• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Cuộc hôn nhân bất ngờ (92 Viewers)

  • Chap-172

CHƯƠNG 172: KHÓ CẢ ĐÔI ĐƯỜNG




Cô chỉ cần nắm chặt hai thanh bảo kiếm sắc bén là Hà Quốc Tường và Bà Hà thì Tống Thanh không là gì cả!
Trước khi Hà Nhật Dương đến, Thôi Nguyệt Lam cũng đã Selfie vài tấm, đến lúc Hà Nhật Dương đến, cô còn chụp thêm vài tấm nữa.
“Lam Lam, em tìm anh gấp vậy có chuyện gì sao?” Hà Nhật Dương không vào, chỉ đứng ngoài cửa, hắn mới đứng đó một chút mà đã muốn đi rồi.
Thanh Thanh còn đang chờ hắn ở biệt thự.
Thôi Nguyệt Lam thấy Hà Nhật Dương không muốn vào, làm bộ ấm ức nhìn hắn: “Anh Nhật Dương, sao anh không vào? Lúc nhỏ anh đâu có như vậy!”
Mắt phượng của Hà Nhật Dương chợt thoáng qua một chút bất lực.
“Anh Nhật Dương, chúng ta selfie mấy bức nhé? Lâu lắm rồi chúng ta không chụp ảnh với nhau.” Thôi Nguyệt Lam đến cạnh Hà Nhật Dương, không ngừng nũng nịu: “Anh Nhật Dương, em tham gia trận trang tài này, sẽ không được gặp anh trong thời gian dài đó, anh thật sự không nhớ em sao? Nhưng em sẽ rất nhớ anh Nhật Dương đó... Em chỉ muốn chụp vài bức ảnh, lưu lại để ngắm thôi.”
“Chỉ chụp mấy bức thôi nhé?” Mắt phượng của Hà Nhật Dương liếc Thôi Nguyệt Lam một cái.
Thôi Nguyệt Lam kích động nhảy cẫng lên, gật đầu nói: “Đương nhiên rồi, em chỉ cần chụp ảnh chung với anh thôi, ba mẹ mà thấy được, chắc chắn sẽ không làm khó anh nữa! Anh Nhật Dương, em biết ba mẹ làm khó anh vì chuyện của em. Em thật lòng xin lỗi, em không cố ý. Là do ba mẹ lo lắng em ở trong nước một mình sẽ chịu ấm ức nên mới làm phiền anh như vậy.”
Nghe thấy Thôi Nguyệt Lam nói vậy, mắt phượng của Hà Nhật Dương đột nhiên ôn hòa hơn rất nhiều.
Như vậy mới đúng chứ, như vậy mới là dáng vẻ của em gái hắn chứ!
Thôi Nguyệt Lam làm bộ đáng thương nhìn Hà Nhật Dương nói rằng: “Anh Nhật Dương, em biết anh đang lo lắng điều gì. Anh yên tâm, em đã thông suốt rồi, em sẽ không tùy hứng như vậy nữa. Em sẽ đối xử tốt với Tống Thanh, hiện tại ban tổ chức đã sắp xếp cho chúng em cùng một tổ, chung một phòng, sau này ngày ngày phải ở cùng nhau rồi. Em sẽ không cãi lộn với cô ấy, em sẽ nhường nhịn cô ấy.”
“Em thật sự nghĩ như vậy?” Đôi mắt Hà Nhật Dương càng trở lên dịu dàng, hắn nhấc tay gạt tóc cho Thôi Nguyệt Lam rồi nói rằng: “Em là em gái anh, Thanh Thanh là vợ anh, hai người đều là người nhà của anh, đều là người quan trọng nhất với anh. Chỉ cần hai người hòa thuận là anh vui rồi.”
“Anh Nhật Dương, anh yên tâm, cho dù Tống Thanh không thích em, em cũng cố gắng nhường nhịn cô ấy!” Thôi Nguyệt Lam ra vẻ biết điều: “Em sẽ không để anh Nhật Dương khó xử đâu.”
Hà Nhật Dương càng vui vẻ.
Xem ra cách giáo dục của bà nội quả thực rất hữu dụng.
Chép kinh phật một tháng, cuối cùng cũng hiểu chuyện.
Đáy mắt Thôi Nguyệt Lam chợt hiện lên vẻ giảo hoạt, nhưng cô ta giấu rất tốt, không để Hà Nhật Dương phát hiện ra.
Thôi Nguyệt Lam kéo Hà Nhật Dương lên chiếc giường lớn ở phòng ngủ rồi rút điện thoại ra bắt đầu chụp hình.
Thôi Nguyệt Lam tựa vào người Hà Nhật Dương, tìm một vài góc đẹp để chụp
Mặc cho tấm hình đó thân mật thế nào.
Tuy rằng Hà Nhật Dương không thích thân mật như thế, nhưng vì được gặp Tống Thanh sớm hơn nên hắn đành nhịn.
Chụp ảnh xong, Hà Nhật Dương đang muốn dặn dò Thôi Nguyệt Lam giúp đỡ hắn đối phó với ba mẹ hắn một chút, còn chưa kịp mở miệng thì Thôi Nguyệt Lam đột nhiên tỏ vẻ đáng yêu nói: “Anh Nhật Dương, người ta vẫn chưa ăn cơm, chúng mình cùng đi ăn cơm nhé?
Hà Nhật Dương do dự một hồi.
“Anh đang lo lắng cho Tống Thanh đúng không? Không sao, em gọi cô ấy đến ăn cơm cùng chúng ta nhé!” Thôi Nguyệt Lam vẫn giữ cái dáng vẻ “trong sáng”, dùng ánh mắt và giọng nói “vô cùng ngây thơ” nói rằng: “Em sẽ không nói linh tinh rằng, anh đã gặp em ở trong phòng của khách sạn đâu.”
Hà Nhật Dương vẫn do dự.
Thôi Nguyệt Lam nước mắt lưng tròng nói: “Anh Nhật Dương, có phải anh không tin em đúng không? Nếu như anh không tin em sao còn đến gặp em chứ? Anh Nhật Dương, anh là người xấu, em không thích anh Nhật Dương nữa! Hu hu hu...”
Thôi Nguyệt Lam liền nhào lên giường khóc toáng lên.
“Lam Lam, anh không có ý này.” Hà Nhật Dương đưa tay muốn kéo Thôi Nguyệt Lam.
Thôi Nguyệt Lam cũng chỉ chờ cơ hội này!
Lúc Hà Nhật Dương đưa tay đến, Thôi Nguyệt Lam liền bắt lấy cánh tay hắn, ra sức kéo một cái khiến hắn cũng ngã xuống giường. Thôi Nguyệt Lam chợt nhào tới, kéo cổ Hà Nhật Dương rồi hung hăng cắn một cái!
“Lam Lam!” Hà Nhật Dương chợt tức giận.
Vị trí đó sao có thể tùy tiện cắn được chứ?
Thôi Nguyệt Lam nước mắt lưng tròng nhìn Hà Nhật Dương: “Ai bảo anh không tin em?”
Hà Nhật Dương bất đắc dĩ thở dài nặng nề một hơi.
Đây đúng là quả bom siêu cấp mà ba mẹ đã tìm cho hắn!
“Được rồi, anh đồng ý với em là được đúng không? Đừng khóc nữa! Bằng không ba mẹ lại gọi điện trách mắng anh đó.” Hà Nhật Dương bất lực nói: “Chúng ta đi thôi, gọi điện cho Tống Thanh rồi bảo cô ấy đến thẳng chỗ ăn cơm nhé.”
“Vâng, được ạ. Anh Nhật Dương, anh ra ngoài chờ em trước đi, em thay quần áo rồi ra ngay.” Thôi Nguyệt Lam hài lòng nói.
Hà Nhật Dương xoay người rời khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng cao ngất anh tuấn của Hà Nhật Dương, đáy mắt Thôi Nguyệt Lam chợt hiện lên một ý cười đắc thắng.
Thôi Nguyệt Lam cũng không hề vội vàng thay quần áo, cô ta làm vài vết tích giống như những dấu hôn mãnh liệt ở cổ và ngực.
Tống Thanh, tôi thực sự rất muốn biết, cô sẽ như thế nào khi nhìn thấy tất cả những thứ này?
Tốc độ của Thôi Nguyệt Lam rất nhanh, sau khi Hà Nhật Dương nói chuyện điện thoại với Tống Thanh xong xuôi thì cô ta cũng đã thay xong một bộ váy trễ vai để lộ ngực.
Hà Nhật Dương gấp gáp muốn đi gặp Tống Thanh nên cũng không chú ý dáng vẻ của Thôi Nguyệt Lam có gì thay đổi.
Trên thực tế, từ trước đến giờ hắn vẫn luôn không chú ý đến những người phụ nữ mà hắn không xem trọng.
Em gái chỉ là em gái, cũng không phải là người phụ nữ có tầm quan trọng gì với hắn.
Tống Thanh đã chờ rất lâu trong biệt thự rồi, nhưng mãi mới thấy Hà Nhật Dương gọi điện thoại đến, nói rằng hắn muốn mời cô ra ngoài ăn cơm.
Trong lòng Tống Thanh chợt ấm áp.
Hắn đang muốn dành cho cô một bữa tối lãng mạn sao?
Tống Thanh không hề do dự, lập tức đồng ý.
Cô tắm rửa nhanh chóng rồi thiết kế cho mình một tạo hình vừa đơn giản nhưng cũng rất tao nhã, cô thay một chiếc váy ngắn màu đỏ, thoạt nhìn vô cùng quyết rũ.
Tống Thanh là một người rất tuân thủ thời gian, nên cô đã đến sớm mười phút.
Tống Thanh vẫn không ngừng soi gương, cô sợ tạo hình của mình sẽ phá hỏng bầu không khí tuyệt đẹp của tối nay.
Đợi khoảng hơn hai mươi phút, cuối cùng xe của Hà Nhật Dương cũng chầm chậm tiến đến.
Vào giây phút cô thấy Hà Nhật Dương cùng bước xuống với Thôi Nguyệt Lam, nụ cười vừa hiện lên trên khóe môi cô bỗng cứng đờ.
Sao... bọn họ lại ở cùng nhau?
Lẽ nào, bọn họ vẫn luôn ở cùng nhau sao?
Đúng lúc đó, Thôi Nguyệt Lam níu lấy cánh tay Hà Nhật Dương, nói với vẻ mặt mệt mỏi tới mức không thể bước nổi: “Anh Nhật Dương, em mệt quá, lưng sắp gãy rồi.”
Nói xong câu đó, Thôi Nguyệt Lam cố ý phất tóc trước ngực ra sau, để lộ những dấu hôn giả mạo trên ngực và trên cổ.
Tim Tống Thanh chợt thắt lại!
Nụ cười tắt lịm hoàn toàn!
Bọn họ...
Hà Nhật Dương nhìn thấy Tống Thanh, mắt phượng sáng ngời, bước nhanh về hướng Tống Thanh: “Thanh Thanh, em đến sớm vậy?”
Đôi mắt của Tống Thanh vẫn hướng về phía Thôi Nguyệt Lam: “Ừm, em cũng vừa đến, hai người...”
“Chúng tôi có chút việc, đến trễ một chút.” Thôi Nguyệt Lam chợt tiếp lời Hà Nhật Dương, nhìn Tống Thanh với vẻ mặt đầy áy náy nói rằng: “Xin lỗi, để cô phải chờ lâu rồi.”
“Không có gì.” Tống Thanh giấu đi sự thất vọng nơi đáy mắt.
Hóa ra không phải một bữa tối với ánh nến.
Hóa ra không phải ở riêng với cô.
Hà Nhật Dương không nhìn thấy nỗi mất mát nơi đáy mắt của Tống Thanh, nói rằng: “Chúng ta vào thôi, anh không hay đến thành phố này, nhà hàng này là do Lam Lam giới thiệu, cô ấy bảo bạn học của cô ấy là người thành phố M nên đã giới thiệu nhà hàng này cho cô ấy.”
“Ồ.” Tống Thanh rũ đôi mắt xuống, giọng nói không vui cũng không buồn.
Hà Nhật Dương thấy Tống Thanh không vui, lại cho rằng Tống Thanh còn đang để ý mấy chuyện trước kia của Thôi Nguyệt Lam, hắn liền nói với Tống Thanh: “Thanh Thanh, em và Lam Lam đều tham gia tranh tài, hơn nữa lại còn được xếp chung một tổ, ở chung một phòng. Em lớn hơn cô ấy một chút, em chăm sóc Lam Lam nhiều chút nhé.”
“Được.” Tim Tống Thanh hơi nhói đau.
Những lời này của hắn có ý gì?
Đây là hắn đang ám chỉ cô, bảo cô biết thân biết phận sao?
“Anh Nhật Dương, em mệt quá, lưng em sắp gãy rồi!” Thôi Nguyệt Lam lại nhấn mạnh lưng mình đau một lần nữa, Tống Thanh nghe xong thì cảm thấy vô cùng chói tai.
Hà Nhật Dương đưa tay muốn kéo tay Tống Thanh, Tống Thanh liền né tránh không lưỡng lự.
Mắt Hà Nhật Dương chợt giật một cái, đang muốn hỏi gì đó thì Thôi Nguyệt Lam đã đẩy hắn vào.
Một mình Tống Thanh đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt trong trẻo nhưng vô cùng cô đơn.
Tống Thanh nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Tống Thanh, không được suy nghĩ bậy bạ, không được!
Có thể, tất cả chỉ là do mày đa nghi thôi!
Không giống như mày nghĩ đâu!
Khi nãy, bọn họ ở cùng một chỗ, có thể chỉ là một sự trùng hợp thôi!
Tống Thanh, mày phải tin tưởng anh ấy!
Mày phải tin tưởng Hà Nhật Dương!
Tống Thanh không ngừng củng cố chính mình, ép bản thân mình bình tĩnh lại.
Hà Nhật Dương đi lo liệu chuyện chuyển giao cổ phần cho mày, anh ấy sẽ không làm chuyện đó đâu!
Tống Thanh nhìn bóng lưng của hai người kia, hít thở sâu một hơi rồi đi theo.
Lúc bước vào căn phòng đã đặt sẵn, Tống Thanh chủ động cởi áo khoác cho Hà Nhật Dương.
Giây phút ngón tay chạm vào áo khoác, Tống Thanh ngẩng đầu theo phản xạ, liền nhìn thấy vết cắn trên cổ Hà Nhật Dương.
Trái tim Tống Thanh nhói đau!
Đau, quả thực là rất đau!
Nỗi đau từ tận đáy lòng này giống như có ai đó nắm chặt lấy tim rồi hung hăng bóp nát vậy.
Tống Thanh cũng không phát hiện sắc mặt của mình đã chuyển thành trắng bệch chỉ trong nháy mắt!
Ngón tay rụt lại theo phản xạ, áo khoác của Hà Nhật Dương cứ như vậy mà bay xuống đất.
Hà Nhật Dương kinh ngạc nhìn Tống Thanh.
Sao hôm nay Tống Thanh lại kỳ lạ vậy?
Tống Thanh chật vật xoay người, không để Hà Nhật Dương nhìn thấy giọt nước mắt nơi hốc mắt.
“Xin lỗi, em đi toilet một chút.” Tống Thanh bỏ lại những lời này, rồi bỏ chạy thục mạng.
Rõ ràng cô mới vợ của Hà Nhật Dương, nhưng lúc này cô lại giống như một người bị bắt tại trận vậy!
Thậm chí cô còn không có dũng khí chất vấn, chỉ có thể bỏ chạy thục mạng.
“Em đi xem cô ấy.” Đáy mắt Thôi Nguyệt Lam chợt lóe lên một tia đắc ý rồi biết mất, lúc cô ta nhìn Hà Nhật Dương thì lại quay về nét mặt và giọng nói vô cùng ngây thơ thánh thiện.
Tống Thanh, chút kích động nhỏ này mà cô cũng không chịu được sao?
Nếu để cô nhìn thấy bức ảnh tôi và Hà Nhật Dương đang ở trên giường thì cô có phát điên không?
Thôi Nguyệt Lam theo sát Tống Thanh vào toilet.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom