-
Chương 1001-1005
Chương 1001: Lật thuyền trong mương
Vả lại, ý chí văn minh của nền văn minh chết Hoang Diệm chính là một viên hỏa chủng. Thường thì, hỏa chủng sẽ không có trí khôn. Nhưng khoảng 4 tỷ năm trước, vì một lần ngoài ý muốn mà nền văn minh chết Hoang Diệm xui xẻo gặp phải hai cao thủ đỉnh cấp. Hai người này mạnh cỡ nào? Đáp án là mạnh đến vượt ngoài sức tưởng tượng... Dù sao thì cũng là cấp bậc mà một nền văn cấp 3 không thể bì nổi.
Hai cao thủ đỉnh cấp ấy đánh nhau trong một khoảng hư không gần nền văn minh chết Hoang Diệm, gây ra hậu quả rất nghiệm trọng. Vả lại, cả hai cũng không để ý đến việc có ảnh hưởng hay liên lụy tới nền văn minh chết Hoang Diệm hay không. Dù sao, ở trong mắt cao thủ đỉnh cấp, nền văn minh cấp ba chỉ như một con kiến, có sống hay chết thì liên quan gì đến họ?
Thế nên... nền văn minh chết Hoang Diệm đã bị khí thế chiến đấu giữa hai cao thủ đỉnh cấp ấy lan đến suýt nữa thì nổ tung, mà mấy ngàn tỷ tu giả võ đạo, yêu quái, yêu thú... trên nền văn minh này đều chết hết.
Nền văn minh chết Hoang Diệm cũng trở thành một nền văn minh chết!
Đây vốn là một ký ức đau đớn, nhưng với ý chí văn minh thì đó lại là nhân họa được phúc, vì toàn bộ nền văn minh cũng không có hoàn toàn vỡ vụn, ông ta vẫn còn sống. Vả lại, do mấy ngàn tỷ sinh linh chết đi mà tản ra vô cùng vô tận linh khí và sinh mệnh lực bồi hồi trên bề mặt nền văn minh, đã bị ý chí văn minh chậm rãi chủ động và bị động hấp thu.
Càng về sau, cuối cùng ý chí văn minh đã sinh ra trí khôn, lấy tên là lão tổ Hoang Diệm.
Nói ngắn lại là lão tổ Hoang Diệm đã cắn nuốt hết mấy ngàn tỷ sinh linh trên nền văn minh chết Hoang Diệm mới có được tư tưởng.
Lão tổ Hoang Diệm có trí khôn, vốn định tu luyện tiếp, ít nhất cũng phải học được một số võ kỹ, sau đó, phá vỡ gông xiềng, dạo chơi hư không, đạt được tự do, đi lên đỉnh võ đạo.
Ông ta đã lên kế hoạch xong hết, nhưng, khoảng 3,7 tỷ năm trước lại đổ sông đổ biển. Nền văn minh chết Hoang Diệm lại nghênh đón cao thủ đến từ vực ngoại, một kiếm tu lang thang trong hư không.
Kiếm tu ấy là một người tu hành trong hư không có thưc lực rất mạnh, liên tục đi ngang qua các nền văn minh, không có mục đích, để rèn luyện tư tưởng và luyện kiếm.
Lão tổ Hoang Diệm cũng có mắt nhìn người nên không dám chọc ghẹo người ta.
Vốn nghĩ rằng đối phương ở một thời gian ngắn rồi sẽ rời khỏi, ai ngờ, kiếm tu lang thang kia tu luyện kiếm đạo có chứa thuộc tính Hỏa và nhìn trúng thuộc tính Hỏa trên nền văn minh chết Hoang Diệm, định ở lại một khoảng thời gian.
Ban đầu, lão tổ Hoang Diệm còn nhịn, nhưng 1 năm, 10 năm, rồi 1 triệu năm, tên kia vẫn chưa đi. Ông ta bị ép đến đường cùng đành ra tay.
Chẳng ngờ, ông ta đã đánh giá cao thực lực của mình... vừa nói chuyện không hợp cái, kiếm tu lang thang kia đã đánh lão tổ Hoang Diệm bị thương nặng. Nếu không phải ông ta dựa vào một vài khả năng đặc biệt của hỏa chủng thì e rằng đã chết rồi.
Tuy không bị giết, nhưng lão tổ Hoang Diệm cũng bị thương rất nặng. Vì vậy, mới có chuyện ông ta liên tục cám dỗ những yêu nghiệt đỉnh cấp ở các nền văn minh gần đó đến để cắn nuốt trị thương.
Hơn nữa, ông ta không những bị thương rất nặng, còn bị một bộ kiếm trận nhốt lại.
Bộ kiếm trận ấy là do kiếm tu lang thang kia tùy tiện đánh ra, song, qua hơn cả tỷ năm, lão tổ Hoang Diệm dùng đủ mọi cách vẫn không thể phá hủy nó, nên giờ còn bị nhốt ở bên trong.
Giờ phút này, lão tổ Hoang Diệm quả thật có hơi lo lắng, vì kiếm trận đã nhốt ông ta lại. Nếu để cho cậu ta đến trước mặt mình, tuy không đến mức trở thành cái đích cho cậu ta đánh, nhưng cũng chẳng kém là bao!
Lão tổ Hoang Diệm vẫn luôn cẩn thận, không bao giờ chọc những yêu nghiệt đến từ nền văn minh cấp 3, cấp 4 hay mạnh hơn, một lần bị rắn cắn nên tởn suốt đời.
Ông ta chỉ ra tay với những thiên tài đến từ nền văn minh cấp 1 hoặc cấp 2.
Yên tâm, thoải mái, hoành hành, cắn nuốt hơn mười ngàn yêu nghiệt đỉnh cấp, vết thương cũng đã khôi phục được kha khá. Mắt thấy, sắp thoát khỏi lồng giam kiếm trận, ai ngờ...
"Lẽ nào, lão tổ tôi lại thua trong tay một thanh niên chưa tới 30 tuổi ư?", lão tổ Hoang Diệm không cam lòng cực kỳ.
4, 5 tỷ năm qua, chuyện gì mà ông ta chưa trải qua chứ? Sao có thể thua trong tay một tên nhóc chưa đến 30 tuổi được! Tuyệt đối không thể được!
"Hoang Diệm nổ!", sau đó, lão tổ Hoang Diệm chợt hét lên.
Một tiếng hét tràn ngập sát khí, hàng tỷ ngọn lửa như những binh lính nghe thấy mệnh lệnh của tướng quân, lập tức sống dậy.
Ngọn lửa màu vàng kim chợt biến thành một màu đen tuyền. Bên trong mỗi một ngọn lửa đều ẩn chứa khí tức hủy diệt nồng đến kinh người. Vả lại, biển dung nham kia cũng bất chợt cô đặc lại, từ thể lỏng trở nên đặc sệt, y như một đầm lầy dung nham.
Dường như có vô số thanh kiếm Hoang Diệm từ sâu trong địa ngục đang điên cuồng tấn công Tô Minh, tựa như hàng trăm hàng ngàn thanh kiếm cùng xông tới. Nhìn từ xa, nền văn minh chết Hoang Diệm như đều là những luồng kiếm mang bằng lửa màu đen tuyền. Vả lại, chúng còn chỉ tập trung vào một mình Tô Minh, trông cực kỳ khủng bố!
"Ầm, ầm, ầm, ầm...", trên nền văn minh chết Hoang Diệm, biển dung nham vốn đã điên cuồng cuộn trào, giờ nào chỉ là đáng sợ hơn gấp mười lần!
Hết đợt này đến đợt khác, điên cuồng đến khó tin, mỗi một con sóng đều cao cả trăm ngàn mét, thậm chí là hơn. Nếu không phải vì xung quanh nền văn minh chết Hoang Diệm có khe hở đứt gãy địa tầng hư không và hàng triệu trận pháp giam giữ ngăn cản thì những con sóng dung nham kia đã dâng lên tận hư không...
Chương 1002: Thái U Hỏa lấy yếu nuốt mạnh
Hàng ngàn thiên tài yêu nghiệt đứng trên hư không lúc này chỉ có thể nâng cao vị trí ‘xem kịch’ của mình. Sắc mặt ai nấy đều trắng bệch, vô cùng kinh hãi. Dòng nham thạch bùng phát đúng là quá khủng khiếp. Đừng nói là chạm vào nó, ngay cả đứng gần nền văn minh chết Hoang Diễm một chút cũng như bị khí tức thiêu đốt của ngọn lửa và khí tức ăn mòn của nó làm cháy cả nội tạng.
Đồng thời lúc này, có thể nhìn thấy rõ…
“Xoẹt, xoẹt, xoẹt…”, bia Huyền Diệu có sức phòng ngự tuyệt đối xung quanh Tô Minh gầm rú một tiếng rồi xuất hiện vô số vết nứt kéo dài trên thân bia.
Xem ra, bia Huyền Diệu có thể bị nham thạch màu đen vô tận nuốt trọn bất cứ lúc nào.
Bia Huyền Diệu không ngừng rung lắc như sắp vỡ tung.
Lúc này hàng ngàn ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Tô Minh, có cả sự mong đợi và căng thẳng. lúc này không thể nghịch thiên nữa chăng? Thích thật! Nhìn Tô Minh hết lần này đến lần khác nghịch thiên, sức mạnh ngoài sức tưởng tượng đúng là ghen tỵ chết đi được. Bây giờ thì chết chắc rồi chăng? Đúng là không thể đợi được….
Nhưng…
Sắc mặt Tô Minh vẫn không biến đổi, không hề biết thế nào là sợ hãi.
Đã thế anh còn cười, nói: “Lão già kia! Thoạt nhìn thì ông như phẫn nộ nhưng trên thực tế thì đang vô cùng hoảng loạn. Tâm ý của ông không ổn rồi. Tôi chưa ra tay mà ông đã loạn cả lên rồi”.
Trong lúc nói, Tô Minh không những không lùi về sau mà còn lao về trước với tốc độ nhanh vô cùng.
Có thể thấy bước chân vô cùng nhanh…
Còn bia Huyền Diệu thoạt nhìn không thể trụ nổi nhưng trên thực tế nó vẫn trụ được.
Bia Huyền Diệu có bị tổn thất nặng đến mấy thì trong chớp mắt vẫn có thể phục hồi, giống như con gián đánh mãi không chết.
Khả năng tự phục hồi đó khiến nhiều người không tin, họ cảm giác con ngươi của mình như sắp nhảy ra ngoài.
Sau mấy hơi thở, Tô Minh đi đến phía dưới 1500 mét.
Được một nửa rồi…
“Chết tiệt! Thằng nhóc này! Mày ép tao quyết sống chết với mày đúng không?”, lão tổ Hoang Diệm đâu chỉ hoảng loạn? Lúc này ông ta đầy vẻ sợ hãi và kiêng kị. Ông ta đã xuống dưới 1500 mét, đúng là kinh khủng. Ông ta hiểu rõ điều này có nghĩa là gì…
“Từ lúc tôi đến và từ lúc ông định nuốt trọn tôi, lẽ nào không phải là quyết sống chết rồi sao? Còn lựa chọn thứ hai sao?”, Tô Minh cười hỏi, bia Huyền Diệu bị tổn thất mười lần thì ngay lập tức lại khôi phục được mười lần…
Và cứ rơi vào trạng thái tuần hoàn như này.
Rõ ràng bia Huyền Diệu cũng sắp đến cực hạn và không trụ nổi nữa.
Tô Minh thoắt một cái đã thu bia Huyền Diệu vào trong cơ thể.
Tầng phòng ngự thứ hai cũng vỡ.
“Ha ha ha… Thằng nhóc, không trụ nổi nữa rồi hả?”, lão tổ Hoang Diệm thở phào nhẹ nhõm, dường như thấy yên tâm hơn nhiều: “Vẫn còn đủ một tầng phòng ngự nữa, lão tổ đợi mày ở đó”.
Vỡ hay rách đều tốt cả!
Tiếp theo vẫn còn 1500 mét nữa, chỉ dựa vào tầng phòng ngự thứ ba của Tô Minh? Lão tổ nói với giọng điệu không khách khí.
Trên không trung có không ít yêu nghiệt siêu cấp cũng thở phào nhẹ nhõm. Có yêu nghiệt đến đâu thì cũng có cực hạn, phải không? Không thể hết lần này đến lần khác làm chấn động quan niệm võ đạo của mọi người chứ?
Nhưng…
“Phòng ngự đến giờ cũng kha khá rồi. Tiếp theo tôi sẽ không phòng ngự nữa”, Tô Minh cười nói với vẻ bỡn cợt.
Ý gì đây?
Lão tổ Hoang Diệm cũng không hiểu lắm.
Hàng ngàn thiên tài yêu nghiệt trên không trung cũng không hiểu.
Lẽ nào, không phải Tô Minh dựa vào phòng ngự tầng ba và cũng là tầng phòng ngự cuối cùng sao? Đây giống như áo giáp được tạo thành từ vô số đường kiếm ý và kiếm quang mà?
Vẫn còn có thể trông đợi vào cái khác sao?
“Thằng nhóc! Đừng giả vờ nữa… Lão tổ này không dễ hù dọa thế đâu”, giọng nói của lão tổ Hoang Diệm lớn hơn, ầm ầm như sấm.
Nhưng giọng nói của ông ta càng lớn thì Tô Minh càng có thể cảm nhận được sự hoảng loạn của ông ta.
Nói ra cũng buồn cười thật.
Thật ra thực lực của lão tổ Hoang Diệm không hề yếu. Nếu đánh đơn thì Tô Minh nghĩ, chắc chắn mình không phải là đối thủ của ông ta, thậm chí còn kém xa. Như vậy chứng tỏ ông già này rất mạnh, có thể xứng danh ‘lão quái vật siêu cấp’ rồi.
Nhưng tâm ý của đối phương chẳng khác nào chuột nhắt?
Ông ta nhát từ trong tận xương tủy!
“Thái U Hỏa! Ra đi!”, Tô Minh cũng không giấu diếm mà thản nhiên nói.
Thoắt cái một tấm màn hình ngọn lửa xuất hiện bao trùm xung quanh Tô Minh.
Tấm màn màu tím thuần túy.
Nhưng điều này không quan trọng. Quan trọng là sau khi Thái U Hỏa xuất hiện thì nó xông về phía nham thạch màu đen đang cuồn cuộn với khí tức điên cuồng, sát ý sục sôi, giống như bị mất phương hướng. Nhưng rồi lại yên tĩnh trở lại, sau khi cảm nhận được Thái U Hỏa thì không hề có ý thù địch gì.
“Thằng khốn! Mày… Mày…”, giọng nói lão tổ Hoang Diệm run rẩy: “Đây là lửa gì vậy?”
Thông thường mà nói, nếu lửa mạnh gặp lửa yếu thì chắc chắn sẽ nuốt trọn được.
Kể cả là những ngọn lửa cùng cấp bậc thì khi đại chiến cũng sẽ quyết trận sống còn.
Nhưng hiện giờ…
Kể cả lão tổ Hoang Diệm cố ý dùng đến ngọn lửa Hoang Diệm để tấn công ngọn lửa màu tím xuất hiện đột ngột xung quanh Tô Minh thì lại không có tác dụng gì.
Ngọn lửa Hoang Diệm như mất kiểm soát.
“Nó có tên là Thái U Hỏa!”, Tô Minh cố ý nói: “Nó không mạnh lắm đâu, chỉ ở cấp bậc Tiên Hỏa, còn lâu mới bằng lửa Hoang Diệm. Nhưng ngọn lửa của tôi có thiên phú đặc biệt, chính là nuốt trọn”.
Đúng là nuốt trọn.
Nhưng chỉ là nuốt trọn cũng không có gì to tát. Bởi vì phần lớn lửa có cấp bậc lớn thì đều có thuộc tính này.
Nuốt trọn là đặc điểm rất thường gặp.
Nhưng thuộc tính nuốt trọn của Thái U Hỏa khác với những ngọn lửa khác, lửa khác chỉ toàn kiểu mạnh nuốt yếu.
Còn Thái U Hỏa lại yếu nuốt mạnh!
Đúng là lần đầu nghe thấy…
Chương 1003: Tô Minh đại chiến lão tổ Hoang Diệm
Lấy yếu nuốt mạnh, không phải là lừa người thì là gì?
Nhưng cái này từ đâu mà ra? Chính là nhờ có kho tàng huyết mạch.
Nói cho cùng, Thái U Hỏa có một ‘sân sau’ rất vững chắc, kho tàng huyết mạch chỉ cần tiếp sức một chút là được.
Vì có thuộc tính lấy yếu nuốt mạnh nên ngay lúc Tô Minh đặt chân đến nền văn minh chết Hoang Diệm thì anh đã ngầm dùng Thái U Hỏa để nuốt trọn hỏa vận trong nền văn minh chết Hoang Diệm.
Hỏa vận là phần nòng cốt và tinh hoa nhất của ngọn lửa. Hỏa vận cộng với quy luật Hỏa Đạo thì có thể tổ hợp thành một loại lửa vô cùng khủng khiếp.
Tô Minh dùng Thái U Hỏa để nuốt trọn nên cảm thấy rất vui nhưng anh vẫn giấu mà không thể hiện ra.
Bởi vì khi lão tổ Hoang Diệm biết được thì sẽ cố ý thu lại hỏa vận, như vậy chẳng phải sẽ rất đáng tiếc sao?
Tô Minh hết lần này đến lần khác công kích, đặc biệt là lúc xuống dưới anh cũng công kích lão tổ Hoang Diệm cũng là cố ý.
Khi ức hiếp theo kiểu đó thì lão tổ Hoang Diệm quả nhiên rất phẫn nộ, bất chấp tất cả mà dùng tất cả hỏa vận và quy luật Hỏa Đạo trong nền văn minh chết Hoang Diệm.
Và rồi Thái U Hỏa đã nuốt trọn tất cả.
Đúng là đã quá đi!
Lúc này, mặc dù Thái U Hỏa vẫn ở cấp bậc Tiên Hỏa nhưng cũng là Tiên Hỏa đỉnh phong. Chỉ cần một bước nhỏ nữa là có thể bước vào cấp bậc Bất Diệt Hỏa trong truyền thuyết, còn có thể so sánh được với Hồng Mông Hỏa của Huyền Diễm Thiên Lan.
Nhưng kể cả là Thái U Hỏa đạt đến cấp bậc Bất Diệt Hỏa thì trên thực tế vẫn không bằng Hoang Diệm. Phải nói rằng cấp bậc của Hoang Diệm quá cao.
Vậy thì, nếu cấp bậc đã không bằng, tại sao đến giờ Hoang Diệm vẫn không tấn công Thái U Hỏa? Ngay cả lão tổ Hoang Diệm cố dùng cũng không được?
Lý do rất đơn giản! Khi Tô Minh cố ý công kích thì Thái U Hỏa không những nuốt trọn vô số hỏa vận của Hoang Diệm khiến cho Thái U Hỏa giống được Hoang Diệm tầm bảy phần. Hơn nữa, Tô Minh còn lĩnh ngộ được rất nhiều quy luật Hoang Diệm trong nền văn minh chết Hoang Diệm. Trong vòng một tiếng, anh đã lĩnh ngộ được quy luật Hoang Diệm ở cấp bậc Thất Đoạn.
Đúng là vô cùng khủng khiếp! Không còn cách nào khác! Tô Minh vốn đã có thần hồn khủng khiếp, cộng với việc bản thân anh vốn đã có Tiên Tắc Trường Hà, hiểu đủ tiên tắc, dưới sức chồng chéo nên chưa đầy một tiếng anh đã lĩnh ngộ được quy luật Hoang Diệm Thất Đoạn là hoàn toàn có thể.
Quy luật Hoang Diệm Thất Đoạn không phải quá mạnh nhưng khi nó kết hợp hoàn toàn với Thái U Hỏa thì có hiệu quả vô cùng mạnh.
Lần này thì hay rồi.
Lấy giả làm loạn cái thật!
Dường như Thái U Hỏa đã thật sự trở thành Hoang Diệm rồi.
Vì vậy…
Đối mặt với đồng loại, ngọn lửa vô tận đó không tấn công Thái U Hỏa và Tô Minh được bao trùm trong Thái U Hỏa cũng là bình thường.
Tất nhiên, đây cũng là cách ức hiếp lão tổ Hoang Diệm không thể thoát ra được.
Không thể thoát ra được mà điều khiển từ xa thì vẫn kém, sức khống chế cũng yếu đi nhiều. Nếu không thì lão tổ Hoang Diệm hoàn toàn có thể ở trạng thái tự do điều khiển Hoang Diệm để tấn công Thái U Hỏa.
Nhưng lúc này lão tổ Hoang Diệm lại bị khóa chặt và còn bị thương nặng.
Không ức hiếp ông thì ức hiếp ai? Có tức không?
Trong chớp mắt, Tô Minh cất bước chân như đi dạo, dường như giẫm lên bậc thang gì đó đi xuống bên dưới, vô cùng ung dung.
Cảnh tượng này đúng là kinh hãi, khiến cho hàng ngàn yêu nghiệt trên không trung đều bị dọa chết khiếp.
“Không! Không! Lão tổ không tin!”, lão tổ Hoang Diệm như phát điên, phẫn nộ, kinh hãi đến mất kiểm soát. Ông ta dùng hết sức gào hét, trong lúc gào hét ông ta vẫn có chút không cam tâm, vẫn dùng sức tấn công Tô Minh được bao trùm trong Thái U Hỏa.
Nhưng mọi thứ đều vô hiệu!
Vẫn không có tác dụng gì!
Làm gì có cái lý tự mình giơ tay lên đánh mình!
Đúng là quá tuyệt vọng!
“Vì vậy! Ông già kia, tôi đến đây! Nói là làm, đúng thế không?”, Tô Minh tiếp tục đi xuống, đã đến gần vị trí lão tổ Hoang Diệm bị giam cầm.
“A…! Không…!”, lão tổ Hoang Diệm chỉ biết gào thét tuyệt vọng và phẫn nộ.
Rất nhanh…
Tô Minh đã làm được. Trước mặt anh là một bục cao.
Trên bục cao là những kiếm trụ. Kiếm trụ giống như lan can sắt trong nhà tù, so le ngang dọc, xếp ngay ngắn thành hình một chiếc lồng.
Một chiếc lồng kiếm đạo, một chiếc lồng kiếm trận.
Trong chiếc lồng đó là một lão quái vật nhe răng giơ vuốt lên. Lão quái vật ăn mặc rách rưới, tóc tai màu đỏ. Từ xa nhìn lại cứ như ngọn lửa màu đỏ đang cháy, toàn thân đều là những đốm lửa. Trong đôi mắt già nua đều là những nhãn hỏa đạo.
Mặt ông lão này khá khủng khiếp, từ xa nhìn lại dường như một người bị trọng thương, rất nhiều vết kiếm trên mặt mà không hồi phục được.
Ngoài ra, ông lão bị mất một cánh tay, những vết xước ở mép kiếm cho thấy ông lão từng bị kiếm chém đứt cánh tay.
Tất nhiên, những điều này không quan trọng. Quan trọng là Tô Minh có thể cảm nhận rõ, ông lão là một hỏa chủng.
Hỏa chủng thuần túy!
Tất cả những thứ như hình người, linh trí, cánh tay hay chân, mặt mày dữ tợn đều giống với ảo giác nhiều hơn.
Thần hồn của Tô Minh quá mạnh nên vừa nhìn là có thể nhìn ra.
Trong mắt người khác, ông lão này chỉ là ông lão. Nhưng trong mắt Tô Minh thì ông lão là một hỏa chủng. Hơn nữa trong hỏa chủng còn sót lại kiếm ý khủng khiếp!
“Bất Diệt Hỏa đỉnh phong?”, Tô Minh đã đoán ra được cái gì cụ thể trong hỏa linh của lão tổ Hoang Diệm.
Đúng là ngoài chút tưởng tượng.
Cũng có chút mừng rỡ!
Chương 1004: Nuốt trọn ngục tù kiếm trận
Kể cả là Hồng Mông Hỏa trên thực tế có lẽ vẫn chưa được Huyền Diễm Thiên Lan nắm bắt và kích hoạt hoàn toàn. Vì vậy, cũng chưa đạt đến cấp bậc Bất Diệt Hỏa đỉnh phong, chỉ ở hậu kỳ mà thôi.
Nói cách khác, Hoang Diệm còn mạnh hơn cả Hồng Mông Hỏa hiện giờ.
Hơn nữa, nếu như đoán không sai, nếu không phải vì bị kiếm ý đánh trọng thương thì chỉ e Hoang Diệm không chỉ dừng lại ở cấp bậc Bất Diệt Hỏa đỉnh phong, không khéo còn có thể lên đến cấp bậc Thủy Nguyên Hỏa.
Một khi đạt đến cấp bậc Thủy Nguyên Hỏa, cũng coi như phản phác quy chân rồi. Dường như lửa không còn là lửa mà lên một hình thái cao hơn.
Liên quan đến Thủy Nguyên Hỏa, Tô Minh cũng chỉ hiểu một chút trong trí nhớ võ đạo tiền kiếp thôi. Bất luận là kiếp trước hay kiếp này thì đều chưa tận mắt nhìn thấy.
“Thật đáng mừng! Sau khi Thái U Hỏa nuốt trọn lão già này thì chắc sẽ tăng thêm bậc nữa”, Tô Minh đã cảm nhận được sự phấn khích của Thái U Hỏa. Có thể không phấn khích không? Thái U Hỏa đã đến cực hạn của Tiên Hỏa rồi, thiếu chút nữa là có thể lên đến Bất Diệt Hỏa, có chút không thể đợi được…
Nhưng Tô Minh rất nhẫn nại, rất điềm tĩnh. Anh nhìn về phía lồng kiếm đang bao trùm ở đằng kia.
Một chiếc lồng kiếm đạo được tạo nên bởi kiếm trụ.
“Chỉ e là cũng một tỷ năm rồi. Kiếm trụ được hình thành từ kiếm ý. Mấy tỷ năm nay kiếm ý không tan, vẫn có thể tạo thành kiếm trụ. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ai dám tin?”, Tô Minh lẩm bẩm, vô cùng chấn động.
Kiếm ý của Tô Minh cũng rất mạnh, đã ở Cửu Đoạn đỉnh phong, có thể nói là đỉnh cao của kiếm đạo rồi.
Nhưng anh cũng rõ, nếu như mình dùng kiếm ý để tạo thành kiếm trụ thì có thể làm được. Hao tốn sức lực cũng có thể tạo thành một ‘ngục tù’ kiếm trụ nhưng chỉ e cái này cũng không thể giam cầm được cường giả như lão tổ Hoang Diệm.
Đừng nói là giam cầm lão tổ Hoang Diệm, ngay từ khi bắt đầu hình thành đến giờ mà có thể kiên trì được một chục triệu năm đã là mạnh lắm rồi, chứ đừng nói là mấy tỷ năm.
Một câu nói, nhà tù kiếm trụ này khiến Tô Minh đột nhiên cảm thấy kiếm đạo và kiếm ý của mình thật nhỏ bé.
“Lão già này! Có thể nói nhà tù kiếm trụ này là do ai để lại không?”, Tô Minh thản nhiên hỏi: “Ông trả lời đi, tôi có thể cho ông được chết vui vẻ”.
“Ha ha…”, lúc này lão tổ Hoang Diệm đối mặt với Tô Minh. Trong lúc sống chết nằm trong tay Tô Minh thì ông ta vẫn có thể bình tĩnh lại. Đôi mắt hõm sâu, màu đỏ đen trầm đục nhìn chằm chằm vào Tô Minh, cười ha hả, chế giễu: “Mày cũng xứng để biết sao? Một cái nhìn của kiếm tu cũng có thể giết mày một trăm lần rồi! Cùng là kiếm tu, mày xách giày cho người ta cũng không được”.
Tô Minh nghe thấy vậy mà không hề tức giận.
Đúng vậy! Anh không có thay đổi cảm xúc gì!
“Không nói ư?”, Tô Minh nhếch mày, hỏi lại.
“Thằng khốn! Mày nói xem?”, lão tổ Hoang Diệm hừ lạnh một tiếng, nói: “Muốn chém muốn giết thì tùy”.
Xem ra, dường như lão tổ Hoang Diệm không thèm phản kháng nữa.
Ông ta đã chấp nhận số phận.
Nhưng trên thực tế, lúc này lão tổ Hoang Diệm đang thầm tính kế, định một đòn tấn công. Mặc dù bị giam trong kiếm trận, lại bị thương nặng nên không phát huy được thực lực nhưng cũng không thể bó tay chịu chết.
Lúc cần phản kháng thì vẫn nên phản kháng, ngộ nhỡ thành công thì sao?
Tất nhiên, có thể khiến thằng nhãi này buông lỏng cảnh giác là tốt nhất.
“Không vội!”, nhưng điều khiến lão tổ Hoang Diệm và hàng ngàn ánh mắt ở đây kinh ngạc là Tô Minh lắc đầu rồi khoanh chân ngồi xuống phía trước ngục tù kiếm trận đó.
Cảnh tượng này đúng là kỳ dị!
Tô Minh định làm gì thế kia?
Lẽ nào anh định tu luyện bây giờ sao?
“Mày định… Định làm gì cái ngục tù kiếm trận này?”, lão tổ Hoang Diệm không hiểu, sau đó là kinh ngạc, rồi lại ha ha cười lớn, điệu cười đầy nham hiểu, cười đến nỗi rơi nước mắt: “Ha ha ha… Này chàng trai! Mày cũng ảo tưởng quá đấy! Đúng vậy! Cái kiếm trận giam cầm tao rất mạnh, vô cùng mạnh, kiếm ý trong đó cũng vô cùng mạnh. Nếu như thật sự có thể nuốt trọn được nó thì sẽ có được rất nhiều lợi ích. Nhưng làm người thì điều quan trọng nhất là biết mình là ai. Mày cũng không cần phải ngu ngốc như thế chứ? Buồn cười chết đi được”.
Lão tổ Hoang Diệm đúng là cười chế giễu từ tận đáy lòng.
Ngục tù kiếm trận này mà dễ đánh vậy sao?
Nếu dễ như vậy thì mấy chục năm qua, lão tổ Hoang Diệm dùng bao nhiêu thủ đoạn thì đã phá được từ lâu rồi?
Có nằm mơ ông ta cũng muốn mình được tự do.
Nhưng kết quả là, đến giờ ông ta vẫn bị giam ở đây, thậm chí sự tồn tại của kiếm trận này còn thôi thúc kiếm ý sát đạo quyết liệt trong cơ thể khiến vết thương của ông ta không thể khỏi được. Không nói cũng rõ ngục tù kiếm trận này mạnh đến mức nào? Chỉ e đó ở cấp bậc không thể tưởng tượng nổi… Tô Minh lại định có ý đồ với nó? Đúng là nực cười.
“Lão tổ hy vọng mày thật sự có thể phá được thành công ngục tù kiếm trận này, vậy thì lão tổ sẽ thoát được. Lúc đó ai bóp chết ai cũng không biết được đâu”, lão tổ Hoang Diệm nhe răng cười, nói.
Ông ta bị ngục tù kiếm trận giam cầm, Tô Minh có thể đứng bên ngoài ra tay giết chết ông ta, điều này không hề khó.
Nhưng ngộ nhỡ Tô Minh thật sự có thể nuốt trọn ngục tù kiếm trận này thì sao, ha ha… Vậy thì ông ta có thể thoát ra ngoài rồi. Chỉ cần có thể thoát ra thì thực lực ngay lập tức sẽ được khôi phục lại.
Đến lúc đó, khì khì…
Chương 1005: Nuốt trọn được kiếm nguyên
Vì vậy, từ tận đáy lòng lão tổ Hoang Diệm vẫn thật sự hy vọng Tô Minh có thể thành công. Tiếc rằng đây chỉ là ảo tượng không đúng với thực tế mà thôi.
Trên thực tế, để an toàn Tô Minh vẫn chọn cách giết chết lão tổ Hoang Diệm trước rồi mới nhòm ngó đến ngục tù kiếm trận kia. Như vậy chẳng phải tốt hơn sao?
Nhưng Tô Minh chắc chắn, kiếm ý sát đạo còn sót lại trong cơ thể lão tổ Hoang Diệm có cùng nguồn gốc với ngục tù kiếm trận, như mối quan hệ giữa chìa khóa và ổ khóa.
Nếu như giết chết lão tổ Hoang Diệm thì những kiếm ý sát đạo trong người ông ta cũng sẽ biến mất. Lúc đó ngộ nhỡ cả ngục tù kiếm trận cũng bị ảnh hưởng thì không hay rồi.
Tô Minh muốn có được ngục tù kiếm trận hoàn chỉnh để mang lại tất cả lợi ích cho mình.
Anh không muốn bỏ qua bất cứ chút nào.
Còn khi lão tổ Hoang Diệm thoát ra được ngoài thì Tô Minh có gặp nguy hiểm không? Ha ha… Thật sự có thể nuốt trọn được ngục tù kiếm trận này thì đến lúc đó còn phải sợ ông ta thoát ra sao? Đúng là nực cười!
Tô Minh ngồi khoanh chân trước ngục tù kiếm trận.
Trước tiên anh để bản thân mình thật thoải mái, đồng thời điều khiển bia Huyền Diệu làm phòng ngự cho mình, đề phòng trong lúc quan trọng lão tổ Hoang Diệm đánh lén. Một bia Huyền Diệu là đủ rồi, lão tổ Hoang Diệm bị nhốt trong đó không thể khiến cả Hoang Diệm ra tay được. Chỉ dựa vào thủ đoạn của một mình lão tổ Hoang Diệm thì không thể nào phá được phòng ngự của bia Huyền Diệu.
Vì vậy Tô Minh chỉ để ý đến ngục tù kiếm trận.
Đầu tiên là thăm dò.
“Ù!”, kiếm ý kiếm âm.
Tô Minh giơ ngón tay lên, chính là một đường kiếm ý kiếm âm, cộng hưởng với ngục tù kiếm trận ở phía trước…
Đây là một cách thăm dò, giống như dùng máy dò đi dò thử mọi thứ.
Nhưng lúc này sắc mặt Tô Minh tái nhợt, khóe miệng có máu tươi, không ngờ bị nuốt ngược lại.
Cũng may là có kiếm tâm, có kho tàng huyết mạch, vết thương ban nãy được hồi phục ngay lập tức. Nhưng Tô Minh vẫn thấy khó thở, vẫn thấy chấn động.
Kiếm ý Cửu Đoạn đỉnh phong còn là Thiên Vẫn Kiếm ý đặc biệt đều không đủ tư cách để thăm dò kiếm ý trong mỗi cây kiếm trụ trong ngục tù kiếm trận này?
Quá đáng sợ!
“Theo như ký ức võ đạo ở kiếp trước, kiếm ý sau khi lên được Cửu Đoạn thì ngưng tụ thành kiếm nguyên. Kiếm nguyên cũng có Cửu Đoạn. Trong kiếm trụ trước mặt có kiếm nguyên, tuyệt đối không phải là loại đơn giản, không khéo lại là kiếm nguyên Nhị Đoạn”, Tô Minh phán đoán.
Trên kiếm ý Cửu Đoạn lại có thể đột phá, đó chính là kiếm nguyên.
Tất nhiên kiếm nguyên phải mạnh hơn kiếm ý rất nhiều lần…
Về bản chất thì kiếm nguyên và kiếm ý là một hệ thống kiếm đạo. Giống như một người chạy bộ, một người lái xe. Chạy càng nhanh nhưng cũng khó mà so được với ô tô. Kiếm ý Cửu Đoạn như một người chạy bộ 100 mét trong 9 giây, đây đã là cực hạn rồi. Nhưng cực hạn cũng chỉ có hơn 9 giây. Còn kiếm nguyên giống như lái xe, tùy ý cũng có thể lái 100 mét trong 5 hoặc 6 giây. Thậm chí, kiếm nguyên đẳng cấp kể cả là Nhất Đoạn thì cũng giống như lái xe đẳng cấp, lái 100 mét thì cũng chỉ cần 3 giây, thậm chí 2 giây là xong.
Vì vậy, độ mạnh của kiếm nguyên là thứ mà kiếm ý không thể so được.
Một khi lĩnh ngộ được kiếm nguyên, tu luyện được kiếm nguyên, kiếm đạo hiển thần, kiếm đạo pháp tương, kiếm đạo bất diệt thể trong truyền thuyết thì đều có thể thử tu luyện. Nói tóm lại, một khi lĩnh ngộ được kiếm nguyên thì nền văn minh cấp hai không thể chứa nổi, chí ít cũng phải từ nền văn minh cấp ba.
Ban nãy Tô Minh thử thăm dò kiếm trụ trong ngục tù kiếm trận trước mặt, và anh đã có chuẩn bị sẵn tâm lý. Nhưng nào ngờ vẫn đánh giá thấp. Kiếm ý ở trong những kiếm trụ này căn bản không phải là kiếm ý, thật sự là kiếm nguyên, hơn nữa chí ít còn là kiếm nguyên Nhị Đoạn.
“Ha ha… Thằng khốn! Cảm thấy thế nào? Đúng là không biết lượng sức mình”, nhìn thấy Tô Minh bị nuốt trọn ngược lại, tiếng cười của lão tổ Hoang Diệm càng lớn hơn. Ông ta cảm thấy rất vui sướng. Tất nhiên, từ tận đáy lòng cũng có chút thất vọng và tiếc nuối. Nói cho cùng thì ông ta vẫn hy vọng có kỳ tích xảy ra. Ngộ nhỡ Tô Minh thật sự làm được thì chẳng phải là ông ta có thể thoát ra sao? Tiếc rằng thế gian này làm sao có nhiều kỳ tích xuất hiện đến thế?
Tô Minh không lên tiếng.
Đồng thời lúc này…
Ở trên không trung, trên bầu trời của nền văn minh chết Hoang Diễm đột nhiên xuất hiện…
Từng đường kiếm bay hiếm thấy sắc bén, chí ít cũng phải ở cấp bậc tổ khí sơ kỳ đột nhiên giáng xuống.
Trên kiếm bay đó có người.
Những người này đều là kiếm tu.
Trong chớp mắt có khoảng hơn trăm…
Những kiếm tu này không hề yếu, phải nói là vô cùng mạnh.
Hơn trăm kiếm tu vô cùng trẻ, chỉ tầm mấy triệu tuổi, phần lớn đều ở cảnh giới Tiên Tôn tầng bảy tầng tám.
Còn mấy kiếm tu lớn tuổi hơn chút, có người tầm mấy chục triệu thậm chí là mấy trăm triệu tuổi và kiếm tu trung niên thì mạnh hơn, đều đạt đến cảnh giới bán bộ Tiên Đế thậm chí là Tiên Đế tầng ba tầng năm.
Khiến mọi người kinh ngạc nhất vẫn là người trung niên tướng mạo bình thường dẫn đầu trong đám người đó, ở cảnh giới Tiên Đế tầng sáu.
Hai bên người đàn ông trung niên đó là một nam một nữ vô cùng trẻ.
Cô gái trẻ có nhan sắc khá xinh nhưng rất kiêu ngạo và lạnh lùng, vô cùng quý phái, đúng kiểu lạnh lùng không coi ai ra gì. Cô ta cầm một thanh kiếm trong tay, mặc váy trắng, trông như kiếm tiên áo trắng. Cô ta mới bảy triệu tuổi mà đã ở cấp bậc bán bộ Tiên Đế, đúng là khủng khiếp!
Người con trai kia với thân hình thẳng đứng, mặt không có thần sắc, cũng lạnh lùng cao ngạo, khí chất như cây kiếm vừa rút ra khỏi bao kiếm. Người này vừa nhìn một cái mà khiến người khác cảm thấy tim và con ngươi của mình như bị kiếm đạo chém nát. Người con trai này tám triệu tuổi, cảnh giới Tiên Đế. Đúng vậy! Cảnh giới Tiên Đế thực thụ, mà còn ở tầng hai nữa.
Vả lại, ý chí văn minh của nền văn minh chết Hoang Diệm chính là một viên hỏa chủng. Thường thì, hỏa chủng sẽ không có trí khôn. Nhưng khoảng 4 tỷ năm trước, vì một lần ngoài ý muốn mà nền văn minh chết Hoang Diệm xui xẻo gặp phải hai cao thủ đỉnh cấp. Hai người này mạnh cỡ nào? Đáp án là mạnh đến vượt ngoài sức tưởng tượng... Dù sao thì cũng là cấp bậc mà một nền văn cấp 3 không thể bì nổi.
Hai cao thủ đỉnh cấp ấy đánh nhau trong một khoảng hư không gần nền văn minh chết Hoang Diệm, gây ra hậu quả rất nghiệm trọng. Vả lại, cả hai cũng không để ý đến việc có ảnh hưởng hay liên lụy tới nền văn minh chết Hoang Diệm hay không. Dù sao, ở trong mắt cao thủ đỉnh cấp, nền văn minh cấp ba chỉ như một con kiến, có sống hay chết thì liên quan gì đến họ?
Thế nên... nền văn minh chết Hoang Diệm đã bị khí thế chiến đấu giữa hai cao thủ đỉnh cấp ấy lan đến suýt nữa thì nổ tung, mà mấy ngàn tỷ tu giả võ đạo, yêu quái, yêu thú... trên nền văn minh này đều chết hết.
Nền văn minh chết Hoang Diệm cũng trở thành một nền văn minh chết!
Đây vốn là một ký ức đau đớn, nhưng với ý chí văn minh thì đó lại là nhân họa được phúc, vì toàn bộ nền văn minh cũng không có hoàn toàn vỡ vụn, ông ta vẫn còn sống. Vả lại, do mấy ngàn tỷ sinh linh chết đi mà tản ra vô cùng vô tận linh khí và sinh mệnh lực bồi hồi trên bề mặt nền văn minh, đã bị ý chí văn minh chậm rãi chủ động và bị động hấp thu.
Càng về sau, cuối cùng ý chí văn minh đã sinh ra trí khôn, lấy tên là lão tổ Hoang Diệm.
Nói ngắn lại là lão tổ Hoang Diệm đã cắn nuốt hết mấy ngàn tỷ sinh linh trên nền văn minh chết Hoang Diệm mới có được tư tưởng.
Lão tổ Hoang Diệm có trí khôn, vốn định tu luyện tiếp, ít nhất cũng phải học được một số võ kỹ, sau đó, phá vỡ gông xiềng, dạo chơi hư không, đạt được tự do, đi lên đỉnh võ đạo.
Ông ta đã lên kế hoạch xong hết, nhưng, khoảng 3,7 tỷ năm trước lại đổ sông đổ biển. Nền văn minh chết Hoang Diệm lại nghênh đón cao thủ đến từ vực ngoại, một kiếm tu lang thang trong hư không.
Kiếm tu ấy là một người tu hành trong hư không có thưc lực rất mạnh, liên tục đi ngang qua các nền văn minh, không có mục đích, để rèn luyện tư tưởng và luyện kiếm.
Lão tổ Hoang Diệm cũng có mắt nhìn người nên không dám chọc ghẹo người ta.
Vốn nghĩ rằng đối phương ở một thời gian ngắn rồi sẽ rời khỏi, ai ngờ, kiếm tu lang thang kia tu luyện kiếm đạo có chứa thuộc tính Hỏa và nhìn trúng thuộc tính Hỏa trên nền văn minh chết Hoang Diệm, định ở lại một khoảng thời gian.
Ban đầu, lão tổ Hoang Diệm còn nhịn, nhưng 1 năm, 10 năm, rồi 1 triệu năm, tên kia vẫn chưa đi. Ông ta bị ép đến đường cùng đành ra tay.
Chẳng ngờ, ông ta đã đánh giá cao thực lực của mình... vừa nói chuyện không hợp cái, kiếm tu lang thang kia đã đánh lão tổ Hoang Diệm bị thương nặng. Nếu không phải ông ta dựa vào một vài khả năng đặc biệt của hỏa chủng thì e rằng đã chết rồi.
Tuy không bị giết, nhưng lão tổ Hoang Diệm cũng bị thương rất nặng. Vì vậy, mới có chuyện ông ta liên tục cám dỗ những yêu nghiệt đỉnh cấp ở các nền văn minh gần đó đến để cắn nuốt trị thương.
Hơn nữa, ông ta không những bị thương rất nặng, còn bị một bộ kiếm trận nhốt lại.
Bộ kiếm trận ấy là do kiếm tu lang thang kia tùy tiện đánh ra, song, qua hơn cả tỷ năm, lão tổ Hoang Diệm dùng đủ mọi cách vẫn không thể phá hủy nó, nên giờ còn bị nhốt ở bên trong.
Giờ phút này, lão tổ Hoang Diệm quả thật có hơi lo lắng, vì kiếm trận đã nhốt ông ta lại. Nếu để cho cậu ta đến trước mặt mình, tuy không đến mức trở thành cái đích cho cậu ta đánh, nhưng cũng chẳng kém là bao!
Lão tổ Hoang Diệm vẫn luôn cẩn thận, không bao giờ chọc những yêu nghiệt đến từ nền văn minh cấp 3, cấp 4 hay mạnh hơn, một lần bị rắn cắn nên tởn suốt đời.
Ông ta chỉ ra tay với những thiên tài đến từ nền văn minh cấp 1 hoặc cấp 2.
Yên tâm, thoải mái, hoành hành, cắn nuốt hơn mười ngàn yêu nghiệt đỉnh cấp, vết thương cũng đã khôi phục được kha khá. Mắt thấy, sắp thoát khỏi lồng giam kiếm trận, ai ngờ...
"Lẽ nào, lão tổ tôi lại thua trong tay một thanh niên chưa tới 30 tuổi ư?", lão tổ Hoang Diệm không cam lòng cực kỳ.
4, 5 tỷ năm qua, chuyện gì mà ông ta chưa trải qua chứ? Sao có thể thua trong tay một tên nhóc chưa đến 30 tuổi được! Tuyệt đối không thể được!
"Hoang Diệm nổ!", sau đó, lão tổ Hoang Diệm chợt hét lên.
Một tiếng hét tràn ngập sát khí, hàng tỷ ngọn lửa như những binh lính nghe thấy mệnh lệnh của tướng quân, lập tức sống dậy.
Ngọn lửa màu vàng kim chợt biến thành một màu đen tuyền. Bên trong mỗi một ngọn lửa đều ẩn chứa khí tức hủy diệt nồng đến kinh người. Vả lại, biển dung nham kia cũng bất chợt cô đặc lại, từ thể lỏng trở nên đặc sệt, y như một đầm lầy dung nham.
Dường như có vô số thanh kiếm Hoang Diệm từ sâu trong địa ngục đang điên cuồng tấn công Tô Minh, tựa như hàng trăm hàng ngàn thanh kiếm cùng xông tới. Nhìn từ xa, nền văn minh chết Hoang Diệm như đều là những luồng kiếm mang bằng lửa màu đen tuyền. Vả lại, chúng còn chỉ tập trung vào một mình Tô Minh, trông cực kỳ khủng bố!
"Ầm, ầm, ầm, ầm...", trên nền văn minh chết Hoang Diệm, biển dung nham vốn đã điên cuồng cuộn trào, giờ nào chỉ là đáng sợ hơn gấp mười lần!
Hết đợt này đến đợt khác, điên cuồng đến khó tin, mỗi một con sóng đều cao cả trăm ngàn mét, thậm chí là hơn. Nếu không phải vì xung quanh nền văn minh chết Hoang Diệm có khe hở đứt gãy địa tầng hư không và hàng triệu trận pháp giam giữ ngăn cản thì những con sóng dung nham kia đã dâng lên tận hư không...
Chương 1002: Thái U Hỏa lấy yếu nuốt mạnh
Hàng ngàn thiên tài yêu nghiệt đứng trên hư không lúc này chỉ có thể nâng cao vị trí ‘xem kịch’ của mình. Sắc mặt ai nấy đều trắng bệch, vô cùng kinh hãi. Dòng nham thạch bùng phát đúng là quá khủng khiếp. Đừng nói là chạm vào nó, ngay cả đứng gần nền văn minh chết Hoang Diễm một chút cũng như bị khí tức thiêu đốt của ngọn lửa và khí tức ăn mòn của nó làm cháy cả nội tạng.
Đồng thời lúc này, có thể nhìn thấy rõ…
“Xoẹt, xoẹt, xoẹt…”, bia Huyền Diệu có sức phòng ngự tuyệt đối xung quanh Tô Minh gầm rú một tiếng rồi xuất hiện vô số vết nứt kéo dài trên thân bia.
Xem ra, bia Huyền Diệu có thể bị nham thạch màu đen vô tận nuốt trọn bất cứ lúc nào.
Bia Huyền Diệu không ngừng rung lắc như sắp vỡ tung.
Lúc này hàng ngàn ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Tô Minh, có cả sự mong đợi và căng thẳng. lúc này không thể nghịch thiên nữa chăng? Thích thật! Nhìn Tô Minh hết lần này đến lần khác nghịch thiên, sức mạnh ngoài sức tưởng tượng đúng là ghen tỵ chết đi được. Bây giờ thì chết chắc rồi chăng? Đúng là không thể đợi được….
Nhưng…
Sắc mặt Tô Minh vẫn không biến đổi, không hề biết thế nào là sợ hãi.
Đã thế anh còn cười, nói: “Lão già kia! Thoạt nhìn thì ông như phẫn nộ nhưng trên thực tế thì đang vô cùng hoảng loạn. Tâm ý của ông không ổn rồi. Tôi chưa ra tay mà ông đã loạn cả lên rồi”.
Trong lúc nói, Tô Minh không những không lùi về sau mà còn lao về trước với tốc độ nhanh vô cùng.
Có thể thấy bước chân vô cùng nhanh…
Còn bia Huyền Diệu thoạt nhìn không thể trụ nổi nhưng trên thực tế nó vẫn trụ được.
Bia Huyền Diệu có bị tổn thất nặng đến mấy thì trong chớp mắt vẫn có thể phục hồi, giống như con gián đánh mãi không chết.
Khả năng tự phục hồi đó khiến nhiều người không tin, họ cảm giác con ngươi của mình như sắp nhảy ra ngoài.
Sau mấy hơi thở, Tô Minh đi đến phía dưới 1500 mét.
Được một nửa rồi…
“Chết tiệt! Thằng nhóc này! Mày ép tao quyết sống chết với mày đúng không?”, lão tổ Hoang Diệm đâu chỉ hoảng loạn? Lúc này ông ta đầy vẻ sợ hãi và kiêng kị. Ông ta đã xuống dưới 1500 mét, đúng là kinh khủng. Ông ta hiểu rõ điều này có nghĩa là gì…
“Từ lúc tôi đến và từ lúc ông định nuốt trọn tôi, lẽ nào không phải là quyết sống chết rồi sao? Còn lựa chọn thứ hai sao?”, Tô Minh cười hỏi, bia Huyền Diệu bị tổn thất mười lần thì ngay lập tức lại khôi phục được mười lần…
Và cứ rơi vào trạng thái tuần hoàn như này.
Rõ ràng bia Huyền Diệu cũng sắp đến cực hạn và không trụ nổi nữa.
Tô Minh thoắt một cái đã thu bia Huyền Diệu vào trong cơ thể.
Tầng phòng ngự thứ hai cũng vỡ.
“Ha ha ha… Thằng nhóc, không trụ nổi nữa rồi hả?”, lão tổ Hoang Diệm thở phào nhẹ nhõm, dường như thấy yên tâm hơn nhiều: “Vẫn còn đủ một tầng phòng ngự nữa, lão tổ đợi mày ở đó”.
Vỡ hay rách đều tốt cả!
Tiếp theo vẫn còn 1500 mét nữa, chỉ dựa vào tầng phòng ngự thứ ba của Tô Minh? Lão tổ nói với giọng điệu không khách khí.
Trên không trung có không ít yêu nghiệt siêu cấp cũng thở phào nhẹ nhõm. Có yêu nghiệt đến đâu thì cũng có cực hạn, phải không? Không thể hết lần này đến lần khác làm chấn động quan niệm võ đạo của mọi người chứ?
Nhưng…
“Phòng ngự đến giờ cũng kha khá rồi. Tiếp theo tôi sẽ không phòng ngự nữa”, Tô Minh cười nói với vẻ bỡn cợt.
Ý gì đây?
Lão tổ Hoang Diệm cũng không hiểu lắm.
Hàng ngàn thiên tài yêu nghiệt trên không trung cũng không hiểu.
Lẽ nào, không phải Tô Minh dựa vào phòng ngự tầng ba và cũng là tầng phòng ngự cuối cùng sao? Đây giống như áo giáp được tạo thành từ vô số đường kiếm ý và kiếm quang mà?
Vẫn còn có thể trông đợi vào cái khác sao?
“Thằng nhóc! Đừng giả vờ nữa… Lão tổ này không dễ hù dọa thế đâu”, giọng nói của lão tổ Hoang Diệm lớn hơn, ầm ầm như sấm.
Nhưng giọng nói của ông ta càng lớn thì Tô Minh càng có thể cảm nhận được sự hoảng loạn của ông ta.
Nói ra cũng buồn cười thật.
Thật ra thực lực của lão tổ Hoang Diệm không hề yếu. Nếu đánh đơn thì Tô Minh nghĩ, chắc chắn mình không phải là đối thủ của ông ta, thậm chí còn kém xa. Như vậy chứng tỏ ông già này rất mạnh, có thể xứng danh ‘lão quái vật siêu cấp’ rồi.
Nhưng tâm ý của đối phương chẳng khác nào chuột nhắt?
Ông ta nhát từ trong tận xương tủy!
“Thái U Hỏa! Ra đi!”, Tô Minh cũng không giấu diếm mà thản nhiên nói.
Thoắt cái một tấm màn hình ngọn lửa xuất hiện bao trùm xung quanh Tô Minh.
Tấm màn màu tím thuần túy.
Nhưng điều này không quan trọng. Quan trọng là sau khi Thái U Hỏa xuất hiện thì nó xông về phía nham thạch màu đen đang cuồn cuộn với khí tức điên cuồng, sát ý sục sôi, giống như bị mất phương hướng. Nhưng rồi lại yên tĩnh trở lại, sau khi cảm nhận được Thái U Hỏa thì không hề có ý thù địch gì.
“Thằng khốn! Mày… Mày…”, giọng nói lão tổ Hoang Diệm run rẩy: “Đây là lửa gì vậy?”
Thông thường mà nói, nếu lửa mạnh gặp lửa yếu thì chắc chắn sẽ nuốt trọn được.
Kể cả là những ngọn lửa cùng cấp bậc thì khi đại chiến cũng sẽ quyết trận sống còn.
Nhưng hiện giờ…
Kể cả lão tổ Hoang Diệm cố ý dùng đến ngọn lửa Hoang Diệm để tấn công ngọn lửa màu tím xuất hiện đột ngột xung quanh Tô Minh thì lại không có tác dụng gì.
Ngọn lửa Hoang Diệm như mất kiểm soát.
“Nó có tên là Thái U Hỏa!”, Tô Minh cố ý nói: “Nó không mạnh lắm đâu, chỉ ở cấp bậc Tiên Hỏa, còn lâu mới bằng lửa Hoang Diệm. Nhưng ngọn lửa của tôi có thiên phú đặc biệt, chính là nuốt trọn”.
Đúng là nuốt trọn.
Nhưng chỉ là nuốt trọn cũng không có gì to tát. Bởi vì phần lớn lửa có cấp bậc lớn thì đều có thuộc tính này.
Nuốt trọn là đặc điểm rất thường gặp.
Nhưng thuộc tính nuốt trọn của Thái U Hỏa khác với những ngọn lửa khác, lửa khác chỉ toàn kiểu mạnh nuốt yếu.
Còn Thái U Hỏa lại yếu nuốt mạnh!
Đúng là lần đầu nghe thấy…
Chương 1003: Tô Minh đại chiến lão tổ Hoang Diệm
Lấy yếu nuốt mạnh, không phải là lừa người thì là gì?
Nhưng cái này từ đâu mà ra? Chính là nhờ có kho tàng huyết mạch.
Nói cho cùng, Thái U Hỏa có một ‘sân sau’ rất vững chắc, kho tàng huyết mạch chỉ cần tiếp sức một chút là được.
Vì có thuộc tính lấy yếu nuốt mạnh nên ngay lúc Tô Minh đặt chân đến nền văn minh chết Hoang Diệm thì anh đã ngầm dùng Thái U Hỏa để nuốt trọn hỏa vận trong nền văn minh chết Hoang Diệm.
Hỏa vận là phần nòng cốt và tinh hoa nhất của ngọn lửa. Hỏa vận cộng với quy luật Hỏa Đạo thì có thể tổ hợp thành một loại lửa vô cùng khủng khiếp.
Tô Minh dùng Thái U Hỏa để nuốt trọn nên cảm thấy rất vui nhưng anh vẫn giấu mà không thể hiện ra.
Bởi vì khi lão tổ Hoang Diệm biết được thì sẽ cố ý thu lại hỏa vận, như vậy chẳng phải sẽ rất đáng tiếc sao?
Tô Minh hết lần này đến lần khác công kích, đặc biệt là lúc xuống dưới anh cũng công kích lão tổ Hoang Diệm cũng là cố ý.
Khi ức hiếp theo kiểu đó thì lão tổ Hoang Diệm quả nhiên rất phẫn nộ, bất chấp tất cả mà dùng tất cả hỏa vận và quy luật Hỏa Đạo trong nền văn minh chết Hoang Diệm.
Và rồi Thái U Hỏa đã nuốt trọn tất cả.
Đúng là đã quá đi!
Lúc này, mặc dù Thái U Hỏa vẫn ở cấp bậc Tiên Hỏa nhưng cũng là Tiên Hỏa đỉnh phong. Chỉ cần một bước nhỏ nữa là có thể bước vào cấp bậc Bất Diệt Hỏa trong truyền thuyết, còn có thể so sánh được với Hồng Mông Hỏa của Huyền Diễm Thiên Lan.
Nhưng kể cả là Thái U Hỏa đạt đến cấp bậc Bất Diệt Hỏa thì trên thực tế vẫn không bằng Hoang Diệm. Phải nói rằng cấp bậc của Hoang Diệm quá cao.
Vậy thì, nếu cấp bậc đã không bằng, tại sao đến giờ Hoang Diệm vẫn không tấn công Thái U Hỏa? Ngay cả lão tổ Hoang Diệm cố dùng cũng không được?
Lý do rất đơn giản! Khi Tô Minh cố ý công kích thì Thái U Hỏa không những nuốt trọn vô số hỏa vận của Hoang Diệm khiến cho Thái U Hỏa giống được Hoang Diệm tầm bảy phần. Hơn nữa, Tô Minh còn lĩnh ngộ được rất nhiều quy luật Hoang Diệm trong nền văn minh chết Hoang Diệm. Trong vòng một tiếng, anh đã lĩnh ngộ được quy luật Hoang Diệm ở cấp bậc Thất Đoạn.
Đúng là vô cùng khủng khiếp! Không còn cách nào khác! Tô Minh vốn đã có thần hồn khủng khiếp, cộng với việc bản thân anh vốn đã có Tiên Tắc Trường Hà, hiểu đủ tiên tắc, dưới sức chồng chéo nên chưa đầy một tiếng anh đã lĩnh ngộ được quy luật Hoang Diệm Thất Đoạn là hoàn toàn có thể.
Quy luật Hoang Diệm Thất Đoạn không phải quá mạnh nhưng khi nó kết hợp hoàn toàn với Thái U Hỏa thì có hiệu quả vô cùng mạnh.
Lần này thì hay rồi.
Lấy giả làm loạn cái thật!
Dường như Thái U Hỏa đã thật sự trở thành Hoang Diệm rồi.
Vì vậy…
Đối mặt với đồng loại, ngọn lửa vô tận đó không tấn công Thái U Hỏa và Tô Minh được bao trùm trong Thái U Hỏa cũng là bình thường.
Tất nhiên, đây cũng là cách ức hiếp lão tổ Hoang Diệm không thể thoát ra được.
Không thể thoát ra được mà điều khiển từ xa thì vẫn kém, sức khống chế cũng yếu đi nhiều. Nếu không thì lão tổ Hoang Diệm hoàn toàn có thể ở trạng thái tự do điều khiển Hoang Diệm để tấn công Thái U Hỏa.
Nhưng lúc này lão tổ Hoang Diệm lại bị khóa chặt và còn bị thương nặng.
Không ức hiếp ông thì ức hiếp ai? Có tức không?
Trong chớp mắt, Tô Minh cất bước chân như đi dạo, dường như giẫm lên bậc thang gì đó đi xuống bên dưới, vô cùng ung dung.
Cảnh tượng này đúng là kinh hãi, khiến cho hàng ngàn yêu nghiệt trên không trung đều bị dọa chết khiếp.
“Không! Không! Lão tổ không tin!”, lão tổ Hoang Diệm như phát điên, phẫn nộ, kinh hãi đến mất kiểm soát. Ông ta dùng hết sức gào hét, trong lúc gào hét ông ta vẫn có chút không cam tâm, vẫn dùng sức tấn công Tô Minh được bao trùm trong Thái U Hỏa.
Nhưng mọi thứ đều vô hiệu!
Vẫn không có tác dụng gì!
Làm gì có cái lý tự mình giơ tay lên đánh mình!
Đúng là quá tuyệt vọng!
“Vì vậy! Ông già kia, tôi đến đây! Nói là làm, đúng thế không?”, Tô Minh tiếp tục đi xuống, đã đến gần vị trí lão tổ Hoang Diệm bị giam cầm.
“A…! Không…!”, lão tổ Hoang Diệm chỉ biết gào thét tuyệt vọng và phẫn nộ.
Rất nhanh…
Tô Minh đã làm được. Trước mặt anh là một bục cao.
Trên bục cao là những kiếm trụ. Kiếm trụ giống như lan can sắt trong nhà tù, so le ngang dọc, xếp ngay ngắn thành hình một chiếc lồng.
Một chiếc lồng kiếm đạo, một chiếc lồng kiếm trận.
Trong chiếc lồng đó là một lão quái vật nhe răng giơ vuốt lên. Lão quái vật ăn mặc rách rưới, tóc tai màu đỏ. Từ xa nhìn lại cứ như ngọn lửa màu đỏ đang cháy, toàn thân đều là những đốm lửa. Trong đôi mắt già nua đều là những nhãn hỏa đạo.
Mặt ông lão này khá khủng khiếp, từ xa nhìn lại dường như một người bị trọng thương, rất nhiều vết kiếm trên mặt mà không hồi phục được.
Ngoài ra, ông lão bị mất một cánh tay, những vết xước ở mép kiếm cho thấy ông lão từng bị kiếm chém đứt cánh tay.
Tất nhiên, những điều này không quan trọng. Quan trọng là Tô Minh có thể cảm nhận rõ, ông lão là một hỏa chủng.
Hỏa chủng thuần túy!
Tất cả những thứ như hình người, linh trí, cánh tay hay chân, mặt mày dữ tợn đều giống với ảo giác nhiều hơn.
Thần hồn của Tô Minh quá mạnh nên vừa nhìn là có thể nhìn ra.
Trong mắt người khác, ông lão này chỉ là ông lão. Nhưng trong mắt Tô Minh thì ông lão là một hỏa chủng. Hơn nữa trong hỏa chủng còn sót lại kiếm ý khủng khiếp!
“Bất Diệt Hỏa đỉnh phong?”, Tô Minh đã đoán ra được cái gì cụ thể trong hỏa linh của lão tổ Hoang Diệm.
Đúng là ngoài chút tưởng tượng.
Cũng có chút mừng rỡ!
Chương 1004: Nuốt trọn ngục tù kiếm trận
Kể cả là Hồng Mông Hỏa trên thực tế có lẽ vẫn chưa được Huyền Diễm Thiên Lan nắm bắt và kích hoạt hoàn toàn. Vì vậy, cũng chưa đạt đến cấp bậc Bất Diệt Hỏa đỉnh phong, chỉ ở hậu kỳ mà thôi.
Nói cách khác, Hoang Diệm còn mạnh hơn cả Hồng Mông Hỏa hiện giờ.
Hơn nữa, nếu như đoán không sai, nếu không phải vì bị kiếm ý đánh trọng thương thì chỉ e Hoang Diệm không chỉ dừng lại ở cấp bậc Bất Diệt Hỏa đỉnh phong, không khéo còn có thể lên đến cấp bậc Thủy Nguyên Hỏa.
Một khi đạt đến cấp bậc Thủy Nguyên Hỏa, cũng coi như phản phác quy chân rồi. Dường như lửa không còn là lửa mà lên một hình thái cao hơn.
Liên quan đến Thủy Nguyên Hỏa, Tô Minh cũng chỉ hiểu một chút trong trí nhớ võ đạo tiền kiếp thôi. Bất luận là kiếp trước hay kiếp này thì đều chưa tận mắt nhìn thấy.
“Thật đáng mừng! Sau khi Thái U Hỏa nuốt trọn lão già này thì chắc sẽ tăng thêm bậc nữa”, Tô Minh đã cảm nhận được sự phấn khích của Thái U Hỏa. Có thể không phấn khích không? Thái U Hỏa đã đến cực hạn của Tiên Hỏa rồi, thiếu chút nữa là có thể lên đến Bất Diệt Hỏa, có chút không thể đợi được…
Nhưng Tô Minh rất nhẫn nại, rất điềm tĩnh. Anh nhìn về phía lồng kiếm đang bao trùm ở đằng kia.
Một chiếc lồng kiếm đạo được tạo nên bởi kiếm trụ.
“Chỉ e là cũng một tỷ năm rồi. Kiếm trụ được hình thành từ kiếm ý. Mấy tỷ năm nay kiếm ý không tan, vẫn có thể tạo thành kiếm trụ. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ai dám tin?”, Tô Minh lẩm bẩm, vô cùng chấn động.
Kiếm ý của Tô Minh cũng rất mạnh, đã ở Cửu Đoạn đỉnh phong, có thể nói là đỉnh cao của kiếm đạo rồi.
Nhưng anh cũng rõ, nếu như mình dùng kiếm ý để tạo thành kiếm trụ thì có thể làm được. Hao tốn sức lực cũng có thể tạo thành một ‘ngục tù’ kiếm trụ nhưng chỉ e cái này cũng không thể giam cầm được cường giả như lão tổ Hoang Diệm.
Đừng nói là giam cầm lão tổ Hoang Diệm, ngay từ khi bắt đầu hình thành đến giờ mà có thể kiên trì được một chục triệu năm đã là mạnh lắm rồi, chứ đừng nói là mấy tỷ năm.
Một câu nói, nhà tù kiếm trụ này khiến Tô Minh đột nhiên cảm thấy kiếm đạo và kiếm ý của mình thật nhỏ bé.
“Lão già này! Có thể nói nhà tù kiếm trụ này là do ai để lại không?”, Tô Minh thản nhiên hỏi: “Ông trả lời đi, tôi có thể cho ông được chết vui vẻ”.
“Ha ha…”, lúc này lão tổ Hoang Diệm đối mặt với Tô Minh. Trong lúc sống chết nằm trong tay Tô Minh thì ông ta vẫn có thể bình tĩnh lại. Đôi mắt hõm sâu, màu đỏ đen trầm đục nhìn chằm chằm vào Tô Minh, cười ha hả, chế giễu: “Mày cũng xứng để biết sao? Một cái nhìn của kiếm tu cũng có thể giết mày một trăm lần rồi! Cùng là kiếm tu, mày xách giày cho người ta cũng không được”.
Tô Minh nghe thấy vậy mà không hề tức giận.
Đúng vậy! Anh không có thay đổi cảm xúc gì!
“Không nói ư?”, Tô Minh nhếch mày, hỏi lại.
“Thằng khốn! Mày nói xem?”, lão tổ Hoang Diệm hừ lạnh một tiếng, nói: “Muốn chém muốn giết thì tùy”.
Xem ra, dường như lão tổ Hoang Diệm không thèm phản kháng nữa.
Ông ta đã chấp nhận số phận.
Nhưng trên thực tế, lúc này lão tổ Hoang Diệm đang thầm tính kế, định một đòn tấn công. Mặc dù bị giam trong kiếm trận, lại bị thương nặng nên không phát huy được thực lực nhưng cũng không thể bó tay chịu chết.
Lúc cần phản kháng thì vẫn nên phản kháng, ngộ nhỡ thành công thì sao?
Tất nhiên, có thể khiến thằng nhãi này buông lỏng cảnh giác là tốt nhất.
“Không vội!”, nhưng điều khiến lão tổ Hoang Diệm và hàng ngàn ánh mắt ở đây kinh ngạc là Tô Minh lắc đầu rồi khoanh chân ngồi xuống phía trước ngục tù kiếm trận đó.
Cảnh tượng này đúng là kỳ dị!
Tô Minh định làm gì thế kia?
Lẽ nào anh định tu luyện bây giờ sao?
“Mày định… Định làm gì cái ngục tù kiếm trận này?”, lão tổ Hoang Diệm không hiểu, sau đó là kinh ngạc, rồi lại ha ha cười lớn, điệu cười đầy nham hiểu, cười đến nỗi rơi nước mắt: “Ha ha ha… Này chàng trai! Mày cũng ảo tưởng quá đấy! Đúng vậy! Cái kiếm trận giam cầm tao rất mạnh, vô cùng mạnh, kiếm ý trong đó cũng vô cùng mạnh. Nếu như thật sự có thể nuốt trọn được nó thì sẽ có được rất nhiều lợi ích. Nhưng làm người thì điều quan trọng nhất là biết mình là ai. Mày cũng không cần phải ngu ngốc như thế chứ? Buồn cười chết đi được”.
Lão tổ Hoang Diệm đúng là cười chế giễu từ tận đáy lòng.
Ngục tù kiếm trận này mà dễ đánh vậy sao?
Nếu dễ như vậy thì mấy chục năm qua, lão tổ Hoang Diệm dùng bao nhiêu thủ đoạn thì đã phá được từ lâu rồi?
Có nằm mơ ông ta cũng muốn mình được tự do.
Nhưng kết quả là, đến giờ ông ta vẫn bị giam ở đây, thậm chí sự tồn tại của kiếm trận này còn thôi thúc kiếm ý sát đạo quyết liệt trong cơ thể khiến vết thương của ông ta không thể khỏi được. Không nói cũng rõ ngục tù kiếm trận này mạnh đến mức nào? Chỉ e đó ở cấp bậc không thể tưởng tượng nổi… Tô Minh lại định có ý đồ với nó? Đúng là nực cười.
“Lão tổ hy vọng mày thật sự có thể phá được thành công ngục tù kiếm trận này, vậy thì lão tổ sẽ thoát được. Lúc đó ai bóp chết ai cũng không biết được đâu”, lão tổ Hoang Diệm nhe răng cười, nói.
Ông ta bị ngục tù kiếm trận giam cầm, Tô Minh có thể đứng bên ngoài ra tay giết chết ông ta, điều này không hề khó.
Nhưng ngộ nhỡ Tô Minh thật sự có thể nuốt trọn ngục tù kiếm trận này thì sao, ha ha… Vậy thì ông ta có thể thoát ra ngoài rồi. Chỉ cần có thể thoát ra thì thực lực ngay lập tức sẽ được khôi phục lại.
Đến lúc đó, khì khì…
Chương 1005: Nuốt trọn được kiếm nguyên
Vì vậy, từ tận đáy lòng lão tổ Hoang Diệm vẫn thật sự hy vọng Tô Minh có thể thành công. Tiếc rằng đây chỉ là ảo tượng không đúng với thực tế mà thôi.
Trên thực tế, để an toàn Tô Minh vẫn chọn cách giết chết lão tổ Hoang Diệm trước rồi mới nhòm ngó đến ngục tù kiếm trận kia. Như vậy chẳng phải tốt hơn sao?
Nhưng Tô Minh chắc chắn, kiếm ý sát đạo còn sót lại trong cơ thể lão tổ Hoang Diệm có cùng nguồn gốc với ngục tù kiếm trận, như mối quan hệ giữa chìa khóa và ổ khóa.
Nếu như giết chết lão tổ Hoang Diệm thì những kiếm ý sát đạo trong người ông ta cũng sẽ biến mất. Lúc đó ngộ nhỡ cả ngục tù kiếm trận cũng bị ảnh hưởng thì không hay rồi.
Tô Minh muốn có được ngục tù kiếm trận hoàn chỉnh để mang lại tất cả lợi ích cho mình.
Anh không muốn bỏ qua bất cứ chút nào.
Còn khi lão tổ Hoang Diệm thoát ra được ngoài thì Tô Minh có gặp nguy hiểm không? Ha ha… Thật sự có thể nuốt trọn được ngục tù kiếm trận này thì đến lúc đó còn phải sợ ông ta thoát ra sao? Đúng là nực cười!
Tô Minh ngồi khoanh chân trước ngục tù kiếm trận.
Trước tiên anh để bản thân mình thật thoải mái, đồng thời điều khiển bia Huyền Diệu làm phòng ngự cho mình, đề phòng trong lúc quan trọng lão tổ Hoang Diệm đánh lén. Một bia Huyền Diệu là đủ rồi, lão tổ Hoang Diệm bị nhốt trong đó không thể khiến cả Hoang Diệm ra tay được. Chỉ dựa vào thủ đoạn của một mình lão tổ Hoang Diệm thì không thể nào phá được phòng ngự của bia Huyền Diệu.
Vì vậy Tô Minh chỉ để ý đến ngục tù kiếm trận.
Đầu tiên là thăm dò.
“Ù!”, kiếm ý kiếm âm.
Tô Minh giơ ngón tay lên, chính là một đường kiếm ý kiếm âm, cộng hưởng với ngục tù kiếm trận ở phía trước…
Đây là một cách thăm dò, giống như dùng máy dò đi dò thử mọi thứ.
Nhưng lúc này sắc mặt Tô Minh tái nhợt, khóe miệng có máu tươi, không ngờ bị nuốt ngược lại.
Cũng may là có kiếm tâm, có kho tàng huyết mạch, vết thương ban nãy được hồi phục ngay lập tức. Nhưng Tô Minh vẫn thấy khó thở, vẫn thấy chấn động.
Kiếm ý Cửu Đoạn đỉnh phong còn là Thiên Vẫn Kiếm ý đặc biệt đều không đủ tư cách để thăm dò kiếm ý trong mỗi cây kiếm trụ trong ngục tù kiếm trận này?
Quá đáng sợ!
“Theo như ký ức võ đạo ở kiếp trước, kiếm ý sau khi lên được Cửu Đoạn thì ngưng tụ thành kiếm nguyên. Kiếm nguyên cũng có Cửu Đoạn. Trong kiếm trụ trước mặt có kiếm nguyên, tuyệt đối không phải là loại đơn giản, không khéo lại là kiếm nguyên Nhị Đoạn”, Tô Minh phán đoán.
Trên kiếm ý Cửu Đoạn lại có thể đột phá, đó chính là kiếm nguyên.
Tất nhiên kiếm nguyên phải mạnh hơn kiếm ý rất nhiều lần…
Về bản chất thì kiếm nguyên và kiếm ý là một hệ thống kiếm đạo. Giống như một người chạy bộ, một người lái xe. Chạy càng nhanh nhưng cũng khó mà so được với ô tô. Kiếm ý Cửu Đoạn như một người chạy bộ 100 mét trong 9 giây, đây đã là cực hạn rồi. Nhưng cực hạn cũng chỉ có hơn 9 giây. Còn kiếm nguyên giống như lái xe, tùy ý cũng có thể lái 100 mét trong 5 hoặc 6 giây. Thậm chí, kiếm nguyên đẳng cấp kể cả là Nhất Đoạn thì cũng giống như lái xe đẳng cấp, lái 100 mét thì cũng chỉ cần 3 giây, thậm chí 2 giây là xong.
Vì vậy, độ mạnh của kiếm nguyên là thứ mà kiếm ý không thể so được.
Một khi lĩnh ngộ được kiếm nguyên, tu luyện được kiếm nguyên, kiếm đạo hiển thần, kiếm đạo pháp tương, kiếm đạo bất diệt thể trong truyền thuyết thì đều có thể thử tu luyện. Nói tóm lại, một khi lĩnh ngộ được kiếm nguyên thì nền văn minh cấp hai không thể chứa nổi, chí ít cũng phải từ nền văn minh cấp ba.
Ban nãy Tô Minh thử thăm dò kiếm trụ trong ngục tù kiếm trận trước mặt, và anh đã có chuẩn bị sẵn tâm lý. Nhưng nào ngờ vẫn đánh giá thấp. Kiếm ý ở trong những kiếm trụ này căn bản không phải là kiếm ý, thật sự là kiếm nguyên, hơn nữa chí ít còn là kiếm nguyên Nhị Đoạn.
“Ha ha… Thằng khốn! Cảm thấy thế nào? Đúng là không biết lượng sức mình”, nhìn thấy Tô Minh bị nuốt trọn ngược lại, tiếng cười của lão tổ Hoang Diệm càng lớn hơn. Ông ta cảm thấy rất vui sướng. Tất nhiên, từ tận đáy lòng cũng có chút thất vọng và tiếc nuối. Nói cho cùng thì ông ta vẫn hy vọng có kỳ tích xảy ra. Ngộ nhỡ Tô Minh thật sự làm được thì chẳng phải là ông ta có thể thoát ra sao? Tiếc rằng thế gian này làm sao có nhiều kỳ tích xuất hiện đến thế?
Tô Minh không lên tiếng.
Đồng thời lúc này…
Ở trên không trung, trên bầu trời của nền văn minh chết Hoang Diễm đột nhiên xuất hiện…
Từng đường kiếm bay hiếm thấy sắc bén, chí ít cũng phải ở cấp bậc tổ khí sơ kỳ đột nhiên giáng xuống.
Trên kiếm bay đó có người.
Những người này đều là kiếm tu.
Trong chớp mắt có khoảng hơn trăm…
Những kiếm tu này không hề yếu, phải nói là vô cùng mạnh.
Hơn trăm kiếm tu vô cùng trẻ, chỉ tầm mấy triệu tuổi, phần lớn đều ở cảnh giới Tiên Tôn tầng bảy tầng tám.
Còn mấy kiếm tu lớn tuổi hơn chút, có người tầm mấy chục triệu thậm chí là mấy trăm triệu tuổi và kiếm tu trung niên thì mạnh hơn, đều đạt đến cảnh giới bán bộ Tiên Đế thậm chí là Tiên Đế tầng ba tầng năm.
Khiến mọi người kinh ngạc nhất vẫn là người trung niên tướng mạo bình thường dẫn đầu trong đám người đó, ở cảnh giới Tiên Đế tầng sáu.
Hai bên người đàn ông trung niên đó là một nam một nữ vô cùng trẻ.
Cô gái trẻ có nhan sắc khá xinh nhưng rất kiêu ngạo và lạnh lùng, vô cùng quý phái, đúng kiểu lạnh lùng không coi ai ra gì. Cô ta cầm một thanh kiếm trong tay, mặc váy trắng, trông như kiếm tiên áo trắng. Cô ta mới bảy triệu tuổi mà đã ở cấp bậc bán bộ Tiên Đế, đúng là khủng khiếp!
Người con trai kia với thân hình thẳng đứng, mặt không có thần sắc, cũng lạnh lùng cao ngạo, khí chất như cây kiếm vừa rút ra khỏi bao kiếm. Người này vừa nhìn một cái mà khiến người khác cảm thấy tim và con ngươi của mình như bị kiếm đạo chém nát. Người con trai này tám triệu tuổi, cảnh giới Tiên Đế. Đúng vậy! Cảnh giới Tiên Đế thực thụ, mà còn ở tầng hai nữa.