-
Chương 161-165
Chương 161: Sùng bái Diệp Huyền
“Mày nói gì? Tụi tao không thể đánh bại mày à?”
Nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của Diệp Huyền, bốn người đó lập tức nghiến răng. Thế nhưng Khổng Thiên lại bình tĩnh nói:
“Được, rất mạnh miệng?”
“Mày thật sự cho rằng Tập đoàn Lâm Thị của của tụi mày liên tiếp lấy được vài dự án lớn, lật đổ Tập đoàn Thiên Di, trở nên nổi danh, cho nên không coi nhà họ Khổng tụi tao ra gì, đúng không?”
“Tụi mày coi như xong đời rồi, cho dù nhà họ Phùng ở thời hoàng kim nhất cũng phải nhún nhường trước mặt nhà họ Khổng, gặp tao cũng phải cung kính gọi một tiếng nhị thiếu gia Khổng!”
Sau đó, trước mặt mọi người, gã đổ đầu thuốc và tàn thuốc lá lên vỉ nướng, nhổ nước bọt, thậm chí đổ toàn bộ rác lên đó!
“Nghe rõ đây, nếu không muốn chết thì lập tức quỳ xuống ăn hết đống này cho tao!”
Vừa nói, hắn còn chỉ vào Trương Vãn Thanh: “Còn cô bạn gái xinh đẹp của mày, cô ta cũng phải quỳ xuống hầu hạ ông đây trước mặt tất cả mọi người!”
“Nếu tụi mày dám không nghe lời, tao sẽ khiến tụi mày bò đi ra!”
“Và chỉ trong vòng một tuần, Tập đoàn Lâm Thị cũng sẽ phải đóng cửa! Đến lúc đó, tổng giám đốc của mày, Lâm Thanh Nham, e rằng cũng phải quỳ xuống hầu hạ ông đây!”
Vừa nói, Khổng Thiên vừa đẩy một đống rác trên vỉ nướng tới trước mặt Diệp Huyền: “Bây giờ mày có năm giây để suy nghĩ, tao sẽ đếm ngược!”
“Năm!”
“Bốn!”
Tám, chín cao thủ vây quanh Khổng Thiên lần lượt đứng lên, tất cả đều dữ tợn và hung ác, sẵn sàng đánh người bất cứ lúc nào!
Thấy dáng vẻ kiêu căng của Khổng Thiên, Diệp Huyền cũng không vội mà cười nói: “Không cần suy nghĩ, tôi chọn đánh!”
Lời này vừa dứt, Diệp Huyền gầm lên như rồng, lập tức xông tới trước mặt Khổng Thiên, ấn đầu gã vào bàn đá cẩm thạch!
Ầm!
Đầu Khổng Thiên bị Diệp Huyền đè mạnh lên bàn ăn rồi giữ nguyên, máu chảy ra đầy mặt gã.
Hành động của Diệp Huyền nhanh đến mức không hợp thói thường!
Không ít người có mặt thấy cảnh tượng trước mặt đều sửng sốt, ngay cả Khổng Thiên cũng mất vài giây mới phản ứng lại, lập tức hét lên!
“Ôi trời, anh Diệp Huyền cũng quá lợi hại rồi!”
Dương Duy và Chu Tiểu Phỉ không khỏi hít vào một hơi, vừa lo lắng vừa kích động!
“Nhị thiếu gia!”
Mười cao thủ dưới trướng Khổng Thiên lập tức nhảy dựng lên, cùng nhau xông tới, trên tay vài người còn cầm đao dài!
“Anh Diệp Huyền, cẩn thận!”
Mặc dù Trương Vãn Thanh biết Diệp Huyền thân thủ bất phàm, tuy nhiên trong lúc nhất thời cũng bị dọa đến hét ầm lên!
“Đừng lo lắng, mấy tên vô dụng này không có gì phải sợ.”
Diệp Huyền hơi nhếch khóe miệng, xông vào giữa hơn mười tên cao thủ như chốn không người, giơ tay lên tát từng cái một!
Bốp, bốp, bốp!
Mỗi cái tát vang lên, khuôn mặt của một cao thủ lập tức sưng lên rồi nứt ra, đập mạnh vào tường hoặc bàn ăn, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn!
Chẳng mấy chốc!
Hơn mười mấy tên đàn ông cường tráng ngã xuống đất kêu la thảm thiết, hiện trường cực kỳ tàn khốc!
“Mạnh, quá mạnh!”
Dương Duy và Chu Tiểu Phỉ hưng phấn đến mức gần như quỳ xuống thán phục!
Trương Vãn Thanh vốn dĩ đã rất ngưỡng mộ và sùng bái Diệp Huyền, nhưng lúc này cô lại càng vui hơn, ánh mắt nhìn Diệp Huyền đầy yêu thương!
Người đàn ông cô yêu thực sự quá uy vũ!
“Làm sao có thể...”
Mười cao thủ càng thêm bối rối, Diệp Huyền trông có vẻ nhã nhặn nhưng thực sự đã hạ gục đám người cơ bắp cường tráng chỉ trong vài giây!
“Hừ.”
Diệp Huyền từ trên cao nhìn xuống họ, vẻ mặt chế nhạo: “Một đám người chỉ có vẻ hào nhoáng bên ngoài mà dám ngang ngược, hô mưa gọi gió! Hôm nay xứng đáng bị dạy dỗ!”
Nói đến đây, Diệp Huyền nhấc chân lên, trong nháy mắt bẻ gãy tay và chân của chúng!
Nhanh chóng và gọn gàng, không thể thương lượng!
Chuyện này đương nhiên cũng có oán hận cá nhân của Diệp Huyền trong đó, bởi vì mấy người này gây chuyện đã làm gián đoạn bầu không khí lãng mạn ‘nụ hôn đầu’ của Diệp Huyền và Trương Vãn Thanh!
Vì vậy, khi đối mặt với những tên khốn này, hắn nhất định phải dạy dỗ chúng thật tốt!
“A!”
Hiện trường liên tiếp vang lên những tiếng kêu thảm thiết không ngừng, mười người đồng loạt gãy tay chân, tiếng rên liên hồi, khiến Khổng Thiên sợ tới mặt tái nhợt!
Gã không ngờ thân thủ của Diệp Huyền lại đáng sợ như vậy!
“Chạy!”
Mặc dù Khổng Thiên ngang ngược, nhưng gã cũng không ngu, đương nhiên gã biết nếu lúc này không chạy thì không xong!
Chỉ cần hôm nay thoát một kiếp, về sau không lo không có cơ hội báo thù!
Bốp!
Ngay lúc gã chuẩn bị đứng dậy chạy ra ngoài, Diệp Huyền đá con dao cắt dưa trên đất, lập tức trúng bắp chân của Khổng Thiên!
“A!”
Khổng Thiên hét lên thảm thiết, mạch máu ở bắp chân bị con dao cắt đứt, gã ngã xuống đất!
“Chớ nóng vội chạy, vừa rồi chính anh đã nói muốn tôi ăn hết toàn bộ rác trên vỉ nướng, đúng không?”
Diệp Huyền từng bước tiến lại gần Khổng Thiên, giọng nói rét lạnh!
“Mày!”
Khổng Thiên sợ tới mức vẻ mặt như tro tàn, đôi mắt hiện lên vẻ oán hận: “Mày phế bỏ chân tao còn chưa đủ sao? Người anh em, là người thì không thể quá đáng!”
“Ha ha.”
Diệp Huyền cười nói: “Cái tên khốn kiếp như anh nói ra lời này không cảm thấy nực cười sao? Nếu như không phải tôi có bản lĩnh thì bây giờ e rằng đã bị mấy người này đánh chết rồi!”
Sắc mặt Khổng Thiên cứng đờ, gã biết uy hiếp của mình không thể thay đổi quyết định của một cao thủ như Diệp Huyền nữa!
“Không, tao không ăn đống rác rưởi này!”
Gã tuyệt vọng lui về sau, muốn rời xa cái đống rác trên vỉ nướng!
“Ha ha.”
Ánh mắt Diệp Huyền sắc bén: “Cho dù hôm nay thần tiên có đến cũng không thể cứu anh đâu, nhất định phải ăn hết cho tôi! Dương Duy! Bây giờ đến lúc cho cậu trả thù rồi đấy!”
“Cảm ơn đại ca đã cho em cơ hội này!”
Dương Duy lúc này tràn đầy hưng phấn!
“Dương Duy, mày dám động tao thử xem?”
Khổng Thiên khàn giọng quát lên: “Mày không là cái thá gì trong Tập đoàn Lâm Thị, còn tao là thiếu gia của nhà họ Khổng giàu có! Mày dám làm vậy với tao sao?”
Nhìn dáng vẻ vùng vẫy giãy chết của Khổng Thiên, Dương Duy nghiến răng cười dữ tợn:
“Nếu là trước kia, tôi có thể lựa chọn nhẫn nhịn! Nhưng bây giờ thì khác, bởi vì tôi có đại ca Diệp Huyền chống lưng!”
Lời vừa dứt!
Dương Duy gắt gao túm lấy đầu Khổng Thiên, ấn trực tiếp lên vỉ nướng, ép gã ăn rác trên đó, ngay cả mặt gã cũng bị lò nướng làm bỏng đỏ.
Khổng Thiên đột nhiên cảm thấy buồn nôn, bụng quặn thắt, quả thật nghĩ đến cái chết!
Nhưng không ai thông cảm với gã!
Ngay cả Trương Vãn Thanh, người luôn thiện lương, cũng thầm vỗ tay tán thưởng khi nhìn thấy tình huống này!
Bởi vì Diệp Huyền nói không sai, nếu như không phải hắn có thực lực mạnh thì người ngã xuống đất chịu thiệt lúc này có lẽ là người phía họ!
Trương Vãn Thanh và Chu Tiểu Phỉ rất có thể sẽ thật sự bị ép quỳ xuống hầu hạ Khổng Thiên!
Những kẻ ác độc như họ xứng đáng bị dạy một bài học!
Đúng lúc này, một nhóm người khác lao vào với tốc độ cực kỳ nhanh!
Họ đều là cao thủ của nhà họ Khổng!
Hóa ra quản lý nhà hàng thấy hai bên làm lớn chuyện, sợ bị ảnh hưởng nên nhanh chóng liên lạc với người của nhà họ Khổng!
Đồng thời, anh ta cũng gọi cảnh sát, cảnh sát chắc cũng sẽ nhanh chóng đến đây.
“Quản gia Hoàng!”
Khi Khổng Thiên nhìn thấy người đàn ông cầm đầu đám người, gã lập tức kích động đến mức bật khóc!
“Nhị thiếu gia!”
Quản gia Hoàng thấy Khổng Thiên bị bắt nạt đến mức không còn hình người, thấy tất cả mười cao thủ của nhà họ Khổng đều bị phế bỏ, ông ta lập tức nổi giận: “Chuyện này do ai làm?!”
“Chính là tên này!”
Khổng Thiên tức giận chỉ vào Diệp Huyền, gầm lên đáp: “Giết hắn cho tôi, giết hết bọn chúng!”
Chương 162: Ác nhân cáo trạng trước
“Ranh con! Lá gan không nhỏ nha!”
Quản gia Hoàng liếc nhìn Diệp Huyền, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi, đồng thời, một luồng khí tức dữ tợn trào ra từ cơ thể ông ta, hiển nhiên ông ta mạnh hơn những cao thủ kia vô số lần!
Dương Duy và những người khác cũng sợ hãi, vẻ mặt lo lắng bất an. Có thể thấy được quản gia Hoàng này không phải là cao thủ bình thường, ông ta cũng khá nổi danh trong giới, ai cũng phải cho ông ta chút mặt mũi!
“Diệp Huyền, mày xong đời rồi!”
“Quản gia Hoàng nhất định có thể đánh bại mày!”
Khổng Thiên điên cuồng gầm lên, khuôn mặt nở nụ cười gằn, chờ nhìn thấy Diệp Huyền bị dạy cho một bài học!
Tuy nhiên, Diệp Huyền rất bình tĩnh.
“Sao đây, chẳng lẽ ông cũng muốn bị đánh?”
Hắn bình tĩnh châm một điếu thuốc, phớt lờ quản gia Hoàng: “Nếu có, làm phiền nhanh lên, chúng tôi đều đói bụng rồi, đang chờ được ăn đây.”
Quản gia Hoàng tức giận đến mức toàn thân run rẩy: “Mấy chục năm qua, chưa có ai dám nói chuyện phách lối với tôi như cậu!”
Vừa nói, ông ta vừa tiến lên một bước, định phế tay Diệp Huyền!
Đúng lúc này, vài cảnh sát vội vã xông vào, hiển nhiên họ đã nhận được cuộc gọi từ quản lý nhà hàng!
“Tất cả lập tức dừng tay!”
Đội trưởng Trần, người dẫn đầu, có khuôn mặt vuông vắn và ánh mắt sáng ngời. Anh ta là đội trưởng hoạt động đặc biệt quyền lực nhất dưới trướng cục trưởng Hình của Cảnh Bộ, địa vị tương đối cao.
“Để nghênh Phiền Chiến Vương trở về Dương Thành, Cảnh Bộ đã triển khai quản lý an ninh, giai đoạn này là thời kỳ kiểm soát chặt chẽ nhất, vậy mà các người dám đánh nhau, gây rối ở đây?”
Âm thanh đội trưởng Trần lạnh thấu xương, quát hỏi mọi người!
Nghe đội trưởng Trần nhắc đến Phiền Chiến Vương, ánh mắt đang dữ tợn của quản gia Hoàng lập tức co rụt lại. Bởi vì đến Phiền Chiến Vương sắp trở về Dương Thành, lãnh đạo cấp cao trong thành phố đã ra lệnh tất cả các gia tộc lớn và thế lực phải an phận, không được gây rắc rối cho Cảnh Bộ!
Nếu không, Cảnh Bộ chắc chắn sẽ truy cứu trách nhiệm, ngay cả tập đoàn thuộc gia tộc cũng sẽ bị trị tội!
Tình huống thông thường sẽ ban lệnh tạm ngừng kinh doanh, đóng cửa để chỉnh đốn, nếu nghiêm trọng, tất cả các dự án lớn sẽ bị chấm dứt và phải tiếp nhận điều tra!
Mặc dù nhà họ Khổng rất lợi hại nhưng cũng tuyệt đối không dám thách thức quyền lực của Cảnh Bộ vào thời điểm dầu sôi lửa bỏng này!
Cho nên, trong lòng quản gia Hoàng cũng biết không có cơ hội dạy cho Diệp Huyền một bài học. Tuy nhiên, ông ta không bằng lòng dễ dàng thỏa hiệp, nếu không một khi sự việc bị lan truyền, danh tiếng của nhà họ Khổng chắc chắn sẽ bị tổn hại. Gia chủ nhà họ Khổng nhất định sẽ trách phạt ông ta!
Quản gia Hoàng tức giận chỉ vào Diệp Huyền, ánh mắt dữ tợn nói: “Đội trưởng Trần, tên này đánh nhị thiếu gia nhà họ Khổng, tay chân của mười thuộc hạ dưới trướng nhà họ Khổng cũng bị hắn phế bỏ, xin hãy bắt hắn!”
Nhị thiếu gia Khổng Thiên cũng lập tức la to, đánh đòn phủ đầu nói: “Đội trưởng Trần, tên khốn kiếp này không xem pháp luật ra gì, hắn dám khiêu chiến với Cảnh Bộ, anh phải làm chủ cho chúng tôi!”
Hai người nhìn nhau cười tà một tiếng, lần này Diệp Huyền nhất định sẽ chịu thiệt, Tập đoàn Lâm Thị cũng sẽ gặp rắc rối lớn!
“Mấy người!”
Thấy họ đổ hết trách nhiệm và tội về phía Diệp Huyền, Trương Vãn Thanh và Dương Duy đều tức giận!
Mấy tên khốn kiếp này, thực sự quá đáng ghét!
“Đội trưởng Trần, xin đừng nghe họ nói bậy!”
Thấy Khổng Thiên và quản gia Hoàng vô liêm sỉ như vậy, Trương Vãn Thanh không khỏi đứng lên bênh vực Diệp Huyền: “Tôi là nhân chứng, tôi có thể chứng minh Khổng Thiên đánh Dương Duy và Chu Tiểu Phỉ trước!”
Dương Duy và Chu Tiểu Phỉ cũng vội vàng gật đầu nói: “Đội trưởng Trần, trong nhà hàng có camera giám sát, anh đừng tin những lời nói bậy của Khổng Thiên!”
“Ồ?”
Đội trưởng Trần không khỏi cau mày, sau đó nhìn người quản lý: “Phiền anh lấy video giám sát ra!”
“Chuyện này...”
Người quản lý có vẻ khó xử, bởi vì Khổng Thiên và quản gia Hoàng đang nhìn chằm chằm anh ta bằng ánh mắt dữ tợn!
“Đội trưởng Trần...”
Người quản lý trả lời với vẻ mặt né tránh: “Camera giám sát trong nhà hàng của chúng tôi đúng lúc bị hỏng, vẫn chưa được sửa chữa, vì vậy... không thể cung cấp được!”
“Không có video giám sát?”
Đội trưởng Trần nhíu mày nói: “Nếu anh đã gọi cảnh sát, vậy chắc hẳn anh thấy được ai ra tay trước, đúng không?”
“Chuyện này...”
Người quản lý hít sâu một hơi, làm sao anh ta có gan thú nhận người gây chuyện trước là Khổng Thiên được, làm vậy khác nào không muốn sống nữa?
“Tôi, tôi không nhìn thấy.”
Trước sự uy hiếp của nhà họ Khổng, người quản lý không còn lựa chọn nào khác ngoài nói dối: “Tôi nghe thấy có tiếng ai đó đánh nhau trong phòng riêng, vì vậy tôi ngay lập tức gọi cảnh sát...”
Khổng Thiên lập tức nắm lấy cơ hội tố cáo: “Đội trưởng Trần, anh thấy đầu tôi chảy máu, chân tôi cũng bị gãy, bạn bè của tôi cũng bị gãy tay chân!”
“Tất cả đều là lỗi của Diệp Huyền! Đội trưởng Trần, anh là người chịu trách nhiệm trong khu vực này, nếu mọi người biết ở đây có một cuộc tấn công nghiêm trọng như vậy, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến anh!”
Nghe xong lời của Khổng Thiên, đội trưởng Trần thấy đầu Khổng Thiên quả thật đang chảy máu, người của nhà họ Khổng nằm trải dài trên mặt đất, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Nếu chuyện này bị cục trưởng Hình biết được, nhất định sẽ cảm thấy anh ta không biết cách quản lý, có lẽ lúc đó anh ta sẽ bị cấp trên trách phạt. Cho nên anh ta nhìn chằm chằm Diệp Huyền hỏi: “Anh Diệp này, anh là người làm Khổng Thiên và họ bị thương đúng không?”
Dương Duy không thể ngừng lo lắng, đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, bởi vì một khi Diệp Huyền bị định tội, vậy thì Diệp Huyền sẽ bị nhận định vi phạm lệnh của cục trưởng Hình và Cảnh Bộ!
Khi đó, không chỉ Diệp Huyền sẽ bị Cảnh Bộ bắt, mà ngay cả Tập đoàn Lâm Thị cũng sẽ bị liên lụy, bị đình chỉ để điều tra, hậu quả khó lường!
Không ngờ, sau khi nghe câu hỏi của đội trưởng Trần, Diệp Huyền cười điềm tĩnh đáp: “Đúng vậy, tôi đánh họ vì họ đáng bị đánh.”
Nghe xong câu trả lời của Diệp Huyền, Dương Duy vội vã nói: “Đội trưởng Trần, thật sự là Khổng Thiên đã gây chuyện đánh người trước, đại ca Diệp Huyền mới dạy cho họ một bài học!”
Tuy nhiên, Khổng Thiên và quản gia Hoàng lại cười âm hiểm nói: “Dương Duy, các người cùng một nhóm, lời nói không có tác dụng! Đội trưởng Trần, bây giờ Diệp Huyền đã nhận tội, các anh nhanh chóng bắt hắn về cục đi!”
Đội trưởng Trần đương nhiên biết Khổng Thiên là loại người gì, cũng đoán được Khổng Thiên đang vu khống Diệp Huyền. Nhưng nhà hàng không cung cấp được camera giám sát, Diệp Huyền lại thừa nhận rằng hắn đã tự mình đánh người, bây giờ để chào đón Phiền Chiến Vương, đội trưởng Trần không thể không tuân theo quy tắc.
“Theo quy định, anh phải đi cùng với chúng tôi.”
Đội trưởng Trần bất đắc dĩ nói với Diệp Huyền, cho rằng người thanh niên này quá bốc đồng. Khổng Thiên và quản gia Hoàng lập tức cười nói: “Diệp Huyền, vào tù nhớ ngoan ngoãn cải tạo! Trân quý cơ hội còn gặp nhau đi!”
“Bởi vì Dương Duy và người phụ nữ của mày có lẽ sẽ không sống được tới lúc mày ra tù! Đây là quả báo vì mày đã khiêu khích tụi tao!”
Thấy họ kiêu ngạo và phách lối như vậy, Diệp Huyền không khỏi bật cười: “Vốn dĩ tôi cũng chẳng muốn truy cứu, nhưng không ngờ anh lại tìm đường chết, được rồi, tôi sẽ thỏa mãn cho mấy người!”
Vừa nói, Diệp Huyền vừa bình tĩnh lấy điện thoại ra gửi tin nhắn. Thấy vậy, Khổng Thiên không khỏi giễu cợt: “Chết đến nơi rồi còn giả vờ, thật nực cười!”
Tuy nhiên gã vừa nói xong, điện thoại của đội trưởng Trần đổ chuông, anh ta vội vàng nhìn thông tin người gọi, trong đó rõ ràng hiện lên mấy chữ ‘Cục trưởng Hình’!
Đội trưởng Trần nhanh chóng nhấc điện thoại lên!
“Tiểu Trần, Diệp Huyền, người bây giờ đang đứng đối diện cậu, là một lãnh đạo cấp cao, cậu đừng quan tâm đến việc này nữa, đưa người của cậu ra chờ ở bên ngoài là được.”
Nghe thấy cục trưởng Hình đích thân gọi điện ra lệnh, đội trưởng Trần vội vàng gật đầu đáp: “Vâng!”
Sau khi nhận được điện thoại, ánh mắt của đội trưởng Trần nhìn Diệp Huyền hoàn toàn khác. Anh ta không nói gì thêm nhưng lập tức cùng người của mình đi ra ngoài. Khổng Thiên và quản gia Hoàng không khỏi nghi ngờ, nhanh chóng căng cổ lên hét:
“Đội trưởng Trần, anh vẫn chưa đưa Diệp Huyền đi!”
Không ngờ, đội trưởng Trần phớt lờ tiếng la hét của họ, thuận tay đóng cửa lại!
Chương 163: Quả báo
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Thấy đội trưởng Trần đi mất, còn đóng cửa lại, Khổng Thiên trở nên khó hiểu, Dương Duy và Trương Vãn Thanh cũng bối rối. Trái lại, quản gia Hoàng mỉm cười:
“Tôi hiểu rồi, chắc là đội trưởng Trần không muốn chuyện này bị người ngoài biết được, cuối cùng lại liên luỵ đến cậu ta! Cho nên, để chúng ta đóng cửa tự giải quyết!”
Khổng Thiên cũng giễu cợt nói: “Ha ha! Xem ra cơ hội trả thù đã đến! Quản gia Hoàng, đánh chết hắn cho tôi, tên Dương Duy kia cũng không được sống!”
Diệp Huyền không khỏi thầm ngưỡng mộ trí tưởng tượng của họ.
“Thằng ranh, xem tôi xử cậu thế nào!” Lúc này, quản gia Hoàng không nói thêm nữa, nghiến răng vồ lấy Diệp Huyền!
Cuộc tấn công không báo trước này khiến Dương Duy và Trương Vãn Thanh hoảng sợ!
Không ngờ, ngay khi Diệp Huyền vừa đấm ra, quản gia Hoàng lập tức như bị xe tăng đâm vào, bay ra ngoài, ngay cả cổ cũng bị lệch sang một bên!
Nhìn vào tư thế của ông ta, e rằng cho dù có chữa khỏi thì ông ta cũng thành người tàn tật!
Diệp Huyền cong khóe miệng: “Thực lực này mà đòi đấu với tôi? Gan ông cũng lớn quá chứ?
“Ôi...”
Thấy quản gia Hoàng bị hạ gục chỉ trong một giây, Dương Duy và Trương Vãn Thanh bất ngờ. Họ biết võ công của Diệp Huyền rất tốt, nhưng không ngờ thực lực của hắn lại đáng sợ đến mức này!
Nụ cười phách lối của Khổng Thiên lập tức đông cứng lại!
Diệp Huyền đi tới trước mặt gã, ánh mắt mang theo sát khí: “Lúc đầu nếu anh tức thời mà rời đi thì sẽ không bị sao, nhưng anh hết lần này đến lần khác muốn tìm cái chết? Vậy tôi sẽ tiễn anh một đoạn đường.”
Khổng Thiên sợ tới mức quỳ rạp xuống đất thở hổn hển: “Đại ca, xin tha cho tôi!”
“Hừ.”
Diệp Huyền hoàn toàn không nghe lời cầu xin của gã, đạp một phát làm gãy bả vai gã, khiến gã đau đớn hét lên thảm thiết!
Cùng lúc đó, Diệp Huyền đá một thùng bia đến trước mặt Dương Duy: “Vừa rồi Khổng Thiên đập đầu cậu, cậu trả lại gã gấp mười lần cho tôi! Cho gã biết vu oan cho người khác sẽ có kết cục gì!”
“Được!”
Dương Duy cũng không sợ, nhìn thấy cơ hội báo thù tới, nghiến răng giơ chai bia lên, dùng sức đập mạnh vào đầu Khổng Thiên!
Bốp!
Hai chai bia bị đập nát trong nháy mắt, Khổng Thiên đau đớn nhe răng, cái đầu vốn đã chảy máu lại càng thêm nhiều máu!
Tuy nhiên, giáo huấn chỉ mới bắt đầu!
Nếu đã trả lại gấp mười thì còn tám chai nữa!
Bốp!
Dương Duy không hề tỏ ra thương xót, cho đến khi chai thủy tinh thứ bảy sắp đập xuống, Khổng Thiên cuối cùng cũng không chịu nổi, hoàn toàn từ bỏ giãy giụa, ngã xuống đất khóc thảm thiết!
“Anh Dương, anh Diệp Huyền, tôi sai rồi, tôi xin lỗi hai anh, xin hai anh tha cho tôi!”
Thấy Khổng Thiên vừa rồi vẫn còn ngang ngược, không coi ai ra gì, bây giờ vậy mà thật sự quỳ xuống cầu xin tha mạng, trong lòng Dương Duy cực kỳ vui vẻ!
Chu Tiểu Phỉ và các thành viên của tổ tám cũng cảm thấy rất phấn chấn!
Dám vu oan người khác, đáng chết!
Thời điểm này, Dương Duy, phú nhị đại bị coi là vô dụng, cuối cùng cũng lấy lại được phẩm giá và thể diện đã mất từ lâu!
Cứ như vậy, trong lòng họ càng biết ơn Diệp Huyền vì sự giúp đỡ của hắn!
“Dương Duy, vẫn còn ba chai nữa mới xong.” Diệp Huyền cười nói.
Dương Duy đè thấp giọng nói: “Đầu tên Khổng Thiên này đã đầy máu rồi, nếu đập thêm ba chai nữa, em sợ gã sẽ chết ngay tại chỗ. Không bằng chúng ta nhân cơ hội hố gã một vố?”
“Hố một khoản tiền?”
Diệp Huyền không khỏi khâm phục phản xạ của Dương Duy, vừa cười vừa nói: “Có thể! Năm triệu một chai, ba chai còn lại tổng cộng là hai mươi triệu! Khổng Thiên, anh có đồng ý không?”
“Hai mươi triệu?”
“Được, tôi sẽ đưa cho hai người!”
Khổng Thiên hơi sửng sốt, hiển nhiên không ngờ Diệp Huyền thế mà lại hố mình một vố!
Tuy nhiên để giữ lại cái mạng nhỏ của mình, gã làm sao dám từ chối? Gã lo lắng Diệp Huyền và Dương Duy sẽ đổi ý, cho nên vội vàng gật đầu!
“Chuyển tiền đi!”
Ngay khi Diệp Huyền nói xong, Dương Duy lập tức vui như điên, vội vàng đưa số tài khoản, Khổng Thiên không dám chần chờ, chịu đựng cơn đau nhức kịch liệt, bắt đầu chuyển khoản!
Ting ting!
Chuyển khoản hai mươi triệu thành công!
Bây giờ Dương Duy và Chu Tiểu Phỉ cực kỳ hưng phấn!
Dù sao làm việc trong Tập đoàn Lâm Thị, lương mỗi tháng của họ cũng chỉ hơn ba mươi nghìn. Con số này không là gì so với mức lương hàng tháng ba trăm nghìn của Diệp Huyền!
“Đại ca, chúng ta có sáu người, trung bình mỗi người được hơn ba triệu!”
Dương Duy cười, nhưng Diệp Huyền xua tay đáp: “Tôi không thiếu tiền, mọi người chia nhau đi.”
Trương Vãn Thanh cũng mỉm cười nói: “Tôi chỉ tham gia cho vui thôi, anh không cần chia cho tôi đâu.”
Dương Duy càng vui vẻ hơn: “Vậy thì mỗi người chúng ta có thể nhận được năm triệu! Lần này kiếm bộn rồi!”
“Cảm ơn đại ca và chị dâu đã ban thưởng!”
Chu Tiểu Phỉ và những người khác hưng phấn cúi đầu, trong phòng riêng tràn ngập tiếng cười!
Chỉ có Khổng Thiên là người duy nhất có vẻ mặt đau khổ, trong lòng gã muốn giết chết hết đám người Diệp Huyền!
Tuy nhiên, lúc này gã không dám kiêu ngạo nữa mà nặn ra một nụ cười: “Đại ca, các anh đánh cũng đã đánh rồi, tiền cũng đã nhận rồi, vậy có nên thả tôi đi không?”
Diệp Huyền cong môi, cười nói: “Hai mươi triệu anh chuyển chỉ là để giữ cho đầu chó của anh không bị ba chai bia cuối cùng đập nát mà thôi. Tôi không nói sẽ tha cho anh.”
Nghe được lời của Diệp Huyền, Dương Duy và Chu Tiểu Phỉ không khỏi bật cười: “Nói đến trả thù và trừng trị kẻ xấu thì đại ca Diệp Huyền chính là cao thủ!”
Trương Vãn Thanh cũng không nhịn được bật cười, cho rằng đôi khi Diệp Huyền khá là xã hội đen. Chỉ có sắc mặt Khổng Thiên đại biến, ánh mắt gã tràn đầy oán hận cùng không cam lòng!
Cho dù gã là kẻ ngốc, gã cũng đoán được Diệp Huyền đang cố ý chỉnh đốn gã!
Tuy nhiên, gã vẫn kìm nén cơn giận:
“Anh Diệp Huyền, vậy thì anh nói cho tôi biết, làm sao anh mới bằng lòng bỏ qua cho tôi đây?”
“Tôi không muốn tha cho anh.”
“Bởi vì tôi không thể cho anh cơ hội ra ngoài tuỳ ý làm chuyện xằng bậy!”
Lời của Diệp Huyền giống như giông bão, khiến mọi người hít vào hơi lạnh. Đặc biệt là Khổng Thiên, gã không khỏi nói:
“Diệp Huyền, đừng được nước lấn tới, đừng quên, tôi là nhị thiếu gia nhà họ Khổng!”
“Anh không chỉ đánh gãy tay chân tôi, mà còn dám trả đũa thêm, nhà họ Khổng nhất định sẽ không tha cho anh!”
Nhìn vẻ tức giận và kiêu ngạo trên mặt Khổng Thiên, Diệp Huyền cong khóe môi, ung dung hút một hơi thuốc: “Yên tâm đi, tôi hoàn toàn không để nhà họ Khổng của anh vào mắt.”
Nói xong, mũi chân Diệp Huyền hướng về phía trước, mấy cây đũa lập tức giống đạn bắn thẳng đến người Khổng Thiên, trong đó một cây đũa trúng thẳng vào giữa trán gã!
“A!”
Khổng Thiên gào thét thảm thiết, ngã xuống đất, sống chết không rõ.
“Gã, gã chết rồi sao?”
Dương Duy và Trương Vãn Thanh sợ tới mức tim đập liên hồi!
“Gã không chết được.”
Diệp Huyền nhấc khóe miệng lên: “Nhưng gã còn đau hơn cả chết, cả đời này sẽ bị liệt không dậy nổi, cũng không có cách nào nói chuyện, càng không thể làm mưa làm gió, ức hiếp người khác!”
Nghe thấy vậy, trong lòng Trương Vãn Thanh và Dương Duy không khỏi kích động, cho rằng những người như Khổng Thiên nên bị trừng phạt!
Sau đó, ánh mắt Diệp Huyền quét sang những vệ sĩ khác của nhà họ Khổng do quản gia Hoàng đưa đến:
“Các vị vẫn muốn đánh nhau với tôi sao?”
Chương 164: Lãng mạn trên phố
Nhóm vệ sĩ vốn dĩ đã bị doạ đến mặt trắng bệch, ai mà còn dám đánh nhau với Diệp Huyền nữa, không muốn sống nữa sao!
Thậm chí có người còn quỳ trên mặt đất: “Anh Diệp, chúng tôi chỉ được thuê để làm việc này thôi, xin anh thả chúng tôi đi!”
“Ha ha, tôi sẽ không lạm sát kẻ vô tội.”
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng: “Các ngươi trở về truyền lời cho người nhà họ Khổng, ai làm nấy chịu, họ muốn báo thù thì đến tìm tôi, Diệp Huyền.”
“Nếu như dám làm tổn thương bạn bè của tôi hoặc Tập đoàn Lâm Thị, tôi sẽ để cho các người trải nghiệm cuộc sống sống không bằng chết. Về đi!”
Nhóm vệ sĩ nhặt lại được một mạng, nhanh chóng dập đầu cảm ơn Diệp Huyền, sau đó hoảng sợ rời đi. Họ âm thầm lên kế hoạch sau khi truyền tin cho nhà họ Khổng thì lập tức nghỉ việc, tránh ở lại nhà họ Khổng, một khi bị lửa giận Diệp Huyền đốt tới người thì thật khốn khổ!
Diệp Huyền đẩy cửa phòng riêng ra, hô to: “Đội trưởng Trần, làm phiền anh vất vả dọn dẹp hiện trường.”
Đội trưởng Trần vội vàng đi tới, nhìn thấy cổ quản gia Hoàng vị lệch, trong lòng thầm giật mình!
Đương nhiên anh ta biết quản gia Hoàng mạnh cỡ nào, ông ta là một nhân vật tàn nhẫn có tiếng trong giang hồ, bây giờ thế mà cứ như vậy bị giết chết? Còn Khổng Thiên dính đầy máu, trên đầu vẫn còn nửa chiếc đũa lộ ra, đoán chừng chữa khỏi cũng thành người tàn phế!
Tuy nhiên, đội trưởng Trần không dám có ý kiến gì, vỗ ngực với Diệp Huyền nói: “Anh Diệp yên tâm, tôi sẽ xử lý sạch sẽ.”
“Vất vả rồi!”
Diệp Huyền cười nói: “Anh rất thông minh, tôi sẽ chào hỏi cục trưởng Hình, cho anh ít cơ hội.”
Vẻ mặt đội trưởng Trần lập tức hưng phấn, lại cúi đầu cảm ơn: “Cảm ơn anh Diệp!”
Tình huống này khiến Dương Duy và Chu Tiểu Phỉ ngây người!
Họ không khỏi trao đổi ánh mắt, mọi người đều thầm tự hỏi tại sao Diệp Huyền lại lợi hại như vậy!
Đặc biệt là Dương Duy, anh ta đã nhìn thấy bối cảnh thâm hậu của Diệp Huyền trong giới kinh doanh!
Nhưng lần này, ngay cả đội trưởng Trần của Cục Cảnh sát, nhân vật quản lý an ninh của Dương Thành cũng nghe lời Diệp Huyền răm rắp? Cứ như vậy, trong lòng Dương Duy không khỏi càng thêm hiểu rõ!
Đại ca Diệp Huyền không chỉ có bối cảnh trong giới kinh doanh mà còn có mối quan hệ chặt chẽ với giới cảnh sát và chính trị!
Bây giờ nhà họ Phùng đã bị đại ca Diệp Huyền phá huỷ, nhà họ Khổng vẫn còn cả gan đắc tội đại ca Diệp Huyền, đây không phải là tự tìm đường chết sao?
“Vãn Thanh, cuối cùng chúng ta cũng có thể ăn cơm rồi.”
Diệp Huyền dịu dàng kéo tay Trương Vãn Thanh ra khỏi phòng riêng, nhẹ giọng hỏi: “Không doạ em sợ chứ?”
“Không.”
Trương Vãn Thanh khẽ mỉm cười, đáp: “Ở bên cạnh anh, trong lòng em cảm thấy đặc biệt an tâm, cho dù là phát sinh chuyện lớn tày trời nào cũng không sợ.”
Vừa nói, đôi mắt cô sáng ngời lóe lên vẻ ngưỡng mộ, cô nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Diệp Huyền rồi áp lên đỉnh núi đôi cao chót vót. Diệp Huyền sờ cơ thể mềm mại tinh tế của Trương Vãn Thanh, tâm trạng càng thêm vui vẻ, hắn thì thầm: “Em đã hứa với anh rằng sẽ để anh hôn cho đến khi anh hài lòng.”
“Chuyện này?”
Mặt Trương Vãn Thanh lập tức đỏ bừng, cô khẽ nói: “Bây giờ em đói bụng rồi, tranh thủ thời gian ăn cơm thôi! Anh Diệp Huyền này, lúc thì tốt, lúc lại thật xấu xa!”
Diệp Huyền cười to, quay đầu nhìn Dương Duy và Chu Tiểu Phỉ nói: “Mọi người còn ở đó làm gì, không đói bụng à, nhanh lên cùng nhau ăn đi!”
Dương Duy và Chu Tiểu Phỉ lúc này mới lấy lại tinh thần, cười lớn đi ra ngoài, trong lòng càng thêm khâm phục và ngưỡng mộ Diệp Huyền!
Bữa tối kết thúc trong bầu không khí thoải mái và vui vẻ, Dương Duy cũng tức thời đưa đám người Chu Tiểu Phỉ đi trước.
“Anh Diệp Huyền, cảnh đêm rất đẹp, chúng ta ra ngoài đi dạo nhé?”
Sau khi nghe đề nghị của Trương Vãn Thanh, hai người thả lỏng, tản bộ qua con phố sôi động. Đường phố được thắp sáng rực rỡ, âm nhạc nhẹ nhàng, trên đường toàn những cặp đôi, cả con phố đầy lãng mạn và mơ mộng. Trương Vãn Thanh rúc đầu vào vai Diệp Huyền, vừa đi vừa nhẹ nhàng nói: “Anh Diệp Huyền, em muốn nói với anh rằng tối nay em thực sự hạnh phúc.”
“Anh có thể nhìn ra.”
Diệp Huyền cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt mê người của Trương Vãn Thanh, nói một cách trìu mến: “Bởi vì biết em hạnh phúc, cho nên anh cũng cảm thấy rất vui vẻ.”
Nghe lời của Diệp Huyền, Trương Vãn Thanh âm thầm động tâm, cảm giác hạnh phúc quanh quẩn trong tim, vì vậy cô ôm chặt Diệp Huyền, sau đó đứng lại giữa đám đông náo nhiệt.
“Hả?”
Diệp Huyền không khỏi lo lắng, cười hỏi: “Có phải em cảm thấy mệt rồi không?”
“Em không mệt.”
Trương Vãn Thanh vùi đầu vào ngực hắn, mím môi gợi cảm lắc đầu.
“Chẳng lẽ nhanh như vậy đã đói bụng rồi sao?”
Diệp Huyền cười nhẹ, tiếp tục hỏi.
“Không, không phải mà.”
Trương Vãn Thanh vẫn lắc đầu đáp lại, nhưng hai má lại đỏ thẫm, hơi thở nặng nề hơn một chút, ngay cả lồng ngực cũng lên xuống. Đột nhiên!
Trương Vãn Thanh hít sâu một hơi, sau đó lấy hết can đảm, nhón chân, ngẩng đầu lên chủ động hôn Diệp Huyền!
Chụt!
Trên đường phố náo nhiệt, Trương Vãn Thanh vậy mà chủ động hôn Diệp Huyền!
“A...!”
Chạm đến đôi môi nóng bỏng của Trương Vãn Thanh, toàn thân Diệp Huyền lập tức run rẩy, không khỏi hít sâu một hơi hương thơm!
Hắn không ngờ Trương Vãn Thanh vốn là người hướng nội lại chủ động hôn hắn trên đường phố náo nhiệt!
Diệp Huyền cũng cảm thấy Trương Vãn Thanh đang yêu thắm thiết, không thể khống chế được bản thân!
Đồng thời, một cô gái nhút nhát như cô lại làm được chuyện này, nhất định phải lấy hết dũng khí của mình!
Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Huyền đột nhiên cảm thấy vô cùng vui vẻ!
Cạch!
Giày cao gót của Trương Vãn Thanh trở lại mặt đất, đôi môi quyến rũ rời khỏi môi Diệp Huyền!
Tuy nhiên, lần này Trương Vãn Thanh không gục đầu xuống mà ngẩng đầu lên, trìu mến nhìn Diệp Huyền, trong mắt đầy tình ý. Hai người nhìn nhau trìu mến, âm nhạc trên đường phố nhẹ nhàng và lãng mạn, ánh đèn rực rỡ khiến bầu không khí càng thêm tuyệt vời.
“Anh Diệp Huyền, anh có cảm thấy em quá chủ động không?”
Trương Vãn Thanh đỏ mặt, khẽ hỏi. Diệp Huyền không trả lời câu hỏi của cô, mà nâng chiếc cằm nhỏ gợi cảm của cô lên, sau đó hôn xuống!
Chụt!
Cảm nhận được nụ hôn chủ động và bá đạo của Diệp Huyền, Trương Vãn Thanh lập tức cảm thấy như có một dòng điện chạy qua cơ thể mình, đồng thời, cô bị hơi thở nam tính và mạnh mẽ của Diệp Huyền bao quanh, kìm lòng không được ôm hắn thật chặt!
Trong hơi thở của Diệp Huyền tràn ngập mùi hương thơm ngát của cơ thể Trương Vãn Thanh, cảm nhận được cô không kìm lòng nổi mà đáp lại, trong lòng hắn càng cảm thấy ngọt ngào, hắn ôm chặt lấy chiếc eo nhỏ của Vãn Thanh!
Thế là, trên đường phố bị náo nhiệt, cuối cùng hai người cũng nếm được hương vị của nụ hôn đầu, lưu lại một kỷ niệm tình yêu quý giá cho hai người!
Ở bên kia đường, sau khi Dương Duy và Diệp Huyền tách ra, anh ta nhận được cuộc gọi từ Lâm Thanh Nham.
“Dương Duy, cậu có biết bây giờ Diệp Huyền đang ở đâu không?” Giọng điệu của Lâm Thanh Nham rất lo lắng.
Diệp Huyền đã nói nếu trong lòng Lâm Thanh Nham không thể bao dung cho việc hắn ở chung với người phụ nữ khác, vậy Diệp Huyền nhất định sẽ không ép buộc cô. Đương nhiên, hắn cũng sẽ không làm phiền cô, hắn sẽ để Lâm Thanh Nham đưa ra quyết định cuối cùng. Cho nên sau một ngày, Diệp Huyền thật sự không hề liên lạc với cô!
Điều này khiến trong lòng Lâm Thanh Nham càng lúc càng nôn nóng và bất an. Dương Duy nghe thấy câu hỏi của Lâm Thanh Nham, vô thức nhìn về hướng Diệp Huyền và Trương Vãn Thanh!
Anh ta vừa nhìn thấy hình ảnh Diệp Huyền và Trương Vãn Thanh ôm hôn nhau trên con phố lãng mạn!
“Mẹ kiếp… Anh Diệp Huyền quá lợi hại!”
Dương Duy không có lòng dạ trả lời Lâm Thanh Nham mà nhanh chóng giơ điện thoại lên, chụp lại cảnh tượng đầy ý nghĩa này!
Lâm Thanh Nham nghe thấy Dương Duy gọi tên Diệp Huyền ở đầu bên kia điện thoại, cô sốt ruột hỏi: “Dương Duy, Diệp Huyền đang ở bên cạnh cậu sao, nhanh trả lời tôi!”
Chương 165: Một ngày tốt đẹp
“Anh Diệp Huyền, anh ấy...”
Đối mặt với câu hỏi của Lâm Thanh Nham, Dương Duy đang định trả lời thì thấy Diệp Huyền và Trương Vãn Thanh hôn nhau, sau khi nhìn nhau trìu mến, hai người tiếp tục tay trong tay đi về phía trước!
Trông vô cùng ấm áp và ngọt ngào!
Dương Duy rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, anh ta không muốn phản bội Diệp Huyền, huống hồ làm gián đoạn khoảnh khắc tươi đẹp của Diệp Huyền và Trương Vãn Thanh!
“Chị Thanh Nham, nếu chị muốn tìm anh Diệp Huyền thì gọi điện thoại cho anh ấy đi...”
Dương Duy kiếm cớ nói: “Chị Thanh Nham, tôi đang uống rượu ở quán bar, không nghe rõ...”
Nói xong, Dương Duy vội vàng cúp điện thoại, để ngăn Lâm Thanh Nham gọi lại, anh ta tắt máy, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Haha, chỉ cần anh ta tắt máy đủ nhanh thì người khác sẽ không thể tìm thấy anh ta!
“Dương Duy!”
Nghe tiếng cúp máy, Lâm Thanh Nham không khỏi cau mày!
Cô và Dương Duy quen biết nhau từ nhỏ, cô biết rất rõ tính của anh ta, chỉ cần anh chàng này không muốn đối mặt với chuyện gì đó, anh ta nhất định sẽ chọn cách trốn tránh!
Bây giờ Dương Duy không chịu trả lời câu hỏi của cô, chứng tỏ Diệp Huyền rất khả nghi!
Cô lướt vòng bạn bè, phát hiện Dương Duy đã đăng một trạng thái cách đây nửa tiếng, là video có bóng dáng của một người phụ nữ xinh đẹp!
Mặc dù video mơ hồ nhưng dáng vẻ hoàn hảo và vẻ ngoài xinh đẹp này chắc chắn là mỹ nhân hiếm có!
Chính là Trương Vãn Thanh!
Cháu gái của bác sĩ Trương là hoa khôi học đường nổi tiếng nhất Đại học Y, Trương Vãn Thanh!
“Hóa ra tối nay Diệp Huyền hẹn Trương Vãn Thanh!”
Lâm Thanh Nham cảm thấy khó chịu trong lòng, lồng ngực liên tục lên xuống, trái tim cô đau nhói.
“Rõ ràng tối hôm qua vừa hôn tôi, bây giờ lại hẹn hò với Trương Vãn Thanh, cái tên tàn nhẫn này...”
Lâm Thanh không cam lòng, tuy nhiên cũng cảm thấy rất bối rối. Bởi vì đích thân cô đã nói không thể chấp nhận Diệp Huyền đa tình, cho nên Diệp Huyền lựa chọn rời khỏi nhà họ Lâm một thời gian. Chuyện này không thể nghi ngờ là Lâm Thanh Nham tự tay đẩy Diệp Huyền ra!
Đồng thời, cũng cho Trương Vãn Thanh cơ hội ở bên cạnh Diệp Huyền.
“Trương Vãn Thanh và Diệp Huyền hẹn nhau cùng ăn tối, hai người họ rất vui vẻ, hiển nhiên mình không có ý kiến gì về tình cảm của Diệp Huyền...”
“Diệp Huyền nhất định sẽ cảm thấy Trương Vãn Thanh rất hiểu chuyện, cũng đặc biệt hiểu và thông cảm cho hắn!”
“Cho nên, Diệp Huyền nhất định sẽ cảm thấy Trương Vãn Thanh là một người phụ nữ tốt, tình cảm hắn dành cho Trương Vãn Thanh sẽ càng nhiều hơn...”
Cứ như vậy, trong lòng Lâm Thanh Nham càng cảm thấy chua xót và khó chịu. Cơ hội này vốn dĩ thuộc về cô!
Hơn nữa, nếu tối nay Diệp Huyền không về nhà họ Lâm ở qua đêm, có lẽ hắn sẽ chọn qua đêm với Trương Vãn Thanh!
Trương Vãn Thanh gợi cảm và quyến rũ, mà còn khéo hiểu lòng người, mọi chuyện đều nghe theo lời Diệp Huyền, Diệp Huyền muốn gì được nấy!
Diệp Huyền nhất định sẽ động tâm với một Trương Vãn Thanh như vậy!
Về mặt tình cảm, Trương Vãn Thanh là người nhiệt tình và chủ động, nếu hai người thật sự ở bên cạnh nhau, rất có thể sẽ bén ra lửa, khó kìm lòng nổi!
“Không! Mình không thể để mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát được...”
Nghĩ đến Diệp Huyền, người cô yêu sâu đậm, sắp bị Trương Vãn Thanh chiếm đoạt, Lâm Thanh Nham không thể ngồi yên!
Cô vội vàng gửi tin nhắn WeChat.
“Diệp Huyền, tối nay ông nội ăn uống không ngon, đoán chừng cảm thấy không khỏe, hoặc tâm trạng không tốt. Anh có thể về nhà xem ông nội như thế nào không?”
Mặc dù nói dối khiến Lâm Thanh Nham cảm thấy xấu hổ, nhưng để giành được người mình yêu, Lâm Thanh Nham chỉ có thể cắn răng gửi tin nhắn.
Diệp Huyền vốn định đi xem phim với Trương Vãn Thanh, nhưng đọc tin nhắn WeChat của Lâm Thanh Nham xong, hắn không khỏi cau mày.
“Anh Diệp Huyền, có chuyện gì sao?” Trương Vãn Thanh không khỏi khẽ hỏi.
“Ông nội Lâm không khỏe.”
Diệp Huyền rất thành thật nói tình huống. Trương Vãn Thanh thở dài một hơi, sau đó nói với vẻ mặt lo lắng:
“Người lớn tuổi quả thật rất dễ không thoải mái, anh vẫn nên về xem ông nội Lâm, lần sau chúng ta sẽ đi xem phim sau.”
Thấy Trương Vãn Thanh hiểu chuyện, Diệp Huyền không khỏi cảm thấy ngại ngùng:
“Vãn Thanh, em thật tốt. Đáng tiếc cuộc hẹn hò của chúng ta không kết thúc hoàn hảo.”
Không ngờ, Trương Vãn Thanh dường như không để tâm, khẽ cười nói: “Mặc dù buổi hẹn hò này đột nhiên bị gián đoạn, nhưng vẫn là một buổi hẹn hò hoàn hảo.”
“Và tối nay em thực sự hạnh phúc vì cuối cùng chúng ta cũng hôn nhau.”
“Anh Diệp Huyền, sau này chúng ta sẽ có nhiều cơ hội ở bên nhau đúng không?”
Nghe Trương Vãn Thanh nói, trong lòng Diệp Huyền càng cảm thấy ấm áp!
Trên đời này làm sao có thể có một người phụ nữ vừa thiện lương lại biết quan tâm người khác đến thế?
“Vãn Thanh, cảm ơn em, em thật tốt.”
Diệp Huyền nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thanh tú của Trương Vãn Thanh, không giấu nổi tình yêu trong lòng.
“Em mới là người nên nói lời cảm ơn.”
Trương Vãn Thanh trả lời với khuôn mặt đỏ bừng, nắm lấy bàn tay to của Diệp Huyền: “Được rồi, nếu đã tiện đường thì chúng ta cùng nhau về!”
“Được!”
Diệp Huyền mỉm cười đáp lại, sau đó đưa Trương Vãn Thanh về phòng khám. Trước khi hai người chia tay, Trương Vãn Thanh khẽ nói:
“Anh Diệp Huyền, đêm nay anh phế Khổng Thiên của nhà họ Khổng, họ nhất định sẽ tìm cơ hội trả thù, anh phải chú ý an toàn.”
“Ừ.”
Diệp Huyền gật đầu, nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Trương Vãn Thanh rồi hôn lên, sau đó xoay người rời đi.
“Anh Diệp Huyền, hẹn gặp lại.”
Trong lòng Trương Vãn Thanh ngọt ngào, cô nhìn xe của Diệp Huyền dần dần đi xa, lưu luyến không muốn về nhà.
“Diệp Huyền đã đi xa lắm rồi, giờ cháu đang nhìn gì thế?”
Bác sĩ Trương cười nói, mặt Trương Vãn Thanh lập tức nóng lên, vội vàng đi vào nhà.
Bên kia, Diệp Huyền lái xe đến biệt thự nhà họ Lâm. Trên đường đi, tâm trạng của hắn đặc biệt thoải mái và vui vẻ. Tuy nhiên, trong lòng hắn cũng cảm thấy kỳ lạ:
“Cơ thể ông nội Lâm đã được mình điều trị khỏi, sao đột nhiên lại khó chịu? Chẳng lẽ Lâm Thanh Nham muốn gặp mình nên kiếm cớ lừa mình về nhà?”
“Được rồi, mình sẽ về xem cô ấy có thủ đoạn gì!”
“Mày nói gì? Tụi tao không thể đánh bại mày à?”
Nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của Diệp Huyền, bốn người đó lập tức nghiến răng. Thế nhưng Khổng Thiên lại bình tĩnh nói:
“Được, rất mạnh miệng?”
“Mày thật sự cho rằng Tập đoàn Lâm Thị của của tụi mày liên tiếp lấy được vài dự án lớn, lật đổ Tập đoàn Thiên Di, trở nên nổi danh, cho nên không coi nhà họ Khổng tụi tao ra gì, đúng không?”
“Tụi mày coi như xong đời rồi, cho dù nhà họ Phùng ở thời hoàng kim nhất cũng phải nhún nhường trước mặt nhà họ Khổng, gặp tao cũng phải cung kính gọi một tiếng nhị thiếu gia Khổng!”
Sau đó, trước mặt mọi người, gã đổ đầu thuốc và tàn thuốc lá lên vỉ nướng, nhổ nước bọt, thậm chí đổ toàn bộ rác lên đó!
“Nghe rõ đây, nếu không muốn chết thì lập tức quỳ xuống ăn hết đống này cho tao!”
Vừa nói, hắn còn chỉ vào Trương Vãn Thanh: “Còn cô bạn gái xinh đẹp của mày, cô ta cũng phải quỳ xuống hầu hạ ông đây trước mặt tất cả mọi người!”
“Nếu tụi mày dám không nghe lời, tao sẽ khiến tụi mày bò đi ra!”
“Và chỉ trong vòng một tuần, Tập đoàn Lâm Thị cũng sẽ phải đóng cửa! Đến lúc đó, tổng giám đốc của mày, Lâm Thanh Nham, e rằng cũng phải quỳ xuống hầu hạ ông đây!”
Vừa nói, Khổng Thiên vừa đẩy một đống rác trên vỉ nướng tới trước mặt Diệp Huyền: “Bây giờ mày có năm giây để suy nghĩ, tao sẽ đếm ngược!”
“Năm!”
“Bốn!”
Tám, chín cao thủ vây quanh Khổng Thiên lần lượt đứng lên, tất cả đều dữ tợn và hung ác, sẵn sàng đánh người bất cứ lúc nào!
Thấy dáng vẻ kiêu căng của Khổng Thiên, Diệp Huyền cũng không vội mà cười nói: “Không cần suy nghĩ, tôi chọn đánh!”
Lời này vừa dứt, Diệp Huyền gầm lên như rồng, lập tức xông tới trước mặt Khổng Thiên, ấn đầu gã vào bàn đá cẩm thạch!
Ầm!
Đầu Khổng Thiên bị Diệp Huyền đè mạnh lên bàn ăn rồi giữ nguyên, máu chảy ra đầy mặt gã.
Hành động của Diệp Huyền nhanh đến mức không hợp thói thường!
Không ít người có mặt thấy cảnh tượng trước mặt đều sửng sốt, ngay cả Khổng Thiên cũng mất vài giây mới phản ứng lại, lập tức hét lên!
“Ôi trời, anh Diệp Huyền cũng quá lợi hại rồi!”
Dương Duy và Chu Tiểu Phỉ không khỏi hít vào một hơi, vừa lo lắng vừa kích động!
“Nhị thiếu gia!”
Mười cao thủ dưới trướng Khổng Thiên lập tức nhảy dựng lên, cùng nhau xông tới, trên tay vài người còn cầm đao dài!
“Anh Diệp Huyền, cẩn thận!”
Mặc dù Trương Vãn Thanh biết Diệp Huyền thân thủ bất phàm, tuy nhiên trong lúc nhất thời cũng bị dọa đến hét ầm lên!
“Đừng lo lắng, mấy tên vô dụng này không có gì phải sợ.”
Diệp Huyền hơi nhếch khóe miệng, xông vào giữa hơn mười tên cao thủ như chốn không người, giơ tay lên tát từng cái một!
Bốp, bốp, bốp!
Mỗi cái tát vang lên, khuôn mặt của một cao thủ lập tức sưng lên rồi nứt ra, đập mạnh vào tường hoặc bàn ăn, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn!
Chẳng mấy chốc!
Hơn mười mấy tên đàn ông cường tráng ngã xuống đất kêu la thảm thiết, hiện trường cực kỳ tàn khốc!
“Mạnh, quá mạnh!”
Dương Duy và Chu Tiểu Phỉ hưng phấn đến mức gần như quỳ xuống thán phục!
Trương Vãn Thanh vốn dĩ đã rất ngưỡng mộ và sùng bái Diệp Huyền, nhưng lúc này cô lại càng vui hơn, ánh mắt nhìn Diệp Huyền đầy yêu thương!
Người đàn ông cô yêu thực sự quá uy vũ!
“Làm sao có thể...”
Mười cao thủ càng thêm bối rối, Diệp Huyền trông có vẻ nhã nhặn nhưng thực sự đã hạ gục đám người cơ bắp cường tráng chỉ trong vài giây!
“Hừ.”
Diệp Huyền từ trên cao nhìn xuống họ, vẻ mặt chế nhạo: “Một đám người chỉ có vẻ hào nhoáng bên ngoài mà dám ngang ngược, hô mưa gọi gió! Hôm nay xứng đáng bị dạy dỗ!”
Nói đến đây, Diệp Huyền nhấc chân lên, trong nháy mắt bẻ gãy tay và chân của chúng!
Nhanh chóng và gọn gàng, không thể thương lượng!
Chuyện này đương nhiên cũng có oán hận cá nhân của Diệp Huyền trong đó, bởi vì mấy người này gây chuyện đã làm gián đoạn bầu không khí lãng mạn ‘nụ hôn đầu’ của Diệp Huyền và Trương Vãn Thanh!
Vì vậy, khi đối mặt với những tên khốn này, hắn nhất định phải dạy dỗ chúng thật tốt!
“A!”
Hiện trường liên tiếp vang lên những tiếng kêu thảm thiết không ngừng, mười người đồng loạt gãy tay chân, tiếng rên liên hồi, khiến Khổng Thiên sợ tới mặt tái nhợt!
Gã không ngờ thân thủ của Diệp Huyền lại đáng sợ như vậy!
“Chạy!”
Mặc dù Khổng Thiên ngang ngược, nhưng gã cũng không ngu, đương nhiên gã biết nếu lúc này không chạy thì không xong!
Chỉ cần hôm nay thoát một kiếp, về sau không lo không có cơ hội báo thù!
Bốp!
Ngay lúc gã chuẩn bị đứng dậy chạy ra ngoài, Diệp Huyền đá con dao cắt dưa trên đất, lập tức trúng bắp chân của Khổng Thiên!
“A!”
Khổng Thiên hét lên thảm thiết, mạch máu ở bắp chân bị con dao cắt đứt, gã ngã xuống đất!
“Chớ nóng vội chạy, vừa rồi chính anh đã nói muốn tôi ăn hết toàn bộ rác trên vỉ nướng, đúng không?”
Diệp Huyền từng bước tiến lại gần Khổng Thiên, giọng nói rét lạnh!
“Mày!”
Khổng Thiên sợ tới mức vẻ mặt như tro tàn, đôi mắt hiện lên vẻ oán hận: “Mày phế bỏ chân tao còn chưa đủ sao? Người anh em, là người thì không thể quá đáng!”
“Ha ha.”
Diệp Huyền cười nói: “Cái tên khốn kiếp như anh nói ra lời này không cảm thấy nực cười sao? Nếu như không phải tôi có bản lĩnh thì bây giờ e rằng đã bị mấy người này đánh chết rồi!”
Sắc mặt Khổng Thiên cứng đờ, gã biết uy hiếp của mình không thể thay đổi quyết định của một cao thủ như Diệp Huyền nữa!
“Không, tao không ăn đống rác rưởi này!”
Gã tuyệt vọng lui về sau, muốn rời xa cái đống rác trên vỉ nướng!
“Ha ha.”
Ánh mắt Diệp Huyền sắc bén: “Cho dù hôm nay thần tiên có đến cũng không thể cứu anh đâu, nhất định phải ăn hết cho tôi! Dương Duy! Bây giờ đến lúc cho cậu trả thù rồi đấy!”
“Cảm ơn đại ca đã cho em cơ hội này!”
Dương Duy lúc này tràn đầy hưng phấn!
“Dương Duy, mày dám động tao thử xem?”
Khổng Thiên khàn giọng quát lên: “Mày không là cái thá gì trong Tập đoàn Lâm Thị, còn tao là thiếu gia của nhà họ Khổng giàu có! Mày dám làm vậy với tao sao?”
Nhìn dáng vẻ vùng vẫy giãy chết của Khổng Thiên, Dương Duy nghiến răng cười dữ tợn:
“Nếu là trước kia, tôi có thể lựa chọn nhẫn nhịn! Nhưng bây giờ thì khác, bởi vì tôi có đại ca Diệp Huyền chống lưng!”
Lời vừa dứt!
Dương Duy gắt gao túm lấy đầu Khổng Thiên, ấn trực tiếp lên vỉ nướng, ép gã ăn rác trên đó, ngay cả mặt gã cũng bị lò nướng làm bỏng đỏ.
Khổng Thiên đột nhiên cảm thấy buồn nôn, bụng quặn thắt, quả thật nghĩ đến cái chết!
Nhưng không ai thông cảm với gã!
Ngay cả Trương Vãn Thanh, người luôn thiện lương, cũng thầm vỗ tay tán thưởng khi nhìn thấy tình huống này!
Bởi vì Diệp Huyền nói không sai, nếu như không phải hắn có thực lực mạnh thì người ngã xuống đất chịu thiệt lúc này có lẽ là người phía họ!
Trương Vãn Thanh và Chu Tiểu Phỉ rất có thể sẽ thật sự bị ép quỳ xuống hầu hạ Khổng Thiên!
Những kẻ ác độc như họ xứng đáng bị dạy một bài học!
Đúng lúc này, một nhóm người khác lao vào với tốc độ cực kỳ nhanh!
Họ đều là cao thủ của nhà họ Khổng!
Hóa ra quản lý nhà hàng thấy hai bên làm lớn chuyện, sợ bị ảnh hưởng nên nhanh chóng liên lạc với người của nhà họ Khổng!
Đồng thời, anh ta cũng gọi cảnh sát, cảnh sát chắc cũng sẽ nhanh chóng đến đây.
“Quản gia Hoàng!”
Khi Khổng Thiên nhìn thấy người đàn ông cầm đầu đám người, gã lập tức kích động đến mức bật khóc!
“Nhị thiếu gia!”
Quản gia Hoàng thấy Khổng Thiên bị bắt nạt đến mức không còn hình người, thấy tất cả mười cao thủ của nhà họ Khổng đều bị phế bỏ, ông ta lập tức nổi giận: “Chuyện này do ai làm?!”
“Chính là tên này!”
Khổng Thiên tức giận chỉ vào Diệp Huyền, gầm lên đáp: “Giết hắn cho tôi, giết hết bọn chúng!”
Chương 162: Ác nhân cáo trạng trước
“Ranh con! Lá gan không nhỏ nha!”
Quản gia Hoàng liếc nhìn Diệp Huyền, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi, đồng thời, một luồng khí tức dữ tợn trào ra từ cơ thể ông ta, hiển nhiên ông ta mạnh hơn những cao thủ kia vô số lần!
Dương Duy và những người khác cũng sợ hãi, vẻ mặt lo lắng bất an. Có thể thấy được quản gia Hoàng này không phải là cao thủ bình thường, ông ta cũng khá nổi danh trong giới, ai cũng phải cho ông ta chút mặt mũi!
“Diệp Huyền, mày xong đời rồi!”
“Quản gia Hoàng nhất định có thể đánh bại mày!”
Khổng Thiên điên cuồng gầm lên, khuôn mặt nở nụ cười gằn, chờ nhìn thấy Diệp Huyền bị dạy cho một bài học!
Tuy nhiên, Diệp Huyền rất bình tĩnh.
“Sao đây, chẳng lẽ ông cũng muốn bị đánh?”
Hắn bình tĩnh châm một điếu thuốc, phớt lờ quản gia Hoàng: “Nếu có, làm phiền nhanh lên, chúng tôi đều đói bụng rồi, đang chờ được ăn đây.”
Quản gia Hoàng tức giận đến mức toàn thân run rẩy: “Mấy chục năm qua, chưa có ai dám nói chuyện phách lối với tôi như cậu!”
Vừa nói, ông ta vừa tiến lên một bước, định phế tay Diệp Huyền!
Đúng lúc này, vài cảnh sát vội vã xông vào, hiển nhiên họ đã nhận được cuộc gọi từ quản lý nhà hàng!
“Tất cả lập tức dừng tay!”
Đội trưởng Trần, người dẫn đầu, có khuôn mặt vuông vắn và ánh mắt sáng ngời. Anh ta là đội trưởng hoạt động đặc biệt quyền lực nhất dưới trướng cục trưởng Hình của Cảnh Bộ, địa vị tương đối cao.
“Để nghênh Phiền Chiến Vương trở về Dương Thành, Cảnh Bộ đã triển khai quản lý an ninh, giai đoạn này là thời kỳ kiểm soát chặt chẽ nhất, vậy mà các người dám đánh nhau, gây rối ở đây?”
Âm thanh đội trưởng Trần lạnh thấu xương, quát hỏi mọi người!
Nghe đội trưởng Trần nhắc đến Phiền Chiến Vương, ánh mắt đang dữ tợn của quản gia Hoàng lập tức co rụt lại. Bởi vì đến Phiền Chiến Vương sắp trở về Dương Thành, lãnh đạo cấp cao trong thành phố đã ra lệnh tất cả các gia tộc lớn và thế lực phải an phận, không được gây rắc rối cho Cảnh Bộ!
Nếu không, Cảnh Bộ chắc chắn sẽ truy cứu trách nhiệm, ngay cả tập đoàn thuộc gia tộc cũng sẽ bị trị tội!
Tình huống thông thường sẽ ban lệnh tạm ngừng kinh doanh, đóng cửa để chỉnh đốn, nếu nghiêm trọng, tất cả các dự án lớn sẽ bị chấm dứt và phải tiếp nhận điều tra!
Mặc dù nhà họ Khổng rất lợi hại nhưng cũng tuyệt đối không dám thách thức quyền lực của Cảnh Bộ vào thời điểm dầu sôi lửa bỏng này!
Cho nên, trong lòng quản gia Hoàng cũng biết không có cơ hội dạy cho Diệp Huyền một bài học. Tuy nhiên, ông ta không bằng lòng dễ dàng thỏa hiệp, nếu không một khi sự việc bị lan truyền, danh tiếng của nhà họ Khổng chắc chắn sẽ bị tổn hại. Gia chủ nhà họ Khổng nhất định sẽ trách phạt ông ta!
Quản gia Hoàng tức giận chỉ vào Diệp Huyền, ánh mắt dữ tợn nói: “Đội trưởng Trần, tên này đánh nhị thiếu gia nhà họ Khổng, tay chân của mười thuộc hạ dưới trướng nhà họ Khổng cũng bị hắn phế bỏ, xin hãy bắt hắn!”
Nhị thiếu gia Khổng Thiên cũng lập tức la to, đánh đòn phủ đầu nói: “Đội trưởng Trần, tên khốn kiếp này không xem pháp luật ra gì, hắn dám khiêu chiến với Cảnh Bộ, anh phải làm chủ cho chúng tôi!”
Hai người nhìn nhau cười tà một tiếng, lần này Diệp Huyền nhất định sẽ chịu thiệt, Tập đoàn Lâm Thị cũng sẽ gặp rắc rối lớn!
“Mấy người!”
Thấy họ đổ hết trách nhiệm và tội về phía Diệp Huyền, Trương Vãn Thanh và Dương Duy đều tức giận!
Mấy tên khốn kiếp này, thực sự quá đáng ghét!
“Đội trưởng Trần, xin đừng nghe họ nói bậy!”
Thấy Khổng Thiên và quản gia Hoàng vô liêm sỉ như vậy, Trương Vãn Thanh không khỏi đứng lên bênh vực Diệp Huyền: “Tôi là nhân chứng, tôi có thể chứng minh Khổng Thiên đánh Dương Duy và Chu Tiểu Phỉ trước!”
Dương Duy và Chu Tiểu Phỉ cũng vội vàng gật đầu nói: “Đội trưởng Trần, trong nhà hàng có camera giám sát, anh đừng tin những lời nói bậy của Khổng Thiên!”
“Ồ?”
Đội trưởng Trần không khỏi cau mày, sau đó nhìn người quản lý: “Phiền anh lấy video giám sát ra!”
“Chuyện này...”
Người quản lý có vẻ khó xử, bởi vì Khổng Thiên và quản gia Hoàng đang nhìn chằm chằm anh ta bằng ánh mắt dữ tợn!
“Đội trưởng Trần...”
Người quản lý trả lời với vẻ mặt né tránh: “Camera giám sát trong nhà hàng của chúng tôi đúng lúc bị hỏng, vẫn chưa được sửa chữa, vì vậy... không thể cung cấp được!”
“Không có video giám sát?”
Đội trưởng Trần nhíu mày nói: “Nếu anh đã gọi cảnh sát, vậy chắc hẳn anh thấy được ai ra tay trước, đúng không?”
“Chuyện này...”
Người quản lý hít sâu một hơi, làm sao anh ta có gan thú nhận người gây chuyện trước là Khổng Thiên được, làm vậy khác nào không muốn sống nữa?
“Tôi, tôi không nhìn thấy.”
Trước sự uy hiếp của nhà họ Khổng, người quản lý không còn lựa chọn nào khác ngoài nói dối: “Tôi nghe thấy có tiếng ai đó đánh nhau trong phòng riêng, vì vậy tôi ngay lập tức gọi cảnh sát...”
Khổng Thiên lập tức nắm lấy cơ hội tố cáo: “Đội trưởng Trần, anh thấy đầu tôi chảy máu, chân tôi cũng bị gãy, bạn bè của tôi cũng bị gãy tay chân!”
“Tất cả đều là lỗi của Diệp Huyền! Đội trưởng Trần, anh là người chịu trách nhiệm trong khu vực này, nếu mọi người biết ở đây có một cuộc tấn công nghiêm trọng như vậy, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến anh!”
Nghe xong lời của Khổng Thiên, đội trưởng Trần thấy đầu Khổng Thiên quả thật đang chảy máu, người của nhà họ Khổng nằm trải dài trên mặt đất, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Nếu chuyện này bị cục trưởng Hình biết được, nhất định sẽ cảm thấy anh ta không biết cách quản lý, có lẽ lúc đó anh ta sẽ bị cấp trên trách phạt. Cho nên anh ta nhìn chằm chằm Diệp Huyền hỏi: “Anh Diệp này, anh là người làm Khổng Thiên và họ bị thương đúng không?”
Dương Duy không thể ngừng lo lắng, đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, bởi vì một khi Diệp Huyền bị định tội, vậy thì Diệp Huyền sẽ bị nhận định vi phạm lệnh của cục trưởng Hình và Cảnh Bộ!
Khi đó, không chỉ Diệp Huyền sẽ bị Cảnh Bộ bắt, mà ngay cả Tập đoàn Lâm Thị cũng sẽ bị liên lụy, bị đình chỉ để điều tra, hậu quả khó lường!
Không ngờ, sau khi nghe câu hỏi của đội trưởng Trần, Diệp Huyền cười điềm tĩnh đáp: “Đúng vậy, tôi đánh họ vì họ đáng bị đánh.”
Nghe xong câu trả lời của Diệp Huyền, Dương Duy vội vã nói: “Đội trưởng Trần, thật sự là Khổng Thiên đã gây chuyện đánh người trước, đại ca Diệp Huyền mới dạy cho họ một bài học!”
Tuy nhiên, Khổng Thiên và quản gia Hoàng lại cười âm hiểm nói: “Dương Duy, các người cùng một nhóm, lời nói không có tác dụng! Đội trưởng Trần, bây giờ Diệp Huyền đã nhận tội, các anh nhanh chóng bắt hắn về cục đi!”
Đội trưởng Trần đương nhiên biết Khổng Thiên là loại người gì, cũng đoán được Khổng Thiên đang vu khống Diệp Huyền. Nhưng nhà hàng không cung cấp được camera giám sát, Diệp Huyền lại thừa nhận rằng hắn đã tự mình đánh người, bây giờ để chào đón Phiền Chiến Vương, đội trưởng Trần không thể không tuân theo quy tắc.
“Theo quy định, anh phải đi cùng với chúng tôi.”
Đội trưởng Trần bất đắc dĩ nói với Diệp Huyền, cho rằng người thanh niên này quá bốc đồng. Khổng Thiên và quản gia Hoàng lập tức cười nói: “Diệp Huyền, vào tù nhớ ngoan ngoãn cải tạo! Trân quý cơ hội còn gặp nhau đi!”
“Bởi vì Dương Duy và người phụ nữ của mày có lẽ sẽ không sống được tới lúc mày ra tù! Đây là quả báo vì mày đã khiêu khích tụi tao!”
Thấy họ kiêu ngạo và phách lối như vậy, Diệp Huyền không khỏi bật cười: “Vốn dĩ tôi cũng chẳng muốn truy cứu, nhưng không ngờ anh lại tìm đường chết, được rồi, tôi sẽ thỏa mãn cho mấy người!”
Vừa nói, Diệp Huyền vừa bình tĩnh lấy điện thoại ra gửi tin nhắn. Thấy vậy, Khổng Thiên không khỏi giễu cợt: “Chết đến nơi rồi còn giả vờ, thật nực cười!”
Tuy nhiên gã vừa nói xong, điện thoại của đội trưởng Trần đổ chuông, anh ta vội vàng nhìn thông tin người gọi, trong đó rõ ràng hiện lên mấy chữ ‘Cục trưởng Hình’!
Đội trưởng Trần nhanh chóng nhấc điện thoại lên!
“Tiểu Trần, Diệp Huyền, người bây giờ đang đứng đối diện cậu, là một lãnh đạo cấp cao, cậu đừng quan tâm đến việc này nữa, đưa người của cậu ra chờ ở bên ngoài là được.”
Nghe thấy cục trưởng Hình đích thân gọi điện ra lệnh, đội trưởng Trần vội vàng gật đầu đáp: “Vâng!”
Sau khi nhận được điện thoại, ánh mắt của đội trưởng Trần nhìn Diệp Huyền hoàn toàn khác. Anh ta không nói gì thêm nhưng lập tức cùng người của mình đi ra ngoài. Khổng Thiên và quản gia Hoàng không khỏi nghi ngờ, nhanh chóng căng cổ lên hét:
“Đội trưởng Trần, anh vẫn chưa đưa Diệp Huyền đi!”
Không ngờ, đội trưởng Trần phớt lờ tiếng la hét của họ, thuận tay đóng cửa lại!
Chương 163: Quả báo
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Thấy đội trưởng Trần đi mất, còn đóng cửa lại, Khổng Thiên trở nên khó hiểu, Dương Duy và Trương Vãn Thanh cũng bối rối. Trái lại, quản gia Hoàng mỉm cười:
“Tôi hiểu rồi, chắc là đội trưởng Trần không muốn chuyện này bị người ngoài biết được, cuối cùng lại liên luỵ đến cậu ta! Cho nên, để chúng ta đóng cửa tự giải quyết!”
Khổng Thiên cũng giễu cợt nói: “Ha ha! Xem ra cơ hội trả thù đã đến! Quản gia Hoàng, đánh chết hắn cho tôi, tên Dương Duy kia cũng không được sống!”
Diệp Huyền không khỏi thầm ngưỡng mộ trí tưởng tượng của họ.
“Thằng ranh, xem tôi xử cậu thế nào!” Lúc này, quản gia Hoàng không nói thêm nữa, nghiến răng vồ lấy Diệp Huyền!
Cuộc tấn công không báo trước này khiến Dương Duy và Trương Vãn Thanh hoảng sợ!
Không ngờ, ngay khi Diệp Huyền vừa đấm ra, quản gia Hoàng lập tức như bị xe tăng đâm vào, bay ra ngoài, ngay cả cổ cũng bị lệch sang một bên!
Nhìn vào tư thế của ông ta, e rằng cho dù có chữa khỏi thì ông ta cũng thành người tàn tật!
Diệp Huyền cong khóe miệng: “Thực lực này mà đòi đấu với tôi? Gan ông cũng lớn quá chứ?
“Ôi...”
Thấy quản gia Hoàng bị hạ gục chỉ trong một giây, Dương Duy và Trương Vãn Thanh bất ngờ. Họ biết võ công của Diệp Huyền rất tốt, nhưng không ngờ thực lực của hắn lại đáng sợ đến mức này!
Nụ cười phách lối của Khổng Thiên lập tức đông cứng lại!
Diệp Huyền đi tới trước mặt gã, ánh mắt mang theo sát khí: “Lúc đầu nếu anh tức thời mà rời đi thì sẽ không bị sao, nhưng anh hết lần này đến lần khác muốn tìm cái chết? Vậy tôi sẽ tiễn anh một đoạn đường.”
Khổng Thiên sợ tới mức quỳ rạp xuống đất thở hổn hển: “Đại ca, xin tha cho tôi!”
“Hừ.”
Diệp Huyền hoàn toàn không nghe lời cầu xin của gã, đạp một phát làm gãy bả vai gã, khiến gã đau đớn hét lên thảm thiết!
Cùng lúc đó, Diệp Huyền đá một thùng bia đến trước mặt Dương Duy: “Vừa rồi Khổng Thiên đập đầu cậu, cậu trả lại gã gấp mười lần cho tôi! Cho gã biết vu oan cho người khác sẽ có kết cục gì!”
“Được!”
Dương Duy cũng không sợ, nhìn thấy cơ hội báo thù tới, nghiến răng giơ chai bia lên, dùng sức đập mạnh vào đầu Khổng Thiên!
Bốp!
Hai chai bia bị đập nát trong nháy mắt, Khổng Thiên đau đớn nhe răng, cái đầu vốn đã chảy máu lại càng thêm nhiều máu!
Tuy nhiên, giáo huấn chỉ mới bắt đầu!
Nếu đã trả lại gấp mười thì còn tám chai nữa!
Bốp!
Dương Duy không hề tỏ ra thương xót, cho đến khi chai thủy tinh thứ bảy sắp đập xuống, Khổng Thiên cuối cùng cũng không chịu nổi, hoàn toàn từ bỏ giãy giụa, ngã xuống đất khóc thảm thiết!
“Anh Dương, anh Diệp Huyền, tôi sai rồi, tôi xin lỗi hai anh, xin hai anh tha cho tôi!”
Thấy Khổng Thiên vừa rồi vẫn còn ngang ngược, không coi ai ra gì, bây giờ vậy mà thật sự quỳ xuống cầu xin tha mạng, trong lòng Dương Duy cực kỳ vui vẻ!
Chu Tiểu Phỉ và các thành viên của tổ tám cũng cảm thấy rất phấn chấn!
Dám vu oan người khác, đáng chết!
Thời điểm này, Dương Duy, phú nhị đại bị coi là vô dụng, cuối cùng cũng lấy lại được phẩm giá và thể diện đã mất từ lâu!
Cứ như vậy, trong lòng họ càng biết ơn Diệp Huyền vì sự giúp đỡ của hắn!
“Dương Duy, vẫn còn ba chai nữa mới xong.” Diệp Huyền cười nói.
Dương Duy đè thấp giọng nói: “Đầu tên Khổng Thiên này đã đầy máu rồi, nếu đập thêm ba chai nữa, em sợ gã sẽ chết ngay tại chỗ. Không bằng chúng ta nhân cơ hội hố gã một vố?”
“Hố một khoản tiền?”
Diệp Huyền không khỏi khâm phục phản xạ của Dương Duy, vừa cười vừa nói: “Có thể! Năm triệu một chai, ba chai còn lại tổng cộng là hai mươi triệu! Khổng Thiên, anh có đồng ý không?”
“Hai mươi triệu?”
“Được, tôi sẽ đưa cho hai người!”
Khổng Thiên hơi sửng sốt, hiển nhiên không ngờ Diệp Huyền thế mà lại hố mình một vố!
Tuy nhiên để giữ lại cái mạng nhỏ của mình, gã làm sao dám từ chối? Gã lo lắng Diệp Huyền và Dương Duy sẽ đổi ý, cho nên vội vàng gật đầu!
“Chuyển tiền đi!”
Ngay khi Diệp Huyền nói xong, Dương Duy lập tức vui như điên, vội vàng đưa số tài khoản, Khổng Thiên không dám chần chờ, chịu đựng cơn đau nhức kịch liệt, bắt đầu chuyển khoản!
Ting ting!
Chuyển khoản hai mươi triệu thành công!
Bây giờ Dương Duy và Chu Tiểu Phỉ cực kỳ hưng phấn!
Dù sao làm việc trong Tập đoàn Lâm Thị, lương mỗi tháng của họ cũng chỉ hơn ba mươi nghìn. Con số này không là gì so với mức lương hàng tháng ba trăm nghìn của Diệp Huyền!
“Đại ca, chúng ta có sáu người, trung bình mỗi người được hơn ba triệu!”
Dương Duy cười, nhưng Diệp Huyền xua tay đáp: “Tôi không thiếu tiền, mọi người chia nhau đi.”
Trương Vãn Thanh cũng mỉm cười nói: “Tôi chỉ tham gia cho vui thôi, anh không cần chia cho tôi đâu.”
Dương Duy càng vui vẻ hơn: “Vậy thì mỗi người chúng ta có thể nhận được năm triệu! Lần này kiếm bộn rồi!”
“Cảm ơn đại ca và chị dâu đã ban thưởng!”
Chu Tiểu Phỉ và những người khác hưng phấn cúi đầu, trong phòng riêng tràn ngập tiếng cười!
Chỉ có Khổng Thiên là người duy nhất có vẻ mặt đau khổ, trong lòng gã muốn giết chết hết đám người Diệp Huyền!
Tuy nhiên, lúc này gã không dám kiêu ngạo nữa mà nặn ra một nụ cười: “Đại ca, các anh đánh cũng đã đánh rồi, tiền cũng đã nhận rồi, vậy có nên thả tôi đi không?”
Diệp Huyền cong môi, cười nói: “Hai mươi triệu anh chuyển chỉ là để giữ cho đầu chó của anh không bị ba chai bia cuối cùng đập nát mà thôi. Tôi không nói sẽ tha cho anh.”
Nghe được lời của Diệp Huyền, Dương Duy và Chu Tiểu Phỉ không khỏi bật cười: “Nói đến trả thù và trừng trị kẻ xấu thì đại ca Diệp Huyền chính là cao thủ!”
Trương Vãn Thanh cũng không nhịn được bật cười, cho rằng đôi khi Diệp Huyền khá là xã hội đen. Chỉ có sắc mặt Khổng Thiên đại biến, ánh mắt gã tràn đầy oán hận cùng không cam lòng!
Cho dù gã là kẻ ngốc, gã cũng đoán được Diệp Huyền đang cố ý chỉnh đốn gã!
Tuy nhiên, gã vẫn kìm nén cơn giận:
“Anh Diệp Huyền, vậy thì anh nói cho tôi biết, làm sao anh mới bằng lòng bỏ qua cho tôi đây?”
“Tôi không muốn tha cho anh.”
“Bởi vì tôi không thể cho anh cơ hội ra ngoài tuỳ ý làm chuyện xằng bậy!”
Lời của Diệp Huyền giống như giông bão, khiến mọi người hít vào hơi lạnh. Đặc biệt là Khổng Thiên, gã không khỏi nói:
“Diệp Huyền, đừng được nước lấn tới, đừng quên, tôi là nhị thiếu gia nhà họ Khổng!”
“Anh không chỉ đánh gãy tay chân tôi, mà còn dám trả đũa thêm, nhà họ Khổng nhất định sẽ không tha cho anh!”
Nhìn vẻ tức giận và kiêu ngạo trên mặt Khổng Thiên, Diệp Huyền cong khóe môi, ung dung hút một hơi thuốc: “Yên tâm đi, tôi hoàn toàn không để nhà họ Khổng của anh vào mắt.”
Nói xong, mũi chân Diệp Huyền hướng về phía trước, mấy cây đũa lập tức giống đạn bắn thẳng đến người Khổng Thiên, trong đó một cây đũa trúng thẳng vào giữa trán gã!
“A!”
Khổng Thiên gào thét thảm thiết, ngã xuống đất, sống chết không rõ.
“Gã, gã chết rồi sao?”
Dương Duy và Trương Vãn Thanh sợ tới mức tim đập liên hồi!
“Gã không chết được.”
Diệp Huyền nhấc khóe miệng lên: “Nhưng gã còn đau hơn cả chết, cả đời này sẽ bị liệt không dậy nổi, cũng không có cách nào nói chuyện, càng không thể làm mưa làm gió, ức hiếp người khác!”
Nghe thấy vậy, trong lòng Trương Vãn Thanh và Dương Duy không khỏi kích động, cho rằng những người như Khổng Thiên nên bị trừng phạt!
Sau đó, ánh mắt Diệp Huyền quét sang những vệ sĩ khác của nhà họ Khổng do quản gia Hoàng đưa đến:
“Các vị vẫn muốn đánh nhau với tôi sao?”
Chương 164: Lãng mạn trên phố
Nhóm vệ sĩ vốn dĩ đã bị doạ đến mặt trắng bệch, ai mà còn dám đánh nhau với Diệp Huyền nữa, không muốn sống nữa sao!
Thậm chí có người còn quỳ trên mặt đất: “Anh Diệp, chúng tôi chỉ được thuê để làm việc này thôi, xin anh thả chúng tôi đi!”
“Ha ha, tôi sẽ không lạm sát kẻ vô tội.”
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng: “Các ngươi trở về truyền lời cho người nhà họ Khổng, ai làm nấy chịu, họ muốn báo thù thì đến tìm tôi, Diệp Huyền.”
“Nếu như dám làm tổn thương bạn bè của tôi hoặc Tập đoàn Lâm Thị, tôi sẽ để cho các người trải nghiệm cuộc sống sống không bằng chết. Về đi!”
Nhóm vệ sĩ nhặt lại được một mạng, nhanh chóng dập đầu cảm ơn Diệp Huyền, sau đó hoảng sợ rời đi. Họ âm thầm lên kế hoạch sau khi truyền tin cho nhà họ Khổng thì lập tức nghỉ việc, tránh ở lại nhà họ Khổng, một khi bị lửa giận Diệp Huyền đốt tới người thì thật khốn khổ!
Diệp Huyền đẩy cửa phòng riêng ra, hô to: “Đội trưởng Trần, làm phiền anh vất vả dọn dẹp hiện trường.”
Đội trưởng Trần vội vàng đi tới, nhìn thấy cổ quản gia Hoàng vị lệch, trong lòng thầm giật mình!
Đương nhiên anh ta biết quản gia Hoàng mạnh cỡ nào, ông ta là một nhân vật tàn nhẫn có tiếng trong giang hồ, bây giờ thế mà cứ như vậy bị giết chết? Còn Khổng Thiên dính đầy máu, trên đầu vẫn còn nửa chiếc đũa lộ ra, đoán chừng chữa khỏi cũng thành người tàn phế!
Tuy nhiên, đội trưởng Trần không dám có ý kiến gì, vỗ ngực với Diệp Huyền nói: “Anh Diệp yên tâm, tôi sẽ xử lý sạch sẽ.”
“Vất vả rồi!”
Diệp Huyền cười nói: “Anh rất thông minh, tôi sẽ chào hỏi cục trưởng Hình, cho anh ít cơ hội.”
Vẻ mặt đội trưởng Trần lập tức hưng phấn, lại cúi đầu cảm ơn: “Cảm ơn anh Diệp!”
Tình huống này khiến Dương Duy và Chu Tiểu Phỉ ngây người!
Họ không khỏi trao đổi ánh mắt, mọi người đều thầm tự hỏi tại sao Diệp Huyền lại lợi hại như vậy!
Đặc biệt là Dương Duy, anh ta đã nhìn thấy bối cảnh thâm hậu của Diệp Huyền trong giới kinh doanh!
Nhưng lần này, ngay cả đội trưởng Trần của Cục Cảnh sát, nhân vật quản lý an ninh của Dương Thành cũng nghe lời Diệp Huyền răm rắp? Cứ như vậy, trong lòng Dương Duy không khỏi càng thêm hiểu rõ!
Đại ca Diệp Huyền không chỉ có bối cảnh trong giới kinh doanh mà còn có mối quan hệ chặt chẽ với giới cảnh sát và chính trị!
Bây giờ nhà họ Phùng đã bị đại ca Diệp Huyền phá huỷ, nhà họ Khổng vẫn còn cả gan đắc tội đại ca Diệp Huyền, đây không phải là tự tìm đường chết sao?
“Vãn Thanh, cuối cùng chúng ta cũng có thể ăn cơm rồi.”
Diệp Huyền dịu dàng kéo tay Trương Vãn Thanh ra khỏi phòng riêng, nhẹ giọng hỏi: “Không doạ em sợ chứ?”
“Không.”
Trương Vãn Thanh khẽ mỉm cười, đáp: “Ở bên cạnh anh, trong lòng em cảm thấy đặc biệt an tâm, cho dù là phát sinh chuyện lớn tày trời nào cũng không sợ.”
Vừa nói, đôi mắt cô sáng ngời lóe lên vẻ ngưỡng mộ, cô nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Diệp Huyền rồi áp lên đỉnh núi đôi cao chót vót. Diệp Huyền sờ cơ thể mềm mại tinh tế của Trương Vãn Thanh, tâm trạng càng thêm vui vẻ, hắn thì thầm: “Em đã hứa với anh rằng sẽ để anh hôn cho đến khi anh hài lòng.”
“Chuyện này?”
Mặt Trương Vãn Thanh lập tức đỏ bừng, cô khẽ nói: “Bây giờ em đói bụng rồi, tranh thủ thời gian ăn cơm thôi! Anh Diệp Huyền này, lúc thì tốt, lúc lại thật xấu xa!”
Diệp Huyền cười to, quay đầu nhìn Dương Duy và Chu Tiểu Phỉ nói: “Mọi người còn ở đó làm gì, không đói bụng à, nhanh lên cùng nhau ăn đi!”
Dương Duy và Chu Tiểu Phỉ lúc này mới lấy lại tinh thần, cười lớn đi ra ngoài, trong lòng càng thêm khâm phục và ngưỡng mộ Diệp Huyền!
Bữa tối kết thúc trong bầu không khí thoải mái và vui vẻ, Dương Duy cũng tức thời đưa đám người Chu Tiểu Phỉ đi trước.
“Anh Diệp Huyền, cảnh đêm rất đẹp, chúng ta ra ngoài đi dạo nhé?”
Sau khi nghe đề nghị của Trương Vãn Thanh, hai người thả lỏng, tản bộ qua con phố sôi động. Đường phố được thắp sáng rực rỡ, âm nhạc nhẹ nhàng, trên đường toàn những cặp đôi, cả con phố đầy lãng mạn và mơ mộng. Trương Vãn Thanh rúc đầu vào vai Diệp Huyền, vừa đi vừa nhẹ nhàng nói: “Anh Diệp Huyền, em muốn nói với anh rằng tối nay em thực sự hạnh phúc.”
“Anh có thể nhìn ra.”
Diệp Huyền cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt mê người của Trương Vãn Thanh, nói một cách trìu mến: “Bởi vì biết em hạnh phúc, cho nên anh cũng cảm thấy rất vui vẻ.”
Nghe lời của Diệp Huyền, Trương Vãn Thanh âm thầm động tâm, cảm giác hạnh phúc quanh quẩn trong tim, vì vậy cô ôm chặt Diệp Huyền, sau đó đứng lại giữa đám đông náo nhiệt.
“Hả?”
Diệp Huyền không khỏi lo lắng, cười hỏi: “Có phải em cảm thấy mệt rồi không?”
“Em không mệt.”
Trương Vãn Thanh vùi đầu vào ngực hắn, mím môi gợi cảm lắc đầu.
“Chẳng lẽ nhanh như vậy đã đói bụng rồi sao?”
Diệp Huyền cười nhẹ, tiếp tục hỏi.
“Không, không phải mà.”
Trương Vãn Thanh vẫn lắc đầu đáp lại, nhưng hai má lại đỏ thẫm, hơi thở nặng nề hơn một chút, ngay cả lồng ngực cũng lên xuống. Đột nhiên!
Trương Vãn Thanh hít sâu một hơi, sau đó lấy hết can đảm, nhón chân, ngẩng đầu lên chủ động hôn Diệp Huyền!
Chụt!
Trên đường phố náo nhiệt, Trương Vãn Thanh vậy mà chủ động hôn Diệp Huyền!
“A...!”
Chạm đến đôi môi nóng bỏng của Trương Vãn Thanh, toàn thân Diệp Huyền lập tức run rẩy, không khỏi hít sâu một hơi hương thơm!
Hắn không ngờ Trương Vãn Thanh vốn là người hướng nội lại chủ động hôn hắn trên đường phố náo nhiệt!
Diệp Huyền cũng cảm thấy Trương Vãn Thanh đang yêu thắm thiết, không thể khống chế được bản thân!
Đồng thời, một cô gái nhút nhát như cô lại làm được chuyện này, nhất định phải lấy hết dũng khí của mình!
Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Huyền đột nhiên cảm thấy vô cùng vui vẻ!
Cạch!
Giày cao gót của Trương Vãn Thanh trở lại mặt đất, đôi môi quyến rũ rời khỏi môi Diệp Huyền!
Tuy nhiên, lần này Trương Vãn Thanh không gục đầu xuống mà ngẩng đầu lên, trìu mến nhìn Diệp Huyền, trong mắt đầy tình ý. Hai người nhìn nhau trìu mến, âm nhạc trên đường phố nhẹ nhàng và lãng mạn, ánh đèn rực rỡ khiến bầu không khí càng thêm tuyệt vời.
“Anh Diệp Huyền, anh có cảm thấy em quá chủ động không?”
Trương Vãn Thanh đỏ mặt, khẽ hỏi. Diệp Huyền không trả lời câu hỏi của cô, mà nâng chiếc cằm nhỏ gợi cảm của cô lên, sau đó hôn xuống!
Chụt!
Cảm nhận được nụ hôn chủ động và bá đạo của Diệp Huyền, Trương Vãn Thanh lập tức cảm thấy như có một dòng điện chạy qua cơ thể mình, đồng thời, cô bị hơi thở nam tính và mạnh mẽ của Diệp Huyền bao quanh, kìm lòng không được ôm hắn thật chặt!
Trong hơi thở của Diệp Huyền tràn ngập mùi hương thơm ngát của cơ thể Trương Vãn Thanh, cảm nhận được cô không kìm lòng nổi mà đáp lại, trong lòng hắn càng cảm thấy ngọt ngào, hắn ôm chặt lấy chiếc eo nhỏ của Vãn Thanh!
Thế là, trên đường phố bị náo nhiệt, cuối cùng hai người cũng nếm được hương vị của nụ hôn đầu, lưu lại một kỷ niệm tình yêu quý giá cho hai người!
Ở bên kia đường, sau khi Dương Duy và Diệp Huyền tách ra, anh ta nhận được cuộc gọi từ Lâm Thanh Nham.
“Dương Duy, cậu có biết bây giờ Diệp Huyền đang ở đâu không?” Giọng điệu của Lâm Thanh Nham rất lo lắng.
Diệp Huyền đã nói nếu trong lòng Lâm Thanh Nham không thể bao dung cho việc hắn ở chung với người phụ nữ khác, vậy Diệp Huyền nhất định sẽ không ép buộc cô. Đương nhiên, hắn cũng sẽ không làm phiền cô, hắn sẽ để Lâm Thanh Nham đưa ra quyết định cuối cùng. Cho nên sau một ngày, Diệp Huyền thật sự không hề liên lạc với cô!
Điều này khiến trong lòng Lâm Thanh Nham càng lúc càng nôn nóng và bất an. Dương Duy nghe thấy câu hỏi của Lâm Thanh Nham, vô thức nhìn về hướng Diệp Huyền và Trương Vãn Thanh!
Anh ta vừa nhìn thấy hình ảnh Diệp Huyền và Trương Vãn Thanh ôm hôn nhau trên con phố lãng mạn!
“Mẹ kiếp… Anh Diệp Huyền quá lợi hại!”
Dương Duy không có lòng dạ trả lời Lâm Thanh Nham mà nhanh chóng giơ điện thoại lên, chụp lại cảnh tượng đầy ý nghĩa này!
Lâm Thanh Nham nghe thấy Dương Duy gọi tên Diệp Huyền ở đầu bên kia điện thoại, cô sốt ruột hỏi: “Dương Duy, Diệp Huyền đang ở bên cạnh cậu sao, nhanh trả lời tôi!”
Chương 165: Một ngày tốt đẹp
“Anh Diệp Huyền, anh ấy...”
Đối mặt với câu hỏi của Lâm Thanh Nham, Dương Duy đang định trả lời thì thấy Diệp Huyền và Trương Vãn Thanh hôn nhau, sau khi nhìn nhau trìu mến, hai người tiếp tục tay trong tay đi về phía trước!
Trông vô cùng ấm áp và ngọt ngào!
Dương Duy rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, anh ta không muốn phản bội Diệp Huyền, huống hồ làm gián đoạn khoảnh khắc tươi đẹp của Diệp Huyền và Trương Vãn Thanh!
“Chị Thanh Nham, nếu chị muốn tìm anh Diệp Huyền thì gọi điện thoại cho anh ấy đi...”
Dương Duy kiếm cớ nói: “Chị Thanh Nham, tôi đang uống rượu ở quán bar, không nghe rõ...”
Nói xong, Dương Duy vội vàng cúp điện thoại, để ngăn Lâm Thanh Nham gọi lại, anh ta tắt máy, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Haha, chỉ cần anh ta tắt máy đủ nhanh thì người khác sẽ không thể tìm thấy anh ta!
“Dương Duy!”
Nghe tiếng cúp máy, Lâm Thanh Nham không khỏi cau mày!
Cô và Dương Duy quen biết nhau từ nhỏ, cô biết rất rõ tính của anh ta, chỉ cần anh chàng này không muốn đối mặt với chuyện gì đó, anh ta nhất định sẽ chọn cách trốn tránh!
Bây giờ Dương Duy không chịu trả lời câu hỏi của cô, chứng tỏ Diệp Huyền rất khả nghi!
Cô lướt vòng bạn bè, phát hiện Dương Duy đã đăng một trạng thái cách đây nửa tiếng, là video có bóng dáng của một người phụ nữ xinh đẹp!
Mặc dù video mơ hồ nhưng dáng vẻ hoàn hảo và vẻ ngoài xinh đẹp này chắc chắn là mỹ nhân hiếm có!
Chính là Trương Vãn Thanh!
Cháu gái của bác sĩ Trương là hoa khôi học đường nổi tiếng nhất Đại học Y, Trương Vãn Thanh!
“Hóa ra tối nay Diệp Huyền hẹn Trương Vãn Thanh!”
Lâm Thanh Nham cảm thấy khó chịu trong lòng, lồng ngực liên tục lên xuống, trái tim cô đau nhói.
“Rõ ràng tối hôm qua vừa hôn tôi, bây giờ lại hẹn hò với Trương Vãn Thanh, cái tên tàn nhẫn này...”
Lâm Thanh không cam lòng, tuy nhiên cũng cảm thấy rất bối rối. Bởi vì đích thân cô đã nói không thể chấp nhận Diệp Huyền đa tình, cho nên Diệp Huyền lựa chọn rời khỏi nhà họ Lâm một thời gian. Chuyện này không thể nghi ngờ là Lâm Thanh Nham tự tay đẩy Diệp Huyền ra!
Đồng thời, cũng cho Trương Vãn Thanh cơ hội ở bên cạnh Diệp Huyền.
“Trương Vãn Thanh và Diệp Huyền hẹn nhau cùng ăn tối, hai người họ rất vui vẻ, hiển nhiên mình không có ý kiến gì về tình cảm của Diệp Huyền...”
“Diệp Huyền nhất định sẽ cảm thấy Trương Vãn Thanh rất hiểu chuyện, cũng đặc biệt hiểu và thông cảm cho hắn!”
“Cho nên, Diệp Huyền nhất định sẽ cảm thấy Trương Vãn Thanh là một người phụ nữ tốt, tình cảm hắn dành cho Trương Vãn Thanh sẽ càng nhiều hơn...”
Cứ như vậy, trong lòng Lâm Thanh Nham càng cảm thấy chua xót và khó chịu. Cơ hội này vốn dĩ thuộc về cô!
Hơn nữa, nếu tối nay Diệp Huyền không về nhà họ Lâm ở qua đêm, có lẽ hắn sẽ chọn qua đêm với Trương Vãn Thanh!
Trương Vãn Thanh gợi cảm và quyến rũ, mà còn khéo hiểu lòng người, mọi chuyện đều nghe theo lời Diệp Huyền, Diệp Huyền muốn gì được nấy!
Diệp Huyền nhất định sẽ động tâm với một Trương Vãn Thanh như vậy!
Về mặt tình cảm, Trương Vãn Thanh là người nhiệt tình và chủ động, nếu hai người thật sự ở bên cạnh nhau, rất có thể sẽ bén ra lửa, khó kìm lòng nổi!
“Không! Mình không thể để mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát được...”
Nghĩ đến Diệp Huyền, người cô yêu sâu đậm, sắp bị Trương Vãn Thanh chiếm đoạt, Lâm Thanh Nham không thể ngồi yên!
Cô vội vàng gửi tin nhắn WeChat.
“Diệp Huyền, tối nay ông nội ăn uống không ngon, đoán chừng cảm thấy không khỏe, hoặc tâm trạng không tốt. Anh có thể về nhà xem ông nội như thế nào không?”
Mặc dù nói dối khiến Lâm Thanh Nham cảm thấy xấu hổ, nhưng để giành được người mình yêu, Lâm Thanh Nham chỉ có thể cắn răng gửi tin nhắn.
Diệp Huyền vốn định đi xem phim với Trương Vãn Thanh, nhưng đọc tin nhắn WeChat của Lâm Thanh Nham xong, hắn không khỏi cau mày.
“Anh Diệp Huyền, có chuyện gì sao?” Trương Vãn Thanh không khỏi khẽ hỏi.
“Ông nội Lâm không khỏe.”
Diệp Huyền rất thành thật nói tình huống. Trương Vãn Thanh thở dài một hơi, sau đó nói với vẻ mặt lo lắng:
“Người lớn tuổi quả thật rất dễ không thoải mái, anh vẫn nên về xem ông nội Lâm, lần sau chúng ta sẽ đi xem phim sau.”
Thấy Trương Vãn Thanh hiểu chuyện, Diệp Huyền không khỏi cảm thấy ngại ngùng:
“Vãn Thanh, em thật tốt. Đáng tiếc cuộc hẹn hò của chúng ta không kết thúc hoàn hảo.”
Không ngờ, Trương Vãn Thanh dường như không để tâm, khẽ cười nói: “Mặc dù buổi hẹn hò này đột nhiên bị gián đoạn, nhưng vẫn là một buổi hẹn hò hoàn hảo.”
“Và tối nay em thực sự hạnh phúc vì cuối cùng chúng ta cũng hôn nhau.”
“Anh Diệp Huyền, sau này chúng ta sẽ có nhiều cơ hội ở bên nhau đúng không?”
Nghe Trương Vãn Thanh nói, trong lòng Diệp Huyền càng cảm thấy ấm áp!
Trên đời này làm sao có thể có một người phụ nữ vừa thiện lương lại biết quan tâm người khác đến thế?
“Vãn Thanh, cảm ơn em, em thật tốt.”
Diệp Huyền nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thanh tú của Trương Vãn Thanh, không giấu nổi tình yêu trong lòng.
“Em mới là người nên nói lời cảm ơn.”
Trương Vãn Thanh trả lời với khuôn mặt đỏ bừng, nắm lấy bàn tay to của Diệp Huyền: “Được rồi, nếu đã tiện đường thì chúng ta cùng nhau về!”
“Được!”
Diệp Huyền mỉm cười đáp lại, sau đó đưa Trương Vãn Thanh về phòng khám. Trước khi hai người chia tay, Trương Vãn Thanh khẽ nói:
“Anh Diệp Huyền, đêm nay anh phế Khổng Thiên của nhà họ Khổng, họ nhất định sẽ tìm cơ hội trả thù, anh phải chú ý an toàn.”
“Ừ.”
Diệp Huyền gật đầu, nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Trương Vãn Thanh rồi hôn lên, sau đó xoay người rời đi.
“Anh Diệp Huyền, hẹn gặp lại.”
Trong lòng Trương Vãn Thanh ngọt ngào, cô nhìn xe của Diệp Huyền dần dần đi xa, lưu luyến không muốn về nhà.
“Diệp Huyền đã đi xa lắm rồi, giờ cháu đang nhìn gì thế?”
Bác sĩ Trương cười nói, mặt Trương Vãn Thanh lập tức nóng lên, vội vàng đi vào nhà.
Bên kia, Diệp Huyền lái xe đến biệt thự nhà họ Lâm. Trên đường đi, tâm trạng của hắn đặc biệt thoải mái và vui vẻ. Tuy nhiên, trong lòng hắn cũng cảm thấy kỳ lạ:
“Cơ thể ông nội Lâm đã được mình điều trị khỏi, sao đột nhiên lại khó chịu? Chẳng lẽ Lâm Thanh Nham muốn gặp mình nên kiếm cớ lừa mình về nhà?”
“Được rồi, mình sẽ về xem cô ấy có thủ đoạn gì!”
Bình luận facebook