Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 169: BẠN BÈ BÌNH THƯỜNG
Trời tan mưa tạnh, thấy bộ dạng Mai Thùy Hân buồn bực không vui, Trịnh Thiên Ngọc lại tức giận: "Thế nào, vừa rồi không phải rất sảng khoái sao? Sao vừa sảng khoái xong, mặt lại xụ xuống?"
Mai Thùy Hân đã không còn sức lực để cãi nhau với anh nữa, trực tiếp nói: "Trịnh Thiên Ngọc, anh là quyết tâm không chịu buông tha tôi?"
Trịnh Thiên Ngọc nhìn chằm chằm mắt cô: "Đúng. Trừ khi tôi chết."
Trịnh Thiên Ngọc ngước mắt nhìn anh: "Được, vậy anh chia tay với Hướng Như Lan. Kết hôn với tôi."
Trịnh Thiên Ngọc sững sờ: "Em nói thật sao?"
Mai Thùy Hân nhún nhún vai: "Anh anh tuấn nhiều tiền, quyền thế che trời, còn sống chết quấn lấy tôi, tình cảm sâu nặng, tôi không theo anh, hình như cũng có chút nói không ra..."
Anh tuấn nhiều tiền, quyền thế che trời, sống chết quấn lấy...sao nghe đều như đang chê cười.
Trịnh Thiên Ngọc cau mày, lạnh lùng nói: "Mai Thùy Hân, em cho rằng em có thể tìm được người đàn ông tốt hơn tôi?"
"Chỉ cần anh không bám lấy tôi, tôi đương nhiên có thể!" Mai Thùy Hân nói không ra cảm xúc trong lòng. Vừa này, cô nói kêu Trịnh Thiên Ngọc chia tay với Hướng Như Lan, kết hôn với mình, nếu anh không do dự đồng ý, có lẽ cô thật sự sẽ suy nghĩ qua lại với anh.
Nhưng mà sự thật lại hung hăng tát cho cô một bạt tai.
Sau trong đáy lòng Trịnh Thiên Ngọc, trước giờ chưa từng nghiêm túc đối đãi với đoạn tình cảm này.
Chia tay với Hướng Như Lan? Đối với anh mà nói càng không thể nào! Điều anh hi vọng là một người vợ có xuất thân danh môn, cùng một tình nhân anh vẫn chưa chơi chán!
Cô trong mắt anh, chỉ xứng làm tình nhân!
Đây, mới là chân tướng của sự thực!
"Mai Thùy Hân! Em mơ tưởng!" Trịnh Thiên Ngọc lạnh như băng nhìn cô, giọng nói mang theo sát khí: "Chỉ cần bị anh phát hiện em qua lại với người đàn ông khác, em chết chắc!"
"Chết chắc? Thế nào, anh muốn thuê sát thủ, giết tôi?" Mai Thùy Hân cảm thấy rất buồn cười. Cô đã không còn là cô gái nhỏ năm năm trước, anh lại vẫn muốn dùng chiêu thức vụng về như vậy để uy hiếp cô?
Trịnh Thiên Ngọc híp mắt, cười tà ác: "Tôi là công dân tốt tuân thủ luật pháp, đương nhiên sẽ không dùng thủ đoạn hạ lưu đó. Nhưng mà, Mai Thùy Hân, tôi có thể đảm bảo, tuyệt đối không có người đàn ông nào dám hẹn hò với em! Không tin em thử xem đi!"
Mai Thùy Hân sắp sụp đổ rồi: "Trịnh Thiên Ngọc, rốt muốn anh muốn tôi thế nào anh mới có thể buông tha tôi? Tôi móc một quả thận cho anh được không? Hay là anh muốn giác mạc của tôi? Anh nói đi, tôi đều sẽ cho anh!"
Trịnh Thiên Ngọc bị cô chọc tức đến bật cười, hung hăng vò tóc cô, ôm cô vào lòng: "Thùy Hân, cho tôi một năm được không? Một năm sau, tôi nhất định sẽ chia tay với Hướng Như Lan."
Mai Thùy Hân lắc đầu: "Không được."
"Vậy... nửa năm đi! Cho tôi nửa năm!"
"Không được!"
Trịnh Thiên Ngọc im lặng nửa ngày, cuối cùng quyết tâm: "Vậy thì...ba tháng! Tôi đồng ý với em. Ba tháng sau, tôi sẽ trở lại độc thân, đường đường chính chính cưới em vào cửa!"
Trong lòng Mai Thùy Hân chấn động mạnh, cô không nghĩ tới Trịnh Thiên Ngọc lại sẽ trịnh trọng cho cô lời hứa hôn nhân như vậy.
Trái tim lạnh giá bị anh tổn thương, từ từ có chút hơi ấm, cô đỏ mắt nhìn Trịnh Thiên Ngọc: "Thiên Ngọc, tôi thừa nhận, tôi cũng có cảm tình với anh, nhưng mà chúng ta thật sự không phù hợp. Năm năm trước anh hẳn đã rõ, tính cách chúng ta, căn bản không hợp ở chung một chỗ."
Trịnh Thiên Ngọc nóng nảy: "Mai Thùy Hân, hợp hay không, không phải mình em nói là được! Tôi cho em biết, tôi sẽ không buông tay! Trừ khi tôi chết!"
Mai Thùy Hân bị anh hung hăng càn quấy đến không tức giận nữa: "Được, vậy tôi cho anh thời gian ba tháng, ba tháng này, chúng ta sẽ ở chung như bạn bè bình thường, được không?"
Trịnh Thiên Ngọc hôn lên môi cô: "Được, anh đồng ý với em! Ba tháng sau, chúng ta sẽ lĩnh giấy đăng ký."
Mai Thùy Hân giơ tay đè lại môi anh: "Đã nói là bạn bè bình thường đâu?"
Trịnh Thiên Ngọc mỉm cười: "Chỉ chút thôi, sau này tôi sẽ không động vào em nữa."
Mai Thùy Hân do dự một lát, rối rắm nhắm mắt lại, để môi anh đặt lên...
Mai Thùy Hân đã không còn sức lực để cãi nhau với anh nữa, trực tiếp nói: "Trịnh Thiên Ngọc, anh là quyết tâm không chịu buông tha tôi?"
Trịnh Thiên Ngọc nhìn chằm chằm mắt cô: "Đúng. Trừ khi tôi chết."
Trịnh Thiên Ngọc ngước mắt nhìn anh: "Được, vậy anh chia tay với Hướng Như Lan. Kết hôn với tôi."
Trịnh Thiên Ngọc sững sờ: "Em nói thật sao?"
Mai Thùy Hân nhún nhún vai: "Anh anh tuấn nhiều tiền, quyền thế che trời, còn sống chết quấn lấy tôi, tình cảm sâu nặng, tôi không theo anh, hình như cũng có chút nói không ra..."
Anh tuấn nhiều tiền, quyền thế che trời, sống chết quấn lấy...sao nghe đều như đang chê cười.
Trịnh Thiên Ngọc cau mày, lạnh lùng nói: "Mai Thùy Hân, em cho rằng em có thể tìm được người đàn ông tốt hơn tôi?"
"Chỉ cần anh không bám lấy tôi, tôi đương nhiên có thể!" Mai Thùy Hân nói không ra cảm xúc trong lòng. Vừa này, cô nói kêu Trịnh Thiên Ngọc chia tay với Hướng Như Lan, kết hôn với mình, nếu anh không do dự đồng ý, có lẽ cô thật sự sẽ suy nghĩ qua lại với anh.
Nhưng mà sự thật lại hung hăng tát cho cô một bạt tai.
Sau trong đáy lòng Trịnh Thiên Ngọc, trước giờ chưa từng nghiêm túc đối đãi với đoạn tình cảm này.
Chia tay với Hướng Như Lan? Đối với anh mà nói càng không thể nào! Điều anh hi vọng là một người vợ có xuất thân danh môn, cùng một tình nhân anh vẫn chưa chơi chán!
Cô trong mắt anh, chỉ xứng làm tình nhân!
Đây, mới là chân tướng của sự thực!
"Mai Thùy Hân! Em mơ tưởng!" Trịnh Thiên Ngọc lạnh như băng nhìn cô, giọng nói mang theo sát khí: "Chỉ cần bị anh phát hiện em qua lại với người đàn ông khác, em chết chắc!"
"Chết chắc? Thế nào, anh muốn thuê sát thủ, giết tôi?" Mai Thùy Hân cảm thấy rất buồn cười. Cô đã không còn là cô gái nhỏ năm năm trước, anh lại vẫn muốn dùng chiêu thức vụng về như vậy để uy hiếp cô?
Trịnh Thiên Ngọc híp mắt, cười tà ác: "Tôi là công dân tốt tuân thủ luật pháp, đương nhiên sẽ không dùng thủ đoạn hạ lưu đó. Nhưng mà, Mai Thùy Hân, tôi có thể đảm bảo, tuyệt đối không có người đàn ông nào dám hẹn hò với em! Không tin em thử xem đi!"
Mai Thùy Hân sắp sụp đổ rồi: "Trịnh Thiên Ngọc, rốt muốn anh muốn tôi thế nào anh mới có thể buông tha tôi? Tôi móc một quả thận cho anh được không? Hay là anh muốn giác mạc của tôi? Anh nói đi, tôi đều sẽ cho anh!"
Trịnh Thiên Ngọc bị cô chọc tức đến bật cười, hung hăng vò tóc cô, ôm cô vào lòng: "Thùy Hân, cho tôi một năm được không? Một năm sau, tôi nhất định sẽ chia tay với Hướng Như Lan."
Mai Thùy Hân lắc đầu: "Không được."
"Vậy... nửa năm đi! Cho tôi nửa năm!"
"Không được!"
Trịnh Thiên Ngọc im lặng nửa ngày, cuối cùng quyết tâm: "Vậy thì...ba tháng! Tôi đồng ý với em. Ba tháng sau, tôi sẽ trở lại độc thân, đường đường chính chính cưới em vào cửa!"
Trong lòng Mai Thùy Hân chấn động mạnh, cô không nghĩ tới Trịnh Thiên Ngọc lại sẽ trịnh trọng cho cô lời hứa hôn nhân như vậy.
Trái tim lạnh giá bị anh tổn thương, từ từ có chút hơi ấm, cô đỏ mắt nhìn Trịnh Thiên Ngọc: "Thiên Ngọc, tôi thừa nhận, tôi cũng có cảm tình với anh, nhưng mà chúng ta thật sự không phù hợp. Năm năm trước anh hẳn đã rõ, tính cách chúng ta, căn bản không hợp ở chung một chỗ."
Trịnh Thiên Ngọc nóng nảy: "Mai Thùy Hân, hợp hay không, không phải mình em nói là được! Tôi cho em biết, tôi sẽ không buông tay! Trừ khi tôi chết!"
Mai Thùy Hân bị anh hung hăng càn quấy đến không tức giận nữa: "Được, vậy tôi cho anh thời gian ba tháng, ba tháng này, chúng ta sẽ ở chung như bạn bè bình thường, được không?"
Trịnh Thiên Ngọc hôn lên môi cô: "Được, anh đồng ý với em! Ba tháng sau, chúng ta sẽ lĩnh giấy đăng ký."
Mai Thùy Hân giơ tay đè lại môi anh: "Đã nói là bạn bè bình thường đâu?"
Trịnh Thiên Ngọc mỉm cười: "Chỉ chút thôi, sau này tôi sẽ không động vào em nữa."
Mai Thùy Hân do dự một lát, rối rắm nhắm mắt lại, để môi anh đặt lên...