• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full CỨ VẬY MÀ YÊU EM (3 Viewers)

  • Chương 33: “rốt cuộc là minh tinh nào?”

“Anh chính là Lục Dã.”



Mặc dù anh ta đúng là một tay chơi nhưng anh ta vẫn có điểm dừng, trước khi tìm phụ nữ, anh ta luôn nói rõ chỉ lên giường không yêu đương – muốn tiền anh ta có thể cho, muốn tình cảm thì không có – đồng ý thì hai ta có thể tiếp tục, không đồng ý thì có thể kết thúc, nếu không thì cuối cùng đừng có trách anh ta vô tình.



Lời này của anh lại một lần nữa nhắc nhở các tân khách đang có mặt ở đây – Thiếu gia nhà họ Quý tại sao bây giờ vẫn chưa thấy mặt? Hay là đã đi đâu rồi?




Nhưng cái công lao này cũng phải nhờ vào kẻ cặn bã là Quý Mạch Thần. Vừa rồi thấy Quý Mạch Thần và cô gái khác dây dưa không rõ, Nam Khải Thăng còn thầm thở phào trong lòng – cũng may cái đuôi của thằng nhóc này cũng không sạch.Cô không thể chấp nhận khoảng cách này, huống chi anh đã nói dối cô nhiều năm như vậy.Giọng anh không lớn nhưng lại giống như một tiếng sấm dữ dội đột ngột làm Nam Vận bối rối, ngây người nhìn anh, đầu óc cô trống rỗng.



Xem ra bọn họ toàn là kẻ lừa đảo, đã thông đồng với nhau từ lâu rồi, cùng nhau nói dối cô.




Lục Dung Tinh bất đắc dĩ thở dài, đành phải buông hai cánh tay đang khoanh lại xuống, thu lại vẻ mặt quần chúng hóng hớt, bày ra dáng vẻ của nhân vật chính, nghiêm mặt nói: “Để tôi đây giới thiệu một chút, đây chính là con trai của tôi, Lục Dã.”Anh ấy vừa mới nói gì? Nói anh là Lục Dã?



Khách mời bên phía nhà họ Lục đã biết trước nên không có vẻ gì là ngạc nhiên, ngược lại còn cảm thấy đầu tàu bên mình thế là ăn chắc rồi.



Người sáng suốt vừa nhìn đã biết mối quan hệ giữa hai người là như thế nào – cô gái bị tổn thương vì tình yêu tìm đến gã đàn ông cặn bã để tính sổ.



Anh cao cao tại thượng, được người người tôn kính, có bối cảnh gia tộc làm hậu thuẫn, còn có thể vung tiền như rác. Chỉ cần anh muốn cái gì là có cái nấy, anh không hề “bình thường” chút nào.



Lục Vũ Linh nhìn chằm chằm cậu mình một hồi rồi hỏi: “Cậu chắc chắn là anh con sẽ bị đuổi ra khỏi nhà đúng không?”Nhất thời ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Lục Dã.Sao anh ấy có thể là Lục Dã? Anh ấy không phải là Dã Tử sao?



Nghe lời này, những người đang đứng ở đây mới chợt phát hiện, đúng là không thấy Quý Mạch Thần đâu.



Hiện tại đã là tháng mười một, trời đang dần bước vào mùa đông lạnh giá.




Ngày nào cô cũng lo cho tương lai của hai người, lo rằng ba cô sẽ không đồng ý cho cô kết hôn với anh vì anh không có tiền, nhưng bây giờ cô mới hiểu, những thứ cô lo lắng này cũng chỉ là tự mình đa tình, anh căn bản không cần quan tâm những điều này, mỗi ngày anh đều diễn trò, xem trò hề của cô.
Lục Vũ Linh trầm mặc một lúc: “Phòng của con cậu còn giữ chứ?”
Đối diện với ánh mắt tràn ngập kinh ngạc của cô gái nhỏ, Lục Dã bối rối giải thích: “Anh không cố ý gạt em, anh…” dường như càng giải thích càng như bôi đen, nói được nửa câu anh mới phát hiện mình căn bản không biết phải bắt đầu giải thích với cô từ đâu, hay bắt đầu từ việc ba anh phá sản mười mấy năm trước? Hay từ lúc ba anh có thể Đông Sơn tái khởi? Nhưng cho dù là cái nào cũng không thể che giấu được sự thật là anh đã lừa dối cô nhiều năm như vậy.



Xem ra bọn họ toàn là kẻ lừa đảo, đã thông đồng với nhau từ lâu rồi, cùng nhau nói dối cô.



Sao anh ấy có thể là Lục Dã? Anh ấy không phải là Dã Tử sao?




Nam Vận không nói nổi một lời, kinh ngạc nhìn chằm chằm Lục Dã một hồi lâu.
Lục Dung Tinh: “Cậu đang nuôi một con Samoyed, lấy phòng của nó dọn thành ổ cho chó rồi.”
Cuối cùng anh chỉ có thể nói với cô: “A Vận, xin lỗi.”



Lục Dã không thể nào để cô đi dễ dàng như vậy, lập tức đuổi theo, nắm chặt lấy cổ tay cô, vội vàng gọi: “A Vận.”



Làm sao anh ấy có thể là Lục Dã? Không phải Lục Dã là đại thiếu gia nhà họ Lục sao? Anh ta vung tiền như rác, có tiền, có quyền, là thái tử gia mà ai ai cũng ngưỡng mộ, còn Dã Tử lại chỉ là một người bình thường, tại sao hai người bọn họ có thể là cùng một người?Nam Vận vẫn đứng im không nhúc nhích, lấy áo của anh xuống, cố chấp nói: “Đưa áo của em đây, em muốn mặc áo của em.”Nam Vận không nói gì,chỉ cảm thấy người đang đứng trước mặt cô vô cùng xa lạ, rõ ràng anh là Dã Tử của cô nhưng chính anh lại nói mình là Lục Dã.



Lục Vũ Linh cực kỳ hợp tác lên tiếng gọi: “Anh.”



Nam Vận vẫn đứng im không nhúc nhích, lấy áo của anh xuống, cố chấp nói: “Đưa áo của em đây, em muốn mặc áo của em.”




Lục Vũ Linh trầm mặc một lúc: “Phòng của con cậu còn giữ chứ?”Nam Vận lại không cho anh có cơ hội làm vậy, dùng sức rút tay mình về, mở cửa phòng ra.Trong nhận thức của cô Lục Dã và Dã Tử là hai người khác nhau.



Quý Bách giận đến tái mặt, cũng không quan tâm đến cái gì mà lễ nghi lịch sự nữa, trợn mắt nhìn Nam Khải Thăng, không nể mặt mũi nói thẳng: “Hay cho Nam Khải Thăng! Ông đã định giao con gái của mình cho nhà họ Lục, vậy thì cần gì phải đụng đến nhà họ Quý chúng tôi? Ông tưởng nhà họ Quý tôi dễ bắt nạt lắm hay sao? Cứ chờ đấy mà xem!”



Lục Dã khó chịu nhất là thấy cô gái nhỏ của anh khóc, cô khóc làm lòng anh đau như bị kim châm, liên tục trấn an nói: “Xin lỗi, em đừng khóc, đều là lỗi của anh.” Anh còn muốn ôm cô nhưng Nam Vận lại không cho anh cơ hội, không nói lời nào đã đẩy tay anh ra, xoay người rời đi.




Quý Mạch Thần không tự biện minh cho bản thân, chỉ thờ ơ nhìn cô, ánh mắt không chút cảm xúc, thái độ kiên quyết nói: “Là anh có lỗi với em, em muốn thế nào anh đều chấp nhận, nhưng chúng ta không thể tiếp tục ở bên nhau nữa.”
Quý Mạch Thần đứng tại chỗ không nhúc nhích, để cô gái tùy ý đánh chửi.
Bây giờ Dã Tử lại nói với cô họ là cùng một người.



Người nhà họ Quý vừa đi, Nam Vận cũng đi theo nhưng là đi theo hướng ngược lại.




Quý Bách giận dữ trừng mắt nhìn con trai, gầm thét chất vấn: “Cô gái này là ai?”Nam Vận mơ màng không hiểu.



Lục Dã đưa mắt ra hiệu cho Lục Vũ Linh.



Lục Vũ Linh: “…” Cmn, thật tuyệt tình.




Lúc rời đi cô lại quên cầm áo khoác, trên người chỉ mặc một chiếc váy mỏng, giờ thì rét run cầm cập.Xem ra bọn họ toàn là kẻ lừa đảo, đã thông đồng với nhau từ lâu rồi, cùng nhau nói dối cô.Làm sao anh ấy có thể là Lục Dã? Không phải Lục Dã là đại thiếu gia nhà họ Lục sao? Anh ta vung tiền như rác, có tiền, có quyền, là thái tử gia mà ai ai cũng ngưỡng mộ, còn Dã Tử lại chỉ là một người bình thường, tại sao hai người bọn họ có thể là cùng một người?



Thiếu gia nhà họ Lục và con gái nhà họ Nam vụng trộm yêu đương mặc, mặc dù có chút không minh bạch, nhưng vẫn còn nhẹ so với chuyện quan hệ nam nữ lộn xộn của thiếu gia nhà họ Quý, huống chi còn chưa giải quyết được người tình lại còn muốn kết hôn với con gái nhà họ Nam, đây không phải đứng núi này trông núi nọ chứ là gì nữa?



Lục Dã đưa mắt ra hiệu cho Lục Vũ Linh.




Bây giờ Dã Tử lại nói với cô họ là cùng một người.“Anh đi đi, em đi theo anh.” Cô đút hai tay vào túi và cúi đầu nói.Sắc mặt Lục Dã không chút thay đổi, ngữ khí bình tĩnh, vươn cánh tay ôm lấy vai Nam Vận, kéo vào lòng, mở miệng lần nữa, tự tin tuyên bố chủ quyền: “A Vận là vị hôn thê của tôi.”Người ở bên cạnh làm bạn với cô mười mấy năm qua cuối cùng là ai? Mọi thứ trước đây đều là giả sao? Tất cả đều là hư cấu sao?



Phải nói là cặn bã đến tột cùng, may là đại tiểu thư nhà họ Nam không chọn cậu ta, không đúng, phải nói là đại tiểu thư nhà họ Nam chọn thiếu gia nhà họ Lục mới là chuyện đương nhiên, ít nhất thiếu gia nhà họ Lục đối với cô là toàn tâm toàn ý.



Giống như là đang nói chuyện với một người xa lạ.




Lục Vũ Linh cực kỳ hợp tác lên tiếng gọi: “Anh.”Aizzz, đám nhãi con này thật phiền phức.Trong phút chốc bầu không khí bỗng lặng thinh như tờ, im lặng đến nỗi ngay cả cây kim rơi xuống thảm trải sàn cũng có thể nghe thấy.Anh vẫn luôn lừa dối cô?



Nam Thù còn kinh ngạc hơn, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đứng bên cạnh Nam Vận với vẻ mặt khó tin.



Nam Vận lại không cho anh có cơ hội làm vậy, dùng sức rút tay mình về, mở cửa phòng ra.



Cô không muốn mặc áo của anh, cũng không cho anh ôm.Người ở ngoài vẫn vội vàng gõ cửa phòng chứa đồ liên tục không ngừng, phát ra những tiếng ‘rầm, rầm, rầm’ vang lớn, điều này vô hình trung đã khiến không gian vốn u tối chật hẹp bên trong lại càng thêm ngột ngạt.



Chu Mai bị anh chọc tức, giận đến run người: “Cậu, cậu…”



Lục Vũ Linh cực kỳ biết nhìn sắc mặt người khác, tuyệt đối không ở lại làm bóng đèn, hơn nữa anh cũng hiểu rằng lúc các đôi tình nhân cãi nhau thì người ngoài không nên nhúng tay vào, đưa đồ xong thì đi luôn, đỡ cho nằm không cũng trúng đạn.
Chu Mai bị anh chọc tức, giận đến run người: “Cậu, cậu…”
Lục Dã nhẹ giọng nói: “Tôi chỉ nhắc nhở một chút! Tôi vừa thấy cậu ta đi ra từ lối đi an toàn bên cạnh sân khấu.”
Nam Vận không nói nổi một lời, kinh ngạc nhìn chằm chằm Lục Dã một hồi lâu.



“Anh đi đi, em đi theo anh.” Cô đút hai tay vào túi và cúi đầu nói.



Lục Dã khó chịu nhất là thấy cô gái nhỏ của anh khóc, cô khóc làm lòng anh đau như bị kim châm, liên tục trấn an nói: “Xin lỗi, em đừng khóc, đều là lỗi của anh.” Anh còn muốn ôm cô nhưng Nam Vận lại không cho anh cơ hội, không nói lời nào đã đẩy tay anh ra, xoay người rời đi.




Chu Mai trừng mắt lườm anh một cái, xoay người bỏ đi.
Quý Bách càng bực, lớn tiếng quát: “Quý Mạch Thần!”
Cô vẫn không thể nào tiếp thu nổi tin tức đột ngột này, cũng không thể chấp nhận rằng anh lại có thể lừa dối cô nhiều năm như vậy, chậm rãi cúi đầu, cô tháo chiếc nhẫn anh vừa đeo vào ngón áp út, trả lại cho anh.



Đối diện với ánh mắt tràn ngập kinh ngạc của cô gái nhỏ, Lục Dã bối rối giải thích: “Anh không cố ý gạt em, anh…” dường như càng giải thích càng như bôi đen, nói được nửa câu anh mới phát hiện mình căn bản không biết phải bắt đầu giải thích với cô từ đâu, hay bắt đầu từ việc ba anh phá sản mười mấy năm trước? Hay từ lúc ba anh có thể Đông Sơn tái khởi? Nhưng cho dù là cái nào cũng không thể che giấu được sự thật là anh đã lừa dối cô nhiều năm như vậy.



Cô vẫn không biết phải đối mặt với Lục Dã như thế nào.



Nam Khải Thăng cũng đã nhận ra dấu hiệu mờ ám, suy nghĩ một chút rồi cũng đi theo.“A Vận…” Giọng nói của Lục Dã đã lộ ra vẻ hoang mang không thể che giấu, không ngờ cô sẽ tháo chiếc nhẫn ra, anh bắt lấy cổ tay cô lần nữa, cố gắng đẩy chiếc nhẫn trở lại trên ngón áp út của cô.



Nam Vận muốn rút cổ tay mình ra nhưng không được, bởi vì anh nắm quá chặt, cô đành mở miệng nói: “Xin anh buông tôi ra.”




Lục Dã làm sao có thể mặc kệ để cho người khác bắt nạt cô gái nhỏ của anh, lúc này sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Quý phu nhân thật đúng là biết thay đổi trắng đen trắng trợn, A Vận của tôi chưa bao giờ quyến rũ Quý thiếu gia, nhưng Quý thiếu gia lại ba lần bốn lượt đi quấy rối vị hôn thê của tôi. Thay vì chửi bới nói xấu người khác, bà vẫn nên dạy dỗ lại lại con trai ngoan của mình đi.”
Quý Bách giận dữ trừng mắt nhìn con trai, gầm thét chất vấn: “Cô gái này là ai?”
Nam Vận lại không cho anh có cơ hội làm vậy, dùng sức rút tay mình về, mở cửa phòng ra.



Lục Vũ Linh cũng nổi đóa, mắng ngược lại: “Trộm con mịa mày ấy! Người ta là quang minh chính đại yêu đương! Mày có thời gian rảnh đứng đây quản chuyện người ta như vậy thì không bằng nghĩ xem cậu Quý nhà chúng mày đã đi đâu rồi đi!!”



Vành mắt Nam Vận đỏ lên, cảm giác của cô chính là tủi thân, cô không chấp nhận được sự thật đã bị anh lừa dối suốt vài chục năm qua, cũng không chấp nhận được việc bị anh trêu đùa.



Rặt một đám lừa đảo!



Người sáng suốt vừa nhìn đã biết mối quan hệ giữa hai người là như thế nào – cô gái bị tổn thương vì tình yêu tìm đến gã đàn ông cặn bã để tính sổ.Lục Dã không làm sao được, chỉ đành theo sát phía sau cô.Người đứng chắn ở ngoài cửa phòng cuối cùng cũng có thể thấy rõ tình hình trong phòng chứa đồ.



Cái mặt già này của Nam Khải Thăng hiếm khi không nén nổi tức giận, tức đến không thể kiềm chế nổi nữa mà trừng mắt với Nam Thù, hổn hển nói: “Câm miệng con lại!”



Hai mắt Văn Mộng Âm đẫm lệ mơ hồ nhìn cậu ta, vừa khóc vừa cười như người mất trí: “Bạn gái cũ? Hahaha, bạn gái cũ? Em đã đồng ý chia tay với anh rồi hả Quý Mạch Thần? Em là bị anh đá, giây trước anh vừa nói chia tay với em, giây sau anh đã chạy đến nhà họ Nam cầu hôn, anh có còn lương tâm không? Anh chính là cầm thú!” Nói xong lời cuối cùng, cô ta gần như phát điên.




Lục Dã đi phía trước, Nam Vận không nói một lời đi theo sau anh. Đi không bao xa, anh dừng trước một chiếc xe, Nam Vận ngẩng đầu, thấy đó là một chiếc Bugatti Veyron quen thuộc.
Lục Dã nhìn cô một hồi, cuối cùng thỏa hiệp.
Vừa nãy ông nghe nói Nam Vận bị một người đàn ông kéo vào phòng chứa đồ, đúng là rất hoảng sợ, dù sao bây giờ Nam Vận đang là miếng mồi ngon của hai nhà họ Quý, Lục đang muốn tranh giành, ông còn phải dựa vào đứa con gái này để liên hôn cùng với các thế gia nhà giàu, nếu như ở giờ phút quan trọng như thế này lại xảy ra chuyện thì chẳng khác nào dùng giỏ tre múc nước, toi công dã tràng.
Khách mời bên phía nhà họ Lục đã biết trước nên không có vẻ gì là ngạc nhiên, ngược lại còn cảm thấy đầu tàu bên mình thế là ăn chắc rồi.



Lục Dã không làm sao được, chỉ đành theo sát phía sau cô.



Chương 33: “Rốt cuộc là minh tinh nào?”



Lục Vũ Linh kéo ghế bên cạnh ra ngồi xuống, rót cho mình chén trà, khiển trách nói: “Cậu nhàn quá nhỉ.”Lục Dã bất đắc dĩ thở dài, đành phải làm theo ý cô, đưa áo cho cô.Khách mời bên phía nhà họ Quý lại vô cùng kinh ngạc, đồng thời cũng rất tức giận, nhất là đám phú nhị đại do Hà Lôi Xuyên cầm đầu.



Lục Dã không làm sao được, chỉ đành theo sát phía sau cô.




“Anh không phải.” Cô nhìn anh với đôi mắt đẫm lệ, thút thít như một đứa trẻ bị bắt nạt: “Anh không phải là Dã Tử.”
Lục Dung Tinh không chút hoang mang: “Đuổi theo cô gái kia rồi.”
Tính khí Hà Lôi Xuyên nóng nảy, trực tiếp mở văng cửa: “Tôi con mẹ nó đúng là được mở mang thêm kiến thức rồi, ban ngày ban mặt trước mặt mọi người mà còn dám yêu đương vụng trộm sao?”



Lời này của Từ Lâm Ngôn như cái tát tát thẳng lên mặt Quý Mạch Thần, Quý Bách cũng không giữ được vẻ mặt như trước nữa, nhưng lại không thể tính toán với nhà họ Từ, vì vậy liền trút giận lên đầu con trai mình: “Chính con gây ra cục diện này thì cũng tự mình thu dọn, thu dọn không được thì cũng đừng có nghĩ đến việc về nhà!” Nói xong, ông xoay người rời đi, không muốn tiếp tục ở đây thêm một giây phút nào nữa, gánh không nổi thằng con này!



Cuối cùng anh chỉ có thể nói với cô: “A Vận, xin lỗi.”
Cô gái vừa khóc vừa tay đấm chân đá Quý Mạch Thần, khóc đến khàn cả cổ: “Tại sao anh lại có thể đối xử với em như vậy? Em đã làm gì có lỗi với anh?”
Lời này của Từ Lâm Ngôn như cái tát tát thẳng lên mặt Quý Mạch Thần, Quý Bách cũng không giữ được vẻ mặt như trước nữa, nhưng lại không thể tính toán với nhà họ Từ, vì vậy liền trút giận lên đầu con trai mình: “Chính con gây ra cục diện này thì cũng tự mình thu dọn, thu dọn không được thì cũng đừng có nghĩ đến việc về nhà!” Nói xong, ông xoay người rời đi, không muốn tiếp tục ở đây thêm một giây phút nào nữa, gánh không nổi thằng con này!
Lục Vũ Linh cũng nổi đóa, mắng ngược lại: “Trộm con mịa mày ấy! Người ta là quang minh chính đại yêu đương! Mày có thời gian rảnh đứng đây quản chuyện người ta như vậy thì không bằng nghĩ xem cậu Quý nhà chúng mày đã đi đâu rồi đi!!”



Bây giờ Dã Tử lại nói với cô họ là cùng một người.



Nam Vận không nói nổi một lời, kinh ngạc nhìn chằm chằm Lục Dã một hồi lâu.Nghe lời này, những người đang đứng ở đây mới chợt phát hiện, đúng là không thấy Quý Mạch Thần đâu.



“Sao cậu không cho anh ấy về nhà?” Lục Vũ Linh nói.




Nam Vận vẫn đứng im không nhúc nhích, lấy áo của anh xuống, cố chấp nói: “Đưa áo của em đây, em muốn mặc áo của em.”Hà Lôi Xuyên không cam lòng tỏ yếu thế, con mắt như chuông đồng trừng Lục Vũ Linh, chỉ tay vào Lục Dã chí khí hùng hồn mắng: “Mạch Thần đi đâu với chuyện hai người này yêu đương vụng trộm thì liên quan cái mẹ gì? Thằng ranh này là ai?”



Đang trong lúc ông trợn mắt chuẩn bị thay mặt con gái bịa ra lời nói dối làm sáng tỏ mối quan hệ giữa cô và Lâm Du Dã, thì thằng nhãi trong mắt ông kia bỗng nhiên mở miệng, giọng điệu từ tốn, trầm thấp nói: “Tôi chính là Lục Dã.”



Chu Mai, mẹ của Quý Mạch Thần lại càng tức giận không nguôi, nhướng mày trừng mắt nhìn Nam Vận: “Cô đã lén lút giao du với người khác rồi mà lại còn đi quyến rũ con tôi, nếu để tôi phát hiện lần nữa thì đừng hòng tôi tha cho cô!”



Nhưng Lục Dã thì không.Trong nhận thức của cô Lục Dã và Dã Tử là hai người khác nhau.Nam Thù xoa nhẹ hai tay, chờ đợi giây phút này đã lâu, cô ta lớn tiếng nói: “Anh ta là con trai của quản gia nhà chúng tôi.”



“Cậu sốt ruột thì có tác dụng cái rắm gì.” Lục Dung Tinh nhấp ngụm trà cho nhuận họng, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì: “Được rồi, hai ngày nay thu dọn nhà của con một chút, cậu đoán anh con cũng sẽ qua đó ở vài ngày.”



Người khác không dám nhưng Từ Lâm Ngôn thì dám.



Lục Dã không thể nào để cô đi dễ dàng như vậy, lập tức đuổi theo, nắm chặt lấy cổ tay cô, vội vàng gọi: “A Vận.”




Lục Vũ Linh cũng nổi đóa, mắng ngược lại: “Trộm con mịa mày ấy! Người ta là quang minh chính đại yêu đương! Mày có thời gian rảnh đứng đây quản chuyện người ta như vậy thì không bằng nghĩ xem cậu Quý nhà chúng mày đã đi đâu rồi đi!!”Người đứng chắn ở ngoài cửa phòng cuối cùng cũng có thể thấy rõ tình hình trong phòng chứa đồ.Vụ lùm xùm giữa con gái lớn nhà họ Nam và con trai quản gia đã lan truyền trong giới thượng lưu ở Tây Phụ từ lâu, những vị khách ở đây không rõ chân tướng nghe được lời vừa rồi của Nam Thù lập tức đưa mắt về phía nhìn về phía hai người vừa đi ra từ phòng chứa đồ, bắt đầu xì xào bàn tán, hiển nhiên là đang nghị luận về chuyện này.



Lục Dã: “….”



Trong nhận thức của cô Lục Dã và Dã Tử là hai người khác nhau.



“A Vận…” Giọng nói của Lục Dã đã lộ ra vẻ hoang mang không thể che giấu, không ngờ cô sẽ tháo chiếc nhẫn ra, anh bắt lấy cổ tay cô lần nữa, cố gắng đẩy chiếc nhẫn trở lại trên ngón áp út của cô.



Nam Vận vừa tức vừa tủi thân, trước giờ cô chưa từng quyến rũ Quý Mạch Thần.Lục Dã không thể nào để cô đi dễ dàng như vậy, lập tức đuổi theo, nắm chặt lấy cổ tay cô, vội vàng gọi: “A Vận.”Cái mặt già này của Nam Khải Thăng hiếm khi không nén nổi tức giận, tức đến không thể kiềm chế nổi nữa mà trừng mắt với Nam Thù, hổn hển nói: “Câm miệng con lại!”



Sau khi vào thang máy, Nam Vận nhấn nút xuống tầng một. Lục Dã lại ấn thêm một lần nữa, hủy bỏ tầng một, nhấn bãi đỗ xe hầm B2, cương quyết nói: “Anh đưa em về.”




Quý Bách theo sát vợ mình.Hai mắt Văn Mộng Âm đẫm lệ mơ hồ nhìn cậu ta, vừa khóc vừa cười như người mất trí: “Bạn gái cũ? Hahaha, bạn gái cũ? Em đã đồng ý chia tay với anh rồi hả Quý Mạch Thần? Em là bị anh đá, giây trước anh vừa nói chia tay với em, giây sau anh đã chạy đến nhà họ Nam cầu hôn, anh có còn lương tâm không? Anh chính là cầm thú!” Nói xong lời cuối cùng, cô ta gần như phát điên.
Khi đó cô còn đang trong tình trạng bàng hoàng và kinh ngạc nên không để ý đến điều này, bây giờ nghĩ lại cô mới nhận ra, Lục Vũ Linh và Lục Dã vậy mà lại là anh em.
Vừa nãy ông nghe nói Nam Vận bị một người đàn ông kéo vào phòng chứa đồ, đúng là rất hoảng sợ, dù sao bây giờ Nam Vận đang là miếng mồi ngon của hai nhà họ Quý, Lục đang muốn tranh giành, ông còn phải dựa vào đứa con gái này để liên hôn cùng với các thế gia nhà giàu, nếu như ở giờ phút quan trọng như thế này lại xảy ra chuyện thì chẳng khác nào dùng giỏ tre múc nước, toi công dã tràng.



Nhưng Lục Dã thì không.



Lục Dung Tinh không chút hoang mang: “Đuổi theo cô gái kia rồi.”




Cái mặt già này của Nam Khải Thăng hiếm khi không nén nổi tức giận, tức đến không thể kiềm chế nổi nữa mà trừng mắt với Nam Thù, hổn hển nói: “Câm miệng con lại!”
Nhưng ngàn vạn lần không ngờ người đàn ông đang ở cùng cô lại là Lâm Du Dã, cái này so với việc bị người đàn ông xa lạ kéo vào phòng chứa đồ còn tệ hơn.Sắc mặt Lục Dã không chút thay đổi, ngữ khí bình tĩnh, vươn cánh tay ôm lấy vai Nam Vận, kéo vào lòng, mở miệng lần nữa, tự tin tuyên bố chủ quyền: “A Vận là vị hôn thê của tôi.”
Nhưng ngàn vạn lần không ngờ người đàn ông đang ở cùng cô lại là Lâm Du Dã, cái này so với việc bị người đàn ông xa lạ kéo vào phòng chứa đồ còn tệ hơn.



Quý Bách vừa đi, khách nhà họ Quý mời đến cũng dần tản ra. Mấy người Lục Vũ Linh cũng quay trở lại hội trường.



Cuối cùng anh chỉ có thể nói với cô: “A Vận, xin lỗi.”




Như vậy thì mấy tiếng trước lúc cô tìm anh ta xin chữ ký, mấy lời anh ta nói ấy cũng không có gì là kỳ lạ.Lục Vũ Linh khó tin: “Cậu làm vậy mà thấy được à?”Nhất thời ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Lục Dã.Cái thằng nhóc nghèo kiết xác này lại còn có tâm tư muốn ăn thịt thiên nga, thừa dịp này chạy tới phá rối!



Cuối cùng anh chỉ có thể nói với cô: “A Vận, xin lỗi.”




Aizzz, đám nhãi con này thật phiền phức.Đang trong lúc ông trợn mắt chuẩn bị thay mặt con gái bịa ra lời nói dối làm sáng tỏ mối quan hệ giữa cô và Lâm Du Dã, thì thằng nhãi trong mắt ông kia bỗng nhiên mở miệng, giọng điệu từ tốn, trầm thấp nói: “Tôi chính là Lục Dã.”



Lục Dung Tinh đang khoanh tay xem náo nhiệt, Lục Vũ Linh bỗng nhiên dùng cùi chỏ chọt ông một cái, liếc mắt ra hiệu với ông – đừng đứng xem náo nhiệt nữa, đến lượt cậu phát biểu đấy!



Cái thằng nhóc nghèo kiết xác này lại còn có tâm tư muốn ăn thịt thiên nga, thừa dịp này chạy tới phá rối!



Trong phút chốc bầu không khí bỗng lặng thinh như tờ, im lặng đến nỗi ngay cả cây kim rơi xuống thảm trải sàn cũng có thể nghe thấy.




“Quỹ đen.” Hai chữ này giống như một luồng điện cực mạnh, trong nháy mắt tinh thần của Lục Vũ Linh đạt tới hai trăm phần trăm, hai mắt sáng lên nhìn cậu mình, ngoài miệng lại chính nghĩa nói: “Con chưa bao giờ làm mấy chuyện như giấu quỹ đen đâu.”Nhất thời ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Lục Dã.



Toàn bộ Tây Phụ không có mấy người dám đắc tội người nhà họ Từ, hắn cũng không sợ, tham khảo mẫu câu lúc nãy Hà Lôi Xuyên vừa mắng Lục Dã yêu đương vụng trộm: “Tôi con mẹ nó đúng là được mở mang thêm kiến thức rồi, ban ngày ban mặt trước mặt mọi người mà cậu cmn quá cặn bã.”




Nhưng rất nhanh cậu ta đã nhận ra, Nam Vận không có trong nhóm người đó thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong tình huống này vẫn không biết xử lý ra sao.Về tài ăn nói, không ai có thể so sánh được với Nam Khải Thăng.
Bây giờ Dã Tử lại nói với cô họ là cùng một người.
Nam Thù còn kinh ngạc hơn, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đứng bên cạnh Nam Vận với vẻ mặt khó tin.



Nhưng rất nhanh cậu ta đã nhận ra, Nam Vận không có trong nhóm người đó thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong tình huống này vẫn không biết xử lý ra sao.




Chu Mai, mẹ của Quý Mạch Thần lại càng tức giận không nguôi, nhướng mày trừng mắt nhìn Nam Vận: “Cô đã lén lút giao du với người khác rồi mà lại còn đi quyến rũ con tôi, nếu để tôi phát hiện lần nữa thì đừng hòng tôi tha cho cô!”Anh ấy vừa mới nói gì? Nói anh là Lục Dã?Sắc mặt Lục Dã không chút thay đổi, ngữ khí bình tĩnh, vươn cánh tay ôm lấy vai Nam Vận, kéo vào lòng, mở miệng lần nữa, tự tin tuyên bố chủ quyền: “A Vận là vị hôn thê của tôi.”



Lục Vũ Linh nhìn chằm chằm cậu mình một hồi rồi hỏi: “Cậu chắc chắn là anh con sẽ bị đuổi ra khỏi nhà đúng không?”



Giọng anh không lớn nhưng lại giống như một tiếng sấm dữ dội đột ngột làm Nam Vận bối rối, ngây người nhìn anh, đầu óc cô trống rỗng.




Tất cả những điều này khiến cô ấy cảm thấy mình như một tên hề.“Quỹ đen.” Hai chữ này giống như một luồng điện cực mạnh, trong nháy mắt tinh thần của Lục Vũ Linh đạt tới hai trăm phần trăm, hai mắt sáng lên nhìn cậu mình, ngoài miệng lại chính nghĩa nói: “Con chưa bao giờ làm mấy chuyện như giấu quỹ đen đâu.”Lời vừa nói ra, khách khứa người thì giật mình, người thì ngạc nhiên, người lại khó tin, còn có một người tỏ ra nghi ngờ về thân thế của anh.



Lục Dung Tinh bỗng nhiên giảm âm lượng, trầm giọng nói, bí hiểm thâm sâu nhìn anh ta: “Chỉ cần anh con bị đuổi ra khỏi nhà, cơ hội tốt để kiếm quỹ đen của con sẽ đến ngay thô.”



Cô đã từng thấy chiếc xe này trong buổi họp mặt lớp kia.



Nam Vận vừa tức vừa tủi thân, trước giờ cô chưa từng quyến rũ Quý Mạch Thần.Lục Dung Tinh đang khoanh tay xem náo nhiệt, Lục Vũ Linh bỗng nhiên dùng cùi chỏ chọt ông một cái, liếc mắt ra hiệu với ông – đừng đứng xem náo nhiệt nữa, đến lượt cậu phát biểu đấy!



Nhiều người có mặt đều cảm thấy cô gái này thật đáng thương, thiếu gia nhà họ Quý thì quá lưu manh, nhưng vì thế lực của nhà họ Quý nên không ai dám thẳng thừng lên án.



Nam Vận vẫn đứng im không nhúc nhích, lấy áo của anh xuống, cố chấp nói: “Đưa áo của em đây, em muốn mặc áo của em.”




Lục Dã không thể nào để cô đi dễ dàng như vậy, lập tức đuổi theo, nắm chặt lấy cổ tay cô, vội vàng gọi: “A Vận.”
Người ở ngoài vẫn vội vàng gõ cửa phòng chứa đồ liên tục không ngừng, phát ra những tiếng ‘rầm, rầm, rầm’ vang lớn, điều này vô hình trung đã khiến không gian vốn u tối chật hẹp bên trong lại càng thêm ngột ngạt.
Aizzz, đám nhãi con này thật phiền phức.



Lục Dung Tinh bất đắc dĩ thở dài, đành phải buông hai cánh tay đang khoanh lại xuống, thu lại vẻ mặt quần chúng hóng hớt, bày ra dáng vẻ của nhân vật chính, nghiêm mặt nói: “Để tôi đây giới thiệu một chút, đây chính là con trai của tôi, Lục Dã.”



Lục Vũ Linh cực kỳ hợp tác lên tiếng gọi: “Anh.”



Thang máy xuống tầng B2, hai cánh cửa dần mở ra, Nam Vận cũng không để ý tới anh, đi ra khỏi thang máy trước, nhưng ra ngoài rồi cô mới phát hiện mình không biết phải đi hướng nào, hơn nữa bãi đậu xe dưới lòng đất vô cùng lạnh.



Hà Lôi Xuyên không cam lòng tỏ yếu thế, con mắt như chuông đồng trừng Lục Vũ Linh, chỉ tay vào Lục Dã chí khí hùng hồn mắng: “Mạch Thần đi đâu với chuyện hai người này yêu đương vụng trộm thì liên quan cái mẹ gì? Thằng ranh này là ai?”




Nam Vận đứng yên, thấp giọng nói: “Quần áo và túi xách của em vẫn còn ở trên lầu.” Trong túi còn có các loại giấy tờ và điện thoại di động, cô không thể không mang đi.
Lục Vũ Linh hiểu ngay, thọc cánh tay của Từ Lâm Ngôn một cái, thấp giọng nói: “Đi, đi xem.”
Từ Lâm Ngôn, Triệu Béo và Hứa Sướng cũng hết sức phối hợp, đồng thanh cùng gọi: “Anh Lục.”



Tất cả những điều này khiến cô ấy cảm thấy mình như một tên hề.



Từ trước tới giờ quan điểm của anh ta là hợp được thì tan được, khinh thường nhất là những tên cặn bã tra nam lừa dối tình cảm của các cô gái.




Mặc dù anh ta đúng là một tay chơi nhưng anh ta vẫn có điểm dừng, trước khi tìm phụ nữ, anh ta luôn nói rõ chỉ lên giường không yêu đương – muốn tiền anh ta có thể cho, muốn tình cảm thì không có – đồng ý thì hai ta có thể tiếp tục, không đồng ý thì có thể kết thúc, nếu không thì cuối cùng đừng có trách anh ta vô tình.Khí thế nhà họ Lục trong nháy mắt dâng lên, lập tức đè bẹp nhà họ Quý.



Lời này của Từ Lâm Ngôn như cái tát tát thẳng lên mặt Quý Mạch Thần, Quý Bách cũng không giữ được vẻ mặt như trước nữa, nhưng lại không thể tính toán với nhà họ Từ, vì vậy liền trút giận lên đầu con trai mình: “Chính con gây ra cục diện này thì cũng tự mình thu dọn, thu dọn không được thì cũng đừng có nghĩ đến việc về nhà!” Nói xong, ông xoay người rời đi, không muốn tiếp tục ở đây thêm một giây phút nào nữa, gánh không nổi thằng con này!



Lục Vũ Linh: “…” Cmn, thật tuyệt tình.



Văn Mộng Âm khóc không thành tiếng.




Khách mời bên phía nhà họ Lục đã biết trước nên không có vẻ gì là ngạc nhiên, ngược lại còn cảm thấy đầu tàu bên mình thế là ăn chắc rồi.
Nam Vận không để ý tới anh, thậm chí còn chẳng ngẩng đầu liếc anh một cái.
Nhà họ Quý ai cũng trợn mắt há hốc mồm, đám người Hà Lôi Xuyên thì im như thóc.



Phải rồi, hôm nay cô cũng nhìn thấy người đồng nghiệp đó trong sảnh tiệc.



Lục Vũ Linh trầm mặc một lúc: “Phòng của con cậu còn giữ chứ?”



Con trai của quản gia nhà họ Nam biến thành thiếu gia họ Lục, con gái nhà họ Nam trở thành vị hôn thê của thiếu gia họ Lục, vậy thì nhà họ Quý bọn họ là cái gì? Nếu như vậy thì hôm nay bọn họ tới đây chỉ là trò đùa à?



Quý Bách giận đến tái mặt, cũng không quan tâm đến cái gì mà lễ nghi lịch sự nữa, trợn mắt nhìn Nam Khải Thăng, không nể mặt mũi nói thẳng: “Hay cho Nam Khải Thăng! Ông đã định giao con gái của mình cho nhà họ Lục, vậy thì cần gì phải đụng đến nhà họ Quý chúng tôi? Ông tưởng nhà họ Quý tôi dễ bắt nạt lắm hay sao? Cứ chờ đấy mà xem!”



Sắc mặt Lục Dã không chút thay đổi, ngữ khí bình tĩnh, vươn cánh tay ôm lấy vai Nam Vận, kéo vào lòng, mở miệng lần nữa, tự tin tuyên bố chủ quyền: “A Vận là vị hôn thê của tôi.”



Còn cả buổi đấu giá kia, chính anh vẫn luôn giở trò trêu đùa cô.Chu Mai, mẹ của Quý Mạch Thần lại càng tức giận không nguôi, nhướng mày trừng mắt nhìn Nam Vận: “Cô đã lén lút giao du với người khác rồi mà lại còn đi quyến rũ con tôi, nếu để tôi phát hiện lần nữa thì đừng hòng tôi tha cho cô!”




Cô vừa tức giận, vừa tủi thân.Nam Vận vừa tức vừa tủi thân, trước giờ cô chưa từng quyến rũ Quý Mạch Thần.



Đối diện với ánh mắt tràn ngập kinh ngạc của cô gái nhỏ, Lục Dã bối rối giải thích: “Anh không cố ý gạt em, anh…” dường như càng giải thích càng như bôi đen, nói được nửa câu anh mới phát hiện mình căn bản không biết phải bắt đầu giải thích với cô từ đâu, hay bắt đầu từ việc ba anh phá sản mười mấy năm trước? Hay từ lúc ba anh có thể Đông Sơn tái khởi? Nhưng cho dù là cái nào cũng không thể che giấu được sự thật là anh đã lừa dối cô nhiều năm như vậy.



Quý Mạch Thần đứng tại chỗ không nhúc nhích, để cô gái tùy ý đánh chửi.




Lúc nói chuyện cô vẫn không ngẩng đầu, trong giọng nói cũng mang theo sự xa cách và khách sáo không che giấu.
Quý Bách giận đến tái mặt, cũng không quan tâm đến cái gì mà lễ nghi lịch sự nữa, trợn mắt nhìn Nam Khải Thăng, không nể mặt mũi nói thẳng: “Hay cho Nam Khải Thăng! Ông đã định giao con gái của mình cho nhà họ Lục, vậy thì cần gì phải đụng đến nhà họ Quý chúng tôi? Ông tưởng nhà họ Quý tôi dễ bắt nạt lắm hay sao? Cứ chờ đấy mà xem!”
Lục Dã làm sao có thể mặc kệ để cho người khác bắt nạt cô gái nhỏ của anh, lúc này sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Quý phu nhân thật đúng là biết thay đổi trắng đen trắng trợn, A Vận của tôi chưa bao giờ quyến rũ Quý thiếu gia, nhưng Quý thiếu gia lại ba lần bốn lượt đi quấy rối vị hôn thê của tôi. Thay vì chửi bới nói xấu người khác, bà vẫn nên dạy dỗ lại lại con trai ngoan của mình đi.”



Sau đó đồng nghiệp của anh nói đó là chìa khóa xe của Lục Dã, hôm nay Dã Tử tăng ca chính là vì lái xe cho Lục Dã, đưa anh ta đi hẹn hò với minh tinh.



Quý Bách và Chu Mai đi tìm con, phía sau là một đám người theo đuôi. Mọi người vừa ra khỏi lối đi an toàn, liền thấy Quý Mạch Thần và một cô gái còn đang khóc nức nở.



Người dẫn đầu nhà họ Quý vừa rời đi, những người còn lại tất nhiên cùng đi theo, chẳng mấy chốc mà đoạn hành lang lúc nãy còn chen chúc người giờ đã chỉ còn lại một nửa.
Lục Vũ Linh yên tâm: “Được, con nhất định sẽ cung cấp một cảng tránh gió cho ông anh thân yêu của con.”Chu Mai bị anh chọc tức, giận đến run người: “Cậu, cậu…”



Sao anh ấy có thể là Lục Dã? Anh ấy không phải là Dã Tử sao?



Cô vẫn không biết phải đối mặt với Lục Dã như thế nào.




Lục Dã: “….”Lục Dã không chịu nổi khi bị cô đối xử như người xa lạ như vậy, cái này so với việc cô cứ thẳng tay đánh anh mắng anh còn khó chịu hơn, hít một hơi thật sâu, anh nói từng chữ từng câu: “Mặc kệ anh tên là gì, hay anh có thân phận gì, anh vẫn là Dã Tử của em.”Lục Dã cũng không cho bà ta có cơ hội mở miệng: “Hay là trước tiên bà nên đi tìm con trai con trai bảo bối của bà! Xem thử xem bây giờ cậu ta đang làm gì.”



Đang trong lúc ông trợn mắt chuẩn bị thay mặt con gái bịa ra lời nói dối làm sáng tỏ mối quan hệ giữa cô và Lâm Du Dã, thì thằng nhãi trong mắt ông kia bỗng nhiên mở miệng, giọng điệu từ tốn, trầm thấp nói: “Tôi chính là Lục Dã.”



Cô gái nhỏ vẫn còn đang tức giận, không chấp nhận cho dù anh dùng cách gì lấy lòng.Lời này của anh lại một lần nữa nhắc nhở các tân khách đang có mặt ở đây – Thiếu gia nhà họ Quý tại sao bây giờ vẫn chưa thấy mặt? Hay là đã đi đâu rồi?




Nhưng ngàn vạn lần không ngờ người đàn ông đang ở cùng cô lại là Lâm Du Dã, cái này so với việc bị người đàn ông xa lạ kéo vào phòng chứa đồ còn tệ hơn.
Nam Khải Thăng cũng đã nhận ra dấu hiệu mờ ám, suy nghĩ một chút rồi cũng đi theo.
Lục Dã nhẹ giọng nói: “Tôi chỉ nhắc nhở một chút! Tôi vừa thấy cậu ta đi ra từ lối đi an toàn bên cạnh sân khấu.”



Khí thế nhà họ Lục trong nháy mắt dâng lên, lập tức đè bẹp nhà họ Quý.




Khách mời bên phía nhà họ Quý lại vô cùng kinh ngạc, đồng thời cũng rất tức giận, nhất là đám phú nhị đại do Hà Lôi Xuyên cầm đầu.Lục Dung Tinh không chút hoang mang: “Đuổi theo cô gái kia rồi.”Chu Mai trừng mắt lườm anh một cái, xoay người bỏ đi.



“Anh cho người mang xuống cho em.” Lục Dã không dám rời xa cô, anh sợ mình vừa rời đi, cô gái nhỏ sẽ đi mất.



Khi đó cô còn đang trong tình trạng bàng hoàng và kinh ngạc nên không để ý đến điều này, bây giờ nghĩ lại cô mới nhận ra, Lục Vũ Linh và Lục Dã vậy mà lại là anh em.




Phải rồi, hôm nay cô cũng nhìn thấy người đồng nghiệp đó trong sảnh tiệc.Quý Bách theo sát vợ mình.



Còn cả buổi đấu giá kia, chính anh vẫn luôn giở trò trêu đùa cô.




Toàn bộ Tây Phụ không có mấy người dám đắc tội người nhà họ Từ, hắn cũng không sợ, tham khảo mẫu câu lúc nãy Hà Lôi Xuyên vừa mắng Lục Dã yêu đương vụng trộm: “Tôi con mẹ nó đúng là được mở mang thêm kiến thức rồi, ban ngày ban mặt trước mặt mọi người mà cậu cmn quá cặn bã.”Đối diện với ánh mắt tràn ngập kinh ngạc của cô gái nhỏ, Lục Dã bối rối giải thích: “Anh không cố ý gạt em, anh…” dường như càng giải thích càng như bôi đen, nói được nửa câu anh mới phát hiện mình căn bản không biết phải bắt đầu giải thích với cô từ đâu, hay bắt đầu từ việc ba anh phá sản mười mấy năm trước? Hay từ lúc ba anh có thể Đông Sơn tái khởi? Nhưng cho dù là cái nào cũng không thể che giấu được sự thật là anh đã lừa dối cô nhiều năm như vậy.Người dẫn đầu nhà họ Quý vừa rời đi, những người còn lại tất nhiên cùng đi theo, chẳng mấy chốc mà đoạn hành lang lúc nãy còn chen chúc người giờ đã chỉ còn lại một nửa.



Dã Tử của cô xuất thân không phải là danh gia vọng tộc, cũng không phải là cậu ấm nhà giàu, anh chỉ là một người bình thường.




Quý thiếu gia tuyệt đối không phải là một người chồng có thể giao phó cả đời.Lục Dã đưa mắt ra hiệu cho Lục Vũ Linh.



Hiện tại đã là tháng mười một, trời đang dần bước vào mùa đông lạnh giá.




Lục Vũ Linh cực kỳ biết nhìn sắc mặt người khác, tuyệt đối không ở lại làm bóng đèn, hơn nữa anh cũng hiểu rằng lúc các đôi tình nhân cãi nhau thì người ngoài không nên nhúng tay vào, đưa đồ xong thì đi luôn, đỡ cho nằm không cũng trúng đạn.Sau khi vào thang máy, Nam Vận nhấn nút xuống tầng một. Lục Dã lại ấn thêm một lần nữa, hủy bỏ tầng một, nhấn bãi đỗ xe hầm B2, cương quyết nói: “Anh đưa em về.”Lục Vũ Linh hiểu ngay, thọc cánh tay của Từ Lâm Ngôn một cái, thấp giọng nói: “Đi, đi xem.”



Vụ lùm xùm giữa con gái lớn nhà họ Nam và con trai quản gia đã lan truyền trong giới thượng lưu ở Tây Phụ từ lâu, những vị khách ở đây không rõ chân tướng nghe được lời vừa rồi của Nam Thù lập tức đưa mắt về phía nhìn về phía hai người vừa đi ra từ phòng chứa đồ, bắt đầu xì xào bàn tán, hiển nhiên là đang nghị luận về chuyện này.Nam Khải Thăng cũng đã nhận ra dấu hiệu mờ ám, suy nghĩ một chút rồi cũng đi theo.



Lục Vũ Linh không tìm được ông anh mình trong đại sảnh, cũng không thấy Nam Vận, chỉ thấy cậu mình.



Nam Vận không nói gì,chỉ cảm thấy người đang đứng trước mặt cô vô cùng xa lạ, rõ ràng anh là Dã Tử của cô nhưng chính anh lại nói mình là Lục Dã.



Nam Vận không để ý tới anh, thậm chí còn chẳng ngẩng đầu liếc anh một cái.Quý Bách và Chu Mai đi tìm con, phía sau là một đám người theo đuôi. Mọi người vừa ra khỏi lối đi an toàn, liền thấy Quý Mạch Thần và một cô gái còn đang khóc nức nở.



Lục Vũ Linh kéo ghế bên cạnh ra ngồi xuống, rót cho mình chén trà, khiển trách nói: “Cậu nhàn quá nhỉ.”



Cô gái vừa khóc vừa tay đấm chân đá Quý Mạch Thần, khóc đến khàn cả cổ: “Tại sao anh lại có thể đối xử với em như vậy? Em đã làm gì có lỗi với anh?”



Anh cao cao tại thượng, được người người tôn kính, có bối cảnh gia tộc làm hậu thuẫn, còn có thể vung tiền như rác. Chỉ cần anh muốn cái gì là có cái nấy, anh không hề “bình thường” chút nào.



Lục Dung Tinh bỗng nhiên giảm âm lượng, trầm giọng nói, bí hiểm thâm sâu nhìn anh ta: “Chỉ cần anh con bị đuổi ra khỏi nhà, cơ hội tốt để kiếm quỹ đen của con sẽ đến ngay thô.”Quý Mạch Thần đứng tại chỗ không nhúc nhích, để cô gái tùy ý đánh chửi.



Lúc rời đi cô lại quên cầm áo khoác, trên người chỉ mặc một chiếc váy mỏng, giờ thì rét run cầm cập.



Người đứng chắn ở ngoài cửa phòng cuối cùng cũng có thể thấy rõ tình hình trong phòng chứa đồ.



Sau đó anh gọi điện thoại cho Lục Vũ Linh, bảo anh ta đem đồ xuống.
Lục Dung Tinh: “Con yên tâm, cậu tuyệt đối không nói cho vợ của con đâu.”Người sáng suốt vừa nhìn đã biết mối quan hệ giữa hai người là như thế nào – cô gái bị tổn thương vì tình yêu tìm đến gã đàn ông cặn bã để tính sổ.




Quý Bách càng bực, lớn tiếng quát: “Quý Mạch Thần!”Thiếu gia nhà họ Lục và con gái nhà họ Nam vụng trộm yêu đương mặc, mặc dù có chút không minh bạch, nhưng vẫn còn nhẹ so với chuyện quan hệ nam nữ lộn xộn của thiếu gia nhà họ Quý, huống chi còn chưa giải quyết được người tình lại còn muốn kết hôn với con gái nhà họ Nam, đây không phải đứng núi này trông núi nọ chứ là gì nữa?



Lúc đó, Dã Tử cầm chìa khóa xe trong tay, nhưng cô ấy chưa bao giờ nghĩ đó là xe của anh, còn hỏi anh đó là chìa khóa xe của ai.




Quý Bách và Chu Mai đi tìm con, phía sau là một đám người theo đuôi. Mọi người vừa ra khỏi lối đi an toàn, liền thấy Quý Mạch Thần và một cô gái còn đang khóc nức nở.Phải nói là cặn bã đến tột cùng, may là đại tiểu thư nhà họ Nam không chọn cậu ta, không đúng, phải nói là đại tiểu thư nhà họ Nam chọn thiếu gia nhà họ Lục mới là chuyện đương nhiên, ít nhất thiếu gia nhà họ Lục đối với cô là toàn tâm toàn ý.



Sau đó đồng nghiệp của anh nói đó là chìa khóa xe của Lục Dã, hôm nay Dã Tử tăng ca chính là vì lái xe cho Lục Dã, đưa anh ta đi hẹn hò với minh tinh.



Lục Dã bất đắc dĩ thở dài, đành phải làm theo ý cô, đưa áo cho cô.




Như vậy thì mấy tiếng trước lúc cô tìm anh ta xin chữ ký, mấy lời anh ta nói ấy cũng không có gì là kỳ lạ.Hiện tại anh không đủ tư cách để đòi hỏi cô quá nhiều, chỉ cần cô bằng lòng về nhà cùng anh là được.Quý thiếu gia tuyệt đối không phải là một người chồng có thể giao phó cả đời.



Cái mặt già này của Nam Khải Thăng hiếm khi không nén nổi tức giận, tức đến không thể kiềm chế nổi nữa mà trừng mắt với Nam Thù, hổn hển nói: “Câm miệng con lại!”



Lục Dung Tinh chí khí hùng hồn: “Con trai gả ra ngoài cũng như bát nước hắt đi vậy, cậu giữ phòng mấy đứa lại làm gì?”
Vì vậy cô không thể bình tĩnh đối mặt với anh mà chỉ có thể lựa chọn rời xa.Quý Bách đối với đứa con trai này chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trước kia ông còn cảm thấy là nhà họ Nam liên thủ với nhà họ Lục đùa bỡn bọn họ, nhà họ Quý vốn là chiếm thế thượng phong, kết quả bây giờ ngược lại, Quý Mạch Thần có tình nhân, có lý cũng thành không rồi.



Cô vừa tức giận, vừa tủi thân.



Người khác không dám nhưng Từ Lâm Ngôn thì dám.Nam Vận mơ màng không hiểu.Đương nhiên Nam Khải Thăng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt giậu đổ bìm leo này, nắm thời cơ nói với Quý Bách: “Quý tổng, lúc ông đến nhà tôi cầu hôn không phải đã nói là con trai lòng đã quyết rồi sao? May mà cậu Lục một lòng yêu thương A Vận nhà tôi nên mới đả động được nó, nếu không… Chẳng phải con bé sẽ bị con trai nhà ông phụ bạc sao?”



Những lời này của ông ta nói vô cùng hợp lý, đem Nam Vận và Lục Dã đang lén lút yêu đương thành cậu Lục một lòng say mê, còn chuyện thất đức của mình thì nói như suýt bị lừa gạt, rõ ràng là vô lý, lại có thể cứ thế bị ông ta hùng hồn nói thành có lý.



Lục Dã không làm sao được, chỉ đành theo sát phía sau cô.
Người sáng suốt vừa nhìn đã biết mối quan hệ giữa hai người là như thế nào – cô gái bị tổn thương vì tình yêu tìm đến gã đàn ông cặn bã để tính sổ.Những lời này của ông ta nói vô cùng hợp lý, đem Nam Vận và Lục Dã đang lén lút yêu đương thành cậu Lục một lòng say mê, còn chuyện thất đức của mình thì nói như suýt bị lừa gạt, rõ ràng là vô lý, lại có thể cứ thế bị ông ta hùng hồn nói thành có lý.



Lục Dung Tinh bất đắc dĩ thở dài, đành phải buông hai cánh tay đang khoanh lại xuống, thu lại vẻ mặt quần chúng hóng hớt, bày ra dáng vẻ của nhân vật chính, nghiêm mặt nói: “Để tôi đây giới thiệu một chút, đây chính là con trai của tôi, Lục Dã.”



Lục Dã cầm áo và túi của cô gái nhỏ khoác lên tay mình, lại ôm lấy đầu vai cô: “Đi thôi.”Lục Dã khó chịu nhất là thấy cô gái nhỏ của anh khóc, cô khóc làm lòng anh đau như bị kim châm, liên tục trấn an nói: “Xin lỗi, em đừng khóc, đều là lỗi của anh.” Anh còn muốn ôm cô nhưng Nam Vận lại không cho anh cơ hội, không nói lời nào đã đẩy tay anh ra, xoay người rời đi.
Cô gái nhỏ vẫn còn đang tức giận, không chấp nhận cho dù anh dùng cách gì lấy lòng.Về tài ăn nói, không ai có thể so sánh được với Nam Khải Thăng.



Nam Vận đứng yên, thấp giọng nói: “Quần áo và túi xách của em vẫn còn ở trên lầu.” Trong túi còn có các loại giấy tờ và điện thoại di động, cô không thể không mang đi.



Nhưng cái công lao này cũng phải nhờ vào kẻ cặn bã là Quý Mạch Thần. Vừa rồi thấy Quý Mạch Thần và cô gái khác dây dưa không rõ, Nam Khải Thăng còn thầm thở phào trong lòng – cũng may cái đuôi của thằng nhóc này cũng không sạch.



Họ quen nhau hơn mười năm, cô gái nhỏ chưa bao giờ đối xử với anh thờ ơ như vậy.



Lục Dã không chịu nổi khi bị cô đối xử như người xa lạ như vậy, cái này so với việc cô cứ thẳng tay đánh anh mắng anh còn khó chịu hơn, hít một hơi thật sâu, anh nói từng chữ từng câu: “Mặc kệ anh tên là gì, hay anh có thân phận gì, anh vẫn là Dã Tử của em.”



Nhưng Lục Dã thì không.
Khí thế nhà họ Lục trong nháy mắt dâng lên, lập tức đè bẹp nhà họ Quý.Lục Dung Tinh không hề giấu giếm: “Cậu còn nuôi một con mèo quýt lớn, cũng dọn vào luôn phòng của con rồi.” Ông lại nói thêm: “Mấy thứ đồ của hai đứa bây giờ cũng chuyển hết xuống tầng hầm rồi, cậu cũng không biết là của đứa nào với đứa nào nữa, đến lúc đó hai đứa tự đi mà chia.”Quý Bách càng bực, lớn tiếng quát: “Quý Mạch Thần!”



Cô không muốn mặc áo của anh, cũng không cho anh ôm.



Quý Mạch Thần cứng đờ người, giật mình xoay người lại, lúc này mới phát hiện phía sau biết bao người đứng đó, trong nháy mắt vẻ mặt lộ rõ sự căng thẳng và hoảng loạn.




Người cô yêu chính là Lâm Du Dã kia.Lời vừa nói ra, khách khứa người thì giật mình, người thì ngạc nhiên, người lại khó tin, còn có một người tỏ ra nghi ngờ về thân thế của anh.
Nhưng rất nhanh cậu ta đã nhận ra, Nam Vận không có trong nhóm người đó thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong tình huống này vẫn không biết xử lý ra sao.



Khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, Nam Vận sững sờ, cô không ngờ người đem đồ của mình xuống hóa ra lại là Lục thần, liền nhớ đến lúc nãy ở phòng chứa đồ, Lục Vũ Linh gọi Lục Dã một tiếng: “Anh.”




Tất cả những điều này khiến cô ấy cảm thấy mình như một tên hề.Quý Bách giận dữ trừng mắt nhìn con trai, gầm thét chất vấn: “Cô gái này là ai?”



Chương 33: “Rốt cuộc là minh tinh nào?”



Quý Mạch Thần thở dài, ăn ngay nói thật: “Bạn gái cũ.”



Chu Mai bị anh chọc tức, giận đến run người: “Cậu, cậu…”



Lục Dung Tinh: “Cậu đang nuôi một con Samoyed, lấy phòng của nó dọn thành ổ cho chó rồi.”Cái mặt già này của Nam Khải Thăng hiếm khi không nén nổi tức giận, tức đến không thể kiềm chế nổi nữa mà trừng mắt với Nam Thù, hổn hển nói: “Câm miệng con lại!”Hai mắt Văn Mộng Âm đẫm lệ mơ hồ nhìn cậu ta, vừa khóc vừa cười như người mất trí: “Bạn gái cũ? Hahaha, bạn gái cũ? Em đã đồng ý chia tay với anh rồi hả Quý Mạch Thần? Em là bị anh đá, giây trước anh vừa nói chia tay với em, giây sau anh đã chạy đến nhà họ Nam cầu hôn, anh có còn lương tâm không? Anh chính là cầm thú!” Nói xong lời cuối cùng, cô ta gần như phát điên.



Lục Dã nài nỉ gọi cô: A Vận.”



Hiện tại anh không đủ tư cách để đòi hỏi cô quá nhiều, chỉ cần cô bằng lòng về nhà cùng anh là được.
Quý Mạch Thần thở dài, ăn ngay nói thật: “Bạn gái cũ.”Quý Mạch Thần không tự biện minh cho bản thân, chỉ thờ ơ nhìn cô, ánh mắt không chút cảm xúc, thái độ kiên quyết nói: “Là anh có lỗi với em, em muốn thế nào anh đều chấp nhận, nhưng chúng ta không thể tiếp tục ở bên nhau nữa.”



Lục Vũ Linh hiểu ngay, thọc cánh tay của Từ Lâm Ngôn một cái, thấp giọng nói: “Đi, đi xem.”



Lục Dã đưa mắt ra hiệu cho Lục Vũ Linh.Văn Mộng Âm khóc không thành tiếng.



Khi đó cô còn đang trong tình trạng bàng hoàng và kinh ngạc nên không để ý đến điều này, bây giờ nghĩ lại cô mới nhận ra, Lục Vũ Linh và Lục Dã vậy mà lại là anh em.



Quý Bách càng bực, lớn tiếng quát: “Quý Mạch Thần!”



Nam Vận muốn rút cổ tay mình ra nhưng không được, bởi vì anh nắm quá chặt, cô đành mở miệng nói: “Xin anh buông tôi ra.”Nhiều người có mặt đều cảm thấy cô gái này thật đáng thương, thiếu gia nhà họ Quý thì quá lưu manh, nhưng vì thế lực của nhà họ Quý nên không ai dám thẳng thừng lên án.



Hiệu suất của Lục Vũ Linh rất cao, hành động rất nhanh, không đến năm phút đã đem đồ xuống.



Sau khi Nam Vận mặc áo vào, cô nhích sang vài bước để giữ khoảng cách với anh.“Sao cậu không cho anh ấy về nhà?” Lục Vũ Linh nói.Người khác không dám nhưng Từ Lâm Ngôn thì dám.



Lục Vũ Linh cũng nổi đóa, mắng ngược lại: “Trộm con mịa mày ấy! Người ta là quang minh chính đại yêu đương! Mày có thời gian rảnh đứng đây quản chuyện người ta như vậy thì không bằng nghĩ xem cậu Quý nhà chúng mày đã đi đâu rồi đi!!”




Lục Dung Tinh không hề giấu giếm: “Cậu còn nuôi một con mèo quýt lớn, cũng dọn vào luôn phòng của con rồi.” Ông lại nói thêm: “Mấy thứ đồ của hai đứa bây giờ cũng chuyển hết xuống tầng hầm rồi, cậu cũng không biết là của đứa nào với đứa nào nữa, đến lúc đó hai đứa tự đi mà chia.”Lục Dã nài nỉ gọi cô: A Vận.”Toàn bộ Tây Phụ không có mấy người dám đắc tội người nhà họ Từ, hắn cũng không sợ, tham khảo mẫu câu lúc nãy Hà Lôi Xuyên vừa mắng Lục Dã yêu đương vụng trộm: “Tôi con mẹ nó đúng là được mở mang thêm kiến thức rồi, ban ngày ban mặt trước mặt mọi người mà cậu cmn quá cặn bã.”



Trong phút chốc bầu không khí bỗng lặng thinh như tờ, im lặng đến nỗi ngay cả cây kim rơi xuống thảm trải sàn cũng có thể nghe thấy.




Chương 33: “Rốt cuộc là minh tinh nào?”Rặt một đám lừa đảo!Mặc dù anh ta đúng là một tay chơi nhưng anh ta vẫn có điểm dừng, trước khi tìm phụ nữ, anh ta luôn nói rõ chỉ lên giường không yêu đương – muốn tiền anh ta có thể cho, muốn tình cảm thì không có – đồng ý thì hai ta có thể tiếp tục, không đồng ý thì có thể kết thúc, nếu không thì cuối cùng đừng có trách anh ta vô tình.



Quý Bách giận đến tái mặt, cũng không quan tâm đến cái gì mà lễ nghi lịch sự nữa, trợn mắt nhìn Nam Khải Thăng, không nể mặt mũi nói thẳng: “Hay cho Nam Khải Thăng! Ông đã định giao con gái của mình cho nhà họ Lục, vậy thì cần gì phải đụng đến nhà họ Quý chúng tôi? Ông tưởng nhà họ Quý tôi dễ bắt nạt lắm hay sao? Cứ chờ đấy mà xem!”



Sao anh ấy có thể là Lục Dã? Anh ấy không phải là Dã Tử sao?Từ trước tới giờ quan điểm của anh ta là hợp được thì tan được, khinh thường nhất là những tên cặn bã tra nam lừa dối tình cảm của các cô gái.



Anh có thể chấp nhận việc cô giận dữ, cũng có thể chấp nhận việc cô đánh anh hay mắng anh, nhưng anh không thể chịu được việc cô phớt lờ anh.



Lời vừa nói ra, khách khứa người thì giật mình, người thì ngạc nhiên, người lại khó tin, còn có một người tỏ ra nghi ngờ về thân thế của anh.



“Anh cho người mang xuống cho em.” Lục Dã không dám rời xa cô, anh sợ mình vừa rời đi, cô gái nhỏ sẽ đi mất.
Cô đã từng thấy chiếc xe này trong buổi họp mặt lớp kia.Lời này của Từ Lâm Ngôn như cái tát tát thẳng lên mặt Quý Mạch Thần, Quý Bách cũng không giữ được vẻ mặt như trước nữa, nhưng lại không thể tính toán với nhà họ Từ, vì vậy liền trút giận lên đầu con trai mình: “Chính con gây ra cục diện này thì cũng tự mình thu dọn, thu dọn không được thì cũng đừng có nghĩ đến việc về nhà!” Nói xong, ông xoay người rời đi, không muốn tiếp tục ở đây thêm một giây phút nào nữa, gánh không nổi thằng con này!




Họ quen nhau hơn mười năm, cô gái nhỏ chưa bao giờ đối xử với anh thờ ơ như vậy.Quý Bách vừa đi, khách nhà họ Quý mời đến cũng dần tản ra. Mấy người Lục Vũ Linh cũng quay trở lại hội trường.



Lục Dã lập tức đuổi theo cô, anh còn muốn chạy đến bắt lấy cổ tay cô, nhưng cô gái nhỏ đã rút được kinh nghiệm, khoanh hai tay trước ngực.



“Anh không phải.” Cô nhìn anh với đôi mắt đẫm lệ, thút thít như một đứa trẻ bị bắt nạt: “Anh không phải là Dã Tử.”Lục Vũ Linh không tìm được ông anh mình trong đại sảnh, cũng không thấy Nam Vận, chỉ thấy cậu mình.



Chu Mai trừng mắt lườm anh một cái, xoay người bỏ đi.



Lục Vũ Linh hiểu ngay, thọc cánh tay của Từ Lâm Ngôn một cái, thấp giọng nói: “Đi, đi xem.”



Lục Dung Tinh đang ngồi ở bàn bên cạnh nhàn nhã uống trà, Lục Vũ Linh bước nhanh về phía ông, hỏi: “Anh con đâu cậu?”



Lục Dã làm sao có thể mặc kệ để cho người khác bắt nạt cô gái nhỏ của anh, lúc này sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Quý phu nhân thật đúng là biết thay đổi trắng đen trắng trợn, A Vận của tôi chưa bao giờ quyến rũ Quý thiếu gia, nhưng Quý thiếu gia lại ba lần bốn lượt đi quấy rối vị hôn thê của tôi. Thay vì chửi bới nói xấu người khác, bà vẫn nên dạy dỗ lại lại con trai ngoan của mình đi.”



Lục Dung Tinh không chút hoang mang: “Đuổi theo cô gái kia rồi.”



Khách mời bên phía nhà họ Quý lại vô cùng kinh ngạc, đồng thời cũng rất tức giận, nhất là đám phú nhị đại do Hà Lôi Xuyên cầm đầu.



Lục Dã nhẹ giọng nói: “Tôi chỉ nhắc nhở một chút! Tôi vừa thấy cậu ta đi ra từ lối đi an toàn bên cạnh sân khấu.”



Lục Vũ Linh kéo ghế bên cạnh ra ngồi xuống, rót cho mình chén trà, khiển trách nói: “Cậu nhàn quá nhỉ.”



Văn Mộng Âm khóc không thành tiếng.



Cô gái vừa khóc vừa tay đấm chân đá Quý Mạch Thần, khóc đến khàn cả cổ: “Tại sao anh lại có thể đối xử với em như vậy? Em đã làm gì có lỗi với anh?”



Như vậy thì mấy tiếng trước lúc cô tìm anh ta xin chữ ký, mấy lời anh ta nói ấy cũng không có gì là kỳ lạ.



Lục Dã bất đắc dĩ thở dài, đành phải làm theo ý cô, đưa áo cho cô.“Cậu sốt ruột thì có tác dụng cái rắm gì.” Lục Dung Tinh nhấp ngụm trà cho nhuận họng, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì: “Được rồi, hai ngày nay thu dọn nhà của con một chút, cậu đoán anh con cũng sẽ qua đó ở vài ngày.”



Thiếu gia nhà họ Lục và con gái nhà họ Nam vụng trộm yêu đương mặc, mặc dù có chút không minh bạch, nhưng vẫn còn nhẹ so với chuyện quan hệ nam nữ lộn xộn của thiếu gia nhà họ Quý, huống chi còn chưa giải quyết được người tình lại còn muốn kết hôn với con gái nhà họ Nam, đây không phải đứng núi này trông núi nọ chứ là gì nữa?Vợ của Lục Vũ Linh hiện tại đang du học ở nước Anh, vẫn chưa tốt nghiệp, cho nên bình thường anh ta vẫn luôn ở trong tình trạng không khác gì cẩu độc thân.



Cô vẫn không thể nào tiếp thu nổi tin tức đột ngột này, cũng không thể chấp nhận rằng anh lại có thể lừa dối cô nhiều năm như vậy, chậm rãi cúi đầu, cô tháo chiếc nhẫn anh vừa đeo vào ngón áp út, trả lại cho anh.



Lúc đó, Dã Tử cầm chìa khóa xe trong tay, nhưng cô ấy chưa bao giờ nghĩ đó là xe của anh, còn hỏi anh đó là chìa khóa xe của ai.




Hai mắt Văn Mộng Âm đẫm lệ mơ hồ nhìn cậu ta, vừa khóc vừa cười như người mất trí: “Bạn gái cũ? Hahaha, bạn gái cũ? Em đã đồng ý chia tay với anh rồi hả Quý Mạch Thần? Em là bị anh đá, giây trước anh vừa nói chia tay với em, giây sau anh đã chạy đến nhà họ Nam cầu hôn, anh có còn lương tâm không? Anh chính là cầm thú!” Nói xong lời cuối cùng, cô ta gần như phát điên.
Giống như là đang nói chuyện với một người xa lạ.Quý Bách đối với đứa con trai này chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trước kia ông còn cảm thấy là nhà họ Nam liên thủ với nhà họ Lục đùa bỡn bọn họ, nhà họ Quý vốn là chiếm thế thượng phong, kết quả bây giờ ngược lại, Quý Mạch Thần có tình nhân, có lý cũng thành không rồi.
“Sao cậu không cho anh ấy về nhà?” Lục Vũ Linh nói.



Nam Khải Thăng cũng đã nhận ra dấu hiệu mờ ám, suy nghĩ một chút rồi cũng đi theo.



Văn Mộng Âm khóc không thành tiếng.Nam Vận muốn rút cổ tay mình ra nhưng không được, bởi vì anh nắm quá chặt, cô đành mở miệng nói: “Xin anh buông tôi ra.”Lục Dung Tinh: “Cậu đang nuôi một con Samoyed, lấy phòng của nó dọn thành ổ cho chó rồi.”



Trong phút chốc bầu không khí bỗng lặng thinh như tờ, im lặng đến nỗi ngay cả cây kim rơi xuống thảm trải sàn cũng có thể nghe thấy.



Dã Tử của cô xuất thân không phải là danh gia vọng tộc, cũng không phải là cậu ấm nhà giàu, anh chỉ là một người bình thường.Lục Vũ Linh trầm mặc một lúc: “Phòng của con cậu còn giữ chứ?”



Lục Vũ Linh khó tin: “Cậu làm vậy mà thấy được à?”



Nam Vận mơ màng không hiểu.




Quý Mạch Thần cứng đờ người, giật mình xoay người lại, lúc này mới phát hiện phía sau biết bao người đứng đó, trong nháy mắt vẻ mặt lộ rõ sự căng thẳng và hoảng loạn.Lục Vũ Linh hiểu ngay, thọc cánh tay của Từ Lâm Ngôn một cái, thấp giọng nói: “Đi, đi xem.”Lục Dung Tinh không hề giấu giếm: “Cậu còn nuôi một con mèo quýt lớn, cũng dọn vào luôn phòng của con rồi.” Ông lại nói thêm: “Mấy thứ đồ của hai đứa bây giờ cũng chuyển hết xuống tầng hầm rồi, cậu cũng không biết là của đứa nào với đứa nào nữa, đến lúc đó hai đứa tự đi mà chia.”



Lục Dung Tinh chí khí hùng hồn: “Con trai gả ra ngoài cũng như bát nước hắt đi vậy, cậu giữ phòng mấy đứa lại làm gì?”



Phải nói là cặn bã đến tột cùng, may là đại tiểu thư nhà họ Nam không chọn cậu ta, không đúng, phải nói là đại tiểu thư nhà họ Nam chọn thiếu gia nhà họ Lục mới là chuyện đương nhiên, ít nhất thiếu gia nhà họ Lục đối với cô là toàn tâm toàn ý.Lục Vũ Linh khó tin: “Cậu làm vậy mà thấy được à?”



Vợ của Lục Vũ Linh hiện tại đang du học ở nước Anh, vẫn chưa tốt nghiệp, cho nên bình thường anh ta vẫn luôn ở trong tình trạng không khác gì cẩu độc thân.Lục Dung Tinh chí khí hùng hồn: “Con trai gả ra ngoài cũng như bát nước hắt đi vậy, cậu giữ phòng mấy đứa lại làm gì?”



Họ quen nhau hơn mười năm, cô gái nhỏ chưa bao giờ đối xử với anh thờ ơ như vậy.



Nam Vận không nói gì,chỉ cảm thấy người đang đứng trước mặt cô vô cùng xa lạ, rõ ràng anh là Dã Tử của cô nhưng chính anh lại nói mình là Lục Dã.Lục Vũ Linh: “…” Cmn, thật tuyệt tình.



Lục Dã cầm áo và túi của cô gái nhỏ khoác lên tay mình, lại ôm lấy đầu vai cô: “Đi thôi.”



Hà Lôi Xuyên không cam lòng tỏ yếu thế, con mắt như chuông đồng trừng Lục Vũ Linh, chỉ tay vào Lục Dã chí khí hùng hồn mắng: “Mạch Thần đi đâu với chuyện hai người này yêu đương vụng trộm thì liên quan cái mẹ gì? Thằng ranh này là ai?”Trong phút chốc bầu không khí bỗng lặng thinh như tờ, im lặng đến nỗi ngay cả cây kim rơi xuống thảm trải sàn cũng có thể nghe thấy.
“Cậu sốt ruột thì có tác dụng cái rắm gì.” Lục Dung Tinh nhấp ngụm trà cho nhuận họng, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì: “Được rồi, hai ngày nay thu dọn nhà của con một chút, cậu đoán anh con cũng sẽ qua đó ở vài ngày.”Lục Dung Tinh bỗng nhiên giảm âm lượng, trầm giọng nói, bí hiểm thâm sâu nhìn anh ta: “Chỉ cần anh con bị đuổi ra khỏi nhà, cơ hội tốt để kiếm quỹ đen của con sẽ đến ngay thô.”



Vì vậy cô không thể bình tĩnh đối mặt với anh mà chỉ có thể lựa chọn rời xa.



“Quỹ đen.” Hai chữ này giống như một luồng điện cực mạnh, trong nháy mắt tinh thần của Lục Vũ Linh đạt tới hai trăm phần trăm, hai mắt sáng lên nhìn cậu mình, ngoài miệng lại chính nghĩa nói: “Con chưa bao giờ làm mấy chuyện như giấu quỹ đen đâu.”



Chu Mai, mẹ của Quý Mạch Thần lại càng tức giận không nguôi, nhướng mày trừng mắt nhìn Nam Vận: “Cô đã lén lút giao du với người khác rồi mà lại còn đi quyến rũ con tôi, nếu để tôi phát hiện lần nữa thì đừng hòng tôi tha cho cô!”



Anh cứ tưởng Nam Vận sẽ cự tuyệt, thậm chí trong đầu cũng dự định cưỡng chế mang cô về nhà, nhưng ai biết cô gái nhỏ lại không phản đối, chỉ lẳng lặng đứng một bên.




Tính khí Hà Lôi Xuyên nóng nảy, trực tiếp mở văng cửa: “Tôi con mẹ nó đúng là được mở mang thêm kiến thức rồi, ban ngày ban mặt trước mặt mọi người mà còn dám yêu đương vụng trộm sao?”Lục Dung Tinh: “Con yên tâm, cậu tuyệt đối không nói cho vợ của con đâu.”



Cô đã từng thấy chiếc xe này trong buổi họp mặt lớp kia.



Sau đó anh gọi điện thoại cho Lục Vũ Linh, bảo anh ta đem đồ xuống.



Lục Vũ Linh nhìn chằm chằm cậu mình một hồi rồi hỏi: “Cậu chắc chắn là anh con sẽ bị đuổi ra khỏi nhà đúng không?”



Về tài ăn nói, không ai có thể so sánh được với Nam Khải Thăng.



Lục Vũ Linh không tìm được ông anh mình trong đại sảnh, cũng không thấy Nam Vận, chỉ thấy cậu mình.




Mặc dù anh ta đúng là một tay chơi nhưng anh ta vẫn có điểm dừng, trước khi tìm phụ nữ, anh ta luôn nói rõ chỉ lên giường không yêu đương – muốn tiền anh ta có thể cho, muốn tình cảm thì không có – đồng ý thì hai ta có thể tiếp tục, không đồng ý thì có thể kết thúc, nếu không thì cuối cùng đừng có trách anh ta vô tình.
Hà Lôi Xuyên không cam lòng tỏ yếu thế, con mắt như chuông đồng trừng Lục Vũ Linh, chỉ tay vào Lục Dã chí khí hùng hồn mắng: “Mạch Thần đi đâu với chuyện hai người này yêu đương vụng trộm thì liên quan cái mẹ gì? Thằng ranh này là ai?”
Lục Dung Tinh: “Cậu chắc chắn chín mươi chín phần trăm.”



Lục Dung Tinh chí khí hùng hồn: “Con trai gả ra ngoài cũng như bát nước hắt đi vậy, cậu giữ phòng mấy đứa lại làm gì?”



Anh ấy vừa mới nói gì? Nói anh là Lục Dã?




Lúc rời đi cô lại quên cầm áo khoác, trên người chỉ mặc một chiếc váy mỏng, giờ thì rét run cầm cập.Lục Vũ Linh yên tâm: “Được, con nhất định sẽ cung cấp một cảng tránh gió cho ông anh thân yêu của con.”



Lục Dung Tinh: “Cậu đang nuôi một con Samoyed, lấy phòng của nó dọn thành ổ cho chó rồi.”



Lục Dã cũng không cho bà ta có cơ hội mở miệng: “Hay là trước tiên bà nên đi tìm con trai con trai bảo bối của bà! Xem thử xem bây giờ cậu ta đang làm gì.”







Nam Thù xoa nhẹ hai tay, chờ đợi giây phút này đã lâu, cô ta lớn tiếng nói: “Anh ta là con trai của quản gia nhà chúng tôi.”



Người đứng chắn ở ngoài cửa phòng cuối cùng cũng có thể thấy rõ tình hình trong phòng chứa đồ.



Con trai của quản gia nhà họ Nam biến thành thiếu gia họ Lục, con gái nhà họ Nam trở thành vị hôn thê của thiếu gia họ Lục, vậy thì nhà họ Quý bọn họ là cái gì? Nếu như vậy thì hôm nay bọn họ tới đây chỉ là trò đùa à?Người nhà họ Quý vừa đi, Nam Vận cũng đi theo nhưng là đi theo hướng ngược lại.



Lục Vũ Linh cực kỳ biết nhìn sắc mặt người khác, tuyệt đối không ở lại làm bóng đèn, hơn nữa anh cũng hiểu rằng lúc các đôi tình nhân cãi nhau thì người ngoài không nên nhúng tay vào, đưa đồ xong thì đi luôn, đỡ cho nằm không cũng trúng đạn.



Nhưng ngàn vạn lần không ngờ người đàn ông đang ở cùng cô lại là Lâm Du Dã, cái này so với việc bị người đàn ông xa lạ kéo vào phòng chứa đồ còn tệ hơn.



Sau đó đồng nghiệp của anh nói đó là chìa khóa xe của Lục Dã, hôm nay Dã Tử tăng ca chính là vì lái xe cho Lục Dã, đưa anh ta đi hẹn hò với minh tinh.Cô vẫn không biết phải đối mặt với Lục Dã như thế nào.




Lục Dã lập tức đuổi theo cô, anh còn muốn chạy đến bắt lấy cổ tay cô, nhưng cô gái nhỏ đã rút được kinh nghiệm, khoanh hai tay trước ngực.
Lục Dã nhìn cô một hồi, cuối cùng thỏa hiệp.
Người cô yêu chính là Lâm Du Dã kia.



Quý Bách theo sát vợ mình.



Khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, Nam Vận sững sờ, cô không ngờ người đem đồ của mình xuống hóa ra lại là Lục thần, liền nhớ đến lúc nãy ở phòng chứa đồ, Lục Vũ Linh gọi Lục Dã một tiếng: “Anh.”




Họ quen nhau hơn mười năm, cô gái nhỏ chưa bao giờ đối xử với anh thờ ơ như vậy.Lục Dã lập tức đuổi theo cô, anh còn muốn chạy đến bắt lấy cổ tay cô, nhưng cô gái nhỏ đã rút được kinh nghiệm, khoanh hai tay trước ngực.Sau khi vào thang máy, Nam Vận nhấn nút xuống tầng một. Lục Dã lại ấn thêm một lần nữa, hủy bỏ tầng một, nhấn bãi đỗ xe hầm B2, cương quyết nói: “Anh đưa em về.”Dã Tử của cô xuất thân không phải là danh gia vọng tộc, cũng không phải là cậu ấm nhà giàu, anh chỉ là một người bình thường.



“Anh chính là Lục Dã.”




“Anh chính là Lục Dã.”Lục Dã làm sao có thể mặc kệ để cho người khác bắt nạt cô gái nhỏ của anh, lúc này sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Quý phu nhân thật đúng là biết thay đổi trắng đen trắng trợn, A Vận của tôi chưa bao giờ quyến rũ Quý thiếu gia, nhưng Quý thiếu gia lại ba lần bốn lượt đi quấy rối vị hôn thê của tôi. Thay vì chửi bới nói xấu người khác, bà vẫn nên dạy dỗ lại lại con trai ngoan của mình đi.”Nhưng Lục Dã thì không.



Lúc nói chuyện cô vẫn không ngẩng đầu, trong giọng nói cũng mang theo sự xa cách và khách sáo không che giấu.



Anh cao cao tại thượng, được người người tôn kính, có bối cảnh gia tộc làm hậu thuẫn, còn có thể vung tiền như rác. Chỉ cần anh muốn cái gì là có cái nấy, anh không hề “bình thường” chút nào.



Cô không thể chấp nhận khoảng cách này, huống chi anh đã nói dối cô nhiều năm như vậy.



Nhất thời ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Lục Dã.




Lục Vũ Linh nhìn chằm chằm cậu mình một hồi rồi hỏi: “Cậu chắc chắn là anh con sẽ bị đuổi ra khỏi nhà đúng không?”Ngày nào cô cũng lo cho tương lai của hai người, lo rằng ba cô sẽ không đồng ý cho cô kết hôn với anh vì anh không có tiền, nhưng bây giờ cô mới hiểu, những thứ cô lo lắng này cũng chỉ là tự mình đa tình, anh căn bản không cần quan tâm những điều này, mỗi ngày anh đều diễn trò, xem trò hề của cô.



Vợ của Lục Vũ Linh hiện tại đang du học ở nước Anh, vẫn chưa tốt nghiệp, cho nên bình thường anh ta vẫn luôn ở trong tình trạng không khác gì cẩu độc thân.



Còn cả buổi đấu giá kia, chính anh vẫn luôn giở trò trêu đùa cô.




Nam Thù xoa nhẹ hai tay, chờ đợi giây phút này đã lâu, cô ta lớn tiếng nói: “Anh ta là con trai của quản gia nhà chúng tôi.”Tất cả những điều này khiến cô ấy cảm thấy mình như một tên hề.



Lục Dung Tinh đang ngồi ở bàn bên cạnh nhàn nhã uống trà, Lục Vũ Linh bước nhanh về phía ông, hỏi: “Anh con đâu cậu?”




Trong nhận thức của cô Lục Dã và Dã Tử là hai người khác nhau.Cô vừa tức giận, vừa tủi thân.




Quý Mạch Thần đứng tại chỗ không nhúc nhích, để cô gái tùy ý đánh chửi.Vì vậy cô không thể bình tĩnh đối mặt với anh mà chỉ có thể lựa chọn rời xa.



Lục Dung Tinh: “Cậu chắc chắn chín mươi chín phần trăm.”




Lục Vũ Linh: “…” Cmn, thật tuyệt tình.Lục Dã không thể nào để cô đi dễ dàng như vậy, lập tức đuổi theo, nắm chặt lấy cổ tay cô, vội vàng gọi: “A Vận.”




Lục Vũ Linh khó tin: “Cậu làm vậy mà thấy được à?”Nam Vận muốn rút cổ tay mình ra nhưng không được, bởi vì anh nắm quá chặt, cô đành mở miệng nói: “Xin anh buông tôi ra.”



Quý thiếu gia tuyệt đối không phải là một người chồng có thể giao phó cả đời.



Nam Thù còn kinh ngạc hơn, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đứng bên cạnh Nam Vận với vẻ mặt khó tin.




Lục Dung Tinh: “Cậu chắc chắn chín mươi chín phần trăm.”Lúc nói chuyện cô vẫn không ngẩng đầu, trong giọng nói cũng mang theo sự xa cách và khách sáo không che giấu.




Cô không thể chấp nhận khoảng cách này, huống chi anh đã nói dối cô nhiều năm như vậy.Nam Thù xoa nhẹ hai tay, chờ đợi giây phút này đã lâu, cô ta lớn tiếng nói: “Anh ta là con trai của quản gia nhà chúng tôi.”Giống như là đang nói chuyện với một người xa lạ.



Nam Vận lại không cho anh có cơ hội làm vậy, dùng sức rút tay mình về, mở cửa phòng ra.



Lục Dã không chịu nổi khi bị cô đối xử như người xa lạ như vậy, cái này so với việc cô cứ thẳng tay đánh anh mắng anh còn khó chịu hơn, hít một hơi thật sâu, anh nói từng chữ từng câu: “Mặc kệ anh tên là gì, hay anh có thân phận gì, anh vẫn là Dã Tử của em.”



Lục Dã: “….”



Vành mắt Nam Vận đỏ lên, cảm giác của cô chính là tủi thân, cô không chấp nhận được sự thật đã bị anh lừa dối suốt vài chục năm qua, cũng không chấp nhận được việc bị anh trêu đùa.



“A Vận…” Giọng nói của Lục Dã đã lộ ra vẻ hoang mang không thể che giấu, không ngờ cô sẽ tháo chiếc nhẫn ra, anh bắt lấy cổ tay cô lần nữa, cố gắng đẩy chiếc nhẫn trở lại trên ngón áp út của cô.




Quý Bách theo sát vợ mình.“Anh không phải.” Cô nhìn anh với đôi mắt đẫm lệ, thút thít như một đứa trẻ bị bắt nạt: “Anh không phải là Dã Tử.”



Quý Bách vừa đi, khách nhà họ Quý mời đến cũng dần tản ra. Mấy người Lục Vũ Linh cũng quay trở lại hội trường.




Từ Lâm Ngôn, Triệu Béo và Hứa Sướng cũng hết sức phối hợp, đồng thanh cùng gọi: “Anh Lục.”Lục Dã khó chịu nhất là thấy cô gái nhỏ của anh khóc, cô khóc làm lòng anh đau như bị kim châm, liên tục trấn an nói: “Xin lỗi, em đừng khóc, đều là lỗi của anh.” Anh còn muốn ôm cô nhưng Nam Vận lại không cho anh cơ hội, không nói lời nào đã đẩy tay anh ra, xoay người rời đi.



Tính khí Hà Lôi Xuyên nóng nảy, trực tiếp mở văng cửa: “Tôi con mẹ nó đúng là được mở mang thêm kiến thức rồi, ban ngày ban mặt trước mặt mọi người mà còn dám yêu đương vụng trộm sao?”



Lục Dã lập tức đuổi theo cô, anh còn muốn chạy đến bắt lấy cổ tay cô, nhưng cô gái nhỏ đã rút được kinh nghiệm, khoanh hai tay trước ngực.



Lục Dã không làm sao được, chỉ đành theo sát phía sau cô.



Nam Vận không nói gì,chỉ cảm thấy người đang đứng trước mặt cô vô cùng xa lạ, rõ ràng anh là Dã Tử của cô nhưng chính anh lại nói mình là Lục Dã.



Vợ của Lục Vũ Linh hiện tại đang du học ở nước Anh, vẫn chưa tốt nghiệp, cho nên bình thường anh ta vẫn luôn ở trong tình trạng không khác gì cẩu độc thân.



Sau khi vào thang máy, Nam Vận nhấn nút xuống tầng một. Lục Dã lại ấn thêm một lần nữa, hủy bỏ tầng một, nhấn bãi đỗ xe hầm B2, cương quyết nói: “Anh đưa em về.”



Cô không thể chấp nhận khoảng cách này, huống chi anh đã nói dối cô nhiều năm như vậy.



Nhà họ Quý ai cũng trợn mắt há hốc mồm, đám người Hà Lôi Xuyên thì im như thóc.




Nam Vận không nói gì,chỉ cảm thấy người đang đứng trước mặt cô vô cùng xa lạ, rõ ràng anh là Dã Tử của cô nhưng chính anh lại nói mình là Lục Dã.Anh cứ tưởng Nam Vận sẽ cự tuyệt, thậm chí trong đầu cũng dự định cưỡng chế mang cô về nhà, nhưng ai biết cô gái nhỏ lại không phản đối, chỉ lẳng lặng đứng một bên.



Thang máy xuống tầng B2, hai cánh cửa dần mở ra, Nam Vận cũng không để ý tới anh, đi ra khỏi thang máy trước, nhưng ra ngoài rồi cô mới phát hiện mình không biết phải đi hướng nào, hơn nữa bãi đậu xe dưới lòng đất vô cùng lạnh.



Hiện tại đã là tháng mười một, trời đang dần bước vào mùa đông lạnh giá.




Sao anh ấy có thể là Lục Dã? Anh ấy không phải là Dã Tử sao?
Vành mắt Nam Vận đỏ lên, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm ức, nước mắt lưng tròng nhìn Lục Dã, nghẹn ngào hỏi: “Rốt cuộc là minh tinh nào?”
Lúc rời đi cô lại quên cầm áo khoác, trên người chỉ mặc một chiếc váy mỏng, giờ thì rét run cầm cập.



Nhà họ Quý ai cũng trợn mắt há hốc mồm, đám người Hà Lôi Xuyên thì im như thóc.



Lục Dã thấy thế lập tức cởi áo khoác vest, khoác lên vai cô rồi ôm cô vào lòng: “Ở đây lạnh lắm, lên xe trước đi.”



Lời này của anh lại một lần nữa nhắc nhở các tân khách đang có mặt ở đây – Thiếu gia nhà họ Quý tại sao bây giờ vẫn chưa thấy mặt? Hay là đã đi đâu rồi?




Vụ lùm xùm giữa con gái lớn nhà họ Nam và con trai quản gia đã lan truyền trong giới thượng lưu ở Tây Phụ từ lâu, những vị khách ở đây không rõ chân tướng nghe được lời vừa rồi của Nam Thù lập tức đưa mắt về phía nhìn về phía hai người vừa đi ra từ phòng chứa đồ, bắt đầu xì xào bàn tán, hiển nhiên là đang nghị luận về chuyện này.Đương nhiên Nam Khải Thăng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt giậu đổ bìm leo này, nắm thời cơ nói với Quý Bách: “Quý tổng, lúc ông đến nhà tôi cầu hôn không phải đã nói là con trai lòng đã quyết rồi sao? May mà cậu Lục một lòng yêu thương A Vận nhà tôi nên mới đả động được nó, nếu không… Chẳng phải con bé sẽ bị con trai nhà ông phụ bạc sao?”Nam Vận đứng yên, thấp giọng nói: “Quần áo và túi xách của em vẫn còn ở trên lầu.” Trong túi còn có các loại giấy tờ và điện thoại di động, cô không thể không mang đi.



Ngày nào cô cũng lo cho tương lai của hai người, lo rằng ba cô sẽ không đồng ý cho cô kết hôn với anh vì anh không có tiền, nhưng bây giờ cô mới hiểu, những thứ cô lo lắng này cũng chỉ là tự mình đa tình, anh căn bản không cần quan tâm những điều này, mỗi ngày anh đều diễn trò, xem trò hề của cô.



Nam Vận không để ý tới anh, thậm chí còn chẳng ngẩng đầu liếc anh một cái.



Lục Dã không chịu nổi khi bị cô đối xử như người xa lạ như vậy, cái này so với việc cô cứ thẳng tay đánh anh mắng anh còn khó chịu hơn, hít một hơi thật sâu, anh nói từng chữ từng câu: “Mặc kệ anh tên là gì, hay anh có thân phận gì, anh vẫn là Dã Tử của em.”“Anh cho người mang xuống cho em.” Lục Dã không dám rời xa cô, anh sợ mình vừa rời đi, cô gái nhỏ sẽ đi mất.



Sau khi Nam Vận mặc áo vào, cô nhích sang vài bước để giữ khoảng cách với anh.
Anh cứ tưởng Nam Vận sẽ cự tuyệt, thậm chí trong đầu cũng dự định cưỡng chế mang cô về nhà, nhưng ai biết cô gái nhỏ lại không phản đối, chỉ lẳng lặng đứng một bên.Sau đó anh gọi điện thoại cho Lục Vũ Linh, bảo anh ta đem đồ xuống.



Thang máy xuống tầng B2, hai cánh cửa dần mở ra, Nam Vận cũng không để ý tới anh, đi ra khỏi thang máy trước, nhưng ra ngoài rồi cô mới phát hiện mình không biết phải đi hướng nào, hơn nữa bãi đậu xe dưới lòng đất vô cùng lạnh.



Vành mắt Nam Vận đỏ lên, cảm giác của cô chính là tủi thân, cô không chấp nhận được sự thật đã bị anh lừa dối suốt vài chục năm qua, cũng không chấp nhận được việc bị anh trêu đùa.Hiệu suất của Lục Vũ Linh rất cao, hành động rất nhanh, không đến năm phút đã đem đồ xuống.



Quý Bách và Chu Mai đi tìm con, phía sau là một đám người theo đuôi. Mọi người vừa ra khỏi lối đi an toàn, liền thấy Quý Mạch Thần và một cô gái còn đang khóc nức nở.




Lục Dã đi phía trước, Nam Vận không nói một lời đi theo sau anh. Đi không bao xa, anh dừng trước một chiếc xe, Nam Vận ngẩng đầu, thấy đó là một chiếc Bugatti Veyron quen thuộc.Khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, Nam Vận sững sờ, cô không ngờ người đem đồ của mình xuống hóa ra lại là Lục thần, liền nhớ đến lúc nãy ở phòng chứa đồ, Lục Vũ Linh gọi Lục Dã một tiếng: “Anh.”



Phải rồi, hôm nay cô cũng nhìn thấy người đồng nghiệp đó trong sảnh tiệc.




Anh ấy vừa mới nói gì? Nói anh là Lục Dã?Khi đó cô còn đang trong tình trạng bàng hoàng và kinh ngạc nên không để ý đến điều này, bây giờ nghĩ lại cô mới nhận ra, Lục Vũ Linh và Lục Dã vậy mà lại là anh em.



Lục Vũ Linh cực kỳ biết nhìn sắc mặt người khác, tuyệt đối không ở lại làm bóng đèn, hơn nữa anh cũng hiểu rằng lúc các đôi tình nhân cãi nhau thì người ngoài không nên nhúng tay vào, đưa đồ xong thì đi luôn, đỡ cho nằm không cũng trúng đạn.



Như vậy thì mấy tiếng trước lúc cô tìm anh ta xin chữ ký, mấy lời anh ta nói ấy cũng không có gì là kỳ lạ.



Quý Mạch Thần thở dài, ăn ngay nói thật: “Bạn gái cũ.”



Rặt một đám lừa đảo!




Cái thằng nhóc nghèo kiết xác này lại còn có tâm tư muốn ăn thịt thiên nga, thừa dịp này chạy tới phá rối!Lục Vũ Linh cực kỳ biết nhìn sắc mặt người khác, tuyệt đối không ở lại làm bóng đèn, hơn nữa anh cũng hiểu rằng lúc các đôi tình nhân cãi nhau thì người ngoài không nên nhúng tay vào, đưa đồ xong thì đi luôn, đỡ cho nằm không cũng trúng đạn.



Anh ấy vừa mới nói gì? Nói anh là Lục Dã?




Cô gái vừa khóc vừa tay đấm chân đá Quý Mạch Thần, khóc đến khàn cả cổ: “Tại sao anh lại có thể đối xử với em như vậy? Em đã làm gì có lỗi với anh?”
Đang trong lúc ông trợn mắt chuẩn bị thay mặt con gái bịa ra lời nói dối làm sáng tỏ mối quan hệ giữa cô và Lâm Du Dã, thì thằng nhãi trong mắt ông kia bỗng nhiên mở miệng, giọng điệu từ tốn, trầm thấp nói: “Tôi chính là Lục Dã.”Xem ra bọn họ toàn là kẻ lừa đảo, đã thông đồng với nhau từ lâu rồi, cùng nhau nói dối cô.
Lục Dã cầm áo và túi của cô gái nhỏ khoác lên tay mình, lại ôm lấy đầu vai cô: “Đi thôi.”



Dã Tử của cô xuất thân không phải là danh gia vọng tộc, cũng không phải là cậu ấm nhà giàu, anh chỉ là một người bình thường.



Nam Vận vẫn đứng im không nhúc nhích, lấy áo của anh xuống, cố chấp nói: “Đưa áo của em đây, em muốn mặc áo của em.”



Lục Dung Tinh: “Cậu đang nuôi một con Samoyed, lấy phòng của nó dọn thành ổ cho chó rồi.”




Lục Dã khó chịu nhất là thấy cô gái nhỏ của anh khóc, cô khóc làm lòng anh đau như bị kim châm, liên tục trấn an nói: “Xin lỗi, em đừng khóc, đều là lỗi của anh.” Anh còn muốn ôm cô nhưng Nam Vận lại không cho anh cơ hội, không nói lời nào đã đẩy tay anh ra, xoay người rời đi.Cô gái nhỏ vẫn còn đang tức giận, không chấp nhận cho dù anh dùng cách gì lấy lòng.



Cái thằng nhóc nghèo kiết xác này lại còn có tâm tư muốn ăn thịt thiên nga, thừa dịp này chạy tới phá rối!



Lục Dã bất đắc dĩ thở dài, đành phải làm theo ý cô, đưa áo cho cô.



Khách mời bên phía nhà họ Quý lại vô cùng kinh ngạc, đồng thời cũng rất tức giận, nhất là đám phú nhị đại do Hà Lôi Xuyên cầm đầu.




Thang máy xuống tầng B2, hai cánh cửa dần mở ra, Nam Vận cũng không để ý tới anh, đi ra khỏi thang máy trước, nhưng ra ngoài rồi cô mới phát hiện mình không biết phải đi hướng nào, hơn nữa bãi đậu xe dưới lòng đất vô cùng lạnh.Sau khi Nam Vận mặc áo vào, cô nhích sang vài bước để giữ khoảng cách với anh.




Cô đã từng thấy chiếc xe này trong buổi họp mặt lớp kia.Cô không muốn mặc áo của anh, cũng không cho anh ôm.



Nam Vận không nói nổi một lời, kinh ngạc nhìn chằm chằm Lục Dã một hồi lâu.



Vì vậy cô không thể bình tĩnh đối mặt với anh mà chỉ có thể lựa chọn rời xa.




Lục Vũ Linh kéo ghế bên cạnh ra ngồi xuống, rót cho mình chén trà, khiển trách nói: “Cậu nhàn quá nhỉ.”“Anh đi đi, em đi theo anh.” Cô đút hai tay vào túi và cúi đầu nói.




Lục Vũ Linh không tìm được ông anh mình trong đại sảnh, cũng không thấy Nam Vận, chỉ thấy cậu mình.Họ quen nhau hơn mười năm, cô gái nhỏ chưa bao giờ đối xử với anh thờ ơ như vậy.



Anh có thể chấp nhận việc cô giận dữ, cũng có thể chấp nhận việc cô đánh anh hay mắng anh, nhưng anh không thể chịu được việc cô phớt lờ anh.



Trong nhận thức của cô Lục Dã và Dã Tử là hai người khác nhau.



Lục Dã nài nỉ gọi cô: A Vận.”



Nam Vận không để ý tới anh, thậm chí còn chẳng ngẩng đầu liếc anh một cái.



Nghe lời này, những người đang đứng ở đây mới chợt phát hiện, đúng là không thấy Quý Mạch Thần đâu.



Lục Dã thấy thế lập tức cởi áo khoác vest, khoác lên vai cô rồi ôm cô vào lòng: “Ở đây lạnh lắm, lên xe trước đi.”Lục Dã nhìn cô một hồi, cuối cùng thỏa hiệp.




Nam Thù còn kinh ngạc hơn, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đứng bên cạnh Nam Vận với vẻ mặt khó tin.Những lời này của ông ta nói vô cùng hợp lý, đem Nam Vận và Lục Dã đang lén lút yêu đương thành cậu Lục một lòng say mê, còn chuyện thất đức của mình thì nói như suýt bị lừa gạt, rõ ràng là vô lý, lại có thể cứ thế bị ông ta hùng hồn nói thành có lý.Hiện tại anh không đủ tư cách để đòi hỏi cô quá nhiều, chỉ cần cô bằng lòng về nhà cùng anh là được.



Lục Dung Tinh không hề giấu giếm: “Cậu còn nuôi một con mèo quýt lớn, cũng dọn vào luôn phòng của con rồi.” Ông lại nói thêm: “Mấy thứ đồ của hai đứa bây giờ cũng chuyển hết xuống tầng hầm rồi, cậu cũng không biết là của đứa nào với đứa nào nữa, đến lúc đó hai đứa tự đi mà chia.”



Cô không muốn mặc áo của anh, cũng không cho anh ôm.Lục Dã đi phía trước, Nam Vận không nói một lời đi theo sau anh. Đi không bao xa, anh dừng trước một chiếc xe, Nam Vận ngẩng đầu, thấy đó là một chiếc Bugatti Veyron quen thuộc.



Quý Mạch Thần cứng đờ người, giật mình xoay người lại, lúc này mới phát hiện phía sau biết bao người đứng đó, trong nháy mắt vẻ mặt lộ rõ sự căng thẳng và hoảng loạn.



Cô đã từng thấy chiếc xe này trong buổi họp mặt lớp kia.




Vì vậy cô không thể bình tĩnh đối mặt với anh mà chỉ có thể lựa chọn rời xa.Lúc đó, Dã Tử cầm chìa khóa xe trong tay, nhưng cô ấy chưa bao giờ nghĩ đó là xe của anh, còn hỏi anh đó là chìa khóa xe của ai.



Như vậy thì mấy tiếng trước lúc cô tìm anh ta xin chữ ký, mấy lời anh ta nói ấy cũng không có gì là kỳ lạ.




Chu Mai, mẹ của Quý Mạch Thần lại càng tức giận không nguôi, nhướng mày trừng mắt nhìn Nam Vận: “Cô đã lén lút giao du với người khác rồi mà lại còn đi quyến rũ con tôi, nếu để tôi phát hiện lần nữa thì đừng hòng tôi tha cho cô!”Sau đó đồng nghiệp của anh nói đó là chìa khóa xe của Lục Dã, hôm nay Dã Tử tăng ca chính là vì lái xe cho Lục Dã, đưa anh ta đi hẹn hò với minh tinh.



Lục Dã đi phía trước, Nam Vận không nói một lời đi theo sau anh. Đi không bao xa, anh dừng trước một chiếc xe, Nam Vận ngẩng đầu, thấy đó là một chiếc Bugatti Veyron quen thuộc.



Phải rồi, hôm nay cô cũng nhìn thấy người đồng nghiệp đó trong sảnh tiệc.




Lục Vũ Linh: “…” Cmn, thật tuyệt tình.
Vành mắt Nam Vận đỏ lên, cảm giác của cô chính là tủi thân, cô không chấp nhận được sự thật đã bị anh lừa dối suốt vài chục năm qua, cũng không chấp nhận được việc bị anh trêu đùa.
Xem ra bọn họ toàn là kẻ lừa đảo, đã thông đồng với nhau từ lâu rồi, cùng nhau nói dối cô.



Sắc mặt Lục Dã không chút thay đổi, ngữ khí bình tĩnh, vươn cánh tay ôm lấy vai Nam Vận, kéo vào lòng, mở miệng lần nữa, tự tin tuyên bố chủ quyền: “A Vận là vị hôn thê của tôi.”




Lời này của anh lại một lần nữa nhắc nhở các tân khách đang có mặt ở đây – Thiếu gia nhà họ Quý tại sao bây giờ vẫn chưa thấy mặt? Hay là đã đi đâu rồi?Lục Dung Tinh bất đắc dĩ thở dài, đành phải buông hai cánh tay đang khoanh lại xuống, thu lại vẻ mặt quần chúng hóng hớt, bày ra dáng vẻ của nhân vật chính, nghiêm mặt nói: “Để tôi đây giới thiệu một chút, đây chính là con trai của tôi, Lục Dã.”Vành mắt Nam Vận đỏ lên, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm ức, nước mắt lưng tròng nhìn Lục Dã, nghẹn ngào hỏi: “Rốt cuộc là minh tinh nào?”



Lục Dã: “….”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom