• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Cuộc hôn nhân bất ngờ (96 Viewers)

  • Chap-317

CHƯƠNG 317:




Lúc Hà Nhật Dương rời khỏi bệnh viện, hắn cảm thấy như đã trút được tảng đá đè trên ngực.
Từ nhỏ đến lớn, hắn và Hà Nhật Khang cũng coi như nâng đỡ lẫn nhau mà lớn lên.
Nếu đứa bé này bị người đời biết được, thì Hà Nhật Khang sẽ bị chỉ trích, cả nhà họ Hà sẽ bị bôi tro trát trấu lên mặt.
Hắn không cho phép loại chuyện như này xảy ra.
May mà dạo này Thôi Nguyệt Lam đã hiểu chuyện hơn, lẽ nào nếm trải những cay đắng mới biết ngoan ngoãn là gì, nên mới chủ động yêu cầu làm cuộc phẫu thuật này?
Mà lúc này, Hà Nhật Dương hoàn toàn không biết, điện thoại của hắn đã bị Thôi Nguyệt Lam lấy mất.
Hắn lại càng không biết, sau khi hắn quay về thành phố H, thì hắn sẽ phải đối mặt với biến cố nào.
Lúc Hà Nhật Dương lái xe quay về thành phố H, lúc muốn gọi điện thoại cho Lý Xuân thì hắn mới phát hiện điện thoại của hắn không thấy đâu nữa.
Những lúc bình thường, Lý Xuân luôn cầm điện thoại của hắn.
Trên người hắn chỉ mang một chiếc điện thoại cá nhân.
Chỉ có người thân thuộc bên cạnh hắn mới biết số điện thoại cá nhân của hắn.
Gồm Thôi Nguyệt Lam và Tống Thanh.
Những người khác muốn tìm hắn thì chỉ có thể gọi vào số điện thoại công việc.
Mà tối qua Thôi Nguyệt Lam đi khá gấp, Hà Nhật Dương không cảm thấy việc mình đích thân giám sát Thôi Nguyệt Lam làm phẫu thuật thì có phiền phức gì. Cho nên, hắn chỉ gọi điện cho Lý Xuân, bảo bọn họ nghỉ một ngày, hắn đi làm chút việc riêng.
Bởi vậy, trên người hắn cũng chỉ còn một chiếc điện thoại.
Mà bây giờ, chiếc điện thoại đó lại biến mất!
Hà Nhật Dương nghi ngờ Thôi Nguyệt Lam, nhưng cô ta lấy chiếc điện thoại đó thì có thể làm được chuyện gì?
Chỉ khi nào hắn ra lệnh, thì mọi việc mới có thể được tiến hành.
Một cái điện thoại không thể chứng tỏ được điều gì.
Vì vậy, Hà Nhật Dương chỉ nghi ngờ chứ không truy cứu đến cùng.
Mãi đến khi Hà Nhật Dương quay về sơn trang Cảnh Hoa, khi hắn vào cửa mà không nhìn thấy bóng dáng thân thuộc của Tống Thanh, lòng hắn mới trở nên hoảng hốt.
“Tổng tài, cậu về rồi ạ.” Quản gia kính cẩn nói.
“Thanh Thanh đâu?” Hà Nhật Dương nhìn dáo dác xung quanh, không thấy Tống Thanh đâu, khiến hắn rất hoảng sợ.
“À, đúng rồi, thiếu phu nhân bảo tôi giao cái này cho cậu.” Quản gia đưa một phong bì cho Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương nhận lấy: “Làm gì mà bí mật như vậy, đã là vợ chồng rồi còn muốn tạo bất ngờ cho nhau nữa chứ.”
Hà Nhật Dương bóc phong bì trước mặt quản gia.
“Leng keng” một tiếng, đồ đạc ở trong phong bì rơi ra ngoài.
Đó là những món đồ mà Hà Nhật Dương tự tay chọn lựa. Có vòng tay tình nhân mà hai người đã mua khi dạo phố, còn có tấm thẻ ngân hàng mà hắn đưa cho Tống Thanh.
Nụ cười trên khuôn mặt Hà Nhật Dương lập tức cứng đờ trên môi.
Thanh Thanh đang làm cái gì đây?
Vì sao lại đưa những thứ này cho hắn?
Đáy mắt Hà Nhật Dương nhanh chóng hiện lên vẻ hoảng sợ. Thanh Thanh của hắn, sẽ không vô duyên vô cớ làm những chuyện như thế này.
“Thanh Thanh đâu? Cô ấy đang ở đâu?” Giọng nói Hà Nhật Dương xen lẫn vẻ gấp gáp, hoảng hốt, khác hẳn với sự ngang tàng khí phách thường ngày.
“Thiếu phu nhân nói có chút việc cần ra ngoài, sau đó chưa thấy cô ấy quay lại.” Quản gia trả lời: “Thiếu phu nhân nói, không cần dọn phòng, đợi ngài về xem rồi mới được dọn.”
Nghe thấy vậy, Hà Nhật Dương liền quay người lao vào phòng ngủ.
Hắn cuống quít đạp tung cửa phòng ra.
Vẫn là căn phòng đó, nhưng hắn cảm thấy đã thiếu đi hơi thở của cô.
Vì không có Tống Thanh ở đây, nên căn phòng rộng lớn trở nên trống vắng lạnh lẽo.
Hà Nhật Dương không ngừng gọi tên của Tống Thanh, rồi lần lượt kiểm tra từng phòng: “Thanh Thanh ơi? Có phải em đang đùa anh không? Em ở đâu vậy? Đừng trốn nữa! Ra đây với anh!”
Phòng ngủ, phòng sinh hoạt, phòng khách, thư phòng, phòng thay đồ, phòng vệ sinh, phòng tắm, vườn hoa... hắn đều tìm hết một lượt.
Thế nhưng, hắn vẫn không tìm thấy Tống Thanh.
Chẳng lẽ vì tối qua hắn không về nên Thanh Thanh giận rồi?
Không phải hắn không muốn quay về, mà là hắn muốn tận mắt nhìn thấy Thôi Nguyệt Lam làm cuộc phẫu thuật này!
Hắn không thể giữ lại bất cứ hậu họa nào.
Hắn không thể để nhà họ Hà hổ thẹn.
Không thể để anh trai mất hết mặt mũi.
Hắn muốn giải thích với Thanh Thanh, nhưng Thôi Nguyệt Lam lại giục hắn đến bệnh viện nhanh một chút, nên hắn mới nói hai câu liền cúp máy.
Hắn không cố ý.
Thật sự không cố ý.
Thanh Thanh, Thanh Thanh, em đang ở nơi đâu?
Trò đùa này chẳng thú vị chút nào cả.
Em mau ra đây đi, Thanh Thanh!
Em muốn nghe lời giải thích nào anh cũng có thể nói cho em biết.
Thanh Thanh, xin em đấy!
Đừng làm như thế với anh.
Em giận thì có thể đánh anh, mắng anh, nhưng xin em đừng trốn tránh anh, đừng rời xa anh!
Mười tám năm trước em biến mất mà không nói một lời nào, anh tìm em mười tám năm trời.
Bây giờ, chẳng phải chúng ta đã hứa với nhau mãi mãi không bao giờ rời xa rồi sao?
Đừng trốn nữa, mau ra đây đi!
Hà Nhật Dương quay người lại, liền nhìn thấy một tờ giấy để trên bàn.
Hà Nhật Dương duỗi tay cầm lên xem, cả người hắn lập tức hóa đá tại chỗ.
Đơn ly hôn?
Ly hôn ư?
Ly hôn cái đầu em!
Anh không đồng ý!
Hà Nhật Dương lập tức cầm điện thoại ở nhà, gọi điện cho Tống Thanh.
Tiếng thông báo tắt máy vang lên.
Cuối cùng Hà Nhật Dương mới tỉnh táo lại, rồi vội vàng liên lạc với Lý Xuân: “Hôm nay Thanh Thanh có gì khác thường không?”
Lý Xuân trả lời rất nhanh: “Thiếu phu nhân gọi điện hỏi tôi rằng anh đang ở đâu.”
Hà Nhật Dương liền nhận ra sự bất thường.
Tống Thanh chưa bao giờ hỏi Lý Xuân vấn đề như vậy.
Nếu Tống Thanh làm vậy, chứng tỏ hôm nay đã xảy ra chuyện vô cùng nghiêm trọng!
Thế nhưng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chuyện gì đã khiến cô mất bình tĩnh mà gọi điện cho Lý Xuân như vậy chứ?
Đúng lúc này, đột nhiên Lý Xuân nói: “Tổng tài, xin đợi một chút, tôi vừa nhận được tin tức, bác sĩ Tần thông báo thiếu phu nhân có thai rồi!”
“Cái... cái gì?” Nghe thấy Lý Xuân nói vậy, Hà Nhật Dương liền ngẩn ngơ.
Hôm nay hắn vừa mới tự mình đưa Thôi Nguyệt Lam vào phòng phẫu thuật.
Chờ đã, Lý Xuân nói gì?
Thanh Thanh có thai?
Cô ấy có thai rồi!
Hắn làm ba rồi ư?
Vậy Thanh Thanh gọi điện thoại cho mình để thông báo tin vui này sao?
Khi hắn đang ngẫm nghĩ đến khả năng này, thì câu nói tiếp theo của Lý Xuân đã hoàn toàn dập tắt hy vọng của hắn.
“Bác sĩ Tần nói, thiếu phu nhân vẫn chưa biết tin vui. Hiện tại, cũng chỉ có lão phu nhân biết thôi.” Lý Xuân vừa nghe ngóng tin tức vừa báo lại cho Hà Nhật Dương.
Đột nhiên Hà Nhật Dương biến sắc mặt.
Khoan đã!
Chuyện này rất không bình thường.
Tống Thanh đã mang thai thì sao lại muốn ly hôn hắn?
Chuyện có thể khiến cô ấy viết đơn ly hôn, tuyệt đối không phải vì mang thai.
Đáng chết, rốt cuộc chuyện này là sao?
Hắn mới xa nhà có một ngày một đêm, mà thế giới đã đảo lộn hết rồi.
Hà Nhật Dương vội vàng nói: “Tìm kiếm khắp thành phố, tôi muốn tìm được Thanh Thanh!”
Lý Xuân có chút bất ngờ: “Tổng tài, đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Hà Nhật Dương cũng bất mãn với trợ lý của mình: “Tống Thanh bỏ nhà đi rồi, còn để lại đơn ly hôn nữa!”
“Gì cơ?” Lý Xuân vẫn luôn bình thản cũng kêu lên: “Không thể nào!”
Đúng là không thể nào, tất cả mọi người đều cho rằng đó là chuyện không thể xảy ra.
Thế nhưng, Tống Thanh thật sự đã rời đi.
Lý Xuân không dám chần chừ mà gọi Tiểu Đông đến, kiểm tra thông tin, xác định tung tích của Tống Thanh.
Tiểu Đông cũng là một người rất tài giỏi, chỉ chưa đầy mấy phút, hắn đã xác định được thông tin: “Nửa tiếng trước thiếu phu nhân đã mua vé máy bay, bay đến thành phố E, rồi sẽ lên một chuyến bay khác. Sau khi tính toán thời gian, còn một tiếng nữa máy bay của thiếu phu nhân sẽ hạ cánh xuống thành phố E.”
Hà Nhật Dương nhanh chóng ra lệnh: “Lập tức đến sân bay thành phố E ngăn cô ấy lại!”
Màn đêm đã buông xuống.
Tống Thanh dựa vào ghế máy bay, ngẩn ngơ nhìn bầu trời tối tăm bên ngoài cửa sổ.
Cô không kiềm nén được nỗi đau trong lòng mà lặng lẽ rơi lệ.
Rõ ràng không muốn khóc, nhưng cô không thể khiến nước mắt thôi rơi.
Rõ ràng đã dặn lòng phải ra đi thật dứt khoát, nhưng vì sao vẫn còn vấn vương người đàn ông đã lừa dối mình?
Có người từng nói, trong tình yêu, người nào động lòng trước chính là kẻ thua cuộc.
Lần này, mình thua rồi.
Là mình không biết tự lượng sức mình mà đem lòng yêu người đàn ông lạnh lùng vô tình kia.
Hắn lạnh lùng nhìn mình như nhìn một con hề dần lún sâu vào vũng bùn.
Hắn tỉ mỉ giăng sẵn chiếc lưới đẹp đẽ ngọt ngào, rồi nhìn cô diễn một màn kịch nực cười.
Đúng thế, cô thua rồi, là kẻ thua cuộc mang trên mình vết thương chồng chất.
Trong cuộc chơi này, cô không chỉ là người thua cuộc, mà còn là mục tiêu trả thù của nhà hắn.
Tuy cô không biết vì sao hắn lại làm như vậy, thế nhưng, những chuyện này đã không còn quan trọng nữa rồi.
Quên đi, quên hết mọi thứ đi.
Hãy quên hết những rung động và hạnh phúc trong quá khứ đi.
Hãy chôn vùi chúng vào sau trong tim để mình không thể chạm đến chúng nữa!
Vĩnh viễn không bao giờ nhớ đến, mãi mãi không được nhớ đến những tháng ngày được hắn nâng niu.
Bởi chúng đã trở thành quá khứ, không thể quay lại được nữa.
Mối thù giết cha, không đội trời chung.
Nghĩ đến mình lại yêu phải con trai của kẻ thù...
Trời ơi, đây đúng là tình tiết phim tình cảm Đài Loan những năm tám mươi.
Tình tiết cẩu huyết như vậy, lại có thể xảy ra trong cuộc đời mình.
Có phải rất nực cười không?
Vì sao lúc xem phim, cô có thể cười vui vẻ chê phim cẩu huyết này nọ, thế mà khi nó thật sự xảy đến với mình, cô chỉ cảm thấy nỗi tuyệt vọng vô tận.
Thì ra, cuộc sống cũng có thể cẩu huyết như vậy.
Cẩu huyết đến nỗi khiến người ta muốn chết.
Lúc này, tâm trí cô rất rối bời, hoàn toàn không biết nên làm như thế nào, chỉ có thể rời xa nơi này.
Dường như, chỉ có làm như vậy cô mới có thời gian để tỉnh táo lại.
Tỉnh táo ư? Không, tỉnh táo lại chỉ khiến cô thêm đau khổ hơn.
Cô thật sự rất cần hơi men để chuốc say bản thân, nhưng lại sợ càng say lại càng tỉnh táo.
Kẻ đau lòng ngàn chén không biết say.
Vậy những kẻ đau đớn đến tận cùng thì sẽ ra sao?
Liệu có giống như vậy không?
Dòng suy tư của cô vô cùng hỗn loạn, biết bao ý nghĩ hiện lên trong đầu, nhưng hoàn toàn không có gì đáng để nói.
Mãi đến khi máy bay hạ cánh, cô mới phát hiện trước ngực đã thấm đẫm nước mắt.
Cô vội vàng quấn khăn lên che lại vệt nước mắt.
Cho dù là những giọt nước mắt tủi hổ, cũng chỉ có bản thân mình biết, chỉ có thể trốn vào một góc mà lặng lẽ nghẹn ngào.
Còn một tiếng đồng hồ nữa mới đến chuyến bay tiếp theo, Tống Thanh phải đợi một tiếng ở trong phòng đợi máy bay.
Nhìn phòng chờ máy bay ồn ào, Tống Thanh lại cảm thấy thế giới này thật cô độc và trống vắng.
Một đám người nhốn nháo ầm ĩ, đều biến thành những mảnh ghép xa lạ.
“Tống Thanh, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi!” Giọng nói của Hà Nhật Dương bỗng vang lên bên tai.
Cơ thể Tống Thanh như bị sét đánh.
Hà Nhật Dương?
Sao lại là anh ta?
Không không không, anh ta không thể xuất hiện ở đây, nhất định là mình xuất hiện ảo giác rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom