-
Chương 151-155
Chương 151: Hôn ước của Tiêu Băng Tuyết
“Hành động!”
Vì hành động lần này được chuẩn bị kỹ lưỡng nên toàn bộ quá trình bắt giữ diễn ra rất suôn sẻ, chỉ có một số binh sĩ bị thương ngoài da nhẹ.
“Nếu không muốn bị đánh thì thành thật trả lời câu hỏi của tôi!”
Khuôn mặt Tiêu Băng Tuyết nghiêm nghị, phụ tá Vương Phi đang đứng bên cạnh cô với dùi cui điện trong tay, sẵn sàng đối phó với Thiên Thần Tông và những người khác bất cứ lúc nào!
“Đã rơi vào tay cô, muốn hỏi gì thì cứ hỏi.”
Thiên Thần Tông bị trói ném xuống đất, gã yếu đến mức không muốn chống cự để phải bị đánh thêm nữa!
“Anh có biết Diệp Huyền không?”
Tiêu Băng Tuyết vô cùng nghiêm nghị, hiển nhiên vẫn là không bỏ qua chuyện của Diệp Huyền. Phụ tá Vương Phi cũng cảm thấy giữa Diệp Huyền và Thiên Thần Tông có mối liên hệ, thậm chí còn cho rằng Diệp Huyền đã bán Thiên Thần Tông nên manh mối Diệp Huyền cung cấp mới chính xác. Tuy nhiên, Thiên Thần Tông tỏ ra mờ mịt: “Diệp Huyền? Hắn là ai? Tôi không biết người này!”
Sau khi nghe được câu trả lời của Thiên Thần Tông, đám người Tiêu Băng Tuyết không khỏi cau mày, xét theo phản ứng tự nhiên của Thiên Thần Tông thì có lẽ gã không nói dối. Cứ như vậy, mọi người càng thêm nghi ngờ!
“Diệp Huyền lấy đâu ra tin tức về nơi ẩn náu của Thiên Thần Tông? Dù sao Chiến bộ của chúng ta mất một tuần mà vẫn không tìm ra tung tích của ba tên tội phạm này!”
Tiêu Băng Tuyết không khỏi nghi ngờ, càng thêm thắc mắc về thân phận của Diệp Huyền!
Đúng lúc này, điện thoại của Tiêu Băng Tuyết vang lên, là thủ lĩnh tối cao của Chiến khu Tây Bắc, cha của Tiêu Băng Tuyết, Hoàng Bắc Long.
“Cha, đêm hôm khuya khoắt, cha tìm con có chuyện gì vậy?”
Tiêu Băng Tuyết cảm thấy bất an!
Bởi vì Hà Soái, thủ lĩnh Chiến bộ Giang Nam, đã nói sẽ thông báo cho cha cô về việc Tiêu Băng Tuyết bắt giữ Diệp Huyền.
“Con còn không biết xấu hổ hỏi cha sao?”
Hoàng Bắc Long hiếm khi tức giận với Tiêu Băng Tuyết, nhưng cũng không phải vì chuyện bắt giữ Diệp Huyền: “Con thế mà dám trộm thư hôn ước, sau đó ép Diệp Huyền hủy bỏ hôn ước?”
“Chẳng những trộm thư, ép Diệp Huyền từ hôn, thậm chí còn bắt hắn về Chiến bộ!”
Tiếng gầm của Hoàng Bắc Long truyền đến từ đầu bên kia của điện thoại gần như xé nát màng nhĩ của Tiêu Băng Tuyết!
Có thể thấy, Hoàng Bắc Long đã nhận được thông báo từ Chiến bộ Giang Nam, Tiêu Băng Tuyết thực sự đã bắt giữ Diệp Huyền như nghi phạm hình sự!
Ông lập tức chạy đến thư phòng tìm thư hôn ước, quả nhiên nó đã biến mất!
Lần này thật sự là chuyện lớn!
Nghe được giọng nói như sư tử gầm của Hoàng Bắc Long, Tiêu Băng Tuyết sợ đến tim đập kịch liệt!
Tuy nhiên, cô vẫn nói với thái độ kiên cường: “Cha, con không còn là trẻ con nữa, con hy vọng mình có thể tự quyết định chuyện hôn nhân đại sự của mình! Con không muốn cưới Diệp Huyền!”
“Lớn mật!”
Hoàng Bắc Long càng tức giận hơn, hét lớn: “Con phải biết vì cuộc hôn nhân này mà cha đã bỏ ra không ít tâm tư! Diệp Huyền không phải người bình thường, con có hiểu không?”
Tiêu Băng Tuyết không phục, nói: “Đúng! Hắn không phải là người bình thường, hắn là cái đồ háo sắc, một tên cuồng vọng, ngạo mạn và hoàn toàn là một tên khốn!”
Sau khi nghe Tiêu Băng Tuyết chế nhạo Diệp Huyền, Hoàng Bắc Long tức giận đến ngực thắt lại:
“Con gái, con nghĩ rằng mình không còn nhỏ nhưng thực chất con vẫn nhìn sự việc quá nông cạn!”
“Sự hiểu biết và nhìn nhận về Diệp Huyền của con chỉ dừng lại ở bề ngoài! Diệp Huyền trông có vẻ tầm thường nhưng thật ra lại là thiên tài hiếm có trên thế giới! Con đúng là có mắt không tròng!”
“Dù thế nào đi nữa, cuộc hôn nhân này tuyệt đối không được phép hủy bỏ! Con đi tìm Diệp Huyền và yêu cầu hắn tiếp tục thực hiện hôn ước! Hạn cho con phải giải quyết chuyện này xong trong vòng một tuần!”
Nghe xong những lời này Tiêu Băng Tuyết liền trợn tròn mắt!
Phải làm sao bây giờ!
Chương 152: Tạm biệt Lâm Thanh Nham
“Cha, cuộc hôn nhân này...”
Tiêu Băng Tuyết nhịn không được nói lớn.
“Đừng nói nữa. Hơn nữa, cô không phải con gái của tôi!”
Nói xong, Hoàng Bắc Long tức giận cúp điện thoại.
“Cha…!”
Sau khi nghe thấy những lời trách mắng và yêu cầu của Hoàng Bắc Long, trong lòng Tiêu Băng Tuyết lo lắng, bởi vì mặc dù trước đến nay cha cô luôn nghiêm khắc, nhưng chưa bao giờ tức giận như đêm nay. Tuy nhiên, Tiêu Băng Tuyết lại cảm thấy khổ không thôi, quan hệ giữa cô và Diệp Huyền hoàn toàn đã bị đông cứng. Điều quan trọng hơn là trước đây chính cô là người đã chủ động yêu cầu hủy bỏ hôn ước vô cùng mãnh liệt, bây giờ cũng chính cô lại là người phải cúi mặt cầu xin Diệp Huyền tiếp tục thực hiện hôn ước!
Chẳng phải như vậy rất mất mặt sao? Tuy nhiên, mặc dù trong lòng không tình nguyện, Tiêu Băng Tuyết cũng không có gan làm trái lời của cha mình. Tất nhiên, cô cũng cực kỳ không tình nguyện thực hiện hôn ước với Diệp Huyền!
“Xem ra mình phải nghĩ cách vạch trần tên đạo đức giả Diệp Huyền, để cho cha biết hắn là kẻ bẩn thỉu đến mức nào, như vậy thì mới có thể giải trừ hôn ước này!”
Trong mắt Tiêu Băng Tuyết lộ ra vẻ không cam lòng. Cô tin rằng sở dĩ các lãnh đạo cấp cao của Chiến bộ Giang Nam tìm mọi cách để lấy lòng Diệp Huyền là vì mối quan hệ giữa Diệp Huyền và Huyền Hạo. Rất có thể manh mối về tên tội phạm Thiên Thần Tông mà Diệp Huyền cung cấp lần này cũng là do Huyền Hạo bí mật cung cấp cho hắn.
“Huyền Hạo là tu tiên giả, có một số việc tự mình không thể tự mình xử lý, vì vậy đã để Diệp Huyền làm chân chạy vặt.”
“Cho nên, cái tên Diệp Huyền này giống trọng thần bên cạnh hoàng đế, như người hầu hoặc thái giám, được không ít người nịnh bợ và lấy lòng!”
“Mà những người này lại chó cậy uy chủ mà ngang ngược, tự cho là đúng, coi trời bằng vung!”
Nghĩ đến đây, Tiêu Băng Tuyết lại càng không muốn tiếp tục hôn ước với Diệp Huyền!
Dạng người như vậy không xứng với cô!
“Tiểu thư, cô định làm gì? Cô thật sự muốn kết hôn Diệp Huyền sao?” Cô phụ tá xinh đẹp không khỏi hỏi.
“Hừ.” Tiêu Băng Tuyết hừ lạnh nói: “Hôn ước của tôi và hắn tạm thời gác lại. Mấu chốt bây giờ là tiếp tục thẩm vấn đám người Thiên Thần Tông, bắt giữ tứ đại ác vương càng sớm càng tốt!”
Trong số những tên tội phạm trốn thoát khỏi nhà tù dưới nước, mới chỉ có một trong bốn người bị bắt và quy án, còn ba người còn lại vẫn không có tin tức!
Tiêu Băng Tuyết phụ trách vụ bắt trọng tội này, có thể nói áp lực như núi. Hiện tại cha cô, Hoàng Bắc Long, phát hiện ra chuyện cô và Diệp Huyền đã hủy hôn, điều này càng khiến Tiêu Băng Tuyết thêm khó chịu.
...
Sáng sớm hôm sau.
Diệp Huyền vừa tỉnh lại đã thấy Lâm Thanh Nham đã gửi cho hắn một tin nhắn.
“Diệp Huyền, ông nội và mẹ tôi đã biết chúng ta lấy giấy đăng ký kết hôn giả để lừa họ...”
“Tối qua ông nội mắng cha tôi rất nặng, còn tát vào mặt ông ấy, quở trách ông ấy giật dây chúng ta kết hôn giả…”
“Cha tôi không dám về nhà nên phải ở lại công ty một đêm…”
“Mẹ tôi cả đêm không ngủ được, bà lo lắng anh sẽ không bao giờ về nữa…”
Đọc xong tin nhắn này, Diệp Huyền cảm thấy bất lực. Quả thực sự xuất hiện của hắn đã mang đến những thay đổi cuộc sống yên bình vốn có của nhà họ Lâm, đồng thời cũng khiến họ phải chịu đựng những đau khổ về mặt tinh thần.
“Thanh Nham, tôi về ngay đây.”
Câu trả lời đơn giản của Diệp Huyền khiến Lâm Thanh Nham lập tức bật dậy khỏi ghế sofa, vô cùng kích động!
“Tôi chờ anh về!”
Mặc dù câu trả lời của Lâm Thanh Nham rất đơn giản, nhưng Diệp Huyền có thể cảm nhận rõ ràng sự lo lắng và mong đợi của Lâm Thanh Nham, hắn càng cảm thấy khó chịu hơn. Bởi vì nếu hắn quay lại nhà họ Lâm và tiếp tục ngủ chung phòng với Lâm Thanh Nham thì rõ ràng quá tàn nhẫn và không công bằng với Trương Vãn Thanh. Trong lòng Trương Vãn Thanh cũng có Diệp Huyền!
“Về xem rồi tính tiếp.”
Diệp Huyền hiếm khi cảm thấy khó xử, hắn cũng sợ ông Lâm tức giận, cho nên về nhà họ Lâm xem tình hình trước. Đồng thời, hắn cũng muốn xem bây giờ Lâm Thanh Nham nghĩ gì về mình.
“Diệp Huyền, cuối cùng cậu cũng trở về!”
Ông cụ Lâm và Lý Giai Tuệ vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, vội vàng thân mật nắm lấy tay Diệp Huyền, hỏi: “Cậu vẫn chưa ăn sáng phải không? Chúng tôi cũng chưa ăn gì, chỉ đợi cậu về!”
Nhìn hai người đều mệt mỏi, nhìn nụ cười quan tâm trên mặt họ, Diệp Huyền cảm thấy áy náy: “Ông nội Lâm, dì, xin lỗi đã khiến mọi người lo lắng!”
“Cậu đang nói gì vậy!”
Ông cụ Lâm vội vàng xua tay nói: “Nếu không phải vì nhà họ Lâm chúng ta, cậu cũng không bị Tiêu Băng Tuyết bắt! Hơn nữa, người nhà quan tâm đến nhau là chuyện nên làm!”
Lý Gia Tuệ không nói nhiều mà nhanh chóng lấy bữa sáng ra, chuẩn bị khăn nóng cho Diệp Huyền lau tay, dùng hành động thực tế để thể hiện sự quan tâm và yêu thương của mình đối với Diệp Huyền. Thành thật mà nói, Diệp Huyền vô cùng cảm động vì ông cụ Lâm và Lý Gia Tuệ thực sự coi hắn như người nhà.
“Diệp Huyền...”
Lúc này, Lâm Thanh Nham hét lớn, Diệp Huyền quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Thanh Nham vẫn xinh đẹp nhưng đôi mắt hơi sưng đỏ, nhìn có chút hốc hác. Có thể thấy, nhất định đêm qua cô đã khóc rất lâu, mất ngủ cả đêm mới thành ra như vậy, bây giờ nhìn thấy Diệp Huyền, hai mắt Lâm Thanh Nham bỗng nhiên đỏ lên.
“Lớn vậy rồi mà còn khóc nhè.”
Trong lòng Diệp Huyền cảm thấy ấm áp, đi tới cười nói.
“Anh vẫn còn tâm trạng mà cười.”
Vẻ mặt Lâm Thanh Nham buồn, thấp giọng nói: “Anh nói tôi nghe xem phải giải quyết chuyện kết hôn giả thế nào. Anh không thể cứ cười mà bỏ qua được đúng không?”
Ông cụ Lâm lập tức chen vào: “Còn cần hỏi nữa? Xé giấy đăng ký kết hôn giả, đi đăng ký kết hôn thật không phải là được rồi sao? Đúng không!”
Khuôn mặt Lâm Thanh Nham nóng lên, nhưng cô vẫn nhìn chằm chằm Diệp Huyền đầy mong đợi, đương nhiên rất bằng lòng đi đăng ký kết hôn với Diệp Huyền.
“Chuyện này…”
Diệp Huyền do dự một lát, ông cụ Lâm nhận ra hắn có chút lo lắng, lập tức hỏi: “Diệp Huyền, cậu không vui sao? Hay là có chuyện gì khó nói?”
Lý Giai Tuệ cũng nhanh chóng xen vào: “Diệp Huyền, chúng ta đã là người một nhà, trong lòng nghĩ như thế nào đều có thể nói ra!”
“Được.”
Thấy họ thẳng thắn và chân thành, Diệp Huyền cũng không muốn tiếp tục giữ bí mật nên nói thẳng: “Thật ra cháu có chín hôn ước phải thực hiện, nhà họ Lâm cũng chỉ là một trong chín hôn ước mà thôi!”
“Nếu như cháu và Thanh Nham kết hôn, cháu cũng không giải quyết được tám hôn ước còn lại, cho nên lần này cháu đến nhà họ Lâm để hủy hôn ước.”
“Những chuyện sau khi cháu đến nhà họ Lâm thì mọi người đều đã rõ. Thanh Nham và cháu vừa yêu vừa ghét. Hơn nữa, tình cảm của cháu và Trương Vãn Thanh, cháu gái của bác sĩ Trương, cũng không tệ.”
“Cho nên cháu lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, cháu biết mình như vậy là lăng nhăng, không một lòng một dạ, không xứng đáng với tình yêu của Thanh Nham và Vãn Thanh.”
Nghe được những suy nghĩ trong lòng Diệp Huyền, Lâm Thanh Nham cảm thấy khó chịu, cô cũng sợ Diệp Huyền sẽ buông xuôi tất cả, chạy về núi tiếp tục trồng thuốc.
Ông cụ Lâm cười ha ha: “Thì ra là thế, tôi còn tưởng rằng cậu lo lắng cái gì! Chín hôn ước và Trương Vãn Thanh thì sao?”
“Nếu tất cả họ đều yêu cậu, vậy cậu dứt khoát cùng tất cả nở hoa kết trái, hưởng thụ thê thiếp thành đàn, không phải càng tốt sao?”
Chương 153: Trái ôm phải ấp
“Hưởng thụ cuộc sống thê thiếp thành đàn hạnh phúc?”
Nghe Lâm lão gia nói xong, Diệp Huyền không khỏi hít sâu một hơi: “Ông nội, lời này của ông cũng quá khoa trương rồi! Cháu căn bản không dám tưởng tượng đến!”
Lâm lão gia lại cười lớn nói: “Người đàn ông có bản lĩnh như thế nào mới được vô số phụ nữ yêu thích và ái mộ? Thê thiếp thành đàn cũng là hợp tình hợp lý, chỉ cần cậu đối xử với họ đều tốt là được!”
“Cuộc sống vội vàng trôi qua, phải nghĩ cách để cuộc sống của mình trôi qua vui vẻ và hạnh phúc, lo lắng nhiều làm gì? Diệp Huyền, về điểm này cậu nhất định phải nghĩ thoáng lên!”
Nghe vậy, Lý Gia Tuệ ở bên cạnh cũng thầm cảm thấy buồn cười, có thể thấy được bà cũng vô cùng tán đồng quan điểm của Lâm lão gia, cực lực cổ vũ Diệp Huyền cưới hết chín người!
Diệp Huyền không khỏi nhíu mày, chuyện này không giống với những gì hắn nghĩ ban đầu!
Tuy nhiên, những gì Lâm lão gia nói đánh thức suy nghĩ trong Diệp Huyền.
“Mình là người liều lĩnh và đa tình, lo lắng nhiều làm gì rồi tự rước lấy phiền não!”
“Con người chỉ sống một lần trên đời, có những chuyện làm được thì cứ làm, miễn là hạnh phúc.”
“Nếu hai bên đều tâm đầu ý hợp thì cứ ở bên nhau, không thích thì không có duyên phận.”
“Nếu cả hai bên quyết định ở bên nhau thì cứ thản nhiên ở chung và nếu bên kia không hài lòng thì không cần gượng ép!”
Cứ như vậy, Diệp Huyền đột nhiên tỉnh ngộ!
Điều khó khăn nhất trên thế giới này là tình yêu, đối với Diệp Huyền mà nói, dường như lúc này cuối cùng hắn cũng có nhận thức mới, phản ứng của hắn tự nhiên hơn rất nhiều!
Đó chính là lưỡng tình tương duyệt thì có thể bình thản tiếp nhận!
Tuy nhiên, khuôn mặt Lâm Thanh Nham ửng đỏ, đôi mắt rưng rưng phiếm hồng. Hai bàn tay mảnh khảnh của cô nắm chặt, vẻ mặt uất ức nói: “Con, con không đồng ý! Diệp Huyền chỉ có thể thuộc về một mình con, con không chia sẻ người đàn ông của mình cho bất kỳ ai hết!”
Lâm Thanh Nham có tính cách kiêu ngạo và ham muốn chiếm hữu rất mãnh liệt, cô nghĩ như vậy là chuyện bình thường, cô khó có thể chấp nhận chia sẻ tình yêu của Diệp Huyền với những người phụ nữ khác. Cô nhìn Diệp Huyền, trong mắt có chút bất mãn: “Diệp Huyền, anh nghĩ sao?”
“Tôi......”
Diệp Huyền vừa mơ tưởng đến hình ảnh ôm Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh vào lòng, hắn không khỏi cong khóe môi, mỉm cười nói: “Tôi là người đa tình, đương nhiên không muốn bỏ qua bất kỳ mối lương duyên nào......”
“Hừ! Đồ khốn kiếp! Anh nằm mơ đi!”
Lâm Thanh Nham véo mạnh Diệp Huyền, hoàn toàn không có tâm trạng ăn sáng, phồng má trở về phòng: “Con đi thay quần áo đến công ty!”
“Thanh Nham!”
Diệp Huyền không khỏi khẽ kêu một tiếng, vẻ mặt bất đắc dĩ, trái lại Lâm lão gia và Lý Gia Tuệ vui vẻ cười nói: “Diệp Huyền, cậu thật lòng với Thanh Nham nhà chúng tôi sao?”
Diệp Huyền gật đầu cười trả lời: “Nếu như cháu không thật lòng thích cô ấy thì sao lại thường xuyên giúp cô ấy được, thậm chí còn giết người vì cô ấy. Tính cách cô ấy kiêu ngạo và tuỳ hứng nhưng cháu thật sự thích cô ấy.”
“Và cô ấy cũng là người thiện lương, bề ngoài trông có vẻ lạnh lùng nhưng thật ra là một người có tấm lòng ấm áp. Một khi cô ấy mất bình tĩnh, cô ấy khá vô lý, tuy nhiên khi hiền lành lại giống như một con mèo con quấn người, điều này khiến cháu rất thích ở bên cô ấy.”
Nghe Diệp Huyền nói hết những lời trong lòng, Lâm Thanh Nham đang ở lầu hai âm thầm cười trộm, thầm nghĩ trong lòng: “Hừ, coi như cái tên này không quá tệ, còn hiểu rõ mình.”
Tuy nhiên trong nội tâm cô vừa tức buồn bực: “Trong lòng đã thích mình rồi mà sao lại muốn ở bên cạnh Trương Vãn Thanh dịu dàng, đáng yêu? Cái này người đàn ông, quá đa tình!”
Lúc này, Lâm lão gia và Lý Gia Tuệ cười càng thêm thoải mái, nói: “Xem ra hai đứa thật đúng là một đôi oan gia! Chỉ cần cậu đối xử Thanh Nham thật lòng thì chúng tôi đều ủng hộ cậu hét lòng!”
“Đương nhiên, cháu thật lòng.”
Ánh mắt Diệp Huyền kiên định, tuy nhiên vẫn bất đắc dĩ cười một tiếng: “Nhưng tính cách Thanh Nham quá bướng bỉnh, đoán chừng cô ấy sẽ không thể chấp nhận chuyện cháu và những người phụ nữ khác ở bên nhau. Chuyện này cứ thuận theo tự nhiên đi.”
“Nếu như cô ấy thật sự không thể chấp nhận được, vậy cháu cũng sẽ không dây dưa cô ấy nữa, cũng sẽ không oán hận cô ấy. Hơn nữa, cháu sẽ chân thành chúc cô ấy và hy vọng cô ấy có một cuộc sống hạnh phúc!”
“Cho nên, đêm nay cháu không ngủ ở nhà nữa. Chờ đến khi chuyện giữa cháu và Thanh Nham giải quyết xong, cháu lại về nhà, mọi người yên tâm.”
Nghe Diệp Huyền nói vậy, Lâm lão gia và Lý Gia Tuệ nhìn nhau cười một tiếng: “Cậu nói vậy thì chúng tôi cũng hiểu suy nghĩ của cậu, cho nên đương nhiên chúng tôi cũng yên tâm.”
“Nào, ăn sáng đi! Dù thế nào đi nữa thì chúng ta đều xem cậu là người một nhà!”
Trong lòng Diệp Huyền cảm thấy vui mừng, đồng thời bởi vì trong lòng đã suy nghĩ rõ ràng nên giảm bớt lo lắng, vui vẻ ăn sáng. Trái lại, Lâm Thanh Nham rất phiền muộn!
“Mình đã sớm đoán được cái tên này là tên khốn kiếp, vừa nói thích mình lại vừa thích Trương Vãn Thanh......”
“Nhưng Diệp Huyền đã nói rất rõ ràng, nếu mình thật sự không chấp nhận, hắn sẽ không miễn cưỡng, sau này hắn sẽ không liên quan gì đến mình nữa......”
“Chẳng lẽ mình muốn trơ mắt nhìn Diệp Huyền và Trương Vãn Thanh ở bên cạnh nhau sao? Mình rất thích hắn, mình không muốn từ bỏ hắn......”
“Buổi tối Diệp Huyền sẽ không về nhà, như vậy Trương Vãn Thanh sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc với Diệp Huyền hơn......”
Lâm Thanh Nham nghĩ như vậy, trong lòng càng thêm chán nản, đồng thời do dự và bất an, cô thay quần áo công sở thời thượng rồi đi ra ngoài, sẵn sàng làm việc điên cuồng để giảm bớt lo lắng.
“Diệp Huyền, anh ăn sáng xong chưa, nhanh đi làm với tôi!” Lâm Thanh Nham lạnh lùng nói. Diệp Huyền xua tay, mỉm cười đáp: “Tôi không đi làm, tôi còn có việc khác phải làm.”
“Hừ! Tên khốn!”
Lâm Thanh Nham buồn bực mắng nhỏ một tiếng rồi đi ra ngoài lên xe, nghĩ thầm tên khốn Diệp Huyền nhất định là đi gặp Trương Vãn Thanh!
Quả nhiên, sau khi Diệp Huyền ăn sáng xong, hắn lập tức đi tới phòng khám của bác sĩ Trương. Là phòng khám và hiệu thuốc lớn nhất trong thành phố, nơi này vẫn đông đúc khách hàng và bệnh nhân như trước, các bác sĩ và dược sĩ trong phòng khám bận rộn liên tục. Tuy nhiên Trương Vãn Thanh lại hoàn toàn mất đi sự nhiệt tình đối với công việc như thường ngày, ngồi một mình trước quầy với đôi mày buồn bã, dưới mắt còn có hai quầng thâm rõ rệt. Ngón tay mảnh khảnh của cô quấn qua quấn lại, chơi đùa với chiếc khăn tay do Diệp Huyền đưa, ánh mắt đầy oán trách, trông vừa đáng thương vừa đáng yêu. Đương nhiên, Diệp Huyền biết Trương Vãn Thanh nhất định đang nhớ hắn nên mới nhìn vật nhớ người.
“Người đẹp, có thể giúp tôi bắt mạch không, mấy ngày nay tâm trạng của tôi không tốt lắm.”
Diệp Huyền tiến tới bên cạnh cô, cười lớn hỏi.
“Xin lỗi, nếu cần bắt mạch thì anh có thể tìm bác sĩ, quầy thuốc không nhận xem bệnh.”
Trương Vãn Thanh trả lời với vẻ mặt uể oải, nhưng sau vài giây, cô lập tức quay đầu lại!
“Anh Diệp Huyền?”
Nhìn thấy nụ cười của Diệp Huyền, dáng vẻ suy sụp và hốc hác của Trương Vãn Thanh vừa rồi lập tức bừng lên vẻ ngạc nhiên!
“Sao anh lại ở đây?”
Cô vội vã rời khỏi quầy, đi đến chỗ Diệp Huyền, ánh mắt lóe lên ánh sáng rực rỡ như trước kia, hô hấp trở nên nặng nề hơn một chút!
“Đương nhiên là tôi tới đây gặp cô.”
Diệp Huyền trìu mến nhìn Trương Vãn Thanh, ánh mắt dịu dàng, nhẹ giọng nói: “Vãn Thanh, thật sự xin lỗi vì đã khiến cô sợ hãi cả đêm.”
Chương 154: Trương Vãn Thanh tỏ tình
“Anh Diệp Huyền, anh không cần phải nói xin lỗi!”
Đối mặt với lời xin lỗi của Diệp Huyền, Trương Vãn Thanh vội vàng lắc đầu nói: “Tối hôm qua tôi thật sự cảm thấy không thoải mái, nhưng đây không phải là trách nhiệm của anh, cho nên anh không cần phải xin lỗi tôi.”
“Mà chắc anh cũng biết, từ tối hôm qua đến bây giờ tôi muốn gửi tin nhắn cho anh vô số lần, nhưng nghĩ đến chuyện chắc hẳn anh đang mệt mỏi và buồn bực trong lòng, vì vậy tôi không muốn làm phiền anh.”
“Dù tôi nhẫn nhịn không liên lạc với anh, nhưng trái tim tôi thậm chí còn dằn vặt hơn...... Bởi vì tôi lo lắng rằng nếu tôi không chủ động, sau này anh không liên lạc với tôi nữa.”
Nói rồi, tâm trạng của Trương Vãn Thanh cuối cùng cũng sụp đổ, nước mắt không ngừng rơi xuống, nức nở nói: “Huhu, mỗi giây mỗi phút tôi đều nhớ đến anh…”
Thấy Trương Vãn Thanh dịu dàng và ân cần như vậy, Diệp Huyền vừa cảm động vừa vui vẻ, bởi vì Trương Vãn Thanh hiểu rõ anh, giống như một cơn gió xuân sưởi ấm trái tim anh.
“Vãn Thanh, là tôi không tốt, khiến cô phải khóc.”
Diệp Huyền nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, động tác và thái độ của vô cùng yêu thương.
“Anh Diệp Huyền......”
Cảm nhận được sự chăm sóc quan tâm và dịu dàng của Diệp Huyền, Trương Vãn Thanh cảm thấy vô cùng hạnh phúc, trong lòng lại ngại ngùng, không khỏi trực tiếp nhào vào vòng tay Diệp Huyền. Tuy nhiên, Trương Vãn Thanh nhớ lại cuộc trò chuyện giữa cô và Lâm Thanh Nham tối qua, vội vàng rút tay về. Không ngờ, Diệp Huyền lại nắm lấy tay cô, ôm cô thật chặt!
“Anh Diệp Huyền......”
Trương Vãn Thanh không ngờ Diệp Huyền đột nhiên ôm chặt mình, đột nhiên cảm thấy trên mặt cô có một luồng hơi nóng, đồng thời ôm Diệp Huyền nhiệt tình hơn!
Lúc này, cuối cùng cô cũng nhận ra sự chân thành của Diệp Huyền đối với mình. Người đàn ông này thật thẳng thắn!
Vì trong lòng hắn đã thích cô nên cứ vậy mà thoải mái ôm cô!
Diệp Huyền ngửi thấy mùi thơm quyến rũ tỏa ra từ cơ thể Trương Vãn Thanh, nhẹ giọng hỏi: “Vãn Thanh, tôi ôm cô chặt như vậy có khiến lòng cô có cảm thấy dễ chịu hơn không?”
“Ừm, thoải mái hơn nhiều......”
Trương Vãn Thanh ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Huyền, trong mắt không che giấu được yêu thương: “Anh Diệp Huyền, cái ôm của anh thật sự rất ấm áp......”
“Thật sao?”
Diệp Huyền cong khoé môi, thì thầm nhẹ nhàng bên tai cô: “Vậy cô có thích hay không?”
“Ừm......”
Toàn thân Trương Vãn Thanh không tự giác khẽ run lên, thẹn thùng không thôi, nhẹ giọng trả lời: “Đương nhiên tôi thích, cực kỳ thích......”
Bởi vì Diệp Huyền đột nhiên ôm chầm lấy cô nên trái tim bồn chồn cả đêm của Trương Vãn Thanh cuối cùng cũng ổn định lại, cô cảm thấy trong lòng mình tràn đầy cảm giác hạnh phúc!
Trương Vãn Thanh nhẹ giọng hỏi: “Lúc trở về nhà họ Lâm, chị Thanh Nham có tức giận với anh không, hoặc là trong lòng oán hận, cảm thấy tôi đã chen chân tình cảm của hai người?”
“Cô ấy không có bất kỳ oán hận hay bất mãn gì với cô.”
Diệp Huyền nói thật, vừa cười vừa nói: “Bởi vì chính cô ấy cũng biết chúng tôi chỉ là vợ chồng giả, tôi cũng có quyền quen với những người phụ nữ khác, cho nên cô ấy chỉ giận tôi thôi.”
“Cái gì?”
Trương Vãn Thanh không khỏi cảm thấy kỳ lạ, vì vậy cô nghiêng đầu phỏng đoán: “Có phải chị ấy cảm thấy anh thay đổi thất thường, oán hận vì trong lòng anh có hai người phụ nữ cùng một lúc đúng không?”
“Ừm......”
Diệp Huyền bất đắc dĩ cười một tiếng: “Vãn Thanh, cô thật sự quá hiểu tôi. Và vì một lý do quan trọng khác, tôi đã nói với cô, tôi muốn...... cả hai người.”
“Vì vậy, cô ấy tức giận véo chân tôi, sau đó hờn dỗi và đi ra ngoài, tính cách cô ấy kiêu ngạo nên đoán chừng rất khó đối mặt chuyện như thế này..... Tất nhiên, tôi sẽ không ép buộc cô ấy.”
“Chuyện này?”
Mặt Trương Vãn Thanh nóng, ánh mắt bắt đầu có chút lảng tránh, cô nhẹ giọng hỏi: “Anh Diệp Huyền, đây là suy nghĩ thật lòng của anh sao? Anh thực sự muốn cả hai?”
Diệp Huyền gật đầu đáp: “Đúng vậy, bởi vì tôi thật sự yêu cô nên tôi không muốn giấu cô bất cứ điều gì. Nếu cô không thể chấp nhận, tôi sẽ không trách cô.”
Hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý rằng Trương Vãn Thanh sẽ không thể tiếp nhận. Bất kể kết quả như thế nào, Diệp Huyền cũng sẽ vui vẻ chấp nhận. Không ngờ, Trương Vãn Thanh khẽ cắn môi, sau đó có chút xấu hổ nói: “Anh Diệp Huyền, sao anh lại nghĩ tôi không chấp nhận......”
“Hả?”
Diệp Huyền thầm ngạc nhiên, vội vàng hỏi: “Vãn Thanh, cô muốn nói mình không có ý kiến sao?”
“Đúng vậy.”
Trương Vãn Thanh đỏ mặt, nghiêng người sang một bên, cười nhẹ nói: “Anh Diệp Huyền, lần đầu tiên gặp anh, em đã biết anh là một người lãng mạn và đa tình.”
“Nhưng mặc dù anh đa tình, nhưng ngươi không phải là một người vô tình vô nghĩa. Ngược lại, anh coi trọng cảm xúc hơn bất kỳ ai khác và chính vì anh quá coi trọng cảm xúc nên anh mới đa tình.”
“Hơn nữa, lần trước em thưởng thức phong cảnh tuyệt đẹp trên đỉnh núi Thủy Long, em đã nói rằng chỉ cần anh thực sự hạnh phúc, anh muốn em làm gì cũng được......”
“Ngay cả khi chúng ta không thể ở bên nhau mãi mãi, từng có được là tốt rồi. Có thể có được tình yêu của anh, Trương Vãn Thanh em chết cũng không hối hận.”
“Mọi người có thể nghĩ em ngu ngốc, nhưng em không quan tâm mọi người nghĩ gì. Không phải tình yêu chỉ là thứ khiến người ta liều lĩnh sao? Ngay cả khi bị chế giễu, em vẫn muốn ở bên anh.”
“Và em chắc chắn rằng anh sẽ không làm em thất vọng, phải không?”
Trương Vãn Thanh nói ra những gì trong lòng, cô mỉm cười nhìn Diệp Huyền, đôi mắt đơn thuần đã phiếm hồng. Vài lời đơn giản này dường như đã lấy cạn kiệt can đảm của cô!
Đồng thời, trong lòng cô cũng không có dấu vết hối hận!
“Vãn Thanh ......”
Diệp Huyền và Trương Vãn Thanh nhìn nhau, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng xúc động, lúc xúc động, hắn không khỏi ôm Trương Vãn Thanh một lần nữa.
“Vãn Thanh, cảm ơn em đã thông cảm.”
Giọng anh mang theo vẻ kiên định: “Anh hứa với em rằng anh sẽ ở bên em đến hết đời. Tuyệt đối không phụ tình yêu của em!”
“Ừm.”
Trương Vãn Thanh thấy Diệp Huyền hứa hẹn, cô xúc động ôm lại anh, cười rưng rưng nước mắt nói: “Anh Diệp Huyền, em biết anh nhất định nói được làm làm được.”
Diệp Huyền nhẹ nhàng lau nước mắt cho Trương Vãn Thanh, khẽ mỉm cười: “Vãn Thanh, bây giờ chúng ta là người yêu sao?”
Chương 155: Sự kinh khủng của Diệp Huyền
“A? Bạn trai, bạn gái?”
Đối mặt với câu hỏi của Diệp Huyền, Trương Vãn Thanh hơi sửng sốt, lập tức đỏ mặt gật đầu nói: “Anh Diệp Huyền, xin anh chiếu cố nhiều hơn.”
“Ha ha, nhất định rồi.”
Diệp Huyền không khỏi cười vui vẻ, Trương Vãn Thanh nhìn thấy Diệp Huyền vui vẻ như vậy, trong lòng cũng nở hoa, vẻ mặt thẹn thùng mê người. Nếu như không phải đang ở nơi công cộng, có khi Trương Vãn Thanh không khống chế được chủ động hôn Diệp Huyền.
Đúng lúc này, bác sĩ Trương kích động nói: “Diệp Huyền, sao cậu lại tới đây?”
Diệp Huyền quay đầu, thấy Bác sĩ Trương, vợ chồng ông trùm bất động sản Giang Kim Bưu và Lưu Công Thiên đang đi tới!
Thì ra họ vừa đi uống trà sớm về.
“Ông nội.”
Trương Vãn Thanh vội vàng thoát khỏi cái ôm của Diệp Huyền, khuôn mặt thẹn thùng và xấu hổ.
“Ha ha...”
Bác sĩ Trương cao hứng cười nói: “Không cần thấy ngại, nam nữ yêu đương ôm một chút cũng không có gì! Ông nội không phải là người lạc hậu, không nói gì cháu đâu!”
Mấy người Vương Lệ ở bên cạnh cũng cười lên, nói đùa: “Vãn Thanh, được Diệp Huyền ôm rất thoải mái đúng không?”
“A...”
Khuôn mặt Trương Vãn Thanh càng đỏ rực, vội vàng bụm mặt đi ra ngoài.
Mọi người nhìn thấy Diệp Huyền và Trương Vãn Thanh tình đầu ý hợp cũng biết quan hệ giữa họ đã có tiến triển. Người kích động nhất đương nhiên là bác sĩ Trương, còn Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu thì ghen tị!
Trương Vãn Thanh và Diệp Huyền ở bên nhau, nhà họ Trương không chỉ đơn giản có được may mắn trước mắt mà chân chính một bước lên trời!
Đương nhiên, trên thực tế Trương Vãn Thanh cũng không phải vì những điều này mới lựa chọn yêu đương với Diệp Huyền, mà cô bị mị lực của Diệp Huyền mê hoặc!
Lúc này, mọi người cũng đều ăn ý không tiếp tục thảo luận đề tài này nữa mà tiếp tục nói về chuyện của nhà họ Phùng!”
“Diệp Huyền.”
Lưu Công Thiên thấp giọng nói: “Tôi nghe nói gia chủ nhà họ Phùng, Phùng Kim Long, phái người đi tỉnh một chuyến, cố ý thông báo Triệu Tam Đao rằng cậu là người đã giết Triệu Mẫn!”
“Triệu Tam Đao cực kỳ tức giận, thề phải giết cậu để báo thù! Tập đoàn Lâm Thị cũng bị tác động, nhất định phải nhường tập đoàn lại!”
“Nếu không, toàn bộ nhà họ Lâm sẽ bị diệt trừ!”
“Tôi đoán người của Triệu Tam Đao bây giờ đã vào Dương Thành âm thầm theo dõi cậu, tùy thời cơ chuẩn bị động thủ giết người. Tự cậu phải chú ý an toàn!”
Nghe Lưu Công Thiên nói xong, bác sĩ Trương và vợ chồng Giang Kim Bưu đều lộ ra vẻ lo lắng. Triệu Tam Đao là người rất có uy danh trên giang hồ, thực lực cực kỳ kinh khủng, thậm chí còn lợi hại hơn nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết!
Cao thủ như vậy, Chu đại sư và Khải Thần Chưởng tuyệt đối không thể so sánh được!
Tuy nhiên, Diệp Huyền bình tĩnh cười một tiếng: “Thật ra sở dĩ tôi giữ lại cái mạng nhỏ của Phùng Kim Long là muốn dùng ông ta dụ Triệu Tam Đao ra tay, để tôi đỡ chạy phải đi nơi khác một chuyến giết gã.”
“Chuyện này?”
Mọi người lập tức trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin được.
“Chỉ là một tên Triệu Tam Đao mà thôi, không cần lo lắng.”
Diệp Huyền đưa thuốc lá cho họ, cười nhạt một tiếng nói: “Dù đối phương là Ba Đao hay Chín Đao thì chỉ cần đắc tội với tôi, gã không thể sống yên ổn được.”
Mọi người càng vô cùng kinh ngạc!
Thực lực và bối cảnh mạnh đến mức nào mới dám bình tĩnh và tự tin đáp lại như vậy? Vẻ mặt Diệp Huyền vẫn cười như cũ, không hề thay đổi, sau đó hắn đột nhiên phát hiện có người đang đứng bên ngoài, nhìn chằm chằm để theo dõi tình hình bên trong phòng khám. Đặc biệt thời điểm ánh mắt người đó quan sát Trương Vãn Thanh, gã vẫn không quên ghi ghi chép chép trên sổ.
“Ồ?”
Diệp Huyền âm thầm nhướng lông mày, Lưu Công Thiên vừa nói người của Triệu Tam Đao có khả năng đã vào Dương Thành, chuẩn bị ra tay với hắn.
“Không lẽ chúng muốn bắt Vãn Thanh làm con tin, sau đó bức mình phải nghe theo?”
Ánh mắt Diệp Huyền bùng lên khí lạnh, cố ý giả bộ rời khỏi phòng khám nhưng thật ra lại thần không biết quỷ không hay vọt đến phía sau người đó!
“Anh là ai? Tại sao theo dõi tôi?”
Giọng nói lạnh lùng, đằng đằng sát khí của Diệp Huyền truyền đến từ phía sau người đó!
“A…!”
Người đàn ông kia vốn dĩ còn cho rằng mình là cao thủ điều tra, không ngờ Diệp Huyền đã đứng ở phía sau nhưng gã lại không hay biết!
Thực lực hai bên cao thấp thế nào là điều có thể thấy rõ!
Tuy nhiên trong lòng gã vẫn ôm tâm lý may mắn, cảm thấy thực lực của mình nếu bỏ trốn thì cũng không gặp vấn đề gì!
Vút!
Gã lắc mình một cái, trong giây lát gã đã biến mất khỏi đám đông, có thể nói không còn tăm hơi!
“Ha ha, chỉ cần mình hành động trước thì cho dù hành tung bại lộ, người khác cũng đừng hòng đuổi kịp!”
Gã cực kỳ tự tin, ẩn thân ở một nơi tối tăm và hẻo lánh, âm thầm đắc ý cười giễu cợt. Không ngờ, giọng nói của Diệp Huyền lập tức lại truyền đến từ phía sau gã:
“Không phải anh cho rằng mình có thể trốn được chứ?”
“Gì vậy?”
Người đàn ông lập tức giật nảy mình, vô ý thức xoay đầu lại, gã bắt gặp khuôn mặt rét lạnh của Diệp Huyền đang nhìn chằm chằm vào mình!
Đôi mắt Diệp Huyền giống như giao long thần mục, mang theo hơi thở khiến người khác không khỏi run rẩy!
“Tại sao có thể như vậy...”
Người đàn ông lập tức biến sắc, thời điểm gã muốn chạy trốn thêm một lần nữa thì lại phát hiện cơ thể gần như đã bị Diệp Huyền vững vàng chế trụ!
Bàn tay lớn của Diệp Huyền như kìm sắt kiên cố, người đàn ông căn bản không có cách nào động đậy, đồng thời còn bị nâng lên!
“Vừa rồi tôi đã cho anh một cơ hội, hy vọng anh trân trọng cơ hội sống lần cuối cùng và thành thật khai báo, rốt cuộc là ai sai anh đến?”
Giọng điệu Diệp Huyền bình thản, nhưng vẫn thể hiện được khí thế khiến người khác không thể phản kháng!
Tiếp theo đó, Diệp Huyền ném người đàn ông xuống đất.
“Khụ khụ!”
Người đàn ông bị dọa đến mức toàn thân run rẩy, không còn dám chạy trốn, chỉ có thể trả lời: “Đại ca, tôi, tôi là do Chiến bộ phái tới!”
Nói xong, gã vội vàng lấy giấy chứng nhận ra: “Tôi đang thi hành nhiệm vụ, là cấp trên kêu tôi theo dõi anh!”
“Anh là người của Chiến bộ?”
Mặc dù não Diệp Huyền vô cùng linh hoạt, nhưng khi nghe người đàn ông nói thì vẫn cảm thấy rất bất ngờ. Hắn nhìn giấy chứng nhận một chút, bên trên thể hiện rõ gã là lính trinh sát của Chiến bộ Tây Bắc, tên là Tiêu Chính.
“Chiến bộ Tây Bắc, đây không phải là phạm vi quản lý của Tiêu Băng Tuyết sao?”
Diệp Huyền không khỏi nhíu mày, lập tức đoán được chuyện này nhất định có quan hệ với Tiêu Băng Tuyết. Tối hôm qua Tiêu Băng Tuyết bắt hắn để điều tra chuyện trọng phạm trốn thoát, dẫn đến người của Chiến bộ Giang Nam tới. Mà căn cứ manh mối Diệp Huyền cung cấp, Tiêu Băng Tuyết còn thuận lợi bắt được tội phạm vượt ngục Thiên Thần Tông!
Cho nên Tiêu Băng Tuyết đương nhiên càng thêm hiếu kì, rất muốn biết Diệp Huyền rốt cuộc là ai, thề phải điều tra được manh mối. Mà gã tên Tiêu Chính này có cùng họ với Tiêu Băng Tuyết, rất có thể chính là người thân tín của Tiêu Băng Tuyết.
Diệp Huyền nhìn chằm chằm Tiêu Chính, quát hỏi: “Người ra lệnh cho anh là Tiêu Băng Tuyết, đúng không?”
Tiêu Chính biến sắc, lập tức hít thở sâu một hơi rồi nói: “Chuyện này… đây là thông tin cơ mật của Chiến bộ... Dù anh giết tôi đi nữa, tôi cũng tuyệt đối sẽ không để lộ một chữ.”
Đối mặt với uy hiếp bị giết, gã vẫn không chịu tiết lộ bất cứ điều gì.
“Ồ?”
Diệp Huyền lạnh giọng cười, sau đó trực tiếp nắm chặt đầu Tiêu Chính: “Trong vòng ba giây nhất định phải trả lời câu hỏi của tôi, nếu không tôi bẻ gãy đầu anh!”
“Ba!”
“Hành động!”
Vì hành động lần này được chuẩn bị kỹ lưỡng nên toàn bộ quá trình bắt giữ diễn ra rất suôn sẻ, chỉ có một số binh sĩ bị thương ngoài da nhẹ.
“Nếu không muốn bị đánh thì thành thật trả lời câu hỏi của tôi!”
Khuôn mặt Tiêu Băng Tuyết nghiêm nghị, phụ tá Vương Phi đang đứng bên cạnh cô với dùi cui điện trong tay, sẵn sàng đối phó với Thiên Thần Tông và những người khác bất cứ lúc nào!
“Đã rơi vào tay cô, muốn hỏi gì thì cứ hỏi.”
Thiên Thần Tông bị trói ném xuống đất, gã yếu đến mức không muốn chống cự để phải bị đánh thêm nữa!
“Anh có biết Diệp Huyền không?”
Tiêu Băng Tuyết vô cùng nghiêm nghị, hiển nhiên vẫn là không bỏ qua chuyện của Diệp Huyền. Phụ tá Vương Phi cũng cảm thấy giữa Diệp Huyền và Thiên Thần Tông có mối liên hệ, thậm chí còn cho rằng Diệp Huyền đã bán Thiên Thần Tông nên manh mối Diệp Huyền cung cấp mới chính xác. Tuy nhiên, Thiên Thần Tông tỏ ra mờ mịt: “Diệp Huyền? Hắn là ai? Tôi không biết người này!”
Sau khi nghe được câu trả lời của Thiên Thần Tông, đám người Tiêu Băng Tuyết không khỏi cau mày, xét theo phản ứng tự nhiên của Thiên Thần Tông thì có lẽ gã không nói dối. Cứ như vậy, mọi người càng thêm nghi ngờ!
“Diệp Huyền lấy đâu ra tin tức về nơi ẩn náu của Thiên Thần Tông? Dù sao Chiến bộ của chúng ta mất một tuần mà vẫn không tìm ra tung tích của ba tên tội phạm này!”
Tiêu Băng Tuyết không khỏi nghi ngờ, càng thêm thắc mắc về thân phận của Diệp Huyền!
Đúng lúc này, điện thoại của Tiêu Băng Tuyết vang lên, là thủ lĩnh tối cao của Chiến khu Tây Bắc, cha của Tiêu Băng Tuyết, Hoàng Bắc Long.
“Cha, đêm hôm khuya khoắt, cha tìm con có chuyện gì vậy?”
Tiêu Băng Tuyết cảm thấy bất an!
Bởi vì Hà Soái, thủ lĩnh Chiến bộ Giang Nam, đã nói sẽ thông báo cho cha cô về việc Tiêu Băng Tuyết bắt giữ Diệp Huyền.
“Con còn không biết xấu hổ hỏi cha sao?”
Hoàng Bắc Long hiếm khi tức giận với Tiêu Băng Tuyết, nhưng cũng không phải vì chuyện bắt giữ Diệp Huyền: “Con thế mà dám trộm thư hôn ước, sau đó ép Diệp Huyền hủy bỏ hôn ước?”
“Chẳng những trộm thư, ép Diệp Huyền từ hôn, thậm chí còn bắt hắn về Chiến bộ!”
Tiếng gầm của Hoàng Bắc Long truyền đến từ đầu bên kia của điện thoại gần như xé nát màng nhĩ của Tiêu Băng Tuyết!
Có thể thấy, Hoàng Bắc Long đã nhận được thông báo từ Chiến bộ Giang Nam, Tiêu Băng Tuyết thực sự đã bắt giữ Diệp Huyền như nghi phạm hình sự!
Ông lập tức chạy đến thư phòng tìm thư hôn ước, quả nhiên nó đã biến mất!
Lần này thật sự là chuyện lớn!
Nghe được giọng nói như sư tử gầm của Hoàng Bắc Long, Tiêu Băng Tuyết sợ đến tim đập kịch liệt!
Tuy nhiên, cô vẫn nói với thái độ kiên cường: “Cha, con không còn là trẻ con nữa, con hy vọng mình có thể tự quyết định chuyện hôn nhân đại sự của mình! Con không muốn cưới Diệp Huyền!”
“Lớn mật!”
Hoàng Bắc Long càng tức giận hơn, hét lớn: “Con phải biết vì cuộc hôn nhân này mà cha đã bỏ ra không ít tâm tư! Diệp Huyền không phải người bình thường, con có hiểu không?”
Tiêu Băng Tuyết không phục, nói: “Đúng! Hắn không phải là người bình thường, hắn là cái đồ háo sắc, một tên cuồng vọng, ngạo mạn và hoàn toàn là một tên khốn!”
Sau khi nghe Tiêu Băng Tuyết chế nhạo Diệp Huyền, Hoàng Bắc Long tức giận đến ngực thắt lại:
“Con gái, con nghĩ rằng mình không còn nhỏ nhưng thực chất con vẫn nhìn sự việc quá nông cạn!”
“Sự hiểu biết và nhìn nhận về Diệp Huyền của con chỉ dừng lại ở bề ngoài! Diệp Huyền trông có vẻ tầm thường nhưng thật ra lại là thiên tài hiếm có trên thế giới! Con đúng là có mắt không tròng!”
“Dù thế nào đi nữa, cuộc hôn nhân này tuyệt đối không được phép hủy bỏ! Con đi tìm Diệp Huyền và yêu cầu hắn tiếp tục thực hiện hôn ước! Hạn cho con phải giải quyết chuyện này xong trong vòng một tuần!”
Nghe xong những lời này Tiêu Băng Tuyết liền trợn tròn mắt!
Phải làm sao bây giờ!
Chương 152: Tạm biệt Lâm Thanh Nham
“Cha, cuộc hôn nhân này...”
Tiêu Băng Tuyết nhịn không được nói lớn.
“Đừng nói nữa. Hơn nữa, cô không phải con gái của tôi!”
Nói xong, Hoàng Bắc Long tức giận cúp điện thoại.
“Cha…!”
Sau khi nghe thấy những lời trách mắng và yêu cầu của Hoàng Bắc Long, trong lòng Tiêu Băng Tuyết lo lắng, bởi vì mặc dù trước đến nay cha cô luôn nghiêm khắc, nhưng chưa bao giờ tức giận như đêm nay. Tuy nhiên, Tiêu Băng Tuyết lại cảm thấy khổ không thôi, quan hệ giữa cô và Diệp Huyền hoàn toàn đã bị đông cứng. Điều quan trọng hơn là trước đây chính cô là người đã chủ động yêu cầu hủy bỏ hôn ước vô cùng mãnh liệt, bây giờ cũng chính cô lại là người phải cúi mặt cầu xin Diệp Huyền tiếp tục thực hiện hôn ước!
Chẳng phải như vậy rất mất mặt sao? Tuy nhiên, mặc dù trong lòng không tình nguyện, Tiêu Băng Tuyết cũng không có gan làm trái lời của cha mình. Tất nhiên, cô cũng cực kỳ không tình nguyện thực hiện hôn ước với Diệp Huyền!
“Xem ra mình phải nghĩ cách vạch trần tên đạo đức giả Diệp Huyền, để cho cha biết hắn là kẻ bẩn thỉu đến mức nào, như vậy thì mới có thể giải trừ hôn ước này!”
Trong mắt Tiêu Băng Tuyết lộ ra vẻ không cam lòng. Cô tin rằng sở dĩ các lãnh đạo cấp cao của Chiến bộ Giang Nam tìm mọi cách để lấy lòng Diệp Huyền là vì mối quan hệ giữa Diệp Huyền và Huyền Hạo. Rất có thể manh mối về tên tội phạm Thiên Thần Tông mà Diệp Huyền cung cấp lần này cũng là do Huyền Hạo bí mật cung cấp cho hắn.
“Huyền Hạo là tu tiên giả, có một số việc tự mình không thể tự mình xử lý, vì vậy đã để Diệp Huyền làm chân chạy vặt.”
“Cho nên, cái tên Diệp Huyền này giống trọng thần bên cạnh hoàng đế, như người hầu hoặc thái giám, được không ít người nịnh bợ và lấy lòng!”
“Mà những người này lại chó cậy uy chủ mà ngang ngược, tự cho là đúng, coi trời bằng vung!”
Nghĩ đến đây, Tiêu Băng Tuyết lại càng không muốn tiếp tục hôn ước với Diệp Huyền!
Dạng người như vậy không xứng với cô!
“Tiểu thư, cô định làm gì? Cô thật sự muốn kết hôn Diệp Huyền sao?” Cô phụ tá xinh đẹp không khỏi hỏi.
“Hừ.” Tiêu Băng Tuyết hừ lạnh nói: “Hôn ước của tôi và hắn tạm thời gác lại. Mấu chốt bây giờ là tiếp tục thẩm vấn đám người Thiên Thần Tông, bắt giữ tứ đại ác vương càng sớm càng tốt!”
Trong số những tên tội phạm trốn thoát khỏi nhà tù dưới nước, mới chỉ có một trong bốn người bị bắt và quy án, còn ba người còn lại vẫn không có tin tức!
Tiêu Băng Tuyết phụ trách vụ bắt trọng tội này, có thể nói áp lực như núi. Hiện tại cha cô, Hoàng Bắc Long, phát hiện ra chuyện cô và Diệp Huyền đã hủy hôn, điều này càng khiến Tiêu Băng Tuyết thêm khó chịu.
...
Sáng sớm hôm sau.
Diệp Huyền vừa tỉnh lại đã thấy Lâm Thanh Nham đã gửi cho hắn một tin nhắn.
“Diệp Huyền, ông nội và mẹ tôi đã biết chúng ta lấy giấy đăng ký kết hôn giả để lừa họ...”
“Tối qua ông nội mắng cha tôi rất nặng, còn tát vào mặt ông ấy, quở trách ông ấy giật dây chúng ta kết hôn giả…”
“Cha tôi không dám về nhà nên phải ở lại công ty một đêm…”
“Mẹ tôi cả đêm không ngủ được, bà lo lắng anh sẽ không bao giờ về nữa…”
Đọc xong tin nhắn này, Diệp Huyền cảm thấy bất lực. Quả thực sự xuất hiện của hắn đã mang đến những thay đổi cuộc sống yên bình vốn có của nhà họ Lâm, đồng thời cũng khiến họ phải chịu đựng những đau khổ về mặt tinh thần.
“Thanh Nham, tôi về ngay đây.”
Câu trả lời đơn giản của Diệp Huyền khiến Lâm Thanh Nham lập tức bật dậy khỏi ghế sofa, vô cùng kích động!
“Tôi chờ anh về!”
Mặc dù câu trả lời của Lâm Thanh Nham rất đơn giản, nhưng Diệp Huyền có thể cảm nhận rõ ràng sự lo lắng và mong đợi của Lâm Thanh Nham, hắn càng cảm thấy khó chịu hơn. Bởi vì nếu hắn quay lại nhà họ Lâm và tiếp tục ngủ chung phòng với Lâm Thanh Nham thì rõ ràng quá tàn nhẫn và không công bằng với Trương Vãn Thanh. Trong lòng Trương Vãn Thanh cũng có Diệp Huyền!
“Về xem rồi tính tiếp.”
Diệp Huyền hiếm khi cảm thấy khó xử, hắn cũng sợ ông Lâm tức giận, cho nên về nhà họ Lâm xem tình hình trước. Đồng thời, hắn cũng muốn xem bây giờ Lâm Thanh Nham nghĩ gì về mình.
“Diệp Huyền, cuối cùng cậu cũng trở về!”
Ông cụ Lâm và Lý Giai Tuệ vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, vội vàng thân mật nắm lấy tay Diệp Huyền, hỏi: “Cậu vẫn chưa ăn sáng phải không? Chúng tôi cũng chưa ăn gì, chỉ đợi cậu về!”
Nhìn hai người đều mệt mỏi, nhìn nụ cười quan tâm trên mặt họ, Diệp Huyền cảm thấy áy náy: “Ông nội Lâm, dì, xin lỗi đã khiến mọi người lo lắng!”
“Cậu đang nói gì vậy!”
Ông cụ Lâm vội vàng xua tay nói: “Nếu không phải vì nhà họ Lâm chúng ta, cậu cũng không bị Tiêu Băng Tuyết bắt! Hơn nữa, người nhà quan tâm đến nhau là chuyện nên làm!”
Lý Gia Tuệ không nói nhiều mà nhanh chóng lấy bữa sáng ra, chuẩn bị khăn nóng cho Diệp Huyền lau tay, dùng hành động thực tế để thể hiện sự quan tâm và yêu thương của mình đối với Diệp Huyền. Thành thật mà nói, Diệp Huyền vô cùng cảm động vì ông cụ Lâm và Lý Gia Tuệ thực sự coi hắn như người nhà.
“Diệp Huyền...”
Lúc này, Lâm Thanh Nham hét lớn, Diệp Huyền quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Thanh Nham vẫn xinh đẹp nhưng đôi mắt hơi sưng đỏ, nhìn có chút hốc hác. Có thể thấy, nhất định đêm qua cô đã khóc rất lâu, mất ngủ cả đêm mới thành ra như vậy, bây giờ nhìn thấy Diệp Huyền, hai mắt Lâm Thanh Nham bỗng nhiên đỏ lên.
“Lớn vậy rồi mà còn khóc nhè.”
Trong lòng Diệp Huyền cảm thấy ấm áp, đi tới cười nói.
“Anh vẫn còn tâm trạng mà cười.”
Vẻ mặt Lâm Thanh Nham buồn, thấp giọng nói: “Anh nói tôi nghe xem phải giải quyết chuyện kết hôn giả thế nào. Anh không thể cứ cười mà bỏ qua được đúng không?”
Ông cụ Lâm lập tức chen vào: “Còn cần hỏi nữa? Xé giấy đăng ký kết hôn giả, đi đăng ký kết hôn thật không phải là được rồi sao? Đúng không!”
Khuôn mặt Lâm Thanh Nham nóng lên, nhưng cô vẫn nhìn chằm chằm Diệp Huyền đầy mong đợi, đương nhiên rất bằng lòng đi đăng ký kết hôn với Diệp Huyền.
“Chuyện này…”
Diệp Huyền do dự một lát, ông cụ Lâm nhận ra hắn có chút lo lắng, lập tức hỏi: “Diệp Huyền, cậu không vui sao? Hay là có chuyện gì khó nói?”
Lý Giai Tuệ cũng nhanh chóng xen vào: “Diệp Huyền, chúng ta đã là người một nhà, trong lòng nghĩ như thế nào đều có thể nói ra!”
“Được.”
Thấy họ thẳng thắn và chân thành, Diệp Huyền cũng không muốn tiếp tục giữ bí mật nên nói thẳng: “Thật ra cháu có chín hôn ước phải thực hiện, nhà họ Lâm cũng chỉ là một trong chín hôn ước mà thôi!”
“Nếu như cháu và Thanh Nham kết hôn, cháu cũng không giải quyết được tám hôn ước còn lại, cho nên lần này cháu đến nhà họ Lâm để hủy hôn ước.”
“Những chuyện sau khi cháu đến nhà họ Lâm thì mọi người đều đã rõ. Thanh Nham và cháu vừa yêu vừa ghét. Hơn nữa, tình cảm của cháu và Trương Vãn Thanh, cháu gái của bác sĩ Trương, cũng không tệ.”
“Cho nên cháu lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, cháu biết mình như vậy là lăng nhăng, không một lòng một dạ, không xứng đáng với tình yêu của Thanh Nham và Vãn Thanh.”
Nghe được những suy nghĩ trong lòng Diệp Huyền, Lâm Thanh Nham cảm thấy khó chịu, cô cũng sợ Diệp Huyền sẽ buông xuôi tất cả, chạy về núi tiếp tục trồng thuốc.
Ông cụ Lâm cười ha ha: “Thì ra là thế, tôi còn tưởng rằng cậu lo lắng cái gì! Chín hôn ước và Trương Vãn Thanh thì sao?”
“Nếu tất cả họ đều yêu cậu, vậy cậu dứt khoát cùng tất cả nở hoa kết trái, hưởng thụ thê thiếp thành đàn, không phải càng tốt sao?”
Chương 153: Trái ôm phải ấp
“Hưởng thụ cuộc sống thê thiếp thành đàn hạnh phúc?”
Nghe Lâm lão gia nói xong, Diệp Huyền không khỏi hít sâu một hơi: “Ông nội, lời này của ông cũng quá khoa trương rồi! Cháu căn bản không dám tưởng tượng đến!”
Lâm lão gia lại cười lớn nói: “Người đàn ông có bản lĩnh như thế nào mới được vô số phụ nữ yêu thích và ái mộ? Thê thiếp thành đàn cũng là hợp tình hợp lý, chỉ cần cậu đối xử với họ đều tốt là được!”
“Cuộc sống vội vàng trôi qua, phải nghĩ cách để cuộc sống của mình trôi qua vui vẻ và hạnh phúc, lo lắng nhiều làm gì? Diệp Huyền, về điểm này cậu nhất định phải nghĩ thoáng lên!”
Nghe vậy, Lý Gia Tuệ ở bên cạnh cũng thầm cảm thấy buồn cười, có thể thấy được bà cũng vô cùng tán đồng quan điểm của Lâm lão gia, cực lực cổ vũ Diệp Huyền cưới hết chín người!
Diệp Huyền không khỏi nhíu mày, chuyện này không giống với những gì hắn nghĩ ban đầu!
Tuy nhiên, những gì Lâm lão gia nói đánh thức suy nghĩ trong Diệp Huyền.
“Mình là người liều lĩnh và đa tình, lo lắng nhiều làm gì rồi tự rước lấy phiền não!”
“Con người chỉ sống một lần trên đời, có những chuyện làm được thì cứ làm, miễn là hạnh phúc.”
“Nếu hai bên đều tâm đầu ý hợp thì cứ ở bên nhau, không thích thì không có duyên phận.”
“Nếu cả hai bên quyết định ở bên nhau thì cứ thản nhiên ở chung và nếu bên kia không hài lòng thì không cần gượng ép!”
Cứ như vậy, Diệp Huyền đột nhiên tỉnh ngộ!
Điều khó khăn nhất trên thế giới này là tình yêu, đối với Diệp Huyền mà nói, dường như lúc này cuối cùng hắn cũng có nhận thức mới, phản ứng của hắn tự nhiên hơn rất nhiều!
Đó chính là lưỡng tình tương duyệt thì có thể bình thản tiếp nhận!
Tuy nhiên, khuôn mặt Lâm Thanh Nham ửng đỏ, đôi mắt rưng rưng phiếm hồng. Hai bàn tay mảnh khảnh của cô nắm chặt, vẻ mặt uất ức nói: “Con, con không đồng ý! Diệp Huyền chỉ có thể thuộc về một mình con, con không chia sẻ người đàn ông của mình cho bất kỳ ai hết!”
Lâm Thanh Nham có tính cách kiêu ngạo và ham muốn chiếm hữu rất mãnh liệt, cô nghĩ như vậy là chuyện bình thường, cô khó có thể chấp nhận chia sẻ tình yêu của Diệp Huyền với những người phụ nữ khác. Cô nhìn Diệp Huyền, trong mắt có chút bất mãn: “Diệp Huyền, anh nghĩ sao?”
“Tôi......”
Diệp Huyền vừa mơ tưởng đến hình ảnh ôm Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh vào lòng, hắn không khỏi cong khóe môi, mỉm cười nói: “Tôi là người đa tình, đương nhiên không muốn bỏ qua bất kỳ mối lương duyên nào......”
“Hừ! Đồ khốn kiếp! Anh nằm mơ đi!”
Lâm Thanh Nham véo mạnh Diệp Huyền, hoàn toàn không có tâm trạng ăn sáng, phồng má trở về phòng: “Con đi thay quần áo đến công ty!”
“Thanh Nham!”
Diệp Huyền không khỏi khẽ kêu một tiếng, vẻ mặt bất đắc dĩ, trái lại Lâm lão gia và Lý Gia Tuệ vui vẻ cười nói: “Diệp Huyền, cậu thật lòng với Thanh Nham nhà chúng tôi sao?”
Diệp Huyền gật đầu cười trả lời: “Nếu như cháu không thật lòng thích cô ấy thì sao lại thường xuyên giúp cô ấy được, thậm chí còn giết người vì cô ấy. Tính cách cô ấy kiêu ngạo và tuỳ hứng nhưng cháu thật sự thích cô ấy.”
“Và cô ấy cũng là người thiện lương, bề ngoài trông có vẻ lạnh lùng nhưng thật ra là một người có tấm lòng ấm áp. Một khi cô ấy mất bình tĩnh, cô ấy khá vô lý, tuy nhiên khi hiền lành lại giống như một con mèo con quấn người, điều này khiến cháu rất thích ở bên cô ấy.”
Nghe Diệp Huyền nói hết những lời trong lòng, Lâm Thanh Nham đang ở lầu hai âm thầm cười trộm, thầm nghĩ trong lòng: “Hừ, coi như cái tên này không quá tệ, còn hiểu rõ mình.”
Tuy nhiên trong nội tâm cô vừa tức buồn bực: “Trong lòng đã thích mình rồi mà sao lại muốn ở bên cạnh Trương Vãn Thanh dịu dàng, đáng yêu? Cái này người đàn ông, quá đa tình!”
Lúc này, Lâm lão gia và Lý Gia Tuệ cười càng thêm thoải mái, nói: “Xem ra hai đứa thật đúng là một đôi oan gia! Chỉ cần cậu đối xử Thanh Nham thật lòng thì chúng tôi đều ủng hộ cậu hét lòng!”
“Đương nhiên, cháu thật lòng.”
Ánh mắt Diệp Huyền kiên định, tuy nhiên vẫn bất đắc dĩ cười một tiếng: “Nhưng tính cách Thanh Nham quá bướng bỉnh, đoán chừng cô ấy sẽ không thể chấp nhận chuyện cháu và những người phụ nữ khác ở bên nhau. Chuyện này cứ thuận theo tự nhiên đi.”
“Nếu như cô ấy thật sự không thể chấp nhận được, vậy cháu cũng sẽ không dây dưa cô ấy nữa, cũng sẽ không oán hận cô ấy. Hơn nữa, cháu sẽ chân thành chúc cô ấy và hy vọng cô ấy có một cuộc sống hạnh phúc!”
“Cho nên, đêm nay cháu không ngủ ở nhà nữa. Chờ đến khi chuyện giữa cháu và Thanh Nham giải quyết xong, cháu lại về nhà, mọi người yên tâm.”
Nghe Diệp Huyền nói vậy, Lâm lão gia và Lý Gia Tuệ nhìn nhau cười một tiếng: “Cậu nói vậy thì chúng tôi cũng hiểu suy nghĩ của cậu, cho nên đương nhiên chúng tôi cũng yên tâm.”
“Nào, ăn sáng đi! Dù thế nào đi nữa thì chúng ta đều xem cậu là người một nhà!”
Trong lòng Diệp Huyền cảm thấy vui mừng, đồng thời bởi vì trong lòng đã suy nghĩ rõ ràng nên giảm bớt lo lắng, vui vẻ ăn sáng. Trái lại, Lâm Thanh Nham rất phiền muộn!
“Mình đã sớm đoán được cái tên này là tên khốn kiếp, vừa nói thích mình lại vừa thích Trương Vãn Thanh......”
“Nhưng Diệp Huyền đã nói rất rõ ràng, nếu mình thật sự không chấp nhận, hắn sẽ không miễn cưỡng, sau này hắn sẽ không liên quan gì đến mình nữa......”
“Chẳng lẽ mình muốn trơ mắt nhìn Diệp Huyền và Trương Vãn Thanh ở bên cạnh nhau sao? Mình rất thích hắn, mình không muốn từ bỏ hắn......”
“Buổi tối Diệp Huyền sẽ không về nhà, như vậy Trương Vãn Thanh sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc với Diệp Huyền hơn......”
Lâm Thanh Nham nghĩ như vậy, trong lòng càng thêm chán nản, đồng thời do dự và bất an, cô thay quần áo công sở thời thượng rồi đi ra ngoài, sẵn sàng làm việc điên cuồng để giảm bớt lo lắng.
“Diệp Huyền, anh ăn sáng xong chưa, nhanh đi làm với tôi!” Lâm Thanh Nham lạnh lùng nói. Diệp Huyền xua tay, mỉm cười đáp: “Tôi không đi làm, tôi còn có việc khác phải làm.”
“Hừ! Tên khốn!”
Lâm Thanh Nham buồn bực mắng nhỏ một tiếng rồi đi ra ngoài lên xe, nghĩ thầm tên khốn Diệp Huyền nhất định là đi gặp Trương Vãn Thanh!
Quả nhiên, sau khi Diệp Huyền ăn sáng xong, hắn lập tức đi tới phòng khám của bác sĩ Trương. Là phòng khám và hiệu thuốc lớn nhất trong thành phố, nơi này vẫn đông đúc khách hàng và bệnh nhân như trước, các bác sĩ và dược sĩ trong phòng khám bận rộn liên tục. Tuy nhiên Trương Vãn Thanh lại hoàn toàn mất đi sự nhiệt tình đối với công việc như thường ngày, ngồi một mình trước quầy với đôi mày buồn bã, dưới mắt còn có hai quầng thâm rõ rệt. Ngón tay mảnh khảnh của cô quấn qua quấn lại, chơi đùa với chiếc khăn tay do Diệp Huyền đưa, ánh mắt đầy oán trách, trông vừa đáng thương vừa đáng yêu. Đương nhiên, Diệp Huyền biết Trương Vãn Thanh nhất định đang nhớ hắn nên mới nhìn vật nhớ người.
“Người đẹp, có thể giúp tôi bắt mạch không, mấy ngày nay tâm trạng của tôi không tốt lắm.”
Diệp Huyền tiến tới bên cạnh cô, cười lớn hỏi.
“Xin lỗi, nếu cần bắt mạch thì anh có thể tìm bác sĩ, quầy thuốc không nhận xem bệnh.”
Trương Vãn Thanh trả lời với vẻ mặt uể oải, nhưng sau vài giây, cô lập tức quay đầu lại!
“Anh Diệp Huyền?”
Nhìn thấy nụ cười của Diệp Huyền, dáng vẻ suy sụp và hốc hác của Trương Vãn Thanh vừa rồi lập tức bừng lên vẻ ngạc nhiên!
“Sao anh lại ở đây?”
Cô vội vã rời khỏi quầy, đi đến chỗ Diệp Huyền, ánh mắt lóe lên ánh sáng rực rỡ như trước kia, hô hấp trở nên nặng nề hơn một chút!
“Đương nhiên là tôi tới đây gặp cô.”
Diệp Huyền trìu mến nhìn Trương Vãn Thanh, ánh mắt dịu dàng, nhẹ giọng nói: “Vãn Thanh, thật sự xin lỗi vì đã khiến cô sợ hãi cả đêm.”
Chương 154: Trương Vãn Thanh tỏ tình
“Anh Diệp Huyền, anh không cần phải nói xin lỗi!”
Đối mặt với lời xin lỗi của Diệp Huyền, Trương Vãn Thanh vội vàng lắc đầu nói: “Tối hôm qua tôi thật sự cảm thấy không thoải mái, nhưng đây không phải là trách nhiệm của anh, cho nên anh không cần phải xin lỗi tôi.”
“Mà chắc anh cũng biết, từ tối hôm qua đến bây giờ tôi muốn gửi tin nhắn cho anh vô số lần, nhưng nghĩ đến chuyện chắc hẳn anh đang mệt mỏi và buồn bực trong lòng, vì vậy tôi không muốn làm phiền anh.”
“Dù tôi nhẫn nhịn không liên lạc với anh, nhưng trái tim tôi thậm chí còn dằn vặt hơn...... Bởi vì tôi lo lắng rằng nếu tôi không chủ động, sau này anh không liên lạc với tôi nữa.”
Nói rồi, tâm trạng của Trương Vãn Thanh cuối cùng cũng sụp đổ, nước mắt không ngừng rơi xuống, nức nở nói: “Huhu, mỗi giây mỗi phút tôi đều nhớ đến anh…”
Thấy Trương Vãn Thanh dịu dàng và ân cần như vậy, Diệp Huyền vừa cảm động vừa vui vẻ, bởi vì Trương Vãn Thanh hiểu rõ anh, giống như một cơn gió xuân sưởi ấm trái tim anh.
“Vãn Thanh, là tôi không tốt, khiến cô phải khóc.”
Diệp Huyền nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, động tác và thái độ của vô cùng yêu thương.
“Anh Diệp Huyền......”
Cảm nhận được sự chăm sóc quan tâm và dịu dàng của Diệp Huyền, Trương Vãn Thanh cảm thấy vô cùng hạnh phúc, trong lòng lại ngại ngùng, không khỏi trực tiếp nhào vào vòng tay Diệp Huyền. Tuy nhiên, Trương Vãn Thanh nhớ lại cuộc trò chuyện giữa cô và Lâm Thanh Nham tối qua, vội vàng rút tay về. Không ngờ, Diệp Huyền lại nắm lấy tay cô, ôm cô thật chặt!
“Anh Diệp Huyền......”
Trương Vãn Thanh không ngờ Diệp Huyền đột nhiên ôm chặt mình, đột nhiên cảm thấy trên mặt cô có một luồng hơi nóng, đồng thời ôm Diệp Huyền nhiệt tình hơn!
Lúc này, cuối cùng cô cũng nhận ra sự chân thành của Diệp Huyền đối với mình. Người đàn ông này thật thẳng thắn!
Vì trong lòng hắn đã thích cô nên cứ vậy mà thoải mái ôm cô!
Diệp Huyền ngửi thấy mùi thơm quyến rũ tỏa ra từ cơ thể Trương Vãn Thanh, nhẹ giọng hỏi: “Vãn Thanh, tôi ôm cô chặt như vậy có khiến lòng cô có cảm thấy dễ chịu hơn không?”
“Ừm, thoải mái hơn nhiều......”
Trương Vãn Thanh ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Huyền, trong mắt không che giấu được yêu thương: “Anh Diệp Huyền, cái ôm của anh thật sự rất ấm áp......”
“Thật sao?”
Diệp Huyền cong khoé môi, thì thầm nhẹ nhàng bên tai cô: “Vậy cô có thích hay không?”
“Ừm......”
Toàn thân Trương Vãn Thanh không tự giác khẽ run lên, thẹn thùng không thôi, nhẹ giọng trả lời: “Đương nhiên tôi thích, cực kỳ thích......”
Bởi vì Diệp Huyền đột nhiên ôm chầm lấy cô nên trái tim bồn chồn cả đêm của Trương Vãn Thanh cuối cùng cũng ổn định lại, cô cảm thấy trong lòng mình tràn đầy cảm giác hạnh phúc!
Trương Vãn Thanh nhẹ giọng hỏi: “Lúc trở về nhà họ Lâm, chị Thanh Nham có tức giận với anh không, hoặc là trong lòng oán hận, cảm thấy tôi đã chen chân tình cảm của hai người?”
“Cô ấy không có bất kỳ oán hận hay bất mãn gì với cô.”
Diệp Huyền nói thật, vừa cười vừa nói: “Bởi vì chính cô ấy cũng biết chúng tôi chỉ là vợ chồng giả, tôi cũng có quyền quen với những người phụ nữ khác, cho nên cô ấy chỉ giận tôi thôi.”
“Cái gì?”
Trương Vãn Thanh không khỏi cảm thấy kỳ lạ, vì vậy cô nghiêng đầu phỏng đoán: “Có phải chị ấy cảm thấy anh thay đổi thất thường, oán hận vì trong lòng anh có hai người phụ nữ cùng một lúc đúng không?”
“Ừm......”
Diệp Huyền bất đắc dĩ cười một tiếng: “Vãn Thanh, cô thật sự quá hiểu tôi. Và vì một lý do quan trọng khác, tôi đã nói với cô, tôi muốn...... cả hai người.”
“Vì vậy, cô ấy tức giận véo chân tôi, sau đó hờn dỗi và đi ra ngoài, tính cách cô ấy kiêu ngạo nên đoán chừng rất khó đối mặt chuyện như thế này..... Tất nhiên, tôi sẽ không ép buộc cô ấy.”
“Chuyện này?”
Mặt Trương Vãn Thanh nóng, ánh mắt bắt đầu có chút lảng tránh, cô nhẹ giọng hỏi: “Anh Diệp Huyền, đây là suy nghĩ thật lòng của anh sao? Anh thực sự muốn cả hai?”
Diệp Huyền gật đầu đáp: “Đúng vậy, bởi vì tôi thật sự yêu cô nên tôi không muốn giấu cô bất cứ điều gì. Nếu cô không thể chấp nhận, tôi sẽ không trách cô.”
Hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý rằng Trương Vãn Thanh sẽ không thể tiếp nhận. Bất kể kết quả như thế nào, Diệp Huyền cũng sẽ vui vẻ chấp nhận. Không ngờ, Trương Vãn Thanh khẽ cắn môi, sau đó có chút xấu hổ nói: “Anh Diệp Huyền, sao anh lại nghĩ tôi không chấp nhận......”
“Hả?”
Diệp Huyền thầm ngạc nhiên, vội vàng hỏi: “Vãn Thanh, cô muốn nói mình không có ý kiến sao?”
“Đúng vậy.”
Trương Vãn Thanh đỏ mặt, nghiêng người sang một bên, cười nhẹ nói: “Anh Diệp Huyền, lần đầu tiên gặp anh, em đã biết anh là một người lãng mạn và đa tình.”
“Nhưng mặc dù anh đa tình, nhưng ngươi không phải là một người vô tình vô nghĩa. Ngược lại, anh coi trọng cảm xúc hơn bất kỳ ai khác và chính vì anh quá coi trọng cảm xúc nên anh mới đa tình.”
“Hơn nữa, lần trước em thưởng thức phong cảnh tuyệt đẹp trên đỉnh núi Thủy Long, em đã nói rằng chỉ cần anh thực sự hạnh phúc, anh muốn em làm gì cũng được......”
“Ngay cả khi chúng ta không thể ở bên nhau mãi mãi, từng có được là tốt rồi. Có thể có được tình yêu của anh, Trương Vãn Thanh em chết cũng không hối hận.”
“Mọi người có thể nghĩ em ngu ngốc, nhưng em không quan tâm mọi người nghĩ gì. Không phải tình yêu chỉ là thứ khiến người ta liều lĩnh sao? Ngay cả khi bị chế giễu, em vẫn muốn ở bên anh.”
“Và em chắc chắn rằng anh sẽ không làm em thất vọng, phải không?”
Trương Vãn Thanh nói ra những gì trong lòng, cô mỉm cười nhìn Diệp Huyền, đôi mắt đơn thuần đã phiếm hồng. Vài lời đơn giản này dường như đã lấy cạn kiệt can đảm của cô!
Đồng thời, trong lòng cô cũng không có dấu vết hối hận!
“Vãn Thanh ......”
Diệp Huyền và Trương Vãn Thanh nhìn nhau, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng xúc động, lúc xúc động, hắn không khỏi ôm Trương Vãn Thanh một lần nữa.
“Vãn Thanh, cảm ơn em đã thông cảm.”
Giọng anh mang theo vẻ kiên định: “Anh hứa với em rằng anh sẽ ở bên em đến hết đời. Tuyệt đối không phụ tình yêu của em!”
“Ừm.”
Trương Vãn Thanh thấy Diệp Huyền hứa hẹn, cô xúc động ôm lại anh, cười rưng rưng nước mắt nói: “Anh Diệp Huyền, em biết anh nhất định nói được làm làm được.”
Diệp Huyền nhẹ nhàng lau nước mắt cho Trương Vãn Thanh, khẽ mỉm cười: “Vãn Thanh, bây giờ chúng ta là người yêu sao?”
Chương 155: Sự kinh khủng của Diệp Huyền
“A? Bạn trai, bạn gái?”
Đối mặt với câu hỏi của Diệp Huyền, Trương Vãn Thanh hơi sửng sốt, lập tức đỏ mặt gật đầu nói: “Anh Diệp Huyền, xin anh chiếu cố nhiều hơn.”
“Ha ha, nhất định rồi.”
Diệp Huyền không khỏi cười vui vẻ, Trương Vãn Thanh nhìn thấy Diệp Huyền vui vẻ như vậy, trong lòng cũng nở hoa, vẻ mặt thẹn thùng mê người. Nếu như không phải đang ở nơi công cộng, có khi Trương Vãn Thanh không khống chế được chủ động hôn Diệp Huyền.
Đúng lúc này, bác sĩ Trương kích động nói: “Diệp Huyền, sao cậu lại tới đây?”
Diệp Huyền quay đầu, thấy Bác sĩ Trương, vợ chồng ông trùm bất động sản Giang Kim Bưu và Lưu Công Thiên đang đi tới!
Thì ra họ vừa đi uống trà sớm về.
“Ông nội.”
Trương Vãn Thanh vội vàng thoát khỏi cái ôm của Diệp Huyền, khuôn mặt thẹn thùng và xấu hổ.
“Ha ha...”
Bác sĩ Trương cao hứng cười nói: “Không cần thấy ngại, nam nữ yêu đương ôm một chút cũng không có gì! Ông nội không phải là người lạc hậu, không nói gì cháu đâu!”
Mấy người Vương Lệ ở bên cạnh cũng cười lên, nói đùa: “Vãn Thanh, được Diệp Huyền ôm rất thoải mái đúng không?”
“A...”
Khuôn mặt Trương Vãn Thanh càng đỏ rực, vội vàng bụm mặt đi ra ngoài.
Mọi người nhìn thấy Diệp Huyền và Trương Vãn Thanh tình đầu ý hợp cũng biết quan hệ giữa họ đã có tiến triển. Người kích động nhất đương nhiên là bác sĩ Trương, còn Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu thì ghen tị!
Trương Vãn Thanh và Diệp Huyền ở bên nhau, nhà họ Trương không chỉ đơn giản có được may mắn trước mắt mà chân chính một bước lên trời!
Đương nhiên, trên thực tế Trương Vãn Thanh cũng không phải vì những điều này mới lựa chọn yêu đương với Diệp Huyền, mà cô bị mị lực của Diệp Huyền mê hoặc!
Lúc này, mọi người cũng đều ăn ý không tiếp tục thảo luận đề tài này nữa mà tiếp tục nói về chuyện của nhà họ Phùng!”
“Diệp Huyền.”
Lưu Công Thiên thấp giọng nói: “Tôi nghe nói gia chủ nhà họ Phùng, Phùng Kim Long, phái người đi tỉnh một chuyến, cố ý thông báo Triệu Tam Đao rằng cậu là người đã giết Triệu Mẫn!”
“Triệu Tam Đao cực kỳ tức giận, thề phải giết cậu để báo thù! Tập đoàn Lâm Thị cũng bị tác động, nhất định phải nhường tập đoàn lại!”
“Nếu không, toàn bộ nhà họ Lâm sẽ bị diệt trừ!”
“Tôi đoán người của Triệu Tam Đao bây giờ đã vào Dương Thành âm thầm theo dõi cậu, tùy thời cơ chuẩn bị động thủ giết người. Tự cậu phải chú ý an toàn!”
Nghe Lưu Công Thiên nói xong, bác sĩ Trương và vợ chồng Giang Kim Bưu đều lộ ra vẻ lo lắng. Triệu Tam Đao là người rất có uy danh trên giang hồ, thực lực cực kỳ kinh khủng, thậm chí còn lợi hại hơn nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết!
Cao thủ như vậy, Chu đại sư và Khải Thần Chưởng tuyệt đối không thể so sánh được!
Tuy nhiên, Diệp Huyền bình tĩnh cười một tiếng: “Thật ra sở dĩ tôi giữ lại cái mạng nhỏ của Phùng Kim Long là muốn dùng ông ta dụ Triệu Tam Đao ra tay, để tôi đỡ chạy phải đi nơi khác một chuyến giết gã.”
“Chuyện này?”
Mọi người lập tức trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin được.
“Chỉ là một tên Triệu Tam Đao mà thôi, không cần lo lắng.”
Diệp Huyền đưa thuốc lá cho họ, cười nhạt một tiếng nói: “Dù đối phương là Ba Đao hay Chín Đao thì chỉ cần đắc tội với tôi, gã không thể sống yên ổn được.”
Mọi người càng vô cùng kinh ngạc!
Thực lực và bối cảnh mạnh đến mức nào mới dám bình tĩnh và tự tin đáp lại như vậy? Vẻ mặt Diệp Huyền vẫn cười như cũ, không hề thay đổi, sau đó hắn đột nhiên phát hiện có người đang đứng bên ngoài, nhìn chằm chằm để theo dõi tình hình bên trong phòng khám. Đặc biệt thời điểm ánh mắt người đó quan sát Trương Vãn Thanh, gã vẫn không quên ghi ghi chép chép trên sổ.
“Ồ?”
Diệp Huyền âm thầm nhướng lông mày, Lưu Công Thiên vừa nói người của Triệu Tam Đao có khả năng đã vào Dương Thành, chuẩn bị ra tay với hắn.
“Không lẽ chúng muốn bắt Vãn Thanh làm con tin, sau đó bức mình phải nghe theo?”
Ánh mắt Diệp Huyền bùng lên khí lạnh, cố ý giả bộ rời khỏi phòng khám nhưng thật ra lại thần không biết quỷ không hay vọt đến phía sau người đó!
“Anh là ai? Tại sao theo dõi tôi?”
Giọng nói lạnh lùng, đằng đằng sát khí của Diệp Huyền truyền đến từ phía sau người đó!
“A…!”
Người đàn ông kia vốn dĩ còn cho rằng mình là cao thủ điều tra, không ngờ Diệp Huyền đã đứng ở phía sau nhưng gã lại không hay biết!
Thực lực hai bên cao thấp thế nào là điều có thể thấy rõ!
Tuy nhiên trong lòng gã vẫn ôm tâm lý may mắn, cảm thấy thực lực của mình nếu bỏ trốn thì cũng không gặp vấn đề gì!
Vút!
Gã lắc mình một cái, trong giây lát gã đã biến mất khỏi đám đông, có thể nói không còn tăm hơi!
“Ha ha, chỉ cần mình hành động trước thì cho dù hành tung bại lộ, người khác cũng đừng hòng đuổi kịp!”
Gã cực kỳ tự tin, ẩn thân ở một nơi tối tăm và hẻo lánh, âm thầm đắc ý cười giễu cợt. Không ngờ, giọng nói của Diệp Huyền lập tức lại truyền đến từ phía sau gã:
“Không phải anh cho rằng mình có thể trốn được chứ?”
“Gì vậy?”
Người đàn ông lập tức giật nảy mình, vô ý thức xoay đầu lại, gã bắt gặp khuôn mặt rét lạnh của Diệp Huyền đang nhìn chằm chằm vào mình!
Đôi mắt Diệp Huyền giống như giao long thần mục, mang theo hơi thở khiến người khác không khỏi run rẩy!
“Tại sao có thể như vậy...”
Người đàn ông lập tức biến sắc, thời điểm gã muốn chạy trốn thêm một lần nữa thì lại phát hiện cơ thể gần như đã bị Diệp Huyền vững vàng chế trụ!
Bàn tay lớn của Diệp Huyền như kìm sắt kiên cố, người đàn ông căn bản không có cách nào động đậy, đồng thời còn bị nâng lên!
“Vừa rồi tôi đã cho anh một cơ hội, hy vọng anh trân trọng cơ hội sống lần cuối cùng và thành thật khai báo, rốt cuộc là ai sai anh đến?”
Giọng điệu Diệp Huyền bình thản, nhưng vẫn thể hiện được khí thế khiến người khác không thể phản kháng!
Tiếp theo đó, Diệp Huyền ném người đàn ông xuống đất.
“Khụ khụ!”
Người đàn ông bị dọa đến mức toàn thân run rẩy, không còn dám chạy trốn, chỉ có thể trả lời: “Đại ca, tôi, tôi là do Chiến bộ phái tới!”
Nói xong, gã vội vàng lấy giấy chứng nhận ra: “Tôi đang thi hành nhiệm vụ, là cấp trên kêu tôi theo dõi anh!”
“Anh là người của Chiến bộ?”
Mặc dù não Diệp Huyền vô cùng linh hoạt, nhưng khi nghe người đàn ông nói thì vẫn cảm thấy rất bất ngờ. Hắn nhìn giấy chứng nhận một chút, bên trên thể hiện rõ gã là lính trinh sát của Chiến bộ Tây Bắc, tên là Tiêu Chính.
“Chiến bộ Tây Bắc, đây không phải là phạm vi quản lý của Tiêu Băng Tuyết sao?”
Diệp Huyền không khỏi nhíu mày, lập tức đoán được chuyện này nhất định có quan hệ với Tiêu Băng Tuyết. Tối hôm qua Tiêu Băng Tuyết bắt hắn để điều tra chuyện trọng phạm trốn thoát, dẫn đến người của Chiến bộ Giang Nam tới. Mà căn cứ manh mối Diệp Huyền cung cấp, Tiêu Băng Tuyết còn thuận lợi bắt được tội phạm vượt ngục Thiên Thần Tông!
Cho nên Tiêu Băng Tuyết đương nhiên càng thêm hiếu kì, rất muốn biết Diệp Huyền rốt cuộc là ai, thề phải điều tra được manh mối. Mà gã tên Tiêu Chính này có cùng họ với Tiêu Băng Tuyết, rất có thể chính là người thân tín của Tiêu Băng Tuyết.
Diệp Huyền nhìn chằm chằm Tiêu Chính, quát hỏi: “Người ra lệnh cho anh là Tiêu Băng Tuyết, đúng không?”
Tiêu Chính biến sắc, lập tức hít thở sâu một hơi rồi nói: “Chuyện này… đây là thông tin cơ mật của Chiến bộ... Dù anh giết tôi đi nữa, tôi cũng tuyệt đối sẽ không để lộ một chữ.”
Đối mặt với uy hiếp bị giết, gã vẫn không chịu tiết lộ bất cứ điều gì.
“Ồ?”
Diệp Huyền lạnh giọng cười, sau đó trực tiếp nắm chặt đầu Tiêu Chính: “Trong vòng ba giây nhất định phải trả lời câu hỏi của tôi, nếu không tôi bẻ gãy đầu anh!”
“Ba!”