• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Cuộc hôn nhân bất ngờ (46 Viewers)

  • Chap-175

CHƯƠNG 175: CÙNG PHÒNG LÀ CON GÁI?




Tống Thanh nghe nói có người mới vào tổ, hơn nữa còn chung phòng với cô.
Trong lúc báo cáo, Tống Thanh cũng đã giấu nhẹm đi tâm trạng tiêu cực của mình rồi.
Hai năm qua, cô đã học được cách bất cứ khi nào cũng có thể giấu đi tâm trạng xấu của mình.
Bởi vì cô là một stylist, ngày nào cũng phải đối mặt với những vị đại tiểu thư, cậu cả của xã hội thượng lưu. Nếu cô mang gương mặt buồn thảm đi làm việc thì sau này còn ai dám đến tìm cô nữa?
Đây đều là bản năng được luyện thành sau nhiều năm bị Tống Cương và Tống Thúy chèn ép.
Quẹt thẻ mở cửa phòng, Tống Thanh vừa vào cửa thì ngây người, cô lùi về sau một bước theo phản xạ, muốn xem lại có phải mình vào nhầm phòng rồi không?
Bời vì ở trong phòng lúc này có một người trẻ tuổi tóc ngắn, vóc người cao lớn, chỉ mặc một chiếc quần sooc nam đang quay lưng về phía cô, người đó còn đang ra sức xoa tóc cho khô nữa.
Tống Thanh cho rằng mình đi nhầm phòng, không ngừng mở miệng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi vào nhầm phòng...”
“Cậu không nhầm đâu.” Cái người giống đàn ông đang lau tóc kia đột nhiên mở miệng nói: “Đừng coi tớ là đàn ông, tớ cũng là phụ nữ đó.”
Tống Thanh chợt á khẩu, đứng ở cửa phòng không biết nên tiến hay lui.
Người phụ nữ này chậm rãi xoay người, gương mặt đẹp trai rạng rỡ.
Tóc đã khô được phân nửa nên cô quăng chiếc khăn tắm xuống ghế, nhìn Thanh Thanh đang run rẩy, mỉm cười vừa tươi tắn vừa khách sáo nói: “Chào cậu, tự giới thiệu một chút, tớ là bạn hợp tác trong một tháng này của cậu, tớ tên Lưu Nghĩa.”
“Lưu Nghệ?” Tống Thanh mở to hai mắt.
“Là nghĩa trong nghĩa khí, không phải nghệ trong nghệ thuật.” Lưu Nghĩa đính chính lại.
“À... Chào cậu, tớ là Tống Thanh.” Tống Thanh có chút ngượng ngùng nói.
“Cậu còn không vào sao? Định đứng ở đó để nói chuyện với tớ cả đêm à?” Lưu Nghĩa buồn cười nhìn Tống Thanh: “Tuy tớ đẹp trai nhưng rất nữ tính đó nha, tớ sẽ không làm gì cậu đâu.”
Đây là lần đầu tiên Tống Thanh bị một người phụ nữ chọc ghẹo đến đỏ mặt!
Lúc này Tống Thanh mới khiêng hành lý vào phòng.
Lưu Nghĩa mỉm cười, xách túi giúp Tống Thanh rồi cúi đầu nhìn cô.
Cô phát hiện sắc mặt Tống Thanh có gì đó không đúng.
Cô là một người thông minh, biết không nên hỏi những thứ không cần hỏi, vì vậy chỉ nói rằng: “Cậu bị dính mưa rồi, mau đi tắm đi, nếu không sẽ cảm lạnh đó. Bây giờ là lễ quốc khánh, thời tiết vẫn còn khá lạnh đó.”
Tống Thanh hốt hoảng đáp lại: “À, được rồi, cảm ơn nha!”
Tống Thanh hốt hoảng xoay người chạy vào toilet.
“À, chờ một chút!” Lưu Nghĩa đột nhiên gọi Tống Thanh lại.
Tống Thanh mơ hồ quay đầu lại thì trên đỉnh đầu đã có một chiếc khăn tắm sạch sẽ.
“Tớ đem mấy cái liền, cho cậu một cái đó. Yên tâm, mới tinh, tớ chưa dùng đâu.” Lưu Nghĩa hào phóng nói.
Khuôn mặt Tống Thanh bị che lấp bởi chiếc khăn lông lớn, cô cảm thấy có chút ấm lòng không tên.
Người phụ nữ này thật đặc biệt.
Chắc hẳn cô ấy cũng biết cô đang không bình thường nên cố ý cho cô thời gian và cơ hội để chỉnh đốn lại bản thân.
Tống Thanh nói cám ơn rồi mới bước vào phòng tắm.
Lưu Nghĩa gãi mái tóc ngắn nam tính đã khô được phân nửa, tự nói với mình: “Một cô gái phương đông xinh đẹp như vậy, không biết tên nào không có mắt lại dám khiến người đẹp khóc thành vậy? Thật muốn đánh hắn một quyền mà!”
Tống Thanh nhanh chóng tắm rửa.
Hơi nước nóng hổi cuối cùng cũng giúp cô trút bỏ sạch sẽ tâm trạng tiêu cực.
Bắt đầu từ giờ khắc này.
Cô sẽ chấm dứt tình cảm, tập trung hoàn toàn vào sự nghiệp và trận thi đấu.
Tống Thanh mặc áo tắm đi ra, vừa đi vừa lau tóc.
Lưu Nghĩa liền quơ lấy máy sấy: “Tớ có cơ hội phục vụ cho người đẹp không?”
Tống Thanh không nhịn được bật cười: “Tớ cảm thấy bản thân mình bị trêu ghẹo nha.”
Lưu Nghĩa phá lên cười ha ha: “Hết cách rồi, tớ trời sinh như vậy. Từ nhỏ tới giờ, không biết bị hiểu lầm bao nhiêu lần rồi. Nhưng có trời đất chứng giám, tớ vẫn là một người phụ nữ chân chính nha! Tớ cũng thích hẹn hò với trai đẹp, nhưng không ai chịu tin tớ nên tớ cũng hết cách rồi!”
Lưu Nghĩa có dáng người cao ráo, chiều cao của cô ấy khoảng 1m78.
Thân là con gái mà lại cao như vậy, chắc chắn sẽ thu hút ánh nhìn khi ở trong đám đông.
Tống Thanh chỉ cao 1m65, hai người họ mà đi cùng nhau, ắt sẽ thu hút những ánh nhìn không mấy thiện cảm.
Nhưng Tống Thanh có thể thấy rõ, Lưu Nghĩa không có yết hầu, khi cô mặc áo may ô cũng có thể nhìn thấy những đường cong của phụ nữ.
Bởi vì Lưu Nghĩa rất cởi mở và hài hước nên hai người họ rất nhanh chóng trở nên thân thiết.
Lúc hai người họ chuẩn bị lên giường đi ngủ thì đột nhiên bụng Tống Thanh réo ùng ục.
Lúc này Tống Thanh mới nhớ rằng, cả buổi tối cô chưa ăn gì.
Vì ban ngày bận báo danh nên không có thời gian ăn cơm, buổi trưa chỉ tùy tiện ăn chút gì đó, nhưng sớm tiêu hóa hết rồi.
Cuối cùng buổi tối lại xảy ra chuyện kia.
Lưu Nghĩa thấy Tống Thanh xấu hổ, hiểu chuyện mỉm cười: “Đói bụng à? Có điều tầm này rất khó kiếm đồ ăn, nhưng anh đẹp trai đây có thể xoay sở nha!”
Nói xong lời này, Lưu Nghĩa xoay người móc ra một gói mì từ vali rồi đưa cho Tống Thanh: “Đừng ngại, lấp đầy cái bụng trước rồi tính sau.”
Tống Thanh đưa tay nhận lấy gói mì: “Lúc cậu đến đây còn mang theo thứ này à? Không phải ban tổ chức trận đấu sẽ lo liệu chu toàn cho chúng ta trong suốt cuộc thi sao?”
“Để ứng phó những tình huống bất ngờ phát sinh, ví dụ như hiện tại.” Lưu Nghĩa lơ đễnh đáp lời.
Khuôn mặt Tống Thanh lại ửng đỏ.
Tống Thanh thừa nhận, dáng vẻ của Lưu Nghĩa ngầu biết bao, tính cách cũng rất tốt, quả thực rất dễ thu hút sự chú ý của phái nữ.
Đáng tiếc người ta là con gái chân chính.
Lưu Nghĩa thấy Tống Thanh xấu hổ, cười híp mắt nói rằng: “Này, tớ phát hiện cậu rất thú vị nha!”
“Tớ làm sao cơ?” Tống Thanh không nhịn được liền hỏi.
“Lần đầu tiên tớ gặp một người phụ nữ hay đỏ mặt như vậy đó.” Lưu Nghĩa gãi gãi đầu: “Làm tớ nghĩ mình là một người đàn ông.”
Lưu Nghĩa vừa nói như vậy, khiến tiêu tan hết bầu không khí ngượng ngùng, Tống Thanh bật cười khúc khích.
“Ngày nào tớ cũng phải tiếp xúc với các lão gia, đột nhiên chưa kịp thích ứng với một một cô gái đơn thuần như cậu.” Lưu Nghĩa tiếp tục nói: “Nhưng may mà tớ ở chung phòng với cậu, nếu không, đổi là người suốt ngày thảo mai nịnh nọt, có lẽ không đến ba ngày tớ sẽ đánh người mất.”
Tống Thanh càng tò mò: “Ngày nào cũng tiếp xúc với các lão gia ư?”
“Đúng vậy.” Lưu Nghĩa tự hào trả lời rằng: “Tớ là boxer chuyên nghiệp đó!”
Tống Thanh há hốc miệng ngạc nhiên, há miệng to đến lỗi gần như có thể ấn vừa cả nắm đấm!
Boxer chuyên nghiệp!
Đợi chút đã!
Tớ nhớ chúng ta là... stylist mà?
Không phải cuộc thi quyền anh!
Tống Thanh chỉ vào khuôn mặt mình, hoảng hốt nói rằng: “Cậu không đi báo danh sai đó chứ?”
“Ha ha ha ha!” Lưu Nghĩa thấy nét mặt Tống Thanh thay đổi muôn màu muôn vẻ, không khỏi cười vui vẻ: “Tớ là boxer chuyên nghiệp là thật, nhưng tớ cũng là một stylist mà! Điều này không hề mâu thuẫn?”
Tống Thanh lắc đầu.
Quả thực không mâu thuẫn, nhưng phong cách thay đổi quá nhanh!
Những stylist luôn vô cùng nhạy cảm mà.
Được rồi, điều này không phải nói boxer là những người không nhạy cảm.
Mà là phong cách này quả thực có chút không hợp lý nha.
“Nhưng tớ học thiết kế vốn không phải là ước mơ của tớ, là người nhà tớ bắt học.” Lưu Nghĩa bất lực nói: “Trận đấu lần này cũng là họ bắt tớ tới, quả thực, tớ vẫn thích quyền anh hơn.”
Ừm, cái này thì cô tin!
“Vì vậy tớ là stylist giỏi nhất trong số những boxer, tớ cũng là boxer giỏi nhất trong số các stylist, điều này hợp lý không?” Lưu Nghĩa hỏi Tống Thanh.
Tống Thanh cười ha ha gật đầu thừa nhận.
“Nào, lại đây, nước sôi rồi, tớ úp mì giúp cậu.” Lưu Nghĩa cười híp mắt nói với Tống Thanh.
Tống Thanh cũng không khách sáo với người con gái thẳng thắn hào sảng này nữa, bóc gói mì trong tay ra.
Lưu Nghĩa vừa châm nước vừa nói với Tống Thanh: “Tống Thanh, cậu xem có phải có người đang đứng dưới khách sạn của chúng ta không? Người này ngốc thế! Mưa lớn như vậy còn đứng đó.”
Tống Thanh chợt giật mình, nhảy xuống khỏi giường, lao đến bên cửa sổ nhìn xuống.
Mưa quá lớn, trời lại quá tối.
Tống Thanh không nhìn rõ thứ gì.
Nhưng Tống Thanh chỉ liếc mắt là nhận ra chiếc Koenigsegg lóa mắt kia.
Toàn thế giới chỉ có duy nhất một chiếc có thiết kế độc đáo như vậy.
Hà Nhật Dương.
Sao hắn lại chạy đến đây dầm mưa?
Hắn điên rồi sao?
Tống Thanh muốn lao xuống, nhưng lý trí nhanh hơn hành động, Tống Thanh gắng sức kiềm chế.
“Cậu quen anh ta à?” Lưu Nghĩa hỏi.
“Không... Không quen.” Tống Thanh bỗng nhiên xoay người, không nhìn xuống dưới lầu nữa.
Cứ mặc hắn đứng đó đi.
Đó là lựa chọn của bản thân hắn.
Không liên quan tới cô.
Không phải hắn sẽ sớm ruồng bỏ cô sao?
Bây giờ đến đây, chắc cũng không phải đứng đó vì cô đâu?
Không phải cô đang tự mình đa tình sao?
Bình tĩnh lại đi, đừng để người ta làm mất mặt nữa.
Hà Nhật Dương đứng phía dưới khách sạn, nhiều phòng như vậy, hắn không biết phòng nào mới là phòng của Tống Thanh?
Hắn cũng không muốn làm kinh động đến người trong khách sạn nên cứ lặng lẽ đứng dưới mưa như vậy, hiên ngang mà đứng.
Khi nãy Vũ Ngọc Bình, Phan Thịnh và Phan Ly phổ cập cho hắn những biểu hiện của phụ nữ khi yêu, hắn mới hiểu, hắn sai rồi, sai quá lớn rồi!
Hắn vĩnh viễn không thể hy vọng xa vời một người phụ nữ khi yêu sẽ bình tĩnh cơ trí như một người đàn ông trên thương trường.
Trong tình yêu, bất cứ ai cũng đều mù quáng.
Những người còn tỉnh táo trong tình yêu là bởi vì họ chưa yêu sâu đậm.
Lúc Hà Nhật Dương lấy lại tinh thần thì phát hiện hắn đã đứng dưới khách sạn rồi, cuối cùng hắn cũng hiểu được ý tứ trong câu nói của Vũ Ngọc Bình.
Khi một người thường làm một vài việc đi ngược lại với nguyên tắc hoặc thói quen, vậy là người đó đã lún sâu vào tình yêu rồi.
Hà Nhật Dương cảm thấy dầm mưa cũng khá tốt.
Chí ít, ở vị trí này, hắn cũng ở gần cô hơn.
Tống Thanh ngơ ngác nhìn bát mì trước mặt, đột nhiên thấy đắng miệng.
Lưu Nghĩa dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Tống Thanh: “Sao vậy? Không đói nữa à?”
Lúc này Tống Thanh mới lấy lại tinh thần, hốt hoảng trả lời: “Không có, không có!”
Lời vừa dứt, cô cầm đũa lên, gắp mì ăn.
Nào biết bát mì vẫn còn nóng bỏng miệng, Tống Thanh lại ăn rất vội vàng nên bị bỏng ngay lập tức, cô ói hết miếng mì còn chưa kịp nuốt xuống kia vào thùng giác.
“Cậu nhìn cậu kìa, có đói cũng phải ăn từ từ thôi chứ.” Lưu Nghĩa rót cho Tống Thanh một cốc nước, lúc này Lưu Nghĩa mới phát hiện ra hốc mắt của Tống Thanh ứa lệ: “Cậu không sao chứ?”
Tống Thanh lắc đầu, giấu nhẹm tâm trạng của mình đi, dùng tô mì để lấy cớ: “Nóng quá, không sao đâu.”
Cô không thừa nhận, khi nãy cô quả thực rất thương Hà Nhật Dương.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom