Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 244: BÍ MẬT CỦA ANH
Trịnh Thiên Ngọc và bảo vệ kéo bà ta đi vào trong một căn phòng có lắp hàng rào sắt, rồi lại khóa thêm bằng khóa sắt, mới đi xuống nhà ăn, gương mặt sa sầm.
Từ nãy đến giờ quản gia vẫn luôn ở đây hầu hạ bọn họ, ông ta đến gần Trịnh Thiên Ngọc, cúi lưng thật thấp: “Cậu chủ! Đây là sơ suất của tôi, tôi đã không khóa cửa sắt lại.”
Trịnh Thiên Ngọc nhíu mày, lúc định mở miệng nói, ông cụ Trịnh đã cất tiếng trước: "Khang, ông không cần phải giải thích nữa. Tôi biết ông rất đau lòng. Lưu Tiên điên loạn, trái tim ông cũng chết theo nó. Bình thường ông lén thả nó ra cũng đành thôi. Hôm nay có khách quý đến nhà, cậu chủ nhỏ cũng về, sao ông lại hồ đồ như thế?”
Lưu Tiên, chắc hẳn là tên của người phụ nữ ấy. Mai Thùy Hân thầm suy đoán. Nghe ý tứ của ông cụ Trịnh, chắc hẳn quản gia có tình cảm với Lưu Tiên, bởi vậy mới thường xuyên thả bà ta ra ngoài cho thoáng.
Nhưng rốt cuộc thân phận của bà ta là gì? Tại sao lại la hét muốn gặp Trịnh Thiên Hi?
Lộn xộn quá, Mai Thùy Hân cảm thấy IQ của mình không đủ dùng.
Quản gia vẫn cúi lưng, không nói tiếng nào. Ông cụ Trịnh bất lực thở dài: “Tôi biết ông muốn cho nó gặp Thiên Hi. Thôi đi, ông lui xuống đi!”
Trịnh Thiên Ngọc phất tay, tất cả người hầu đều lui xuống hết cả.
Bàn ăn rộng lớn như thế chỉ còn lại ba người Trịnh Thiên Ngọc, Mai Thùy Hân và ông cụ Trịnh mà thôi.
Ông cụ Trịnh gật đầu với Trịnh Thiên Ngọc.
Trịnh Thiên Ngọc nhìn Mai Thùy Hân, rồi kể lại một câu chuyện của người khác với giọng bình tĩnh: “Thùy Hân, người phụ nữ ban nãy là mẹ của anh.”
Cái gì? Mai Thùy Hân chợt trợn tròn mắt.
Trịnh Thiên Ngọc không khỏi cười khổ: “Năm anh lên bốn, bà ấy quen một tên đầu đường xó chợ, rơi vào lưới tình. Bỏ mặc anh mà chạy theo gã ta. Sau khi tên khốn kia moi hết tiền của bà ấy bèn vứt bỏ bà. Bà ta tiếp khách ở trên đường, ba anh nhìn thấy bèn rước bà ta về nhà. Kết quả là, sau mấy ngày ngoan ngoãn ở nhà, bà ta lại tiếp tục bỏ đi, người đón bà ta vẫn là cái gã khốn kiếp kia. Mùa đông năm ấy rất lạnh, người hầu trong nhà họ Trịnh nhìn thấy bà ta lạnh ngắc, còn đang ôm một bé gái trong lòng. Tối ngày hôm ấy, ba anh đã tạt acid vào mặt bà ta, hủy hoại nhan sắc của bà ta để nhốt bà ta ở nhà họ Trịnh với ông ấy cả đời.
Trời ạ! Mai Thùy Hân ngạc nhiên bụm miệng. Câu chuyện này tàn nhẫn đến mức nào kia chứ!
Phải yêu và hận đến mức nào mà khiến cho một người đàn ông thà hủy đi nhan sắc của vợ mình, cũng muốn trói chặt bà ấy bên người chứ?
Người mà Lưu Tiên yêu thật lòng chắc là gã khốn kiếp kia. Bà ta thà vứt bỏ giàu sang phú quý cũng muốn sống chung với gã.
Chỉ tiếc là, bà ta đã yêu nhầm người. Một mối tình si, cuối cùng lại trở thành rượu độc ngấm vào tận xương cốt.
Trịnh Thiên Ngọc cúi đầu, nhìn bông hoa huệ nở rộ trên bàn: “Sau khi bị hủy hoại nhan sắc, mẹ anh nửa điên nửa dại. Rồi một ngày nọ, bà ta dùng dao đâm ba anh, vết thương rất sâu, suýt nữa đã tổn thương đến tim, sau đó, ba anh sống bên Mỹ quanh năm suốt tháng.
Mai Thùy Hân chợt hiểu ra, thảo nào ba của anh ấy lại lạnh lùng và biến thái như vậy. Bị người mình yêu nhất căm hận đến thế, cho dù ai lâm vào cảnh này cũng sẽ bi quan chán đời thôi nhỉ?
Cô đợi Trịnh Thiên Ngọc nói tiếp, nhưng anh chỉ im lặng. Ngón tay dài đan chéo vào nhau, bên dưới ánh đèn, trông nó rất đỗi yếu ớt và bất lực.
Mai Thùy Hân nhìn dáng vẻ cô đơn của anh, trong lòng hết sức xót xa.
Năm năm trước, cô từng nghe thấy tiếng Trịnh Thiên Ngọc nói mớ trong đêm.
“Mẹ ơi, đừng mà mẹ...đừng mà mẹ...mẹ ơi, Thiên Ngọc ngoan lắm mà, Thiên Ngọc sẽ nghe lời mà, mẹ đừng làm thế...”
Cô vẫn còn nhớ mồ hôi lạnh nhễ nhại trên trán anh, nhớ giọng điệu của anh. Đáng thương là thế, bi quan là thế, tuyệt vọng đến thế.
Mai Thùy Hân đi đến bên cạnh Trịnh Thiên Ngọc, chìa tay ôm chầm lấy anh từ đằng sau, thật chặt, thật chặt.
Không cần nói bất cứ lời nào. Cô hiểu anh mà.
Giọng nói của anh mông lung như bị thô miên: “Thùy Hân, lúc bà ta ra đi trời đổ mưa lớn, anh quỳ trước mặt bà ta, cầu xin bà ta đừng bỏ anh lại. Anh hứa rằng mình sẽ ngoan, sẽ nghe lời. Nhưng mà bà ta vẫ đi rồi. Bà ta vòng qua người anh. Đầu cũng chẳng buồn ngoảnh lại.
Mai Thùy Hân đau lòng đến nỗi khó mà hít thở nổi, nước mắt cô tuôn trào, ôm Trịnh Thiên Ngọc càng chặt hơn, muốn truyền nhiệt độ ấm áp trên cơ thể mình sang cho anh.
Trịnh Thiên Ngọc cũng ôm cô thật chặt, giọng nói của anh bắt đầu run rẩy: “Thùy Hân, em có biết không? Có lúc anh rất hâm mộ Thiên Hi.”
Đột nhiên Mai Thùy Hân đã hiểu ra, tại sao khi nãy Lưu Tiên lại đòi gặp Thiên Hi.
Thiên Hi, là con gái của Lưu Tiên của gã đầu đường xó chợ kia. Là đứa con duy nhất được bà ta yêu thương.
Bà ta có vô tình, có ích kỷ đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là một người mẹ, cho dù nửa điên nửa dại, bà ta cũng nhớ cô con gái mình yêu thương nhất.
Chỉ tiếc là, trước giờ bà ta chưa dành một chút tình yêu cho Trịnh Thiên Ngọc
Mai Thùy Hân dùng hết sức bình sinh để ôm Trịnh Thiên Ngọc.
Anh mạnh mẽ ngang ngược, máu lạnh vô tình, anh có rất nhiều khuyết điểm. Nhưng vào giây phút này, Mai Thùy Hân chỉ muốn yêu thương như yêu thương một đứa trẻ.
Thấy cháu trai và cháu dâu của mình ôm nhau mãi, ông cụ Trịnh cũng rơi nước mắt: “Thùy Hân, Thiên Ngọc là người tốt. Thiên Hi, ban đầu nhà ông định đưa Thiên Hi đến cô nhi viện. Nhưng mà Thiên Ngọc không đồng ý. Nó nói, trên người Thiên Hi, có một nửa dòng máu giống nó.”
“Ông nội, con sẽ quý trọng anh ấy. Con sẽ yêu thương Thiên Ngọc thật nhiều, sẽ dùng hết khả năng của con để cho anh ấy một gia đình ấm áp nhất.” Mai Thùy Hân trịnh trọng hứa hẹn với ông cụ Trịnh.
Mai Thùy Hân không màng đến chuyện ông cụ còn đứng bên cạnh, cô ngẩng đầu kiễng gót, hôn lên mặt Trịnh Thiên Ngọc: “Thiên Ngọc, em yêu anh! Yêu anh rất nhiều rất nhiều!”
Đáp lại cô, là một cái ôm chứa chan tình yêu trong im lặng.
Từ nãy đến giờ quản gia vẫn luôn ở đây hầu hạ bọn họ, ông ta đến gần Trịnh Thiên Ngọc, cúi lưng thật thấp: “Cậu chủ! Đây là sơ suất của tôi, tôi đã không khóa cửa sắt lại.”
Trịnh Thiên Ngọc nhíu mày, lúc định mở miệng nói, ông cụ Trịnh đã cất tiếng trước: "Khang, ông không cần phải giải thích nữa. Tôi biết ông rất đau lòng. Lưu Tiên điên loạn, trái tim ông cũng chết theo nó. Bình thường ông lén thả nó ra cũng đành thôi. Hôm nay có khách quý đến nhà, cậu chủ nhỏ cũng về, sao ông lại hồ đồ như thế?”
Lưu Tiên, chắc hẳn là tên của người phụ nữ ấy. Mai Thùy Hân thầm suy đoán. Nghe ý tứ của ông cụ Trịnh, chắc hẳn quản gia có tình cảm với Lưu Tiên, bởi vậy mới thường xuyên thả bà ta ra ngoài cho thoáng.
Nhưng rốt cuộc thân phận của bà ta là gì? Tại sao lại la hét muốn gặp Trịnh Thiên Hi?
Lộn xộn quá, Mai Thùy Hân cảm thấy IQ của mình không đủ dùng.
Quản gia vẫn cúi lưng, không nói tiếng nào. Ông cụ Trịnh bất lực thở dài: “Tôi biết ông muốn cho nó gặp Thiên Hi. Thôi đi, ông lui xuống đi!”
Trịnh Thiên Ngọc phất tay, tất cả người hầu đều lui xuống hết cả.
Bàn ăn rộng lớn như thế chỉ còn lại ba người Trịnh Thiên Ngọc, Mai Thùy Hân và ông cụ Trịnh mà thôi.
Ông cụ Trịnh gật đầu với Trịnh Thiên Ngọc.
Trịnh Thiên Ngọc nhìn Mai Thùy Hân, rồi kể lại một câu chuyện của người khác với giọng bình tĩnh: “Thùy Hân, người phụ nữ ban nãy là mẹ của anh.”
Cái gì? Mai Thùy Hân chợt trợn tròn mắt.
Trịnh Thiên Ngọc không khỏi cười khổ: “Năm anh lên bốn, bà ấy quen một tên đầu đường xó chợ, rơi vào lưới tình. Bỏ mặc anh mà chạy theo gã ta. Sau khi tên khốn kia moi hết tiền của bà ấy bèn vứt bỏ bà. Bà ta tiếp khách ở trên đường, ba anh nhìn thấy bèn rước bà ta về nhà. Kết quả là, sau mấy ngày ngoan ngoãn ở nhà, bà ta lại tiếp tục bỏ đi, người đón bà ta vẫn là cái gã khốn kiếp kia. Mùa đông năm ấy rất lạnh, người hầu trong nhà họ Trịnh nhìn thấy bà ta lạnh ngắc, còn đang ôm một bé gái trong lòng. Tối ngày hôm ấy, ba anh đã tạt acid vào mặt bà ta, hủy hoại nhan sắc của bà ta để nhốt bà ta ở nhà họ Trịnh với ông ấy cả đời.
Trời ạ! Mai Thùy Hân ngạc nhiên bụm miệng. Câu chuyện này tàn nhẫn đến mức nào kia chứ!
Phải yêu và hận đến mức nào mà khiến cho một người đàn ông thà hủy đi nhan sắc của vợ mình, cũng muốn trói chặt bà ấy bên người chứ?
Người mà Lưu Tiên yêu thật lòng chắc là gã khốn kiếp kia. Bà ta thà vứt bỏ giàu sang phú quý cũng muốn sống chung với gã.
Chỉ tiếc là, bà ta đã yêu nhầm người. Một mối tình si, cuối cùng lại trở thành rượu độc ngấm vào tận xương cốt.
Trịnh Thiên Ngọc cúi đầu, nhìn bông hoa huệ nở rộ trên bàn: “Sau khi bị hủy hoại nhan sắc, mẹ anh nửa điên nửa dại. Rồi một ngày nọ, bà ta dùng dao đâm ba anh, vết thương rất sâu, suýt nữa đã tổn thương đến tim, sau đó, ba anh sống bên Mỹ quanh năm suốt tháng.
Mai Thùy Hân chợt hiểu ra, thảo nào ba của anh ấy lại lạnh lùng và biến thái như vậy. Bị người mình yêu nhất căm hận đến thế, cho dù ai lâm vào cảnh này cũng sẽ bi quan chán đời thôi nhỉ?
Cô đợi Trịnh Thiên Ngọc nói tiếp, nhưng anh chỉ im lặng. Ngón tay dài đan chéo vào nhau, bên dưới ánh đèn, trông nó rất đỗi yếu ớt và bất lực.
Mai Thùy Hân nhìn dáng vẻ cô đơn của anh, trong lòng hết sức xót xa.
Năm năm trước, cô từng nghe thấy tiếng Trịnh Thiên Ngọc nói mớ trong đêm.
“Mẹ ơi, đừng mà mẹ...đừng mà mẹ...mẹ ơi, Thiên Ngọc ngoan lắm mà, Thiên Ngọc sẽ nghe lời mà, mẹ đừng làm thế...”
Cô vẫn còn nhớ mồ hôi lạnh nhễ nhại trên trán anh, nhớ giọng điệu của anh. Đáng thương là thế, bi quan là thế, tuyệt vọng đến thế.
Mai Thùy Hân đi đến bên cạnh Trịnh Thiên Ngọc, chìa tay ôm chầm lấy anh từ đằng sau, thật chặt, thật chặt.
Không cần nói bất cứ lời nào. Cô hiểu anh mà.
Giọng nói của anh mông lung như bị thô miên: “Thùy Hân, lúc bà ta ra đi trời đổ mưa lớn, anh quỳ trước mặt bà ta, cầu xin bà ta đừng bỏ anh lại. Anh hứa rằng mình sẽ ngoan, sẽ nghe lời. Nhưng mà bà ta vẫ đi rồi. Bà ta vòng qua người anh. Đầu cũng chẳng buồn ngoảnh lại.
Mai Thùy Hân đau lòng đến nỗi khó mà hít thở nổi, nước mắt cô tuôn trào, ôm Trịnh Thiên Ngọc càng chặt hơn, muốn truyền nhiệt độ ấm áp trên cơ thể mình sang cho anh.
Trịnh Thiên Ngọc cũng ôm cô thật chặt, giọng nói của anh bắt đầu run rẩy: “Thùy Hân, em có biết không? Có lúc anh rất hâm mộ Thiên Hi.”
Đột nhiên Mai Thùy Hân đã hiểu ra, tại sao khi nãy Lưu Tiên lại đòi gặp Thiên Hi.
Thiên Hi, là con gái của Lưu Tiên của gã đầu đường xó chợ kia. Là đứa con duy nhất được bà ta yêu thương.
Bà ta có vô tình, có ích kỷ đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là một người mẹ, cho dù nửa điên nửa dại, bà ta cũng nhớ cô con gái mình yêu thương nhất.
Chỉ tiếc là, trước giờ bà ta chưa dành một chút tình yêu cho Trịnh Thiên Ngọc
Mai Thùy Hân dùng hết sức bình sinh để ôm Trịnh Thiên Ngọc.
Anh mạnh mẽ ngang ngược, máu lạnh vô tình, anh có rất nhiều khuyết điểm. Nhưng vào giây phút này, Mai Thùy Hân chỉ muốn yêu thương như yêu thương một đứa trẻ.
Thấy cháu trai và cháu dâu của mình ôm nhau mãi, ông cụ Trịnh cũng rơi nước mắt: “Thùy Hân, Thiên Ngọc là người tốt. Thiên Hi, ban đầu nhà ông định đưa Thiên Hi đến cô nhi viện. Nhưng mà Thiên Ngọc không đồng ý. Nó nói, trên người Thiên Hi, có một nửa dòng máu giống nó.”
“Ông nội, con sẽ quý trọng anh ấy. Con sẽ yêu thương Thiên Ngọc thật nhiều, sẽ dùng hết khả năng của con để cho anh ấy một gia đình ấm áp nhất.” Mai Thùy Hân trịnh trọng hứa hẹn với ông cụ Trịnh.
Mai Thùy Hân không màng đến chuyện ông cụ còn đứng bên cạnh, cô ngẩng đầu kiễng gót, hôn lên mặt Trịnh Thiên Ngọc: “Thiên Ngọc, em yêu anh! Yêu anh rất nhiều rất nhiều!”
Đáp lại cô, là một cái ôm chứa chan tình yêu trong im lặng.