• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cuồng Long Xuất Thế (1 Viewer)

  • Chương 79: Suy nghĩ của Lâm Thanh Nham

Lâm Thanh Nham cũng trừng mắt nhìn Diệp Huyền, thấp giọng nói: "Diệp Huyền, đừng nói nữa. Chuyện này chúng ta đã quyết định rồi. Tôi sẽ phân tích với anh sau."

Diệp Huyền mỉm cười, đương nhiên hắn cảm nhận được ý tốt của Lâm Thanh Nham.

"Thanh Nham, cô và cha cô có ý tưởng hay, nhưng lại không đủ chiều sâu. Tôi lên tiếng là vì tôi không muốn tâm huyết của ông nội Lâm bị phá hủy mà thôi." Diệp Huyền nhìn Lâm Văn Bạch, ánh mắt có chút sắc bén.

"Anh nói cái gì?"

Lâm Văn Bạch hít sâu một hơi!

"Tập đoàn Lâm thị của chúng ta đã có những tiến bộ vượt bậc, trái lại tập đoàn Thiên Di đã lung lay sắp đổ! Chúng có thể có biện pháp gì để phá hoại cuộc họp báo ngày mai của chúng ta?"

"Tôi thấy anh đây là không muốn chúng tôi sống tốt, xem được dăm ba cái phim truyền hình não tàn và vài ba cái clip ngắn trên mạng rồi tự coi mình là thiên tài à? Kinh doanh thực sự cần dành thời gian và công sức để học hỏi, chứ không phải ba hoa chích chòe như anh!"

"Tôi biết anh không hài lòng, nhưng anh cũng không nên giội nước lạnh ngay lúc này, làm lung lay nhiệt huyết của người một nhà chúng tôi chứ? Diệp Huyền, anh làm tôi quá thất vọng!"

Thấy Lâm Văn Bạch mắng Diệp Huyền, ông cụ Lâm vội vàng giơ tay lên ngắt lời: "Đừng nói nữa, Diệp Huyền cũng chỉ muốn tốt cho chúng ta nên mới bày tỏ ý kiến. Diệp Huyền, cậu cũng đừng để trong lòng."

"Ha ha. Được thôi, cháu sẽ không so đo. Dù sao thì ông ấy mới là chủ tịch."

Diệp Huyền cũng chỉ cười cười, vẻ mặt thờ ơ, tiếp tục chơi cờ với ông cụ Lâm. Chỉ là… Diệp Huyền vốn đang tấn công lại cố ý đi vài nước cờ vụn vặt!

Vừa vặn bị ông cụ Lâm bắt lấy cơ hội, lợi dụng sơ hở của Diệp Huyền, ra đòn quyết định vô cùng đẹp mắt!

"Ai da, ông nội Lâm quá lợi hại!"

Diệp Huyền giả vờ không cam lòng: "Ông nội Lâm, nói đến chơi cờ, vẫn là ông có kinh nghiệm hơn cháu! Cho dù cháu có tấn công hết cỡ, cuối cùng cũng đánh không lại một chiêu chớp lấy thời cơ của ông! Hay là đừng đánh nữa, cháu sợ sẽ thua mất."

"Ha ha."

Ông cụ Lâm sau khi ra đòn quyết định, thắng được Diệp Huyền, cảm thấy rất vui vẻ!

Nhưng chẳng mấy chốc, ông không thể cười được nữa!

Bởi vì một câu của Diệp Huyền - chớp lấy thời cơ!

Điều này làm cho ông cụ Lâm rơi vào trầm tư!

"Mình hiểu rồi! Diệp Huyền đang dùng ván cờ để nhắc nhở rằng tập đoàn Lâm thị đang ở thế chủ động thì phải càng vững vàng, chứ không nên liều lĩnh hấp tấp tấn công, nếu không sẽ bị tập đoàn Thiên Di chớp lấy thời cơ, cướp được cơ hội phản công!"

"Nếu không, thất bại hiện tại của Diệp Huyền trong ván cờ này sẽ là kết cục ngày mai của tập đoàn Lâm thị!"

Nghĩ như vậy, ông cụ Lâm không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh!

"Ông nội, ông không thoải mái sao, sao sắc mặt lại khó coi như vậy?" Lâm Thanh Nham vội vàng hỏi.

"Thanh Nham!" Ông cụ Lâm trực tiếp nói với giọng điệu ra lệnh: "Ngày mai chỉ cần tổ chức một bữa tiệc ăn mừng nội bộ là được rồi, không thể mời phóng viên truyền thông đến!"

Lâm Thanh Nham và Lâm Văn Bạch cảm thấy khó tin và khó hiểu khi nghe những lời ông cụ Lâm nói!

Lâm Văn Bạch lập tức hỏi: "Tại sao chúng ta không tổ chức một cuộc họp báo hoành tráng?"

"Con vẫn chưa hiểu sao?"

Ông cụ Lâm vỗ vỗ bàn cờ, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Diệp Huyền nói rất có lý, kinh doanh và đánh cờ có mối liên hệ với nhau, chủ động không phải chuyện xấu!"

"Tuy nhiên, khi thời cơ chưa chín muồi thì nhất định phải giấu tài, không được tùy tiện ra tay, gióng trống khua chiêng!"

"Nếu không, một khi để đối thủ nắm được cơ hội, đối phương sẽ lập tức phản kích mạnh mẽ!"

Sau khi nghe ông cụ Lâm nói xong, Lâm Văn Bạch và Lâm Thanh Nham trao đổi ánh mắt, cả hai đều cảm thấy hành vi của ông cụ Lâm thật khó hiểu!

Thậm chí giống như bị mê muội rồi vậy!

Chỉ chơi một ván cờ mà đã cảm thấy Diệp Huyền nói có lý?

"Cha!" Lâm Văn Bạch tràn đầy tự tin, nói với giọng điệu kiên định: "Con không cho rằng những lời này của Diệp Huyền có thể chính xác hơn kinh nghiệm hàng chục năm trên thương trường của con!"

"Hoặc là nói, nếu lời của Diệp Huyền đúng thế nào chứ? Hiện tại tập đoàn Thiên Di đã tràn ngập nguy hiểm, các cổ đông đều khó có thể tự bảo vệ bản thân, Ngô Long Tôn cũng chỉ là một kẻ luyện võ thô kệch mà thôi!"

"Chúng ta tổ chức họp báo, bọn họ có thể làm được cái gì? Chẳng lẽ phái một số võ sư tới quấy rối buổi họp báo của chúng ta sao?"

"Nếu họ thực sự làm vậy thì vừa vặn để mọi người thấy rằng tập đoàn Thiên Di đã cùng đường rồi, muốn làm vò mẻ không sợ nứt?"

"Chuyện này không phải còn có thể cho người khác thấy tập đoàn Lâm thị chúng ta đầy quyết đoán và kiên trì sao?"

Nghe Lâm Văn Bạch nói, Lâm Thanh Nham suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý: "Cha nói đúng! Bây giờ là thời điểm tốt nhất để chúng ta mạnh mẽ phản kích tập đoàn Thiên Di!"

"Nếu chúng ta vẫn cứ lo trước lo sau, không dám toàn lực xuất kích, thì một khi chúng ta bỏ lỡ cơ hội tốt, để tập đoàn Thiên Di có thời gian giảm xóc, đến lúc đó sẽ rất khó để đánh bại bọn họ!"

Sau khi nghe hai cha con tranh luận, biểu cảm của ông cụ Lâm cũng khó đoán, lúc thì kiên quyết, lúc thì do dự, rõ ràng là trong lòng rất khó đưa ra kết luận. "Cha, lần này cha cứ tin tưởng chúng con."

Lâm Văn Bạch nói tiếp: "Hầu hết các tập đoàn lớn đều phát triển như thế này! Người khác có thể làm được, tập đoàn Lâm thị chúng ta cũng có thể!"

"Không phải cha cũng đã nói giao tập đoàn Lâm thị cho chúng con quản lý, để chúng con có thể thể hiện tài năng và yên tâm phấn đấu sao?"

Thấy bọn họ kiên định không thay đổi như vậy, ông cụ Lâm chỉ có thể thở dài một hơi, nói: "Có lẽ do ta vô dụng, lo nghĩ quá nhiều rồi. Các con nói đúng, đây quả thực là một cơ hội tuyệt vời cho tập đoàn Lâm thị."

Nhìn thấy ông cụ Lâm cuối cùng cũng tỏ thái độ đứng về phía mình, Lâm Văn Bạch và Lâm Thanh Nham thầm thở phào nhẹ nhõm, lập tức lấy lại nụ cười, đều hứa hẹn sẽ dốc toàn lực để buổi họp báo thành công.

Lúc này, Diệp Huyền đứng trên lầu nhìn toàn bộ quá trình không khỏi lắc đầu: "Ông Lâm quả thật bình tĩnh và khôn ngoan, nhưng vẫn bị tình cảm gia đình làm lung lay, thật bất lực."

Hiện tại sự tình đã giải quyết xong, Diệp Huyền cũng sẽ không can thiệp quá nhiều!

Sau khi vào phòng, tâm trạng của Lâm Thanh Nham dường như thoải mái hơn rất nhiều, nhớ lại cuộc nói chuyện giữa mình và Diệp Huyền vừa rồi, có vẻ cô hơi hung hăng. Cô do dự một lát rồi nói:

"Diệp Huyền, vừa rồi chúng ta bàn bạc công việc, giọng điệu của tôi không được tốt lắm, anh không trách tôi chứ?"

Diệp Huyền thờ ơ nhún vai nói: "Tôi không trộn lẫn giữa công và tư, dù sao vừa rồi chúng ta đang bàn bạc công việc, tôi đương nhiên sẽ không có ý kiến gì với cô."

Nghe xong lời nói của Diệp Huyền, Lâm Thanh Nham thở phào nhẹ nhõm. Không hiểu sao cô lại có chút lo lắng, sợ Diệp Huyền vì chuyện này mà sẽ oán hận cô.

"Diệp Huyền." Lâm Thanh Nham lần đầu tiên chủ động ngồi xuống, tiếp tục nói chuyện phiếm với Diệp Huyền: "Suốt những năm qua tập đoàn Lâm thị đã bị tập đoàn Thiên Di áp đảo, chúng tôi vẫn luôn hy vọng có thể vượt qua bọn họ."

"Đưa tập đoàn Lâm thị trở thành doanh nghiệp hàng đầu trong lĩnh vực bất động sản ở Dương Thành không chỉ là mong muốn ấp ủ từ lâu của ông tôi mà còn là mục tiêu mà tôi và cha luôn phấn đấu. Hy vọng anh có thể hiểu và phối hợp với tôi."

Nghe được Lâm Thanh Nham nói những lời này, Diệp Huyền âm thầm kinh ngạc. Hắn đặt điện thoại xuống, nhìn Lâm Thanh Nham. Hắn đột nhiên cảm thấy Lâm Thanh Nham lúc này dường như khác với lúc trước. Ít đi phần kiêu ngạo và tự phụ trước đó, tăng thêm phần bản lĩnh trầm ổn và già dặn của một nữ tổng giám đốc. Thậm chí, còn có một chút nữ tính. Điều này làm đáy lòng Diệp Huyền nổi lên chút gợn sóng.

"Ngày thường, cô ấy luôn tỏ ra lạnh lùng và kiêu ngạo. Đó chỉ là một lá chắn bảo vệ mà cô ấy cố tình tạo ra để quản lý tốt tập đoàn Lâm thị và để thời khắc đề phòng cha con nhà họ Lục cùng với tập đoàn Thiên Di."

"Có lẽ là do Lâm Văn Bạch không có con trai nối dõi cho nên ông đã đặt tất cả chờ mong thậm và thậm chí là áp lực lên trên người Lâm Thanh Nham. Nhưng mà, Lâm Thanh Nham cũng chỉ là một người phụ nữ."

Nghĩ như vậy, Diệp Huyền cười nhạt, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng: "Xét về công việc, cô là người nắm quyền tập đoàn Lâm thị. Xét về cá nhân, cô là cháu gái mà ông nội Lâm thương yêu nhất."

"Cho nên tôi nhất định sẽ toàn lực phối hợp với cô, và tôi cũng hy vọng cô có thể sớm ngày đạt được mục tiêu của mình, giúp ông nội Lâm thực hiện được nguyện vọng, đưa tập đoàn Lâm thị lên vị trí dẫn đầu trong ngành bất động sản!"

Nhìn thấy ánh mắt Diệp Huyền trở nên dịu dàng, nghe được hắn dùng giọng nói dịu dàng khích lệ cô, trong lòng Lâm Thanh Nham đột nhiên hơi động, hai mắt phiếm đỏ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cuồng Long Cái Thế
Cuồng long vượt ngục
Cuồng long trở về
  • Vương Dịch
Chương 42...
Nộ Long cuồng rể
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom