-
Chương 211-215
Chương 211: Diệp Huyền đến
Lời của Diệp Huyền vừa rơi xuống!
Cánh cửa thép nặng nề của biệt thự phát ra tiếng động lớn chói tai, bị ai đó từ bên ngoài đá mở tung!
Trong đất cát mù mịt, Diệp Huyền xuất hiện!
Phía sau hắn còn có đàn em Dương Duy!
“Anh Diệp Huyền, anh quá trâu bò...”
Dương Duy nhìn thấy Diệp Huyền dùng sức mạnh cực lớn đá văng cánh cửa, anh ta không khỏi sùng bái sát đất!
Vừa nãy, Diệp Huyền đã càn quét tất cả ở bên ngoài sơn trang!
Thần cản giết thần, phật cản giết phật, cái gọi là cao thủ nhà họ Khổng, nhà họ Phùng, không khác gì gà đất chó sành!
Không ai trong số họ có thể ngăn cản dù chỉ là một chiêu thức tuỳ ý của Diệp Huyền!
Dễ như trở bàn tay!
Mà lúc này, khi người trong biệt thự nhìn thấy thần thông Diệp Huyền xuất hiện, không khỏi bị dọa đến giật mình: “Diệp Huyền, cậu… Cậu vào đây bằng cách nào?”
Diệp Huyền khinh thường chế nhạo: “Rất đơn giản, trực tiếp vào thôi!”
Hiển nhiên đây là lời trào phúng, lập tức khiến hai cao thủ nghiến răng!
Họ không ngờ Diệp Huyền lại to gan đến mức tự mình tìm đến tận cửa!
Quả thực chính là không coi ai ra gì, phách lối cuồng vọng!!
Lý Cửu Gia nheo mắt nhìn ra phía sau Diệp Huyền, thấy các cao thủ hộ vệ của nhà họ Phùng và nhà họ Khổng đã nằm trên mặt đất như xác chết!
“Không một tiếng động lặng lẽ hạ gục tất cả cao thủ hộ vệ?”
“Xem ra Diệp Huyền này không đơn giản!”
Lý Cửu Gia không dám khinh thường, lập tức nắm chặt bảo kiếm, thần kinh căng lên như dây cung!
Trái lại, Diệp Huyền thản nhiên lấy một điếu thuốc ra rồi châm lửa!
Hắn hít vào một hơi rồi nhả khói ra, chậm rãi đi về phía bên này!
Táo bạo và không sợ hãi!
Triệu Tam Đao nheo mắt lại, giọng điệu đầy sát ý: “Thằng nhóc ranh, thật ngông cuồng!”
“Chà, đối mặt với thứ rác rưởi này, tôi luôn rất ngông cuồng!”
Diệp Huyền gương mắt lên liếc nhìn những người trong biệt thự, cười rất hài lòng: “Các người đều ở đây là tốt rồi, đúng lúc để tôi diệt tận gốc.”
Cuối cùng, Diệp Huyền nghiền ngẫm nhìn về phía Khổng Vân, phát hiện giữa hai chân gã quấn đầy băng vải sau, không khỏi cười: “Anh thật sự cắt cái đó đi à? Bây giờ đi tiểu phải ngồi xổm sao?”
Vốn dĩ Khổng Vân đã hận Diệp Huyền đến chết, bây giờ lại bị hắn đích thân chế giễu, gã không kìm được tính khí nóng nảy nữa, trực tiếp vỗ bàn đứng dậy: “Diệp Huyền, mày muốn chết! Mày thật sự cho rằng chúng tao không thể giết anh sao?”
“Hôm nay! Nhà họ Khổng và nhà họ Phùng liên thủ, hơn nữa còn có hai vị cao nhân trên giang hồ trợ giúp, mày có mọc cánh cũng không thể trốn thoát!”
“Khi anh ngã xuống, tôi sẽ để lại cho anh một hơi thở, trả lại cho anh gấp ngàn lần nỗi đau mà tôi đã phải chịu đựng!”
“Tôi còn muốn cho mày xem thuộc hạ của tao chơi hai người phụ nữ yêu quý của mày đến chết trước mặt mày!”
Nghe những lời cuối cùng của Khổng Vân, nụ cười trên khóe miệng Diệp Huyền từ từ thu lại!
Đùng!
Diệp Huyền nhúc nhích, tại chỗ hắn đang đứng phát ra một tiếng nổ lớn!
Khi thân hình của Diệp Huyền xuất hiện trở lại, hắn đã dùng một tay túm lấy cổ Khổng Vân, túm lấy gã lên không trung!
“A!”
Nhìn tốc độ như sấm sét của Diệp Huyền, cho dù người có thực lực như Triệu Tam Đao và Lý Cửu Gia cũng không khỏi trừng lớn hai mắt: “Tốc độ thật khủng khiếp!”
“Diệp Huyền, mau buông ra!”
Mặc dù Khổng Hổ sợ đến mức tim đập thình thịch nhưng vẫn theo bản năng mắng Diệp Huyền!
Diệp Huyền không nhìn thẳng gã nhưng lại gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Khổng Vân: “Anh nói muốn chơi người phụ nữ của tôi đến chết?”
Đùng!
Lúc này, cơ thể Diệp Huyền bộc phát ra sát ý ngút trời, khiến cho linh hồn người ta run rẩy!
Từ trước đến nay, Khổng Vân chưa bao giờ cảm nhận được sát khí đáng sợ như vậy!
Gã sợ đến choáng váng, trong lúc run rẩy, vết thương nứt ra, máu chảy ra giữa hai chân: “Cha! Nhanh cứu con! Hai vị cao nhanh, đến cứu tôi!”
Thế nhưng, trước khi gã nói xong, tay Diệp Huyền đã tăng thêm sức lực!
Răng rắc!
Cổ Khổng Vân trực tiếp bị bóp nát, cơ thể bị tách rời, sau đó bị Diệp Huyền ném xuống đất!
“Con trai!”
Khổng Hổ gầm lên đau khổ, hai mắt đỏ tươi: “Diệp Huyền, hôm nay hoặc là cậu chết hoặc là tôi chết!”
“Hừ, vậy ông chết đi!”
Diệp Huyền lạnh lùng trả lời một câu, giây tiếp theo, hắn cũng gắt gao túm lấy cổ Khổng Hổ: “Bây giờ, ông có thể chết, đừng tiếp tục ở lại trên đời này hại người khác nữa!”
Nói xong!
Diệp Huyền cũng túm lấy cổ Khổng Hổ, một thi thể khác lại bị tách rời!
Hai cha con nhà họ Khổng từng hô mưa gọi gió ở Dương Thành lại chết thảm trong tay Diệp Huyền như một con kiến!
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người!
“Các người không cần phải nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc như vậy.”
“Chờ một lát nữa, các người đều sẽ chết!”
Diệp Huyền cười lạnh, dùng khăn ăn trên bàn lau vết màu trên bàn tay!
“Ôi!”
Tất cả những người thấy cảnh này đều sợ chết khiếp!
Đúng vậy, cuối cùng họ cũng nhận ra tàn nhẫn sát phạt của Diệp Huyền, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ tươi cười trước đây của hắn!
Thời điểm này, Diệp Huyền giống như một vị thần chết có thể tùy ý thu hoạch tính mạng của người khác!
Thật kinh khủng!
Không nói đến những người khác, ngay cả đàn em của Diệp Huyền, Dương Duy, cũng cảm thấy Diệp Huyền lúc này như ác ma địa ngục!
Bây giờ, bởi vì Diệp Huyền bộc lộ ra sức mạnh kinh thiên động địa, cho nên không khí trở nên im lặng chết chóc!
Tất cả những gì mọi người có thể nghe được là âm thanh của nỗi sợ hãi và hơi thở gấp gáp của chính linh hồn họ!
“Tại sao không nói chuyện?”
“Lúc nãy thảo luận kế hoạch, không phải các người hào khí ngất trời sao?”
Diệp Huyền cười lạnh, đưa mắt nhìn Phùng Kim Long, người đứng đầu nhà họ Phùng: “Trong số những người ở đây, ông là người đầu tiên gây thù với tôi, vậy thì bắt đầu với ông trước!”
“Hộ vệ nhà họ Phùng, bảo vệ tôi!”
Phùng Kim Long hoảng sợ rống to, muốn để mấy tên cường giả nhà họ Phùng sau lưng ông ta ngăn Diệp Huyền lại!
Tuy nhiên, những hộ vệ đó vừa tận mắt nhìn thấy thi thể của cha con nhà họ Khổng bị tách rời, bị doạ đến mức không làm chủ được tinh thần!
Bây giờ, họ căn bản còn không dám đứng ra, huống hồ ngăn cản Diệp Huyền!
“Chạy mau, nếu không chạy sẽ mất mạng!”
Vài tên hộ vệ nhà họ Phùng bỏ chạy không chút nghĩ ngợi, họ hoàn toàn không quan tâm đến sự sống chết của Phùng Kim Long!
“Hừ!”
Diệp Huyền hừ lạnh một tiếng: “Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, các người đi theo Phùng Kim Long làm nhiều chuyện ác, tội đáng chết ngàn lần!”
Trước khi Diệp Huyền đến, hắn đã biết thuộc hạ đi theo đều là tâm phúc của hai gia chủ nhà họ Phùng và nhà họ Khổng.
Những chuyện xấu xa mà họ đã làm trong những năm qua dùng mười ngón tay cũng không thể đếm xuể!
Đoàng!
Lời còn chưa dứt, Diệp Huyền giẫm lên mặt đất, sàn đá cẩm thạch lập tức nứt ra, vô số đá vụn văng tung tóe!
Điều kinh khủng chính là những đống đá vụn như mọc ra mắt mà bắn ra, trực tiếp đâm thủng sau đầu mấy tên hộ vệ nhà họ Phùng!
Đùng, đùng, đùng...
Họ lập tức ngã thẳng xuống đất, không còn mạng sống!
“Hai vị cao nhân, nhanh cứu tôi, cứu mạng tôi...”
Phùng Kim Long nhìn thấy mấy hộ vệ nhà họ Phùng chết thảm như vậy, sợ đến mức toàn thân run rẩy!
Vốn dĩ bởi vì bị bệnh nên lời nói của ông ta không rõ ràng, bây giờ càng thêm nghiêm trọng!
“Diệp Huyền này, thực lực của hắn làm sao có thể đáng sợ như vậy...”
Triệu Tam Đao và Lý Cửu Gia cũng đang run rẩy, từ lâu đã mất đi sự bình tĩnh và tự tin như lúc thảo luận về kế hoạch trước đó!
Diệp Huyền chậm rãi quay đầu lại nhìn Triệu Tam Đao và Lý Cửu Gia: “Phùng Kim Long nhờ các người giúp đỡ, sao các người không ra tay với tôi đi?”
“Thiếu hiệp, tuyệt đối đừng hiểu lầm!”
Lý Cửu Gia cố nén nỗi sợ hãi, vội vàng chắp tay về phía Diệp Huyền: “Tại hạ là Lý Cửu, tôi chỉ lấy tiền của người ta để loại bỏ tai họa cho người đó mà thôi, giữa cậu và tôi không có hận gì!”
“Để bày tỏ sự áy náy vì đã vô ý mạo phạm đến cậu, tôi sẽ đưa cho cậu tất cả tám trăm triệu mà nhà họ Khổng đã đưa cho tôi!”
“Nếu cậu vẫn thấy không đủ, tôi có thể cho cậu thêm hai trăm triệu, xem như thành ý!”
“Chúng ta xin từ biệt ở đây, từ đây nước sông không phạm nước giếng, cậu thấy như vậy có được không?”
“Được không?”
Triệu Tam Đao ở bên cạnh cũng chắp tay, nói ý tương tự với Diệp Huyền.
Họ chỉ muốn lập tức ngưng chiến, muốn sử dụng tiền để giải quyết mọi chuyện!
Thái độ của hai người cần hèn mọn bao nhiêu thì hèn mọn bấy nhiêu, suýt chút nữa quỳ xuống cầu xin Diệp Huyền tha thứ!
Đối mặt với thực lực tuyệt đối của Diệp Huyền thì sự tự cao tự đại của họ hoàn toàn không đáng nhắc đến.
Tuy nhiên, Diệp Huyền chỉ khinh thường cười lạnh trước lời xin lỗi khiêm tốn của hai người!
“Hai người không phân biệt đúng sai, chắc hẳn những năm nay đã giúp nhà họ Phùng và nhà họ Khổng giết rất nhiều người tốt vô tội, đúng không?”
“Hai người không cần cầu xin tôi, hôm nay gặp tôi, đó là sự chuyển vận của tạo hoá, báo ứng xác đáng!”
“Hơn nữa, tôi muốn tiền của các người mà cũng lại muốn mạng của các người!”
Chương 212: Không chịu nổi một đòn
“Bây giờ, sẵn sàng tiếp nhận sự phán quyết của tôi đi!”
Nghe Diệp Huyền nói xong, Triệu Tam Đao và Lý Cửu Gia không khỏi cau mày!
Đồng thời, trong mắt cũng bộc phát một luồng sát ý cực kỳ mãnh liệt!
“Diệp Huyền, cậu thật sự cho rằng chúng tôi sợ cậu sao?”
Triệu Tam Đao nghiến răng nghiến lợi, vô cùng dữ tợn: “Tôi, Triệu Tam Đao, đã tạo ra một thế giới của riêng mình ở tỉnh, dùng nắm đấm của mình để đánh trả!”
Lý Cửu Gia cũng cắn răng gầm thét: “Uy danh của Lý Cửu Gia tôi đây dùng mạng người mà tính!”
Nghe thấy vậy, Diệp Huyền không khỏi khinh thường giễu cợt: “Vậy các người cho tôi mở mang kiến thức một chút đi!”
Đối mặt với sự khinh thường của Diệp Huyền, Triệu Tam Đao siết chặt nắm đấm!
Hắn nghiến răng thì thầm với Lý Cửu Gia: “Chúng ta không thể dè dặt! Nếu không không ai trong chúng ta sẽ sống sót!”
“Tôi hiểu rồi!”
Lý Cửu Gia rút kiếm ra khỏi vỏ: “Chúng ta đều dùng hết toàn lực, một đòn chém giết!”
Dứt lời, hai người ăn ý một trái một phải, đồng thời hướng về phía Diệp Huyền!
Triệu Tam Đao cầm loan đao!
Lý Cửu Gia rút trường kiếm ra!
Hai người họ bộc phát ra đòn mạnh nhất, trong chớp mắt đã đến trước mặt Diệp Huyền!
Là một cao thủ hạng nhất trong tỉnh, họ cũng có chút tài năng.
“Ha ha.”
Diệp Huyền khinh thường giễu cợt, hai tay vươn ra, mỗi tay dùng hai ngón tay cũng dễ dàng kẹp chặt mũi đao của hai người lại!
“Chuyện này là sao?”
Con ngươi Triệu Tam Đao và Lý Cửu Gia không khỏi giãn ta, dừng lại tại chỗ như nhìn thấy quỷ!
Đúng vậy, cho dù họ có cố gắng thế nào cũng không thể rút vũ khí đã bị ngón tay của Diệp Huyền kẹp lại!
“Đây là đòn lợi hại nhất của các người á?”
Diệp Huyền thất vọng lắc đầu: “Phùng Kim Long và Khổng Hổ coi các người như cứu tinh, tôi còn tưởng rằng các người có chút năng lực, nhưng không ngờ các người chỉ là rác rưởi!”
“Thật nhàm chán, quá là nhàm chán!”
Nói xong, hai ngón tay của Diệp Huyền chỉ hơi dùng sức!
Răng rắc... Choang!
Vũ khí của Triệu Tam Đao và Lý Cửu Gia lập tức bị sức mạnh đáng sợ của Diệp Huyền làm bể thành vô số mảnh sắt!
Không chỉ như thế, những mảnh sắt vỡ vụn kia cũng giống như đạn bắn ra khỏi nòng, tất cả đều bắn trúng người Triệu Tam Đao và Lý Cửu Gia!
“A!!!”
Cơ thể hai người lập tức be bét máu, phát ra những tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng, chấn động bay lui mấy chục mét, lần lượt nện vào mấy bức tường!
Giương mắt nhìn lại đã thấy hai cao thủ ngã xuống vũng máu, toàn thân vỡ thành máu, chết thảm tại chỗ!
Từ ánh mắt của họ có thể thấy đến chết họ còn sợ hãi, có lẽ đến chết họ vẫn hối hận, hối hận không biết tự lượng sức mình, tại sao lại trêu chọc Diệp Huyền, người như thần chết, họ cũng oán hận nhà họ Phùng và nhà họ Khổng vì đã đưa họ vào tình huống tuyệt vọng này!
“A!”
Dương Duy đứng phía sau, nhìn thấy Diệp Huyền chỉ tuỳ ý ra tay đã có thể giết người trong tích tắc, anh ta bị chấn động đến mức mỗi một tế bào trong cơ thể đều muốn quỳ rạp xuống trước Diệp Huyền!
“Thần, anh Diệp Huyền chính là thần!”
Dương Duy gầm lên!
“Thật sự nhàm chán, tôi còn chưa cử động cơ bắp thì mấy người đã chết hết.”
Diệp Huyền cảm thấy buồn chán, cuối cùng nhìn Phùng Kim Long: “Đến lượt ông.”
Tuy nhiên, Diệp Huyền không vội giết ông ta, mà cố ý dời ghế, ngồi trước xe lăn của Phùng Kim Long!
“Ông không nên chọc tới tôi, càng không nên ra tay với phụ nữ của tôi.”
Nói xong, Diệp Huyền chậm rãi thở ra một làn khói.
“Diệp Huyền...”
Toàn thân Phùng Kim Long không khỏi run rẩy, ánh mắt đầy sợ hãi cũng như không cam lòng: “Cậu, cậu... rốt cuộc cậu là thần thánh phương nào?”
“Ông không có tư cách biết thân phận thật sự của tôi.”
Diệp Huyền cười lạnh: “Thế nhưng, ông có thể xuống địa ngục hỏi đám bạn xấu của ông, có lẽ họ sẽ biết.”
Nói xong, Diệp Huyền thản nhiên búng tàn thuốc!
Đùng!
Tàn thuốc nổ tung, giống như một viên đạn, xuyên qua giữa hai lông mày của Phùng Kim Long, khiến ông ta nuốt hận tại chỗ, chết không nhắm mắt!
Lúc này, những tên khốn của nhà họ Phùng và nhà họ Khổng đều đã chết!
Triệu Tam Đao và Lý Cửu Gia cũng đã chết!
Đôi mắt Dương Duy trừng lớn, đông cứng tại chỗ, kinh hãi khôn nguôi!
Đúng vậy, đây là lần thứ hai Dương Duy tận mắt chứng kiến Diệp Huyền giết người, hơn nữa còn là một trận đơn phương tàn sát cao thủ trong giang hồ!
Thật là một người tàn nhẫn!
Đây chính là người tàn nhẫn!
“Cậu sợ sao?”
Diệp Huyền thu lại sát ý, mỉm cười hỏi Dương Duy.
“Đại ... Đại ca... Em không sợ... Chỉ là có chút sợ hãi...”
Dương Duy nuốt nước miếng: “Em biết những người bị đại ca giết đều là những người đáng chết, còn anh là thẩm phán tội ác!”
Vừa nói, Dương Duy bất thình lình quỳ gối về phía Diệp Huyền!
“Cậu làm cái gì đấy?”
Diệp Huyền cảm thấy ngoài ý muốn.
“Đại ca!”
Dương Duy quỳ trên mặt đất, hai mắt kiên nghị thành kính nhìn Diệp Huyền: “Anh nhận em làm đồ đệ đi, em muốn học bản lĩnh từ anh, em muốn dùng thực lực của bản thân để bảo vệ gia đình và những người em quan tâm, em thực sự không muốn bị người khác bắt nạt và coi thường nữa, anh đồng ý với em đi!”
“Thật sao?”
Nghe những lời chân thành của Dương Duy, Diệp Huyền khẽ mỉm cười: “Con đường tu luyện võ thuật rất gian khổ, khi giao đấu với người khác rất dễ mất mạng, cậu không sợ sao?”
“Em không sợ!”
Dương Duy vô cùng kiên định lắc đầu: “Từ nhỏ em đã bị bắt nạt và sỉ nhục! Hại cha mẹ và ông nội đều mất hết thể diện!”
“Loại đau khổ về tinh thần này còn đau khổ hơn nhiều so với đau khổ thể xác khi luyện khi võ thuật! Vì vậy, em không sợ không chịu được khổ!”
“Đại ca, em thực sự muốn thay đổi và sống một cuộc sống tốt hơn, em cũng muốn gia đình tự hào, vinh dự vì em!”
“Cầu xin đại ca cho em một cơ hội!”
Trong khi nói những lời từ tận đáy lòng ra thì Dương Duy cũng đã rơi nước mắt!
Chương 213: Điện thoại của Tiêu Băng Tuyết
“Đại ca, xin hãy cho em một cơ hội đi!”
Đối diện với sự quỳ gối van xin của Dương Duy, Diệp Huyền chỉ mỉm cười, không đồng ý cũng không từ chối.
Diệp Huyền nói một cách thâm hiểm: "Từ ngày mai trở đi, tôi sẽ giao cho cậu nhiệm vụ leo núi Thủy Long. Nếu cậu có thể leo đến đỉnh núi trong vòng bốn mươi phút, tôi sẽ xem xét yêu cầu của cậu."
Núi Thủy Long, ngọn núi cao nhất tại thành phố Dương Thành!
Bất cứ ai yêu thích leo núi ở Dương Thành đều biết rằng từ chân núi lên đỉnh núi phải mất ba mươi phút lái xe!
Giờ đây, Diệp Huyền đã đặt ra giới hạn cho Dương Duy là phải leo lên đỉnh núi trong vòng bốn mươi phút, chỉ nhiều hơn mười phút so với việc lái xe!
Dễ dàng nhận ra rằng đây là một thử thách từ Diệp Huyền đối với Dương Duy, để kiểm tra xem anh ấy có kiên trì và ý chí mạnh mẽ hay không!
"Em hiểu rồi, đại ca, em hứa sẽ không làm anh thất vọng. Cảm ơn anh đã cho em một cơ hội để bắt đầu lại từ đầu!" Dương Duy vui mừng khôn xiết, lau nước mắt!
"Đừng khóc nữa, đứng lên đi, để tôi thấy sự quyết tâm của cậu nào!"
Diệp Huyền mỉm cười, lên Dương Duy đứng dậy và vỗ mạnh vào vai hắn.
"Em nhất định sẽ làm được!"
Trong mắt Dương Duy tràn đầy nhiệt huyết, cậu cảm nhận được sự kỳ vọng từ Diệp Huyền và cũng không muốn để Diệp Huyền thất vọng.
Lúc này, Trình Giang Nam gửi cho Diệp Huyền một tin tức.
Trong đó là những bằng chứng rõ ràng về các tội ác mà Phùng gia và Khổng gia đã phạm trong những năm qua tại Dương Thành, bao gồm cả việc thuê sát thủ, lạm dụng quyền lực...
Ngoài ra còn có bằng chứng chứng minh về tội ác giết người của Tam Triệu Đao và Lý Cửu Gia!
Chỉ riêng những chứng cứ phạm tội này thôi cũng đủ khiến nhóm cặn bã xã hội này phải chết vài lần !
"Không tồi, may mà Lão Trình có được thông tin này."
Diệp Huyền cảm thấy rất hài lòng với điều này và ngay lập tức gửi cho cục trưởng Hình!
Khi cục trưởng Hình nhận được tài liệu từ Diệp Huyền, bọn họ không khỏi kinh ngạc, đồng thời trong mắt tràn đầy tức giận!
"Phùng gia và Khổng gia rốt cuộc đã làm ra nhiều chuyện vô lương tâm như vậy trong bóng tối sao?" Họ tức giận nói: "Thiếu gia, tôi sẽ lập tức phái người đến bắt lũ khốn nạn đó!"
"Không cần thiết."
Diệp Huyền mỉm cười. "Đưa người đến biệt thự núi Man Đà, dọn dẹp nơi đó đi!"
"Hừ!"
Cục trưởng Hình nghe xong, không khỏi rùng mình.
Đúng vậy, từ lời của Diệp Huyền, họ đã hiểu rằng Diệp Huyền đã giải quyết hết những kẻ xã hội đen ở đó!
Diệp Huyền tiếp tục bình tĩnh nói: "Cục trưởng, tìm một cơ hội thích hợp, công bố sự việc này ra công chúng, có thể hữu hiệu ngăn chặn tội phạm và đạt được hiệu quả trong việc răn đe."
"Vâng!"
Cục trưởng Hình tôn trọng đến mức cực kỳ thậm chí dù đang nói chuyện điện thoại họ cũng đứng nghiêm và chào.
Khi trở về công ty, để thực hiện lời hứa của mình với Diệp Huyền, Dương Duy đã bỏ cả bữa trưa và trốn việc để leo núi Thủy Long.
"Dương Duy này, tuy nhiệt huyết lắm, nhưng mà đi leo núi mà chẳng chịu ăn cơm, nhất định sẽ đói ngất xỉu."
Diệp Huyền lắc đầu cười, có vẻ tâm trạng rất tốt, liền gọi điện cho Lâm Thanh Nham cùng Trương Vạn Thanh hẹn gặp cùng nhau ăn cơm trưa.
Vì Diệp Huyền cho rằng, việc Khổng gia và Phùng gia bị tiêu diệt chỉ là một chuyện nhỏ, nên hắn cũng không nói chuyện này với hai người đẹp.
Và sau cuộc nhậu tối qua, mối quan hệ giữa bọn họ trở nên tốt đẹp hơn!
"Diệp Huyền, tối nay có một buổi đấu giá từ thiện ở Dương Thành, nhóm vừa nhận được thư mời, em sẽ gọi cho Vãn Thanh."
Diệp Huyền, tối nay đi xem chút nhé.
Nói xong vẻ mặt Lâm Thanh Nham trông rất mong đợi.
"Anh sẽ đi cùng các em!"
Trong mắt Diệp Huyền đột nhiên lóe lên một điều gì đó mờ ám.
Lâm Thanh Nham giả vờ giận dỗi trừng mắt nhìn anh : "Nhìn ánh mắt của anh, chắc chắn là đang âm mưu gì đó trong bụng rồi!"
Trương Vãn Thanh nhưng lại che miệng cười khúc khích: "Vãn Thanh, nếu cô sợ anh Diệp Huyền dở trò xấu, thì tôi sẽ tự mình đi với anh ấy!"
"Vãn Thanh, không ngờ trong đầu em lại tràn ngập ý nghĩ đen tối đó!"
Lâm Thanh Nham gõ nhẹ vào trán của Trương Vãn Thanh, vẻ mặt kiêu ngạo.
"Chị Thanh Nham, em không có mà..."
Trương Vãn Thanh sắc mặt đỏ bừng, nhưng trong lòng lại rất mong chờ Diệp Huyền sẽ giở trò với mình!
"A! ha ha!"
Diệp Huyền thấy hai hồng nhan tri kỷ đang cười đùa vui vẻ, tâm trạng của hắn rất tốt, khiến bữa trưa này ăn cực kỳ vui vẻ!
Đúng lúc này, điện thoại của Diệp Huyền đổ chuông.
Nhìn vào màn hình hiển thị cuộc gọi, Diệp Huyền không khỏi khẽ cau mày nhẹ!
Người gọi đến hóa ra lại là nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết!
"Chẳng phải đã thỏa thuận không liên quan gì đến nhau nữa, sao cô lại gọi điện cho tôi làm gì."
Không suy nghĩ nhiều, Diệp Huyền lập tức cúp máy.
Nhìn thấy Diệp Huyền cúp máy dứt khoát như vậy, hai người đẹp không khỏi nhìn nhau, trong lòng có chút tự hào!
Tiêu Băng Tuyết xuất thân từ một gia tộc danh giá, đồng thời cũng là nữ chiến thần của quốc gia, là nữ thần trong mắt vô số nam nhân của Long Quốc!
Đối với Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh, cô ấy chính là tình địch số một của họ!
Tuy nhiên, chỉ một lát sau, điện thoại của Diệp Huyền lại reo lên.
Người gọi vẫn là chiến thần Tiêu Băng Tuyết!
"Cô ấy gọi anh Diệp Huyền với sự gấp gáp như vậy, chẳng lẽ là vì có chuyện quan trọng sao" Trương Vãn Thanh không kìm được mà nói nhỏ, trong khi Lâm Thanh Nham cũng nhăn mày, suy đoán: "Diệp Huyền, anh nên nghe máy, có thể cô ấy tìm anh vì chuyện liên quan đến Chiến Bộ."
"Được rồi!"
Diệp Huyền thản nhiên nhấc điện thoại: "Alo."
"Diệp Huyền!"
Ở phía đầu dây bên kia, Tiêu Băng Tuyết ban đầu nghĩ Diệp Huyền không bao giờ nhấc máy, nhưng không ngờ rằng Diệp Huyền lại nhấc máy đến hai lần!
Trong chốc lát, cô trở nên phấn khích: "Diệp Huyền, cuối cùng anh cũng chịu nghe điện thoại của em!"
Dù vậy, giọng điệu của Diệp Huyền vẫn rất lạnh lùng, thậm chí còn hơi lạnh nhạt: "Tiêu Băng Tuyết, nếu là việc công cô nói thẳng ra, còn nếu là việc riêng tôi sẽ cúp máy."
Nghe thấy sự lạnh nhạt trong lời nói của Diệp Huyền, Tiêu Băng Tuyết cảm thấy lòng trống rỗng, sau đó cô xấu hổ nói: "Tôi cũng không biết đó là việc tư hay công. Cha tôi nói ông ấy sẽ đến Dương Thành vào tối mai để gặp anh!"
"Ông ấy muốn gặp anh, ban đầu tôi không muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng ông ấy rất kiên quyết, nói rằng nhất định phải gặp anh, tôi... tôi mới phải gọi cho anh..."
Khi Tiêu Băng Tuyết nói những lời này, không còn thái độ lạnh lùng và kiêu ngạo như trước đây.
Chỉ có bất an, còn có ân hận sâu sắc, cô ấy thực sự đã thay đổi so rất nhiều với trước đây!
Tuy nhiên, Diệp Huyền không mảy may quan tâm đến những điều này, chỉ suy nghĩ trong lòng:
"Hoàng Bắc Long đích thân đến gặp mình? Có lẽ là vì ông ấy muốn giúp Tiêu Băng Tuyết tiếp tục cuộc hôn nhân giữa mình và cô ấy chăng?"
Chương 214: Kế hoạch của hai mỹ nữ
Diệp Huyền có thể không để Tiêu Băng Tuyết vào mắt, nhưng Hoàng Bắc Long là người phụ trách một trong tám chiến khu, hơn nữa lại còn là bạn tốt của phụ thân hắn!
Cho nên nể tình phụ thân, hắn là vẫn phải cho ông chút mặt mũi!
“Vậy thì tối mai gặp nhau vậy. Cứ gửi địa chỉ vào điện thoại di động của tôi đi.”
Nói xong, Diệp Huyền trực tiếp cúp điện thoại, không muốn cùng Tiêu Băng Tuyết nói thêm gì nữa!
“Diệp Huyền…”
Tiêu Băng Tuyết vốn đã muốn mượn chuyện này để xin lỗi Diệp Huyền, nhưng cô chưa kịp mở miệng thì đầu dây bên kia điện thoại đã vang lên tín hiệu đang bận, trong lòng cô như bị lấy đi một mảnh thịt đi vậy.
“Xem ra Diệp Huyền thật sự rất ghét mình…”
“Vậy mà trước đây mình còn cười nhạo Diệp Huyền, nói hai người chúng ta đến từ hai thế giới khác nhau, thì ra mình mới là trò hề làm nhục nhã bản thân…”
Tiêu Băng Tuyết trong tay nắm chặt điện thoại, không khỏi nghĩ đến thái độ kiêu ngạo của mình lúc trước, khiến Diệp Huyền không muốn nói với bản thân cô thêm một lời nào nữa...
Lúc ấy em thờ ơ với tôi, bây giờ em với không tới tôi rồi!
Lúc này, Tiêu Băng Tuyết mới cảm nhận được sự sâu sắc của cụm từ kinh điển trên mạng này!
Khi phụ tá xinh đẹp Vương Tiểu Vũ nhìn thấy vẻ mặt chán nản của Tiêu Băng Tuyết, cô không khỏi nhẹ nhàng an ủi nàng: “Tiểu thư, đừng buồn nản thở dài nữa. Diệp Huyền đại nhân nói sẽ gặp phụ thân của cô một lần, nói không chừng mọi chuyện sẽ có thể xoay chuyển tình thế!”
Nghe vậy, Tiêu Băng Tuyết cười khổ: “Tôi không dám yêu cầu bất kỳ sự thay đổi tình thế nào hết, tôi chỉ muốn anh ấy cho tôi một cơ hội để xin lỗi anh ấy mà thôi…”
Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng Tiêu Băng Tuyết vẫn có một tia hi vọng, hy vọng cô và Diệp Huyền có thể hoàn thành hôn ước mà phụ thân của hai người đã hẹn ước!
Trong nhà hàng.
Diệp Huyền không giấu giếm hai người đẹp điều gì mà trực tiếp nói với bọn họ rằng tối mai hắn sẽ đi gặp Hoàng Bắc Long.
“Vậy có phải là anh sẽ gặp Tiêu Băng Tuyết không?”
Lập tức, vẻ mặt của hai người đẹp trở nên căng thẳng, giọng điệu cũng trở nên chua chát.
“Các em phải có lòng tự tin với chính bản thân mình chứ!”
Diệp Huyền không khỏi mỉm cười: “So với Tiêu Băng Tuyết, các em cũng không kém, hơn nữa anh thật sự không có chút cảm giác nào với Tiêu Băng Tuyết, anh không thích loại nữ nhân cao ngạo mạnh mẽ như vậy!”
Nghe xong lời nói của Diệp Huyền, hai vị mỹ nhân vẫn là đầy bất an!
Hiện tại Tiêu Băng Tuyết hiển nhiên đã hối hận, nhận ra sai lầm của mình!
Những ngày sau này, cô ta nhất định sẽ thay đổi tính cách kiêu ngạo và xa cách của mình, hơn nữa cũng sẽ tự kiểm điểm và nỗ lực để giành được sự tha thứ của Diệp Huyền!
Hơn nữa, Tiêu Băng Tuyết có thân hình hoàn hảo như vậy, cơ thể dẻo dai hơn những cô gái bình thường khác, nếu cô ta tìm được cơ hội thích hợp rồi lao vào vòng tay của Diệp Huyền, tên khốn Diệp Huyền này có lẽ sẽ không thể kiểm soát được bản thân mà trúng kế mất!
Không phải sao, Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh bây giờ vô cùng hối hận, tự trách mình tại sao đêm đó lại để bản thân uống quá say, bỏ lỡ cơ hội động phòng hoa chúc với Diệp Huyền!
Lúc này, hai mỹ nữ ngầm hiểu nhìn nhau, nhỏ giọng nói với nhau: “Sau buổi đấu giá từ thiện tối nay, dù thế nào chúng ta cũng phải đè Diệp Huyền lên giường, kể cả có phải dùng vũ lực đi chăng nữa cũng phải ngủ với anh ấy một đêm!”
“Anh nói này, hai em đang lẩm bẩm cái gì vậy?”
Diệp Huyền không khỏi tò mò khi nhìn thấy hai người đẹp nhìn qua nhìn lại, thấp giọng thảo luận cái gì đó.
“Không… không có gì!”
Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh sắc mặt đỏ bừng, nhưng nghĩ đến kế hoạch điên cuồng đêm nay, bọn họ lại trở nên hưng phấn vô cùng!
Đêm qua, hai mỹ nữ say rượu đã câu dẫn Diệp Huyền đến phát hoả lên rồi.
Mà khi hai người đẹp ôm lấy Diệp Huyền, một người bên trái, một người ở bên phải, trong lòng họ tràn ngập tình yêu mãnh liệt dành cho Diệp Huyền!
Nếu cả hai đều thực sự yêu nhau, ai là người chủ động trước thì lại có vấn đề gì chứ?
Hơn nữa phụ nữ thời đại mới cũng sẵn sàng chủ động vì tình yêu đích thực!
Lúc này, hai người đẹp này đang rất mong chờ điều gì sẽ xảy ra sau đêm gala từ thiện!
“Anh yêu, vậy tối nay chúng ta gặp nhau ở buổi đấu giá nhé.”
Diệp Huyền bảo người phục vụ gói đồ ăn lại: “Tên ngốc Dương Duy đó, đi leo núi mà không ăn gì, anh sợ bây giờ hắn đã đói đến ngất xỉu trên núi rồi, anh đi kiểm tra hắn xem sao!”
Sau khi tới Thủy Long cư, Diệp Huyền lấy điện thoại di động ra bấm số của Dương Duy!
Nhưng chờ nửa ngày đều không có người bắt máy, điều này khiến Diệp Huyền có chút bất an!
“Không lẽ thực sự lại xảy ra chuyện gì rồi chứ?”
Diệp Huyền lập tức bao phủ mình bằng khí tức cảm ứng!
Rất nhanh, Dương Duy được tìm thấy ở lưng chừng núi Thủy Long cư, sắc mặt tái nhợt và đói đến ngất đi!
“Dương Duy, tỉnh lại cho tôi!”
Diệp Huyền truyền cho Dương Duy một luồng chân khí vào cơ thể.
Dương Duy xui xẻo cuối cùng cũng tỉnh lại: “Tôi đang ở đâu, tôi là ai, anh lại là ai chứ…”
“...”
Nhìn thấy Dương Duy ngơ ngác nhìn chằm chằm, Diệp Huyền có chút dở khóc dở cười.
Một lúc sau, Dương Duy mới thực sự tỉnh lại, ngồi dưới đất uống nước tăng lực!
“Thủy Long Cư này cũng quá khó leo rồi, đường núi quá hiểm trở, so với những đường núi khác khó leo hơn nhiều!”
“Vốn dĩ tôi còn cho rằng lòng nhiệt huyết của mình có thể bất khả chiến bại... Nhưng thế mà vẫn phải mất hai giờ mới leo đến được giữa núi, thậm chí còn kiệt sức mà ngất đi…”
Nghe Dương Duy phàn nàn, Diệp Huyền không khỏi bật cười: “Bây giờ cậu lùi bước quay đầu vẫn còn kịp, làm đồ đệ của tôi cũng không dễ dàng gì đâu!”
“Không lùi bước, tôi nhất định sẽ không lùi bước!”
Dương Duy đột nhiên từ trên mặt đất đứng dậy: “Bắt đầu từ tối nay, tôi sẽ không đi hộp đêm uống rượu, cũng không đi tìm mấy em gái kia nữa! Không được, quá kích động… thiếu dưỡng khí rồi.”
Nói xong, Dương Duy lại ngồi xuống nghỉ ngơi, phải một lúc sau anh mới lấy lại bình tĩnh!
Nhưng anh ta lại ngẩng đầu nhìn đỉnh núi phía xa, vẻ mặt càng ngày càng kiên định!
“Nếu cậu muốn tiếp tục thì cứ tiếp tục đi. Tôi đi trước đây.”
Diệp Huyền cười một cái, xoay người rời đi, dự định về Thủy Long Cư ngủ một giấc.
Đợi đến khi hắn tỉnh dậy lần nữa thì trời đã tối.
Lúc này Dương Duy vừa mới leo lên đỉnh núi!
Trên tay anh ta nắm lấy một cành cây khô, toàn thân run rẩy không thể kiểm soát vì quá mệt mỏi!
Lái xe nửa giờ, còn anh ta phải mất đến tám giờ để leo lên đỉnh núi!
Hiển nhiên, Dương Duy kiệt sức là không thể che giấu được!
Tuy nhiên, Dương Duy yếu đuối như vậy mà vẫn có thể kiên trì leo lên đỉnh núi, điều này đủ chứng minh hắn có ý chí kiên cường!
Vì vậy Diệp Huyền không có cười nhạo anh ta, ngược lại còn khen ngợi anh ta nữa, thậm chí còn nhờ quản gia xinh đẹp ở Thủy Long Cư nấu cho hắn một bữa ăn ngon bổ dưỡng!
“Bữa ăn này là phần thưởng của tôi dành cho cậu. Ăn từ từ thôi. Tôi phải cùng Vãn Thanh và Thanh Nham đi tham gia buổi đấu giá từ thiện.”
Nói xong, Diệp Huyền lái siêu xe rời đi.
Nhìn chiếc xe từ phía xa, Dương Duy bật khóc vì biết đại ca vì lo lắng cho mình nên mới cố tình quay lại Thủy Long Cư!
“Đại ca, tôi sẽ không làm anh mất mặt đâu, tôi nhất định sẽ khiến anh nở mày nở mặt…”
Dương Duy cảm động đến không ngừng khóc oà lên, nhìn đồ ăn ngon trên bàn như vũ bão…
…
Cuộc đấu giá từ thiện Dương Thành được tổ chức tối nay do Văn phòng thành phố tổ chức, địa điểm được chọn để tổ chức là khách sạn Lệ Hoa.
Nhiều doanh nhân ưu tú và người nổi tiếng ở Dương Thành nhận được lời mời.
Ngoài ra, cuộc đấu giá từ thiện tối nay sẽ được nhiều phương tiện truyền thông đưa tin, vì vậy các doanh nhân ở Dương Thành muốn nhân cơ hội này để quảng bá hình ảnh công ty của mình!
Cho nên buổi họp từ thiện tối nay có rất nhiều khách mời thuộc mọi tầng lớp, dù không quen biết cũng không ảnh hưởng đến việc họ nhiệt tình tham gia.
Bảy giờ tối, bãi đậu xe của khách sạn chật kín các loại xe sang trọng!
Xe sang, gái đẹp, đều là những thứ mà người ta luôn muốn có!
Một bữa tiệc như vậy có thể được coi là một cuộc tụ họp quan trọng ở khu thương mại Dương Thành.
“Ở đây náo nhiệt thật đấy!”
Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh đặc biệt đến trước cửa khách sạn để đợi Diệp Huyền.
Bởi vì đêm nay bọn họ đều muốn đè Diệp Huyền lên giường nên trang phục tối nay của bọn họ cực kỳ xinh đẹp lộng lẫy.
Lâm Thanh Nham tóc dài, quấn khăn choàng dài, mặc váy ôm eo màu đỏ, trông nóng bỏng và quyến rũ, khiến thân hình vốn đã hoàn hảo của cô lại càng gợi cảm và quyến rũ hơn!
Cổ áo được thiết kế với phần vai phẳng, để lộ xương quai xanh trắng nõn quyến rũ của cô nàng, sự dịu dàng trước cơ thể lại càng bùng nổ hơn!
Đôi chân xinh đẹp được bọc trong đôi tất đen quyến rũ và kết hợp với đôi giày cao gót mũi nhọn màu đỏ, cô ấy ngay lập tức biến thành một mỹ nhân gợi cảm với đôi chân tuyệt mỹ!
Chương 215: Cự tuyệt
Tối nay, Trương Vãn Thanh lại mặc một chiếc váy ngắn bó sát.
Thiết kế cổ chữ V sâu để lộ một vực sâu như ngọc bích, mặt dây chuyền sapphire xuyên sâu vào đó, thu hút trí tưởng tượng của mọi người!
Chiếc váy họa tiết hoa khiến làn da trắng như ngọc của cô càng lộ rõ hơn, đôi chân xinh đẹp của cô mang một đôi tất lụa siêu mỏng, dưới chân là một đôi giày cao gót màu da khiến đôi chân dài trắng như tuyết của cô càng trở nên hoàn hảo hơn!
Hơn nữa, hai cô gái vốn nghiêng nước nghiêng thành tối nay lại được trang điểm kỹ lưỡng, bắt mắt hơn cả những ngôi sao nổi tiếng trên truyền hình, khiến họ nổi bật giữa đám đông ngay khi xuất hiện!
Cho dù phụ nữ cũng sẽ phải ngạc nhiên khi nhìn thấy hai người với ánh mắt ghen tị!
Không cần nói tới đàn ông nữa, bọn họ đều dùng ánh mắt long lanh nhìn hai mỹ nhân, điên cuồng nuốt nước bọt!
Tất cả đều muốn qua làm quen nhưng mà hai người đẹp này quá đẹp rồi!
Những mỹ nhân đỉnh cao như vậy thường có tiêu chuẩn rất cao, nếu bắt chuyện làm quen thất bại thì kết quả sẽ rất xấu hổ!
Thế nên, hầu hết đám đàn ông chỉ có thể đứng từ xa quan sát chờ xem người đàn ông dũng cảm nào dám bước lên bắt chuyện!
Lúc này, một người đàn ông mặt trắng với mái tóc vuốt ngược cũng nhìn thấy Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh, trong cơ thể hắn như có một ngọn lửa tà dâm thiêu đốt: “Thật muốn ấn bọn họ lên giường, chơi đùa với bọn họ!”
Ngọn lửa dâm tà bốc lên, hắn dẫn theo hai vệ sĩ đi tới, tự tin giới thiệu: “Xin chào hai người đẹp! Tôi tên Viên Tề, tổng giám đốc của Công ty dược phẩm Viên thị.
“Dược phẩm Viên thị?”
Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh không khỏi nhìn nhau, trong mắt nhau hiện lên vẻ chán ghét và thờ ơ: “Công ty Dược phẩm Viên thị là một công ty lớn trực thuộc Tập đoàn Khổng gia phải không?"
Ngay đêm hôm trước, Khổng đại thiếu gia đã có ý đồ xấu, cố tình đánh thuốc mê Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh.
Cũng may có Diệp Huyền ở đấy, hắn đã ngăn không cho tên khốn này thành công!
Vì vậy, hai người đẹp từ tận đáy lòng ghét tập đoàn Khổng gia và các công ty của họ!
Thế mà, Viên Tề lại mỉm cười rất tự hào: “Vậy là các em cũng biết đến Dược phẩm Viên thị sao? Đúng vậy, Tập đoàn Viên thị là một công ty lớn trực thuộc Tập đoàn Khổng gia!”
“Ha ha!”
Lâm Thanh Nham cười lạnh lùng và kiêu ngạo: “Xin lỗi, chúng tôi không muốn làm bạn với những người trong tập đoàn Khổng gia!”
“Cái này…”
Bị Lâm Thanh Nham trực tiếp cự tuyệt, Viên Tề trên mặt tràn đầy sự xấu hổ ê chề!
Những người đàn ông đứng gần đó cũng không nhịn đường mà cười thầm!
“Đây gọi là gì chứ? Đây gọi là súng bắn chim đầu đàn!”
“Anh ta còn tưởng mình rất ngầu và đẹp trai nhưng vừa xuất hiện trên sân khấu đã biến thành tro bụi!”
Nghe người khác cười nhạo mình, Viên Tề càng thêm xấu hổ!
Tuy nhiên, hai vệ sĩ phía sau Viên Tề không khỏi trầm giọng nói: “Người đẹp, tổng giám đốc của chúng tôi muốn làm quen với các cô, đó là sự tán thưởng của chúng tôi đối với các cô!”
Hàm ý rất rõ ràng, đừng quá coi trọng bản thân và cũng đừng cho mặt mũi mà không cần giữ lấy mặt mũi!
“Hừm!”
Lâm Thanh Nham lập tức hừ lạnh một tiếng: “Chúng tôi không cần anh ta tán thưởng, huống chi là cùng anh ta làm bạn hả?!”
Trương Vãn Thanh cũng tức giận mà nói: “Mời mọi người rời khỏi đi, chúng tôi đang đợi người!”
Những người đàn ông nhìn qua không khỏi cười khúc khích lần nữa!
Điều này khiến Viên Tề càng thêm xấu hổ!
Mẹ kiếp, hai con tiện nhân đó sao dám không cho Viên Tề tôi mặt mũi chứ?
“Hai vị mỹ nữ, nếu không cho tôi chút thể diện, cũng coi như không cho Tập đoàn Khổng gia chút mặt mũi nào, các cô phải suy nghĩ sáng suốt đó!”
Viên Tề nghiến răng nghiến lợi, trực tiếp uy hiếp!
“Ha ha.”
Ai ngờ Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh lại không nhường anh ta chút nào, họ cũng cười khẩy: “Chúng tôi chính là không muốn cho anh thể diện đó. Sao chứ, anh lại muốn đánh người ở nơi công cộng à?”
“Mẹ nó con đàn bà thối tha, bọn mày điên rồi à!”
Nhìn thấy Lâm Thanh Nham cùng Trương Vãn Thanh dám chống trả mình, Viên Tề tức giận đến mức giống như rất muốn ra tay đánh người!
Lời của Diệp Huyền vừa rơi xuống!
Cánh cửa thép nặng nề của biệt thự phát ra tiếng động lớn chói tai, bị ai đó từ bên ngoài đá mở tung!
Trong đất cát mù mịt, Diệp Huyền xuất hiện!
Phía sau hắn còn có đàn em Dương Duy!
“Anh Diệp Huyền, anh quá trâu bò...”
Dương Duy nhìn thấy Diệp Huyền dùng sức mạnh cực lớn đá văng cánh cửa, anh ta không khỏi sùng bái sát đất!
Vừa nãy, Diệp Huyền đã càn quét tất cả ở bên ngoài sơn trang!
Thần cản giết thần, phật cản giết phật, cái gọi là cao thủ nhà họ Khổng, nhà họ Phùng, không khác gì gà đất chó sành!
Không ai trong số họ có thể ngăn cản dù chỉ là một chiêu thức tuỳ ý của Diệp Huyền!
Dễ như trở bàn tay!
Mà lúc này, khi người trong biệt thự nhìn thấy thần thông Diệp Huyền xuất hiện, không khỏi bị dọa đến giật mình: “Diệp Huyền, cậu… Cậu vào đây bằng cách nào?”
Diệp Huyền khinh thường chế nhạo: “Rất đơn giản, trực tiếp vào thôi!”
Hiển nhiên đây là lời trào phúng, lập tức khiến hai cao thủ nghiến răng!
Họ không ngờ Diệp Huyền lại to gan đến mức tự mình tìm đến tận cửa!
Quả thực chính là không coi ai ra gì, phách lối cuồng vọng!!
Lý Cửu Gia nheo mắt nhìn ra phía sau Diệp Huyền, thấy các cao thủ hộ vệ của nhà họ Phùng và nhà họ Khổng đã nằm trên mặt đất như xác chết!
“Không một tiếng động lặng lẽ hạ gục tất cả cao thủ hộ vệ?”
“Xem ra Diệp Huyền này không đơn giản!”
Lý Cửu Gia không dám khinh thường, lập tức nắm chặt bảo kiếm, thần kinh căng lên như dây cung!
Trái lại, Diệp Huyền thản nhiên lấy một điếu thuốc ra rồi châm lửa!
Hắn hít vào một hơi rồi nhả khói ra, chậm rãi đi về phía bên này!
Táo bạo và không sợ hãi!
Triệu Tam Đao nheo mắt lại, giọng điệu đầy sát ý: “Thằng nhóc ranh, thật ngông cuồng!”
“Chà, đối mặt với thứ rác rưởi này, tôi luôn rất ngông cuồng!”
Diệp Huyền gương mắt lên liếc nhìn những người trong biệt thự, cười rất hài lòng: “Các người đều ở đây là tốt rồi, đúng lúc để tôi diệt tận gốc.”
Cuối cùng, Diệp Huyền nghiền ngẫm nhìn về phía Khổng Vân, phát hiện giữa hai chân gã quấn đầy băng vải sau, không khỏi cười: “Anh thật sự cắt cái đó đi à? Bây giờ đi tiểu phải ngồi xổm sao?”
Vốn dĩ Khổng Vân đã hận Diệp Huyền đến chết, bây giờ lại bị hắn đích thân chế giễu, gã không kìm được tính khí nóng nảy nữa, trực tiếp vỗ bàn đứng dậy: “Diệp Huyền, mày muốn chết! Mày thật sự cho rằng chúng tao không thể giết anh sao?”
“Hôm nay! Nhà họ Khổng và nhà họ Phùng liên thủ, hơn nữa còn có hai vị cao nhân trên giang hồ trợ giúp, mày có mọc cánh cũng không thể trốn thoát!”
“Khi anh ngã xuống, tôi sẽ để lại cho anh một hơi thở, trả lại cho anh gấp ngàn lần nỗi đau mà tôi đã phải chịu đựng!”
“Tôi còn muốn cho mày xem thuộc hạ của tao chơi hai người phụ nữ yêu quý của mày đến chết trước mặt mày!”
Nghe những lời cuối cùng của Khổng Vân, nụ cười trên khóe miệng Diệp Huyền từ từ thu lại!
Đùng!
Diệp Huyền nhúc nhích, tại chỗ hắn đang đứng phát ra một tiếng nổ lớn!
Khi thân hình của Diệp Huyền xuất hiện trở lại, hắn đã dùng một tay túm lấy cổ Khổng Vân, túm lấy gã lên không trung!
“A!”
Nhìn tốc độ như sấm sét của Diệp Huyền, cho dù người có thực lực như Triệu Tam Đao và Lý Cửu Gia cũng không khỏi trừng lớn hai mắt: “Tốc độ thật khủng khiếp!”
“Diệp Huyền, mau buông ra!”
Mặc dù Khổng Hổ sợ đến mức tim đập thình thịch nhưng vẫn theo bản năng mắng Diệp Huyền!
Diệp Huyền không nhìn thẳng gã nhưng lại gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Khổng Vân: “Anh nói muốn chơi người phụ nữ của tôi đến chết?”
Đùng!
Lúc này, cơ thể Diệp Huyền bộc phát ra sát ý ngút trời, khiến cho linh hồn người ta run rẩy!
Từ trước đến nay, Khổng Vân chưa bao giờ cảm nhận được sát khí đáng sợ như vậy!
Gã sợ đến choáng váng, trong lúc run rẩy, vết thương nứt ra, máu chảy ra giữa hai chân: “Cha! Nhanh cứu con! Hai vị cao nhanh, đến cứu tôi!”
Thế nhưng, trước khi gã nói xong, tay Diệp Huyền đã tăng thêm sức lực!
Răng rắc!
Cổ Khổng Vân trực tiếp bị bóp nát, cơ thể bị tách rời, sau đó bị Diệp Huyền ném xuống đất!
“Con trai!”
Khổng Hổ gầm lên đau khổ, hai mắt đỏ tươi: “Diệp Huyền, hôm nay hoặc là cậu chết hoặc là tôi chết!”
“Hừ, vậy ông chết đi!”
Diệp Huyền lạnh lùng trả lời một câu, giây tiếp theo, hắn cũng gắt gao túm lấy cổ Khổng Hổ: “Bây giờ, ông có thể chết, đừng tiếp tục ở lại trên đời này hại người khác nữa!”
Nói xong!
Diệp Huyền cũng túm lấy cổ Khổng Hổ, một thi thể khác lại bị tách rời!
Hai cha con nhà họ Khổng từng hô mưa gọi gió ở Dương Thành lại chết thảm trong tay Diệp Huyền như một con kiến!
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người!
“Các người không cần phải nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc như vậy.”
“Chờ một lát nữa, các người đều sẽ chết!”
Diệp Huyền cười lạnh, dùng khăn ăn trên bàn lau vết màu trên bàn tay!
“Ôi!”
Tất cả những người thấy cảnh này đều sợ chết khiếp!
Đúng vậy, cuối cùng họ cũng nhận ra tàn nhẫn sát phạt của Diệp Huyền, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ tươi cười trước đây của hắn!
Thời điểm này, Diệp Huyền giống như một vị thần chết có thể tùy ý thu hoạch tính mạng của người khác!
Thật kinh khủng!
Không nói đến những người khác, ngay cả đàn em của Diệp Huyền, Dương Duy, cũng cảm thấy Diệp Huyền lúc này như ác ma địa ngục!
Bây giờ, bởi vì Diệp Huyền bộc lộ ra sức mạnh kinh thiên động địa, cho nên không khí trở nên im lặng chết chóc!
Tất cả những gì mọi người có thể nghe được là âm thanh của nỗi sợ hãi và hơi thở gấp gáp của chính linh hồn họ!
“Tại sao không nói chuyện?”
“Lúc nãy thảo luận kế hoạch, không phải các người hào khí ngất trời sao?”
Diệp Huyền cười lạnh, đưa mắt nhìn Phùng Kim Long, người đứng đầu nhà họ Phùng: “Trong số những người ở đây, ông là người đầu tiên gây thù với tôi, vậy thì bắt đầu với ông trước!”
“Hộ vệ nhà họ Phùng, bảo vệ tôi!”
Phùng Kim Long hoảng sợ rống to, muốn để mấy tên cường giả nhà họ Phùng sau lưng ông ta ngăn Diệp Huyền lại!
Tuy nhiên, những hộ vệ đó vừa tận mắt nhìn thấy thi thể của cha con nhà họ Khổng bị tách rời, bị doạ đến mức không làm chủ được tinh thần!
Bây giờ, họ căn bản còn không dám đứng ra, huống hồ ngăn cản Diệp Huyền!
“Chạy mau, nếu không chạy sẽ mất mạng!”
Vài tên hộ vệ nhà họ Phùng bỏ chạy không chút nghĩ ngợi, họ hoàn toàn không quan tâm đến sự sống chết của Phùng Kim Long!
“Hừ!”
Diệp Huyền hừ lạnh một tiếng: “Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, các người đi theo Phùng Kim Long làm nhiều chuyện ác, tội đáng chết ngàn lần!”
Trước khi Diệp Huyền đến, hắn đã biết thuộc hạ đi theo đều là tâm phúc của hai gia chủ nhà họ Phùng và nhà họ Khổng.
Những chuyện xấu xa mà họ đã làm trong những năm qua dùng mười ngón tay cũng không thể đếm xuể!
Đoàng!
Lời còn chưa dứt, Diệp Huyền giẫm lên mặt đất, sàn đá cẩm thạch lập tức nứt ra, vô số đá vụn văng tung tóe!
Điều kinh khủng chính là những đống đá vụn như mọc ra mắt mà bắn ra, trực tiếp đâm thủng sau đầu mấy tên hộ vệ nhà họ Phùng!
Đùng, đùng, đùng...
Họ lập tức ngã thẳng xuống đất, không còn mạng sống!
“Hai vị cao nhân, nhanh cứu tôi, cứu mạng tôi...”
Phùng Kim Long nhìn thấy mấy hộ vệ nhà họ Phùng chết thảm như vậy, sợ đến mức toàn thân run rẩy!
Vốn dĩ bởi vì bị bệnh nên lời nói của ông ta không rõ ràng, bây giờ càng thêm nghiêm trọng!
“Diệp Huyền này, thực lực của hắn làm sao có thể đáng sợ như vậy...”
Triệu Tam Đao và Lý Cửu Gia cũng đang run rẩy, từ lâu đã mất đi sự bình tĩnh và tự tin như lúc thảo luận về kế hoạch trước đó!
Diệp Huyền chậm rãi quay đầu lại nhìn Triệu Tam Đao và Lý Cửu Gia: “Phùng Kim Long nhờ các người giúp đỡ, sao các người không ra tay với tôi đi?”
“Thiếu hiệp, tuyệt đối đừng hiểu lầm!”
Lý Cửu Gia cố nén nỗi sợ hãi, vội vàng chắp tay về phía Diệp Huyền: “Tại hạ là Lý Cửu, tôi chỉ lấy tiền của người ta để loại bỏ tai họa cho người đó mà thôi, giữa cậu và tôi không có hận gì!”
“Để bày tỏ sự áy náy vì đã vô ý mạo phạm đến cậu, tôi sẽ đưa cho cậu tất cả tám trăm triệu mà nhà họ Khổng đã đưa cho tôi!”
“Nếu cậu vẫn thấy không đủ, tôi có thể cho cậu thêm hai trăm triệu, xem như thành ý!”
“Chúng ta xin từ biệt ở đây, từ đây nước sông không phạm nước giếng, cậu thấy như vậy có được không?”
“Được không?”
Triệu Tam Đao ở bên cạnh cũng chắp tay, nói ý tương tự với Diệp Huyền.
Họ chỉ muốn lập tức ngưng chiến, muốn sử dụng tiền để giải quyết mọi chuyện!
Thái độ của hai người cần hèn mọn bao nhiêu thì hèn mọn bấy nhiêu, suýt chút nữa quỳ xuống cầu xin Diệp Huyền tha thứ!
Đối mặt với thực lực tuyệt đối của Diệp Huyền thì sự tự cao tự đại của họ hoàn toàn không đáng nhắc đến.
Tuy nhiên, Diệp Huyền chỉ khinh thường cười lạnh trước lời xin lỗi khiêm tốn của hai người!
“Hai người không phân biệt đúng sai, chắc hẳn những năm nay đã giúp nhà họ Phùng và nhà họ Khổng giết rất nhiều người tốt vô tội, đúng không?”
“Hai người không cần cầu xin tôi, hôm nay gặp tôi, đó là sự chuyển vận của tạo hoá, báo ứng xác đáng!”
“Hơn nữa, tôi muốn tiền của các người mà cũng lại muốn mạng của các người!”
Chương 212: Không chịu nổi một đòn
“Bây giờ, sẵn sàng tiếp nhận sự phán quyết của tôi đi!”
Nghe Diệp Huyền nói xong, Triệu Tam Đao và Lý Cửu Gia không khỏi cau mày!
Đồng thời, trong mắt cũng bộc phát một luồng sát ý cực kỳ mãnh liệt!
“Diệp Huyền, cậu thật sự cho rằng chúng tôi sợ cậu sao?”
Triệu Tam Đao nghiến răng nghiến lợi, vô cùng dữ tợn: “Tôi, Triệu Tam Đao, đã tạo ra một thế giới của riêng mình ở tỉnh, dùng nắm đấm của mình để đánh trả!”
Lý Cửu Gia cũng cắn răng gầm thét: “Uy danh của Lý Cửu Gia tôi đây dùng mạng người mà tính!”
Nghe thấy vậy, Diệp Huyền không khỏi khinh thường giễu cợt: “Vậy các người cho tôi mở mang kiến thức một chút đi!”
Đối mặt với sự khinh thường của Diệp Huyền, Triệu Tam Đao siết chặt nắm đấm!
Hắn nghiến răng thì thầm với Lý Cửu Gia: “Chúng ta không thể dè dặt! Nếu không không ai trong chúng ta sẽ sống sót!”
“Tôi hiểu rồi!”
Lý Cửu Gia rút kiếm ra khỏi vỏ: “Chúng ta đều dùng hết toàn lực, một đòn chém giết!”
Dứt lời, hai người ăn ý một trái một phải, đồng thời hướng về phía Diệp Huyền!
Triệu Tam Đao cầm loan đao!
Lý Cửu Gia rút trường kiếm ra!
Hai người họ bộc phát ra đòn mạnh nhất, trong chớp mắt đã đến trước mặt Diệp Huyền!
Là một cao thủ hạng nhất trong tỉnh, họ cũng có chút tài năng.
“Ha ha.”
Diệp Huyền khinh thường giễu cợt, hai tay vươn ra, mỗi tay dùng hai ngón tay cũng dễ dàng kẹp chặt mũi đao của hai người lại!
“Chuyện này là sao?”
Con ngươi Triệu Tam Đao và Lý Cửu Gia không khỏi giãn ta, dừng lại tại chỗ như nhìn thấy quỷ!
Đúng vậy, cho dù họ có cố gắng thế nào cũng không thể rút vũ khí đã bị ngón tay của Diệp Huyền kẹp lại!
“Đây là đòn lợi hại nhất của các người á?”
Diệp Huyền thất vọng lắc đầu: “Phùng Kim Long và Khổng Hổ coi các người như cứu tinh, tôi còn tưởng rằng các người có chút năng lực, nhưng không ngờ các người chỉ là rác rưởi!”
“Thật nhàm chán, quá là nhàm chán!”
Nói xong, hai ngón tay của Diệp Huyền chỉ hơi dùng sức!
Răng rắc... Choang!
Vũ khí của Triệu Tam Đao và Lý Cửu Gia lập tức bị sức mạnh đáng sợ của Diệp Huyền làm bể thành vô số mảnh sắt!
Không chỉ như thế, những mảnh sắt vỡ vụn kia cũng giống như đạn bắn ra khỏi nòng, tất cả đều bắn trúng người Triệu Tam Đao và Lý Cửu Gia!
“A!!!”
Cơ thể hai người lập tức be bét máu, phát ra những tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng, chấn động bay lui mấy chục mét, lần lượt nện vào mấy bức tường!
Giương mắt nhìn lại đã thấy hai cao thủ ngã xuống vũng máu, toàn thân vỡ thành máu, chết thảm tại chỗ!
Từ ánh mắt của họ có thể thấy đến chết họ còn sợ hãi, có lẽ đến chết họ vẫn hối hận, hối hận không biết tự lượng sức mình, tại sao lại trêu chọc Diệp Huyền, người như thần chết, họ cũng oán hận nhà họ Phùng và nhà họ Khổng vì đã đưa họ vào tình huống tuyệt vọng này!
“A!”
Dương Duy đứng phía sau, nhìn thấy Diệp Huyền chỉ tuỳ ý ra tay đã có thể giết người trong tích tắc, anh ta bị chấn động đến mức mỗi một tế bào trong cơ thể đều muốn quỳ rạp xuống trước Diệp Huyền!
“Thần, anh Diệp Huyền chính là thần!”
Dương Duy gầm lên!
“Thật sự nhàm chán, tôi còn chưa cử động cơ bắp thì mấy người đã chết hết.”
Diệp Huyền cảm thấy buồn chán, cuối cùng nhìn Phùng Kim Long: “Đến lượt ông.”
Tuy nhiên, Diệp Huyền không vội giết ông ta, mà cố ý dời ghế, ngồi trước xe lăn của Phùng Kim Long!
“Ông không nên chọc tới tôi, càng không nên ra tay với phụ nữ của tôi.”
Nói xong, Diệp Huyền chậm rãi thở ra một làn khói.
“Diệp Huyền...”
Toàn thân Phùng Kim Long không khỏi run rẩy, ánh mắt đầy sợ hãi cũng như không cam lòng: “Cậu, cậu... rốt cuộc cậu là thần thánh phương nào?”
“Ông không có tư cách biết thân phận thật sự của tôi.”
Diệp Huyền cười lạnh: “Thế nhưng, ông có thể xuống địa ngục hỏi đám bạn xấu của ông, có lẽ họ sẽ biết.”
Nói xong, Diệp Huyền thản nhiên búng tàn thuốc!
Đùng!
Tàn thuốc nổ tung, giống như một viên đạn, xuyên qua giữa hai lông mày của Phùng Kim Long, khiến ông ta nuốt hận tại chỗ, chết không nhắm mắt!
Lúc này, những tên khốn của nhà họ Phùng và nhà họ Khổng đều đã chết!
Triệu Tam Đao và Lý Cửu Gia cũng đã chết!
Đôi mắt Dương Duy trừng lớn, đông cứng tại chỗ, kinh hãi khôn nguôi!
Đúng vậy, đây là lần thứ hai Dương Duy tận mắt chứng kiến Diệp Huyền giết người, hơn nữa còn là một trận đơn phương tàn sát cao thủ trong giang hồ!
Thật là một người tàn nhẫn!
Đây chính là người tàn nhẫn!
“Cậu sợ sao?”
Diệp Huyền thu lại sát ý, mỉm cười hỏi Dương Duy.
“Đại ... Đại ca... Em không sợ... Chỉ là có chút sợ hãi...”
Dương Duy nuốt nước miếng: “Em biết những người bị đại ca giết đều là những người đáng chết, còn anh là thẩm phán tội ác!”
Vừa nói, Dương Duy bất thình lình quỳ gối về phía Diệp Huyền!
“Cậu làm cái gì đấy?”
Diệp Huyền cảm thấy ngoài ý muốn.
“Đại ca!”
Dương Duy quỳ trên mặt đất, hai mắt kiên nghị thành kính nhìn Diệp Huyền: “Anh nhận em làm đồ đệ đi, em muốn học bản lĩnh từ anh, em muốn dùng thực lực của bản thân để bảo vệ gia đình và những người em quan tâm, em thực sự không muốn bị người khác bắt nạt và coi thường nữa, anh đồng ý với em đi!”
“Thật sao?”
Nghe những lời chân thành của Dương Duy, Diệp Huyền khẽ mỉm cười: “Con đường tu luyện võ thuật rất gian khổ, khi giao đấu với người khác rất dễ mất mạng, cậu không sợ sao?”
“Em không sợ!”
Dương Duy vô cùng kiên định lắc đầu: “Từ nhỏ em đã bị bắt nạt và sỉ nhục! Hại cha mẹ và ông nội đều mất hết thể diện!”
“Loại đau khổ về tinh thần này còn đau khổ hơn nhiều so với đau khổ thể xác khi luyện khi võ thuật! Vì vậy, em không sợ không chịu được khổ!”
“Đại ca, em thực sự muốn thay đổi và sống một cuộc sống tốt hơn, em cũng muốn gia đình tự hào, vinh dự vì em!”
“Cầu xin đại ca cho em một cơ hội!”
Trong khi nói những lời từ tận đáy lòng ra thì Dương Duy cũng đã rơi nước mắt!
Chương 213: Điện thoại của Tiêu Băng Tuyết
“Đại ca, xin hãy cho em một cơ hội đi!”
Đối diện với sự quỳ gối van xin của Dương Duy, Diệp Huyền chỉ mỉm cười, không đồng ý cũng không từ chối.
Diệp Huyền nói một cách thâm hiểm: "Từ ngày mai trở đi, tôi sẽ giao cho cậu nhiệm vụ leo núi Thủy Long. Nếu cậu có thể leo đến đỉnh núi trong vòng bốn mươi phút, tôi sẽ xem xét yêu cầu của cậu."
Núi Thủy Long, ngọn núi cao nhất tại thành phố Dương Thành!
Bất cứ ai yêu thích leo núi ở Dương Thành đều biết rằng từ chân núi lên đỉnh núi phải mất ba mươi phút lái xe!
Giờ đây, Diệp Huyền đã đặt ra giới hạn cho Dương Duy là phải leo lên đỉnh núi trong vòng bốn mươi phút, chỉ nhiều hơn mười phút so với việc lái xe!
Dễ dàng nhận ra rằng đây là một thử thách từ Diệp Huyền đối với Dương Duy, để kiểm tra xem anh ấy có kiên trì và ý chí mạnh mẽ hay không!
"Em hiểu rồi, đại ca, em hứa sẽ không làm anh thất vọng. Cảm ơn anh đã cho em một cơ hội để bắt đầu lại từ đầu!" Dương Duy vui mừng khôn xiết, lau nước mắt!
"Đừng khóc nữa, đứng lên đi, để tôi thấy sự quyết tâm của cậu nào!"
Diệp Huyền mỉm cười, lên Dương Duy đứng dậy và vỗ mạnh vào vai hắn.
"Em nhất định sẽ làm được!"
Trong mắt Dương Duy tràn đầy nhiệt huyết, cậu cảm nhận được sự kỳ vọng từ Diệp Huyền và cũng không muốn để Diệp Huyền thất vọng.
Lúc này, Trình Giang Nam gửi cho Diệp Huyền một tin tức.
Trong đó là những bằng chứng rõ ràng về các tội ác mà Phùng gia và Khổng gia đã phạm trong những năm qua tại Dương Thành, bao gồm cả việc thuê sát thủ, lạm dụng quyền lực...
Ngoài ra còn có bằng chứng chứng minh về tội ác giết người của Tam Triệu Đao và Lý Cửu Gia!
Chỉ riêng những chứng cứ phạm tội này thôi cũng đủ khiến nhóm cặn bã xã hội này phải chết vài lần !
"Không tồi, may mà Lão Trình có được thông tin này."
Diệp Huyền cảm thấy rất hài lòng với điều này và ngay lập tức gửi cho cục trưởng Hình!
Khi cục trưởng Hình nhận được tài liệu từ Diệp Huyền, bọn họ không khỏi kinh ngạc, đồng thời trong mắt tràn đầy tức giận!
"Phùng gia và Khổng gia rốt cuộc đã làm ra nhiều chuyện vô lương tâm như vậy trong bóng tối sao?" Họ tức giận nói: "Thiếu gia, tôi sẽ lập tức phái người đến bắt lũ khốn nạn đó!"
"Không cần thiết."
Diệp Huyền mỉm cười. "Đưa người đến biệt thự núi Man Đà, dọn dẹp nơi đó đi!"
"Hừ!"
Cục trưởng Hình nghe xong, không khỏi rùng mình.
Đúng vậy, từ lời của Diệp Huyền, họ đã hiểu rằng Diệp Huyền đã giải quyết hết những kẻ xã hội đen ở đó!
Diệp Huyền tiếp tục bình tĩnh nói: "Cục trưởng, tìm một cơ hội thích hợp, công bố sự việc này ra công chúng, có thể hữu hiệu ngăn chặn tội phạm và đạt được hiệu quả trong việc răn đe."
"Vâng!"
Cục trưởng Hình tôn trọng đến mức cực kỳ thậm chí dù đang nói chuyện điện thoại họ cũng đứng nghiêm và chào.
Khi trở về công ty, để thực hiện lời hứa của mình với Diệp Huyền, Dương Duy đã bỏ cả bữa trưa và trốn việc để leo núi Thủy Long.
"Dương Duy này, tuy nhiệt huyết lắm, nhưng mà đi leo núi mà chẳng chịu ăn cơm, nhất định sẽ đói ngất xỉu."
Diệp Huyền lắc đầu cười, có vẻ tâm trạng rất tốt, liền gọi điện cho Lâm Thanh Nham cùng Trương Vạn Thanh hẹn gặp cùng nhau ăn cơm trưa.
Vì Diệp Huyền cho rằng, việc Khổng gia và Phùng gia bị tiêu diệt chỉ là một chuyện nhỏ, nên hắn cũng không nói chuyện này với hai người đẹp.
Và sau cuộc nhậu tối qua, mối quan hệ giữa bọn họ trở nên tốt đẹp hơn!
"Diệp Huyền, tối nay có một buổi đấu giá từ thiện ở Dương Thành, nhóm vừa nhận được thư mời, em sẽ gọi cho Vãn Thanh."
Diệp Huyền, tối nay đi xem chút nhé.
Nói xong vẻ mặt Lâm Thanh Nham trông rất mong đợi.
"Anh sẽ đi cùng các em!"
Trong mắt Diệp Huyền đột nhiên lóe lên một điều gì đó mờ ám.
Lâm Thanh Nham giả vờ giận dỗi trừng mắt nhìn anh : "Nhìn ánh mắt của anh, chắc chắn là đang âm mưu gì đó trong bụng rồi!"
Trương Vãn Thanh nhưng lại che miệng cười khúc khích: "Vãn Thanh, nếu cô sợ anh Diệp Huyền dở trò xấu, thì tôi sẽ tự mình đi với anh ấy!"
"Vãn Thanh, không ngờ trong đầu em lại tràn ngập ý nghĩ đen tối đó!"
Lâm Thanh Nham gõ nhẹ vào trán của Trương Vãn Thanh, vẻ mặt kiêu ngạo.
"Chị Thanh Nham, em không có mà..."
Trương Vãn Thanh sắc mặt đỏ bừng, nhưng trong lòng lại rất mong chờ Diệp Huyền sẽ giở trò với mình!
"A! ha ha!"
Diệp Huyền thấy hai hồng nhan tri kỷ đang cười đùa vui vẻ, tâm trạng của hắn rất tốt, khiến bữa trưa này ăn cực kỳ vui vẻ!
Đúng lúc này, điện thoại của Diệp Huyền đổ chuông.
Nhìn vào màn hình hiển thị cuộc gọi, Diệp Huyền không khỏi khẽ cau mày nhẹ!
Người gọi đến hóa ra lại là nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết!
"Chẳng phải đã thỏa thuận không liên quan gì đến nhau nữa, sao cô lại gọi điện cho tôi làm gì."
Không suy nghĩ nhiều, Diệp Huyền lập tức cúp máy.
Nhìn thấy Diệp Huyền cúp máy dứt khoát như vậy, hai người đẹp không khỏi nhìn nhau, trong lòng có chút tự hào!
Tiêu Băng Tuyết xuất thân từ một gia tộc danh giá, đồng thời cũng là nữ chiến thần của quốc gia, là nữ thần trong mắt vô số nam nhân của Long Quốc!
Đối với Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh, cô ấy chính là tình địch số một của họ!
Tuy nhiên, chỉ một lát sau, điện thoại của Diệp Huyền lại reo lên.
Người gọi vẫn là chiến thần Tiêu Băng Tuyết!
"Cô ấy gọi anh Diệp Huyền với sự gấp gáp như vậy, chẳng lẽ là vì có chuyện quan trọng sao" Trương Vãn Thanh không kìm được mà nói nhỏ, trong khi Lâm Thanh Nham cũng nhăn mày, suy đoán: "Diệp Huyền, anh nên nghe máy, có thể cô ấy tìm anh vì chuyện liên quan đến Chiến Bộ."
"Được rồi!"
Diệp Huyền thản nhiên nhấc điện thoại: "Alo."
"Diệp Huyền!"
Ở phía đầu dây bên kia, Tiêu Băng Tuyết ban đầu nghĩ Diệp Huyền không bao giờ nhấc máy, nhưng không ngờ rằng Diệp Huyền lại nhấc máy đến hai lần!
Trong chốc lát, cô trở nên phấn khích: "Diệp Huyền, cuối cùng anh cũng chịu nghe điện thoại của em!"
Dù vậy, giọng điệu của Diệp Huyền vẫn rất lạnh lùng, thậm chí còn hơi lạnh nhạt: "Tiêu Băng Tuyết, nếu là việc công cô nói thẳng ra, còn nếu là việc riêng tôi sẽ cúp máy."
Nghe thấy sự lạnh nhạt trong lời nói của Diệp Huyền, Tiêu Băng Tuyết cảm thấy lòng trống rỗng, sau đó cô xấu hổ nói: "Tôi cũng không biết đó là việc tư hay công. Cha tôi nói ông ấy sẽ đến Dương Thành vào tối mai để gặp anh!"
"Ông ấy muốn gặp anh, ban đầu tôi không muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng ông ấy rất kiên quyết, nói rằng nhất định phải gặp anh, tôi... tôi mới phải gọi cho anh..."
Khi Tiêu Băng Tuyết nói những lời này, không còn thái độ lạnh lùng và kiêu ngạo như trước đây.
Chỉ có bất an, còn có ân hận sâu sắc, cô ấy thực sự đã thay đổi so rất nhiều với trước đây!
Tuy nhiên, Diệp Huyền không mảy may quan tâm đến những điều này, chỉ suy nghĩ trong lòng:
"Hoàng Bắc Long đích thân đến gặp mình? Có lẽ là vì ông ấy muốn giúp Tiêu Băng Tuyết tiếp tục cuộc hôn nhân giữa mình và cô ấy chăng?"
Chương 214: Kế hoạch của hai mỹ nữ
Diệp Huyền có thể không để Tiêu Băng Tuyết vào mắt, nhưng Hoàng Bắc Long là người phụ trách một trong tám chiến khu, hơn nữa lại còn là bạn tốt của phụ thân hắn!
Cho nên nể tình phụ thân, hắn là vẫn phải cho ông chút mặt mũi!
“Vậy thì tối mai gặp nhau vậy. Cứ gửi địa chỉ vào điện thoại di động của tôi đi.”
Nói xong, Diệp Huyền trực tiếp cúp điện thoại, không muốn cùng Tiêu Băng Tuyết nói thêm gì nữa!
“Diệp Huyền…”
Tiêu Băng Tuyết vốn đã muốn mượn chuyện này để xin lỗi Diệp Huyền, nhưng cô chưa kịp mở miệng thì đầu dây bên kia điện thoại đã vang lên tín hiệu đang bận, trong lòng cô như bị lấy đi một mảnh thịt đi vậy.
“Xem ra Diệp Huyền thật sự rất ghét mình…”
“Vậy mà trước đây mình còn cười nhạo Diệp Huyền, nói hai người chúng ta đến từ hai thế giới khác nhau, thì ra mình mới là trò hề làm nhục nhã bản thân…”
Tiêu Băng Tuyết trong tay nắm chặt điện thoại, không khỏi nghĩ đến thái độ kiêu ngạo của mình lúc trước, khiến Diệp Huyền không muốn nói với bản thân cô thêm một lời nào nữa...
Lúc ấy em thờ ơ với tôi, bây giờ em với không tới tôi rồi!
Lúc này, Tiêu Băng Tuyết mới cảm nhận được sự sâu sắc của cụm từ kinh điển trên mạng này!
Khi phụ tá xinh đẹp Vương Tiểu Vũ nhìn thấy vẻ mặt chán nản của Tiêu Băng Tuyết, cô không khỏi nhẹ nhàng an ủi nàng: “Tiểu thư, đừng buồn nản thở dài nữa. Diệp Huyền đại nhân nói sẽ gặp phụ thân của cô một lần, nói không chừng mọi chuyện sẽ có thể xoay chuyển tình thế!”
Nghe vậy, Tiêu Băng Tuyết cười khổ: “Tôi không dám yêu cầu bất kỳ sự thay đổi tình thế nào hết, tôi chỉ muốn anh ấy cho tôi một cơ hội để xin lỗi anh ấy mà thôi…”
Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng Tiêu Băng Tuyết vẫn có một tia hi vọng, hy vọng cô và Diệp Huyền có thể hoàn thành hôn ước mà phụ thân của hai người đã hẹn ước!
Trong nhà hàng.
Diệp Huyền không giấu giếm hai người đẹp điều gì mà trực tiếp nói với bọn họ rằng tối mai hắn sẽ đi gặp Hoàng Bắc Long.
“Vậy có phải là anh sẽ gặp Tiêu Băng Tuyết không?”
Lập tức, vẻ mặt của hai người đẹp trở nên căng thẳng, giọng điệu cũng trở nên chua chát.
“Các em phải có lòng tự tin với chính bản thân mình chứ!”
Diệp Huyền không khỏi mỉm cười: “So với Tiêu Băng Tuyết, các em cũng không kém, hơn nữa anh thật sự không có chút cảm giác nào với Tiêu Băng Tuyết, anh không thích loại nữ nhân cao ngạo mạnh mẽ như vậy!”
Nghe xong lời nói của Diệp Huyền, hai vị mỹ nhân vẫn là đầy bất an!
Hiện tại Tiêu Băng Tuyết hiển nhiên đã hối hận, nhận ra sai lầm của mình!
Những ngày sau này, cô ta nhất định sẽ thay đổi tính cách kiêu ngạo và xa cách của mình, hơn nữa cũng sẽ tự kiểm điểm và nỗ lực để giành được sự tha thứ của Diệp Huyền!
Hơn nữa, Tiêu Băng Tuyết có thân hình hoàn hảo như vậy, cơ thể dẻo dai hơn những cô gái bình thường khác, nếu cô ta tìm được cơ hội thích hợp rồi lao vào vòng tay của Diệp Huyền, tên khốn Diệp Huyền này có lẽ sẽ không thể kiểm soát được bản thân mà trúng kế mất!
Không phải sao, Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh bây giờ vô cùng hối hận, tự trách mình tại sao đêm đó lại để bản thân uống quá say, bỏ lỡ cơ hội động phòng hoa chúc với Diệp Huyền!
Lúc này, hai mỹ nữ ngầm hiểu nhìn nhau, nhỏ giọng nói với nhau: “Sau buổi đấu giá từ thiện tối nay, dù thế nào chúng ta cũng phải đè Diệp Huyền lên giường, kể cả có phải dùng vũ lực đi chăng nữa cũng phải ngủ với anh ấy một đêm!”
“Anh nói này, hai em đang lẩm bẩm cái gì vậy?”
Diệp Huyền không khỏi tò mò khi nhìn thấy hai người đẹp nhìn qua nhìn lại, thấp giọng thảo luận cái gì đó.
“Không… không có gì!”
Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh sắc mặt đỏ bừng, nhưng nghĩ đến kế hoạch điên cuồng đêm nay, bọn họ lại trở nên hưng phấn vô cùng!
Đêm qua, hai mỹ nữ say rượu đã câu dẫn Diệp Huyền đến phát hoả lên rồi.
Mà khi hai người đẹp ôm lấy Diệp Huyền, một người bên trái, một người ở bên phải, trong lòng họ tràn ngập tình yêu mãnh liệt dành cho Diệp Huyền!
Nếu cả hai đều thực sự yêu nhau, ai là người chủ động trước thì lại có vấn đề gì chứ?
Hơn nữa phụ nữ thời đại mới cũng sẵn sàng chủ động vì tình yêu đích thực!
Lúc này, hai người đẹp này đang rất mong chờ điều gì sẽ xảy ra sau đêm gala từ thiện!
“Anh yêu, vậy tối nay chúng ta gặp nhau ở buổi đấu giá nhé.”
Diệp Huyền bảo người phục vụ gói đồ ăn lại: “Tên ngốc Dương Duy đó, đi leo núi mà không ăn gì, anh sợ bây giờ hắn đã đói đến ngất xỉu trên núi rồi, anh đi kiểm tra hắn xem sao!”
Sau khi tới Thủy Long cư, Diệp Huyền lấy điện thoại di động ra bấm số của Dương Duy!
Nhưng chờ nửa ngày đều không có người bắt máy, điều này khiến Diệp Huyền có chút bất an!
“Không lẽ thực sự lại xảy ra chuyện gì rồi chứ?”
Diệp Huyền lập tức bao phủ mình bằng khí tức cảm ứng!
Rất nhanh, Dương Duy được tìm thấy ở lưng chừng núi Thủy Long cư, sắc mặt tái nhợt và đói đến ngất đi!
“Dương Duy, tỉnh lại cho tôi!”
Diệp Huyền truyền cho Dương Duy một luồng chân khí vào cơ thể.
Dương Duy xui xẻo cuối cùng cũng tỉnh lại: “Tôi đang ở đâu, tôi là ai, anh lại là ai chứ…”
“...”
Nhìn thấy Dương Duy ngơ ngác nhìn chằm chằm, Diệp Huyền có chút dở khóc dở cười.
Một lúc sau, Dương Duy mới thực sự tỉnh lại, ngồi dưới đất uống nước tăng lực!
“Thủy Long Cư này cũng quá khó leo rồi, đường núi quá hiểm trở, so với những đường núi khác khó leo hơn nhiều!”
“Vốn dĩ tôi còn cho rằng lòng nhiệt huyết của mình có thể bất khả chiến bại... Nhưng thế mà vẫn phải mất hai giờ mới leo đến được giữa núi, thậm chí còn kiệt sức mà ngất đi…”
Nghe Dương Duy phàn nàn, Diệp Huyền không khỏi bật cười: “Bây giờ cậu lùi bước quay đầu vẫn còn kịp, làm đồ đệ của tôi cũng không dễ dàng gì đâu!”
“Không lùi bước, tôi nhất định sẽ không lùi bước!”
Dương Duy đột nhiên từ trên mặt đất đứng dậy: “Bắt đầu từ tối nay, tôi sẽ không đi hộp đêm uống rượu, cũng không đi tìm mấy em gái kia nữa! Không được, quá kích động… thiếu dưỡng khí rồi.”
Nói xong, Dương Duy lại ngồi xuống nghỉ ngơi, phải một lúc sau anh mới lấy lại bình tĩnh!
Nhưng anh ta lại ngẩng đầu nhìn đỉnh núi phía xa, vẻ mặt càng ngày càng kiên định!
“Nếu cậu muốn tiếp tục thì cứ tiếp tục đi. Tôi đi trước đây.”
Diệp Huyền cười một cái, xoay người rời đi, dự định về Thủy Long Cư ngủ một giấc.
Đợi đến khi hắn tỉnh dậy lần nữa thì trời đã tối.
Lúc này Dương Duy vừa mới leo lên đỉnh núi!
Trên tay anh ta nắm lấy một cành cây khô, toàn thân run rẩy không thể kiểm soát vì quá mệt mỏi!
Lái xe nửa giờ, còn anh ta phải mất đến tám giờ để leo lên đỉnh núi!
Hiển nhiên, Dương Duy kiệt sức là không thể che giấu được!
Tuy nhiên, Dương Duy yếu đuối như vậy mà vẫn có thể kiên trì leo lên đỉnh núi, điều này đủ chứng minh hắn có ý chí kiên cường!
Vì vậy Diệp Huyền không có cười nhạo anh ta, ngược lại còn khen ngợi anh ta nữa, thậm chí còn nhờ quản gia xinh đẹp ở Thủy Long Cư nấu cho hắn một bữa ăn ngon bổ dưỡng!
“Bữa ăn này là phần thưởng của tôi dành cho cậu. Ăn từ từ thôi. Tôi phải cùng Vãn Thanh và Thanh Nham đi tham gia buổi đấu giá từ thiện.”
Nói xong, Diệp Huyền lái siêu xe rời đi.
Nhìn chiếc xe từ phía xa, Dương Duy bật khóc vì biết đại ca vì lo lắng cho mình nên mới cố tình quay lại Thủy Long Cư!
“Đại ca, tôi sẽ không làm anh mất mặt đâu, tôi nhất định sẽ khiến anh nở mày nở mặt…”
Dương Duy cảm động đến không ngừng khóc oà lên, nhìn đồ ăn ngon trên bàn như vũ bão…
…
Cuộc đấu giá từ thiện Dương Thành được tổ chức tối nay do Văn phòng thành phố tổ chức, địa điểm được chọn để tổ chức là khách sạn Lệ Hoa.
Nhiều doanh nhân ưu tú và người nổi tiếng ở Dương Thành nhận được lời mời.
Ngoài ra, cuộc đấu giá từ thiện tối nay sẽ được nhiều phương tiện truyền thông đưa tin, vì vậy các doanh nhân ở Dương Thành muốn nhân cơ hội này để quảng bá hình ảnh công ty của mình!
Cho nên buổi họp từ thiện tối nay có rất nhiều khách mời thuộc mọi tầng lớp, dù không quen biết cũng không ảnh hưởng đến việc họ nhiệt tình tham gia.
Bảy giờ tối, bãi đậu xe của khách sạn chật kín các loại xe sang trọng!
Xe sang, gái đẹp, đều là những thứ mà người ta luôn muốn có!
Một bữa tiệc như vậy có thể được coi là một cuộc tụ họp quan trọng ở khu thương mại Dương Thành.
“Ở đây náo nhiệt thật đấy!”
Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh đặc biệt đến trước cửa khách sạn để đợi Diệp Huyền.
Bởi vì đêm nay bọn họ đều muốn đè Diệp Huyền lên giường nên trang phục tối nay của bọn họ cực kỳ xinh đẹp lộng lẫy.
Lâm Thanh Nham tóc dài, quấn khăn choàng dài, mặc váy ôm eo màu đỏ, trông nóng bỏng và quyến rũ, khiến thân hình vốn đã hoàn hảo của cô lại càng gợi cảm và quyến rũ hơn!
Cổ áo được thiết kế với phần vai phẳng, để lộ xương quai xanh trắng nõn quyến rũ của cô nàng, sự dịu dàng trước cơ thể lại càng bùng nổ hơn!
Đôi chân xinh đẹp được bọc trong đôi tất đen quyến rũ và kết hợp với đôi giày cao gót mũi nhọn màu đỏ, cô ấy ngay lập tức biến thành một mỹ nhân gợi cảm với đôi chân tuyệt mỹ!
Chương 215: Cự tuyệt
Tối nay, Trương Vãn Thanh lại mặc một chiếc váy ngắn bó sát.
Thiết kế cổ chữ V sâu để lộ một vực sâu như ngọc bích, mặt dây chuyền sapphire xuyên sâu vào đó, thu hút trí tưởng tượng của mọi người!
Chiếc váy họa tiết hoa khiến làn da trắng như ngọc của cô càng lộ rõ hơn, đôi chân xinh đẹp của cô mang một đôi tất lụa siêu mỏng, dưới chân là một đôi giày cao gót màu da khiến đôi chân dài trắng như tuyết của cô càng trở nên hoàn hảo hơn!
Hơn nữa, hai cô gái vốn nghiêng nước nghiêng thành tối nay lại được trang điểm kỹ lưỡng, bắt mắt hơn cả những ngôi sao nổi tiếng trên truyền hình, khiến họ nổi bật giữa đám đông ngay khi xuất hiện!
Cho dù phụ nữ cũng sẽ phải ngạc nhiên khi nhìn thấy hai người với ánh mắt ghen tị!
Không cần nói tới đàn ông nữa, bọn họ đều dùng ánh mắt long lanh nhìn hai mỹ nhân, điên cuồng nuốt nước bọt!
Tất cả đều muốn qua làm quen nhưng mà hai người đẹp này quá đẹp rồi!
Những mỹ nhân đỉnh cao như vậy thường có tiêu chuẩn rất cao, nếu bắt chuyện làm quen thất bại thì kết quả sẽ rất xấu hổ!
Thế nên, hầu hết đám đàn ông chỉ có thể đứng từ xa quan sát chờ xem người đàn ông dũng cảm nào dám bước lên bắt chuyện!
Lúc này, một người đàn ông mặt trắng với mái tóc vuốt ngược cũng nhìn thấy Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh, trong cơ thể hắn như có một ngọn lửa tà dâm thiêu đốt: “Thật muốn ấn bọn họ lên giường, chơi đùa với bọn họ!”
Ngọn lửa dâm tà bốc lên, hắn dẫn theo hai vệ sĩ đi tới, tự tin giới thiệu: “Xin chào hai người đẹp! Tôi tên Viên Tề, tổng giám đốc của Công ty dược phẩm Viên thị.
“Dược phẩm Viên thị?”
Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh không khỏi nhìn nhau, trong mắt nhau hiện lên vẻ chán ghét và thờ ơ: “Công ty Dược phẩm Viên thị là một công ty lớn trực thuộc Tập đoàn Khổng gia phải không?"
Ngay đêm hôm trước, Khổng đại thiếu gia đã có ý đồ xấu, cố tình đánh thuốc mê Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh.
Cũng may có Diệp Huyền ở đấy, hắn đã ngăn không cho tên khốn này thành công!
Vì vậy, hai người đẹp từ tận đáy lòng ghét tập đoàn Khổng gia và các công ty của họ!
Thế mà, Viên Tề lại mỉm cười rất tự hào: “Vậy là các em cũng biết đến Dược phẩm Viên thị sao? Đúng vậy, Tập đoàn Viên thị là một công ty lớn trực thuộc Tập đoàn Khổng gia!”
“Ha ha!”
Lâm Thanh Nham cười lạnh lùng và kiêu ngạo: “Xin lỗi, chúng tôi không muốn làm bạn với những người trong tập đoàn Khổng gia!”
“Cái này…”
Bị Lâm Thanh Nham trực tiếp cự tuyệt, Viên Tề trên mặt tràn đầy sự xấu hổ ê chề!
Những người đàn ông đứng gần đó cũng không nhịn đường mà cười thầm!
“Đây gọi là gì chứ? Đây gọi là súng bắn chim đầu đàn!”
“Anh ta còn tưởng mình rất ngầu và đẹp trai nhưng vừa xuất hiện trên sân khấu đã biến thành tro bụi!”
Nghe người khác cười nhạo mình, Viên Tề càng thêm xấu hổ!
Tuy nhiên, hai vệ sĩ phía sau Viên Tề không khỏi trầm giọng nói: “Người đẹp, tổng giám đốc của chúng tôi muốn làm quen với các cô, đó là sự tán thưởng của chúng tôi đối với các cô!”
Hàm ý rất rõ ràng, đừng quá coi trọng bản thân và cũng đừng cho mặt mũi mà không cần giữ lấy mặt mũi!
“Hừm!”
Lâm Thanh Nham lập tức hừ lạnh một tiếng: “Chúng tôi không cần anh ta tán thưởng, huống chi là cùng anh ta làm bạn hả?!”
Trương Vãn Thanh cũng tức giận mà nói: “Mời mọi người rời khỏi đi, chúng tôi đang đợi người!”
Những người đàn ông nhìn qua không khỏi cười khúc khích lần nữa!
Điều này khiến Viên Tề càng thêm xấu hổ!
Mẹ kiếp, hai con tiện nhân đó sao dám không cho Viên Tề tôi mặt mũi chứ?
“Hai vị mỹ nữ, nếu không cho tôi chút thể diện, cũng coi như không cho Tập đoàn Khổng gia chút mặt mũi nào, các cô phải suy nghĩ sáng suốt đó!”
Viên Tề nghiến răng nghiến lợi, trực tiếp uy hiếp!
“Ha ha.”
Ai ngờ Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh lại không nhường anh ta chút nào, họ cũng cười khẩy: “Chúng tôi chính là không muốn cho anh thể diện đó. Sao chứ, anh lại muốn đánh người ở nơi công cộng à?”
“Mẹ nó con đàn bà thối tha, bọn mày điên rồi à!”
Nhìn thấy Lâm Thanh Nham cùng Trương Vãn Thanh dám chống trả mình, Viên Tề tức giận đến mức giống như rất muốn ra tay đánh người!
Bình luận facebook