• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cuồng Long Xuất Thế (1 Viewer)

  • Chương 11-15

Chương 11: Trời xui đất khiến

“Có thành công không?”

Lâm Thanh Nham cũng lần đầu tiên làm loại chuyện xấu này, vẻ mặt vô cùng lo lắng, hô hấp trở nên gấp gáp.

“Xong rồi.”

Ánh mắt Phan Quân Lãng hiện lên vẻ hả hê: “Tôi đã bỏ thuốc vào ly của hắn rồi, chờ xem trò cười thôi!”

“Phan Quân Lãng, anh được đó!”

Lâm Thanh Nham rất vui vẻ, mím môi vỗ vỗ bả vai Phan Quân Lãng.

Cái vỗ vỗ thân mật của Lâm Thanh Nham lập tức làm Phan Quân Lãng, kẻ dại Lâm Thanh Nham số một, cảm thấy máu sôi sục, hận không thể chơi chết Diệp Huyền, giúp Lâm Thanh Nham càng thêm vui vẻ!

Phía bên kia.

Diệp Huyền và các cô gái xinh đẹp liên tục cười đùa, đang vui vẻ, mọi người nâng ly lên uống rượu!

“Anh Diệp đẹp trai, anh uống giỏi quá!”

Các cô gái liên tục vỗ tay, không khí thật nhiệt tình!

“Người đẹp, em cũng uống không tệ, muốn hùa nhau chuốc say tôi phải không?”

Diệp Huyền cũng rất vui vẻ, trực tiếp cạn ly!

Lâm Thanh Nham thấy Diệp Huyền thật sự uống sạch ly rượu không còn một giọt, không khỏi khẩn trương nắm chặt hai tay: “Tên khốn kiếp, chuẩn bị mất mặt chết đi!”

Năm phút trôi qua trong chớp mắt!

Sao nói có hiệu lực trong hai phút mà, giờ đã thêm ba phút nữa luôn rồi?

Mà Diệp Huyền vẫn đang tràn ngập gió xuân, không có vấn đề gì cả!

“Phan Quân Lãng, thuốc của anh là giả đúng không?”

Tâm trạng của Lâm Thanh Nham lập tức rơi xuống đáy, cô nhìn Phan Quân Lãng với vẻ mặt oán giận!

“Không thể nào!”

Phan Quân Lãng cũng khó hiểu, cau mày: “Thuốc này tôi thử lần nào trúng lần nấy, sao hôm nay lại không có tác dụng, hay là tôi lấy nhầm thuốc?”

Nói rồi, Phan Quân Lãng lén lút lấy ba viên thuốc từ trong túi ra so sánh!

Thấy vậy, Diệp Huyền không khỏi bật cười!

Phan Quân Lãng thật sự là một tên khốn, vậy mà lại giấu nhiều thuốc hại người như vậy.

“Phan Quân Lãng, chúng ta uống một ly đi!”

Diệp Huyền mỉm cười, rót cho Phan Quân Lãng một ly rượu!

“Anh Diệp, khách sáo quá!”

Phan Quân Lãng có tật giật mình, sơ ý để rơi một viên thuốc dưới chân Lâm Thanh Nham.

Sau khi uống xong ly rượu, sắc mặt Phan Quân Lãng lập tức thay đổi, gã cảm thấy bụng mình sôi lên!

Một dòng nước lũ không nhịn nổi sắp phun trào!

“Xảy ra chuyện gì?”

Phan Quân Lãng siết chặt mông, khi thấy Diệp Huyền nhìn mình với vẻ giễu cợt, gã không khỏi run rẩy toàn thân!

“Chết tiệt! Bị hắn bỏ thuốc rồi?”

Tim Phan Quân Lãng lập tức lạnh lẽo!

Đúng!

Diệp Huyền đã sớm phát hiện Phan Quân Lãng muốn bỏ thuốc mình! Thế là hắn mới làm một chiêu “cách không lấy vật”!

Hắn chỉ đơn giản là ăn miếng trả miếng thôi.

Phan Quân Lãng không thể nhịn được nữa, không chút nghĩ ngợi lao thẳng đến nhà vệ sinh.

Nhưng mà gã vẫn chậm một nhịp.

Phan Quân Lãng nhào vào nhà vệ sinh, tiếng động ồn ào sống động!

“Mẹ kiếp!”

Phan Quân Lãng hận không thể tìm được một khe nứt dưới đất để chui vào. Sau khi vào nhà vệ sinh, gã không khống chế được, suýt chút làm nổ bồn cầu!

“Tên Phan Quân Lãng này không đáng tin chút nào!”

Lâm Thanh Nham không biết Phan Quân Lãng đã xảy ra chuyện gì, cô nhặt viên thuốc dưới chân mình lên, vẻ mặt bực bội: “Cầu người không bằng cầu mình, bà đây tự mình ra tay!”

Cô lén bỏ thuốc vào ly rượu, giả vờ chân thành xin lỗi nói: “Diệp Huyền, tôi sai rồi, ly này tôi mời anh, chúng ta bỏ qua nhé!”

Các cô gái thấy vậy không khỏi cười trêu chọc: “Người đẹp của chúng ta ghen rồi, nhịn không được phải đến làm hòa với Anh Diệp!”

Lâm Thanh Nham cố ý ngồi bên cạnh Diệp Huyền, đặt hai ly rượu trước mặt hắn: “Uống xong, chúng ta là bạn tốt!”

Khi nói lời này, Lâm Thanh Nham rất chột dạ, sợ Diệp Huyền nhìn thấu mưu kế của cô!

Nhưng Diệp Huyền chỉ mỉm cười: “Nếu cô đã nghĩ thông suốt, uống thì uống!”

Đang khi nói chuyện, Diệp Huyền lại dùng một chiêu khác, hoán đổi đồ vật!

Muốn chơi tôi? Còn non và xanh lắm!

Diệp Huyền ực một cái uống cạn ly rượu, trên mặt Lâm Thanh Nham lộ ý cười, cũng cạn ly!

Mấy cô bạn xung quanh lập tức hoan hô!

Lâm Thanh Nham lập tức thở phào nhẹ nhõm, cảm giác làm chuyện xấu thật quá kích thích!

Cô thực sự muốn nhìn thấy bộ dáng trở thành trò cười của Diệp Huyền!

Tuy nhiên, vài phút trôi qua, Diệp Huyền vẫn không có việc gì!

Ngược lại, Lâm Thanh Nham cảm thấy hơi thở của mình càng lúc càng nóng, ánh mắt có chút mơ hồ!

“Tôi... Tôi bị làm sao vậy? “

Lâm Thanh Nham liếc mắt nhìn Diệp Huyền, phát hiện hắn càng thêm đẹp trai và nam tính!

Mơ màng, cô không khỏi đặt tay lên đùi Diệp Huyền, dùng sức ma sát!

Động tác này đầy ám chỉ.

“Hử?”

Diệp Huyền thần thông vô song, đồng thời cũng là thần y, hắn liếc mắt liền nhận ra Lâm Thanh Nham có gì đó không ổn: “Đây là dấu hiệu trúng thuốc phát tình.”

Hóa ra thứ Phan Quân Lang làm rơi dưới chân Lâm Thanh Nham không phải là thuốc xổ, mà là thuốc kích thích!

Lâm Thanh Nham lại tưởng là thuốc xổ nên lấy nhầm!

Diệp Huyền thầm kêu không ổn: “Vừa rồi không để ý, nếu biết trước vậy không đổi rượu làm gì!”

“Ha...”

Ý thức của Lâm Thanh Nham càng ngày càng mơ hồ, hơi thở càng lúc càng nóng!

Cô không ngừng vuốt đùi Diệp Huyền, muốn đưa tay vào trong quần hắn: “Diệp Huyền, nhìn tôi có đẹp không…”

“Ờ… Cô rất đẹp!”

Diệp Huyền cảm nhận được bàn tay dịu dàng của Lâm Thanh Nham, không khỏi giật mình!

Tuy nhiên, hắn nhanh chóng gỡ tay Lâm Thanh Nham ra, sợ cô xâm phạm vùng tư mật của mình!

“Anh không thích tôi chạm vào anh thế này à?”

Vẻ mặt Lâm Thanh Nham mê mang, không ngừng thổi khí nóng vào tai Diệp Huyền!

Lúc này, khuôn mặt cô đầy vẻ quyến rũ, thân hình hoàn mỹ ép chặt vào cánh tay của Diệp Huyền khiến thân thể Diệp Huyền không khỏi bùng lên lửa nóng!

Mặc dù Diệp Huyền tu tiên, nhưng hắn cũng là con người, có đủ thất tình lục dục!

Hơn nữa, phương pháp tu tiên của Diệp Huyền nhấn mạnh đến sự hòa hợp âm dương, đó mới thực sự là đại đạo tối cao!

Nếu nói Diệp Huyền có nhược điểm, thì đó chắc chắn là sự nhiệt tình của người đẹp!

Mà hắn cũng luôn tuân theo nguyên tắc của mình - tuyệt đối không phụ lòng người đẹp!

“Lâm Thanh Nham này, quyến rũ như một con mèo rừng nhỏ vậy...”

Diệp Huyền đang cố gắng ổn định ý chí của mình: “Bây giờ cô ấy bị thuốc làm mơ màng, nếu cưỡng ép giải thuốc sẽ có hại cho cơ thể, đưa cô ấy đi tắm nước thuốc thích hợp hơn!”

Hắn lập tức bế Lâm Thanh Nham lên: “Cô ấy say quá rồi, tôi đưa cô ấy về nhà trước!”

Diệp Mai Tân có chút lo lắng: “Thanh Nham say quá, cần tôi giúp không?”

Diệp Huyền nguy hiểm lắc đầu, nhanh chóng đưa cho cô một tấm thẻ đen thần bí: “Cô dùng thẻ này thanh toán hóa đơn giúp tôi là được.”

Vừa nói, Diệp Huyền vừa cởi áo vest, che đi đôi chân dài trắng nõn của Lâm Thanh Nham, tránh cho cô bị lộ cảnh xuân!

Sau đó, hắn bế cô lên và đi ra ngoài!

“Diệp Huyền...”

Bị Diệp Huyền ôm vào trong ngực, Lâm Thanh Nham có thể cảm nhận được hơi ấm nam tính tỏa ra từ hắn, cũng như cơ ngực rắn chắc của hắn!

Những điều này khiến ngọn lửa tà ác trong lòng Lâm Thanh Nham càng trở nên mãnh liệt hơn, làm tác dụng của thuốc càng trở nên mạnh mẽ!

Lâm Thanh Nham triệt để mất phương hướng, sau khi ôm lấy cổ Diệp Huyền, dùng sức hôn lên mặt hắn!
Chương 12: Tôi vô tội

Bị Lâm Thanh Nham hôn, Diệp Huyền không khỏi sửng sốt!

“Đừng có đùa với lửa! “

Diệp Huyền cố hết sức ổn định tinh thần, chạy thật nhanh về hướng siêu xe!

Nhưng Diệp Huyền mới lái xe chưa được trăm mét, Lâm Thanh Nham đã tháo dây an toàn một cách quyến rũ, vung đôi chân xinh đẹp và ôm lấy Diệp Huyền như một con gấu túi!

“Lâm Thanh Nham, cô định làm gì?”

“Đừng lột quần áo của tôi, đừng chạm vào cơ bụng tôi, nhột…”

Diệp Huyền kêu thảm thiết!

Tuy nhiên, Lâm Thanh Nham lại phớt lờ, càng hôn mạnh lên môi Diệp Huyền, rất mạnh mẽ và khát vọng được Diệp Huyền âu yếm!

Cô ấy thậm chí còn cởi váy của mình!

Da thịt trắng nõn và nội y đột nhiên lộ ra trước mặt Diệp Huyền: “Diệp Huyền, nhìn tôi có đẹp không? Có muốn tôi không?”

Vừa nói, Lâm Thanh Nham vừa liếm đôi môi đỏ mọng, giống như tiên nữ, nắm lấy tay Diệp Huyền, đặt lên người cô!

“Chuyện này...”

Nhìn Lâm Thanh Nham đang tràn ngập tình yêu, Diệp Huyền khó khăn nuốt khan: “Cô rất xinh đẹp, tôi rất muốn... Không, không thể nghĩ nữa...”

Mặc dù thân thể Diệp Huyền nóng bừng bừng, nhưng hắn vẫn giữ được một tia tỉnh táo!

Ngay lúc hắn muốn dùng y thuật để cưỡng ép hóa giải thuốc cho Lâm Thanh Nham thì có hai chiếc xe địa hình đã chặn đường tiến và lùi của Diệp Huyền!

“Diệp Huyền, anh phải nói cho tôi biết Huyền Hạo là ai, nếu không tôi sẽ ăn không ngon ngủ không yên!”

Sau khi nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết xuống xe, cô nhanh chóng đi đến bên cửa xe, nhìn thấy khung cảnh sắc tình trong xe, không khỏi xấu hổ đỏ mặt:

“Tôi... làm phiền rồi. Xin lỗi… xin cứ tiếp tục!”

Diệp Huyền không ngờ Tiêu Băng Tuyết lại xuất hiện vào lúc này, không khỏi biến đổi sắc mặt: “Đừng nghĩ lung tung, những gì cô thấy đều là giả... Đừng hiểu lầm...”

“Ừm, anh không cần giải thích với tôi, tôi không thấy gì cả...”

Khuôn mặt Tiêu Băng Tuyết đỏ bừng xấu hổ.

Hắn ta còn dám trợn mắt nói dối!

Quần áo gần như lột sạch hết rồi còn dám nói rằng đều là giả, đừng hiểu lầm?

Nhưng mà…

Tiêu Băng Tuyết, với tư cách là nữ chiến thần có kinh nghiệm bắt giữ phong phú, chuyện này khiến cô cảnh giác!

“Người phụ nữ trong xe ý loạn tình mê, mặt đỏ bừng, hơi thở dồn dập…”

“Mẹ kiếp, không phải Diệp Huyên đã chuốc thuốc cô ấy chứ?”

Vừa nghĩ tới đây, Tiêu Băng Tuyết lập tức lấy súng lục ra: “Diệp Huyền! Tôi nghi ngờ anh hạ thuốc cô gái này, lập tức xuống xe, tôi muốn bắt anh!”

Cạch!

Hai phụ tá xinh đẹp phía sau cũng nhanh chóng hành động, một người chặn cửa bên kia, ngăn cản Diệp Huyền chạy trốn!

Người còn lại đã bật thiết bị camera trên cổ áo và quay chụp toàn bộ quá trình!

“Đừng bắn tôi, cô thật sự hiểu lầm!”

Diệp Huyền bất lực, chỉ có thể giơ hai tay lên!

Tuy nhiên!

Lúc này Lâm Thanh Nham đang trong trạng thái bị thuốc khống chế, cô vội vàng nắm lấy hai tay của Diệp Huyền đặt trở lại trên người mình, yêu cầu anh tiếp tục chạm vào cô!

“Chuyện này...”

Nhóm người Tiêu Băng Tuyết xấu hổ đỏ mặt, Diệp Huyền cười rất bất lực: “Tôi rất hợp tác, nhưng cô ấy không muốn hợp tác nha! Cô ấy bị bỏ thuốc!”

Tiêu Băng Tuyết hừ lạnh một tiếng: “Cô ấy trúng thuốc, anh là nghi phạm lớn nhất!”

Bộp!

Nói xong, Tiêu Băng Tuyết đánh Lâm Thanh Nham bất tỉnh, sau đó cởi áo khoác che cho cô ấy, để cô ấy không bị lộ!

“Thông báo cho Chiến Bộ lập tức phái một nữ cảnh sát đến đồn cảnh sát giải độc! Loại thuốc kích thích này thật độc ác!”

Tiêu Băng Tuyết trừng mắt nhìn Diệp Huyền, trong mắt tràn đầy chán ghét cùng khinh thường!

“Diệp Huyền, không ngờ anh lại là loại người như vậy!”

Xem ra Tiêu Băng Tuyết đã nhận định là Diệp Huyền hạ thuốc Lâm Thanh Nham rồi!

“Haizz.”

Diệp Huyền bất đắc dĩ cười khổ, hiện tại hắn có nói gì thì Tiêu Băng Tuyết cũng tuyệt đối không tin!

Đồn cảnh sát.

“Tiêu Chiến thần, sao cô lại tới đây!”

Cục trưởng bị triệu tập, vội vàng từ nhà chạy đến đồn cảnh sát chờ lệnh của Tiêu Băng Tuyết.

Ánh mắt Tiêu Băng Tuyết nghiêm túc lạnh lùng: “Các người đi ra ngoài trước đi, tôi sẽ đích thân thẩm vấn Diệp Huyền!”

“Tuân lệnh!”

Cục trưởng không hỏi gì thêm, chỉ nhìn Diệp Huyền thật sâu rồi dẫn người ra khỏi phòng thẩm vấn.

“Diệp Huyền!”

“Tôi chán ghét nhất là lũ đàn ông đánh thuốc phụ nữ, anh đã vi phạm nghiêm trọng điểm mấu chốt của tôi! Cho dù anh dùng tới “đền bù” mà tôi đã hứa, tôi cũng sẽ không giúp anh giải quyết chuyện này!”

“Nhưng khi anh ở trong tù tôi có thể nhờ người chăm sóc anh một chút, tránh cho anh bị người ta đánh chết!”

“Trước đó, anh phải cho tôi biết hết thảy tin tức về Huyền Hạo!”

Vừa nói, Tiêu Băng Tuyết trịch thượng nhìn Diệp Huyền: “Anh phải suy nghĩ cho kỹ, trong tù loại người gì cũng có, rất nguy hiểm!”

Tuy nhiên, Diệp Huyền bình tĩnh nói: “Đó không phải là thuốc của tôi nên cô đừng có đe dọa tôi. Còn chuyện của Huyền Hạo, tôi sẽ không nói cho cô biết!”

Diệp Huyền rất chán ghét người khác lên mặt với mình, càng chán ghét người dám uy hiếp hắn!

“Diệp Huyền, anh đừng có không biết điều!”

Vẻ mặt Tiêu Băng Tuyết và hai phụ tá đầy tức giận: “Vậy anh cứ chờ chịu khổ trong tù đi! Đây là anh tự tìm tới!”

Tuy nhiên, khi họ vừa bước tới đại sảnh, Diệp Huyền cũng thoải mái bước ra khỏi phòng thẩm vấn!

“Hả?”

Nhìn thấy Diệp Huyền nghênh ngang đi ra, đôi mắt đẹp của Tiêu Băng Tuyết lạnh đi!

“A, lại gặp nhau rồi!”

Hai mắt Diệp Huyền hơi nheo lại, trên mặt tràn đầy vẻ tà ác và khiêu khích!

“Sao có thể như vậy!”

Tiêu Băng Tuyết lập tức gọi cục trưởng!

“Báo cáo!”

Cục trưởng cục vội vàng giải thích: “Chúng tôi tìm thấy một lọ thuốc nhỏ trong túi của Lâm Thanh Nham. Chúng tôi lại tìm thấy dấu vân tay của Phan Quân Lang trên viên thuốc và lọ thuốc, nhưng không tìm thấy vân tay của Diệp Huyền!”

“Vừa rồi Phan Quân Lang đã tự thú, thẳng thắn nói đó là thuốc của hắn! Chỉ là vô tình bị Lâm Thanh Nham lấy nhầm, lỡ uống trúng mà thôi.”

“Mà Diệp Huyền là người chính nghĩa đã cứu Lâm Thanh Nham, nếu không Lâm Thanh Nham đã rơi vào tay Phan Quân Lang... Cô hiểu lầm Diệp Huyền rồi.”

Nghe vậy, trên mặt Tiêu Băng Tuyết tràn đầy nghi hoặc: “Dẫn tôi đi gặp Phan Quân Lang!”

Đến khi Tiêu Băng Tuyết nhìn thấy Phan Quân Lang thì mặt Phan Quân Lang đã sưng vù, hốc mắt cũng sưng tấy, hiển nhiên là bị đánh rất thảm!

“Là Diệp Huyền đánh anh à?”

Ánh mắt Tiêu Băng Tuyết lạnh lùng, giọng điệu nghiêm túc!

“Không phải...”

Nghe thấy tên Diệp Huyền, toàn thân Phan Quân Lang run rẩy, vô cùng sợ hãi!

Ra là ngay khi Diệp Huyền bị đưa vào đồn cảnh sát, phía trên liền nhận được tin tức!

Mấy người có chiến lực kinh khủng lập tức tóm Phan Quân Lang, đánh gã một trận và yêu cầu gã đến đồn cảnh sát tự thú!

Nếu không làm theo, gã sẽ chết rất thảm!

Phan Quân Lang lập tức biết mình đã đá trúng tấm sắt, cũng đoán được Diệp Huyền có thân phận rất đáng sợ, vô cùng kinh hãi, lập tức đến đồn cảnh sát đầu thú.

“Tôi trách oan Diệp Huyền?”

Trong lòng Tiêu Băng Tuyết vẫn tràn đầy nghi hoặc, nhưng cô cũng đoán được đằng sau chuyện này có cao thủ ra tay!

Chỉ là......

Diệp Huyền chỉ là một tên quê mùa, sao có thể có bối cảnh to lớn như vậy!

Có vẻ cô suy nghĩ quá nhiều rồi!

“Phan Quân Lang, tên khốn kiếp!”

Lâm Thanh Nham tỉnh dậy sau khi được nữ quân y chữa trị, tức giận tát vào mặt Phan Quân Lang!

“Ối!”

Phan Quân Lang không ngừng kêu khổ, viên thuốc kia đúng là của gã, vốn dĩ nó là vũ khí chiến thắng mà gã chuẩn bị dùng để đưa Lâm Thanh Nham lên giường!

Chỉ là kế hoạch của gã vô tình bị Diệp Huyền phá hỏng!

“Đúng vậy, lũ khốn nạn phải bị đánh!”

Diệp Huyền cười lớn, vỗ tay tán thưởng Lâm Thanh Nham!

“Diệp Huyền ...”

Lâm Thanh Nham nhìn thấy vết son môi của mình trên mặt Diệp Huyền, cũng nhớ tới những hành động của mình khi ở trong xe.
Chương 13: Xấu hổ và niềm vui bất tận

Cô hôn Diệp Huyền… Còn hôn rất mãnh liệt…

Trong phút chốc, mặt Lâm Thanh Nham đỏ bừng, xấu hổ vô cùng!

“Diệp Huyền, anh nhất định phải giữ bí mật chuyện vừa xảy ra! Còn nữa, anh cũng không phải thứ tốt lành gì!”

Vẻ mặt Lâm Thanh Nham đầy xấu hổ cùng giận dữ, tức giận bỏ chạy!

“Rõ ràng là cô ấy đụng chạm tôi, sao giờ thành lỗi của tôi rồi?”

Diệp Huyền không còn gì để nói, bất đắc dĩ cười khổ.

“Đi thôi.”

Tiêu Băng Tuyết rất hận Diệp Huyền, không muốn gặp lại Diệp Huyền: “Anh tự giải quyết cho tốt đi, sau này tuyệt đối đừng để nhược điểm gì rơi vào tay tôi, nếu không sẽ biết tay tôi!”

Diệp Huyền không để ý tới vẻ trịch thượng của cô, ngược lại cười khinh thường: “Muốn biết về Huyền Hạo thì cô cần phải bỏ cái thái độ trịch thượng của cô xuống mà xin tôi, hiểu không?”

Nói xong, Diệp Huyền xoay người rời đi, để lại Tiêu Băng Tuyết và hai phụ tá nhìn nhau!

Mà cục trưởng đang đứng phía sau lại không dám thở mạnh!

Ông càng tò mò về Diệp Huyền, hắn là ai, sao dám đối đầu với Tiêu Chiến thần?



Diệp Huyền hoàn toàn không đặt Tiêu Băng Tuyết vào mắt!

“Sau khi hoàn thành nhiệm vụ bắt giữ Tứ Đại Thiên Vương hắc ám, mình và Tiêu Băng Tuyết sẽ không bao giờ gặp nhau nữa, hôn ước này sẽ hoàn toàn hủy bỏ!”

“Bây giờ phải nhanh chóng trở về nhà họ Lâm, tránh bị Lâm Thanh Nham vu khống, khiến ông nội Lâm hiểu lầm mình!”

Trước đó, hắn đã hứa với ông nội Lâm là hắn và Lâm Thanh Nham sẽ hòa thuận bên nhau, sớm sinh em bé.

Người ta đã lột cả váy, thế mà hắn lại nắm chặt thắt lưng!

Còn được tính là đàn ông hả?

Không được, không thể bị cười nhạo nữa!

Tính tình Diệp Huyền thoải mái vô tư, nhưng hắn cũng có điểm mấu chốt kiêu ngạo của mình!

Vừa trở về Lâm gia, Diệp Huyền đã bị Lâm Vân Bạch - cha của Lâm Thanh Nham, gọi đến thư phòng để tra hỏi.

Sắc mặt Lâm Vân Bạch âm trầm!

Diệp Huyền thầm nghĩ có chuyện không ổn, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh: “Chú Lâm, tìm cháu có việc gì thế?”

“Ha ha.”

Lâm Vân Bạch cười lạnh mấy tiếng, lửa giận trong mắt không giấu được: “Nghe Thanh Nham nói, một đêm anh tiêu hết hơn bốn triệu?”

“Ha ha!”

Trong lòng Diệp Huyền buồn cười, hóa ra là vì chuyện này!

Không khó để đoán được sau khi Lâm Thanh Nham trở về, cô không nói với gia đình về việc mình trúng thuốc mà chỉ tố cáo hắn tiêu quá nhiều tiền.

Không có gì phải sợ, chuyện này chẳng là gì cả!

“Chú Lâm, chú sai rồi, cháu không tiêu bốn triệu!”

Nghe Diệp Huyền nói, trong lòng Lâm Vân Bạch cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nghĩ có thể giảm bớt tổn thất!

Tiêu bốn triệu trong một đêm, cho dù nhà họ Lâm có mỏ vàng, cũng sẽ bị Diệp Huyền tiêu sạch!

Thế nhưng Diệp Huyền lại thờ ơ nói: “Tối nay cháu tiêu gần tám triệu...”

“Anh...”

Lâm Vân Bạch suýt nữa bị nổ tung!

“Sao anh có thể tiêu tiền xa hoa như vậy? Anh đang tiêu hao lòng tốt mà ông nội dành cho anh!”

“Chú Lâm, chú lại nói sai rồi!”

Diệp Huyền xua tay: “Cháu chỉ tiêu tiền của mình thôi, không liên quan gì đến ông nội Lâm cả.”

“Cái gì?”

Lâm Vân Bạch càng tức giận hơn, Diệp Huyền được lắm, lại dám coi thẻ vàng ông nội Lâm đưa thành tài sản riêng của mình?

Đây mới chỉ là ngày đầu tiên tiêu tiền, có trời mới biết sau này Diệp Huyền còn làm ra chuyện điên rồ gì!

Diệp Huyền, anh có thể có chút mặt mũi được không?

Còn có thể trơ trẽn hơn không?

“Cha, cha thật sự là mắt mờ, thế mà lại để Thanh Nham gả cho loại người như Diệp Huyền!”

Lâm Vân Bạch không thể bình tĩnh lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Diệp Huyền, anh không xứng với con gái tôi, hy vọng anh tự biết thân biết phận!”

“Tôi sẽ cho anh một khoản tiền, giúp anh tìm cớ rời khỏi nhà họ Lâm, anh và nhà họ Lâm từ nay về sau không có bất kỳ quan hệ nào hết!”

“Anh đi ra ngoài, tranh thủ thời gian này tâm sự với ông nội nhiều hơn, đừng tiêu tiền hoang phí!”

Đối với việc Lâm Vân Bạch hiểu lầm và thờ ơ, Diệp Huyền cũng không thèm nói nhảm với ông ta nữa!

Nếu không phải hắn không muốn làm tổn thương tình cảm của ông nội Lâm, hắn đã sớm rời khỏi nhà họ Lâm!

Diệp Huyền xoay người đi ra khỏi thư phòng.

“Hừ! Bùn loãng không trát nổi tường!”

Sự tức giận trong mắt Lâm Vân Bạch vẫn còn nồng đậm: “Phải tìm cách lấy lại thẻ vàng mà cha đã đưa cho hắn! Đuổi hắn ra khỏi nhà họ Lâm càng sớm càng tốt!”

Sau khi Diệp Huyền đi ra ngoài, không khỏi lắc đầu cười khẽ: “Có người cha độc đoán bá đạo như Lâm Vân Bạch chiều chuộng, khó trách Lâm Thanh Nham lại có tính tình ngang ngược như vậy!”

Đúng lúc này, Lâm Thanh Nham đi tới!

Sau khi về nhà, cô đã tắm nước nóng, mặc bộ đồ ngủ bằng vải mỏng, làn da căng bóng, trông rất xinh đẹp!

Nhưng vào lúc này, trên mặt Lâm Thanh Nham đầy vẻ khẩn trương: “Diệp Huyền! Vừa rồi anh cùng cha tôi nói gì vậy?”

“Ha ha!” Diệp Huyền lộ ra nụ cười xấu xa: “Nói nhiều lắm, mọi chuyện xảy ra tối nay tôi đều kể cho cha cô nghe rồi...”

“Cái gì?”

Lâm Thanh Nham muốn phát điên rồi!

“Anh tới đây!”

Mắt Lâm Thanh Nham hiện lên tia tức giận, cô túm lấy tay áo Diệp Huyền kéo hắn vào phòng, sau đó đóng cửa lại!

“Người đẹp, cô muốn làm gì...”

Diệp Huyền giật mình, chẳng lẽ thuốc trong cơ thể Lâm Thanh Nham còn chưa hết hoàn toàn, hiện tại cô ấy lại bắt đầu mơ hồ sao?

“Đồ khốn kiếp!”

Lâm Thanh Nham thở hổn hển: “Sao anh lại nói với cha tôi chuyện tối nay, sau này tôi làm sao dám đối mặt với ông ấy?”

“Ha ha.” Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Lâm Thanh Nham, Diệp Huyền lại cười lớn:

“Tôi chỉ nói đùa thôi, sao tôi có thể nói ra chuyện đó? Tôi không biết xấu hổ sao?”

“Anh nói thật không?”

Lâm Thanh Nham thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận suy nghĩ một chút, lập tức tức giận nói: “Anh đang gián tiếp sỉ nhục tôi? Ý anh là tôi không biết xấu hổ hả?”

“Ha ha, trong lòng cô tự biết.”

Diệp Huyền cười xấu xa, sau đó giả vờ thành bộ dáng lúc Lâm Thanh Nham mơ hồ, làm vẻ quyến rũ nũng nịu nói:

“Diệp Huyền, tôi có đẹp không? Tôi muốn hôn...”

“A!”

Lâm Thanh Nham lập tức xấu hổ hét ầm lên!

Thật ra sau khi tỉnh lại cô cũng nhanh chóng nhớ lại những hình ảnh lúc mình quấn lấy Diệp Huyền!

Đòi hôn!

Phơi bày da thịt!

Đụng chạm!

Một loạt hành động nóng bỏng mơ hồ khiến Lâm Thanh Nham khó có thể bỏ qua, ấn tượng sâu sắc!

“Ha ha!” Diệp Huyền càng thêm đắc ý, tiếp tục bắt chước: “Diệp Huyền, chạm vào tôi... Tôi chịu không nổi nữa...”

“Dừng lại! Đừng nói nữa!”

Lâm Thanh Nham tức giận đến mức mặt đỏ bừng, trùm chăn lại: “Tên khốn kiếp, anh bắt nạt tôi!”

Nhưng cô không ngờ sau khi trốn trên giường, cặp mông xinh đẹp gợi cảm của cô lại bị lộ ra ngoài!

Hình ảnh kích thích thị giác vừa gợi cảm vừa quyến rũ khiến Diệp Huyền không khỏi hít một hơi thật sâu.

Người phụ nữ Lâm Thanh Nham này thật sự rất quyến rũ…

Mỗi một tấc trên cơ thể đều hấp dẫn!

“Tôi không đùa nữa, tôi đi tắm rửa rồi đi ngủ đây.”

Diệp Huyền tự hỏi bản thân, hắn không thể không có cảm giác gì được, đêm nay bị Lâm Thanh Nham trêu chọc một phen đã nóng cả người, bây giờ lại nhìn thấy cảnh này, hắn có hơi chịu không nổi.

Tuy nhiên, hắn biết rất rõ rằng mình không thể hành động liều lĩnh và cư xử không đúng mực với Lâm Thanh Nham.

Nếu không, cuộc hôn nhân giả này sẽ phải trở thành một cuộc hôn nhân thực sự.

Không, hắn còn tới bảy cuộc hôn nhân phải hủy, sao có thể đầu hàng ở đây?

Đi tắm hạ hỏa!

Rào rào!

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước, Lâm Thanh Nham đỏ mặt bò ra khỏi giường!

“Tên này háo sắc như vậy, có lẽ đã quay phim mình...”

Nghĩ tới đây, Lâm Thanh Nham nhanh chóng cầm lấy điện thoại di động Diệp Huyền đang để trên bàn!
Chương 14: Chiếc điện thoại bí ẩn

“Điện thoại hãng gì đây?”

Cô chưa bao giờ nhìn thấy mẫu điện thoại di động của Diệp Huyền.

Không chỉ nhẹ và trong mà kết cấu còn rất tốt, thoạt nhìn có vẻ như được làm bằng công nghệ cao cực kỳ lợi hại.

Hơn nữa, có một họa tiết khó hiểu ở mặt sau điện thoại.

Cô thấy một người đàn ông với thanh kiếm dựng thẳng trước ngực, thân kiếm đang tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, che lại khuôn mặt của người đàn ông!

Một người cầm kiếm!

Đằng sau người đàn ông có ba đồ vật bí ẩn.

Một đồ án kỳ lạ!

Một con rồng dữ tợn màu đỏ như máu!

Một là con khủng long bạo chúa màu đen!

Ba thứ này đứng đằng sau người cầm kiếm, xếp thành hình tam giác, nhìn cực kỳ huyền bí.

“Không ngờ hiện tại hàng nội địa làm tốt như vậy, bữa nào phải mua một cái mới được!”

Lâm Thanh Nham không biết tầm quan trọng của nó, vì vậy cô lấy điện thoại ra chụp hình lại, sau đó tính mở điện thoại Diệp Huyền ra.

Nhưng cô nhập mật khẩu hai lần đều sai, và điện thoại di động của Diệp Huyền đã bí mật chụp lại khuôn mặt xinh đẹp của cô!

“Mật khẩu là gì nhỉ...”

Lâm Thanh Nham sốt ruột!

Lúc này, tiếng vòi sen trong phòng tắm đã dừng lại!

“Anh ta tắm xong rồi!”

Lâm Thanh Nham vội vàng đặt điện thoại di động của Diệp Huyền trở lại vị trí cũ, sau đó hoảng hốt ngồi xuống trước bàn trang điểm, giả vờ soi gương dưỡng da, che giấu sự chột dạ của mình.

Diệp Huyền tùy ý liếc nhìn một cái, hỏi: “Cô xem điện thoại của tôi?”

“Không có, không có!”

Lâm Thanh Nham giật mình, vội vàng đổi chủ đề nói: “Giường là của tôi, anh chỉ có thể ngủ trên ghế sofa! Nếu anh dám tới gần, tôi lập tức giết anh.”

Diệp Huyền nhún nhún vai, vẻ mặt thờ ơ, bởi vì phòng của Lâm Thanh Nham đủ rộng rãi, chiếc ghế sô pha đặt cạnh cửa sổ trông rất đắt tiền, ngủ trên đó cũng không tệ.

Sau khi tắt đèn.

Lâm Thanh Nham lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, hy vọng tìm ra mật khẩu điện thoại di động của Diệp Huyền dựa vào hình ảnh bí ẩn cô chụp được.

Nhưng không ngờ tới… Cô vừa mở trang tìm kiếm, trong vòng một giây, điện thoại của Lâm Thanh Nham lập tức hiện lên màn hình đầy mã số, sau đó màn hình tối đen, cuối cùng không mở lên được nữa!

“Bị gì vậy…”

Lâm Thanh Nham trợn mắt kinh ngạc, cô nhanh chóng lấy điện thoại dự phòng ra tìm hình chụp vừa nãy trên lưu trữ đám mây, không ngờ màn hình điện thoại dự phòng của cô cũng lập tức tối đen!

Lưu trữ đám mây cũng không mở được!

“Điện thoại nhiễm virus rồi?”

Lâm Thanh Nham tức giận đến mức nghi ngờ hoa văn ở mặt sau điện thoại di động của Diệp Huyền là đồ họa có liên kết virus!

“Khốn kiếp...”

Mang theo tâm tình tức giận, Lâm Thanh Nham bất đắc dĩ nhắm mắt ngủ, lại không hiểu sao lại mơ thấy cảnh nóng bỏng với Diệp Huyền...

Một đêm hoang đường…

Sáng sớm, Lâm Thanh Nham tỉnh dậy từ trong mộng, chỉ thấy Diệp Huyền đã sớm rời khỏi phòng cùng ông Lâm nghiên cứu Thái Cực Quyền, bầu không khí rất hài hòa.

“Tên này nhất định là đang cố gắng làm cho ông nội vui vẻ, muốn chiếm thêm lợi lộc!”

Lâm Thanh Nham cảm thấy không vui, cô tắm rửa sạch sẽ, vội vã xuống lầu!

“Thanh Nham, tới đây!”

Ông nội Lâm cười nói: “Con tìm một vị trí trong công ty cho Diệp Huyền đến làm việc, để Diệp Huyền có thể hiểu về cơ cấu tập đoàn họ Lâm chúng ta. Bắt đầu với mức lương hàng tháng 200.000 đi!”

Lâm Thanh Nham không khỏi hít sâu một hơi, cô đoán không sai mà!

“Ông nội!”

Cô vội vàng nói: “Hiện tại tiền lương của nghiên cứu sinh trong tập đoàn cũng mới có 40.000, anh ta không có chuyên môn gì, dựa vào cái gì nhận tiền lương cao như vậy?”

Lâm Vân Bạch cũng tiến tới, nói: “Đúng vậy, cha, nếu chuyện này lan truyền, không biết mọi người sẽ nghĩ thế nào. Sợ sẽ gây ra ảnh hưởng...”

Có thể thấy Lâm Vân Bạch rất bất mãn với sắp xếp của ông Lâm!

“Tiền lương hai trăm ngàn thì sao? Cháu rể của tôi không có tư cách nhận nhiêu đó à?” Sắc mặt ông Lâm trầm xuống:

“Nghe rõ đây, Diệp Huyền có thể vào làm việc ở tập đoàn chúng ta là nhờ tài năng của cậu ấy. Nếu có người dị nghị, trực tiếp sa thải!”

Lâm Vân Bạch và Lâm Thanh Nham trong lúc nhất thời không có cách nào phản bác lại, chỉ có thể trừng mắt hung ác nhìn Diệp Huyền.

Vẻ mặt Diệp Huyền thờ ơ.

“Cảm ơn ông nội Lâm.”

Diệp Huyền cười nói cám ơn, ông Lâm liên tục xua tay: “Cậu khách khí như vậy làm gì? Mức lương này còn thiệt thòi cho cậu!”

“Không đâu ạ, đủ cao rồi.”

Diệp Huyền giả vờ khiêm tốn đáp lại, đồng thời ném cho Lâm Thanh Nham một ánh mắt kiêu ngạo.

“Tên khốn kiếp này...!”

Ánh mắt Lâm Thanh Nham tràn đầy tức giận, cô nhỏ giọng nói với ông Lâm: “Ông nội, ông còn chưa biết, tối qua Diệp Huyền lấy thẻ vàng mà ông đưa tiêu một phát hơn 7 triệu, gần 8 triệu...”

Lâm Vân Bạch cũng bực mình nói: “Cha, tốt hơn hết là cha nên bảo nó trả lại thẻ! Nó tiêu tiền phung phí. Nếu còn tiếp tục, con sợ...”

Bọn họ vốn tưởng rằng ông Lâm sẽ tức giận, nhưng không ngờ ông lại khẽ mỉm cười, hài lòng gật đầu: “Ta thấy đây là chuyện tốt! Cậu ấy sẵn sàng dùng tiền của ta chứng tỏ cậu ấy không coi chúng ta là người ngoài!”

“Hai cha con các người đừng có hẹp hòi như vậy! Diệp Huyền là phúc tinh của nhà họ Lâm chúng ta, mang theo cơ hội lớn đến cho nhà chúng ta! Ta càng nhìn càng thích, hai người cũng nên quý trọng!”

Sau khi nghe những lời ông Lâm nói, Lâm Vân Bạch và Lâm Thanh Nham thầm nghiến răng nghiến lợi trong lòng, chỉ có thể chịu đựng cơn tức giận, đi ra ngoài làm việc.

“Đưa Diệp Huyền theo cùng.”

Ông Lâm ra lệnh, sau đó nhờ trợ lý kiểm tra hạn mức của thẻ vàng, phát hiện trong thẻ không thiếu một xu nào.

Ông khẽ mỉm cười, càng thích người cháu rể Diệp Huyền này hơn.

“Cha, chúng ta nên làm gì bây giờ!”

Lâm Thanh Nham ngồi xuống ghế lái, trong mắt hiện lên sự tức giận: “Ông nội càng ngày càng thích tên khốn kiếp Diệp Huyền, mù quáng tác hợp con với hắn ta...”

Ánh mắt Lâm Vân Bạch sắc bén, nói: “Tổ thứ tám vẫn còn thiếu người, sắp xếp cho Diệp Huyền vào đó. Để hắn cảm thụ một chút sự tàn khốc của xã hội, đến lúc đó tự nhiên hắn sẽ tự bỏ cuộc.”

“Tổ thứ tám…”

Lâm Thanh Nham không khỏi nhếch môi nói: “Quả nhiên vẫn là cha có cách! Tổ tám toàn là thiếu gia của các cổ đông tập đoàn, Diệp Huyền tới tổ tám, khẳng định chịu thiệt…”

Nói xong, Lâm Thanh Nham lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho tổ trưởng tổ tám: “Dương Duy, hôm nay có một đồng nghiệp tên là Diệp Huyền sẽ tới tổ của anh điểm danh. Tôi đã sớm nhìn anh ta không vừa mắt…”

Dương Duy ở đầu bên kia điện thoại lập tức cười nói: “Làm chị Thanh Nham không vui mà còn dám đến đây làm việc? Đừng lo, tôi sẽ cho Diệp Huyền đó biết thế nào là mặt tối của xã hội!”

Lâm Thanh Nham giữ vị trí giám đốc thuộc tập đoàn Lâm thị, đồng thời cũng là người có năng lực và uy tín nhất trong thế hệ cổ đông trẻ của tập đoàn.

Sau khi gọi điện, Lâm Thanh Nham đã giải tỏa tâm trạng u ám của mình.

“Diệp Huyền, ai bảo anh đắc tội tôi!”

Dường như cô đã nhìn thấy hình ảnh Diệp Huyền bị Dương Duy và những người khác bắt nạt.
Chương 15: Thân phận bí ẩn

Sau khi xếp Diệp Huyền vào tổ tám, tâm tình Lâm Thanh Nham rất tốt.

Một lúc sau, Diệp Huyền cũng ra ngoài, lên xe.

Nếu không phải ông Lâm muốn hắn cùng đi làm với Lâm Thanh Nham, hắn cũng không nguyện ý ngồi cùng một xe với cô.

Trong xe, hai cha con trò chuyện với nhau suốt chặng đường, bỏ Diệp Huyền qua một bên.

Lâm Vân Bạch nói với Lâm Thanh Nham: “Tối hôm qua có một người quan trọng đến Dương Thành. Ngay cả Diệp Trấn Nam, chủ tịch Thương hội Trấn Nam cũng tự mình ra mặt tiếp đãi.”

Lâm Thanh Nham gật đầu, ánh mắt ngưng lại, nói: “Con cũng nghe nói chuyện này, tối hôm qua con cũng gặp nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết! Chẳng lẽ người mà lần này Diệp Trấn Nam tiếp đãi là cô ấy?”

“Tiêu Băng Tuyết?”

Lâm Vân Bạch không khỏi hít một hơi, nói: “Cha nghe nói Sát Vương vượt ngục là bị cô ta bắt được, cho nên hiện tại cô ta đã nổi danh! Với thân phận của cô ta, hoàn toàn đủ để hưởng thụ loại đãi ngộ này.”

“Thân phận của Tiêu Băng Tuyết rất cao quý, cha cô ta là Hoàng Bắc Long mạnh nhất chiến khu phía Tây Nam, Diệp Trấn Nam có liên quan đến chính quyền, rất có thể bọn họ có quan hệ cá nhân!”

Diệp Huyền ngồi ở hàng ghế sau, nhìn điện thoại di động, lạnh lùng xen vào: “Người mà Diệp Trấn Nam tiếp đón tối qua không phải là Tiêu Băng Tuyết. “

“Hừ.”

Vẻ mặt Lâm Vân Bạch khinh thường nói: “Anh có thể hiểu được bao nhiêu? Nếu không phải Tiêu Băng Tuyết thì là người nào có thực lực khiến Diệp Trấn Nam tiếp đãi phô trương như vậy, đừng có nói với tôi người đó là anh!”

Diệp Huyền nhịn không được cười nói: “Sao không thể là tôi?”

“Anh?”

Lâm Vân Bạch hung tợn trừng mắt nhìn hắn từ gương chiếu hậu: “Đừng tưởng rằng mình rất hài hước, đến khi mất mặt không phải chỉ mỗi anh mất mặt, còn liên lụy nhà họ Lâm chúng tôi.”

Ông nhìn Lâm Thanh Nham nói: “Cha nghe nói tối hôm qua, mấy tập đoàn lớn hàng đầu ở Dương Thành đã đến Thương hội Trấn Nam, muốn gặp Diệp Trấn Nam, hy vọng có cơ hội trở thành thành viên của Thương hội.”

“Ngay cả tập đoàn nhà họ Lưu giàu nhất Dương Thành cũng tới. Thật đáng tiếc, ngay cả cha con nhà họ Lưu cũng không có cơ hội bước vào cổng tòa nhà Trấn Nam.”

Nghe vậy, Diệp Huyền không khỏi khẽ mỉm cười.

Thương hội của Diệp Trấn Nam vẫn rất trâu bò.

“Thanh Nham.”

Lúc này, Lâm Vân Bạch nói thêm: “Để trở thành thành viên của Thương hội Trấn Nam, nhà họ Lưu nhất định phải tăng cường nỗ lực đầu tư xây dựng các công trình công cộng nhằm nâng cao danh tiếng của Tập đoàn Lưu.”

“Cứ như vậy, hoạt động kinh doanh xây dựng của Tập đoàn chúng ta sẽ mở ra một vòng cơ hội mới! Con nên cùng bọn họ qua lại một chút, nhìn xem có cơ hội hay không.”

Nghe chỉ dẫn của Lâm Vân Bạch, Lâm Thanh Nham gật đầu nói: “Cha, con sẽ cố gắng!”

“Tốt.”

Lâm Vân Bạch hài lòng cười, sau đó hỏi: “Đúng rồi, tối hôm qua con đi uống rượu với bạn bè, sao lại gặp được Tiêu Băng Tuyết thế?”

“Con...”

Lâm Thanh Nham chợt nhớ lại cảnh thân mật với Diệp Huyền đêm qua, cô không khỏi liếc nhìn Diệp Huyền từ gương chiếu hậu, nhịp tim đột nhiên trở nên nhanh hơn.

Diệp Huyền che miệng cười, khiến Lâm Thanh Nham càng thêm khó chịu: “Diệp Huyền, tôi và cha tôi còn có việc quan trọng cần bàn, anh xuống xe trước đi!”

“Hả?”

Diệp Huyền không khỏi cau mày: “Đây là đâu? Tôi không biết đường.”

“Đó là chuyện của anh, tự tìm cách bắt xe đi!”

Lâm Thanh Nham ép Diệp Huyền xuống xe, sau đó hung ác đạp một cước vào mông hắn rồi phóng xe rời đi.

“Người phụ nữ này quá nhỏ mọn, xấu xa…”

Diệp Huyền sờ sờ mông, nhịn không được thấp giọng mắng.

Hắn đi dọc theo con hẻm rồi quay lại đường lớn để xác định phương hướng, nhưng lại nghe thấy có người gọi mình: “Xin lỗi... Cậu là Diệp Huyền đúng không?”

Quay đầu lại nhìn, hóa ra là bác sĩ Trương - Trương Vũ Hà, người lúc trước đã giúp ông Lâm châm cứu.

Phía sau ông là một phòng khám y tế bài trí theo phong cách cổ xưa, tên là Diệu Y Đường, khá nổi tiếng ở Dương Thành, thậm chí nổi tiếng toàn tỉnh.

“Thật trùng hợp.”

Diệp Huyền khẽ mỉm cười, Trương Vũ Hà vội vàng chào hỏi, nói: “Đã có duyên gặp mặt, không bằng vào trong uống chén trà!”

“Được.”

Diệp Huyền không phải là người làm dáng, nói xong liền bước bào Diệu Y Đường, nhìn thấy một người phụ nữ với nước da trắng nõn, mặc đồng phục y tá đang tập trung làm việc.

Cô chỉ trang điểm đơn giản hàng ngày nhưng đường nét khuôn mặt tinh tế lại rất thu hút.

Một đôi mắt to sáng ngời sống động, sức sống quyến rũ, miệng anh đào nhỏ nhắn hồng hào quyến rũ.

Đôi chân thẳng và tròn, mang vớ trắng sạch sẽ, giày vải trắng, mặc bộ đồng phục y tá màu xanh trang nhã, ngón tay thon dài, khí chất tao nhã và tinh tế.

“Thật đẹp.”

Ấn tượng đầu tiên của Diệp Huyền với cô rất tốt, ánh mắt không khỏi sáng lên.

“Hử?”

Trương Vũ Hà nhướng mày, nhanh chóng nói: “Cô ấy là cháu gái của tôi, tên là Trương Vãn Thanh. Vãn Thanh, đến chào hỏi cậu Diệp Huyền.”

“Anh Diệp, xin chào.”

Trương Vãn Thanh đi tới, tự nhiên phóng khoáng chào hỏi, ánh mắt linh động rực rỡ.

“Chào cô Trương.”

Diệp Huyền nhìn thấy khí chất tao nhã và lời nói cử chỉ đoan trang của Trương Vãn Thanh, tâm trạng hắn rất tốt, hai người có thể coi là chính thức quen biết.

“Diệp Huyền, cậu ngồi đây.”

Trương Vũ Hà mời Diệp Huyền ngồi xuống, tự mình rót trà cho hắn.

“A?”

Trong lòng Trương Vãn Thanh cảm thấy kỳ lạ, ông nội cô luôn được người khác kính trọng, hiếm khi thấy ông tỏ ra khiêm tốn như vậy với thế hệ trẻ.

Bây giờ ông nội cô kính cẩn gọi người này là “cậu”, thậm chí còn tự mình rót trà?

Điều này khiến Trương Vãn Thanh không khỏi lén nhìn Diệp Huyền.

“Cậu Diệp Huyền.”

Trương Vũ Hà không nhịn được hỏi: “Cậu và cô Lâm Thanh Nham đã kết hôn rồi sao?”

“Là giả.” Diệp Huyền cười khổ một tiếng: “Cô nàng đó ngang ngược tùy hứng, cố ý làm giả chứng nhận kết hôn để lừa gạt ông nội.”

Trương Vũ Hà sững sờ, lập tức mừng thầm!

Lâm Thanh Nham, cô mắt kém không nhìn rõ Thái Sơn, bỏ lỡ duyên phận tốt!

Chuyện này không phải là vừa vặn để nhà họ Trương ông nhặt bảo vật sao?

Đứa con của trời như Diệp Huyền mà các người không biết trân trọng, ông ta tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ!

Ông Lâm, ông đừng trách tôi nha.

Trương Vũ Hà cười trầm thấp nói: “Thế giới lớn như vậy, sao phải đơn phương một bông hoa? Cậu thấy Vãn Thanh nhà tôi thế nào?”

“Ha ha...”

Diệp Huyền cười lớn nói: “Ông Trương, ông đừng đùa giỡn tôi, tôi chỉ là một nông dân trồng thuốc, làm sao dám trèo cao với cháu gái của ông?”

“Cậu Diệp khiêm tốn quá rồi.”

Trương Vũ Hà chỉ vào mắt của mình, nói: “Mặc dù tôi đã già, nhưng chút nhãn lực này tôi vẫn còn. Cậu là người có năng lực, không sai được!”

Hai người đang trò chuyện vui vẻ thì bất ngờ thấy một chiếc Rolls-Royce lao tới.

“Bác sĩ Trương, mau giúp cứu người...”

Một ông già bước vào phòng khám với sự giúp đỡ của hai vệ sĩ, đi cùng là một người đàn ông trung niên đầy vẻ uy nghiêm:

“Không biết tại sao cha tôi lại đột nhiên phát bệnh!”

“Đây là... Chủ tịch Lưu?”

Bác sĩ Trương nhanh chóng đặt tách trà xuống, vội vàng bước lên phía trước quan sát tình hình, sau khi nhìn kỹ thì đột nhiên cau mày:

“Cha anh uống nhiều rượu, thất khiếu bị khí ảnh hưởng, phải châm cứu ngay lập tức!”

Khi Trương Vãn Thanh nhìn thấy người đàn ông trung niên kia, lập tức nghiêm mặt.

Sao lại là ông ta?

“Cô không sao chứ?”

Nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của Trương Vãn Thanh, Diệp Huyền không khỏi thấp giọng hỏi.

Trương Vãn Thanh khẽ đáp: “Người đàn ông trung niên đó là chủ tịch tập đoàn Cát Lai, tên là Lưu Bình Vân, ông già kia chính là cha hắn, tên là Lưu Công Thiên!”

“Nhà họ Lưu là một trong năm đại gia tộc giàu có ở Dương Thành, thậm chí còn là người giàu nhất. Họ rất có thế lực ở Dương Thành, thậm chí còn có chỗ đứng không nhỏ ở tỉnh.”

“Nhà họ Lâm mà anh vừa nhắc tới vẫn luôn muốn hợp tác làm ăn với nhà họ Lưu, nhưng vẫn chưa thành công. Bởi vì nhà họ Lưu đòi hỏi rất cao…”

“Cho nên lần này, nếu như ông nội tôi có thể chữa khỏi bệnh cho Lưu Công Thiên thì tất nhiên là chuyện tốt, còn nếu không được, thì sẽ rất khó đối phó...”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cuồng Long Cái Thế
Cuồng long vượt ngục
Cuồng long trở về
  • Vương Dịch
Chương 42...
Nộ Long cuồng rể
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom