• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Cũng Chỉ Là Hạt Bụi (4 Viewers)

  • Cũng Chỉ Là Hạt Bụi - Chương 09 - Phần 1

Chương 9


Tăng Lý lặng yên ngồi trong phòng khách, bên tai vẫn còn vọng lại những lời mẹ cô vừa nói, nhớ tới quãng thời gian ở bên Vu Dịch, nước mắt cứ rơi không thể cầm được. Cô thậm chí còn không biết, cô cố chấp với mối tình đầu kia tới tận bây giờ là vì Vu Dịch, hay là vì chính bản thân mình không muốn buông tay.


Nước mắt khô cứng lại trên da mặt khiến cô đau nhức, Tăng Lý chậm rãi đứng dậy đi vào WC rửa mặt. Ngẩng đầu nhìn trong gương cô mới phát hiện ra khóe môi có một vệt máu. Cô khẽ dùng tay vén môi lên, có lẽ lúc nãy bị tát nên niềng răng đâm vào môi. Cô thử lay lay một chút, vết thương lại nứt ra, máu lại rỉ. Tăng Lý liếm vệt máu, mím môi rồi nhổ ra cùng nước bọt, sau đó không bận tâm nữa.


Cô quay lại phòng khách, chốt cửa nhà, lấy một điếu thuốc trong ngăn kéo ra và châm lửa, uể oải tựa lưng vào sofa.


Đầu óc cô bây giờ vừa tỉnh táo, vừa trống rỗng, thỉnh thoảng có tiếng trẻ con khóc dưới tầng và tiếng người bán hàng rong truyền vào từ cửa sổ.


Một lúc sau, Tăng Lý mới nhớ ra xe đạp của mình còn đang để ở ngoài cổng khu nhà. Vừa nãy đi ăn cùng Ngải Cảnh Sơ, sợ làm mất thời gian của anh nên cô gửi xe ở dưới phòng bảo vệ, bây giờ mà không xuống đó lấy e rằng bị ném đi mất.


Nghĩ vậy, Tăng Lý đứng dậy cầm chìa khóa ra khỏi nhà.


Trời đã khuya, người già và đám trẻ con vừa đi tản bộ quay về, chiếc xe đạp màu hồng của cô còn nguyên tại chỗ. Thấy cô đi tới, nhân viên bảo vệ lập tức nói vọng ra: “Sao giờ mới tới lấy? Vừa nãy cô nói để tạm một lúc đi ăn cơm, tôi mới cho cô để. Lát nữa là tôi phải giao ca rồi, mất mặc kệ cô.”


Tăng Lý gượng cười, cuống quýt nói xin lỗi với người bảo vệ.


Cô mở khóa xe, vừa dắt xe quay vòng lại thì nhìn thấy Ngải Cảnh Sơ.


Dưới ánh đèn màu cam yếu ớt tỏa rộng chưa đầy nửa mét, Ngải Cảnh Sơ ngồi trên chiếc ghế gần đó. Vừa rồi cô đi qua trước mặt anh nhưng vì lơ đễnh mà không phát hiện ra. Còn anh, đã chú ý tới cô từ lâu.


“Anh…” Tăng Lý sửng sốt, không hiểu anh còn ngồi ở đây làm gì?


“Giúp cô trông xe.” Ngải Cảnh Sơ đứng lên, nghiêng đầu nhìn xuống, khẽ mỉm cười.


Cô dắt xe, anh đi song song bên cạnh.


“Vừa nãy tôi…” Mẹ Tăng vừa rồi đanh mặt lại gọi cô, cô hiểu rõ thái độ ấy của mẹ là gì. Sợ mẹ lại nói những lời không hay giữa đường phố khiến Ngải Cảnh Sơ lúng túng nên vội vàng kéo mẹ đi, chẳng kịp chào anh. Bây giờ cô biết giải thích thế nào đây?


“Vừa nãy là mẹ tôi. Mẹ có việc gấp muốn nói nên tôi vội về nhà ngay.” Tăng Lý lấp liếm.


“Ừ.” Ngải Cảnh Sơ đáp.


“Anh thông cảm, không kịp giới thiệu anh với mẹ tôi.”


Tăng Lý dừng xe, đứng trước mặt Ngải Cảnh Sơ, ngẩng đầu mỉm cười vẻ áy náy, chưa được bao lâu thì cô nhớ tới mặt mình, chột dạ quay đầu đi.


“Miệng cô sao thế?” Ngải Cảnh Sơ đã kịp nhìn thấy.


Tăng Lý gượng gạo, cúi đầu không dám đón nhận ánh mắt của anh, nhỏ giọng nói: “Không sao.”


Thấy anh như đang muốn hỏi thêm gì, cô vội vã chuyển đề tài: “Đứa trẻ vừa nãy sao rồi?”


Ngải Cảnh Sơ nhìn cô, ngưng một lúc mới đáp: “Tôi đưa thằng bé đi bệnh viện rồi, dặn dò mọi người ở đó mấy câu rồi quay lại tìm cô. Gọi điện cho cô không được, sau đó thấy xe của cô còn ở đây, đoán là cô sẽ ra lấy nên ngồi chờ.”


Thật ra là anh đã rất tốn công mới đưa được thằng bé tới bệnh viện, nhờ mấy y tá thân quen sắp xếp giường bệnh và trông nom nó, rồi quay lại tìm Tăng Lý. Ánh mắt của mẹ Tăng thể hiện thái độ gì, anh hoàn toàn nhận ra. Hai mẹ con cô bỏ đi vội vàng như thế khiến anh cảm thấy có gì đó không ổn, lại thêm chuyện không gọi điện được cho cô, trong lòng anh càng thêm lo lắng. Anh quay lại khu chung cư mà vừa nãy cô gửi xe đạp, nhưng không biết cô ở trong tòa nhà nào. Nhìn thấy xe đạp của cô vẫn còn ở đây anh liền ngồi chờ, cũng phải hơn một tiếng đồng hồ rồi.


Ngải Cảnh Sơ không nhiều lời, qua loa nói vài câu thuật lại sự việc.


Tăng Lý gạt tóc mái che trán, cản trở ánh mắt của Ngải Cảnh Sơ. Suy nghĩ một lúc, cô đột nhiên nói: “Nếu đã tới rồi thì vào nhà tôi ngồi chơi đã?”


Nếu là trước đây, cô nhất định sẽ không nói câu này, nhưng sau khi bị mẹ Tăng mắng nhiếc, cô lại càng muốn gồng mình phản kháng.


Ngải Cảnh Sơ hơi kinh ngạc, nhưng vẫn đáp: “Được.”


Hai người lại sóng vai đi bên nhau, tới cổng khu nhà, cô mở cửa lớn. Ngải Cảnh Sơ giúp cô vác xe đạp lên tầng, cô cũng không nhiều lời từ chối.


Hành lang đen kịt.


Việc tiến hành thi công tu sửa tòa nhà gặp trục trặc, giấy chứng nhận quyền sử dụng đất chưa được cấp, cho nên rất nhiều chủ đầu tư không chịu cấp kinh phí. Công ty vật liệu xây dựng đương nhiên không cung cấp vật liệu. Đèn bị hỏng chưa được thay cũng là chuyện dễ hiểu.


Trước kia, Tăng Lý quyết định thuê căn hộ ở đây là vì gần chỗ làm và khá rẻ.


Cầu thang không có đèn, cô đi đằng trước, Ngải Cảnh Sơ vác xe đạp theo sau. Cô quen đường hơn nên thỉnh thoảng quay đầu lại nhắc nhở anh: “Cẩn thận.”


Xe đạp không nặng, nhưng cầu thang quá tối, lại còn bày la liệt nhiều đồ đạc. Lúc chuyển hướng không thể quay đầu được nên Ngải Cảnh Sơ rất cẩn thận, trong đầu nhẩm đếm số bậc thang.


Lên tới tầng ba, Tăng Lý dùng sức đạp chân hai phát, bóng đèn trên tầng bốn yếu ớt chiếu xuống như lời đáp trả cô. Lờ mờ, mông lung, nhưng chí ít có thể giúp trông thấy bậc cầu thang.


Tăng Lý quay đầu lại nhìn Ngải Cảnh Sơ, đúng lúc anh ngẩng đầu lên, cô vội nói: “Còn một tầng nữa.”


Lên tới tầng bốn, Tăng Lý đứng trước cửa nhà mình, bắt đầu hối hận.


Đúng là cô bị bại não rồi mới mời Ngải Cảnh Sơ vào nhà chơi. Lúc nãy cô hút nhiều thuốc như vậy, giờ trong nhà nhất định chưa hết mùi khói. Nhưng thôi, dù sao thì anh cũng biết chuyện cô hút thuốc lá lâu rồi.


Tăng Lý mở cửa, mời Ngải Cảnh Sơ vào.


Anh dựng xe đạp sát tường, nhìn khắp phòng một lượt.


Bên trong này hoàn toàn đối lập với hành lang bên ngoài, được trang trí, bày biện rất tỉ mỉ. Rèm cửa, sofa, đèn chùm, tất cả đều mang phong cách nữ chủ nhân. Dưới cửa sổ có một giàn cây leo xanh tốt um tùm, cành lá rủ xuống tận sàn nhà trông như một thác nước. Trong góc nhà tuy chồng chất nhiều đồ nhưng rất gọn gàng, ngăn nắp.


Điều duy nhất lạc tông trong căn phòng này chính là mùi khói thuốc.


Tăng Lý từ trong bếp nói vọng ra: “Anh ngồi đi, tôi lấy nước.”


Ngải Cảnh Sơ không trả lời, ngồi xuống sofa. Trên chiếc bàn trước mặt anh, một hộp thuốc lá nữ, bốn đầu thuốc đã hút hết, và một chiếc gạt tàn.


Tăng Lý bưng hai cốc nước ra, áy náy nói: “Nhà tôi không có trà, chỉ có nước trắng.”


Đèn trong phòng khách rất sáng, Ngải Cảnh Sơ vừa ngẩng đầu đã có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt Tăng Lý. Chắc chắn cô vừa khóc. Viền mắt sưng mọng, khóe môi có một vết thương, còn khá mới, hình như bị niềng răng đâm vào.


Chăm chú quan sát rất lâu, ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt cô, phát hiện má và mũi cô cũng sưng đỏ, nhìn kĩ còn có thể nhận ra dấu ngón tay.


Bị nhìn chằm chằm như vậy, Tăng Lý gượng gạo, lên tiếng giải thích: “Không cẩn thận bị ngã.”


Chẳng ngờ anh hỏi: “Mẹ cô đánh cô sao?”


Bị mẹ đánh, cho dù là trẻ con cũng cảm thấy mất mặt, huống chi là người lớn như cô. Tăng Lý đỏ mặt, lập tức đáp: “Không.”


Lên tiếng phủ nhận xong, cô định nói thêm vài câu biện hộ, nhưng nghĩ thế nào lại thôi.


“Vì tôi?” Ngải Cảnh Sơ lại hỏi.


“Không phải.” Tăng Lý lắc đầu.


Anh lặng im, không biết anh có tin hay không, Tăng Lý lại nói: “Thật sự không phải vì anh”, cô ngập ngừng, “Mẹ con cãi nhau, tôi nói mấy câu hỗn xược, cho nên...”


Cô mới nói được một nửa, chẳng hiểu nước mắt từ đâu lại trào ra, cô vội vàng đưa tay lên lau. Nhưng vừa lau được mắt phải, thì mắt trái đã nhòe…


Từ nhỏ cô đã hay khóc, nhưng chỉ ở trước mặt người nhà và Vu Dịch. Ngải Cảnh Sơ là trường hợp ngoại lệ đầu tiên.


Tăng Lý nói: “Có đôi khi tôi cảm thấy mẹ chỉ là nghĩ cho tôi, tái hôn đi tái hôn lại là để tìm một gia đình tốt nhất cho tôi. Mẹ can thiệp vào chuyện học hành, yêu đương, công việc của tôi, chẳng qua là vì trước đây mẹ tôi quá khổ sở, không muốn nhìn thấy tôi dẫm vào vết xe đổ của mình.”





“Nhưng, cũng có lúc tôi tự hỏi, tại sao mẹ làm mọi việc mà lại không hỏi qua tôi, xem tôi muốn gì. Mẹ luôn cho rằng thứ mẹ thích sẽ tốt với tôi. Nhiều khi tôi thầm nghĩ, nếu không có một gia đình như thế, không có cha mẹ như thế, thì thật tốt biết bao.”


Ngải Cảnh Sơ vẫn im lặng, không hề lên tiếng an ủi cô, để mặc cô lau nước mắt. Đợi cô bình tĩnh rồi, anh mới đề nghị: “Ra ngoài đi dạo đi!”


Hai người ra khỏi khu chung cư. Anh không hỏi cô muốn đi đâu, lái xe tới bên bờ sông mới dừng lại.


Ánh đèn trong chiếc thuyền nhỏ trên mặt sông sáng lấp lánh.


Mui xe và cửa sổ xe đều đã mở, gió đêm lùa vào quấn quít trong xe, quét qua gương mặt Tăng Lý, gợi cảm giác vô cùng mát mẻ.


Ngải Cảnh Sơ yên lặng nhìn màn đêm xa xăm.


“Trên đời này, nhiều thứ chúng ta có thể lựa chọn, có thể cố gắng đạt được, nhưng cũng có rất nhiều chuyện chúng ta phải bất lực. Gia đình và cha mẹ, thuộc về nhóm thứ hai.” Nói xong, anh quay đầu nhìn cô, chậm rãi bổ sung, “Tôi mồ côi từ trong bụng mẹ.”


Tăng Lý sửng sốt, dường như không kịp tiêu hóa những lời của Ngải Cảnh Sơ, trong đầu cô lặp lại câu nói ấy một lần nữa mới hiểu được hết hàm ý của anh. Cô kinh ngạc tột độ, nhưng không dám quay sang nhìn thẳng anh, chỉ có thể cố gắng che giấu tâm tư của mình, tránh để lộ ra vẻ thương hại người đối diện.


Ngải Cảnh Sơ vẫn bình thản nhìn mặt sông, cơ hồ trong đầu đang nghĩ xem nên kể câu chuyện của mình ra như thế nào. Trán anh khẽ nhăn lại, rồi lại dãn ra.


Anh nói: “Khi bố mẹ tôi yêu nhau, vì gia đình phản đối nên bố tôi đưa mẹ tôi bỏ đi, chẳng được bao lâu thì bố tôi đột ngột qua đời. Sau đó mẹ mới phát hiện đã có thai. Bà nội tôi biết được, dùng trăm phương ngàn kế bắt mẹ tôi sinh ra. Sau đó...”


Giọng nói của anh trầm xuống và nặng nề, không giống như đang tự thuật, anh dường như đang kể chuyện của một người khác. Ngắn gọn và đơn giản như thế, nhưng rất rõ ràng, chỉ có điều, kể tới đây, anh dừng lại.


Tăng Lý rốt cuộc không kiềm chế được nữa, quay sang nhìn Ngải Cảnh Sơ.


Hai người ngồi trong xe, động cơ đã tắt, cũng không mở đèn. Dưới ánh trăng yếu ớt, cô có thể trông thấy rõ đường nét khuôn mặt anh, nhưng không thể nắm bắt được thần sắc của anh.


Anh tiếp tục: “Sau đó, mẹ tôi sinh đứa trẻ, theo nhu cầu của hai bên gia đình.”


Đứa trẻ ấy, đương nhiên là anh. Nhưng, cái “nhu cầu” mà anh nói kia rốt cuộc nghĩa là gì, anh không giải thích.


Bà mẹ chồng ấy đương nhiên chỉ cần có được thứ bà ta muốn, rồi sau đó sẽ khiến cho hai mẹ con họ phải xa rời nhau.


Tăng Lý còn nhớ sau khi trở thành bệnh nhân của Ngải Cảnh Sơ, có một sáng đã gặp anh trong thư viện. Anh ngồi đọc sách dưới ánh mặt trời chiếu qua lớp thủy tinh, lúc ấy trong đầu cô thình lình vang lên câu nói của mẹ Mã Y Y: “Bà mẹ nào tích đức tám đời mới nuôi được một đứa con như thế!”


Nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ chỉ là một sự mỉa mai…


Ngải Cảnh Sơ nhẹ nhàng đặt tay phải lên vô lăng trước mặt.


Tăng Lý hạ mi mắt, nhìn theo tay anh.


Không biết có phải là thường xuyên được khử trùng và đeo bao tay hay không mà làn da ở mu bàn tay còn trắng hơn da mặt và cánh tay.


Bất chợt anh lại hạ tay xuống, cầm vào cần gạt số. Lúc ấy, trong lòng Tăng Lý bỗng xuất hiện cảm giác muốn nắm lấy bàn tay kia, tựa như vô số lần anh an ủi, dỗ dành cô…


“Tăng Lý!” Ngải Cảnh Sơ chợt gọi cô.


Tăng Lý giật mình, vội lấy lại thần trí vừa bị đầu độc, rụt bàn tay đang lơ lửng giữa không trung về.


Ngải Cảnh Sơ hình như vẫn chưa nhận ra sự khác thường của cô, anh nói tiếp: “Tôi nói với cô những điều này, không phải vì muốn cô đồng cảm với tôi, cũng không phải tôi muốn lấy chuyện của tôi ra để an ủi cô. Tôi cảm thấy, con người ta nhất định sẽ có những trắc trở không giống nhau, dù đã từng đau khổ, đã từng khóc, thì cuối cùng vẫn cứ phải hướng về phía trước. Có lẽ nhiều năm sau khi quay đầu nhìn lại, sẽ phát hiện hóa ra những chuyện mà mình đã từng cố chấp muốn làm cho bằng được, chẳng qua chỉ là những điều rất nhỏ nhặt mà thôi.”


Tăng Lý lặng im không nói.


Ngải Cảnh Sơ lại tiếp tục: “Con người tôi thật sự không thích hợp làm nghề dạy học, cũng không hợp đi giảng đạo lí cho người khác, cho nên...”


“Tôi hiểu.” Tăng Lý đáp.


Di động của Ngải Cảnh Sơ chợt vang lên, anh nhận điện, nói được vài câu đã vội vã tắt máy.


Tăng Lý nhanh chóng nhận ra sắc mặt anh không tốt, lo lắng hỏi: “Sao thế?”


“Bệnh viện gọi tới, thằng bé bỏ trốn rồi.” Ngải Cảnh Sơ vừa trả lời vừa khởi động xe, anh nhìn Tăng Lý nói: “Tôi đưa cô về trước.”


“Không cần.” Tăng Lý vội ngăn cản, “Tôi tự bắt xe về, chuyện của anh quan trọng hơn.” Bệnh viện đại học A ngược hướng nhà cô, làm sao để anh vất vả như vậy được.


Ngải Cảnh Sơ nhìn đồng hồ, quả quyết: “Không được, ở đây hẻo lánh quá, giờ muộn rồi một mình cô đi bắt xe tôi không yên tâm.”


“Vậy anh đưa tôi tới đường lớn đằng kia là được rồi.” Tăng Lý nói.


Ngải Cảnh Sơ không nói gì nữa, chỉ lặng yên lái xe. Trong khi Tăng Lý tưởng anh đã ngầm đồng ý thì lại nghe thấy anh nói: “Giờ đi cùng tôi tới bệnh viện đã, lát nữa tôi đưa cô về.”


“Thật sự không cần đâu.”


“Không mất nhiều thời gian của cô đâu. Nghe lời!”


Hai chữ “nghe lời” của anh khiến sắc mặt Tăng Lý ửng hồng, không dám lên tiếng tranh cãi nữa.


Cô nhớ lúc chập tối khi anh dỗ dành đứa trẻ kia, hình như, anh cũng dùng giọng điệu này?! Có phải bác sĩ khoa răng miệng phải thường xuyên tiếp xúc với bệnh nhân là trẻ con và vị thành niên, cho nên còn có một cái chiêu đầy tính sát thương như thế?


Tới bệnh viện, Ngải Cảnh Sơ không kịp chạy xe về gara, anh đỗ ngay ngoài cửa đại sảnh, căn dặn Tăng Lý vài câu, sau đó đưa chìa khóa xe cho cô rồi vội vã chạy vào trong.


Khoa răng hàm mặt là một bộ phận của Bệnh viện Đại học A nhưng được đặt tại một vị trí khác nằm cách biệt. Số người của khoa không nhiều lắm, tòa nhà có tổng cộng mười hai tầng, bảy tầng dưới là phòng khám, các tầng ở trên là văn phòng, phòng bệnh, và phòng phẫu thuật.


Lúc nãy đưa đứa trẻ tới đây, Ngải Cảnh Sơ sắp xếp cho nó nằm trên tầng chín, giao cho một học sinh của Cát Y đang trực ban.


Ngải Cảnh Sơ tới nơi thì thấy mấy sinh viên đang đi đi lại lại vẻ lo lắng, họ chạy tới rối rít xin lỗi: “Thầy Ngải, em xin lỗi. Em vừa vào WC quay ra đã không thấy thằng bé đâu nữa.”


Y tá cũng nói: “Lúc đó tôi ngồi ở đây, không chú ý thằng bé chuồn mất khi nào.”


Ngải Cảnh Sơ hỏi: “Mấy giờ?”


“Tầm mười rưỡi, vừa phát hiện ra thì chúng tôi gọi cho thầy ngay.”


Ngải Cảnh Sơ gật đầu, lấy di động ra nhìn thời gian cuộc gọi, ghi gì đó lên một tờ giấy rồi bảo sinh viên kia tới phòng bảo vệ, dặn họ làm theo những việc anh đã sắp xếp.


Chừng mười phút sau, sinh viên kia gọi điện nói bảo vệ đã nhìn thấy thằng bé chạy ra khỏi bệnh viện. Ngải Cảnh Sơ có chút mệt mỏi, ra khỏi phòng y tá trực ban, anh đi tới cuối hành lang ngồi một mình.


Anh sơ suất quá.


Lẽ ra trong lúc thằng bé còn chưa kịp đổi ý, anh nên nhẹ nhàng hỏi thăm tình hình của nó, đằng này… Lời nói dỗ dành nó ban chiều còn chưa kịp thực hiện, anh đã vội vàng đưa nó đến bệnh viện.


Lúc ấy, trong lòng anh đang lo lắng cho Tăng Lý nên không kịp suy nghĩ nhiều.


Thang máy đột nhiên “đing” một tiếng, dừng lại.


Quá mười giờ, đại sảnh vắng tanh, bệnh nhân nằm viện cũng đã ngủ hết, chỉ còn lại những ánh sáng lập lòe phát ra từ những thiết bị y tế. Cho nên, khi cửa thang máy vừa mở ra, cả một vùng bên ngoài lập tức được chiếu sáng.


Bị ánh đèn và tiếng động thu hút, Ngải Cảnh Sơ quay đầu lại, thấy Tăng Lý bước ra từ thang máy.


Anh đang ngồi trên chiếc ghế đối diện, bóng dáng cô đơn.


“Có chuyện gì thế?” Tăng Lý vừa nhìn thấy anh liền hỏi, “Tìm được thằng bé chưa?”


“Chưa.”


“Vừa nãy có mấy chiếc xe phải dừng, tôi đành phải lái xe của anh tới gara.” Cô quên không mang di động theo nên không có cách nào liên lạc với anh, sợ anh lát nữa ra không biết xe ở đâu, thấy anh mãi không xuống nên đành phải lên đây tìm.


“Anh sao thế?” Cô lại hỏi.


“Lần này cách lần đầu tiên tôi gặp thằng bé đã mấy tháng rồi, thằng bé đã lớn, đã qua mất thời kỳ thích hợp nhất để điều trị. Tình trạng bệnh của nó càng ngày càng nghiêm trọng, phát âm và ăn uống đều sẽ bị ảnh hưởng, chưa biết chừng còn ảnh hưởng tới thính giác.” Anh chậm chạp giải thích, giọng nói nghẹn ngào tràn ngập sự tiếc nuối.


Ngải Cảnh Sơ nói xong, cửa tháng máy cũng khép lại, ngừng một chút rồi tiếp tục hoạt động.


Tăng Lý nhíu mày ngẫm nghĩ: “Nếu anh muốn tìm thằng bé, tôi có thể thử.”


Ngải Cảnh Sơ nhìn cô khó hiểu.


Cô giải thích: “Tôi làm quản lí cho một trang web, trước đây cũng tham gia một vài hoạt động vì trẻ em khó khăn. Hôm nay bên cạnh thằng bé kia còn có mấy đứa trẻ nữa, trong đó tôi quen mặt một đứa, nếu thật sự chúng nó cùng một hội thì có thể sẽ tìm được.”


“Cảm ơn.” Ngải Cảnh Sơ nói.


Tăng Lý mỉm cười: “Rốt cuộc cũng có lúc anh nói câu cảm ơn với tôi.”


Ngải Cảnh Sơ khẽ cười, không trả lời.


“Nhưng mà,” Tăng Lý tỏ vẻ khó hiểu, “Thằng bé tôi quen mặt đó có bố mẹ mà, tại sao lại lưu lạc cùng đám trẻ kia nhỉ?”


“Bọn chúng có lẽ đều không phải cô nhi.”


“Nghĩa là sao?”


“Trước đây tôi từng nhận được một ca bệnh, tình trạng giống như thằng bé đó. Bệnh nhân không phải cô nhi, nhưng cha mẹ nó cho người khác thuê con mình đến thành phố để ăn xin.”


“Cho thuê?”


“Có nhà là vì con mình bị khuyết tật, có nhà là vì đông con không nuôi nổi, nên cho người ta thuê con mình để kiếm tiền. Có thể thuê quanh năm, cũng có thể thuê vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, khai giảng lại về đi học.”


Tăng Lý trầm mặc rất lâu, cô thở dài: “Sao bọn họ có thể làm thế? Chỉ biết sinh, sinh ra lại không nuôi.”


Ngải Cảnh Sơ đứng đậy, định bảo Tăng Lý đi, nhưng vừa cúi đầu thì thấy cô đang cắn môi. Anh đứng, cô ngồi, cho nên anh có thể nhìn thấy rõ. Anh khẽ nói một câu: “Đừng nhúc nhích!”


Tăng Lý khó hiểu.


“Để tôi xem.” Nói xong, Ngải Cảnh Sơ giơ tay ra, ngón trỏ đặt dưới cằm cô, ngón cái nhẹ nhàng kéo môi dưới của cô xuống.


Đèn điện thẳng trên đầu hai người, bóng anh rơi trên mặt cô, anh liền ngồi xuống để lấy ánh sáng. Lần này, vết thương hình chữ Z kia mới hiện rõ trong tầm mắt anh. Lúc nãy Tăng Lý bất giác cắn môi, răng cửa chạm vào vết thương, khiến nó rỉ máu.


“Niềng răng cứa vào da rồi.” Ngải Cảnh Sơ nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom