-
#6
" Hy Hy, trưa nay....." Lâm Khải lại gần cô dò hỏi
" Bận rồi." cô nhàn nhạt nói
Lâm Khải cười khổ, nếu quay lại thời gian, anh ta nhất định sẽ không buông tay cô. Nhưng anh ta đâu biết, nếu quay lại, anh ta vẫn sẽ lựa chọn như vậy.
Trưa đến, vừa ra khỏi công ti, một chiếc xe đen đã dừng ngay trước mặt cô, cửa kính hạ xuống lộ ra khuôn mặt yêu nghiệt kia.
" Lên xe."
Cô ngại ngùng rồi cũng chui vào xe, chiếc xe phóng nhanh rồi mất hút.
Đến nhà hàng, cô gọi đồ ăn, anh trả tiền. Suy nghĩ một hồi cô ngẩng đầu nhìn anh.
" Ân tổng, tôi....."
" Gọi tôi là Kỳ."
"......." cô nhíu mày, não anh có vấn đề không vậy, anh không thấy cách gọi này quá mức thân quen sao?
" Ân tổng...."
" Tôi không muốn nói lần thứ hai." anh nhàn nhạt nhìn cô.
Cô khẽ cười trừ, cố gắng kiềm chế cảm giác muốn đánh người
" Kỳ, tôi muốn giải trừ hôn ước." cô cẩn thận quan sát khuôn mặt anh nhưng chỉ thấy anh lạnh nhạt nhìn lại mình
" Em có thể muốn bất cứ thứ gì trừ cái này." anh liếc mắt nhìn cô
" Ngoài cái này ra tôi không muốn thứ gì!" vừa nói xong nhiệt độ trong phòng giảm đến mức âm độ.
Anh đứng dậy đi đến chỗ cô, cô hoảng sợ muốn tránh nhưng bị anh ôm chặt vào lòng, phả hơi nóng vào tai
" Nếu em đã muốn vậy, tôi đành phải nhanh một chút khiến em trở thành người phụ nữ của tôi."
Cô nhìn theo bóng anh rời đi khẽ cắn môi. Cái người đàn ông bá đạo này khiến cô hít thở không thông mỗi khi đến gần
Bên kia, vừa ra khỏi nhà hàng, anh liền gọi một số lạ
" Chủ tịch Diệp, tôi nghĩ ông cũng cũng nên có con rể rồi."
" Khải, ba em muốn chúng ta kết hôn." Diệp Thy vui vẻ ôm cổ Lâm Khải. Ba cô vừa gọi điện nói muốn Lâm Khải làm con rể ông.
"Sao?" Lâm Khải nhíu mày, không hiểu sao anh ta lại có chút không muốn.
" Bận rồi." cô nhàn nhạt nói
Lâm Khải cười khổ, nếu quay lại thời gian, anh ta nhất định sẽ không buông tay cô. Nhưng anh ta đâu biết, nếu quay lại, anh ta vẫn sẽ lựa chọn như vậy.
Trưa đến, vừa ra khỏi công ti, một chiếc xe đen đã dừng ngay trước mặt cô, cửa kính hạ xuống lộ ra khuôn mặt yêu nghiệt kia.
" Lên xe."
Cô ngại ngùng rồi cũng chui vào xe, chiếc xe phóng nhanh rồi mất hút.
Đến nhà hàng, cô gọi đồ ăn, anh trả tiền. Suy nghĩ một hồi cô ngẩng đầu nhìn anh.
" Ân tổng, tôi....."
" Gọi tôi là Kỳ."
"......." cô nhíu mày, não anh có vấn đề không vậy, anh không thấy cách gọi này quá mức thân quen sao?
" Ân tổng...."
" Tôi không muốn nói lần thứ hai." anh nhàn nhạt nhìn cô.
Cô khẽ cười trừ, cố gắng kiềm chế cảm giác muốn đánh người
" Kỳ, tôi muốn giải trừ hôn ước." cô cẩn thận quan sát khuôn mặt anh nhưng chỉ thấy anh lạnh nhạt nhìn lại mình
" Em có thể muốn bất cứ thứ gì trừ cái này." anh liếc mắt nhìn cô
" Ngoài cái này ra tôi không muốn thứ gì!" vừa nói xong nhiệt độ trong phòng giảm đến mức âm độ.
Anh đứng dậy đi đến chỗ cô, cô hoảng sợ muốn tránh nhưng bị anh ôm chặt vào lòng, phả hơi nóng vào tai
" Nếu em đã muốn vậy, tôi đành phải nhanh một chút khiến em trở thành người phụ nữ của tôi."
Cô nhìn theo bóng anh rời đi khẽ cắn môi. Cái người đàn ông bá đạo này khiến cô hít thở không thông mỗi khi đến gần
Bên kia, vừa ra khỏi nhà hàng, anh liền gọi một số lạ
" Chủ tịch Diệp, tôi nghĩ ông cũng cũng nên có con rể rồi."
" Khải, ba em muốn chúng ta kết hôn." Diệp Thy vui vẻ ôm cổ Lâm Khải. Ba cô vừa gọi điện nói muốn Lâm Khải làm con rể ông.
"Sao?" Lâm Khải nhíu mày, không hiểu sao anh ta lại có chút không muốn.
Bình luận facebook