-
Chương 566-570
Chương 566: Mục đích của Tư Nam Quân
Nhưng thương chủ và Lâu Sở lại rất thân thiết.
Có thể xem như vô cùng mặn nồng.
Nếu Lâu Sở thừa kế vị trí thiếu tộc trưởng, rồi dẫn theo lão quái vật trở lại, rất khả năng Tư Sùng Tuấn sẽ tay không mà về.
"Thương chủ, Lâu Sở...", bà lão vừa định nói gì.
Bỗng.
"Để sau đi, Lâu Sở tìm tôi rồi", Tư Nam Quân mở miệng nói, lắc mình một cái đi ra sau.
Bốn người bèn chờ tại chỗ.
Một lúc lâu sau, Tư Nam Quân mới trở về.
Sắc mặt bà ta cũng không còn tái nhợt như trước, mà trở nên phấn khởi hồng hào.
Trong mắt đong đầy nước mắt, nhưng lại là nước mắt hạnh phúc và kích động.
"Thương chủ, có tin tốt hả?", bà lão vội hỏi, trông khá sốt ruột.
"Anh Sở cũng không có gạt tôi! Anh ấy sắp về rồi, trong vòng 3 ngày nữa, chắc chắn sẽ về đến đây!", Tư Nam Quân nghiêm túc nói: "Anh Sở đã thành công trở thành thiếu tộc trưởng nhà họ Lâu ở Đại Thịnh Thiên. Không những thế, anh ấy còn đột phá đến cảnh giới Bất Tử! Trở thành cao thủ Bất Tử chân chính!"
Bốn người bà lão còn chưa kịp phản ứng, Tư Nam Quân đã nói tiếp: "Vì anh Sở đã trở thành thiếu tộc trưởng nhà họ Lâu, nên lần này không chỉ trở về một mình, mà còn dẫn theo hai người bảo vệ nữa. Mà hai người kia đều là cao thủ Bất Tử tầng ba!"
Đám bà lão đều hít ngược một hơi, hết sức kích động.
Mặt mày đỏ gay.
"Thương chủ, suy cho cùng, bà mới là đúng! Lựa chọn của bà là chính xác!", bà lão bỗng nhiên quỳ xuống nói.
Hồi đó, khi Tư Nam Quân dứt khoát vứt bỏ Ninh Triều Thiên, quay đầu nhào vào vòng tay Lâu Sở, bà lão đã phản đối.
Bởi vì làm vậy thật là...
Ninh Triều Thiên vẫn luôn đối xử rất tốt với Tư Nam Quân, thậm chí còn cứu bà ta nhiều lần, bỗng dưng đá người ta vậy thì tàn nhẫn và tuyệt tình quá.
Nhưng lúc đó Tư Nam Quân lại vô cùng dứt khoát.
Bà lão có khuyên cũng chẳng ích gì.
Sau đó, Tư Nam Quân lại vì khiến Lâu Sở yên tâm mà cử người đuổi giết Ninh Triều Thiên, muốn tự mình tra tấn rồi giết ông ấy.
Quả thật là hết sức vô tình và khốn nạn.
Hồi đó, bà lão cũng từng cãi nhau ầm ĩ với Tư Nam Quân một trận, suýt nữa vì chuyện đó mà bỏ đi.
Cuối cùng, bà lão vẫn nhớ tình cũ, ở lại bên cạnh Tư Nam Quân.
Ai ngờ...
Sau bao nhiêu năm, sự thật lại chứng minh cách làm của Tư Nam Quân là đúng!
Chuyện hồi đó có vô tình hay tàn nhẫn đến mấy, cuối cùng lại là Tư Nam Quân biết nhìn người, Lâu Sở đã vượt trên cả sức tưởng tượng của mọi người.
"Vô Hoa, đúng vậy, tôi là đúng", Tư Nam Quân vui vẻ, kiêu ngạo cười. Vô Hoa là tên của bà lão kia.
Tư Nam Quân lại nói: "Đáng tiếc, Ninh Triều Thiên vẫn chưa chết".
Ánh mắt của bà ta có chút âm u.
Chút chuyện ấy cũng không làm được.
Đợi mấy ngày nữa anh Sở về, không biết anh ấy có trách mình không nhỉ?
Tức thì, Tư Nam Quân chợt muốn tự mình đi tìm vị trí của Ninh Triều Thiên.
"Ninh Triều Thiên, hồi đó ông suốt ngày nói yêu tôi, kết quả thì sao? Nếu ông yêu tôi thì giờ đã chạy đến bên tôi, mặc tôi giết ông rồi! Chỉ có vậy, anh Sở mới hài lòng, mới vui vẻ và một lòng một dạ trả thù nhà họ Tư, trả thù Tư Sùng Tuấn giúp tôi!", Tư Nam Quân căm giận thầm gào lên: "Tên vô dụng, ích kỷ nhà ông, yêu một người chẳng phải là nên trả giá mọi thứ vì người đó ư?"
Tư Nam Quân không kiềm được siết chặt nắm tay, lòng đầy sát khí với Ninh Triều Thiên.
Trong hư không vô tận.
Bóng tối vô ngần.
Một tàu con thoi khổng lồ đang di chuyển về phía trước.
Trên tàu có hơn trăm nam nữ trẻ tuổi.
Bọn họ khá trẻ, thực lực lại không yếu, hầu như đều là Chân Thánh hay bán bộ Bất Tử.
Những người đó đều cung cung kính kính trông giữ trước cửa khoang tàu.
Bên trong khoang tàu, có một thanh niên mặc đồ đen khác với những người còn lại. Hắn trông giống như một hồn ma bóng đêm, rõ ràng đang đứng ở đó, lại khiến người ta không cảm giác được. Sau lưng hắn đeo một thanh đao mỏng, mặt mày lạnh lùng y chang người máy, trông giữ trước cửa khoang tàu.
Bỗng nhiên.
Cửa khoang tàu mở ra.
Một thanh niên cao to điển trai, khẽ cười đẩy cửa ra.
"Cậu cả!", thoáng chốc, mọi người đều kính cầu cúi đầu, đồng loạt chào.
Thanh niên ấy khẽ gật đầu, quay đầu nhìn thanh niên mặc đồ đen đang đeo đao, nói: "Tư Dạ, còn bao lâu nữa thì đến đại lục Thần Thương ở thế giới Tiểu Thiên?"
"Hai ngày mười chín tiếng nữa", Tư Dư nghiêm túc đáp một cách chính xác từng ly từng tí.
"Ồ, tôi có chút nhớ đứa em gái vô dụng của mình ghê", thanh niên xoa mũi, cười cợt nói. Người này chính là Tư Sùng Tuấn.
Lần này ông ta tự mình đến thế giới Tiểu Thiên là vì giết chết Tư Nam Quân, cướp lấy huyết mạch.
Mặc dù Tư Nam Quân là một đứa con gái vô dụng.
Nhưng suy cho cùng cũng là dòng chính của nhà họ Tư, trong huyết mạch có chảy dòng máu của nhà họ Tư.
Dòng máu ấy chắc sẽ không bao giờ được kích hoạt khi ở trên người Tư Nam Quân.
Vậy thì quá lãng phí.
Một khi đã như vậy, chẳng bằng dâng nó cho mình.
Tư Sùng Tuấn không phải chưa nghĩ tới việc ra tay với những người thuộc dòng chính khác, bởi vì điều ấy khá nguy hiểm. Dù gì thì dòng chính của nhà họ Tư đều rất quan trọng, một khi xảy ra chuyện sẽ dễ dàng bị điều tra ra.
Ông ta nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn có một người đó là Tư Nam Quân.
"Còn một tin nữa", Tư Dạ suy nghĩ một lát rồi nói.
"Nói đi".
Chương 567: Ý chí thiên đạo của thế giới Tiểu Thiên
"Sau khi tôi điều tra, Tư Nam Quân đã gặp được nhiều may mắn ở đại lục Thần Thương. Trong đó, may mắn lớn nhất chính là nhiều năm trước, bà ta đã quen với Lâu Sở - cậu ba nhà họ Lâu ở Đại Thịnh Thiên, trở thành người phụ nữ của Lâu Sở. Hơn nữa, Lâu Sở kia cũng khá may mắn. Năm năm trước, ông ta đã gặp được cơ may trong một bí cảnh viễn cổ. Vì vậy, thực lực của ông ta mới tăng mạnh. Mà anh cả và anh hai của ông ta chẳng biết sao lại chết trong một di tích. Thoáng chốc, ông ta đã trở thành thiếu tộc trưởng - người thừa kế duy nhất của nhà họ Lâu. Tư Nam Quân biết cậu cả sắp đến, nên chắc đã cầu cứu Lâu Sở. Nhưng điều khiến người ta bất ngờ là dường như Lâu Sở kia thật sự thích Tư Nam Quân, không ngờ lại đến đại lục Thần Thương", Tư Dạ chậm rãi nói.
"Ồ? Thú vị", Tư Sùng Tuấn ngẫm nghĩ nói: "Dụ dỗ được cả thiếu tộc trưởng của nhà họ Lâu ở Đại Thịnh Thiên luôn cơ đấy, chậc chậc. Tôi đã xem nhẹ đứa em gái vô dụng nhiều năm không gặp kia rồi. Nói nghe thử xem, thực lực của cậu Lâu kia thế nào..."
"Bất Tử tầng một, nhưng chỉ vừa mới đột phá thôi".
"Rác rưởi", Tư Sùng Tuấn hừ lạnh.
"Ngoài Lâu Sở ra thì lần này còn có hai người bảo vệ có cảnh giới Bất Tử tầng ba".
"Bất Tử tầng ba à? Cũng được đó chứ, chỉ là...", Tư Sùng Tuấn cười nói: "Chỉ là, Tư Dạ, anh cảm thấy, hai gã bảo vệ Bất Tử tầng ba kia có thể chống được mấy chiêu của tôi?"
"Nhiều nhất ba chiêu, còn là khi cậu cả chưa dùng hết sức mạnh nữa!", Tư Dạ suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc đáp.
Cậu cả thật sự rất mạnh!
Không ngoa chứ có thể nói cậu cả mạnh một cách đáng sợ.
Mạnh đến nỗi khiến người ta tuyệt vọng.
Giờ đây, cậu cả chỉ là Bất Tử tầng bốn, nhưng thực tế sức chiến đấu lại mạnh hơn không biết biết bao nhiêu lần. Trong cùng lứa ở Bình La Thiên, có thế nói là vô địch.
Cậu Lâu với hai tên bảo vệ gì đó của ông ta, nói thật, ở trước mặt cậu cả thì chẳng là cái đinh gì hết.
"Ha ha ha...", Tư Sùng Tuấn cười ha ha, không khỏi lẩm bẩm: "Tư Nam Quân, em gái đáng yêu của tôi, đợi đến khi tôi đứng trước mặt cô, hy vọng cô đừng tuyệt vọng quá đó!"
Hai ngày sau.
Còn cách đại lục Thần Thương khoảng một ngày đường.
Trên đường đến đó, đương nhiên phải đi ngang qua hư không u tối vô ngần.
Tô Minh đã đắm chìm trong tu luyện.
Còn Ninh Triều Thiên lại âm trầm nhớ lại quá khứ, rồi dần dần bình tĩnh lại, dời sự chú ý lên người Tô Minh.
"Tên nhóc này mà tu luyện thì đúng là mất ăn mất ngủ", Ninh Triều Thiên cảm thán, mặt mày lộ vẻ tự hào bởi sự kiên định của Tô Minh. Ông ấy cảm thấy tên nhóc này có thể đi đến ngày hôm nay, chắc chắn phải có tư chất võ đạo siêu đẳng, sự may mắn khó tin. Nhưng ngay cả vậy, Tô Minh vẫn kiên định cố gắng tu luyện, không bởi vì tư chất và đủ mọi cơ hội mà bỏ bê, kiêu ngạo. Điều ấy quả thật là rất đáng khen.
Tô Minh của lúc này dần dần hòa làm một với Tô Minh khi vừa bị ông ấy cứu và chữa trị hết mọi vết thương trên người, sau đó một lòng một dạ nhào vào võ đạo.
"Điều may mắn nhất cả đời này của ông già tôi chính là hồi đó đã tình cờ cứu nhóc Tô", Ninh Triều Thiên lẩm bẩm.
Nhưng lúc này.
Bỗng nhiên.
Một cảm giác hết sức nguy hiểm chợt truyền đến từ phía xa trong hư không.
Khí thế đáng sợ ấy như xuyên thấu các thế giới, vượt qua mọi năm tháng, không có bất cứ ngôn ngữ nào có thể miêu tả được.
Ninh Triều Thiên cứng đờ, sắc mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy.
Cảm thấy như không thể nào thở nổi, ngay cả xương cốt cũng kêu lên răng rắc.
Ông ấy không tài nào tưởng tượng nổi người phát ra khí thế ấy sẽ mạnh đến cỡ nào!
Ninh Triều Thiên cố gắng dùng hết lòng can đảm cả đời, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía sâu trong hư không. Cả quá trình, Ninh Triều Thiên phải mất cả phút, mà mỗi một giây như qua cả năm. Đợi đến khi ông ấy ngẩng đầu lên thì đã mồ hôi đầy người.
Ninh Triều Thiên chỉ mới liếc nhìn đã cứng đờ tại chỗ.
Đó là một khuôn mặt người!
Một khuôn mặt khổng lồ được ngưng tụ trong hư không như che khuất cả vòm trời tản ra khí tức thái cổ.
Nó có chút mơ hồ, nhưng lại tràn ngập sự bá đạo và nỗi tức giận.
Một cơn giận nóng nảy điên cuồng.
"Ý chí... Ý chí thiên đạo của thế giới Tiểu Thiên?", một lúc lâu sau, đầu óc như chết máy của Ninh Triều Thiên mới hoàn hồn lại, rồi chợt nghĩ đến nó.
Tuy thực lực ông ấy không được mạnh, nhưng lại hiểu biết rất nhiều.
Thế nên vẫn nhận ra được nó.
"Nhóc Tô làm cái gì? Thế mà chọc cho ý chí thiên đạo của thế giới Tiểu Thiên phải xuất hiện? Hơn nữa, nó còn tức giận như thế?", lúc này, không có bất cứ điều gì có thể lột tả được sự chấn động của Ninh Triều Thiên. Ông ấy quả thật bị dọa sợ ngây người.
"Nhưng sao ý chí thiên đạo hận nhóc Tô muốn chết, lại vẫn hơi kiêng kỵ cậu ta, không giáng trời phạt xuống?", Ninh Triều Thiên lại nghĩ.
Ninh Triều Thiên theo bản năng nhìn về phía Tô Minh.
Cùng lúc đó, Tô Minh cũng mở mắt, tỉnh lại từ trong tu luyện.
"Hoảng cái gì mà hoảng? Sau khi xong việc, tao sẽ rời khỏi thế giới Tiểu Thiên. Mà khi tao chưa đi thì cứ nhịn đi! Dù sao, mày cũng không dám không chết không ngừng mà!", Tô Minh liếc nhìn khuôn mặt do ý chí thế giới Tiểu Thiên hóa ra, nhàn nhạt nói.
Chương 568: Thăng cấp!
Có chút khinh bỉ và chẳng có vẻ gì là để ý.
Có giỏi thì mày chọn cách không chết không ngừng, giáng trời phạt xuống đi. Đến lúc đó, Thiên nữ tiền bối mà ra tay thì chắc chắn mày sẽ bốc hơi ngay tại chỗ.
Đương nhiên, Tô Minh cũng không có ăn hiếp người ta quá đáng, không, là ăn hiếp ý chí thế giới Tiểu Thiên. Mà vẫn chừa chút mặt mũi và hy vọng cho nó. Ừ, nói với nó là mình sắp rời khỏi đây.
Quả nhiên, nó dường như có được đáp án hài lòng từ anh. Tuy ý chí thế giới vẫn tức giận với thái độ xấc láo và ngông cuồng của anh, nhưng vẫn tức tối biến mất.
"Vậy mới ngoan chứ", Tô Minh lẩm bẩm, sau đó, nở nụ cười vui vẻ.
Anh biết rất rõ tại sao ý chí thế giới Tiểu Thiên lại xuất hiện.
Đơn giản thôi, là vì bia Huyền Diệu lại thăng cấp.
Sau khi hấp thu xong mấy chục cái móng vuốt cấp Đạo Khí của tộc Kim Bằng Thái Cổ, bia Huyền Diệu đã điên cuồng thăng cấp.
Từ Đạo Khí hậu kỳ, lướt qua Đạo Khí đỉnh, nhảy thẳng đến bán bộ Linh Bảo Hỗn Độn.
Các cấp bậc pháp bảo của vũ khí bắt đầu từ Đạo Khí đến Linh Bảo Hỗn Độn, rồi mới đến Chí Bảo Hỗn Đỗn.
Dù là một kiện Linh Bảo Hỗn Độn cũng đủ để khiến ý chí thế giới Đại Thiên kiêng kị rồi, càng đừng nói đến ý chí thế giới Tiểu Thiên.
Nói ngắn lại, nếu như một kiện Linh Bảo Hỗn Độn phát huy hết sức mạnh thì có thể xóa sổ toàn bộ thế giới Tiểu Thiên một cách dễ dàng.
Mà còn chỉ trong một chiêu.
Còn bán bộ Linh Bảo Hỗn Độn thì tuy không được coi như Linh Bảo Hỗn Độn chân chính, nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Ý chí thế giới Tiểu Thiên lại sợ hãi xuất hiện, rồi nổi lên suy nghĩ giết chết anh, lại kiêng kị không dám làm gì anh thì cũng đúng thôi.
"May mà có Thiên nữ tiền bối ở đây, không thì ý chí thế giới Tiểu Thiên đã giết mình không biết bao nhiêu lần rồi! Người có bảo vật đúng là khó sống mà!", Tô Minh thầm nghĩ. Trên người anh có rất nhiều thứ, nào là kho tàng huyết mạch, Ma La Kiếm, Thần Khôi, giờ lại có thêm một cái bia Huyền Diệu.
Mà bia Huyền Diệu lại có tác dụng lớn nhất đối với Tô Minh lúc này. Bởi vì, dù là kho tàng huyết mạch, Ma La Kiếm hay Thần Khôi, suy cho cùng anh vẫn chưa thể hoàn toàn điều khiển hết được chúng, mà mới chỉ thi triển được chút da lông thôi.
Còn bia Huyền Diệu, Tô Minh có thể phát huy hết sức mạnh của nó!
Bởi vì, nó gần như được coi như pháp bảo bản mạng của Tô Minh. Vả lại, nó cũng cực kỳ phù hợp với anh từ lúc chưa trở thành Đạo Khí cho đến ngày hôm nay.
"Bia Huyền Diệu đã thăng cấp trở thành bán bộ Linh Bảo Hỗn Độn. Lần này, chắc mình sẽ vô địch trong cảnh giới Thiên Diễn nhỉ? Có lẽ ngay cả Thiên Diễn tầng chín cũng không phải đối thủ của mình", Tô Minh chợt cảm thấy hơi cô đơn.
Mạnh quá cũng khổ.
Thế giới Tiểu Thiên với mình quả thật là quá yếu.
Nên lên hành trình đến thế giới Đại Thiên rồi.
"Mộ Cẩn, nhanh thôi, anh sẽ đi tìm em", ánh mắt Tô Minh lóe lên. Tộc Phượng Hoàng nơi Mộ Cẩn đang ở là chủng tộc đứng đầu, khác xa với tộc Bạch Phượng ở tộc Thú. Tộc Phượng Hoàng có huyết mạch Phượng Hoàng thuần chủng, là chủng tộc trời sinh và tồn tại từ thuở khai thiên lập địa. Nếu phải gắn cho tộc ấy thành một loại chủng tộc thì chính là tộc Thần Hoang, vì họ là con cháu của Thần Hoang trong truyền thuyết. Mà tộc Bạch Phượng lại là tộc Thú, có được một chút huyết mạch của tộc Phượng Hoàng, có thể xem như một nhánh đã bị lai giống.
Tộc Phượng Hoàng chân chính ở trong thế giới Đại Thiên.
Tự lập nên một giới Phượng Hoàng.
Tô Minh vẫn nhớ Diệp Mộ Cẩn, nhưng anh biết khi thực lực của mình chưa đủ, thì dù có đi giới Phượng Hoàng tìm cô ấy cũng chẳng làm được gì. Trong thế giới võ đạo, kẻ mạnh mới là đạo lý, không đủ mạnh thì có đi giới Phượng Hoàng cũng vô dụng.
Mà giờ, Tô Minh cảm thấy thực lực của mình đã đủ rồi.
"Giờ mình cũng đã đạt tới bán bộ Bất Tử", Tô Minh khá hài lòng. Bia Huyền Diệu thăng cấp, cảnh giới của anh cũng không giậm chân tại chỗ. Mấy ngày nay, Tô Minh đã hấp thu khoảng 10 triệu khối hỏa tinh, nên đương nhiên cảnh giới cũng tăng lên.
Thực tế, nếu anh muốn thì cảnh giới còn có thể tăng lên nữa, dù gì trong tay anh cũng có 500 triệu khối hỏa tinh.
Nhưng Tô Minh vẫn nhịn được cám dỗ ấy.
Suy cho cùng, nền móng mới là tất cả.
Nhất định phải vững chãi.
Huống chi, sức chiến đấu của anh cũng đã vô địch trong cùng cảnh giới.
"Sức mạnh đã đạt tới 300 triệu, cũng không tệ", Tô Minh siết chặt nắm tay, hài lòng nói.
"Nhóc Tô, ý chí thế giới đã theo dõi cậu, không sao chứ?", cuối cùng Ninh Triều Thiên cũng hoàn hồn, bình tĩnh hỏi han. Ông ấy cười khổ, đúng là càng ngày càng không hiểu hết được đệ tử của mình, cậu nhóc đã biến thái đến nỗi ý chí thế giới cũng phải theo dõi, quan trọng hơn là còn không dám giáng xuống trời phạt. Điều này quả thật là vô địch cmn nó rồi còn gì?
"Không sao, nó vẫn không dám đụng tới con", Tô Minh thành thật đáp.
Ninh Triều Thiên cạn lời.
Ý chí thế giới cũng không dám đụng tới con á!
Điều này...
"Sư phụ, chúng ta đẩy nhanh tốc độ đến đại lục Thần Thương nhé", Tô Minh lảng sang chuyện khác, khá là mong đợi chuyến đi này. Chủ yếu là muốn giết mụ đàn bà Tư Nam Quân độc ác như rắn rết kia.
Thời gian cứ dần trôi.
Tại Thương Thành ở đại lục Thần Thương.
Thương Thành chính là thủ đô của đại lục Thần Thương.
Cả đại lục Thần Thương có khoảng 100 tỷ dân, riêng Thương Thành đã chiếm 2 tỷ dân. Đây mới chỉ tính số dân thôi đó. Nếu tính tu giả võ đạo, đặc biệt là những cao thủ có cảnh giới từ Chân Vương đổ lên thì mình Thương Thành đã chiếm hơn 80% tổng số người ở cả đại lục.
Chương 569: Lễ chào đón Lâu Sở quay về
Thương Thành hôm nay trịnh trọng và vô cùng phấn khích.
Tư chủ Tư Nam Quân vẫn có uy quyền rất cao ở đại lục Thần Thương. Nhưng năm năm gần đây, bà ta rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người, cả ngày đều tu luyện trong mật thất ở tẩm cung.
Nhưng hai ngày trước đột nhiên truyền đến tin tức là tư chủ Tư Nam Quân sẽ tổ chức một buổi lễ nghi chào mừng thịnh soạn ở sân võ đạo trong Thương Thành.
Dần dần lại có một số tin đồn truyền ra. Hóa ra Tư Nam Quân không phải chỉ có một mình, bà ta vốn dĩ là một người phụ nữ yêu nghiệt siêu cấp trong thế giới Đại Thiên và ‘nửa kia’ của bà ta tên thật là Lâu Sở.
Và cậu chủ Lâu Sở này hai ngày tới sẽ quay về.
Tin kinh thiên động địa như này thì tất nhiên sẽ truyền đi rất nhanh. Hai ngày này, một số tu giả võ đạo ở những thành trì khác ở đại lục Thần Thương đều đến Thương Thành khiến Thương Thành chật kín người.
Giai đoạn này Thương Thành tề tụ 3 tỷ người.
Nhưng nếu nói chật kín toàn thành thì phải kể đến sân võ đạo ở bên trong thành.
Điều chấn động hơn cả là khắp tầng trong tầng ngoài, trên trời, dưới đất, dưới tầng hầm hay hư không đều là tu giả võ đạo đông như lũ kiến hay nước thủy triều.
Lúc này, ở khu đất trống giữa sân võ đạo đã đầy ặc xe sang trọng.
Xung quanh là hai hàng hộ vệ chỉnh tề, tổng cộng 1000 người, tập hợp thành lối đi chào đón.
Những hộ vệ này đều là người trẻ tuổi, là những người mà đích thân Tư Nam Quân lựa chọn và đào tạo. Không có ai vượt quá 10000 tuổi mà ở dưới cảnh giới Chân Vương, tất cả đều là yêu nghiệt siêu cấp, là những người được tuyển chọn rất khắt khe.
Ở lối đi chào đón đó dùng những viên tinh thạch màu tím xếp thành tấm thảm màu đỏ tím, tổng cộng dài 999 mét.
Đột nhiên, Tư Nam Quân xuất hiện.
Xuất hiện cùng với bà ta còn có bốn bà lão.
Hôm nay Tư Nam Quân rất xinh đẹp. Mặc dù trên mặt đã xuất hiện nếp nhăn nhưng vẫn đẹp tuyệt sắc, vẫn vô cùng quyến rũ. Đặc biệt là chiếc váy dài màu đỏ tinh tế phối hợp với lối trang điểm nhã nhặn, cho người ta thấy một vẻ đẹp mặn mà.
Bà ta khẽ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt đều là vẻ mong đợi và kích động. Bà ta ngước mắt lên trời chờ đợi.
“Thương chủ!”
“Thương chủ!”
“Thương chủ!”
…
Tất cả mọi người vây xung quanh sân võ đạo đều hô lớn và vỗ tay hoan hô.
Âm thanh quá lớn, đúng theo kiểu biển người mênh mông.
Khí thế này thật sự quá hoành tráng. Có thể thấy Tư Nam Quân vẫn được tôn kính ở đại lục Thần Thương này.
“Yên lặng!”, đột nhiên Tư Nam Quân giơ tay lên rồi làm tư thế như muốn nhắc mọi người yên lặng.
Một giây trước vẫn là những tiếng hoan hô giòn vang, giây sau đã yên tĩnh lạ thường.
“Cảm ơn mọi người!”, Tư Nam Quân nói tiếp: “Cảm ơn những tiếng hò reo của mọi người! Sau đây người đàn ông của tôi sắp xuất hiện, cũng mong mọi người nhiệt liệt chào đón”.
“Ù ù ù ù…”, nhất thời, vô số người hưởng ứng lại, không khí tung hô tràn ngập đất trời.
“Thương chủ! Người luôn được mọi người yêu mến!”, bà lão tên Vô Hoa nói, cảm thấy vô cùng tự hào.
“Con dân của tôi càng yêu mến anh Sở hơn”, Tư Nam Quân nở nụ cười rất đẹp, cũng là sự tự hào.
Bà ta là Tư Nam Quân, là người phụ nữ của Lâu Sở.
Năm đó bà ta đã kiên quyết vứt bỏ kẻ phế vật như Ninh Triều Thiên, đưa ra lựa chọn đầy tính quyết đoán và chính xác. Lúc này bà ta bị bao nhiêu người chế giễu và coi thường.
Nhưng vậy thì đã sao?
Thực tế đã cho thấy, bà ta đã làm đúng. Bà ta dùng thực tế để chứng tỏ với tất cả mọi người.
“Chỉ tiếc rằng lão già Ninh Triều Thiên đáng chết một vạn lần không thể xuất hiện ở đây ngay bây giờ, không thể tận mắt chứng kiến anh Sở quay về huy hoàng như nào. Tiếc thật!”, Tư Nam Quân thấy tiếc nuối trong lòng.
Đúng lúc này…
“Phù…”, một bóng hình của tàu con thoi tác chiến xuất hiện ở trên đỉnh đầu. Dường như là một vật thể màu đen rất lớn đang dần xuất hiện.
Và trên chiếc tàu lớn đó còn có một chữ ‘Lâu’ rất cổ xưa nhưng cũng rất sống động.
Và lúc này sân võ đạo ở bên dưới lập tức yên tĩnh, những đôi mắt mong chờ đều nhìn chằm chằm vào tàu con thoi tác chiến đó.
Rất nhanh, tàu con thoi tác chiến đã hạ cánh.
Bùm!
Nó dừng ở giữa sân, vừa hay đầu boong tàu cũng dừng lại ở phía trước lối đi chào đón.
Sau đó, chỉ thấy một người thanh niên anh tuấn xuất hiện ở trước mũi tàu, theo sau còn có hai người trung niên vô cùng giản dị.
Người thanh niên đó chính là Lâu Sở.
Ở hông dắt một thanh kiếm dài, tóc buộc dựng đứng, mặc bộ đồ màu trắng đúng theo trí nhớ của Tư Nam Quân.
“Sao lại trẻ vậy? Chưa đến 10000 tuổi mà đã ở cảnh giới Bất Tử rồi?”, trong không khí yên tĩnh, dường như tất cả mọi người đều nuốt nước bọt ừng ực với vẻ chấn động.
Phải biết rằng, yêu nghiệt siêu cấp trong top thanh niên hàng tỷ năm hiếm có và cũng là người ưu tú nhất ở đại lục Thần Thương cũng có ít ai 10000 tuổi mà bước được vào cảnh giới Chân Hoàng.
Còn cảnh giới Chân Thánh thì càng hiếm có chứ đừng nói đến cảnh giới Bất Tử ở trên cả cảnh giới Chân Thánh.
Đây là điều khủng khiếp của thế giới Đại Thiên sao?
Đúng là trăm nghe không bằng một thấy. Quá kinh khủng!
Thậm chí, gần như tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được áp lực vô hình và chấn động toát ra từ Lâu Sở.
Cảnh giới Bất Tử kinh khủng đến nhường nào.
Không chỉ là Lâu Sở mà hai hộ vệ ở bên cạnh Lâu Sở cũng khiến người khác chết khiếp.
Cả hai người này đều ở cảnh giới Bất Tử vòng thứ ba.
“Lâu Sở! Lâu Sở!”, không khí trầm tĩnh đan xe vẻ chấn động, sau đó toàn Thương Thành như phát điên. Mọi người đều bất chấp tất cả mà hô lớn, reo vang cái tên ‘Lâu Sở’.
Chương 570: Tàu con thoi khổng lồ
Kiêu ngạo đến cực điểm.
Thương chủ của bọn họ lại chính là người phụ nữ của vị yêu nghiệt siêu cấp đến từ thế giới Đại Thiên này, một người với thực lực mạnh mẽ vô song.
Tốt!
Thực sự là tốt quá rồi!
Bọn họ cũng được coi là người nhà vợ của Lâu Sở rồi.
Không phải sao?
Sau này cũng có những thế lực siêu cấp tại thế giới Đại Thiên làm hậu thuẫn.
Đương nhiên là kích động.
Dường như tất cả mọi người đều nhìn thấy sự trỗi dậy của đại lục Thần Thương.
“Anh Sở!!!”, Tư Nam Quân bật khóc, lao thẳng về phía Lâu Sở.
Ôm chặt lấy ông ta.
“Anh Sở, em nhớ anh…”
“Anh cũng nhớ em”, Lâu Sở vỗ nhẹ lưng Tư Nam Quân, trong đôi mắt thâm thúy xẹt qua một tia tưởng niệm, nhưng cũng xen lẫn một chút áy náy.
Ông ta đã lập gia đình tại Đại Thịnh Thiên bên kia, thậm chí cũng đã có con.
Ông ta tất nhiên sẽ không nói chuyện này với Tư Nam Quân.
Trong mười bảy năm này, ông ta quả thực không quên Tư Nam Quân, vẫn vương vấn chút tình cảm với bà ta, nếu không sau khi nhận được lời cầu cứu của bà ta cũng sẽ không lập tức dẫn theo bảo vệ đuổi tới.
Nhưng tình cảm ông ta dành cho Tư Nam Quân không hề sâu đậm giống như trong tưởng tượng của bà ta.
Từng bước tiến tới vị trí ngày hôm nay, loại địa vị này không thể thực sự vì một cô gái mà mà sống đi chết lại, càng không nói đến việc ông ta đã có vợ con ở Đại Thịnh Thiên.
Hai người bảo vệ với cảnh giới Bất Tử tầng ba đi theo Lâu Sở thấy cảnh này thì khẽ cau mày.
Bọn họ cảm thấy một con kiến hôi tại thế giới Tiểu Thiên như Tư Nam Quân cho dù là làm vợ bé của tiểu tộc trưởng cũng không đủ tư cách.
“Nam Quân, Tư Sùng Tuấn kia đã tới chưa”, Lâu Sở hỏi.
“Vẫn chưa tới, có lẽ sẽ sớm thôi”, nhắc tới Tư Sùng Tuấn, Tư Nam Quân bừng tỉnh từ trong niềm vui cùng kiêu hãnh vô bờ, buông Lâu Sở ra.
“Ngược lại có chút hy vọng Tư Sùng Tuấn sẽ sớm tới”, Lâu Sở mỉm cười: “Nam Quân, năm đó anh từng nói qua, có một ngày anh sẽ bóp chết Tư Sùng Tuấn cùng những kẻ từng đã ức hiếp em của nhà họ Tư, bây giờ cuối cùng cũng đã tới lúc thực hiện lời hứa đó rồi”.
“Anh Sở, em vẫn luôn biết anh có thể làm được mà!!!”, Tư Nam Quân nặng nề gật đầu, hai mắt mờ mịt đẫm lệ, anh Sở của bà ta quá ưu tú, ở tuổi này đã đạt tới cảnh giới Bất Tử tầng một, là một nhân tài vô song nhường nào? Là vô địch cỡ nào?
“À, đúng rồi, đã giết chết Ninh Triều Thiên chưa?”, Lâu Sở bỗng nhiên lại hỏi.
“Còn… còn… còn chưa, tên phế vật đáng chết Ninh Triều Thiên đó lẩn tránh quá giỏi”, Tư Nam Quân vội vã đáp, có chút khẩn trương: “Anh Sở, xin lỗi, em… em…”
“Không sao, lần này trở lại, anh sẽ đích thân đi tìm ông ta, ông ta trốn không thoát đâu”, Lâu Sở nhàn nhạt nói, nhắc tới Ninh Triều Thiên, trên môi liền nở nụ cười lạnh vô vị, một tên Ninh Triều Thiên giống như kiến con mà thôi, nhắc đến cũng cảm thấy có chút sỉ nhục bản thân.
Lúc này.
Trên khoảng hư không phía trên đại lục Thần Thương, một chiếc tàu con thoi tác chiến vô cùng to lớn đã tiếp cận tới gần thực không.
“Cốc cốc....”, Tư Dạ gõ cửa cabin bên trong một cách kính cẩn và thận trọng.
“Có chuyện gì?”, giọng nói của Tư Sùng Tuấn truyền tới từ trong khoang thuyền.
“Cậu cả, đã tới đại lục Thần Thương rồi!”
“Đó… đó là cái gì?”, trên võ trường, hàng triệu người trong biển người đông nghìn nghịt dường như đột nhiên càng ngày càng cảm thấy được gì đó, liền ngước đầu nhìn lên.
Thấp thoáng như thấy một vật thể cực lớn, vắt ngang qua hư không cùng thực không, trôi nổi ở đó, quả thật giống như một ngọn núi thiêng thoắt ẩn thoắt hiện chặn lấy đất trời, cho người ta một loại rung động mơ hồ.
“Hình như là tàu con thoi tác chiến!”, đột nhiên ai đó lẩm bẩm một câu.
Đúng, chính là tàu con thoi tác chiến.
Nhưng kích thước của nó quá lớn.
So với con thuyền mà nhóm người Lâu Sở ngồi tới đang dừng ở một bên võ trường còn lớn hơn gấp mấy lớn, quá khoa trương rồi.
“Tư!”, đôi mắt Tư Nam Quân ngưng lại, ánh mắt chứa đầy phẫn hận co rút, trầm giọng nói.
Giọng nói mang theo sợ hãi, ngạc nhiên cùng nghi ngờ.
Chữ 'Tư’ hiện lên trên thân tàu con thoi khổng lồ kia, bà ta cũng đã nhìn thấy, cũng chính là nói, tàu con thoi thình lình xuất hiện này là của nhà họ Tư.
Là con tàu Tư Sùng Tuấn đang ngồi.
Nhưng trong trí nhớ của bà ta, cho dù là nhà họ Tư lớn mạnh cũng không thể chế tạo một con tàu tác chiến to lớn như vậy, không, nên nói là hoàn toàn có khả năng chế tạo tàu con thoi khổng lồ như vậy.
Độ lớn nhỏ của tàu con thoi tại thế giới Đại Thiên theo một ý nghĩa nào đó đại biểu cho sức mạnh của các lực lượng phía sau, bởi tài lực, nhân lực cùng các loại trận pháp quý giá… phải hao phí để tạo nên một chiếc thuyền tác chiến đều là những con số khổng lồ, thế lực phía sau không hùng mạnh, căn bản không có cơ hội chế tạo tàu con thoi lớn.
“Tiểu tộc trưởng, đây…”, sắc mặt của hai người trung niên đứng phía sau Lâu Sở cũng chính là người bảo vệ Lâu Sở đột nhiên trở nên nghiêm túc, đè thấp giọng nói: “Tiểu tộc trưởng, có chút ngoài dự kiến rồi”.
Về nhà họ Tư, cho dù là Lâu Sở hay hai người bảo vệ kia đều có chút hiểu biết, tuy không hiểu cặn kẽ nhưng cũng gần như nắm rõ phần lớn, thực lực của Bình La Thiên nhà họ Tư có lẽ cũng ngang ngửa với nhà họ Lâu tại Đại Thịnh Thiên mà thôi.
Nhưng cảnh tượng trước mắt...
Đây không phải là chiến thuyền mà một người còn chưa ngồi lên chiếc ghế tiểu tộc trưởng của nhà họ Tư như Tư Sùng Tuấn có thể sử dụng, so với thuyền Lâu Sở, tiểu tộc trưởng nhà họ Tư ngồi tới còn lớn hơn gấp mấy lần.
Chuyện này không thể nào.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Không lẽ, chủ nhân của con thuyền tác chiến khổng lồ trên bầu trời kia không phải là Tư Sùng Tuấn????
Lâu Sở không hé răng, chỉ an tĩnh đứng đó, ánh mắt cũng chẳng hề dao động mà nhìn về vật thể to lớn trên bầu trời kia, nhìn bề ngoài ông ta có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng đã chấn động, cũng có chút hoang mang rối loạn.
Bầu không khí của toàn bộ đại lục Thần Thương bỗng nhiên trở nên ngưng trọng một cách dị thường.
Dường như còn có một vài dự cảm không lành.
“Em gái tốt của ta, nhiều năm không gặp, anh trai rất nhớ em”.
Chính là Tư Sùng Tuấn.
Theo sau hắn ta là Tư Dạ trầm lặng ma chê quỷ hờn.
Còn những người hầu gái, đầy tớ… còn lại đều ở lại trên tàu.
Nhưng thương chủ và Lâu Sở lại rất thân thiết.
Có thể xem như vô cùng mặn nồng.
Nếu Lâu Sở thừa kế vị trí thiếu tộc trưởng, rồi dẫn theo lão quái vật trở lại, rất khả năng Tư Sùng Tuấn sẽ tay không mà về.
"Thương chủ, Lâu Sở...", bà lão vừa định nói gì.
Bỗng.
"Để sau đi, Lâu Sở tìm tôi rồi", Tư Nam Quân mở miệng nói, lắc mình một cái đi ra sau.
Bốn người bèn chờ tại chỗ.
Một lúc lâu sau, Tư Nam Quân mới trở về.
Sắc mặt bà ta cũng không còn tái nhợt như trước, mà trở nên phấn khởi hồng hào.
Trong mắt đong đầy nước mắt, nhưng lại là nước mắt hạnh phúc và kích động.
"Thương chủ, có tin tốt hả?", bà lão vội hỏi, trông khá sốt ruột.
"Anh Sở cũng không có gạt tôi! Anh ấy sắp về rồi, trong vòng 3 ngày nữa, chắc chắn sẽ về đến đây!", Tư Nam Quân nghiêm túc nói: "Anh Sở đã thành công trở thành thiếu tộc trưởng nhà họ Lâu ở Đại Thịnh Thiên. Không những thế, anh ấy còn đột phá đến cảnh giới Bất Tử! Trở thành cao thủ Bất Tử chân chính!"
Bốn người bà lão còn chưa kịp phản ứng, Tư Nam Quân đã nói tiếp: "Vì anh Sở đã trở thành thiếu tộc trưởng nhà họ Lâu, nên lần này không chỉ trở về một mình, mà còn dẫn theo hai người bảo vệ nữa. Mà hai người kia đều là cao thủ Bất Tử tầng ba!"
Đám bà lão đều hít ngược một hơi, hết sức kích động.
Mặt mày đỏ gay.
"Thương chủ, suy cho cùng, bà mới là đúng! Lựa chọn của bà là chính xác!", bà lão bỗng nhiên quỳ xuống nói.
Hồi đó, khi Tư Nam Quân dứt khoát vứt bỏ Ninh Triều Thiên, quay đầu nhào vào vòng tay Lâu Sở, bà lão đã phản đối.
Bởi vì làm vậy thật là...
Ninh Triều Thiên vẫn luôn đối xử rất tốt với Tư Nam Quân, thậm chí còn cứu bà ta nhiều lần, bỗng dưng đá người ta vậy thì tàn nhẫn và tuyệt tình quá.
Nhưng lúc đó Tư Nam Quân lại vô cùng dứt khoát.
Bà lão có khuyên cũng chẳng ích gì.
Sau đó, Tư Nam Quân lại vì khiến Lâu Sở yên tâm mà cử người đuổi giết Ninh Triều Thiên, muốn tự mình tra tấn rồi giết ông ấy.
Quả thật là hết sức vô tình và khốn nạn.
Hồi đó, bà lão cũng từng cãi nhau ầm ĩ với Tư Nam Quân một trận, suýt nữa vì chuyện đó mà bỏ đi.
Cuối cùng, bà lão vẫn nhớ tình cũ, ở lại bên cạnh Tư Nam Quân.
Ai ngờ...
Sau bao nhiêu năm, sự thật lại chứng minh cách làm của Tư Nam Quân là đúng!
Chuyện hồi đó có vô tình hay tàn nhẫn đến mấy, cuối cùng lại là Tư Nam Quân biết nhìn người, Lâu Sở đã vượt trên cả sức tưởng tượng của mọi người.
"Vô Hoa, đúng vậy, tôi là đúng", Tư Nam Quân vui vẻ, kiêu ngạo cười. Vô Hoa là tên của bà lão kia.
Tư Nam Quân lại nói: "Đáng tiếc, Ninh Triều Thiên vẫn chưa chết".
Ánh mắt của bà ta có chút âm u.
Chút chuyện ấy cũng không làm được.
Đợi mấy ngày nữa anh Sở về, không biết anh ấy có trách mình không nhỉ?
Tức thì, Tư Nam Quân chợt muốn tự mình đi tìm vị trí của Ninh Triều Thiên.
"Ninh Triều Thiên, hồi đó ông suốt ngày nói yêu tôi, kết quả thì sao? Nếu ông yêu tôi thì giờ đã chạy đến bên tôi, mặc tôi giết ông rồi! Chỉ có vậy, anh Sở mới hài lòng, mới vui vẻ và một lòng một dạ trả thù nhà họ Tư, trả thù Tư Sùng Tuấn giúp tôi!", Tư Nam Quân căm giận thầm gào lên: "Tên vô dụng, ích kỷ nhà ông, yêu một người chẳng phải là nên trả giá mọi thứ vì người đó ư?"
Tư Nam Quân không kiềm được siết chặt nắm tay, lòng đầy sát khí với Ninh Triều Thiên.
Trong hư không vô tận.
Bóng tối vô ngần.
Một tàu con thoi khổng lồ đang di chuyển về phía trước.
Trên tàu có hơn trăm nam nữ trẻ tuổi.
Bọn họ khá trẻ, thực lực lại không yếu, hầu như đều là Chân Thánh hay bán bộ Bất Tử.
Những người đó đều cung cung kính kính trông giữ trước cửa khoang tàu.
Bên trong khoang tàu, có một thanh niên mặc đồ đen khác với những người còn lại. Hắn trông giống như một hồn ma bóng đêm, rõ ràng đang đứng ở đó, lại khiến người ta không cảm giác được. Sau lưng hắn đeo một thanh đao mỏng, mặt mày lạnh lùng y chang người máy, trông giữ trước cửa khoang tàu.
Bỗng nhiên.
Cửa khoang tàu mở ra.
Một thanh niên cao to điển trai, khẽ cười đẩy cửa ra.
"Cậu cả!", thoáng chốc, mọi người đều kính cầu cúi đầu, đồng loạt chào.
Thanh niên ấy khẽ gật đầu, quay đầu nhìn thanh niên mặc đồ đen đang đeo đao, nói: "Tư Dạ, còn bao lâu nữa thì đến đại lục Thần Thương ở thế giới Tiểu Thiên?"
"Hai ngày mười chín tiếng nữa", Tư Dư nghiêm túc đáp một cách chính xác từng ly từng tí.
"Ồ, tôi có chút nhớ đứa em gái vô dụng của mình ghê", thanh niên xoa mũi, cười cợt nói. Người này chính là Tư Sùng Tuấn.
Lần này ông ta tự mình đến thế giới Tiểu Thiên là vì giết chết Tư Nam Quân, cướp lấy huyết mạch.
Mặc dù Tư Nam Quân là một đứa con gái vô dụng.
Nhưng suy cho cùng cũng là dòng chính của nhà họ Tư, trong huyết mạch có chảy dòng máu của nhà họ Tư.
Dòng máu ấy chắc sẽ không bao giờ được kích hoạt khi ở trên người Tư Nam Quân.
Vậy thì quá lãng phí.
Một khi đã như vậy, chẳng bằng dâng nó cho mình.
Tư Sùng Tuấn không phải chưa nghĩ tới việc ra tay với những người thuộc dòng chính khác, bởi vì điều ấy khá nguy hiểm. Dù gì thì dòng chính của nhà họ Tư đều rất quan trọng, một khi xảy ra chuyện sẽ dễ dàng bị điều tra ra.
Ông ta nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn có một người đó là Tư Nam Quân.
"Còn một tin nữa", Tư Dạ suy nghĩ một lát rồi nói.
"Nói đi".
Chương 567: Ý chí thiên đạo của thế giới Tiểu Thiên
"Sau khi tôi điều tra, Tư Nam Quân đã gặp được nhiều may mắn ở đại lục Thần Thương. Trong đó, may mắn lớn nhất chính là nhiều năm trước, bà ta đã quen với Lâu Sở - cậu ba nhà họ Lâu ở Đại Thịnh Thiên, trở thành người phụ nữ của Lâu Sở. Hơn nữa, Lâu Sở kia cũng khá may mắn. Năm năm trước, ông ta đã gặp được cơ may trong một bí cảnh viễn cổ. Vì vậy, thực lực của ông ta mới tăng mạnh. Mà anh cả và anh hai của ông ta chẳng biết sao lại chết trong một di tích. Thoáng chốc, ông ta đã trở thành thiếu tộc trưởng - người thừa kế duy nhất của nhà họ Lâu. Tư Nam Quân biết cậu cả sắp đến, nên chắc đã cầu cứu Lâu Sở. Nhưng điều khiến người ta bất ngờ là dường như Lâu Sở kia thật sự thích Tư Nam Quân, không ngờ lại đến đại lục Thần Thương", Tư Dạ chậm rãi nói.
"Ồ? Thú vị", Tư Sùng Tuấn ngẫm nghĩ nói: "Dụ dỗ được cả thiếu tộc trưởng của nhà họ Lâu ở Đại Thịnh Thiên luôn cơ đấy, chậc chậc. Tôi đã xem nhẹ đứa em gái vô dụng nhiều năm không gặp kia rồi. Nói nghe thử xem, thực lực của cậu Lâu kia thế nào..."
"Bất Tử tầng một, nhưng chỉ vừa mới đột phá thôi".
"Rác rưởi", Tư Sùng Tuấn hừ lạnh.
"Ngoài Lâu Sở ra thì lần này còn có hai người bảo vệ có cảnh giới Bất Tử tầng ba".
"Bất Tử tầng ba à? Cũng được đó chứ, chỉ là...", Tư Sùng Tuấn cười nói: "Chỉ là, Tư Dạ, anh cảm thấy, hai gã bảo vệ Bất Tử tầng ba kia có thể chống được mấy chiêu của tôi?"
"Nhiều nhất ba chiêu, còn là khi cậu cả chưa dùng hết sức mạnh nữa!", Tư Dạ suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc đáp.
Cậu cả thật sự rất mạnh!
Không ngoa chứ có thể nói cậu cả mạnh một cách đáng sợ.
Mạnh đến nỗi khiến người ta tuyệt vọng.
Giờ đây, cậu cả chỉ là Bất Tử tầng bốn, nhưng thực tế sức chiến đấu lại mạnh hơn không biết biết bao nhiêu lần. Trong cùng lứa ở Bình La Thiên, có thế nói là vô địch.
Cậu Lâu với hai tên bảo vệ gì đó của ông ta, nói thật, ở trước mặt cậu cả thì chẳng là cái đinh gì hết.
"Ha ha ha...", Tư Sùng Tuấn cười ha ha, không khỏi lẩm bẩm: "Tư Nam Quân, em gái đáng yêu của tôi, đợi đến khi tôi đứng trước mặt cô, hy vọng cô đừng tuyệt vọng quá đó!"
Hai ngày sau.
Còn cách đại lục Thần Thương khoảng một ngày đường.
Trên đường đến đó, đương nhiên phải đi ngang qua hư không u tối vô ngần.
Tô Minh đã đắm chìm trong tu luyện.
Còn Ninh Triều Thiên lại âm trầm nhớ lại quá khứ, rồi dần dần bình tĩnh lại, dời sự chú ý lên người Tô Minh.
"Tên nhóc này mà tu luyện thì đúng là mất ăn mất ngủ", Ninh Triều Thiên cảm thán, mặt mày lộ vẻ tự hào bởi sự kiên định của Tô Minh. Ông ấy cảm thấy tên nhóc này có thể đi đến ngày hôm nay, chắc chắn phải có tư chất võ đạo siêu đẳng, sự may mắn khó tin. Nhưng ngay cả vậy, Tô Minh vẫn kiên định cố gắng tu luyện, không bởi vì tư chất và đủ mọi cơ hội mà bỏ bê, kiêu ngạo. Điều ấy quả thật là rất đáng khen.
Tô Minh của lúc này dần dần hòa làm một với Tô Minh khi vừa bị ông ấy cứu và chữa trị hết mọi vết thương trên người, sau đó một lòng một dạ nhào vào võ đạo.
"Điều may mắn nhất cả đời này của ông già tôi chính là hồi đó đã tình cờ cứu nhóc Tô", Ninh Triều Thiên lẩm bẩm.
Nhưng lúc này.
Bỗng nhiên.
Một cảm giác hết sức nguy hiểm chợt truyền đến từ phía xa trong hư không.
Khí thế đáng sợ ấy như xuyên thấu các thế giới, vượt qua mọi năm tháng, không có bất cứ ngôn ngữ nào có thể miêu tả được.
Ninh Triều Thiên cứng đờ, sắc mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy.
Cảm thấy như không thể nào thở nổi, ngay cả xương cốt cũng kêu lên răng rắc.
Ông ấy không tài nào tưởng tượng nổi người phát ra khí thế ấy sẽ mạnh đến cỡ nào!
Ninh Triều Thiên cố gắng dùng hết lòng can đảm cả đời, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía sâu trong hư không. Cả quá trình, Ninh Triều Thiên phải mất cả phút, mà mỗi một giây như qua cả năm. Đợi đến khi ông ấy ngẩng đầu lên thì đã mồ hôi đầy người.
Ninh Triều Thiên chỉ mới liếc nhìn đã cứng đờ tại chỗ.
Đó là một khuôn mặt người!
Một khuôn mặt khổng lồ được ngưng tụ trong hư không như che khuất cả vòm trời tản ra khí tức thái cổ.
Nó có chút mơ hồ, nhưng lại tràn ngập sự bá đạo và nỗi tức giận.
Một cơn giận nóng nảy điên cuồng.
"Ý chí... Ý chí thiên đạo của thế giới Tiểu Thiên?", một lúc lâu sau, đầu óc như chết máy của Ninh Triều Thiên mới hoàn hồn lại, rồi chợt nghĩ đến nó.
Tuy thực lực ông ấy không được mạnh, nhưng lại hiểu biết rất nhiều.
Thế nên vẫn nhận ra được nó.
"Nhóc Tô làm cái gì? Thế mà chọc cho ý chí thiên đạo của thế giới Tiểu Thiên phải xuất hiện? Hơn nữa, nó còn tức giận như thế?", lúc này, không có bất cứ điều gì có thể lột tả được sự chấn động của Ninh Triều Thiên. Ông ấy quả thật bị dọa sợ ngây người.
"Nhưng sao ý chí thiên đạo hận nhóc Tô muốn chết, lại vẫn hơi kiêng kỵ cậu ta, không giáng trời phạt xuống?", Ninh Triều Thiên lại nghĩ.
Ninh Triều Thiên theo bản năng nhìn về phía Tô Minh.
Cùng lúc đó, Tô Minh cũng mở mắt, tỉnh lại từ trong tu luyện.
"Hoảng cái gì mà hoảng? Sau khi xong việc, tao sẽ rời khỏi thế giới Tiểu Thiên. Mà khi tao chưa đi thì cứ nhịn đi! Dù sao, mày cũng không dám không chết không ngừng mà!", Tô Minh liếc nhìn khuôn mặt do ý chí thế giới Tiểu Thiên hóa ra, nhàn nhạt nói.
Chương 568: Thăng cấp!
Có chút khinh bỉ và chẳng có vẻ gì là để ý.
Có giỏi thì mày chọn cách không chết không ngừng, giáng trời phạt xuống đi. Đến lúc đó, Thiên nữ tiền bối mà ra tay thì chắc chắn mày sẽ bốc hơi ngay tại chỗ.
Đương nhiên, Tô Minh cũng không có ăn hiếp người ta quá đáng, không, là ăn hiếp ý chí thế giới Tiểu Thiên. Mà vẫn chừa chút mặt mũi và hy vọng cho nó. Ừ, nói với nó là mình sắp rời khỏi đây.
Quả nhiên, nó dường như có được đáp án hài lòng từ anh. Tuy ý chí thế giới vẫn tức giận với thái độ xấc láo và ngông cuồng của anh, nhưng vẫn tức tối biến mất.
"Vậy mới ngoan chứ", Tô Minh lẩm bẩm, sau đó, nở nụ cười vui vẻ.
Anh biết rất rõ tại sao ý chí thế giới Tiểu Thiên lại xuất hiện.
Đơn giản thôi, là vì bia Huyền Diệu lại thăng cấp.
Sau khi hấp thu xong mấy chục cái móng vuốt cấp Đạo Khí của tộc Kim Bằng Thái Cổ, bia Huyền Diệu đã điên cuồng thăng cấp.
Từ Đạo Khí hậu kỳ, lướt qua Đạo Khí đỉnh, nhảy thẳng đến bán bộ Linh Bảo Hỗn Độn.
Các cấp bậc pháp bảo của vũ khí bắt đầu từ Đạo Khí đến Linh Bảo Hỗn Độn, rồi mới đến Chí Bảo Hỗn Đỗn.
Dù là một kiện Linh Bảo Hỗn Độn cũng đủ để khiến ý chí thế giới Đại Thiên kiêng kị rồi, càng đừng nói đến ý chí thế giới Tiểu Thiên.
Nói ngắn lại, nếu như một kiện Linh Bảo Hỗn Độn phát huy hết sức mạnh thì có thể xóa sổ toàn bộ thế giới Tiểu Thiên một cách dễ dàng.
Mà còn chỉ trong một chiêu.
Còn bán bộ Linh Bảo Hỗn Độn thì tuy không được coi như Linh Bảo Hỗn Độn chân chính, nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Ý chí thế giới Tiểu Thiên lại sợ hãi xuất hiện, rồi nổi lên suy nghĩ giết chết anh, lại kiêng kị không dám làm gì anh thì cũng đúng thôi.
"May mà có Thiên nữ tiền bối ở đây, không thì ý chí thế giới Tiểu Thiên đã giết mình không biết bao nhiêu lần rồi! Người có bảo vật đúng là khó sống mà!", Tô Minh thầm nghĩ. Trên người anh có rất nhiều thứ, nào là kho tàng huyết mạch, Ma La Kiếm, Thần Khôi, giờ lại có thêm một cái bia Huyền Diệu.
Mà bia Huyền Diệu lại có tác dụng lớn nhất đối với Tô Minh lúc này. Bởi vì, dù là kho tàng huyết mạch, Ma La Kiếm hay Thần Khôi, suy cho cùng anh vẫn chưa thể hoàn toàn điều khiển hết được chúng, mà mới chỉ thi triển được chút da lông thôi.
Còn bia Huyền Diệu, Tô Minh có thể phát huy hết sức mạnh của nó!
Bởi vì, nó gần như được coi như pháp bảo bản mạng của Tô Minh. Vả lại, nó cũng cực kỳ phù hợp với anh từ lúc chưa trở thành Đạo Khí cho đến ngày hôm nay.
"Bia Huyền Diệu đã thăng cấp trở thành bán bộ Linh Bảo Hỗn Độn. Lần này, chắc mình sẽ vô địch trong cảnh giới Thiên Diễn nhỉ? Có lẽ ngay cả Thiên Diễn tầng chín cũng không phải đối thủ của mình", Tô Minh chợt cảm thấy hơi cô đơn.
Mạnh quá cũng khổ.
Thế giới Tiểu Thiên với mình quả thật là quá yếu.
Nên lên hành trình đến thế giới Đại Thiên rồi.
"Mộ Cẩn, nhanh thôi, anh sẽ đi tìm em", ánh mắt Tô Minh lóe lên. Tộc Phượng Hoàng nơi Mộ Cẩn đang ở là chủng tộc đứng đầu, khác xa với tộc Bạch Phượng ở tộc Thú. Tộc Phượng Hoàng có huyết mạch Phượng Hoàng thuần chủng, là chủng tộc trời sinh và tồn tại từ thuở khai thiên lập địa. Nếu phải gắn cho tộc ấy thành một loại chủng tộc thì chính là tộc Thần Hoang, vì họ là con cháu của Thần Hoang trong truyền thuyết. Mà tộc Bạch Phượng lại là tộc Thú, có được một chút huyết mạch của tộc Phượng Hoàng, có thể xem như một nhánh đã bị lai giống.
Tộc Phượng Hoàng chân chính ở trong thế giới Đại Thiên.
Tự lập nên một giới Phượng Hoàng.
Tô Minh vẫn nhớ Diệp Mộ Cẩn, nhưng anh biết khi thực lực của mình chưa đủ, thì dù có đi giới Phượng Hoàng tìm cô ấy cũng chẳng làm được gì. Trong thế giới võ đạo, kẻ mạnh mới là đạo lý, không đủ mạnh thì có đi giới Phượng Hoàng cũng vô dụng.
Mà giờ, Tô Minh cảm thấy thực lực của mình đã đủ rồi.
"Giờ mình cũng đã đạt tới bán bộ Bất Tử", Tô Minh khá hài lòng. Bia Huyền Diệu thăng cấp, cảnh giới của anh cũng không giậm chân tại chỗ. Mấy ngày nay, Tô Minh đã hấp thu khoảng 10 triệu khối hỏa tinh, nên đương nhiên cảnh giới cũng tăng lên.
Thực tế, nếu anh muốn thì cảnh giới còn có thể tăng lên nữa, dù gì trong tay anh cũng có 500 triệu khối hỏa tinh.
Nhưng Tô Minh vẫn nhịn được cám dỗ ấy.
Suy cho cùng, nền móng mới là tất cả.
Nhất định phải vững chãi.
Huống chi, sức chiến đấu của anh cũng đã vô địch trong cùng cảnh giới.
"Sức mạnh đã đạt tới 300 triệu, cũng không tệ", Tô Minh siết chặt nắm tay, hài lòng nói.
"Nhóc Tô, ý chí thế giới đã theo dõi cậu, không sao chứ?", cuối cùng Ninh Triều Thiên cũng hoàn hồn, bình tĩnh hỏi han. Ông ấy cười khổ, đúng là càng ngày càng không hiểu hết được đệ tử của mình, cậu nhóc đã biến thái đến nỗi ý chí thế giới cũng phải theo dõi, quan trọng hơn là còn không dám giáng xuống trời phạt. Điều này quả thật là vô địch cmn nó rồi còn gì?
"Không sao, nó vẫn không dám đụng tới con", Tô Minh thành thật đáp.
Ninh Triều Thiên cạn lời.
Ý chí thế giới cũng không dám đụng tới con á!
Điều này...
"Sư phụ, chúng ta đẩy nhanh tốc độ đến đại lục Thần Thương nhé", Tô Minh lảng sang chuyện khác, khá là mong đợi chuyến đi này. Chủ yếu là muốn giết mụ đàn bà Tư Nam Quân độc ác như rắn rết kia.
Thời gian cứ dần trôi.
Tại Thương Thành ở đại lục Thần Thương.
Thương Thành chính là thủ đô của đại lục Thần Thương.
Cả đại lục Thần Thương có khoảng 100 tỷ dân, riêng Thương Thành đã chiếm 2 tỷ dân. Đây mới chỉ tính số dân thôi đó. Nếu tính tu giả võ đạo, đặc biệt là những cao thủ có cảnh giới từ Chân Vương đổ lên thì mình Thương Thành đã chiếm hơn 80% tổng số người ở cả đại lục.
Chương 569: Lễ chào đón Lâu Sở quay về
Thương Thành hôm nay trịnh trọng và vô cùng phấn khích.
Tư chủ Tư Nam Quân vẫn có uy quyền rất cao ở đại lục Thần Thương. Nhưng năm năm gần đây, bà ta rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người, cả ngày đều tu luyện trong mật thất ở tẩm cung.
Nhưng hai ngày trước đột nhiên truyền đến tin tức là tư chủ Tư Nam Quân sẽ tổ chức một buổi lễ nghi chào mừng thịnh soạn ở sân võ đạo trong Thương Thành.
Dần dần lại có một số tin đồn truyền ra. Hóa ra Tư Nam Quân không phải chỉ có một mình, bà ta vốn dĩ là một người phụ nữ yêu nghiệt siêu cấp trong thế giới Đại Thiên và ‘nửa kia’ của bà ta tên thật là Lâu Sở.
Và cậu chủ Lâu Sở này hai ngày tới sẽ quay về.
Tin kinh thiên động địa như này thì tất nhiên sẽ truyền đi rất nhanh. Hai ngày này, một số tu giả võ đạo ở những thành trì khác ở đại lục Thần Thương đều đến Thương Thành khiến Thương Thành chật kín người.
Giai đoạn này Thương Thành tề tụ 3 tỷ người.
Nhưng nếu nói chật kín toàn thành thì phải kể đến sân võ đạo ở bên trong thành.
Điều chấn động hơn cả là khắp tầng trong tầng ngoài, trên trời, dưới đất, dưới tầng hầm hay hư không đều là tu giả võ đạo đông như lũ kiến hay nước thủy triều.
Lúc này, ở khu đất trống giữa sân võ đạo đã đầy ặc xe sang trọng.
Xung quanh là hai hàng hộ vệ chỉnh tề, tổng cộng 1000 người, tập hợp thành lối đi chào đón.
Những hộ vệ này đều là người trẻ tuổi, là những người mà đích thân Tư Nam Quân lựa chọn và đào tạo. Không có ai vượt quá 10000 tuổi mà ở dưới cảnh giới Chân Vương, tất cả đều là yêu nghiệt siêu cấp, là những người được tuyển chọn rất khắt khe.
Ở lối đi chào đón đó dùng những viên tinh thạch màu tím xếp thành tấm thảm màu đỏ tím, tổng cộng dài 999 mét.
Đột nhiên, Tư Nam Quân xuất hiện.
Xuất hiện cùng với bà ta còn có bốn bà lão.
Hôm nay Tư Nam Quân rất xinh đẹp. Mặc dù trên mặt đã xuất hiện nếp nhăn nhưng vẫn đẹp tuyệt sắc, vẫn vô cùng quyến rũ. Đặc biệt là chiếc váy dài màu đỏ tinh tế phối hợp với lối trang điểm nhã nhặn, cho người ta thấy một vẻ đẹp mặn mà.
Bà ta khẽ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt đều là vẻ mong đợi và kích động. Bà ta ngước mắt lên trời chờ đợi.
“Thương chủ!”
“Thương chủ!”
“Thương chủ!”
…
Tất cả mọi người vây xung quanh sân võ đạo đều hô lớn và vỗ tay hoan hô.
Âm thanh quá lớn, đúng theo kiểu biển người mênh mông.
Khí thế này thật sự quá hoành tráng. Có thể thấy Tư Nam Quân vẫn được tôn kính ở đại lục Thần Thương này.
“Yên lặng!”, đột nhiên Tư Nam Quân giơ tay lên rồi làm tư thế như muốn nhắc mọi người yên lặng.
Một giây trước vẫn là những tiếng hoan hô giòn vang, giây sau đã yên tĩnh lạ thường.
“Cảm ơn mọi người!”, Tư Nam Quân nói tiếp: “Cảm ơn những tiếng hò reo của mọi người! Sau đây người đàn ông của tôi sắp xuất hiện, cũng mong mọi người nhiệt liệt chào đón”.
“Ù ù ù ù…”, nhất thời, vô số người hưởng ứng lại, không khí tung hô tràn ngập đất trời.
“Thương chủ! Người luôn được mọi người yêu mến!”, bà lão tên Vô Hoa nói, cảm thấy vô cùng tự hào.
“Con dân của tôi càng yêu mến anh Sở hơn”, Tư Nam Quân nở nụ cười rất đẹp, cũng là sự tự hào.
Bà ta là Tư Nam Quân, là người phụ nữ của Lâu Sở.
Năm đó bà ta đã kiên quyết vứt bỏ kẻ phế vật như Ninh Triều Thiên, đưa ra lựa chọn đầy tính quyết đoán và chính xác. Lúc này bà ta bị bao nhiêu người chế giễu và coi thường.
Nhưng vậy thì đã sao?
Thực tế đã cho thấy, bà ta đã làm đúng. Bà ta dùng thực tế để chứng tỏ với tất cả mọi người.
“Chỉ tiếc rằng lão già Ninh Triều Thiên đáng chết một vạn lần không thể xuất hiện ở đây ngay bây giờ, không thể tận mắt chứng kiến anh Sở quay về huy hoàng như nào. Tiếc thật!”, Tư Nam Quân thấy tiếc nuối trong lòng.
Đúng lúc này…
“Phù…”, một bóng hình của tàu con thoi tác chiến xuất hiện ở trên đỉnh đầu. Dường như là một vật thể màu đen rất lớn đang dần xuất hiện.
Và trên chiếc tàu lớn đó còn có một chữ ‘Lâu’ rất cổ xưa nhưng cũng rất sống động.
Và lúc này sân võ đạo ở bên dưới lập tức yên tĩnh, những đôi mắt mong chờ đều nhìn chằm chằm vào tàu con thoi tác chiến đó.
Rất nhanh, tàu con thoi tác chiến đã hạ cánh.
Bùm!
Nó dừng ở giữa sân, vừa hay đầu boong tàu cũng dừng lại ở phía trước lối đi chào đón.
Sau đó, chỉ thấy một người thanh niên anh tuấn xuất hiện ở trước mũi tàu, theo sau còn có hai người trung niên vô cùng giản dị.
Người thanh niên đó chính là Lâu Sở.
Ở hông dắt một thanh kiếm dài, tóc buộc dựng đứng, mặc bộ đồ màu trắng đúng theo trí nhớ của Tư Nam Quân.
“Sao lại trẻ vậy? Chưa đến 10000 tuổi mà đã ở cảnh giới Bất Tử rồi?”, trong không khí yên tĩnh, dường như tất cả mọi người đều nuốt nước bọt ừng ực với vẻ chấn động.
Phải biết rằng, yêu nghiệt siêu cấp trong top thanh niên hàng tỷ năm hiếm có và cũng là người ưu tú nhất ở đại lục Thần Thương cũng có ít ai 10000 tuổi mà bước được vào cảnh giới Chân Hoàng.
Còn cảnh giới Chân Thánh thì càng hiếm có chứ đừng nói đến cảnh giới Bất Tử ở trên cả cảnh giới Chân Thánh.
Đây là điều khủng khiếp của thế giới Đại Thiên sao?
Đúng là trăm nghe không bằng một thấy. Quá kinh khủng!
Thậm chí, gần như tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được áp lực vô hình và chấn động toát ra từ Lâu Sở.
Cảnh giới Bất Tử kinh khủng đến nhường nào.
Không chỉ là Lâu Sở mà hai hộ vệ ở bên cạnh Lâu Sở cũng khiến người khác chết khiếp.
Cả hai người này đều ở cảnh giới Bất Tử vòng thứ ba.
“Lâu Sở! Lâu Sở!”, không khí trầm tĩnh đan xe vẻ chấn động, sau đó toàn Thương Thành như phát điên. Mọi người đều bất chấp tất cả mà hô lớn, reo vang cái tên ‘Lâu Sở’.
Chương 570: Tàu con thoi khổng lồ
Kiêu ngạo đến cực điểm.
Thương chủ của bọn họ lại chính là người phụ nữ của vị yêu nghiệt siêu cấp đến từ thế giới Đại Thiên này, một người với thực lực mạnh mẽ vô song.
Tốt!
Thực sự là tốt quá rồi!
Bọn họ cũng được coi là người nhà vợ của Lâu Sở rồi.
Không phải sao?
Sau này cũng có những thế lực siêu cấp tại thế giới Đại Thiên làm hậu thuẫn.
Đương nhiên là kích động.
Dường như tất cả mọi người đều nhìn thấy sự trỗi dậy của đại lục Thần Thương.
“Anh Sở!!!”, Tư Nam Quân bật khóc, lao thẳng về phía Lâu Sở.
Ôm chặt lấy ông ta.
“Anh Sở, em nhớ anh…”
“Anh cũng nhớ em”, Lâu Sở vỗ nhẹ lưng Tư Nam Quân, trong đôi mắt thâm thúy xẹt qua một tia tưởng niệm, nhưng cũng xen lẫn một chút áy náy.
Ông ta đã lập gia đình tại Đại Thịnh Thiên bên kia, thậm chí cũng đã có con.
Ông ta tất nhiên sẽ không nói chuyện này với Tư Nam Quân.
Trong mười bảy năm này, ông ta quả thực không quên Tư Nam Quân, vẫn vương vấn chút tình cảm với bà ta, nếu không sau khi nhận được lời cầu cứu của bà ta cũng sẽ không lập tức dẫn theo bảo vệ đuổi tới.
Nhưng tình cảm ông ta dành cho Tư Nam Quân không hề sâu đậm giống như trong tưởng tượng của bà ta.
Từng bước tiến tới vị trí ngày hôm nay, loại địa vị này không thể thực sự vì một cô gái mà mà sống đi chết lại, càng không nói đến việc ông ta đã có vợ con ở Đại Thịnh Thiên.
Hai người bảo vệ với cảnh giới Bất Tử tầng ba đi theo Lâu Sở thấy cảnh này thì khẽ cau mày.
Bọn họ cảm thấy một con kiến hôi tại thế giới Tiểu Thiên như Tư Nam Quân cho dù là làm vợ bé của tiểu tộc trưởng cũng không đủ tư cách.
“Nam Quân, Tư Sùng Tuấn kia đã tới chưa”, Lâu Sở hỏi.
“Vẫn chưa tới, có lẽ sẽ sớm thôi”, nhắc tới Tư Sùng Tuấn, Tư Nam Quân bừng tỉnh từ trong niềm vui cùng kiêu hãnh vô bờ, buông Lâu Sở ra.
“Ngược lại có chút hy vọng Tư Sùng Tuấn sẽ sớm tới”, Lâu Sở mỉm cười: “Nam Quân, năm đó anh từng nói qua, có một ngày anh sẽ bóp chết Tư Sùng Tuấn cùng những kẻ từng đã ức hiếp em của nhà họ Tư, bây giờ cuối cùng cũng đã tới lúc thực hiện lời hứa đó rồi”.
“Anh Sở, em vẫn luôn biết anh có thể làm được mà!!!”, Tư Nam Quân nặng nề gật đầu, hai mắt mờ mịt đẫm lệ, anh Sở của bà ta quá ưu tú, ở tuổi này đã đạt tới cảnh giới Bất Tử tầng một, là một nhân tài vô song nhường nào? Là vô địch cỡ nào?
“À, đúng rồi, đã giết chết Ninh Triều Thiên chưa?”, Lâu Sở bỗng nhiên lại hỏi.
“Còn… còn… còn chưa, tên phế vật đáng chết Ninh Triều Thiên đó lẩn tránh quá giỏi”, Tư Nam Quân vội vã đáp, có chút khẩn trương: “Anh Sở, xin lỗi, em… em…”
“Không sao, lần này trở lại, anh sẽ đích thân đi tìm ông ta, ông ta trốn không thoát đâu”, Lâu Sở nhàn nhạt nói, nhắc tới Ninh Triều Thiên, trên môi liền nở nụ cười lạnh vô vị, một tên Ninh Triều Thiên giống như kiến con mà thôi, nhắc đến cũng cảm thấy có chút sỉ nhục bản thân.
Lúc này.
Trên khoảng hư không phía trên đại lục Thần Thương, một chiếc tàu con thoi tác chiến vô cùng to lớn đã tiếp cận tới gần thực không.
“Cốc cốc....”, Tư Dạ gõ cửa cabin bên trong một cách kính cẩn và thận trọng.
“Có chuyện gì?”, giọng nói của Tư Sùng Tuấn truyền tới từ trong khoang thuyền.
“Cậu cả, đã tới đại lục Thần Thương rồi!”
“Đó… đó là cái gì?”, trên võ trường, hàng triệu người trong biển người đông nghìn nghịt dường như đột nhiên càng ngày càng cảm thấy được gì đó, liền ngước đầu nhìn lên.
Thấp thoáng như thấy một vật thể cực lớn, vắt ngang qua hư không cùng thực không, trôi nổi ở đó, quả thật giống như một ngọn núi thiêng thoắt ẩn thoắt hiện chặn lấy đất trời, cho người ta một loại rung động mơ hồ.
“Hình như là tàu con thoi tác chiến!”, đột nhiên ai đó lẩm bẩm một câu.
Đúng, chính là tàu con thoi tác chiến.
Nhưng kích thước của nó quá lớn.
So với con thuyền mà nhóm người Lâu Sở ngồi tới đang dừng ở một bên võ trường còn lớn hơn gấp mấy lớn, quá khoa trương rồi.
“Tư!”, đôi mắt Tư Nam Quân ngưng lại, ánh mắt chứa đầy phẫn hận co rút, trầm giọng nói.
Giọng nói mang theo sợ hãi, ngạc nhiên cùng nghi ngờ.
Chữ 'Tư’ hiện lên trên thân tàu con thoi khổng lồ kia, bà ta cũng đã nhìn thấy, cũng chính là nói, tàu con thoi thình lình xuất hiện này là của nhà họ Tư.
Là con tàu Tư Sùng Tuấn đang ngồi.
Nhưng trong trí nhớ của bà ta, cho dù là nhà họ Tư lớn mạnh cũng không thể chế tạo một con tàu tác chiến to lớn như vậy, không, nên nói là hoàn toàn có khả năng chế tạo tàu con thoi khổng lồ như vậy.
Độ lớn nhỏ của tàu con thoi tại thế giới Đại Thiên theo một ý nghĩa nào đó đại biểu cho sức mạnh của các lực lượng phía sau, bởi tài lực, nhân lực cùng các loại trận pháp quý giá… phải hao phí để tạo nên một chiếc thuyền tác chiến đều là những con số khổng lồ, thế lực phía sau không hùng mạnh, căn bản không có cơ hội chế tạo tàu con thoi lớn.
“Tiểu tộc trưởng, đây…”, sắc mặt của hai người trung niên đứng phía sau Lâu Sở cũng chính là người bảo vệ Lâu Sở đột nhiên trở nên nghiêm túc, đè thấp giọng nói: “Tiểu tộc trưởng, có chút ngoài dự kiến rồi”.
Về nhà họ Tư, cho dù là Lâu Sở hay hai người bảo vệ kia đều có chút hiểu biết, tuy không hiểu cặn kẽ nhưng cũng gần như nắm rõ phần lớn, thực lực của Bình La Thiên nhà họ Tư có lẽ cũng ngang ngửa với nhà họ Lâu tại Đại Thịnh Thiên mà thôi.
Nhưng cảnh tượng trước mắt...
Đây không phải là chiến thuyền mà một người còn chưa ngồi lên chiếc ghế tiểu tộc trưởng của nhà họ Tư như Tư Sùng Tuấn có thể sử dụng, so với thuyền Lâu Sở, tiểu tộc trưởng nhà họ Tư ngồi tới còn lớn hơn gấp mấy lần.
Chuyện này không thể nào.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Không lẽ, chủ nhân của con thuyền tác chiến khổng lồ trên bầu trời kia không phải là Tư Sùng Tuấn????
Lâu Sở không hé răng, chỉ an tĩnh đứng đó, ánh mắt cũng chẳng hề dao động mà nhìn về vật thể to lớn trên bầu trời kia, nhìn bề ngoài ông ta có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng đã chấn động, cũng có chút hoang mang rối loạn.
Bầu không khí của toàn bộ đại lục Thần Thương bỗng nhiên trở nên ngưng trọng một cách dị thường.
Dường như còn có một vài dự cảm không lành.
“Em gái tốt của ta, nhiều năm không gặp, anh trai rất nhớ em”.
Chính là Tư Sùng Tuấn.
Theo sau hắn ta là Tư Dạ trầm lặng ma chê quỷ hờn.
Còn những người hầu gái, đầy tớ… còn lại đều ở lại trên tàu.