Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-173
CHƯƠNG 173: VỪA RỒI TÔI Ở CÙNG HÀ NHẬT DƯƠNG
Tống Thanh định đóng cửa nhà vệ sinh.
Nhưng Thôi Nguyệt Lam đi ngay vào theo, rồi đẩy Tống Thanh ra.
Tống Thanh chỉ đành trơ mắt nhìn Thôi Nguyệt Lam, sau đó xoay người định khóa cửa phòng vệ sinh đơn.
Thôi Nguyệt Lam đến đây để đả kích Tống Thanh, sao cô ta có thể để Tống Thanh trốn đi chứ?
Thôi Nguyệt Lam đưa tay cản đường đi của Tống Thanh, ánh mắt tràn đầy khiêu khích nhìn Tống Thanh: “Cô không muốn biết, vừa rồi chúng tôi đã làm gì sao?”
Một câu nói đã hoàn toàn xé rách lớp ngụy trang kiên cường cuối cùng còn sót lại của Tống Thanh.
Tống Thanh đột nhiên quay người, đưa lưng về phía Thôi Nguyệt Lam, cô cảm giác được tay mình đang run lên.
Cô không tin!
Cô không tin Hà Nhật Dương sẽ làm ra loại chuyện này!
“Thật ra, trong lòng cô đã nghĩ đến rồi, đúng không? Không sai, vừa rồi tôi và Hà Nhật Dương đúng là ở cùng với nhau, mà còn ở trong phòng của tôi nữa.” Thôi Nguyệt Lam tiến sát lại gần tai Tống Thanh, khẽ nở nụ cười bỉ ổi: “Tất cả mọi người đều đã là người trưởng thành, đương nhiên sẽ hiểu rõ một người đàn ông và một người phụ nữ ở cùng trong phòng nghỉ ở khách sạn thì sẽ phát sinh ra chuyện gì mà.”
“Không! Không thể nào!” Tống Thanh yếu ớt phản bác lại, nhưng thần sắc bối rối của cô đã đem mọi tâm tình trong lòng bộc lộ ra ngoài.
“Nếu cô đã mạnh miệng như vậy thì tôi sẽ cho cô xem một vài thứ hay ho.” Thôi Nguyệt Lam trực tiếp mở ảnh chụp trên điện thoại di động ra cho Tống Thanh xem: “Đây là căn phòng trong khách sạn của tôi, hẳn là cô sẽ nhận ra người đàn ông trong phòng là ai chứ?”
Tống Thanh rõ ràng đã nói với bản thân rằng không nên nhìn, nhưng ánh mắt của cô vẫn không nhịn được nhìn về phía chiếc điện thoại di động trong tay Thôi Nguyệt Lam.
Trên điện thoại di động có một bức ảnh, Tống Thanh vừa nhìn liền cảm thấy trong lòng đau thắt.
Trong bức ảnh, có hai người thân mật ôm ấp lẫn nhau, dường như da thịt tiếp xúc trần trụi.
Hà Nhật Dương có bệnh sạch sẽ, không thích người phụ nữ khác đến gần.
Trừ cô ra, cho tới bây giờ dường như cũng không ai có thể thân cận với Hà Nhật Dương.
Mà bây giờ...
Tống Thanh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tim cô nhói đau, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Hà Nhật Dương, vì sao vậy?
Nếu hắn đã lựa chọn Thôi Nguyệt Lam, vì sao vẫn không buông tha cho cô chứ?
Thật ra hắn đâu cần phải làm thế.
Chỉ cần hắn chính miệng nói cho cô biết, thì cô sẽ lập tức buông tay, lựa chọn thành toàn cho hai người.
Cần gì phải vậy? Cần gì phải như vậy chứ!
Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt khó coi của Tống Thanh, Thôi Nguyệt Lam vô cùng vui vẻ.
“Nếu cô vẫn chưa tin tưởng lời nói của tôi thì cô có thể đi hỏi Hà Nhật Dương thử xem, vừa nãy có phải anh ấy ở cùng một căn phòng với tôi hay không?” Thôi Nguyệt Lam gian xảo nói: “Nhân tiện cô có thể hỏi luôn vết cắn trên cổ anh ấy có phải do tôi cắn không?”
Tống Thanh lảo đảo lùi lại, hai tay chống vào bồn rửa tay.
Tống Thanh nhìn gương mặt của mình trong gương, nước mắt giàn dụa.
Cô khóc sao?
Vậy mà cô lại khóc.
Thì ra, cuối cùng bản thân cô vẫn phải chịu tổn thương.
“Tôi biết cô không cam lòng. Nhưng tôi muốn nói thật cho cô biết, tôi vốn là con dâu đã có đính ước với Nhà họ Hà. Nếu không phải bởi vì sự xuất hiện của cô thì tôi đã sớm gả cho Hà Nhật Dương rồi. Nếu không phải vậy, vì sao ba mẹ Hà Nhật Dương lại nhận nuôi tôi chứ?” Thôi Nguyệt Lam tiếp tục chà đạp trái tim Tống Thanh: “Hà Nhật Dương cưới cô, cũng chỉ vì giúp anh trai mà thôi. Có lẽ cô còn chưa biết, tuy anh trai anh ấy cũng được nhận nuôi, nhưng tình cảm với Hà Nhật Dương rất tốt.”
“Có thể nói, ở Nhà họ Hà, Hà Nhật Dương coi Hà Nhật Khang là anh trai ruột. Anh ấy cưới cô chỉ vì muốn giúp anh trai trả lại đoạn nhân duyên này mà thôi. Cô sẽ không thật sự cho rằng anh ấy yêu cô đấy chứ? Ha ha, Tống Thanh, cô tỉnh lại đi! Đây chỉ là trách nhiệm mà anh ấy muốn làm cho gia đình. Bởi vì gia quy của Nhà họ Hà rất nghiêm khắc, cho dù anh ấy kết hôn thì cũng phải làm theo quy củ. Anh ấy chỉ đang làm tròn trách nhiệm của một người chồng thôi.”
“Điều đáng buồn cười nhất chính là cô lại tưởng anh ấy thật lòng yêu cô. Ha ha! Thật là quá buồn cười! Dù cô chưa từng nghe nói đến tên tôi, thì cũng phải nghe nói rằng Hà Nhật Dương vẫn luôn tìm kiếm một người phụ nữ chứ? Ngay cả người phụ nữ đó cô còn không so được, vậy mà dám so sánh với tôi sao? Tôi ở Nhà họ Hà được ba mẹ Hà Nhật Dương tán thành, trong lòng bọn họ, tôi mới là con dâu tương lai chân chính!”
“Bây giờ cô cũng nên hiểu ra rồi chứ, Hà Nhật Dương là một người đàn ông rất hiếu thuận. Vì để ba mẹ có thể về nhà, anh ấy đã cố gắng rất nhiều. Cô cảm thấy, trong lòng anh ấy, cô còn quan trọng hơn ba mẹ anh ấy sao?”
Trái tim Tống Thanh liên tiếp phải chịu đả kích.
Đúng vậy, cô là gì chứ?
Bản thân cô có tài cán gì mà có thể so sánh ngang hàng cùng bọn họ?
Hà Nhật Dương buông tha cho cô, thì ra không cần bất cứ lí do gì cả.
Bản thân cô chỉ mang đến phiền phức cho hắn, mà Thôi Nguyệt Lam lại giúp ba mẹ hắn trở về nhà...
Tống Thanh ơi Tống Thanh, cô không cần tiếp tục lừa mình dối người nữa.
Hắn không yêu cô, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng chính miệng thừa nhận rằng hắn yêu cô.
Thôi Nguyệt Lam nhìn thấy Tống Thanh đau khổ, tiếp tục nói: “Cho dù hiện giờ lão phu nhân chưa tỏ thái độ gì, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ chấp nhận thôi. Chắc cô cũng nhìn ra, lão phu nhân đã mềm lòng, muốn cho ba mẹ anh ấy về nhà. Đến lúc đó, lập trường của người nhà họ Hà đều đứng về phía tôi. Tống Thanh, cô muốn tranh giành với tôi sao?”
“Hà Nhật Dương vẫn luôn quan tâm đến tôi, từ nhỏ đến lớn đều cưng chiều tôi. Tôi muốn cái gì, cho dù khó đến mấy anh ấy cũng sẽ đưa đến trước mặt tôi. Cô dám nói giữa chúng tôi không có cảm tình sao? Tôi nhớ rất rõ, khi còn bé, tôi thích một con búp bê, nhưng búp bê này là bản giới hạn, chỉ có người trong hoàng gia mới mua được. Hà Nhật Dương muốn lấy được con búp bê này nên đã đấu kiếm với một hoàng tử trong hoàng gia, con búp bê đó chính là chiến lợi phẩm.”
“Đến lúc tôi nhận được con búp bê đó thì mới phát hiện ra Hà Nhật Dương bị thương! Tống Thanh, tự cô nghĩ xem, Hà Nhật Dương sẽ vì cô mà làm ra những chuyện như vậy sao?” Thôi Nguyệt Lam không chút che giấu vẻ mặt đắc ý của mình: “Nếu như tôi là cô, tôi nhất định sẽ rất thức thời, cầm chi phiếu cút xéo! Làm người, không cần quá tham lam! Hiểu không?”
Thôi Nguyệt Lam đưa tay chọc vào bả vai Tống Thanh: “Nếu tôi là cô, từ giờ phút này, tôi sẽ lựa chọn biến mất, không phải ở đây tiếp tục chịu đựng xấu hổ nhục nhã nữa! Tối hôm nay, cô còn chưa đủ mất mặt sao? Cô ăn mặc như vậy, không phải cô nghĩ Hà Nhật Dương hẹn cô ăn cơm riêng đấy chứ? Ôi ôi, thật sự là cười chết tôi rồi! Có tôi ở đây, cô mãi mãi cũng không thể bước vào tim anh ấy đâu!”
Tống Thanh lập tức dựa người vào tường, cảm giác lạnh lẽo từ sau lưng truyền đến khiến cô giữ được chút lí trí cuối cùng còn sót lại.
Lời nói của Thôi Nguyệt Lam giống như dao vậy, từng câu từng chữ đều đâm vào tim Tống Thanh, khiến lớp ngụy trang và sự tự tôn của bản thân cô không còn lại bao nhiêu.
Câu nói tiếp theo của Thôi Nguyệt Lam đã hoàn toàn phá hủy phòng tuyến cuối cùng của Tống Thanh.
“Có lẽ cô còn chưa biết lí do Hà Nhật Dương không xuất thủ trong lần tranh tài này đâu nhỉ?” Thôi Nguyệt Lam đắc ý cười rộ lên: “Bởi vì ba mẹ anh ấy đã cảnh cáo, nếu anh ấy dám giúp cô thì sẽ không nhận đứa con trai này nữa. Tống Thanh, trong tim Hà Nhật Dương, cô không là cái gì cả!”
Tim Tống Thanh trong nháy mắt giống như bị xé thành hai nửa.
Máu me đầm đìa, rách thành từng mảnh nhỏ.
Tự tôn và kiên cường của Tống Thanh ở giây phút này đã sụp đổ hoàn toàn.
Ngón tay Tống Thanh mạnh mẽ đâm sâu vào lòng bàn tay.
Cô nắm chặt vô cùng, nhưng lại không cảm nhận được một chút đau đớn nào.
Thì ra, cái này gọi là... bị tát vào mặt.
“Hà Nhật Dương ở ngay bên ngoài, cô có thể tự mình đi hỏi anh ấy.” Thôi Nguyệt Lam đắc ý nhìn Tống Thanh: “Nếu như anh ấy phủ nhận thì tôi sẽ nhận thua. Nhưng nếu như anh ấy thừa nhận, Tống Thanh, cô nhất định phải đáp ứng tôi, từ hôm nay cô sẽ rời khỏi Hà Nhật Dương.”
Tống Thanh chậm rãi mở to mắt, tuy khá yếu ớt, nhưng lại kiên định lạ thường: “Cô yên tâm, nếu như anh ấy thừa nhận, tôi sẽ rời đi!”
Cuối cùng cũng đạt được câu trả lời của Tống Thanh, Thôi Nguyệt Lam vô cùng vui vẻ.
“Được, vậy tôi sẽ chờ tin tốt của cô!” Thôi Nguyệt Lam vui vẻ rời đi.
Tống Thanh đứng một mình trong nhà vệ sinh, Thôi Nguyệt Lam vừa đi, khí lực toàn thân của cô dường như bị hút sạch.
Thậm chí cô còn không có dũng khí đứng thẳng người.
Tống Thanh, cô ngốc như vậy, có đáng giá không?
Không phải cô luôn khuyên nhủ chính mình, sẽ không vì những tình cảm không đáng mà đau lòng nữa sao?
Tại sao cô phải rơi lệ?
Tại sao cô phải đau lòng?
Tại sao cô... lại bị đả kích thành dạng này chứ?
Thật ra cô đã sớm biết, không phải sao?
Cô không xứng với hắn.
Hắn hoàn mỹ như vậy, cao cao tại thượng, cô không thể với tới.
Hắn là đế vương trên cao, là tổng giám đốc Tập đoàn Hà thị, là người thừa kế Nhà họ Hà, hắn là một người đàn ông không tim không phổi.
Hắn đối xử tốt với cô, chỉ bởi vì gia quy của Nhà họ Hà mà thôi.
Hắn chỉ là thực hiện trách nhiệm của một người chồng.
Không hề liên quan gì đến tình yêu.
Hắn chỉ thừa nhận thích cô, nhưng trước giờ chưa từng chính miệng thừa nhận rằng hắn yêu cô!
Thích và yêu hoàn toàn khác nhau!
Khi hắn vui vẻ hắn có thể trêu chọc cô, nhưng khi hắn không cần nữa, hắn cũng có thể từ bỏ cô.
Đúng vậy, Thôi Nguyệt Lam nói rất đúng!
Bản thân cô là gì chứ?
Có tài đức gì để so sánh cùng ba mẹ hắn?
Hắn thật sự rất tốt, tốt đến mức không thể bắt bẻ.
Nhưng bản thân cô lại không chỉ muốn một người tốt với cô, cô còn muốn một tình yêu cầm sắt hài hòa, kiêm điệp tình thâm.
Ở thời điểm không nên động lòng nhất thì cô lại động lòng, hơn nữa còn động lòng trước một người đàn ông không nên yêu!
Tất cả đều là cô gieo gió gặt bão.
Không thể oán trách.
Tống Thanh, đủ rồi!
Hôm nay Thôi Nguyệt Lam đã làm cô mất mặt đủ rồi.
Đến hỏi Hà Nhật Dương vài vấn đề cuối cùng, trả lại công đạo cho chính mình, sau đó quay người rời đi thôi.
Cô không nên hèn mọn như thế, không nên sống như thế... Lừa mình dối người.
Tống Thanh chạy nhanh đến trước bồn rửa tay, không chút do dự tẩy đi lớp trang điểm, rửa sạch mặt mũi, nhìn gương mặt tái nhợt và ánh mắt kiên định của chính mình trong gương, một lần nữa cổ vũ bản thân.
Cô nhất định phải hỏi cho rõ ràng!
Tống Thanh ở trong nhà vệ sinh ổn định lại tâm lý, Hà Nhật Dương phát hiện Tống Thanh đi lâu như vậy vẫn không trở về.
Một lúc sau Thôi Nguyệt Lam trở về, ánh mắt có chút né tránh, giống như trong nhà vệ sinh đã có chuyện gì đó.
Hà Nhật Dương lo lắng cho Tống Thanh, không nhịn được, nhanh chóng chạy tới.
Vừa đúng lúc Tống Thanh ra khỏi cửa, Hà Nhật Dương xông vào, hai người gặp nhau ở cửa ra vào của nhà vệ sinh.
Hà Nhật Dương nhìn thấy Tống Thanh khóc sưng mắt, trong lòng có chút bối rối.
Thanh Thanh... có phải hiểu lầm chuyện gì rồi không?
Tống Thanh nhìn Hà Nhật Dương, nhìn dung nhan quen thuộc, nhìn thần sắc bình tĩnh của hắn.
Trong lòng Tống Thanh khẽ cười khổ.
Nhìn đi, đây chính là người đàn ông mà cô thích.
Hắn và Thôi Nguyệt Lam làm chuyện như vậy rồi mà vẫn có thể biểu hiện bình tĩnh như thế.
Như vậy thì chỉ có một lời giải thích: Hắn không hề yêu cô!
Tống Thanh ơi Tống Thanh, cô thật sự nên từ bỏ đi!
Nước mắt của Tống Thanh, lại lần nữa lăn dài.
Tống Thanh định đóng cửa nhà vệ sinh.
Nhưng Thôi Nguyệt Lam đi ngay vào theo, rồi đẩy Tống Thanh ra.
Tống Thanh chỉ đành trơ mắt nhìn Thôi Nguyệt Lam, sau đó xoay người định khóa cửa phòng vệ sinh đơn.
Thôi Nguyệt Lam đến đây để đả kích Tống Thanh, sao cô ta có thể để Tống Thanh trốn đi chứ?
Thôi Nguyệt Lam đưa tay cản đường đi của Tống Thanh, ánh mắt tràn đầy khiêu khích nhìn Tống Thanh: “Cô không muốn biết, vừa rồi chúng tôi đã làm gì sao?”
Một câu nói đã hoàn toàn xé rách lớp ngụy trang kiên cường cuối cùng còn sót lại của Tống Thanh.
Tống Thanh đột nhiên quay người, đưa lưng về phía Thôi Nguyệt Lam, cô cảm giác được tay mình đang run lên.
Cô không tin!
Cô không tin Hà Nhật Dương sẽ làm ra loại chuyện này!
“Thật ra, trong lòng cô đã nghĩ đến rồi, đúng không? Không sai, vừa rồi tôi và Hà Nhật Dương đúng là ở cùng với nhau, mà còn ở trong phòng của tôi nữa.” Thôi Nguyệt Lam tiến sát lại gần tai Tống Thanh, khẽ nở nụ cười bỉ ổi: “Tất cả mọi người đều đã là người trưởng thành, đương nhiên sẽ hiểu rõ một người đàn ông và một người phụ nữ ở cùng trong phòng nghỉ ở khách sạn thì sẽ phát sinh ra chuyện gì mà.”
“Không! Không thể nào!” Tống Thanh yếu ớt phản bác lại, nhưng thần sắc bối rối của cô đã đem mọi tâm tình trong lòng bộc lộ ra ngoài.
“Nếu cô đã mạnh miệng như vậy thì tôi sẽ cho cô xem một vài thứ hay ho.” Thôi Nguyệt Lam trực tiếp mở ảnh chụp trên điện thoại di động ra cho Tống Thanh xem: “Đây là căn phòng trong khách sạn của tôi, hẳn là cô sẽ nhận ra người đàn ông trong phòng là ai chứ?”
Tống Thanh rõ ràng đã nói với bản thân rằng không nên nhìn, nhưng ánh mắt của cô vẫn không nhịn được nhìn về phía chiếc điện thoại di động trong tay Thôi Nguyệt Lam.
Trên điện thoại di động có một bức ảnh, Tống Thanh vừa nhìn liền cảm thấy trong lòng đau thắt.
Trong bức ảnh, có hai người thân mật ôm ấp lẫn nhau, dường như da thịt tiếp xúc trần trụi.
Hà Nhật Dương có bệnh sạch sẽ, không thích người phụ nữ khác đến gần.
Trừ cô ra, cho tới bây giờ dường như cũng không ai có thể thân cận với Hà Nhật Dương.
Mà bây giờ...
Tống Thanh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tim cô nhói đau, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Hà Nhật Dương, vì sao vậy?
Nếu hắn đã lựa chọn Thôi Nguyệt Lam, vì sao vẫn không buông tha cho cô chứ?
Thật ra hắn đâu cần phải làm thế.
Chỉ cần hắn chính miệng nói cho cô biết, thì cô sẽ lập tức buông tay, lựa chọn thành toàn cho hai người.
Cần gì phải vậy? Cần gì phải như vậy chứ!
Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt khó coi của Tống Thanh, Thôi Nguyệt Lam vô cùng vui vẻ.
“Nếu cô vẫn chưa tin tưởng lời nói của tôi thì cô có thể đi hỏi Hà Nhật Dương thử xem, vừa nãy có phải anh ấy ở cùng một căn phòng với tôi hay không?” Thôi Nguyệt Lam gian xảo nói: “Nhân tiện cô có thể hỏi luôn vết cắn trên cổ anh ấy có phải do tôi cắn không?”
Tống Thanh lảo đảo lùi lại, hai tay chống vào bồn rửa tay.
Tống Thanh nhìn gương mặt của mình trong gương, nước mắt giàn dụa.
Cô khóc sao?
Vậy mà cô lại khóc.
Thì ra, cuối cùng bản thân cô vẫn phải chịu tổn thương.
“Tôi biết cô không cam lòng. Nhưng tôi muốn nói thật cho cô biết, tôi vốn là con dâu đã có đính ước với Nhà họ Hà. Nếu không phải bởi vì sự xuất hiện của cô thì tôi đã sớm gả cho Hà Nhật Dương rồi. Nếu không phải vậy, vì sao ba mẹ Hà Nhật Dương lại nhận nuôi tôi chứ?” Thôi Nguyệt Lam tiếp tục chà đạp trái tim Tống Thanh: “Hà Nhật Dương cưới cô, cũng chỉ vì giúp anh trai mà thôi. Có lẽ cô còn chưa biết, tuy anh trai anh ấy cũng được nhận nuôi, nhưng tình cảm với Hà Nhật Dương rất tốt.”
“Có thể nói, ở Nhà họ Hà, Hà Nhật Dương coi Hà Nhật Khang là anh trai ruột. Anh ấy cưới cô chỉ vì muốn giúp anh trai trả lại đoạn nhân duyên này mà thôi. Cô sẽ không thật sự cho rằng anh ấy yêu cô đấy chứ? Ha ha, Tống Thanh, cô tỉnh lại đi! Đây chỉ là trách nhiệm mà anh ấy muốn làm cho gia đình. Bởi vì gia quy của Nhà họ Hà rất nghiêm khắc, cho dù anh ấy kết hôn thì cũng phải làm theo quy củ. Anh ấy chỉ đang làm tròn trách nhiệm của một người chồng thôi.”
“Điều đáng buồn cười nhất chính là cô lại tưởng anh ấy thật lòng yêu cô. Ha ha! Thật là quá buồn cười! Dù cô chưa từng nghe nói đến tên tôi, thì cũng phải nghe nói rằng Hà Nhật Dương vẫn luôn tìm kiếm một người phụ nữ chứ? Ngay cả người phụ nữ đó cô còn không so được, vậy mà dám so sánh với tôi sao? Tôi ở Nhà họ Hà được ba mẹ Hà Nhật Dương tán thành, trong lòng bọn họ, tôi mới là con dâu tương lai chân chính!”
“Bây giờ cô cũng nên hiểu ra rồi chứ, Hà Nhật Dương là một người đàn ông rất hiếu thuận. Vì để ba mẹ có thể về nhà, anh ấy đã cố gắng rất nhiều. Cô cảm thấy, trong lòng anh ấy, cô còn quan trọng hơn ba mẹ anh ấy sao?”
Trái tim Tống Thanh liên tiếp phải chịu đả kích.
Đúng vậy, cô là gì chứ?
Bản thân cô có tài cán gì mà có thể so sánh ngang hàng cùng bọn họ?
Hà Nhật Dương buông tha cho cô, thì ra không cần bất cứ lí do gì cả.
Bản thân cô chỉ mang đến phiền phức cho hắn, mà Thôi Nguyệt Lam lại giúp ba mẹ hắn trở về nhà...
Tống Thanh ơi Tống Thanh, cô không cần tiếp tục lừa mình dối người nữa.
Hắn không yêu cô, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng chính miệng thừa nhận rằng hắn yêu cô.
Thôi Nguyệt Lam nhìn thấy Tống Thanh đau khổ, tiếp tục nói: “Cho dù hiện giờ lão phu nhân chưa tỏ thái độ gì, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ chấp nhận thôi. Chắc cô cũng nhìn ra, lão phu nhân đã mềm lòng, muốn cho ba mẹ anh ấy về nhà. Đến lúc đó, lập trường của người nhà họ Hà đều đứng về phía tôi. Tống Thanh, cô muốn tranh giành với tôi sao?”
“Hà Nhật Dương vẫn luôn quan tâm đến tôi, từ nhỏ đến lớn đều cưng chiều tôi. Tôi muốn cái gì, cho dù khó đến mấy anh ấy cũng sẽ đưa đến trước mặt tôi. Cô dám nói giữa chúng tôi không có cảm tình sao? Tôi nhớ rất rõ, khi còn bé, tôi thích một con búp bê, nhưng búp bê này là bản giới hạn, chỉ có người trong hoàng gia mới mua được. Hà Nhật Dương muốn lấy được con búp bê này nên đã đấu kiếm với một hoàng tử trong hoàng gia, con búp bê đó chính là chiến lợi phẩm.”
“Đến lúc tôi nhận được con búp bê đó thì mới phát hiện ra Hà Nhật Dương bị thương! Tống Thanh, tự cô nghĩ xem, Hà Nhật Dương sẽ vì cô mà làm ra những chuyện như vậy sao?” Thôi Nguyệt Lam không chút che giấu vẻ mặt đắc ý của mình: “Nếu như tôi là cô, tôi nhất định sẽ rất thức thời, cầm chi phiếu cút xéo! Làm người, không cần quá tham lam! Hiểu không?”
Thôi Nguyệt Lam đưa tay chọc vào bả vai Tống Thanh: “Nếu tôi là cô, từ giờ phút này, tôi sẽ lựa chọn biến mất, không phải ở đây tiếp tục chịu đựng xấu hổ nhục nhã nữa! Tối hôm nay, cô còn chưa đủ mất mặt sao? Cô ăn mặc như vậy, không phải cô nghĩ Hà Nhật Dương hẹn cô ăn cơm riêng đấy chứ? Ôi ôi, thật sự là cười chết tôi rồi! Có tôi ở đây, cô mãi mãi cũng không thể bước vào tim anh ấy đâu!”
Tống Thanh lập tức dựa người vào tường, cảm giác lạnh lẽo từ sau lưng truyền đến khiến cô giữ được chút lí trí cuối cùng còn sót lại.
Lời nói của Thôi Nguyệt Lam giống như dao vậy, từng câu từng chữ đều đâm vào tim Tống Thanh, khiến lớp ngụy trang và sự tự tôn của bản thân cô không còn lại bao nhiêu.
Câu nói tiếp theo của Thôi Nguyệt Lam đã hoàn toàn phá hủy phòng tuyến cuối cùng của Tống Thanh.
“Có lẽ cô còn chưa biết lí do Hà Nhật Dương không xuất thủ trong lần tranh tài này đâu nhỉ?” Thôi Nguyệt Lam đắc ý cười rộ lên: “Bởi vì ba mẹ anh ấy đã cảnh cáo, nếu anh ấy dám giúp cô thì sẽ không nhận đứa con trai này nữa. Tống Thanh, trong tim Hà Nhật Dương, cô không là cái gì cả!”
Tim Tống Thanh trong nháy mắt giống như bị xé thành hai nửa.
Máu me đầm đìa, rách thành từng mảnh nhỏ.
Tự tôn và kiên cường của Tống Thanh ở giây phút này đã sụp đổ hoàn toàn.
Ngón tay Tống Thanh mạnh mẽ đâm sâu vào lòng bàn tay.
Cô nắm chặt vô cùng, nhưng lại không cảm nhận được một chút đau đớn nào.
Thì ra, cái này gọi là... bị tát vào mặt.
“Hà Nhật Dương ở ngay bên ngoài, cô có thể tự mình đi hỏi anh ấy.” Thôi Nguyệt Lam đắc ý nhìn Tống Thanh: “Nếu như anh ấy phủ nhận thì tôi sẽ nhận thua. Nhưng nếu như anh ấy thừa nhận, Tống Thanh, cô nhất định phải đáp ứng tôi, từ hôm nay cô sẽ rời khỏi Hà Nhật Dương.”
Tống Thanh chậm rãi mở to mắt, tuy khá yếu ớt, nhưng lại kiên định lạ thường: “Cô yên tâm, nếu như anh ấy thừa nhận, tôi sẽ rời đi!”
Cuối cùng cũng đạt được câu trả lời của Tống Thanh, Thôi Nguyệt Lam vô cùng vui vẻ.
“Được, vậy tôi sẽ chờ tin tốt của cô!” Thôi Nguyệt Lam vui vẻ rời đi.
Tống Thanh đứng một mình trong nhà vệ sinh, Thôi Nguyệt Lam vừa đi, khí lực toàn thân của cô dường như bị hút sạch.
Thậm chí cô còn không có dũng khí đứng thẳng người.
Tống Thanh, cô ngốc như vậy, có đáng giá không?
Không phải cô luôn khuyên nhủ chính mình, sẽ không vì những tình cảm không đáng mà đau lòng nữa sao?
Tại sao cô phải rơi lệ?
Tại sao cô phải đau lòng?
Tại sao cô... lại bị đả kích thành dạng này chứ?
Thật ra cô đã sớm biết, không phải sao?
Cô không xứng với hắn.
Hắn hoàn mỹ như vậy, cao cao tại thượng, cô không thể với tới.
Hắn là đế vương trên cao, là tổng giám đốc Tập đoàn Hà thị, là người thừa kế Nhà họ Hà, hắn là một người đàn ông không tim không phổi.
Hắn đối xử tốt với cô, chỉ bởi vì gia quy của Nhà họ Hà mà thôi.
Hắn chỉ là thực hiện trách nhiệm của một người chồng.
Không hề liên quan gì đến tình yêu.
Hắn chỉ thừa nhận thích cô, nhưng trước giờ chưa từng chính miệng thừa nhận rằng hắn yêu cô!
Thích và yêu hoàn toàn khác nhau!
Khi hắn vui vẻ hắn có thể trêu chọc cô, nhưng khi hắn không cần nữa, hắn cũng có thể từ bỏ cô.
Đúng vậy, Thôi Nguyệt Lam nói rất đúng!
Bản thân cô là gì chứ?
Có tài đức gì để so sánh cùng ba mẹ hắn?
Hắn thật sự rất tốt, tốt đến mức không thể bắt bẻ.
Nhưng bản thân cô lại không chỉ muốn một người tốt với cô, cô còn muốn một tình yêu cầm sắt hài hòa, kiêm điệp tình thâm.
Ở thời điểm không nên động lòng nhất thì cô lại động lòng, hơn nữa còn động lòng trước một người đàn ông không nên yêu!
Tất cả đều là cô gieo gió gặt bão.
Không thể oán trách.
Tống Thanh, đủ rồi!
Hôm nay Thôi Nguyệt Lam đã làm cô mất mặt đủ rồi.
Đến hỏi Hà Nhật Dương vài vấn đề cuối cùng, trả lại công đạo cho chính mình, sau đó quay người rời đi thôi.
Cô không nên hèn mọn như thế, không nên sống như thế... Lừa mình dối người.
Tống Thanh chạy nhanh đến trước bồn rửa tay, không chút do dự tẩy đi lớp trang điểm, rửa sạch mặt mũi, nhìn gương mặt tái nhợt và ánh mắt kiên định của chính mình trong gương, một lần nữa cổ vũ bản thân.
Cô nhất định phải hỏi cho rõ ràng!
Tống Thanh ở trong nhà vệ sinh ổn định lại tâm lý, Hà Nhật Dương phát hiện Tống Thanh đi lâu như vậy vẫn không trở về.
Một lúc sau Thôi Nguyệt Lam trở về, ánh mắt có chút né tránh, giống như trong nhà vệ sinh đã có chuyện gì đó.
Hà Nhật Dương lo lắng cho Tống Thanh, không nhịn được, nhanh chóng chạy tới.
Vừa đúng lúc Tống Thanh ra khỏi cửa, Hà Nhật Dương xông vào, hai người gặp nhau ở cửa ra vào của nhà vệ sinh.
Hà Nhật Dương nhìn thấy Tống Thanh khóc sưng mắt, trong lòng có chút bối rối.
Thanh Thanh... có phải hiểu lầm chuyện gì rồi không?
Tống Thanh nhìn Hà Nhật Dương, nhìn dung nhan quen thuộc, nhìn thần sắc bình tĩnh của hắn.
Trong lòng Tống Thanh khẽ cười khổ.
Nhìn đi, đây chính là người đàn ông mà cô thích.
Hắn và Thôi Nguyệt Lam làm chuyện như vậy rồi mà vẫn có thể biểu hiện bình tĩnh như thế.
Như vậy thì chỉ có một lời giải thích: Hắn không hề yêu cô!
Tống Thanh ơi Tống Thanh, cô thật sự nên từ bỏ đi!
Nước mắt của Tống Thanh, lại lần nữa lăn dài.