Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 188: Quay về thôi
Ba năm sau, Thẩm Nhất Đang vừa hoàn thành xong khóa tốt nghiệp cuối cùng của mình, trong ba năm khổ luyện cô đã dốc toàn bộ sức lực của mình tại Pháp, một hành trình dài thỉnh thoảng có gọi điện cho Lịch Bắc Dạ, anh lại bận bịu rất nhiều việc còn thêm công tác mọi chuyện đều do một tay anh quán xuyến nên không có thời gian để sang thăm cô, như vậy là trong ba năm đó họ chỉ gọi điện cho nhau đúng chuẩn cái gọi là yêu xa.
Ngày hôm đó, cô cùng bạn bè của mình ăn mừng buổi lễ tốt nghiệp hoàn thành một cách mỹ mãn, đáng lẽ có sự góp mặt của anh nhưng đáng tiếc anh lại phải lo cho cuộc họp quan trọng được tổ chức ở Mỹ, cô buồn bã ngồi ở quán ăn và dùng bữa một mình trong khi bạn bè đều tranh thủ về sớm. Ngày hôm nay cũng giống như ngày hôm cô đi, những bông hoa tuyết phất phơ lặng lẽ rơi xuống phủ đầy lối đi, cô cho tay vào túi áo một mình lặng lẽ đi dạo dưới trời đông lạnh giá.
Có vẻ như trong nay mai là cô có thể quay trở về nhà rồi, một hành trình trong ba năm diễn ra đối với cô không hề dài nhưng nghĩ đến Lịch Bắc Dạ mỗi đêm cô đều khó mà đi vào giấc ngủ, sợ rằng anh có người con gái khác bên cạnh anh, sợ anh thay lòng, vì người ta thường nói xa mặt thì sẽ cách lòng.
“Pháp ơi, tạm biệt.”
vietwriter.vn
Cô đưa tay hứng một bông hoa tuyết rơi vào tay mình trầm tĩnh, trong ba năm qua cô đã học được rất nhiều thứ không chỉ riêng bộ môn học chính của cô mà cô còn học được cách tự lập cách giao tiếp và học được thêm một ngôn ngữ mới, có thêm bạn bè từ khắp năm châu, từ một người nhát trong việc giao tiếp và không mở lòng được với những người xung quanh nay đã có thể giao tiếp và ngoại giao rất tốt.
Mẹ nói đúng đi một ngày đàng học một sàng khôn, ở nhà với mẹ biết ngày nào khôn? Cũng nhờ vậy mà cô có thêm nhiều bài học quý báo, dự định về cũng không nói cho ai biết, vì muốn để cho mọi người bất ngờ.
“Giờ này còn chưa gọi cho mình nữa.”
Cầm chiếc điện thoại chờ đợi một cuộc gọi từ người quan trọng của mình, cô biết anh rất bận bịu nhưng tuy vậy vẫn nên nhắn một tin cho cô an tâm cũng được, cô không thể không nóng lòng khi nghĩ về anh.
Lúc này chiếc điện thoại đột nhiên van lên, Thẩm Nhất Đang bật điện thoại lên và vui vẻ bắt máy khi nhìn thấy dòng chữ có tên của anh, Lịch Bắc Dạ dường như cũng giống như cô anh đang đi dạo ở ngoài, được thảnh thơi đi dạo như vậy mà lại tới tận bây giờ mới gọi cho cô, Thẩm Nhất Đang bĩu môi giận dỗi.
“Em còn tưởng anh quên em luôn rồi chứ?”
vietwriter.vn
Tiếng cười của anh vang lên đầy bất lực tuy vậy trong tiếng cười vẫn có chút sự mệt mỏi trong đấy.
“Anh mới là người nói câu đó chứ, Đang Đang em đang ở ngoài sao? có lạnh không em?”
Như bao phiền muộn được trút ra, cô ngăn dòng nước mắt rơi xuống vì không muốn anh lo lắng, ngay lúc này thật sự rất muốn lao vào lòng anh ôm anh thật chặt và nũng nịu nói rằng mình mệt mỏi đến cỡ nào và nhớ anh đến cỡ nào.
“Em đang ở ngoài, trời cũng không lạnh lắm do em quen rồi.”
“Em đi một mình sao?”
Thẩm Nhất Đang vì không muốn để anh thấy sự cô đơn nên cô giả vờ nói chuyện với bạn bè của mình bằng tiếng Pháp còn cười đùa để anh yên tâm.
“Hả anh nói gì? Em đi với bạn nên không nghe anh nói.”
“Vậy anh yên tâm rồi, anh đang ở ngoài trời rất lạnh, anh lại đi một mình và rất nhớ em, anh...ôm em có được không?”
Thẩm Nhất Đang cười trìu mến đáp.
“Được, bay sang đây rồi ôm em nào.”
“À vậy anh tắt máy nhé, anh sẽ sang đấy ôm em sớm thôi.”
Vừa dứt lời anh liền ngắt máy, Thẩm Nhất Đang cảm thấy vô cùng hụt hẫng lần nào anh cũng như thế cả, cô thở dài một hơi rồi đột nhiên không muốn nhấc bước chân đi nữa, ngồi khụy chân xuống ôm lấy đâu đầu gối gục đầu xuống khóc lóc, sắp gặp nhau rồi nhưng cô lại thấy anh quá xa cách, lúc nào cũng là người ngắt máy trước nhiều lúc còn thấy bóng dáng những người con gái xung quanh anh làm cô vô cùng khó chịu.
Tiếng khóc nấc nghẹn của cô vang lên, liên tục mắng chửi anh.
“Đồ xấu xa.”
“Anh lúc nào cũng như thế cả.”
“Chắc là có bông hồng nào bên cạnh rồi.”
“Đồ đáng ghét, em sẽ không tha thứ cho anh đâu.”
Đột nhiên một chiếc ô chìa ra che chắn cho cô, tuyết cũng rơi ngày một dày đặc hơn rồi, người đàn ông đứng phía sau quan sát nãy giờ không khỏi bật cười và có vài phần bất lực vì mình bị mắng chửi vô cùng thậm tệ, nếu không có mặt ở đây thì anh cũng không biết được rằng mình bị cô mắng nhiếc đến như thế.
Cảm thấy có một cái bóng đen lớn từ phía sau, Thẩm Nhất Đang giật mình lùi lại sau đó đứng bật dậy nhìn người đối diện mình, anh vẫn đứng đáy tay cầm chiếc ô vẫn nở nụ cười ôn nhu với cô, ánh mắt có vài phần cưng chiều trong đấy, cô trơ mắt nhìn anh rồi dụi mắt vài cái còn nghĩ là mình vì lạnh quá nên sinh ra ảo giác, nhưng người trước mắt cô là người thật không phải ảo giác.
“Lịch...Bắc...Dạ.”
Bờ môi của cô run lên bần bật cất giọng gọi tên của anh, chất giọng run run như sắp khóc đến nơi, sự uất ức trong lòng như sắp được trút ra khỏi người, đôi mắt tựa như hạt ngọc trai sáng long lanh có chút ánh lệ, dòng lệ chảy nhẹ xuống hai bên hõm má, bất giác tiếng nấc nghẹn bắt đầu lớn hơn.
“Đồ xấu xa nhà anh, sao lại đến đây chứ?”
Anh vẫn đứng đấy dịu dàng bước tới gần cô đáp.
“Là em bảo anh đến ôm em nên anh phải đến thôi.”
Thẩm Nhất Đang khóc sướt mướt chạy tới đấm vào lồng ngực của anh, lực đánh cũng không mạnh lắm anh vẫn đứng đây để cho cô trút giận cho đến khi nào cảm thấy hả dạ.
“Anh đây rồi, đừng khóc nhè nữa, Đang Đang để anh ôm em một cái nào.”
Kéo cô vào trong lòng mình ôm chặt lấy, đã ba năm trôi qua cô ngày càng trưởng thành và nữ tính hơn lúc trước rất nhiều, vì anh mà cô đã dưỡng mái tóc ngắn đó trở nên dài như trước, anh thích vuốt ve mái tóc này của cô vẫn là mùi thơm quen thuộc ấy, anh đã mất ngủ cả đêm khi ngồi máy bay sang đây chỉ vì nôn nóng được gặp cô mà tức tốc hủy bỏ mọi cuộc họp và đón cô trở về, anh siết chặt lấy cô như không muốn buông rời nữa, bầu trời đầy những bông hoa tuyết như những cơn mưa đang trút xuống, chiếc ô đã không còn ích lợi gì nữa anh buông lỏng nó ra còn tay thì giữ lấy cô.
“Đến lúc về nhà rồi, xa nhau nhiêu đó quá đủ với anh rồi.”
Ngày hôm đó, cô cùng bạn bè của mình ăn mừng buổi lễ tốt nghiệp hoàn thành một cách mỹ mãn, đáng lẽ có sự góp mặt của anh nhưng đáng tiếc anh lại phải lo cho cuộc họp quan trọng được tổ chức ở Mỹ, cô buồn bã ngồi ở quán ăn và dùng bữa một mình trong khi bạn bè đều tranh thủ về sớm. Ngày hôm nay cũng giống như ngày hôm cô đi, những bông hoa tuyết phất phơ lặng lẽ rơi xuống phủ đầy lối đi, cô cho tay vào túi áo một mình lặng lẽ đi dạo dưới trời đông lạnh giá.
Có vẻ như trong nay mai là cô có thể quay trở về nhà rồi, một hành trình trong ba năm diễn ra đối với cô không hề dài nhưng nghĩ đến Lịch Bắc Dạ mỗi đêm cô đều khó mà đi vào giấc ngủ, sợ rằng anh có người con gái khác bên cạnh anh, sợ anh thay lòng, vì người ta thường nói xa mặt thì sẽ cách lòng.
“Pháp ơi, tạm biệt.”
vietwriter.vn
Cô đưa tay hứng một bông hoa tuyết rơi vào tay mình trầm tĩnh, trong ba năm qua cô đã học được rất nhiều thứ không chỉ riêng bộ môn học chính của cô mà cô còn học được cách tự lập cách giao tiếp và học được thêm một ngôn ngữ mới, có thêm bạn bè từ khắp năm châu, từ một người nhát trong việc giao tiếp và không mở lòng được với những người xung quanh nay đã có thể giao tiếp và ngoại giao rất tốt.
Mẹ nói đúng đi một ngày đàng học một sàng khôn, ở nhà với mẹ biết ngày nào khôn? Cũng nhờ vậy mà cô có thêm nhiều bài học quý báo, dự định về cũng không nói cho ai biết, vì muốn để cho mọi người bất ngờ.
“Giờ này còn chưa gọi cho mình nữa.”
Cầm chiếc điện thoại chờ đợi một cuộc gọi từ người quan trọng của mình, cô biết anh rất bận bịu nhưng tuy vậy vẫn nên nhắn một tin cho cô an tâm cũng được, cô không thể không nóng lòng khi nghĩ về anh.
Lúc này chiếc điện thoại đột nhiên van lên, Thẩm Nhất Đang bật điện thoại lên và vui vẻ bắt máy khi nhìn thấy dòng chữ có tên của anh, Lịch Bắc Dạ dường như cũng giống như cô anh đang đi dạo ở ngoài, được thảnh thơi đi dạo như vậy mà lại tới tận bây giờ mới gọi cho cô, Thẩm Nhất Đang bĩu môi giận dỗi.
“Em còn tưởng anh quên em luôn rồi chứ?”
vietwriter.vn
Tiếng cười của anh vang lên đầy bất lực tuy vậy trong tiếng cười vẫn có chút sự mệt mỏi trong đấy.
“Anh mới là người nói câu đó chứ, Đang Đang em đang ở ngoài sao? có lạnh không em?”
Như bao phiền muộn được trút ra, cô ngăn dòng nước mắt rơi xuống vì không muốn anh lo lắng, ngay lúc này thật sự rất muốn lao vào lòng anh ôm anh thật chặt và nũng nịu nói rằng mình mệt mỏi đến cỡ nào và nhớ anh đến cỡ nào.
“Em đang ở ngoài, trời cũng không lạnh lắm do em quen rồi.”
“Em đi một mình sao?”
Thẩm Nhất Đang vì không muốn để anh thấy sự cô đơn nên cô giả vờ nói chuyện với bạn bè của mình bằng tiếng Pháp còn cười đùa để anh yên tâm.
“Hả anh nói gì? Em đi với bạn nên không nghe anh nói.”
“Vậy anh yên tâm rồi, anh đang ở ngoài trời rất lạnh, anh lại đi một mình và rất nhớ em, anh...ôm em có được không?”
Thẩm Nhất Đang cười trìu mến đáp.
“Được, bay sang đây rồi ôm em nào.”
“À vậy anh tắt máy nhé, anh sẽ sang đấy ôm em sớm thôi.”
Vừa dứt lời anh liền ngắt máy, Thẩm Nhất Đang cảm thấy vô cùng hụt hẫng lần nào anh cũng như thế cả, cô thở dài một hơi rồi đột nhiên không muốn nhấc bước chân đi nữa, ngồi khụy chân xuống ôm lấy đâu đầu gối gục đầu xuống khóc lóc, sắp gặp nhau rồi nhưng cô lại thấy anh quá xa cách, lúc nào cũng là người ngắt máy trước nhiều lúc còn thấy bóng dáng những người con gái xung quanh anh làm cô vô cùng khó chịu.
Tiếng khóc nấc nghẹn của cô vang lên, liên tục mắng chửi anh.
“Đồ xấu xa.”
“Anh lúc nào cũng như thế cả.”
“Chắc là có bông hồng nào bên cạnh rồi.”
“Đồ đáng ghét, em sẽ không tha thứ cho anh đâu.”
Đột nhiên một chiếc ô chìa ra che chắn cho cô, tuyết cũng rơi ngày một dày đặc hơn rồi, người đàn ông đứng phía sau quan sát nãy giờ không khỏi bật cười và có vài phần bất lực vì mình bị mắng chửi vô cùng thậm tệ, nếu không có mặt ở đây thì anh cũng không biết được rằng mình bị cô mắng nhiếc đến như thế.
Cảm thấy có một cái bóng đen lớn từ phía sau, Thẩm Nhất Đang giật mình lùi lại sau đó đứng bật dậy nhìn người đối diện mình, anh vẫn đứng đáy tay cầm chiếc ô vẫn nở nụ cười ôn nhu với cô, ánh mắt có vài phần cưng chiều trong đấy, cô trơ mắt nhìn anh rồi dụi mắt vài cái còn nghĩ là mình vì lạnh quá nên sinh ra ảo giác, nhưng người trước mắt cô là người thật không phải ảo giác.
“Lịch...Bắc...Dạ.”
Bờ môi của cô run lên bần bật cất giọng gọi tên của anh, chất giọng run run như sắp khóc đến nơi, sự uất ức trong lòng như sắp được trút ra khỏi người, đôi mắt tựa như hạt ngọc trai sáng long lanh có chút ánh lệ, dòng lệ chảy nhẹ xuống hai bên hõm má, bất giác tiếng nấc nghẹn bắt đầu lớn hơn.
“Đồ xấu xa nhà anh, sao lại đến đây chứ?”
Anh vẫn đứng đấy dịu dàng bước tới gần cô đáp.
“Là em bảo anh đến ôm em nên anh phải đến thôi.”
Thẩm Nhất Đang khóc sướt mướt chạy tới đấm vào lồng ngực của anh, lực đánh cũng không mạnh lắm anh vẫn đứng đây để cho cô trút giận cho đến khi nào cảm thấy hả dạ.
“Anh đây rồi, đừng khóc nhè nữa, Đang Đang để anh ôm em một cái nào.”
Kéo cô vào trong lòng mình ôm chặt lấy, đã ba năm trôi qua cô ngày càng trưởng thành và nữ tính hơn lúc trước rất nhiều, vì anh mà cô đã dưỡng mái tóc ngắn đó trở nên dài như trước, anh thích vuốt ve mái tóc này của cô vẫn là mùi thơm quen thuộc ấy, anh đã mất ngủ cả đêm khi ngồi máy bay sang đây chỉ vì nôn nóng được gặp cô mà tức tốc hủy bỏ mọi cuộc họp và đón cô trở về, anh siết chặt lấy cô như không muốn buông rời nữa, bầu trời đầy những bông hoa tuyết như những cơn mưa đang trút xuống, chiếc ô đã không còn ích lợi gì nữa anh buông lỏng nó ra còn tay thì giữ lấy cô.
“Đến lúc về nhà rồi, xa nhau nhiêu đó quá đủ với anh rồi.”
Bình luận facebook