Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29: 29: Dạy Dỗ Mèo Hoang
Thẩm Nhất Đang ngồi bật dậy tay giữ ở phần tóc, ánh mắt tỏ ra vài phần đáng sợ, Lịch Bắc Dạ vân không chịu buông ra,anh cầm lấy cây kéo trên tay đưa tới những sợi tóc óng mượt tựa như tơ của cô, ánh mắt vô tình lãnh cảm.
Thẩm Nhất Đang lúc này mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi, đây là mái tóc cô vì mẹ mà nuôi dưỡng nó bao năm qua, vậy mà Lịch Bắc Dạ lại nắm nó không thương tiếc và còn muốn cắt phăng nó đi sao?
“Đừng! Anh dừng lại ngay cho tôi!”
Lịch Bắc Dạ liền cất giọng.
“Cô giết cá yêu quý của tôi, phá nát đồ mà tôi yêu thích đương nhiên tôi phải lấy đi một thứ mà cô yêu quý chứ coi như công bằng, nghe nói cô yêu tóc hơn cả mạng sống mình vậy thì bây giờ tôi lấy đi nắm tóc của cô bù đắp vậy.”
Thẩm Nhất Đang trừng lớn mắt cô liên tục vùng vẫy cố thoát khỏi anh nhưng càng chống cự thì tay anh càng siết chặt cô hơn, cả người cô run lên bần bật khiến Lịch Bắc Dạ có thể cảm nhận được, đây mới đúng là vẻ mặt và hành động mà anh muốn nhìn thấy nhất, chứ không phải vẻ mặt lúc nào cũng tỏ vẻ kênh kiệu không xem ai ra gì.
Cả hai dằn co với nhau được một lúc khá lâu, vì anh đang muốn hù cho cô sợ và quỳ xuống van xin anh tha lỗi, anh không hẹp hòi đến nổi mà đi ức hiếp một đứa con gái nhỏ hơn mình tận mười tuổi như Thẩm Nhất Đang, chỉ là muốn cô thốt ra lời xin lỗi và nhận lỗi mà thôi.
Nhưng cái miệng nhỏ kia vẫn không chịu cất lời van xin càng khiến anh tức điên lên.
“Buông ra nếu không anh đừng trách tôi!”
Có lẽ quá sức chịu đựng của cô, Thẩm Nhất Đang để lại cho anh một câu đe dọa, sống đến từng ấy năm Lịch Bắc Dạ lần đầu tiên bị một đứa con gái dùng giọng điệu thách thức rồi còn đe dọa như vậy, đúng là một đứa khó dạy bảo, cô càng như vậy thì anh càng muốn thuần phục cô hơn.
Cứ như đang thuần hóa một con sư tử cái vậy.
“Cô sẽ làm gì tôi? Tôi thì có thể một phát giết chết cô ngay tại đây đấy, đừng nghĩ có ông nội bên vực cô thì cô quên mất thân phận của mình.”
Thẩm Nhất Đang nghiến răng, cây kéo đã kề sát vào mái tóc của cô, nếu để mất một sợi tóc nào cô cũng nhất quyết liều chết với anh ta.
Lúc này Thẩm Nhất Đang đưa tay vào túi quần, một con dao cắt giấy cô đã thủ sẵn bên mình phòng những chuyện bất trắc xảy ra, đến lúc cô phải dùng đến nó rồi, Lịch Bắc Dạ không nghĩ cô lại có một thứ nguy hiểm như vậy nên anh không mấy đề phòng đó là điều khiến cho Thẩm Nhất Đang có thể dễ dàng ra tay.
Nhanh như chớp rút con dao ra và đâm mạnh vào tay của Lịch Bắc Dạ, bị cô tấn công một cách đột ngột anh liền buông mái tóc của cô ra, không quên đạp một cái vào người cô khiến cô té nhào xuống đất, Thẩm Nhất Đang nhân lúc đó đứng lên bỏ chạy nhưng vừa ra tới cửa đã bị anh giữ lại, tuy ra tay có hơi mạnh nhưng vết thương này có là gì so với việc anh từng lăn lộn ở băng Hoàng Phong chứ, cứ xem như là bị một con mèo hoang hung dữ cào cho một cái thôi.
“Xem ra tôi nhịn cô lâu quá nên cô không biết sợ đây mà.”
Thẩm Nhất Đang cảm thấy được mình đã đụng tới một con ác quỷ máu lạnh, nếu như cô biết được chuyện anh là một tên thủ lĩnh của băng đảng mafia khét tiếng liệu cô có dám ngông cuồng như vậy không? đôi mắt quỷ dữ ánh lên tia nguy hiểm đến chết người, cô gái nhỏ bé này đúng là coi trời bằng vung cứ nghĩ bản thân là tiểu thư ai cũng phải nể trọng không dám đụng tới, cô lớn lên không có sự dạy dỗ đàng hoàng nên mới thành ra thế này, thật sự nhìn cô chẳng có lấy một nét gì gọi là tiểu thư cao quý cả.
“Anh định làm gì?”
Thẩm Nhất Đang run rẩy, Lịch Bắc Dạ một tay cởi phăng chiếc áo ngoài của mình tiếp đến đó là cởi chiếc cà vạt trên cổ, nhanh chóng dùng cà vạt trói tay cô lại, Thẩm Nhất Đang không biết anh muốn dùng cách gì để trừng phạt cô đây, gương mặt cô bắt đầu biến sắc, tay vẫn bị anh giữ chặt lấy không thể nhúc nhích được cứ như sắp bị bẻ gãy khớp xương, dùng cà vạt trên cổ mình vội cột chặt lấy tay của Thẩm Nhất Đang.
“Anh đừng qua đây!”.
Truyện Linh Dị
“Anh thả tôi ra!”
“Tôi la lên đó!”
Mặc cho cô kêu gào, Lịch Bắc Dạ hoàn toàn có thể khống chế được cô, mặc kệ cánh tay đang chảy máu của mình anh vẫn tiếp tục lột sạch đồ của Thẩm Nhất Đang, nhanh như chớp bế xốc cô lên rồi quăng mạnh xuống giường, lúc anh không nói gì mới là đáng sợ nhất, thà rằng anh chửi mắng cô một câu rồi xong nhưng đằng này anh im lặng và hành động chẳng lẽ là muốn xơi cô ngay lúc này?
“Đừng, Lịch Bắc Dạ...tôi xin lỗi...tôi không dám nữa! Đừng đụng vào tôi mà!”
Lịch Bắc Dạ đưa tay cởi phăng chiếc áo ngủ của Thẩm Nhất Đang cơ thể mềm mại của thiếu nữ liền xuất hiện ra trước mắt anh, đây đúng là nên đòi lại công bằng chuyện hôm trước bị cô cưỡng bức rồi, lấy lại những gì đã mất của mình.
Thẩm Nhất Đang nhắm chặt mắt cô cảm thấy sợ hãi trước người đàn ông này, đúng là không thể chọc giận anh.
“Tôi xin lỗi.”
Thẩm Nhất Đang thốt ra câu xin lỗi, hai mắt cô bắt đầu đỏ ửng lên một giọt nước mắt tuôn trào ra ở hốc mắt, sự sợ hãi khiến cô run lên bần bật, anh không chấp nhất một đứa trẻ như cô, biết lỗi và xin lỗi vậy là tốt rồi, câu xin lỗi đó khiến cơn nóng trong người anh cũng nguội dần đi, đúng là chỉ muốn dạy dỗ cho đứa trẻ hư hỏng này một trận nhớ đời nhưng mà nhìn thấy cô bị anh ép đến khóc như vậy cũng không đành lòng ra tay.
“Biết lỗi rồi chứ?”
Thẩm Nhất Đang gật nhẹ đầu, anh liền tháo dây trói trên người cô ra rồi giúp cô mặc quần áo lại, Thẩm Nhất Đang ngoan ngoãn ngồi im không dám động đậy nữa, nhìn vết thương trên tay anh cô cảm thấy mình ra tay có hơi nặng nhưng mà anh vẫn còn đủ sức lực để dạy dỗ cô như vậy chắc không cần để tâm làm gì..
Thẩm Nhất Đang lúc này mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi, đây là mái tóc cô vì mẹ mà nuôi dưỡng nó bao năm qua, vậy mà Lịch Bắc Dạ lại nắm nó không thương tiếc và còn muốn cắt phăng nó đi sao?
“Đừng! Anh dừng lại ngay cho tôi!”
Lịch Bắc Dạ liền cất giọng.
“Cô giết cá yêu quý của tôi, phá nát đồ mà tôi yêu thích đương nhiên tôi phải lấy đi một thứ mà cô yêu quý chứ coi như công bằng, nghe nói cô yêu tóc hơn cả mạng sống mình vậy thì bây giờ tôi lấy đi nắm tóc của cô bù đắp vậy.”
Thẩm Nhất Đang trừng lớn mắt cô liên tục vùng vẫy cố thoát khỏi anh nhưng càng chống cự thì tay anh càng siết chặt cô hơn, cả người cô run lên bần bật khiến Lịch Bắc Dạ có thể cảm nhận được, đây mới đúng là vẻ mặt và hành động mà anh muốn nhìn thấy nhất, chứ không phải vẻ mặt lúc nào cũng tỏ vẻ kênh kiệu không xem ai ra gì.
Cả hai dằn co với nhau được một lúc khá lâu, vì anh đang muốn hù cho cô sợ và quỳ xuống van xin anh tha lỗi, anh không hẹp hòi đến nổi mà đi ức hiếp một đứa con gái nhỏ hơn mình tận mười tuổi như Thẩm Nhất Đang, chỉ là muốn cô thốt ra lời xin lỗi và nhận lỗi mà thôi.
Nhưng cái miệng nhỏ kia vẫn không chịu cất lời van xin càng khiến anh tức điên lên.
“Buông ra nếu không anh đừng trách tôi!”
Có lẽ quá sức chịu đựng của cô, Thẩm Nhất Đang để lại cho anh một câu đe dọa, sống đến từng ấy năm Lịch Bắc Dạ lần đầu tiên bị một đứa con gái dùng giọng điệu thách thức rồi còn đe dọa như vậy, đúng là một đứa khó dạy bảo, cô càng như vậy thì anh càng muốn thuần phục cô hơn.
Cứ như đang thuần hóa một con sư tử cái vậy.
“Cô sẽ làm gì tôi? Tôi thì có thể một phát giết chết cô ngay tại đây đấy, đừng nghĩ có ông nội bên vực cô thì cô quên mất thân phận của mình.”
Thẩm Nhất Đang nghiến răng, cây kéo đã kề sát vào mái tóc của cô, nếu để mất một sợi tóc nào cô cũng nhất quyết liều chết với anh ta.
Lúc này Thẩm Nhất Đang đưa tay vào túi quần, một con dao cắt giấy cô đã thủ sẵn bên mình phòng những chuyện bất trắc xảy ra, đến lúc cô phải dùng đến nó rồi, Lịch Bắc Dạ không nghĩ cô lại có một thứ nguy hiểm như vậy nên anh không mấy đề phòng đó là điều khiến cho Thẩm Nhất Đang có thể dễ dàng ra tay.
Nhanh như chớp rút con dao ra và đâm mạnh vào tay của Lịch Bắc Dạ, bị cô tấn công một cách đột ngột anh liền buông mái tóc của cô ra, không quên đạp một cái vào người cô khiến cô té nhào xuống đất, Thẩm Nhất Đang nhân lúc đó đứng lên bỏ chạy nhưng vừa ra tới cửa đã bị anh giữ lại, tuy ra tay có hơi mạnh nhưng vết thương này có là gì so với việc anh từng lăn lộn ở băng Hoàng Phong chứ, cứ xem như là bị một con mèo hoang hung dữ cào cho một cái thôi.
“Xem ra tôi nhịn cô lâu quá nên cô không biết sợ đây mà.”
Thẩm Nhất Đang cảm thấy được mình đã đụng tới một con ác quỷ máu lạnh, nếu như cô biết được chuyện anh là một tên thủ lĩnh của băng đảng mafia khét tiếng liệu cô có dám ngông cuồng như vậy không? đôi mắt quỷ dữ ánh lên tia nguy hiểm đến chết người, cô gái nhỏ bé này đúng là coi trời bằng vung cứ nghĩ bản thân là tiểu thư ai cũng phải nể trọng không dám đụng tới, cô lớn lên không có sự dạy dỗ đàng hoàng nên mới thành ra thế này, thật sự nhìn cô chẳng có lấy một nét gì gọi là tiểu thư cao quý cả.
“Anh định làm gì?”
Thẩm Nhất Đang run rẩy, Lịch Bắc Dạ một tay cởi phăng chiếc áo ngoài của mình tiếp đến đó là cởi chiếc cà vạt trên cổ, nhanh chóng dùng cà vạt trói tay cô lại, Thẩm Nhất Đang không biết anh muốn dùng cách gì để trừng phạt cô đây, gương mặt cô bắt đầu biến sắc, tay vẫn bị anh giữ chặt lấy không thể nhúc nhích được cứ như sắp bị bẻ gãy khớp xương, dùng cà vạt trên cổ mình vội cột chặt lấy tay của Thẩm Nhất Đang.
“Anh đừng qua đây!”.
Truyện Linh Dị
“Anh thả tôi ra!”
“Tôi la lên đó!”
Mặc cho cô kêu gào, Lịch Bắc Dạ hoàn toàn có thể khống chế được cô, mặc kệ cánh tay đang chảy máu của mình anh vẫn tiếp tục lột sạch đồ của Thẩm Nhất Đang, nhanh như chớp bế xốc cô lên rồi quăng mạnh xuống giường, lúc anh không nói gì mới là đáng sợ nhất, thà rằng anh chửi mắng cô một câu rồi xong nhưng đằng này anh im lặng và hành động chẳng lẽ là muốn xơi cô ngay lúc này?
“Đừng, Lịch Bắc Dạ...tôi xin lỗi...tôi không dám nữa! Đừng đụng vào tôi mà!”
Lịch Bắc Dạ đưa tay cởi phăng chiếc áo ngủ của Thẩm Nhất Đang cơ thể mềm mại của thiếu nữ liền xuất hiện ra trước mắt anh, đây đúng là nên đòi lại công bằng chuyện hôm trước bị cô cưỡng bức rồi, lấy lại những gì đã mất của mình.
Thẩm Nhất Đang nhắm chặt mắt cô cảm thấy sợ hãi trước người đàn ông này, đúng là không thể chọc giận anh.
“Tôi xin lỗi.”
Thẩm Nhất Đang thốt ra câu xin lỗi, hai mắt cô bắt đầu đỏ ửng lên một giọt nước mắt tuôn trào ra ở hốc mắt, sự sợ hãi khiến cô run lên bần bật, anh không chấp nhất một đứa trẻ như cô, biết lỗi và xin lỗi vậy là tốt rồi, câu xin lỗi đó khiến cơn nóng trong người anh cũng nguội dần đi, đúng là chỉ muốn dạy dỗ cho đứa trẻ hư hỏng này một trận nhớ đời nhưng mà nhìn thấy cô bị anh ép đến khóc như vậy cũng không đành lòng ra tay.
“Biết lỗi rồi chứ?”
Thẩm Nhất Đang gật nhẹ đầu, anh liền tháo dây trói trên người cô ra rồi giúp cô mặc quần áo lại, Thẩm Nhất Đang ngoan ngoãn ngồi im không dám động đậy nữa, nhìn vết thương trên tay anh cô cảm thấy mình ra tay có hơi nặng nhưng mà anh vẫn còn đủ sức lực để dạy dỗ cô như vậy chắc không cần để tâm làm gì..
Bình luận facebook