Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36-40
36 : Muốn ngủ với hắn
1697 Words
" Sinh con? " Lục Tiểu Khê kinh ngạc nhìn hắn, còn tưởng rằng mình nghe lầm.
" Tôi phải làm theo những gì bà nói. " Giọng điệu hắn không thể từ chối.
Hàm ý rằng việc sinh con là bắt buộc.
“ Nhưng mà …” Lần trước cô đã nói với hắn suy nghĩ của mình , cho nên hắn cũng không thể làm bá chủ đúng không?
" Không có nhưng mà. " Hoắc Ngự Đình cắt ngang cô, " Cô có thể đưa ra cho tôi một yêu cầu, tôi sẽ thỏa mãn ngươi, nhưng đứa nhỏ là nhất định phải được sinh ra! "
Từng lời từng chữ của hắn đều có ý nghĩa không thể cưỡng lại.
“ Trong mắt anh, tôi chỉ là công cụ sinh con sao? ” Cô bất đắc dĩ hỏi .
Hoắc Ngự Đình liếc nhìn cô, giọng nói đáp lại không chút ấm áp: " Cô nên hiểu ngày cha dượng cô dùng cô để trả nợ, tính mạng của Lục Tiểu Khê cô đã ở trong tay tôi. "
Ồ, ý của hắn là hắn muốn cô sống thì nhất định phải sống, muốn cô chết thì cô nhất định phải chết .
" Hoắc Ngự Đình tôi không nghĩ mình là kẻ hèn hạ vô liêm sỉ, nhưng Lục Tiểu Khê, trước khi nghĩ đến bất cứ thứ gì, tốt hơn hết cô nên cân nhắc kỹ mọi thứ. Rốt cuộc, thứ trong tay tôi không chỉ là tính mạng của cô, mà còn có gia đình của cô, thậm chí còn có tất cả những người có liên quan đến cô. " Hắn ta tốn nhiều thời gian như vậy để nói chuyện, mục đích là để cô yên tâm ở lại Hoắc gia, sinh con cho lão phu nhân hạnh phúc.
Sau khi Lục Tiểu Khê nghe thấy sự đe dọa trong lời nói của hắn ta, cô cắn chặt môi dưới và không nói gì.
Có lẽ vì cô rất ý thức được về hoàn cảnh của mình, thấp cổ bé họng.
Chỉ cần một trái tim không chịu nhận thua thì có ích gì, với Hoắc Ngự Đình, chạm một lần là tan nát.
Nếu kháng cự không hiệu quả, thì cô phải chấp nhận số phận của mình.
Đêm khuya, Hoắc Trạch.
Lục Tiểu Khê đi tắm và ngồi trên ghế sofa đọc sách, sở dĩ cô không ngủ là vì cô không biết ai đó sẽ ngủ trên giường hay trên ghế sofa.
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, có người chống gậy bước vào.
Lục Tiểu Khê lập tức đứng dậy, nhìn hắn hỏi: " Anh ngủ giường hay sô pha? "
" Ngủ chung giường. " Hắn coi đó là điều hiển nhiên nói.
" Ngủ chung giường?! " Lục Tiểu Khê cảm thấy cái này quá mức quá đáng, " Hoắc Ngự Đình, tôi sẽ cân nhắc sinh con cho anh, nhưng anh cũng không thể nóng nảy như vậy! "
“ Cho nên, cô đồng ý? ” Hắn nhướng mày, trên mày mang theo một tia vui sướng.
Cô lập tức đỏ mặt, bực bội nói: " Không đồng ý thì có ích gì? "
Ngoài Phùng Cường, cô vẫn phải tính đến sự an toàn của những người thân còn lại.
Cô đã nhìn thấy sự tàn ác của Hoắc Ngự Đình từ Võ Lỗi và Nhạc Khải , nếu cô không tuân theo, hắn ta nhất định sẽ làm như lời hắn ta nói, sẽ làm gì đó với Lục Tĩnh và bà ...
" Coi như cô thông minh. " Hoắc Ngự Đình tắm xong mặc đồ ngủ đi ra, nhìn thấy Lục Tiểu Khê còn ôm sách ngồi ở trên sô pha, " Sao cô còn chưa ngủ? "
Cô đột nhiên ngẩng đầu , nhìn thấy hắn mặc đồ ngủ, trong lòng căng thẳng, " Anh ... Anh ngủ đi, tôi không buồn ngủ ..."
Cô vẫn chưa sẵn sàng.
Thấy cô căng thẳng, hắn nhếch môi, " Tôi cho cô thời gian chuẩn bị. "
“ Thật sao ? ” Đôi mắt lo lắng của cô đột nhiên sáng lên.
" Nhưng cô phải đi ngủ. "
" Tại sao? " Hắn đang đùa cô đấy à?
Hắn thật sâu nhìn cô một cái, nghiêm túc nói: " Trước khi thích ứng , nhất định phải chuẩn bị. "
Lục Tiểu Khê do dự một lúc, sau đó nhìn vào chiếc giường, ừm, nó cũng đủ lớn.
" Đây là đường ranh giới. Bên này là cho anh ngủ, còn bên này là cho tôi! " Cô ngây thơ phân chia ranh giới giữa mình và Hoắc Ngự Đình .
Vốn tưởng rằng Hoắc Ngự Đình sẽ cười nhạo cô nhàm chán và không đồng ý phương pháp này, không ngờ hắn lại gật đầu nói: " Được. "
Trái tim treo lơ lửng của cô dần buông.
Nhưng khoảnh khắc cô chìm vào giấc ngủ, trái tim cô lại bắt đầu căng thẳng.
Cô luôn lo lắng nếu người nào đó trở mặt, cô sẽ không thể làm được gì ...
Khi mới đến đây, cô vẫn cảm thấy rằng người nào đó bị tàn tật, làm bất cứ điều gì cũng khó khăn, sẽ không có khó khăn gì khi đối phó với hắn ta, nhưng sau khi tiếp xúc với hắn ta, cô phát hiện ra rằng người nào đó là thực sự sinh long hoạt hổ, dù cô không biết thời điểm hắn làm chuyện đó có như vậy hay không ...
" Yên tâm ngủ đi, tôi sẽ không phí sức vô ích . " Nam nhân bên cạnh nói với cô.
“ Ừ, Hoắc tiên sinh nếu như kiệt sức mà ngất đi thì sẽ rất xấu hổ …” Mặt cô nóng bừng, quay người lại, âm thầm xấu hổ.
Nữ nhân này là cố ý trêu chọc hắn sao?
Quên đi, hắn cũng quá lười để tranh cãi với cô ấy.
Vốn dĩ mỗi người đắp chăn kín người, nhưng đến ngày thứ hai, một màn kinh người xuất hiện.
“ Sờ đủ chưa? ” Thanh âm lạnh lùng đánh thức người trong mộng.
Lục Tiểu Khê lập tức mở mắt ra , phát hiện khuôn mặt của ai đó đang ở rất gần, cô nhảy ra khỏi vòng tay hắn, nhìn chiếc chăn mà mình đắp tối qua rơi xuống đất, vỗ đầu nói: "Tôi... Tôi sao lại ngủ đến bên này của anh? "
Cô một bộ vô tội khi vượt qua giới hạn.
Hoắc Ngự Đình giật giật khóe miệng, cười lạnh nói: " Muốn ngủ tôi liền nói cho tôi biết , sao phải làm những thủ đoạn này? "
" Ngủ với anh? " Lục Tiểu Khê tức giận không nói nên lời, " Anh ... đừng dát vàng lên mặt, anh ngoại trừ có một khuôn mặt đẹp thì còn nơi nào đáng giá để tôi ngủ với anh ? "
" Lục Tiểu Khê, rõ ràng là cô chủ động lao vào vòng tay của tôi. Cô không chỉ giật chăn của tôi mà còn chạm vào ngực tôi với vẻ mặt thích thú ..." Nụ cười chế nhạo của Hoắc Ngự Đình đầy ẩn ý .
" Đừng nói nữa! " Lục Tiểu Khê bịt tai lại, không muốn thừa nhận đây là hành vi của chính mình, " Nhất định là mơ thấy đồ ăn ngon, cho nên tôi mới... Coi ngực của anh như ức gà ..."
Để thoát khỏi hành vi chạm vào hắn, cô vội vàng nói những điều vô nghĩa.
Hoắc Ngự Đình xuống giường, chống gậy đi vào phòng thay đồ.
Sau khi người nào đó rời đi, nhịp tim căng thẳng của cô dần trở lại bình thường.
Cô cúi người nhặt chăn bông rơi trên thảm, thầm than đêm nay ngủ không ngon.
Thường ngày cô đã quen ngủ một mình, tung hoành ngang dọc là quyền tự do của mình, nhưng bây giờ bên cạnh cô lại có thêm một người, nhất định phải cư xử thật thà, không được để tình cảnh vừa rồi tái diễn.
Nếu không, thực sự giống như ý muốn của người nào đó, trở thành cô muốn ngủ với hắn ta ...
Sau khi xuống nhà ăn sáng, Hoắc Ngự Đình trước khi đi ra ngoài nói với cô: " Cô được phép ra ngoài, nhưng nhất định phải để Tiêu Nguyệt đi theo. Nếu cô không nghe theo sự sắp xếp của tôi mà gây rắc rối cho tôi, cô hẳn là biết hậu quả thế nào rồi chứ? "
“ Ừm …” Cô thành thật gật đầu , trong lòng rất vui vẻ, dù sao cũng có thể ra ngoài.
Tình cờ là hôm qua Vu Lôi có hẹn với cô, lúc đó cô đang ở khu nghỉ dưỡng với Hoắc Ngự Đình, không biết khi nào Hoắc Ngự Đình mới cho phép cô ra ngoài nên đành phải nói là có thời gian sẽ gặp mặt.
Cô ngay lập tức gọi cho Vu Lôi và nói với cô ấy rằng hôm nay cô rảnh.
“ Tiểu Khê, chúng ta phải gặp nhau, tớ có chuyện rất quan trọng muốn gặp cậu ” Vu Lôi ở đầu bên kia điện thoại rất lo lắng.
Lục Tiểu Khê cau mày, cảm thấy đáng ngại.
" Tiêu Nguyệt, lát nữa tôi cùng bạn bè đi mua sắm, sợ anh nhàm chán, cho nên anh về trước đi? " Tiêu Nguyệt đã hai lần đưa đón cô, theo lí thuyết cũng có thể coi như là có quen biết, nếu như cô có gì muốn nói thì cứ nói thẳng.
" Thiếu phu nhân, tiên sinh đã nói với tôi rằng sự an toàn của ngài phải được đảm bảo. Nếu có bất cứ điều gì xảy ra, tôi sẽ không thể giải thích với ngài ấy. " Tiêu Nguyệt chân thành giải thích.
Lục Tiểu Khê bất đắc dĩ nhún vai, " Vậy thì được rồi, tôi cũng không muốn làm khó anh. "
37 : Thất tình gặp mưa
1709 Words
" Trời ơi , Tiểu Khê, cậu thậm chí còn có một chiếc xe đặc biệt để đưa đón! " Quai hàm của Vu Lôi gần như há ra vì ghen tị, sau đó cô ấy lén nhìn Tiêu Nguyệt, rồi không thể không nói một cách mê đắm, " Ngay cả người lái xe đưa đón cậu cũng thật dịu dàng, nhanh lên! Nói cho tớ biết, anh ấy có bạn gái không? "
Lục Tiểu Khê trợn tròn mắt, " Cậu có thể đừng không chút liêm sỉ như vậy được không? Nhìn thấy trai đẹp là trợn mắt ngoác mồm. "
Vu Lôi không biết xấu hổ đáp: " Thấy trai đẹp nhất định phải nhìn thẳng. Chẳng lẽ còn muốn tớ nhắm mắt giả mù sao? Nói cho tớ biết, anh ta có bạn gái chưa? "
" Vừa rồi trong điện thoại không phải nói đang có chuyện gấp sao, bây giờ nhìn thấy anh đẹp trai liền quên hết sao? " Lục Tiểu Khê phớt lờ câu hỏi của cô ấy, vừa đi về phía ' Vũ Điểm ' vừa nói .
" Đúng đúng, xem trí nhớ của tớ đi! " Vu Lôi vỗ vỗ trán, biểu tình bát quái trên rất nhanh liền biến mất, " Tớ nói cho cậu xong, cậu không được tức giận buồn bực được chứ? "
Cuộc điện thoại vừa rồi của Vu Lôi khiến cô bất an một hồi, hiện tại còn đang để cô chuẩn bị tâm lí trước, sao có thể không hoảng hốt, " Nói mau đi , tớ nóng lòng quá! "
" Cái đó ... cái đó ..."
" Cái nào? "
“ An Tuấn Hào và Lý Thục Đình ở cùng nhau! ” Vu Lôi nhắm mắt lại, lập tức lấy hai tay ôm đầu, giống như sợ bị đánh.
ầm ầm ...
Bên ngoài nổi lên từng trận sấm sét , bầu trời bao la lập tức tối sầm lại, như thể trời sắp mưa.
Sau khi nghe những lời này, tâm trí của Lục Tiểu Khê như bị sét đánh.
Cô nghĩ sau khi nói ra những lời vô tình đó, cô không còn tư cách nhớ An Tuấn Hào nữa, nên sẽ không cảm thấy buồn ...
Tuy nhiên, phản ứng bên trong đã thực sự phủ nhận những giả định của cô.
Cô phớt lờ những bức ảnh mà Lý Thục Đình gửi cho cô, nghĩ rằng chúng là trò bịp bợm của cô ta, không ngờ rằng họ thực sự ở cùng nhau ...
Cô mím môi cố giữ bình tĩnh: “ Anh ấy hiện tại độc thân, hẹn hò là tự do của anh ấy. ” Sau đó cô tự giễu cười một tiếng: “ Hơn nữa, tớ đã kết hôn với Hoắc Ngự Đình rồi, lẽ ra tớ không nên dính dáng gì đến chuyện của anh ấy nữa.”
Giọng nói run rẩy và nụ cười gượng gạo đã phản bội sự phức tạp trong lòng cô lúc này.
Vu Lôi nhìn cô, cảm thấy rất đau khổ, " Mặc dù cậu kết hôn với Hoắc tổng, nhưng cậu là bị ép phải làm như vậy, nhưng An Tuấn Hào, rõ ràng biết rằng Lý Thục Đình có ý định quyến rũ anh ta, thế nhưng anh ta đã nhảy vào bẫy của cô ta, thật là rẻ tiền! "
" Thật ra , Lôi Lôi, điều này cũng khá tốt. Tớ là người bỏ cuộc trước, và tớ mới là người nên nói lời xin lỗi . Không có lý do gì để anh ấy luôn bảo vệ tớ, nên không sao cả . " Cố gắng thuyết phục bản thân, cho dù nụ cười có chút cay đắng, cô cũng cố gắng mỉm cười: " Chúc phúc cho họ . "
" Tớ hiểu ý của cậu, nhưng anh ta tìm ai cũng tốt , cố tình lại là con tiện nhân Lý Thục Đình đó. Điều này không phải là gây rắc rối cho chúng ta sao? " Vu Lôi không chỉ phàn nàn về Lục Tiểu Khê mà còn cảm thấy tức giận về Võ Lỗi và Nhạc Khải, " Để ngủ với An Tuấn Hào, Lý Thục Đình đã lợi dụng tình yêu của Nhạc Khải và Võ Lỗi dành cho cô ta để làm tổn thương cậu, cuối cùng họ còn bị tàn tật. Con tiện nhân đó thì lại không bị làm sao cả, cô ta vẫn nhởn nhơ và đạt được những gì mình muốn. Nghĩ thôi đã thấy ghét! ”.
" Ngoài ra, để thể hiện rằng cô ta và An Tuấn Hào đang có quan hệ tình cảm, Lý Thục Đình cũng thể hiện tình cảm của mình trong vòng bạn bè. Có rất nhiều lời chúc phúc bên dưới. Lúc đó tớ không tin. Tớ đã gọi điện An Tuấn Hào xác nhận, cái gì mà chuyện đã qua rồi, con người phải tiến về phía trước để có được hạnh phúc tốt hơn! "
Vu Lôi là kiểu người không thể che giấu bất cứ điều gì khi cô ấy tức giận , vì vậy cô ấy nói ra tất cả những gì mình biết.
Sau khi nghe những lời này, Lục Tiểu Khê cảm thấy đau đớn trong lòng.
“ Ừ, người ta cần phải tiến lên …” Nhưng cô lại không thể nói ra câu cuối cùng.
Bây giờ cô chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước, còn những gì cô có là tốt hay xấu, cô không thể nói được.
Ra khỏi ' Vũ Điểm ' , cô trở về Hoắc trạch với tâm trạng không vui.
Bầu trời u ám, đó dường như là tâm trạng của Lục Tiểu Khê lúc này.
Xe dừng lại, cô xuống xe, chưa đi được hai bước thì trời đã đổ mưa to.
" Thiếu phu nhân, tôi sẽ lấy cho cô một chiếc ô trong xe . " Tiêu Nguyệt quay sang lấy chiếc ô.
Lục Tiểu Khê không dừng lại, cứ tiếp tục đi về phía trước trong mưa.
Trời mưa cũng chẳng sao, gột rửa đi những cảm xúc không vui .
Khi Tiêu Nguyệt đuổi kịp, toàn bộ cơ thể của Lục Tiểu Khê đã ướt đẫm.
" Xin lỗi thieus phu nhân, là do tôi sơ suất ..." Tiêu Nguyệt cau mày khi nhìn thấy Lục Tiểu Khê ướt sũng trong mưa.
Lục Tiểu Khê lắc đầu và cầm lấy chiếc ô, " Anh vào trước đi . "
" Còn cô thì sao, thiếu phu nhân? "
“ Tôi muốn ở lại đây một thời gian …” Cô vẫn cười nhưng không giấu được sự lo lắng trong mắt.
Nhìn quần áo của cô đều ướt sũng, Tiểu Nguyệt lo lắng nói: " Tiểu thư, trước tiên đi vào thay quần áo sạch đi, bởi vì mặc quần áo ướt rất dễ bị cảm lạnh ..."
" Tôi không sao, anh đi vào trước đi . "
" Được rồi ..." Tiểu Nguyệt thấy cô tâm tình không tốt, không thể tiếp tục quấy rầy cô.
Lục Tiểu Khê ném chiếc ô sang một bên, đứng trước bồn hoa đầy hoa, để mưa rơi ướt đẫm mình.
Chắc là đạo đức giả cảm thấy sau cơn mưa sẽ không còn nhiều chua xót trong lòng.
Mối quan hệ giữa cô và An Tuấn Hào đã kết thúc kể từ ngày cô kết hôn với Hoắc Ngự Đình.
Tuy nhiên, biết trước cái kết như thế này, cô vẫn không kìm được sự xót xa trong lòng.
" Chủ tịch, Hoắc trạch gọi điện thoại tới, nói thiếu phu nhân đang đứng trú mưa trước biệt thự, khuyên thế nào cũng không chịu quay về biệt thự, ngài nhìn xem..." Luke cẩn thận truyền đạt tình hình của Hoắc trạch cho Hoắc Ngự Đình.
Hoắc Ngự Đình anh mắt nhìn lướt qua tài liệu trên tay dừng lại , lông mày lạnh lùng nhíu lại, hắn ngước mắt nhìn ngoài cửa sổ - ngày mưa u ám, sau đó đứng dậy, " Đi chuẩn bị xe. "
" Thiếu phu nhân, tiếp xúc với mưa như vậy sẽ bị cảm lạnh. " Bạch Vũ lo lắng đến không biết làm sao.
" Vâng, thiếu phu nhân, nếu như cô bệnh, tiên sinh sẽ thương tâm cô ..."
" Thiếu phu nhân, mau vào đi ..."
Quản gia và người hầu đến để thuyết phục.
Lục Tiểu Khê không muốn làm họ lo lắng nên thay vào đó cô an ủi họ: " Đừng lo lắng, cơ thể tôi rất khỏe . Hơn nữa, nếu trời mưa vào mùa hè, tôi sẽ không dễ bị ốm đâu . Tôi sẽ mau vào trong , các người đi vào trước đi ..."
Hai mươi phút sau, chiếc xe quý phái sang trọng dừng trước cổng chính của Hoắc gia.
Bạch Vũ nhìn thấy Hoắc Ngự Đình, giống như gặp được cứu tinh, " Tiên sinh, ngài rốt cục cũng trở về, mau đi dỗ thiếu phu nhân đi. "
Lục Tiểu Khê nghe thấy âm thanh thì ngẩng đầu lên, trên mặt dính đầy nước mưa, nhìn bóng người mờ mịt trước mặt, lau nước mưa trên mặt, sau khi nhìn rõ ràng, cô nói trước: "Anh đừng làm gì tôi, tôi chỉ đang tìm kiếm niềm vui của riêng mình , tôi sẽ vào sau ..."
Cô cho rằng mình nói trước sẽ có người bỏ qua cho cô, lại không biết hắn đã ra lệnh: " Mang cô ấy về phòng cho tôi! "
Thuộc hạ của Hoắc Ngự Đình lập tức chạy tới, bế cô trở về phòng.
Cô vừa được đặt xuống, Hoắc Ngự Đình liền đi vào.
Toàn thân cô run rẩy, nhìn người đàn ông đang đi về phía mình bằng ánh mắt kinh hãi.
" Hắt xì! "
Không biết dầm mưa hay bị lạnh cóng, cô liên tục hắt hơi mấy cái.
Sắc mặt Hoắc Ngự Đình càng thêm khó coi, lại ra lệnh: " Tiểu Điệp, đi đun nước nóng, Tiểu Mỹ, mang tiểu thư vào phòng tắm tắm rửa đi! "
38 : Tình yêu không bao giờ đánh mất
1693 Words
" Vâng, thưa ngài. "
Thấy sắc mặt người nào đó càng ngày càng lạnh, Lục Tiểu Khê hoảng sợ, biết đắc tội với hắn thì mình sẽ không có quả ngon để ăn nên cô ngoan ngoãn đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong, cô từ trong phòng tắm đi ra, liền thấy Hoắc Ngự Đình đang ngồi trên chiếc ghế da lớn, sắc mặt lạnh như sắt, khí tức lạnh lẽo tỏa ra từ người hắn càng thêm ớn lạnh.
" Cô thích rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt? " ánh mắt lạnh như băng của hắn lướt tới , " Tôi có ý tốt thả cô ra ngoài, cô cho tôi xem cái này? "
Giọng điệu lạnh lùng và ánh mắt nghiêm nghị của hắn khiến tim cô đập loạn xạ vì sợ hãi.
" Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý cãi lại anh, tôi..." Đang nói, cô cảm thấy đầu đau như búa bổ, sau đó hai mắt mơ hồ, hôn mê bất tỉnh.
" Thưa tiên sinh, thiếu phu nhân bị hạ đường huyết nghiêm trọng và cô ấy bị ngất do dính mưa và cảm lạnh. " Bác sĩ gia đình nói với Hoắc Ngự Đình về tình hình của Lục Tiểu Khê.
Hoắc Ngự Đình nhìn người phụ nữ bất tỉnh trên giường, lạnh giọng nói với Tiêu Nguyệt: " Đi tìm cho tôi, người phụ nữ đã gặp cô ấy chiều nay. "
Hắn luôn cảm thấy có gì đó không ổn, tại sao cô ra ngoài một chuyến rồi khi trở về lại dị thường như vậy?
Trong vòng chưa đầy một giờ , Vu Lôi đã được đưa vào Hoắc trạch.
Phong cách xa hoa dọc đường đã khiến Vu Lôi kinh ngạc đến tận mang tai, vừa thở dài, vừa lo lắng vô cùng.
Nếu cô ấy không biết rằng Tiêu Nguyệt là tài xế của Lục Tiểu Khê, cô ấy sẽ không dám đi cùng anh ta.
" Thưa tiên sinh, đã mang Vu tiểu thư đến. "
Vu Lôi nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên, rụt rè nhìn sang, chỉ thấy nam tử tuấn mỹ tuấn tú đang ngồi giữa đại sảnh, khí chất kinh người, cô ấy lập tức sợ hãi cúi đầu.
Chẳng lẽ hắn ta là chồng của Tiểu Khê, Hoắc Ngự Đình, một ông trùm kinh doanh có tiếng ở thành phố S ?
" Nói cho tôi biết, sáng nay cô và Lục Tiểu Khê nói chuyện gì? " Hoắc Ngự Đình lạnh giọng chất vấn.
Vu Lôi sợ tới mức hai chân run lên , run rẩy đáp: " Không có gì để nói ..."
" Nói cho tôi biết từng chữ một ! " Giọng điệu của Hoắc Ngự Đình ẩn chứa khí thế không thể cưỡng lại.
Vu Lôi sợ đến mức tim gần như ngừng đập, cô ấy sợ hãi thú nhận mọi chuyện.
“ Tiêu Nguyệt, đưa cô ấy trở về đi. ” sau khi hiểu rõ ràng, Hoắc Ngự Đình chống gậy đi lên lầu.
Vu Lôi nhìn xung quanh nhưng không thấy Lục Tiểu Khê, cô cảm thấy lo lắng và lấy hết can đảm để hỏi: " Hoắc thiếu, Tiểu Khê ... cậu ấy không sao chứ? "
Hoắc Ngự Đình mặc kệ cô ấy, đi thẳng lên lầu.
" Vu tiểu thư yên tâm, tiểu thư không sao. " Tiêu Nguyệt trả lời cô ấy.
" Vậy thì tốt rồi ..." Cô nhìn Tiêu Nguyệt, sau đó mới thả lỏng một chút, " Cảm ơn. "
Hoắc Ngự Đình đi vào phòng ngủ, nhìn người phụ nữ nằm trên giường, cong môi mỏng, trong lòng cười lạnh: Thì ra là bị bạn trai cũ hại ...
Người phụ nữ chết tiệt này luôn nói rằng cô ta sẽ không bao giờ gặp lại người đàn ông đó, nhưng trong lòng cô ta vẫn nhớ nhung anh ta.
Có lẽ là bởi vì nắm chắc thành công ở trong thương vòng , cho nên hắn cái gì cũng không muốn thua, cho dù không yêu nữ nhân này, trong lòng hắn vẫn có một chút chiếm hữu dục.
Hắn cảm thấy cô là vợ anh trên danh nghĩa của hắn, và cô phải phục tùng hắn cả về thể xác lẫn tinh thần.
“Khát quá …” Người trên giường phát ra giọng mơ màng.
Hoắc Ngự Đình nhìn cô nhíu chặt mày, sau đó rót cho cô một cốc nước.
Hắn dùng một tay đỡ lưng cô, nhẹ giọng nói: " Lại đây uống nước. "
Lục Tiểu Khê sững sờ, nhắm mắt và uống nước.
Hoắc Ngự Đình nhìn cô khó chịu không khỏe, trong lòng đột nhiên mềm nhũn như cành liễu bên sông, những lời châm chọc tâm lý của hắn trong nháy mắt biến mất không tăm tích.
Uống nước xong, cô lại nằm xuống và ngủ thiếp đi.
Hoắc Ngự Đình thấy trán cô đổ mồ hôi đầm đìa, bèn lấy khăn lau cho cô, động tác vừa cẩn thận vừa nhẹ nhàng.
Cái quái gì vậy , hắn chưa bao giờ lau mặt cho một người phụ nữ trong đời.
Lục Tiểu Khê, cô chính là tu tám kiếp mới được phước lành này!
Vào lúc một giờ sáng, Lục Tiểu Khê thức dậy và cảm giác buồn ngủ khiến cô rất bơ phờ.
Với ánh sáng ấm áp từ chiếc đèn tường , cô bước xuống giường và chuẩn bị đi rót nước cho mình.
Trong tích tắc, phòng ngủ bừng sáng.
Cô theo bản năng che mắt lại, chỉ nghe thấy một giọng nói lạnh lùng ra lệnh cho cô: " Nằm ở trên giường cho tôi! "
Rón rén quay lại và nhìn thấy Hoắc Ngự Đình đang ngồi trên chiếc ghế da lớn với vẻ không hài lòng hiện rõ trên khuôn mặt điển trai.
“ Tôi muốn uống nước … Hơn nữa, tôi rất đói …” Cô thì thầm, câu nói này gần như phát ra từ bản năng trong lòng.
" Nằm xuống giường trước đi! " Hắn lại ra lệnh, " Còn muốn ngất đi sao? "
“. . . . . . ” Không biết vì sao, tuy rằng sắc mặt của hắn không ưa nhìn, ngữ khí cũng không dễ chịu, nhưng những lời này nghe ra cũng có ý quan tâm.
Đây có phải là đang lo lắng cho cô không?
Cô nghe theo hắn mà nằm xuống giường, sau đó Hoắc Ngự Đình đưa ly nước cho cô.
Lục Tiểu Khê hơi sửng sốt, cầm lấy chiếc cốc bằng cả hai tay và thì thầm nói lời cảm ơn.
Hoắc Ngự Đình mặt không biểu tình, xoay người đi ra cửa, bảo Tiểu Mỹ đi chuẩn bị đồ ăn mang lên.
Lục Tiểu Khê nghe xong, trong lòng lập tức nóng lên.
Thấy hắn đến gần, trên mặt cô hiện lên một vệt ửng hồng, đại khái là nghĩ đến bộ dạng ngốc nghếch dưới mưa của mình, nhất thời cô có chút xấu hổ, lại có chút sợ hắn trừng phạt nên khẩn trương cắn môi dưới.
Hoắc Ngự Đình liếc cô một cái, đột nhiên cười nói: " Vậy là cô không thể rời đi anh ta? "
Tim cô thắt lại , cô không tự chủ được hỏi: " Anh ... làm sao anh biết? "
Hắn nhìn cô , bình tĩnh hỏi: " Có điều gì mà tôi không thể biết? "
Đúng vậy, hắn là một người đàn ông có sức mạnh tuyệt vời.
Nhưng cô vẫn không khỏi tò mò, " Vu Lôi nói cho anh? "
“ Có quan trọng không ? ” Hắn lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, tiếp tục châm chọc, “ Cô cho rằng trái tim của một người đàn ông có thể cứu vãn được sau khi trải qua một trận mây mưa sao? ”
Vốn tưởng rằng lời nói của Hoắc Ngự Đình sẽ khiến cô đau lòng, nhưng nào ngờ cô không những không buồn mà trong lòng còn vô cùng bình tĩnh.
Có lẽ cô đã thực sự hiểu ra và chấp nhận số phận của mình.
Buồn thì có ích gì?
Ngay cả khi An Tuấn Hào không ở bên ai , họ cũng không thể tiếp tục ở bên nhau.
Nếu cô tiếp tục cắt không đứt quan hệ với anh ấy, thì nó thực sự sẽ giống như những gì Hoắc Ngự Đình nói, ở sau lưng cô làm gì đó ...
Nhưng cô vẫn không nhịn được mắng hắn: " Anh lại không có thất tình, làm sao có thể đồng cảm như thể bản thân mình cũng bị được. "
"..."
Hoắc Ngự Đình đột nhiên trầm mặc, ánh mắt như rơi vào vực sâu, trong lòng tràn đầy suy tư.
Hắn sao lại có thể chưa từng trải qua một lần thất tình nào?
Tự tay tiễn người phụ nữ mình yêu đi, đã bị cô ấy hiểu lầm và oán trách.
Không ai biết rằng một người đàn ông không sợ hãi và mạnh mẽ trong mắt người ngoài thậm chí không thể bảo vệ người phụ nữ mình yêu.
“ Anh sao vậy? ” Trong giọng điệu có chút lo lắng .
Hoắc Ngự Đình không để ý tới cô, chỉ nói với Tiểu Mỹ vừa mang đồ ăn tới: " Chăm sóc thiếu phu nhân thật tốt . "
Lục Tiểu Khê nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông rời đi, trong lòng tự hỏi, cô lại nói sai điều gì sao?
" Thiếu phu nhân, đây rồi, nhân lúc còn nóng uống cháo đi . "
“ Được, cám ơn Tiểu Mỹ. ” Cô thật sự rất đói nên trực tiếp húp cháo.
Thấy cô ăn như vậy vui vẻ, Tiểu Mỹ thở phào nhẹ nhõm, " Thiếu phu nhân, cô thật sự khiến mọi người sợ hãi, đặc biệt là tiên sinh vẫn luôn canh giữ bên giường cô, mày của ngày ấy cau lại chưa từng giãn ra. "
39 : Công cụ sinh sản
1639 Words
“ Ừm …” Cô không khỏi cứng lòng, quả thật có chút động lòng.
Hơn nữa bình thường hắn cũng vô lý như vậy, hành động quan tâm cô vừa rồi quả thực ngoài ý muốn.
Sau khi uống cháo, đầu óc cô vẫn còn hơi choáng váng, một lúc sau cô lại ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, khi cô thức dậy, cô thấy một khuôn mặt đẹp trai ở trước mặt mình.
Hoắc Ngự Đình?
Cô muộn màng nhớ lại những gì Hoắc Ngự Đình đã nói về việc ngủ trên cùng một chiếc giường trong tương lai.
Đang định đứng dậy thì hai tay hắn vòng qua ôm chặt lấy eo cô.
Cô cả người căng thẳng, cắn chặt môi dưới, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ say sưa của hắn, sửng sốt, trong lòng thở dài, dung mạo của người đàn ông này thật sự quá đẹp mắt.
Nhưng tại sao bây giờ hắn lại ôm cô?
Cô rõ ràng đã vạch ra một ranh giới...
" Này! " Cô phản ứng lại và vùng vẫy trong vòng tay hắn.
Hoắc Ngự Đình đợi cô hạ sốt đêm qua mới đi ngủ, hiện tại hắn rất buồn ngủ, bị cô quấy rầy mà khó chịu, không buông cô ra, hắ càng ôm chặt cô hơn, để tránh cho cô lại lộn xộn, hắn rướn nửa người lên đè cô lại.
" Này ... Hoắc Ngự Đình! " Trong nháy mắt bị người đàn ông đè xuống, cô cảm thấy có chút khó khăn, hơn nữa tư thế một lên một xuống này quá ái muội, quá mất mặt ...
" Đừng nhúc nhích, tôi buồn ngủ, tôi muốn ngủ một lát ..." Trong giọng nói trầm ấm êm dịu của hắn ẩn chứa cảm giác mệt mỏi , cũng bởi vậy, cô nghe được một tia dịu dàng hiếm có.
Trong chốc lát, dưới hô hấp đều đều của người nào đó, hơi thở nóng rực phả ra dày đặc trên cổ cô, cảm giác ngứa ngáy này không thể nghi ngờ là một loại trêu chọc làn da của cô.
Tim cô thắt lại, mặt đỏ bừng, ngay sau đó tim đập không ngừng, trong chốc lát, ngay cả hô hấp cũng chậm lại nửa nhịp.
Hắn ngủ chưa?
Người đàn ông này thật là, nếu buồn ngủ thì tự ngủ, sao lại ôm chặt cô như vậy?
Hôm qua sau khi ngất đi, cô tỉnh lại liền ngủ thiếp đi, hiện tại hoàn toàn tỉnh táo không có chút buồn ngủ nào, nhưng khi tỉnh lại, cô lại bị hắn ôm trong lòng không thể động đậy.
Cô muốn động đậy, lại phát hiện chân của người nào đó đeo tấm sắt đang đè cô xuống, khi cô chạm vào, hai chân vẫn đau, hai tay và nửa người trên đều nằm dưới sự quản lý của hai tay hắn, cô không thể duỗi ra được chút nào .
Quên đi, giãy giụa cũng vô dụng, cứ chờ hắn tỉnh lại vậy.
Cô dần dần bình tĩnh lại, thực sự cảm nhận được hơi thở đều đặn của Hoắc Ngự Đình, nhịp tim đập nhịp nhàng và mùi thơm nồng nàn trên tóc hắn.
Chà, đây là lần đầu tiên cô ngủ cùng giường với một người đàn ông, và còn bị ôm chặt như vậy ...
Bị người đè như vậy cả tiếng đồng hồ, Lục Tiểu Khê cảm thấy khó thở, nếu tiếp tục, cô cảm thấy mình không chỉ bị nghiền nát thành bánh mì thịt, thậm chí có thể ngạt thở mà chết.
Cũng may lúc này người nào đó cũng đã tỉnh lại, cô nhìn hắn tức giận nói: " Anh còn không tỉnh, tôi liền muốn chết! "
Hắn nhìn vào đôi mắt quen thuộc nhưng giận dữ của cô , " Tại sao? "
Tại sao? Hắn còn có can đảm để hỏi tại sao? !
Chắc hắn còn đang mớ ngủ!
" Anh đè ép tôi một tiếng đồng hồ, anh ngủ như heo, tôi thở không nổi! " Cô tiếp tục mắng hắn.
Biết cô không phải là cô ấy, ánh mắt của hắn trong nháy mắt tối sầm lại , " Nếu không phải vì hoàn thành tâm nguyện của bà nội, cô căn bản không xứng nằm trên giường của tôi! "
Nói xong, hắn quay người, cách xa cô.
Trọng lượng trên cơ thể cô biến mất không dấu vết như một cơn gió phi nước đại .
Ý hắn vừa nói là nếu không phải vì mục đích sinh con, hắn sẽ không để cô ngủ trên giường?
Ha hả, hóa ra trong mắt hắn, cô chỉ xứng làm công cụ sinh sản.
Một cơn mưa sẽ làm giảm đi rất nhiều cái nóng mùa hè.
Sau khi Lục Tiểu Khê ăn sáng, Hoắc Ngự Đình trước khi ra ngoài nói với cô rằng tối nay có tiệc, dặn cô không có việc gì thì đừng chạy lung tung.
Lại một bữa tiệc khác ...
Cô ngoan ngoãn ở trong Hoắc trạch suốt buổi sáng, trong lúc đó Vu Lôi gọi điện thoại hỏi xem cô có sao không, còn kể cho cô nghe chuyện hôm qua Hoắc Ngự Đình gọi điện cho cô ấy, mỗi cuộc điện thoại đều là sự ngạc nhiên và khen ngợi của Vu Lôi.
" Tiểu Khê, kiếp trước nhất định là cậu cứu cả Ngân Hà , nếu không thì cậu là một người bình thường như vậy, làm sao có thể gặp được người đàn ông độc nhất vô nhị trên đời như Hoắc tiên sinh? "
Đúng vậy, người đàn ông độc đoán, tàn nhẫn và độc ác nhất trên thế giới !
" Nhờ có cậu, tớ mới có thể gặp được nam nhân tồn tại như thần! Tớ cảm thấy đời này chết cũng không hối hận! "
Cũng phóng đại quá rồi đó !
" Cậu thích hắn như vậy , tại sao không trở thành vợ của hắn? " Cô ngữ khí lãnh đạm nói.
" Cậu sẵn sàng nhường thì được gì? Nó phải được sự chấp thuận của Hoắc tiên sinh nữa. " Vu Lôi thực sự ghen tị .
Lục Tiểu Khê không nói nên lời với cái cô chị em thấy trai đẹp là vô tư vô ngã này, " Tớ không nói với cậu nữa, tối nay có yến tiệc, Hoắc Ngự Đình rủ tớ đi cùng hắn, tớ phải lên lầu xem một chút xem hôm nay mặc quần áo gì. "
Tuy rằng cô không thích loại tình huống này, nhưng làm sao cô dám trái lệnh người khác.
" Có tiệc sao? " Vu Lôi đột nhiên hứng thú, " Tớ có thể đi xem sao ? Để tớ đi mở rộng tầm mắt, biết đâu có thể bắt được thiếu gia nhà giàu nào đó, trở thành phu nhân giàu có, cùng cậu uống rượu. Khi không có gì để làm thì mở tiệc trà chiều, hoặc đi làm SPA , như vậy thì cậu cũng coi như có bạn .”
" Vũ Lôi, tớ rất hâm mộ cậu! " Lục Tiểu Khê biết cô chỉ nói suông, cùng lắn cũng chỉ là tham gia cho vui và ngắm nhìn mấy anh đẹp trai thôi, chứ cô ấy không có mục đích đi câu cá.
" Ôi Tiểu Khê, như tuch ngữ có câu nói , có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, cậu liền mang tớ đến đó đi, vừa lúc trong khoảng thời gian này tớ rảnh, qua một đoạn thời gian lại bận rộn lên. Cậu muốn chết tớ đều khó có thể đi gặp cậu! " Vu Lôi làm nũng ở đầu bên kia điện thoại.
" Được, được, đi, đi. " Không chịu nổi sự nũng nịu của cô, Lộ Tiểu Khê đồng ý, không quên chuẩn bị trước, " Tớ phải hỏi Hoắc Ngự Đình trước, hắn nói đồng ý thì tớ sẽ mang cậu đi, được không? "
" Thật không ? Sau đó cậu nhớ nhắn tin cho tớ nếu có yêu cầu gì, để tớ chuẩn bị những bộ váy đẹp, để tất cả những thiếu gia giàu có và quyền quý đều cúi đầu dưới chiếc váy thạch lựu của tớ!" Vu Lôi vui vẻ nói ở đầu bên kia điện thoại .
Sau khi cúp điện thoại, Lục Tiểu Khê gọi cho Hoắc Ngự Đình.
" Có chuyện gì? " Giọng nói của người nào đó vẫn lạnh lùng như vậy.
" Ừm ... Tôi muốn hỏi anh, tối nay tôi có thể dẫn bạn bè tới dự tiệc không? Vu Lôi, hai người gặp nhau hôm qua ..." Cô cẩn thận hỏi: " Tôi muốn dẫn cô ấy đến đó, như vậy có được không? "
Vài giây sau, Hoắc Ngự Đình lạnh lùng đồng ý: " Được. "
" Thật sao ? Cảm ơn! " Cô hưng phấn cúp điện thoại.
Hoắc Ngự Đình nhìn điện thoại bị cúp, nhíu mày.
Người phụ nữ này thực sự ngày càng tự phụ!
Một giờ trước khi khởi hành , Lục Tiểu Khê đang chuẩn bị sẵn sàng.
Ngồi trước bàn trang điểm , nhìn đống mỹ phẩm tràn ngập, cô không biết bắt đầu từ đâu.
Tiểu Mỹ thấy cô lúng túng, tiến lên giải quyết vấn đề: " Thiếu phu nhân, để tôi giúp cô giải quyết. "
" Cảm ơn, Tiểu Mỹ..." Lục Tiểu Khê không bao giờ trang điểm ngoại trừ chăm sóc da cơ bản, cô không biết gì về trang điểm, trước đây Vu Lôi luôn nói rằng cô không phải là phụ nữ và cảnh báo cô phải cẩn thận kẻo bị An Tuấn Hào đá...
40 : Có mương ắt có lửa
1676 Words
Không hiểu sao đột nhiên nghĩ tới người này , trong lòng cô có chút thót lên, rất nhanh liền thay đổi suy nghĩ, " Tiểu Mỹ, có thời gian tôi sẽ hỏi em một lời khuyên, hi vọng em không tiếc chỉ giáo cho tôi. "
" Em rất vinh dự được dạy thiếu phu nhân cách trang điểm . " Tiểu Mỹ ngọt ngào đồng ý .
Sau khi trang điểm và thay quần áo, Lục Tiểu Khê đứng trước gương và quay lại, hỏi Tiểu Mỹ, " Nhìn được không? "
Tiểu Mỹ giơ ngón tay cái lên, " Thiếu phu nhân vốn đã xinh đẹp rồi, nhưng trang điểm thêm váy cùng giày cao gót, liền xinh đẹp như tiên nữ. "
" Tiểu Mỹ, em cũng quá phóng đại rồi đi ? " Lục Tiểu Khê xấu hổ lè lưỡi.
Giống như lần trước, Tiểu Mỹ nghiêm túc nói: " Đương nhiên là thật, thiếu phu nhân thật sự rất đẹp! "
Cô ngượng ngùng cười cười, tự nói với bản thân ăn mặc xinh đẹp trong gương: " Đẹp hay không không quan trọng, chỉ cần không làm Hoắc Ngự Đình bị tụt lại là được, dù sao hắn cũng rất đẹp trai . .."
Ừ thì, cô vẫn tán thành vẻ ngoài của Hoắc Ngự Đình trong tiềm thức .
Cho dù chỉ là có dịp gặp thì chơi, thì cũng phải phối hợp một cách hoàn hảo không phải sao?
" Tiên sinh và thiếu phu nhân đều là tâm điểm chú ý. Không ai có thể cản trở được đối phương.” nếu nói Hoắc Ngự Đình là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới, thì cô thân là vợ của hắn sẽ là người phụ nữ đẹp nhất thế giới.
Cô ấy ngưỡng mộ Hoắc Ngự Đình từ tận đáy lòng và thích người hòa đồng dễ gần như Lục Tiểu Khê.
" Tiểu Mỹ, em hẳn là nên gọi là Tiểu ngọt mới đúng. " Lục Tiểu Khê biết Tiểu Mỹ có ý chân thành, không phải nói những lời này chỉ để lấy lòng cô.
Xuống lầu không bao lâu, Hoắc Ngự Đình liền từ bên ngoài trở về.
Hắn ta mặc một bộ vest đặt may thủ công, dáng người cao lớn, dưới khuôn mặt tuấn tú như trời sinh như tượng tạc của anh ta luôn là một vẻ lạnh lùng mà người lạ không nên bước vào.
“ Tôi chuẩn bị xong rồi. ” Cô đi giày cao gót, chậm rãi đi về phía hắn, sợ sơ ý té ngã.
Hoắc Ngự Đình lạnh lùng liếc nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó nhìn cô từ trên xuống dưới, trong lòng rất hài lòng, nhưng trên mặt lại không có một tia dao động nào.
" Đi thôi . " Hắn lạnh lùng nói.
“ Ồ …” Cô đi theo phía sau hắn.
" A ..."
Dù đi rất cẩn thận nhưng cô vẫn vô tình trẹo chân.
Hoắc Ngự Đình nghe thấy âm thanh liền quay đầu lại, nhìn thấy cô ngã xuống đất, lạnh lùng nhíu mày, đi tới đỡ cô dậy: " Làm sao vậy? "
Cô lẩm bẩm, " Đây là lần thứ hai tôi đi giày cao gót ..." Không biết vì sao, cô có vẻ đặc biệt sai lầm khi nói ra điều này.
Hoắc Ngự Đình nhíu mày , liếc nhìn đôi giày cao gót dưới chân, nói với Tiểu Mỹ đứng cách đó không xa: " Mang tiểu thư vào trong đổi một đôi giày cao gót đế dày. "
" Còn có đề dày? " Tất cả những gì cô thấy là giày cao gót đế nhọn ...
“ Ở trong gian phòng khác . ” Hắn nhíu mày, giọng không kiên nhẫn.
Sau khi Tiểu Mỹ đưa cô đến căn phòng bên cạnh phòng ngủ, cô bị sốc bởi cảnh tượng lớn trong phòng.
Tủ quần áo chất đầy quần áo được phân loại theo bốn mùa xuân hạ thu đông, giày dép đủ kiểu dáng trên giá giày được sắp xếp ngăn nắp thành từng loại khác nhau, còn có nón, quần áo trang trí, hộp trang sức .. .Tóm lại là có tất cả những thứ mà một người phụ nữ cần.
Chúa ơi , quần áo và giày dép ở đây đủ để dùng cả đời, hơn nữa đây là những món đồ hợp thời trang.
Đợi đã, nếu như tất cả những thứ này không được chuẩn bị cho cô.
Chẳng lẽ là cho người yêu của Hoắc Ngự Đình, Hạ Yên Nhiên?
Thời gian không còn nhiều, cô không cho phép mình suy nghĩ thấu đáo, sau khi thay một đôi giày đi lại ổn định hơn, cô vội vàng đi theo bước chân của Hoắc Ngự Đình.
Sau khi lên xe , cô thở phào nhẹ nhõm: " Tuy rằng tôi vẫn chưa quen đi giày cao gót, nhưng so với đôi vừa rồi thì đi vững vàng hơn nhiều. "
Cô nhất thời vui vẻ giơ chân lên, giống như đang khoe đôi giày dưới chân vậy.
Hoắc Ngự Đình không khỏi liếc nhìn đôi giày, ánh mắt thâm thúy, ít suy nghĩ.
Lục Tiểu Khê không nhận thấy biểu hiện kỳ lạ của hắn và chỉ tập trung vào việc trả lời tin nhắn văn bản của Vu Lôi.
Nửa giờ sau, bọn họ đến địa điểm tổ chức tiệc.
Vừa mở cửa xe, cảnh tượng hoành tráng trước mắt không thua gì lần đón khách vừa rồi.
Thảm đỏ trải dài đến cuối khách sạn, các nhân viên đứng hai bên thảm đỏ chào đón họ, còn có các phóng viên truyền thông đã chờ sẵn ở địa điểm, những người đàn ông và phụ nữ đến tham dự trong trang phục hoành tráng ... Không khí như một lễ trao giải lớn.
Không biết do hồi hộp hay nhập vai nhanh mà lần này cô khoác tay hắn mà không cần anh nhắc nhở.
Hoắc Ngự Đình liếc cô một cái, khóe môi khẽ nhếch, nở nụ cười nửa miệng.
“ Mau lên, Hoắc thiếu và Hoắc thiếu phu nhân tới rồi! ” Một đám phóng viên xông lên trước, chuẩn bị bắt lấy tin tức nóng hổi.
“ Xin lỗi mọi người, Hoắc tổng không tiếp nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào, xin mời lùi lại. ” Vệ sĩ của Hoắc Ngự Đình tiến lên ngăn đám phóng viên đang kích động lại .
Hoắc Ngự Đình bình tĩnh ôm lấy vai Lục Tiểu Khê, vòng tay siết chặt, ôm chặt lấy cô.
Cô không biết có bao nhiêu người đang ghen tị với động thái này.
Lục Tiểu Khê cảm thấy như mình đang ở trong một giấc mơ, gần như được người nào đó ôm vào sảnh tiệc.
Trong khách sạn lộng lẫy , nam nữ nam nữ ra vào đan xen với nhau , cười nói không ngớt.
Đây là một bữa tiệc ăn uống khác phải không?
Vào thời điểm đó , nhiều người nổi tiếng trong giới kinh doanh đã đến chào Hoắc Ngự Đình.
Lục Tiểu Khê đưa mắt nhìn quanh tìm Vu Lôi, khi cô định gửi tin nhắn cho cô ấy, Vu Lôi đã chạy tới và vỗ vai cô, " Tiểu Khê, tớ ở đây! "
Lục Tiểu Khê nhìn cô mặc một chiếc váy hai dây màu xanh lam, rất khác so với trang phục thường ngày của cô ấy, cô cười mất tự nhiên, nhẹ giọng hỏi: "Tại sao ngực lại bị lộ ? Có thể nhìn thấy rãnh đi? "
Vu Lôi không chút xấu hổ trả lời: " Có rãnh ắt có lửa. "
Lục Tiểu Khê đột nhiên đỏ mặt, theo bản năng liếc nhìn Hoắc Ngự Đình, phát hiện vẻ mặt lạnh lùng của hắn ta vẫn không thay đổi, đáp lại người chào hỏi bằng một cái gật đầu.
" Chào Hoắc tổng, tôi là Vu Lôi, chị em tốt nhất của Tiểu Khê. Rất vinh dự được gặp anh, cũng cảm ơn anh vì đã để cho tôi tới trải nghiệm " Vu Lôi chào đón Hoắc Ngự Đình một cách nghiêm túc.
Hoắc Ngự Đình liếc nàng một cái, thấp giọng nói: " Xin chào. "
Lục Tiểu Khê vốn tưởng rằng người nào đó sẽ làm bộ làm ngơ và phớt lờ cô ấy, nhưng không ngờ hắn ta lại đáp lại, điều này thực sự hiếm thấy.
Hoắc Ngự Đình đi đâu cũng là tâm điểm của sự chú ý, Lục Tiểu Khê nghiễm nhiên trở thành mục tiêu trong mắt người ngoài, cô luôn cảm thấy không thoải mái khi bị nhìn chằm chằm, cô thấp giọng hỏi ý kiến của hắn: "Tôi có thể đến chỗ Vu Lôi được không? "
“ Đi đi. ” Người nào đó tích chữ như vàng.
“ Được rồi, tôi đi đây, lát nữa anh đi nhớ gọi điện thoại cho tôi. ” Nói xong liền chạy nhanh đi.
Hắn nhìn về phía cô đang chạy đi với vẻ mặt phức tạp .
“ Lôi Lôi, tớ tới đây! ” Cô không cần ở bên Hoắc Ngự Đình, có thể nói là rất thoải mái.
Cô và Vu Lôi ngồi trên chiếc ghế sô pha bình thường , nhìn Hoắc Ngự Đình được mọi người vây quanh, trong lòng không khỏi thở dài, người đàn ông có khí chất ngời ngời này, ngoại trừ đôi chân khập khiễng và tính cách lạnh lùng, khó có thể tìm ra khuyết điểm nào, mấu chốt của khuyết điểm kia ở trên người hắn cũng không thể được coi là khuyết điểm.
Có lẽ đó chính là mị lực của hắn.
" Này, cậu hoa si làm gì chứ? " Vu Lôi quay đầu lại, trừng mắt nhìn Lục Tiểu Khê đang ngẩn người nhìn Hoắc Ngự Đình, " Sợ chồng cậu bị cướp đi sao? "
1697 Words
" Sinh con? " Lục Tiểu Khê kinh ngạc nhìn hắn, còn tưởng rằng mình nghe lầm.
" Tôi phải làm theo những gì bà nói. " Giọng điệu hắn không thể từ chối.
Hàm ý rằng việc sinh con là bắt buộc.
“ Nhưng mà …” Lần trước cô đã nói với hắn suy nghĩ của mình , cho nên hắn cũng không thể làm bá chủ đúng không?
" Không có nhưng mà. " Hoắc Ngự Đình cắt ngang cô, " Cô có thể đưa ra cho tôi một yêu cầu, tôi sẽ thỏa mãn ngươi, nhưng đứa nhỏ là nhất định phải được sinh ra! "
Từng lời từng chữ của hắn đều có ý nghĩa không thể cưỡng lại.
“ Trong mắt anh, tôi chỉ là công cụ sinh con sao? ” Cô bất đắc dĩ hỏi .
Hoắc Ngự Đình liếc nhìn cô, giọng nói đáp lại không chút ấm áp: " Cô nên hiểu ngày cha dượng cô dùng cô để trả nợ, tính mạng của Lục Tiểu Khê cô đã ở trong tay tôi. "
Ồ, ý của hắn là hắn muốn cô sống thì nhất định phải sống, muốn cô chết thì cô nhất định phải chết .
" Hoắc Ngự Đình tôi không nghĩ mình là kẻ hèn hạ vô liêm sỉ, nhưng Lục Tiểu Khê, trước khi nghĩ đến bất cứ thứ gì, tốt hơn hết cô nên cân nhắc kỹ mọi thứ. Rốt cuộc, thứ trong tay tôi không chỉ là tính mạng của cô, mà còn có gia đình của cô, thậm chí còn có tất cả những người có liên quan đến cô. " Hắn ta tốn nhiều thời gian như vậy để nói chuyện, mục đích là để cô yên tâm ở lại Hoắc gia, sinh con cho lão phu nhân hạnh phúc.
Sau khi Lục Tiểu Khê nghe thấy sự đe dọa trong lời nói của hắn ta, cô cắn chặt môi dưới và không nói gì.
Có lẽ vì cô rất ý thức được về hoàn cảnh của mình, thấp cổ bé họng.
Chỉ cần một trái tim không chịu nhận thua thì có ích gì, với Hoắc Ngự Đình, chạm một lần là tan nát.
Nếu kháng cự không hiệu quả, thì cô phải chấp nhận số phận của mình.
Đêm khuya, Hoắc Trạch.
Lục Tiểu Khê đi tắm và ngồi trên ghế sofa đọc sách, sở dĩ cô không ngủ là vì cô không biết ai đó sẽ ngủ trên giường hay trên ghế sofa.
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, có người chống gậy bước vào.
Lục Tiểu Khê lập tức đứng dậy, nhìn hắn hỏi: " Anh ngủ giường hay sô pha? "
" Ngủ chung giường. " Hắn coi đó là điều hiển nhiên nói.
" Ngủ chung giường?! " Lục Tiểu Khê cảm thấy cái này quá mức quá đáng, " Hoắc Ngự Đình, tôi sẽ cân nhắc sinh con cho anh, nhưng anh cũng không thể nóng nảy như vậy! "
“ Cho nên, cô đồng ý? ” Hắn nhướng mày, trên mày mang theo một tia vui sướng.
Cô lập tức đỏ mặt, bực bội nói: " Không đồng ý thì có ích gì? "
Ngoài Phùng Cường, cô vẫn phải tính đến sự an toàn của những người thân còn lại.
Cô đã nhìn thấy sự tàn ác của Hoắc Ngự Đình từ Võ Lỗi và Nhạc Khải , nếu cô không tuân theo, hắn ta nhất định sẽ làm như lời hắn ta nói, sẽ làm gì đó với Lục Tĩnh và bà ...
" Coi như cô thông minh. " Hoắc Ngự Đình tắm xong mặc đồ ngủ đi ra, nhìn thấy Lục Tiểu Khê còn ôm sách ngồi ở trên sô pha, " Sao cô còn chưa ngủ? "
Cô đột nhiên ngẩng đầu , nhìn thấy hắn mặc đồ ngủ, trong lòng căng thẳng, " Anh ... Anh ngủ đi, tôi không buồn ngủ ..."
Cô vẫn chưa sẵn sàng.
Thấy cô căng thẳng, hắn nhếch môi, " Tôi cho cô thời gian chuẩn bị. "
“ Thật sao ? ” Đôi mắt lo lắng của cô đột nhiên sáng lên.
" Nhưng cô phải đi ngủ. "
" Tại sao? " Hắn đang đùa cô đấy à?
Hắn thật sâu nhìn cô một cái, nghiêm túc nói: " Trước khi thích ứng , nhất định phải chuẩn bị. "
Lục Tiểu Khê do dự một lúc, sau đó nhìn vào chiếc giường, ừm, nó cũng đủ lớn.
" Đây là đường ranh giới. Bên này là cho anh ngủ, còn bên này là cho tôi! " Cô ngây thơ phân chia ranh giới giữa mình và Hoắc Ngự Đình .
Vốn tưởng rằng Hoắc Ngự Đình sẽ cười nhạo cô nhàm chán và không đồng ý phương pháp này, không ngờ hắn lại gật đầu nói: " Được. "
Trái tim treo lơ lửng của cô dần buông.
Nhưng khoảnh khắc cô chìm vào giấc ngủ, trái tim cô lại bắt đầu căng thẳng.
Cô luôn lo lắng nếu người nào đó trở mặt, cô sẽ không thể làm được gì ...
Khi mới đến đây, cô vẫn cảm thấy rằng người nào đó bị tàn tật, làm bất cứ điều gì cũng khó khăn, sẽ không có khó khăn gì khi đối phó với hắn ta, nhưng sau khi tiếp xúc với hắn ta, cô phát hiện ra rằng người nào đó là thực sự sinh long hoạt hổ, dù cô không biết thời điểm hắn làm chuyện đó có như vậy hay không ...
" Yên tâm ngủ đi, tôi sẽ không phí sức vô ích . " Nam nhân bên cạnh nói với cô.
“ Ừ, Hoắc tiên sinh nếu như kiệt sức mà ngất đi thì sẽ rất xấu hổ …” Mặt cô nóng bừng, quay người lại, âm thầm xấu hổ.
Nữ nhân này là cố ý trêu chọc hắn sao?
Quên đi, hắn cũng quá lười để tranh cãi với cô ấy.
Vốn dĩ mỗi người đắp chăn kín người, nhưng đến ngày thứ hai, một màn kinh người xuất hiện.
“ Sờ đủ chưa? ” Thanh âm lạnh lùng đánh thức người trong mộng.
Lục Tiểu Khê lập tức mở mắt ra , phát hiện khuôn mặt của ai đó đang ở rất gần, cô nhảy ra khỏi vòng tay hắn, nhìn chiếc chăn mà mình đắp tối qua rơi xuống đất, vỗ đầu nói: "Tôi... Tôi sao lại ngủ đến bên này của anh? "
Cô một bộ vô tội khi vượt qua giới hạn.
Hoắc Ngự Đình giật giật khóe miệng, cười lạnh nói: " Muốn ngủ tôi liền nói cho tôi biết , sao phải làm những thủ đoạn này? "
" Ngủ với anh? " Lục Tiểu Khê tức giận không nói nên lời, " Anh ... đừng dát vàng lên mặt, anh ngoại trừ có một khuôn mặt đẹp thì còn nơi nào đáng giá để tôi ngủ với anh ? "
" Lục Tiểu Khê, rõ ràng là cô chủ động lao vào vòng tay của tôi. Cô không chỉ giật chăn của tôi mà còn chạm vào ngực tôi với vẻ mặt thích thú ..." Nụ cười chế nhạo của Hoắc Ngự Đình đầy ẩn ý .
" Đừng nói nữa! " Lục Tiểu Khê bịt tai lại, không muốn thừa nhận đây là hành vi của chính mình, " Nhất định là mơ thấy đồ ăn ngon, cho nên tôi mới... Coi ngực của anh như ức gà ..."
Để thoát khỏi hành vi chạm vào hắn, cô vội vàng nói những điều vô nghĩa.
Hoắc Ngự Đình xuống giường, chống gậy đi vào phòng thay đồ.
Sau khi người nào đó rời đi, nhịp tim căng thẳng của cô dần trở lại bình thường.
Cô cúi người nhặt chăn bông rơi trên thảm, thầm than đêm nay ngủ không ngon.
Thường ngày cô đã quen ngủ một mình, tung hoành ngang dọc là quyền tự do của mình, nhưng bây giờ bên cạnh cô lại có thêm một người, nhất định phải cư xử thật thà, không được để tình cảnh vừa rồi tái diễn.
Nếu không, thực sự giống như ý muốn của người nào đó, trở thành cô muốn ngủ với hắn ta ...
Sau khi xuống nhà ăn sáng, Hoắc Ngự Đình trước khi đi ra ngoài nói với cô: " Cô được phép ra ngoài, nhưng nhất định phải để Tiêu Nguyệt đi theo. Nếu cô không nghe theo sự sắp xếp của tôi mà gây rắc rối cho tôi, cô hẳn là biết hậu quả thế nào rồi chứ? "
“ Ừm …” Cô thành thật gật đầu , trong lòng rất vui vẻ, dù sao cũng có thể ra ngoài.
Tình cờ là hôm qua Vu Lôi có hẹn với cô, lúc đó cô đang ở khu nghỉ dưỡng với Hoắc Ngự Đình, không biết khi nào Hoắc Ngự Đình mới cho phép cô ra ngoài nên đành phải nói là có thời gian sẽ gặp mặt.
Cô ngay lập tức gọi cho Vu Lôi và nói với cô ấy rằng hôm nay cô rảnh.
“ Tiểu Khê, chúng ta phải gặp nhau, tớ có chuyện rất quan trọng muốn gặp cậu ” Vu Lôi ở đầu bên kia điện thoại rất lo lắng.
Lục Tiểu Khê cau mày, cảm thấy đáng ngại.
" Tiêu Nguyệt, lát nữa tôi cùng bạn bè đi mua sắm, sợ anh nhàm chán, cho nên anh về trước đi? " Tiêu Nguyệt đã hai lần đưa đón cô, theo lí thuyết cũng có thể coi như là có quen biết, nếu như cô có gì muốn nói thì cứ nói thẳng.
" Thiếu phu nhân, tiên sinh đã nói với tôi rằng sự an toàn của ngài phải được đảm bảo. Nếu có bất cứ điều gì xảy ra, tôi sẽ không thể giải thích với ngài ấy. " Tiêu Nguyệt chân thành giải thích.
Lục Tiểu Khê bất đắc dĩ nhún vai, " Vậy thì được rồi, tôi cũng không muốn làm khó anh. "
37 : Thất tình gặp mưa
1709 Words
" Trời ơi , Tiểu Khê, cậu thậm chí còn có một chiếc xe đặc biệt để đưa đón! " Quai hàm của Vu Lôi gần như há ra vì ghen tị, sau đó cô ấy lén nhìn Tiêu Nguyệt, rồi không thể không nói một cách mê đắm, " Ngay cả người lái xe đưa đón cậu cũng thật dịu dàng, nhanh lên! Nói cho tớ biết, anh ấy có bạn gái không? "
Lục Tiểu Khê trợn tròn mắt, " Cậu có thể đừng không chút liêm sỉ như vậy được không? Nhìn thấy trai đẹp là trợn mắt ngoác mồm. "
Vu Lôi không biết xấu hổ đáp: " Thấy trai đẹp nhất định phải nhìn thẳng. Chẳng lẽ còn muốn tớ nhắm mắt giả mù sao? Nói cho tớ biết, anh ta có bạn gái chưa? "
" Vừa rồi trong điện thoại không phải nói đang có chuyện gấp sao, bây giờ nhìn thấy anh đẹp trai liền quên hết sao? " Lục Tiểu Khê phớt lờ câu hỏi của cô ấy, vừa đi về phía ' Vũ Điểm ' vừa nói .
" Đúng đúng, xem trí nhớ của tớ đi! " Vu Lôi vỗ vỗ trán, biểu tình bát quái trên rất nhanh liền biến mất, " Tớ nói cho cậu xong, cậu không được tức giận buồn bực được chứ? "
Cuộc điện thoại vừa rồi của Vu Lôi khiến cô bất an một hồi, hiện tại còn đang để cô chuẩn bị tâm lí trước, sao có thể không hoảng hốt, " Nói mau đi , tớ nóng lòng quá! "
" Cái đó ... cái đó ..."
" Cái nào? "
“ An Tuấn Hào và Lý Thục Đình ở cùng nhau! ” Vu Lôi nhắm mắt lại, lập tức lấy hai tay ôm đầu, giống như sợ bị đánh.
ầm ầm ...
Bên ngoài nổi lên từng trận sấm sét , bầu trời bao la lập tức tối sầm lại, như thể trời sắp mưa.
Sau khi nghe những lời này, tâm trí của Lục Tiểu Khê như bị sét đánh.
Cô nghĩ sau khi nói ra những lời vô tình đó, cô không còn tư cách nhớ An Tuấn Hào nữa, nên sẽ không cảm thấy buồn ...
Tuy nhiên, phản ứng bên trong đã thực sự phủ nhận những giả định của cô.
Cô phớt lờ những bức ảnh mà Lý Thục Đình gửi cho cô, nghĩ rằng chúng là trò bịp bợm của cô ta, không ngờ rằng họ thực sự ở cùng nhau ...
Cô mím môi cố giữ bình tĩnh: “ Anh ấy hiện tại độc thân, hẹn hò là tự do của anh ấy. ” Sau đó cô tự giễu cười một tiếng: “ Hơn nữa, tớ đã kết hôn với Hoắc Ngự Đình rồi, lẽ ra tớ không nên dính dáng gì đến chuyện của anh ấy nữa.”
Giọng nói run rẩy và nụ cười gượng gạo đã phản bội sự phức tạp trong lòng cô lúc này.
Vu Lôi nhìn cô, cảm thấy rất đau khổ, " Mặc dù cậu kết hôn với Hoắc tổng, nhưng cậu là bị ép phải làm như vậy, nhưng An Tuấn Hào, rõ ràng biết rằng Lý Thục Đình có ý định quyến rũ anh ta, thế nhưng anh ta đã nhảy vào bẫy của cô ta, thật là rẻ tiền! "
" Thật ra , Lôi Lôi, điều này cũng khá tốt. Tớ là người bỏ cuộc trước, và tớ mới là người nên nói lời xin lỗi . Không có lý do gì để anh ấy luôn bảo vệ tớ, nên không sao cả . " Cố gắng thuyết phục bản thân, cho dù nụ cười có chút cay đắng, cô cũng cố gắng mỉm cười: " Chúc phúc cho họ . "
" Tớ hiểu ý của cậu, nhưng anh ta tìm ai cũng tốt , cố tình lại là con tiện nhân Lý Thục Đình đó. Điều này không phải là gây rắc rối cho chúng ta sao? " Vu Lôi không chỉ phàn nàn về Lục Tiểu Khê mà còn cảm thấy tức giận về Võ Lỗi và Nhạc Khải, " Để ngủ với An Tuấn Hào, Lý Thục Đình đã lợi dụng tình yêu của Nhạc Khải và Võ Lỗi dành cho cô ta để làm tổn thương cậu, cuối cùng họ còn bị tàn tật. Con tiện nhân đó thì lại không bị làm sao cả, cô ta vẫn nhởn nhơ và đạt được những gì mình muốn. Nghĩ thôi đã thấy ghét! ”.
" Ngoài ra, để thể hiện rằng cô ta và An Tuấn Hào đang có quan hệ tình cảm, Lý Thục Đình cũng thể hiện tình cảm của mình trong vòng bạn bè. Có rất nhiều lời chúc phúc bên dưới. Lúc đó tớ không tin. Tớ đã gọi điện An Tuấn Hào xác nhận, cái gì mà chuyện đã qua rồi, con người phải tiến về phía trước để có được hạnh phúc tốt hơn! "
Vu Lôi là kiểu người không thể che giấu bất cứ điều gì khi cô ấy tức giận , vì vậy cô ấy nói ra tất cả những gì mình biết.
Sau khi nghe những lời này, Lục Tiểu Khê cảm thấy đau đớn trong lòng.
“ Ừ, người ta cần phải tiến lên …” Nhưng cô lại không thể nói ra câu cuối cùng.
Bây giờ cô chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước, còn những gì cô có là tốt hay xấu, cô không thể nói được.
Ra khỏi ' Vũ Điểm ' , cô trở về Hoắc trạch với tâm trạng không vui.
Bầu trời u ám, đó dường như là tâm trạng của Lục Tiểu Khê lúc này.
Xe dừng lại, cô xuống xe, chưa đi được hai bước thì trời đã đổ mưa to.
" Thiếu phu nhân, tôi sẽ lấy cho cô một chiếc ô trong xe . " Tiêu Nguyệt quay sang lấy chiếc ô.
Lục Tiểu Khê không dừng lại, cứ tiếp tục đi về phía trước trong mưa.
Trời mưa cũng chẳng sao, gột rửa đi những cảm xúc không vui .
Khi Tiêu Nguyệt đuổi kịp, toàn bộ cơ thể của Lục Tiểu Khê đã ướt đẫm.
" Xin lỗi thieus phu nhân, là do tôi sơ suất ..." Tiêu Nguyệt cau mày khi nhìn thấy Lục Tiểu Khê ướt sũng trong mưa.
Lục Tiểu Khê lắc đầu và cầm lấy chiếc ô, " Anh vào trước đi . "
" Còn cô thì sao, thiếu phu nhân? "
“ Tôi muốn ở lại đây một thời gian …” Cô vẫn cười nhưng không giấu được sự lo lắng trong mắt.
Nhìn quần áo của cô đều ướt sũng, Tiểu Nguyệt lo lắng nói: " Tiểu thư, trước tiên đi vào thay quần áo sạch đi, bởi vì mặc quần áo ướt rất dễ bị cảm lạnh ..."
" Tôi không sao, anh đi vào trước đi . "
" Được rồi ..." Tiểu Nguyệt thấy cô tâm tình không tốt, không thể tiếp tục quấy rầy cô.
Lục Tiểu Khê ném chiếc ô sang một bên, đứng trước bồn hoa đầy hoa, để mưa rơi ướt đẫm mình.
Chắc là đạo đức giả cảm thấy sau cơn mưa sẽ không còn nhiều chua xót trong lòng.
Mối quan hệ giữa cô và An Tuấn Hào đã kết thúc kể từ ngày cô kết hôn với Hoắc Ngự Đình.
Tuy nhiên, biết trước cái kết như thế này, cô vẫn không kìm được sự xót xa trong lòng.
" Chủ tịch, Hoắc trạch gọi điện thoại tới, nói thiếu phu nhân đang đứng trú mưa trước biệt thự, khuyên thế nào cũng không chịu quay về biệt thự, ngài nhìn xem..." Luke cẩn thận truyền đạt tình hình của Hoắc trạch cho Hoắc Ngự Đình.
Hoắc Ngự Đình anh mắt nhìn lướt qua tài liệu trên tay dừng lại , lông mày lạnh lùng nhíu lại, hắn ngước mắt nhìn ngoài cửa sổ - ngày mưa u ám, sau đó đứng dậy, " Đi chuẩn bị xe. "
" Thiếu phu nhân, tiếp xúc với mưa như vậy sẽ bị cảm lạnh. " Bạch Vũ lo lắng đến không biết làm sao.
" Vâng, thiếu phu nhân, nếu như cô bệnh, tiên sinh sẽ thương tâm cô ..."
" Thiếu phu nhân, mau vào đi ..."
Quản gia và người hầu đến để thuyết phục.
Lục Tiểu Khê không muốn làm họ lo lắng nên thay vào đó cô an ủi họ: " Đừng lo lắng, cơ thể tôi rất khỏe . Hơn nữa, nếu trời mưa vào mùa hè, tôi sẽ không dễ bị ốm đâu . Tôi sẽ mau vào trong , các người đi vào trước đi ..."
Hai mươi phút sau, chiếc xe quý phái sang trọng dừng trước cổng chính của Hoắc gia.
Bạch Vũ nhìn thấy Hoắc Ngự Đình, giống như gặp được cứu tinh, " Tiên sinh, ngài rốt cục cũng trở về, mau đi dỗ thiếu phu nhân đi. "
Lục Tiểu Khê nghe thấy âm thanh thì ngẩng đầu lên, trên mặt dính đầy nước mưa, nhìn bóng người mờ mịt trước mặt, lau nước mưa trên mặt, sau khi nhìn rõ ràng, cô nói trước: "Anh đừng làm gì tôi, tôi chỉ đang tìm kiếm niềm vui của riêng mình , tôi sẽ vào sau ..."
Cô cho rằng mình nói trước sẽ có người bỏ qua cho cô, lại không biết hắn đã ra lệnh: " Mang cô ấy về phòng cho tôi! "
Thuộc hạ của Hoắc Ngự Đình lập tức chạy tới, bế cô trở về phòng.
Cô vừa được đặt xuống, Hoắc Ngự Đình liền đi vào.
Toàn thân cô run rẩy, nhìn người đàn ông đang đi về phía mình bằng ánh mắt kinh hãi.
" Hắt xì! "
Không biết dầm mưa hay bị lạnh cóng, cô liên tục hắt hơi mấy cái.
Sắc mặt Hoắc Ngự Đình càng thêm khó coi, lại ra lệnh: " Tiểu Điệp, đi đun nước nóng, Tiểu Mỹ, mang tiểu thư vào phòng tắm tắm rửa đi! "
38 : Tình yêu không bao giờ đánh mất
1693 Words
" Vâng, thưa ngài. "
Thấy sắc mặt người nào đó càng ngày càng lạnh, Lục Tiểu Khê hoảng sợ, biết đắc tội với hắn thì mình sẽ không có quả ngon để ăn nên cô ngoan ngoãn đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong, cô từ trong phòng tắm đi ra, liền thấy Hoắc Ngự Đình đang ngồi trên chiếc ghế da lớn, sắc mặt lạnh như sắt, khí tức lạnh lẽo tỏa ra từ người hắn càng thêm ớn lạnh.
" Cô thích rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt? " ánh mắt lạnh như băng của hắn lướt tới , " Tôi có ý tốt thả cô ra ngoài, cô cho tôi xem cái này? "
Giọng điệu lạnh lùng và ánh mắt nghiêm nghị của hắn khiến tim cô đập loạn xạ vì sợ hãi.
" Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý cãi lại anh, tôi..." Đang nói, cô cảm thấy đầu đau như búa bổ, sau đó hai mắt mơ hồ, hôn mê bất tỉnh.
" Thưa tiên sinh, thiếu phu nhân bị hạ đường huyết nghiêm trọng và cô ấy bị ngất do dính mưa và cảm lạnh. " Bác sĩ gia đình nói với Hoắc Ngự Đình về tình hình của Lục Tiểu Khê.
Hoắc Ngự Đình nhìn người phụ nữ bất tỉnh trên giường, lạnh giọng nói với Tiêu Nguyệt: " Đi tìm cho tôi, người phụ nữ đã gặp cô ấy chiều nay. "
Hắn luôn cảm thấy có gì đó không ổn, tại sao cô ra ngoài một chuyến rồi khi trở về lại dị thường như vậy?
Trong vòng chưa đầy một giờ , Vu Lôi đã được đưa vào Hoắc trạch.
Phong cách xa hoa dọc đường đã khiến Vu Lôi kinh ngạc đến tận mang tai, vừa thở dài, vừa lo lắng vô cùng.
Nếu cô ấy không biết rằng Tiêu Nguyệt là tài xế của Lục Tiểu Khê, cô ấy sẽ không dám đi cùng anh ta.
" Thưa tiên sinh, đã mang Vu tiểu thư đến. "
Vu Lôi nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên, rụt rè nhìn sang, chỉ thấy nam tử tuấn mỹ tuấn tú đang ngồi giữa đại sảnh, khí chất kinh người, cô ấy lập tức sợ hãi cúi đầu.
Chẳng lẽ hắn ta là chồng của Tiểu Khê, Hoắc Ngự Đình, một ông trùm kinh doanh có tiếng ở thành phố S ?
" Nói cho tôi biết, sáng nay cô và Lục Tiểu Khê nói chuyện gì? " Hoắc Ngự Đình lạnh giọng chất vấn.
Vu Lôi sợ tới mức hai chân run lên , run rẩy đáp: " Không có gì để nói ..."
" Nói cho tôi biết từng chữ một ! " Giọng điệu của Hoắc Ngự Đình ẩn chứa khí thế không thể cưỡng lại.
Vu Lôi sợ đến mức tim gần như ngừng đập, cô ấy sợ hãi thú nhận mọi chuyện.
“ Tiêu Nguyệt, đưa cô ấy trở về đi. ” sau khi hiểu rõ ràng, Hoắc Ngự Đình chống gậy đi lên lầu.
Vu Lôi nhìn xung quanh nhưng không thấy Lục Tiểu Khê, cô cảm thấy lo lắng và lấy hết can đảm để hỏi: " Hoắc thiếu, Tiểu Khê ... cậu ấy không sao chứ? "
Hoắc Ngự Đình mặc kệ cô ấy, đi thẳng lên lầu.
" Vu tiểu thư yên tâm, tiểu thư không sao. " Tiêu Nguyệt trả lời cô ấy.
" Vậy thì tốt rồi ..." Cô nhìn Tiêu Nguyệt, sau đó mới thả lỏng một chút, " Cảm ơn. "
Hoắc Ngự Đình đi vào phòng ngủ, nhìn người phụ nữ nằm trên giường, cong môi mỏng, trong lòng cười lạnh: Thì ra là bị bạn trai cũ hại ...
Người phụ nữ chết tiệt này luôn nói rằng cô ta sẽ không bao giờ gặp lại người đàn ông đó, nhưng trong lòng cô ta vẫn nhớ nhung anh ta.
Có lẽ là bởi vì nắm chắc thành công ở trong thương vòng , cho nên hắn cái gì cũng không muốn thua, cho dù không yêu nữ nhân này, trong lòng hắn vẫn có một chút chiếm hữu dục.
Hắn cảm thấy cô là vợ anh trên danh nghĩa của hắn, và cô phải phục tùng hắn cả về thể xác lẫn tinh thần.
“Khát quá …” Người trên giường phát ra giọng mơ màng.
Hoắc Ngự Đình nhìn cô nhíu chặt mày, sau đó rót cho cô một cốc nước.
Hắn dùng một tay đỡ lưng cô, nhẹ giọng nói: " Lại đây uống nước. "
Lục Tiểu Khê sững sờ, nhắm mắt và uống nước.
Hoắc Ngự Đình nhìn cô khó chịu không khỏe, trong lòng đột nhiên mềm nhũn như cành liễu bên sông, những lời châm chọc tâm lý của hắn trong nháy mắt biến mất không tăm tích.
Uống nước xong, cô lại nằm xuống và ngủ thiếp đi.
Hoắc Ngự Đình thấy trán cô đổ mồ hôi đầm đìa, bèn lấy khăn lau cho cô, động tác vừa cẩn thận vừa nhẹ nhàng.
Cái quái gì vậy , hắn chưa bao giờ lau mặt cho một người phụ nữ trong đời.
Lục Tiểu Khê, cô chính là tu tám kiếp mới được phước lành này!
Vào lúc một giờ sáng, Lục Tiểu Khê thức dậy và cảm giác buồn ngủ khiến cô rất bơ phờ.
Với ánh sáng ấm áp từ chiếc đèn tường , cô bước xuống giường và chuẩn bị đi rót nước cho mình.
Trong tích tắc, phòng ngủ bừng sáng.
Cô theo bản năng che mắt lại, chỉ nghe thấy một giọng nói lạnh lùng ra lệnh cho cô: " Nằm ở trên giường cho tôi! "
Rón rén quay lại và nhìn thấy Hoắc Ngự Đình đang ngồi trên chiếc ghế da lớn với vẻ không hài lòng hiện rõ trên khuôn mặt điển trai.
“ Tôi muốn uống nước … Hơn nữa, tôi rất đói …” Cô thì thầm, câu nói này gần như phát ra từ bản năng trong lòng.
" Nằm xuống giường trước đi! " Hắn lại ra lệnh, " Còn muốn ngất đi sao? "
“. . . . . . ” Không biết vì sao, tuy rằng sắc mặt của hắn không ưa nhìn, ngữ khí cũng không dễ chịu, nhưng những lời này nghe ra cũng có ý quan tâm.
Đây có phải là đang lo lắng cho cô không?
Cô nghe theo hắn mà nằm xuống giường, sau đó Hoắc Ngự Đình đưa ly nước cho cô.
Lục Tiểu Khê hơi sửng sốt, cầm lấy chiếc cốc bằng cả hai tay và thì thầm nói lời cảm ơn.
Hoắc Ngự Đình mặt không biểu tình, xoay người đi ra cửa, bảo Tiểu Mỹ đi chuẩn bị đồ ăn mang lên.
Lục Tiểu Khê nghe xong, trong lòng lập tức nóng lên.
Thấy hắn đến gần, trên mặt cô hiện lên một vệt ửng hồng, đại khái là nghĩ đến bộ dạng ngốc nghếch dưới mưa của mình, nhất thời cô có chút xấu hổ, lại có chút sợ hắn trừng phạt nên khẩn trương cắn môi dưới.
Hoắc Ngự Đình liếc cô một cái, đột nhiên cười nói: " Vậy là cô không thể rời đi anh ta? "
Tim cô thắt lại , cô không tự chủ được hỏi: " Anh ... làm sao anh biết? "
Hắn nhìn cô , bình tĩnh hỏi: " Có điều gì mà tôi không thể biết? "
Đúng vậy, hắn là một người đàn ông có sức mạnh tuyệt vời.
Nhưng cô vẫn không khỏi tò mò, " Vu Lôi nói cho anh? "
“ Có quan trọng không ? ” Hắn lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, tiếp tục châm chọc, “ Cô cho rằng trái tim của một người đàn ông có thể cứu vãn được sau khi trải qua một trận mây mưa sao? ”
Vốn tưởng rằng lời nói của Hoắc Ngự Đình sẽ khiến cô đau lòng, nhưng nào ngờ cô không những không buồn mà trong lòng còn vô cùng bình tĩnh.
Có lẽ cô đã thực sự hiểu ra và chấp nhận số phận của mình.
Buồn thì có ích gì?
Ngay cả khi An Tuấn Hào không ở bên ai , họ cũng không thể tiếp tục ở bên nhau.
Nếu cô tiếp tục cắt không đứt quan hệ với anh ấy, thì nó thực sự sẽ giống như những gì Hoắc Ngự Đình nói, ở sau lưng cô làm gì đó ...
Nhưng cô vẫn không nhịn được mắng hắn: " Anh lại không có thất tình, làm sao có thể đồng cảm như thể bản thân mình cũng bị được. "
"..."
Hoắc Ngự Đình đột nhiên trầm mặc, ánh mắt như rơi vào vực sâu, trong lòng tràn đầy suy tư.
Hắn sao lại có thể chưa từng trải qua một lần thất tình nào?
Tự tay tiễn người phụ nữ mình yêu đi, đã bị cô ấy hiểu lầm và oán trách.
Không ai biết rằng một người đàn ông không sợ hãi và mạnh mẽ trong mắt người ngoài thậm chí không thể bảo vệ người phụ nữ mình yêu.
“ Anh sao vậy? ” Trong giọng điệu có chút lo lắng .
Hoắc Ngự Đình không để ý tới cô, chỉ nói với Tiểu Mỹ vừa mang đồ ăn tới: " Chăm sóc thiếu phu nhân thật tốt . "
Lục Tiểu Khê nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông rời đi, trong lòng tự hỏi, cô lại nói sai điều gì sao?
" Thiếu phu nhân, đây rồi, nhân lúc còn nóng uống cháo đi . "
“ Được, cám ơn Tiểu Mỹ. ” Cô thật sự rất đói nên trực tiếp húp cháo.
Thấy cô ăn như vậy vui vẻ, Tiểu Mỹ thở phào nhẹ nhõm, " Thiếu phu nhân, cô thật sự khiến mọi người sợ hãi, đặc biệt là tiên sinh vẫn luôn canh giữ bên giường cô, mày của ngày ấy cau lại chưa từng giãn ra. "
39 : Công cụ sinh sản
1639 Words
“ Ừm …” Cô không khỏi cứng lòng, quả thật có chút động lòng.
Hơn nữa bình thường hắn cũng vô lý như vậy, hành động quan tâm cô vừa rồi quả thực ngoài ý muốn.
Sau khi uống cháo, đầu óc cô vẫn còn hơi choáng váng, một lúc sau cô lại ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, khi cô thức dậy, cô thấy một khuôn mặt đẹp trai ở trước mặt mình.
Hoắc Ngự Đình?
Cô muộn màng nhớ lại những gì Hoắc Ngự Đình đã nói về việc ngủ trên cùng một chiếc giường trong tương lai.
Đang định đứng dậy thì hai tay hắn vòng qua ôm chặt lấy eo cô.
Cô cả người căng thẳng, cắn chặt môi dưới, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ say sưa của hắn, sửng sốt, trong lòng thở dài, dung mạo của người đàn ông này thật sự quá đẹp mắt.
Nhưng tại sao bây giờ hắn lại ôm cô?
Cô rõ ràng đã vạch ra một ranh giới...
" Này! " Cô phản ứng lại và vùng vẫy trong vòng tay hắn.
Hoắc Ngự Đình đợi cô hạ sốt đêm qua mới đi ngủ, hiện tại hắn rất buồn ngủ, bị cô quấy rầy mà khó chịu, không buông cô ra, hắ càng ôm chặt cô hơn, để tránh cho cô lại lộn xộn, hắn rướn nửa người lên đè cô lại.
" Này ... Hoắc Ngự Đình! " Trong nháy mắt bị người đàn ông đè xuống, cô cảm thấy có chút khó khăn, hơn nữa tư thế một lên một xuống này quá ái muội, quá mất mặt ...
" Đừng nhúc nhích, tôi buồn ngủ, tôi muốn ngủ một lát ..." Trong giọng nói trầm ấm êm dịu của hắn ẩn chứa cảm giác mệt mỏi , cũng bởi vậy, cô nghe được một tia dịu dàng hiếm có.
Trong chốc lát, dưới hô hấp đều đều của người nào đó, hơi thở nóng rực phả ra dày đặc trên cổ cô, cảm giác ngứa ngáy này không thể nghi ngờ là một loại trêu chọc làn da của cô.
Tim cô thắt lại, mặt đỏ bừng, ngay sau đó tim đập không ngừng, trong chốc lát, ngay cả hô hấp cũng chậm lại nửa nhịp.
Hắn ngủ chưa?
Người đàn ông này thật là, nếu buồn ngủ thì tự ngủ, sao lại ôm chặt cô như vậy?
Hôm qua sau khi ngất đi, cô tỉnh lại liền ngủ thiếp đi, hiện tại hoàn toàn tỉnh táo không có chút buồn ngủ nào, nhưng khi tỉnh lại, cô lại bị hắn ôm trong lòng không thể động đậy.
Cô muốn động đậy, lại phát hiện chân của người nào đó đeo tấm sắt đang đè cô xuống, khi cô chạm vào, hai chân vẫn đau, hai tay và nửa người trên đều nằm dưới sự quản lý của hai tay hắn, cô không thể duỗi ra được chút nào .
Quên đi, giãy giụa cũng vô dụng, cứ chờ hắn tỉnh lại vậy.
Cô dần dần bình tĩnh lại, thực sự cảm nhận được hơi thở đều đặn của Hoắc Ngự Đình, nhịp tim đập nhịp nhàng và mùi thơm nồng nàn trên tóc hắn.
Chà, đây là lần đầu tiên cô ngủ cùng giường với một người đàn ông, và còn bị ôm chặt như vậy ...
Bị người đè như vậy cả tiếng đồng hồ, Lục Tiểu Khê cảm thấy khó thở, nếu tiếp tục, cô cảm thấy mình không chỉ bị nghiền nát thành bánh mì thịt, thậm chí có thể ngạt thở mà chết.
Cũng may lúc này người nào đó cũng đã tỉnh lại, cô nhìn hắn tức giận nói: " Anh còn không tỉnh, tôi liền muốn chết! "
Hắn nhìn vào đôi mắt quen thuộc nhưng giận dữ của cô , " Tại sao? "
Tại sao? Hắn còn có can đảm để hỏi tại sao? !
Chắc hắn còn đang mớ ngủ!
" Anh đè ép tôi một tiếng đồng hồ, anh ngủ như heo, tôi thở không nổi! " Cô tiếp tục mắng hắn.
Biết cô không phải là cô ấy, ánh mắt của hắn trong nháy mắt tối sầm lại , " Nếu không phải vì hoàn thành tâm nguyện của bà nội, cô căn bản không xứng nằm trên giường của tôi! "
Nói xong, hắn quay người, cách xa cô.
Trọng lượng trên cơ thể cô biến mất không dấu vết như một cơn gió phi nước đại .
Ý hắn vừa nói là nếu không phải vì mục đích sinh con, hắn sẽ không để cô ngủ trên giường?
Ha hả, hóa ra trong mắt hắn, cô chỉ xứng làm công cụ sinh sản.
Một cơn mưa sẽ làm giảm đi rất nhiều cái nóng mùa hè.
Sau khi Lục Tiểu Khê ăn sáng, Hoắc Ngự Đình trước khi ra ngoài nói với cô rằng tối nay có tiệc, dặn cô không có việc gì thì đừng chạy lung tung.
Lại một bữa tiệc khác ...
Cô ngoan ngoãn ở trong Hoắc trạch suốt buổi sáng, trong lúc đó Vu Lôi gọi điện thoại hỏi xem cô có sao không, còn kể cho cô nghe chuyện hôm qua Hoắc Ngự Đình gọi điện cho cô ấy, mỗi cuộc điện thoại đều là sự ngạc nhiên và khen ngợi của Vu Lôi.
" Tiểu Khê, kiếp trước nhất định là cậu cứu cả Ngân Hà , nếu không thì cậu là một người bình thường như vậy, làm sao có thể gặp được người đàn ông độc nhất vô nhị trên đời như Hoắc tiên sinh? "
Đúng vậy, người đàn ông độc đoán, tàn nhẫn và độc ác nhất trên thế giới !
" Nhờ có cậu, tớ mới có thể gặp được nam nhân tồn tại như thần! Tớ cảm thấy đời này chết cũng không hối hận! "
Cũng phóng đại quá rồi đó !
" Cậu thích hắn như vậy , tại sao không trở thành vợ của hắn? " Cô ngữ khí lãnh đạm nói.
" Cậu sẵn sàng nhường thì được gì? Nó phải được sự chấp thuận của Hoắc tiên sinh nữa. " Vu Lôi thực sự ghen tị .
Lục Tiểu Khê không nói nên lời với cái cô chị em thấy trai đẹp là vô tư vô ngã này, " Tớ không nói với cậu nữa, tối nay có yến tiệc, Hoắc Ngự Đình rủ tớ đi cùng hắn, tớ phải lên lầu xem một chút xem hôm nay mặc quần áo gì. "
Tuy rằng cô không thích loại tình huống này, nhưng làm sao cô dám trái lệnh người khác.
" Có tiệc sao? " Vu Lôi đột nhiên hứng thú, " Tớ có thể đi xem sao ? Để tớ đi mở rộng tầm mắt, biết đâu có thể bắt được thiếu gia nhà giàu nào đó, trở thành phu nhân giàu có, cùng cậu uống rượu. Khi không có gì để làm thì mở tiệc trà chiều, hoặc đi làm SPA , như vậy thì cậu cũng coi như có bạn .”
" Vũ Lôi, tớ rất hâm mộ cậu! " Lục Tiểu Khê biết cô chỉ nói suông, cùng lắn cũng chỉ là tham gia cho vui và ngắm nhìn mấy anh đẹp trai thôi, chứ cô ấy không có mục đích đi câu cá.
" Ôi Tiểu Khê, như tuch ngữ có câu nói , có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, cậu liền mang tớ đến đó đi, vừa lúc trong khoảng thời gian này tớ rảnh, qua một đoạn thời gian lại bận rộn lên. Cậu muốn chết tớ đều khó có thể đi gặp cậu! " Vu Lôi làm nũng ở đầu bên kia điện thoại.
" Được, được, đi, đi. " Không chịu nổi sự nũng nịu của cô, Lộ Tiểu Khê đồng ý, không quên chuẩn bị trước, " Tớ phải hỏi Hoắc Ngự Đình trước, hắn nói đồng ý thì tớ sẽ mang cậu đi, được không? "
" Thật không ? Sau đó cậu nhớ nhắn tin cho tớ nếu có yêu cầu gì, để tớ chuẩn bị những bộ váy đẹp, để tất cả những thiếu gia giàu có và quyền quý đều cúi đầu dưới chiếc váy thạch lựu của tớ!" Vu Lôi vui vẻ nói ở đầu bên kia điện thoại .
Sau khi cúp điện thoại, Lục Tiểu Khê gọi cho Hoắc Ngự Đình.
" Có chuyện gì? " Giọng nói của người nào đó vẫn lạnh lùng như vậy.
" Ừm ... Tôi muốn hỏi anh, tối nay tôi có thể dẫn bạn bè tới dự tiệc không? Vu Lôi, hai người gặp nhau hôm qua ..." Cô cẩn thận hỏi: " Tôi muốn dẫn cô ấy đến đó, như vậy có được không? "
Vài giây sau, Hoắc Ngự Đình lạnh lùng đồng ý: " Được. "
" Thật sao ? Cảm ơn! " Cô hưng phấn cúp điện thoại.
Hoắc Ngự Đình nhìn điện thoại bị cúp, nhíu mày.
Người phụ nữ này thực sự ngày càng tự phụ!
Một giờ trước khi khởi hành , Lục Tiểu Khê đang chuẩn bị sẵn sàng.
Ngồi trước bàn trang điểm , nhìn đống mỹ phẩm tràn ngập, cô không biết bắt đầu từ đâu.
Tiểu Mỹ thấy cô lúng túng, tiến lên giải quyết vấn đề: " Thiếu phu nhân, để tôi giúp cô giải quyết. "
" Cảm ơn, Tiểu Mỹ..." Lục Tiểu Khê không bao giờ trang điểm ngoại trừ chăm sóc da cơ bản, cô không biết gì về trang điểm, trước đây Vu Lôi luôn nói rằng cô không phải là phụ nữ và cảnh báo cô phải cẩn thận kẻo bị An Tuấn Hào đá...
40 : Có mương ắt có lửa
1676 Words
Không hiểu sao đột nhiên nghĩ tới người này , trong lòng cô có chút thót lên, rất nhanh liền thay đổi suy nghĩ, " Tiểu Mỹ, có thời gian tôi sẽ hỏi em một lời khuyên, hi vọng em không tiếc chỉ giáo cho tôi. "
" Em rất vinh dự được dạy thiếu phu nhân cách trang điểm . " Tiểu Mỹ ngọt ngào đồng ý .
Sau khi trang điểm và thay quần áo, Lục Tiểu Khê đứng trước gương và quay lại, hỏi Tiểu Mỹ, " Nhìn được không? "
Tiểu Mỹ giơ ngón tay cái lên, " Thiếu phu nhân vốn đã xinh đẹp rồi, nhưng trang điểm thêm váy cùng giày cao gót, liền xinh đẹp như tiên nữ. "
" Tiểu Mỹ, em cũng quá phóng đại rồi đi ? " Lục Tiểu Khê xấu hổ lè lưỡi.
Giống như lần trước, Tiểu Mỹ nghiêm túc nói: " Đương nhiên là thật, thiếu phu nhân thật sự rất đẹp! "
Cô ngượng ngùng cười cười, tự nói với bản thân ăn mặc xinh đẹp trong gương: " Đẹp hay không không quan trọng, chỉ cần không làm Hoắc Ngự Đình bị tụt lại là được, dù sao hắn cũng rất đẹp trai . .."
Ừ thì, cô vẫn tán thành vẻ ngoài của Hoắc Ngự Đình trong tiềm thức .
Cho dù chỉ là có dịp gặp thì chơi, thì cũng phải phối hợp một cách hoàn hảo không phải sao?
" Tiên sinh và thiếu phu nhân đều là tâm điểm chú ý. Không ai có thể cản trở được đối phương.” nếu nói Hoắc Ngự Đình là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới, thì cô thân là vợ của hắn sẽ là người phụ nữ đẹp nhất thế giới.
Cô ấy ngưỡng mộ Hoắc Ngự Đình từ tận đáy lòng và thích người hòa đồng dễ gần như Lục Tiểu Khê.
" Tiểu Mỹ, em hẳn là nên gọi là Tiểu ngọt mới đúng. " Lục Tiểu Khê biết Tiểu Mỹ có ý chân thành, không phải nói những lời này chỉ để lấy lòng cô.
Xuống lầu không bao lâu, Hoắc Ngự Đình liền từ bên ngoài trở về.
Hắn ta mặc một bộ vest đặt may thủ công, dáng người cao lớn, dưới khuôn mặt tuấn tú như trời sinh như tượng tạc của anh ta luôn là một vẻ lạnh lùng mà người lạ không nên bước vào.
“ Tôi chuẩn bị xong rồi. ” Cô đi giày cao gót, chậm rãi đi về phía hắn, sợ sơ ý té ngã.
Hoắc Ngự Đình lạnh lùng liếc nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó nhìn cô từ trên xuống dưới, trong lòng rất hài lòng, nhưng trên mặt lại không có một tia dao động nào.
" Đi thôi . " Hắn lạnh lùng nói.
“ Ồ …” Cô đi theo phía sau hắn.
" A ..."
Dù đi rất cẩn thận nhưng cô vẫn vô tình trẹo chân.
Hoắc Ngự Đình nghe thấy âm thanh liền quay đầu lại, nhìn thấy cô ngã xuống đất, lạnh lùng nhíu mày, đi tới đỡ cô dậy: " Làm sao vậy? "
Cô lẩm bẩm, " Đây là lần thứ hai tôi đi giày cao gót ..." Không biết vì sao, cô có vẻ đặc biệt sai lầm khi nói ra điều này.
Hoắc Ngự Đình nhíu mày , liếc nhìn đôi giày cao gót dưới chân, nói với Tiểu Mỹ đứng cách đó không xa: " Mang tiểu thư vào trong đổi một đôi giày cao gót đế dày. "
" Còn có đề dày? " Tất cả những gì cô thấy là giày cao gót đế nhọn ...
“ Ở trong gian phòng khác . ” Hắn nhíu mày, giọng không kiên nhẫn.
Sau khi Tiểu Mỹ đưa cô đến căn phòng bên cạnh phòng ngủ, cô bị sốc bởi cảnh tượng lớn trong phòng.
Tủ quần áo chất đầy quần áo được phân loại theo bốn mùa xuân hạ thu đông, giày dép đủ kiểu dáng trên giá giày được sắp xếp ngăn nắp thành từng loại khác nhau, còn có nón, quần áo trang trí, hộp trang sức .. .Tóm lại là có tất cả những thứ mà một người phụ nữ cần.
Chúa ơi , quần áo và giày dép ở đây đủ để dùng cả đời, hơn nữa đây là những món đồ hợp thời trang.
Đợi đã, nếu như tất cả những thứ này không được chuẩn bị cho cô.
Chẳng lẽ là cho người yêu của Hoắc Ngự Đình, Hạ Yên Nhiên?
Thời gian không còn nhiều, cô không cho phép mình suy nghĩ thấu đáo, sau khi thay một đôi giày đi lại ổn định hơn, cô vội vàng đi theo bước chân của Hoắc Ngự Đình.
Sau khi lên xe , cô thở phào nhẹ nhõm: " Tuy rằng tôi vẫn chưa quen đi giày cao gót, nhưng so với đôi vừa rồi thì đi vững vàng hơn nhiều. "
Cô nhất thời vui vẻ giơ chân lên, giống như đang khoe đôi giày dưới chân vậy.
Hoắc Ngự Đình không khỏi liếc nhìn đôi giày, ánh mắt thâm thúy, ít suy nghĩ.
Lục Tiểu Khê không nhận thấy biểu hiện kỳ lạ của hắn và chỉ tập trung vào việc trả lời tin nhắn văn bản của Vu Lôi.
Nửa giờ sau, bọn họ đến địa điểm tổ chức tiệc.
Vừa mở cửa xe, cảnh tượng hoành tráng trước mắt không thua gì lần đón khách vừa rồi.
Thảm đỏ trải dài đến cuối khách sạn, các nhân viên đứng hai bên thảm đỏ chào đón họ, còn có các phóng viên truyền thông đã chờ sẵn ở địa điểm, những người đàn ông và phụ nữ đến tham dự trong trang phục hoành tráng ... Không khí như một lễ trao giải lớn.
Không biết do hồi hộp hay nhập vai nhanh mà lần này cô khoác tay hắn mà không cần anh nhắc nhở.
Hoắc Ngự Đình liếc cô một cái, khóe môi khẽ nhếch, nở nụ cười nửa miệng.
“ Mau lên, Hoắc thiếu và Hoắc thiếu phu nhân tới rồi! ” Một đám phóng viên xông lên trước, chuẩn bị bắt lấy tin tức nóng hổi.
“ Xin lỗi mọi người, Hoắc tổng không tiếp nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào, xin mời lùi lại. ” Vệ sĩ của Hoắc Ngự Đình tiến lên ngăn đám phóng viên đang kích động lại .
Hoắc Ngự Đình bình tĩnh ôm lấy vai Lục Tiểu Khê, vòng tay siết chặt, ôm chặt lấy cô.
Cô không biết có bao nhiêu người đang ghen tị với động thái này.
Lục Tiểu Khê cảm thấy như mình đang ở trong một giấc mơ, gần như được người nào đó ôm vào sảnh tiệc.
Trong khách sạn lộng lẫy , nam nữ nam nữ ra vào đan xen với nhau , cười nói không ngớt.
Đây là một bữa tiệc ăn uống khác phải không?
Vào thời điểm đó , nhiều người nổi tiếng trong giới kinh doanh đã đến chào Hoắc Ngự Đình.
Lục Tiểu Khê đưa mắt nhìn quanh tìm Vu Lôi, khi cô định gửi tin nhắn cho cô ấy, Vu Lôi đã chạy tới và vỗ vai cô, " Tiểu Khê, tớ ở đây! "
Lục Tiểu Khê nhìn cô mặc một chiếc váy hai dây màu xanh lam, rất khác so với trang phục thường ngày của cô ấy, cô cười mất tự nhiên, nhẹ giọng hỏi: "Tại sao ngực lại bị lộ ? Có thể nhìn thấy rãnh đi? "
Vu Lôi không chút xấu hổ trả lời: " Có rãnh ắt có lửa. "
Lục Tiểu Khê đột nhiên đỏ mặt, theo bản năng liếc nhìn Hoắc Ngự Đình, phát hiện vẻ mặt lạnh lùng của hắn ta vẫn không thay đổi, đáp lại người chào hỏi bằng một cái gật đầu.
" Chào Hoắc tổng, tôi là Vu Lôi, chị em tốt nhất của Tiểu Khê. Rất vinh dự được gặp anh, cũng cảm ơn anh vì đã để cho tôi tới trải nghiệm " Vu Lôi chào đón Hoắc Ngự Đình một cách nghiêm túc.
Hoắc Ngự Đình liếc nàng một cái, thấp giọng nói: " Xin chào. "
Lục Tiểu Khê vốn tưởng rằng người nào đó sẽ làm bộ làm ngơ và phớt lờ cô ấy, nhưng không ngờ hắn ta lại đáp lại, điều này thực sự hiếm thấy.
Hoắc Ngự Đình đi đâu cũng là tâm điểm của sự chú ý, Lục Tiểu Khê nghiễm nhiên trở thành mục tiêu trong mắt người ngoài, cô luôn cảm thấy không thoải mái khi bị nhìn chằm chằm, cô thấp giọng hỏi ý kiến của hắn: "Tôi có thể đến chỗ Vu Lôi được không? "
“ Đi đi. ” Người nào đó tích chữ như vàng.
“ Được rồi, tôi đi đây, lát nữa anh đi nhớ gọi điện thoại cho tôi. ” Nói xong liền chạy nhanh đi.
Hắn nhìn về phía cô đang chạy đi với vẻ mặt phức tạp .
“ Lôi Lôi, tớ tới đây! ” Cô không cần ở bên Hoắc Ngự Đình, có thể nói là rất thoải mái.
Cô và Vu Lôi ngồi trên chiếc ghế sô pha bình thường , nhìn Hoắc Ngự Đình được mọi người vây quanh, trong lòng không khỏi thở dài, người đàn ông có khí chất ngời ngời này, ngoại trừ đôi chân khập khiễng và tính cách lạnh lùng, khó có thể tìm ra khuyết điểm nào, mấu chốt của khuyết điểm kia ở trên người hắn cũng không thể được coi là khuyết điểm.
Có lẽ đó chính là mị lực của hắn.
" Này, cậu hoa si làm gì chứ? " Vu Lôi quay đầu lại, trừng mắt nhìn Lục Tiểu Khê đang ngẩn người nhìn Hoắc Ngự Đình, " Sợ chồng cậu bị cướp đi sao? "