• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full CỨ VẬY MÀ YÊU EM (2 Viewers)

  • Chương 32: “a vận, anh muốn nói với em một chuyện.”

Lời chúc phúc này thật là độc đáo, trên mặt của Nam Vận hiện lên năm chữ “một lời khó nói hết” to đùng.



Ánh mắt mọi người lại lần nữa tập trung lên hai người.



Tấm thảm đỏ ở giữa như một đường ranh giới.




Quả nhiên Cậu ta từ trước đến giờ chưa hề yêu cô, từ đầu đến cuối, người cậu ta yêu chỉ có Nam Vận, mà cô chỉ là một thế thân.
Bây giờ rất nhiều người đều biết chuyện Lục Dã và Quý Mạch Thần đồng thời đến nhà cô cầu hôn, cho nên sau khi Nam Vận nghe thấy lời nói đó cũng không thấy ngạc nhiên, nhưng lại có chút khó hiểu, không rõ tại sao Lục thần lại ghét Quý Mạch Thần như thế, cô không nhịn được hỏi một câu: “Tại sao vậy? Anh quen Quý Mạch Thần sao?”
Lúc người nhà họ Quý đến, bữa tiệc đã sắp bắt đầu rồi.Lục Vũ Linh thấy thế lập tức giải thích: “Không phải vừa nãy cô nói là quan hệ giữa cô và bạn trai cô rất tốt sao? Tôi còn tưởng là hai người kết hôn rồi.”



Nam Vận vội vàng cam đoan: “Đã biết.”



Mặc dù Từ Lâm Ngôn không phục, nhưng vẫn ngậm miệng lại.



Hôm nay có không ít nhân vật tai to mặt lớn trong các ngành đến, vậy nên phần lớn người trong sảnh đều đang kết giao quan hệ, muốn nhân cơ hội này kết thêm nhiều bạn, mở rộng mạng lưới giao thiệp.
Bọn họ quen nhau nhiều năm như vậy,trước nay anh chưa hề lộ ra một mặt yếu đuối nào trước mặt cô, giọng điệu của anh khi nói với cô câu vừa rồi, giống như một đứa trẻ bất lực vậy.Lời giải thích này ngược lại đã làm thông suốt hết thảy, nhưng Nam Vận vẫn giải thích một chút: “Hiện giờ chúng tôi vẫn chưa quyết định được thời gian kết hôn.”



Lục Vũ Linh lúc này thì lại không vui, sao anh ta có thể trơ mắt nhìn trên đầu anh mình mọc sừng được chứ? Trực tiếp lao đến đối diện mắng to: “Hô cái gì mà hô! Con gái nhà người ta đã đáp ứng chưa? Câm miệng lại cho ông!”



“Nói tóm lại thì là, cậu ta cướp vợ của bạn tôi.” Lục Vũ Linh nói như thật, lòng đầy căm phẫn: “Nếu không phải tên khốn đó chạy ra ngáng đường, hai người họ chắc chắn đã có thể thuận lợi kết hôn rồi.”




Mà chiếc bàn đối diện bên phải tấm thảm kia cũng là một đám con nhà giàu đang ngồi, rõ ràng là đám bạn bình thường có quan hệ khá tốt với Quý Mạch Thần.Trông thấy Nam Vận bị Lâm Du Dã dẫn đi, Nam Thù nháy mắt nhận ra cơ hội của mình đến rồi, lập tức đứng dậy, lặng lẽ đi theo.
Khi trong lòng cô đang tràn ngập nghi hoặc, sau lưng bỗng nhiên truyền đến giọng nói của một cô gái trẻ, giọng điệu tràn đầy mỉa mai: “Ô, đây không phải là cậu Quý sao? Xem ra sau khi về nước, ngài khá phấn khởi đó nhỉ.”Dã Tử nói đợi cô đủ 20 tuổi thì kết hôn, nhưng cô cảm thấy ba cô sẽ không dễ dàng đồng ý để cô gả cho Dã Tử, không giằng co hai ba năm, ông ta tuyệt đối sẽ không đưa sổ hộ khẩu cho cô.



Nam Vận run lẩy bẩy, trông rất nhỏ yếu bất lực: “Anh, anh bắt nạt em! Em muốn gọi người!”




Ngay lúc này, ngoài cửa bỗng trở nên ầm ĩ, tiếp đó Nam Vận nghe thấy giọng nói của ba cô: “A Vận! A Vận! Con đang ở trong sao?”Có điều, ấn tượng của cô đối với cậu ta phần lớn là dừng tại 3 năm trước, 3 năm cũng đủ để thay đổi một con người, hiện giờ cậu ta đã trở thành dạng gì thì cô cũng không rõ.
Cô và Quý Mạch Thần đã quen biết nhau rất nhiều năm, cảm thấy cậu ta không giống loại người có thể đi làm kẻ thứ ba.Lục Vũ Linh nghe thấy câu này thì không vui, lập tức bắt đầu phê bình giáo dục: “Sao cô còn chưa quyết định? Yêu mà không kết hôn đều là đùa giỡn, chơi bời!”



Cái hôn này tới quá bất ngờ, hơn nữa còn vô cùng mạnh mẽ, Nam Vận không khỏi “ưm” một tiếng, giống như một con thỏ nhỏ bị kinh sợ.



Nam Vận không phục, oán giận lần nữa: “Anh không thể đối xử với em dịu dàng hơn một chút được sao? Không sợ em bị dọa chạy mất à?”



Vẻ mặt Lục Vũ Linh tràn đầy khinh bỉ, lời ít ý nhiều nói: “Có thù.”




“Trong lòng cô hiểu rõ là được.” Những lời nên nói thì đều đã nói xong cả rồi, Lục Vũ Linh cũng không nói nhiều thêm nữa: “Nhớ kỹ những lời tôi nói, sau đó cô có thể rời đi được rồi.”Nam Vận vội vàng giải thích: “Chúng tôi không phải là chơi bời, chúng tôi muốn kết hôn, chỉ là vẫn chưa quyết định được khi nào thôi.”



Lục Dã không để ý đến anh ta, vẻ mặt u ám, môi mỏng khẽ nhếch, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía sân khấu.



Giữa một đại sảnh lớn như vậy, ồn ào náo nhiệt, khách khứa đông đúc, nhưng lại không có mấy người cô quen.




Lục Dã: “Anh đã đến bãi đỗ xe rồi.”Lục Dã: “Anh đã đến bãi đỗ xe rồi.”Lục Vũ Linh nói lời thấm thía: “Anh trai dùng kinh nghiệm của người đi trước nói cho cô, chuyện kết hôn ấy mà, làm càng sớm càng tốt, hôm nay cô 20 rồi, ngày mai đi ra cục dân chính lĩnh giấy chứng nhận luôn đi.”



Từ Lâm Ngôn: “Đúng, bọn nó đúng là không ra gì, chúng ta mới là cá mè một lứa đường đường chính chính!”



Ánh mắt mọi người lại lần nữa tập trung lên hai người.




Nam Vận nháy mắt tỉnh táo tinh thần: [Được! Em chờ anh!!!]Nếu như bị người ta phát hiện ra cô cùng Dã Tử ở đây, Dã Tử sẽ tiêu mất, bọn họ sẽ không bỏ qua cho anh. Giữa đại sảnh có trải một tấm thảm đỏ, bên trái và bên phải thảm đỏ đều bày một loạt bàn tròn.Nam Vận hơi kinh ngạc: “Vậy thì quá gấp rồi?”



Bàn của Hà Lôi Xuyên lúc này bùng lên tiếng hò hét sôi nổi, cũng ra sức vỗ tay cổ động, tiện thể còn hướng về bàn đối diện bày ra dáng vẻ người thắng lợi mới có tư cách phách lối.



Nam Vận vội vàng giải thích: “Chúng tôi không phải là chơi bời, chúng tôi muốn kết hôn, chỉ là vẫn chưa quyết định được khi nào thôi.”




Nam Vận không quan tâm đến bữa tiệc sinh nhật này lắm, vẫn luôn cúi đầu lướt điện thoại, thuận tiện trả lời tin nhắn với Dã Tử, cho nên căn bản không chú ý đến những xôn xao vừa rồi, mãi cho đến khi Quý Mạch Thần đến trước mặt cô, cô mới phát hiện cậu ta tới.Đoạn khiêu vũ mở màn này không lâu, chưa đến 10 phút thì đã kết thúc.Lục Vũ Linh: “Không gấp, không gấp chút nào cả!” Hai người mà còn chậm thêm chút nữa, anh tôi sẽ thành ‘già rồi mới có con’ mất.



Lâm Du Dã liếm liếm đôi môi khô khốc do quá căng thẳng, hít sâu một hơi, anh trầm giọng nói: “Anh chính là Lục Dã.”



Lục Dã còn là ông chủ của Dã Tử.




Lục Vũ Linh thở phào một hơi, nghĩ thầm: “May mà còn có một đứa có văn hóa.”
Lục Vũ Linh nghe thấy câu này thì không vui, lập tức bắt đầu phê bình giáo dục: “Sao cô còn chưa quyết định? Yêu mà không kết hôn đều là đùa giỡn, chơi bời!”
Nam Vận không ngờ Lục thần lại là một người phóng khoáng giục cưới sớm như thế, cũng không biết nói gì cho phải, sau cùng chỉ có thể trả lời: “Được rồi.”



Nam Vận: “Được, bai bai.”



Người được nhà họ Lục mời tới, đều ngồi bên trái thảm đỏ, mà người được nhà họ Quý mời đến, đều ngồi bên phải thảm đỏ.




Lâm Du Dã muốn nói lại thôi, anh bỗng muốn nhân lúc này nói hết sự thật cho cô nghe, nhưng lại sợ cô tức giận, càng sợ cô gái nhỏ sẽ nói lời chia tay với anh.
Lục Dã lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta: “Câm miệng.”
Chữ ký đã đến tay, cô cũng ngại khi cứ ngồi ở đây, chẳng may có người chụp được thì khó mà giải thích rõ, nên tạm biệt với Lục Thần: “Cảm ơn chữ ký và lời chúc của anh, giờ tôi phải đi rồi, bai bai.”



Mặc dù Nam Vận xếp hạng Đồng, nhưng Quý Mạch Thần lại là hạng Cao Thủ, thực lực cả hai trung hòa cho nhau, nhìn cũng rất ra dáng.



Lục Vũ Linh: “….”




Lúc này, trong đại sảnh bỗng nhiên xôn xao hẳn lên, mọi người đang ngồi theo tiếng nói nhìn lại, thì ra là người nhà họ Quý đến rồi.Lục Vũ Linh cũng không giữ cô lại: “Được, cô đi đi.” Nhưng mà trước khi cô đi, anh ta vẫn không quên thay anh mình tạo ra một chút khí thế: “Đúng rồi, cô nhớ kỹ, Quý Mạch Thần không phải dạng tốt lành gì, cô cách xa cậu ta một chút, Lục Dã mạnh hơn cậu ta nhiều!”



Có điều, ấn tượng của cô đối với cậu ta phần lớn là dừng tại 3 năm trước, 3 năm cũng đủ để thay đổi một con người, hiện giờ cậu ta đã trở thành dạng gì thì cô cũng không rõ.




Hôm nay có không ít nhân vật tai to mặt lớn trong các ngành đến, vậy nên phần lớn người trong sảnh đều đang kết giao quan hệ, muốn nhân cơ hội này kết thêm nhiều bạn, mở rộng mạng lưới giao thiệp.Bây giờ rất nhiều người đều biết chuyện Lục Dã và Quý Mạch Thần đồng thời đến nhà cô cầu hôn, cho nên sau khi Nam Vận nghe thấy lời nói đó cũng không thấy ngạc nhiên, nhưng lại có chút khó hiểu, không rõ tại sao Lục thần lại ghét Quý Mạch Thần như thế, cô không nhịn được hỏi một câu: “Tại sao vậy? Anh quen Quý Mạch Thần sao?”



Rõ ràng là tiệc sinh nhật của cô, nhưng cô lại cảm thấy bản thân như một kẻ râu ria không phận sự.



Nam Vận bị anh dọa sợ, lưng dán chặt vào cánh cửa gỗ, không dám cử động chút nào.



Lục Vũ Linh không sợ cường quyền: “Bây giờ biết sốt ruột rồi? Bây giờ anh sốt ruột thì làm được gì? Bây giờ anh nên suy nghĩ tí nữa làm sao để trở mình đi!”




Quý Mạch Thần cong khóe môi, nhẹ nhàng cầm tay cô, thuận thế nâng cô từ ghế đứng lên, sau đó nắm tay cô đi về hướng sân khấu.Nam Vận biết người này chắc chắn là vì vừa nãy nhìn thấy cô khiêu vũ với Quý Mạch Thần nên ghen rồi, giơ tay kéo góc áo của anh, nửa cầu xin nửa lấy lòng gọi một tiếng: “Chồng à.” Tiếp đó lập tức trấn an một câu: “Anh đừng giận nữa.”Vẻ mặt Lục Vũ Linh tràn đầy khinh bỉ, lời ít ý nhiều nói: “Có thù.”



Vì thế cô chỉ có thể trả lời: “Tôi cũng không hiểu rõ tình trạng bây giờ của cậu ta cho lắm.”



Lúc này, Nam Vận hoàn toàn không biết nên làm sao, hoang mang bối rối, như ngồi trên chông, thần sắc khi nhìn Quý Mạch Thần mang theo lo lắng, cùng vài phần khẩn cầu: “Tôi không biết khiêu vũ!”




Lục Vũ Linh lại nghĩ thầm: “Lần này cuối cùng cũng có người có học thức rồi chứ?”Đây là có chuyện để hóng hớt rồi?



Đây là có chuyện để hóng hớt rồi?




Chuyện mà Từ Lâm Ngôn không chịu nổi nhất chính là đối thủ phách lối dưới mắt anh ta, tức giận chất vấn Lục Vũ Linh: “Sao anh cậu cmn vẫn chưa tới vậy? Còn không tới thì vợ sẽ bị người ta cướp mất đó!”Nam Vận vội vã hỏi: “Lục Dã đến chưa?”Không có người phụ nữ nào chống lại được sự dụ hoặc của việc hóng hớt chuyện người khác.



Lời giải thích này ngược lại đã làm thông suốt hết thảy, nhưng Nam Vận vẫn giải thích một chút: “Hiện giờ chúng tôi vẫn chưa quyết định được thời gian kết hôn.”



“Vậy cậu muốn làm gì?” Quý Mạch Thần hỏi, “Muốn nhảy một điệu không?”
Lục Vũ Linh không thể nhịn được nữa: “Ba người các anh ngậm miệng đi!”Nam Vận dù thế nào cũng không bước tiếp được nữa, do dự chốc lát, cô thỏ thẻ nói với Lục thần một câu: “Tôi có một người bạn, muốn tìm hiểu cụ thể về chuyện này.”



Anh đã bắt đầu chuẩn bị chuyện này từ hai tháng trước rồi, nhưng không ngờ đến tận hôm nay nhẫn mới làm xong, vì thế sáng sớm anh đã đi đến chỗ của nhà thiết kế để lấy nhẫn.



Lục Vũ Linh lập tức gọi điện cho anh trai.“Nói tóm lại thì là, cậu ta cướp vợ của bạn tôi.” Lục Vũ Linh nói như thật, lòng đầy căm phẫn: “Nếu không phải tên khốn đó chạy ra ngáng đường, hai người họ chắc chắn đã có thể thuận lợi kết hôn rồi.”



Lâm Du Dã muốn nói lại thôi, anh bỗng muốn nhân lúc này nói hết sự thật cho cô nghe, nhưng lại sợ cô tức giận, càng sợ cô gái nhỏ sẽ nói lời chia tay với anh.




Cô ta rất ghét dáng vẻ tỏa sáng của Nam Vận.“Nói tóm lại thì là, cậu ta cướp vợ của bạn tôi.” Lục Vũ Linh nói như thật, lòng đầy căm phẫn: “Nếu không phải tên khốn đó chạy ra ngáng đường, hai người họ chắc chắn đã có thể thuận lợi kết hôn rồi.”
Nam Vận dù thế nào cũng không bước tiếp được nữa, do dự chốc lát, cô thỏ thẻ nói với Lục thần một câu: “Tôi có một người bạn, muốn tìm hiểu cụ thể về chuyện này.”Nam Vận trợn to mắt, không thể tin nổi: “Cậu ta còn làm ra loại chuyện như vậy nữa sao? Không thể nào?”



Lâm Du Dã liếm liếm đôi môi khô khốc do quá căng thẳng, hít sâu một hơi, anh trầm giọng nói: “Anh chính là Lục Dã.”



Lời chúc phúc này thật là độc đáo, trên mặt của Nam Vận hiện lên năm chữ “một lời khó nói hết” to đùng.



Nam Vận vội vàng giải thích: “Chúng tôi không phải là chơi bời, chúng tôi muốn kết hôn, chỉ là vẫn chưa quyết định được khi nào thôi.”




Nam Vận sửng sốt.
Nam Vận càng nghĩ càng hãi, hoang mang lo sợ, bị dọa cho sắp khóc đến nơi rồi, trong giọng nói đã mang theo nghẹn ngào: “Dã Tử, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Lục Vũ Linh hỏi ngược lại: “Sao lại không thể? Cô cảm thấy cậu ta không giống loại người này sao?”



Bữa tiệc sinh nhật hoành tráng này được tổ chức cho Nam Vận, mấy nhân vật có mặt mũi này cũng là đến vì Nam Vận, Quý Mạch Thần và Lục Dã vì để cưới được chị ta mà cạnh tranh không ngừng.



Cảnh tượng giương cung bạt kiếm ở đại sảnh lại lần nữa khôi phục sự hài hòa.




Từ Lâm Ngôn lập tức vén tay áo: “Ái chà, đánh thì đánh, ông đây còn sợ mày sao?”Quả nhiên Cậu ta từ trước đến giờ chưa hề yêu cô, từ đầu đến cuối, người cậu ta yêu chỉ có Nam Vận, mà cô chỉ là một thế thân.Nam Vận cũng không nói rõ được.



Không phải Quý Mạch Thần tặng, vậy có thể là ai chứ?



Xác định không có sai sót nào xong, anh lại đặt nhẫn vào trong túi áo vest, mở cửa xuống xe.



Quý Mạch Thần thấp giọng nói: “Không sao, tớ dẫn cậu nhảy.” Cậu ta lại chém đinh chặt sắt bảo đảm: “Tuyệt đối không để cho cậu mất mặt.”
Sau khi ngồi xuống, cô liền gửi tin nhắn cho Dã Tử: [Anh đang ở đâu vậy? Bao giờ đến?]Cô và Quý Mạch Thần đã quen biết nhau rất nhiều năm, cảm thấy cậu ta không giống loại người có thể đi làm kẻ thứ ba.



Nam Vận biết người này chắc chắn là vì vừa nãy nhìn thấy cô khiêu vũ với Quý Mạch Thần nên ghen rồi, giơ tay kéo góc áo của anh, nửa cầu xin nửa lấy lòng gọi một tiếng: “Chồng à.” Tiếp đó lập tức trấn an một câu: “Anh đừng giận nữa.”




Trông thấy Nam Vận bị Lâm Du Dã dẫn đi, Nam Thù nháy mắt nhận ra cơ hội của mình đến rồi, lập tức đứng dậy, lặng lẽ đi theo.Có điều, ấn tượng của cô đối với cậu ta phần lớn là dừng tại 3 năm trước, 3 năm cũng đủ để thay đổi một con người, hiện giờ cậu ta đã trở thành dạng gì thì cô cũng không rõ.



Từ Lâm Ngôn: “Đúng, bọn nó đúng là không ra gì, chúng ta mới là cá mè một lứa đường đường chính chính!”



Nam Vận nháy mắt tỉnh táo tinh thần: [Được! Em chờ anh!!!]



Lúc này, Nam Vận hoàn toàn không biết nên làm sao, hoang mang bối rối, như ngồi trên chông, thần sắc khi nhìn Quý Mạch Thần mang theo lo lắng, cùng vài phần khẩn cầu: “Tôi không biết khiêu vũ!”
Lục Vũ Linh không sợ cường quyền: “Bây giờ biết sốt ruột rồi? Bây giờ anh sốt ruột thì làm được gì? Bây giờ anh nên suy nghĩ tí nữa làm sao để trở mình đi!”Vì thế cô chỉ có thể trả lời: “Tôi cũng không hiểu rõ tình trạng bây giờ của cậu ta cho lắm.”




Quý Mạch Thần biết cô giận rồi, lập tức dỗ dành: “Cậu nhảy rất tốt.”Thời điểm khi âm nhạc ngừng lại, Nam Vận không khỏi thở phào một hơi, thậm chí còn có cảm giác như được hồi sinh.Lục Dã trước nay luôn cưng chiều cô gái nhỏ của anh, nếu đã là cầu hôn, vậy thì phải tặng nhẫn kim cương độc nhất vô nhị trên thế giới này, cho nên anh mua kim cương thô, tìm một nhà thiết kế có tiếng trong ngành để thiết kế nhẫn cầu hôn.Lục Vũ Linh chém đinh chặt sắt: “Cho nên cô càng không thể đối tốt với cậu ta, có muốn gả cũng phải gả cho người hiểu mình.”



Lục Vũ Linh: “Vừa nãy tôi gọi điện cho anh ấy thì anh ấy nói là đã đến bãi đỗ xe rồi!” Vừa dứt lời, anh ta liền nhìn thấy cửa lớn đằng sau bữa tiệc mở ra, ngay sau đó là thấy ông anh trai mình, lập tức giơ tay chỉ về bên đó nói: “Đến rồi đến rồi! Cuối cùng cũng đến rồi!”



Sau khi Lục Dã ngắt điện thoại, lại lấy nhẫn ra lần nữa, hít sâu một hơi, một mình ngồi ở trong xe, lại một lần nữa nghiêm túc mà thâm tình mở miệng: “A Vận, gả cho anh nhé.”
Ánh mắt mọi người lại lần nữa tập trung lên hai người.Nam Vận: “Tất nhiên rồi, tôi chắc chắn chỉ gả cho bạn trai tôi.”



Từ Lâm Ngôn lập tức vén tay áo: “Ái chà, đánh thì đánh, ông đây còn sợ mày sao?”




Vẻ mặt Lục Vũ Linh tràn đầy khinh bỉ, lời ít ý nhiều nói: “Có thù.”Cô là vò đã mẻ không sợ sứt rồi.“Trong lòng cô hiểu rõ là được.” Những lời nên nói thì đều đã nói xong cả rồi, Lục Vũ Linh cũng không nói nhiều thêm nữa: “Nhớ kỹ những lời tôi nói, sau đó cô có thể rời đi được rồi.”



Cuối cùng, Nam Vận thở dài, nâng tay trái lên, đặt vào tay phải của Quý Mạch Thần.



Đoạn khiêu vũ mở màn này không lâu, chưa đến 10 phút thì đã kết thúc.



Lục Vũ Linh nghe thấy câu này thì không vui, lập tức bắt đầu phê bình giáo dục: “Sao cô còn chưa quyết định? Yêu mà không kết hôn đều là đùa giỡn, chơi bời!”Nam Vận: “Được, bai bai.”



“…”




Lục Vũ Linh nói lời thấm thía: “Anh trai dùng kinh nghiệm của người đi trước nói cho cô, chuyện kết hôn ấy mà, làm càng sớm càng tốt, hôm nay cô 20 rồi, ngày mai đi ra cục dân chính lĩnh giấy chứng nhận luôn đi.”Hôn xong, ánh mắt anh nóng bỏng nhìn cô, khàn giọng ra lệnh: “Gọi chồng.”Nam Vận không quan tâm đến bữa tiệc sinh nhật này lắm, vẫn luôn cúi đầu lướt điện thoại, thuận tiện trả lời tin nhắn với Dã Tử, cho nên căn bản không chú ý đến những xôn xao vừa rồi, mãi cho đến khi Quý Mạch Thần đến trước mặt cô, cô mới phát hiện cậu ta tới.Sau khi rời đi, cô cũng không biết mình nên đi làm gì nữa.



Thời điểm Văn Mộng Âm nhìn thấy Nam Vận, lập tức hiểu rõ tại sao hồi đó Quý Mạch Thần lại quen cô ta, bởi vì trên người cô ta có bóng dáng của Nam Vận.



“….. “



Tựa như để phụ họa cho lời nói của cậu ta, lời vừa dứt, xung quanh liền vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.Giữa một đại sảnh lớn như vậy, ồn ào náo nhiệt, khách khứa đông đúc, nhưng lại không có mấy người cô quen.



Tựa như để phụ họa cho lời nói của cậu ta, lời vừa dứt, xung quanh liền vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.



“Trong lòng cô hiểu rõ là được.” Những lời nên nói thì đều đã nói xong cả rồi, Lục Vũ Linh cũng không nói nhiều thêm nữa: “Nhớ kỹ những lời tôi nói, sau đó cô có thể rời đi được rồi.”




Hôn xong, ánh mắt anh nóng bỏng nhìn cô, khàn giọng ra lệnh: “Gọi chồng.”Rõ ràng là tiệc sinh nhật của cô, nhưng cô lại cảm thấy bản thân như một kẻ râu ria không phận sự.



Thị lực của anh rất tốt, liếc mắt một cái đã nhìn rõ người trên sân khấu, sắc mặt nháy mắt trầm xuống.




Thật sự là Lục Dã tặng sao? Lục Dã rốt cuộc đang ở đâu? Tại sao Lục Dã vẫn luôn không xuất hiện?Nam Vận trợn to mắt, không thể tin nổi: “Cậu ta còn làm ra loại chuyện như vậy nữa sao? Không thể nào?”
Giữa một đại sảnh lớn như vậy, ồn ào náo nhiệt, khách khứa đông đúc, nhưng lại không có mấy người cô quen.Hôm nay có không ít nhân vật tai to mặt lớn trong các ngành đến, vậy nên phần lớn người trong sảnh đều đang kết giao quan hệ, muốn nhân cơ hội này kết thêm nhiều bạn, mở rộng mạng lưới giao thiệp.



Quý Mạch Thần hoàn toàn không ngờ được Văn Mộng Âm sẽ đến tận đây, giây phút trông thấy cô ta thì cậu ta liền hoảng hốt, sợ cô ta làm lộ ra điều gì trước mặt Nam Vận, bước nhanh đến trước mặt cô ta, thấp giọng nói: “Ra ngoài nói chuyện.” Đồng thời túm lấy cổ tay cô ta, không nói gì mà dắt cô ta đi về một lối ra ở bên cạnh sân khấu.




Rõ ràng là tiệc sinh nhật của cô, nhưng cô lại cảm thấy bản thân như một kẻ râu ria không phận sự.
Tựa như để phụ họa cho lời nói của cậu ta, lời vừa dứt, xung quanh liền vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Nam Khải Thăng, Nguyễn Lệ Oánh và cả Nam Thù đều đang bận rộn xã giao.



Nam Vận vốn căng thẳng đến mức không dám thở mạnh, sợ bọn họ thật sự đánh nhau, hiện giờ chuyện đã được giải quyết rồi, cô không khỏi thở phào một hơi.



“…”



Nam Vận quả thực không biết nhảy chút nào, toàn bộ đều dựa vào Quý Mạch Thần dẫn dắt cô nhảy, nhưng vẫn vụng chân vụng tay, luôn dẫm phải chân cậu ta. Trên trán cô lấm tấm mồ hôi, không phải do khiêu vũ mệt mỏi, mà là mồ hôi lạnh do căng thẳng.




Chỗ mà Lục Vũ Linh đang ngồi có Từ Lâm Ngôn, Triệu Thần Đào, Hứa Sướng,… đều là những người bạn thường ngày có chơi khá thân với Lục Dã.Nam Vận thì không có ý nghĩ này, cuối cùng cô đi đến chỗ ngồi của mình, lẻ loi cô độc mà ngồi xuống.



Kết quả câu tiếp theo của Triệu Béo lại là: “Cá mè một lứa không đủ ngầu, tôi cảm thấy dùng ‘sài lang một ổ’ hợp hơn! Bao ngầu!”



Lúc này, Nam Vận hoàn toàn không biết nên làm sao, hoang mang bối rối, như ngồi trên chông, thần sắc khi nhìn Quý Mạch Thần mang theo lo lắng, cùng vài phần khẩn cầu: “Tôi không biết khiêu vũ!”



Nam Vận ngây ra trong lòng anh.Quý Mạch Thần tư thế tao nhã, hàng mày tuấn lãng, ánh mắt ấm áp nhìn cô, cười nói: “Chán à?”Sau khi ngồi xuống, cô liền gửi tin nhắn cho Dã Tử: [Anh đang ở đâu vậy? Bao giờ đến?]



Bọn họ quen nhau nhiều năm như vậy,trước nay anh chưa hề lộ ra một mặt yếu đuối nào trước mặt cô, giọng điệu của anh khi nói với cô câu vừa rồi, giống như một đứa trẻ bất lực vậy.




Trái tim Nam Vận chợt run lên, lập tức an ủi: “Sao em có thể không cần anh chứ?”Nam Vận không phục, oán giận lần nữa: “Anh không thể đối xử với em dịu dàng hơn một chút được sao? Không sợ em bị dọa chạy mất à?”Lần này, Dã Tử rốt cục trả lời lại: [Đến ngay.]



Mắt thấy hai nhóm người này sắp lao vào đánh nhau, nhóm người lớn ngồi ở chỗ không xa lập tức quát con cháu nhà mình.Nam Vận nháy mắt tỉnh táo tinh thần: [Được! Em chờ anh!!!]



Nhưng mặc kệ cô dẫm thế nào, Quý Mạch Thần cũng không nhíu mày lấy một cái, toàn bộ quá trình đều rất bình tĩnh, một tay đặt ở eo cô, một tay nắm tay cô, thong dong di chuyển bước chân, động tác trôi chảy dẫn dắt cô khiêu vũ.




Lục Vũ Linh chém đinh chặt sắt: “Cho nên cô càng không thể đối tốt với cậu ta, có muốn gả cũng phải gả cho người hiểu mình.”Nam Vận nháy mắt tỉnh táo tinh thần: [Được! Em chờ anh!!!]Trong quá trình chờ đợi, khách đến tham gia bữa tiệc càng ngày càng nhiều, trong đại sảnh cũng càng ngày càng náo nhiệt.



Mấy người Lục Vũ Linh rất muốn đánh người, nhưng lại không có lý do để đánh, dù sao Quý Mạch Thần quả thực đã đem được Nam Vận lên sân khấu rồi, trận này, bọn họ thắng rồi.



Nam Vận thì không có ý nghĩ này, cuối cùng cô đi đến chỗ ngồi của mình, lẻ loi cô độc mà ngồi xuống.Dần dần, Nam Vận phát hiện ra, hình như những người này chia thành hai phe.



Nam Vận nghe tiếng quay đầu, nhìn thấy một cô gái cũng tầm bằng tuổi cô. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, hai người họ đều khẽ giật mình.




Anh thực sự sợ cô không cần anh nữa.Đây là có chuyện để hóng hớt rồi?Cái hôn này tới quá bất ngờ, hơn nữa còn vô cùng mạnh mẽ, Nam Vận không khỏi “ưm” một tiếng, giống như một con thỏ nhỏ bị kinh sợ.Giữa đại sảnh có trải một tấm thảm đỏ, bên trái và bên phải thảm đỏ đều bày một loạt bàn tròn.



Lúc này, Quý Mạch Thần cũng nói một câu: “Nếu không phải là tớ, vậy rất có thể là Lục Dã.”



Quý Mạch Thần trước nay không phải là người thích dành công trạng, ăn ngay nói thật: “Không phải.”




Tuy nhiên thiên đạo đều có luân hồi, một giây sau, cổ tay của cô cũng bị bắt lấy, tim đập mạnh, kinh ngạc quay đầu nhìn lại, phát hiện là Dã Tử, cô mới thở phào nhẹ nhõm, không khỏi oán trách một câu: “Anh làm gì vậy, hù chết em rồi…. Ớ, anh đi đâu?”Đúng là gừng càng già càng cay.
Hiện trường sắp bùng lên ngọn lửa chiến tranh, cứ như thế bị một câu “Câm miệng” các ông bố giải quyết nhẹ nhàng.
Người được nhà họ Lục mời tới, đều ngồi bên trái thảm đỏ, mà người được nhà họ Quý mời đến, đều ngồi bên phải thảm đỏ.



Lục Vũ Linh lúc này thì lại không vui, sao anh ta có thể trơ mắt nhìn trên đầu anh mình mọc sừng được chứ? Trực tiếp lao đến đối diện mắng to: “Hô cái gì mà hô! Con gái nhà người ta đã đáp ứng chưa? Câm miệng lại cho ông!”



Nam Vận thì không có ý nghĩ này, cuối cùng cô đi đến chỗ ngồi của mình, lẻ loi cô độc mà ngồi xuống.



Dã Tử nói đợi cô đủ 20 tuổi thì kết hôn, nhưng cô cảm thấy ba cô sẽ không dễ dàng đồng ý để cô gả cho Dã Tử, không giằng co hai ba năm, ông ta tuyệt đối sẽ không đưa sổ hộ khẩu cho cô.



Chị ta rốt cuộc có chỗ nào mạnh hơn mình chứ?
Đại biểu nổi bật nhất của bên trái chính là Lục Vũ Linh đang ngồi ở một bàn đối diện với một bàn khác ở bên phải.
Nam Vận run lẩy bẩy, trông rất nhỏ yếu bất lực: “Anh, anh bắt nạt em! Em muốn gọi người!”
Tấm thảm đỏ ở giữa như một đường ranh giới.



Từ Lâm Ngôn bực bội gần chết, đem lửa giận trút lên người Lục Vũ Linh: “Anh trai cậu đâu? Quý Mạch Thần đã bắt đầu tiến công rồi kìa! Người cầm đầu của chúng ta còn chưa tới nữa vậy!”




“Hà Lôi Xuyên, mày muốn ăn đòn phải không?” Lần này đến Từ Lâm Ngôn mở miệng: “Nếu không phải năm đó mày quỳ trước mặt ông đây khóc lóc xin tha, ông đây đã đánh chết mày rồi từ lâu rồi!”Đại biểu nổi bật nhất của bên trái chính là Lục Vũ Linh đang ngồi ở một bàn đối diện với một bàn khác ở bên phải.



Lục Dung Tinh trừng mắt nhìn Lục Vũ Linh, mặt không cảm xúc: “Biết con nên làm gì rồi chứ? “




Nam Vận: “Tất nhiên rồi, tôi chắc chắn chỉ gả cho bạn trai tôi.”Lúc này Lâm Du Dã mới nhận ra mình đã đối xử với cô quá hung dữ, dang tay ôm cô vào lòng, nghiêm túc xin lỗi cô: “Xin lỗi em.”Lục Vũ Linh thấy thế lập tức giải thích: “Không phải vừa nãy cô nói là quan hệ giữa cô và bạn trai cô rất tốt sao? Tôi còn tưởng là hai người kết hôn rồi.”Chỗ mà Lục Vũ Linh đang ngồi có Từ Lâm Ngôn, Triệu Thần Đào, Hứa Sướng,… đều là những người bạn thường ngày có chơi khá thân với Lục Dã.



Lục Vũ Linh: “Được, chỉ chờ mỗi anh thôi đó!”



Cô là vò đã mẻ không sợ sứt rồi.




Triệu Béo nói tiếp: “Anh zai à, tôi cảm thấy cậu dùng câu này không được cho lắm.”Nam Vận sững sờ, kinh ngạc nhìn cậu ta: “Không phải cậu tặng à?”
Đám người Hà Lôi Xuyên lại bắt đầu vỗ tay ồn ào, vô cùng có nhịp điệu mà hô: “Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý! “Mà chiếc bàn đối diện bên phải tấm thảm kia cũng là một đám con nhà giàu đang ngồi, rõ ràng là đám bạn bình thường có quan hệ khá tốt với Quý Mạch Thần.



Đây là có chuyện để hóng hớt rồi?



Tuy nhiên, hiện thực lại làm cho cô ta thất vọng, Nam Vận thế mà thuận lợi nhảy xong một bài, không chỉ không phạm sai lầm, ngược lại còn rất nở mày nở mặt.



Nam Thù không cam tâm, cũng không phục.Người ngồi ở hai bàn, cách một tấm thảm đỏ, nhìn nhau không vừa mắt.



Quý Mạch Thần không hề để ý: “Nhìn thì nhìn chứ sao.”



Nam Vận biết người này chắc chắn là vì vừa nãy nhìn thấy cô khiêu vũ với Quý Mạch Thần nên ghen rồi, giơ tay kéo góc áo của anh, nửa cầu xin nửa lấy lòng gọi một tiếng: “Chồng à.” Tiếp đó lập tức trấn an một câu: “Anh đừng giận nữa.”Hiển nhiên, thù đã kết sâu.



Nam Vận càng nghĩ càng hãi, hoang mang lo sợ, bị dọa cho sắp khóc đến nơi rồi, trong giọng nói đã mang theo nghẹn ngào: “Dã Tử, chúng ta phải làm sao bây giờ?”




Thời điểm Văn Mộng Âm nhìn thấy Nam Vận, lập tức hiểu rõ tại sao hồi đó Quý Mạch Thần lại quen cô ta, bởi vì trên người cô ta có bóng dáng của Nam Vận.Thời điểm khi âm nhạc ngừng lại, Nam Vận không khỏi thở phào một hơi, thậm chí còn có cảm giác như được hồi sinh.Từ Lâm Ngôn ngồi giữa Lục Vũ Linh và Triệu Béo, vẻ mặt khinh thường trừng mắt nhìn một người mặc tây trang màu xanh nhạt, khinh bỉ nói: “Hôm nay Hà Lôi Xuyên cũng dám đến đây, năm đó học cấp ba, tên đó dẫn người đến chặn ông đây, ông đây lấy một địch mười đánh cho bọn chúng kêu cha gọi mẹ.”



Nam Vận trợn to mắt, không thể tin nổi: “Cậu ta còn làm ra loại chuyện như vậy nữa sao? Không thể nào?”




Nam Vận càng nghĩ càng hãi, hoang mang lo sợ, bị dọa cho sắp khóc đến nơi rồi, trong giọng nói đã mang theo nghẹn ngào: “Dã Tử, chúng ta phải làm sao bây giờ?”Thanh tuyến cậu ta trong trẻo mà trầm thấp, ôn hòa như ngọc.
Những người kia không phú thì quý, có tiền có thế, sao Dã Tử có thể đấu được với bọn họ chứ?
Lục Vũ Linh nói tiếp: “Hồi học cấp ba tôi từng đánh nhau với tên ngồi cạnh nó.”



Lục Vũ Linh chém đinh chặt sắt: “Cho nên cô càng không thể đối tốt với cậu ta, có muốn gả cũng phải gả cho người hiểu mình.”




Nam Khải Thăng, Nguyễn Lệ Oánh và cả Nam Thù đều đang bận rộn xã giao.Triệu Béo nói tiếp: “Người phân theo nhóm vật họp theo loài, chứng minh đám bọn nó chẳng có tên nào tốt lành!”



Lúc này, bữa tiệc đã được bắt đầu nên không một ai để ý đến hai người họ, chỉ trừ Nam Thù.



Dần dần, Nam Vận phát hiện ra, hình như những người này chia thành hai phe.




Hôm nay Quý Mạch Thần mặc một bộ âu phục màu xám nhạt được đặt may riêng của Armani, thân hình dong dỏng thẳng tắp, khí chất trầm ổn ưu nhã, tuyệt đối là một thiếu niên khôi ngô tuấn tú, vừa bước vào đại sảnh đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của các cô gái.Từ Lâm Ngôn: “Đúng, bọn nó đúng là không ra gì, chúng ta mới là cá mè một lứa đường đường chính chính!”



“Hà Lôi Xuyên, mày muốn ăn đòn phải không?” Lần này đến Từ Lâm Ngôn mở miệng: “Nếu không phải năm đó mày quỳ trước mặt ông đây khóc lóc xin tha, ông đây đã đánh chết mày rồi từ lâu rồi!”




Nam Khải Thăng, Nguyễn Lệ Oánh và cả Nam Thù đều đang bận rộn xã giao.Lục Vũ Linh: “….”??? Cái quái gì vậy? Cá mè một lứa?



Hôm nay Quý Mạch Thần mặc một bộ âu phục màu xám nhạt được đặt may riêng của Armani, thân hình dong dỏng thẳng tắp, khí chất trầm ổn ưu nhã, tuyệt đối là một thiếu niên khôi ngô tuấn tú, vừa bước vào đại sảnh đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của các cô gái.



Nam Vận nghe tiếng quay đầu, nhìn thấy một cô gái cũng tầm bằng tuổi cô. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, hai người họ đều khẽ giật mình.



Vẻ mặt của anh, lạnh như băng tuyết.




Những người kia không phú thì quý, có tiền có thế, sao Dã Tử có thể đấu được với bọn họ chứ?Sau đó, ông ta bắt đầu ra sức vặn chốt cửa, vừa vặn vừa liều mạng gõ cửa: “A Vận! A Vận! Con không sao chứ? Bên trong còn có ai? Con mở cửa ra!”Triệu Béo nói tiếp: “Anh zai à, tôi cảm thấy cậu dùng câu này không được cho lắm.”



Cái hôn này tới quá bất ngờ, hơn nữa còn vô cùng mạnh mẽ, Nam Vận không khỏi “ưm” một tiếng, giống như một con thỏ nhỏ bị kinh sợ.
Bên rìa sân khấu có bậc thang, Nam Vận đi giày cao gót, lúc xuống bậc thang, Quý Mạch Thần rất lịch sự đỡ cổ tay Nam Vận, đợi Nam Vận đứng vững rồi mới buông lỏng tay, khen cô một câu: “Trang phục của cậu rất đẹp.”Lục Vũ Linh thở phào một hơi, nghĩ thầm: “May mà còn có một đứa có văn hóa.”



Anh sợ cô sẽ chọn Quý Mạch Thần hoặc là Lục Dã, sau đó vứt bỏ anh sao?



Hiển nhiên, thù đã kết sâu.



Sau khi Quý Mạch Thần vào đại sảnh, thì tiến thẳng về phía Nam Vận.




Thời điểm Văn Mộng Âm nhìn thấy Nam Vận, lập tức hiểu rõ tại sao hồi đó Quý Mạch Thần lại quen cô ta, bởi vì trên người cô ta có bóng dáng của Nam Vận.Kết quả câu tiếp theo của Triệu Béo lại là: “Cá mè một lứa không đủ ngầu, tôi cảm thấy dùng ‘sài lang một ổ’ hợp hơn! Bao ngầu!”



Có điều, ấn tượng của cô đối với cậu ta phần lớn là dừng tại 3 năm trước, 3 năm cũng đủ để thay đổi một con người, hiện giờ cậu ta đã trở thành dạng gì thì cô cũng không rõ.



Không qua bao lâu sau, Lục Vũ Linh đã đi đến bên cạnh ông anh mình, tức giận nói: “Anh mà muộn thêm chút nữa là vợ của anh đã bị Quý Mạch Thần cướp mất rồi!”



Lục Vũ Linh: “….”



Sắc mặt Lâm Du Dã âm trầm, nghiến răng nghiến lợi: “Lúc trước em bắt nạt anh sao không thấy gọi người vậy?”



Từ Lâm Ngôn lập tức vén tay áo: “Ái chà, đánh thì đánh, ông đây còn sợ mày sao?”



Lục Vũ Linh lại nghĩ thầm: “Lần này cuối cùng cũng có người có học thức rồi chứ?”Lúc này, Hứa Sướng ngồi bên cạnh Triệu Béo yếu ớt nói một câu: “Sao tôi lại cảm thấy ‘cá mè một lứa’ và ‘sài lang một ổ’ đều có nghĩa xấu vậy?”



Quý Mạch Thần hoàn toàn không ngờ được Văn Mộng Âm sẽ đến tận đây, giây phút trông thấy cô ta thì cậu ta liền hoảng hốt, sợ cô ta làm lộ ra điều gì trước mặt Nam Vận, bước nhanh đến trước mặt cô ta, thấp giọng nói: “Ra ngoài nói chuyện.” Đồng thời túm lấy cổ tay cô ta, không nói gì mà dắt cô ta đi về một lối ra ở bên cạnh sân khấu.



Nam Vận vẫn chưa đáp ứng cậu ta, cậu ta lại đi về phía cô, đứng nghiêm trước mặt cô, tay trái đặt hờ lên phần bụng, hơi khom người, đưa tay phải ra trước mặt cô, làm một động tác mời khiêu vũ với cô.



Ánh mắt của khách mời trong đại sảnh đều tập trung trên sàn nhảy, không ai chú ý tới Lục Dã đang đứng trong bóng tối.



Lục Vũ Linh lại nghĩ thầm: “Lần này cuối cùng cũng có người có học thức rồi chứ?”



Nam Vận ngây người: “Hả?”



Thật sự là Lục Dã tặng sao? Lục Dã rốt cuộc đang ở đâu? Tại sao Lục Dã vẫn luôn không xuất hiện?




Lục Dã trước nay luôn cưng chiều cô gái nhỏ của anh, nếu đã là cầu hôn, vậy thì phải tặng nhẫn kim cương độc nhất vô nhị trên thế giới này, cho nên anh mua kim cương thô, tìm một nhà thiết kế có tiếng trong ngành để thiết kế nhẫn cầu hôn.Kết quả câu tiếp theo của Triệu Béo lại là: “Cá mè một lứa không đủ ngầu, tôi cảm thấy dùng ‘sài lang một ổ’ hợp hơn! Bao ngầu!”Hứa Sướng: “Đáng lẽ phải dùng ‘một ổ rắn rết’, chứng tỏ chúng ta có thủ đoạn có tâm kế, tâm như rắn rết chứ, mấy cái từ như ‘sài lang’ thô bạo quá, không văn nhã.”




Cô gái nhỏ rất ỷ lại anh, nhưng anh cũng rất ỷ lại cô gái nhỏ của mình.Lục Vũ Linh không thể nhịn được nữa: “Ba người các anh ngậm miệng đi!”Lục Vũ Linh: “….”Từ Lâm Ngôn và Triệu Béo gật gù: “Có lý.”



Lục Vũ Linh lại nghĩ thầm: “Lần này cuối cùng cũng có người có học thức rồi chứ?”



Nam Vận ngơ ngác nhìn anh, trong đầu hỗn loạn vô cùng.



Hôm nay có không ít nhân vật tai to mặt lớn trong các ngành đến, vậy nên phần lớn người trong sảnh đều đang kết giao quan hệ, muốn nhân cơ hội này kết thêm nhiều bạn, mở rộng mạng lưới giao thiệp.



“…”



Nam Vận: “Em bắt nạt anh bao giờ?”




Hôm nay Lục Dã mặc một bộ âu phục màu xanh đậm, dáng người thẳng tắp, khí chất tao nhã, lông mày tuấn lãng hiển lộ rõ sự cao quý và trầm ổn, vừa nhìn đã thấy là một vị công tử nhà giàu xuất sắc.
Người ngồi ở hai bàn, cách một tấm thảm đỏ, nhìn nhau không vừa mắt.
Không có học thức thật đáng sợ!



Trông thấy Nam Vận bị Lâm Du Dã dẫn đi, Nam Thù nháy mắt nhận ra cơ hội của mình đến rồi, lập tức đứng dậy, lặng lẽ đi theo.



Nam Vận ngơ ngác nhìn anh, trong đầu hỗn loạn vô cùng.



Lục Vũ Linh ngoan ngoãn gật đầu — biết, ngậm miệng.
Quý Mạch Thần trước nay không phải là người thích dành công trạng, ăn ngay nói thật: “Không phải.”
Từ Lâm Ngôn: “Đúng, bọn nó đúng là không ra gì, chúng ta mới là cá mè một lứa đường đường chính chính!”
Lục Vũ Linh không thể nhịn được nữa: “Ba người các anh ngậm miệng đi!”



Lời vừa nói ra, Nam Vận lại trở thành tiêu điểm của toàn bộ hội trường một lần nữa, cô bỗng có cảm giác quẫn bách đâm lao thì phải theo lao, hô hấp cũng không thông thuận.



Lúc này, Nam Vận hoàn toàn không biết nên làm sao, hoang mang bối rối, như ngồi trên chông, thần sắc khi nhìn Quý Mạch Thần mang theo lo lắng, cùng vài phần khẩn cầu: “Tôi không biết khiêu vũ!”
Khi trong lòng cô đang tràn ngập nghi hoặc, sau lưng bỗng nhiên truyền đến giọng nói của một cô gái trẻ, giọng điệu tràn đầy mỉa mai: “Ô, đây không phải là cậu Quý sao? Xem ra sau khi về nước, ngài khá phấn khởi đó nhỉ.”Lúc này, trong đại sảnh bỗng nhiên xôn xao hẳn lên, mọi người đang ngồi theo tiếng nói nhìn lại, thì ra là người nhà họ Quý đến rồi.



Nam Vận thì không có ý nghĩ này, cuối cùng cô đi đến chỗ ngồi của mình, lẻ loi cô độc mà ngồi xuống.



Đôi môi của cô gái nhỏ vừa đỏ vừa sưng, là chứng cứ của việc bị anh đối xử thô bạo vừa rồi.



Hôm nay Quý Mạch Thần mặc một bộ âu phục màu xám nhạt được đặt may riêng của Armani, thân hình dong dỏng thẳng tắp, khí chất trầm ổn ưu nhã, tuyệt đối là một thiếu niên khôi ngô tuấn tú, vừa bước vào đại sảnh đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của các cô gái.



Thị lực của anh rất tốt, liếc mắt một cái đã nhìn rõ người trên sân khấu, sắc mặt nháy mắt trầm xuống.




Bàn của Hà Lôi Xuyên lúc này bùng lên tiếng hò hét sôi nổi, cũng ra sức vỗ tay cổ động, tiện thể còn hướng về bàn đối diện bày ra dáng vẻ người thắng lợi mới có tư cách phách lối.Bàn đối diện do Hà Lôi Xuyên cầm đầu, lúc này đang vỗ tay hò hét để tạo thanh thế cho Quý Mạch Thần.



Lục Vũ Linh ngoan ngoãn gật đầu — biết, ngậm miệng.



Nam Vận hơi kinh ngạc: “Vậy thì quá gấp rồi?”



Loại chuyện kết hôn này, anh không thể không khẩn trương, cho nên đã không ngừng luyện tập từ trước, để đến lúc đó khỏi mắc lỗi.Quý Mạch Thần tư thế tao nhã, hàng mày tuấn lãng, ánh mắt ấm áp nhìn cô, cười nói: “Chán à?”Lục Dã chưa đến, mấy người Lục Vũ Linh chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương khoa trương.



Lục Vũ Linh: “….”??? Cái quái gì vậy? Cá mè một lứa?



Chuyện mà Từ Lâm Ngôn không chịu nổi nhất chính là đối thủ phách lối dưới mắt anh ta, tức giận chất vấn Lục Vũ Linh: “Sao anh cậu cmn vẫn chưa tới vậy? Còn không tới thì vợ sẽ bị người ta cướp mất đó!”




Quý Mạch Thần biết cô giận rồi, lập tức dỗ dành: “Cậu nhảy rất tốt.”Lục Vũ Linh cũng bó tay: “Anh ấy nói là đi lấy nhẫn kim cương.”



Thời điểm Văn Mộng Âm nhìn thấy Nam Vận, lập tức hiểu rõ tại sao hồi đó Quý Mạch Thần lại quen cô ta, bởi vì trên người cô ta có bóng dáng của Nam Vận.



Lục Vũ Linh: “Không gấp, không gấp chút nào cả!” Hai người mà còn chậm thêm chút nữa, anh tôi sẽ thành ‘già rồi mới có con’ mất.




Quý Mạch Thần nhún vai: “Không biết, tớ chưa gặp anh ta bao giờ.”Lục Dã trước nay luôn cưng chiều cô gái nhỏ của anh, nếu đã là cầu hôn, vậy thì phải tặng nhẫn kim cương độc nhất vô nhị trên thế giới này, cho nên anh mua kim cương thô, tìm một nhà thiết kế có tiếng trong ngành để thiết kế nhẫn cầu hôn.



Lúc người nhà họ Quý đến, bữa tiệc đã sắp bắt đầu rồi.



Nhưng lần này Lâm Du Dã không thương tiếc cô gái nhỏ của anh, hôn rất mãnh liệt, khí thế hung hãn như sói đói, trong triền miên còn mang theo vài phần tức giận khó nén.



Lời vừa nói ra, Nam Vận lại trở thành tiêu điểm của toàn bộ hội trường một lần nữa, cô bỗng có cảm giác quẫn bách đâm lao thì phải theo lao, hô hấp cũng không thông thuận.Anh đã bắt đầu chuẩn bị chuyện này từ hai tháng trước rồi, nhưng không ngờ đến tận hôm nay nhẫn mới làm xong, vì thế sáng sớm anh đã đi đến chỗ của nhà thiết kế để lấy nhẫn.



Nam Vận cũng không nói rõ được.



Lâm Du Dã liếm liếm đôi môi khô khốc do quá căng thẳng, hít sâu một hơi, anh trầm giọng nói: “Anh chính là Lục Dã.”
Tôi rốt cuộc nhảy tốt chỗ nào chứ?Từ Lâm Ngôn vội vàng nói: “Gọi điện cho anh ta, hỏi xem giờ anh ta đang ở đâu!”



Nam Vận ngây ra trong lòng anh.



Không phải là Lục Dã chứ?




Nam Vận vẫn chưa đáp ứng cậu ta, cậu ta lại đi về phía cô, đứng nghiêm trước mặt cô, tay trái đặt hờ lên phần bụng, hơi khom người, đưa tay phải ra trước mặt cô, làm một động tác mời khiêu vũ với cô.Không có học thức thật đáng sợ!Lục Vũ Linh lập tức gọi điện cho anh trai.




Người được nhà họ Lục mời tới, đều ngồi bên trái thảm đỏ, mà người được nhà họ Quý mời đến, đều ngồi bên phải thảm đỏ.Lục Dã nhận cuộc gọi rất nhanh: “Sao thế?”



Lúc này, trong đại sảnh sôi nổi hẳn lên, Nam Khải Thăng nghe vậy lập tức bật dậy khỏi ghế, vội vàng đi đến cửa nhà kho, còn có một đám người theo sát phía sau.



Lục Vũ Linh: “Anh bao giờ mới tới vậy hả? Quý Mạch Thần đến rồi kìa!”



Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, Nam Thù vẫn luôn nhìn chằm chằm Nam Vận, lòng tràn đầy trông mong cô bị bêu xấu, nhìn cô bị mất mặt trước mắt mọi người.



Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, Nam Thù vẫn luôn nhìn chằm chằm Nam Vận, lòng tràn đầy trông mong cô bị bêu xấu, nhìn cô bị mất mặt trước mắt mọi người.




Nam Vận hơi kinh ngạc: “Vậy thì quá gấp rồi?”Lục Dã: “Anh đã đến bãi đỗ xe rồi.”



Lục Vũ Linh không thể nhịn được nữa: “Ba người các anh ngậm miệng đi!”



Lục Dã còn là ông chủ của Dã Tử.



Người ngồi ở hai bàn, cách một tấm thảm đỏ, nhìn nhau không vừa mắt.



Lục Dã còn là ông chủ của Dã Tử.
Môi anh đào của cô gái nhỏ cực kỳ mềm mại, khiến người thương tiếc.Lục Vũ Linh: “Được, chỉ chờ mỗi anh thôi đó!”



Không có người phụ nữ nào chống lại được sự dụ hoặc của việc hóng hớt chuyện người khác.



Loại chuyện kết hôn này, anh không thể không khẩn trương, cho nên đã không ngừng luyện tập từ trước, để đến lúc đó khỏi mắc lỗi.




Sau khi Quý Mạch Thần vào đại sảnh, thì tiến thẳng về phía Nam Vận.
Quý Mạch Thần thấy thế cười nhẹ: “Căng thẳng đến vậy sao?”
Sau khi Lục Dã ngắt điện thoại, lại lấy nhẫn ra lần nữa, hít sâu một hơi, một mình ngồi ở trong xe, lại một lần nữa nghiêm túc mà thâm tình mở miệng: “A Vận, gả cho anh nhé.”



Những người kia không phú thì quý, có tiền có thế, sao Dã Tử có thể đấu được với bọn họ chứ?




Trong giọng nói của Nam Khải Thăng lại mang theo vài phần hoảng hốt lo sợ.
“….. “
Loại chuyện kết hôn này, anh không thể không khẩn trương, cho nên đã không ngừng luyện tập từ trước, để đến lúc đó khỏi mắc lỗi.



Nam Vận run lẩy bẩy, trông rất nhỏ yếu bất lực: “Anh, anh bắt nạt em! Em muốn gọi người!”




Hứa Sướng: “Đáng lẽ phải dùng ‘một ổ rắn rết’, chứng tỏ chúng ta có thủ đoạn có tâm kế, tâm như rắn rết chứ, mấy cái từ như ‘sài lang’ thô bạo quá, không văn nhã.”Xác định không có sai sót nào xong, anh lại đặt nhẫn vào trong túi áo vest, mở cửa xuống xe.



Nam Thù vừa nãy phát hiện Lâm Du Dã dẫn theo Nam Vận vào nhà kho thì lập tức quay lại gọi người, trắng trợn nói rằng Nam Vận bị một người đàn ông cưỡng ép kéo vào nhà kho, còn khóa trái cửa lại.




Nam Vận không ngờ ba cô lại tới đây, càng không ngờ ngoài cửa còn kéo đến nhiều người như thế, không cần nghĩ cũng biết người nhà họ Quý và người nhà họ Lục nhất định cũng theo tới.Lục Dã nhận cuộc gọi rất nhanh: “Sao thế?”
Dựa vào đâu mà tất cả danh tiếng đều là của chị ta?
Lúc người nhà họ Quý đến, bữa tiệc đã sắp bắt đầu rồi.



Lục Vũ Linh lập tức gọi điện cho anh trai.



Sau khi Quý Mạch Thần vào đại sảnh, thì tiến thẳng về phía Nam Vận.



Bây giờ rất nhiều người đều biết chuyện Lục Dã và Quý Mạch Thần đồng thời đến nhà cô cầu hôn, cho nên sau khi Nam Vận nghe thấy lời nói đó cũng không thấy ngạc nhiên, nhưng lại có chút khó hiểu, không rõ tại sao Lục thần lại ghét Quý Mạch Thần như thế, cô không nhịn được hỏi một câu: “Tại sao vậy? Anh quen Quý Mạch Thần sao?”



Tuy nhiên thiên đạo đều có luân hồi, một giây sau, cổ tay của cô cũng bị bắt lấy, tim đập mạnh, kinh ngạc quay đầu nhìn lại, phát hiện là Dã Tử, cô mới thở phào nhẹ nhõm, không khỏi oán trách một câu: “Anh làm gì vậy, hù chết em rồi…. Ớ, anh đi đâu?”
Ánh mắt của khách mời trong đại sảnh đều tập trung trên sàn nhảy, không ai chú ý tới Lục Dã đang đứng trong bóng tối.Nam Vận không quan tâm đến bữa tiệc sinh nhật này lắm, vẫn luôn cúi đầu lướt điện thoại, thuận tiện trả lời tin nhắn với Dã Tử, cho nên căn bản không chú ý đến những xôn xao vừa rồi, mãi cho đến khi Quý Mạch Thần đến trước mặt cô, cô mới phát hiện cậu ta tới.



Lục Vũ Linh hỏi ngược lại: “Sao lại không thể? Cô cảm thấy cậu ta không giống loại người này sao?”



Nam Vận ngây ra trong lòng anh.




Lục Vũ Linh nói lời thấm thía: “Anh trai dùng kinh nghiệm của người đi trước nói cho cô, chuyện kết hôn ấy mà, làm càng sớm càng tốt, hôm nay cô 20 rồi, ngày mai đi ra cục dân chính lĩnh giấy chứng nhận luôn đi.”Quý Mạch Thần tư thế tao nhã, hàng mày tuấn lãng, ánh mắt ấm áp nhìn cô, cười nói: “Chán à?”



Anh đã bắt đầu chuẩn bị chuyện này từ hai tháng trước rồi, nhưng không ngờ đến tận hôm nay nhẫn mới làm xong, vì thế sáng sớm anh đã đi đến chỗ của nhà thiết kế để lấy nhẫn.



Chuyện mà Từ Lâm Ngôn không chịu nổi nhất chính là đối thủ phách lối dưới mắt anh ta, tức giận chất vấn Lục Vũ Linh: “Sao anh cậu cmn vẫn chưa tới vậy? Còn không tới thì vợ sẽ bị người ta cướp mất đó!”Nam Vận phát hiện ra giờ phút này mọi ánh mắt trong sảnh đều tập trung lên người cô và Quý Mạch Thần, bỗng nhiên có chút khó xử, nhỏ giọng trả lời: “Một mình tôi nghịch điện thoại cũng rất thú vị, nếu như cậu không có việc gì khác thì mau đi đi, bọn họ đều đang nhìn chúng ta đó.”



“Lôi Xuyên! Câm miệng!” Ba của Hà Lôi Xuyên giáo huấn con trai của mình đầu tiên, dù sao nhà họ Từ và nhà họ Lục không phải là đối thủ mà nhà họ chọc nổi.




Nhưng lần này Lâm Du Dã không thương tiếc cô gái nhỏ của anh, hôn rất mãnh liệt, khí thế hung hãn như sói đói, trong triền miên còn mang theo vài phần tức giận khó nén.Quý Mạch Thần không hề để ý: “Nhìn thì nhìn chứ sao.”




Nam Vận nghe tiếng quay đầu, nhìn thấy một cô gái cũng tầm bằng tuổi cô. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, hai người họ đều khẽ giật mình.Nam Vận: “Tôi không muốn để bọn họ nhìn.”



Từ Lâm Ngôn bực bội gần chết, đem lửa giận trút lên người Lục Vũ Linh: “Anh trai cậu đâu? Quý Mạch Thần đã bắt đầu tiến công rồi kìa! Người cầm đầu của chúng ta còn chưa tới nữa vậy!”




Chị ta rốt cuộc có chỗ nào mạnh hơn mình chứ?“Vậy cậu muốn làm gì?” Quý Mạch Thần hỏi, “Muốn nhảy một điệu không?”



Bất đắc dĩ thở dài, vẻ mặt anh cũng dịu đi đôi chút, nhưng cũng không quên cảnh cáo cô một câu: “Sau này không cho phép qua lại với Quý Mạch Thần nữa!”



Lúc này Lâm Du Dã mới nhận ra mình đã đối xử với cô quá hung dữ, dang tay ôm cô vào lòng, nghiêm túc xin lỗi cô: “Xin lỗi em.”Nam Vận ngây người: “Hả?”



Mấy người Lục Vũ Linh rất muốn đánh người, nhưng lại không có lý do để đánh, dù sao Quý Mạch Thần quả thực đã đem được Nam Vận lên sân khấu rồi, trận này, bọn họ thắng rồi.



Hốc mắt Văn Mộng Âm dần đỏ lên, ánh mắt nhìn về phía Quý Mạch Thần tràn đầy vẻ không cam và oán hận, cố gắng đè xuống nỗi nghẹn ngào, giọng nói khàn khàn chất vấn: “Quý Mạch Thần, anh có trái tim không?”



Kết quả câu tiếp theo của Triệu Béo lại là: “Cá mè một lứa không đủ ngầu, tôi cảm thấy dùng ‘sài lang một ổ’ hợp hơn! Bao ngầu!”
Lúc này, trong đại sảnh sôi nổi hẳn lên, Nam Khải Thăng nghe vậy lập tức bật dậy khỏi ghế, vội vàng đi đến cửa nhà kho, còn có một đám người theo sát phía sau.Quý Mạch Thần nhướng mày: “Trước khi mở tiệc nhất định phải có một điệu khiêu vũ mở màn, nếu không, sao thay đổi bầu không khí được?” Không cho Nam Vận cơ hội từ chối, cậu ta đi thẳng đến trước sân khấu, đứng phía sau microphone, nhẹ nhàng mở miệng, cười nhẹ nhìn về phía Nam Vận: “Tôi muốn mời Nam Vận Nam tiểu thư, cùng tôi khiêu vũ một điệu mở màn.”



Trái tim Nam Vận chợt run lên, lập tức an ủi: “Sao em có thể không cần anh chứ?”



Lúc này, trong đại sảnh sôi nổi hẳn lên, Nam Khải Thăng nghe vậy lập tức bật dậy khỏi ghế, vội vàng đi đến cửa nhà kho, còn có một đám người theo sát phía sau.




Lâm Du Dã nắm cổ tay cô, không nói một lời kéo cô vào nhà kho.Thanh tuyến cậu ta trong trẻo mà trầm thấp, ôn hòa như ngọc.



Cô và Quý Mạch Thần đã quen biết nhau rất nhiều năm, cảm thấy cậu ta không giống loại người có thể đi làm kẻ thứ ba.



Nam Vận không ngờ Lục thần lại là một người phóng khoáng giục cưới sớm như thế, cũng không biết nói gì cho phải, sau cùng chỉ có thể trả lời: “Được rồi.” Lời vừa nói ra, Nam Vận lại trở thành tiêu điểm của toàn bộ hội trường một lần nữa, cô bỗng có cảm giác quẫn bách đâm lao thì phải theo lao, hô hấp cũng không thông thuận.



Sau khi Lục Dã ngắt điện thoại, lại lấy nhẫn ra lần nữa, hít sâu một hơi, một mình ngồi ở trong xe, lại một lần nữa nghiêm túc mà thâm tình mở miệng: “A Vận, gả cho anh nhé.”



Từ Lâm Ngôn ngồi giữa Lục Vũ Linh và Triệu Béo, vẻ mặt khinh thường trừng mắt nhìn một người mặc tây trang màu xanh nhạt, khinh bỉ nói: “Hôm nay Hà Lôi Xuyên cũng dám đến đây, năm đó học cấp ba, tên đó dẫn người đến chặn ông đây, ông đây lấy một địch mười đánh cho bọn chúng kêu cha gọi mẹ.”



Lâm Du Dã im lặng ôm cô một lúc, bỗng nhiên mở miệng, thấp giọng nói một câu: “Anh sợ em không cần anh nữa.”Đám người Hà Lôi Xuyên lại bắt đầu vỗ tay ồn ào, vô cùng có nhịp điệu mà hô: “Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý! “



Quý Mạch Thần nhướng mày: “Trước khi mở tiệc nhất định phải có một điệu khiêu vũ mở màn, nếu không, sao thay đổi bầu không khí được?” Không cho Nam Vận cơ hội từ chối, cậu ta đi thẳng đến trước sân khấu, đứng phía sau microphone, nhẹ nhàng mở miệng, cười nhẹ nhìn về phía Nam Vận: “Tôi muốn mời Nam Vận Nam tiểu thư, cùng tôi khiêu vũ một điệu mở màn.”




Hôm nay Quý Mạch Thần mặc một bộ âu phục màu xám nhạt được đặt may riêng của Armani, thân hình dong dỏng thẳng tắp, khí chất trầm ổn ưu nhã, tuyệt đối là một thiếu niên khôi ngô tuấn tú, vừa bước vào đại sảnh đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của các cô gái.Nam Vận không khỏi nhíu mày.Lục Vũ Linh lúc này thì lại không vui, sao anh ta có thể trơ mắt nhìn trên đầu anh mình mọc sừng được chứ? Trực tiếp lao đến đối diện mắng to: “Hô cái gì mà hô! Con gái nhà người ta đã đáp ứng chưa? Câm miệng lại cho ông!”



Quý Mạch Thần cũng không ngờ lại xảy ra biến cố này, nhưng chuyện này đối với cậu ta cũng chỉ là một khúc nhạc đệm, không ảnh hưởng đến hành động của cậu ta.



Sắc mặt Lâm Du Dã vẫn u ám như cũ: “Ai cho em khiêu vũ với cậu ta hả? “



Đối diện ngứa mắt bên này từ lâu, Hà Lôi Xuyên khí thế hùng hổ mắng: “Mày mắng ai đấy? Ỷ vào mình hát được hai bài dỏm thì bắt đầu hống hách rồi sao?”



Lục Dung Tinh trừng mắt nhìn Lục Vũ Linh, mặt không cảm xúc: “Biết con nên làm gì rồi chứ? “



Môi anh đào của cô gái nhỏ cực kỳ mềm mại, khiến người thương tiếc.




Bữa tiệc sinh nhật hoành tráng này được tổ chức cho Nam Vận, mấy nhân vật có mặt mũi này cũng là đến vì Nam Vận, Quý Mạch Thần và Lục Dã vì để cưới được chị ta mà cạnh tranh không ngừng.Quý Mạch Thần cũng không ngờ lại xảy ra biến cố này, nhưng chuyện này đối với cậu ta cũng chỉ là một khúc nhạc đệm, không ảnh hưởng đến hành động của cậu ta.“Hà Lôi Xuyên, mày muốn ăn đòn phải không?” Lần này đến Từ Lâm Ngôn mở miệng: “Nếu không phải năm đó mày quỳ trước mặt ông đây khóc lóc xin tha, ông đây đã đánh chết mày rồi từ lâu rồi!”



Môi anh đào của cô gái nhỏ cực kỳ mềm mại, khiến người thương tiếc.




Lâm Du Dã muốn nói lại thôi, anh bỗng muốn nhân lúc này nói hết sự thật cho cô nghe, nhưng lại sợ cô tức giận, càng sợ cô gái nhỏ sẽ nói lời chia tay với anh.Hà Lôi Xuyên: “Ái chà, Từ nhị thiếu có ý gì đây? Muốn đánh nhau?”




Lục Vũ Linh lúc này thì lại không vui, sao anh ta có thể trơ mắt nhìn trên đầu anh mình mọc sừng được chứ? Trực tiếp lao đến đối diện mắng to: “Hô cái gì mà hô! Con gái nhà người ta đã đáp ứng chưa? Câm miệng lại cho ông!”
Nam Vận: “Được, bai bai.”
Từ Lâm Ngôn lập tức vén tay áo: “Ái chà, đánh thì đánh, ông đây còn sợ mày sao?”



Xác định không có sai sót nào xong, anh lại đặt nhẫn vào trong túi áo vest, mở cửa xuống xe.



Mắt thấy hai nhóm người này sắp lao vào đánh nhau, nhóm người lớn ngồi ở chỗ không xa lập tức quát con cháu nhà mình.



Bữa tiệc sinh nhật hoành tráng này được tổ chức cho Nam Vận, mấy nhân vật có mặt mũi này cũng là đến vì Nam Vận, Quý Mạch Thần và Lục Dã vì để cưới được chị ta mà cạnh tranh không ngừng.




Nếu như bị người ta phát hiện ra cô cùng Dã Tử ở đây, Dã Tử sẽ tiêu mất, bọn họ sẽ không bỏ qua cho anh. Từ Lâm Ngôn vội vàng nói: “Gọi điện cho anh ta, hỏi xem giờ anh ta đang ở đâu!”“Lôi Xuyên! Câm miệng!” Ba của Hà Lôi Xuyên giáo huấn con trai của mình đầu tiên, dù sao nhà họ Từ và nhà họ Lục không phải là đối thủ mà nhà họ chọc nổi.



Không phải Quý Mạch Thần tặng, vậy có thể là ai chứ?



Ba của Từ Lâm Ngôn – Từ Siêu Quần thấy thế cũng nghiêm nghị dạy dỗ con trai mình: “Lâm Ngôn, câm miệng!”



Nam Vận quả thực không biết nhảy chút nào, toàn bộ đều dựa vào Quý Mạch Thần dẫn dắt cô nhảy, nhưng vẫn vụng chân vụng tay, luôn dẫm phải chân cậu ta. Trên trán cô lấm tấm mồ hôi, không phải do khiêu vũ mệt mỏi, mà là mồ hôi lạnh do căng thẳng.




Xác định không có sai sót nào xong, anh lại đặt nhẫn vào trong túi áo vest, mở cửa xuống xe.Bất đắc dĩ thở dài, vẻ mặt anh cũng dịu đi đôi chút, nhưng cũng không quên cảnh cáo cô một câu: “Sau này không cho phép qua lại với Quý Mạch Thần nữa!”Mặc dù Từ Lâm Ngôn không phục, nhưng vẫn ngậm miệng lại.



“Hà Lôi Xuyên, mày muốn ăn đòn phải không?” Lần này đến Từ Lâm Ngôn mở miệng: “Nếu không phải năm đó mày quỳ trước mặt ông đây khóc lóc xin tha, ông đây đã đánh chết mày rồi từ lâu rồi!”




Tuy nhiên, hiện thực lại làm cho cô ta thất vọng, Nam Vận thế mà thuận lợi nhảy xong một bài, không chỉ không phạm sai lầm, ngược lại còn rất nở mày nở mặt.Lục Dung Tinh trừng mắt nhìn Lục Vũ Linh, mặt không cảm xúc: “Biết con nên làm gì rồi chứ? “



Lục Dã lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta: “Câm miệng.”



Lục Vũ Linh: “….”??? Cái quái gì vậy? Cá mè một lứa?



Lục Dã nhận cuộc gọi rất nhanh: “Sao thế?”Lục Vũ Linh ngoan ngoãn gật đầu — biết, ngậm miệng.



Lục Vũ Linh nghe thấy câu này thì không vui, lập tức bắt đầu phê bình giáo dục: “Sao cô còn chưa quyết định? Yêu mà không kết hôn đều là đùa giỡn, chơi bời!”



Tuy nhiên thiên đạo đều có luân hồi, một giây sau, cổ tay của cô cũng bị bắt lấy, tim đập mạnh, kinh ngạc quay đầu nhìn lại, phát hiện là Dã Tử, cô mới thở phào nhẹ nhõm, không khỏi oán trách một câu: “Anh làm gì vậy, hù chết em rồi…. Ớ, anh đi đâu?”




Việc Lâm Du Dã không nhìn nổi nhất chính là cô gái nhỏ của anh khóc.Hiện trường sắp bùng lên ngọn lửa chiến tranh, cứ như thế bị một câu “Câm miệng” các ông bố giải quyết nhẹ nhàng.



Lúc này, trong đại sảnh bỗng nhiên xôn xao hẳn lên, mọi người đang ngồi theo tiếng nói nhìn lại, thì ra là người nhà họ Quý đến rồi.



Nam Vận cố gắng giải thích: “Là cậu ta tìm đến em, em từ chối mấy lần liền, cậu ta không đi, em có thể làm gì được chứ?” Cô lại nhỏ giọng oán trách một câu: “Vả lại, ai bảo anh không đến sớm chút chứ?”



Lục Dã không để ý đến anh ta, vẻ mặt u ám, môi mỏng khẽ nhếch, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía sân khấu.Đúng là gừng càng già càng cay.



Nam Vận ngây người: “Hả?”



Không phải là Lục Dã chứ?




Mặc dù Từ Lâm Ngôn không phục, nhưng vẫn ngậm miệng lại.Cảnh tượng giương cung bạt kiếm ở đại sảnh lại lần nữa khôi phục sự hài hòa.



Nam Vận: “Em bắt nạt anh bao giờ?”



Sau khi ngồi xuống, cô liền gửi tin nhắn cho Dã Tử: [Anh đang ở đâu vậy? Bao giờ đến?]




Nam Vận cố gắng giải thích: “Là cậu ta tìm đến em, em từ chối mấy lần liền, cậu ta không đi, em có thể làm gì được chứ?” Cô lại nhỏ giọng oán trách một câu: “Vả lại, ai bảo anh không đến sớm chút chứ?”Nam Vận vốn căng thẳng đến mức không dám thở mạnh, sợ bọn họ thật sự đánh nhau, hiện giờ chuyện đã được giải quyết rồi, cô không khỏi thở phào một hơi.



Lúc này, Hứa Sướng ngồi bên cạnh Triệu Béo yếu ớt nói một câu: “Sao tôi lại cảm thấy ‘cá mè một lứa’ và ‘sài lang một ổ’ đều có nghĩa xấu vậy?”




Nhíu mày do dự mấy giây, anh nhanh chóng lấy nhẫn kim cương từ trong túi áo ra, bắt lấy tay phải cô gái nhỏ, trực tiếp đeo nhẫn lên ngón áp út của cô, căng thẳng đến mức giọng nói cũng run rẩy: “A, A Vận, anh muốn nói với em một chuyện.” Hô hấp của anh cũng trở nên dồn dập do căng thẳng quá mức, “Anh vốn muốn cầu hôn trước, rồi mới nói cho em biết chuyện này.”“Hà Lôi Xuyên, mày muốn ăn đòn phải không?” Lần này đến Từ Lâm Ngôn mở miệng: “Nếu không phải năm đó mày quỳ trước mặt ông đây khóc lóc xin tha, ông đây đã đánh chết mày rồi từ lâu rồi!”
Trong quá trình chờ đợi, khách đến tham gia bữa tiệc càng ngày càng nhiều, trong đại sảnh cũng càng ngày càng náo nhiệt.Quý Mạch Thần cũng không ngờ lại xảy ra biến cố này, nhưng chuyện này đối với cậu ta cũng chỉ là một khúc nhạc đệm, không ảnh hưởng đến hành động của cậu ta.



Những người kia không phú thì quý, có tiền có thế, sao Dã Tử có thể đấu được với bọn họ chứ?




Nam Vận quả thực không biết nhảy chút nào, toàn bộ đều dựa vào Quý Mạch Thần dẫn dắt cô nhảy, nhưng vẫn vụng chân vụng tay, luôn dẫm phải chân cậu ta. Trên trán cô lấm tấm mồ hôi, không phải do khiêu vũ mệt mỏi, mà là mồ hôi lạnh do căng thẳng.Nam Vận vẫn chưa đáp ứng cậu ta, cậu ta lại đi về phía cô, đứng nghiêm trước mặt cô, tay trái đặt hờ lên phần bụng, hơi khom người, đưa tay phải ra trước mặt cô, làm một động tác mời khiêu vũ với cô.



Nam Thù vừa nãy phát hiện Lâm Du Dã dẫn theo Nam Vận vào nhà kho thì lập tức quay lại gọi người, trắng trợn nói rằng Nam Vận bị một người đàn ông cưỡng ép kéo vào nhà kho, còn khóa trái cửa lại.



Bàn của Hà Lôi Xuyên lúc này bùng lên tiếng hò hét sôi nổi, cũng ra sức vỗ tay cổ động, tiện thể còn hướng về bàn đối diện bày ra dáng vẻ người thắng lợi mới có tư cách phách lối.




Nam Vận: “Em bắt nạt anh bao giờ?”Không có học thức thật đáng sợ!Ánh mắt mọi người lại lần nữa tập trung lên hai người.



Nam Vận hơi kinh ngạc: “Vậy thì quá gấp rồi?”



Hiển nhiên, thù đã kết sâu.Lúc này, Quý Mạch Thần cũng nói một câu: “Nếu không phải là tớ, vậy rất có thể là Lục Dã.”Lúc này, Nam Vận hoàn toàn không biết nên làm sao, hoang mang bối rối, như ngồi trên chông, thần sắc khi nhìn Quý Mạch Thần mang theo lo lắng, cùng vài phần khẩn cầu: “Tôi không biết khiêu vũ!”



Mà chiếc bàn đối diện bên phải tấm thảm kia cũng là một đám con nhà giàu đang ngồi, rõ ràng là đám bạn bình thường có quan hệ khá tốt với Quý Mạch Thần.



Lâm Du Dã nắm cổ tay cô, không nói một lời kéo cô vào nhà kho.




Lục Dã chưa đến, mấy người Lục Vũ Linh chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương khoa trương.Quý Mạch Thần thấp giọng nói: “Không sao, tớ dẫn cậu nhảy.” Cậu ta lại chém đinh chặt sắt bảo đảm: “Tuyệt đối không để cho cậu mất mặt.”



Bàn đối diện do Hà Lôi Xuyên cầm đầu, lúc này đang vỗ tay hò hét để tạo thanh thế cho Quý Mạch Thần.



Lục Vũ Linh lập tức gọi điện cho anh trai.



Tấm thảm đỏ ở giữa như một đường ranh giới.Nam Vận sắp hoảng đến khóc rồi, nhưng Quý Mạch Thần vẫn giữ tư thế mời như cũ, xem ra muốn cô đồng ý khiêu vũ mới thôi.



Nếu như bị người ta phát hiện ra cô cùng Dã Tử ở đây, Dã Tử sẽ tiêu mất, bọn họ sẽ không bỏ qua cho anh.



Cuối cùng, Nam Vận thở dài, nâng tay trái lên, đặt vào tay phải của Quý Mạch Thần.



Lục Vũ Linh không sợ cường quyền: “Bây giờ biết sốt ruột rồi? Bây giờ anh sốt ruột thì làm được gì? Bây giờ anh nên suy nghĩ tí nữa làm sao để trở mình đi!”




Nhưng mặc kệ cô dẫm thế nào, Quý Mạch Thần cũng không nhíu mày lấy một cái, toàn bộ quá trình đều rất bình tĩnh, một tay đặt ở eo cô, một tay nắm tay cô, thong dong di chuyển bước chân, động tác trôi chảy dẫn dắt cô khiêu vũ.
Lục Vũ Linh cũng không giữ cô lại: “Được, cô đi đi.” Nhưng mà trước khi cô đi, anh ta vẫn không quên thay anh mình tạo ra một chút khí thế: “Đúng rồi, cô nhớ kỹ, Quý Mạch Thần không phải dạng tốt lành gì, cô cách xa cậu ta một chút, Lục Dã mạnh hơn cậu ta nhiều!”
Cô ta biết Nam Vận không biết khiêu vũ, nên khi Nam Vận bị Quý Mạch Thần mời lên sân khấu, cô ta thật sự là cười trên nỗi đau của người khác, ung dung ngồi một chỗ, chờ xem kịch vui.Cô là vò đã mẻ không sợ sứt rồi.



Nam Vận không quan tâm đến cậu ta, thậm chí còn không thèm nhìn cậu ta.




Ba của Từ Lâm Ngôn – Từ Siêu Quần thấy thế cũng nghiêm nghị dạy dỗ con trai mình: “Lâm Ngôn, câm miệng!”
Giờ còn chưa đến 12 giờ, nhưng anh vẫn đến chậm một bước. Vừa tiến vào đại sảnh, ánh đèn toàn hội trường đã trầm xuống, chỉ còn lại duy nhất ánh đèn chiếu trên sân khấu, tiếp đó là âm điệu của ca khúc kinh điển dành cho điệu Valse – “The Blue Danube” vang lên.
Quý Mạch Thần cong khóe môi, nhẹ nhàng cầm tay cô, thuận thế nâng cô từ ghế đứng lên, sau đó nắm tay cô đi về hướng sân khấu.



Lục Vũ Linh ngoan ngoãn gật đầu — biết, ngậm miệng.



Không có người phụ nữ nào chống lại được sự dụ hoặc của việc hóng hớt chuyện người khác.




Nam Vận vẫn chưa đáp ứng cậu ta, cậu ta lại đi về phía cô, đứng nghiêm trước mặt cô, tay trái đặt hờ lên phần bụng, hơi khom người, đưa tay phải ra trước mặt cô, làm một động tác mời khiêu vũ với cô.“Nói tóm lại thì là, cậu ta cướp vợ của bạn tôi.” Lục Vũ Linh nói như thật, lòng đầy căm phẫn: “Nếu không phải tên khốn đó chạy ra ngáng đường, hai người họ chắc chắn đã có thể thuận lợi kết hôn rồi.”Bàn của Hà Lôi Xuyên lúc này bùng lên tiếng hò hét sôi nổi, cũng ra sức vỗ tay cổ động, tiện thể còn hướng về bàn đối diện bày ra dáng vẻ người thắng lợi mới có tư cách phách lối.



Chữ ký đã đến tay, cô cũng ngại khi cứ ngồi ở đây, chẳng may có người chụp được thì khó mà giải thích rõ, nên tạm biệt với Lục Thần: “Cảm ơn chữ ký và lời chúc của anh, giờ tôi phải đi rồi, bai bai.”



Hứa Sướng: “Đáng lẽ phải dùng ‘một ổ rắn rết’, chứng tỏ chúng ta có thủ đoạn có tâm kế, tâm như rắn rết chứ, mấy cái từ như ‘sài lang’ thô bạo quá, không văn nhã.”



Anh sợ cô sẽ chọn Quý Mạch Thần hoặc là Lục Dã, sau đó vứt bỏ anh sao?“Vậy cậu muốn làm gì?” Quý Mạch Thần hỏi, “Muốn nhảy một điệu không?”Mấy người Lục Vũ Linh rất muốn đánh người, nhưng lại không có lý do để đánh, dù sao Quý Mạch Thần quả thực đã đem được Nam Vận lên sân khấu rồi, trận này, bọn họ thắng rồi.



Xác định không có sai sót nào xong, anh lại đặt nhẫn vào trong túi áo vest, mở cửa xuống xe.Từ Lâm Ngôn bực bội gần chết, đem lửa giận trút lên người Lục Vũ Linh: “Anh trai cậu đâu? Quý Mạch Thần đã bắt đầu tiến công rồi kìa! Người cầm đầu của chúng ta còn chưa tới nữa vậy!”



Quý Mạch Thần cũng không ngờ lại xảy ra biến cố này, nhưng chuyện này đối với cậu ta cũng chỉ là một khúc nhạc đệm, không ảnh hưởng đến hành động của cậu ta.



Lục Vũ Linh: “Vừa nãy tôi gọi điện cho anh ấy thì anh ấy nói là đã đến bãi đỗ xe rồi!” Vừa dứt lời, anh ta liền nhìn thấy cửa lớn đằng sau bữa tiệc mở ra, ngay sau đó là thấy ông anh trai mình, lập tức giơ tay chỉ về bên đó nói: “Đến rồi đến rồi! Cuối cùng cũng đến rồi!”




Nam Vận run lẩy bẩy, trông rất nhỏ yếu bất lực: “Anh, anh bắt nạt em! Em muốn gọi người!”
Lục Vũ Linh hỏi ngược lại: “Sao lại không thể? Cô cảm thấy cậu ta không giống loại người này sao?”
Hôm nay Lục Dã mặc một bộ âu phục màu xanh đậm, dáng người thẳng tắp, khí chất tao nhã, lông mày tuấn lãng hiển lộ rõ sự cao quý và trầm ổn, vừa nhìn đã thấy là một vị công tử nhà giàu xuất sắc.



Sau đó, ông ta bắt đầu ra sức vặn chốt cửa, vừa vặn vừa liều mạng gõ cửa: “A Vận! A Vận! Con không sao chứ? Bên trong còn có ai? Con mở cửa ra!”




Quý Mạch Thần nhún vai: “Không biết, tớ chưa gặp anh ta bao giờ.”Giờ còn chưa đến 12 giờ, nhưng anh vẫn đến chậm một bước. Vừa tiến vào đại sảnh, ánh đèn toàn hội trường đã trầm xuống, chỉ còn lại duy nhất ánh đèn chiếu trên sân khấu, tiếp đó là âm điệu của ca khúc kinh điển dành cho điệu Valse – “The Blue Danube” vang lên.



Quý Mạch Thần nhướng mày: “Trước khi mở tiệc nhất định phải có một điệu khiêu vũ mở màn, nếu không, sao thay đổi bầu không khí được?” Không cho Nam Vận cơ hội từ chối, cậu ta đi thẳng đến trước sân khấu, đứng phía sau microphone, nhẹ nhàng mở miệng, cười nhẹ nhìn về phía Nam Vận: “Tôi muốn mời Nam Vận Nam tiểu thư, cùng tôi khiêu vũ một điệu mở màn.”



Nam Vận: “Tôi không muốn để bọn họ nhìn.”Thị lực của anh rất tốt, liếc mắt một cái đã nhìn rõ người trên sân khấu, sắc mặt nháy mắt trầm xuống.



Sau đó hai người họ liền xuống sân khấu.




Đôi môi của cô gái nhỏ vừa đỏ vừa sưng, là chứng cứ của việc bị anh đối xử thô bạo vừa rồi.
Lần này, Dã Tử rốt cục trả lời lại: [Đến ngay.]
Không qua bao lâu sau, Lục Vũ Linh đã đi đến bên cạnh ông anh mình, tức giận nói: “Anh mà muộn thêm chút nữa là vợ của anh đã bị Quý Mạch Thần cướp mất rồi!”



Hiện trường sắp bùng lên ngọn lửa chiến tranh, cứ như thế bị một câu “Câm miệng” các ông bố giải quyết nhẹ nhàng.




Chữ ký đã đến tay, cô cũng ngại khi cứ ngồi ở đây, chẳng may có người chụp được thì khó mà giải thích rõ, nên tạm biệt với Lục Thần: “Cảm ơn chữ ký và lời chúc của anh, giờ tôi phải đi rồi, bai bai.”Lục Dã lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta: “Câm miệng.”



Lúc này, bữa tiệc đã được bắt đầu nên không một ai để ý đến hai người họ, chỉ trừ Nam Thù.




Thị lực của anh rất tốt, liếc mắt một cái đã nhìn rõ người trên sân khấu, sắc mặt nháy mắt trầm xuống.Lục Vũ Linh không sợ cường quyền: “Bây giờ biết sốt ruột rồi? Bây giờ anh sốt ruột thì làm được gì? Bây giờ anh nên suy nghĩ tí nữa làm sao để trở mình đi!”



Quý Mạch Thần thấy thế cười nhẹ: “Căng thẳng đến vậy sao?”



“Vậy cậu muốn làm gì?” Quý Mạch Thần hỏi, “Muốn nhảy một điệu không?”



Nam Vận không quan tâm đến cậu ta, thậm chí còn không thèm nhìn cậu ta.
“…”Lục Dã không để ý đến anh ta, vẻ mặt u ám, môi mỏng khẽ nhếch, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía sân khấu.



Cô ta rất ghét dáng vẻ tỏa sáng của Nam Vận.



Nam Vận quả thực không biết nhảy chút nào, toàn bộ đều dựa vào Quý Mạch Thần dẫn dắt cô nhảy, nhưng vẫn vụng chân vụng tay, luôn dẫm phải chân cậu ta. Trên trán cô lấm tấm mồ hôi, không phải do khiêu vũ mệt mỏi, mà là mồ hôi lạnh do căng thẳng.



Anh thực sự sợ cô không cần anh nữa.



Nhưng mặc kệ cô dẫm thế nào, Quý Mạch Thần cũng không nhíu mày lấy một cái, toàn bộ quá trình đều rất bình tĩnh, một tay đặt ở eo cô, một tay nắm tay cô, thong dong di chuyển bước chân, động tác trôi chảy dẫn dắt cô khiêu vũ.



Mặc dù Nam Vận xếp hạng Đồng, nhưng Quý Mạch Thần lại là hạng Cao Thủ, thực lực cả hai trung hòa cho nhau, nhìn cũng rất ra dáng.




Tuy nhiên, hiện thực lại làm cho cô ta thất vọng, Nam Vận thế mà thuận lợi nhảy xong một bài, không chỉ không phạm sai lầm, ngược lại còn rất nở mày nở mặt.Lúc này, Hứa Sướng ngồi bên cạnh Triệu Béo yếu ớt nói một câu: “Sao tôi lại cảm thấy ‘cá mè một lứa’ và ‘sài lang một ổ’ đều có nghĩa xấu vậy?”Sân khấu rộng lớn, âm nhạc ưu nhã, hai người trên đó trông vô cùng xứng đôi, không ít người xem đều tán thưởng hai người là Kim Đồng Ngọc Nữ, trời sinh một đôi.



Dựa vào đâu mà tất cả danh tiếng đều là của chị ta?



Nam Vận không ngờ ba cô lại tới đây, càng không ngờ ngoài cửa còn kéo đến nhiều người như thế, không cần nghĩ cũng biết người nhà họ Quý và người nhà họ Lục nhất định cũng theo tới.Ánh mắt của khách mời trong đại sảnh đều tập trung trên sàn nhảy, không ai chú ý tới Lục Dã đang đứng trong bóng tối.



“Trong lòng cô hiểu rõ là được.” Những lời nên nói thì đều đã nói xong cả rồi, Lục Vũ Linh cũng không nói nhiều thêm nữa: “Nhớ kỹ những lời tôi nói, sau đó cô có thể rời đi được rồi.”



Quý Mạch Thần thấp giọng nói: “Không sao, tớ dẫn cậu nhảy.” Cậu ta lại chém đinh chặt sắt bảo đảm: “Tuyệt đối không để cho cậu mất mặt.”



Nam Vận ôm lấy eo anh, vô cùng hào phóng trả lời: “Được rồi, em tha thứ cho anh.”Vẻ mặt của anh, lạnh như băng tuyết.



Nam Vận dù thế nào cũng không bước tiếp được nữa, do dự chốc lát, cô thỏ thẻ nói với Lục thần một câu: “Tôi có một người bạn, muốn tìm hiểu cụ thể về chuyện này.”



Đoạn khiêu vũ mở màn này không lâu, chưa đến 10 phút thì đã kết thúc.



Bất đắc dĩ thở dài, vẻ mặt anh cũng dịu đi đôi chút, nhưng cũng không quên cảnh cáo cô một câu: “Sau này không cho phép qua lại với Quý Mạch Thần nữa!”



Triệu Béo nói tiếp: “Anh zai à, tôi cảm thấy cậu dùng câu này không được cho lắm.”
“Lôi Xuyên! Câm miệng!” Ba của Hà Lôi Xuyên giáo huấn con trai của mình đầu tiên, dù sao nhà họ Từ và nhà họ Lục không phải là đối thủ mà nhà họ chọc nổi.Thời điểm khi âm nhạc ngừng lại, Nam Vận không khỏi thở phào một hơi, thậm chí còn có cảm giác như được hồi sinh.



Đôi môi của cô gái nhỏ vừa đỏ vừa sưng, là chứng cứ của việc bị anh đối xử thô bạo vừa rồi.




Nam Vận cố gắng giải thích: “Là cậu ta tìm đến em, em từ chối mấy lần liền, cậu ta không đi, em có thể làm gì được chứ?” Cô lại nhỏ giọng oán trách một câu: “Vả lại, ai bảo anh không đến sớm chút chứ?”Quý Mạch Thần thấy thế cười nhẹ: “Căng thẳng đến vậy sao?”



Nam Vận không quan tâm đến cậu ta, thậm chí còn không thèm nhìn cậu ta.



Lục Dã: “Anh đã đến bãi đỗ xe rồi.”



Nam Vận sắp hoảng đến khóc rồi, nhưng Quý Mạch Thần vẫn giữ tư thế mời như cũ, xem ra muốn cô đồng ý khiêu vũ mới thôi.



Quý Mạch Thần biết cô giận rồi, lập tức dỗ dành: “Cậu nhảy rất tốt.”



Lục Dã trước nay luôn cưng chiều cô gái nhỏ của anh, nếu đã là cầu hôn, vậy thì phải tặng nhẫn kim cương độc nhất vô nhị trên thế giới này, cho nên anh mua kim cương thô, tìm một nhà thiết kế có tiếng trong ngành để thiết kế nhẫn cầu hôn.



Giờ còn chưa đến 12 giờ, nhưng anh vẫn đến chậm một bước. Vừa tiến vào đại sảnh, ánh đèn toàn hội trường đã trầm xuống, chỉ còn lại duy nhất ánh đèn chiếu trên sân khấu, tiếp đó là âm điệu của ca khúc kinh điển dành cho điệu Valse – “The Blue Danube” vang lên.
Tấm thảm đỏ ở giữa như một đường ranh giới.Tựa như để phụ họa cho lời nói của cậu ta, lời vừa dứt, xung quanh liền vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.




Bữa tiệc sinh nhật hoành tráng này được tổ chức cho Nam Vận, mấy nhân vật có mặt mũi này cũng là đến vì Nam Vận, Quý Mạch Thần và Lục Dã vì để cưới được chị ta mà cạnh tranh không ngừng.“….. “



Hà Lôi Xuyên: “Ái chà, Từ nhị thiếu có ý gì đây? Muốn đánh nhau?”



Mấy người Lục Vũ Linh rất muốn đánh người, nhưng lại không có lý do để đánh, dù sao Quý Mạch Thần quả thực đã đem được Nam Vận lên sân khấu rồi, trận này, bọn họ thắng rồi.Tôi rốt cuộc nhảy tốt chỗ nào chứ?



Nam Vận không ngờ Lục thần lại là một người phóng khoáng giục cưới sớm như thế, cũng không biết nói gì cho phải, sau cùng chỉ có thể trả lời: “Được rồi.”




Sau khi Lục Dã ngắt điện thoại, lại lấy nhẫn ra lần nữa, hít sâu một hơi, một mình ngồi ở trong xe, lại một lần nữa nghiêm túc mà thâm tình mở miệng: “A Vận, gả cho anh nhé.”Rõ ràng là tôi không biết nhảy!




Nam Vận vội vàng giải thích: “Chúng tôi không phải là chơi bời, chúng tôi muốn kết hôn, chỉ là vẫn chưa quyết định được khi nào thôi.”Nam Vận quả thực không biết nên bày ra biểu cảm gì, ngây ngốc nhìn xuống dưới sân khấu.



Thật sự là Lục Dã tặng sao? Lục Dã rốt cuộc đang ở đâu? Tại sao Lục Dã vẫn luôn không xuất hiện?



Quý Mạch Thần biết cô giận rồi, lập tức dỗ dành: “Cậu nhảy rất tốt.”




Lâm Du Dã không thể nói gì, quả thật là anh đến muộn.Lục Vũ Linh: “Được, chỉ chờ mỗi anh thôi đó!”Mắt thấy hai nhóm người này sắp lao vào đánh nhau, nhóm người lớn ngồi ở chỗ không xa lập tức quát con cháu nhà mình.Quý Mạch Thần nhắc nhở: “Đừng ngây người nữa, cúi người, cảm ơn.”



Trong giọng nói của Nam Khải Thăng lại mang theo vài phần hoảng hốt lo sợ.




Lục Vũ Linh nói tiếp: “Hồi học cấp ba tôi từng đánh nhau với tên ngồi cạnh nó.”
Thanh tuyến cậu ta trong trẻo mà trầm thấp, ôn hòa như ngọc.
Nam Vận lập tức làm theo, tay che cổ áo, cùng cậu ta cúi chào về phía dưới sân khấu.



Sau đó hai người họ liền xuống sân khấu.



Sau khi rời đi, cô cũng không biết mình nên đi làm gì nữa.



Đám người Hà Lôi Xuyên lại bắt đầu vỗ tay ồn ào, vô cùng có nhịp điệu mà hô: “Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý! “



Bên rìa sân khấu có bậc thang, Nam Vận đi giày cao gót, lúc xuống bậc thang, Quý Mạch Thần rất lịch sự đỡ cổ tay Nam Vận, đợi Nam Vận đứng vững rồi mới buông lỏng tay, khen cô một câu: “Trang phục của cậu rất đẹp.”



Đoạn khiêu vũ mở màn này không lâu, chưa đến 10 phút thì đã kết thúc.



Chị ta rốt cuộc có chỗ nào mạnh hơn mình chứ?




Sau khi rời đi, cô cũng không biết mình nên đi làm gì nữa.Nam Vận sững sờ, kinh ngạc nhìn cậu ta: “Không phải cậu tặng à?”



Mặc dù Nam Vận xếp hạng Đồng, nhưng Quý Mạch Thần lại là hạng Cao Thủ, thực lực cả hai trung hòa cho nhau, nhìn cũng rất ra dáng.




Rõ ràng là tiệc sinh nhật của cô, nhưng cô lại cảm thấy bản thân như một kẻ râu ria không phận sự.Quý Mạch Thần trước nay không phải là người thích dành công trạng, ăn ngay nói thật: “Không phải.”



Giữa đại sảnh có trải một tấm thảm đỏ, bên trái và bên phải thảm đỏ đều bày một loạt bàn tròn.




Không qua bao lâu sau, Lục Vũ Linh đã đi đến bên cạnh ông anh mình, tức giận nói: “Anh mà muộn thêm chút nữa là vợ của anh đã bị Quý Mạch Thần cướp mất rồi!”Nam Vận sửng sốt.



Ba của Từ Lâm Ngôn – Từ Siêu Quần thấy thế cũng nghiêm nghị dạy dỗ con trai mình: “Lâm Ngôn, câm miệng!”Không phải Quý Mạch Thần tặng, vậy có thể là ai chứ?



Đám người Hà Lôi Xuyên lại bắt đầu vỗ tay ồn ào, vô cùng có nhịp điệu mà hô: “Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý! “Không phải là Lục Dã chứ?




Sân khấu rộng lớn, âm nhạc ưu nhã, hai người trên đó trông vô cùng xứng đôi, không ít người xem đều tán thưởng hai người là Kim Đồng Ngọc Nữ, trời sinh một đôi.Lúc này, Quý Mạch Thần cũng nói một câu: “Nếu không phải là tớ, vậy rất có thể là Lục Dã.”



Nam Vận vội vã hỏi: “Lục Dã đến chưa?”




Trong nhà kho chất đầy ghế, còn không có cửa sổ, vừa chật vừa tối.Nam Vận vội vã hỏi: “Lục Dã đến chưa?”



Thanh tuyến cậu ta trong trẻo mà trầm thấp, ôn hòa như ngọc.



Quý Mạch Thần nhún vai: “Không biết, tớ chưa gặp anh ta bao giờ.”



Nam Vận không khỏi nhíu mày.




Nam Thù không cam tâm, cũng không phục.Sau đó, ông ta bắt đầu ra sức vặn chốt cửa, vừa vặn vừa liều mạng gõ cửa: “A Vận! A Vận! Con không sao chứ? Bên trong còn có ai? Con mở cửa ra!”Thật sự là Lục Dã tặng sao? Lục Dã rốt cuộc đang ở đâu? Tại sao Lục Dã vẫn luôn không xuất hiện?



Trái tim Nam Vận chợt run lên, lập tức an ủi: “Sao em có thể không cần anh chứ?”Khi trong lòng cô đang tràn ngập nghi hoặc, sau lưng bỗng nhiên truyền đến giọng nói của một cô gái trẻ, giọng điệu tràn đầy mỉa mai: “Ô, đây không phải là cậu Quý sao? Xem ra sau khi về nước, ngài khá phấn khởi đó nhỉ.”



Thanh tuyến cậu ta trong trẻo mà trầm thấp, ôn hòa như ngọc.




Lâm Du Dã lạnh lùng nói: “Để anh phát hiện thêm lần thứ hai thì xem anh xử em thế nào.”Nam Vận nghe tiếng quay đầu, nhìn thấy một cô gái cũng tầm bằng tuổi cô. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, hai người họ đều khẽ giật mình.



“Lôi Xuyên! Câm miệng!” Ba của Hà Lôi Xuyên giáo huấn con trai của mình đầu tiên, dù sao nhà họ Từ và nhà họ Lục không phải là đối thủ mà nhà họ chọc nổi.




Có điều, ấn tượng của cô đối với cậu ta phần lớn là dừng tại 3 năm trước, 3 năm cũng đủ để thay đổi một con người, hiện giờ cậu ta đã trở thành dạng gì thì cô cũng không rõ.Bàn đối diện do Hà Lôi Xuyên cầm đầu, lúc này đang vỗ tay hò hét để tạo thanh thế cho Quý Mạch Thần.Nam Vận ngạc nhiên phát hiện, diện mạo của cô gái này rất giống cô, thực sự là còn giống em gái ruột của cô hơn cả Nam Thù.



Nam Vận dù thế nào cũng không bước tiếp được nữa, do dự chốc lát, cô thỏ thẻ nói với Lục thần một câu: “Tôi có một người bạn, muốn tìm hiểu cụ thể về chuyện này.”



Thời điểm Văn Mộng Âm nhìn thấy Nam Vận, lập tức hiểu rõ tại sao hồi đó Quý Mạch Thần lại quen cô ta, bởi vì trên người cô ta có bóng dáng của Nam Vận.



Lần này, Dã Tử rốt cục trả lời lại: [Đến ngay.]



Quả nhiên Cậu ta từ trước đến giờ chưa hề yêu cô, từ đầu đến cuối, người cậu ta yêu chỉ có Nam Vận, mà cô chỉ là một thế thân.



Nếu như bị người ta phát hiện ra cô cùng Dã Tử ở đây, Dã Tử sẽ tiêu mất, bọn họ sẽ không bỏ qua cho anh.



Hai bên đại sảnh đều có đường nối thẳng cửa trước và cửa sau, trong con đường đó còn bố trí một nhà kho để đặt ghế ngồi dự bị.




Lời giải thích này ngược lại đã làm thông suốt hết thảy, nhưng Nam Vận vẫn giải thích một chút: “Hiện giờ chúng tôi vẫn chưa quyết định được thời gian kết hôn.”Hốc mắt Văn Mộng Âm dần đỏ lên, ánh mắt nhìn về phía Quý Mạch Thần tràn đầy vẻ không cam và oán hận, cố gắng đè xuống nỗi nghẹn ngào, giọng nói khàn khàn chất vấn: “Quý Mạch Thần, anh có trái tim không?”



Lâm Du Dã im lặng ôm cô một lúc, bỗng nhiên mở miệng, thấp giọng nói một câu: “Anh sợ em không cần anh nữa.”



Nam Vận không khỏi nhíu mày.



Quý Mạch Thần hoàn toàn không ngờ được Văn Mộng Âm sẽ đến tận đây, giây phút trông thấy cô ta thì cậu ta liền hoảng hốt, sợ cô ta làm lộ ra điều gì trước mặt Nam Vận, bước nhanh đến trước mặt cô ta, thấp giọng nói: “Ra ngoài nói chuyện.” Đồng thời túm lấy cổ tay cô ta, không nói gì mà dắt cô ta đi về một lối ra ở bên cạnh sân khấu.



Bên rìa sân khấu có bậc thang, Nam Vận đi giày cao gót, lúc xuống bậc thang, Quý Mạch Thần rất lịch sự đỡ cổ tay Nam Vận, đợi Nam Vận đứng vững rồi mới buông lỏng tay, khen cô một câu: “Trang phục của cậu rất đẹp.”




Ánh mắt mọi người lại lần nữa tập trung lên hai người.Nam Vận đoán được điều gì đó, thở dài một hơi, trong lòng không hiểu sao có chút buồn phiền, cô thấy bất bình thay cô gái kia, Quý Mạch Thần thật tồi tệ.




Giữa đại sảnh có trải một tấm thảm đỏ, bên trái và bên phải thảm đỏ đều bày một loạt bàn tròn.Cảnh tượng giương cung bạt kiếm ở đại sảnh lại lần nữa khôi phục sự hài hòa.Nam Thù vừa nãy phát hiện Lâm Du Dã dẫn theo Nam Vận vào nhà kho thì lập tức quay lại gọi người, trắng trợn nói rằng Nam Vận bị một người đàn ông cưỡng ép kéo vào nhà kho, còn khóa trái cửa lại.Tuy nhiên thiên đạo đều có luân hồi, một giây sau, cổ tay của cô cũng bị bắt lấy, tim đập mạnh, kinh ngạc quay đầu nhìn lại, phát hiện là Dã Tử, cô mới thở phào nhẹ nhõm, không khỏi oán trách một câu: “Anh làm gì vậy, hù chết em rồi…. Ớ, anh đi đâu?”



Nam Khải Thăng, Nguyễn Lệ Oánh và cả Nam Thù đều đang bận rộn xã giao.



Nam Vận bị anh dọa sợ, lưng dán chặt vào cánh cửa gỗ, không dám cử động chút nào.
Không phải là Lục Dã chứ?Hai bên đại sảnh đều có đường nối thẳng cửa trước và cửa sau, trong con đường đó còn bố trí một nhà kho để đặt ghế ngồi dự bị.



Quý Mạch Thần tư thế tao nhã, hàng mày tuấn lãng, ánh mắt ấm áp nhìn cô, cười nói: “Chán à?”



Hôm nay Lục Dã mặc một bộ âu phục màu xanh đậm, dáng người thẳng tắp, khí chất tao nhã, lông mày tuấn lãng hiển lộ rõ sự cao quý và trầm ổn, vừa nhìn đã thấy là một vị công tử nhà giàu xuất sắc.
Nhưng lần này Lâm Du Dã không thương tiếc cô gái nhỏ của anh, hôn rất mãnh liệt, khí thế hung hãn như sói đói, trong triền miên còn mang theo vài phần tức giận khó nén.Lâm Du Dã nắm cổ tay cô, không nói một lời kéo cô vào nhà kho.




Đối diện ngứa mắt bên này từ lâu, Hà Lôi Xuyên khí thế hùng hổ mắng: “Mày mắng ai đấy? Ỷ vào mình hát được hai bài dỏm thì bắt đầu hống hách rồi sao?”Lúc này, bữa tiệc đã được bắt đầu nên không một ai để ý đến hai người họ, chỉ trừ Nam Thù.



Nam Thù vừa nãy phát hiện Lâm Du Dã dẫn theo Nam Vận vào nhà kho thì lập tức quay lại gọi người, trắng trợn nói rằng Nam Vận bị một người đàn ông cưỡng ép kéo vào nhà kho, còn khóa trái cửa lại.Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, Nam Thù vẫn luôn nhìn chằm chằm Nam Vận, lòng tràn đầy trông mong cô bị bêu xấu, nhìn cô bị mất mặt trước mắt mọi người.



Nam Vận ôm lấy eo anh, vô cùng hào phóng trả lời: “Được rồi, em tha thứ cho anh.”




“….. “Cô ta biết Nam Vận không biết khiêu vũ, nên khi Nam Vận bị Quý Mạch Thần mời lên sân khấu, cô ta thật sự là cười trên nỗi đau của người khác, ung dung ngồi một chỗ, chờ xem kịch vui.



Sân khấu rộng lớn, âm nhạc ưu nhã, hai người trên đó trông vô cùng xứng đôi, không ít người xem đều tán thưởng hai người là Kim Đồng Ngọc Nữ, trời sinh một đôi.



Nam Vận cũng không nói rõ được.Tuy nhiên, hiện thực lại làm cho cô ta thất vọng, Nam Vận thế mà thuận lợi nhảy xong một bài, không chỉ không phạm sai lầm, ngược lại còn rất nở mày nở mặt.



“Vậy cậu muốn làm gì?” Quý Mạch Thần hỏi, “Muốn nhảy một điệu không?”



Thật sự là Lục Dã tặng sao? Lục Dã rốt cuộc đang ở đâu? Tại sao Lục Dã vẫn luôn không xuất hiện?Cô ta rất ghét dáng vẻ tỏa sáng của Nam Vận.



Lục Vũ Linh cũng không giữ cô lại: “Được, cô đi đi.” Nhưng mà trước khi cô đi, anh ta vẫn không quên thay anh mình tạo ra một chút khí thế: “Đúng rồi, cô nhớ kỹ, Quý Mạch Thần không phải dạng tốt lành gì, cô cách xa cậu ta một chút, Lục Dã mạnh hơn cậu ta nhiều!”




Lời giải thích này ngược lại đã làm thông suốt hết thảy, nhưng Nam Vận vẫn giải thích một chút: “Hiện giờ chúng tôi vẫn chưa quyết định được thời gian kết hôn.”
Nhíu mày do dự mấy giây, anh nhanh chóng lấy nhẫn kim cương từ trong túi áo ra, bắt lấy tay phải cô gái nhỏ, trực tiếp đeo nhẫn lên ngón áp út của cô, căng thẳng đến mức giọng nói cũng run rẩy: “A, A Vận, anh muốn nói với em một chuyện.” Hô hấp của anh cũng trở nên dồn dập do căng thẳng quá mức, “Anh vốn muốn cầu hôn trước, rồi mới nói cho em biết chuyện này.”
Bữa tiệc sinh nhật hoành tráng này được tổ chức cho Nam Vận, mấy nhân vật có mặt mũi này cũng là đến vì Nam Vận, Quý Mạch Thần và Lục Dã vì để cưới được chị ta mà cạnh tranh không ngừng.



Bàn đối diện do Hà Lôi Xuyên cầm đầu, lúc này đang vỗ tay hò hét để tạo thanh thế cho Quý Mạch Thần.



Dần dần, Nam Vận phát hiện ra, hình như những người này chia thành hai phe.



Dựa vào đâu mà tất cả danh tiếng đều là của chị ta?



Lục Vũ Linh nói tiếp: “Hồi học cấp ba tôi từng đánh nhau với tên ngồi cạnh nó.”




Hai bên đại sảnh đều có đường nối thẳng cửa trước và cửa sau, trong con đường đó còn bố trí một nhà kho để đặt ghế ngồi dự bị.Lúc này, trong đại sảnh sôi nổi hẳn lên, Nam Khải Thăng nghe vậy lập tức bật dậy khỏi ghế, vội vàng đi đến cửa nhà kho, còn có một đám người theo sát phía sau.Chị ta rốt cuộc có chỗ nào mạnh hơn mình chứ?



Bây giờ rất nhiều người đều biết chuyện Lục Dã và Quý Mạch Thần đồng thời đến nhà cô cầu hôn, cho nên sau khi Nam Vận nghe thấy lời nói đó cũng không thấy ngạc nhiên, nhưng lại có chút khó hiểu, không rõ tại sao Lục thần lại ghét Quý Mạch Thần như thế, cô không nhịn được hỏi một câu: “Tại sao vậy? Anh quen Quý Mạch Thần sao?”



Quý Mạch Thần tư thế tao nhã, hàng mày tuấn lãng, ánh mắt ấm áp nhìn cô, cười nói: “Chán à?”




“…”Nam Thù không cam tâm, cũng không phục.



Trông thấy Nam Vận bị Lâm Du Dã dẫn đi, Nam Thù nháy mắt nhận ra cơ hội của mình đến rồi, lập tức đứng dậy, lặng lẽ đi theo.



Lần này, Dã Tử rốt cục trả lời lại: [Đến ngay.]




Triệu Béo nói tiếp: “Người phân theo nhóm vật họp theo loài, chứng minh đám bọn nó chẳng có tên nào tốt lành!”Sắc mặt Lâm Du Dã vẫn u ám như cũ: “Ai cho em khiêu vũ với cậu ta hả? “Trong nhà kho chất đầy ghế, còn không có cửa sổ, vừa chật vừa tối.



Sau khi Lâm Du Dã kéo Nam Vận vào nhà kho, trực tiếp đè cô lên cửa, không kiềm chế nổi mà cắn môi cô, vội vàng lại bá đạo cạy mở hàm răng cô.



Triệu Béo nói tiếp: “Anh zai à, tôi cảm thấy cậu dùng câu này không được cho lắm.”



Lời chúc phúc này thật là độc đáo, trên mặt của Nam Vận hiện lên năm chữ “một lời khó nói hết” to đùng.Cái hôn này tới quá bất ngờ, hơn nữa còn vô cùng mạnh mẽ, Nam Vận không khỏi “ưm” một tiếng, giống như một con thỏ nhỏ bị kinh sợ.



Lục Dã nhận cuộc gọi rất nhanh: “Sao thế?”



Môi anh đào của cô gái nhỏ cực kỳ mềm mại, khiến người thương tiếc.



Hứa Sướng: “Đáng lẽ phải dùng ‘một ổ rắn rết’, chứng tỏ chúng ta có thủ đoạn có tâm kế, tâm như rắn rết chứ, mấy cái từ như ‘sài lang’ thô bạo quá, không văn nhã.”Nhưng lần này Lâm Du Dã không thương tiếc cô gái nhỏ của anh, hôn rất mãnh liệt, khí thế hung hãn như sói đói, trong triền miên còn mang theo vài phần tức giận khó nén.



Nam Vận không phục, oán giận lần nữa: “Anh không thể đối xử với em dịu dàng hơn một chút được sao? Không sợ em bị dọa chạy mất à?”




Đúng là gừng càng già càng cay.
Rõ ràng là tôi không biết nhảy!
Nam Vận bị anh dọa sợ, lưng dán chặt vào cánh cửa gỗ, không dám cử động chút nào.



Quý Mạch Thần thấp giọng nói: “Không sao, tớ dẫn cậu nhảy.” Cậu ta lại chém đinh chặt sắt bảo đảm: “Tuyệt đối không để cho cậu mất mặt.”




Vẻ mặt Lục Vũ Linh tràn đầy khinh bỉ, lời ít ý nhiều nói: “Có thù.”Anh hôn thật lâu mới thôi.



Hiện trường sắp bùng lên ngọn lửa chiến tranh, cứ như thế bị một câu “Câm miệng” các ông bố giải quyết nhẹ nhàng.



Hôn xong, ánh mắt anh nóng bỏng nhìn cô, khàn giọng ra lệnh: “Gọi chồng.”



Cô là vò đã mẻ không sợ sứt rồi.




Nam Vận quả thực không biết nên bày ra biểu cảm gì, ngây ngốc nhìn xuống dưới sân khấu.Nam Vận run lẩy bẩy, trông rất nhỏ yếu bất lực: “Anh, anh bắt nạt em! Em muốn gọi người!”



Sắc mặt Lâm Du Dã vẫn u ám như cũ: “Ai cho em khiêu vũ với cậu ta hả? “




Không có người phụ nữ nào chống lại được sự dụ hoặc của việc hóng hớt chuyện người khác.Sắc mặt Lâm Du Dã âm trầm, nghiến răng nghiến lợi: “Lúc trước em bắt nạt anh sao không thấy gọi người vậy?”



Nhíu mày do dự mấy giây, anh nhanh chóng lấy nhẫn kim cương từ trong túi áo ra, bắt lấy tay phải cô gái nhỏ, trực tiếp đeo nhẫn lên ngón áp út của cô, căng thẳng đến mức giọng nói cũng run rẩy: “A, A Vận, anh muốn nói với em một chuyện.” Hô hấp của anh cũng trở nên dồn dập do căng thẳng quá mức, “Anh vốn muốn cầu hôn trước, rồi mới nói cho em biết chuyện này.”



Không có học thức thật đáng sợ!



Ba của Từ Lâm Ngôn – Từ Siêu Quần thấy thế cũng nghiêm nghị dạy dỗ con trai mình: “Lâm Ngôn, câm miệng!”



Nam Vận: “Em bắt nạt anh bao giờ?”



Lục Vũ Linh thở phào một hơi, nghĩ thầm: “May mà còn có một đứa có văn hóa.”



Lúc này, trong đại sảnh bỗng nhiên xôn xao hẳn lên, mọi người đang ngồi theo tiếng nói nhìn lại, thì ra là người nhà họ Quý đến rồi.



Nam Vận trợn to mắt, không thể tin nổi: “Cậu ta còn làm ra loại chuyện như vậy nữa sao? Không thể nào?”Lâm Du Dã không phí lời với cô, lại ra lệnh lần nữa: “Gọi chồng. “



Đại biểu nổi bật nhất của bên trái chính là Lục Vũ Linh đang ngồi ở một bàn đối diện với một bàn khác ở bên phải.



Nam Vận biết người này chắc chắn là vì vừa nãy nhìn thấy cô khiêu vũ với Quý Mạch Thần nên ghen rồi, giơ tay kéo góc áo của anh, nửa cầu xin nửa lấy lòng gọi một tiếng: “Chồng à.” Tiếp đó lập tức trấn an một câu: “Anh đừng giận nữa.”



Sắc mặt Lâm Du Dã vẫn u ám như cũ: “Ai cho em khiêu vũ với cậu ta hả? “



Nam Vận vội vàng cam đoan: “Đã biết.”



Hôn xong, ánh mắt anh nóng bỏng nhìn cô, khàn giọng ra lệnh: “Gọi chồng.”




Lục Vũ Linh thở phào một hơi, nghĩ thầm: “May mà còn có một đứa có văn hóa.”
Bên rìa sân khấu có bậc thang, Nam Vận đi giày cao gót, lúc xuống bậc thang, Quý Mạch Thần rất lịch sự đỡ cổ tay Nam Vận, đợi Nam Vận đứng vững rồi mới buông lỏng tay, khen cô một câu: “Trang phục của cậu rất đẹp.”
Nam Vận cố gắng giải thích: “Là cậu ta tìm đến em, em từ chối mấy lần liền, cậu ta không đi, em có thể làm gì được chứ?” Cô lại nhỏ giọng oán trách một câu: “Vả lại, ai bảo anh không đến sớm chút chứ?”



Sau khi Lâm Du Dã kéo Nam Vận vào nhà kho, trực tiếp đè cô lên cửa, không kiềm chế nổi mà cắn môi cô, vội vàng lại bá đạo cạy mở hàm răng cô.



Lâm Du Dã không thể nói gì, quả thật là anh đến muộn.



Anh sợ cô sẽ chọn Quý Mạch Thần hoặc là Lục Dã, sau đó vứt bỏ anh sao?




Thị lực của anh rất tốt, liếc mắt một cái đã nhìn rõ người trên sân khấu, sắc mặt nháy mắt trầm xuống.Bất đắc dĩ thở dài, vẻ mặt anh cũng dịu đi đôi chút, nhưng cũng không quên cảnh cáo cô một câu: “Sau này không cho phép qua lại với Quý Mạch Thần nữa!”



Lâm Du Dã không phí lời với cô, lại ra lệnh lần nữa: “Gọi chồng. “



Nam Vận vội vàng cam đoan: “Đã biết.”



Ngay lúc này, ngoài cửa bỗng trở nên ầm ĩ, tiếp đó Nam Vận nghe thấy giọng nói của ba cô: “A Vận! A Vận! Con đang ở trong sao?”



Lâm Du Dã lạnh lùng nói: “Để anh phát hiện thêm lần thứ hai thì xem anh xử em thế nào.”



Đám người Hà Lôi Xuyên lại bắt đầu vỗ tay ồn ào, vô cùng có nhịp điệu mà hô: “Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý! “




Lục Vũ Linh: “Anh bao giờ mới tới vậy hả? Quý Mạch Thần đến rồi kìa!”Nam Vận không phục, oán giận lần nữa: “Anh không thể đối xử với em dịu dàng hơn một chút được sao? Không sợ em bị dọa chạy mất à?”




Cô ta biết Nam Vận không biết khiêu vũ, nên khi Nam Vận bị Quý Mạch Thần mời lên sân khấu, cô ta thật sự là cười trên nỗi đau của người khác, ung dung ngồi một chỗ, chờ xem kịch vui.Đôi môi của cô gái nhỏ vừa đỏ vừa sưng, là chứng cứ của việc bị anh đối xử thô bạo vừa rồi.



Khi trong lòng cô đang tràn ngập nghi hoặc, sau lưng bỗng nhiên truyền đến giọng nói của một cô gái trẻ, giọng điệu tràn đầy mỉa mai: “Ô, đây không phải là cậu Quý sao? Xem ra sau khi về nước, ngài khá phấn khởi đó nhỉ.”



Quý Mạch Thần nhướng mày: “Trước khi mở tiệc nhất định phải có một điệu khiêu vũ mở màn, nếu không, sao thay đổi bầu không khí được?” Không cho Nam Vận cơ hội từ chối, cậu ta đi thẳng đến trước sân khấu, đứng phía sau microphone, nhẹ nhàng mở miệng, cười nhẹ nhìn về phía Nam Vận: “Tôi muốn mời Nam Vận Nam tiểu thư, cùng tôi khiêu vũ một điệu mở màn.”Nam Vận ngơ ngác nhìn anh, trong đầu hỗn loạn vô cùng.Lúc này Lâm Du Dã mới nhận ra mình đã đối xử với cô quá hung dữ, dang tay ôm cô vào lòng, nghiêm túc xin lỗi cô: “Xin lỗi em.”



Tôi rốt cuộc nhảy tốt chỗ nào chứ?




Chữ ký đã đến tay, cô cũng ngại khi cứ ngồi ở đây, chẳng may có người chụp được thì khó mà giải thích rõ, nên tạm biệt với Lục Thần: “Cảm ơn chữ ký và lời chúc của anh, giờ tôi phải đi rồi, bai bai.”Từ Lâm Ngôn bực bội gần chết, đem lửa giận trút lên người Lục Vũ Linh: “Anh trai cậu đâu? Quý Mạch Thần đã bắt đầu tiến công rồi kìa! Người cầm đầu của chúng ta còn chưa tới nữa vậy!”Nam Vận ôm lấy eo anh, vô cùng hào phóng trả lời: “Được rồi, em tha thứ cho anh.”



Rõ ràng là tôi không biết nhảy!



Lâm Du Dã im lặng ôm cô một lúc, bỗng nhiên mở miệng, thấp giọng nói một câu: “Anh sợ em không cần anh nữa.”



Nam Vận ngây ra trong lòng anh.



Quý Mạch Thần hoàn toàn không ngờ được Văn Mộng Âm sẽ đến tận đây, giây phút trông thấy cô ta thì cậu ta liền hoảng hốt, sợ cô ta làm lộ ra điều gì trước mặt Nam Vận, bước nhanh đến trước mặt cô ta, thấp giọng nói: “Ra ngoài nói chuyện.” Đồng thời túm lấy cổ tay cô ta, không nói gì mà dắt cô ta đi về một lối ra ở bên cạnh sân khấu.Rõ ràng là tôi không biết nhảy!Bọn họ quen nhau nhiều năm như vậy,trước nay anh chưa hề lộ ra một mặt yếu đuối nào trước mặt cô, giọng điệu của anh khi nói với cô câu vừa rồi, giống như một đứa trẻ bất lực vậy.



Từ Lâm Ngôn vội vàng nói: “Gọi điện cho anh ta, hỏi xem giờ anh ta đang ở đâu!”



Anh sợ cô sẽ chọn Quý Mạch Thần hoặc là Lục Dã, sau đó vứt bỏ anh sao?



Trái tim Nam Vận chợt run lên, lập tức an ủi: “Sao em có thể không cần anh chứ?”



Lâm Du Dã không phí lời với cô, lại ra lệnh lần nữa: “Gọi chồng. “



Nam Vận đoán được điều gì đó, thở dài một hơi, trong lòng không hiểu sao có chút buồn phiền, cô thấy bất bình thay cô gái kia, Quý Mạch Thần thật tồi tệ.
Lục Dã lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta: “Câm miệng.”Lâm Du Dã muốn nói lại thôi, anh bỗng muốn nhân lúc này nói hết sự thật cho cô nghe, nhưng lại sợ cô tức giận, càng sợ cô gái nhỏ sẽ nói lời chia tay với anh.



Vẻ mặt Lục Vũ Linh tràn đầy khinh bỉ, lời ít ý nhiều nói: “Có thù.”




Lục Vũ Linh: “Vừa nãy tôi gọi điện cho anh ấy thì anh ấy nói là đã đến bãi đỗ xe rồi!” Vừa dứt lời, anh ta liền nhìn thấy cửa lớn đằng sau bữa tiệc mở ra, ngay sau đó là thấy ông anh trai mình, lập tức giơ tay chỉ về bên đó nói: “Đến rồi đến rồi! Cuối cùng cũng đến rồi!”
Lúc này, bữa tiệc đã được bắt đầu nên không một ai để ý đến hai người họ, chỉ trừ Nam Thù.
Anh thực sự sợ cô không cần anh nữa.



Lục Vũ Linh nói tiếp: “Hồi học cấp ba tôi từng đánh nhau với tên ngồi cạnh nó.”



Tuy nhiên thiên đạo đều có luân hồi, một giây sau, cổ tay của cô cũng bị bắt lấy, tim đập mạnh, kinh ngạc quay đầu nhìn lại, phát hiện là Dã Tử, cô mới thở phào nhẹ nhõm, không khỏi oán trách một câu: “Anh làm gì vậy, hù chết em rồi…. Ớ, anh đi đâu?”




Nam Vận ôm lấy eo anh, vô cùng hào phóng trả lời: “Được rồi, em tha thứ cho anh.”Cô gái nhỏ rất ỷ lại anh, nhưng anh cũng rất ỷ lại cô gái nhỏ của mình.



Hiển nhiên, thù đã kết sâu.




Nam Vận ngây ra trong lòng anh.Nam Vận không quan tâm đến cậu ta, thậm chí còn không thèm nhìn cậu ta.
Lục Vũ Linh lập tức gọi điện cho anh trai.
Ngay lúc này, ngoài cửa bỗng trở nên ầm ĩ, tiếp đó Nam Vận nghe thấy giọng nói của ba cô: “A Vận! A Vận! Con đang ở trong sao?”



Lục Dã chưa đến, mấy người Lục Vũ Linh chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương khoa trương.




Sau khi Quý Mạch Thần vào đại sảnh, thì tiến thẳng về phía Nam Vận.Quý Mạch Thần cong khóe môi, nhẹ nhàng cầm tay cô, thuận thế nâng cô từ ghế đứng lên, sau đó nắm tay cô đi về hướng sân khấu.Trong giọng nói của Nam Khải Thăng lại mang theo vài phần hoảng hốt lo sợ.



Mắt thấy hai nhóm người này sắp lao vào đánh nhau, nhóm người lớn ngồi ở chỗ không xa lập tức quát con cháu nhà mình.



Sau đó, ông ta bắt đầu ra sức vặn chốt cửa, vừa vặn vừa liều mạng gõ cửa: “A Vận! A Vận! Con không sao chứ? Bên trong còn có ai? Con mở cửa ra!”



Nam Thù vừa nãy phát hiện Lâm Du Dã dẫn theo Nam Vận vào nhà kho thì lập tức quay lại gọi người, trắng trợn nói rằng Nam Vận bị một người đàn ông cưỡng ép kéo vào nhà kho, còn khóa trái cửa lại.



Nam Vận sắp hoảng đến khóc rồi, nhưng Quý Mạch Thần vẫn giữ tư thế mời như cũ, xem ra muốn cô đồng ý khiêu vũ mới thôi.



Lúc này, trong đại sảnh sôi nổi hẳn lên, Nam Khải Thăng nghe vậy lập tức bật dậy khỏi ghế, vội vàng đi đến cửa nhà kho, còn có một đám người theo sát phía sau.



Nam Thù không cam tâm, cũng không phục.



Nam Vận không ngờ ba cô lại tới đây, càng không ngờ ngoài cửa còn kéo đến nhiều người như thế, không cần nghĩ cũng biết người nhà họ Quý và người nhà họ Lục nhất định cũng theo tới.



Nếu như bị người ta phát hiện ra cô cùng Dã Tử ở đây, Dã Tử sẽ tiêu mất, bọn họ sẽ không bỏ qua cho anh.



Lục Vũ Linh không thể nhịn được nữa: “Ba người các anh ngậm miệng đi!”




Giữa một đại sảnh lớn như vậy, ồn ào náo nhiệt, khách khứa đông đúc, nhưng lại không có mấy người cô quen.Những người kia không phú thì quý, có tiền có thế, sao Dã Tử có thể đấu được với bọn họ chứ?



Sắc mặt Lâm Du Dã âm trầm, nghiến răng nghiến lợi: “Lúc trước em bắt nạt anh sao không thấy gọi người vậy?”



Lục Dã còn là ông chủ của Dã Tử.




Nam Vận ngạc nhiên phát hiện, diện mạo của cô gái này rất giống cô, thực sự là còn giống em gái ruột của cô hơn cả Nam Thù.Nam Vận càng nghĩ càng hãi, hoang mang lo sợ, bị dọa cho sắp khóc đến nơi rồi, trong giọng nói đã mang theo nghẹn ngào: “Dã Tử, chúng ta phải làm sao bây giờ?”



Việc Lâm Du Dã không nhìn nổi nhất chính là cô gái nhỏ của anh khóc.



Trông thấy Nam Vận bị Lâm Du Dã dẫn đi, Nam Thù nháy mắt nhận ra cơ hội của mình đến rồi, lập tức đứng dậy, lặng lẽ đi theo.



Nam Vận quả thực không biết nên bày ra biểu cảm gì, ngây ngốc nhìn xuống dưới sân khấu.




Hai bên đại sảnh đều có đường nối thẳng cửa trước và cửa sau, trong con đường đó còn bố trí một nhà kho để đặt ghế ngồi dự bị.Nhíu mày do dự mấy giây, anh nhanh chóng lấy nhẫn kim cương từ trong túi áo ra, bắt lấy tay phải cô gái nhỏ, trực tiếp đeo nhẫn lên ngón áp út của cô, căng thẳng đến mức giọng nói cũng run rẩy: “A, A Vận, anh muốn nói với em một chuyện.” Hô hấp của anh cũng trở nên dồn dập do căng thẳng quá mức, “Anh vốn muốn cầu hôn trước, rồi mới nói cho em biết chuyện này.”



Ánh mắt của khách mời trong đại sảnh đều tập trung trên sàn nhảy, không ai chú ý tới Lục Dã đang đứng trong bóng tối.




Dựa vào đâu mà tất cả danh tiếng đều là của chị ta?
Nam Vận sửng sốt.
Nam Vận ngơ ngác nhìn anh, trong đầu hỗn loạn vô cùng.



Sau khi Lâm Du Dã kéo Nam Vận vào nhà kho, trực tiếp đè cô lên cửa, không kiềm chế nổi mà cắn môi cô, vội vàng lại bá đạo cạy mở hàm răng cô.



Sau khi ngồi xuống, cô liền gửi tin nhắn cho Dã Tử: [Anh đang ở đâu vậy? Bao giờ đến?]Lâm Du Dã liếm liếm đôi môi khô khốc do quá căng thẳng, hít sâu một hơi, anh trầm giọng nói: “Anh chính là Lục Dã.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom