiệp mời tham dự buổi tiệc của Phiền Chiến Vương cho nhà họ Lâm chúng ta!”
“Cha, ông nội Tống cũng nói tối nay muốn mời chúng ta ăn tốii, ngoài việc ôn lại chuyện cũ thì cũng muốn đích thân đưa thiệp mời cho chúng ta!”
Nghe được chuyện tốt này, Lâm lão gia và Lý Gia Tuệ vô cùng hưng phấn!
Gần đây, cả Dương Thành đều bàn tán về vấn đề này, nhưng không ngờ cơ hội hiếm có khó tìm này lại rơi vào tay nhà họ Lâm!
Nếu nắm bắt được cơ hội này, họ không chỉ có thể giải quyết những ân oán với nhà họ Khổng mà còn có thể đổi đời, một bước lên mây!
Tuy nhiên, Lâm lão gia vẫn mơ hồ có chút lo lắng, ông biết Tống Khải thích Lâm Thanh Nham đã nhiều năm. Mặc dù Lâm lão gia và Tống Quốc Đống có giao tình nhưng cũng không đủ thân đến mức để một người có địa vị cao như Tống Quốc Đống đích thân mời ông ăn tối. Tống Khải nhờ Tống Quốc Đống giúp lấy thiệp mời nhất định là vì mục đích trao đổi nào đó.
“Về vấn đề này, không biết trong lòng Diệp Huyền nghĩ gì.” Lâm lão gia cau mày.
Phía bên kia.
Sau khi Diệp Huyền và Lâm Thanh Nham rời khỏi Tập đoàn Lâm Thị, hai người đi vào một quán cà phê gần đó để không bị Tống Khải tiếp tục làm phiền. Không ngờ, Lâm Văn Bạch ở nhà lại nói với mọi người rằng Tống Khải sẽ giúp đỡ lấy thiệp mời dự tiệc. Hơn nữa, Lâm Vân Bạch còn cố ý gửi tin nhắn cho Diệp Huyền: “Diệp Huyền, tối nay anh cũng đi cùng đi.”
Ánh mắt Diệp Huyền lập tức trở nên lạnh lẽo. Đương nhiên hắn có thể thấy được Lâm Vân Bạch muốn dùng quyền lực trong tay hai ông cháu nhà họ Tống để làm xấu mặt hắn trong bữa tối hôm nay.
“Thanh Nham, cha cô thật sự muốn nhân cơ hội này đuổi tôi ra khỏi nhà, sau đó tác hợp cho cô và Tống Khải nha.” Diệp Huyền cong môi cười mỉm cười, có chút khinh thường.
“Làm sao tôi có thể ở bên cạnh Tống Khải được. Trong lòng tôi chỉ có...”
Khuôn mặt Lâm Thanh Nham đỏ bừng, nói được nửa câu thì dừng lại, sau đó hỏi: “Vậy tối nay anh có đi cùng không?”
Trong lòng Lâm Thanh Nham biết Tống Khải và Lâm Vân Bạch vốn có thù địch với Diệp Huyền, họ nhất định sẽ nhân cơ hội này để đối phó với Diệp Huyền. Cô không muốn Diệp Huyền phải đối mặt với tình huống không thể chịu đựng được như vậy.
Tuy nhiên, Lâm Thanh Nham cũng muốn thấy Diệp Huyền có thể lấy hết can đảm để đối mặt trực diện với sự khiêu khích trần trụi của đối phương. Lúc này, trong lòng Lâm Thanh Nham đang rất mâu thuẫn. Cô không muốn nhìn thấy Diệp Huyền bị mọi người bài xích và nhắm vào, nhưng cô hy vọng rằng Diệp Huyền có thể dũng cảm đối mặt với mọi thứ.
Diệp Huyền thông minh như vậy, đương nhiên biết những vướng mắc và lo lắng trong lòng Lâm Thanh Nham.
“Tôi sẽ có mặt trong bữa tối hôm nay, chắc chắn sẽ đi.”
Giọng điệu của Diệp Huyền rất thản nhiên, nhưng lại có chút chắc chắn: “Tôi sẽ đánh vào mặt những kẻ khinh thường tôi, sẽ không để cho bất luận kẻ nào cướp cô đi.”
Lâm Thanh Nham hơi sửng sốt, trong mắt lóe lên một chút cảm xúc rung động, nhìn chằm chằm Diệp Huyền. Cô vốn là một người mạnh mẽ, vì vậy đã được định sẵn để chọn một người đàn ông có khí thế và thực lực mạnh hơn mình, để cô có thể cảm nhận được cảm giác an toàn thực sự.
Lúc này, câu trả lời của Diệp Huyền không thể nghi ngờ đã khiến Lâm Thanh Nham cảm thấy càng thêm ngọt ngào và hạnh phúc. Vừa có bản lĩnh lại vừa có trách nhiệm, đây mới là người đàn ông xứng đáng với tình yêu và sự trân trọng sâu sắc của cô.
“Diệp Huyền, cảm ơn anh...”
Lâm Thanh Nham khẽ nói, khuôn mặt ngại ngùng, sự dịu dàng chứa trong đôi mắt sáng.
“Không cần cảm ơn.”
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng nói: “Mặc dù cô còn chưa bày tỏ thái độ của mình, nhưng trong lòng tôi, cô đã là người của Diệp Huyền của tôi rồi. Hơn nữa, chúng ta đã từng tiếp xúc thân mật, không phải sao?”
Trong quán cà phê, vài nam nữ thanh niên đang uống cà phê gần đó không khỏi vụng trộm nhìn hai người, ánh mắt trở nên có chút kỳ quái.
“Người đẹp kia không phải là Lâm Thanh Nham của Tập đoàn Lâm Thị, Lâm tổng sao?”
“Hình như tôi nghe anh chàng đẹp trai kia nói rằng anh ta và Lâm Thanh Nham từng có tiếp xúc thân mật!”
“Họ là một đôi à?”
“Lâm Thanh Nham xinh đẹp như tiên nữ, là bạn trai của cô ấy cũng quá hạnh phúc rồi...”
Nghe thấy những người bên cạnh thầm bàn tán, Lâm Thanh Nham không khỏi xấu hổ. Cô bí mật đá Diệp Huyền dưới gầm bàn, nhẹ giọng nhắc nhở:
“Anh nói chuyện có thể nhỏ tiếng chút được không…”
Không ngờ, Diệp Huyền lợi dụng tình huống này, bắt lấy đôi chân xinh đẹp của Lâm Thanh Nham!
“Anh đang làm gì thế?”
Lâm Thanh Nham giật mình, khuôn mặt càng đỏ hơn!
“Ha ha, đôi chân cực phẩm như vậy đương nhiên phải sờ mó một chút rồi.”
Nói rồi, bàn tay Diệp Huyền trượt trên đôi chân xinh đẹp của Lâm Thanh Nham, âm thầm sờ từ dưới lên!
“A!”
Cảm giác tê dại như điện giật khiến Lâm Thanh Nham nhẹ giọng hừ ra, khiến những người xung quanh càng nhìn lại, cứ như vậy, khuôn mặt của cô đỏ bừng.
Diệp Huyền cười xấu một tiếng, sau đó đứng lên:
“Người đẹp, tâm trạng tôi hôm nay không tốt nên không về công ty nữa, buổi tối gặp lại.”
Lâm Thanh Nham không ngờ Diệp Huyền lại to gan đến vậy, trong lòng vừa xấu hổ vừa giận dữ, nhưng cơ thể lại cảm thấy thoải mái chưa từng có. Điều này khiến trong lòng Lâm Thanh Nham thầm cảm thấy vui vẻ, thậm chí còn khao khát Diệp Huyền lại trêu chọc mình một lần nữa!
“Mình… Rốt cuộc mình đang nghĩ cái quái gì vậy?”
Lâm Thanh Nham sờ trái tim đang đập mãnh liệt của mình, nhưng lại vô cùng mong chờ tiếp xúc mập mờ tiếp theo, đồng thời trong lòng tự hỏi:
“Chẳng lẽ Diệp Huyền nói không sai, mình là người ngoài lạnh trong nóng sao?”
Sau khi đi ra khỏi quán cà phê, Diệp Huyền không lập tức rời đi mà thầm chú ý tới biểu hiện của Lâm Thanh Nham.
“Mình đoán không sai mà, bề ngoài Thanh Nham là một tổng giám đốc độc đoán, nhưng trên thực tế cô ấy là một người đẹp trong ngoài bất nhất...”
Diệp Huyền nhẹ nhàng cong môi, nghĩ rằng cuộc sống sau này của mình nhất định sẽ rất thú vị.
Lâm Vân Bạch từ trong tòa nhà nhìn xuống, đúng lúc thấy nụ cười xấu xa của Diệp Huyền, trong mắt không khỏi càng thêm ý lạnh:
“Chờ xem, tối nay tôi sẽ khiến anh hoàn toàn rời khỏi nhà họ Lâm!”
Thời gian thoáng cái đã qua, đã đến giờ ăn tối.
Chương 175: Tâm tư của Lâm Thanh Nham
Chẳng mấy chốc đã đến buổi tối, đã đến lúc ăn tối với nhà họ Tống.
“Thanh Nham, đến lúc phải đi rồi.”
Lâm Vân Bạch cố ý chọn một bộ đồ thiết kế riêng để mặc. Vẻ mặt kích động và phấn khích, bởi vì bữa tối tối nay có ý nghĩa rất lớn đối với ông!
Đầu tiên, nhà họ Lâm có thể có cơ hội tham dự bữa tiệc của Phiền Chiến Vương, họ thậm chí sẽ đạt được một đỉnh cao khác!
Thứ hai, thông qua Tống Khải và nhà họ Tống, Diệp Huyền sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm, sau đó, Lâm Thanh Nham và Tống Khải sẽ ở bên nhau, rồi đây nhà họ Lâm cũng có thể một bước lên trời!
Nhất cử lưỡng tiện!
Vì lễ nghi, Lâm Thanh Nham cũng đổi trang phục công sở hàng ngày bằng một chiếc váy trễ vai màu đỏ!
Một chiếc áo choàng nhỏ màu đen được khoác trên đôi vai trắng ngần, khiến cô càng thêm gợi cảm và quyến rũ. Trên ngực có một chiếc dây chuyền kim cương, làm cho đỉnh đôi cao chót vót càng thêm mê người!
Dưới váy, một đôi chân dài được quấn trong vớ cao màu đen, phác thảo đôi chân đẹp mượt mà và thon thả. Chiếc váy này mang theo vẻ cao quý trong sự gợi cảm, khiến Lâm Thanh Nham dụ hoặc mê người. Thấy cô gái ăn mặc tỉ mỉ, Lâm Vân Bạch không khỏi gật đầu:
“Con gái cha thật sự xinh đẹp như tiên nữ, Tống Khải nhất định sẽ bị con câu hồn, haha!”
Lâm Thanh Nham không khỏi cau mày: “Cha, con không cố ý mặc quần áo cho Tống Khải xem, cha đừng nghĩ sai lệch. Hơn nữa, con sẽ không chọn Tống Khải.”
Lâm Vân Bạch lập tức tức giận: “Cha không thể hiểu nổi, Diệp Huyền ngoại trừ có chút võ công, cộng thêm biết chút y thuật thì rốt cuộc có gì tốt?”
Lâm Thanh Nham quay mặt lại, nói rất bất mãn: “Cha, nếu cha lại hạ thấp Diệp Huyền như vậy nữa thì con sẽ không đi ăn với cha nữa đâu.”
“Con!”
Lâm Vân Bạch bực mình nhưng vẫn kìm nén cơn giận, hắn biết tính tình của Lâm Thanh Nham:
“Được rồi, được rồi, cha không phát biểu ý kiến nữa! Kêu Diệp Huyền cùng đi đi!”
Nếu là bình thường, Lâm Vân Bạch sẽ không bao giờ đưa Diệp Huyền đi cùng. Nhưng đêm nay thì khác, theo Lâm Văn Bạch nghĩ, tối nay Diệp Huyền nhất định sẽ xấu mặt, cho nên nhất định phải có mặt!
Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện từ trong góc: “Tôi ở đây!”
“Hừ.”
Lâm Văn Bạch hừ mũi lạnh lùng, hiển nhiên vẫn còn khó chịu chuyện Diệp Huyền đẩy Tống Khải vào trong vòng tay mình hôm nay. Không ngờ, Diệp Huyền hoàn toàn không nhìn Lâm Vân Bạch mà đi tới trước mặt Lâm Thanh Nham, nhìn từ đầu đến chân, sau đó cảm khái nói:
“Thanh Nham, cô thật xinh đẹp! Vừa cao quý lại gợi cảm!”
“Thật sao?”
Lâm Thanh Nham không ngờ Diệp Huyền lại đột nhiên ngọt ngào như vậy, trong lòng cô rất vui vẻ nhưng ngoài miệng vẫn nói khác:
“Anh đừng có mà suy nghĩ nhiều, tôi không cố ý mặc đẹp cho anh xem đâu.”
Trên thực tế, đúng thật là Lâm Thanh Nham cố ý ăn diện cho Diệp Huyền xem!
Diệp Huyền đương nhiên tự hiểu!
Hơn nữa, vừa rồi Diệp Huyền cũng nghe được Lâm Thanh Nham tức giận mắng Lâm Vân Bạch để bảo vệ mình. Người phụ nữ lạnh lùng này luôn không chịu mở miệng nhận thua!
Lâm Vân Bạch nhìn Diệp Huyền, thấy hắn mặc quần áo bình thường như hàng ngày, toàn thân ước chừng chưa đến ba trăm tệ!
Ngay cả đôi giày thể thao cũng giặt đến hơi bạc màu!
“Anh sẽ ăn tối với chúng tôi trong bộ dạng này sao?”
Lâm Vân Bạch nhìn chằm chằm Diệp Huyền với vẻ mặt không vui!
“Cháu ăn mặc sạch sẽ, có gì không ổn sao?” Diệp Huyền hỏi lại.
“Đương nhiên không ổn!”
Lâm Vân Bạch nghiến răng nói: “Tối nay là tham dự bữa tối của nhà họ Tống, nhà họ Lâm chúng ta không thể mất lễ tiết! Anh ăn mặc tồi tàn như vậy chính là không nể mặt nhà họ Tống!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Không phải cũng chỉ là một nhà họ Tống nhỏ nhoi mà thôi sao, một ông già nhà họ Tống có đáng để cháu phải ăn diện trang trọng đi gặp không? Cháu có thể đi ăn với ông ta là đã cho ông ta mặt mũi lắm rồi!”
“Anh!”
Lâm Vân Bạch lập tức bị lời nói của Diệp Huyền khiến giận không thở nổi. Diệp Huyền nhún vai: “Thế nào, nếu chú không muốn cháu đi thì cháu không đi nữa.”
Lâm Vân Bạch thầm mắng trong lòng, nhất định Diệp Huyền phải ở đó, bởi vì tối nay hắn chính là trò cười!
“Cùng đi đi!”
Lâm Vân Bạch hít sâu một hơi, nghĩ đến đó sẽ khiến Diệp Huyền mất hết mặt mũi, sau đó lập tức đi trước với một bụng tức giận!
“Diệp Huyền...” Vẻ mặt Lâm Thanh Nham xấu hổ.
“Không sao.”
Diệp Huyền không có biểu cảm gì, hắn biết Lâm Thanh Nham đang trong tình thế khó xử, tình cảnh không dễ chịu. Lâm Thanh Nham là người xấu hổ và khó xử nhất. Chỉ do Lâm Vân Bạch quá ngu ngốc. Nhìn thấy nụ cười của Diệp Huyền, Lâm Thanh Nham cũng nhẹ nhàng cong môi, cùng nhau lên đường.
“Diệp Huyền, anh ngồi ghế phó lái đi.”
Lâm Vân Bạch hiển nhiên không muốn nhìn thấy Diệp Huyền và Lâm Thanh Nham ngồi cạnh nhau, Diệp Huyền cũng không có ý kiến, nhưng trong lòng Lâm Thanh Nham lại cảm thấy mất mát. Cô vốn muốn ngồi ở hàng ghế sau với Diệp Huyền để nhân cơ hội thân thiết hơn.
Một bên khác, Lâm lão gia và Lý Gia Tuệ cũng lên xe của gia đình và lên đường.
“Thanh Nham, em tới rồi!”
Ngay khi hai chiếc xe lần lượt dừng lại, Tống Khải mỉm cười chào hỏi họ!
Khi nhìn thấy Lâm Thanh Nham xinh đẹp và rung động lòng người, ánh mắt anh ta đột nhiên sáng lên!
Nhưng khi ánh mắt anh ta nhìn về phía Diệp Huyền thì lập tức giễu cợt: “Ha ha, anh thật sự có gan tới!”
Tống Khải nói chuyện với Diệp Huyền bằng âm lượng không to nhưng thể hiện rõ sự khinh bỉ và mỉa mai.
Sắc mặt Lâm Thanh Nham thay đổi, còn Lâm Vân Bạch thầm cười thầm trong lòng. Ông không đối phó được Diệp Huyền, chẳng lẽ Tống Khải và nhà họ Tống còn không đối phó được với hắn sao? Lâm Vân Bạch nóng lòng muốn nhìn thấy Diệp Huyền bị dạy dỗ một bài học.
Tuy nhiên, Diệp Huyền khẽ mỉm cười, thờ ơ trả lời Tống Khải: “Tôi có gì mà không dám tới, sợ anh cắn tôi à?”
“Anh!”
Ánh mắt Tống Khải đột nhiên đông cứng lại, đương nhiên anh ta biết Diệp Huyền đang chế giễu anh ta là chó cắn người!
Lâm Thanh Nham cười thầm trong lòng, khả năng mắng người của Diệp Huyền thật sự rất tốt. Lâm lão gia lo lắng hai người sẽ trở mặt nên vội vàng mỉm cười nói:
“Tống Khải, ông nội và cha cậu đã tới chưa?”
Lúc này Tống Khải mới dời lực chú ý khỏi Diệp Huyền, miễn cưỡng cười nói: “Họ đã đến rồi, ở đằng kia!”
Một ông lão mặc bộ đồ nhà Đường với bộ râu trắng và một người đàn ông trung niên với khuôn mặt vuông vức đang đứng trước một chiếc Bentley. Hiển nhiên, hai người là ông nội và cha Tống Khải là Tống Quốc Đống và Tống Lâm Thịnh. Họ đứng trước xe nhưng lại không đến chào hỏi, thậm chí trong mắt còn có vẻ lạnh lùng. Có thể thấy được họ đang chờ người của nhà họ Lâm tới chào hỏi trước.
“Ông Tống, phó cục Tống, mọi người vẫn khoẻ chứ?”
Lâm Vân Bạch lập tức vội vàng đi tới lấy lòng!
Lâm lão gia và Lâm Thanh Nham cũng vội vàng bước lên phía trước nói: “Thật sự xin lỗi vì đã để hai người chờ lâu!”
“Không sao.”
Tống Quốc Đống và Lâm lão gia đã quen biết nhau từ trước nên ông ta lịch sự trả lời. Nhưng con trai ông ta, Tống Lâm Thịnh lại cười thờ ơ trả lời:
“Không có gì, chúng tôi cũng chỉ vừa xuống xe.”
Ông ta thầm nói trong lòng, nhà họ Lâm các ngươi dựa vào cái gì mà lại để chúng tôi đợi ở đây? Không giống như Tống Quốc Đống, một người khéo ăn khéo nói đã nghỉ hưu, con trai ông Tống Lâm Thịnh đang ở thời kỳ đỉnh cao, ông ta giữ một vị trí quan trọng trong Cảnh Bộ và là người đứng đầu nhà họ Tống.
Đây cũng là thời kỳ vinh quang và rực rỡ nhất của ông ta, địa vị của ông ta ở Dương Thành cực kỳ cao, mọi người ở mọi tầng lớp xã hội đều muốn nịnh bợ, lấy lòng ông ta.
Tuy nhiên, Diệp Huyền không quen nhìn thể loại tự cao tự đại này. Cho nên khi Diệp Huyền phát hiện Tống Lâm Thịnh có dáng vẻ cao ngạo, xem thường nhà họ Lâm, hắn cũng hờ hững, không chủ động chào hỏi.
“Vị này là ai?”
Tống Lâm Thịnh cũng phát hiện thái độ của Diệp Huyền rất kiêu ngạo, ông ta thấy Diệp Huyền ăn mặc bình thường vì thế lạnh lùng hỏi:
“Lâm lão gia, hắn là tài xế của ông sao?”