• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Cuộc hôn nhân bất ngờ (88 Viewers)

  • Chap-318

CHƯƠNG 318:




Tống Thanh từ từ xoay người.
Giống như cảnh trong phim điện ảnh vậy.
Nhưng chỉ một cái xoay người thôi mà cũng tiêu tốn hết toàn bộ sức lực.
Chỉ một cái xoay người mà mất gần một phút đồng hồ.
Thời điểm đối mặt với Hà Nhật Dương, gương mặt Tống Thanh ướt đẫm nước mắt.
Hà Nhật Dương thấy nước mắt trên mặt Tống Thanh thì trong lòng đau đớn tột cùng, sự đau đớn đó từ từ lan ra khắp toàn thân.
Hắn đã thề rằng cả đời này hắn sẽ không để người phụ nữ mà hắn yêu phải khóc.
Thế mà hắn đã nuốt lời rồi.
Cả sân bay vốn đang ồn ào dường như chợt yên tĩnh lại.
Không, không phải trở nên yên tĩnh mà là bây giờ hai người họ chỉ có thể nhìn thấy nhau chứ không thể nhìn thấy hay nghe thấy những thứ khác.
Tống Thanh lặng lẽ khóc rồi nhìn Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương lại nhìn Tống Thanh với vẻ mặt tự trách.
Cả hai người đều không nói gì.
Đám Lý Xuân cũng tinh ý lùi về phía sau mấy bước, ngăn mấy người xung quanh xúm lại.
“Thanh Thanh, em sao vậy?” Hà Nhật Dương nhẹ nhàng mở miệng.
Tống Thanh nghe thấy câu hỏi của hắn thì liền nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Nước mắt cô lăn dài trên gò má.
Hai tay cô nắm chặt, buông thõng bên người, cả người căng cứng lên nhưng không hề nói một chữ nào.
Mình làm sao thế?
Đúng vậy, mình đang làm sao thế này?
Không phải mình đã tự nói rằng mình phải buông tay rồi ư?
Vì sao lúc nhìn anh ấy thì mình lại bỗng nhiên mềm lòng?
Tống Thanh à, mày không thể ở bên anh ấy nữa rồi.
Mẹ của anh ấy đã giết bố của mày.
Giữa hai người có một khoảng cách rất xa, cũng rất sâu.
Hà Nhật Dương, anh cần gì phải ra vẻ thâm tình như thế?
Anh đã đạt được thứ anh muốn rồi.
Sao anh lại còn không tha cho tôi?
Thấy tôi chật vật như thế anh vui lắm đúng không?
Trước đây, tôi cho rằng, tôi có thể tin anh.
Tôi cũng đã làm thế.
Nhưng hôm nay tôi mới biết rằng, anh đã giấu giếm tôi nhiều như thế.
Nhưng chuyện khác thì tôi có thể không chú ý, tôi có thể bỏ qua.
Nhưng mà thù giết cha thì tôi không thể nào tha thứ được.
Hà Nhật Dương, Hà Nhật Dương, Hà Nhật Dương à! Rốt cuộc anh còn muốn ép tôi đến đâu nữa?
Hà Nhật Dương nhìn thấy Tống Thanh khóc đến mức tuyệt vọng như thế thì hắn liền bước lên ôm chặt lấy cô theo phản xạ.
Lần đầu tiên Tống Thanh giơ tay cự tuyệt cái ôm của hắn: “Đừng đến gần tôi!”
Cả người Hà Nhật Dương như bị sét đánh.
Thanh Thanh của hắn đang cự tuyệt hắn.
Tống Thanh chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ nhìn Hà Nhật Dương một cách mông lung: “Anh nhìn thấy đơn ly hôn chưa?”
Đôi mắt phượng của Hà Nhật Dương ngấn lệ, giọng nói của hắn bắt đầu run rẩy: “Thanh Thanh, vẫn chưa đến ngày cá tháng tư mà, câu nói đùa này không buồn cười chút nào. Ngoan, đừng làm loạn nữa, chúng ta về nhà đi được không? Anh sẽ giải thích hết chuyện đã xảy ra hôm qua cho em nghe.”
Tống Thanh nhẹ nhàng lắc đầu, bởi vì động tác này mà nước mắt cô rơi như trút xuống vạt áo trước ngực, chạm vào trái tim cô.
Giải thích ư?
Còn gì để giải thích?
Có giải thích nữa thì cũng không thể che dấu nổi sự thật.
Vưu Tâm Nguyệt đã tự tay giết ba của cô, đấy chính là nút thắt không thể nào cởi bỏ được.
“Thanh Thanh, anh và Thôi Nguyệt Lam thật sự không có gì. Anh đi tìm cô ta vì cô ta bảo rằng cô ta đã có thai.” Hà Nhật Dương vẫn chưa nói xong thì Tống Thanh đã cười lạnh một tiếng cắt ngang lời của hắn.
Đúng thế, Thôi Nguyệt Lam mang thai.
Nhà họ Hà có người nối dõi.
“Chúng mừng các người.” Tống Thanh mím chặt môi, cô kìm chế sự run rẩy trên cơ thể để nói ra những lời này.
Người chồng yêu quý của cô lại có con với người phụ nữ khác mà cô còn phải tự nói lời chúc mừng nữa.
Ông trời ơi!
Ông có cần phải đối xử tàn nhẫn với tôi thế không?
Ông có cần phải bất công thế không?
Ông để tôi hạnh phúc, vui vẻ chỉ vì muốn tôi đau khổ như bây giờ ư?
Vậy tôi thà rằng trước đây chưa từng hạnh phúc, vui vẻ.
Tôi thà rằng không bao giờ quen biết Hà Nhật Dương.
Có phải chỉ cần không yêu thì sẽ không cần chịu tổn thương đúng không?
Có phải là chỉ cần rời khỏi đây thì sẽ có được quyền tham sống sợ chết đúng không?
Hà Nhật Dương đứng cách Tẩm Thất ba bước chân nhưng lại giống như cách cô cả một thế giới.
Cánh cửa của thế giới kia đã từng mở ra với hắn nhưng bây giờ nó đang chầm chậm đóng lại.
Cuối cũng thì hắn cũng không bước nổi vào trong trái tim Thanh Thanh, bước nổi vào thế giới của cô.
Một người đàn ông đã từng rất bá đạo, oai phong một cõi như Hà Nhật Dương mà bây giờ lại bất lực giống như con thú nhỏ sập bẫy vậy.
Do dự, bất an.
Nhưng mà không làm gì được.
“Thanh Thanh, vì sao em phải chúc mừng? Người em phải chúc mừng là em và anh mới đúng chứ?” Giọng nói của Hà Nhật Dương trầm hẳn xuống, cơ thể hắn cũng cúi thấp xuống, gần như là cầu xin mà nhìn Tống Thanh, “Thanh Thanh, chúng ta sắp làm cha mẹ rồi. Đừng làm loạn nữa, được không em? Em quay về đi, được không?”
Tống Thanh mạnh mẽ lắc đầu.
Hắn đang nói cái gì thế?
Đứa con của Thôi Nguyệt Lam thì liên quan gì đến mình chứ?
Hắn sẽ không cho rằng sau khi Thôi Nguyệt Lam sinh xong thì đứa bé sẽ được nuôi dưỡng trên danh nghĩa con cô chứ, hắn nghĩ rằng đó là thương hại cô à?
Hà Nhật Dương, anh còn muốn chà đạp tôi đến lúc nào thì anh mới vừa lòng?
“Hà Nhật Dương.” Tống Thanh run rẩy mở miệng.
Hà Nhật Dương lập tức gật đầu như giã tỏi: “Anh nghe đây, anh đây, Thanh Thanh, em nói đi! Em có tức giận gì thì cứ trút hết ra đi, chỉ cần em đừng rời xa anh được không? Cho dù em có đánh anh, mắng anh thì anh đều có thể chịu được. Có hiểu lầm gì anh cũng sẽ giải thích rõ ràng với em, xin em, em về nhà đi được không?”
Tống Thanh hít sâu một hơi: “Cũng được. Hôm nay chúng ta sẽ nói rõ mọi chuyện. Anh cũng không cần phải diễn kịch một cách vất vả như thế nữa. Tôi diễn cùng anh cũng mệt lắm.”
Hà Nhật Dương kinh ngạc nhìn Tống Thanh.
Cô đang nói gì thế?
Cái gì mà diễn kịch vất vả?
Cái gì mà diễn cùng hắn?
Trong một ngày một đêm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện chết tiệt gì rồi?
Tống Thanh hung hăng lau nước mắt trên mặt, cô hỏi: “Mười tám năm trước mẹ của anh đã nhận một vụ án giết người ở Trung Quốc, anh biết chuyện này đúng không?”
Đôi mắt phượng của Hà Nhật Dương run lên mạnh mẽ.
Đáy lòng hắn có một loại dự cảm không lành, nó bỗng nhiên phóng ta ra rồi dần dần bao phủ toàn thân hắn.
Chẳng lẽ...chẳng lẽ là.
Tống Thanh nhìn thấy phản ứng của Hà Nhật Dương thì biết ngay những suy đoán của mình là thật.
Tống Thanh nở nụ cười tự giễu: “Ba tôi chết trong tay tổ chức sát thủ nào, thực ra anh đã biết từ trước rồi đúng không?”
Hà Nhật Dương không phản bác gì cả.
“Anh đã từng hứa với tôi là cả đời này sẽ không lừa gạt tôi. Hà Nhật Dương, trả lời câu hỏi của tôi đi.” Gương mặt Tống Thanh lại đẫm lệ lần nữa, cả cơ thể cô gần như run lên.
Hà Nhật Dương nhẹ nhàng gật đầu.
Quả nhiên đúng là thế.
Tống Thanh cảm thấy lồng ngực mình như bị một lưỡi dao đâm vào.
Lười dao xoay tròn liên tục khiến cho máu thịt trong trái tim cô lẫn lộn với nhau.
“Cho nên ngay từ đầu anh đã lừa tôi là anh biết chân tướng đúng không?” Nước mắt của Tống Thanh rơi như trút: “Cho nên anh đã lừa tôi chuyện mẹ anh giết bố tôi, có đúng không!”
Nói đến đây, giọng nói của Tống Thanh đã bắt đầu trở nên cuồng loạn.
Cô thật sự sụp đổ rồi.
Cô thực sự không kiên trì được nữa.
Cô đã phải chịu áp lực suốt cả một đêm rồi.
Cô thật sự, thật sự không thể nào khống chế được nữa.
Hà Nhật Dương nghe thấy những lời nói của Tống Thanh thì hắn đứng im tại chỗ như bị sét đánh. Sự đau đớn trong lòng suýt chút nữa không kìm lại được.
“Em nói cái gì?” Giọng nói của Hà Nhật Dương cũng vô cùng run rẩy: “Em nói mẹ anh ư?”
Tống Thanh nhìn Hà Nhật Dương, cô thở hắt ra một hơi.
Cần gì cần phải diễn trò với cô nữa chứ?
Không phải hắn đã biết từ trước rồi à?
“Thanh Thanh, có lẽ em hiểu nhầm rồi.” Hà Nhật Dương định bước lên trước một bước, nhưng động tác của Tống Thanh còn nhanh hơn, cô lập tức lùi về phía sau hai bước.
Khoảng cách giữa hai người lại giãn ra một lần nữa.
Hành động này của Tống Thanh đã làm tổn thương Hà Nhật Dương một cách tàn nhẫn.
Hiểu lầm ư?
Sao lại hiểu lầm được chứ?
Chính mình đã đi chứng thực rồi!
Vưu Tâm Nguyệt đã chính miệng thừa nhận!
Chuyện này còn có thể hiểu lầm nữa à?
Hà Nhật Dương, anh tỉnh táo lại một chút đi, có được không?
Xin anh, đừng xem tôi như kẻ ngốc nữa được không?
Tống Thanh tôi rất dễ bị lừa, nhưng mà xin anh thủ hạ lưu tình, đừng có lừa tôi nữa được không?
“Hà Nhật Dương, anh nghĩ rằng trên thế giới này chỉ có anh là đứa con có hiếu à? Tống Thanh tôi là một người sắt đá ư? Vì để bố mẹ anh được về nhà, anh không ngại lừa dối và lợi dụng. Còn tôi thì nên coi thường chuyện bố tôi bị người khác giết chết à?” Thanh Thanh lớn giọng chất vấn: “Tôi không thể truy cứu trách nhiệm phải không? Hà Nhật Dương, anh đừng hai mặt như thế được không?”
“Anh không hề.” Hà Nhật Dương lắc đầu, đôi mắt phượng hơi ngấn lệ: “Em đừng kích động, chờ anh điều tra rõ ràng đã. Chuyện này nhất định có sự hiểu lầm.”
“Điều tra ư? Cần gì phải làm vậy chứ! Tôi đã đi đối chứng với mẹ anh rồi, bà ấy đã tự thừa nhận rằng bà ấy là người đã giết bố tôi.” Tống Thanh cắn môi nói: “Hà Nhật Dương, chúng ta không thể ở bên nhau được nữa. Chúng ta ly hôn đi.”
“Không. Anh không đồng ý.” Hà Nhật Dương ra sức lắc đầu: “Anh sẽ không để em đi.”
Tống Thanh tiếp tục nói: “Tôi đã trả hết những thứ mà Nhà họ Hà đã cho tôi lại cho anh rồi. Mặc dù chúng ta vẫn chưa ký thỏa thuận ly hôn nhưng sau khi ly hôn, tôi không cần gì cả. Hà Nhật Dương, luật pháp nước ta có nói rằng, chỉ cần chúng ta ly thân hai năm thì được chứng nhận là tình cảm rạn nứt, lúc này chúng ta sẽ được xử ly hôn.”
Hà Nhật Dương thốt lên: “Tống Thanh, em có tin anh không thể rời xa em không?”
“Sau đó thì sao? Bức chết tôi ư? Được, đúng lúc tôi muốn xuống hoàng tuyền gặp ba! Tối muốn nhận lỗi với ba tôi, tôi đã yêu con trai của kẻ thù rồi! Đứa con gái như tôi quá bất hiếu!” Tống Thanh điên cuồng hét lên: “Tôi có lỗi với ba tôi, là lỗi của tôi! Tất cả đều là lỗi của tôi!”
Hà Nhật Dương bỗng nhiên không nói nên lới.
Tống Thanh rất nghiêm túc.
Cô thà chết chứ không muốn quay đầu.
Hắn có thể làm gì bây giờ?
Một bên là mẹ ruột, một bên là vợ.
Hai người phụ nữ này đều là những người mà hắn không thể vứt bỏ.
Lúc này, loa phát thanh của sân bay không biết vì trùng hợp hay là gì mà lại phát một bài hát của diễn viên Tiết Chi Khiêm.
“Để cùng phối hợp diễn xuất cùng anh mà em đã vờ như mù quáng
Đang ép người yêu anh nhất biểu diễn một cách vui vẻ.
Đến lúc nào chúng ta lại bắt đầu quay lại điểm mấu chốt.
Nhìn những màn biểu diễn vụng về này theo sự thay đổi của thời gian.
Sao anh lại vờ như đã từng yêu em sâu đậm?
Em phải biến thành người thế nào mới có thể ngừng chán ghét.
Hóa ra yêu đến mức buông bỏ để phòng.
Mới chính là thử thách.
Cho dù anh nghĩ sao thì em cũng mặc kệ.
Nhưng mà kỹ thuật diễn xuất của anh cũng có hạn.
Cũng không cần nói ra cảm nghĩ.
Xa nhau chính là chuyện bình thường.”
Tống Thanh và Hà Nhật Dương nghe xong giai điệu quen thuộc này thì khuôn mặt cùng đẫm lệ.
Không thể trở về được.
Tất cả đã không thể cứu vãn nữa rồi.
Lúc này, lời thúc giục Tống Thanh phải làm thủ tục để lên máy bay vang lên: “Chuyến bay xxx sắp cất cánh, xin mời những hành khách chưa làm thủ tục đến ngay quầy số chín để làm thủ tục lên máy bay.”
Tống Thanh liếc nhìn Hà Nhật Dương một cách thật sâu, cô cắn răng xoay người rời đi.
Hà Nhật Dương cứ đứng tại chỗ nhìn bóng dáng càng lúc càng xa của Tống Thanh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom